"Anh biết không P... Hôm trước, em có ghé thăm mẹ của Jedi. Bà ấy than thở rằng thằng con nhà mình ngày càng giống như robot." Tôi nhíu mày, nghiền ngẫm, trong khi miệng há sẵn, đón lấy miếng táo vừa đưa sang, rồi chai ngấu nghiến, dù mắt không rời khỏi màn hình máy tính một giây nào.
"Ừm."
"Em chỉ gặp được nó mỗi năm một hoặc hai lần. Nhưng lần nào gặp nhau, cả bọn đều uống say, nên chẳng kịp để ý xem thằng kia thay đổi đến mức nào nữa." Nghĩ đến nó, tôi lại thở dài. Tên kia đã lớn như trâu, nhưng sao vẫn khiến cha mẹ mình lo lắng thế nhỉ? "Nhắc mới nhớ, mặt mũi nó cứ bí xị, bộ dạng chán đời. Lần sau, em phải ngó kỹ một chút mới được. Lúc trước, tụi em trông cũng sàn sàn nhau, nhưng giờ nó ốm nhách luôn."
"Đừng chơi game nữa, trả lời điện thoại đi. Khun Mae gọi đấy." Vị chủ tịch ngắn gọn ra lệnh rồi đưa điện thoại qua. Nhưng tôi bây giờ đang bận tấn công pháo đài địch, nào có thời gian nhận điện thoại.
"P trả lời đi. Em phải đánh pháo đài."
P'Phu thở dài nhưng vẫn đồng ý thay tôi trả lời điện thoại. Phần sô pha bên cạnh phồng lên vì người nào đó vừa đứng lên để ra ngoài nhận điện thoại. Tôi mất thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đánh sập được pháo đài của đối thủ và giành chiến thắng. Lúc ngẩng đầu lên, chính mình phát hiện bóng dáng cao lớn của anh vẫn đứng ngoài ban công. Mười lăm phút trôi qua, người nọ mãi vẫn chưa quay trở lại...
Nói chuyện gì mà thế...
Tôi rời khỏi sô pha, dẹp chiếc laptop mang theo để chơi game sang một bên, sau đó đi thẳng ra ban công, vòng tay ôm eo thân ảnh cao lớn thật chặt.
"Con biết rồi ạ..." P'Phu không hề giật mình, chỉ nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay tôi đang để ngay eo anh, rồi thản nhiên trò chuyện tiếp với người ở đầu bên kia điện thoại cho đến khi ngắt máy.
Tôi cũng loáng thoáng nghe được vài câu của Ja. Sự thật là mặc dù chúng tôi đến đây để nghỉ ngơi nhưng vẫn vô cùng bận.
"Cái mặt đó là sao?" Anh quay đầu lại, nhéo nhẹ má tôi một cái, khóe miệng lộ ra nét cười, kéo đến tận khóe mắt. Dù đã qua rất nhiều năm, đôi mắt hung dữ kia vẫn chưa một lần doạ được tôi. Bởi lẽ, chỉ cần nhìn thẳng vào đó, chính mình luôn tìm thấy được sự dịu dàng ẩn sâu bên trong.
Trừ lúc anh bàn công việc với mấy lão già nhỏ nhen ở công ty.
"Sao Ja gọi cho em vậy?" Tôi lại dựa sát vào P'Phu, gác cằm lên ngực anh, rồi ngước mắt nhìn người đối diện. Và phần thưởng nhận được cho hành vi nhõng nhẽo này chính là những cái xoa đầu dịu dàng, có thể khiến tôi mỉm cười suốt một ngày dài.
"Để hỏi tại sao em đang ở Thái Lan lại không ghé về nhà? Khun Por đang khóc lóc thảm thiết kìa."
"Em đã bảo với Pa sẽ sớm ghé thăm ông rồi mà."
"Em chỉ ghé về nhà đúng một ngày, làm sao đủ cho ông hết nhớ con trai đây?" P'Phu lắc đầu, bắt lấy cánh tay đang bám trên người mình như khỉ con bám mẹ, rồi kéo vào trong nhà.
"Thời gian em bay về với Pa còn nhiều hơn những lúc rãnh rỗi ở cùng P nữa đó."
Kể từ lúc bắt đầu công việc với tư cách là thư ký của P'Phu, tôi, vẫn luôn hoàn thành công việc với tốc độ ánh sáng, nhờ đó cũng có nhiều thời gian rảnh hơn vị Chủ tịch nào đó. Buồn ngủ liền đánh một giấc. Đói thì ăn. Kỳ nghỉ cũng dư dả, vì thế tôi thường xuyên bay về Thái Lan còn nhiều hơn thời gian có thể ở riêng với P'Phu. Dẫu sao, bản thân cũng biết rất rõ công việc của anh thật sự bận rộn. Vì thế, chính mình càng không thể hành xử nông cạn, bắt anh phải trở về nhà cùng lúc, hay dùng cơm cùng giờ. Do đó, với một kỳ nghỉ hiếm hoi thế này, tôi phải tranh thủ ở cùng P'Phu càng nhiều càng tốt.
"Cằn nhằn cái gì? Không còn nhỏ nữa đâu đó." Người trước mặt lầm bầm, nhưng tay vẫn xoa đầu tôi. Làm sao bản thân không đổ đốn khi cứ được cưng chiều thế này cơ chứ?
"Lâu rồi em chưa được ôm P đó."
"Ha..."
"Đừng có cười." Tôi ngồi thẳng lại, nhíu mày nhìn người đàn ông xấu tính, thích cười vào những thời điểm không phù hợp.
"Nhăn nhăn nhó nhó..." P'Phu dịch người, ngả lưng dựa vào đầu giường, rồi dang rộng hai tay, "Lại đây."
Chỉ đợi nhiêu đó, tôi liền cười toe toét, lập tức nhào về phía người nọ, đem toàn bộ cơ thể dựa lên lồng ngực rộng của đối phương. Tay tôi vòng qua, ôm chặt eo anh, chẳng khác nào khỉ con.
"P, em nhớ anh." Tôi thẳng thắn nói ra tiếng lòng, giơ cả bản mặt không biết xấu hổ của mình ra. Dù rằng, cả hai vẫn ngày ngày nhìn thấy mặt nhau trên công ty, nhưng những khoảng thời gian riêng tư thế này lại vô cùng hiếm hoi.
"Tôi biết."
Bầu không khí càng thêm ấm áp khi có thể cận kề nhau như vậy. Tuy rằng, nơi này chỉ là một căn phòng ngủ bình thường nhưng cảm giác chẳng khác nào giữa chốn kỳ quan xinh đẹp nhất thế giới. Lúc P'Phu hỏi tôi có nơi nào muốn đến hay không, bản thân chẳng chút ngần ngại bảo rằng, chỉ cần được ở cùng anh trong phòng cả ngày, ôm nhau cùng đi vào giấc ngủ, rồi thức giấc vào sáng hôm sau. Một thế giới tách biệt chỉ có hai chúng tôi. Dù cho, việc kéo anh quay lại Thái Lan, đặt một căn phòng sang chảnh trong resort của thằng So, rồi ở lỳ trong này không ra ngoài, thật sự có chút hoang phí. Nhưng thành thật mà nói, đây chính là kỳ nghỉ mà tôi mong muốn.
Reng reng~
Tôi đánh một tiếng thở dài. Thề là đợi khi P'Phu đi ngủ, chính mình nhất định đem điện thoại của anh giấu đi nới khác. Vị chủ nhân tôi nằm trên người, xem chừng đã nhìn ra con Thỏ của mình đang mất hứng. Vì thế, anh quay sang, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, rồi mới với tay bắt điện thoại.
Thật xấu xa! Anh ấy biết rõ tôi sẽ buông giáo đầu hàng, nên mới cố tình làm như vậy.
"Parm!" Thanh âm P'Phu nghe có chút kinh ngạc. Nhưng tôi có thể cảm nhận được niềm vui ẩn trong đó khi nhận được tin tức mới về cậu em trai yêu dấu mất tích đã lâu. Cuối cùng, cả hai đành ngồi lại nghiêm chỉnh, cùng nhìn vào màn hình.
[P...] Cùng chất giọng đều đều nhưng rành mạch hơn lúc trước, trên màn hình là gương mặt của một cậu thanh niên, trông bảy phần tương tự với người yêu tôi. Điểm khác biệt dễ thấy nhất chính là màu mắt. Parm có đôi mắt đen trống rỗng đến mức người đối diện có thể cảm nhận được, dù cách một màn hình.
"Nè, tôi cũng đang ở đây này." Tôi không nhịn được lên tiếng nhắc nhở về sự hiện diện của bản thân, khi thấy tên nhóc kia chẳng thèm đá động gì tới mình.
[Tôi không có thấy anh, đồ Thỏ lùn.]
Ghẹo gan...
"Học ở đâu cái thói ghẹo gan thế hả?" Ngay lập tức, hai cặp mắt kia đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình. Vì thế, bản thân chỉ có thể nhún vai, làm như không hiểu gì. Tôi nào có dạy gì cho cậu ta. Thỉnh thoảng lắm lời một chút thôi mà.
"Khỏe không?" P'Phu quay nhìn màn hình điện thoại và hỏi, "Sao không thấy gọi gì cho P vậy?"
[Em đi chụp ảnh trong rừng, không có tín hiệu.]
Dù không muốn tin, nhưng chúng tôi buộc phải chấp nhận sự thật Parm không còn là đứa nhỏ vô hồn ngày trước, mà đã hóa thành một thanh niên cao lớn không thua kém gì anh trai của cậu. Người nọ cũng chọn cuộc sống của một kẻ du hành, mang theo chiếc máy ảnh đắt tiền, lang bạt qua khắp nơi trên thế giới. Tôi vẫn nhớ rõ thời điểm Parm nói về điều mình muốn làm với cả nhà. Khi ấy, P'Phu nhíu mày, trông hết sức giận dữ, nhưng đến cuối cùng vẫn chiều theo ý nguyện của em trai. Tuy vậy, quá trình thuyết phục này cũng mất gần hai tháng trời mới được thông qua. Có lẽ, nếu biết trước, Parm cứ thỉnh thoảng mất tích bốn, năm tháng mới liên lạc một lần như thế, dám cá P'Phu sẽ chẳng bao giờ để cho cậu ta đi du lịch kiểu này.
Thật ra, anh ấy chỉ ra vẻ nghiêm khắc vậy thôi, chứ trong lòng thì lo lắng muốn chết đi được.
"Khi nào cậu về nhà?" Tôi thay người bên cạnh nhắc đến vấn đề anh đang quan tâm nhất, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào mới đúng. Và câu trả lời của Parm chính là...
[Chưa biết nữa.]
Haha... Mặt người nào đó trông buồn cười ghê.
"Kiểu gì cũng phải ghé về thăm nhà. Về Anh hoặc tới Thái Lan, đâu cũng được." Đang khi say sưa tán gẫu, tôi đột ngột trở nên nghiêm túc vì cảm giác được bầu không khí có chút trầm xuống. Xem chừng, vị anh trai bên cạnh đang lên kế hoạch túm cổ em trai mình về nhà.
[Ừm.]
"Ồ đúng rồi... Sao cậu không thử ghé Thái Lan đi? Bên này cũng có nhiều cảnh đẹp lắm. Cậu chưa du lịch bên này lần nào, đúng không?" Tôi gấp gáp tìm cách dàn xếp tình huống êm đẹp nhất có thể bằng cách nêu cho Parm vài gợi ý thỏa đáng. Nhìn bản mặt than của tên kia, xem chừng cậu ta cũng đang cân nhắc về đề nghị này. Xem chừng ý tưởng của mình có hiệu quả, tôi lập tức đốc thêm vào, "Nếu cậu không ghé qua đây, cẩn thận bị túm cổ lôi về nhốt trong nhà đó."
[Hiểu rồi.] Parm đánh một cái thở dài thườn thượt rồi gật đầu, [Tôi sẽ gọi lại sau.]
"Nhớ giữ gìn sức khoẻ." Cuối cùng, P'Phu lại kết thúc bằng câu chào quen thuộc trước khi gác máy. Khỏi phải nói, tôi biết anh đang lo lắng về cậu em trai của mình, đến cả giọng nói cũng thể hiện vô cùng rõ ràng. Đến chính Parm cũng cảm nhận được, dù đối phương bình thường vẫn luôn bày ra cái mặt than đó.
[P cũng vậy.]
"Đừng quên mua quà về đó." Tôi vẫy vẫy tay. Cùng lúc đó, tên nhóc ở đầu bên kia lại kết thúc cuộc gọi trước như mọi lần. Thằng nhóc điên khùng này, càng lớn lại càng đáng ghét. Chẳng biết đến bao giờ cậu ta mới tìm được vợ nhỉ
Reng reng ~
Đang định tranh thủ nghỉ ngơi một chút, điện thoại lại cứ liên tục gọi tới.
"Trả lời đi." P'Phu hất đầu về phía chiếc điện thoại đang run liên hồi của tôi, đặt ngay tủ đầu giường. Mới đầu, bản thân hoàn toàn không muốn bắt máy chút nào. Nhưng vì đầu bên kia vẫn ngoan cố, không có dấu hiệu dừng lại, cuối cùng, tôi đành phải chồm người qua cầm lấy nó, rồi dựa trở lại trên người P'Phu.
"Alo."
[Thằng khốn Kao!]
Ái chà, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Thằng bạn tôi thật sự gọi tới đây này.
"Sao hả, bác sĩ Jedi?" Tôi vui vẻ chào hỏi, mặc kệ thái độ không mấy hòa nhã của đối phương. Bởi chỉ cần nghe qua thanh âm của đối phương, chính mình dám khẳng định tên bác sĩ bận rộn kia xem chừng đang vô cùng tức giận. Có lẽ đây là lý do nó chịu bỏ ra thời giờ vàng ngọc để gọi cho tôi, cái giọng thều thào kia chứng tỏ rằng thằng bạn tôi đã kiệt sức như thể chết đến nơi.
[Mày nói cái quái gì với mẹ tao vậy? Sao bà ấy đột nhiên lại kể chuyện của mày trên bàn cơm nhà tao?]
"Không có gì hết. Có mẹ mày phàn nàn là con trai bà ấy sắp biến thành robot thôi."
[Nếu mày không nói gì, vậy sao bà ấy cứ luôn miệng "Noo'Kao thế này thế kia..." hả?"] Giọng Jedi nghe càng lúc càng yếu dần, như thể nó sắp ngất đi đến nơi rồi. Tôi đảm bảo chỉ cần nói thêm mấy câu nữa, tên kia nhất định gục luôn tại chỗ.
"Tao chỉ kể cho bà ấy nghe vài chuyện của mình." Tôi thành thật khai báo, không thêm thắt bất cứ điều gì. Hôm ấy, chính mình chỉ cười rạng rỡ, rồi kể cho bà ấy nghe về công việc của mình, những điều bản thân đã làm để giúp đỡ P'Phu ra sao. Nếu người khác hỏi, nội dung cũng chỉ thế thôi.
[Tao yêu cầu mày đừng có mà liên lạc với mẹ tao nữa. Cứ như này, mày sẽ trở thành...con bà ấy...]
"Jedi nè?"
[...]
"Nó ngủ gục khi đang nói chuyện điện thoại này." Tôi quay sang kể chuyện cho P'Phu, tay chỉ vào điện thoại, trước khi ngắt máy, trong khi người thân cao bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bạn em là bác sĩ mà. Công việc của cậu ta hẳn rất vất vả." P'Phu vừa nói vừa vò rối đầu tôi. "Em lại khoe khoang gì với mẹ người ta vậy?"
"Hoàn toàn không có gì. Em chỉ kể về công việc của mình." Tôi nói, sau đó giơ ba ngón tay lên như thể tuyên thệ về tính chân thật của lời nói mình, và ngay lập tức, nhận lại ánh mắt hung dữ của người nọ.
"Con Thỏ hư hỏng."
Tôi mỉm cười vì những lời trách mắng lại chẳng chút đáng sợ của người nọ, sau đó tùy tiện ném điện thoại lên tủ đầu giường, rồi ngả lưng dựa lên người P'Phu như trước.
"P này, Parm sẽ ghé Thái Lan như lời khuyên của me chứ?" Phải thay đổi chủ đề thôi, hoặc là tôi sẽ phải tiếp tục nghe mắng.
"Nếu Parm đã hứa, em ấy sẽ không bao giờ rút lại lời của mình."
"Đúng vậy. Vả lại, mẹ của Jedi bảo với em rằng bà ấy muốn con trai mình ra ngoài đi đây đó. Tên kia bình thường chẳng chịu đi đâu, toàn bám dính lấy bệnh viện hoặc rúc trong phòng ngủ. Thậm chí, lúc em rủ cùng đi du lịch, nó cũng từ chối."
"Cậu ta hẳn rất mệt mỏi."
"Nếu mệt thì lấy phép mà nghỉ. Ờ ha..."
"Sao thế?"
"Parm sẽ tới Thái Lan... Jedi thì nên có một kỳ nghỉ..."
Hừm... Xem chừng, tôi sắp có một ý tưởng hay ho rồi đây.
"..."
"P'Phu, em nghĩ là..." Tôi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh với bộ dạng vô cùng nghiêm túc, trong đầu nghĩ tới vài thứ khá hay ho. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi muốn cười to, tâm trạng trong nháy mắt vui vẻ. Nhất định sẽ rất vui. Hơn nữa, chính mình lại giúp giải quyết được vấn đề cho cả hai.
"Lại làm cái mặt gian manh đấy nữa."
Haha... Lần này, tôi đồng ý với P'Phu nha.
Sau khi lên được vài ý tưởng hay ho cho kế hoạch xấu xa, mọi thứ nhanh chóng được thu xếp. Tiếp đó, chính mình liền ném chúng sang một bên và giành thời gian để tận hưởng những giây phút riêng tư của cả hai. Chúng tôi quyết định sẽ không ra ngoài, cả ngày dài chỉ ở yên trong phòng, trò chuyện cùng nhau để bù đắp lại quãng thời gian bận rộn dạo trước. Tối đó, tôi nhận thêm một cuộc gọi từ thằng So, mời chúng tôi xuống dùng cơm chung. Nghe giọng thằng bạn, tôi có thể đoán ngay được nhất định là do P'Gui ép nó gọi tới. Ban đầu, trong lòng vốn định từ chối, nhưng cuối cùng, tôi lại đổi ý vì muốn trêu tức thằng cún khó ưa kia.
"Ăn thêm đi Kao." P'Gui từ tốn lấy thêm mấy món tôi thích bỏ vào đĩa. Trong khi đó, hai tên đàn ông cao lớn mang ly bia ra ban công và đứng bàn chuyện.
Nơi chúng tôi đang dùng cơm là khu vực VIP của nhà hàng trong resort. Dù rằng hiện tại cũng có vài vị khách khác nhưng không quá nhiều người. Vì thế, chỗ này cũng được xem như khá riêng tư.
"Anh dạo này thế nào rồi, P'Gui?" Tôi quay nhìn người cùng bàn, lôi kéo anh ấy trò chuyện. Dáng vẻ tươi sáng trên gương mặt đối phương dường như không bao giờ phai nhạt, mặc cho công việc có vất vả đi nữa.
"Cũng không quá bận rộn như trước. Bây giờ anh còn có So, Khun Tan và Khun Jay."
"Kinh doanh kiểu gia đình luôn thoải mái như vậy." So với trường hợp của P'Phu, cũng không lạ gì khi quý ngài Phuri càng lúc càng quyết liệt và hung dữ.
"Kao hẳn cũng vất vả nhỉ." P'Gui nói, sau đó khẽ cười một cái, khiến tâm trí tôi trong khoảnh khắc tựa như mụ mị đi.
"Em không mệt đâu. Chỉ có P'Phu thôi."
"Khun Phu quả thật là một người siêng năng. Đừng nghĩ quá nhiều nhé."
"Em đang cố đây." Đánh một cái thở dài, tôi gần như cắm đầu xuống mặt bàn, suýt chút nữa bị dính bẩn bởi sốt còn trên đĩa, nếu không nhờ có P'Gui nhanh tay kéo nó ra chỗ khác. "Mỗi lần tham gia họp, em lại muốn lật bàn. Mấy lão già đó vừa nói quá nhiều, lại vô lý, còn vô cùng phiền phức. Nhưng vì không thể gây thêm rắc rối cho P'Phu, em luôn phải làm mặt lạnh, ngậm đắng nuốt cay đáp trả từng người một."
Tôi không nhớ được chính mình trong lúc ấm ức đã kể những chuyện gì. Dẫu vậy, P'Gui vẫn mỉm cười và kiên nhẫn đáp trả tất cả. Đôi chỗ, anh còn đưa ra những lời khuyên vô cùng hữu ích, mà tôi chỉ biết gật đầu tán đồng. Mấy lão già trong công ty chẳng bao giờ làm được gì tốt đẹp cả, suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm để bắt lỗi nhau, rồi đấu đá qua lại. Khi nhận ra không thể kiếm chuyện P'Phu vì anh quá mức ưu tú, bọn họ liền chuyển mũi dùi về phía tôi, vì địa vị đặc biệt của thằng này. Hơn nữa, tôi còn là người trẻ nhất trong những buổi họp, rất dễ để bắt nạt. Tuy vậy, bản thân chưa bao giờ chùn bước, nhờ có người đàn ông mình yêu thương ở ngay bên cạnh.
"Ở đây, em..." Từ trạng thái nói liên tục không ngừng nghỉ, tốc độ ngày một cũng chậm dần. Tôi cố gắng ép bản thân dán chặt mắt vào gương mặt đang mỉm cười của P'Gui. Nhưng càng nhìn, bản thân càng cảm thấy gương mặt trước mắt mỗi lúc một mờ dần. Cuối cùng, thời khắc ý thức gần như hoàn toàn biến mất, tôi mơ hồ cảm thấy cơ thể mình đổ nghiêng về một phía, và cú ngã này nhất định sẽ rất đau. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra chính mình vừa rơi vào trong một vòng tay ấm áp, sau đó cơ thể được nhấc bổng lên. Cứ thế, tôi theo bản năng vòng tay ôm cổ người ấy.
...
[Góc nhìn người thứ 3]
Phu thả cái xác mềm nhũn con Thỏ ngốc xuống giường, ngắm nhìn gương mặt nhẵn nhụi của người nọ, rồi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Giữa tất thảy những áp lực và căng thẳng triền miên, chỉ có con Thỏ này luôn ở cạnh bên và ủng hộ anh. Phu biết Kao muốn được ở gần anh, cuộn mình trong lòng anh, ao ước những bữa cơm cùng nhau, và có thể nói lời chúc ngủ ngon mỗi ngày. Nhưng gánh nặng công việc trên vai khiến những khao khát nhỏ bé này khó khăn hơn bao giờ hết. Anh luôn phải năm lần bảy lượt đuổi người nọ đi ngủ trước, xoa đầu khuyên nhủ để đối phương chịu ăn cơm, và chỉ có thể nói câu chúc ngủ ngon khi cậu đã say ngủ. Dẫu cho người nọ chẳng hề hay biết, thỉnh thoảng lại cáu gắt và gây phiền toái, Phu chưa bao giờ thấy khó chịu khi phải làm những việc nhỏ nhặt này cho đối phương.
Và cũng chưa có một ngày nào mà anh quên không ôm con Thỏ của mình...
Con Thỏ Gon này thường hay lờ đờ rồi ngủ quên mất. Sau khi kết thúc công việc, Phu vẫn luôn trèo lên giường và kéo cậu vào trong vòng tay của mình. Và cũng chính anh là người thức dậy trước vào sáng ngày hôm sau. Cũng chẳng phải Phu muốn giấu giếm tình cảm của mình dành cho đối phương, nhưng anh muốn thức giấc và ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người nọ, để lấy động lực cho một ngày dài làm việc. Tiếp đó, anh sẽ đến công ty trước và đợi đối phương thức giấc vào khung giờ quen thuộc.
Điều đáng ngạc nhiên là Kao luôn luôn đúng giờ. Mỗi ngày, cậu đều xuất hiện với phần cơm trưa dành cho hai người. Sau khi đặt nó lên kệ bếp, người nọ liền bắt đầu công việc của mình, đợi đến giữa trưa thì hâm nóng cơm để hai người cùng ăn.
Phu từng hỏi người giúp việc trong nhà về thời gian biểu của Kao sau khi anh rời nhà đến công ty. Đối phương đã kể rằng, Kao thường thức giấc sau khi Phu đi làm được nửa giờ. Sau đó, cậu sẽ xuống thẳng nhà bếp, tự mình nấu nướng, trước khi trở về phòng tắm rửa và chuẩn bị đi làm. Đó có lẽ đã trở thành thói quen hằng ngày. Phu cũng không nhớ rõ chính mình đã mỉm cười rạng rỡ ra sao khi nghe được điều này. Chỉ biết rằng, lòng anh vẫn luôn ngập tràn hạnh phúc vì có người nọ bên cạnh.
"Cám ơn nhé." Phu dịu dàng hôn lên gò má trắng nõn. Đôi mắt anh vẫn luôn ánh lên tia sáng mỗi khi nhìn đến gương mặt trắng ngần của người đang say ngủ. Trong lòng đột nhiên nhớ đến những lời mà cậu em trai mà họ vừa trò chuyện cách đây vài giờ sau khi mất liên lạc vài tháng trời, kể từ khi đối phương bắt đầu đi du lịch khắp nơi trên thế giới.
"Em muốn ra ngoài để tìm kiếm điều có thể khiến bản thân hạnh phúc, tìm kiếm một người chỉ duy nhất thuộc về mình."
Nụ cười của Phu nhạt dần khi nhớ đến những lời Parm từng nói, khi đứa trẻ cứng đầu ấy gấp gáp chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình với dáng vẻ vô cùng kiên định.
"Em nhất định phải tìm thấy... Dù cho có phải đánh đổi cả cuộc đời này."
Phu tin rằng, một ngày nào đó, Parm nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng em ấy... Giống như anh tìm ra con Thỏ của mình vậy.
28/12/20xx
Những năm gần đây, sau khi bắt đầu công việc trong cương vị là thư ký của P'Phu, tôi đã phải dẹp bỏ thói quen đem bản thân làm trung tâm, không thể đòi hỏi anh phải làm cái này cái nọ, theo đúng ý của mình. Do đó, dù cho Năm mới vốn là dịp thích hợp để có một kỳ nghỉ và trở về thăm cha mẹ sau một thời gian dài không gặp mặt, tôi hiển nhiên sẽ chẳng được như ý nguyện. Và thứ duy nhất tôi có thể làm là ngồi trước bàn làm việc, thầm rủa xả công việc của mình, sau đó lại cúi đầu tiếp tục hoàn thành chúng.
Con người càng trưởng thành, cuộc sống càng trở nên khắc nghiệt. Và tôi lại không có năng lực kéo thế giới xoay chuyển theo mong muốn của mình.
"Cậu Kao."
"Vâng?" Tôi quay đầu nhìn vị đồng nghiệp, bày ra một nụ cười, càng lúc càng giả tạo của mình.
"Cậu Kao có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ năm mới thế? Tôi thì định mang gia đình mình đến..."
Làm ơn biến hộ...
Dẫu rằng tôi là tuýp người thân thiện, dễ bắt chuyện làm thân với mọi người, có thể thay P'Phu tạo dựng các mối quan hệ, nhưng không có nghĩa thằng này hứng thú ngồi nghe bọn họ kể về kế hoạch đón Năm mới. Nếu tính cả quý cô này, đây đã là người thứ ba chạy đến kể lể với tôi về nghỉ lễ của mình. Thật không hiểu nổi, chẳng lẽ mặt tôi giống như thích thú với chủ đề này lắm hay sao.
"Công việc của tôi vẫn chưa thu xếp xong." Tôi lập tức đáp lời rồi nở một nụ cười, sau đó mới làm bộ như đang ghen tỵ, "Cô biết đấy, nếu Chủ tịch chưa nghỉ thì tôi cũng không thể dừng công việc của mình... Nhưng thật tình mà nói, sẽ thật tốt nếu có thể tìm được ai đó thế vào vị trí của tôi vài ngày đấy."
Gương mặt của nữ quản lý Hành chính lập tức tái đi khi bị tôi liếc một lượt từ đầu đến chân. Không đoán cũng biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu. Dĩ nhiên, bị đề nghị phải trực tiếp ứng phó với vị Chủ tịch lạnh lùng kia vốn không phải là công việc mà nhiều người muốn làm.
Trong công ty này, ngoại trừ tôi... Không một ai muốn bén mảng lên tầng cao nhất nơi đặt văn phòng Chủ tịch cả.
"Ừm... Tôi vừa nhớ ra mình còn báo cáo phải nộp. Xin phép đi trước nhé."
"Đừng quên nếu cô muốn ngồi thử vị trí của tôi vài ba ngày thì cứ thoải mái liên lạc nhé."
"Vâng." Nữ quản lý cười trừ, vẫy tay chào tạm biệt, rồi vội vàng tháo chạy.
Thời điểm trước mắt không còn bóng người, tôi lại thở dài thườn thượt, cáu kỉnh trợn mắt để xả ra cảm xúc khó chịu trong lòng. Tiếp đó, tôi đi về phía thang máy.
Lại nói đến kỳ nghỉ lễ Năm mới, đúng là chính mình vẫn chưa nói gì với P'Phu. Nhưng anh ấy hẳn cũng biết, đối với một người gốc Thái, lại vô cùng gắn bó với gia đình như tôi, bản thân đương nhiên hy vọng được trở về đoàn tụ với gia đình, ở bên cạnh cha mẹ vài ngày, trước khi tiếp tục chiến đấu với công việc. Chính vì thế, anh đã nhắc đến việc trở về thăm nhà, trong khi đáng lý ra, tôi phải ở lại và hoàn thành tất cả những gì còn tồn đọng. Về phần P'Phu, anh vẫn còn đang trong giai đoạn chứng tỏ năng lực của mình, do vậy còn rất nhiều việc cần phải xử lý để được công nhận. Đây cũng là lý do tôi càng không nỡ rời đi.
Đẩy mở cánh cửa đi vào văn phòng Chủ tịch, mắt tôi đồng thời liếc qua chiếc đồng hồ treo tường một cái. Đã quá mười phút so với giờ tan ca. Vì thế, chính mình đi về phía sô pha, co người ngồi xuống, im lặng nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn đang cắm mặt vào mớ giấy tờ hồ sơ trên bàn, chẳng nói chẳng rằng.
Bình thường, tôi chưa bao giờ là kiểu người lười biếng, càng không thể trơ mắt ngồi yên nhìn người yêu mình làm việc mà chẳng giúp gì. Kể từ khi bắt đầu công việc này, chính mình đã hình thành thói quen, nếu người nọ chưa nghỉ thì tôi vẫn tiếp tục làm. Nếu anh không về nhà, bản thân cũng làm y như vậy. Để đến cuối cùng, P'Phu sẽ là người đầu hàng, chấp nhận theo tôi trở về và nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, tôi sẽ chỉ ngồi đây nhìn anh, không đi qua đó, hỏi xem đối phương có cần hỗ trợ hay không. Bản thân cũng chẳng tiếp tục phần việc của mình, chỉ nhìn người nọ như vậy, cho đến khi anh ngẩng đầu đối mặt với tôi.
"Có chuyện gì sao?" Người đàn ông với ánh mắt hung dữ hơi nhướn mày, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, anh lại thở dài, buông xuống công việc trong tay, đứng lên, đi thẳng về phía sô pha và dừng lại ngay trước mặt tôi, "Sao cứ nhìn như vậy hả?"
"Em đã thấy tấm vé máy bay trên bàn."
"Vậy sao còn không mau về nhà thu dọn hành lý đi?"
"Chỉ có một tấm vé." Tôi ngẩng đầu nhìn P'Phu, vươn tay ra nắm lấy tay anh, "Nếu P không đi, em cũng sẽ ở lại đây."
"Gon." Người nọ lại nhíu mày, trông như muốn mắng tôi sao quá cứng đầu. Nhưng cuối cùng, anh lại chẳng nói gì, thay vào đó ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ thở dài lần nữa.
"P hẳn cũng đoán được em sẽ nói gì mà. Đừng cố thuyết phục nữa, em đã nói là sẽ không đi rồi."
P'Phu lại bày ra gương mặt lãnh đạm như ngày thường. Nhưng với một người đã ở bên cạnh anh đủ lâu, tôi có thể nhìn ra được sự khó xử trong lòng đối phương. Vì không muốn tiếp tục đề người nọ càng thêm đau đầu, tôi nhích lại gần, kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh mình, rồi ôm thật chặt.
"Em đã như vậy, tôi còn nói được gì nữa đây."
"P không cần nói gì cả. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu đến ngày cuối cùng của năm. Để em ở lại đây với P nhé."
"Em không muốn về thăm cha mẹ mình sao?"
"Sẽ là nói dối nếu bảo rằng không muốn." Tôi nhún vai, thấp giọng trả lời, "Nhưng không sao. Pa và Ja còn có nhau mà. Còn P lại chẳng có ai. Vậy nên, làm sao em có thể để P lại một mình chứ?"
"Em đúng..."
"Hửm?"
"Càng ngày càng khó đối phó."
Tôi cười toét miệng khi nghe được lời bình luận của P'Phu, tiếp đó, iếc qua gương mặt sắc bén của người nọ, trước khi úp mặt mình vào lồng ngực quen thuộc. Lần này, anh không để mặc tôi ôm như vậy, thay vào đó, dùng một tay của mình để ôm lại. Cùng lúc đó, tay kia dịu dàng xoa đầu, làm tôi như muốn ngủ quên trong sự ấm áp đó. Giá có thể cuộn người và đánh một giấc thì hay biết mấy. Nhưng ngay sau đó, người nọ bất ngờ dừng lại, rút tay về.
"Hôm nay P có tăng ca đến tối muộn chứ? Cần em gọi đồ ăn không?"
"Không cần. Nhanh về thôI..." Nói xong, anh liền đứng lên, vươn tay xoa đầu tôi lần nữa, như muốn nhắc nhở phải làm một bé ngoan. Sau đó, người nọ trở lại bên bàn làm việc, thu dọn gọn gàng tất cả tài liệu, trong khi tôi chỉ biết trố mắt nhìn theo. Bởi lẽ, thông thường, P'Phu không bao giờ rời khỏi công ty trước tám giờ tối.
"Sao hôm nay anh nghỉ sớm vậy P? Dù em không thể giúp anh xử lý tài liệu, nhưng vẫn có thể đợi mà."
"Mấy ngày tới, chúng ta sẽ về sớm hơn..." P'Phu quay lại bên này, đưa tay cho tôi nắm lấy, giống như mọi ngày, khi kết thúc mối quan hệ sếp lớn và cấp dưới trong giờ làm, trở về với thân phận người yêu. "Đợi đến hôm giao thừa, chúng ta gọi về cho cha mẹ em nhé."
"Không cần đâu." Tôi khẽ nói, rồi mỉm cười, nắm tay người nọ, sóng bước bên nhau.
Chúng tôi đã bên cạnh nhau một thời gian dài, nhưng P'Phu vẫn chưa nhận ra tôi là một kẻ tham lam. Thói xấu phải bằng mọi giá có được thứ mình muốn này, sẽ chẳng bao giờ thay đổi dù thời gian có qua bao lâu đi nữa. Vì thế, một khi tôi muốn gặp Pa, Ja, và phải có P'Phu bên cạnh, chính mình sẽ làm mọi cách để thực hiện nó.
Nếu P'Phu không thể trở về Thái Lan cùng tôi, vậy thì chỉ còn một cách duy nhất...
...
31/12/20xx
23:30 pm
Kinh ngạc thay, mặc kệ Giao thừa đã gần kề, người ta thậm chí còn làm việc điên cuồng hơn cả bình thường. Cả P'Phu và tôi bận đến mức how mắt chóng mặt, đầu óc xoay mòng mòng. Đã quá chín giờ, chúng tôi vẫn chưa thể rời khỏi công ty, cái giờ mà đáng ra cả hai phải đã ở khu trung tâm theo như kế hoạch trước đó. Thật sự, bản thân không hề nói quá về việc chúng tôi đã phải làm việc đến những giây phút cuối cùng của năm.
Nhưng trước khi kịp nghĩ xong mọi thứ, người đàn ông đáng ra nên phải tập trung chiến đấu với công việc, bất thình lình lên tiếng bằng thanh âm lãnh đạm của mình, khiến tôi đang ngồi trên sô pha, phải rời mắt khỏi tập tài liệu còn đọc chưa xong.
"Hôm nay vậy là đủ rồi. Ngày mai lại làm tiếp."
"Đây không phải công việc khẩn cấp sao?"
"Có trễ cũng không phải lỗi của chúng ta. Hậu quả sau này xử lý cũng được." Nói xong, người nọ đứng lên, cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào, tư thế sẵn sàng để quay về, mặc kệ mớ tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc. Vì thế, tôi cũng chỉ biết chớp chớp mắt, buông xuống công việc còn đang dang dở, rời khỏi sô pha, ngoan ngoãn nối gót đối phương.
Thông thường, chú Adam sẽ luôn chờ sẵn bên ngoài bất cứ khi nào chúng tôi cần trở về. Nhưng ngạc nhiên thay, hôm nay hoàn toàn không thấy bóng dáng chiếc xe sang trọng kia đâu cả. Hơn nữa, P'Phu xem chừng cũng không có ý định chờ đợi hay mở điện thoại để gọi xe. Thay vào đó, anh kéo tay tôi, đi dọc con phố. Phần mình, tôi tận dụng cơ hội này để thưởng thức bầu không khí se lạnh buổi đêm, cùng những ánh đèn màu lấp lánh phía trước mấy cao ốc nối tiếp nhau, dọc theo con phố.
"Chúng ta đi đâu vậy P?"
"Cứ đi tiếp đã..."
Câu trả lời của P'Phu khiến tôi chấn kinh, bởi anh vốn dĩ không phải tuýp người sẽ dành thời gian đi tản bộ thế này. Vì thế, nếu tính đến những khả năng có thể xảy ra...
"Anh mang em đi đón Năm mới hả P?"
"Hah..." P'Phu bật cười, vươn tay xoa đầu tôi, sau cùng kéo tay ra hiệu đi tiếp, "Tôi không thích đi đến những nơi có quá nhiều người, nhưng đi cùng nhau như vậy cũng được."
"Ừm, thế này là đủ rồi." Tôi mỉm cười rạng rỡ, khi nghe được câu trả lời hết sức thẳng thắn. Sự thật là, anh chẳng bao giờ hứng thú với những thứ như thế này, nhưng lại chưa một lần bao giờ từ chối ý nguyện của tôi. Có điều, lần này, chính mình hoàn toàn không nghĩ tới người nọ thậm chí sẽ gác lại công việc dang dở, chỉ để đi dạo xung quanh như thế này. "Em hạnh phúc quá."
P'Phu vẫn luôn là P'Phu không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Khóe môi chỉ thoáng nhấc cao thành một nét cười nhàn nhạt, rồi quay trở về với dáng vẻ lãnh đạm lúc bình thường. Kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, người đàn ông này càng lúc càng hung dữ, nhưng điều đó chưa bao giờ khiến tôi khó chịu. Bởi lẽ, bản thân vẫn cảm nhận được phần dịu dàng ẩn giấu đằng sau dáng vẻ lạnh lùng ấy.
Duy nhất dành cho tôi...
"Hạnh phúc là tốt."
"Ừm."
Chúng tôi tiếp tục rảo bước dọc con phố, thản nhiên đan tay nhau mà không bị bất kỳ ai nhòm ngó. Những người trên đường tựa như bước đi trong thế giới riêng của mình, hạnh phúc chuẩn bị đón chào một năm mới đang cận kề, chỉ còn cách vài phút nữa. Nhưng chỉ vừa đi thêm một đoạn ngắn, tôi bắt đầu cảm thấy năng lượng trong người đang cạn dần, một phần vì suốt thời gian dài thiếu vận động. Ngược lại, người đàn ông luôn phải làm việc cật lực, thế nhưng vẫn vô cùng tươi tỉnh. Thấy vậy, anh đành phải thả chậm cước bộ, cuối cùng kéo tôi ngồi xuống một băng ghế gỗ.
"Đợi đã, làm thế nào chúng ta lại lên trên này?" Tôi quay sang hỏi người bên cạnh, khi phát hiện chúng tôi đã không còn ở trên con đường lớn dưới phố, thay vào đó ngồi trên băng ghế giữa sườn dốc, dưới rặng cây, tầm mắt hướng về phía trung tâm thành phố.
"Vừa nãy P đi chậm ghê."
"Chỉ khi chúng ta đi chung thôi."
Trong khi tôi nhăn mặt nhíu mày, vị Chủ tịch lạnh lùng lại mỉm cười, vươn tay vò rối mái đầu tôi. Tiếp đó, anh quay nhìn về phía thành phố, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ. Thấy thế, chính mình cũng bắt chước liếc nhìn đồng hồ, giật mình nhận ra đã sắp nửa đêm. Giao thừa đang gần kề.
"Nhìn kìac."
Tiếng nhắc nhở ngắn gọn không kèm theo bất kỳ lời giải thích nào nhưng vẫn luôn khiến tôi chú ý như mọi ngày. Sau khi anh dứt lời, chính mình tự động ngồi thẳng người như một con robot, mắt mở to, hướng về khung cảnh trước mặt giống như người đàn ông bên cạnh, chẳng hề hé rang thắc mắc thêm gì. Bởi lẽ, bản thân chắc chắn rằng, mỗi hành động và lời nói của P'Phu luôn có chủ đích, và nó nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng.
00:00 am
Tiếng huýt sáo dưới phố không thể lôi kéo được chú ý như những tràng pháo hoa xinh đẹp nhiều màu đang thắp sáng bầu trời. Tôi ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, chiêm ngưỡng từng chùm ánh sáng nối tiếp nhau nở rộ như thể bị thôi miên. Mãi đến khi tràng pháo hoa cuối cùng tan biến trên bầu trời, chính mình sững sờ, quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, vẫn luôn im lặng nhìn tôi.
"P'Phu..."
"Định làm gì đấy? Kia đâu phải do tôi làm."
"..."
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy P'Phu bày ra vẻ mặt thỏa mãn. Thành thật mà nói, tôi dám chắc rằng bản thân chưa từng chứng kiến điều này trước đây.
Thằng cha P'Phu này!
"Xem cái mặt con Thỏ bự xấu hổ kìa!" Anh trai vốn cầm thẻ người tốt, nhếch môi cười, cao hứng vì thành công lừa được tôi. Đôi mắt sắc bén tỏa sáng lấp lánh hơn bình thường, không thể khiến cơn nóng đầu của tôi dịu lại, mà chỉ phát nhiệt nhiều hơn.
"P là đồ chết tiệt!"
Bình thường, tôi luôn là đầu sỏ trêu chọc người khác, nhưng chẳng hiểu vì sao lần này lại mất cảnh giác để bị dắt mũi thế này? Có lẽ, chỉ duy nhất P'Phu mới khiến tôi thành ra như vậy. Thật sự mất mặt! Nếu để Ja biết được, bà nhất định cười tôi đến khi rụng hết răng.
"Có thể phồng mặt nhưng không cần há miệng nhé?"
"Tại sao thế?"
"Tôi không hôn được."
Khuôn miệng đang hé vô thức ngậm lại lúc nào chẳng hay. Cơn nóng đầu gần như tắt ngúm ngay tức khắc khi nghe thấy lời hung hăng kia. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chẳng kịp nhận ra người bên cạnh đang kề sát tới vậy. Để đến khi lấy lại ý thức, gương mặt đã bị bắt lấy. Rồi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
"Cùng nhau xem pháo hoa thêm mười năm nữa nhé."
"..." Tôi cau mày nhìn người đàn ông vẫn đang giữ chặt mặt mình không buông, buộc cả hai phải đối diện nhau ở khoảng cách thật gần. Nhưng nghe đến câu tiếp theo, cảm giác khó chịu hoàn toàn biến mất. Hạnh phúc đến mức như muốn lạc lối trong đó.
"Vậy, hãy luôn bên nhau đến tận khi đó nhé..."
"Đã như thế..."
"..."
"Vậy, đến năm thứ năm mươi, P nhớ phải bắn pháo hoa cho em xem đó. Em muốn một trăm khối nha."
P'Phu lại bật cười, đến khi vẻ giận dữ trên gương mặt anh dịu dần rồi chẳng còn chút vết tích. Đôi mắt dịu dàng khiến tôi chìm đắm như mọi khi. Những đầu ngón tay anh khẽ khàng vuốt ve gò má ửng hồng, kéo cảm xúc càng thêm thăng hoa. Và dù qua bao lâu đi nữa, nó vẫn sẽ vẹn nguyên như thưở ban đầu.
"Em thật sự giống cục bông..."
Ơ...
Thật ra, ngay giờ phút này, tôi chẳng cần trở thành trung tâm của vũ trụ này.
Chỉ cần một mình P'Phu trong thế giới của tôi là quá đủ.
...
01/01/20xx
2:00 a.m
"Bé cưng!"
"Nè cậu Ashira!"
"Chào Pa, Ja." Tôi mỉm cười với Pa và Ja đang ngồi trên sô pha, trước khi quay đầu nhìn sang P'Phu còn đơ mặt chưa hiểu gì. Anh nhìn tôi như thể muốn hỏi đây là tình huống gì? "À thì, P không thể cùng em về Thái Lan. Vì vậy, em bảo với Pa rằng, nếu ông không sang đây, nhất định trong lòng em sẽ rất khó chịu. Chính vì vậy, Pa mới đưa Ja theo và chúng ta có thể ở cùng nhau. Em thông minh, đúng không?"
"..."
"P'Phu... P... Anh đi đâu vậy?"