Suốt hai tuần gần đây, Parm và tôi vẫn luôn bám đuôi P'Phu đến công ty. Phần tôi, dĩ nhiên là để học việc với thư ký của cha Austin - cũng là người hiện đang tạm thời hỗ trợ P'Phu. Trong khi đó, Parm lại hết sức thư thả, ngồi bắt chéo chân trong văn phòng Chủ tịch.
Nếu hỏi bản thân thu hoạch được gì sau hai tuần vừa qua, tôi phải thừa nhận rằng, rất nhiều, nhiều đến mức chẳng cách nào liệt kê hết được. Suốt một ngày dài, chạy vòng vòng khắp công ty, tiếp xúc với toàn những thứ mới mẻ chưa từng biết, tâm trí luôn trong tình trạng căng như dây đàn. Lại thêm ánh mắt dè chừng của mấy nhân viên ở đây. Ngay từ đầu, họ có lẽ cũng nhận ra tôi không phải chỉ là một thư ký bình thường. Nhưng nhờ thái độ khiêm tốn, tôi cuối cùng cũng hoà nhập với mọi người, cười nói vui vẻ. Dẫu gì, tính chất công việc này yêu cầu phải giao thiệp rộng rãi với tất cả các phòng ban. Lúc mới bắt đầu, bản thân cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến việc P'Phu cũng phải như vậy hằng ngày, tôi liền như được tiếp thêm động lực để tiếp tục chiến đấu.
Không được... Tôi sẽ không bao giờ để bất cứ người nào khinh thường mình. Nghĩ đến đó, bản thân ngay lập tức phấn chấn trở lại. Và một khi có động lực, người ta sẽ bắt đầu tìm được niềm vui trong công việc. Tính đến lúc này, tôi vẫn luôn trong tư thái bình thản, dù phải làm việc điên cuồng suốt cả ngày dài. Đến cả P'Phu cũng phải kinh ngạc khi nghe tôi bảo rằng làm việc như vậy rất vui.
"Parm, sao cậu còn chưa đi chuẩn bị?" Tôi lắc lắc tên nhóc đang nằm lười trên sô pha, say khi ngồi đợi cậu ta ngủ suốt hai tiếng đồng hồ.
"Không đi đâu."
"Sao thế?"
"Muốn ngủ thêm chút nữa. Đêm qua tôi thức trễ chơi game." Nói xong, Parm liền quay người lại, cho tôi xem gương mặt ngái ngủ của mình, cùng đôi mắt đỏ ngầu. Quả thật, tên nhóc này cần ngủ thêm giấc nữa.
"Yếu thế. Tôi cũng chơi game với cậu mà vẫn thức dậy được này." Vì hôm nay là ngày nghỉ, tối qua, tôi và Parm đã chơi game từ 11 giờ đêm đến tận 4 giờ sáng, trong khi P'Phu ngồi bên cạnh làm việc. Sau khi kết thúc công việc, anh liền đuổi cả hai đi ngủ. Và sáng nay thức dậy, tôi vẫn như mọi khi tìm không thấy người đâu. Về phần Parm, tên nhóc ngồi đờ đẫn bên cạnh, giống như trằn trọc cả đêm không ngủ.
"Lắm lời ghê." Parm mắng, "Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. Kao nhanh tìm P đi."
"Sao không nói sớm." Tôi cười lớn, vỗ mông Parm một cái thay cho lời tạm biệt, rồi bước ra khỏi phòng.
Từ hôm Parm chịu nói chuyện trở lại, mọi người trong nhà cũng vui vẻ hơn dạo trước. Chỉ cần Parm không ngẩn ngơ mất hồn, chúng tôi liền có thể cười nhiều hơn. Bác Will nói rằng, nếu không có chuyện gì xấu xảy ra, khiến Parm có ý nghĩ tiêu cực, cậu ta sẽ chẳng còn gì đáng ngại nữa. Ông ấy đã khẳng định chướng ngại chính của đối phương liên quan đến mẹ ruột cậu ta. Và nguyên nhân khiến người nọ rơi vào trạng thái trầm cảm, không gì khác ngoài việc nhớ lại ký ức kinh hoàng ngày trước. Đây cũng chính là điều chúng tôi khó lòng kiểm soát được, và mọi người chỉ có thể động viên cậu ta tự mình chiến thắng bản thân mà thôi. Dù rằng, điều này thật sự khó vì ký ức kia đã cắm rễ rất sâu trong Parm và là nguyên nhân cho mọi điều tồi tệ, nhưng việc người nọ chấp nhận giao tiếp trở lại chứng tỏ chúng tôi đã đi được nửa con đường đến với thành công.
Ngày hôm qua, P'Phu vừa thông báo rằng sẽ mang chúng tôi ra ngoài chơi. Có lẽ, anh nhân cơ hội này kéo Parm ra khỏi nhà mở rộng tầm mắt, đồng thời hoàn thành lời hứa với tôi. Bởi lẽ, vài tháng trôi qua, tôi vẫn chưa có cơ hội đi đâu cả.
"Parm đâu?" Người đàn ông mặc áo khoác lập tức lên tiếng hỏi ngay khi thấy tôi một mình xuống lầu. Tiếc thay, bản thân lại không còn tâm trí đáp lời vì hai mắt đang bận dán chặt vào bóng dáng cao lớn của đối phương.
"Ồ..."
"Em nhìn gì đó?" P'Phu nhíu mày, khó hiểu nhìn xuống trang phục của mình. Ắt hẳn, anh cho rằng trang phục hiện tại có chỗ nào đó chưa đúng. Nhưng hoàn toàn không phải...
"P trông đẹp trai lắm." Tôi vỗ vai trấn an đối phương, rồi tiếp tục nhìn anh với ánh mắt tự hào.
Cũng lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội thấy anh mặc măng tô thế này... Ngầu muốn chết.
"Thỏ điên." Người nào đó bị tôi đu trên người chỉ có thể lắc lắc đầu. Ánh mắt anh dành cho tôi như thể đang nhìn một tên ngốc, lại bất đắc dĩ không thể làm gì. Mãi đến khi, phát hiện chính mình đang rớt lại phía sau, người nọ đành bắt lấy tay tôi, giữ lại, "Đi đâu đó?"
"Parm không thể đi đâu. Đêm qua, tên kia lén nằm chơi game suốt nên không ngủ nghê gì đâu, giờ trông như xác sống á." Lúc giải thích nguyên nhân, tôi cũng tranh thủ cơ hội thêm mắm dặm muối để trả thù cũ. Ai bảo hồi tuần trước, cậu ta đem chuyện tôi lén ăn vụng bánh kem trong tủ lạnh lúc nửa đêm nói cho P'Phu. Kết quả hại tôi bị anh nhéo bụng suốt một ngày trời... Xấu tính thiệt.
"Vậy thì, chúng ta nhanh đi thôi." Nói xong, người nọ kéo tay tôi đi thẳng mà không giải thích gì thêm.
Kể từ khi bệnh của Parm ngày một cải thiện, chúng tôi không phải đi theo trông chừng tên nhóc ấy gắt gao như trước. Chính cậu ta cũng từng đề cập đến vấn đề này, vì không muốn bản thân tiếp tục làm phiền tới mọi người lúc nào cũng phải lo lắng. Bằng chứng là chúng tôi đã thử để cho Parm ở một mình và thật sự không có bất trắc gì xảy ra. Do đó, cả nhà dần dần tin tưởng hơn, cũng như cho phép đối phương ở một mình mà không cần lo lắng như trước. Về phần vị anh trai luôn bận lòng về em trai mình hơn bất cứ ai, cũng thả lỏng phần nào.
"Chúng ta đi đâu vậy P?" Tôi quay đầu hỏi vị tài xế đẹp trai ngời ngời đang giữ vô lăng. Và, lịch sử lại tái diễn, với cùng một khung cảnh tương tự, khi anh đẩy mạnh đầu tôi đến nỗi nó suýt đập vào kính xe. Nhưng lần này, bản thân lại không hề tức giận vì hành động này gợi cho tôi nhớ về hai năm trước. Cứ mỗi lần ngồi trong xe P'Phu và nghịch phá, anh vẫn luôn làm vậy. Mà quãng thời gian ở Anh, chúng tôi lại chẳng mấy có cơ hội cùng nhau ngồi ghế trước như bây giờ, bởi lẽ P'Phu luôn có tài xế riêng. Vì vậy, chính tôi suýt chút đã quên mất cảm giác này.
Người nào đó hẳn cũng có cùng suy nghĩ đi... Bởi, anh vừa quay sang nhìn tôi, nơi khoé môi là một nụ cười nhàn nhạt.
...
Suốt dọc đường ngồi trong xe, tôi thích thú ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. P'Phu đã lái một lúc lâu nhưng tôi vẫn chưa rõ đích đến là nơi nào. Nhưng miễn là được ở cùng anh, bản thân sẽ không suy nghĩ nhiều. Cảnh vật hai bên đường lại càng hấp dẫn ánh mắt của tôi. Dù đã từng đến Anh trước đây, nhưng tính ra tôi vẫn chưa có cơ hội nghiêm túc tham quan cảnh đẹp ở nơi này. Không nghi ngờ gì khi nước Anh được mệnh danh là một trong thiên đường mà rất nhiều khách du lịch mơ ước một lần được đặt chân đến. Với những người còn xa lạ... Lộ trình tôi đang đi cũng được tính như một chuyến du lịch ngắm cảnh.
"Thật ra, tôi không thường ra ngoài ngắm cảnh thế này." Người đàn ông vẫn luôn im lặng suốt từ đầu chuyến hành trình bất thình lình lên tiếng, nhưng nghe thế nào cũng thấy có chút kỳ quái, "Ngoại trừ đường đến công ty, nhiều năm rồi tôi không đi tới những nơi khác. Đây là lần đầu tiên trong vòng năm năm, tôi tự lái xe đi đâu đó xa như vậy..."
"Đừng bảo với em là P..."
"Mở Google Map lên giúp tôi." Người đàn ông với khả năng phân biệt phương hướng kém nhất tôi từng gặp yêu cầu. Tin đi, không ai tệ bằng anh ấy đâu.
"Sao không nói ngay từ đầu chứ?" Tôi lầm bầm rồi tự cười một mình, và lập tức nhận lại cái lườm sắc lẻm của người bên cạnh. Thấy vậy, chính mình gấp gáp móc điện thoại, mở ứng dụng để tìm đường.
Sau một hồi vật lộn, chúng tôi cuối cùng cũng đến được địa điểm mà P'Phu muốn. Đây là một thị trấn nhỏ phía đông nam nước Anh. Vừa đặt chân xuống xe, tôi có thể cảm nhận được hơi thở xưa cũ tràn ngập trong không gian. Nhịp sống của dân cư nơi này hoàn toàn khác với chốn thành thị rộn ràng. Trải dài hai bên đường là những cửa hàng nhỏ như trong trò chơi hay các bộ phim hoạt hình cũ.
Tôi thích thú quay đầu ngó nghiêng hết trái rồi phải, hoàn toàn quên mất bạn đồng hành của mình. Thậm chí, bản thân cũng bỏ quên khăn quàng cổ trên xe dù rằng ngoài trời vẫn đang đổ tuyết. Đến lúc nhớ tới, chính mình đã bị túm cổ kéo lại, mặt bị kéo quay ra phía say đối diện với người nào đó.
"Loi nhoi như đứa con nít vậy." P'Phu nhíu mày, không hài lòng nhìn tôi. Thấy anh như vậy, chính mình bất giác chợt phát lạnh, tay theo bản năng giơ lên, che lại vùng cổ lộ ra bên ngoài. Toàn bộ hành động của tôi dĩ nhiên đều rơi vào trong ánh mắt hung dữ của người đối diện. Có điều, anh chỉ thở dài một cái rồi đem chiếc khăn choàng vốn bị bỏ lại trên xe, quàng cho tôi, "Dù cho hôm nay tuyết rơi không quá dày. Nhưng đừng quên em không phải gấu bắc cực, mà chỉ là một con thỏ yếu ớt, đầu óc chậm chạp, lại hay bất cẩn không biết tự chăm sóc cho bản thân."
"Này... Anh có nói quá rồi không..." Có lẽ vì trời quá lạnh, cái búng ngay giữa trán tựa chừng còn đau hơn bình thường, đến mức nước mắt sinh lý theo đó ào ào rơi xuống. Nhưng người nào đó không mảy may áy náy, ngược lại còn cười nhạt một cái, rồi quay lưng bỏ đi một mạch, hoàn toàn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vỉ thế, tôi đành gấp gáp đuổi theo để bắt kịp đôi chân dài đang đi phía trước, đồng thời phải cố gắng hết sức kìm lại ham muốn lao vào một trong những quán ăn bên đường. Nhưng thời điểm bắt gặp cửa tiệm đồ ngọt với tấm biển quảng cáo kem tươi vị matcha, chính mình đã không thể nhịn thêm được nữa.
"Muốn đi đâu đó?" Người nào đó đang túm chặt cổ áo tôi ngay khi phát hiện ý đồ bỏ trốn khỏi mình.
"Em muốn ăn kem." Tôi chỉ tay về phía cửa hàng đồ ngọt, rồi giật giật góc áo P'Phu, vô cùng chờ mong câu trả lời của đối phương. Nhưng anh chỉ túm lấy cổ tay tôi, lắc đầu, kéocả hai đi về hướng ngược lại.
"Thời tiết lạnh thế này mà em còn nghĩ đến chuyện ăn kem hả."
"Em muốn ăn cơ..."
"Không thể."
"Em muốn..."
"Không."
"Em..."
"Không."
"Được rồi." Tôi đầu hàng và từ bỏ món quà vặt có sức hấp dẫn nhất ở nơi này. Đánh một cái thở dài tiếc rẻ, chính mình tiếp tục lót tót đi theo người trước mặt như con thỏ nhỏ bị xích cổ. Nhưng vừa đi được một đoạn, đối phương đột ngột dừng lại, bất đắc dĩ quay đầu nhìn tôi. Sau đó, anh buông tay, bước vào bên trong một cửa hàng cách đó không xa. Phần mình, tôi chỉ biết đứng nhìn theo đối phương một cách khó hiểu. Mãi đến khi trông thấy người nọ bước ra cùng món đồ trong tay, bản thân lập tức cười rộ lên.
"Đói thì ăn tạm cái này trước vậy." Nói xong, anh hờ hững ném qua một túi snack, trong khi tôi ngoác miệng cười và đón lấy.
"Cảm ơn ạ."
Anh ấy đúng là người tốt...
P'Phu không nói gì thêm, tay nhét túi quần, tiếp tục đi trước dẫn đường, trong khi tôi vừa ăn vừa bước kế bên. Ban đầu, chính mình vẫn bám sát người nọ. Nhưng càng đi, chúng tôi càng cách xa khu trung tâm thị trấn người tới người lui. Phong cảnh thiên nhiên xung quanh níu lại tầm mắt, khiến tôi ngày một thả chậm cuớc bộ, tuột lại phía sau mấy bước chân so với P'Phu. Cứ mỗi lần như vậy, người nọ liền quay trở lại, kéo cánh tay tôi ra hiệu đi tiếp.
"Đừng ăn nữa, đi mau lên chút."
"Em ăn xong rồi." Tôi nói, sau đó giơ ra túi snack rỗng, cùng lúc đó đối phương quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.
"Em ăn bình thường hay là tọng hết tất cả vào họng vậy?"
Câu nhận xét tuy rằng nghe như đang mỉa mai, nhưng tôi chỉ đáp lại bằng nụ cười bởi căn bản không nghĩ ra được lời biện minh hợp lý nào. Nhanh tay ném đi chiếc bọc rỗng, sau đó, chính mình bắt lấy ống tay áo của đối phương như trước. Người đàn ông hung dữ không nói lời nào, chỉ liếc nhẹ một cái, rồi thả chậm cước bộ để tôi có thể bắt kịp.
"P, chúng ta sẽ tới nhà thờ hả?" Tôi vội vàng hỏi, ngay khi nhận ra phía trước là nơi nào. Cách vị trí chúng tôi không xa là một ngôi nhà thờ Tin lành, nằm ngay giữa một rừng cây nhỏ. Ban đầu, chính mình cũng không chắc đó có phải nơi P'Phu muốn đến. Nhưng sau khi nhận ra xung quanh không còn kiến trúc nào khác, bản thân càng tự tin hơn về phán đoán của mình, "P... Em có thể vào bên trong chứ?"
"Tại sao không?"
Chính mình lại im lặng vì không biết đáp trả thế nào. Nghi vấn này cũng hợp lý thôi vì chúng tôi vốn không cùng tôn giáo. Nếu là trước đây, bản thân sẽ cứ như vậy đi vào bên trong mà không nghĩ gì nhiều. Nhưng hiện tại, tôi đã không còn tự nhiên như thế nữa.
"Nếu không phải trong giờ lễ thì chẳng có việc gì đâu." Nói xong, người nọ liền kéo tôi đi theo.
Ban đầu, chính mỉnh còn cho rằng bên trong sẽ có nhiều người lui đến để tham dự buổi lễ, nhưng hoá ra nơi này lại vô cùng yên tĩnh. Bày trí ở đây hết sức đơn giản, không có chút gì được xem là tráng lệ. Tôi vốn định quay sang hỏi P'Phu vì sao mang mình đến nơi này, thì bắt gặp người nọ im lặng bước vào hàng ghế cuối cùng. Vì vậy, bản thân cũng nối gót, ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát dung quanh.
"Đợi đến chiều tối lúc những cửa hàng bên ngoài nhộn nhịp hơn, tôi sẽ mang em đi dạo xung quanh."
Tôi bối rối nhìn P'Phu, dù không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Được."
Người đối diện lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó dời tầm mắt nhìn thẳng phía trước. Tiếp đó, anh khép mắt, ngồi im không nhúc nhích vì thế chính mỉnh cũng không dám lên tiếng làm phiền. Cuối cùng, tôi chỉ có thể ngồi chờ đến khi đối phương mở mắt lần nữa.
"P'Phu, sao ở đây không có ai hết vậy?"
"Vẫn chưa đến giờ lễ." P'Phu giải thích hết sức ngắn gọn nhưng vẫn đủ để cho tôi hiểu. Dù đây không phải tôn giáo của mình, bản thân vẫn biết mọi người chỉ tụ họp ở đây để cử hành nghi lễ vào một thời điểm nhất định mà thôi.
"Anh sao thế P?" Tôi để những đầu ngón tay mình chạm nhẹ lên người đàn ông bên cạnh để thu hút sự chú ý của đối phương. Tuy rằng bề ngoài anh vẫn biểu hiện hết sức bình thường, nhưng chính mình vẫn cảm thấy có gì đó chưa đúng, nên nhịn không được cảm giác lo lắng bất an.
"Tôi ổn." Người nọ trả lời, khóe môi thoáng hiện một nụ cười nhẹ, "Chỉ là đang nghĩ tới chút chuyện cũ."
"Chuyện cũ gì?
"Umh... Sau khi ly hôn, mẹ từng vài lần mang tôi đến đây trước khi trở về Thái Lan. Khi ấy, nếu đúng lúc có Thánh lễ, chúng tôi cũng sẽ tham dự. Ban đầu, tôi cố dựa vào trí nhớ còn sót lại ngày trước thử lái tới nơi này, tiếc là đã quá lâu nên cuối cùng vẫn không nhớ nổi đường đi."
"Mỗi lần đến đây, P làm những gì?" Tôi hứng thú hỏi tiếp. Phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm mình, người đàn ông hung dữ liền lộ ra nụ cười nhẹ.
"Tôi không nhớ được nhiều những chuyện lúc trước. Chắc chủ yếu là tham gia mấy Thánh lễ ở đây. Sau khi trưởng thành, tôi không còn thời gian rảnh để quay lại nơi này nữa."
"Umh..." Tôi cố gắng mím chặt môi để không vô tình thốt ra mấy câu hỏi ngốc nghếch trong đầu. Thật tình, sâu trong thâm tâm, bản thân vô cùng muốn biết lý do anh mang mình đến nơi này. Dù cho P'Phu không để lộ điều gì, tôi vẫn thấy đừng nên nhắc đến vấn đề này thì hơn. Có lẽ, anh vốn nghĩ mang tôi đi dạo xung quanh, nên chọn nơi cho mình cảm giác quen thuộc. Bản thân chỉ sợ nếu lỡ lời nói sai gì đó sẽ khiến người nọ cho rằng tôi không thích nơi này.
"Tôi mang em đến đây là vì..."
"Đợi đã." Tôi giơ ngón tay ngăn không cho P'Phu nói tiếp. Ngay say đó, người nọ quay đầu, bật cười như thể đã đoán được điều tôi sắp hỏi, "P đọc được suy nghĩ trong đầu em hay sao vậy?"
"Không nói em biết."
"Ơ này..."
Người đàn ông hung dữ vui sướng cười khúc khích, sau đó quay người, nhìn ra khoảnh sân trống phía trước nhà thờ lần nữa. Cuối cùng, anh kéo tay tôi đứng dậy, rời khỏi nhà nguyện để ra bên ngoài mà không giải thích lời nào.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Không nói."
"Khó ưa." Tôi khẽ giọng lầm bầm sau lưng anh, nhưng đúng lúc người nọ quay đầu lại và ánh mắt cả hai lập tức va vào nhau. Thỉnh thoảng, bản thân vô cùng ghét mình vì luôn luôn thua thảm hại trước người đàn ông này, "Trời lạnh quá, P à."
Tôi có chút bất ngờ khi phát hiện con đường cả hai đang đi vốn là hướng ngược lại để trở về thị trấn. Ngày hôm nay, chúng tôi rời nhà từ sớm nhưng khi tới được đây đã là giữa trưa. Hơn nữa, P'Phu đã hứa sẽ mang tôi đi dạo thị trấn khi trời tối. Cho nên, bản thân không chắc cả hai đến lúc nào mới quay về nhà.
"Có lẽ là tối muộn." Anh trả lời hết sức ngắn gọn, tiếp tục kéo tôi đi về phía trước.
P'Phu dẫn tôi vòng ra phía sau của nhà thờ. Đi thêm một lúc nữa, cả hai bắt gặp một nghĩa trang kiểu Anh, và đây cũng là lần đầu tiên chính mình được tận mắt chiêm ngưỡng thứ gì đó như vậy. Mãi đến khi dừng lại trước một bãi cỏ trống, hai mắt tôi lập tức phát sáng.
"Trời ạ, tuyệt quá." Tôi dợm chân đi thêm mấy bước nữa, sau đó vui vẻ quay đầu nhìn P'Phu, "P giống như biết rõ em thích những nơi như thế này ấy."
Người nọ vẫn bình thản không vội lên tiếng, chỉ mỉm cười, bước đến đứng bên cạnh tôi. Trong khi, chính mình phóng tầm mắt về nơi đường chân trời phía xa xa.
"Tôi mang em đến thị trấn này bởi vì muốn cho em nhìn thấy một strong những nơi mang ý nghĩa quan trọng với mình." P'Phu quay sang, bàn tay anh đặt trên đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, "Em đã biết về những người quan trọng của tôi... Dù bản thân đã sống ở nơi này khá lâu rồi, nhưng thật sự có rất ít nơi quan trọng đối với tôi. Vì thế, chính mình càng hy vọng có thể mang em đi xem tất cả."
Cơn gió bất chợt quét qua, thổi tung những bông tuyết mỏng manh khiến cái lạnh càng thấm sâu vào da thịt. Nhưng bàn tay đặt sau đầu tựa như truyền đi hơi nóng, sưởi ấm đến tận trái tim. Cuối cùng, chính tôI đánh bạo ghé sát vào đối phương, ngước nhìn anh bằng ánh mắt thành khẩn.
"Em có thể hỏi câu này không?"
"Ừm."
"Lúc trước, P bảo rằng em được sáu điểm... Thế còn bây giờ, em được bao nhiêu rồi?"
Dù cho đây vốn chỉ là lời nói suông không có bao nhiêu giá trị, nhưng chính chúng lại là phao cứu sinh, giúp tôi vượt qua những thời khắc mệt mỏi hay nhụt chí vì đợi chờ. Những con chữ được khắc sâu trong tiềm thức ấy cho tôi kiên nhẫn và động lực để tiếp tục. Chỉ là không rõ... Người nào đó còn nhớ hay đã quên mất.
"Kao (chín)." Người đàn ông cao lớn thốt ra câu trả lời vô cùng ngắn gọn, rồi vươn tay xoa đâu tôi, khiến trái tim như thể nổi trống, đến mức lồng ngực tê rần. Chỉ nhiêu đó thôi, tôi không cần nài nỉ đòi thêm điểm cộng nữa, bởi lẽ nó vốn dĩ đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bản thân rồi.
Bản thân biết rất rõ mối quan hệ này đã tiến triển rất nhiều kể từ khi hai chúng tôi gặp lại. Dù chưa có bất kỳ lời khẳng định rõ ràng nào, nhưng chính mình cảm thấy không nhất thiết phải quá rạch ròi. Bởi lẽ, tôi biết P'Phu là kiểu người coi trọng hành động hơn là lời nói. Và chính anh luôn thể hiện rõ ràng tình cảm chúng tôi dành cho nhau đồng điệu như thế nào. Đôi mắt xám ấy hướng về tôi, bởi vì tôi là chính tôi, không phải đơn thuần là người tới đây để giúp em trai anh, hay một đứa em trai khác.
"Vậy là sắp đủ điểm rồi."
"Hừm." P'Phu kinh ngạc nhướn mày, sau đó lắc lắc đầu, rồi vươn tay vò mạnh tóc tôi, "Này, có nhiều chuyện, em thật sự ngu ngốc. Đồ thỏ ngốc..."
"Em đã làm gì sai?"
"Đột nhiện, tôi ước mình có thể điên cuồng hơn một chút..."
Tôi ngơ ngác nhìn P'Phu vì chẳng biết phản bác thế nào. Cái kiểu nói chuyện lấp lửng như thế thì ai mà hiểu cho được đây? Hoàn toàn không có trọng điểm... Hay là đầu óc tôi chưa đủ nhạy bén thật.
Trong đầu không ngừng nghĩ về những gì người nọ đã nói, đồng thời tìm mọi cách gặng hỏi cho bằng được, nhưng P'Phu vẫn chẳng chịu hé môi. Cuối cùng, tôi buộc lòng phải từ bỏ để thưởng thức khung cảnh xinh đẹp nơi này. Trong khoảnh khắc định thần lại, quay đầu nhìn sang phía đối diện, bản thân chợt phát hiện có ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình cùng gương mặt không cảm xúc.
"Sao vậy P?"
"Đồ ngốc."
"Ơ này!"
"Đi thôi." Nói rồi, đối phương kéo tay tôi theo đường cũ trở về.
P'Phu lại mang tôi quay về thị trấn. Không khí lúc này đã khác hẳn khi chúng tôi vừa đến, cứ như thể đây là hai nơi khác nhau. Ánh nắng mặt trời đã hoàn toàn biến mất chừa chỗ cho bóng đêm. Mấy cửa hàng bắt đầu lên đèn, hắt ra đủ loại màu sắc rực rỡ hấp dẫn ánh mắt. Khung cảnh tràn đầy sức sống tựa như chào mời người qua đường, càng đông lại càng vui. Cảm giác say mê... Khiến tôi hoàn toàn quên mất những nỗi bận tâm còn chất chứa trong lòng.
"Nơi này đẹp thật đấy P." Tôi phấn khích quay sang P'Phu, trên môi là nụ cười vô cùng rạng rỡ. Trái lại, đối phương chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, cùng nét cười nhẹ quen thuộc nơi khóe môi.
Quét mắt một vòng xung quanh, cuối cùng, tầm nhìn dừng lại ngay trước một nhà hàng bên đường. Đúng lúc, bản thân chợt mới nhận ra, từ khi đến đây cả hai vẫn chưa có gì vào bụng. Tuy tôi vẫn không có cảm giác đói nhờ mớ snack chưa tiêu hóa xong, nhưng người bên cạnh hẳn còn chưa có gì vào bụng. Sau một hồi đắn đo, chính mình chụp lấy cánh tay P'Phu, không nói không rằng, kéo anh vào bên trong nhà hàng.
"Tôi sẽ lấy phần này và phần này nữa."
"Em có thể ăn được hết sao?" Người đối diện lộ ra ánh mắt ngờ vực, rồi cúi đầu nhìn menu. Nhưng tôi mau chóng giành lại, quay sang thông báo với nhân viên phục vụ rằng đã gọi món xong. Sau cùng, chính mình nhìn về phía P'Phu và mỉm cười.
"Mấy món đó em gọi cho P nha."
"Bao tử tôi không phải hố đen giống như em." Anh nhíu mày, lộ vẻ căng thẳng.
"Đừng lo, có em sẽ ăn phụ P mà."
Chúng tôi chỉ mất chừng ba mươi phút ở trong nhà hàng. Sau đó, chính mình lại kéo người nào đó no đến mức sắp nôn ra khỏi nhà hàng rồi đi thẳng đến tiệm bánh ngọt.
"Tôi thật sự muốn nôn ra rồi đây." P'Phu vội vã khoát tay, từ chối chiếc bánh ngọt tôi vừa đẩy sang, rồi cúi gục đầu trông hết sức buồn cười. Không lâu sau, bản thân cũng xử lý xong phầng bánh trong dĩa.
Không chừng, trong bụng tôi thật sự có một cái lỗ đen như người nọ nói. Bởi lẽ, dù ăn nhiều thế nào đi nữa, bản thân cũng không bao giờ thấy no. Chỉ cần rời khỏi cửa hàng chuyển sang một nơi khác, thức ăn trong bụng giống như đã bị tiêu hoá sạch trơn. Về phần người nào đó đã bỏ cuộc ngay từ cửa tiệm đầu tiên, bộ dáng không cảm xúc tới tận cửa tiệm thứ tư.
"Phù... No rồi." Tôi giơ tay vỗ vỗ bụng sau khi rời khỏi tiệm bánh thứ năm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được diện kiến vẻ mặt không tin được của P'Phu.
"Em đúng thật không phải người bình thường." Người nọ lắc đầu lần thứ một triệu rồi cũng nên, sau đó lại sững sốt mở to mắt, khi phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm tiệm kem bên đường, "Tôi đi đây."
"Đợi đã... Em chỉ nhìn một chút thôi." Mắt thấy vẻ mặt khinh bỉ của đối phương, chính mỉnh lại nhịn không được mà cười khùng khục, "P yếu thật ấy."
"Tôi vả miệng em bây giờ."
"Đừng mà." Tôi lập tức hối hận, vội vàng giơ tay che miệng khi thấy đối phương vừa định vung tay lên.
"Mồm mép nhanh nhảu lại còn phiền phức." Nói rồi, P'Phu vòng tay khoá cổ tôi. Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ. Ngay sau đó, người bên cạnh lại giơ tay nhéo mạnh má tôi một cái, kèm theo thái độ mỉa mai hiện rõ trong ánh mắt. Anh nhất định đã quên rằng, dưới cái thời tiết lạnh lẽo, nhìn đâu cũng thấy bông tuyết này, bất kỳ cảm giác đau đớn cũng được nhân lên gấp bội. Kết quả là, chính mình chỉ có thể giơ tay ôm lấy mặt mình, nước mắt lưng tròng, trong khi P'Phu vẫn kẹp chặt cổ tôi và cười dữ dội hơn trước.
"Đừng cho rằng em vui khi nhìn P cười như thế này nha." Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn chưa ngừng cười. Anh lại vươn tay xoa đầu tôi, nhưng vẫn không buồn nói được một câu xin lỗi.
"Xem đi! Cái mặt trông đáng thương chưa kìa. Để tôi chụp lại một tấm nhé." Nói rồi, người nọ móc điện thoại mình ra, mở ứng dụng chụp hình và nhanh gọn làm một tấm. Mãi đến khi tôi ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, anh đã đem bức ảnh đó đặt làm hình nền điện thoại.
"Chẳng vui chút nào!" Tôi nhìn chính mình trên màn hình, tay vươn muốn bắt lấy cái điện thoại, định bụng xóa bức ảnh Kia đi. Nhưng P'Phu đã nhanh hơn một bước tránh đi.
"Định làm cái gì hả?"
"Muốn xóa hình." Nói xong, chính mình tiếp tục tìm cách cướp lấy chiếc điện thoại từ trong tay đối phương. Nhưng P'Phu buông tay khỏi cổ tôi, rồi nhanh chóng xoay người đi, khiến tôi phải chạy vòng vòng, cố gắng bắt lấy tay đối phương, làm đủ mọi trò trong vô vọng. Và cuối cùng, cũng chính tôi là người kiệt sức.
"Sao lại phải xoá?" Người nọ hỏi khi thấy tôi dặt dẹo rồi ngồi sụp xuống mặt đất.
"Xấu hoắc."
"Dễ thương mà."
"..."
"Cái mặt gì đấy?" Vừa hỏi, cái chân nào đấy còn trêu ghẹo đạp tôi mấy cái.
"Đừng có làm phiền người ta." Tôi thô lỗ đáp lại, nhưng người đàn ông đang đứng lại làm như không quan tâm. Anh cười khúc khích mấy tiếng, hạ thấp người, ngồi chồm hổm ngay bên cạnh, rồi đem mặt dí sát về phía tôi.
"Cho xem mặt cái nào."
"Không!" Tôi dùng tay che mặt, rồi cúi gập người, giấu đầu vào giữa hai chân để P'Phu không thể trông thấy. Ngay sau đó, đầu thình lình bị đánh mạnh một cái, nên buộc lòng phải ngẩng lên.
"Đỏ mặt kìa." Người nào đó cưởi một cái, vươn tay xoa ngay vị trí vừa bị đánh, khiến nhiệt độ trên mặt tôi lại càng tăng cao.
"P đùa nhây thật đó."
"Tôi chỉ thích chọc ghẹo em thôi."
"Không thèm nói nữa." Tôi nhanh chóng đứng lên, quay người đi về phía bãi đậu xe, bỏ ngoài tai tiếng cười sang sảng của người đi ngay đằng sau. Chẳng hiểu tâm trạng vui sướng kia ở đâu mà có nữa. Tin tôI đi, về đến nhà, dám cá anh ấy sẽ đem tấm hình xấu xí kia cho Parm xem.
"Điện thoại em đang reo kìa." Người bị P'Phu lay mạnh mấy cái, cuối cùng, tôi cũng tỉnh táo lại. Nghe nhắc nhở của đối phương, bản thân mới nhận ra điện thoại trong người thật sự có cuộc gọi đến. Nhưng vừa nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, chính mình lập tức nhíu mày.
Lạ thật... Thông thường, tôi đều là người gọi về, mỗi tuần một lần. Chẳng phải mới hôm qua Ja vừa mới nói chuyện với tôi xong sao?
"Có chuyện gì vậy ạ?"
[Cậu Ashira này... Mae đã cố gắng hết sức để giúp con rồi.]
"Sao cơ...?" Tôi nhíu mày khó hiểu, và lại càng bối rối hơn khi thấy đầu bên Ja im lặng hồi lâu như thể điện thoại đang được chuyền tay cho người khác. Nhưng bản thân cũng không phải mất nhiểu thời Gian tự hỏi...
Bởi chỉ một câu duy nhất... Đủ khiến cơn ớn lạnh thấu đến tận tim.
[Kao, ngay lập tức trở về nhà cho ta!!!]
Đây cũng là lần đầu tiên... Pa lớn tiếng với tôi như vậy.
"Thật phải về rồi sao?"
"Tôi thật sự phải trở về." Tôi thở dài một cái, rồi vỗ nhẹ lên vai Parm, như để xác nhận một lần nữa lời nói của mình. Nhìn với gương mặt buồn bã phía đối diện, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, tôi chỉ biết kéo tên nhóc cao lớn lại ôm thật chặt, vỗ vỗ lưng an ủi.
"Không muốn Kao đi đâu." Parm giằng ra khỏi cái ôm, căng thẳng nói, "Không muốn Kao đi chút nào."
"Tôi biết, nhưng tôi thật sự phải về. Bằng không, Pa tôi sẽ chạy tới đây mất." Dù đây là một câu nói đùa, nhưng hiện tại tôi đang vô cùng căng thẳng.
Sáng nay, sau khi thức giấc, tôi lập tức thông báo với mọi người trong nhà về việc mình phải trở lại Thái Lan. Nghe xong nguyên nhân, cả mẹ Helen và cha Austin đều hết sức kinh ngạc. Nhưng họ bảo sẽ giúp tôi thu xếp khoản vé máy bay. Chỉ có Parm là chẳng nói câu naod, nhưng lộ rõ thái độ không muốn để tôi đi. Về phần người nào đó đã nắm được tin tức này từ tối hôm qua...
Anh ấy giúp tôi thu dọn hành lý đến tận tối muộn, sau đó thì lên giường đi ngủ mà chẳng nói thêm lời nào. Sáng hôm sau, người nọ thức dậy từ khá sớm và thông báo rằng có công việc quan trọng cần phải xử lý. Thật ra, tôi không hề cảm thấy giận dữ hay thất vọng. Bởi lẽ, chỉ cần nhìn vào mắt P'Phu, chính mình có thể đoán được cảm xúc của đối phương... Và tôi chắc chắn rằng người nọ luôn ưu tiên điều tốt nhất dành cho mình. Chỉ là, bản thân không cách nào đoán được anh dự định làm gì.
"Đừng đi, được không?" Người nào đấy biến thành một đứa nhỏ cứng đầu, suốt một dọc đường từ nhà ra đến sân bay, lập đi lập lại cùng một câu hỏi, dù cho đã nhận được cùng một câu trả lời.
"Parm, trước khi trở về, tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Tôi quyết định thay đổi chủ đề, mặc kệ gương mặt méo xệch của đối phương, "Tại sao hồi đầu cậu có thể dễ dàng để cho tôi tiếp cận như vậy?"
Bản thân ngay từ đầu đã ý thức được điểm kỳ lạ, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện rất tốt nên không cần phải đào sâu vào nguyên nhân. Và thậm chí, đến tận bây giờ, tôi vẫn tự tin như vậy, có điều chỉ trong trường hợp không có sự tác động âm thầm của người khác. Nhưng sau một hồi nghiêm túc xem xét lại, nằm trên giường quan sát gương mặt say ngủ của P'Phu, chính mình nhận ra tất thảy mọi chuyện được như ngày hôm may vốn chẳng thể dựa vào một mình tôi. Trước đây, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến Parm chỉ có P'Phu mà thôi. Chính vì thế, tôi càng muốn biết... Hai anh em họ đã nói gì với nhau. Và lý do cho việc Parm để cho tôi tiếp cận cậu ta dễ dàng đến thế?
"P không nói với anh sao?" Parm mỉm cười khi nghe thấy câu hỏi, và điều nảy khiến bản thân ngược lại trở nên bối rối và tò mò hơn bao giờ hết. "Sau hôm đầu tiên tôi gặp Kao... P đến nói chuyện với tôi trong khi Kao đang ngủ."
"Hai người thật thích nói chuyện riêng lúc tôi đang ngủ nhỉ." Tôi khẽ giọng lầm bầm, bày ra gương mặt đề phòng, hối thúc đối phương nói thêm, "Tiếp đi."
"P bảo với tôi rằng Kao là người anh chọn..." Parm mỉm cười, tựa như đang nhớ lại thời điểm ấy, "P muốn tôi mở lòng, xem Kao như một người bạn, hoặc là anh trai nữa."
"Nhưng đây chưa phải toàn bộ lý do, đúng chứ?" Tôi nhẹ giọng hỏi tiếp, ngăn không để chính mình mỉm cười. Parm gật đầu thay cho lời đáp lại.
"P nói rằng Kao tốt bụng giống hệt mẹ của chúng tôi vậy."
"..."
"Ai cũng đều nói rằng mẹ chúng tôi là một người phụ nữ nhỏ bé, yêu đời và lương thiện. Thật ra, tôi không còn nhớ được nhiều thứ về bà, chỉ còn ấn tượng về một bóng dáng cao lớn, luôn đứng phía trước bảo vệ cho mình... Bản thân vẫn nhớ bà ấy có đôi mắt đen tuyền giống như mình. Nơi đáy mắt ánh lên sự kiên cường không bao giờ từ bỏ hy vọng. Bất cứ khi nào khóc, bà sẽ luôn lôi kéo tôi làm nhiều thứ như chơi games, lại còn kể chuyện về P đang học ở trường ra sao..."
Tôi vẫn nhớ rõ lần đó, chính mình cũng dùng những câu chuyện về P'Phu để cố làm cho tên nhóc mở lòng, thậm chí còn cùng đối phương chơi game...
"Tôi thấy trong ánh mắt của Kao..." Parm nhìn chằm chằm tôi một hồi rồi khẽ cười, nơi đáy mắt tràn ngập hạnh phúc, "Đôi mắt chứa đựng sức mạnh và chân thành hệt như của mẹ tôi. Và kỳ lạ là... Khi nhìn vào mắt anh, tôi chợt nhớ đến mẹ mình nhưng không phải trong ký ức kinh hoàng năm xưa như dạo trước. Thay vào đó là những khoảnh khắc hạnh phúc lúc còn bên cạnh bà... Chính vì thế, tôi mới để Kao tiếp cận mình..."
"Thật sao...?"
"Có thể nói, tôi xem Kao hệt như người mẹ khác của mình vậy."
"Đợi đã... Vậy thì hơi quá rồi." Tôi vội vàng giơ tay cắt ngang, trong khi mọi người cười hết sức vui vẻ.
"Làm ơn đừng đi mà mẹ."
"Vậy đủ rồi, bạn thân mến!"
"Hahaha..." Parm cười lớn trong khi tôi thì nhăn mặt nhíu mày. Nhưng thời điểm nghe thấy tiếng thông báo trong sân bay, cậu nhóc lập tức dừng cười, quay lại với bộ dạng rầu rĩ còn nhanh hơn con tắc kè đổi màu da của nó.
"Học đâu cái kỹ năng này đấy?"
"Từ Kao đó."
"Chờ đó cho tôi, cái thằng này!" Tôi giơ tay giả vờ muốn tặng cho tên nhóc thối một cái tát. Nhưng ngay khi nhìn thấy cha Austin và mẹ Helen vội vã đi về phía chúng tôi sau khi quay về từ nhà vệ sinh, chính mình liền nhanh chóng thả tay xuống và nở nụ cười thật tươi.
"Còn dám trả treo nữa chứ."
Tôi quay sang lườm người bên cạnh một cái rồi thở dài một hơi. Parm nhún nhún vai, làm như không quan tâm, sau đó chừa chỗ cho cha mẹ mình nói lời tạm biệt.
"Giữ gìn sức khoẻ nhé, Noo'Kao. Một ngày nào đó ta sẽ ghé thăm con."
"Hẹn gặp lại, con trai của ta."
"Vâng ạ. Con xin phép đi trước." Tôi chắp tay làm động tác vái chào tạm biệt, sau đó vỗ vai Parm lần cuối. Mắt thấy đối phương mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Và có một điều chắc chắn rằng dù tôi không còn ở đây, cậu ấy vẫn sẽ luôn hạnh phúc bên gia đình mình. Đây là thời điểm bản thân đã kết thúc sứ mạng và trở về. Nhưng những cuộc hội ngộ sau này sẽ không còn trở ngại gì nữa.
Được rồi... Đã đến lúc phải trở về nhà.
...
Việc đầu tiên tôi làm khi đáp máy bay trở lại ChiangMai vào sáng ngày tiếp theo, sau một đêm ở lại Bangkok, chính là gọi điện thoại cho thằng So và kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra. Ấy thế mà, thằng cún đó chỉ biết cười cợt tôi. Nó bảo rằng vô cùng thoả mãn khi biết rằng Pa đang nổi giận vì việc làm của tôi. Nhưng khi nhận ra sự căng thẳng và nghiêm túc trong giọng nói của tôi, đối phương liền im lặng lắng nghe. Tóm lại, nó hứa rằng khi có thời gian rảnh, sẽ mang P'Gui bay sang đây để gặp tôi. Có điều, kế hoạch này hẳn phải đợi qua vài tháng trời, vì hiện tại tên này đang tham gia vào một dự án lớn. Và khi ấy, nếu Pa vẫn còn tức giận, tôi có thể nhờ P'Gui thay mình nói chuyện với ông.
Thật ra, đây vốn không phải vấn đề nghiêm trọng nhất, bởi lẽ tôi tin rằng Pa sẽ không tức giận mình quá lâu. Chỉ sợ nỗi lo lắng chôn sâu trong lòng sắp thành hiện thực...
Trước khi lên máy bay trở về Thái Lan, cha Austin đã nói nhỏ với tôi rằng P'Phu đang gấp rút thu xếp công việc để chuẩn bị cho một kỳ nghỉ dài. Ban đầu, bản thân vốn không cho rằng nguyên nhân của hành động này là vì mình, nhưng sau khi nhớ lại những lời anh từng nói...
'Chẳng phải em từng bảo rằng, một khi nghiêm túc hẹn hò với ai đó sẽ mang đối phương về gặp cha mẹ mình sao?'
'Đúng thế.'
'Cha mẹ tôi cũng gặp rồi... Thế bây giờ em định chơi xấu không đưa tôi về ra mắt gia đình mình sao?'
'Ý P là...'
'Tôi bảo này, em chỉ việc ngồi yên và đợi là đủ rồi...'
'...'
'Phải để tôi làm gì đó cho người của mình chứ.'
Phán đoán của tôi nhất định không thể sai được... Anh ấy nhất định sẽ đến gặp Pa và Ja sớm thôi! Và điều đó khiến tôi lo lắng không thôi... Tính ra, việc để một người đàn ông giàu có và đẹp trai chăm sóc cho tôi cũng không hại gì. Nhưng tôi chỉ lo lắng Pa không chấp nhận P'Phu vì mọi chuyện thành ra thế này... Và đây là điều đáng sợ nhất!
"Cậu chủ!"
"Hia'Neung!" Tôi mỉm cười toe toét với gã đàn ông cao lớn vạm vỡ đang vội vàng bước về phía mình cùng với hai người nữa.
"Cậu chủ lại lớn nhanh quá." Hia'Song đứng bên cạnh lên tiếng, hai mắt rung rưng nhìn tôi như sắp bật khóc đến nơi. Vì vậy, chính mình phải vội vàng giơ tay dỗ dành.
"Hia'Song, đừng có làm quá như vậy mà."
"Cậu chủ..." Hia'Song nhăn mặt giận dỗi, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bặm trợn của mình. Vội vàng đảo mắt một vòng và đúng như dự đoán... Hiện tại, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi, như thể xem thấy một lũ quái đản. Nhưng ngay khi mấy Hia quay đầu nhìn với ánh mắt hăm dọa, bọn họ lập tức né tránh và chạy trối chết.
"Chúng ta vào xe rồi nói tiếp."
"Được, cậu chủ." Hia'Saam tán thành, rồi chìa tay mời tôi dẫn đầu nhóm người.
Khi còn bé, tôi từng tự hỏi tại sao người khác luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quái. Bộ không phải con người hay sao? Sau này trưởng thành hơn, chính mình mới hiểu ra... Cũng không kỳ lạ khi họ cho rằng chúng tôi là găng tơ hay mafia gì đó.
Gia đình tôi có rất nhiều người làm công cho Pa đến từ nhiều tầng lớp cũng như xuất thân khác nhau. Họ là tài xế, hoặc nhân công làm trong trang trại... Nhưng tất cả có hai điểm chung... Thứ nhất, họ đều cơ bắp và mặt mũi bặm trợn trông như côn đồ. Hơn nữa, hầu hết đều xăm người nên càng thêm đáng sợ. Thứ hai... Họ vô cùng tôn kính Pa, Ja. Và càng tôn kính bao nhiêu, mọi người lại càng nâng niu tôi hơn. Những người làm việc cho Pa và Ja đa phần đã từng trải qua cuộc sống đói khổ, một số có tiền án và muốn hoàn lương. Sau khi mãn hạn tù, họ đều hy vọng có thể từ bỏ cuộc sống cũ. Khi còn nhỏ, chính mình rất lười phải nhớ tên từng người nhưng cha mẹ lại muốn tôi gọi họ chính xác. Do đó, mọi người đặt nickname bằng số đếm, bao gồm cả tên của tôi cũng như vậy.
"Hia, Pa dạo này sao rồi ạ?"
"Ừm thì..."
Chỉ cần nhìn bộ dạng lấm lét nhìn nhau của bọn họ, tôi lập tức đoán được tình hình hiện tại ở nhà. Thậm chí Hia'Neung ngồi bên cạnh, vốn là người thân cận nhất với Pa cũng không chịu nói gì. Đoán chừng chuyện này còn tệ hơn tôi nghĩ...
"Hia, Pa sẽ giận em bao lâu nhỉ?"
"Cậu chủ à, nói thật thì... Anh nghĩ chỉ năm phút thôi." Hia'Neung nghiêm túc nói.
"Anh đoán mười phút đấy." Hia'Song ngồi ở vị trí phó lái dùng thái độ tương tự trả lời.
"Anh nghĩ ba phút là đủ rồi. Nếu tôi là cậu chủ, cứ lắc lắc cánh tay ông chủ mấy cái là ổn thôi mà." Hia'Saam vừa lái xe vừa mỉm cười cổ vũ tôi qua kính chiếu hậu.
Mặc kệ là ba, năm hay mười phút... Nếu Pa nổi giận với tôi quá lâu, chuyện này nhất định gay go.
"Cậu chủ không cần lo lắng đâu." Thấy tôi đang nhăn mặt nhíu mày, Hia'Neung lập tức an ủi.
"Tốt nhất là tầm ba phút thôi Hia à. Nếu kéo đến mười phút, em nhất định chết chắc."
"Cậu chủ đừng nghĩ ngợi nữa. Kiểu gì vẫn còn có bà chủ giúp cậu chủ nữa mà." Hia'Song quay lại, cười với tôi. Nhưng lời anh ấy chỉ khiến tôi thêm lo lắng tới bạc đầu mất thôi.
"Thằng Song, mày im lặng đi." Hia'Neung, vốn hiểu rõ thái độ của Ja trong việc giáo dục tôi, lớn tiếng mắng Hia'Song khiến đối phương có chút bẽ mặt. Người nọ lập tức cúi thấp đầu, nói câu xin lỗi, rồi quay người, ngồi thẳng lại như trước.
Đấy, Ja sẽ chịu giúp tôi sao...? Bà ấy có khi sẽ cười khùng khục khi thấy tôi bị ăn mắng ấy chứ.
"Chúng ta tới khu nông trại rồi, cậu chủ à."
"Hia'Saam, làm ơn lái chậm một chút nha." Thật tình, Hia'Saam đâu cần phải thông báo chuyện này chứ. Thậm chí, anh ấy đáng ra nên chạy chậm hơn chút nữa mới đúng.
Cả ba người tỏ vẻ như muốn cười lắm nhưng phải cố hết sức nhịn xuống. Vì thế, tôi chỉ có thể nhíu mày, quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài để bớt căng thẳng hơn.
Trang trại trái cây của Ja rộng đến mấy trăm mẫu, nhưng từ khi có trí nhớ, tôi vẫn luôn chạy chơi vòng vòng ở nơi này như thể nó chỉ là bãi cỏ trước sân nhà mình. Và mỗi lần như vậy, nhờ có Pa và mấy Hia bao che, chính mình mới thoát tội không bị phạt.
"Cậu chủ, chúng ta về tới rồi." Đây là câu nói của Hia'Song mà tôi không muốn nghe nhất lúc này. Nhưng anh ấy đã giúp tôi mở rộng cửa xe.
Chính mình thở dài lần cuối, rồi bước xuống xe. Đôi mắt buồn bã ngước nhìn ngôi nhà gỗ to lớn mang phong cách hiện đại trước mặt. Trước đây, bản thân chưa từng cảm thấy lo lắng như vậy mỗi khi trở về nhà. Nói đúng hơn, tôi không hề muốn chứng kiến cảnh tượng Pa nổi giận chút nào.
"Cậu chủ!"
"Vú ơi!" Tôi dang rộng vòng tay, để người phụ nữ lớn tuổi vừa đi ra mở cửa, lao đến ôm mình. Bà xoa đầu và lưng tôi, sau đó ngắm nghía một lượt từ đầu đến chân giống như mỗi lần tôi từ bên ngoài trở về. Người phụ nữ này chính là bảo mẫu chăm sóc tôi từ khi còn là một đứa nhỏ. Nếu hỏi ai là người chiều chuộng tôi nhất, không thể không nhắc tới Vú.
"Cậu chủ vẫn khoẻ mạnh chứ?"
"Con khoẻ... Nhưng sắp không xong rồi. Vú ơi, phải nói chuyện giúp Kao nha nha." Chỉ cần Vú chịu nói đỡ cho tôi, mọi chuyện nhất định không sao nữa. Nhưng lần này, bà lại lắc đầu và nhìn tôi với ánh mắt áy náy. Chỉ vậy thôi, chính mình lập tức ý thức được vấn đề.
Chính thế...
"Bà chủ đã yêu cầu Vú không dính vào chuyện này."
Xấu tính quá!
"Con hiểu rồi, Vú." Tôi an ủi đối phương, dù mặt nhăn nhíu vỉ ấm ức, "Nhưng Vú xem đi... Ja nhất định sẽ chọc con đến tức chết luôn."
"Ai dám chọc cậu Ashira chứ?" Giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên từ đằng xa, khiến tôi buông Vú ra rồi nhanh chóng quay đầu nhìn.
Trong tầm mắt xuất hiện một quý bà duyên dáng, đứng cách chỗ chúng tôi không xa. Gương mặt trẻ trung, xinh đẹp so với độ tuổi bốn mươi của Ja, hiếm khi nào lộ ra sự đau buồn. Hơn nữa, hôm nay bà còn mặc màu đỏ mà tôi không thích, để chào đón sự trở lại của thằng con này.
"Ôi Chúa tôi, con mập lên phải không? Xem cái bộ dạng béo tốt chưa kìa." Ja đi qua bên này, bắt tôi xoay một vòng, rồi lo lắng ngắm nghía... Chính xác là thái độ 'lo lắng'.
"Không cần phải giả bộ đâu. Con đã biết Ja không cho Vú nói giúp con rồi." Tôi bắt lấy cánh tay Ja, tức tối lắc tới lắc lui, nhưng đối phương chỉ vui vẻ cười khúc khích.
"Ta đã dạy con như thế nào hả? Một khi quyết định làm gì đó, mẹ không quan tâm như thế nào, nhưng..."
"Phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Con biết rồi mà." Tôi rầu rĩ tiếp lời vì bản thân vẫn luôn nằm lòng những lời răn dạy này, "Nhưng Ja cũng nói phải biết cánh tính toán sao cho thông minh, không phải sao?"
Nghe xong câu nói đùa của tôi, bàn tay đang rảnh rỗi không bận giữ người, đánh nhẹ lên cánh tay tôi một cái. Bà trông có vẻ không hài lòng vì câu trả treo này. Nhưng tôi lại nghệch mặt ra, không hiểu chính mình đã nói sai ở đâu
"Nghiêm túc này, ta dạy con phải khôn ngoan để suy nghĩ chu toàn mọi việc, nhưng không hề bảo con lươn lẹo như thế. Chả biết cái thói xấu kia từ đâu mà có nữa." Ja tự lầm bầm một mình, mặc kệ tôi đang đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt. Cái này có gì đâu mà hỏi chứ. Nếu không phải Ja, tôi còn có thể học được từ ai đây.
"Ja..."
"Nhanh nhanh vào trong đi. Pa con hẳn đang tức giận muốn tìm con để đá mấy cái đó."
Tôi ngoan ngoãn theo chân Ja vào trong nhà. Vừa ngoảnh đầu nhìn lại, mấy Hia và Vú đã biến mất từ lúc nào chẳng hay. Dám cá, bọn họ sợ rằng nếu tôi lỡ có bị ăn đòn, nhất định sẽ cầu cứu đến mình. Do đó, mọi người đều vội vàng tránh đi để không bị lôi vào chuyện này.
Không một người nào chịu ở lại giúp tôi cả...
Ja mang tôi đến trước cánh cửa của căn phòng vuông rộng lớn dùng làm văn phòng của Pa. Suốt dọc đường, bản thân nhăn mày nhíu mặt, không ngừng tính toán trong đầu vài kế sách hữu dụng. Pa sẽ làm gì khi lần đầu tiên thấy tôi trở về nhà many theo gương mặt méo xệch nhỉ? Cuối cùng, sau khi nhận ra mọi chuẩn bị đều là vô ích, tôi quyết định đẩy cửa, bước vào bên trong.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế bành lớn, dáng vẻ phong độ dù đã bước qua tuổi trung niên, bình thường sẽ luôn lộ ra gương mặt ngọt ngào khi trông thấy tôi. Nhưng hiện tại, ông trông hết sức hung dữ, chính là cái thái độ như khi ở chung với người ngoài. Trước đây, có nhiều người nói Pa đáng sợ, tôi đều không tin. Nhưng khi trông thấy ông thế này, chính mình cũng không nhịn được mà run rẩy... Bởi vì, ngày thường, ông chưa bao giờ thôi mỉm cười mỗi khi trò chuyện với tôi.
"Pa..." Tôi dùng tông giọng ngọt ngào nhất có thể để gọi Pa, phớt lờ tiếng cười của Ja sau lưng. Tiếp đó, chính mình nhanh chóng bước lại gần người đàn ông cao lớn với gương mặt hung hãn, rồi quỳ xuống bên cạnh, "Con xin lỗi."
"..."
Thấy Pa im lặng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ thể hiện sự tức giận qua ánh mắt, tôi chỉ có thể cúi thấp đầu hơn, trong lòng vô cùng khó chịu. Thật sự không muốn ông ấy như vậy chút nào.
"Pa..." Tôi lắc lắc đối phương mạnh hơn. Mãi đến khi người nọ nhịn không được mà dời tầm mắt, tôi liền biết ông đã khôi phục trạng thái bình thường, "Bé cưng, ta cũng muốn xin lỗi..."
Chỉ cần một chút nhún nhường và năn nỉ...
"Bé cưng, con có biết ta đã rất lo lắng không?" Pa cuối cùng cũng chịu lên tiếng bằng chất giọng dịu dàng mà ông ấy thường dùng mỗi khi chúng tôi trò chuyện. Đến đây, trong lòng lập tức reo hò vui sướng, nhưng bề ngoài vẫn phải làm như không có gì.
"Con xin lỗi mà..."
"Lại đây." Pa vỗ vỗ chân mình mấy cái, và tôi lập tức nhảy vào lòng ông ngồi, chẳng khác nào khỉ con ôm mẹ. Đây cũng là thói quen xưa nay của cha con tôi. Cũng chẳng biết đây là may mắn hay bất hạnh, khi mà, mặc kệ đã trưởng thành, Pa vẫn luôn cao lớn hơn tôi. Vì thế, chúng tôi vẫn có thể ngồi như thế mà không có vấn đề gì, "Tại sao Bé cưng lại nói dối ta?"
"Không có mà..." Tôi lắc đầu nguây nguẩy, "Con chỉ muốn đi để tìm cuộc sống cho riêng mình, tiện thể nghỉ ngơi một thời gian. Con thề đấy."
Trước khi đến Anh, tôi đã nói với Pa như vậy, và đây hoàn toàn là sự thật. Chỉ là, đó chưa phải lý do quan trọng nhất mà thôi. Do vậy, dù thế nào đi nữa, tôi dám khẳng định mình không hề nói dối.
"Nếu vậy, ta phải trách mẹ con, đúng không? Vì đã giúp Bé cưng giấu giếm mục đích chính của việc con bay sang Anh, thực ra là để gặp cái tên nhóc ta chưa từng biết mặt kia." Tới đây, sau lưng liền truyền đến tiếng ph không ra nước mắt phàn nàn nho nhỏ. Nhưng hiện tại, tôi chẳng còn tâm trạng quan tâm chuyện gì khác, tiếp tục gật gù và nghĩ cách đàm phán với Pa.
"Đúng ạ, là lỗi của Ja."
"Ashira muốn ăn đá của ta đúng không?" Thanh âm doạ nạt vang lên sau lưng khiến tôi ôm chặt lấy Pa cầu cứu.
"Bà nó, đừng doạ thằng nhỏ chứ."
"Đợi đã ông nó, tôi nhớ ông bảo muốn mắng tên nhóc này một trận, thậm chí còn chuẩn bị những gì cần nói hết cả ngày trời cơ mà. Giờ thì sao, chưa được tới một phút đã mềm lòng rồi."
"Thằng bé mỏng manh và đáng yêu thế này, tôi sao nỡ nổi giận chứ?" Pa đẩy mặt tôi ra một chút, sau đó dịu dàng vuốt ve mấy cái. Đôi mắt dọa người lúc này đây lại nhìn tôi hết sức trìu mến, khiến trong lòng cũng lén lút cười như nở hoa. Nhưng ngay khi chuẩn bị lộ ra nụ cười, Pa bất thình lình nghiêm mặt, hướng ánh mắt hung tợn về phía cửa sổ, "Kẻ có tội chính là tên nhóc dám mang ý nghĩ dụ dỗ Bé cưng của ta."
Ôi... Không!
"Pa không thể giết anh ấy!" Tôi gấp gáp cắt ngang.
"Ta đâu có định giết chóc gì ai." Pa cười khúc khích, sau đó vươn tay xoa đầu tôi. Nhưng ngay giây sau, ông liền nhăn mặt, "Tại sao Bé cưng lại bảo vệ người ngoài?"
"Vì con thích anh ấy."
"Không muốn nghe." Pa giơ tay bịt kín cả hai tai và lắc đầu nguây nguẩy, "Ta tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này."
"Pa..."
"Nếu tên đó không đủ tốt, đừng hòng ta giao Bé cưng cho nó."
"Anh ấy vô cùng hoàn hảo. Con dám cam đoan việc này." Tôi giơ ngón trỏ để củng cố thêm lời nói của mình. Chưa hết, bản thân còn muốn khoe với Pa bức hình chụp lén của P'Phu trong điện thoại, nhưng cuối cùng lại đành nhịn xuống vì sợ rằng ông sẽ càng có ác cảm với anh hơn.
"Chuyện này ta sẽ tự mình xác nhận. Bé cưng không cần nói chuyện thay tên đó đâu. Vô ích thôi." Pa trầm giọng tuyên bố, rồi để tôi đứng lên, "Tốt hơn hết khai báo rõ ràng, con đã làm những gì ở bên kia?"
Tôi gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện ông. Về phần Ja, mới vừa nãy còn đứng ngay cửa ra vào, nhưng giờ chẳng biết đã biến mất từ bao giờ.
"Con đến gặp gia đình của P'Phu..."
"Không..."
"Anh ấy mang con đi..."
"Không..."
"Anh ấy..."
"Đừng nói về tên nhóc đó nữa." Pa cắt ngang câu chuyện, khiến tôi méo mặt ngây ngốc. Nếu không phải chuyện về P'Phu hay những điều liên quan, bản thân thật sự chẳng còn gì để kể. Bởi lẽ, suốt mấy tháng ở cùng anh ấy, những thứ có thể xem là cảm hứng cho cuộc sống đều bắt nguồn từ người đàn ông đó. Do vậy, nếu phải nói về những điều đã trải nghiệm, tôi chỉ có thể kể những câu chuyện liên quan đến P'Phu.
"Pa, con..."
"Cậu chủ! Có người đến tìm!"
Tôi thật sự chấn kinh, lập tức bật dậy khi nghe thấy tiếng gọi của Hia'Sipsong, quản gia của ngôi nhà từ bên ngoài truyền vào phòng. Không cần đoán cũng biết vị khách vừa đến là ai. Gia đình tôi vốn rất ít khi có khách ghé thăm, bởi hầu hết mọi người đều cho rằng Pa và các Hia là mấy kẻ côn đồ đáng sợ. Mặc dù cho sự giàu có của chúng tôi được nhiều người biết đến, nhưng chẳng ai dám tới làm thân hay gây khó dễ.
"Bé cưng đi đâu đấy?"
"Con sẽ quay lại ngay!" Sau khi lớn tiếng thông báo, tôi gấp rút lao khỏi phòng, chạy ra nhà trước... Nơi chiếc Audi đen quen thuộc đã hơn hai năm không thấy bóng dáng đang đậu.
Đứng bên cạnh Hia'Sipsong còn đang mù mờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chính là thân ảnh cao lớn của người đàn ông mà tôi chưa nhìn thấy suốt một ngày trời. Hôm nay, anh không còn mặc những bộ âu phục mà tôi đã quen mắt, thay vào đó là quần áo thoải mái, đơn giản nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến khí chất mạnh mẽ vốn có của mình.
"P'Phu! Sao anh có thể đến nhanh quá vậy...?" Tôi vội vàng chạy tới trước mặt người nọ, kinh ngạc bắt lấy tay đối phương.
Mặc dù trong lòng còn đang ngổn ngang rất nhiều kế hoạch cùng lo lắng, tôi vẫn vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt xuất hiện ở nơi này.
"Tôi đã cố gắng thu xếp và bàn giao lại công tác của mình nhanh nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn không bắt kịp chuyến bay của em." P'Phu bình tĩnh giải thích, "Vì vậy, tôi chỉ có thể bắt một chuyến khác sau đó hai giờ đồng hồ."
"Không phải P đã từng nói là có thể đợi cơ mà."
"Thì, em vội vàng trở về như vậy, kiểu gì cha mẹ tôi cũng sẽ đem chuyện này ra nói đi nói lại thôi."
"Vậy P đến một mình à?" Tôi kinh ngạc hỏi tiếp.
"Ừm..."
"Thế còn..."
"Parm sẽ đến sau. Nó còn một cuộc hẹn nữa với bác Will." Người nọ tiếp tục giải thích, như thể đọc được những lo lắng trong lòng tôi. "Nó sẽ đến đây trong vòng vài ngày nữa. Đừng lo, bác Will nói rằng tình trạng của Parm đã cải thiện đáng kể rồi. Bọn họ không phải gặp nhau thường xuyên như trước đây nữa."
"Nếu vậy thì tốt quá." Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu bác Will xác nhận không còn gì đáng lo nữa, vậy thì để cho Parm đến đây cũng tốt. Tên nhóc kia nhất định thích không khí nơi này.
"Cậu chủ!" Giọng nói của Hia'Sipsong đang trông chừng bên cạnh, vang lên giống như lời cảnh báo, khiến tôi nhớ ra xung quanh còn có người khác. Chính mình vội vàng quay sang nhìn đối phương, rồi giới thiệu hai bên.
"P'Phu... Đây là Hia'Sipsong, quản gia của nhà em. Hia ơi... Đây là P'Phu." Đáng ra tôi cũng muốn giới thiệu mối quan hệ thật sự của hai đứa, nhưng có vẻ chưa phải thời điểm phù hợp. Mắt thấy bộ dạng chẳng có tí tin tưởng nào của Hia'Sipsong, trong lòng càng nhộn nhạo không yên. Nếu thật sự thừa nhận P'Phu là người tôi thích, chắc chắn phản ứng của Hia cũng không khác gì so với Pa.
"Được rồi..."
Nhưng với kiểu thái độ thế này... Tôi nghĩ mình phải nói ra sự thật thôi. Thái độ của Hia cứ như muốn ngay lập tức lao vào đánh người ấy.
"P'Phu..." Tôi ghé sát lại bên cạnh P'Phu rồi khẽ thì thầm, "Anh có chắc muốn ở lại đây chứ...? P có biết mình sắp phải đối mặt với cái gì không?"
"Cũng đoán được phần nào rồi." Người bên cạnh trả lời ngắn gọn, chẳng chút lo lắng vì lời cảnh báo.
"P không sợ nhưng em lại run muốn chết đây."
"Em sợ cái gì?" Đối phương cười khúc khích, sau đó giơ tay đẩy đẩy đầu tôi, "Không phải em từng thuyết phục tôi đến gặp cha mẹ mình sao?"
"Đúng là thế..." Nhưng khi ấy, tôi vẫn còn chưa biết thái độ của Pa dành cho P'Phu sẽ thành ra thế này.
"Nếu em nghiêm túc và tôi cũng chân thành, cuối cùng cũng phải đến chào cha mẹ hai bên thôi. Đúng không nào?"
"Liệu em... Có thật sự là lựa chọn đúng không?" Tôi bất giác thốt lên câu hỏi đã giấu trong lòng suốt bấy lâu. Đổi ngược lại, chính là cái liếc mắt hung dữ của người đối diện, như muốn mắng 'ngu ngốc'.
Kể từ sau khi gặp lại, tôi vẫn chưa một lần đề cập đến câu hỏi này, bởi lẽ hành động và lời nói của anh hai năm trước đã quá mức rõ ràng. Hơn nữa, bản thân cũng còn nhiều chuyện phải suy nghĩ đến mức chẳng còn tâm trí quan tâm đáp án cho câu hỏi này... Nhưng khi thời cơ để xác nhận điều này cũng đã đến, và tôi biết mình... Thật sự cần lên tiếng. Đây giống như một loại thói quen, luôn hy vọng một câu trả lời rõ ràng để không phải nghĩ ngợi lung tung.
"Nói cái gì đấy?" P'Phu không chút nương tay búng trán tôi một cái rõ mạnh, giống như để trừng phạt. Ngay khi vừa ngước mặt lên, mũi cũng bị ngắt, "Tôi chẳng phải đã nói là Chín rồi sao... Đừng bảo là em vẫn chưa hiểu ý nghĩa nhé."
Tôi gấp gáp lắc đầu, sau đó dùng cả hai tai che kín cả mặt khi bắt gặp P'Phu làm động tác như chuẩn bị búng trán mình.
"Thỏ ngốc."
"Em còn một chút mơ hồ thôi mà."
"Tôi nói là Kao (Chín) ở đây... Bởi vì thang điểm chính là Kao (Chín) đó."
"..."
"Còn về vấn đề có phải lựa chọn đúng hay không... Chẳng phải đã xác định từ rất lâu rồi sao, có thật là em không biết?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vừa mới dứt lời bằng ánh mắt ngẩn ngơ, dù đang ngượng chín cả mặt. Trái tim đập nhanh hơn bình thường, và càng nhìn anh nó lại thêm điên cuồng nhảy loạn. Lần này không phải vì xấu hổ, mà do quá hạnh phúc.
Thấy vậy, P'Phu lại mỉm cười, rồi vươn tay muốn chạm lên gò má tôi. Nhưng trước khi kịp làm điều đó, giọng thét hung ác của chủ nhân ngôi nhà truyền đến chỗ chúng tôi, khiến cánh tay người nọ khựng lại giữa chừng...
"Ai cho phép cậu tới đây hả?!!"
Tình hình hiện tại hẳn nên dùng mấy chữ dầu sôi lửa bỏng để diễn tả...
Căn phòng khách rộng rãi của gia đình tôi, bình thường chưa bao giờ có hơn ba người, nay lại xuất hiện đến tận mười gương mặt bặm trợn quây xung quanh P'Phu. Tôi ngồi ngay bên cạnh anh trên chiếc sô pha lớn, trong khi Ja ở phía đối diện, quan sát vị khách mới đến bằng ánh mắt sáng loè loè. Về phần Pa, ông đang ngồi kế bên vợ mình, ống tay áo xắn cao, khoe khoang mớ hình xăm dữ tợn.
"Ja." Tôi không vui gọi một tiếng, cảm thấy khó chịu khi cứ bị nhìn chằm chằm như vậy. P'Phu bên cạnh vẫn ngồi bất động, gương mặt lãnh đạm, không để lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào, mặc kệ những ánh mắt hung dữ đổ dồn về phía mình.
"Thông qua!" Ja kết luận bằng một câu ngắn gọn, phá vỡ bầu không khí im lặng, khiến mọi người đồng loạt quay đầu và kinh ngạc. Nhất là Pa, ông gần như bật dậy khỏi ghế ngồi, may mắn là ngay sau đó vẫn giữ được bình tĩnh.
"Bà nó sao có thể đưa ra kết luận dễ dàng như vậy. Sao lại như vậy chứ? Tôi không đồng ý."
"Không đồng ý là việc của ông. Cậu ấy đẹp trai... trông có học thức, lý lịch trong sạch. Với tôi vậy là đủ." Ja thản nhiên nói, rồi quay sang nhìn P'Phu, "Cứ gọi ta là Mae nhé."
"Bà nó!"
"Lại nói, vì cái gì ông giữ kỹ Ashira thế hở? Nhìn xem, cậu Phu đáng ra có thể tìm một người tốt hơn."
"Ja!"
"Hai cha con nhà này thật sự phiền phức." Ja thấp giọng chê trách, rồi ngả người dựa lưng vào sô pha, không nói thêm gì. Trong khi đó, P'Phu vẫn bày ra môt nụ cười nhàn nhạt, sau đó quay nhìn tôi đang ngồi nhăn nhó bên cạnh.
"P'Phu... Đây là Pa, Ja. Những người đứng phía sau là mấy Hia của em " Tôi giới thiệu từng người với anh, "Mọi người... Đây là P'Phu."
Hiển nhiên, mấy Hia đều trông hết sức tò mò, như muốn hỏi rất nhiều thứ, ấy thế cuối cùng chỉ cười khúc khích. Nhưng ít nhất, sự hiện diện của họ cũng làm bầu không khí ở đây bớt đi phần nào căng thẳng. Đang khi suy nghĩ phải nói gì tiếp... Bất thình lình, Pa quay phắt lại và im lặng gật đầu với mấy Hia.
"Chúng tôi không biết cậu là ai cả."
Sự thật là, Pa làm vậy chỉ vì không muốn mất mặt thôi...
"Tên của con là Phuri Drake..." Cuối cùng, P'Phu cũng lên tiếng, thanh âm hết sức bình thản, không để lộ bất cứ cảm xúc đặc biệt nào, nhưng lại có phần trang trọng hơn ngày thường, "Hiện tại, con đang là Chủ tịch của Tập đoàn DR, chuyên kinh doanh bất động sản."
"Ở Anh sao?" Ja cắt ngang khi nghe thấy tên công ty.
"Vâng ạ."
"Ông nó, cậu ta là triệu phú đó nha."
Tôi cười thầm trong lòng khi nghe được điều Ja vừa thì thầm với Pa. Nhưng ông, ngoài mặt là vẻ lãnh đạm, thanh âm lại cáu kỉnh, cộc lốc.
"Thì sao?"
Sau câu nói của Pa, căn phòng một lần nữa chìm trong im lặng. Cảm giác bầu không khí ngày càng nặng nề, Hia'Neung vốn định lên tiếng hỏi thêm gì đó, thì bị Pa giơ tay ngăn lại. Sau đó, ánh mắt ông xoáy thẳng vào P'Phu.
"Đừng nghĩ rằng chỉ với bối cảnh lắm tiền của cậu, tôi sẽ dễ dàng đồng ý."
Tôi lo lắng quay đầu nhìn P'Phu và bắt gặp được ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn thẳng về phía Pa. Vì thế, chính mình đành nuốt xuống những lời định nói, ngoan ngoãn ở phía sau ủng hộ đối phương.
"Con hiểu." Anh trả lời, sau đó quay sang nhìn tôI bằng ánh mắt hết mực dịu dàng. Cũng không rõ người nọ đang cố tình để lộ, hay tự bản thân đọc ra được. Nhưng chỉ với một thoáng chạm mắt ấy, tôi hiểu được anh muốn trấn an rằng đừng lo lắng gì cả, "Vậy nên..."
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt hoài nghi về phía P'Phu. Và câu trả lời tiếp sau đó, chính là cái gật đầu với Hia'Song, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành đồng minh với anh. Dĩ nhiên, Hia'Song lập tức né tránh ánh mắt của Pa, gấp gáp đẩy chiếc vali mình đang cầm về phía P'Phu.
"Hiện tại, con đã giao lại công việc ở Anh cho người đáng tin cậy xử lý. Do vậy, con xin phép được ở lại đây một thời gian."
"Không cho phép...!"
"Ta không rõ vì sao cậu lại làm tất cả những việc này." Lần này, Ja vốn đang im lặng từ nãy đến giờ bất thình lình vang lên, đúng lúc cắt ngang lời từ chối của Pa. Và hiển nhiên, không đợi cho chồng mình kịp quay lại cằn nhằn, bà liền giơ ngón trỏ ra hiệu, khiến ông phải thành thật ngồi yên. Sau khi dẹp yên Pa, người nọ một lần nữa quay sang P'Phu và nói tiếp, "Tuy không có kinh nghiệm điều hành một công ty với quy mô lớn như vậy... Nhưng Mae biết hành động này sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối. Hơn nữa, một Chủ tịch thì càng không nên rời khỏi vị trí của mình quá lâu. Nhưng nhìn hành lý của cậu Phu mang đến đây, ta đoán con dự định sẽ ở lại nơi này một khoảng thời gian không ít. Thế nên, con có thể cho ta biết... Lý do cho tất cả chuyện này không?"
Câu hỏi của Ja khiến P'Phu im lặng hồi lâu. Có lẽ, anh nhìn ra được sự nghiêm túc của bà ẩn sau gương mặt tươi cười như hoa kia đi? Do đó, người nọ cũng bỏ thời gian suy nghĩ và cẩn thận sắp xếp ngôn từ của mình... và qua một hồi sau mới lên tiếng.
"Con làm tất cả... Là cho chú thỏ của mình." P'Phu nhìn thẳng vào Ja, như thể muốn thi xem ai sẽ là người chớp mắt trước. Sau đó, anh quay đầu về phía tôi, lúc này đang cười rạng rỡ. Và lần đầu tiên trong ngần ấy thời gian, người nọ để lộ ra nụ cười hết sức chân thành, không chút che giấu.
"Mae sẽ cho người chuẩn bị một phòng cạnh bên phòng Ashira."
"Bà nó này!"
Tôi giơ ngón cái với Ja thay cho lời cảm ơn, đồng thời trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm phần nào. Ít nhất, Ja đã chấp nhận anh ấy...
Dù cho, Ja thích giả vờ như mình là một người đơn giản, và thường đứng về phía tôi mà không chút cằn nhằn. Thật ra, bản chất của bà rất hiếm khi tùy tiện tin tưởng người khác. Đúng là suốt thời gian qua, tôi đã không ngừng thuyết phục đối phương buông lỏng cảnh giác. Nhưng để tin tưởng một người chưa bao giờ là dễ dàng, dù cho đó có là đối tượng yêu thích của tôi và không sớm thì muộn sẽ trở thành một phần của gia đình này. Đó là lý do vì sao tôi ngạc nhiên, khi P'Phu chỉ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, nhưng lại đủ khiến Ja nhanh chóng đồng ý.
"Dù sao đi nữa, tôi cũng không chấp nhận chuyện này." Pa giận dỗi nói, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy Hia tìm kiếm đồng minh.
"Con sẵn sàng làm bất cứ điều gì để nhận được sự đồng ý của chú..." Câu đáp trả bất ngờ của P'Phu khiến tôi kinh ngạc quay đầu, để rồi bắt gặp nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, "Đó là lý do con có mặt ở đây."
Gương mặt Pa cau chặt, giống như giận dỗi vì không ai quan tâm mình. Tôi còn biết, ông đang dùng hết sức mím chặt môi nuốt xuống cơn giận, và may mắn là sau cùng cũng thành công.
"Được thôi..." Pa lộ ra một nụ cười gian trá, "Nếu cậu muốn ở lại đây thì cứ ở. Nhưng mọi người trong nhà này đều phải làm việc..."
Đấy thấy chưa...
"Muốn ở lại đây, vậy phải làm hết những công việc được giao."
"Con rất sẵn lòng."
"Dù cho phải làm việc ngoài trời nắng gắt sao?"
"Vâng."
"P'Phu..." Tôi vội vàng lên tiếng, vì không muốn đối phương đồng ý với yêu cầu của Pa.
"Không sao." Người nọ búng nhẹ trán tôi một cái, thay cho lời cam đoan. Dù cho hành động này chẳng khiến tôi cảm thấy tốt hơn bao nhiêu, nhưng chính mình cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.
"Lấy tay cậu ra khỏi người nó mau!" Pa đứng bật dậy, hung hăng chỉ tay vào mặt P'Phu, "Với tư cách là chủ nhân nơi này, ta ra lệnh cho cậu không được đụng vào Bé cưng của ta thêm lần nào nữa!"
"Vậy mà có mặt mũi nói tôi quá đáng!" Ja đánh một tiếng thở dài, rồi đứng lên, "Ashira, đưa cậu Phu đi xem phòng nào. Công việc sẽ bắt đầu từ ngày mai. Riêng việc này thì ta hoàn toàn đồng ý."
"Không được!"
"Đi nhanh nào." Tôi gấp gáp kéo tay P'Phu để anh đứng lên, rời khỏi phòng khách, phía sau là Hia'Song đang hỗ trợ di chuyển hành lý. Xa xa vẫn còn loáng thoáng nghe được thanh âm của Pa và Hia'Nueng, nhưng tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai.
"Như vậy có ổn không?" P'Phu vừa đi vừa hỏi.
"Không sao đâu..." Tôi trả lời đối phương, sau đó đẩy cửa vào phòng mình, "P vào tạm phòng em trước đã. Đợi mọi người dọn dẹp căn bên kia rồi chúng ta hãy mang hành lý vào."
Thành thật mà nói, tôi đã quen với việc ngủ cùng P'Phu trên một chiếc giường, nhưng nào có dám mở miệng thừa nhận.
"Xin phép nhé, cậu chủ." Hia'Song đặt hành lý của P'Phu vào một góc phòng, rồi mỉm cười với chúng tôi trước khi rời khỏi phòng.
Sau khi trở lại phòng riêng của mình, toàn bộ áp lực và lo lắng trong lòng tựa như được dỡ xuống. Tôi thả người nằm xuống chiếc giường đã lâu chưa dùng đến. Dù rằng đã nghỉ lại một đêm ở Bangkok trước khi về Chiang Mai, thân thể vẫn mệt đến rã rời. Ấy vậy mà, P'Phu thậm chí còn có ít thời gian để nghỉ ngơi hơn. Dù cho bề ngoài anh không thể hiện ra, nhưng dám chắc người nọ đã khá mệt mỏi.
"P ngủ trước một giấc đi."
"Không sao." Người đàn ông đang bận dạo quanh căn phòng của tôi, bình thản đáp lại.
Ánh mắt tôi dõi theo thân ảnh đang dạo tới dạo lui trong phòng. Không lâu sau, P'Phu dừng lại trước bức tường treo rất nhiều khung ảnh, đồng thời là nơi tôi đặt cây ghi ta cũ của mình.
"Cây ghi ta này còn dùng được nữa không?" Anh hỏi, thanh âm có chút nghi ngờ.
"Chỉ cần thay dây đàn là dùng tiếp. Nhưng em muốn giữ nguyên như vậy, trưng bày ở đó. Đây là cây ghi ta đầu tiên của em." Tôi giải thích, sau đó lăn người về phía mép giường gần chỗ người kia đang đứng, "Những cây ghi ta khác có thể dùng được cất chúng trong phòng nhạc. Sau này em sẽ dẫn P đến tham quan. Trong đấy cất rất nhiều nhạc cụ khác."
Dù không chơi thường xuyên nữa, những nhạc cụ sưu tầm từ lúc bé, tôi vẫn cất chúng trong phòng nhạc và bảo quản hết sức cẩn thận. Tuy rằng không được dùng nữa, nhưng mỗi một món đều là những kỷ niệm quý giá của tôi. Khi ấy, dù chưa học được cách chơi mấy thứ nhạc cụ đó, chính mình vẫn nài nỉ Ja mua về toàn bộ, rồi lại mất rất lâu say để thành thạo tất cả. Một số trong đó do Pa lén lút mua về, hoặc là quà sinh nhật. Vì thế, tôi coi chúng như báu vật của mình.
"Những bức ảnh này... Đều là em?" Anh chỉ tay vào mấy khung ảnh treo trên tường.
"Đúng thế."
"Hừm..." P'Phu cười nhẹ một tiếng trong cuống họng, rồi tiếp tục ngắm nghía từng tấm ảnh một. Sau hồi lâu, anh quay về phía tôi, trong khi tay chỉ vào bức ở vị trí chính giữa, "Ảnh này đông người ghê."
"Tấm đó được chụp vào tiệc sinh nhật tám tuổi của em đó." Bức ảnh P'Phu đang chỉ có mặt Pa, Ja, Vú, và toàn bộ người trong nhà. Để có được nó, tôi đã đòi tất cả họ tập hợp lại, giống như mấy dịp chụp ảnh kỷ yếu ở trường. Vì thế, kết quả thu được trông mới buồn cười thế đó. Dù vậy, đối với tôi, bức ảnh ấy vẫn hết sức quý giá. "Còn nhớ lúc ấy, mấy Hia đang làm việc ngoài nông trại từ chối tham gia. Cho nên, em liền khóc lóc một trận, buộc Pa phải yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia chụp hình. Thời điểm người cuối cùng đến điểm danh, cũng vừa đúng lúc nến cắm trên bánh sinh nhật sắp cháy hết.
"Đồ ích kỷ." P'Phu ngồi bệt trên sàn nhà, vươn tay đẩy nhẹ đầu tôi đang vắt vẻo bên mép giường.
"Phải đó. Công nhận khi còn nhỏ, em khá là đòi hỏi."
"Thế lớn lên thì sao?"
"Vẫn như thế thôi." Tôi thẳng thắn thừa nhận sự thật.
"Đáng bị ăn đạp lắm."
"Muốn đá, thì làm ngay đi nè." Tôi vừa cười vừa khiêu khích đối phương. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người nọ, "Lát nữa ra khỏi phòng, P không còn cơ hội bắt nạt em nữa đâu."
P'Phu nhướn mày như thể đang nghĩ ngợi gì đó. Sau khi hiểu ra tôi muốn nhắc đến việc anh không thể đụng vào mình ở trước mặt Pa, người nọ liền mỉm cười, rồi vươn tay nhéo mũi tôi một cái thật mạnh.
"Xem thái độ kìa. Về lại địa bàn của mình nên tha hồ ra oai chứ gì."
"Dĩ nhiên rồi... Để em cho nhắc anh nhớ ai mới là chủ nơi này." Tôi cố tình nhếch môi cười khiêu khích, chọc cho P'Phu giơ tay nhéo má mình. Tiếp theo, anh nhìn tôi hồi lâu, rồi chồm người về trước để đứng lên, say đó ngồi xuống giường, ngay chỗ trống bên cạnh tôi.
"Cha em thật sự giữ kỹ con trai hơn tôi nghĩ đấy."
"Ừm." Tôi gật đầu tán thành, "Vì em là con trai một mà."
"Mấy Hia của em cũng thế."
"Đúng vậy... Mấy Hia chẳng khác gì Pa cả."
"Cuộc sống của em hoàn hảo hơn tôi nghĩ đấy..."
Tôi vội vàng bật dậy ngay khi mơ hồ nhận ra bên trong câu nói của P'Phu còn có ẩn ý khác. Thật ra, những lời này không hề mang đến cảm giác khó chịu hay mỉa mai, ngược lại càng giống như anh tự nhận bản thân không xứng đáng. Và đây mới chính là điều khiến tôi khó chịu.
"Em chẳng bảo mình là một người thông minh và hoàn hảo đấy thôi..." Tôi nói đùa để lôi kéo sự chú ý của đối phương, "Một khi quyết tâm làm điều gì, em nhất định sẽ hoàn thành cho bằng được. Và chỉ cần tập trung theo đuổi, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng. Một người tuyệt vời như vậy đáng được nâng niu, phải không nào?"
"Tự phụ..." P'Phu lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười. Thấy anh đã trở về với bộ dạng như ngày thường, tôi cũng yên lòng hơn.
"Nhưng P'Phu này... Mỗi khi nhận mình hoàn hảo, vẫn có người luôn phản đối, lại còn chê bai em lùn, ngu ngốc, điên khùng. Dù rằng, đó chỉ là những lời nói đùa, nhưng bản thân chợt nhận ra một điều... Sự hoàn hảo trong mắt mỗi người không hề giống nhau." Tôi nắm lấy bàn tay đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt xám ấy như bị thôi miên, "P có thể cảm thấy bản thân chưa đủ tốt. Trong khi đó, em quá hoàn hảo...điều mà đáng lẽ P phải nhận ra từ rất lâu trước đây. Nhưng sự thật không phải như thế đâu."
"..."
"Sau khi gặp P, em nhận ra rằng... Bản thân vẫn chưa đủ hoàn hảo, bởi lẽ em chẳng hề dễ nhìn, lại không được cao, bình thường thì thông minh đấy, đôi lúc lại ngu ngốc đến khó tin chỉ vì một người đàn ông."
"Ừm..."
"Không ai hoàn hảo về mọi mặt... Đến cả một người tự mãn và thẳng thắn như em cũng phải thừa nhận điều này." Nếu người đối diện tiếp tục bày ra gương mặt buồn bã, tôi thật không biết phải làm thế nào. May mắn thay, cuối cùng, P'Phu cũng mỉm cười, nên tôi cũng không căng thẳng nữa.
"Cám ơn em." Anh nói, rồi siết nhẹ tay tôi một cái. Chính mình dĩ nhiên vui vẻ gật đầu đáp lại.
Còn điều gì hạnh phúc hơn việc có thể khiến người mình yêu thương mỉm cười...
...
Đợi cho nắng chiều bớt chói chang, tôi nhận được mệnh lệnh của nữ chủ nhân trang trại, mang P'Phu tham quan một vòng xung quanh nhà. Hiển nhiên, ngôi nhà trong lời Ja, chắc chắn bao gồm cả trang trại trái cây rộng mấy trăm mẫu của bà. Do đó, tôi quyết định chỉ làm một chuyến đi dạo ngắn quanh nhà. Bởi lẽ, bản thân có thể cảm nhận được những cái nhìn không quá thiện cảm dành cho người đàn ông bên cạnh mình. Mãi đến khi ra khỏi nhà chính, tôi mới thả lỏng được một chút.
Mở màn cho chuyến tham quan chính là mang P'Phu đến gara để chọn phương tiện đi lại. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ cả hai phải đi bộ đến đó, vì trời đã gần như tắt nắng. Nhưng lúc đến được gara thì...
"Cậu chủ, chí ít thì để tôi lái xe cho cậu nhé..." Hia'Sipsee, người trông nom nơi này, gần như dập đầu nài nỉ tôi mang mình theo, vì không tin tưởng vào khả năng cầm lái của tôi.
"Này, Hia không để em lái thì cũng hợp lý đi. Nhưng P'Phu vẫn có thể cầm vô lăng mà." Dù chưa hiểu lắm ngụ ý của tôi, nhưng P'Phu vẫn im lặng không lên tiếng phản đối.
"Một tên nhóc nhà giàu chạy Audi mấy triệu đô sao có thể lái được chiếc xe cà tàng này chứ. P làm sao tin tưởng cậu ta đây?"
"Pa giàu nhưng vẫn có thể chạy được cái xe này mà." Tôi cãi lý với đối phương.
"Cậu chủ à..." Hia'Sipsee méo mặt như sắp khóc, trông rất không hợp với bộ ria mép và khuôn mặt đáng sợ của mình.
"Nếu là xe Jeep, tôi có thể lái được." P'Phu vốn đang im lặng suốt này giờ, bất ngờ lên tiếng, rồi chỉ tay vào chiếc Jeep đậu cách đó không xa. Hành động này của anh khiến Hia'Sipsee gấp gáp điều chỉnh lại hình tượng dữ tợn, như thể nhớ ra bên cạnh còn có kẻ thứ ba. Tôi dĩ nhiên rất muốn bật cười, nhưng lại sợ khiến đối phương mất mặt. Cuối cùng, bản thân buộc lòng nhịn lại, quay lưng bỏ đi.
Sau khi tôi khăng khăng chỉ mang P'Phu đi cùng, Hia'Sipsee chỉ đành thở dài, quay người sang hướng khác, móc điện thoại ra, trò chuyện đầu dây bên kia mấy câu, sau cùng mới gật đầu cho phép chúng tôi nhận xe. Nói chung, cả hai đã mất tận nửa tiếng đồng hồ trong gara...
"Bây giờ, P cũng là người làm công ở đây đó, cho nên nhớ phải nghe theo yêu cầu của Cậu chủ đó."
Phải tranh thủ cơ hội trước khi tiếp tục bị bắt nạt nha...
"Tôi nhất định sẽ chăm sóc Cậu chủ thật tốt."
Bình thường tôi đã quen được gọi như vậy, nhưng chẳng hiểu sao hiện tại lại xấu hổ thế này chứ...?
"Anh đừng gọi em là cậu chủ nữa, được không P?" Tôi quay sang nài nỉ P'Phu, khi xe vừa lăn bánh.
"Hiện tại, tôi là người làm công ở đây, vì thế phải gọi em là Cậu chủ chứ." P'Phu mặt không đổi sắc trả lời, nhưng trong đáy mắt lộ rõ thái độ đùa giỡn.
"Cảm thấy không quen chút nào."
"Haha."
"Thế P thật sự sẽ làm việc ở đây hả?" Tôi tiếp tục hỏi, hy vọng muốn biết người nọ đang nghĩ gì. Đây hoàn toàn không còn là một lởi đùa cợt. Ngày mai, P'Phu thật sự phải bắt đầu công việc như một người làm công tại nơi này. Nhưng Pa vốn chỉ định làm Cho anh nhanh chóng bỏ cuộc và rút lui mà thôi.
"Tôi vô cùng nghiêm túc." Người nọ lại trả lời hết sức ngắn gọn, tỏ ra bản thân không có chút nào lo lắng. Chỉ có tôi nghe xong liền run muốn chết đây!
"P..."
"Đừng nghĩ quá nhiều..." P'Phu giảm tốc độ đến mức nó gần như dừng lại, rồi quay sang mỉm cười với tôi, "Em đã làm rất nhiều chuyện để làm Pa nguôi giận. Sao tôi có thể ngồi im không làm gì chứ?"
"Chuyện này..."
"Đừng làm cái mặt căng thẳng đó nữa. Hãy cứ tiếp tục mỉm cười cổ vũ cho tôi như em vẫn luôn làm ấy." Anh nói, rồi lộ ra nụ cười chẳng hợp với ánh mắt vốn dĩ quá mức nghiêm chỉnh, khiến tôi lại thấy buồn cười chết đi được. Thấy vậy, P'Phu đành đổi trở về kiểu cười bình thường như trước, rồi nhấc tay xoa đầu tôi, "Như thế này là tốt rồi."
"Vâng."
"Trước khi phải diện kiến Pa em vào ngày mai... Mang tôi tham quan trước một vòng nơi này nào."
"Được... Rẽ trái ở đây nè P. Em dẫn anh ra trang trại cam nhé."
Tôi chỉ đường cho P'Phu lái đến khu trang trại trồng cam có diện tích lớn nhất ở nơi này, rồi bảo anh đi thêm một đoạn nữa để tới bãi đậu xe của chuồng ngựa cách đó không xa. Sau đó, cả hai đi tìm Hia'Hok, lúc này đang bận chải lông cho mấy chú ngựa cưng. May mắn thay, Hia đã nghe chuyện về P'Phu nên không làm khó gì, chỉ đơn giản chọn cho tôi một con ngựa tốt, rồi tiếp tục công việc của mình.
"Nhà em thứ gì cũng có hết sao?"
"Nói cho đúng là, ở đây giống như tập hợp tất cả sở thích riêng của Pa và Ja lại." Tôi vửa cười vừa giải thích, sau đó nhảy lên lưng con ngựa đen tuyền, rồi vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó, "Nào, em mang P tham quan một vòng nhé."
Phải cảm ơn việc P'Phu từ chối cưỡi ngựa một mình, nhờ đó tôi mới cơ hội cùng anh ngồi trên lưng ngựa. Thật ra, tôi càng muốn ngồi phía sau để dễ dàng vòng tay ôm đối phương. Nhưng nếu thật sự làm vậy, với cái thân hình cao lớn của P'Phu, cả hai chẳng chóng thì chày sẽ ôm nhau té xuống đất mất thôi. Cuối cùng, tôi buộc phải ngồi phía trước, và để người nọ ngồi ngay sau lưng, đúng theo nguyên tắc thăng bằng.
"Đi nào..." Anh giật nhẹ góc áo tôi, yêu cầu tiếp tục câu chuyện dang dở, "Nói tiếp đi..."
"Ưm... Như đã nói, gia đình em luôn tách biệt giữa ước mơ và công việc. Ví dụ như Pa, ông thừa kế công việc kinh doanh từ ông nội, đợi đến khi ổn định, thì mở thêm một trang trại nuôi ngựa giống như ước mơ thời trai trẻ của mình. Về phần Ja, sau khi kết hôn, bà lui về làm nội trợ, sau đó đem toàn bộ tài sản tích cóp của mình đầu tư vào trang trại trồng cam này giống như mong muốn của bản thân..."
Gia đình chúng tôi vẫn luôn thuận buồm xuôi gió trong công việc kinh doanh và tạo được chỗ đứng trên thương trường từ thế hệ trước. Dù vậy, cả Pa và Ja chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Họ vẫn tiếp tục theo đuổi từng giấc mơ nho nhỏ của bản thân bằng chính năng lực của mình.
"Em cũng có suy nghĩ giống như vậy... Giấc mơ của mình, em nhất định sẽ thực hiện nó vào thời điểm thích hợp. Nhưng mục tiêu và tương lai đều cần giới hạn thời gian cụ thể. Sau này, em hẳn sẽ không khác gì P... Đợi đến năm hai mươi ba tuổi, có lẽ em cũng phải tiếp quản công việc kinh doanh của Pa. Chính vì vậy, bản thân muốn tranh thủ thời gian này làm những việc mình muốn. Còn về giấc mơ... Đợi khi mọi thứ sẵn sàng, em nhất định sẽ thực hiện nó vào một ngày không xa."
Lúc trước, tôi từng do dự và không hiểu chuyện. Nhưng sau khi trải qua nhiều việc, chính mình dần trưởng thành qua những bài học cuộc sống đó, cũng như biết cách nhìn thế giới này đa chiều hơn. Để rồi, thời điểm nhìn lại bản thân, tôi cuối cùng cũng trả lời được câu hỏi tương iai mình muốn làm gì.
"Ừm." Người đàn ông ngồi phía sau đáp lại vô cùng ngắn gọn.
Tôi mang P'Phu cưỡi ngựa một vòng xung quanh khu trang trại trồng cam, thưởng thức bầu không khí trong lành ở nơi này. Dẫu sao mặt trời đã tắt nắng, tôi càng không phải bận tâm về người đàn ông vốn sinh ra và lớn lên ở xứ lạnh như anh. Cứ như thế này mãi thì tốt biết bao nhỉ? Chính mình lại theo thói quan đắm chìm vào cảnh vật xung quanh, cao hứng thúc ngựa tăng tốc. Đến khi ý thức trở về với thực tại, bản thân mới phát hiện người phía sau đang vòng tay ôm chặt eo tôi từ lúc nào. Anh còn thoải mái gác cằm lên vai tôi.
"Sao lại giảm tốc độ? Tôi vẫn ổn mà." Thanh âm thì thầm kèm theo hơi thở ấm áp phả vào bên tai, làm khí nóng lan dần ra khắp toàn bộ gương mặt. Nếu có một cái gương ở đây, tôi chắc chắn có thể nhìn thấy sắc đỏ nổi rần rần trên mặt mình. Dường như thủ phạm cũng nhận thức được hành động của mình, nên cứ cười khúc khích không thôi, thậm chí đem mặt ghé sát lại gần tôi hơn.
"P... P cứ kỳ lạ thế nào ấy."
Sao mày lại nói lắp thế này, thằng Kao...? Xấu hổ chết đi được.
"Thì muốn chọc em một chút đó." Nói xong, người nọ lại siết chặt thêm cái ôm khiến người tôi cứng ngắc như tượng đá.
"Đồ hư hỏng."
"Không phải ban đầu có người còn định cậy mạnh. Lúc nhận ngựa, ai đó trông vô cùng chờ mong hai chúng ta cưỡi chung một con thì phải. Vậy mà tôi mới chạm có một chút, em đã đỏ như hoa dây bát, người thì cứng còng lại... Thế này thì sao tôi không tranh thủ ghẹo một chút cơ chứ?"
Lời giải thích này hoàn toàn không giúp tôi thoải mái hơn chút nào... Dù chẳng muốn thừa nhận đâu, nhưng những gì anh nói không hề sai. Cuối cùng, bản thân chỉ có thể im lặng nhíu mày... Và người nào đó vốn bị cho là không biết cưỡi ngựa, bất ngờ vươn tay, chụp lấy dây cương để dừng ngựa lại. Sau cùng, anh thì thầm vào tai tôi, thanh âm xem chừng đang rất vui vẻ.
"Tôi chưa trả lời câu hỏi có biết cưỡi ngựa hay không... Nhưng đâu đồng nghĩa là không biết nhé."
Tôi có thể ghét P'Phu không?
Người đàn ông thân cao nhảy xuống ngựa, từ bên dưới ngước nhìn tôi, gương mặt còn vương nét cười nhàn nhạt. Anh không nói gì nữa khi thấy tôi còn đang cáu kỉnh, đổi lại là tràng cười thoải mái, không chút kiềm chế, khiến mặt tôi càng thêm nhăn nhó.
"Sao hôm nay tâm trạng anh tốt quá vậy?" Chính mình nhịn không được tò mò phải lên tiếng. Tôi có thể nhìn ra trạng thái hôm nay của anh đặc biệt tốt, vô cùng vui vẻ.
"Vẫn là câu trả lời như khi còn ở Anh thôi." Người nọ ngắn gọn trả lời, "Ở đây, tôi không còn việc gì phải lo lắng nữa. Cảm giác được thả lỏng hoàn toàn... Hơn nữa còn có em bên cạnh nữa."
Tại sao lại có những người giống như anh, nói ra mấy câu thả thính bằng gương mặt vô cảm xúc thế chứ...? Chỉ có người nghe như tôi bị dọa đến câm nín, ngay thở mạnh cũng chẳng dám... Lại còn phải làm sao giữ cho gương mặt không bị bốc khói.
"Em sẽ mách Pa là P chọc em."
"Em muốn Pa mình ghét tôi hơn nữa sao?"
"..."
"Sao hả?"
"Không nói nữa vậy."
"Haha, dễ thương thật đấy."
"Im đi." Dù cho không muốn thừa nhận đâu, nhưng tôi lại muốn cười theo người nọ. Chỉ vậy thôi, chính mình lại tiếp tục làm kẻ bại trận trong tay anh. Và bản thân buộc lòng phải chấp nhận việc mình sẽ chẳng bao giờ theo kịp người đàn ông này.
"Được rồi, Cậu chủ của tôi." Người nọ lại vươn tay nựng má tôi một cái, sau đó cầm cương ngựa, chậm rãi bước từng bước, "Khung cảnh nơi này thật đẹp. Chúng ta đi dạo một lúc nhé."
"Em muốn xuống đi cùng nữa." Dứt lời, tôi đang trong tư thế chuẩn bị xuống khỏi ngựa thì bị đối phương lắc đầu ngăn lại.
"Tôi sao có thể để Cậu chủ xuống đây và cuốc bộ nha. Cứ ngồi yên trên lưng ngựa là hay nhất."
"Em đã bảo đừng gọi như thế mà, cả cái kiểu nói chuyện đó nữa."
Ngoại trừ cảm thấy kỳ quái không quen chút nào, cộng thêm da gà thi nhau nổi lên, lúc nghe vào tai lại càng xấu hổ hơn... Anh ấy có biết không hả trời?
"Vâng thưa Cậu chủ."
"P'Phu!"
"Sao thế Cậu chủ?"
"Tức chết mà!"
"Hahaha..."
"Mẹ nó..."
Tôi nên thấy vui hay buồn khi tâm trạng anh ấy tốt đây. Sao lại phiền phức đến vậy luôn nhỉ?!
"Cậu chủ, ngồi đàng hoàng một chút nào, cẩn thận kẻo ngã xuống nha."
"Em không có ngã được đâu!"