Chereads / Oxygen The Series / Chapter 32 - Chương 1

Chapter 32 - Chương 1

Tôi luôn tự tin rằng mình là một người thông minh và sáng suốt.

Lại nói, bản thân càng không phải loại người tự luyến hay mặt dày, dù cho bên cạnh có thằng bạn thân như vậy. Nhưng dám đảm bảo rằng với sự thông minh và sáng suốt của mình, tôi có thể nhớ rõ những con người đặc biệt đã từng gặp gỡ. Sự đặc biệt đó, có thể chia làm hai loại.

Kiểu thứ nhất là những người có vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi. Họ mang đến những điều tốt đẹp, khiến cuộc sống càng thêm hạnh phúc, ví như ba mẹ, anh chị em và bạn thân... Loại còn lại là người không thể quên được. Trong trường hợp này, tính ra, bản thân chỉ ghi nhớ duy nhất một người, đã gặp cách đây lâu thật lâu. Đoán chừng cũng đã qua sáu, hay bảy năm về trước đi? Và chúng tôi chỉ gặp gỡ một lần duy nhất đó. À không...

Nếu tính cả ba, bốn tiếng đồng hồ trước, vậy thì là hai.

Lần đầu tiên chạm mặt người nọ là tại tiệc sinh nhật ở nhà thằng bạn thân tên Kao. Lúc đó, tôi đang vô cùng vui vẻ vì được gặp lại hai tên bạn chí cốt đã không liên lạc suốt một thời gian dài. Nhưng đang khi chọc ghẹo và bị rượt đuổi, ánh mắt tôi vô tình chạm phải một cậu con trai khác đang đứng ngay gần đó.

"Parm! Bắt tên đó lại."

Đôi mắt đen thẫm đó gần như ngay lập tức trói chặt hai chân tôi. Chúng sâu hun hút và trống rỗng, mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt chưa từng thấy bao giờ. Và khi chính mình một lần nữa lấy lại ý thức, cơ thể tôi bị khoá chặt trong cái ôm của đối phương. Dù cho bản thân cố hết sức vùng vẫy, nhưng mãi đến khi có người thì thầm kêu cậu ta buông tay, người nọ mới nghe lời và thả tôi đi. Phần mình, tôi đương nhiên vội vàng chạy đi mà không hề ngoái đầu. Thật ra, đâu phải bản thân sợ bị thằng bạn bắt được, chỉ là khi đó tôi vô cùng xấu hổ!

Khi ấy, tôi thường hay đến phòng gym để rèn luyện thân thể. Vậy mà, chính mình chẳng cách nào chống trả một người ốm yếu như cậu ta, ừ thì đối phương có cao hơn thật.

Mà đâu chỉ có mỗi chuyện không thể thoát thân ấy... Kể từ khi sinh ra, tôi chưa từng bị một thằng con trai khác ôm như vậy. Cảm giác cứ kỳ lạ sao ấy? Bởi vậy, kể từ ngày đó, một người con trai tên 'Parm' đã cắm rễ thật sâu trong ký ức tôi như là đối tượng nguy hiểm nhất cần cảnh giác.

Nói chung, gương mặt chẳng khác nào con rối gỗ mà tôi gặp được ngày hôm qua...Hiện tại lại đi ngược với tưởng tượng của bản thân quá chừng đi!

Nhìn thoáng qua, đối phương trông như cao lên khá nhiều, vóc dáng cũng khoẻ mạnh hơn ngày trước. Đến khi nhìn lại chính mình, bản thân chỉ thấy bụng mỡ, đâu còn bóng dáng của những múi cơ hồi ấy. Lúc trước, tôi cũng được xem là có tí cơ bắp nhưng còn chẳng đấu nổi thân người gầy nhom của cậu ta. Mà hiện tại, không nói cũng biết, lịch sử rồi sẽ lập lại thôi...

Knock knock.

"Jedi, xuống ăn cơm đi. Cha con về rồi."

Chết tiệt... Vốn định chợp mắt một chút, vậy mà tự nhiên lại nghĩ tới tên con trai đó đến mức quên cả ngủ thế này?

"Jedi...?"

"Vâng, Mae!" Tôi to giọng rên rỉ đáp lại mẹ, sau đó rề rà bước ra cửa, bắt gặp vị phụ huynh xinh đẹp nhà mình với gương mặt buồn rầu.

"Gần ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn như đứa con nít." Quý bà xinh đẹp tiếp tục phàn nàn, nhưng vẫn vươn tay xoa đầu khi tôi nhõng nhẽo rúc vào cổ bà.

"Đừng nói vậy mà. Con chẳng muốn lớn lên đâu." Dù sự thật là tôi đã sắp cán mốc ba mươi rồi.

"Không cần phải sợ. Nhìn Mae nè, đã qua tuổi bốn mươi từ lâu rồi." Người phụ nữ xinh đẹp lắc lắc đầu tôi như thể đang vui đùa với thú cưng của bà, "Nhìn xem, đã nhắc con phải cạo râu đi rồi mà. Bộ chưa có bệnh nhân tưởng lầm con là ăn trộm sao?"

"Con không có thời gian mà. Về đến nhà là chỉ muốn vùi mặt vô gối mà ngủ thôi. Mệt chết luôn."

"Con chẳng giống nhóc Kao chút nào. Mới tuần trước nó ghé qua đây để gửi cho mẹ vài món quà. Người ta trông gọn gàng, đẹp trai chẳng khác gì hồi năm Nhất cả."

"Mae, đừng nói về thằng đó nữa mà!" Tôi lập tức sôi máu khi nghe đến tên thằng bạn khốn khiếp của mình. Hứ... Nó đã biến mất hàng tháng trời, lại còn chẳng thèm gửi quà cho tôi. Vậy mà, tên đó còn dám đi tranh giành tình thương của Mae. Thật không hiểu nổi tại sao mọi người đều yêu mến con thỏ điên khùng đó. Hận!

"Jedi, trời ạ! Tại sao lại nói bạn mình như vậy? Nhóc Kao dễ thương muốn chết mà." Vị phụ huynh xinh đẹp chuyển sang chế độ hung tợn, vươn tay ngắt miệng tôi một cái thật mạnh. Đây là hình phạt bà thường dùng từ khi tôi còn bé. Xem đi... Chỉ mới nói xấu thằng Kao một chút đã bị phạt rồi, "Mae, dừng ở đây đi. Chúng ta nhanh xuống lầu dùng cơm thôi. Đừng để cha phải chờ lâu."

Nhưng thật tình, khi nghe mẹ nói về Kao, tôi lại nhịn không được nhớ đến nó. Mặc dù chúng tôi luôn cà khịa nhau suốt nhiều năm trời, nó và tôi, thêm thằng Solo đã thân nhau từ hồi năm Nhất. Có điều, hai đứa kia học chung một khoa, trong khi một mình tôi ở khoa Y, nên hiếm khi gặp được tụi nó. Bản thân đã từng nghĩ, sau khi ra trường, ba đứa sẽ có nhiều thời gian gặp mặt hơn, còn bình thường mỗi năm hai lần là đủ. Nhưng vấn đề là, hai thằng kia đã có bạn trai từ hồi đại học, và sau khi tốt nghiệp, một đứa chạy theo trai sang tận Anh quốc, thằng còn lại chuyển về sống ở Phuket, bỏ lại mình tôi ở đây. Nói đến đây cũng đủ thấy bực bội rồi...

Bởi vì hồi đại học từng là Á quân Moon, tôi khi đó cũng được con gái săn đón khá nhiều. Và hiển nhiên, bản thân cũng vô cùng sẵn lòng chấp nhận đề nghị như một quý ông. Do đó, tôi từng có năm cô bạn gái một lúc... Nhưng cuối cùng lại chẳng thể kéo dài cuộc sống theo kiểu đó. Khi hứng thú phai nhạt, tôi nhận ra bản thân phải nghiêm túc với cuộc đời mình. Và thời điểm ý thức được điều này, chính mình đã không còn muốn quan tâm đến vấn đề tình cảm nữa.

Thỉnh thoảng, bản thân cũng nhịn không được nghĩ rằng 'mảnh ghép' còn thiếu của mình có chăng chính là một người bên cạnh? Nhưng tôi đã sắp ba mươi và chẳng thể tìm được ai đó phù hợp. Hơn nữa, bản thân cũng quá lười tìm kiếm, vì thế...tạm thời cứ cho qua vậy.

"Cứ sống như vầy và miễn sao thấy vui vẻ là tốt rồi."

Thật chứ...?

"Bỏ đi thôi."

Thật sao...?

"Bỏ đi. Chết tiệt!"

Mẹ nó chứ, tôi đúng là thứ không thành thật mà...

Tôi vò đầu thật mạnh để lấy lại tinh thần đến nỗi tóc tai rối bù. Hiện tại, bản thân phải vứt hết những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, bởi nếu tiếp tục lề mề như vậy, chính mình sẽ phải ăn đập của mẹ hoặc lãnh đá của cha. Nếu để hai thằng bạn trời đánh kia biết ra Jedi tôi đây ba mươi tuổi đầu còn bị phạt như đứa trẻ lên mười, chắc chắn tôi sẽ bị bọn nó khinh bỉ thêm chục năm nữa.

"Mai đừng có xuống ăn cơm luôn đi."

"Con xuống được đây là đã cố lắm rồi đó... Cha này, cố gắng giữ gìn hình tượng Viện trưởng nổi tiếng của bệnh viện chút đi, được không?" Tôi làm mặt xấu với cha mình đang ngồi ngay đầu bàn ăn. Lúc ở bệnh viện, ông ấy luôn chải chuốt, mỉm cười hòa ái và ăn mặc chỉnh tề. Nhưng chỉ cần về đến nhà nhà, mặt liền hầm hầm, người mặc độc cái quần đi vòng vòng xung quanh. Ông chú à, làm ơn thương cho hai mắt người ta khi phải nhìn cái bụng đó đi.

"Ta chỉ như vậy ở nhà. Nhưng mi có bao giờ biết giữ mặt mũi cho người cha này không hả? Cả trên bệnh viện lẫn khi ở nhà?!" Ông chú già chĩa đũa về phía tôi, nói một tràng dài đến tận khi vị xinh đẹp bên cạnh đưa qua một ly nước mới dừng lại.

"Cha à, đừng càm ràm nữa. Sống thành thật có gì xấu. Vậy không thoải mái hơn sao?" Tôi trả lời, rồi gấp gáp né sang một bên, đề phòng bị ăn đánh.

"Jedi..."

"Dừng." Tôi giơ tay làm dấu chéo, khiến vị phụ huynh đang định nói tiếp gì đó buộc phải khựng lại một hồi, "Đừng trưng cái mặt nghiêm trọng đó khi ngồi phơi bụng phệ của mình ra chứ. Ông chú à, thiệt không dám nhìn thẳng luôn đó."

"Jedi!!!"

"Dừng lại ngay, cả hai cha con! Làm ơn cho tôi thưởng thức một bữa cơm tối yên lành cùng gia đình, không có tiếng cãi vã nào nữa, được chứ?"

Cả cha và tôi cùng hất mặt sang hai hướng khác nhau, tạm thời đình chiến theo như yêu cầu của nữ chủ nhân ngôi nhà. Tôi vừa dùng cơm vừa trò chuyện với vị phụ huynh xinh đẹp bên cạnh. Nội dung chủ yếu đều là công việc ở bệnh viện. Sau khi bữa cơm kết thúc, cha tôi bỏ ra ngoài, sau đó quay lại đưa cho tôi một tập tài liệu.

"Gì đây ạ?"

Lúc cần nghiêm túc, tôi sẽ không ăn nói hàm hồ. Vươn tay nhận lấy tập tài liệu từ cha mình, trước khi đọc kỹ nội dung bên dưới, tầm mắt tôi dính chặt vào tiêu đề của văn bản, lông mày nhíu lại.

"Đình chỉ công tác...?"

"Đúng thế." Cha xác nhận.

"Đợi đã..." Tôi đọc nội dung biên bản. Xem kìa, trên đó không phải ghi tên chính mình sao?

"Ta sẽ cấm cửa mi." Ông già nhà tôi phun ra một câu tóm tắt ngắn gọn, sau đó giơ tay gãi đầu, "Cứ trông thấy mi là ta đau hết cả mắt. Cho nên, biến đi chỗ nào đó xa xa khoảng một tháng đi."

"Con không có lý do gì phải nghỉ hết!" Tôi la to và chỉ muốn chồm người tới, chụp lấy ông già trước mặt rồi lắc thật mạnh. Nhưng cùng lúc đó, khoé mắt đụng trúng quý bà xinh đẹp bên cạnh đang nhíu mày. Do đó, chính mình đành ngồi trở lại, nhẹ giọng nói tiếp, "Sao cha lại nỡ làm thế chứ?"

"Đừng giả vờ không hiểu vấn đề ở đâu, thằng cún con nhếch nhác này."

Ơ kìa, còn nói kiểu đó nữa... Thiệt muốn đào hai con mắt đó ra ghê luôn!

"Mi vẫn còn mấy ngày phép chưa dùng. Nếu cộng thêm với mấy ngày ta cho nữa chắc cũng khoảng hai tháng đó. Xài cho hết đi."

"Thật vô lý hết sức." Tôi nhíu mày, nhìn thẳng mặt cha mình, không cách nào nghĩ ra lý do cho hành động này. Dù cho có là Viện trưởng đi nữa thì ông ấy cũng chưa từng lạm dụng chức quyền, càng không thể buộc một bác sĩ nào đó phải rời cương vị công tác như thế này.

"Mình à, đừng chọc tức thằng nhỏ nữa. Nói sự thật với nó đi." Vị phụ huynh xinh đẹp huých mạnh vào tay ông chú, nháy mắt với ông.

"Tôi không có chọc tức nó."

"Mình..."

"Tôi chỉ muốn cho nó một kỳ nghỉ để đi ra ngoài, trải nghiệm những điều tốt đẹp khác trong cuộc sống. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?" Cha tôi nói xong rồi lập tức đứng dậy, bỏ lên lầu trên.

Ông ấy vẫn luôn như thế... Dù trong thâm tâm lo lắng, nhưng nếu không bị đặt trong tình thế ép buộc, miệng sẽ chẳng bao giờ nói được những lời thẳng thắn. Kao đã từng bảo cha tôi là kiểu người có tính cách "stun". Tuy rằng không rõ ý nghĩa của từ đó, nhưng có vẻ lần này, ông ấy thật sự đang "stun" thì phải.

"Cha con thiệt tình..." Mẹ tôi thở dài, như thể chính bà cũng chịu không nổi chồng mình. Bản thân vừa định gật đầu tán thành, đối phương lại quay nhìn tôi với ánh mắt tương tự.

"Mae, sao lại nhìn con như vậy chứ?"

"Ta thấy hai cha con các người quả nhiên y chang nhau."

"Người ta chưa có làm gì nha, quý bà xinh đẹp." Sao bà ấy nỡ nói vậy về tôi chứ?

"Thôi ngụy biện đi. Tới nói chuyện với Mae một chút trước khi ngủ nào."

Gương mặt nghiêm túc hiếm thấy của vị phụ huynh đáng mến khiến tôi lo lắng đến dựng cả lông tơ. Nếu không vâng lời, tôi chắc chắn lại bị ăn đá.

"Mae có biết vì sao cha lại làm vậy không?" Tôi bắt đầu câu chuyện trước.

"Con biết rõ ông ấy thương con thế nào mà." Người phụ nữ xinh đẹp cầm lấy tay tôi, đặt lên người mình. Đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm khiến bản thân chẳng dám mở miệng ngáp, sau đó bà nói tiếp, "Đừng có hành xử như cha con nào."

"Con đã làm gì đâu?"

"Con lại muốn bỏ về phòng chứ gì?"

Tôi không trả lời, bởi vì điều mẹ tôi nói chính là sự thật. Hai cha con tôi đều ghét phải đối mặt với những vấn đề căng thẳng, lại càng không thích giải thích dài dòng. Trong công việc, tôi vô cùng nghiêm túc. Nhưng khi đối mặt với những vấn đề khác, bản thân thường chọn cách tránh né. Phải nói thế nào nhỉ... Giải quyết đủ thứ chuyện trong công việc đã đủ nhức đầu rồi. Nếu phải bỏ sức xử lý những vấn đề khác, tôi nhất định không phát điên thì cũng lao lực mà chết.

"Việc cha ép con nghỉ phép cũng đã xong rồi, không cần giải thích nữa. Nhưng Mae cũng biết một đứa lười như Jedi sẽ không bao giờ quan tâm những thứ kiểu như nguyên nhân vì sao cha lại làm vậy mà."

Thật ra cũng đoán được phần nào rồi...

"Đừng tưởng chúng ta không biết đứa nhỏ của mình đang mất hứng thú với cuộc sống, và hành xử như một con rô bốt ngày này qua ngày khác."

"Nhưng những lúc ở với Mae..."

"Việc đó không quan trọng. Mae không muốn con mình sống mãi như thế này."

Tôi thở dài thật lâu khi nhìn ra được toàn bộ vấn đề. Không cần phải đoán cũng biết vì sao Mae biết rõ chuyện tôi cư xử như thế nào bên ngoài, nhất định toàn bộ là do cha tôi kể lại với bà.

"Thử một chút đi. Mae dám nói, nếu con từ chối không sử dụng kỳ nghỉ hai tháng đó, cha con nhất định sẽ để con ở nhà lâu hơn thế nữa. Đúng không?" Mae lắc đầu, sau đó vươn tay xoa đầu tôi như hồi còn bé, "Jedi, con yêu à... Con vẫn chưa ba mươi mà. Đừng cứ chỉ quan tâm đến công việc không thôi."

"Nhưng bây giờ con kiệt quệ rồi." Tôi đành phải thừa nhận, "Cảm giác như cuộc sống này chẳng còn điều gì hứng thú. Nhưng... Con vẫn đang làm việc chăm chỉ để giúp đỡ rất nhiều bệnh nhân. Như vậy không tốt sao, Mae?"

"Đối với bác sĩ, sinh mạng bệnh nhân là điều quan trọng nhất. Mae không phản bác điều đó. Nhưng cuộc sống của con cái mình mới là thứ những người làm cha mẹ như chúng ta đặt lên hàng đầu."

"Cuộc sống...?"

"Ta không muốn đứa nhỏ của mình sống cả đời cô độc... Vẫn còn những thứ như gia đình, cha mẹ, con cái... Không chỉ mỗi bác sĩ và bệnh nhân, Jedi à."

"Vậy..."

Mae đã chú ý thấy sự bối rối nơi đáy mắt tôi. Bà khẽ cười, hiểu được băn khoăn của con mình.

"Nếu con vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự của từ 'cuộc sống'. Vậy thì hãy đi tìm thử xem, có khi giữa chừng sẽ phát hiện ra điều bất ngờ nào đó." Người phụ nữ đối diện dịu dàng mỉm cười với tôi, "Mae biết từ trước tới giờ cuộc sống của con luôn bị trói buộc với hai chữ "bác sĩ" từ khi còn rất bé, giống như cha con vậy. Nhưng lần này, hãy bỏ chút thời gian để tìm ra câu trả lời cho chính mình. Nghĩ thử xem bản thân có thật sự yêu thích công việc này không. Đi làm những gì con muốn. Đến bất cứ chỗ nào mà trái tim dẫn lối... Rồi hẵng quay trở về."

"..."

"Phải tin tưởng chính mình sẽ tìm ra nó."

...

Tôi quay về phòng trong khi tâm trí còn đang trôi dạt phương trời nào chẳng rõ, cũng vì phải suy nghĩ những thứ mẹ mình vừa nói. Bản thân thật sự rối rắm bởi chính mình thậm chí còn chẳng trả lời được câu hỏi "cuộc sống là gì" vô cùng đơn giản. Chính tôi cũng rõ tình trạng hiện tại của mình hết sức nghiêm trọng, giống như thân xác này chỉ có duy nhất một nhiệm vụ đó là sống qua từng ngày. Bản thân đã quên mất cảm giác muốn được mọi người chú ý những ngày còn đi học, bạn bè lúc nào cũng vây quanh. Hiện tại dù có nhàm chán, tôi cũng chẳng có lấy một người để đi đâu đó bầu bạn, tâm sự.

Mấy đứa bạn thân tôi đều có cuộc sống riêng của mình, và tụi nó đang vô cùng hạnh phúc.

Bản thân cũng có cuộc sống của chính mình, nhưng kỳ lạ thay nó lại hết sức nhàn chán.

Sao chúng tôi lại khác nhau đến vậy?

Reng reng...

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, khiến tôi như choàng tỉnh. Tay vội vàng chụp lấy điện thoại, mắt nhìn xuống tên người gọi hiện trên màn hình.

"Gì đó?"

[Mẹ mày gọi, nhờ tao kéo mày ra khỏi nhà đó.]

Giọng nói khoái trá truyền ra từ đầu bên kia khiến toàn bộ mạch máu trong người tôi như sôi trào giận dữ

"Đừng có ló mặt tới chọc điên tao!"

[Tao đã chọc gì mày đâu? Thằng So cũng đang ở đây này. So, mày thử thuyết phục nó chút đi.] Thằng bạn mất nết của tôi lại giở ra cái giọng ngứa đòn của nó, sau đó chạy đi lôi kéo thêm đồng bọn. Một lúc sau, trong điện thoại truyền tới thanh âm của một đứa bạn thân khác. [Mày ra ngoài chơi chút đi?]

"Bộ mày là con của thằng Kao hả? Nghe lời nó quá ha. Sao bọn mày lại tụ vô một chỗ nữa thế?"

Như tôi từng kể, bọn nó vốn dĩ không sống gần nhau. Kao hiện đang ở Anh với bạn trai nó. Về phần Solo, thằng này đi vòng vòng rất nhiều nơi, nhưng chủ yếu thường về lại Phuket với bạn trai. Chỉ mỗi tôi mắc kẹt ở Bangkok. Nhưng sao hôm nay chúng nó lại ở chung một chỗ thế nhỉ?

[Tao về Thái Lan chơi một thời gian nên bay qua chỗ Solo để thăm nó.] Kao giành lại điện thoại từ Solo và giải thích. Tôi còn loáng thoáng nghe được thằng cún đang lầm bầm hai chữ 'tự kỷ'.

Aoo... Hai tụi mày đều là lũ tự kỷ đó!

"Mày không thèm bay qua thăm tao luôn hả?"

[Tao có ghé, nhưng lúc đó mày đang ở bệnh viện. Bà ấy còn than thở rằng con trai yêu dấu của mình bây giờ chẳng khác nào người máy. Tao nghe nói mày chả còn miếng cơ bắp nào đúng hông. Để râu nữa. Mới nghe thôi đã thấy hài rồi.]

"Nếu mày gọi để chọc điên tao thì thôi ngay đi."

[Gì chứ... Thằng Jedi ngày xưa đâu mất rồi. Óc hài hước quăng nơi nào rồi. Nhàm chán vậy.]

Thật tình, tôi chẳng còn nhớ rõ Jedi của ngày xưa như thế nào. Chỉ biết, thằng Kao vẫn là tên quái đản như mớ suy nghĩ khác người của nó, giống hệt lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau hồi năm Nhất. Và Solo vẫn luôn treo lên bản mặt ngái ngủ. Thật không rõ vì sao chúng nó chưa từng thay đổi như thế.

"Mày gọi tao để làm gì?" Tôi hỏi thẳng. Dám chắc một đứa như nó chả đời nào gọi điện chỉ để kiếm chút chuyện cười nhạt như vậy. Bởi nếu muốn tìm trò vui, nó sẽ không gọi giờ này vì biết tôi rất cần nghỉ ngơi.

[Tao lo lắng về mày thật đấy... Thằng So, trả tao điện thoại nào!]

Thanh âm Solo bất ngờ xen ngang khiến tôi mỉm cười. Có vẻ như nó vừa giật lấy điện thoại nhân lúc thằng Kao mất cảnh giác.

"Tao ổn mà."

[Theo lời mẹ mày thì tao thấy chẳng ổn chút nào.]

Tôi nghe được giọng thằng Kao đang ầm ĩ lọt vào trong điện thoại trước khi nó hoàn toàn biến mất. Xem chừng có người đã xử lý được nó rồi.

"Mẹ tao đã nói gì?"

[Mày không cần biết đâu... Vậy mày sẽ đi chứ?]

"Đi đâu cơ?"

[Du lịch, thám hiểm...]

"Mày nói nghe cứ như trong phim hoạt hình ấy." Tôi mỉm cười, trò chuyện với hai đứa nó khiến đầu óc phần nào thả lỏng hơn.

[Giọng cười đó, không còn giống thằng bạn tụi tao từng quen chút nào.]

Đến mức đó luôn à?

"Tao không biết nữa... Cảm giác kiệt sức vô cùng." Thời điểm mở miệng thừa nhận mệt mỏi, tôi khép mắt lại trong khi tay vẫn giữ chặt điện thoại. Hai mắt thật sự đau nhức. "Còn mày... Cũng đi chứ hả?"

[...Nếu Guitar chịu đi, tao sẽ đi.]

"Tao quên mất mày chỉ biết dính chặt P'Gui thôi." Guitar hay đúng hơn là Gui, chính là bạn trai yêu dấu của thằng này. Tôi suýt quên mất thằng bạn mình bám P'Gui còn chặt hơn keo con chó ấy.

[Đi đi...]

"So này..."

[Nếu mày bỏ lỡ cơ hội này, về sau nhất định hối tiếc lắm đó.]

"..."

[Đừng... Mày mau trả điện thoại cho tao!]

Điên thật mà... Tôi sắp sửa kéo tâm trạng lên được một chút thì bị tiếng ồn ào của thằng bạn dị hợm cắt ngang! Đến Solo cũng phải chán nản thở dài.

[Tóm lại, nếu tuần sau mày còn ở nhà, nhất định sẽ bị thằng Kao đá bầm mông đó.]

Dọa, dọa cái mông ấy!

...

Cuối cùng, sau khi đắn đo vài ngày trời, tôi đành chấp nhận nghe theo lời khuyên của mọi người, nhét hết quần áo vào chiếc ba lô, rồi để nó nằm chỏng chơ ở một góc phòng. Mỗi ngày, sau khi trở về từ bệnh viện, tôi thường dành ra nửa giờ đồng hồ, ngồi như trời trồng, nhìn vào hư vô, tự hỏi bản thân nếu bản thân thật sự muốn làm việc này hay không. Và câu trả lời chưa từng thay đổi...

Đây là kỳ nghỉ phép đầu tiên mà bác sĩ Jedi có sau nhiều năm trời. Tôi thậm chí còn làm điều bản thân chưa từng thử, chính là đứng trước đường ray đợi xe lửa.

Xin đừng hỏi về đích đến. Thành thật mà nói, đầu tôi trống rỗng, chẳng nghĩ được gì ngoài cảm giác biếng nhác... Lười đến nổi bản thân còn nghiêm túc nghĩ lại nếu bây giờ quay trở về có còn kịp không?

"Chú ơi, mua hoa không ạ?"

"Không. Nhóc con dơ dáy tránh đi chỗ khác mau!"

Tôi vô thức quay đầu lại khi nghe thấy đoạn đối thoại không thân thiện vang lên cách đó không xa. Và nhìn thấy... Một đứa nhỏ bán hoa dạo. Dù cho vẻ ngoài có chút nhếch nhác, nhưng cô bé cũng không bẩn thỉu đến nỗi đáng bị xua đuổi như vậy.

"Bé ơi, anh mua năm bông nhé." Tôi gọi đứa nhỏ bán bông khiến nó quay đầu. Nụ cười toe toét của cô bé xa lạ nhưng khiến trái tim tôi xao xuyến lạ lùng. Thật không biết vì sao một đứa bé như vậy có thể chịu đựng được cuộc sống thế này.

"Bao nhiêu thế?" Tôi hỏi.

"Năm mươi baht."

"Nếu vậy... P sẽ đưa cho nhóc một trăm baht, cứ giữ luôn tiền thối nhé?"

"Nếu vậy thì P lấy luôn mười bông đi." Cô bé vui sướng mỉm cười, nhưng tôi lắc đầu, tay chỉ cầm lấy năm bông.

"P chỉ cần năm bông thôi."

"Không... Như vậy không được." Đứa nhỏ lắc lắc đầu mãi đến khi mái tóc nó càng bung ra ngoài. Tôi thắc mắc nhìn cô bé. Chẳng lẽ nó sợ sẽ bị buộc tội lợi dụng khách hàng của mình? "Nếu những bông hoa này không được bán hết, mẹ nhất định sẽ không để em ăn cơm. P làm ơn lấy mười bông được không ạ?"

"..."

Cô bé ném mười bông hoa vào tay tôi rồi nhanh chóng chạy mất. Tôi nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ xíu đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt giữa dòng người đông đúc đang đứng đợi xe lửa. Vài hành khách ngồi mát xa đôi chân mỏi nhừ. Lác đác mấy người bán hàng rong đang chào mời mấy món đồ rẻ tiền chỉ đáng giá vài baht. Hay đôi kẻ ăn xin đói rách ngồi một góc đợi vài đồng bố thí của người qua lại. Với một người chưa từng trải qua loại cuộc sống này, bản thân thật không đoán được cảm giác của những kẻ ở đây, hay thậm chí nghĩ ra được bất cứ điều gì. Đúng lúc đó, xe lửa đỗ xịch lại trên đường ray.

Được rồi... Có lẽ, thời điểm trở về, không chừng tôi sẽ hiểu được vì sao khung cảnh này có thể khiến mình suy tư nhiều đến vậy...

Ném lại những suy nghĩ dang dở sau đầu, tôi bước lên xe lửa như bao kẻ hờ hững với cuộc đời khác. Chuyến xe lửa tôi bắt là chiếc thứ hai rời đi trong ngày, nhưng bản thân thậm chí còn không rõ điểm đến là nơi nào. Lúc nhờ Mae đặt giúp vé, tôi đã quên mất phải hỏi bà về đích đến. Thậm chí lúc lên tàu, tôi còn phải ngoái tới ngoái lui xem lại mấy biển chỉ dẫn.

Trong lòng đành tự nhủ... Mặc kệ tất cả đi.

Khung cảnh trên xe lửa cũng không đến nổi quá tệ. Chính mình chọn một góc khuất để ngồi, tránh cho người khác tiếp cận hỏi chuyện. Thật ra, tôi còn muốn nhờ nhân viên che lại cửa sổ để có thể thoải mái chợp mắt một hồi. Nhưng bầu trời sáng rực rỡ như vậy, người ta có nỡ đồng ý đóng cửa sổ không nhỉ. Thôi thì đành đợi ai đó đi ngang rồi hỏi thử xem sao.

Tôi ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài đang dần dần chuyển sang những rặng cây dài tít tắp. Bản thân chợt nhận ngoài tính cách lười biếng, chính mình còn rất dễ bị chi phối. Ví như nếu không thể nằm xuống thì tôi chẳng cách nào chợp mắt được. Mà thường ngày bản thân lại quen với việc ngồi hàng giờ liền, do đó nếu không thể ngả lưng, hai mắt sẽ tự động tỉnh táo vô cùng.

Thành thực mà nói, tôi chưa từng có một kỳ nghỉ đúng nghĩa... Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lại xin học bổng để học nghiên cứu sâu hơn, sau đó lao đầu vào công việc đến nỗi chẳng còn thời gian ra ngoài với bạn bè. Một phần cũng vì noi gương theo cha mình làm việc bất kể ngày nghỉ, dù cho đó có là dịp đặc biệt trong năm đi nữa. Vì vậy, ngoại trừ thời trung học mỗi cuối tuần ra ngoài chơi cùng hội bạn, càng về sau tôi càng có xu hướng trốn trong nhà không rời khỏi cửa.

"Ngồi nhớ lại những ký ức cũ. Mình sắp thành một lão già thật rồi."

Ôn lại những chuyện trong quá khứ...

Tôi tháo xuống chiếc vòng cổ vẫn luôn đeo trong người, giơ trước mặt và ngắm nghía nó. Nhớ không lầm thì sợi dây này, cái mặt lúc trước có hình chiếc lá, nhưng về sau được thay bằng chiếc nhẫn bạc tinh xảo. Tôi có được chiếc nhẫn này khi tham gia một hoạt động giao lưu giữa bác sĩ và bệnh nhân với mấy đứa bạn đại học. Điều đặc biệt nhất là sự kiện đó không chỉ giới hạn trong khuôn khổ quốc gia, mà quy mô của nó trải rộng tới các bệnh viện và trung tâm phục hồi chức năng trên toàn thế giới. Những người tham dự sẽ đăng ký bằng email, và được bên tổ chức bắt cặp một bác sĩ và một bệnh nhân với nhau. Sau đó, chúng tôi sẽ trò chuyện với đối tượng được ghép cặp và tìm cách giúp đỡ họ.

Bệnh nhân của tôi là một người phải sống với căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng suốt cả thập kỷ. Tôi đã mất cả hai năm trời để trò chuyện với cậu ta và thu thập được kha khá thông tin. Đối phương có vẻ như đã trải qua một thảm kịch khi còn nhỏ, dẫn đến sang chấn tâm lý và trở nên khép kín. Mặc dù chưa từng gặp mặt bên ngoài, nhưng chỉ cần thông qua cách cậu ta sử dụng từ ngữ, tôi có thể đoán ra đối phương là người như thế nào. Nếu phải đoán, tôi dám chắc cậu ta là một người hết sức lạnh lùng. Có điều... Vài năm sau, một ngày nọ, cậu ta bất ngờ gửi email cho tôi và bảo rằng tình trạng của mình đã khá hơn và đang chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới. Lúc đó, tôi vừa cảm thấy vui lại có chút nuối tiếc khi phải chia tay người bạn phương xa này. Cả hai quyết định trao đổi quà tặng như một lời tạm biệt. Và cuối cùng, tôi nhận được chiếc nhẫn này.

Bên trên chiếc nhẫn khắc vài ký tự kỳ lạ và trông nó khá đắt tiền... Tôi cũng có chút tò mò ý nghĩa của nó bởi rõ ràng đó không phải tên mình. Chúng tôi chưa bao giờ trao đổi tên họ với nhau.

Bất thình lình...

Mắt trợn tròn vì kinh ngạc khi chiếc vòng cổ bất ngờ tuột khỏi tay rơi xuống đất, lăn ra khá xa do cộng hưởng với chiếc xe lửa đang chuyển động. Cũng may lăn được nửa đường, chiếc nhẫn cũng chịu dừng lại giữa lối đi chứ không luồn vào dưới khu vực ghế ngồi. Vừa thấy vậy, tôi gấp gáp đứng lên để chạy tới nhặt chiếc nhẫn, đeo trở lại lên cổ để không đánh rơi nó lần nữa. Nhưng ngay khi chuẩn bị đứng thẳng người lên...

Một chiếc giày dừng lại ngay trước tầm mắt và khiến tôi nhận ra mình đang cản đường người ta.

"Xin lỗi..."

Thanh âm như thể mắc kẹt lại nơi cuống họng khi ngước mặt và trông thấy người con trai cao lớn ấy. Thứ cuốn lấy ánh nhìn của tôi không phải khuôn mặt đẹp trai hay thân hình hoàn mỹ đáng ganh tỵ của đối phương, nhưng là đôi mắt đen sắc lạnh tựa như hố sâu thăm thẳm không thấy đáy...

Tôi thở hắt ra một hơi, tức tối nhìn chằm chằm tên khốn trước mặt.

Hừm...

Bản thân chợt cảm thấy cái lý thuyết "trái đất hình tròn" thật sự đáng ghét!

Đây là tình huống vô cùng xấu hổ. Dù không thật sự quen biết nhau, nhưng khi vô tình gặp gỡ, chúng ta vẫn phải ngồi xuống, chào hỏi theo phép lịch sự. Nhưng vấn đề ở đây là không ai trong chúng tôi chịu lên tiếng trước, vì vậy cuộc trò chuyện mãi vẫn chẳng thể bắt đầu.

Cả hai cứ thế đứng như trời trồng, nhìn nhau chằm chằm suốt hai phút đồng hồ...

Cảm giác như thể bên nào mở lời trước, người đó liền thua cuộc. Hiển nhiên, không đoán cũng biết, tôi chính là kẻ phải hạ mình đầu hàng, miễn cưỡng mời người thắng cuộc nào đấy ngồi cùng.

"Này. Chúng ta không gặp nhau cũng lâu rồi. Kiếm chỗ ngồi trò chuyện nhé."

Chết tiệt...

Một lời mời không gì tệ bằng. Cũng chẳng biết bản thân từ nơi nào có được cái tự tin rằng người nọ sẽ nhớ rõ mình như ký ức khắc sâu của tôi về cậu ta. May thay, người đối diện vẫn còn lương tâm, chỉ đơn giản gật đầu rồi ngồi xuống ghế, chứ không làm tôi mất mặt thêm nữa.

Được rồi, tiếp theo là gì đây...

Thật sự, tôi hoàn toàn không biết lôi kéo người khác nói chuyện. Trừ những lúc trao đổi với bệnh nhân, tôi thậm chí còn chẳng tán gẫu với người quen. Nhưng cứ ngồi im như vậy thì bứt rứt lắm.

"Cậu...ừm...trông tốt hơn lúc trước đấy."

Mẹ nó, cái thằng Jedi này! Ai đời lại chào hỏi người ta kiểu ấy chứ? Nếu đối phương cho rằng đó là một lời khen, tôi phải làm thế nào đây? Giơ tay đè chặt hai bên thái dương, đầu bỗng nhiên đau như búa bổ, mắt chỉ dám len lén liếc sang phía đối diện. Cũng may, người nọ vẫn luôn trưng ra bộ dạng vô cảm chẳng khác khi xưa là bao. Phải mất thêm một lúc rất lâu nữa, cậu ta mới gật đầu, rồi thấp giọng lầm bầm...

"Cảm ơn."

Tôi nào có ý khen tặng hay gì đó đại loại thế đâu...

Tuy rằng không muốn thừa nhận chút nào, nhưng phải thừa nhận rằng người thanh niên trước mắt tôi rất được tạo hoá ưu ái cho một vẻ ngoài vô cùng thu hút. Mắt, tai, mũi, miệng, tất thảy những chi tiết được gọt dũa vô cùng tỉ mỉ, tựa như bức tượng điêu khắc dung hòa cả hai trường phái Âu-Á, dù cho mái tóc và đôi mắt đen nhánh. Và điều đáng ganh tỵ nhất... Chính là tỉ lệ cơ thể hoàn hảo mà tôi từng có trước đây, ngoại trừ chiều cao nổi trội không cần bàn cãi, vì cố thế nào cũng chẳng được.

"Anh...đang nhìn tôi." Thanh âm trầm thấp, nghe hơi khàn khàn, giống như người không thường nói chuyện, khiến tôi có chút kinh ngạc. Ban nãy, cậu ta chỉ nói một câu cảm ơn ngắn ngủn nên tôi không chú ý lắm. Nhưng đổi lại một câu dài hơn kiểu thế này, thanh âm đặc trưng có thể nghe được rất rõ. Lại thêm... giọng nói như vậy càng tạo cảm giác cuốn hút hơn. Thật sự tạo hoá quá sức bất công mà.

"Cậu cũng đang nhìn chằm chằm tôi đấy thôi." Chính mình vội vàng tằng hắng mấy tiếng, nghe như đang bắt bẻ. Nhưng điều tôi nói cũng không phải bịa đặt, vì cậu ta thật sự đang nhìn tôi không rời mắt, dù cho khuôn mặt vẫn là biểu tình vô cảm không đổi.

Mẹ nó... Tôi ghét cái ánh mắt ấy quá đi. Chẳng đọc ra được cậu ta đang suy nghĩ điều gì cả.

"Ừm." Sau câu trả lời hết sức ngắn gọn, người đối diện lại tiếp tục ngồi im không nhúc nhích.

Đầu lại đau... Bình thường, nếu chẳng còn gì để nói, không phải nên xin phép và trở về chỗ ngồi sao?

"...Tên cậu là gì?" Tôi cố gợi chuyện để tiếp tục.

"Parm."

À, thật ra ông đây biết rồi. Nhớ rất rõ và không cách nào quên được.

"À... Tên tôi là Jedi. Chúng ta từng gặp một lần cách đây nhiều năm, cậu nhớ chứ?"

"Nhớ."

"Cậu trông khoẻ khoắn hơn lúc đấy nhỉ." Đây là lời thật lòng, bởi vì dạo đó cậu ta trông rất gầy gò và đau ốm. Nếu không phải từng bị đối phương ôm chặt, không cách nào thoát ra được, tôi đã cho rằng cậu ta vô cùng yếu ớt, không đủ sức làm nổi bất cứ cái gì.

"Tôi đã rèn luyện thân thể." Đối phương tiếp tục trả lời hết sức ngắn gọn. Nhưng lần này, cậu ta dường như đã phát hiện tôi có vẻ lười nói tiếp nên đành chủ động trước, "Anh trông..."

"..." Tốt nhất nói sao cho tử tế chút đấy!

"...Thay đổi."

"Tôi không có nhiều thời gian chăm chút bản thân." Tôi nhún vai, tỏ vẻ không quá bận tâm.

"Đợi chút."

"Hả..." Khoan nà, cậu ta bảo tôi đợi nhưng lại cứ thế đứng lên à?

Ban đầu, tôi cho rằng Parm muốn trở về chỗ ngồi của mình, đâu đó mà tôi không biết. Nhưng sau đó, hóa ra cậu ta chỉ đi tới chỗ chiếc ba lô đặt ngay dọc ghế bên phải, liếc mắt một chút là thấy ngay... Hóa ra vị trí ngồi của hai bên cũng khá gần. Sau một hồi rung chân chờ đợi, cậu thanh niên trẻ tuổi hơn, rất nhanh liền quay lại chỗ ngồi, đưa cho tôi một thứ khiến lông mày tôi phải nhíu chặt.

"Cái này... Dao cạo râu sao?"

"Ừm."

"..."

"..."

"Ơ..." Người nọ có vẻ không hề có ý định giải thích gì thêm. Tôi lại thở dài khi phát hiện người đối diện vẫn ngồi im không nhúc nhích, trừng mắt nhìn không chớp lấy một lần. Mà chính tôi cũng chẳng nghĩ được chuyện quái gì sẽ xảy ra tiếp theo. "Này là sao?"

"Cho anh."

"Sao lại cho tôi?"

"Tôi không cần." Cậu ta nói, "Nhưng anh thì cần."

"Nói chung, cậu muốn tôi cạo râu chứ gì?"

"Anh trông nhếch nhác."

Lại còn không trả lời vào đúng trọng tâm câu hỏi nữa!

"Tôi cảm thấy việc để râu chẳng gây cản trở gì. Dù sao cạo đi nó cũng mọc lại thôi." Chính vì nguyên nhân đó mà tôi rất lười cạo râu. Hơn nữa... Khi đám con nít trông thấy bộ dạng râu ria này, chúng sẽ thấy sợ và nhanh chóng muốn hết bệnh. Đây có thể xem là mặt tích cực của việc để râu đi.

"Anh không hợp với hình tượng này."

"Thế nào? Không phải tôi như vậy lại không ngầu bằng những người khác chứ?" Cậu ta chưa từng xem mấy bộ phim phương Tây hay sao? Khi nam chính để râu, họ chẳng phải đều trông ngầu muốn chết. Ngoài lý do lười biếng, tôi còn muốn thử xem hình tượng này xem có thể vớt vát lại cho những cơ bắp đã tiêu biến của mình không.

"Bê bối." Parm chỉ dùng đúng một từ duy nhất, nhưng khiến chân tôi giật mạnh một cái.

"Cậu đang nói tôi ấy hả?"

"Anh trông bê bối."

"..."

"Hồi đấy, anh dễ nhìn hơn."

Còn... Còn chưa thôi đi!

Thề với trời, nếu không phải tên khốn này bộ dạng cao to, khoẻ mạnh hơn, ông đây nhất định bóp chết cậu ta ngay tại đây, sau đó ném xác khỏi xe lửa cho khỏi tìm thấy. Không may thay, vì sức vóc đối phương vượt trội hơn hẳn, chính mình chỉ có thể ôm giấc mộng đó trong lòng.

"Cạo râu luôn trên xe ấy hả?" Tôi hỏi, và nhận lại sự im lặng thay cho câu trả lời. Nhưng ánh mắt đối phương đã lộ rõ đáp án, "Thế tại sao tôi phải làm như cậu nói?"

"Tôi không biết."

Câu trả lời của Parm lại khiến tôi chau mày. Đôi mắt sâu không thấy đáy ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi không rời. Trong lòng thật sự khó chịu vì chẳng cách nào đọc ra được cảm xúc ẩn giấu đằng sau nó. Chúng ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nơi bộc lộ rõ nhất suy nghĩ của một người. Nhiều lúc, tôi cũng đoán biết hành vi của bệnh nhân thông qua ánh mắt bọn họ, nhất là trẻ nhỏ lại càng thành thật hơn. Hay thậm chí người lớn, dù có che giấu kỹ đến đâu, vẫn có những phút giây yếu đuối, cảm xúc xao động, lộ ra bên ngoài. Nhưng cậu thanh niên này lại không như thế.

Đôi mắt người nọ hoàn toàn trống rỗng... Như thể hoàn toàn chẳng chứa bất cứ thứ gì. Hoặc chăng vì đối phương chôn giấu quá sâu, cho nên ngay cả một người bác sĩ từng tiếp xúc với vô số bệnh nhân như tôi, cũng không cách nào nhìn ra được gì.

Mà thôi... Mặc kệ đi.

"Thế này vậy. Nếu sau khi xuống xe lửa, chúng ta còn gặp lại lần nữa, khi ấy tôi sẽ cạo râu như cậu muốn, được chưa?"

Tôi nói như vậy vì bản thân chẳng đời nào đi tìm đối phương... Hoàn toàn không muốn. Vì thế, ngoài mặt giả vờ thỏa hiệp, làm như đồng ý để giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình. Sau đó, tôi khoanh tay, nhìn chằm chằm Parm, mày nhướn lên tỏ ý thách thức.

"Ừmm." Người nhận chiến thư gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục im lặng.

"Vậy cậu cầm lại thứ này đi." Tôi đưa trả dao cạo râu cho cậu ta, "Đợi đến khi chúng ta gặp lại, cậu có thể ném thẳng nó vào mặt tôi."

Đương nhiên, tôi sẽ không bị cái lý thuyết "trái đất tròn" kia dọa đâu, nó nhất định chỉ có hiệu quả một lần mà thôi!

...

Đến gần khuya, xe lửa đến được trạm cuối. Lúc ấy, bầu trời đã tối đen. Tôi cúi nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá mười hai giờ. Không buồn quay sang nói lời tạm biệt hay nhắn nhủ gì với người đối diện, cả hai mạnh ai người nấy xuống tàu, dù cho suốt quãng thời gian ấy ánh mắt đối phương vẫn dán chặt vào tôi. Nhưng bản thân có thể nói gì bây giờ... Sâu trong tiềm thức mách bảo tôi rằng, nếu cả hai còn gặp lại, mọi thứ sẽ càng rối rắm hơn mà thôi. Vì vậy, tôi chọn cách cứ thế rời khỏi nhà ga, không quay đầu lại lần nào.

"Tới khách sạn gần nhất." Tôi dặn dò tài xế taxi ngay khi vừa ngồi lên xe. Ông chú trung niên khoảng ngoài bốn mươi nó, tựa hồ có chút giật mình khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta gật đầu, lấy lại tinh thần và lái đi.

Đợi đã. Chú này, tôi đáng sợ vậy sao?

Tôi ngã người, dựa lưng vào đệm, đồng thời phóng tầm mắt nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài bên ngoài cửa sổ. Nhưng mí mắt lại sụp xuống, cơn buồn ngủ chậm rãi đánh úp tới, dù cho trước đó tôi đã đánh được một giấc năm tiếng đồng hồ trên xe lửa. Rất nhanh sau đó, ông chú tài xế đã lại đến trước một khách sạn nhỏ gần đó. Sau khi thanh toán tiền xe, tôi kéo hành lý vào bên trong. Lúc thấy mấy nhân viên ở đó có chút rụt rè lùi lại, chính mình chỉ biết thở dài.

Bọn họ chưa từng gặp người nào để râu hay sao mà lại có cái vẻ sốc đến như vậy.

"Làm ơn lấy cho tôi một phòng qua đêm."

"Xin lỗi quý khách, hiện tại khách sạn chúng tôi đã hết phòng rồi."

"Ah... Vậy xung quanh đây còn khách sạn nào khác không? Hoặc nhà nghỉ bình dân cũng được?"

Sao xui xẻo thế nhỉ? Hiện tại đâu phải mùa du lịch, đến xe lửa còn trống khá nhiều chỗ cơ mà.

"Còn hai khách sạn ở gần khu này. Nếu muốn chúng tôi có thể gọi taxi giúp anh."

Tôi gật đầu cám ơn, sau đó đi theo một nhân viên nam ra bên ngoài để đợi xe. Vị tài xế taxi lần này cũng giật mình như những người khác khi trông thấy tôi. Có điều, bản thân đã quen với việc này nên không cảm thấy gì nữa. Lần này, tài xế nọ đưa tôi đến một khách sạn năm sao bên cạnh bãi biển, sau khi ném Khun Jedi lại một mình thì lái đi mất.

Được rồi. Dù sao cũng chỉ phải ở đây một đêm thôi...

"Xin thứ lỗi, hiện tại phòng bên này cũng đầy người rồi ạ. Chúng tôi cũng đã liên hệ với khách sạn khác trong khu này, nhưng có vẻ như cũng không còn phòng."

Cái khốn nạn gì vậy... Tại sao mẹ mua vé xe lửa cho tôi lại không giúp đặt luôn phòng khách sạn vậy? Tôi có thể hiểu, việc di chuyển bằng xe lửa thay vì máy bay là cơ hội tốt để ngắm cảnh. Nhưng nơi ngủ nghỉ cũng quan trọng lắm đấy, quý bà xinh đẹp của tôi ơi.

"Còn nơi nào khác không ạ?"

"Trừ những nơi quý khách đã liên hệ, khách sạn gần nhất cách đây năm mươi cây số. Về phần các khu resort hoặc chỗ dừng chân khác, chúng tôi không có thông tin liên lạc. Thật vô cùng xin lỗi."

Điều này có nghĩa nếu không muốn đi thêm năm mươi cây số nữa, tôi chỉ có thể vào chùa xin giúp đỡ, hoặc tìm chỗ dừng chân khác.

Đang khi tôi suy nghĩ cần làm gì tiếp theo, cô nhân viên phía đối diện đột nhiên mở to mắt và đỏ mặt, trông khá buồn cười. Nhưng vì chẳng còn tâm trạng quan tâm chuyện khác, tôi theo phép lịch sự chào tạm biệt đối phương.

"Cảm ơn rất nhiều." Tôi hơi cúi đầu chào rồi quay lưng rời đi, nhưng rất nhàng liền khựng lại. Cuối cùng, chính mình cũng hiểu ra lý do khiến cô nhân viên kia đỏ mặt.

Sao cái tên đẹp trai kia lại xuất hiện ở đây?!

Chúng tôi một lần nữa diễn lại cảnh tượng gặp mặt trên xe lửa hồi sáng nay... Đứng nhìn nhau chằm chằm suốt hai phút đồng hồ. Nhưng lần này, tôi suýt chút nữa reo mừng khi Parm là người nóng vội dời mắt trước. Thân ảnh cao gầy khinh khỉnh bước tới trước quầy tiếp tân và phun ra đúng một câu ngắn ngủn.

"Checkin."

Tôi thua... Thua trong tay tên này lần nữa!

Nhìn theo tấm lưng rộng của người thanh niên đang đứng làm thủ tục checkin với cô nhân viên trẻ, cõi lòng chết nghẹn chẳng nói nên lời. Hiện tại, tôi đã buồn ngủ đến mức phải liên tục chớp mắt để giữ tỉnh táo. Tôi nhìn Parm nhận lấy thẻ chìa khoá phòng từ nhân viên khách sạn, sau đó quay người tiếp tục nhìn chằm chằm như vừa nãy.

Tôi... Có thể nói gì bây giờ?

Nếu muốn mời người ta ngủ lại, vậy thì còn chần chừ điều gì nữa. Theo phép lịch sự, khi gặp một người trong hoàn cảnh khó khăn, ra tay giúp đỡ không phải điều nên làm sao? Tôi cố gắng mở to hai mắt, bày ra bộ dạng đáng thương để ám chỉ tình cảnh hiện tại của bản thân, mà không cần mở miệng giải thích. Nếu lên tiếng, đồng nghĩa tôi lại thua thêm ván nữa, không phải sao? Chẳng lẽ còn phải cầu cứu cậu ta, xin ở nhờ trong phòng một đêm, như vậy có kỳ quái lắm không?

Trong lúc tính toán xem cần làm gì tiếp theo, người thanh niên đang nhìn tôi bất thình lình quay đầu, làm như chuẩn bị đi tới trước phía thang máy, không thèm bận tâm thêm nữa. Lúc đó, tôi mới giật nảy người, vô thức chụp lấy cánh tay đối phương. Parm xoay người lại, lần này cậu ta nhìn xuống cánh tay đang bị nắm của mình, khiến tôi vội vàng buông ra.

"Chuyện là... Tôi thật sự buồn ngủ."

"..."

"Nhưng xui là không tìm được nơi chỗ nghỉ."

"..."

Làm ơn đừng tiếp tục im lặng như thế chứ? Ít nhất thì nói không hay gì đó cũng được. Tôi nhíu mày, có chút tức giận, sau cùng quyết định xoay người rời khỏi khách sạn. Nếu không tìm được chỗ để ngủ, ông đây ra bãi biển nằm cũng được.

Xem đi... Ra tới cửa chính rồi vậy mà tên kia cũng chẳng thèm ngăn lại luôn, đúng không?

Tôi quay đầu, chuẩn bị mở miệng nguyền rủa con người vô tâm kia vài câu cho hả dạ.

"Má..." Câu chửi sắp vọt ra khỏi miệng lập tức phải nuốt xuống khi bản mặt cá chết kia lù lù xuất hiện bên cạnh. Cuối cùng, tôi đành phải nghiêng đầu, dời tầm mắt sang khoảng trống sau lưng cậu ta. Bản thân vẫn nhớ rõ mình đang đi về phía cửa lớn. Điều này có nghĩa là... Cậu ta bám theo tôi phải không? "Cậu đI theo tôi làm gì?"

"...Anh bảo mình buồn ngủ. Không có chỗ nghỉ lại."

"Thế thì sao...?" Làm ơn nói đi... Đề nghị tôi chung phòng ấy.

"..."

"Cậu ở một mình một phòng, đúng không?"

Mãi một hồi sau, Parm mới chớp chớp mắt, sau đó gật đầu một cái rồi tiếp tục bất động. Phần mình, tôi chỉ có thể kiên nhẫn đứng đợi người đối diện đưa ra lời mời rằng tôi có thể tá túc lại trong phòng mình. Nhưng chờ mãi... Cậu ta vẫn bất động, chẳng có vẻ gì sẽ lên tiếng. Có lẽ, cả hai thật sự sẽ đứng nhìn nhau chằm chằm thêm vài giờ đồng hồ nữa cũng nên. Tôi thật muốn biết tên đối diện định cứ tiếp tục như vậy sao? Nếu không phải vì bản mặt đẹp trai vượt mức đó, khung cảnh này nhất định vô cùng rùng rợn.

Được rồi... Ông đây chịu thua.

"Tôi có thể ngủ tạm cùng phòng với cậu không?" Thề là giọng tôi chẳng có chút ngại ngùng nào luôn. Vâng, chắc chắn không hề xấu hổ.

"Umh." Cậu ta trả lời, sau đó đi thẳng về phía thang máy. Mang tâm lý của kẻ thua cuộc, tôi chỉ biết lủi thủi kéo theo hành lý, đi theo đối phương. Tính ra, việc bám đuôi tên này, so với hành động trừng mắt nhìn nhau, rõ ràng nhận thua là lựa chọn sáng suốt. Dù cho người nọ không nói lời nào quá đáng, tôi vẫn cảm thấy ngứa mắt!

Căn phòng Parm đặt chỉ là loại phổ thông, hoàn toàn khác xa với những gì tôi đã nghĩ, bởi vì anh trai cậu ta, cũng là bạn trai của thằng Kao bạn tôi, vốn là một thương nhân giàu có, cấp bậc cỡ tỷ phú cũng không ngoa. Ban đầu, tôi còn tưởng sẽ được ở trong một căn phòng xa hoa của khách sạn năm sao. Cũng hơi tiếc một chút, nhưng dù sao có giường để ngủ cũng tốt lắm rồi.

"Tôi muốn ngủ phía bên trái." Tôi lịch sự thương lượng với chủ nhân căn phòng, và hy vọng rằng... Cậu ta cứ tiếp tục im lặng, trừng mắt. Thông thường, mọi người đều coi im lặng đồng nghĩa với chấp nhận, vì thế tôi liền xem như cậu ta không có ý kiến. Sau một hối nghĩ ngợi, tôi làm như chuẩn bị ngả lưng xuống giường. Chỉ một chút nữa là...thiếu tí thôi thì đầu đã chạm tới gối rồi.

Nhưng tại sao lại thành thế này?!

"Dơ." Tay bị túm lại, ngăn không cho tôi nằm xuống giường, đồng thời thanh âm đều đều vang lên bên cạnh. Cậu ta giật mạnh một cái khiến thân thể tôi như tờ giấy mỏng manh suýt chút bay khỏi giường.

Tiếp đó, đối phương nhét vào trong tay tôi một chiếc khăn lông, cùng với vài món đồ để làm vệ sinh cá nhân không biết từ đâu ra, sau đó cả người bị tống thẳng vào trong nhà tắm. Điều tồi tệ nhất hơn cả việc bị ép tắm rửa là tôi bị vấp vào thảm chùi chân và té dập mông. Tuy đã nhanh tay chụp lấy thành bồn rửa, chính mình vẫn không ngăn được... Cái mông hôn lấy mặt đất.

"Ahhhhhhhhhh!"

Tôi hét lên đau đớn, nước mắt sinh lý ào ào chảy ra. Với một người bình thường, té ngã như vậy cũng chẳng to tát g. Khổ nỗi, tôi thuộc nhóm người chỉ 'đau một chút cũng như chết đi sống lại', hay nói đơn giản là vô cùng nhạy cảm với những cơn đau. Bởi vậy, sau cú va chạm với sàn nhà, mông tôi liền tê rần như muốn mất luôn cảm giác.

Thật khó khi phải tắm rửa trong tình trạng nước mắt không ngừng rơi, mông mãi vẫn chưa hết đau, răng thì phải chải. Tôi dám chắc bộ dạng hiện tại của mình hết sức thảm hại. Bản thân lại mất cả nửa tiếng đồng hồ mới quấn xong khan tắm để ra ngoài. Mặc dù đã ngừng nức nở nhưng hai mắt sưng đỏ, chứng tỏ vừa mới khóc xong. Đương nhiên, bộ dạng này đủ dọa chạy bất cứ ai. Đã vậy, thời điểm bước ra ngoài, chúng tôi lại chạm mắt nhau, giống như cậu ta đang đứng đợi sẵn ngay đó từ nãy đến giờ.

"Tôi bị trượt ngã." Không đợi đến đối phương mở miệng hỏi han, chính mình lập tức giải thích. Dĩ nhiên, chuyện cái mông tiếp đất không cần nhắc đến vì nó rất bình thường. Thật ra, tôi cũng chẳng muốn than thở, bởi nói ra chỉ càng mất mặt thêm mà thôi. Ai còn tin tưởng một bác sĩ khóc lóc vì chút đau đớn vặt như vậy, trong khi ngày thường vẫn dỗ dành bệnh nhân rằng y tá sẽ không làm đau khi xử lý vết thương. Mà sự thật thì bản thân bác sĩ sẽ khóc nấc nếu bông gạc chạm đến phần miệng vết thương.

"Ờ."

Tên khốn nạn này cũng không biết lịch sự hỏi thăm câu nào, mà cứ thế đi thẳng vào phòng tắm. Nhưng vậy cũng tốt... Tôi sẽ tranh thủ thời gian này để tự bôi thuốc cho mình.

Sau khi xác định cần làm gì tiếp theo, tôi liền đi lấy áo sơ mi mặc vào trước, nhưng quần thì chưa vội vì cần phải bôi thuốc cái đã. May mắn, bởi vì biết mình rất dễ bị đau, tôi luôn cẩn thận đem theo thuốc trong người, nhất là mấy loại chuyên dùng chống sưng. Nhưng vấn đề là... Tại sao tuýp thuốc chỉ còn lại một chút thế này? Trong khi, toàn bộ vùng mông đều đau nhức, thì nên bôi vào chỗ nào đây... Cuối cùng, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Được rồi... Trong phòng tắm vẫn đang truyền ra tiếng nước chảy, chứng tỏ người nào đó còn chưa tắm xong. Xem chừng, chính mình vẫn còn kha khá thời gian.

Tôi gỡ bỏ khăn tắm quấn ngang hông, rồi đưa lưng về phía tấm gương. Vết thâm tím ở hai bên mông khiến tôi suýt chút nữa lại trào nước mắt. Nhìn phần gel thuốc ít ỏi trên đầu ngón tay, bản thân lại càng rối rắm, không biết nên bôi vào chỗ nào mới tốt. Cuối cùng, tôi quyết định chọn vị trí trông có vẻ sưng nghiêm trọng nhất.

Chỉ cần thêm một chút nữa... Chạm nhẹ thôi chắc sẽ không đau lắm đâu...

"Mẹ nó!" Toàn bộ tập trung biến mất cùng với tiếng hét hoảng hốt, khi tôi vô tình quay đầu và bắt gặp người nào đó đang nhìn chằm chằm mình.

Được rồi... Đàn ông con trai khỏa thân là chuyện hết sức bình thương. Bên dưới thả rông một chút thì có là gì. Không cần quá lo lắng.

"Cậu đứng đây từ lúc nào thế?" Tôi cố tỏ ra bình tĩnh hỏi như chẳng có gì, dù trong khi trong lòng đã sớm chết ngất vì xấu hổ.

"Từ khi..." Khuôn mặt không cảm xúc chợt thoáng chút bối rối vì không tìm được từ ngữ để giải thích. Thấy vậy, tôi vội vàng giơ tay ngăn cậu ta lại. Dám cá nếu để cho tên mặt đơ này bỏ sức suy nghĩ, câu trả lời đảm bảo còn khó lọt tai hơn nhiều.

"À thì... Tôi té khá nặng lúc ở trong nhà tắm nên giờ phải bôi thuốc chống sưng. Mà cái gương trong nhà tắm không được to cho lắm để soi đến những chỗ cần thiết. Xui nữa là... Vì thuốc cũng còn ít, phải tiết kiệm không thể bôi lung tung, đúng không nào?" Tôi bày ra vẻ đáng thương kể lể nỗi khổ của mình, tay tự động giơ ra, khoe chút gel còn dính lại nơi đầu ngón tay.

"Bôi đi."

"Sao cơ?"

"..." Parm đáp lại, mắt nhìn nhìn tay tôi thay cho đáp án.

"Thế cậu có thể tránh đi hoặc quay trở lại nhà tắm nha."

Lần này, ngoại trừ im lặng, tên mặt than đi về phía giường ngủ, ngồi xuống rồi tiếp tục nhìn tôi...

"Dù rằng hai chúng ta đều là đàn ông, nhưng chỉ mới gặp mặt vài lần thôi. Vì thế, thả rông trước mặt thế này thật sự không nên đâu." Tôi cố gắng bao biện, dù sự thật là phần dưới của mình đã bị nhìn thấy.

"Tôi không phiền."

Nhưng tôi có đó...

"Ưm..."

"Vốn dĩ..." Parm nói với giọng đều đều, quét mắt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, "Anh đã sẵn vậy rồi."

"..."

Thông thường, tôi sẽ không hiểu ý cậu ta đang nói gì. Chẳng biết sao, lần này, đầu óc rất nhanh đã bắt sóng, nhớ ra việc chưa mặc quần. Chính xác là từ nãy đến giờ, tôi đang phơi hàng trước mặt cái tên cùng phòng kia.

"Xin lỗi, quên mất." Tôi trầm giọng đáp trả, nhại lại cái giọng vô cảm của đối phương, rồi im lặng lấy quần mặc vào. Bề ngoài, tôi giống như người giỏi làm chủ tình hình. Nhưng nếu ai đó nghe được tiếng lòng bên trong, sẽ biết no đang không ngừng gào thét.

"Không bôi thuốc tiếp sao?"

Còn dám hỏi... Định cho qua hay cắn chặt không buông đây?

"Thật ra cũng chưa đau đến mức không chịu được. Tôi cảm thấy nên ngủ được rồi. Cũng hai giờ sáng còn gì." Tôi từ bỏ việc bôi thuốc, mặc quần vào rồi thả người xuống giường. Lần này, không ai có thể ngăn cản tôi nữa. Một khi đầu chạm vào gối, tất cả xấu hổ, nhục nhã hay mấy cảm xúc linh tinh sẽ biến mất. Bởi lẽ, sau tất cả, không gì đánh bại được cơn buồn ngủ. Và chính mình sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra sự kiện phơi mông cho kẻ thù số một của mình ngắm nghía.

Phải rồi... Tôi từng mất thật lâu để suy nghĩ về lý do tại sao cứ dính đến tên con trai này, chính mình lập tức mất kiểm soát. Thêm nữa, tôi không hề chậm tiêu hay phớt lờ đối phương, như thái độ thông thường với những người khác. Có lẽ, bởi vì tên đó là kẻ thù... Đúng thế... Hẳn là vậy.

Còn lý do vì sao tôi chắc chắn về điều này, thật tình có chút không tiện nói ra đâu.

Quên đi nhé...

Tôi cũng không nhớ rõ mình thiếp đi từ lúc nào, nhưng chắc chắn đây là giấc mơ. Giữa vùng tối trống rỗng, dù cố gắng mở to mắt hết mức, mơ vẫn chỉ là mơ mà thôi. Chính vì thế, tôi muốn tự nhéo mình một cái để thoát khỏi giấc mộng này. Thật tình, cảm giác mắc kẹt thế này chẳng dễ chịu chút nào. Và ngoại trừ bóng tối, tôi càng sợ thứ gì đó sẽ bất thình lình nhảy ra túm lấy mình.

"Hức hức..."

Thôi nào Jedi. Đừng bắt chước lũ bạn tọc mạch của mi chứ.

"Ưm..."

Lại nữa rồi... Đáng ghét thật. Chân không nghe lời mà tiếp tục bước về phía phát ra thanh âm.

"Cứu... Hức... Làm ơn!"

Tôi cũng không rõ vì sao mình lại bước về phía tiếng khóc nọ dù cho biết rõ nó không thật sự tồn tại. Có lẽ, bởi thanh âm ấy nghe thật thê lương, hoặc chăng vì đó là tiếng khóc của một đứa trẻ nên bản thân mới không thể cầm lòng. Và cuối cùng, tôi đứng ở đó... Ngay sau lưng cậu bé đang ôm đầu gối, khóc nức nở.

"Này..." Nếu chạm tay lên vai đứa nhỏ này như trên phim, liệu nó có quay người lại và mở to đôi mắt đáng sợ như trong phim không?

May mắn thay, trong khi tôi còn mãi suy nghĩ, đứa nhỏ xoay đầu lại. Thời điểm nhận ra không có điều bất thường nào trên khuôn mặt đó, chính mình cũng thở hắt ra một hơi.

"P, em lạnh quá."

"Aa..." Tôi nên làm gì mới tốt? Dùng phong thái bác sĩ như khi nói chuyện với những đứa nhỏ bị bệnh sao? "Lại gần P chút nữa, như vậy sẽ không thấy lạnh nữa."

Tôi ngồi xếp bằng trên đất, sau đó vỗ vỗ lên đùi mình. Đứa nhỏ gật đầu, dịch người ngồi vào lòng, sau đó còn kéo tay để tôi ôm nó. Hành động của nó khiến tôi khẽ bật cười.

"Ấm."

"Ừm." Tôi lại không nhịn được mà vươn tay vuốt ve mái đầu của đứa nhỏ trong lòng mình khi, trông thấy bộ dạng đáng yêu của nó. Mặt khác, mái tóc và đôi mắt đen trông thật quen. Nhưng vì sao tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, dù cho hầu hết người Thái đều tóc đen, mắt đen?

Đợi đã... Mái tóc này, màu mắt này có lẽ vẫn bình thường. Nhưng tôi chỉ biết duy nhất một người với khuôn mặt lai, bộ dáng đẹp trai như vật mà thôi.

"P..."

"..."

"Anh..."

"Hey!!!"

Khung cảnh trong mơ bất thình lình được that thế bằng hiện thực. Khuôn mặt đứa nhỏ cũng biến thành một người con trai trưởng thành. Nhưng toàn bộ mắt, mũi, tai, miệng lại vẫn giống hệt như thế. Và trên hết, tên đó đang ở bên cạnh, nhìn tôi bằng khuôn mặt không chút cảm xúc.

"Anh đang mơ."

"Ừm, gặp ác mộng. Cám ơn nha." Thật ra, giấc mơ ấy không hẳn là ác mộng. Nhưng mơ về cậu ta thì cũng không khác ác mộng bao nhiêu.

"Ngủ ngon..."

"Thế..." Sao cậu ta lại tỉnh dậy giữa chừng nhỉ? Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhíu mày khi nghe đến câu tiếp theo của đối phương.

"...Chúc anh mơ đẹp, đến mức cười không ngừng, làm tôi hết ngủ luôn."

Ơ kìa...

"Xin lỗi." Tôi lí nhí nói, sau đó vội vàng ngồi dậy. Bản thân cũng không mặt dày đến mức quên luôn mình đang ở trong phòng ai. Đối phương đã nhẫn nhịn chia sẻ phòng và giường, nhưng lại không thể ngủ ngon. Nếu là mình, tôi đã tức giận tới mức bùng nổ từ lâu.

"Ưmm."

Theo phép lịch sự, cậu ta vốn nên nói "không sao cả". Ồ, tôi quên mất... Logic thông thường vốn không thể sử dụng trên người tên mặt cá chết này

"Vậy cậu ngủ trước đi. Tôi đợi cậu ngủ xong rồi ngủ sau." Bản thân cố tỏ ra đàn ông hết mức có thể bằng việc đưa ra đề nghị có lợi cho đối phương. Nhưng Parm lại chỉ ngồi yên mà không ừ chẳng hử tiếng nào. Sau một hồi, tên thân cao nọ rời khỏi giường, đi về phía ba lô của mình.

Đúng lúc định nhổm dậy xem thử đối phương muốn làm gì, tôi chợt khựng lại vì thứ cậu ta ném về phía mình. Tuy rằng không phải đồ vật nguy hiểm gây thương tích, nhưng bị thứ đồ đó đáp vào mặt, tôi hiển nhiên không giấu được king ngạc. Nhất là khi cả hai không thật sự quen thuộc đến mức có thể thoải mái làm như. Hiển nhiên, tôi suýt chút nữa mở miệng phàn nàn nếu không bị cắt ngang trước.

"Anh từng bảo ném nó vào mặt anh, nhưng tôi nghĩ dù thế nào cũng không nên làm vậy."

Tôi câm nín, cúi nhìn tuýp kem cạo râu và dao cạo vừa được ném về phía mình. Bản thân chẳng biết nên cười vì sự thành thật của đối phương, hay nhảy dựng lên và đá thẳng vào cái bản mặt đẹp trai kia.

"Cậu chỉ nghĩ đến việc ném vào tôi thôi sao?!"

"Ừmm."

Ừmm... Ừmm cái +₫;!_(";#&₫(_?'

"Tôi không làm!"

"Nếu anh không thực hiện lời hứa của mình, vậy tôi sẽ ném đồ của anh khỏi ban công."

Tên ma quỷ này!

Tôi đành chộp lấy hai món đồ nọ rồi đứng lên, không quên tức giận liếc đối phương một cái... Sau đó bỏ vào phòng tắm.

Ahhhhh... Tôi triệt để thua trong tay tên đó rồi! Sau ngày hôm nay, làm ơn đừng để tôi gặp lại cậu ta thêm lần nào nữa. Không hẹn gặp lại. Amen!

Tôi thật sự không quen chút nào...

Gương mặt trắng trẻo, gọn gàng, đã lâu không nhìn thấy, kết hợp với mỡ nhão vùng bụng và bên dưới cánh tay, tính ra tôi trông còn trẻ trung đó chứ. Nếu chỉ nhìn chính diện, ngoại trừ bọng mắt đen xì, về cơ bản, bộ dạng này vẫn đẹp trai chán chê như thời còn là Á quân Moon của trường.

"Thoả mãn chưa?" Sau khi ngắm nghía chính mình xong, tôi liền đến trình diện với cái tên đã khiến mình phải cạo đi bộ râu đã nuôi kha khá lâu. Xem chừng, người nọ đã quan sát tôi được một lúc. Bởi lẽ, ngay lúc tôi quay sang đối diện với cậu ta, Parm rất nhanh liền gật đầu và đáp lại bằng giọng đều đều.

"Ừm."

"Hỏi câu này được không?" Tôi bước lại chỗ đối phương và dừng lại ngay trước mặt cậu ta, "À thì, cậu có thể nghĩ tôi là một thằng hay cho mình là trung tâm cũng được. Thật tình, ông đây rất ghét cái từ "ừm" đó, nếu không muốn cả hai mâu thuẫn với nhau thì thôi dùng cái từ đó, được chứ?"

"Ừm" vốn là từ mà tôi và hai thằng bạn thường dùng để chọc điên nhau. Cả thằng Kao và thằng So biết rõ tôi không thích từ này nên mỗi lần muốn kiếm chuyện bọn nó lại lôi ra dùng. Dù nghe câu đó từ miệng lũ bạn thân, thỉnh thoảng bản thân vẫn khó chịu đến tức điên lên được. Cho nên, việc phải nghe nó từ người mình vốn dĩ đã không ưa gì, đương nhiên, cảm giác còn nóng máu hơn.

"Nếu không phải chúng ta coi như đã quen biết, tôi nhất định sẽ phủi mông bỏ đi. Nhưng bởi cả hai chẳng thể tránh né nhau, để những cuộc trò chuyện được hoà bình... Cậu có thể đừng dùng cái từ đó không?"

"Tại sao?" Người đối diện nghiêng đầu hỏi. Nếu là lúc trước, tôi sẽ cho rằng Parm đang bày trò ghẹo gan. Nhưng nhìn cách cậu ta giao tiếp, nó cho thấy đối phương đang thật sự thắc mắc.

"Câu trả lời như vậy nghe rất miễn cưỡng, đôi khi còn có cảm giác kênh kiệu, không muốn tiếp tục trò chuyện. Nhiều người không thích nghe từ đó đâu." Trong đó có tôi.

"Anh không muốn tôi dùng nó?"

"Đúng thế. Tôi chỉ dùng từ đó khi tức giận, hoặc muốn chấm dứt cuộc nói chuyện với người nào đó. Nếu cậu không có ý đó, vậy tốt nhất đừng dùng tới."

"Đã hiểu."

"Tốt."

Ồ... Nghe lời ghê. Dù sự thật là tên kia đã dùng từ "ừm" kia để chọc tôi tức điên cả chục lần rồi.

"Tôi chỉ dùng nó khi tức giận, hoặc để cắt ngang người mà mình không muốn nói chuyện."

"A..." Tôi giơ tay, gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy không chắc có nên nói ra điều trong lòng lúc này. Tại sao bản thân lại cảm giác mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp thế nhỉ? "Cậu không định ngủ tiếp à?"

"Bảy giờ sáng rồi."

"Thật sao?" Tôi không hề nhận ra hiện tại đã bảy giờ. Chính mình nhớ rõ lúc thức giấc chỉ mới khoảng ba, bốn giờ sáng mà thôi.

"Anh đã ở trong nhà tắm hai tiếng đồng hồ."

À thì... Tôi chỉ vừa nhớ ra mình thật sự đã tốn kha khá thời gian trong nhà tắm. Chẳng trách lúc nãy ra khỏi phòng, hai chân cũng tê rần hết.

"Lâu rồi, tôi không cạo râu." Tôi thẳng thắn trả lời. Mặc dù, sự thật chính mình chỉ tốn mười lăm phút để cạo xong mớ râu trên mặt, thời gian còn lại chủ yếu dùng để ngắm nghía gương mặt của mình trong gương. Biết sao được... Cũng khá lâu rồi, bản thân mới lại có cơ hội nhìn rõ gương mặt của mình. Có điều, tôi cũng không định ngó nó lâu đến vậy. Hoàn toàn không có ý đó, hiểu không?

"Kỳ quái." Bất thình lình, tên mặt than nhẹ giọng buông một câu như vậy, khiến tôi vội vàng quay đầu nhìn, trong lòng biết chắc đối tượng mà người nọ nói tới.

"Kỳ quái chỗ nào?"

"Anh có thể lộ ra rất nhiều cảm xúc." Cậu ta nói, sau đó nghiêng đầu như đang tự hỏi.

"Tôi không có kỳ quái. Cậu mới chính là người không bình thường, không có cảm xúc gì. Cậu cười bao giờ chưa?" Tôi thành thật nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng điều không ngờ tới chính là thái độ của Parm. Cậu ta khiến tôi cảm thấy như thể bản thân vừa nói điều gì đó rất sai trái, dù cho biểu cảm trên mặt đối phương không hề thay đổi.

Tại sao chính mình lại có thể nhìn ra say nghĩ của người con trai đó nhỉ? Thế thì đã sao? Nhưng vì cớ gì bản thân lại thấy tội lỗi thế này?

"P nói rằng chúng ta chỉ mỉm cười khi cảm thấy hạnh phúc."

"Vậy khi ở chung với anh trai hay thằng Kao, cậu có cười không?" Tôi hỏi.

"Có." Cậu ta gật đầu, trong khi tôi thở phào nhẹ nhõm. À thì... Ít nhất cậu ta vẫn biết cách mỉm cười.

"Những lúc nhìn chằm chằm mà không nói gì, hỏi thật nhé, khi ấy cậu muốn cái gì?" Tôi liếc con người ngôn từ nghèo nàn. Hiện tại, bản thân có thể đoán ra phần nào lý do của những ánh nhìn hướng về phía mình. Tên đó chẳng qua muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời ra sao nên chỉ đành nhìn như thế. Từ phản ứng của cậu ta, tôi dám chắc chắn như vậy.

"Tôi đang... Cố gắng suy nghĩ." Parm chậm rì rì nói, rồi lại im lặng như trước. Cuối cùng, tôi cũng bắt nhịp với tình huống, nên mặc cậu ta từ từ ngồi xuống suy nghĩ mà không lên tiếng cắt ngang, "Tôi đang nghĩ xem phải nói thế nào."

"Cậu cũng thường như thế này khi ở cùng anh trai sao?"

"Không." Cậu ta lắc đầu. "Khi trò chuyện với P hoặc Kao, tôi có thể nói bất cứ điều gì, không phải lo lắng họ sẽ tức giận."

Hah...

"Vậy có nghĩa cậu nhìn chằm chằm nãy giờ là vì nghĩ xem phải nói thế nào để tôi không tức giận sao?" Tôi gần như phải giơ tay bóp thái dương khi thấy đối phương gật đầu đáp lại.

"Hôm qua anh trông có vẻ tức giận khi tôi nói chuyện mà không suy nghĩ kỹ."

"Hồi nào?"

"Lúc tôi nói sẽ ném đồ anh ra ngoài."

Vậy hoá ra cậu ta nói như vậy chỉ vì một phút bốc đồng, quên dừng lại suy nghĩ thôi sao? Nhưng đợi đã... Tên đó đã hơn hai mươi rồi đấy. Sao còn phải mất nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy? Tôi nhíu mày khó hiểu, sau đó ghé lại gần để quan sát biểu cảm của tên mặt than kia kỹ hơn. Cậu ta cũng trợn mắt nhìn lại, không hề có ý né tránh. Như vậy cũng tốt vì tôi có thể thoải mái nghiên cứu đối phương.

"Cậu không có gì bất thường, hay dấu hiệu rối loạn tâm lý nào cả." Tôi tiếp tục chớp chớp mắt, khi không bắt được bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt đối phương, "Sao cậu phải cần nhiều thời gian để suy nghĩ trước khi nói đến vậy?"

"Tôi... Hiếm khi giao tiếp với người khác. Dù luôn đi du lịch chỗ này chỗ nọ, tôi cũng ít khi trò chuyện với người khác."

"Như vậy cũng vui được sao?" Sau khi nghe câu trả lời, tôi lại không nhịn được mà khuyên nhủ. Cậu ta xem chừng cũng đáng thương, giống như một đứa bé cô đơn. "Tôi biết việc đi du lịch một mình thoải mái thật đấy. Nhưng nếu cứ như vậy mãi, cảm giác sẽ rất cô đơn. Thử tìm vài người bạn đồng hành, không chừng cậu sẽ có thêm những trải nghiệm mới lạ đấy. Ai biết được, nhiều khi cậu sẽ thích nó đó."

Thật ra, tôi vốn chẳng biết gì về bối cảnh gia đình người yêu của Kao, nên càng không rõ người nọ đã trải qua những gì, hay lý do khiến cậu ta trở nên cô độc như thế. Nhưng chỉ xét tới những biểu hiện bên ngoài, tình hình vẫn rất đáng quan ngại. Chính vì thế, với cương vị là một bác sĩ, lòng tôi không nhịn được mà thấy lo lắng. Nếu cậu ta không khoẻ, hay có bệnh mãn tính nào đó, bản thân còn có thể dễ dàng xoay xở được. Nhưng những thứ liên quan đến khía cạnh tâm lý, tôi thật sự bó tay.

"Không ai muốn đi du lịch cùng tôi cả."

"Cậu điên à? Chắc chắn phải có chứ." Tôi vỗ nhẹ vai Parm rồi nói tiếp, "Được rồi... Về sau cậu có thể thoải mái nói chuyện với tôi. Nếu cậu lỡ nói gì đó không hay, tôi sẽ nhắc nhở như chuyện cái từ "ừm" kia, được không?"

"Anh nói cứ như thể chúng ta sẽ tiếp tục đi chung ấy."

Khốn nạn... Tôi quên mất.

"À... ừmmm... Ý tôi là nếu chúng ta gặp lại lần nữa." Tôi đột nhiên đổ mồ hôi hột khi lờ mờ đoán được ý định của đối phương.

"Anh bảo tôi nên tìm một người bạn để cùng đi du lịch..."

"..." À thì...

"Người bạn đó... Có thể là anh không?"

Phụ nữ có thể hú hét đến ngất đi nếu nghe được lời đề nghị của cậu ta. Tiếc thay, tôi chỉ là một thằng đàn ông. Hơn nữa, cậu ta vẫn luôn sử dụng cái giọng đều đều kia. Mà lúc này đây, trong đầu tôi vẫn liên tục lập đi lập lại những từ ngữ tà ác ấy, vô cùng rõ ràng, không thể ngăn lại được.

"Tôi không muốn khiến anh trai mình lo lắng khi cố gắng mỉm cười và vờ như đang vui vẻ." Parm tiếp tục giải thích, tuy rằng không trực tiếp nài nỉ, nhưng lại dùng ánh mắt như thôi miên khiến người ta thuận theo, "Thật ra, tôi vốn không hiểu hạnh phúc là như thế nào."

Có vẻ như, khi tôi cho phép cậu ta nói chuyện thoải mái, không cần quá chú ý ngôn từ, đối phương thật sự nghe lời. Người nọ có thể nói những câu dài, dù cho đôi khi vẫn còn đắn đo đôi chỗ.

"Tôi chỉ cảm giác nếu ở bên cạnh anh, có lẽ bản thân sẽ tìm được câu trả lời."

"Hả...?"

"Anh hài hước, trông ngốc ngốc."

"Đợi đã, nói ra câu này cậu có suy nghĩ chưa vậy?"

"Nhưng nó giống như cách để che giấu những cảm xúc tiêu cực bên trong..."

"..." Tôi chỉ có thể im lặng, giống như thể bị nói trúng tim đen vậy. Lần đầu tiên, tôi nhận ra đôi mắt trống rỗng ấy đang phát sáng, như thể đang cố gắng phân tích hành vi của mình.

"Nếu chúng ta đi du lịch cùng nhau, có lẽ tôi sẽ tìm được câu trả lời của mình muốn. Về phần anh, có khi đây là cơ hội để điều chỉnh cảm xúc cá nhân."

"Cậu đang cố gắng thuyết phục tôi sao?"

"Đúng thế."

"Thế thử nói xem tôi đang cảm thấy thế nào." Tôi khoanh tay, nhìn thẳng vào gương mặt cá chết của cậu ta, xem thử tên nhóc trước mặt có thể nói được gì khi không có thời gian chuẩn bị trước.

"Tôi không biết anh cảm thấy thế nào. Điều duy nhất tôi cảm giác được chính là, nếu không thể điều chỉnh cảm xúc của mình, anh sẽ phung phí cả cuộc đời này đó."

"Cậu có vẻ rành rẽ đấy nhỉ?"

"Nhìn vào mắt tôi... Anh sẽ hiểu thôi."

Mặc dù chính mình không rõ lý do khiến bản thân rất nhanh đã bị thuyết phục những lời nói của đối phương, để đến cuối cùng chấp nhận đối diện với ánh mắt đen hun hút, không một chút xao động ấy. Và qua rất lâu sau đó, tôi phát hiện ra nó vẫn chẳng hề thay đổi. Sự trống rỗng ấy... Chính là câu trả lời.

Cậu ấy biết... Bởi lẽ bản thân đã trải qua nó.

...

Hai tháng là khoảng thời gian chúng tôi sẽ ở cùng nhau.

Hai tháng, trước khi tôi quay trở về với cuộc sống cũ của mình. Và cũng sau hai tháng ấy, người nọ sẽ đi đến một đất nước khác. Thời gian ngắn dài hay nhanh chậm thế nào, dựa vào việc chúng tôi chọn cách chung sống cùng nhau ra sao. Và tôi hy vọng cảm xúc tốt đẹp của mình có thể duy trì đến ngày cuối cùng. Bởi vì, bất cứ khi nào ta hy vọng thời gian trôi nhanh hơn, bất trắc sẽ lại xảy ra.

Nhưng tạm thời cứ bỏ qua vấn đề trên trước đã. Bởi vì ngay lúc này... Chúng tôi lại đang cãi nhau.

"Không phải cậu đã có kế hoạch du lịch ở Thái Lan sao? Thế sao chẳng chuẩn bị trước kế hoạch gì vậy?" Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Parm trong khi cả hai ôm hành lý đứng tại nơi mà chiếc taxi của khách sạn vừa thả xuống. Tôi nhớ đã dặn dò tài xế chở cả hai ra khỏi khu vực khách sạn, đâu đó có thể dễ dàng di chuyển đến những địa điểm khác. Nhưng tại sao chúng tôi lại bị bỏ trên bờ biển vắng bóng người thế nhỉ?

"Tôi chỉ nghĩ xem đến nơi nào tiếp theo, chứ không lên kế hoạch trước sẽ đi những chỗ nào." Cậu ta lập tức trả lời, không hề tốn thời gian suy nghĩ. Một lần nữa, sau buổi trò chuyện sáng nay, thành thật mà nói... Tôi thật muốn đòi cậu ta cùng mình quay trở về.

"Bình thường cậu làm gì khi du lịch ở những nước khác?"

"Tùy cơ ứng biến."

"Dù trong bất cứ trường hợp nào, dùng như vậy trong tiếng Thái không đúng đâu!" Đó là một câu thành ngữ tiếng Thái. Cậu ta từng giải thích lý do cho việc thỉnh thoảng lại nói những thứ chưa thoả đáng là do tiếng Thái không được tốt. Khi hỏi về nguyên nhân, người nọ nói rằng tiếng Thái của mình là do mẹ dạy. Và thông thường, cũng chỉ có Kao thích trò chuyện bằng tiếng Thái. Nhưng sau khi tên kia dọn ra riêng cùng anh trai cậu ta, tiếng Anh trở thành ngôn ngữ chính. Do đó, người thanh niên mang hai dòng máu Thái - Anh này lại hiếm có cơ hội sử dụng tiếng Thái.

"Mỗi lần nghe được từ vựng khó hoặc lạ, tôi sẽ cố gắng ghi nhớ chúng." Cậu ta giải thích ngắn gọn rồi nhún nhún vai, "Tôi thấy chỉ cần nói được rõ ràng và dễ hiểu là đủ."

"Được rồi." Tôi quá lười để cãi lại, cho nên chỉ có thể thở dài, "Thế giờ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta đi đâu bây giờ."

"Đi theo chiều gió thôi."

"Hả..."

Bản thân không hề ý thức được bàn tay to lớn mà mình từng tự hỏi rằng liệu còn mạnh mẽ như ngày trước, ngay lúc này đây đang nắm lấy cổ tay, kéo tôi đi một mạch. Người nọ mang tôi men theo bãi biển, để đến khu vực nghỉ chân có đặt vài ba chiếc ghế. Nhưng vì đôi chân dài nào đấy... Tôi gần như bị lôi đi xềnh xệch và nhanh chóng tiêu hết toàn bộ năng lượng. Đây chính là bằng chứng cho sự yếu ớt của cơ thể sau thời gian dài bỏ bê không rèn luyện.

"Cậu kéo tôi đi đâu vậy?" Tôi ngồi xuống ghế, sau đó quay nhìn người bên cạnh vẫn hết sức tươi tỉnh.

"Tôi cũng không biết nữa."

"Ơ hay! Cậu kéo tôi chạy qua đây chỉ để tiêu hao năng lượng vô ích thôi đấy hả?"

"Cứ coi đó là bài tập thể dục đi, nó sẽ giúp anh tăng cơ đấy." Parm đáp trả bằng gương mặt vô cảm, khiến tôi thật sự muốn giơ chân đạp cho cậu ta một cái.

"Nếu cậu không thừa nhận mình gặp chướng ngại giao tiếp, tôi đã nghĩ cái thói mồm miệng này là học từ thằng Kao đấy." Tôi mỉa mai. Thằng khốn Kao là đứa khá kỳ lạ, đầu óc chứa đầy mấy cái suy nghĩ khác người. Và hơn cả, thằng đó thẳng tính đến mức khiến người trò chuyện cùng chỉ muốn giơ chân giẫm cho vài phát. Mặt khác, với hiểu biết nhiều năm về Kao, tôi phải thừa nhận Parm khá giống thằng bạn tôi nhiều năm về trước. Hẳn tên này cũng chơi thân với thằng Kao đi? Tôi lập tức quay nhìn người bên cạnh, nheo mắt thăm dò, "Đừng nói với tôi là bề ngoài cậu trông giống anh trai mình nhưng lại thừa hưởng tính cách của thằng Kao đấy nhé."

"Không chắc nữa." Nhiều lúc câu trả lời của tên này thật sự thẳng thắn quá mức rồi.

"Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm tôi thấy đau đầu rồi."

"Nhưng anh nhất định đã quên." Parm nhìn tôi bằng đôi mắt không chút gợn sóng.

"Chỉ vài chuyện thôi..."

"Mặc kệ tôi có giống ai đi nữa... Tôi vẫn là tôi thôi."

Chúng tôi cứ thế trừng mắt nhìn nhau thật lâu, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng con tàu chuẩn bị cập bến. Ánh mắt tôi dán chặt lấy bóng lưng rộng của người con trai đang đứng nhìn con tàu ngoài xa, trong lòng không nhịn nhớ tới những lời đối phương vừa nói.

'Tôi là tôi', là ý gì?

"Đi thôi, nhàng lên." Parm quay đầu, bắt lấy cổ tay tôi, một lần nữa kéo người đi tiếp. Nhưng lần này, chính mình ghì lại, mãi đến khi người nọ buộc phải ngoái đầu, chìa ra bản mặt than của mình. Lúc này, tôi mới mơ hồ hiểu được những lời vừa nãy của đối phương.

"Tôi chưa từng quên, dù chỉ là một chút." Vì thế, cậu ta vốn không cần phải lăn tăn về điều đó. Kể từ lần đầu gặp mặt của cả hai, người nọ chính là kẻ thù số một trong tiềm thức của tôi, là loài sinh vật mà bản thân không bao giờ muốn dây dưa. Nhưng hiện tại thời thế đã thay đổi... Kẻ thù năm đó biến thành bạn đồng hành trong chuyến du lịch bất đắc dĩ này.

Tôi giằng tay mình khỏi Parm, thay vào đó bắt lấy cổ tay đối phương và xông lên đi đằng trước. Vì thế, bản thân chẳng kịp nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt đối phương và hoàn toàn không hề muốn biết. Nhưng vừa đi thêm một đoạn ngắn, trong đầu chợt nảy ra điều gì đó, tay vô thức vỗ trán, sau cùng quay đầu nhìn lại người đi ngay phía sau.

"Mà này... Cậu định đi đâu?"

Người nọ nhìn chằm chằm cánh tay bị tôi nắm chặt, rồi chầm chậm giơ lên. Trong lòng chợt thấy bồn chồn khi phát giác ánh mắt ấy quá mức mãnh liệt, không cách nào phớt lờ được.

"Ra chỗ cái thuyền kia."

"Cậu định làm gì trên cái tàu đó?" Từ chỗ này, tôi có thể nhìn ra đó là một con tàu ca nô, chẳng mấy chốc sẽ cập bến.

"Anh sẽ sớm biết thôi."

Parm trông có chút không vui khi thấy tôi bắt đầu thả chậm cuớc bộ vì kiệt sức. Vì thế, người nọ nhân cơ hội đảo ngược tình thế, túm cổ tay tôi, lấy lại vị trí dẫn đường như lúc trước, hướng phía con tàu sắp cập bến mà đi. Đúng thế... Cậu ta xem tôi con rối mà lôi xềnh xệch.

Chiếc tàu vừa cập bến là tàu ca nô cỡ trung, chỉ chở được vài người khách. Trên tàu, một ông chú đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bước xuống. Tôi bối rối đứng cạnh Parm, trong khi cậu ta nhìn chằm chằm chiếc tàu như đang tính toán điều gì đó. Người nọ cứ thế dán mắt vào chiếc tàu, không chớp lấy một lần. Chứng kiến cảnh tượng này, tôi vô thức cảm giác thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống. Nó giống như tôi mơ mơ hồ hồ trở thành tòng phạm cho một tội ác xấu xa sắp xảy ra.

"Hêy... Làm ơn nói là cậu không phải đang nghĩ đến chuyện đánh cắp chiếc tàu đó chứ." Tôi căng thẳng, khẽ lầm bầm. Đúng lúc đó, người bên cạnh cũng quay sang, dùng ánh mắt lãnh đạm mà dò xét như thể muốn hỏi xem liệu tôi có bị điên hay không.

Eee... Cậu ta có thể đọc ra biểu cảm trên mặt tôi sao?

"Anh có thật là bác sĩ không đấy?"

"Cậu có ý gì?"

"Tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng không người nào giống như anh cả." Cậu ta nói, rồi đợi cho ông chú kia vừa rời khỏi tàu thì lập tức khoác túi của mình lên vai. Nhưng tôi vội vàng giữ tay đối phương lại. Cậu ta thật sự khiến tôi rối rắm. Sao có thể để tên này cứ như thế mà đi chứ? Im lặng chấp nhận thoả hiệp vốn không phải tác phong của tôi.

"Không giống thế nào?"

Parm thở dài, quay đầu lại, rồi buông ra một câu khiến đầu tôi một lần nữa lại muốn bốc khói.

"Chẳng có bác sĩ nào điên khùng như anh cả."

"Tên khốn này...!"

"Khun Phu!"

Tôi thở hồng hộc khi nghe xong câu nói của người nọ. Đang khi cố nghĩ xem nên mắng trả như thế nào, tôi đành phải ngậm miệng, quay nhìn người lạ mặt đang đi qua bên này. Ông chú vừa mới xuống khỏi tàu chủ động chạy về phía chúng tôi. Lúc gần đến nơi, người nọ đột nhiên khựng lại một chút. Có lẽ, người nọ vừa nhận ra vị đang đứng bên cạnh tôi vốn không phải là Khun Phu mà mình định chào hỏi.

"Em trai của Khun Phu phải không?" Ông chú nhìn Parm một lượt rồi mỉm cười. Rõ ràng, cậu ta thật sự trông giống anh trai mình.

"Đúng thế... Chú biết anh trai tôi hả?"

Chết tiệt? Tôi cứ nghĩ Parm đã quen biết ông chú kia rồi chứ.

"Khun Phu và Khun Kao từng ghé chơi nơi này. Hồi ta đang trong giai đoạn kinh doanh khó khăn, bọn họ giúp gây quỹ để vực dậy công việc làm ăn bằng tàu ca nô ở bến tàu này. Mọi người ở đây đều rất biết ơn Khun Phu." Ông chú mỉm cười rạng rỡ, đi qua chỗ bọn tôi, "Cậu có định ra đảo chơi không? Chú sẽ đưa hai người qua đó nhé?"

Tôi quay đầu nhìn sang nhìn người thân cao bên cạnh, chờ đợi câu trả lời của đối phương, dù cho trong lòng vẫn gờn gợn một cảm giác bất an. Mỗi khi nghe người ngoài nhắc đến tên thằng Kao, chính mình lại theo bản năng cảnh giác. Tôi nghĩ tên đó sẽ không giúp đỡ ông chú này miễn phí đâu.

"Tôi muốn tới đó." Parm đưa điện thoại mình cho ông chú. Người nọ liếc qua một cái rồi nhanh chóng trả lại như thể sợ đánh rơi nó.

"Thoải mái... Hai đứa có thể lên tàu luôn ngay bây giờ."

Erm... Dễ vậy luôn sao....

Thành thật mà nói, ngồi trên con tàu ca nô như này không phải chuyện vui vẻ gì. Nhất là với tôi, một tên bác sĩ cơ thể bèo nhèo, không có sức lực, suốt năm năm trời chẳng chịu vận động. Dù mới đặt chân xuống tàu chưa tới mười phút, cơn buồn nôn rất nhanh liền đánh úp tới, bắt đầu từ bao tử trào ngược lên thực quản. Tôi thử dịch người tới lui để cảm giác khó chịu dịu lại, nhưng hoàn toàn không hiệu quả.

"Anh..."

"Hửm... Cái gì?" Tôi hỏi bằng giọng run rẩy, khi nghe thấy người bên cạnh gọi tên mình.

"Ngẩng đầu lên đi."

"Tôi sẽ nôn mất."

"Nhìn lên."

Có lẽ, ngẩng đầu lên thật sự sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn cũng nên. Một người đã du lịch đến nhiều nơi như Parm hẳn cũng bỏ túi kha khá kinh nghiệm cũng nên. Nghĩ như vậy, tôi quyết định chầm chậm ngẩng đầu. Nhưng ngay sau đó...

Tách ~

"..."

Tên đó hoàn toàn không phải vì quan tâm tôi! Cậu ta lừa tôi chỉ để chụp hình dìm hàng thằng này thôi!

"Mặt hài ghê."

"Ha... Oẹ!" Mẹ nó... Tôi nôn mất thôi!

"Nhìn thẳng phía trước. Đừng cúi đầu!" Thanh âm lãnh đạm như mệnh lệnh vang lên bên tai, cùng lúc đó cằm bị một bàn tay nắm lấy, đẩy đầu tôi ngẩng lên. Chẳng biết từ lúc nào, Parm đã rời khỏi ghế, đứng ngay trước mặt tôi. Chiếc máy ảnh cậu ta vừa dùng để chụp hình tôi treo lủng lẳng trước người.

"Sao cậu có thể đứng vững được vậy?"

Giữa luồng gió thổi ngược và những tràng sóng đánh vào mạn thuyền, người nọ vẫn đứng vô cùng vững vàng, không cần vịn vào bất cứ thứ gì. Nhìn qua, cậu ta cũng chẳng hề bị đau đầu như tôi. Thật đáng ghen tỵ mà.

"Tôi bảo nhìn thẳng phía trước mà." Parm lại ngồi xuống bên cạnh, vờ như không nghe thấy câu hỏi. Lúc tôi quay sang nhìn, cậu ta dùng ngón tay của mình kéo đầu tôi trở về vị trí cũ.

"Đây là cách cậu dùng để đụng vào mặt tôi đấy hả?" Tôi buông lời bông đùa, không thật sự để bụng.

"Như vậy mấy cái mụn sẽ không bị vỡ."

"Nói cứ như mình sạch sẽ lắm vậy."

"Không. Nhưng mặt anh..."

Thình!

Thanh âm sóng vỗ vào mạn thuyền khiến tôi không kịp nghe những chữ cuối cùng trong câu nói của người nọ. Nhưng xin lỗi nhé... Ông đây vẫn đọc hiểu được khẩu hình nhé.

Nhưng mặt anh thì...

"Cậu... Oẹ!" Tôi vốn đang định mở miệng chửi đối phương thì cơn buồn nôn lại trực trào lên đến cuống họng. Xem đi, tôi đáng ra nên tránh xa tên này, đúng không? Coi cậu ta giúp ích được gì này.

Lần này, tình trạng của tôi càng thêm nghiêm trọng. Cơn đau đầu gần như không thể chịu đựng nổi. Có lẽ, bản thân sẽ còn thê thảm hơn nếu không nhờ cái tên đáng ghét bên cạnh lấy áo phao tròng vào cho tôi, rồi kéo cái cơ thể rũ rượi này dựa vào người cậu ta. Sau khi tìm được điểm tựa thoải mái, cơn đau đầu cũng dần dịu lại. Mới đầu là cánh tay, rồi vai, cuối cùng tôi dựa hẳn lên người Parm, để toàn bộ sức nặng của mình đè lên đối phương.

"Nước mà tràn vào thuyền, mình nhất định chết chắc." Tôi khẽ lẩm bẩm.

"Anh không biết bơi à?"

"Biết. Nhưng tình trạng hiện tại thì sức đâu mà bơi." Tin không, nếu cái tàu này bị lật, tôi nhất định là người đầu tiên mất ý thức. "Nếu chúng ta rớt xuống biển, tôi nhất định kéo cậu theo."

"Tôi sẽ giúp anh."

"Đừng có đụng vào người tôi. Cậu chỉ khiến tôi chết nhanh hơn mà thôi."

Hừm... Với cái bản mặt đó, tôi chẳng cách nào tin tưởng tên này sẽ hoá thân thành anh hùng như trên phim. Khó ưa muốn chết!

"Chúng ta tới rồi." Thanh âm như thể truyền xuống từ thiên đường của ông chú lái thuyền khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn quên hết cảm giác buồn nôn. Cơ thể theo bản năng ngồi thẳng lại, trở về phong thái tinh tươm lúc đầu.

Một lúc sau, con thuyền cuối cùng cũng cập vào bến. Tôi nói lời cám ơn với ông chú rồi xuống thuyền, cảm giác thư thái chưa từng thấy trước giờ, như thể vừa được hồi sinh vậy. Sau lưng, Parm đang khoác túi, tay giơ cao máy ảnh chụp lại khung cảnh xung quanh, dáng vẻ trông chẳng khác gì một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, tôi sẽ không bao giờ mở miệng khen tặng cậu ta đâu.

"Cám ơn."

"Sao cơ?" Tôi quay người, tức giận hỏi.

"Anh nhìn tôi, trông có vẻ hâm mộ lắm." Tên tự luyến mặt cá chết trả lời, hàng mày, khóe miệng không chút mảy may xao động hay ngại ngùng.

"Tự cho mình là đúng." Bộ cậu ta có siêu năng lực đọc tâm trí của người khác hay gì? Tôi quay người, đi thẳng vào bờ. Cứ đứng mãi ngoài này này tôi sẽ ngã mất thôi.

Chẳng biết thứ gì xui khiến khiến bản thân lại ăn mặc thế này nhỉ? Áo sơ mi tay dài, quần tây, giày thể thao. Ồ đúng rồi... Vốn dĩ tôi đâu có ý định đi chơi biển, chẳng qua bất đắc dĩ bị kéo tới đây. Chính mình ngoái đầu nhìn lại thủ phạm, đúng lúc phát hiện người nọ đang chĩa máy ảnh về phía bên này.

Tách ~

"Cậu tưởng mình đang tham quan sở thú hay gì hả?"

"Gần giống thế." Người nọ đáp lại cụt lủn, sau đó tiếp tục bấm chụp thêm mấy tấm nữa.

"Cậu có thể quay về bộ dạng nghiêm túc lúc mới gặp không?" Lần này, tôi không nhịn được mà ý kiến. Thật ra, trong lòng cũng không quá chấp nhất, bởi vì dám cá câu trả lời sẽ là...

"Không."

Hẳn là vậy rồi...

Tôi phớt lờ cái tên đang khoe mẽ bộ dạng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của mình, dời tầm mắt chiêm ngưỡng khung cảnh xung quanh. Ngạc nhiên thay, hòn đảo này giống như một nơi bị bỏ hoang, strong vòng vài dặm không hề có dấu vết sinh hoạt của con người. Hoặc chăng họ hẳn đang ở đâu đó ở rìa bên kia hòn đảo? Bản thân cũng không chắc chắn với dự đoán của mình, nhưng cảnh vật thiên nhiên nơi này thật sự xinh đẹp và hoang sơ, chứng tỏ rất hiếm có khách du lịch đặt chân đến nơi này.

"Cậu từ đâu biết về nơi này thế?" Tôi quay lại hỏi người thanh niên đi ngay đằng sau. Cậu ta khựng lại một lúc, dời mắt khỏi ống ngắm máy ảnh, rồi ngẩng đầu trả lời tôi.

"Từ chỗ Kao."

Điềm gở... Cảnh báo xui xẻo đang tới! Chỉ cần nghe đến tên của thằng bạn thân, tôi lập tức linh cảm được nguy hiểm, đáng ngờ sắp xảy đến.

"Cậu... Biết về nơi này từ đầu rồi, đúng không?"

"Không... Kao mới nhắn cho tôi tối qua."

"Cậu chắc chưa kể gì về tôi với tên đó chứ..."

"Tôi kể rằng mình gặp được anh ở đây. Sau đó, Kao gợi ý tôi đến nơi này."

Tôi thật sự không cách nào hoàn toàn tin tưởng câu chuyện này. Đừng bảo là thằng xấu xa kia lừa Parm đến cái đảo hoang không người này, và tên ngốc chỉ hứng thú với việc chụp ảnh cứ đơn giản chui đầu vào tròng nhé. Nghĩ đến đây, cảm giác buồn nôn lại ập tới.

"Bên kia có người..." Thanh âm trầm thấp của Parm kéo tôi về với thực tại.

Cách nơi cả hai đang đứng không xa, hai đứa trẻ đang đuổi bắt nhau. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy bọn trẻ mặc trên người quần áo bình thường, dù trông có chút cũ, nhưng ít nhất bọn nó cũng không lấy lá chuối quấn người thay cho quần áo như tôi đã tưởng. Cảnh tượng đó cho thấy chúng tôi không bị thằng Kao lừa ra đảo hoang. Nhẹ nhõm ghê.

"Pa... Parm."

Tôi quay đầu, bắt lấy cánh tay của người đang đi bên cạnh. Dường như phát hiện ra điều khác thường vì thanh âm run rẩy của tôi, lần này, người nọ không tiếp tục chơi xấu như bình thường, thay vào đó vươn tay, nắm cằm, đẩy đầu tôi ngẩng lên.

Nhưng đợi đã...

Đừng vậy chứ...

"Đừng! ...Oẹ... Oẹ!!!"

"..."

Cơn say sóng dồn nén từ lúc ở trên thuyền cuối cùng cũng phát tác. Nhưng sẽ không có gì nghiêm trọng nếu tôi chỉ nôn xuống đất hoặc bất cứ nơi nào khác, thay vì lên... Mặt của người nào đó!

À thì... Cảnh tượng thường thấy trong phim, khi nữ chính say xỉn rồi nôn lên người nam chính. Và thông thường, cô gái sẽ nôn lên quần áo của người nam, đúng không nào? Ấy vậy mà, chả hiểu sao tôi lại bỏ qua vị trí đó mà phun thẳng vào mặt người đối diện, rồi dịch nôn mới từ từ chảy xuống áo. Cũng may là là... Người nọ kịp giơ chiếc máy ảnh tránh ra xa để nó không bị dính bẩn.

"Pa... Parm." Tôi run rẩy gọi tên đối phương, cố gắng tìm cách khắc phục hậu quả. Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng với lửa giận do chính mình tưởng tượng ra, hai chân chỉ biết vô thức lùi ra sau.

"..."

"Tôi không cố ý."

"Ừm." Cậu ta trả lời "ừm" hẳn là do đang tức giận, đúng không?

"Thực sự xin lỗi."

"Không sao."

"Không sao... Đừng có đi qua đây... Mà... Sao cậu lại để máy ảnh xuống đất? Không phải nó rất mắc tiền sao? Cát đất sẽ lọt vào bên trong mất." Tôi luôn miệng nói, hai tay giơ cao phía trước như tư thế đầu hàng, nhưng chân lại tự động nhích về phía đối phương.

"Không sao."

"Parm... Cậu..." Tôi đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Parm. Cả hai trừng mắt nhìn nhau như thể chờ xem người nào sẽ mất kiên nhẫn mà bỏ cuộc trước.

"Đứng yên đó."

Không cần hỏi ai là người chịu thua trước...

Tôi chớp chớp mắt, vội vàng quay đầu bỏ chạy, không dám phung phí thêm thời gian cho việc suy nghĩ nữa. Thậm chí, bởi lẽ, bản thân biết, người phía sau nhất định đang đuổi theo.

"Đừng có đuổi theo tôi!"

Không một lời đáp trả từ thân ảnh bám đuổi phía đằng sau. Mãi đến khi ý thức được tình hình, cánh tay đã bị cánh tay mạnh mẽ của tên cẳng dài kia bắt lấy. Tôi quay đầu nhìn Parm, trong lòng run rẩy, không ngừng lập lại tiếng "không". Rồi cậu ta làm... Một hành động, khiến tôi phải mở to mắt, đầu óc trống rỗng, ý thức mất sạch.

Đầu gối bủn rủn...

Không phải vì nụ cười nhếch mép ấy... Nhưng bởi người nọ vừa kéo tôi vào trong vòng tay của cậu ta.

"Đủ... Đủ rồi." Tôi cảm thấy kinh khủng đến muốn chết ngất đi khi nhìn thấy vệt bẩn trên áo đối phương.

"Chưa xong đâu."

Giây tiếp theo, ngay sau khi câu nói kia kết thúc, tôi chẳng còn thấy được gì nữa. Bởi vì, cả khuôn mặt bị ấn vào bên vai người đối diện, và mùi nôn tanh nồng cứ thế xộc thẳng vào mũi!

Tôi từng nói, Parm chính là Parm.

Một tên điên, là tổ hợp của anh trai cậu ta và thằng Kao bạn tôi.

Xấu xa hơn cả ngày trước!

Tên chết tiệt +#;"-+"!"!-*&:@!!!