Chereads / Oxygen The Series / Chapter 24 - Chương 8

Chapter 24 - Chương 8

Hôm nay, tôi cuối cùng cũng biết được cảm giác buổi sáng thức dậy bên cạnh một người nữa là như thế nào. Và điều ngạc nhiên hơn chính là vị bên cạnh vẫn còn ngủ rất sâu, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc dù hiện tại đã là tám giờ sáng. Nhưng tôi sẽ đóng vai người tốt, để cho anh nướng thêm chút nữa, tuy rằng P'Phu chắc chắn không có ý định nghỉ ngơi vào hôm nay đâu. Dẫu sao đây là ngày đầu tiên sau khi chúng tôi gặp lại, người nọ không chừng sẽ thay đổi kế hoạch và đồng ý ở nhà. Do đó, lần này, bản thân sẽ làm một đứa nhóc ích kỷ vậy.

"Anh ấy trông hốc hác quá." Tôi lẩm bẩm với chính mình khi ngắm nhìn thật gần gương mặt của đối phương. Mọi thứ đều lộ rõ khi trời sáng, từ quầng thâm, môi khô nứt nẻ, tất cả khiến tôi thật sự đau lòng. Không cần đoán cũng biết, người đàn ông trước mặt nhất định không chịu chăm sóc tốt cho chính mình, thậm chí còn bỏ bữa rất nhiều lần.

"Không thích chút nào." Giá mà bản thân có thể dùng tay xóa đi những vết tích mỏi mệt trên gương anh.

Những suy nghĩ tồn tại trong đầu, cuối cùng hóa thành hành động vô thức vươn tay, chạm lên gương mặt đang say ngủ. Tuy vậy, trước khi đầu ngón tay thật sự chạm tới, người đàn ông đang ngủ bất thình lình mở mắt và bắt lấy tay tôi.

"Không thích cái gì?" Phải chăng tôi đang tưởng tượng, hay là giọng anh thật sự dịu dàng hơn trước.

"Em không thích những thứ đang hiện trên mặt P." Tôi trả lời, sau đó lấy ngón tay chọt lên mặt đối phương thay cho câu trả lời. Và đúng như dự đoán... Người bên cạnh liền trả đũa bằng cách ngắt nhéo hai má mãi đến khi tôi phải giấu mặt vào trong chăn để tránh đi.

"Má múp míp."

Hừm... Chung quy, những dịu dàng tôi vừa cảm nhận được chắc chỉ là trong tưởng tượng của mình mà thôi. Dù cho thanh âm không cứng nhắc như trước, nhưng tính nết xấu xa thì vẫn chẳng sai đi đâu.

"Anh không phải đi làm sao P?" Tôi vội vàng thay đổi chủ đề, khiến đối phương bật cười. Đôi mắt xám hung dữ lại như lấp lánh niềm vui, khiến bản thân cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

"Hôm nay sẽ không đi đâu cả."

"Gì cơ...?" Con người nghiện công việc như anh cũng đồng ý không đến công ty sao?

"Đang nghĩ cái gì đó?" Người nọ lại kéo má, ép tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. May thay, bản thân cũng đoán được ý đồ của đối phương, bằng không gò má nhất định sẽ méo thật nếu cứ bị ngắt nhéo thô bạo như vậy, "Lại làm cái mặt đó rồi."

"Mặt gì cơ?"

"Cái mặt thối ấy!"

"Mặt thối là P á!" Tôi giơ tay nhéo má người đàn ông còn đang nằm trên giường. Nếu có thể, bản thân nhất định sẽ nhéo thật mạnh để đối phương cảm nhận cái đau mà bình thường mình luôn phải chịu. Nhưng vì hai gò má người nọ quá hốc hác, cuối cùng, hành động tấn công thành ra cái nhíu mày, tay vuốt ve gương mặt đối phương, "Sao anh ốm quá vậy P?"

Thật sự, tôi chẳng cảm giác được chút thịt nào. Gò má người bình thường ít nhất cũng có chút mỡ mềm để kéo cơ mà.

"Công việc bận rộn như thế sao có thể béo tốt như em hả?" Anh nói, sau đó lại vươn tay, dùng hết sức để ngắt bụng tôi một cái rõ mạnh, khiến toàn thân chấn kinh đến mức phải vội vàng lăn sang phía cạnh giường ngược lại.

"Không cần nói câu đó với em để lãng tránh chủ đề nha." Tôi dịch người trở lại rồi quỳ lên, không hài lòng nhìn xuống gương mặt tràn đầy hứng thú của người đàn ông vẫn luôn thích tỏ vẻ dọa người. Không đùa đâu, bụng tôi còn chưa từng bị nhéo vậy bao giờ. Cảm giác này không giống như bị nhột, nhưng thật có chút giật mình không nhẹ.

Người đàn ông đối diện vẫn bày ra gương cười cười, không ngồi thẳng lên mà lưng dựa vào đầu giường, mắt nhìn chằm chằm tôi. Nụ cười như có như không, miệng ngậm chặt chẳng nói lời nào. Dù vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng biết, đối phương nhất định đang cười khinh bỉ mình.

"Vẫn im lặng sao?"

"Bây giờ dám ăn nói kiểu đấy với tôi luôn sao?"

"Hai năm trôi qua rồi, cậu Ashira giờ đây đã miễn nhiễm với sức hấp dẫn của ngài Phuri rồi nha." Tôi khẽ nói, sau đó tự tin ưỡn ngực.

"Vẫn là con thỏ điên khùng ngày trước thôi."

"Đợi đã..." Vốn định nói thêm mấy câu chứng tỏ rằng bản thân không còn dễ bị dọa như trước, nhưng chính mình buộc phải dừng lại khi người đàn ông vốn đang dựa lưng vào đầu giường, bất thình lình chồm tới trước, làm gương mặt cả hai gần như chạm vào nhau. Nét cười nhàn nhạt nơi khoé môi khiến tôi trong khoảnh khắc ấy như thể hồn lìa khỏi xác, và đến khi lấy lại ý thức thì... "Ouch!"

Anh xô tôi ngã thẳng xuống nền đất bên cạnh giường ngủ.

"Khả năng miễn nhiễm đâu mất rồi ta?"

"Chơi ăn gian." Tôi thấp giọng lẩm bẩm sau khi ý thức đã trở về toàn bộ, rồi ngước đầu nhìn chằm chằm người nào đó vẫn đang ngồi trên giường, cười hết sức sảng khoái. Thật không biết anh có ăn nhầm thứ gì hay không? Người nọ chẳng biết từ bao giờ lại trở nên thích trêu ghẹo như vậy. Mà khoan đã... "Này! P lại cố tình thay đổi chủ đề nữa, đúng không?"

"Chắc không...? Tôi chưa hề nhé." Thật ra, trong lòng vốn muốn đem mặt mình kề lại bên cạnh người nào đó dù cho sẽ bị dọa thêm vài lần nữa, nhưng có vẻ bản thân đã vô thức đánh mất cơ hội đó rồi. "Khả năng miễn nhiễm vừa nói ở đâu nào?"

"P'Phu..." Tôi nheo mắt, mất kiên nhẫn nhìn người đàn ông trước mặt lại tìm cách đánh trống lãng. Lợi dụng lúc anh vẫn đang bận cười còn chưa ngẩng mặt lên, chính mình liền chớp lấy cơ hội nhổm dậy, dùng cả thân mình xô vào người đối phương khiến cả hai cùng ngã xuống, lăn mấy vòng liền. Và thời điểm chúng tôi dừng lại, tình cảnh hoá thành chính mình bị đè dưới thân người đàn ông cao lớn, "Đáng ra em phải ở trên người P chứ."

"Còn có loại đòi hỏi này nữa hả?" Đối phương thấp giọng mỉa mai, nhưng vẫn chấp nhận để tôi lật lại, ngồi lên trên người anh. Lần này, bản thân cuối cùng cũng có cơ hội đè lên cái bụng phẳng lì của người nọ, và giữ chặt hai tay không cho di chuyển.

"P hiện tại đã trong vị thế bất lợi nha. Giờ nói xem tại sao lại ốm đến như vậy hử?"

"Không nói."

"Không chịu nói là em hôn đó." Tôi đã cho rằng đây sẽ là cách hiệu quả nhất có thể đem ra dọa dẫm đối phương. Nhưng thay vì bị dọa, người nào đó lại rướn mặt lên, hướng ánh mắt rực rỡ thẳng vào tôi.

"Được thôi."

"P'Phu, anh có chỗ nào không ổn hả?" Tôi buông tay người nọ ra, rồi vạch hai mắt và mở miệng anh kiểm tra thử có chỗ nào bất thường hay không. Nhưng xem chừng đây là một quyết định sai lầm khi mà người đàn ông đang nằm bên dưới dễ dàng lật ngược tình thế, leo lên trên người tôi. Lần này, tay anh giữ chặt hai cánh tay tôi, không cách nào nhúc nhích.

"Gon."

"Sao ạ?" Thanh âm nghe hết sức yếu ớt, đều tại ai đó cả.

Người đàn ông nọ nhìn tôi, rồi cúi đầu xuống thật thấp. Môi anh gần như chạm lên gò má tôi, đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của đối phương đang phả nhè nhẹ bên tai. Và thanh âm lãnh đạm nhẹ nhàng phun ra một câu thật ngắn gọn.

"Nhớ em lắm."

Kết luận là... Tôi vừa bảo rằng, sau hai năm, chính mình đã miễn nhiễm với sức hấp dẫn của ngài Phuri, nhưng thú thật thì những lời ấy hoàn toàn không đúng đâu... Chẳng có tí tẹo nào là sự thật cả.

"Em..."

"Đói bụng."

"Em..."

"Đói bụng rồi."

"Này là đang cố tình chọc tức hay khiến em phân tâm đây?"

"Vui mà." Anh nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh, "Miệng lưỡi tôi đã cải thiện hơn nhiều lắm rồi đấy."

"Thì ai cũng có tiến bộ mà." Tôi lập tức trả lời, nhưng sau đó liền nhận ra bản thân tiếp tục phạm phải sai lầm khác, khi mà gương mặt lạnh băng của người nọ tiến lại gần. Nhưng lần này, bản thân chỉ trừng mắt nhìn gương mặt cứng nhắc ấy. Đừng hy vọng lừa tôi làm ra mấy hành vi đáng xấu hổ, để trở thành trò cười cho người nọ.

"Tiến bộ?"

Sao chóp mũi chúng tôi lại chạm nhau thế này? Không nhích sang bên cạnh như lần trước sao?

"P..."

"Thật sự tiến bộ rồi sao?"

"Được rồi, em đầu hàng." Tôi giơ cao cả hai tay, làm dấu x chắn trước mặt người nọ, không để đối phương đưa mặt lại gần hơn nữa. Lần này, người đàn ông hung dữ lại phá cười thật to, không buồn quan tâm nếu có người nghe thấy. Trong lòng thật sự vui vì anh có thể thoải mái cười thế này, dù cho bề ngoài vẫn là bộ dạng nhíu mày cáu kỉnh.

"Dừng ở đây thôi. Tắm rửa rồi cùng xuống dùng bữa sáng nào." P'Phu ngồi dậy, kéo tôi còn đang chau mày cùng đứng lên. Sau đó, anh mở tủ, lấy cho tôi một chiếc khăn tắm mới, rồi bảo rằng sẽ dùng nhà tắm ở phòng khác

Tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau khi rời khỏi nhà tắm thì bắt đầu lôi ra mấy hộp quà trong hành lý. Thật ra, bản thân còn muốn thu xếp một số quần áo dùng mặc hằng ngày, nhưng lại chẳng dám vì chưa biết P'Phu sẽ để mình sử dụng phòng nào. Trong hành lý có tổng cộng tám hộp quà năm mới được tôi mang từ Thái Lan sang. Hộp to nhất chính là của P'Phu, trong khi những phần khác dành tặng cha mẹ anh và người trong nhà đều là cỡ trung. Có điều, tôi vốn không biết có tất cả bao nhiêu người trong nhà, nếu nhiều hơn tám thì chắc phải gửi mua thêm vậy.

Ban đầu, tôi vốn chỉ định lấy lòng từ phía mẹ của P'Phu vì thế từ hồi năm ba đã chuẩn bị quà cho bà. Nhưng sau khi tính toán lại, bản thân bắt đầu nhìn xa hơn... Thay vì chỉ lấy lòng một người duy nhất, không bằng thử mua chuộc tất cả mọi người xem sao? Ít nhất nếu Parm từ chối tôi, vậy thì ngoài sự ủng hộ của mẹ Helen vẫn còn những người khác nữa.

"Hai năm rồi, cái mặt gian tà ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả." Người đàn ông đứng tựa cửa từ lúc nào chẳng hay, bâng quơ buông một câu trêu ghẹo, khiến tôi phải quay đầu lại nhìn anh. Trong lòng thật không biết nên vui hay buồn, nhưng ai đó lại bắt đầu phá lên cười thành tiếng.

"P, giúp em mang mấy cái này xuống lầu nhé." Tôi vẫy tay với người đàn ông cao lớn đang tiến về phía mình. Nhưng lúc tới nơi, anh chỉ cầm lấy hộp quà lớn nhất của mình, vì vậy tôi phải vội vàng giành lại vì sợ rằng người nọ sẽ lập tức mở ra, "Không phải hộp này nha P. Anh cầm phần của mẹ và dì Jane đi."

"Mẹ?"

"Mẹ Helen ấy."

"Helen thành mẹ của em từ hồi nào thế?" Anh nghi ngờ xác nhận lại, sau đó cầm lấy hộp quà màu nhung của mẹ Helen và phần dành cho dì Jane.

"Từ lâu lắm rồi. Chỉ tại P không biết thôi." Tôi mỉm cười trả lời, giữ chặt hộp quà to nhất trong tay mình, "Hừm, trong nhà có tổng cộng bao nhiêu người vậy? Em sẽ mang đủ quà xuống cho mọi người."

"Có tôi, Parm, Helen, dì Jane và chú tài xế Adam. Còn cha tôi, ông ấy vẫn còn đang ở nước ngoài."

Hừm... Nhà ít người hơn tôi nghĩ đó.

Tôi lấy thêm một phần nữa cho chú Adam. Ngoài ra vẫn còn một phần đặc biệt đã chuẩn bị riêng cho Parm, nhưng vẫn chưa đem ra. Tôi đoán người nọ hẳn sẽ không xuống dùng bữa sáng cùng mọi người. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chính mình liền theo P'Phu xuống tầng dưới.

"Noo'Kao!" Mẹ Helen mỉm cười rạng rỡ, từ đằng xa bước về phía tôi, bên cạnh là dì Jane với nụ cười hết sức mờ ám. Đợi khi khoảng cách đủ gần, bà liền khoác lấy tay tôi, cùng tiến vào phòng khách, không buồn nhìn đến P'Phu.

"Sao rồi nha?" Dì Jane đang đi bên cạnh, thì thầm hỏi.

Phần mình, tôi chỉ im lặng nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. Ký ức rõ ràng nhất chính là cảnh tượng chính mình đã khóc lóc, bộ dạng hết sức xấu hổ ôm chầm lấy người đàn ông hung dữ. Chỉ có vậy thôi... Thế mà, gương mặt chưa từng biết xấu hổ là gi, hiện tại lại nóng bừng.

"Mặt đỏ rần thế này... À thôi, ta biết câu trả lời rồi." Mẹ Helen quay sang cười với dì Jane, không buồn nghe đến lời giải thích của tôi nữa. Thật ra, bản thân cũng chẳng biết nói thế nào mới đúng, nhất là khi quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lấp lánh của người đi phía sau.

Thật ra, mẹ đâu chỉ thì thầm với mình tôi, mà còn cố ý nói to chút cho cả P'Phu nghe thấy đi?

"Con mang cho mọi người chút quà ạ." Tôi vội vàng thay đổi chủ đề trước khi nó trở nên nhạy cảm quá mức. Mọi người lại phá lên cười, cho rằng tôi đang xấu hổ.

"Chúng ta sẽ mở xem sau nhé. Bây giờ cùng dùng bữa trước nào." Mẹ Helen nói, nhận lấy món quà trên tay tôi rồi để sang một bên, sau đó kéo người vào phòng ăn.

Bầu không khí trên bàn ăn không vui vẻ, náo nhiệt như tôi tưởng, ngược lại có chút lúng túng. Dì Jane đứng phía sau len lén thì thầm với tôi rằng, bình thường người nhà này hiếm khi dùng bữa chung. Thậm chí, vào những dịp hiếm hoi có thể ngồi cùng nhau, bọn họ đều ăn trong im lặng. Dì ấy còn nói thêm, P'Phu bình thường đều ăn rất ít. Thỉnh thoảng, nếu có giấy tờ gấp cần xử lý, anh thậm chí không ăn uống gì. Anh ấy ép Parm phải ăn trong khi chính mình lại bỏ bữa.

Tôi nghiêm túc đưa mắt nhìn sang dĩa của P'Phu, đồng thời phát hiện mẹ Helen cũng đang lo lắng, âm thầm quan sát người nọ. Không khó đoán ra... P'Phu lại chẳng chịu ăn uống đàng hoàng.

"Dì Jane, con có thể mượn nhà bếp một chút không?" Tôi quay sang hỏi người phụ nữ đang đứng phía sau, trong đầu tính toán một chút.

"Được thôi."

"Cho con xin phép một chút ạ." Sau khi báo cho mẹ Helen xong, tôi liền đặt muỗng trên tay xuống, sau đó đi vào nhà bếp cùng dì Jane.

Món tôi chọn làm cũng đơn giản thôi, hơn nữa cũng đã thực hành hơn trăm lần trong suốt hai năm trời. Vốn bản thân cũng muốn khoe khoang một chút về khả năng nấu nướng của mình, nhưng thời gian quá gấp. lại thêm nguyên liệu không đầy đủ, do đó chỉ có thể làm trứng omelette với thịt bò băm đơn giản. Sau khi, chuẩn bị thêm hai phần cho mẹ Helen và dì Jane, tôi liền mang thành quả lên phòng ăn.

"Ăn thử món này đi ạ." Tôi đặt dĩa trứng trước mặt mẹ Helen, rồi đi qua chỗ P'Phu đưa cho anh phần còn lại. Người nọ ngờ vực, ngẩng đầu nhìn tôi như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra. Bình thường, chính mình sẽ theo thói quen khoe khoang một chút, nhưng vì phải giữ lại mặt mũi trước người lớn nên chỉ có thể cúi thấp đầu, thì thầm với đối phương, "Em tuyệt lắm phải không?"

Xem biểu cảm của anh... Tôi có thể xem như câu trả lời "đúng" đi.

"Noo'Kao có thể nấu ăn sao?" Mẹ Helen xúc một thìa omellete bỏ vào miệng, sau đó kinh ngạc hỏi.

"Cũng tạm ạ."

"Lúc trước cậu ta từng suýt chút đốt luôn nhà bếp rồi."

Tôi lập tức quay sang liếc người nào đó vừa lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa mình và mẹ Helen. Đối phương hờ hững nhìn một cái, rồi xúc lên một muỗng omellete nếm thử, sau đó nhún vai, như muốn nói cũng thường thôi...

"Ai có thể nấu ngon như P chứ?" Bản thân giả vờ phàn nàn, sau đó nhìn sang mẹ Helen đang ngồi ngay đầu bàn ăn. Đương nhiên, bà không để tôi thất vọng chút nào.

"Đồ thằng bé làm ngon mà. Phu, đừng chọc người ta nữa."

"Chỉ nói sự thật thôi."

"Đừng quan tâm nó nữa. Càng thích thì sẽ càng muốn chọc ghẹo người ta." Bởi vì mẹ anh về phe với tôi thay vì con trai mình, thậm chí còn ngọt ngào an ủi, khiến tình cảnh bên P'Phu trông có chút ảm đảm. Cũng nhờ đó, không khí phòng ăn có vẻ thả lỏng hơn trước, và điều đó khiến bản thân hết sức vui vẻ. Đến khi nhìn lại dĩa của P'Phu, phát hiện anh đã ăn được kha khá, nụ cười của tôi lại càng rạng rỡ.

"Mẹ này, vậy còn..." Tôi không chắc có nên hỏi về Parm hay không. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ về việc này, bản thân cảm thấy, dù cho người nọ sẽ chẳng nói gì, tốt hơn vẫn không nên khiến đối phương nghĩ rằng chuyến ghé thăm của tôi khiến mọi người bỏ bê cậu ta. Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, mọi thứ sẽ càng tệ hại hơn. "Cậu ấy không ăn gì sao ạ?"

Thời điểm nghe thấy câu hỏi của tôi, bầu không khí nơi bàn ăn chợt rơi vào im lặng. Ánh mắt P'Phu cũng trầm xuống, khiến tôi cũng khó chịu theo. Có vẻ như, anh cũng mất luôn khẩu vị rồi.

"Bình thường, ta sẽ ăn thật nhanh rồi đem bữa sáng lên cho nó." Mẹ Helen lộ ra nụ cười buồn bã, sau đó nói tiếp, "Nếu Phu có ở nhà, nó sẽ tự đem thức ăn cho Parm, khi đó thằng bé mới chịu ăn nhiều hơn một chút. Còn đồ ăn của ta hay dì Jane mang tới thì chẳng ăn được bao nhiêu."

"Helen, con sẽ mang đồ ăn lên cho thăng bé. Người cứ ở đây mở quà với Kao đi." P'Phu buông muỗng trên tay xuống, rồi nhanh chóng đứng lên. Tôi cũng không định giữ người nọ lại vì phần omelette làm cho anh cũng đã ăn hết.

Vì thế, bản thân chỉ biết nhìn theo bóng dáng người nọ cầm khay thức ăn từ từ biến mất khỏi tầm mắt. Mãi đến khi cảm giác được cái vỗ về nhẹ nhàng của mẹ Helen lên cánh tay, tôi mới dời đi ánh nhìn, đứng lên theo sau bà trở lại sô pha phòng khách, nơi chúng tôi đã bỏ lại mấy món quà. Chính mình ôm lấy hộp quà đặc biệt chuẩn bị riêng cho P'Phu trong tâm trạng khó tả.

Tôi phải bắt đầu với Parm thế nào đây? Nếu là lúc trước, bản thân sẽ không nghĩ ngợi gì mà bám lấy đối phương và làm những gì mình cho là đúng. Nhưng càng tìm hiểu, tôi nhận ra Parm là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, nếu làm theo bản năng hoàn toàn không phải là quyết định sáng suốt. Dù là lời nói hay hành động, chính mình đều phải suy tính kỹ lưỡng.

"Con lại suy nghĩ nhiều rồi." Dì Jane cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng siết chặt. Ánh mắt dì ấy nhìn thẳng vào tôi, "Chúng ta đã rất vui khi biết được con muốn giúp."

"Noo'Kao đã giúp đỡ chúng ta rồi đấy thôi." Mẹ Helen tiếp lời, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, "Nếu không có con, chúng ta đâu chỉ phải lo lắng cho mỗi Parm "

Bởi lẽ P'Phu cũng là mối bận lòng của họ... Chỉ cần nhớ đến tình trạng của anh lúc chúng tôi gặp lại ngày hôm qua, tôi lập tức hiểu được được điều mẹ vừa nói. Chính vì thế, bản thân không nên để lộ ra điều gì, gây thêm lo lắng cho hai người họ.

"Con có chút quà cho mọi người đây." Tôi quyết định tạm thời gạt sang một bên mối bận lòng về P'Phu và Parm, sau đó cầm lên mấy món quà đặt bên cạnh mình, đưa cho hai người phụ nữ.

"Cái này cũng cho ta sao?" Dì Jane bối rối khi nhận tiếp món quà thứ hai từ tay tôi.

"Là phần của chú Adam ạ."

"Cám ơn con nhiều lắm." Dì nở nụ cười rạng rỡ, sau đó rời khỏi sô pha, "Vậy ta xin phép đi tìm Adam đây. Nếu có vấn đề gì hãy gọi ta bất cứ lúc nào cũng được nhé."

"Cám ơn dì ạ."

Sau khi dì Jane rời đi, tôi hướng sự chú ý của mình về với mẹ Helen vẫn đang ngắm nhìn hộp quà màu nhung trong tay mình. Bản thân có thể hiểu được vì sao bà vẫn đang ngắm nghía thật kỹ dù đó chỉ là một chiếc hộp quà. Không cần đến khi mở ra và nhìn xem bên trong, một chiếc hộp nhung dẹp in logo như vậy vốn chỉ để được một số thứ nhất định mà thôi. Với những người đã quen thuộc với loại hộp thế này, không khó để đoán.

"Đây là..."

Tôi quan sát người đối diện nhìn chằm chằm logo chiếc hộp, mỉm cười đến hai mắt toả sáng. Thứ thu hút sự chú ý của đối phương đương nhiên không phải chiếc hộp nhung, mà là cái logo và thứ ở bên trong. Bởi lẽ, giá trị của một món đồ vốn không thể đánh giá vỏ bọc bên ngoài. Bao bì chỉ là thứ dùng để thu hút ánh mắt của khách hàng. Mọi người có thể mua thứ gì đó bình thường vì yêu thích vẻ đẹp bên ngoài của chúng. Nhưng một khi biết rằng thứ bên trong không thể đạt đến giá trị tương xứng, món đồ ấy sẽ bị ném đi. Đấy là chuyện hết sức hiển nhiên.

"Đây là chút quà chào hỏi của gia đình con." Thật ra, đó là quà của riêng tôi và Ja thôi. Bởi vì không đời nào Pa ủng hộ chuyện tôi mang quà đi tặng gia đình của bạn trai tương lai.

"Ôi trời!" Mẹ Helen lập tức thốt lên ngay khi mở chiếc hộp ra. Có vẻ như, thứ bên trong không nằm ngoài dự đoán của bà... Chính là chiếc vòng cổ Ja đã đặt làm giúp tôi, kích cỡ trung bình, không lớn cũng chẳng nhỏ. Có điều, nếu quan sát kỹ thật kỹ, thiết kế tinh xảo và mang đậm chất phong cách Thái khiến nó trông độc đáo hơn trong mắt những người ngoại quốc.

"Người thích chứ ạ?"

"Nó đẹp quá." Bà trả lời, mắt vẫn dán chặt vào chiếc vòng cổ. "Không quá to hay nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn thiết kế này, ta dám chắc nó vô cùng giá trị. Sự tỉ mỉ và chi tiết của thiết kế đều được thể hiện rất rõ ràng."

"Thân là một người lớn lên với trang sức, con rất vui khi mẹ có thể nhìn ra vẻ đẹp thật sự của chiếc vòng cổ này." Tôi nói với tất cả chân thành từ tận đáy lòng, sau đó nhận lại cái nhìn kinh ngạc của đối phương

"Noo'Kao lớn lên với trang sức là sao?"

"Cha con là thương nhân trong lĩnh vực đá quý. Hơn nữa, mẹ con từng là nhà thiết kế trang sức trước khi lấy chồng và lui về làm nội trợ, nhưng thỉnh thoảng bà ấy vẫn tiếp tục công việc của mình. Ngoài âm nhạc thì đây là lĩnh vực con rành rẽ nhất đấy ạ."

"Không nhìn ra đấy." Thanh âm trầm thấp truyền tới từ phía cửa ra vào phòng khách khiến tôi và cả mẹ Helen phải quay đầu lại, để rồi bắt gặp P'Phu đang nhướn mày, trong đáy mắt thoáng chút kinh ngạc.

"Em chưa kể với P bao giờ sao?" Tôi nhớ mình đã từng kể với anh rằng Pa là thương nhân buôn bán đá quý cơ mà... À đúng rồi, chính mình vẫn chưa đề cập về công việc của Ja nhỉ.

"Đúng thật từng nói, nhưng không phải tất cả." Người đàn ông hung hăng gõ lên đầu tôi một cái, phát ra thanh âm rõ to, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, anh giành lấy hộp quà tôi vẫn luôn ôm trong người mà không buồn lên tiếng hỏi han, rồi nhanh tay gỡ sợi ruy băng ra.

"Đợi đã!" Tôi kéo tay P'Phu lại, ngăn không cho anh tiếp tục. Nhưng thời điểm ánh mắt cả hai chạm nhau, người nọ trông có chút bối rối vì hành động khó hiểu của tôi, bởi anh biết chắc đây là phần quà dành cho mình. Cuối cùng, bản thân đành phải lui lại, siết chặt nắm tay, để đối phương tự xem nguyên nhân.

"Sao lại nhẹ thế này?" Anh lắc nhẹ chiếc hộp để kiểm tra, khiến trái tim tôi chẳng biết vì sao cũng như muốn rơi khỏi lồng ngực. Giấy gói càng được gỡ xuống nhiều hơn, trái tim đập càng dữ dội. Và thời điểm chiếc hộp được ra...

"P." Tôi gọi anh. Tự tin vốn có không biết vì lý do gì lại biết mất sạch sẽ. Là vì món đồ bên trong chiếc hộp đi...

"Cái gì đây?" Nói xong, P'Phu liền mở nắp hộp quà, và lôi ra thứ bên trong. Cùng lúc đó, tôi vội vàng quay đầu đi nơi khác. Hiện tại, anh biết nó là cái gì rồi...

Này không phải xấu hổ đâu... Nhưng bởi vì bản thân thật sự không muốn nhìn thấy con thỏ bông ngu ngốc trên tay anh!

"Thú bông?"

"Dễ thương ghê!" Ngay thời khắc mấu chốt, mẹ Helen lên tiếng nhưng lại chẳng giúp được gì cho tôi.

"Haha!" Tiếng cười xấu xa của người bên cạnh khiến tôi lập tức nổi hết da gà da vịt. Ngay sau đó, anh lại nói tiếp, "Nó trông giống em lắm đấy."

"P'Phu!" Tôi vội vàng dùng tay gạt thứ đồ lông lá đang để gần mặt mình ra nơi khác. Dù cho đó chỉ là một con thú bông, tôi vẫn không thích cái cảm giác ở gần nó. Tôi đáng ra không nên... Thật không nên ép bản thân mua nó mà. Quả nhiên bị báo ứng rồi!

"Nhìn xem, thật sự giống nhau đó."

"Lấy nó ra đi mà."

"Đến cái mặt cũng hao hao nhau nha."

"P'Phu, em bảo anh đem nó ra chỗ khác đi mà."

"Haha. Ta mang chiếc vòng cổ về phòng đây." Mẹ Helen cười chuyện gì ấy nhỉ? Sao lần này bà ấy lại đi mất, không chịu ở lại giúp tôi nữa?

Thế là, một cánh tay rắn chắc quàng qua cổ tôi, cả người bị kéo mạnh một cái, khiến cơ thể ngồi hẳn lên đùi đối phương. Sau đó, anh lại đem cái thứ lông lá kia giơ ra trước mắt tôi, khiến bản thân phải thảng thốt la to. Từ đằng xa, tiếng cười sảng khoái của mẹ Helen cũng vọng lại.

"Em không muốn nhìn cái thứ lông lá này mà!"

"Nhanh mở mắt ra nào!"

Chóp mũi ngứa ngáy cộng thêm bên hông bị chọt liên tục khiến một người vốn không có máu buồn như tôi cũng chẳng thể nhịn cười. Càng cười dữ dội, cơ thể càng đổ ra sau. Nếu không có người nọ giữ lại, tôi nhất định đã rơi xuống sàn nhà.

"Gon, mở mắt ra nào. Vui không?" Anh làm ơn đừng dùng thanh âm dịu dàng như thế chứ?

"P vui là được rồi."

"Nhanh mở mắt ra đi... Nào."

Làm sao có thể tiếp tục nhắm mắt khi anh đã nói như vậy đây?

"Đồ xấu xa." Tôi nhíu mày, rên rỉ mấy tiếng, rồi mới chậm chạp mở mắt ra... Và như dự đoán, P'Phu đương nhiên sẽ không buông tha việc chọc ghẹo bằng cách đem con thỏ giơ ra trước mặt, để đôi mắt đen lay láy của nó chĩa thẳng về phía tôi, "Mẹ nó, P!"

"Cám ơn nhé."

"..."

"Tôi rất thích..."

Nghe đến đó, tôi lập tức quên luôn con thỏ to lớn đang nhìn chằm chằm mình, quên cả việc bản thân đang nằm trên đùi người nào đó. Và thậm chí, chính mình đã chẳng màng tới sự bực bội mới vừa nãy, bởi vì con tim chỉ vì mấy chữ đơn giản mà đánh từng nhịp dữ dội. Dù rất ngắn, nhưng lại khiến tôi như kẻ mộng du mà vươn tay ra, ôm lấy thứ lông lá nọ. Tuy rằng bản thân thật sự ghét nó, nhưng đó là vật to nhất quanh đây đủ để tôi giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình.

"Em cũng thích anh nữa."

"Hừm, ý tôi là con thỏ ấy."

"@&(5_+)5₫"

"Ý kiến gì đó?" Người nào đó chứng kiến toàn bộ mọi việc, không hề nể tình mà phá cười thành tiếng, khiến tôi thật muốn quăng trả con thỏ vào mặt anh.

Tôi ghét điều này! Nước đi quá mức sai lầm! Đến bao giờ bản thân mới không lập lại vết xe đổ này đây?

"Con này thật sự giống em lắm." P'Phu nói, sau đó kéo tôi ngồi lại đàng hoàng. Anh đặt con thỏ lên đùi mình, vừa đùa nghịch hai tai của nó, vừa nghiền ngẫm, "Trắng trắng, mềm mềm, tròn tròn."

"Em chẳng thấy nó đáng yêu chỗ nào hết á." Tôi quẹt miệng, mắt nhìn con thỏ. Người đàn ông đang giữ món đồ chơi liền nhướn mày, ngay lập tức bắt lỗi trong câu nói.

"Tôi có nói nó đáng yêu sao?"

Tôi thua...! Thua toàn tập luôn!

Chính mình vươn tay, xoa xoa hai bên thái dương có chút ê ẩm. Miệng cứ mở ra, lại chẳng thốt lên được lời nào. Cuối cùng, bản thân chỉ có thể im lặng, chấp nhận thỏa hiệp với tình cảnh hiện tại.

"Gon..."

"Cậu Drake!"

Cả P'Phu và tôi cùng quay đầu khi nghe thấy thanh âm lo lắng của dì Jane, người không biết đã đứng ngay cửa ra vào từ lúc nào. Nhưng điều kinh ngạc hơn chính là... Dáng người cao gầy cùng gương mặt vô hồn của cậu chủ nhỏ ngôi nhà này đang đứng bên cạnh dì.

"Parm..."

Chủ nhân của cái tên nhìn anh trai mình, hơi khựng lại một chút, sau đó dùng tay để ra dấu.

Nếu là trước đây, tôi sẽ chẳng hiểu được cậu ta nói gì. Nhưng hai năm chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp mặt này hoàn toàn không vô ích, bởi giờ đây bản thân có thể hiểu được điều đối phương truyền đạt.

"Anh đang làm gì vậy?"

"..."

"Anh bỏ em lại để xuống đây với người đó sao?"

Aoo...! Cậu đòi anh ấy cũng phải tự nhốt mình trong phòng giống bản thân sao? Cơ mà điều gì khiến tên nhóc này phải vội vàng mò xuống đây vậy. Tôi nghe nói cậu ta chưa bao giờ rời khỏi phòng mình nha.

"P'Phu..." Tôi khẽ gọi tên người bên cạnh để anh quay nhìn mình, "Em trai anh biết điều khiển bom hả?"

"Bom gì cơ?"

"Em sợ muốn nổ tung rồi nè."

Tôi vốn không thích mấy con rối mặt đơ cho lắm. Sớm hay muộn thì thằng này sẽ khiến cái bản mặt vô cảm kia phải nhíu mày và lộ ra thật nhiều biểu cảm khác nhau mỗi ngày. Cứ chờ mà xem.

Với người khác... Đây nhất định là một tình huống tiến thoái lưỡng nan.

P'Phu, dì Jane, thậm chí cả mẹ Helen vừa mới quay trở lại, tất cả mọi người đều lộ ra gương mặt nghiêm trọng. Tính ra, chỉ còn mỗi tôi và Parm là trông bình tĩnh nhất. Có điều, tôi không cách nào đoán được đối phương đang nghĩ gì trong đầu, cũng thật chẳng rõ vì sao người nọ lại căng thẳng về sự xuất hiện của mình. Có lẽ, vì chúng tôi chưa từng quen biết trước đây, hoặc chăng cậu ta không biết hành xử thế nào trong tình huống này. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải thật bình tĩnh, quan sát cậu trai gầy gò trước mặt.

Parm vẫn gầy yếu không khác mấy so với những lần tôi thấy cậu ta qua camera trước đây. Nhưng gương mặt có phần tươi tắn hơn, không rõ vì ăn uống ngon miệng hơn hay do vẻ ngoài ngày càng trưởng thành nên bớt đi vẻ cáu kỉnh trẻ con của hai năm trước. Càng lớn người nọ càng giống P'Phu, nhưng đôi mắt và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

"Cậu chủ nhỏ, dì có thể làm gì cho con đây?" Dì Jane là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh và lên tiếng hỏi chuyện Parm. Nhưng đối phương chẳng ừ hử tiếng nào, hoàn toàn phớt lờ bà, đi thẳng về phía trước.

Tôi không hài lòng nhìn Parm lạnh lùng lướt qua người phụ nữ lớn tuổi đứng gần mình. Tuy bản thân có thể không phải loại ngoan ngoãn gì cho cam, nhưng chắc chắn sẽ chẳng bao giờ phớt lờ người lớn như vậy. Thế mà tên nhóc này thậm chí còn nhỏ hơn cả tôi, sao cậu ta dám làm như thế chứ?

"Xin lỗi dì Jane mau." Thật tốt khi P'Phu cũng suy nghĩ giống hệt tôi. Anh bình tĩnh đưa ra yêu cầu của mình và Parm cũng không hề phản ứng chống đối, đơn giản quay đầu, dùng tay ra dấu xin lỗi rồi xoay lại, tiếp tục bày ra bộ dạng lạnh lùng. Về phần người đàn ông vừa đưa ra yêu cầu, dù cho anh đang nhíu mày và trông như giận dữ, nhưng lại chẳng nói lời nào.

"Cái gì đây?" Parm chỉ tay vào con thỏ bông P'Phu đang cầm trên tay. Lần này, chính tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, vì thế phải len lén vươn tay, níu lấy cái đuôi của con thỏ trước.

"Thú bông của P." P'Phu trả lời hết sức ngắn gọn, sau đó siết chặt con thỏ hơn. Hành động của anh xem chừng chẳng khác tôi chút nào.

'Em muốn nó.'

Tôi có nên thử chơi sổ xố không nhỉ.

"Không thể." P'Phu lộ ra gương mặt phức tạp, rồi đánh mắt về phía tôi, như để trấn an sẽ không đời nào đưa con thỏ cho Parm. Nhưng nếu trực tiếp nói ra thì mối quan hệ giữa tôi và cậu ta chắc chắn sẽ hỏng bét vì điều này. Xem tình hình, bản thân cảm thấy phải mau chóng lên tiếng, dù không thể đoán trước phản ứng của đối phương.

"Có cả quà cho Parm nữa đó."

"Tôi không hỏi anh."

"Tôi nói chuyện với P'Phu nha." Chính mình mỉm cười khi bắt gặp một thoáng kinh ngạc ánh lên nơi đáy mắt trống rỗng của đối phương. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lập tức chuyển thành lưỡi dao sắc lẻm. Kết quả này bản thân cũng phần nào đoán được, nếu Parm mỉn cười, vui vẻ chào đón tôi mới lạ lùng đấy.

'Anh là ai?' Đối phương cố tỏ ra thản nhiên, bởi nếu theo logic thông thường, cậu ta đáng ra phải hỏi nhiều thứ hơn ngoài câu kia.

"Bạn của P'Phu."

'P đâu có bạn bè.'

Nói cái quái gì vậy trời?

"Kao là bạn của P." Người đàn ông vốn đang đứng im không nhúc nhích, bất thình lình vươn tay, quàng lên vai tôi, như muốn nhấn mạnh lời khẳng định của mình. Nhưng hành động của anh khiến Parm càng nhíu mày chặt hơn, và lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Thật ra, bởi chưa đủ thân quen với Parm nên tôi không biết phải phản ứng lại người nọ như thế nào. Chính vì điều đó, bản thân chỉ có thể tránh những lời nói hay hành động quá mức thân mật với P'Phu, bằng không, chỉ càng chọc giận cậu ta. Nhưng tôi cũng sẽ không chỉ xã giao qua loa với dối phương.

"Lại ngồi ăn tráng miệng với ta nào." Mẹ Helen chứng kiến bầu không khí ngột ngạt này, vội vàng tiến lên cắt ngang, kéo cánh tay Parm. Ban đầu, tôi đã nghĩ cậu ta sẽ phớt lờ bà, nhưng không phải vậy... Người nọ trừng tôi thêm một cái nữa, sau đó theo mẹ Helen rời đi.

"Em trai P có phải khó đoán quá không?" Tôi thì thầm với người đàn ông bên cạnh, "Giống như con gái đang trong kỳ kinh nguyệt ấy."

Phải nói thái độ khó ở và cảm xúc thay đổi xoành xoạch của Parm, chẳng khác nào Ja tỏa ra áp suất thấp khi đang trong chu kỳ. Những lúc đó, tôi chỉ muốn ôm đầu chạy trốn mà thôi.

"So sánh nó với cái gì đó hả?"

"Chỉ nói bâng quơ vậy thôi. Em không thích như vậy chút nào."

"Thỏ điên." Người đàn ông vẻ ngoài hung dữ lắc lắc đầu, nhưng trông anh đã thả lỏng hơn ban nãy. Điều này khiến tôi cảm giác bản thân vừa làm rất tốt.

"Sao hôm nay Parm lại chịu xuống lầu vậy nhỉ?"

"Nhất định là do nghe thấy cái giọng oang oang của em đó."

"Đợi đã... P đang đổ lỗi cho em ấy hả?" Tôi bày ra gương mặt không hài lòng, mở miệng định phản bác lời vừa nói của đối phương.

"Hừm."

Không thèm đính chính gì luôn.

"Đùa em thôi." P'Phu vò mạnh đầu tôi, khiến nó rối bù, sau đó quàng tay, kéo người đi theo mình, "Sẵn sàng chưa?"

"Người P cần hỏi là em trai mình ấy, xem cậu ta có chịu nói chuyện với em không nha?"

"Lại mồm mép nữa rồi." Người đàn ông hung dữ nhếch khoé môi, lộ ra nét cười nhàn nhạt, sau đó lại vươn tay xoa đầu tôi lần nữa. Gặp nhau trong tình huống thế này, điều chắc chắn phải làm là cố hết sức niềm nở và giữ vững trạng thái. Được rồi, hiện tại, bản thân chỉ có thể cười, tay bám chặt bên eo P'Phu, đi theo bên cạnh anh, không thèm quan tâm chuyện gì khác.

Có vẻ như P'Phu đã đoán được Parm sẽ rất nhanh quay lại phòng của mình, bởi vì lúc chúng tôi bước vào, phòng ăn chỉ còn lại dì Jane đang thu dọn bàn. Tráng miệng trong ly trông vẫn mới như chưa từng được đụng tới.

"Dì ơi, Parm không ăn sao?" Tôi bước về khu bàn ăn nơi dì Jane đang đứng và dừng lại ngay phía sau bà, khiến đối phương có chút giật mình phải quay người lại. Nhưng khi nhận ra ai đến, người nọ lập tức mỉm cười, cầm lấy tay tôi.

"Dì vừa đi chuẩn bị tráng miệng một chút, nhưng quay lại thì bà chủ và cậu chủ nhỏ đã lên lầu rồi."

"Nếu đã vậy, dì không cần mang đi đâu. Con sẽ ăn." Mấy món tráng miệng trông khá công phu nhưng chẳng động vào chút nào, chẳng phải sẽ khiến người làm thất vọng lắm sao?

"Vậy dì sẽ mang cho con một phần mới nhé."

"Không sao đâu ạ. P'Phu với con ăn chỗ này là được rồi." Tôi chọt chọt cánh tay người bên cạnh đang bày ra gương mặt bối rối, ý bảo anh nói giúp mình. Cuối cùng, P'Phu cũng gật đầu xác nhận. Sau khi thấy vậy, dì Jane liền rời đi.

Mùi vị của chiếc bánh nhà làm này vốn không thuộc loại tôi quá yêu thích. Nhưng sau một thời gian dài chưa được đụng đến đồ ngọt, bản thân đã thôi không kén chọn như trước... Bằng không, có khi tôi lại chẳng có cơ hội ăn nữa.

"Ngọt quá." P'Phu chỉ cắn được một ngụm nhỏ rồi lập tức nhăn mặt. Cuối cùng, anh buông muỗng và quay sang chơi với con thỏ bông ngu ngốc kia, để lại mình tôi chiến đấu với mớ tráng miệng. Không chỉ có thế... Vừa quay đầu lại, đáy mắt lập tức nổi lửa khi phát hiện người nào đó đang nhìn con thỏ ngu ngốc hết sức dịu dàng, thậm chí còn hơn cả những lúc đối diện với tôi.

Không thể được... Tôi nhất định đem con thỏ kia đi đốt!

"Cái mặt gian tà đó vẫn không bỏ được à?" Người bên cạnh bất ngờ giơ tay chọt má tôi, ánh mắt có chút bất lực, khiến mấy ý tưởng xấu xa lập tức biến mất. Bản thân chợt nhận ra mỗi khi trong đầu mãi mê tính toán chuyện xấu luôn bị anh bắt quả tang, kể từ hai năm về trước.

"Đừng có chỉ trích em xấu xa nữa mà. Chúng ta nên bàn chuyện về Parm nè."

"Tôi cứ tưởng em đã lên được kế hoạch gì đó rồi."

"Này là mỉa mai phải không?" Nếu là trước đây, tôi có thể làm được mọi thứ mà không cần đến kế hoạch.

"Tùy em hiểu." Người bên cạnh cười nhẹ, rồi lại đẩy mạnh đầu tôi đến suýt nữa lệch mất, "Lúc trước không phải thích tự lên kế hoạch lắm sao?"

Đúng vậy, nếu là lúc trước, tôi sẽ chẳng buồn nghĩ ngợi quá nhiều như thế này, luôn đợi đến thời điểm thích hợp mới tùy cơ ứng biến. Không đời nào có chuyện bản thân sẽ ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận, dò hỏi thật chi tiết mọi thứ như bây giờ.

"Nhưng vẫn là em thôi." Tôi đặt muỗng xuống, quay sang nhìn thẳng vào mắt P'Phu, "Em vẫn thích làm mọi thứ theo cách của mình như trước. Chẳng qua bản thân đã trưởng thành nên học được cách suy nghĩ trước khi hành động, nhưng em vẫn là Kao của ngày đó."

Tôi không hy vọng bản thân thay đổi bất cứ điều gì, đơn giản là hoàn thiện bản thân và quan tâm đến mọi việc xung quanh hơn trước. Bởi lẽ, trước sau gì, tôi vẫn là thằng nhóc luôn yêu thích P'Phu hơn tất cả những kẻ khác giống như trước đây.

"Tôi biết." P'Phu vươn tay, ký nhẹ lên trán tôi một cái như thể muốn nói tự bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi. Gương mặt cứng nhắc của anh trông dịu dàng hơn rất nhiều, đồng thời tay chuyển thành hành động vuốt ve đầu tôi, "Tôi vui vì em đã trưởng thành hơn. Nhưng cũng không hy vọng em thay đổi điều gì cả."

"Vâng."

"Thế làm sao em hiểu những gì Parm đã nói? Em học thủ ngữ sao?"

"Ừm. Em học nó vào mỗi thứ bảy đó, quả thật có chút mệt." Tôi nhún vai, nhớ lại quãng thời gian đấy. Thật sự, bản thân phải bỏ khá nhiều công sức để ghi nhớ mấy thứ này, nhưng tính ra cũng chẳng khó đến mức nuốt không trôi. Đương nhiên, cuối cùng tôi cũng hoàn thành khoá học.

"Cám ơn sự hy sinh của em." Người nọ mỉm cười. Và chỉ thế thôi, tôi cảm thấy chính mình giống như nhận được phần thưởng cho những công sức đã bỏ ra khi ấy.

"Em tình nguyện mà."

"Cho em chọn đó."

"Chọn gì a?"

"Ra ngoài chơi, hôm nay hay ngày mai hử?"

"Sao cơ...?" Tôi bày ra gương mặt khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó hai mắt toả sáng loè loè khi hiểu ra điều anh muốn nói. Đây là nguyên nhân hôm nay P'Phu không đi làm, bởi lẽ...

"Tôi có hai ngày nghỉ đấy. Bao giờ muốn ra ngoài chơi đây?"

"Ngày mai!" Hiện tại đã qua nửa ngày trời, sao anh mới nhắc đến vấn đề này hả? Vì thế, tôi quyết định đợi đến ngày mai, để tận hưởng khoảnh khắc bên nhau trọn một ngày vậy. Vả lại, hôn nay dẫu gì cũng là ngày đầu năm mới, bên ngoài nhất định sẽ vô cùng đông đúc, không thích hợp để ngắm cảnh đâu.

"Em thật sự là thỏ phải không?"

"Đương nhiên rồi." Tôi cười sung sướng, hạnh phúc đến nỗi chẳng muốn thời gian trôi đi nữa. Kể từ lúc gặp lại, anh vẫn luôn thể hiện rõ ràng thái độ dành cho tôi. Quá tuyệt, đó là tất cả từ ngữ chính mình có thể nghĩ ra để diễn tả cảm xúc lúc này. Hết thảy những hành động của đối phương, nghi ngờ gì đó không phải nên gạt bỏ rồi đi?

"Thế hôm nay định làm gì?"

"P muốn làm gì nè?" Tôi lập tức hỏi ngược lại, nhường quyền quyết định lại cho người nọ. Này vốn chẳng phải do bản thân không nghĩ ra được ý tưởng gì, nhưng tôi càng hy vọng anh có thể làm những điều mình thích trong kỳ nghỉ hiếm hoi này.

"Không nghĩ được gì cả." Đối phương ngay lập tức trả lời, có vẻ trong đầu thật sự không có ý tưởng nào.

"P chưa từng muốn làm gì sao?" Tôi khó tin xác nhận lần nữa. Thỉnh thoảng, bản thân thật muốn mở đầu P'Phu ra để xem nó chứa gì bên trong, nhất định lại là mấy thứ rất khác người đi.

"Suốt hai năm qua, tôi vẫn luôn mong muốn duy nhất một điều, đến nỗi quên mất những thứ khác."

"Mong muốn gì?"

"Gặp lại em đấy."

"Đừng cố gắng hạ gục người ta bằng những lời như thế chứ!" Tôi mất kiên nhẫn, chĩa tay thẳng vào mặt người đối diện đang nhếch cao khoé môi và cười khùng khục không ngừng. Bản thân vô cùng bức bối giống như đang đứng giữa trời hè. Con người này, đã nâng cấp thành kẻ đáng sợ đến mức nào rồi.

"Này, đừng nghịch nữa. Ngồi đàng hoàng chút, té xuống đất bây giờ." P'Phu lộ ra gương mặt dọa người, sau đó kéo tay, bắt tôi ngồi lại nghiêm chỉnh, "Có muốn lên lầu nói chuyện với Parm một chút không?"

Người nọ lại một lần nữa thành công khiến cảm xúc tôi bất thình lình hoá ra nghiêm trọng.

"Đi nào. Em biết P đang lo lắng về Parm. Tụi mình lên đó xem thử nào." Thêm nữa là... Dù cho cuộc gặp mặt đầu tiên là một mớ bòng bong, nhưng tôi vẫn muốn đưa quà cho người nọ. Nói gì thì nói, bản thân đã cất công chuẩn bị nó từ rất lâu, không thể tặng đi thì thật đáng tiếc.

Tôi theo P'Phu trở về phòng của anh. Người nọ để con thỏ bông ngu ngốc kia xuống giường, sau đó cầm lên món quà tôi đã chuẩn bị cho Parm. Anh ấy nhất định hiểu tôi thật lòng cố hết sức để giúp...

"Sao còn đứng ở đây?"

"..."

"Đùa đấy."

Tôi nghĩ bản thân bắt đầu phát điên với mấy trò đùa mặt lạnh của người đàn ông nảy rồi.

Phòng của Parm nằm ngay đối diện phòng P'Phu. Chỉ vừa đứng ngay trước cửa thôi, tôi đã cảm nhận được bầu không khí u ám, không muốn ai đến gần của nơi này. Dĩ nhiên, cái này nhất định là do đối phương cố tình tạo nên. Trong khi P'Phu gõ cửa, tôi đứng chờ trong im lặng, thầm đoán xem lát nữa sẽ bị ăn đấm ở vị trí nào trước nhất. Chỉ hy vọng, phần đầu sẽ không nằm trong phạm vi tấn công là tốt rồi.

Parm mở cửa và chào đón chúng tôi bằng gương mặt vô hồn như mọi ngày. Nhưng ngay khi liếc thấy bóng dáng tôi đứng ngay bên cạnh anh trai mình, cậu ta lập tức nheo mắt.

"Kao mang quà cho em." P'Phu lên tiếng. Người đối diện im lặng liếc qua món đồ trong tay đối phương sau đó quay đầu, bỏ vào trong phòng. Phần mình, tôi thở phảo nhẹ nhõm khi biết cậu ta không mang ra thứ gì để gõ đầu mình.

Bày trí trong phòng Parm không khác mấy so với bên P'Phu, có điều rèm cửa dùng loại tối màu hơn nên trông căn phòng u ám hơn hẳn. Có khi, chủ nhân nơi này tự cho mình là ma cà rồng không chừng.

"Vào đi." P'Phu đẩy vai, sau đó nhét món quà anh đang cầm vào trong tay tôi. Vì thế, bản thân đành dừng việc quan sát căn phòng, giơ tay tự trỏ vào mình, như muốn hỏi đối phương thật sự muốn để tôi tự tay đem quà đưa cho người kia hay sao. Quả nhiên, anh liền gật đầu xác nhận.

"Nếu cậu ta ném đi, em nhất định khóc chết luôn đó." Tôi khẽ thì thầm với người đàn ông bên cạnh, sau đó siết chặt món quà trong tay mình, "Anh có biết thứ này giá trị đến mức nào không P?"

Giá trị món quà này có thể không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đối với tôi ý nghĩa tinh thần của nó thì không gì sánh được

"Em ấy sẽ không như vậy đâu."

"Parm..." Tôi khẽ giọng gọi tên cậu trai đang ngồi ở góc giường, đưa lưng về phía chúng tôi. Đợi đến khi đối phương chịu quay lại, chính mình liền đem món quà giơ ra trước mặt người nọ, "Tặng cậu này."

Parm không buồn nhìn đến tôi, mắt liếc qua chiếc hộp vừa được đặt xuống giường đúng một giây. Lúc bản thân chuẩn bị mở miệng nói thêm gì đó, người nọ liền quay đi, để lại duy nhất tấm lưng, khiến khóe môi tôi run rẩy nói không nên lời.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng bị người khác lơ đẹp như vậy. Thật sự phải đá cho tên nhóc này mấy trăm cái mới hả giận.

"Parm, nhận quà đi." Người đàn ông hung dữ dường như cảm nhận được nội tâm đang cuộn sóng của tôi, vì thế anh đành lên tiếng hối thúc em trai mình. Và Parm, đương nhiên buộc lòng phải bày ra bộ dạng em trai ngoan ngoãn nghe lời... Miễn cưỡng cầm lấy hộp quà rồi lại quay người đi.

Thằng nhóc phiền phức!

Cậu ta nghĩ tôi không thấy được bộ dạng thở phì phò lúc đưa mắt nhìn lên hay sao vậy?

"Em trai anh, rất đáng bị ăn đập đó. Hôm nay thì thôi đi. Nhưng ngày mai thì không dám hứa chắc đâu đó." Tôi quay sang thì thầm với P'Phu bên cạnh. Thay vì tỏ ra không hài lòng, ngược lại... Anh trông như đang muốn cười vậy.

"Như nhau cả."

Nói chung, P'Phu có thật sự lo lắng về em trai mình không nhỉ. Thật khó hiểu.

"Thật ra, Parm vốn không phải kiểu người giao tiếp kém đâu." P'Phu giải thích rõ hơn khi bắt gặp thái độ trầm trọng trên mặt tôi, "Em trai tôi cũng giống như những người bình thường khác. Chẳng qua, trong đầu nó chứa qua nhiều suy nghĩ, vì vậy hành động bên ngoài mới khó đoán như vậy."

"Ừm."

"Không người nào ở đây có thể gần gũi với Parm. Nhưng nếu là em... Hẳn sẽ có cách nhỉ."

"Sao anh nghĩ em có thể làm được chuyện đó vậy P?"

"Vì em đâu có bình thường như người ta."

"Câu trả lời nhanh ghê đó." Làm ơn giả vờ nghiền ngẫm một chút trước khi buông lời mỉa mai người ta chứ. Nhưng thôi, tôi sẽ không tự dằn vặt vì vấn đề nãy nữa đâu.

"Tôi phải đi bàn công việc một chút. Em ở đây với Parm nhé."

"Này!" Chính mình gần như khóc thét khi người bên cạnh đứng lên, bỏ ra khỏi phòng, bỏ mặc tôi lại với tên nhóc mặt than nào đó. Ít nhất, anh phải dặn dò đôi lời gì chứ, không phải sao? Đem con bỏ chợ thế này coi sao được.

Dù sao đi nữa... Thằng nhóc kia hẳn không bí mật tàng trừ dao kéo hay súng máy trong phòng, để bắn vỡ đầu tôi bất cứ lúc nào đâu nhỉ?

Bản thân chợt cảm thấy một cơn đau buốt chạy dọc sống lưng, vì thế chính mình lập tức đưa mắt kiểm tra một lượt trong phòng. Sau khi chắc chắn không có thứ gì đe dọa tính mạng, tôi mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, yên tâm ngả lưng xuống giường, mắt nhìn về phía tấm lưng rộng của tên nhóc mặt than đang ngồi ở một góc giường.

"Cậu thật sự không muốn mở quà của tôi sao?"

Im lặng...

"Hay để tôi mở giúp nhé?"

Im lặng...

"Trong này có thứ hay lắm nè."

Lần này, người nghe buộc lòng quay đầu, ném cho tôi ánh mắt hết sức cáu kỉnh. Chính mình có chút kinh ngạc nhìn đối phương dùng thủ ngữ để giao tiếp, sau đó mỉm cười.

'Anh thôi giả vờ đi có được không?'

"Thật may vì cậu cuối cùng cũng chịu thẳng thắn trao đổi với tôi nha. Từ nãy đến giờ, tôi quả thật bị cậu chọc tức đến mức muốn phát điên luôn rồi đây." Tôi ngồi dậy khỏi giường, sau đó vỗ mạnh lên vai Parm. Đây là hành động thể hiện sự chân thành muốn gầy dựng xong tình hữu nghị với đối phương. Cảm giác có chút buồn cười, vì đây cũng là lần đầu tiên bản thân cố gắng trò chuyện lịch sự với một đứa nhóc kém tuổi như vậy. Một đứa tưng tửng như tôi vốn không hợp với kiểu này chút nào.

'...' Nhóc mặt than lại nhìn tôi với biểu cảm trống rỗng, nhưng vậy vẫn tốt hơn vì cậu ấy không quay mặt đi như ban nãy.

"Mở quà coi thử bên trong đi. Đảm bảo cậu sẽ thích." Tôi hất đầu về phía hộp quà để bên cạnh đối phương. Thật ra, bản thân vốn có thể mở người nọ, nhưng vì tên nhóc này quá mức khó bảo nên tôi buộc đối phương phải làm điều cậu ta không thích. May thay, lần này, người nọ không phớt lờ lời tôi nữa và đồng ý ngồi mở quà. Thời điểm nhìn thấy đồ vật bên trong, tôi có thể nhìn ra một thoáng kinh ngạc ánh lên nơi đáy mắt đối phương.

Trong đó không chỉ có một bộ trò chơi điện tử mà còn rất nhiều đĩa game nữa.

"Đây là bộ sưu tập hàng hiếm của tôi đó." Tôi khoe khoang, mắt nhìn về phía chồng đĩa game trong hộp.

'Ngớ ngẩn.' Nói xong, cậu nhóc cầm lấy đĩa game đấu vật, giơ nó lên cao như thể muốn ném đi. May thay, tôi nhanh chóng phát hiện bất thường, vì thế lập tức chĩa tay về phía đối phương.

"Cậu tốt nhất nên bỏ ngay ý tưởng đó đi!" Tôi rít lên khiến người nọ cũng phải giật mạnh mình, sau đó vội vàng giật lại đĩa game và giữ nó trong tay, rồi giơ tay kí mạnh lên đầu tên nhóc, "Tuy đây chỉ là một món đồ chơi, nhưng không có nghĩa cậu có thể tùy ý ném đi như thế."

Đĩa game có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với tôi... Đó là trò mà tôi từng chơi cùng P'Phu hai năm trước đây. Chính mình đem nó ra làm quà tặng, ấy vậy mà tên nhóc điên khùng này định ném nó đi.

'Anh dám đánh tôi?' Parm giơ tay xoa xoa đầu mình, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt hình sắc lẻm.

"Sao tôi không thể đánh cậu hả?" Tôi hỏi ngược lại, rồi giành lại chiếc hộp trong tay đối phương. Bởi lẽ, nếu không làm như thế, cậu ta có khi sẽ ném nó vào mặt tôi thật đấy.

'Tôi sẽ méc P.'

"Được thôi. Cứ thoải mái làm vậy đi, nhưng..."

'...'

"Tôi cũng sẽ khiếu nại về cậu... Tôi sẽ bảo với anh ấy rằng cậu tính ném đĩa game mà anh ấy thích chơi..." Tôi đem đĩa game bỏ lại trong hộp, rồi ngước nhìn Parm với ánh mắt vô cùng nghiêm túc. "Đừng cố làm hỏng mấy thứ này. Đây đều là kỷ niệm của P'Phu đấy. Không sợ sau này sẽ hối hận sao?"

Lúc nào cũng được chiều chuộng, đòi hỏi những thứ bản thân muốn nhưng lại chẳng chịu phản ứng gì, bởi vì ngay từ đầu, mọi người xung quanh không thật sự tìm cách giải quyết vấn đề cốt lõi của đối phương. Nếu Parm không chịu nói ra những cảm xúc thật sự trong lòng thì chẳng ai có thể hiểu được.

"Cậu không tin tưởng kẻ khác và cũng chẳng để ai đến gần mình. Nhưng bản thân có từng nghĩ đến, mọi người trong nhà đều vô cùng lo lắng cho cậu không hả."

Người đối diện lắng nghe, nhưng không hề tỏ ý nhượng bộ. Tôi âm thầm quan sát phản ứng của Parm. Dù rất mơ hồ, nhưng bản thân cảm giác được mình đã nói vào đúng vấn đề. Và dù cho người nọ không thể hiện ra, nhưng tôi cảm giác lời nói của mình đã chạm tới bên trong cậu ta. Có lẽ, tên nhóc này từ bé đến lớn chưa từng bị mắng nặng lời đến vậy. Bình thường, P'Phu chỉ tức tỏ ra hung dữ với cậu ta vài giây ngắn ngủi sau đó liền trở lại an ủi dỗ dành. Thật tình, tôi nghĩ người trong nhà này cần phải thay đổi, nhưng... Nếu có thể giải quyết từ nguyên nhân của vấn đề sẽ còn hiệu quả hơn nữa.

"Mai tôi sẽ lại ghé sang lần nữa. Đừng có ném đồ lung tung, bằng không tôi cam đoan đá hỏng eo cậu đấy." Tôi đe doạ tên nhóc, sau đó đứng lên, vặn người mấy cái, rồi mở cửa rời khỏi phòng. Trước khi khép cửa lại, chính mình vẫn không quên bỏ lại một câu dù chẳng hề quay đầu lại, "Trong đó có rất nhiều đĩa game P'Phu thích chơi. Đừng có phá hư chúng, bằng không chọc tôi nổi điên thì đừng có trách."

Thật ra, quà một khi đã tặng đi, người nhận có thể tùy ý làm bất cứ điều gì đối phương muốn. Nhưng tôi không đành lòng nhìn những đĩa trò chơi mà chính mình vô cùng nâng niu nhưng vì để làm thân với cậu ta mà phải cho đi, để rồi kết cục lại nằm trong sọt rác. Do đó, lấy P'Phu ra để đe doạ cậu ta hẳn là một quyết định sáng suốt.

"Như thế nào rồi?"

Phải nói là tôi không làm nổi điều anh ấy mong muốn rồi.

Chính mình ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng khoanh tay dựa lưng vào bức tường bên cạnh phòng Parm, rồi chụp lấy cánh tay anh, kéo anh vào trong căn phòng đối diện.

"P là người xấu." Tôi bắt đầu với việc phàn nàn. Nhưng hiển nhiên, người đàn ông bộ dạng hung dữ sẽ không phản ứng lại, thay vào đó tiếp tục đứng khoanh tay dựa tường, nhìn chằm chằm tôi, "Sao anh nỡ lòng nào bỏ em lại một mình như thế hở P?"

"Vậy sao em không ngay lập tức chạy ra khỏi đó?"

"P nghĩ em là loại người gì chứ?" Tôi chụp lấy con thỏ ngủ ngốc, túm cổ nó rồi đặt lên đùi mình, rồi ngước nhìn đối phương với bộ dạng cáu kỉnh, "Nếu em đứng lên bỏ ra ngoài, Parm sẽ cảm thấy thế nào?"

"Đúng thế."

"Đợi đã... P đã tính trước được rằng em sẽ không lập tức bỏ ra ngoài đi?"

"..." Người nọ không nói gì, chỉ đáp lại tôi bằng một nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên, chính mình lập tức hiểu được điều đối phương ngụ ý. Anh ấy hẳn biết chắc rằng tôi sẽ không rời khỏi căn phòng kia nên mới cố tình làm như vậy. Người nọ không sợ sẽ xảy ra một vụ án mạng trong căn nhà này sao? Chỉ cần liếc mắt một cái, ai cũng biết hai chúng tôi rất không ưa nhau rồi. "Thế em nghĩ sao?"

"Về Parm ấy hả?" Tôi đành dừng việc hành hạ con thỏ trong tay lại vì chủ nhân của nó bước tới bên cạnh mình và ngồi xuống, sau đó giành lại món đồ chơi, rồi dịu dàng vuốt ve.

"Ừm."

"Thật lòng mà nói, em thấy mình nên hỏi P và những người xung quanh để biết thêm về Parm nhỉ?"

"Mọi người chỉ thấy được khía cạnh mà em ấy muốn cho họ thấy. Giống như điều tôi nhìn thấy sẽ khác với cái mà dì Jane cảm nhận được. Hay như những thứ Cha và Helen chứng kiến lại cũng không giống mọi người. Có nhiều khi, chúng tôi cố lắp ghép những hành vi ấy với nhau, nhưng vẫn cảm thấy chưa hiểu hết về Parm."

Tôi thở dài khi bắt gặp gương mặt u sầu của P'Phu. Dù cho, trong lòng có chút mừng thầm khi thấy người nọ chịu bộc lộ nhiều cảm xúc khác nhau với mình, nhưng nếu là gương mặt này, tôi thà để cho anh giữ lại vẻ lạnh lùng vốn có còn hơn. Chỉ nhìn thôi, trái tim đã đau đớn vô cùng rồi.

"Không phải P chưa hiểu hết về Parm đâu. Em nghĩ, cậu ấy là hy vọng anh nhìn thấy toàn những điều tốt đẹp về mình đấy." Ban đầu, bản thân vốn không quá chắc chắn về kết luận này. Nhưng sau khi nghiêm túc trò chuyện và quan sát, tôi tựa hồ phát hiện tình trạng của Parm vốn không tệ như mình đã nghĩ. Cậu ta chẳng qua chỉ đang khoá kín trái tim mình lại và đòi hỏi sự quan tâm nhiều hơn người bình thường một chút, "Vừa nãy, em đã suýt chút nữa với Parm rằng, căn bệnh kia không phải cái cớ để cậu ta đòi hỏi mọi người phải chiều theo mình."

Người nghe lập tức ngẩng đầu, đáy mắt có chút kinh hãi. Nhưng lúc nhận ra tôi đã không thật sự làm điều mình vừa nói, vẻ bất ngờ trên gương mặt cũng dịu lại. Người nọ nhất định đang lo lắng nếu lời này thật sự đến tai Parm, không biết tên nhóc kia sẽ lại làm ra chuyện động trời gì nữa.

"Nhưng khi ấy, em cảm thấy nếu mình nói như vậy chỉ sẽ gây thêm rắc rối cho P mà thôi. Ý em là, cậu ấy đem bản thân trở thành trung tâm, buộc mọi người phải chiều theo yêu cầu của mình..."

"Ừm."

"Thật ra việc biến mình thành trung tâm của sự chú ý chỉ là một cái cớ mà thôi. Theo em, đó chẳng qua là dấu hiệu cho thấy cậu ấy cần nhiều quan tâm của mọi người xung quanh mà thôi. Là quan tâm... Chứ không phải chiều chuộng." Một mình P'Phu cố gắng không nuông chiều Parm thôi thì không đủ. Ví như, cách anh nói chuyện điện thoại với Parm lúc trước, quả thật là cố tình không muốn nhường nhịn đối phương. Nhưng khi trở về sống cùng nhau dưới một mái nhà, người nọ nhất định không thể cứ mãi như thế này được. Hơn nữa, dì Jane, mẹ Helen, và cả người cha ruột của hai anh em mà tôi chưa có cơ hội chào hỏi, mới chính là vấn đề mấu chốt cần giải quyết, "Em không thể ý kiến gì về chuyện gia đình P cả. Nhưng nếu P muốn em giúp chăm sóc Parm, vậy thì bản thân sẽ cố hết sức có thể."

"Hiểu rồi." Bản thân hoàn toàn không biết từ lúc nào chính mình lại để lộ ra gương mặt căng thẳng, nhưng một cái chạm nhẹ nhàng... Của con thỏ, lên gương mặt tôi, đè nén trong lòng theo đó trôi tuột mất.

"P nhất định phải để dành cho em thật nhiều phần thưởng đó."

"Biết rồi."

"Em cũng muốn được chiều chuộng nha."

"Không phải chính em cũng vừa nói đừng chiều chuộng mấy đứa hay cho mình là cái rốn của vũ trụ sao?"

"Em đâu có bảo mình sẽ thôi không xem bản thân là trung tâm. Nhưng điều đó chỉ áp dụng cho những người sẵn lòng chấp nhận nó thôi. Như vậy thì đâu có gì sai nào." Tôi khoa tay múa chân mãi đến khi người đàn ông bên cạnh mỉm cười thành tiếng.

"Nếu vậy thì được."

"Thế P ngày nào cũng phải làm việc sso?"

"Đúng thế." Anh gật đầu.

"Không đúng nha. Em đã kiểm tra công ty của P rồi, ngày Chủ nhật đóng cửa mà. Để một mình Chủ tịch phải làm việc, họ có bị điên hay không vậy?" Nếu thằng So không nói, tôi cũng chẳng biết công ty P'Phu thật ra cũng có ngày nghỉ như mọi người. Anh ấy đã làm việc chẳng khác nào một người máy từ khi quay trở về Anh. Sau khi biết ra chuyện này, tôi cảm thấy mình cần ngăn không cho điều này tái diễn, "P phải dành nhiều thời gian hơn cho những người khác nữa. Không thể chỉ đâm đầu vào làm việc một mình như thế. Bảo sao lại gầy đến mức này, trông có khác nào con tôm khô đâu."

"Dành thêm thời gian cho Parm sao?"

"Dành thời gian cho em này." Anh ấy thật sự nghĩ tôi bay cả chặng đường dài sang Anh chỉ để giúp đỡ Parm thôi sao? Thằng này không thèm làm mấy việc vô bổ, chẳng mang lại tí lợi lộc gì đâu nhé. "Thêm nữa, làm ơn ăn uống đầy đủ đó. Nếu P cảm thấy ngán đồ ăn văn phòng, em sẽ làm cơm trưa cho anh mỗi ngày. Được rồi, đó là giao kèo giữa chúng ta nhé."

"Đợi đã..."

"Không cho ý kiến nha P. Nếu em để P có cơ hội lên tiếng, anh nhất định sẽ lại lấy ra cái cớ gì đó để phản bác nữa cho xem. Cho nên, đừng nói gì cả." Tôi cướp lấy con thỏ trong tay đối phương, giơ lên và dùng tay của nó chắn ngay trước miệng của người đàn ông hung dữ ở trước mặt, ngăn không cho anh lên tiếng. "Về chuyện của Parm, em sẽ giúp anh xử lý nó. Đổi lại, P phải biết chăm sóc bản thân hơn nữa. Đây là cái giá cho việc trốn tránh suốt hai năm qua, biết không hả?"

Người nghe ở phía đôi diện hơi nheo mắt, sau đó lại dùng ánh nhìn rực rỡ ấy hướng thẳng về phía tôi, như thể đang cố nhịn để không phá cười thành tiếng. Anh đợi cho tôi kết thúc câu nói của mình, sau đó dùng bàn tay to lớn kéo con thỏ xuống khỏi miệng mình.

"Tôi không được quyền từ chối nhỉ?"

"Đúng thế."

"Thỏ điên." Người nọ nói rồi dùng tay xoa đầu, khiến tôi phải ngượng ngùng, "Tôi hiểu rồi."

Tôi kinh ngạc, ngước mắt nhìn người đối diện, bởi lẽ mọi thứ bỗng nhiên dễ dàng ngoài sức tưởng tượng. Bản thân đã cố gắng gom góp cả trăm ngàn từ để dành thuyết phục đối phương, ấy vậy mà hiện tại chẳng cần dùng tới nữa. Và khi một lần nữa ngẩng đầu lên, cả người như bị chấn động vì va phải cái nhìn quá đỗi dịu dàng của người nào đó.

"Trông cậy cả vào em nhé."

Tôi chết cho anh coi, tin không?

Tôi từng tự hỏi rằng con người có thể lật mặt nhanh đến mức nào. Nhưng trong cuộc sống... Chúng ta vốn không nên thay đổi quá thường xuyên như vậy. Tôi thuộc kiểu người luôn thể hiện cảm xúc ra ngoài. Buồn chán chính là buồn chán. Bất cứ ai nhìn vào đều sẽ cảm nhận được điều đó. Và chính mình cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ che giấu những suy nghĩ trong đầu. Nhưng kỳ này, một lần nữa trong đời, tôi phải giả vờ như mọi chuyện vẫn đang ổn.

"Noo'Kao, đừng giận Phu nhé." Mẹ Helen cố gắng dỗ dành tôi lần thứ ba mươi.

"Con không giận đâu, mẹ ạ." Tôi khẽ mỉm cười, dù trong lòng đang hừng hực lửa giận.

P'Phu quả nhiên là một sinh vật chẳng hề đáng tin cậy chút nào. Mới ngày hôm qua thôi, anh ấy đã hứa hẹn đủ thứ với tôi, vậy mà, sáng nay lại thức dậy thật sớm và trốn đến công ty. Và hiện tại, mẹ Helen phải đứng ra dỗ dành tôi với lý do người nọ có công việc đột xuất phải giải quyết.

"Khoan đã, để con mang đồ ăn lên cho Parm nhé." Tôi nhận lấy chiếc khay đồ ăn trong tay dì Jane, sau đó hùng hổ bước lên tầng trên. Trước mặt người lớn, bản thân đương nhiên phải trưng ra vẻ mặt tười cười hiểu chuyện, tránh việc làm cho họ lo lắng. Nhưng tôi thật sự không đủ kiên nhẫn để giữ mãi thái độ hòa nhã trên mặt, vì vậy cách tốt nhất chính là trốn trước vậy. Có điều, chỉ vừa liếc mắt về phía căn phòng của người nào đó, là nguyên nhân gây ra cơn phẫn nộ lần này, bản thân liền muốn giơ chân đạp cửa mấy cái cho bỏ tức.

P'Phu bảo với tôi rằng, ngôi nhà này chỉ vừa đủ phòng cho những người đang sống ở đây. Vì thế, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ chung một phòng với anh. Dù sao, giường P'Phu cũng đủ rộng cho tận năm người nằm mà vẫn không thấy chật. Cho nên, bởi vì ngủ quá sâu, bản thân hoàn toàn không biết người bên cạnh thức giấc lúc nào. Đợi đến khi mở mắt ra, đối phương đã biến mất không thấy tăm tích. Đương nhiên, tôi lập tức lao nhanh xuống nhà dưới và hỏi những người xung quanh... Nếu biết chuyện thành ra như vậy, hôm qua tôi đã chọn ra ngoài chơi.

Tôi gõ cửa phòng Parm theo tiết tấu đặc biệt mà P'Phu đã dạy. Chủ nhân căn phòng nhất định đã thức giấc từ lâu, nên rất nhanh liền bước ra mở cửa. Có điều, vừa trông thấy mặt tôi, cậu ta hiển nhiên muốn ngay lập tức sập cửa. Không may thay, tôi đã kịp chen nửa người vào trước nên ý định kia không thể thành công được.

"Tôi mang đồ ăn cho cậu đây." Sau khi đặt khay thức ăn lên bàn, chính mình liền ngồi xuống giường, không thèm quan tâm thái độ của chủ nhân nơi này.

'Xong rồi thì ra ngoài đi.' Đối phương nhíu mày, chỉ tay về phía cánh cửa.

"Cậu không thấy cô đơn sao?"

'Không.'

"Nhưng mà tôi cô đơn nè. Muốn ở chung với người khác cơ." Thân là em trai, cậu ta nên thay anh trai mình gánh trách nhiệm thì hơn. Bởi vì P'Phu đã nỡ lòng bỏ rơi tôi, nên bản thân sẽ tìm tên nhóc mặt đơ này để giải khuây vậy. "Cô đơn một mình không có tốt đâu. Ở chung với tôi nè, dám cá cuộc sống cậu sẽ trở nên tươi đẹp và rạng rỡ nha."

'Tôi không ưa bản mặt anh.' Parm dùng tay ra hiệu, rồi chỉ thẳng vào mặt tôi.

"Cái này tôi biết. Cơ mà có thể hỏi một chút về nguyên nhân không?"

'Anh muốn lừa gạt P chứ gì?'

"Lừa P'Phu?" Tôi nhướn mày, sau đó dịch người lại gần Parm hơn, bắt đầu có hứng thú với điều đối phương vừa nói.

'Người ngoài đương nhiên không thể tin tưởng. Bọn họ tiếp cận chúng tôi để tìm kiếm lợi ích mà thôi.' Cậu ta khựng lại như để suy nghĩ gì đó, rồi ném cho tôi một ánh mắt không chút thiện cảm, 'Bình thường P chưa bao giờ để ai đến gần mình cả. Anh đã lừa P như thế nào hả?'

Tuy rằng tên nhóc này không hẳn là kiểu giữ kỹ anh trai, nhưng cậu ta đúng thật lo lắng cho anh mình rất nhiều, khiến tôi cũng không nhịn được nở nụ cười khi khám phá ra điều này... Ít nhất, hiện tại đối phương đã chấp nhận trò chuyện với tôi. Và nếu lần này chính mình nắm bắt tốt cơ hội này, mọi thứ có khi sẽ thuận lợi ngoài dự kiến ấy chứ.

"Nếu thật sự muốn lừa gạt P'Phu, tôi đã không phải chờ đợi suốt hai năm trời."

Tôi của hiện tại không còn tùy hứng như trong quá khứ, mà đã học được cách nhẫn nhịn và thoả hiệp để đạt được những điều mình muốn. Thật sự bản thân đã thay đổi rất nhiều, chỉ vì một lý do duy nhất.

'Hai năm?' Người vốn luôn hờ hững, cuối cùng cũng phản ứng lại, tỏ vẻ hứng thú với câu chuyện của tôi. Đương nhiên, chính mình lập tức nắm chắc cơ hội này, cầm lấy khay thức ăn đưa cho cậu ta.

"Nếu ăn hết chỗ này, tôi sẽ kể cậu nghe." Tôi giúp Parm chuẩn bị thuốc và nước sau khi cậu ta nhận lấy khay thức ăn, "Tôi sẽ kể lại hết... Không giấu giếm bất cứ điều gì."

'Anh nói rồi đó.'

"Đương nhiên rồi." Tôi vỗ nhẹ lên ngực để cam đoan, và người đối diện gật đầu rồi cúi đầu dùng bữa.

Tôi lại biết thêm rằng Parm là kiểu người một khi chấp nhận làm gì đó, sẽ cố gắng hoàn thành nó thật tốt. Dì Jane bảo rằng tên nhóc này chưa bao giờ chịu ăn hết đồ trong khay, dù cho P'Phu có canh bên cạnh đi nữa. Nhưng lần này, tôi chỉ dùng thứ cậu ta muốn biết làm điều kiện trao đổi, người nọ liền ăn sạch hết mọi thứ chỉ trong chớp mắt.

'Kể tôi nghe đi.' Parm hối thúc tôi bắt đầu câu chuyện, ngay khi ăn và uống thuốc xong.

"Hỏi vài câu đi, thật sự thì tôi không biết bắt đầu từ đâu cả."

Người nghe nhíu mày, có lẽ cũng chẳng biết bắt đầu câu hỏi như thế nào. Đương nhiên, tôi sẽ không cắt ngang mà để mặc Parm suy nghĩ về những thứ bản thân muốn biết. Làm như vậy có thể giúp chúng tôi trao đổi được nhiều hơn, với cả bản thân cũng không muốn thúc ép người nọ.

'Anh biết P từ hồi nào?'

"Lúc học năm hai đại học. Nhưng chính xác hơn, tôi đã gặp anh ấy trước cả khi bắt đầu năm nhất. Nhưng mãi một năm sau mới có cơ hội chính thức trò chuyện. Thật ra gọi như vậy cũng không đúng lắm. Nói cho đúng là, tôi đã dùng khá nhiều cách để tiếp cận anh ấy." Tôi mỉm cười khi phát hiện một tia tò mò thoáng qua trên gương mặt cứng nhắc phía đối diện, dù cho tên nhóc nọ trông khá bối rối với những gì vừa nghe được.

'Dùng khá nhiều cách để tiếp cận?'

"À thì, ban đầu, cái núi băng đó có thích tôi đâu. Anh ấy làm mọi cách để đuổi tôi đi đấy." Chính mình khẽ cười khi nhớ lại chuyện xưa, "Nhưng vì tôi không bỏ cuộc nên mới được như bây giờ nè."

'Anh đã làm gì?'

"Nhiều lắm. Hát này, tán tỉnh... Thử đủ hết luôn."

'Hát?'

"Cái mặt đó là sao?" Tôi trợn mắt liếc Parm khi bị đối phương ném cho cái nhìn khinh bỉ như muốn nói với bản mặt này có thể hát hò ra hồn được sao. "Tôi trông vậy thôi chứ lúc trước là giọng ca chính trong ban nhạc của trường đó. Thằng này thậm chí có thể chơi đủ loại nhạc cụ luôn. Có thể nói chính là một thiên tài kiệt xuất nha."

Phải thừa nhận rằng, anh em ruột thịt luôn có điểm chung nào đó. Thân là con một, không có anh chị em, tôi đương nhiên không cách nào cảm nhận được. Mãi đến khi tiếp xúc với anh em nhà này, bản thân mới bắt đầu nhận ra họ thật sự giống nhau, nhất là gương mặt khinh bỉ người khác rất ư gợi đòn của bọn họ.

"Hôm nào tôi sẽ ra ngoài mua một cái ghi ta để về chơi nhạc. Không thể để bị coi thường như vậy được."

'Tôi sẽ chờ xem.' Đối phương lại ném thêm cho tôi một nụ cười mỉa mai khác.

"Nếu hôm nay anh trai cậu không thất hứa, có khi tôi đã mua được ghi ta rồi đấy!" Tôi ức chế rít lên, "Chưa hết nha. Tôi còn định kéo cậu đi cùng đí. Giờ thì kế hoạch phá sản hết rồi. P'Phu chết tiệt!"

'Bộ anh nghĩ tôi sẽ đồng ý đi theo sao?'

"Sẽ có cách thôi."

Parm đảo mắt, tỏ vẻ không thèm tin. Lúc thấy người đối diện bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cậu ta liền dùng tay đánh mạnh lên mặt tôi một cái. Lại nữa rồi... Tên nhóc này chơi thô bạo chả kém gì P'Phu cả.

'Kể thêm đi.'

"Để nghĩ cái đã... À đúng rồi, tôi từng bị một bọn đánh hội đồng, thế là tiện thể giả vờ nằm ăn vạ trước căn hộ của P'Phu luôn." Tôi nhất định là một diễn viên giỏi đi. Còn nhớ lần đó, P'Phu dễ dàng chấp nhận để tôi vào phòng anh, dĩ nhiên điều đó khiến bản thân vô cùng vui vẻ.

'Sao anh lại nói dối?'

"Này gọi là chiến lược biết không." Tôi nhẹ giọng giải thích thêm, "Cậu phải biết, ngày nay, chúng ta không thể sống thụ động mãi được. Phải biết nắm bắt mọi cơ hội. Hiểu hay không hả?"

'Nếu anh ấy không thích, vậy vẫn cứng đầu tiếp tục hả?'

"Không hẳn là vậy..." Làm sao giải thích cho cậu ta hiểu chỗ này nhỉ? "Đương nhiên phải xem thử có thích hợp hay không trước đã. Dù rằng bề ngoài tôi trông khá hời hợt, nhưng thật ra khi đó bản thân âm thầm quan sát anh ấy kỹ lưỡng lắm luôn. Với lại, điều quan trọng nhất chính là phải tìm hiểu xem đối tượng mình chú ý đã có người yêu hay chưa. Nếu còn độc thân, vậy thì mới bắt đầu tiếp cận được. Cũng may, P'Phu là người tốt, mới không xử lý tôi vì mấy trò phiền phức bản thân đã bày ra lúc trước."

Parm gật đầu, sau đó lại im lặng. Do đó, tôi đợi đến khi đối phương thôi giả vờ như đang nghiền ngẫm, rồi mới nói tiếp.

"Cậu không kinh ngạc khi biết chuyện của tôi và P'Phu sao?"

'Không... Tôi chỉ sợ anh ấy gặp phải người xấu. Nếu không phải thì... Chỉ cần P hạnh phúc là đủ rồi.' Parm cười buồn, khiến tôi chợt thấy đau lòng. Đồng thời, thẳm sâu trong tiềm thức mơ hồ dấy lên một dự cảm chẳng lành.

"Cậu phải biết rằng, hạnh phúc không phải do duy nhất một người tạo nên được." Tôi lên tiếng để kéo lại sự chú ý của đối phương. Dù cho không quá thích việc cắt ngang suy nghĩ của người khác, bản thân lại cảm thấy an lòng vì đã kịp thời làm như vậy. "Xem như tôi có một trăm phần niềm vui trong người. P'Phu có lẽ chiếm hết năm mươi phần trong số đó."

'Vậy phần còn lại thì sao?'

"Nằm vào những người khác nữa." Tôi cười nhẹ rồi vỗ vỗ mu bàn tay người đối diện. "Bây giờ, tôi sẽ chia vài phần cho cậu nhé. Có biết cảm giác khi những phần niềm vui giảm xuống sẽ như thế nào không?"

'Không biết.'

"Ngoài việc cảm thấy không còn hạnh phúc như trước, thì nỗi buồn càng tăng lên. Và khi niềm vui cứ thế vơi dần... Thì đau thương sẽ bóp nghẹt lấy chúng ta."

Parm cúi thấp đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nhưng tôi nhanh chóng cắt ngang bằng cách nắm lấy bàn tay gầy gò của đối phương.

"Cậu vừa mới quen tôi thôi. Nhưng tôi đã biết về cậu hơn hai năm rồi." Quan sát người này qua màn hình, nhìn xem những điều cậu ta truyền đạt, và lắng nghe câu chuyện được kể lại, tất cả tựa hồ hình thành một sợi dây liên kết vô hình với đối phương. Nói không ngoa, tôi vốn đã xem cậu ta như một người bạn. "Tôi tới đây không phải để chữa bệnh cho cậu, cho nên sẽ cũng chẳng cần đóng vai bác sĩ tâm lý hay gì đó tương tự. Bản thân chỉ hy vọng sẽ được cậu chấp nhận như một người bạn, vậy có thể không?"

'Bạn?'

"Chính là người cậu có thể tìm tới khi cần thảo luận điều gì đó, hay trút bầu tâm sự, hoặc chăng những lúc cần ai đó bên cạnh. Nếu thấy buồn chán, chúng ta có thể chơi game cùng nhau, không thì đi du lịch nếu thích. Bạn bè là, những khi phân vân không quyết định được chuyện gì, có thể tìm đến để hỏi ý kiến. Như vậy không phải rất tốt sao?" Nói xong, tôi im lặng, để khoảng trống cho đối phương suy nghĩ. Cuối cùng, Parm cũng gật nhẹ đầu một cái, khiến lòng tôi vui sướng như điên. "Hay thế này đi. P'Phu nói cậu có thể hiểu tiếng Thái. Nếu câụ không muốn cho mẹ Helen và dì Jane nghe được những thứ chúng ta nói, tôi sử dụng tiếng Thái hệt như bây giờ, đồng ý không?"

'Ừm.'

"Yay!!!" Chết tiệt... Tôi vui quá đi mất."

'Sao anh trông thích thú quá vậy?'

Nếu hỏi tại sao, câu trả lời chính là bản thân quá lười không muốn tiếp tục giấu giếm suy nghĩ trong lòng, cho nên tôi sẽ thẳng thắn tất cả. Vui vẻ thì cứ thoải mái cười haha, việc gì phải nhịn lại làm chi.

"Tôi sợ cậu không đồng ý. Biết không, khi đã nói đến nước này rồi, nếu cậu còn chưa chịu nhận lời, chắc tôi sẽ bị đem ra làm trò cười cho trăm năm sau đó."

'Anh cứ như đứa con nít ấy.'

"Đừng có bắt chước P'Phu mà nhìn tôi kiểu đó. Cẩn thận ông đây móc hai mắt cậu ra đó." Tôi giơ hai ngón tay, chĩa về phía Parm như để đe dọa, nhưng cuối cùng, biến thành tự mình cười khùng khục, khiến cậu trai đối diện chỉ biết lắc đầu, "Nè Parm, mang máy choi game xuống lầu nào, phòng cậu nhỏ quá."

Tôi thèm chơi game chết đi được, vì hai năm làm gì có thời gian rảnh để đụng đến thú vui này. Mục đích tặng bộ trò chơi điện tử cho tên nhóc này cũng là có lý do cả. Làm như vậy, tôi vừa không cần tự tiêu khiển một mình, mà lại được thêm bạn chơi cùng. Như vậy còn gì tốt bằng.

'Không biết chơi.'

"Tôi sẽ dạy cậu chơi, nhưng kiểu gì cũng sẽ thua thôi. Vô tình là tôi chơi thứ này rất giỏi đó."

Người nghe bên cạnh im lặng không nói gì, lẳng lặng cầm lấy bộ trò chơi điện tử được tặng, nhanh chóng mang ra khỏi phòng. Phần mình, tôi đi theo ngay phía sau, cười khúc khích vì hành động của người bạn vừa mới làm thân.

Cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt khi vừa xuống lầu và tiến vào phòng khách, chính là nụ cười rạng rỡ của dì Jane và mẹ Helen. Lúc trông thấy hai bọn tôi, họ như thể sắp khóc đến nơi, vội vàng chạy tới.

"Noo'Kao thân mến, cảm ơn con nhiều lắm."

Tôi có chút kinh ngạc khi cả hai không hỏi thêm bất cứ điều gì, mà chỉ không ngừng bày tỏ sự cảm kích và giơ tay lau đi nước mắt. Nhìn hai người phụ nữ trước mặt, trái tim tôi lại nặng trĩu. Có vẻ như, không ai thật sự quan tâm tôi đã làm gì, với họ chỉ cần Parm đồng ý xuống lầu đã là chuyện đáng để mừng rỡ.

"Không có g...!" Tôi nghiêng đầu, tránh đi chiếc gối được ném ra từ trong phòng khách, suýt chút nữa đã đáp lên mặt mình. Lúc quay đầu nhìn lại, ánh mắt thu được là cảnh tượng cậu trai nhíu mày, cố gắng chọn lấy một đĩa game. Sau cùng, cậu tay dùng tay ra dấu, bảo tôi mau chóng qua đây. Kỳ lạ là, thay vì thấy bực bội vì sự thô lỗ của đối phương, trong lòng lại vui vẻ lạ thường.

"Qua đó đi." Dì Jane khều nhẹ vai tôi và mỉm cười. Vì thế chính mình gật đầu với hai người lớn, sau đó chạy đến cài đặt bộ trò chơi điện tử.

Sau hoàn thành, tôi lại ngồi chờ cậu trai bên cạnh chọn trò chơi, và cũng không khá bất ngờ khi... Parm chọn trò đấu vật mà tôi và P'Phu từng chơi cách đây vài năm để bắt đầu.

"Chuẩn bị chịu thua đi." Tôi quay sang để khoe khoang, "Nói cho câu biết, tôi đã thắng P'Phu trong trò này đó."

Dù cho tên nhóc này vô cùng cố gắng, nhưng trên màn hình đã thông báo người thắng cuộc chính là tôi.

'Dạy tôi chơi trước đã.' Parm gấp gáp nói, sợ rằng tôi chơi ăn gian. Nhìn thấy đối phương như vậy, bản thân thật không nhịn được... Trêu chọc tên nhóc này một chút có sao không nhỉ?

"Thấy cái nút này không?" Tôi hỏi và cậu ta lập tức gật đầu. Vì thế, chính mình lại tiếp tục, "Nhấn nó."

Parm không đáp lại, hay tỏ ra tức giận, hoặc để lộ cảm xúc rõ ràng nào. Nhưng ngay sau đó, người nọ chụp lấy một chiếc gối gần chỗ hai đứa, rồi dùng nó để đập tôi thật mạnh.

"Chơi ác ghê đó." Tôi cười to, đem gối ném lại cho đối phương, sau đó mới bắt đầu nghiêm túc truyền dạy kỹ thuật chơi game. Và khi vô tình đảo mắt ra xung quanh, chính mình kinh ngạc bắt gặp một người thứ ba cũng đang ở trong phòng.

Người đàn ông bỏ trốn khỏi nhà từ sáng sớm, hiện tại đang đứng dựa vào bên mép cửa, nhìn tôi, khoé môi cong cong nét cười nhàn nhạt. Ánh mắt từng rất lạnh lẽo nay lại quá đỗi dịu dàng, lấp lánh những tia sáng, không hề cố gắng che giấu điều gì. Lúc biết đã bị phát hiện, P'Phu liền bước vào phòng, đi thẳng qua bên này, ngồi vào giữa tôi và tên nhóc còn đang mãi cúi đầu, cố gắng ghi nhớ chức năng của các nút trên tay cầm điều khiển, chẳng buồn chú ý xung quanh.

"Tôi không dạy nữa đâu, để anh trai cậu thay đi." Vừa nghe xong, cậu ta lập tức ngước lên. Và ngay khi trông thấy P'Phu đang ngồi bên cạnh, đối phương liền bày ra gương mặt lạnh te.

'P ở đây từ bao giờ vậy?' Parm đặt tay cầm điều khiển xuống, luống cuống dùng thủ ngữ để hỏi chuyện, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

"Từ lúc em dùng gối đánh Kao." P'Phu thấp giọng trả lời, khiến gương mặt người nghe có chút tái đi như sợ rằng sẽ bị mắng. Cậu ta thậm chí còn định quay sang xin lỗi, nếu như P'Phu không giơ tay vỗ về trấn an, "Được rồi, P biết em chỉ đang giỡn thôi."

Lần này, tên nhóc nhanh chóng lộ ra nụ cười rạng rỡ, gật gật đầu, sau đó chỉ vào tay cầm điều khiển, rồi khiếu nại với anh trai rằng tôi chọc ghẹo cậu ta và không chịu dạy đàng hoàng. Người nào đó còn to nhỏ hy vọng tôi sẽ bị ăn mắng.

"Đợi đã. Tôi là người rủ cậu chơi đó." Tôi chỉ tay vào tên nhóc đang kể xấu mình, cũng không hẳn muốn biện minh, nhưng nếu P'Phu đứng về phe em trai anh thì bản thân xem như toi rồi.

"Em tính làm gì với em trai nhỏ của tôi vậy hả?" Anh trai nhà người ta chắn phía trước, kéo em mình ra sau lưng, làm như tôi chính là tên ác ma muốn bắt nạt bạn nhỏ.

"Anh về phe Parm hả P?"

"Nếu không về phe em mình, tôi phải theo phe nào đây?"

"Còn con thỏ này nè?" Tôi tự chỉ vào chính mình và tỏ vẻ chờ mong. Và như dự đoán...

Tên nhóc nào đó túm chặt áo anh trai, cắn cắn môi, nấp sau lưng đối phương mà run rẩy. Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó mỉm cười vì anh đã ngầm hiểu được hành động của mình. Cuối cùng, Parm cũng nhận thức được tất cả chỉ là một màn kịch, vì thế cậu ta ngồi thẳng lại, bày ra bộ dạng giận dỗi, trông khá buồn cười.

'Dạy em đi.' Người nọ chỉ tay vào cái điều khiển trò chơi, sau đó lắc lắc P'Phu đòi anh dạy mình.

Trông thấy nụ cười của đối phương khiến cả tôi và P'Phu đều nhẹ lòng hơn. Sau đó, tôi ngồi một bên xem cảnh anh trai cẩn thận giảng giải chi em mình cách chơi game, thỉnh thoảng lại chen thêm vài câu trêu chọc. Nhìn P'Phu hiếm khi nói nhiều như vậy, bản thân chợt muốn bật cười. Nhưng điều đáng cười ở đây không phải vì anh nói liên tục không ngừng, mà bởi đối phương cứ liên tục uống thêm nước, có lẽ vì cảm cổ họng bị khô.

Parm tiếp thu khá nhanh bởi vì cậu ta không còn là một đứa nhỏ nữa, thậm chí chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi. P'Phu kể với tôi rằng trước đây người nọ chưa từng đụng tới game vì vỗn dĩ chẳng hứng thú với bất cứ điều gì. Nhưng một khi bắt đầu yêu thích, cậu ta sẽ chấp nhận học tập vô cùng nghiêm túc và hiển nhiên không gì có thể làm khó được đối phương.

'Đến đây.' Trò chơi lại bắt đầu. Tên nhóc mặt đơ lập tức quay sang, ngoắc tay khiêu chiến với tôi.

Lần này, cuộc đối đầu khá căng thẳng, nhưng rất nhanh phần thua vẫn thuộc về Parm dù cho P'Phu có ngồi bên cạnh hướng dẫn đi nữa, trong khi, tôi thoải máingồi bên cạnh vừa chơi vừa ngâm nga. Mỗi lần quay sang, bắt gặp tên nhóc đang nheo mắt nhíu mày, bản thân lại không thể ngừng cười. Cuối cùng, sau sáu vòng thua trắng, tôi chẳng thể nhịn được mà phá lên cười thật to trong khi Parm thở dài chán nản.

"Muốn đổi game không Parm?"

Tên game thủ bướng bỉnh lắc đầu, tức giận nhìn tôi, rồi...

'P chơi thay em đi.' Cậu ta đưa tay cầm điều khiển cho anh trai mình.

"Đợi đã, chơi vậy cũng được hả?"

"Để đó cho anh." P'Phu nói với tên nhóc mặt than, rồi nhặt lên tay cầm điều khiển, quay sang mỉm cười với tối, "Đến lúc trả thù cho hai năm trước rồi."

"Được thôi, tới luôn. Em sẽ chứng minh khi đó P vốn không cần giả vờ thua đâu. Thằng này dư sức đánh bại P nha."

...

Một tiếng sau...

"Em xin lỗi." Tôi chắp tay, giơ trước mặt và cúi đầu với người đàn ông cao lớn đang ngời cạnh mình. Bên tai loáng thoáng nghe được tiếng cười khe khẽ, sau đó một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Giờ thì biết người biết ta rồi đi."

Tôi ngẩng đầu, nhe răng với người vừa mới lên tiếng, thiệt chỉ muốn nhào tới cắn anh vài cái, nhưng lại nhớ ra sau lưng đối phương còn một tên nhóc đang ngồi, cười vô cùng khoái chí. Nghĩ đến đó thôi, bản thân liền mất sạch ý chí chiến đấu. Lý do thứ nhất chính là anh em bọn họ đều cao lớn hơn tôi. Mẹ nó chứ... Nói ra lại xấu hổ gần chết. Thứ hai, cả hai đương nhiên khoẻ hơn tôi chắc luôn. Dù cho Parm trông gầy gò vậy thôi, vẫn dễ dàng khiêng ra chiếc ghế nặng trịch để chúng tôi ngồi chơi game đây này. Ban nãy, tôi đã nhấc thử nó và gần như không thể đẩy nổi... Tóm lại, bọn họ đều khoẻ như trâu, còn bản thân lại quá yếu thế.

"Chơi vui không?" P'Phu quay sang hỏi tên nhóc vẫn đang cười nhạo tôi. Parm nhìn anh trai rồi gật đầu và mỉm cười.

'Chơi vui.'

"Vậy thì, sau này lúc P đi làm, nếu thấy chán, cứ xuống nhà dưới chơi game với Kao nhé."

'Được.'

"Mấy đứa đang làm gì thế?" Dì Jane mỉm cười rạng rỡ, bước vào phòng khách với một cái khay trên tay. Bà ấy nhìn Parm với ánh mắt hạnh phúc, khiến tôi cũng thấy vui lây.

"Dì mang tới gì vậy ạ? Con đang đói chết đây." Tôi là người đầu tiên chạy về phía dì. Lúc trông thấy món tráng miệng màu xanh lá trên dĩa, hai mắt lập tức phát sáng lòe lòe.

"Cậu Drake bảo với dì rằng cậu Kao thích matcha. Vì thế, dì đã thử làm thạch matcha đấy."

"Cảm ơn dì." Tôi bày ra nụ cười toe toét, lập tức múc ngay một muỗng thạch để thử. Phát hiện Parm cũng đang nhòm ngó món tráng miệng yêu thích của mình, bản thân lập tức giành lấy chiếc đĩa, sau đó chỉ vào mấy cái còn lại. "Ăn mấy loại kia đi. Matcha là của tôi."

'Tôi muốn thử.' Cậu ta nói, chỉ tay vào dĩa của tôi, ý bảo đưa cho mình

"Chia nhau nào." Dì Jane cười to rồi rời đi. Về phần P'Phu... Đương nhiên, anh ấy lại về phe em trai mình.

Tôi tiếc rẻ ngắm nghía dĩa thạch matcha trong tay mình rồi lại liếc sang Parm mấy cái. Cuối cùng, chính mình miễn cưỡng đẩy chiếc đĩa về phía đối phương.

"Ăn nhiều matcha sẽ thông minh hơn đó."

"Kiến thức này lấy từ trong sách nào vậy hả?" Người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi im lặng bên cạnh quan sát tất cả, bất thình lình cắt ngang.

"Trong sách của cậu Ashira đây này. Nhờ ăn nhiều matcha nên em mới trở thành người tài năng và xuất sắc như vậy nè." Kể từ lúc có trí nhớ, tôi vẫn luôn thích matcha. Vì thế, có lẽ lý thuyết này không sai đâu.

'P.' Parm lắc lắc anh trai để người nọ quay lại nhìn mình, 'Anh có chọn lộn người không đó?'

Này...! Nói chuyện dễ thương ghê nha. Sao mọi người luôn xem tôi như tên điên thế nhỉ? Khi nào tình trạng này mới thôi không tái diễn đây? Nghĩ xấu cho người khác là một tội ác đó biết không?

"Cậu ta là vậy đó." Người nào đấy nghiêm túc trả lời, sau đó quay sang nhìn tôi, "Em trông sôi nổi còn hơn bình thường ấy nhỉ."

"Thời tiết ở đây dễ chịu lắm nha."

"Thì sao?"

"Thời tiết ở Thái Lan quá nóng... Bởi vậy dễ khiến người ta phát điên á." Điều này là sự thật. Với những người lớn lên ở xứ nóng, sau lại chuyển đến vùng có khí hậu mát mẻ hơn, sẽ hiểu được cảm giác của tôi thôi. Nhưng không chỉ có vậy...

"Có vẻ cũng hợp lý." P'Phu lại nhéo má lần thứ vài ngàn. Nhưng lần này khác ở chỗ, anh không kéo rồi buông ra như những lần trước, mà chỉ kéo ra rồi giữ nguyên như vậy, "Không muốn nói gì hết sao?"

Không chỉ có thế, tên nhóc mặt đơ đang ngồi thả hồn suốt từ nãy đến giờ, cũng học theo anh trai mình, giơ tay kéo má tôi, rồi cười vui vẻ. Anh với chả em!

"Nhẹ chút." Tôi cố gỡ hai bàn tay đang hành hạ gò má mình ra, nhưng hoàn toàn không có kết quả... Toàn bộ gương mặt giống như tê dại luôn rồi.

"Nhẹ hả?"

"Đúng thế."

"Sao hả?"

"Chết tiệt!"

"Ăn to nói lớn nhỉ." P'Phu cười to rồi mới chịu thả tay ra, không quên nhắc Parm cũng tha cho tôi. Tuy rằng rất muốn mắng bọn họ một trận, nhưng hiện tại bản thân chẳng còn chút sức lực nào. Bởi vậy, chính mình chỉ có thể dùng tay xoa xoa hai bên má để làm dịu bớt cơn ê ẩm.

"Ở đây thật sự thoải mái." Tôi nhíu mày, tay vẫn không ngừng lại, "Lúc còn ở Thái Lan, em lúc nào cũng bận rộn. Dù muốn hay không, bản thân đều phải hoàn thành chúng. Cho nên sang đây, cảm giác giống như đi nghỉ dưỡng ấy."

Mặc kệ cuộc sống suôn sẻ cỡ nào đi nữa, mỗi người đều có những nghĩa vụ phải thực hiện. Hồi còn bên Thái Lan, chính tôi cũng có rất nhiều thứ phải làm, ngoài chuyện học hành, còn phải tham gia rất nhiều hoạt động của khoa và trường nữa. Dù đó chỉ là những việc đơn giản, nhưng vẫn có hết người này đến người khác hỏi xin giúp đỡ mặc kệ tôi có sẵn lòng hay không. Mỗi đêm trước khi lên giường, bản thân luôn phải xem lại những việc phải làm vào ngày hôm sau. Ví dụ, ngày mai tập nhạc nào không? Do đó, ngay khi có cơ hội nghỉ ngơi, tôi luôn xin phép Pa để được đi du lịch, bao gồm cả việc sang Anh lần này. Vì thế, hiện tại tôi cảm giác bản thân có thể thả lỏng mà không phải nghĩ ngợi gì.

Về chuyện của Parm, nó vốn không phải trách nhiệm. Ban đầu, chính mình cũng khá căng thẳng và chuẩn bị khá nhiều thứ. Nhưng thời điểm đã hiểu hơn tình huống, tôi bắt đầu xem người nọ chỉ như một người bạn. Cho nên, hiện tại hoàn toàn là một kỳ nghỉ, có thể thoải mái gạt hết vướng bận sang một bên... Không chỉ thế, tôi còn có thể ở bên người mà mình luôn hy vọng được luôn gần gũi.

"Gon..." P'Phu khẽ giọng gọi, sau đó hất đầu về phía tên nhóc đang chăm chú ngồi ăn thạch. Tôi gật đầu hiểu ý, chính mình cũng vừa nhớ ra chuyện cả hai đã bàn tối hôm qua.

"Parm này."

Chủ nhân cái tên ngẩng đầu, nhướn mày, khó hiểu nhìn sang, khiến tôi không biết mở miệng thế nào. Do đó, chính mình chỉ có thể chọt chọt người đàn ông bên cạnh, lắc lắc đầu, đẩy trách nhiệm nặng nề này lại cho anh, hy vọng đối phương đủ cứng rắn để mở lời. Nhưng ngay lập tức sau đó, tôi nhận ra P'Phu hoàn toàn không thích hợp làm những việc như thế này.

"Ba ngày nữa, em sẽ có một cuộc hẹn với bác sĩ đấy." Vị anh trai thẳng thắn như thước kẻ khiến tôi nhịn không được phải đánh vào chân đối phương để nhắc nhở.

"Sao anh cứ thế nói huỵch toẹt ra như thế vậy P?"

"Có vấn đề gì?" P'Phu nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.

"À thì, chúng ta đã thỏa thuận là sẽ nhẹ nhàng thuyết phục cậu ấy đến khi người ta đồng ý." Tôi rối rắm, cào tóc đến mức rối tung, khi cảm thấy chuyện này sẽ không suôn sẻ như dự định ban đầu.

Đây chính là vấn đề mà P'Phu và tôi đã bàn với nhau vào tối hôm qua. Nếu tìm được cơ hội làm thân với Parm, P'Phu hy vọng tôi có thể thuyết phục cậu ấy gặp mặt vị bác sĩ tâm lý mới. Căn bệnh trầm cảm của Parm yêu cầu phải thường xuyên trò chuyện với bác sĩ lẫn uống thuốc hỗ trợ. Có điều, những triệu chứng của bệnh mãi vẫn chưa thuyên giảm vì thái độ chống đối của cậu ta. P'Phu kể rằng Parm chưa từng tình nguyện đi gặp bác sĩ, và mỗi lần khám bệnh, đều do anh và cha bọn họ ép buộc. Hiển nhiên, tên nhóc chẳng bao giờ nghiêm túc hợp tác với bác sĩ. Chính vì điều này, tình trạng bệnh đã một thời gian dài chưa có khởi sắc...

Thật tình mà nói, chúng tôi không dám hối thúc đối phương điều gì. Theo lời cha P'Phu, vị bác sĩ tâm lý lần này khá nổi tiếng trong giới, và bọn họ chỉ có thể thu xếp lịch hẹn vào ba ngày sau. Vì thế, anh sợ rằng Parm sẽ lại không vui khi biết chuyện này, cho nên người nọ hy vọng tôi có thể giúp khuyên bảo cậu nhóc trước khi đến ngày diễn ra cuộc hẹn.

"Đây không phải nguyên nhân em gọi tôi sao?" P'Phu lộ ra gương mặt khó hiểu, không bắt được mấu chốt vấn đề. Nếu anh chỉ là một người bạn, tôi nhất định giơ tay vỗ đầu người này một cái, tiếc rằng bản thân chỉ có thể ngồi im vì đâu nỡ nào làm vậy.

"P đáng bị đánh lắm đó."

"Tôi cũng đâu biết phải nói thế nào." Người nọ trả lời. Có lẽ, trong lòng anh đang khá căng thẳng, bởi vì mắt không ngừng liếc về phía cậu nhóc, để dò xem phản ứng của đối phương. Nhưng lời đã nói ra không thể nào thu lại, vì thế chúng tôi chỉ còn cách quay nhìn Parm và chờ đợi câu trả lời của cậu ta. Thật sự, trong lòng không mang quá nhiều hy vọng vì Parm vẫn luôn chống cự với chủ đề này. Tuy vậy, lần này hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của chúng tôi...

Parm xụ mặt, im lặng hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu, nhìn P'Phu, sau đó hướng mắt về phía tôi.

'Em sẽ thử... Nếu không phải ở đó một mình.'

Lập tức, tôi quay sang nhìn P'Phu, sung sướng cười toét miệng. Và anh cũng đáp lại tôi bằng nụ cười tương tự.

Dẫu sao, mọi chuyện đều cần phải có thời gian.

Nhưng đây chính là khởi điểm... Bước đi đầu tiên vô cùng quan trọng.