Một tuần sau, lúc này P'Phu không cần phải làm việc ngoài nông trại nữa, chúng tôi chào đón vài vị khách ghé thăm...
"Noo'Kao..." Mẹ Helen cười rạng rỡ, đi tới ôm lấy tôi, sau lưng bà là thằng nhóc mặt than đang đứng nhìn anh trai mình.
"Con không nghĩ Mẹ sẽ đến đây a." Tôi rời khỏi vòng tay bà rồi nói.
"Ta phải đến chứ. Sao có thể bỏ lỡ một dịp như thế này được?"
"Mẹ theo Vú vào nhà trước nhé. Vú sẽ mang người đi gặp Pa và Ja của con."
Mẹ Helen khúc khích cười khi nghe thấy tôi gọi cha mẹ mình như vậy, rồi theo Vú vào trong nhà, để lại tôi, P'Phu và Parm đứng với nhau.
"Thế nào rồi?" Tôi hất đầu, đi tới bên cạnh Parm. Cậu ta gật đầu đáp lại như mọi khi. Nhưng điều kinh ngạc ngay sau đó chính là, tên nhóc kia bất thình lình đi tới và ôm lấy tôi. Và chính mình chỉ có thể đứng như trời trồng, mịt mù nhìn P'Phu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đợi mãi chẳng thấy ai nói gì, tôi đành phải hỏi thẳng, "Nhớ tôi hả?"
"Ừm."
"Hừm..." Nghe xong câu trả lời thành thật trên, tôi lại ngây ngốc quay sang nhìn P'Phu. Nhưng lần này, anh không thản nhiên đứng nhìn như trước. Thay vào đó, người nọ khẽ nhíu mày, xem chừng có chút không vui. Cuối cùng, anh đi qua, kéo em trai mình ra khỏi tôi, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
"Keo kiệt." Parm lầm bầm, và ngay lập tức đầu bị đánh một cái thay cho hình phạt.
"Của P."
Sao dạo này anh ấy thẳng thắn thế nhỉ...
Nói thế nào đi nữa, dĩ nhiên tôi rất vui. Nhưng hơn thế nữa chính là cảm giác xấu hổ chết đi được! Dĩ nhiên, người nào cũng biết rất rõ, chỉ một câu trêu ghẹo như có như không của anh, đủ khiến tôi đỏ mặt. Ấy vậy mà, đối phương vẫn cố tình làm...
"Vào chào Pa và Ja tôi nhé." Tôi né đi ánh mắt P'Phu, chẳng dám tò mò lý do khiến người nọ trông như muốn cười. May mắn thay, Parm bên cạnh rất chịu hợp tác, đồng ý Theo vào nhà, nên chính mình không tiếp tục chịu cảnh mất mặt này nữa.
Sau hôm bị bong mắt cá và được P'Phu cõng về tận nhà, người nào đó vẫn cư xử như bình thường. Bản thân cũng không có gì khác đi. Chỉ là thời điểm nhìn vào mắt đối phương, tôi chợt có cảm giác rất đỗi kỳ lạ, cứ như bầu không khí xung quanh chúng tôi trở nên ngọt ngào hơn. Hơn nữa, bản thân mơ hồ cảm thấy ánh mắt người nọ tựa như luôn dõi theo mình. Và mỗi khi quay đầu lại, anh ấy vẫn luôn như vậy. Chỉ duy có tôi mới là người không dám nhìn thẳng.
Bản thân thật sự không quen... Bình thường, không phải tôi mới là người luôn thể hiện tình cảm với anh hay sao?
Càng ngày, người đàn ông cao lớn càng bộc lộ cảm xúc ra ngoài theo cách rất riêng của mình. Dĩ nhiên, điều đó khiến tôi rất vui mừng, nhưng tâm lý vẫn chưa cách nào thích nghi với thay đổi này quá mức đột ngột này. P'Phu đã ngưng công việc ngoài nông trại và chỉ giúp vài thứ lặt vặt trong nhà. Chính vì có thêm nhiều thời gian bên cạnh anh, bản thân càng phát hiện ra những điều khó lòng chấp nhận được... Và sự thật là, trái tim yếu ớt của tôi sắp không xong rồi.
"Mơ giữa ban ngày..."
"Ơ này!" Tôi giật nảy người khi cảm nhận được một luồng hơi nóng hổi phả vào bên tai. Thời điểm quay đầu lại, chính mình lập tức đối diện với gương mặt đang mỉm cười của người bản thân đang nghĩ tới.
Bắt nạt người... Đúng là bắt nạt người mà...
"Đi thôi." Người nọ thản nhiên đẩy lưng tôi, ra hiệu đi tiếp, đồng thời bày ra gương mặt lãnh đạm như thường ngày.
"P đáng sợ thật đấy." Tôi thì thầm với người bên cạnh, nhưng đối phương chỉ nhún vai, biểu cảm hết sức ghẹo gan... Thế mà tôi chẳng dám làm gì vì đó là anh. Tức chết mà!
"Kao này." Parm, lúc này đang đi phía trước, quay đầu lại hỏi, "Không thấy ai trong nhà hết."
"Ơ..." Sao lại thế nhỉ? Trước khi tôi ra ngoài đón mẹ Helen, Pa và Ja vẫn còn ngồi trong phòng cơ mà, "Vú cũng biến đâu mất rồi."
Tình huống hiện tại thật sự bất thường. Nếu chỉ có Pa và Ja không có mặt thì chẳng nói làm gì, đằng nay ngay cả mẹ Helen vừa tới cũng biến mất. Cảm giác cứ như bọn họ đã hẹn nhau từ trước ấy...
"Cậu chủ, có khách đến."
Tiếng gọi vang lên bên ngoài cửa phòng khách khiến tôi và hai người bên cạnh đồng loạt quay đầu, và bắt gặp thân ảnh quen thuộc của Hia'Song. Nhưng điều khiến tôi nghiêng đầu kinh ngạc chính là bóng dáng thân quen của hai người đứng bên cạnh Hia.
"Thằng So? Thằng Jedi?"
Tôi nhìn hai thằng bạn, có chút không tin vào mắt mình, mờ mịt chưa hiểu làm cách nào bọn nó lại xuất hiện ở đây. Nhưng trước khi kịp mở miệng, thằng bác sĩ ngốc đã nhào tới, kéo tôi vào trong vòng tay cứng ngắc của nó, không cách nào thoát ra được.
"Nhớ mày ghê."
"Sao mày... urghh..." Tôi lập tức ngậm miệng khi bụng bị thụi thêm cái nữa, vì thằng cún nhập bọn, từ đằng sau ôm lấy cả hai. Thật sự không chấp nhận được mà... Tại sao lúc nào tôi cũng là đứa bị kẹp ở giữa thế này? Thật sự bất lực với hai thằng khốn to xác này...
Cả bọn giữ nguyên tư thế ôm nhau suốt ba phút, tôi cuối cùng cũng được buông tha, sau khi bị kẹp ở giữa hai thằng đến cả người ê ẩm. Tiếp đó, bọn nó thậm chí còn mặt dày, khoái trá đập tay với nhau. Đã thế, hai anh me nhà kia chỉ đứng ngoài xem trò vui, mặc kệ tôi bị ăn hiếp... Hai người không định giúp tôi chút nào hay sao?
À thì, hẳn là không rồi... Chỉ cần nhìn nụ cười của bọn họ, tôi cũng đủ biết câu trả lời.
"Sao hai tụi mày thích bắt nạt tao vậy?"
"Con Thỏ cáu rồi kia." Thằng Jedi cười to, huých vai tôi một cái, tiếp tục trêu ghẹo.
"Nói thêm nữa xem, coi tao có đá mày mấy phát nữa không, thằng khốn." Dứt lời, tôi giơ chân chuẩn bị cho nó một cước. Nhưng thằng bác sĩ đã nhanh chân trốn đi, núp sau lưng tên cún ngái ngủ, "So, mày về phe nó hả?"
"Không có." Chủ nhân của cái tên trả lời bằng giọng lè nhè.
Ngay khi thằng So vừa dạt sang một bên, tôi lập tức nhào về phía Jedi. Dĩ nhiên, tên kia hẳn đã có chuẩn bị, nên lại thành công tránh thoát được.
"Lớn đầu rồi còn chạy trốn như con nít!" Tôi hét to, đuổi theo nó, chạy vòng vòng quanh phòng.
"Mày đứng yên cho tao... Parm, bắt thằng đó lại!" Tôi lập tức kêu gọi sự giúp đỡ khi trông thấy Jedi chạy phía hai anh em mặt than, đang đứng yên một góc nãy giờ. P'Phu hiển nhiên chỉ giương mắt nhìn rồi mặc kệ không quan tâm. May mắn thay, Parm về phe tôi, nhanh chóng túm lấy thằng Jedi và ôm chặt nó.
"Êy!!! Buông tao ra!"
"..."
"Thằng quái nào vậy? Buông tao ra coi!" Jedi la lối om sòm, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của tên nhóc mặt than.
Nhìn xem thằng Jedi vùng vẫy dữ dội chưa kìa... Tôi đã từng chơi vật lộn với Parm nên biết rõ tên nhóc kia mạnh đến cỡ nào. Dù cho Jedi có khoẻ thế nào thì cũng không đấu lại được Parm đâu. Nhất là hiện tại, tên nhóc kia đã có da có thịt hơn. Jedi nếu muốn thoát khỏi tên kia... Nhất định rất khó luôn.
"Để tao đá mày một cái coi." Tôi chạy lại chỗ thằng bạn còn đang vùng vẫy như cá mắc cạn. Nhưng trước khi bắt được Jedi, P'Phu vốn đang đứng yên xem trò vui, thì thầm gì đó vào tai cậu em trai. Và kết quả, Parm liền thả tay, trả tự do cho Jedi.
"Bái bai!" Ngay lập tức, Jedi ba chân bốn cẳng phóng mất.
"Sao P lại bảo Parm thả nó đi?" Tôi quay đầu về phía đối phương, cau có với người mặt lạnh kia.
"Đừng ở đó la lối nữa, lại đây." Nói rồi, anh túm lấy cánh tay, kéo tôi theo ra ngoài, nhưng chẳng buồn giải thích lời nào với Parm và thằng So còn đang đứng trong phòng. Càng lạ hơn chính là hai tên kia không hề đi theo chúng tôi như dự đoán.
Có chuyện gì đó kỳ lạ sắp diễn ra...
"Đừng cố gắng tỏ ra thông minh vào lúc này, cứ tiếp tục ngốc đi." Vị bên cạnh đã dừng lại từ lúc nào, quay người yêu cầu, đồng thời chọt nhẹ trán tôi một cái.
"Làm vậy có ổn không đó P?"
"Tôi yêu cầu em như vậy đấy." Anh nói, sau đó chẳng biết vì sao lại nở nụ cười thật tươi với tôi. Dù trong lòng biết rõ đối phương làm như vậy là có mục đích, nhưng trái tim lại chẳng cách nào chống cự nổi. Để đến cuối cùng, chính mình phải tiếp tục làm một con thỏ ngốc nghếch như anh yêu cầu. Giờ phút này, hai mắt tôi hoàn toàn bị nụ cười rạng ngời ấy che mờ... Nhất định sau này có cơ hội, tôi phải lừa P'Phu truyền lại cho mình tuyệt chiêu chết người này. "Lại làm cái mặt gian đó nữa."
"Chỉ một chút thôi mà." Tôi giơ tay ôm trán, đúng ngay vị trí quen thuộc vừa bị kẻ hung ác nào đó búng một cái... À, suốt mấy năm qua, thói when này vẫn luôn không thay đổi gì.
"Đi dạo một chút nhé."
"P chẳng đáng tin chút nào."
Chết tiệt... Sao không thể phớt lờ mấy cái suy nghĩ linh tinh trong đầu thế nhỉ
"Đợi đã." P'Phu chỉ đẩy nhẹ đầu tôi một cái nhưng đủ khiến thân thể chao đảo. Cũng may, sau đấy, anh ấy còn nhớ chụp tay tôi lại, kéo người trở về tư thế thăng bằng. "Đã bảo đừng suy nghĩ nhiều nữa mà."
"Em dù sao cũng có sẵn cái đầu rất thông minh mà."
"Thông minh cỡ nào hả?"
"Ghét P ghê." Tôi thật ghét cái sự thẳng thắn của người này suốt mấy ngày qua. Anh ấy nắm được điểm yếu của tôi nên cứ nhắm vào đó mà trêu chọc. Nữa rồi! Lại xem thường nhau! Tôi giơ tay, che lại hai bên tai, không muốn lại phải tiếp tục nghe những lời đùa giỡn của người nào đó. Cuối cùng, chính mình quyết định lùi ra sau, trong khi anh vẫn đi thẳng về phía trước, khoé môi cong cong một nét cười nhàn nhạt. Cứ như thế, suốt một dọc đường, tôi cắm đầu mà đi, mãi đến khi tông thẳng vào người trước mặt...
P'Phu một lần nữa cúi đầu lại sát bên cạnh, khiến tôi ngại đến mức phải bịt chặt cả hai tai. Nhưng hành động này càng khiến ánh mắt người đối diện phát ra tín hiệu nguy hiểm. Rồi anh đem môi mình, ghé vào bên tai tôi, phả ra luồng nhiệt nóng hôi hổi. Tiếp đó... Anh áp tay mình lên tay tôi, như thể muốn giúp che chắn thật kỹ, không để cho bất cứ tiếng ồn nào lọt vào.
"Nhưng tôi... Em."
"Sao? Anh vừa nói gì vậy P?" Tôi vội vàng bỏ tay xuống, phấn khởi nhìn người đàn ông đang nheo mắt phía đối diện. Trái tim lại đập nhanh đến mức nhói đau. Lòng tự mắng chửi bản thân trăm nghìn lần, vì cớ gì đã bịt tai lại để rồi lỡ mất cơ hội nghe được điều đối phương vừa thầm thì.
"Không có gì."
"Đừng mà P." Tôi lắc lắc cánh tay đối phương, vội vàng đuổi theo người đàn ông vừa vô tình phớt lờ mình mà quay lưng bỏ đi, "P nói lại lần nữa đi mà. Em hứa sẽ lắng nghe thật cẩn thận."
"Nói cái gì cơ?"
"Câu vừa nãy ấy..."
"Tự đoán đi." Người nọ bỏ lại một câu như vậy, sau đó kéo tay tôi cùng đi về phía trước. Giờ phút này, tôi chắc chắn rằng mặc kệ mình có nài nỉ thế nào đi nữa, cái con người hung dữ kia sẽ chẳng đời nào mềm lòng. Nghĩ đến thôi lại tức giận muốn giậm chân xuống đất, nhưng dẫu sao, thân là một người trưởng thành, bản thân nào dám làm như vậy.
Đi thêm một hồi, tôi vẫn không rõ P'Phu định mang mình đến đâu, bởi vì trong lòng còn đang rối rắm đủ thứ. Mãi đến khi người bên cạnh dừng bước, chính mình mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là chỗ nào trong nhà ấy nhỉ?
"Sao P biết được chỗ này vậy?" Tôi quay sang hỏi người thân cao đang đứng giữa đầu ngọn gió.
Đây là một bãi đất trống được bao bọc bởi rất nhiều cây. Duy nhất vị trí chúng tôi đang đứng mới có thể nhìn thấy bầu trời. Đoán chừng, nơi này cũng là một trong số ít những khu vực Pa không cho người đốn đi toàn bộ cây để quy hoạch làm đất nông nghiệp, chính vì vậy tôi mới không biết đến sự tồn tại của nó.
Gì thế này...
Đang khi dạo một vòng xung quanh để tìm ra mục đích thật sự của P'Phu, tôi đồng thời chú ý thấy anh liên tục kiểm tra đồng hồ, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Sau một hồi nghỉ chân, người nọ đột ngột bắt lấy cánh tay tôi, rồi lại đi tiếp. Lần này, bản thân không hề phân tâm, hay suy nghĩ vẩn vơ nữa, thay vào đó cẩn thận quan sát bốn phía. Đi cùng anh thêm một đoạn nữa, tôi liền nhận ra P'Phu không hề tùy tiện dạo chơi, ngược lại đã có sẵn mục tiêu ngay từ đầu, chẳng qua anh muốn câu thêm chút thời gian đợi đến đúng lúc thích hợp. Nhưng chưa kịp nghĩ xong, người đang đi phía trước bất thình lình rẽ hướng...
"Ui da!" Đầu lại bị đánh. Ngay đúng vị trí cũ!
"Đã bảo đừng cố tỏ ra thông minh cơ mà."
Chỉ quan sát thôi đã được khen thông minh... Vậy còn người nào đó luôn đi guốc trong bụng tôi thì nên gọi là gì đây?
"P sao..."
🎶 Happy Birthday to you
Lời định nói nghẹn giữa chừng, động tác cũng khựng lại vì tiếng hát vang lên sau lưng. Đang khi ngẩn ngơ đến mức không biết phải làm gì, tôi bị người đàn ông hung dữ bên cạnh đánh một cái. Anh bắt lấy cánh tay tôi, rồi kéo về hướng phát ra âm thanh. Thời điểm tay được buông ra cũng là lúc trước mắt hiện ra những gương mặt quen thuộc...
"Kao, mau tới thổi nến trước đã." P'Gui đứng bên cạnh thằng So, vừa mỉm cười thật rạng rỡ vừa gọi tôi. Đoán chừng, tiếng hát to nhất ban nãy nhất định là của anh.
"Bé cưng mau tới đây." Pa gọi thêm lần nữa khi thấy tôi vẫn đang đứng như trời trồng.
Làm sao tôi có thể giữ được bình tĩnh... Đây là lần đầu tiên kể từ sau năm mười tuổi, thật nhiều người tụ họp lại chúc mừng sinh nhật tôi như thế này. Đã qua bao nhiêu lâu tôi không có một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa nhỉ? Mọi năm, Pa và Ja sẽ mua bánh về, rồi cả nhà ba người cùng nhau thổi nến. Nhưng lần này, ngoại trừ những gương mặt quen thuộc, còn có thằng So, P'Gui, thằng Jedi, mẹ Helen và quan trọng nhất là...
"Chúc mừng sinh nhật."
Đây là lần đầu tiên, tôi chợt bối rối vì một người nào đó xuất hiện trong tiệc sinh nhật của mình. Thật ra, bản thân cảm thấy rất vui khi những người quan trọng trong lòng mình đều có mặt ở đây... Mặc kệ công việc bận rộn hay khoảng cách địa lý xa xôi, ngày hôm nay, họ vẫn xuất hiện vì tôi.
Và chỉ hai chữ "hạnh phúc" không bao giờ là đủ để diễn tả cảm xúc trong tôi lúc này...
"Mắt đỏ lên rồi kìa." P'Phu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt tôi, như muốn bảo rằng đừng như vậy nữa. Nhưng anh có biết chăng, hành động dịu dàng như thế chỉ càng khiến tôi cắn chặt môi hơn nữa, "Mau đến thổi nến đi."
Anh kéo tay tôi như dắt một đứa nhỏ, đi tới chỗ mọi người. Trong khi tầm mắt chính mình chỉ dán chặt vào tấm lưng rộng phía trước, trong lòng chất chứa đủ loại cảm xúc chẳng thể diễn tả thành lời.
"Em yêu P."
Sau khi lời ấy được thốt ra, tất thảy xung quanh tựa như bị nhấn chìm trong thinh lặng. Ai nấy đều chấn kinh bởi điều họ vừa nghe thấy, ngay cả người đàn ông đang nắm tay tôi cũng đứng hình. Lần này, đến lượt tôi gỡ tay mình khỏi tay P'Phu, rồi bước đến bên cạnh người nọ và ôm lấy anh từ đằng sau.
"Đã yêu P từ lâu thật lâu rồi."
Tôi cũng không rõ vì sao bản thân lại đợi đến khoảnh khắc định mệnh như hôm nay mới nói ra được lời yêu thương trong khi trái tim vốn đã thuộc về người nọ từ rất lâu rồi. Và đến khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật vị matcha, cùng rất nhiều món ăn liên quan đến hương vị yêu thích trên bàn, tôi lập tức hiểu ra ai là người đứng sau tất thảy kế hoạch này...
"Tháng tới là sinh nhật em đó."
"Thì sao?"
"Em muốn một cái bánh kem matcha thật lớn."
"Đợi đã. Tôi đang làm việc."
"Thêm một bàn tiệc toàn những món liên quan đến matcha, có thể ăn no đến kiếp sau thì quá hay."
"..."
Chẳng là đã lâu chưa được ăn mấy thứ có vị matcha, cho nên hồi tháng trước, tôi từng nhõng nhẽo than thở với người nọ. Dù cho, trước mặt làm như không quan tâm, hoặc hứa hẹn bất cứ điều gì, nhưng trong lòng anh lại âm thầm ghi nhớ những điều tôi nói.
Mặc kệ chẳng hề hay biết gì... Nhưng bản thân tin chắc có rất nhiều chuyện anh đã làm cho tôi nhưng không nói ra. Nhưng chỉ cần là người này... Tôi có thể yêu hết tất thảy.
"Muốn hỏi cái gì hả?" P'Phu gỡ tay tôi ra khỏi người mình, sau đó quay lại, để cả hai đối diện với nhau. Vị trí này càng giúp tôi dễ dàng nhào tới ôm anh chặt hơn.
"Em không cần gì nữa cả."
Có anh bên cạnh là quá đủ rồi...
"Khoan nào. Cha em lấy dao đâm tôi bây giờ." Anh đùa, nhưng không đẩy ra, thậm chí còn dùng một Tay ôm lại, rồi tiện thể xoa đầu tôi.
"Pa sẽ không làm vậy đâu. Pa là người tốt."
"Dù rằng đã chấp nhận chuyện của hai người, nhưng không có nghĩa ta ổn với việc nhìn thấy Bé cưng ôm ấp người khác nha..." Thanh âm buồn rười rượi của Pa khiến tôi hoàn hồn. Vì thế, chính mình vội vàng buông P'Phu ra, rồi quay sang nhìn mọi người. Cả So và Jedi đều đang trợn mắt, trong khi P'Gui mỉm cười. Mẹ Helen và Ja đang nhỏ to với nhau... Cùng lúc đó, mấy Hia và PA đồng loạt bày ra bộ mặt như sắp khóc đến nơi rồi.
"Cậu chủ à..."
"Cậu chủ của Saam..."
"Bé cưng ơi..."
Sao bọn họ cứ làm quá lên thế nhỉ?
"Có phải kết hôn đâu. Sao mọi người lại bù lu bù loa lên hết vậy?" Tôi khẽ lầm bầm khi thấy cả đám người thi nhau làm quá lên, trước khi bước nhanh về phía ổ bánh sinh nhật và thổi nến, "Cắt bánh thôi. Người ta đói rồi. Muốn ăn bánh ghê."
Tôi đập tan hoàn toàn bầu không khí sến súa xung quanh, thay vào đó hướng sự chú ý về lại với đồ ăn.
"Đồ tham ăn." Thằng cún lúc nào cũng bám chặt P'Gui như keo, chen vào một câu, rồi quay sang làm nũng với người bên cạnh, "Guitar, cắt bánh cho em đi."
"Đúng là đồ tham ăn." Đến lượt Jedi mỉa mai.
"Lắm mồm!" Tôi lập tức mắng trả hai tên khốn bọn nó.
"Đừng cãi nhau nữa." P'Gui tốt tính cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, lấy dao giúp tôi cắt bánh kem, chia đều cho cả ba đứa. Sau đó, anh tiếp tục chia bánh cho các Hia đang lần lượt xếp hàng đến chúc mừng tôi.
"Cậu chủ, phải hạnh phúc nhé."
"Nhớ giữ gìn sức khoẻ nha."
"Xin lỗi, tôi không chuẩn bị quà. Tôi không có tiền."
"Đây là món quà nho nhỏ của tôi."
Mệt mỏi liếc qua đống quà nhận được từ các Hia, tôi xúc một muỗng bánh kem cho vào miệng, sau đó mới cẩn thận xếp gọn gàng từng món. Cuối cùng, khi hàng người đến tặng quà đã hết, chính mình chìa tay về phía hai thằng bạn.
"Quà tao đâu?"
"Không có. / Không có."
"Lũ khốn." Tôi hàm hồ mắng một câu, sau đó quay đi để tìm kiếm thân ảnh chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Đến Pa cũng không thấy đâu...
Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, tôi chạy sang chỗ hai người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả, hoàn toàn không hứng thú gì với chủ nhân buổi tiệc sinh nhật.
"Ja, mẹ Helen... Hai người có thấy P'Phu và Pa đâu không?"
"Ta thấy bọn họ đi qua bên kia đấy." Mẹ Helen chỉ tay về phía đằng xa, rồi mỉm cười với tôi, "Chúc mừng sinh nhật nhé, Noo Kao. Ta sẽ gửi con quà sinh nhật khi chúng ta quay lại Anh."
"Được ạ, thưa mẹ... Nhưng..." Tôi lo lắng quay sang nhìn Ja, vừa nhớ ra mình còn chưa đề cập với phụ huynh chuyện muốn sang Anh để làm việc cùng P'Phu. Hoàn toàn quên béng vấn đề này.
"Mae không có ý kiến. Đó là tương lai của Ashira. Nếu con nghĩ rằng như thế là tốt thì hãy cứ thực hiện. Mae chỉ không muốn con nản chí, hay bỏ cuộc, làm hỏng danh tiếng của ta là được."
"Cám ơn Ja." Tôi cười toe toét, chạy tới ôm Ja một cái thật chặt.
Dù thế nào đi nữa, người phụ nữ này vẫn luôn ủng hộ tôi. Nếu không nhờ có Ja... Tôi nhất định không cách nào trở thành một con người hoàn hảo như hiện tại.
Kết thúc cuộc trò chuyện cùng hai vị phu nhân, tôi lập tức đi theo hướng mà mẹ Helen đã nói. Đó là con đường xuyên qua một hàng cây để sang một khu vực khác. Sau khi đi được một hồi, tôi vẫn chưa tìm được người muốn gặp. Nhưng đúng lúc định quay đầu trở về theo lối cũ, nhân vật đầu tiên biến mất trong buổi tiệc bất ngờ xuất hiện.
"Cậu đi đâu thế?"
"Đi dạo một vòng." Parm trả lời ngắn gọn rồi mỉm cười, "Hạnh phúc nhé."
"Cám ơn nhiều." Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ta, rồi nhìn người nọ bằng ánh mắt vô cùng chân thành, "Cậu cũng phải thế nhé."
Tôi tin rằng, kể từ bây giờ, cuộc sống của Parm sẽ ngày một tươi sáng hơn vì cậu ấy đã đồng ý mở trái tim mình ra và chấp nhận những điều mới mẻ. Người nọ nhất đinhh sẽ tìm được thứ thuộc về mình.
"Hiện tại, tôi đang rất hạnh phúc... Kao, anh cứ đi đi." Đối phương đẩy lưng tôi đi về phía trước.
"Gặp cậu sau."
"Ừm."
Sau khi chia tay Parm, tôi quyết định đi tiếp con đường trước mặt. Lần này, vừa mới đI được một đoạn ngắn, cây cối bắt đầu thưa dần. Cho nên, từ vị trí này, cách đó không xa... Tôi bắt gặp thân ảnh quen thuộc của hai người đàn ông.
Pa và P'Phu đang đứng nói chuyện giữa một khu đất trống, khá giống như nơi chúng tôi dùng để tổ chức tiệc sing nhật. Hai người họ quay lưng về phía lối đi, nên tôi không cách nào biết được bọn họ đang nói gì với nhau. Nhưng có lẽ, chính mình không nên cắt ngang cuộc trò chuyện này. Vì vậy, tôi chỉ dám nhẹ nhàng bước tới gần hơn, rồi dừng lại cách đó tầm năm bước chân.
"Ta từng là một kẻ nghiện thuốc, bài bạc và dây dưa với rất nhiều phụ nữ. Ta đã làm biết bao nhiêu chuyện tồi tệ mà chưa từng nghĩ đến cảm giác của cha mẹ mình. Nhưng rồi, sau khi vào tù, ta bắt đầu suy nghĩ..." Thanh âm của Pa dần dần nhẹ lại, "Nhưng không phải ai cũng có cơ hội thứ hai để làm lại cuộc đời... Điều may mắn thứ nhất của ta, chính là cha mẹ có tiền, có công việc kinh doanh. Vận may thứ hai... Gặp gỡ Darin."
Dù không thể nhìn thấy gương mặt của Pa... Nhưng tôi chắc chắn ông đang mỉm cười rất dịu dàng.
"Ai mà tin được một gã tồi tệ thế này lại có thể giành được trái tim người phụ nữ hoàn mỹ như Tharin. Đến cả cha mẹ ta cũng từng coi thường và nói rằng bà ấy nằm ngoài tầm với. Nhưng cậu biết gì không?"
"..."
"Lúc ta quyết định buông tay để bà ấy ra đi và có một cuộc sống tốt đẹp hơn, người phụ nữ đó chỉ lộ ra một nụ cười ngọt ngào quen thuộc... Rồi dùng tất cả sức lực đánh vào đầu ta một cái." Pa cười khẽ, khiến tôi cũng mỉm cười theo... "Bà ấy đã nói rằng: Báo cho anh biết điều này, tôi đã có thai, còn dám chia tay nữa chứ? Muốn chết đúng không?"
Quào! Hồi trước... Ja thật sự ngầu lắm luôn!
"Lúc đó, ta thật sự chấn kinh. Đến khi bình tĩnh lại, chúng ta đã kết hôn. Sau đó, ta mới phát hiện giữa chúng ta vốn chưa từng xảy ra chuyện gì cả."
Tôi nên nói, là Pa quá ngốc hay do Ja thông minh đây...
"Nhưng mặc kệ người phụ nữ ấy có ghê gớm thế nào đi nữa, ta chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn ở bên bà ấy." Lần này, giọng của Pa tràn ngập hạnh phúc. Đó là thanh âm tôi chưa từng được nghe trước giờ, tựa hồ khiến thế giới chìm strong thinh lặng đi hồi lâu, "Nhưng điều quan trọng nhất thay đổi cuộc đời của chúng ta... Đó chính là chúng ta đã cùng nhau tạo ra một sinh linh bé nhỏ."
"..."
"Lúc mang thai Bé cưng, Tharin đã ốm nghén rất nặng... Suốt thai kỳ thường xuyên bị tiền sản giật và cao huyết áp." Pa nói thật chậm, mắt nhìn cùng một phía với P'Phu. Nhưng tôi không rõ ông đang nhìn cái gì, hoặc chăng đang nhớ lại đoạn thời gian trước kia. "Bọn ta đã vô cùng lo lắng, sợ rằng đứa nhỏ sinh ra có biến chứng. Nhưng thời điểm Bé cưng mở mắt ra nhìn chúng ta... Nó chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này."
"..."
"Cậu chắc chắn không hiểu được, lúc ấy trong lòng một kẻ từng làm đủ chuyện tồi tệ trên đời như ta, cảm thấy như thế nào... Giống như có người dùng búa đập mạnh vào đầu một cáIivậy. Rồi bản thân bắt đầu tự hỏi rằng: Ta đã làm gì thế này? Tại sao ta trước đây ta không chịu sống cho tốt? Đợi khi đứa nhỏ này lớn lên và biết được mình có một người cha từng tù tội, nó sẽ cảm thấy thế nào? ...Rất nhiều câu hỏi quay mòng mòng trong đầu ta, ngay khi chỉ còn hơn chục phút nữa đứa nhỏ ấy sẽ chào đời. Và đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, ta cảm thấy khóc lóc, không ngừng tự trách bản thân trăm nghìn lần."
Tôi cắn chặt môi mình đến khi nhói đau. Chính mình chỉ muốn chạy đến ôm chặt Pa và nói với ông rằng, bản thân chưa từng hối tiếc vì sinh ra là con ông. Tôi không quan tâm trước đây ông là người thế nào. Bởi vì, hiện tại, Pa chính là người cha tuyệt nhất trên thế giới này. Có điều, vì không muốn cắt ngang câu chuyện của hai người họ, tôi đành im lặng đứng yên tại chỗ.
"Và rồi, ta cố gắng thay đổi bản thân, vì Bé cưng mà trở thành một con người. Ta theo cha mình học cách quản lý công việc kinh doanh của gia đình, quay trở lại trường đi học và tốt nghiệp. Ta thu nhận mấy kẻ tù tội từng quen biết, có ý muốn hoàn lương, về làm việc cho mình. Bởi lẽ, ta biết họ cũng là những con người bị đẩy đến bước cùng đường không có lối thoát."
Các Hia...
"Ban đầu, bọn họ làm việc hết sức cẩu thả, lại không có tinh thần. Nhưng cậu biết gì không... Người đầu tiên và cũng là duy nhất trở nên sợi dây gắn kết tất cả, khiến họ toàn tâm toàn ý, dốc sức làm việc... Chính là Bé cưng, một đứa nhỏ chỉ mới sáu tuổi... Một đứa nhóc bé tẹo chỉ tay vào từng người, gọi họ theo những con số. Và kể từ đó, thằng bé luôn gọi như vậy."
"..."
"Lý do rất đơn giản, vì nó không nhớ nổi tên từng người... Cho nên, Kao mới nghĩ ra tên mới cho bọn họ, Hia'Neung, Hia'Song, Hia'Saam... Bắt đầu từ một, rồi kéo đến bao nhiêu chẳng nhớ. Kỳ lạ thay... Thằng bé có thể nhớ chính xác những cái tên bằng con số của từng người, và không bao giờ gọi sai. Rồi có một lần nông trại bị cháy, mọi người mất việc và suy sụp tinh thần. Cũng chính Bé cưng là người đứng lên trước và nói rằng: Kao sẽ giúp mọi người trồng lại cây." Nói xong, Pa quay sang nhìn P'Phu, cùng lúc anh xoay đầu đối diện ông. Lần này, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt hai người. "Bé cưng là niềm hạnh phúc của tất cả mọi người ở đây... Nó là tâm can bảo bối của chúng ta."
"..."
"Điều duy nhất ta muốn xin cậu chính là... Đừng bao giờ làm tổn thương trái tim con trai ta."
Và rồi, hai người họ nhìn nhau một hồi lâu, còn chính mình đứng im tại chỗ, cách đó không xa. Tôi biết hai người đã nhìn thấy mình, nhưng không người nào lên tiếng. Mãi đến khi nhìn thấy P'Phu quỳ xuống nền đất, dập đầu ngay trước chân Pa, nước mắt nơi khóe mi cũng lặng lẽ tràn ra.
"Con sẽ không bao giờ để mọi người ở đây thất vọng."
Và Pa cũng cúi người xuống, đỡ P'Phu đứng dậy. Đó cũng là lần đầu tiên... Tôi thấy được nụ cười chân thành của Pa dành cho người đàn ông mình yêu thương.
"Giao nó cho con nhé."
"Pa..." Tôi yếu ớt gọi một tiếng khiến Pa quay lại. Rồi ông mỉm cười, dang rộng vòng tay.
"Lại đây, Bé cưng."
Không cần thêm bất cứ ngôn từ nào khác, tôi nhào tới, ôm lấy cha mình bằng tất cả sức lực. Nước mắt, nước mũi theo đó tuôn ra, nhem nhuốc chẳng phân biệt được. Nhưng Pa xoa đầu tôi, không ngừng dỗ dành, chẳng hề bận tâm áo sơ mi trên người đã bị lấm lem.
"Sang bên đấy rồi nhưng nhớ phải dành thời gian thường xuyên trở về thăm Pa đấy, biết không hả?"
"Vâng."
"Đừng có cứng đầu với P của con."
"Con không có cứng đầu mà."
"Thôi nào... Ta phải quay lại rồi. Biến mất một lúc lâu như thế, mẹ con không sớm thì muộn cũng nhai đầu ta mất." Pa đẩy nhẹ tôi ra, vươn tay lau sạch gương mặt them nhuốc, "Sau khi tâm sự với P của con xong, nhớ quay lại ăn tiếp nhé."
"Vâng." Tôi gật đầu, miễn cưỡng để Pa xoay lưng rời đi. Bởi lẽ, chỉ cần nhìn hai mắt đỏ au của ông, tôi đoán Pa không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc lóc, nên lựa chọn quay về tìm Ja là cách hay nhất. "P..."
Thời điểm bóng lưng Pa khuất hẳn trong tầm mắt, tôi liền dời sự chú ý trở lại trên người đàn ông vẫn luôn lặng thinh từ nãy đến giờ, và phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm mình. Nhưng chỉ là im lặng quan sát, với ánh mắt khó dò, tựa chừng sẽ như vậy mãi mãi. Đến cuối cùng, chính tôi là người không nhịn được mà lên tiếng, phá vỡ im lặng.
"Hai người làm như chúng ta đang kết hôn ấy."
"Thế có muốn kết hôn không?"
"Gì cơ?"
"Tôi có thể bàn bạc chuyện này với cha mình và nhờ ông hỗ trợ."
"Đợi đã..."
"Nhưng trước hết phải chọn ngày đã."
"P'Phu, anh chờ một chút đã." Tôi giơ tay, bóp chặt hai gò má của người đàn ông hung dữ đang nhăn mặt. May mắn là hành động này có hiệu quả, vì P'Phu không ngừng chớp mắt, rồi bất đắc dĩ thở dài.
"Xin lỗi..."
"P đang định làm gì vậy?"
"Không có gì..." Anh gỡ tay tôi khỏi mặt mình, rồi ghé lại gần hơn. Sau cùng, người nọ bất ngờ kéo tôi rơi vào trong vòng tay mình. Khoảnh khắc đó thật sự xấu hổ, lại chẳng thể trốn đi đâu được, "Cảm thấy hình như em cao hơn trước thì phải."
"P..."
"Tôi chỉ muốn để cho mọi người ở đây biết rằng, tôi yêu em không thua gì bọn họ cả." Người nọ bất thình lình buông một câu chấn động bằng thanh âm lãnh đạm quen thuộc. Nhưng chỉ nhiêu đó đủ khiến trái tim tôi đánh trống rộn ràng, hạnh phúc đến nỗi muốn chết ngất, vì lần đầu tiên nghe được chữ "yêu" từ chính miệng người trước mặt. "Nếu không tranh thủ, bọn họ sẽ đòi em lại mất... Ngày mai chúng ta kết hôn nhé, được không? ...À thôi, để tới tháng sau vậy, phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đã."
Tôi giống như con thỏ ngơ ngác khi bị người nọ đẩy ra. Rồi anh móc điện thoại khỏi túi, bấm số gọi đi.
"Ken... Làm ơn giúp tôi chuẩn bị một chiếc nhẫn. Chọn thiết kế thích hợp với nam giới ấy, trang nhã một chút. Không cần lo lắng về giá cả. Về phần kích thước thì..." Anh móc ngón tay mình vào ngón áp út của tôi rồi nói tiếp, "Lớn hơn cái cậu từng làm cho Helen một số nhé."
"P... P'Phu..."
"Ừm. Nhờ cả vào cậu nhé." P'Phu tắt máy, thả điện thoại vào lại trong túi, rồi quay sang gật đầu với tôi, "Sao thế?"
"Em nghĩ là..."
"Muốn tôi yêu cầu thêm gì hả?"
"Không cần đâu." Tôi vội vàng giơ tay ngăn đối phương lại khi thấy anh định móc điện thoại ra lần nữa, "Không ai đòi em lại đâu."
"Thật chứ...?" Anh bày ra dáng vẻ không quá tin tưởng, nhưng tay đã rút ra khỏi túi quần.
"Nhưng... Mới cách đây một phút P vừa nói yêu em." Thời điểm cảm thấy bầu không khí đã bình thường trở lại, tôi vội vàng hướng chủ đề câu chuyện sang điều còn đang vướng bận trong lòng. Nhưng bản thân lại quên bẵng mất, một khi mọi thứ bình thường, người trước mặt sẽ...
"Nghe nhầm rồi đấy."
Đấy, chính là như thế...
"P là đồ xấu xa." Tôi mất hứng lầm bầm mấy tiếng, định bụng xoay đầu bỏ đi tìm giúp đỡ. Bởi lẽ, nếu còn đứng đây thêm hồi nữa, tôi nhất định sẽ bị trêu chọc dữ dội hơn. Nhưng trước khi kịp làm điều đó, cánh tay bất thình lình bị người phía sau kéo mạnh một cái...
"Ngẩng đầu lên." Đối phương đưa ra yêu cầu cụt lủn. Và điều điên khùng hơn chính là tôi lập tức nghe theo, như phản xạ có điều kiện. Ngay sau đó, người nọ vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo lại gần hơn... Trước khi bất ngờ ấn môi mình lên môi tôi.
Cảm xúc đầu tiên chính là hoang mang. Nhưng thời điểm ý thức được chính mình vừa bị hôn, cơ thể tự động căng cứng như đá, trong khi trái tim hoảng loạn đến mức giống như muốn xé toang lồng ngực để chạy trốn. Cùng lúc đó, kẻ tập kích bất ngờ kia càng siết chặt vòng tay đang ôm eo tôi. Tay còn lại của anh khẽ chạm lên gò má, dịu dàng vuốt ve, khiến tôi dần thả lỏng. Và khi ý thức dần thất lạc trong những mơn trớn nóng bỏng ấy, P'Phu bất thình lình đẩy lưỡi chen vào, hoàn toàn không cho tôi thời gian để chuẩn bị. Cả cơ thể giống như bị rút cạn năng lượng, có thể ngã quỵ xuống nền đất bất cứ lúc nào. Nhưng may mắn thay, người nọ vẫn giữ chặt lấy eo tôi, đến mức giữa cả hai tựa hồ không còn bất cứ khoảng trống nào.
"P... P... Ưmm." Tôi bắt đầu choáng váng vì những nụ hôn tới tấp không ngừng, tưởng như kéo dài bất tận. Hai tay vẫn bám chặt lấy đôi vai của người đàn ông cao lớn. Bởi lẽ, chỉ cần buông ra, cơ thể này nhất định tan chảy vào nền đất mất thôi. Mãi đến khi dường như đã thoả mãn với những nụ hôn của mình, any cuối cùng mới chịu buông ra. Ánh mắt sắc bén như đang phát sáng, nhìn thẳng vào mặt tôi. Nhưng trước khi bản thân kịp lên tiếng, P'Phu lại ấn môi mình lên, mạnh mẽ cắn mút đến mức tôi sợ rằng đôi môi của mình sẽ tan chảy mất.
"Thật muốn cắn một cái thật mạnh."
"Không, đừng..." Tôi vội vàng rên lên một tiếng, rúc mặt vào hõm vai người đàn ông vẫn đang ôm eo mình, "Mệt rồi nha."
"Thế à." Anh cười to, sau đó vươn tay xoa xoa đầu và lưng tôi như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
"Không chịu đâu... Nói 'anh yêu em' một lần nữa đi mà." Nói rồi, tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bộ dạng hung dữ bằng ánh mắt vô cùng kiên định. Nhưng P'Phu vẫn chẳng chịu đáp lại, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm, để rồi cuối cùng chính tôi là người phải xoay đầu tránh đi.
"Em có biết rằng... Thật ra tôi đã nói câu này ba lần rồi không?"
"Khi nào..."
"Nếu muốn tôi nói lại lần nữa, vậy thì dùng cái gì đó để trao đổi đi."
"Thế P muốn cái..."
"Đã thế thì nói yêu tôi trước và chủ động hôn tôi đi."
Làm ơn! Đừng nói mấy câu như vậy với cái mặt than kia... Sao anh ấy có thể làm được như vậy thế?
"Nhanh lên."
"Không..."
"Gon..."
"Em không làm được mà!"
"Hahahaha."
Tôi hờn! Hờn! Hờn! Hờn kinh khủng khiếp!
...
Kể từ giờ phút này, thêm một người đàn ông vô cùng quan trọng bước vào thế giới của tôi, khiến cuộc sống như được lật sang một trang mới. Anh ấy có thể hung dữ, lạnh lùng, là một kẻ hết sức đáng sợ, nhưng thật ra lại hết sức dịu dàng, tốt tính và thích trêu chọc. Tôi tin rằng con người không chỉ có duy nhất một mặt bề nổi, nhưng phụ thuộc vào việc họ chọn lựa thể hiện bản thân với kẻ khác như thế nào. Hiển nhiên, tôi là một kẻ vô cùng may mắn, được anh chọn làm người chứng kiến những khía cạnh chân thật nhất của mình. Đổi lại, bản thân cũng không hề do dự bày ra tất cả mọi điều thuộc về mình. Nhưng nếu bạn nghĩ rằng việc khiến cho một người nói ra tiếng 'yêu' là điều dễ dàng... Thì tôi xin xác nhận lại rằng, đó là một chặng đường hết sức gian lao. Lời nói có thể dễ dàng thốt ra khỏi miệng, nhưng để khiến hành động có thể đi đôi cùng ngôn từ mới chính là điều mấu chốt nhất.
Tôi đã phải trải qua rất nhiều chuyện để cuối cùng mới có thể nhận lại cảm xúc đồng điệu mà chính mình đã trao gửi. Đó là một hành trình mệt mỏi và gian lao. Nhưng sau hết, trái ngọt thu về trên tay chính là phần thưởng xứng đáng nhất... Và bài học này không chỉ đúng trong tình yêu. Sau tất cả những cố gắng không ngừng nghỉ của mình, tôi nhận ra một điều, những gì ta nhận được, nhiều hay ít, đều tùy thuộc vào nỗ lực đã bỏ ra... Nếu thất bại, hãy tìm một đường khác để bắt đầu lại lần nữa. Để đến khi đạt được thành công... Phần thưởng sẽ ngọt ngào đến mức bản thân sẽ cảm thấy tất thảy những thất bại trước đó đều là trải nghiệm đáng giá.
Tựa như việc tôi làm tất cả mọi thứ để đứng bên cạnh người đàn ông này...
Từ chỗ là thứ không khí vô hình... Rồi trở nên làn hơi hữu hình mà người nọ có thể nhận thức... Và cuối cùng hóa thành hình hài mà anh yêu thương.
Đó là nỗ lực bền bỉ và to lớn nhất mà tôi từng có trong đời này.
Vâng... Giờ phút này tôi đã có thể mạnh dạn tuyên cáo thế giới về thành tựu của mình.
Bạn biết không, tôi đã thành công phá hủy bức tường băng của người đàn ông ấy!
Kết thúc...