Lúc này, Tharn quay lại nhìn vào mắt cậu, khiến chàng cầu thủ tiếp tục.
"Chân tao đau, nguyên ngày hôm nay tao chạy quá trời luôn, tao không muốn dậy tí nào." Khi cậu nói xong, đối phương tốt bụng đứng dậy đi lấy nước rồi đặt hai ly nước trên bàn, Type lại mở miệng tiếp tục nói...
"Tao..."
"Mày bị đau tay, không còn sức để cầm thìa, để tao đút mày ăn." Tharn cắt ngang, làm chàng trai phương Nam đang chuẩn bị nói mỉm cười, cậu nằm ườn ra sofa, không chừa chỗ cho Tharn ngồi, vì vậy hắn phải ngồi trên sàn, lưng dựa vào ghế sofa phía sau.
"Giờ mày hiểu được tao nghĩ gì luôn rồi." Type vừa nói vừa đưa tay nghịch mái tóc mềm mại của Tharn.
Tóc của Tharn rất mềm, chơi với nó khiến cậu dễ chịu.
"Mày đang nhõng nhẽo đó hả."
"Shia, tao không có gây sự với mày nha!" Nhưng khi Tharn trả lời, bàn tay lướt qua tóc rơi xuống đánh nhẹ lên mặt Tharn, miệng cậu chửi. Tharn quay lại nhìn.
"Đòi đút không phải nhõng nhẽo thì là gì."
"Mày cứ cười tao đi, tao phải đánh mày mày mới chừa." Type cãi lại, cậu giơ tay như muốn đánh Tharn, nhưng có vẻ cậu dùng bạo lực riết nên Tharn đã quen, hắn nhún vai quay lại xới cơm, rồi làm vẻ mặt như thể hắn chuẩn bị đút cậu ăn. Chàng trai đang mệt mỏi ngồi dậy, vươn tay lấy bát cơm trên tay Tharn.
"Tharn, tao cảm thấy có chút nghi hoặc." Type đột nhiên nói thế, làm cho người ngồi dưới có chút căng thẳng.
"Tao với mày cùng sử dụng một loại dầu gội, mà sao tóc của mày mềm ơi là mềm, còn của tao thì khô vậy chứ." Cậu một bên sờ sờ tóc mềm mại của Tharn.
"Mày phơi nắng để chơi bóng, còn tao tập luyện ở trong nhà không à." Tharn trả lời, chỉ nói thế rồi dựa đầu vào đầu gối cậu và... dụi dụi.
Ừm, Tharn như biến thành con mèo đưa đầu lên dụi dụi vào đầu gối Type, làm mái tóc mềm mại của Tharn cọ cọ vào da cậu.
"Mày lại lên cơn cái gì vậy?" Dù miệng nói vậy, Type vẫn đặt bát xuống, đưa tay nghịch nghịch mái tóc của Tharn. Tharn mỉm cười hỏi.
"Vui không?"
"Dụi vào đầu gối tao là niềm vui của mày à?"
Type hỏi lại, Tharn ngừng dụi, hắn ngẩng đầu gác cằm lên đầu gối cậu, đôi mắt sắc bén lặng lẽ nhìn cậu, rồi khóe miệng khẽ cong lên.
"Không chỉ vui, tao còn rất hạnh phúc nữa." Tharn cũng đặt bát xuống, cúi xuống hôn đầu gối của Type, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu.
"Tao thấy hạnh phúc khi có thời gian ngồi ăn với mày."
"Bớt sến lại đi." Type nhăn nhó nói, muốn ngăn Tharn, nhưng mặt cậu đang nóng phừng lên rồi.
Làm sao cậu có thể không bất ngờ khi Tharn nói những lời ngọt ngào một cách tự nhiên vậy chứ?
"Tao thừa nhận mà." Tharn cười lớn, Type chỉ thở dài và ...
Đột nhiên.
Bàn tay đối phương nắm lấy cổ áo Tharn, Type bất chợt cúi xuống áp lên môi hắn, Tharn ngạc nhiên, mấy giây sau, mắt hắn cong cong ý cười.
Nụ cười đó khiến miệng Type run rẩy một chút, cậu chậm rãi tách môi ra.
Nụ hôn không mãnh liệt như mọi lần, nhưng sự ngọt ngào tràn ngập cả hai trái tim.
"Tao cũng hạnh phúc." Người từng có định kiến nín thở, lấy hết can đảm nói ra điều đó, không phải vì cậu muốn cạnh tranh với Tharn, nhưng Tharn có thể nói vậy, thì tại sao cậu không thể. Type chỉ muốn một điều... Là khiến Tharn luôn cười hạnh phúc như lúc này.
Giờ Type đã hiểu Tharn hạnh phúc đến thế nào khi cậu có thể thay đổi bản thân, dù chỉ là một việc nhỏ nhặt.
Từ giờ trở đi, không chỉ một mình Tharn làm mọi thứ cho cậu, cậu cũng sẽ làm mọi thứ cho Tharn, không cho Tharn cơ hội phàn nàn rằng chỉ có Tharn coi trọng mối quan hệ này, vì thực chất bản thân cậu cũng quan tâm đến Tharn... Với lại, người như Type không muốn bất cứ ai tổn thương trong mối quan hệ nam nam này.
Một vài từ ngắn gọn cũng khiến Tharn cười rạng rỡ, Tharn đứng dậy lên ngồi trên sofa với cậu, hai người dính sát không còn chút khe hở nào, Tharn vẫn cười ngọt ngào đến khi kết thúc bằng nụ cười xấu xa.
"Sau bữa tối... Chúng ta có thể làm chút gì đó xem như tráng miệng không?"
"Lo mà ăn đi, đừng nói nhiều!" Type dùng giọng điệu bình thường trả lời, dĩ nhiên, Tharn chắc chắn không nói về mấy món tráng miệng mà cậu ta đã mua đang để trên bàn phía kia, mà là... món tráng miệng khác.
Tất nhiên, Type sẽ không từ chối.
"Tharn, mày nghĩ tao ngu đúng không?"
Khi bữa tráng miệng kết thúc, người đòi hỏi nửa tỉnh nửa ngủ trên giường, còn người chấp nhận đòi hỏi đó đang ngồi dậy, mắt nhìn vào mặt người yêu, đôi mắt xinh đẹp của Type mà Tharn rất yêu thích đang đầy những câu hỏi. Cậu lặng lẽ nhìn chàng trai có khuôn mặt lai Trung Quốc.
Tharn đang che giấu điều gì đó.
Tháng trước, Type có thể không quan tâm đến bạn trai của mình, nhưng kể từ khi có người thứ ba chen chân vào chuyện tình yêu này và dạy cậu một bài học rằng cậu không thể nghe những người cũ đó nói gì về bạn trai mình. Nếu ai đó nói Tharn là người thế này người thế kia, Type sẽ ngay lập tức bác bỏ, mặt đối mặt với người đó, khẳng định là cậu hiểu chồng cậu hơn bất cứ ai. Mấy tháng này, người mà Tharn hay nhắn tin gọi điện là ai?
Tharn là kiểu con trai không suy nghĩ nhiều, thiếu quyết đoán, một thằng con trai luôn giữ mọi thứ cho riêng mình, buổi chiều này, hành động của cậu ta...
"Tao không có ngu!" Type nói, thật muốn đánh vào đầu người đang ngủ, cơ thể không mảnh vải vươn tới bàn ở đầu giường của đối phương, cậu vươn tay lấy điện thoại của Tharn, dễ dàng mở khóa, nhìn thấy hình ảnh...
"Ghét cái hình này ghê."
Đập vào mắt cậu là hình ảnh cậu không mặc quần áo nằm trên giường, nhưng Type trượt mở khóa trước, vì cậu muốn truy cập ngay vào lịch sử cuộc gọi.
"Tao đã từng nói gì với mày!" Chàng trai phương Nam lẩm bẩm, vì số cuối không phải là của Lhong, mà là một người xa lạ, cậu vội vàng cầm lên điện thoại di động của mình, nhanh chóng ghi lại số đó, sau đó để điện thoại người yêu vào chỗ cũ.
Cậu có thể nghĩ quá nhiều rồi, nhưng linh tính mách bảo Type là Tharn có gì đó khả nghi. Với một người như Tharn, một người không bao giờ chịu nói lên suy nghĩ của mình, cộng với sự tình diễn ra trước mắt cậu, cậu phải kiếm xem rốt cuộc có chuyện gì, phải có bằng chứng thì mới hỏi tội cậu ta được.
Nếu cậu ta không nói... Cậu có thể tự mình tìm ra!