Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 28 - Chương 28

Chapter 28 - Chương 28

"Tharn, đau!"

"Mày đừng có nhúc nhích coi nào?"

"Tại mày nhấn mạnh quá."

"Tao nhấn làm như mày không thích vậy? Cứ phàn nàn không ngớt thế."

"Đây là đang giúp tao xử lí vết thương, ok? Không phải đang làm tình."

Kể từ khi hai người bày tỏ tình cảm với nhau, nếu được hỏi liệu có cảnh ngọt ngào nào giữa hai người không, Type chắc chắn sẽ trả lời là không, vì ngay khi Tharn chồm đến hôn cậu, Type chắc chắn sẽ....

"Tao đau!"

Vết thương trên mặt đau đến mức Type phải dùng tay ôm mặt kêu to. Khi nói chuyện với Tharn, cậu không để ý vết thương nên không đau, đợi đến khi tâm trạng tốt hơn, môi hai người đã chạm nhau rồi, sau đó cậu mới cảm thấy vết thương trên mặt đau dữ dội.

Lúc này, Tharn không còn có thể nghĩ đến việc ai làm đau ai, ngay lập tức lấy đá từ tủ lạnh rồi bọc nó trong một miếng vải.

Tharn đổ thuốc đỏ lên, nhẹ nhàng xoa nó lên mặt Type, nhưng Tharn dù có cẩn thận nhẹ nhàng thế nào, đối với Type động tác đó vẫn rất mạnh. Nên....

"Thằng quần Tharn! Đau, đau quá, đau kinh khủng luôn á, nhẹ thôi." Ngay khi đá lạnh chạm vào vết thương, Type đau đến nỗi mỗi khi Tharn áp nó lên là Type sẽ đẩy đẩy vai Tharn, khiến Tharn cảm thấy có lỗi.

"Mày ăn bao nhiêu cái đấm vậy?"

"Mày tới là hình như tao ăn xong cú đấm thứ ba đó, con mẹ nó đau chết mất." Type lắc đầu, ai mà nhớ nỗi, lúc đó cậu chỉ lo khiêu khích bên kia, còn không có tâm trí nghĩ đến việc đánh trả.

"Để tao làm cho, mày thảm quá rồi." Type thấy Tharn khựng lại một chút, đưa tay lấy lại miếng vải bọc đá trên tay cậu rồi nhẹ nhàng áp nó lên má cậu, mai thế nào cũng có vết bầm to tướng trên mặt cho coi.

"Mày có thể đánh tao."

Tharn đang im lặng, bỗng nhiên nói vậy, khiến Type quay sang nhìn, thấy cậu ta đang rất nghiêm túc.

"Mày đau đến thế nào, để tao thay mày chịu đau, cứ đánh tao đến khi nào mày thỏa mãn thì thôi." Tharn nghiêm túc nói, nắm lấy bàn tay lành lạnh của Type kéo tới, bắt cậu đánh cậu ta, Type dùng sức rút tay lại, nhìn Tharn chăm chú, cậu thở dài.

"Tharn, không phải mày nghĩ mình là anh hùng trong mấy phim truyền hình thần tượng đó chứ!" Type bỗng đưa tay che miệng, không dám tưởng tượng.

"Nếu mày đi gặp Lhong rồi đánh cậu ta, tao vẫn có thể xem mày là nam chính."

Nếu Tharn đến gặp lại Lhong rồi đấm cho Lhong mấy cú, cậu sẽ hạnh phúc hơn là ngồi đây đấm vào khuôn mặt đẹp trai phía trước.

"...."

Câu nói của Type làm biểu cảm trên mặt Tharn trở nên nghiêm trọng, cậu vỗ vỗ mặt Tharn.

"Sao vậy? Không làm được à?" Type thẳng thừng hỏi. Dù sao nếu Lhong không làm ra mấy loại chuyện vậy với những người trước, Tharn sẽ không phải là của cậu và hai người sẽ không thể có được hạnh phúc như bây giờ.

Nhưng kết quả như vậy cũng chưa chắc cả hai đã vượt qua hết trở ngại, hai người vẫn còn một chặng đường dài.

"Không phải là không làm được, chỉ là... không muốn gặp lại cậu ta." Khi nhắc đến cái tên đó, vẻ mặt của Tharn trông đau đớn. Có lẽ Tharn đang nghĩ về khuôn mặt tươi cười của cái thằng đã từng là bạn tốt đó, thực sự không biết bao nhiêu lần Lhong từng đâm sau lưng Tharn.

"Ôi, thôi quên đi, mày cũng không biết những chuyện nó đã làm." Type lắc đầu, muốn vấn đề này mau mau kết thúc đi, giờ thì chuyện này như muốn chà đạp trái tim cậu vậy.

Không, cậu không muốn chơi đùa với trái tim mình vậy nữa.

"Thằng Lhong nó...."

Mày có cần nhắc tới cái tên đó lúc này không?

Type gần như suýt quát Tharn, nhưng khi quay đầu lại và thấy vẻ mặt buồn bã của Tharn, cậu không thốt nên lời.

"Lần đầu tiên tao gặp nó, nó không có như bây giờ đâu, nó hướng nội với rất trầm tính, cũng không thích nói chuyện với mọi người, lần nào gặp tao cũng chủ động chào nó. Nhưng tao lại ghen tị vì gia đình nó không quan tâm tới nó, nó muốn làm gì thì cứ làm, chẳng ai ngăn cấm. Còn tao, muốn nói với ba mẹ cho học nhạc cũng khó khăn. Lhong không phải phiền muộn vì chuyện học nhạc. Chỉ đến bây giờ tao mới biết tao nghĩ sai rồi, ba mẹ Lhong để nó tự do thỏa thích vì họ không có thời gian dành cho nó. Sau này nó có nói với tao.... "

Tharn cố gắng nhớ lại những chuyện qua đã lâu, cậu ta sẵn sàng kể lại câu chuyện đó, mới thấy thật ra Lhong đã đè nén mọi thứ trong lòng từ rất lâu rồi.

"Nó nói với tao là tao không cô độc vì có nó bên cạnh, kể từ đó nó thay đổi rất nhiều, trở thành một người hay cười và nói chuyện hòa đồng với mọi người. Tao nghĩ nó thay đổi theo hướng tích cực, tao không nghĩ nó như vậy là vì tao. "

Tharn thở dài, Type biết cậu ta lại tự trách mình.

Cậu ghét cái khía cạnh quá nghiêm túc này của Tharn.

Type thấy bạn trai mình thẫn thờ.

Nếu không biết buồn thì không phải là con người, nhưng bây giờ là lúc nên tập trung vào chuyện khác.

Cậu kéo Tharn tới gần, mắt đối mắt, Type nghiêm túc.

"Tao xin lỗi mày rồi, giờ tới lượt mày chứ." Tharn nhìn Type khó hiểu, ánh mắt này khiến Type mỉm cười, nhưng vết thương trên mặt khiến miệng cậu không nhếch lên nỗi.

"Tao bị thương vì mày, không phải mày nên đền bù lỗi lầm hở?"

"Vậy mày muốn tao làm gì?" Type mỉm cười, cầm viên đá trên mặt bỏ vào miệng.

"Tao muốn vậy nè." Chạm vào cục đá, Tharn nhếch mày về phía đó, rồi bất động một lúc với khóe miệng cong cong.

Cái nụ cười này biểu thị như muốn làm gì đó, vì ngay lúc này, mũi của hai người đã đụng vào nhau.

Tharn rất nhanh vươn lưỡi đẩy viên đá vào miệng Type.

"Lạnh!" Type nghiêng người tới Tharn, cậu nhắm mắt lại.

Và thế là, trò chơi chuyền đá bằng lưỡi bắt đầu.

Viên đá chuyền qua lại trên đầu lưỡi hai người, từ miệng của Tharn qua miệng Type, rồi quay lại miệng Tharn, đôi khi chỉ có hai cái lưỡi quấn lấy nhau cho đến khi không thể chịu được nhiệt độ của viên đá trong miệng.

Đá tan thành nước, nhưng không ai quan tâm. Họ đang bận tìm đầu lưỡi của nhau, một bên thì bỏ mấy viên đá nhỏ vào miệng.

Đá từ từ tan ra, nhỏ dần và nhỏ dần trong miệng của hai người, đến khi chúng tan ra hết.

"Nữa không?" Type lấy một viên đá khác, nhìn qua Tharn trước khi đưa nó vào miệng, cậu mỉm cười.

"Đừng hỏi."

"Hừm."

Type kéo qua cổ Tharn rồi chuyền viên đá qua miệng cậu ta. Cậu không quan tâm đá sẽ tan thành nước rồi theo nước bọt chảy ra khóe miệng, chỉ cố gắng ngậm chặt môi đối phương. Môi lưỡi hai người như quyện vào nhau.

Sau đó, Type đứng dậy, dùng tay kia lấy đá ra rồi đẩy Tharn lên giường để tiếp tục hôn.

"Hừm.... A...."

"Ha... A....."

Type kéo Tharn lên giường để tránh bản thân ngã xuống, âm thanh của nụ hôn vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

"Mày tha thứ cho tao chưa?" Nghe Tharn hỏi vậy, nụ cười của Type càng rộng hơn.

Type vẫn là Type.

"Mày cũng phải tha thứ cho tao, phải tìm cách làm tao quên đi vết thương trên mặt."

"Làm tình?" Đối phương hỏi thẳng thừng, người trả lời cũng chẳng ngần ngại.

"Ừ!"

Câu trả lời này khiến Tharn im lặng một lúc, cậu ta nhìn Type, chân thành hỏi.

"Đó là thứ duy nhất giữa tao với mày à?" Type hơi ngạc nhiên, thường thì cậu ta là người chủ động hỏi về vấn đề này, bây giờ cậu ta lại như vậy, có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người đã nhạt đi?

Bây giờ Type cảm thấy hối hận vì quá thẳng thắn thể hiện ham muốn của mình.

"Tharn, tao...."

Nhưng chỉ thấy Tharn lấy lên viên đá rồi bỏ nó vào miệng, giống như sắp sửa cho cậu ăn, dáng người cao lớn ép tới, khiến Type nghĩ Tharn sẵn sàng chấp nhận mọi thứ của cậu.

"Tao biết là đối với mày, làm tình có nghĩ là yêu, tao không đòi hỏi mày nói lời yêu, chỉ cần mày mở miệng đề nghị làm với tao."

"...."

Type đứng hình một lúc, muốn phản bác là cậu không có vậy, nhưng khi nhìn mặt của Tharn, cậu không thể nói lời nào.

Thật vậy, cậu không thể nói cậu yêu cậu ta, nhưng cách trực tiếp nhất để thể hiện tình yêu là qua cơ thể.

Tharn, sẽ có một ngày tao mạnh dạn nói ra từ đó, nhưng cho đến ngày đó, mày ráng chịu đựng tao, bây giờ tao chỉ có thể thể hiện qua việc làm tình với mày thôi.

Bây giờ có thể đoán được suy nghĩ của Type vì cậu dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đá trong miệng Tharn, Tharn không có ý định ngăn cậu lại.

Type thè lưỡi ngậm lấy nó như cậu đang ăn thứ gì đó rất ngon.

Hành động này của Type làm Tharn khẽ cười, chồm tới hôn cậu, âm thanh lép nhép của nước vang lên, không biết đó là âm thanh của nước đá tan ra hay nước bọt của hai người.

Phía trên của Type đã bị cởi sạch, tiếp theo là quần của cậu.

"Này, lạnh!" Cái lạnh trên đầu lưỡi khiến cậu chịu không nỗi, Tharn cười, lấy một viên đá khác, và ...

"Ôi! Thằng Tharn!" Tharn đặt viên đá lên đầu ngực Type, Type không chịu nổi lớn tiếng mắng, nhưng cậu cũng không đẩy Tharn đi, chỉ nắm chặt tấm ga giường ở dưới.

"Cầu xin tao đi?" Tharn nói.

"Mày không phải người nổi tiếng đâu, ok!"

"Chậc, tao biết mày nói mày muốn tao chườm đá cho mày mà." Tharn nói, Type chưa từng cảm thấy thế này.

Nhiệt độ tăng cao trong cơ thể kết hợp với sự lạnh lẽo trên bề mặt.

"A... Tharn, tuyệt... sướng quá...." Cả cơ thể của Type run rẩy khi đôi môi ấm áp của Tharn chạm vào phần nhạy cảm đáng yêu đó, cậu giơ tay lên ôm đầu Tharn.

Type há miệng thở mạnh, chỉ mỗi lưỡi với đá đã khiến cậu rung động mãnh liệt.

Phản ứng của Type như thôi thúc Tharn lấy thêm một viên đá khác đặt lên núm vú bên kia của cậu, liền nghe phản ứng mà Tharn muốn nghe từ miệng của Type.

Tuyệt, con mẹ nó quá tuyệt!

"Tao không bỏ vào phía sau mày đâu, tao sẽ để nó ở chỗ khác." Tharn nhìn cậu bằng ánh mắt vui đùa. Đến nỗi Type cảm thấy cái người khóc sướt mướt ban nãy biến đâu mất rồi. Ít nhất khiến cậu ta quên đi những việc không vui dù chỉ một lúc nhưng còn hơn là không làm gì cả.

Cùng với suy nghĩ đó, cánh tay Type ôm lấy cổ Tharn, cậu thở dài, thấy Tharn đang nghịch núm vú của mình, những ký ức trước đó bỗng nhiên ùa về.

"Giống như lần đầu tao làm với mày vậy."

Ngày đó cũng vậy, cậu ta dùng đá cho cậu, nhưng ngày đó không lãng mạn lắm, chỉ là chầm chậm để cậu thích nghi.

Chính vì ngày hôm đó, cậu quyết định tiếp tục với cậu ta nên mới có ngày hôm nay.

"Tao không hối hận!"

"Hả?" Tharn ngước lên nhìn cậu, chỉ thấy Type lắc đầu.

"Nhưng tao sẽ hối hận nếu mày không chăm sóc tốt thằng em tao!" Type nói làm Tharn cười lớn, sau đó cậu ta đặt viên đá lên bụng của Type rồi cúi xuống.

Tao cũng không hối hận chút nào khi yêu mày!

Nếu cậu từng hối hận vì làm với Tharn để rồi mọi chuyện diễn ra như vậy. Bây giờ cậu đã bỏ đi suy nghĩ đó.

Chỉ cần có Tharn bên cạnh, cậu đã mãn nguyện rồi.

Lúc trước cậu ta đã giúp mình, sau này đến lượt mình giúp cậu ta.

Type không muốn trở thành một người thụ động chỉ biết nhận lại, yêu nhau là nên biết cách cho đi và nhận lại, Tharn là người đã dạy cậu điều đó.

"Hưmmm... A ... Đừng... chạm vào đó!" Tharn đặt viên đá lên người thằng em nóng rực của Type, khiến Type như một đứa con gái mà hét lên.

Cậu cố hết sức để lấy viên đá ra nhưng Tharn không cho.

"Hưm... Đừng... Tharn! Đừng chạm vào đó!"

Lúc này, Type giống như kiến trên chảo nóng, nước đá, miệng và đầu lưỡi cùng lúc đang ở trên thằng em cậu, khiến Type tự hỏi rốt cục là cái gì lại khiến cậu như muốn mất hết lí trí như thế.

Tiếng cằn nhằn của cậu càng lúc càng lớn hơn, hơi thở theo đó cũng nặng nề hơn, nhưng Tharn không có ý định dừng lại, cậu ta mở to miệng để đưa nó vào sâu hơn.

Mày tuyệt thật đó!

"Tao... A... Để tao làm!" Khi sắp xong, Type đẩy mạnh Tharn ra, lấy viên đá cuối cùng trong tô rồi ngậm nó trong miệng.

Nếu mày muốn chơi đùa, tao cũng muốn chơi!

Type đã quyết định khi nhìn thấy thằng em của Tharn, đã quá nhiều ngày nó không hưng phấn rồi.

"Đừng ngậm nó, ô!" Tharn nói, không biết cậu thấy thứ này ngon ở đâu, Tharn không muốn Type ép buộc bản thân.

Type chậm rãi đưa cự vật vào miệng, sử dụng miệng, lưỡi kết hợp với viên đá chầm chậm di chuyển, từ từ học cách làm hài lòng cậu ta dù trước đó cậu không dám làm như vậy.

"Hưmm.... Mày thay đổi rồi.... A... "

Type không trả lời, chỉ tập trung vào việc của mình.

Nơi phía sau mà cậu trước đây từng khẳng định cả cuộc đời này sẽ không đụng tới, vậy mà đến giờ mỗi lần chạm vào khiến cậu sướng đến nỗi quên đi cái suy nghĩ kia mà thở hổn hển.

"Tharn... A..." sự kích thích nhục cảm hơi quá mức chịu đựng với Type, cậu bám chặt Tharn, cả cơ thể run rẩy.

"Không chịu được nữa... Tao... không chịu được nữa..."

Type nắm càng chặt ga giường phía dưới cậu.

"Tharn... Đi vào... Tao không chịu được nữa." Type nỉ non khi Tharn tiến vào phía sau.

"A... Ưm... Tao thích nóng hơn lạnh." Type nói, nhắm mắt cảm nhận độ sâu của đối phương hết lần này đến lần khác ra vào bên dưới.

"Type... A... Type!" Tharn cũng thì thầm.

Tiếp theo Tharn bắt đầu chậm lại, tốc độ chậm chạp này khiến Type cấu chặt vào ga giường ở dưới.

"Sướng không? Tao làm mày sướng không?" Tharn tự tin còn đòi cậu khen, nhưng Type cũng chịu trả lời lại.

"Hưmm, sướng, mạnh hơn nữa... mạnh hơn chút... A! Tao không ngủ được với ai nữa... ngoài mày..." Type thật lòng nói những điều Tharn muốn nghe, ngoại trừ Tharn, cậu nghĩ bản thân không thể làm chuyện này với ai nữa.

Type cảm thấy Tharn đưa hai tay ra sau lưng ôm lấy hông cậu.

"Tharn, đau tao." Tharn lờ cậu, cậu ta tiếp tục như đinh đóng cột cắm chặt hơn, rồi thì thầm vào tai Type.

"Tao yêu mày... Đừng bao giờ bỏ tao nữa."

Câu nói khiến Type vùi mặt vào gối.

"Tao nói rồi, tao sẽ không... rời xa mày nữa."

Nó không chỉ là thỏa mãn thân xác, mà còn thỏa mãn cả tâm hồn.

Cậu ta là như vậy, và bản thân cậu cũng vậy, cảm giác không ai có thể thay thế.

"A...A....."

Mồ hôi chảy dọc xuống cơ thể, với hơi thở nặng nề, hai cơ thể nóng bỏng cảm nhận được một cảm giác sung sướng hơn bao giờ hết.

Mồ hôi, chất dịch cơ thể từ hai người hòa lẫn vào nhau, cả hai không muốn tách ra trong giây lát.

Đây là ngày mà Tharn thực sự cảm nhận được trái tim của người mình yêu.

"Sau này không chơi trò này với mày nữa! Lần sau còn làm vậy thì tao ngủ sofa."

"Tao bắt đầu trò này trước à?"

Đây là hình ảnh cả hai nói chuyện về hôm qua, đáng lẽ hôm nay không vậy đâu, mà vì hôm qua cả hai đã âm thầm ghi thù lẫn nhau.

Techno nghi ngờ nhìn hai người cãi nhau, cảnh tượng này có hơi đáng sợ.

"Hai cái thằng này! Cãi lộn đủ chưa?"

"Rõ ràng là lỗi thằng Tharn, không biết hôm nay nệm kịp sấy khô không." Type nói trước, chỉ vào Tharn, người hôm qua còn khóc bù lu bù loa tự trách mình. Tharn thở dài nói.

"Mày là người bắt đầu trước, mày phải xin lỗi tao."

"Á à! Mày muốn đánh nhau phải không?!" Type nắm lấy áo Tharn, khiến Techno, người một bên nhìn chỉ biết lắc đầu bất lực.

"Hôm qua mày dễ thương biết bao nhiêu?"

"Mày nói ai dễ thương? Mày muốn ăn chân tao không?!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Ngồi xuống cái đã, tụi bây ồn ào vãi." Techno lúng túng nói, Type và Tharn quay đầu lại nhìn nhau, rồi nhìn Techno.

"Tụi tao không cãi nhau."

Ù ôi, đồng thanh cơ đấy.

"Chậc, thế thì tốt, không cãi nhau, không cãi nhau." Techno lắc đầu khó hiểu, không thể hiểu sao hai đứa này vừa mới cãi nhau inh ỏi giờ lại đồng lòng như vậy.

Lúc này Tharn phải ra ngoài mua gì đó ăn, xem như chẳng có gì xảy ra.

"Ừm, có người vừa gọi để hỏi về hai người...."

"Ý, em đây rồi."

Techno còn chưa nói xong, Tharn nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau liền vội vàng quay đầu lại nhìn.

"Tar!" Tharn hơi ngạc nhiên hô lên, Type cũng ngước nhìn.

"Tar, anh xin lỗi, anh...."

"Không sao, không sao đâu, anh nghe em nói đã." Tar nhẹ nhàng lắc đầu, nhanh chóng từ chối lời xin lỗi của Tharn.

"Em muốn cảm ơn các anh vì đã khiến mọi chuyện chấm dứt, anh Techno kể với em anh Type đã làm gì, vậy nên em muốn đến cảm ơn anh ấy, em cũng muốn xin lỗi vì sự hiểu lầm mà em gây ra cho các anh, em không có ý muốn làm vậy đâu. Cảm ơn anh đã cứu em khỏi nỗi sợ đó." Tar cười buồn, chắp tay với hai người.

"Em cũng có một việc muốn nói." Tar cúi đầu, cười tươi hơn.

"Học kì tới em sẽ du học ở Pháp."

"Kì thực, em dự tính nói hết với anh Type về chuyện năm ngoái vì em đã tự mình phòng hờ hết rồi, nếu video đó thực sự bị phát tán, em cũng không cần lo nghĩ, cứ chạy ra nước ngoài là được, vì vậy, em rất biết ơn vì các anh đã khiến em vẫn là em chứ không phải trở thành Tar trong video." Tar nói, mắt đỏ hoe khiến mọi người thương xót, em ấy ngước nhìn Tharn.

"Anh Tharn, anh không cần phải cảm thấy có lỗi, em đã phạm sai lầm, em quá sợ mới không dám nói mọi chuyện với anh. Em xin lỗi vì khiến anh và anh Tum hiểu lầm nhau suốt một năm. Em đã nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã biết đó không phải lỗi của anh."

Tharn run run nói "Tar, anh xin lỗi, anh rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra."

"Em nói là em không nghĩ quá nhiều về mấy việc đó mà, em muốn quên đi tất cả những đau đớn và bắt đầu một cuộc sống mới."

Một bên, Techno thấy thương cho Tar, cảm thấy em ấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn lúc trước.

"Nếu anh thấy em đáng thương, vậy để em làm em trai anh đi."

"Được chứ!"

"Mày đã từng xin tao là đừng có làm anh em với mày, mày nói mày có một thằng em đủ rồi, giờ có thêm thằng em khác thì mày sẽ có thêm một chú một dì làm mày đau đầu mà."

Type trêu chọc.

Techno quay đầu lại nhìn bạn mình, may mà vẻ mặt cậu không nghiêm túc lắm. Lúc này, Tar cũng quay đầu lại nhìn Type, chắp tay với Type.

"Em cũng muốn làm em của anh Type, nếu... anh không ghét em."

Lúc này, bầu không khí lặng đi, rồi Type hỏi.

"Khi nào em đi? Anh sẽ tiễn em."

Tharn ngạc nhiên nhìn Type, không thể tin nhìn người bên cạnh, Tar mỉm cười nói với Type thời gian đi, không còn bao lâu nữa. Tharn sau đó hỏi.

"Tum có biết em đi du học không?"

"Có chứ, sao vậy ạ?"

Ừm, sao lại hỏi vậy? Anh em với nhau những chuyện này phải biết chứ.

Tar nghĩ thầm, Tharn lắc đầu, đưa tay chạm vào đầu Tar.

"Cảm ơn em nhiều!"

"Em cũng muốn cảm ơn anh, tiếc là em không đủ mạnh mẽ. Đợi đến kiếp sau, em sẽ đặt anh trước!"

Ô, dũng cảm ghê, có can đảm nói vậy trước mặt Type.

Tuy nhiên, lần này, Type không tức giận gì, chỉ trả lời thay Tharn.

"Cạnh tranh công bằng, nhưng ngay cả kiếp sau, anh cũng không thua em đâu."

Type cười, nụ cười chân thành đến nỗi Techno không thể tin vào mắt mình.

Mặc dù Techno là người ngoài cuộc, nhưng cậu ta là người biết hết mọi chuyện, cậu ta có thể khách quan cảm nhận rõ ràng bầu không khí như thế nào trước mặt hai người này.

Giống như mọi thứ đang đi đúng hướng, nụ cười hai người không phải là nụ cười hạnh phúc nhất, nhưng có cảm giác mọi thứ đã dần tốt lên.

Nụ cười này cũng làm Techno lây theo, cậu ta cũng cười.

Cũng may mọi chuyện kết thúc như vậy, nếu không....

Techno sẽ vì chuyện này mà kiệt sức chết mất!

"Tharn, đừng có làm cái mặt ấy."

"...."

"Thằng quần này!"

Chiếc máy bay đang cất cánh từ Bangkok hướng đến Samui, một hòn đảo du lịch nổi tiếng ở phía Nam. Lúc này, chàng trai mang trong mình nửa dòng máu phương Tây đang ngồi trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta trông như mắc chứng sợ đi máy bay vậy. Nhưng người đi cùng cậu ta biết không thể nào có chuyện Tharn sợ mấy thứ vớ vẩn này.

"Đi gặp bố mẹ tao thôi mà, mày làm gì lo lắng dữ vậy?"

Đúng vậy! Hôm nay Type đưa Tharn về nhà gặp bố mẹ!

Sự tình bắt đầu từ kỳ thi cuối học kỳ vừa rồi, mỗi ngày bố Type đều gọi Type hỏi khi nào cậu mới chịu về nhà. Type cảm thấy nếu cứ cắm cọc ở Bangkok mà không chịu về nhà thì có chút bất hiếu, vậy nên cậu nói với bố là cậu sẽ về khi làm xong việc ở Bangkok. Type thực chất không mong Tharn nghe được cuộc nói chuyện của cậu với bố.

"Mày bỏ tao một mình ở Bangkok rồi về nhà?"

Type muốn đáp lại là ừ, nhưng cuối cùng, cậu vẫn mềm lòng hỏi Tharn có muốn cùng đi không.

'Đi!'

Tharn không chờ được mà ngay lập tức thả cuốn sách trên tay xuống, háo hức đi qua giúp cậu đặt vé, nhưng không quá lâu sau, sự nhiệt tình của Tharn bị Type dập tắt vì cậu thẳng thừng nói với Tharn....

"Tao nói với bố tao là tao đưa người yêu về."

Tharn tức khắc cảm thấy cả người cứng nhắc, mặt lập tức tái mét, cậu ta không thể nói lời nào. Thực tế, Type không dễ chịu hơn cậu ta là bao, bình thường cậu ghét cay ghét đắng gay là chuyện ai cũng biết, giờ đột nhiên lại đưa một thằng con trai về nhà gặp bố mẹ. Nhưng bản thân Type đã nghĩ thông suốt rồi, nếu cậu không phải chơi đùa mấy ngày rồi chia tay mà thực sự quyết định yêu lâu dài với Tharn, thì cậu nên nói thẳng với bố mẹ về mối quan hệ này.

Cậu không muốn giấu giếm nữa, thật sự rất mệt, cậu có thể lường trước được, vả lại sớm muộn gì cũng phải nói, thay vì để tương lai sau này mệt mỏi, tốt nhất bây giờ nói luôn với bố mẹ cho xong chuyện.

Nếu bị đuổi khỏi nhà hay bố cậu muốn cắt đứt quan hệ bố con thì cũng không có gì to tát. Tiền từ việc dạy kèm piano ở nhà của Tharn có thể nuôi cậu đến khi tốt nghiệp.

Type, người trước đây rất khó chịu khi đến nhà của Tharn, giờ tuần nào cũng tới nhà Tharn vì Tharn bị mẹ bắt phải ở lại dạy piano cho em gái. Bây giờ em gái của cậu ta đã có thể chơi một bài hoàn chỉnh. Nhìn đi, đến nhà bạn trai không phải gì đáng sợ lắm. (Còn chuyện lúc trước đừng nhắc đến, xin đấy.)

Do vậy, Type cảm thấy nên trực tiếp nói với bố, kết quả là... Nhìn thấy khuôn mặt u ám này đây.

Thi học kì xong cũng được hai tuần rồi, từ lúc đó, Tharn đã mang khuôn mặt u ám như tận thế sắp đến, cứ như vậy tới tận ngày cả hai lên máy bay.

"Giờ mày hiểu cảm giác của tao khi bị mày lừa về nhà chưa?"

Tharn quay lại nhìn Type rồi cậu ta cúi đầu xuống.

"Tao xin lỗi."

Ồ, dễ dàng nói ra lời xin lỗi vậy khiến Type đắc chí.

"Vừa lắm!" Type cười với Tharn, Tharn lại hỏi câu hỏi mà mấy ngày nay không biết cậu ta đã hỏi bao nhiều lần.

"Ba mẹ của mày... có khó chịu không?" Type biết ý Tharn là đang nói đến gay, cậu liếc nhìn cậu ta.

"Tao không biết."

"Aow, thật hả...."

"Tao không biết thật, tao chỉ biết là tao thường biểu hiện rất rõ ràng trên mặt là tao ghét gay, có thể ba mẹ cũng theo tao mà ghét gay." Type nói thẳng, vì cái vụ việc năm 12 tuổi, từ khi còn nhỏ cậu đã không nhắc lại vấn đề đó, cũng chưa từng có ý định đề cập đến, chôn sâu vấn đề đó trong lòng đến tận bây giờ.

"Thế sao? Vậy nếu ba mày không đồng ý, tao với mày chia tay à?" Giọng điệu của Tharn không vui, Type lập tức lắc đầu phủ nhận.

"Không đời nào! Tao chỉ đang nghĩ về lần đầu về nhà mày, nếu tao giống mày bây giờ thì chắc bố mẹ mày mệt mỏi lắm." Type nói, Tharn quá lười để ý tới cậu.

"Mày cứ phàn nàn không ngừng, sớm biết vậy tao đã bắt mày ngồi xe, xuống xe đổi chuyến đi thuyền, xuống thuyền ngồi thêm 3 giờ xe nữa, không nên để mày thoải mái thế này." Cũng phải! Type thật sự không biết tại sao cậu phải cố để cậu ta thoải mái trên đường về nhà như vậy, nhưng thôi, tốt nhất là để cậu ta tận hưởng trước cơn bão.

"Ôi, tao có phàn nàn gì đâu!"

"Cổ tao không phải gối dựa." Khi Tharn dựa đầu vào vai Type, Type nhún vai né khỏi Tharn.

"Tao cần mày cổ vũ."

"Hôm qua mày chơi tao đến muốn gãy eo, chưa đủ hả?" Type cãi lại.

"Không phải cổ vũ như vậy. Ôi, Type!" Type lắc đầu, nhưng Tharn kiên quyết không di chuyển đầu ra. Cứ tiếp tục dựa vai Type, cậu ta không sợ cổ bị đau, đưa tay ôm lấy Type.

"Nếu mày không muốn chết ở sân bay, đừng lộn xộn với tao."

Hẹn hò với một thằng con trai cũng không có nghĩa là cậu muốn có chồng!

Ý nghĩ đó khiến Type thở dài, thật ra sức chịu đựng của cậu không tốt lắm đâu.

"Không sao đâu, bố mẹ tao sẽ không trách mắng mày, bố mẹ tao chắc chắn tốt không kém gì người nhà mày đâu." Type an ủi, nhưng lúc đó trong lòng cậu đang suy nghĩ.

Đã đến lúc trả mối thù của tao rồi!

Suy nghĩ này khiến cậu tự nguyện để Tharn lấy vai của mình làm gối, thế là Tharn gối đầu lên vai cậu suốt quãng đường cho đến lúc máy bay hạ cánh ở sân bay Samui.

Không chắc tiếp theo chuyện gì cứ xảy ra, nhưng trước mắt cứ về nhà trước cái đã.

Từ sân bay Don Muang đến sân bay Samui chỉ mất một giờ bay, nhưng đây không phải điểm đến của cả hai, Type tiếp theo dẫn Tharn lên một chiếc thuyền xuất phát đến đảo Phang'an, thời gian đi thuyền sẽ dài hơn đi máy bay.

Khi cập bến, Type nghĩ sẽ đưa Tharn đi chơi rồi mới bắt xe về nhà. Nhưng cậu không ngờ vừa bước xuống bến tàu đã thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, người đó mỉm cười với cậu.

"Bố."

"Con trai!!!!"

Type đang bất ngờ, bố đã ôm chầm lấy cậu, Type còn chưa kịp định thần.

Type có nói hôm nay sẽ về, nhưng không nói cho bố biết cụ thể thời gian thuyền cập bến.

"Bố, bố làm gì ở đây vậy? Không phải con nói con sẽ tự về sao?"

"Được rồi, được rồi. Hôm nay bố rảnh, nên bố ở đây chờ để đón con. Nói đến đây... bạn gái con đâu?" Bố thì thầm với Type, đảo mắt tìm kiếm bóng hình của cô bạn gái xinh đẹp, nhưng chỉ thấy một dáng người cao lớn đứng trên cây cầu phía tây đằng kia.

Ngay khi hai người chạm mắt, Tharn chắp tay chào bố Type.

"Chào chú!"

"Aow! Đưa bạn về mà không nói trước với bố." Bố Type cười nói.

"Không sao đâu bố. Để cậu ta ngủ chung phòng với con là được, đừng tốn công tốn sức dọn dẹp phòng khác." Type hờ hững nói, nhưng người nghe không nghĩ vậy.

"Sao có thể vậy được, bạn của con cũng đến đây rồi, dĩ nhiên papa phải đối đãi đàng hoàng với cậu ấy. Đây là lần đầu tiên bố thấy con đem bạn về từ Bangkok, đẹp trai đấy, nhưng vẫn không đẹp bằng con chó con của bố." Bố Type sôi nổi nói. Tharn ngẩng đầu lên trả lời.

"Dạ, Type rất đẹp trai."

"Chủ yếu là do nó giống chú. Con ngoan ghê." Bố Type nhìn Tharn khen ngợi, nghĩ thằng nhóc này hẳn là một đứa hiểu chuyện. Type im lặng thở dài, lặng lẽ di chuyển sang một bên.

Cậu nên nói với bố ngay bây giờ luôn không?

Type ngẫm nghĩ, cậu ta biết cậu sẵn sàng công khai chuyện này với bố, chờ thêm chút nữa cũng không vấn đề gì, cậu chỉ sợ càng chờ lâu thì cậu sẽ bị sự căng thẳng nghiền nát.

"Bạn con tên gì?"

"Mọi người thường gọi cậu ta là Tharn."

"Là con lai à?"

"Dạ, lai một chút, chỉ là con hơi giống ba hơn những người còn lại."

"Vậy con có anh chị em à."

"Con có một anh trai và một em gái, con là con thứ hai trong gia đình."

"Vậy thì tốt, như chú chỉ có một đứa duy nhất, kể từ khi Type đi học ở Bangkok, căn nhà trở nên rất im ắng. Chú còn nghĩ nếu sinh thêm đứa con gái nữa thì tốt biết bao nhiêu, hahaha." Trong lúc Type đang chuẩn bị tinh thần, bố cậu một bên nhiệt tình nói chuyện với người được gọi là "bạn tốt" của con trai mình.

Hai người nói chuyện như thân quen từ lâu vậy.

"Nhưng Tharn, con về rất đúng lúc, mùa hè ở đây có rất nhiều hoạt động, nhớ bảo Type đưa con đến mấy bữa tiệc để nhảy nhót tận hưởng nha." Sau khi nói xong chuyện đó, bố mỉm cười, ông có thể tự nhận mình là người rất nhanh nhạy, nhưng bây giờ vẫn còn một câu hỏi trong đầu chưa được giải đáp.

"Nhưng mà, bạn gái của Type đâu? Con có nói sẽ đưa bạn gái về mà, bố không chờ được muốn gặp con dâu mình rồi đây."

Type liếc nhìn Tharn, không phải bố cậu nãy giờ hăng hái nói chuyện với người yêu của cậu sao? Tharn cũng muốn hỏi Type là tiếp theo nên làm gì.

"Bố." Type gọi để ngăn bố tiếp tục nói.

"Con có đưa người ta về với con mà."

"Con bé đâu? Nó không có đi chuyến sau chứ? Cái này là không được, bố đã dạy con là không được để con gái đi một mình mà." Bố cậu cố gắng suy nghĩ những chuyện có thể xảy ra, Type lắc đầu.

"Không, không, tụi con đến cùng nhau."

"Hả? Con bé đâu? Chỉ thấy con mang bạn về mà." Bố vẫn không hiểu, khiến Type thở dài bất lực, bước thẳng đến chỗ Tharn, lúc này cậu mới đỏ mặt nói.

"Đây là bạn trai con!" Nghe những lời của Type, bố Type kinh ngạc há hốc miệng.

"Đừng hỏi con có đùa không, con đang nghiêm túc đấy, Tharn là bạn trai của con trai bố và cũng là bạn cùng phòng với con, tụi con đã hẹn hò được hơn nửa năm rồi, vậy nên con mới dẫn cậu ta về gặp bố mẹ."

"Vâng, chú, con là bạn trai của Type." Tharn cúi người với bố Type một lần nữa, Type quay sang nhìn bố, miệng ông mở to vẫn chưa khép lại được.

"Bạn trai?"

Nếu không phải do không khí đang nghiêm trọng thì biểu hiện của ông lúc này thật sự rất buồn cười.

"Ôi mẹ ơi!" Ông cảm thấy huyết áp của mình đột ngột tăng cao rồi tụt thẳng xuống. Rất may, Tharn, người đứng một bên đã kịp thời đưa tay đỡ lấy ông.

"Khổ ghê." Type nhanh chóng đi đến đỡ phụ.

"Xe ở đằng kia, giúp tao một tay." Ban đầu là bố đến đón cậu, giờ biến thành hai người kéo bố lên xe, Tharn biểu hiện nghiêm túc nói: "Nói ra khó khăn thật!"

"Chậc, tao cũng thấy thế." Type trả lời.

Có vẻ như chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu.

Sau khi nhận được phản ứng quá mức đặc sắc từ bố của bạn trai. Tharn lái xe đến một khu nghỉ mát cỡ trung để chuẩn bị gặp mẹ Type. Tharn tự nhủ bản thân phải làm mọi cách có thể để mẹ bạn trai chấp nhận mình, nhưng Type thì không nghĩ vậy.

Nếu năm nay không chấp nhận được, có thể đợi đến năm sau, đợi đến khi nào mà người lớn có thể chấp nhận thì thôi.

"Bạn trai của con thật à? Không thể nào! Thằng bé này đẹp trai như vậy, con lừa người ta đúng không?"

Sau khi giúp bố của Type vào nhà, Tharn đã giới thiệu về bản thân mình, mẹ Type có chút sốc, nhưng chỉ ngạc nhiên khi thấy con trai mình không biết đi đâu tìm được một thằng bé đẹp trai đến thế.

"Tharn, con chắc chưa? Type thằng nhóc này càng ngày càng bốc đồng, tính tình nóng nảy, nếu bây giờ con nghĩ lại đi kiếm người khác vẫn còn kịp đấy!"

"Mẹ, mẹ không thể đứng về phía con à?"

"Mẹ không giống bố con mà bênh vực cho con đâu, bố con cái gì cũng nghĩ cho con thôi. Ổng còn rất hồi hộp khi biết hôm nay con sẽ về nhà, đến nỗi ổng cắm trại ở bến tàu từ bốn giờ sáng chỉ để đón con." Bố lúc nãy ngất nằm sõng soài, mà mẹ lại nhận định "Bố con thế chắc do buồn ngủ quá thôi."

"Tharn, con không cần khách sáo, ở đây không tiện nghi như ở khách sạn, cũng không thoải mái như ở Bangkok, nhưng nếu con cần gì thì cứ nói với dì nhé." Tharn không thể không thấy nhẹ nhõm, lúc nãy Tharn đã không hi vọng mẹ Type sẽ chấp nhận và thân thiện chào đón mình như thế này. Tharn muốn cảm ơn mẹ Type.

"Cảm ơn dì!"

Vậy có được tính là đã chấp nhận không?

"Ôi, con lịch sự ghê, thằng nhóc Type này được dì dạy bao lần mà vẫn không nhớ."

"Mẹ, mẹ có thể phản đối chút không, Type đang đưa bạn trai về gặp mẹ đấy." Type không thể chịu được nữa, dù bà khen Tharn như thế có nghĩa là bà đồng ý cho hai người họ. Mẹ Type thản nhiên nói.

"Con ồn ào cái gì, hoa đẹp ai chả thích."

"Mẹ nói gì vậy! Con với cậu ta là con trai đó!"

"Ồ, con cũng là con trai, vậy con kiếm được một chàng con lai đẹp trai thế này ở đâu ra vậy hả? Tiền sính lễ là 10 triệu bath, mẹ có nói với bố con ai mà tới hỏi cưới con với giá 10 triệu bath là mẹ gả con đi luôn." Mẹ nói đùa, nhưng Type không thể ngồi yên.

"Mẹ, mẹ không thấy tức giận chút nào luôn?"

"Tức giận gì để cho bố con đi, mẹ ở phe tụi con."

Tharn nhìn mẹ Type, người vừa mới đùa giỡn với họ. Bây giờ mặt bà nghiêm túc và chân thành, bà nhích tới gần Type một chút.

"Mẹ biết nếu con yêu ai đó, con sẽ yêu bằng cả trái tim lẫn tâm hồn, nên con yêu ai thì mẹ cũng yêu người đó. Nếu con hỏi mẹ liệu mẹ có chấp nhận hoàn toàn không, mẹ sẽ trả lời là không. Thành thật mà nói, mẹ là mẹ con, tại sao lại phải ngăn cấm dẫn đến cãi nhau rồi khiến hai bên đều buồn? Mẹ có nghĩa vụ phải nuôi nấng con, nhưng mẹ không có quyền cấm con yêu ai, cuộc sống này là của con, là một người mẹ, mẹ không có quyền ép con đi theo con đường mà mẹ đã trải sẵn, tất cả những gì mẹ có thể làm là chấp nhận. "

"Mẹ." Tharn sửng sốt, nhưng Type thì không, Type chắp tay với mẹ mình, rồi Tharn cũng làm theo.

"Cảm ơn dì!"

"Gọi mẹ là mẹ cũng không sao, mẹ rất thích một đứa trẻ vừa ngoan vừa đẹp như con."

"Mẹ, đừng đùa nữa mà." Tharn cảm thấy tảng đá trong lòng như đã rơi xuống, Tharn thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt phi thường kiên cường, cậu ta nhìn Type, hai mắt lấp lánh niềm vui.

"Tharn có biết về chuyện đó không?"

"Dạ biết." Cái chuyện đã khiến Type bị ám ảnh nghiêm trọng, mỗi lần bố nhắc lại, lúc nào cũng không khí trong nhà lập tức trở nên căng thẳng. Mẹ mỉm cười nói.

"Khi chuyện đó xảy ra, mẹ đã rất sợ, sợ Type sẽ từ chối chấp nhận bất cứ ai rồi sợ tiếp xúc với mọi người. Nên lúc này Type có can đảm đưa con về gặp chú với dì thì không có lí do gì mà dì không chấp nhận con cả; Type bình thường có chút nóng tính, con đừng chấp nhặt với nó nhé! "

"Không đâu ạ, con nghĩ đó cũng là điểm mạnh của cậu ấy, con thích cách Type trực tiếp bộc lộ cảm xúc trong lòng." Tharn trả lời chắc nịch, khiến mẹ Type mỉm cười.

"Đừng quên tiền hỏi cưới là 10 triệu bath, mẹ chỉ xin bấy nhiêu thôi, hay Tharn con có đòi hỏi gì không?" Mẹ không ngần ngại đùa giỡn yêu cầu tiền hỏi cưới khiến Tharn cười theo.

"Con sẽ học tập chăm chỉ, làm việc miệt mài, nhanh chóng phấn đấu đến mục tiêu để đủ tiền rước dâu ạ."

"Tharn mày thôi đi, tao mới là người đi rước dâu." Type nói vậy, khiến hai người bật cười.

Bầu không khí đang tiến triển theo hướng tốt, nếu....

"Không có ai hỏi cưới ai hết." Bố bước ra khỏi phòng ngủ, mọi người nghe tiếng động liền quay đầu nhìn ông.

"Mày cút về, ai bảo mày đến hỏi cưới con trai tao?" Bố nói, tay chỉ vào Tharn.

"Ai muốn lấy cứ lấy, nhưng tao thì không, con trai tao, thằng con tao nuôi từ nhỏ đến lớn bằng chính hai bàn tay này, tao sẽ không dễ dàng trao con tao cho thằng nào đâu." Tharn cuối cùng cũng biết tính khí nóng nảy của Type đến từ đâu, cậu hẳn được thừa hưởng hoàn hảo từ bố cậu. Bởi vì mặt bố Type đỏ bừng bừng vì tức giận, Tharn đối mặt với ông đành chắp tay.

"Con yêu Type thật lòng." Tharn chân thành nói.

"Tao không tin, mày còn nhỏ, làm sao dám tin cái gọi là yêu đích thực từ miệng mày!"

"Thế ai kết hôn với tôi khi tôi mới 19 vậy ta." Mẹ nói chen vào.

"Bà đừng xen vào!" Trông bố thậm chí còn tức giận hơn, Tharn vội vàng nói.

"Con thật lòng yêu Type, hãy cho con cơ hội chứng minh bản thân!" Giọng điệu Tharn kiên định thật tâm.

"Cho mày ba ngày, nếu chịu không được, mau chóng cút về và đừng làm phiền gia đình tao nữa."

"Có nghĩa là nếu chịu được ba ngày, bố sẽ chấp nhận cho tụi con quen nhau?" Type đứng bật dậy, hỏi.

"Không! Sau ba ngày, ba tháng hay ba năm thì cũng đừng hòng; Để xem nó sống sót qua ba ngày đầu tiên thế nào." Giọng nói của bố có phần khinh bỉ, nói xong liền quay đầu đi, để lại bóng lưng cô đơn cùng câu nói sẽ không chấp nhận. Mẹ vội vàng an ủi.

"Đi theo bố con chút đi, con nên cảm thấy may mắn vì bố con còn như vậy, nếu không thì tụi con đã bị sút ra khỏi nhà lâu rồi."

Cả hai còn có thể làm gì khác? Không còn lựa chọn nào khác đành bất đắc dĩ chấp nhận thử thách.

"Được ạ."

Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

Thật sự chẳng khác gì địa ngục trần gian!!!

Tharn nghĩ thầm khi nhìn thấy bàn ăn trước mặt.

"Bữa tối hôm nay...."

"Súp cá cà ri." Súp màu cà ri kết hợp với rau mùi và đậu phộng trước mặt, trông thì có vẻ bình thường đấy, nhưng mùi của nó cay đến gay mũi.

"Thịt heo chiên." Thịt heo vàng chiên với lá húng quế, ớt nhỏ phủ ở trên nhìn cũng biết món này cay không kém.

"Tôm chiên đậu." Món cuối cùng được đem lên là một món ăn phương Nam đích thực, với hương vị đậm đà của đậu tròn và tôm xào cùng nhau, cho ra một màu đỏ chói mắt.

"Đáng lẽ nó còn cay hơn." Bố nói. Mẹ mỉm cười ngồi bên cạnh đáp lại.

"Không cay lắm đâu, mẹ đã cản bố cho thêm ớt rồi."

"Dạ, được ạ."

Tharn không phải là tín đồ ăn cay, thường thì cậu ta cũng sẽ ăn gỏi đu đủ thêm gia vị hơi cay cay, nhưng những món ăn này đã vượt quá phạm vi chịu đựng của Tharn. Chỉ ngửi thôi đã thấy cay, dạ dày cũng muốn sục sôi lên rồi, chàng trai sẽ lái xe đưa hắn về Bangkok đang múc một muỗng súp ăn thử với cơm.

"Ăn đi, không ăn mắc công bố mẹ mày nói mày đến đây bị nhà tao ngược đãi không cho ăn uống."

"Bố, cậu ta ăn không được mấy món đó đâu, để con đi rán cái trứng cho cậu ta." Type mới thử một muỗng súp đã thấy nó cay đến nỗi cậu nghĩ phải đứng dậy nấu cái khác cho cậu ta ăn đỡ, nhưng vừa đứng dậy thì bị bố gọi lại.

"Nhà hết trứng rồi."

"Con thấy trong tủ lạnh còn mà."

"Ném hết xuống biển rồi." Hai bố con nhìn chằm chằm vào nhau, không ai chịu thua ai, Tharn thở dài nói.

"Type, không sao, tao ăn được."

"Vậy thì ăn nhanh đi." Bố Type hằn hộc nói. Tharn không còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ cắn mỗi món một miếng.

Không lâu sau, mặt Tharn đỏ ửng vì cay, mồ hôi túa ra không ngừng. Dưới đôi mắt hả dạ của bố vợ, ánh mắt cảm thông từ mẹ với ánh mắt đau lòng từ người yêu.

"Tao biết rồi... biết tính mày trẻ con giống ba mày."

"Uống nước trước đi."

Type không biết cậu có nên thương cho Tharn hay không, vì lúc này cậu ta có vẻ không dễ chịu lắm, bụng hình như cũng rất đau. Thấy Tharn hai tay ôm bụng khó chịu nằm trên giường nên cậu mau chóng đi lấy thuốc cho cậu ta.

Sau khi bữa tối tra tấn kết thúc, bố Type bắt Tharn uống tất cả các món súp. Người điên cũng không có làm như vậy, có khùng cỡ nào cũng không đi húp hết nước súp cay đến thế. Mà Tharn phải húp cả đĩa, rồi phải nốc bao nhiêu sữa cho đỡ cay.

Chưa đầy một giờ, dạ dày Tharn bắt đầu quặn đau, khuôn mặt cậu ta trắng đến tái nhợt.

Tharn sau đó phải uống thuốc, cậu ta đang trong trạng thái vô cùng chật vật, trạng thái mà anh trai hay bất kì người yêu cũ nào cũng chưa từng được thấy qua.

"Tao trẻ con giống bố hồi nào?" Type nhìn Tharn như vậy, thông cảm hỏi.

"Lúc mày muốn đuổi tao ra khỏi kí túc." Tharn yếu ớt nói. Lẽ ra phải hùng hổ nói còn hơn như vậy, nhưng bụng Tharn đau đến mức muốn nói nhiều cũng khó.

"Ồ, tao là người đã ném đồ đạc mày, tùy tiện dùng đồ mày rồi rải thức ăn lên giường mày đúng không?" Type đã mơ hồ nhớ ra, nhưng vẫn biện minh.

"Lúc đó tao còn nhỏ, còn trẻ con."

"Giống ba mày."

"Hahaha, bố tao trẻ con hơn tao nhiều." Type cười to, cảm thán bố chơi hơi quá rồi. Tiếng cười của Type làm Tharn lườm cậu, Tharn giơ bàn tay không còn sức lực muốn kéo Type qua.

Ánh mắt cậu ta bây giờ khiến Type trong lòng có hơi xấu hổ, cậu bước tới chỗ bên cạnh Tharn.

"Tao sẽ sống sót để về Bangkok chứ?" Tharn nghiêm túc hỏi, vì ngày đầu tiên đã khiến Tharn chết lên chết xuống.

"Mày có muốn tiếp tục chiến đấu không đấy?" Type hỏi lại liền nhận được một câu trả lời chắc nịch.

"Đương nhiên, tao đến đây chỉ vì chuyện này thôi đấy."

"Mày không chết được đâu, ít nhất tao không để mày chết dưới tay bố tao." Type vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Tharn.

"Có chết cũng phải chết trong tay tao." Type nói xong rồi cười, Tharn cũng cười theo, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cậu, nói.

"Dù khổ thật, nhưng tao hạnh phúc."

"Không cần phải nói mấy lời đường mật đó đâu."

"Ý tao là, tao yêu mày, nên tao sẽ làm tất cả vì mày."

Tharn nói, sau đó Type im lặng, đưa tay nghịch nghịch tóc của Tharn, sau một lúc mới nói.

"Mai lẻn ra ngoài, tao sẽ đưa mày đi ăn hải sản, nhân tiện gặp bạn tao luôn."

"Hải sản không cay, đúng không?"

"Ừa!"

"Mày đi đâu tao theo đó." Tharn nói, lặng lẽ nhìn Type. Type vỗ nhẹ vào đầu Tharn rồi đẩy cậu ta xuống giường.

"Ngủ trước đi dã, nhìn mày lúc này không còn chút sức nào luôn."

Tharn nắm lấy cánh tay cậu, nói.

"Muốn thử xem tao còn sức hay không?" Với vẻ miễn cưỡng không dễ dàng cam chịu, Tharn làm Type phải vỗ vỗ cậu ta.

"Mày có còn sức đi nữa thì tao cũng không muốn đâu, lỡ lúc mày tiến vào cái mày héo queo như sắp chết thì tao... Hahaha!" Type nói rồi cười, Tharn phóng tới ánh mắt đau khổ nhìn người bên cạnh, cậu ta không thể nói gì về chuyện này nữa. Hừm, miễn là ngày mai Tharn còn có thể thức dậy tiếp nhận thử thách của bố vợ mình là tốt rồi.

Ừm, đã chọn yêu Type thì phải ráng chiến đấu vì Type chứ biết sao giờ.

Tharn phải thể hiện hết sự can đảm lên trên mặt, mặc dù cậu ta chỉ tự tin được ít ỏi 5%, nhưng Tharn chắc chắn 100% là vợ mình sẽ không bao giờ quay lưng với mình.

"Đến đây, đến đây!"

"Ây, bà chủ, sao đem lên nhiều thế, làm vậy con mập lên đó!"

"Không nhiều, không nhiều, con đang trong độ tuổi phát triển mà, ăn nhiều một chút mới tốt. Hiếm khi mới tới chỗ dì ăn một bữa, con cứ ăn thỏa thích đi."

Tharn sững sờ nhìn đồ ăn cứ liên tục được đem đến trước mặt, Type rõ ràng chỉ gọi một con cua với một con hàu, nhưng không hiểu sao, hắn thấy bà chủ đem ra nào là trứng chiên, rau xào và một tô cơm lớn. Cả bàn đầy thức ăn, quan trọng là, hình như còn chưa đem hết đồ ăn lên đâu. Tharn nghe bà chủ nói tiếng miền Nam, tốc độ nói còn khá nhanh khiến Tharn không hiểu được gì.

"Mày còn chờ gì nữa?"

"Tao chưa từng nghe mày nói tiếng miền Nam."

Type đang nói bằng tiếng phương ngữ.

Nghe bà chủ nói thì Tharn hoàn toàn không hiểu được. Tuy nhiên, Type lại nói phương ngữ Bangkok với giọng miền Nam. Mặc dù tốc độ cậu nói sẽ nhanh hơn bình thường, nhưng ít nhất Tharn vẫn hiểu được. Tharn lắng nghe cuộc trò chuyện của Type với vợ của ông chủ, chăm chú đến nỗi tay cũng chẳng buồn nhúc nhích.

"Lâu lắm rồi mới nói tiếng miền Nam đấy, có nhiều từ bây giờ tao nghe thì hiểu cơ mà không nói được, 13 tuổi tao đã đến Bangkok rồi, nhà tao cũng không thường nói phương ngữ của miền Nam, vậy nên tao chỉ sử dụng tiếng địa phương được mấy lần. Nếu mày muốn nghe phương ngữ thuần gốc, mày có thể bảo bố tao nói cho mày nghe, lúc đó bố tao có chửi thì mày cũng không hiểu gì đâu." Cuộc nói chuyện về tiếng địa phương kết thúc rồi chuyển chủ đề qua bố của Type làm Tharn che bụng, trên mặt bày ra biểu tình đau đớn.

Hành động của Tharn làm Type đang lột cua một bên cũng phải phá lên cười.

"Sáng nay tao còn tưởng mày ngủ luôn trong nhà vệ sinh!" Type trêu chọc, khiến Tharn, người mới sáng sớm đã bật dậy ngồi cả buổi trong nhà vệ sinh thở dài.

"Ba mày muốn giết tao hay gì á."

Trước nay chưa từng nghe ai chết vì ăn cay thì giờ hắn có thể là người đầu tiên.

"Ừm, được rồi, sao mày đến miền Nam mà lại không ăn đồ cay được, hoặc là bố tao chỉ đang muốn chỉnh mày thôi?"

"Cay vãi, tao nghĩ không ai ăn nỗi đâu." Chỉ nghĩ đến đồ ăn của bố Type thôi hắn đã cảm thấy cổ họng mình bỏng rát. Hôm qua cuối cùng Tharn cũng biết được định nghĩa của từ đau là thế nào.

Nó cay đến nỗi tai Tharn đỏ bừng, nước bọt thì không ngừng tiết ra, đến mức không thể phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước bọt nữa.

"Coi như tao thay bố tao xin lỗi, nhưng hahaha Tharn ơi là Tharn, ai sẽ nghĩ một tay trống đẹp trai như mày, một người từ lúc sinh ra đã có rất nhiều fan girl theo đuôi, vậy mà lại bị tiêu chảy phải ra ra vào vào nhà vệ sinh đến mức bơ phờ luôn, hahaha, hôm qua mày mắc cười chết đi được!" Type nói muốn thay bố xin lỗi, nhưng giọng cười của cậu lại vang khắp quán ăn.

Nhưng thành thật mà nói, Tharn không hề tức giận, vì chàng trai cười đến ngả nghiêng trước mặt cũng chính là người hôm qua đầy lo lắng tìm thuốc cho hắn, sáng nay cậu cũng vì hắn mà lén lút chạy đi mua cháo.

Bởi từ sớm bố Type đã chuẩn bị cháo, cũng không quên cho rất nhiều ớt, màu của cháo đỏ đến nỗi hắn tự hỏi nó là cháo hay là máu vậy.

Nếu hắn uống mấy món súp tối qua mà sáng nay còn húp món cháo kia nữa, thì bây giờ chắc chắn hắn sẽ nằm liệt trên giường không thể động đậy.

Sau đó, Type nói sẽ đưa hắn ra ngoài chơi, xem như đi trốn bố Type. Đến tối thì tìm cớ ra ngoài ngủ để ông không thể làm khó Tharn nữa.

Khi Type nói những lời này, trông cậu rất nghiêm túc, như vậy mới thấy Type là đang lo lắng, rất lo lắng cho hắn.

Tharn mỉm cười, nó khiến hắn nhận ra rất nhiều điều.

Vì năm ngoái cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện. Type không thích thể hiện quá nhiều cảm xúc của bản thân. Dù Type vẫn là chính bản thân cậu, nhưng hắn biết bạn trai của mình đã thay đổi rất nhiều. Bình thường thì có vẻ cậu ít quan tâm hoặc gần như chẳng quan tâm tới cái gì, vô tâm vô phế, thực ra chỉ là cách cậu chọn thể hiện ra thế nào thôi.

Ở bên nhau lâu đến vậy nên Tharn cũng dần hiểu được con người Type. Dù bây giờ hắn chưa hoàn toàn hiểu Type, Tharn sẵn lòng dành cả đời để từ từ hiểu được cậu dù cậu có hay mắng chửi hắn thế nào.

Lần này cũng vậy, Type lo lắng cho hắn nhiều hơn những gì cậu thể hiện ra.

"Hừm, xem như tao chuộc lỗi đi." Type đột nhiên nói, Tharn nghi ngờ ngước lên, chỉ thấy Type đặt một miếng thịt cua lên đĩa của hắn, rồi cậu cúi đầu tiếp tục lột cua.

"Mày chuyên nghiệp ghê ha."

Nếu ai ít ăn cua thì cứ đến học hỏi Type, Type trong nháy mắt đã bóc được thịt chân cua còn nguyên.

"Ừm, hồi nhỏ tao đã hay bóc cua lắm. Bố tao nói bố dạy tao bóc để sau này tao có thể bóc thịt cua cho cô gái mà tao thích."

Tharn tức khắc sững người, nhìn hai bàn tay đang bận rộn của Type, rồi nhìn khuôn mặt chuyên chú của Type, hắn im lặng một lúc, sau đó nói.

"Vậy tao xin lỗi vì đã cướp thịt cua từ cô gái mà mày thích."

"Bớt nghĩ nhiều đi!" Type giơ một cái chân cua lên chỉ vào Tharn, cậu chọt tay lên má Tharn, nghiêm túc nói.

"Đừng có cảm thấy có lỗi, tao đã đi theo con đường khác người tới tận lúc này rồi. Nếu tao hối hận thì cũng không dẫn mày về ra mắt bố mẹ đâu. Mày mà còn vậy nữa, tao chọc cái càng cua này vô mắt mày á!" Lời nói của Type làm Tharn đang nghiêm túc cũng nở nụ cười.

"Ý tao không phải vậy, tao chỉ muốn hỏi người mày thích là tao đúng không?" Tharn đột nhiên tự pha trò, làm Type cũng cười theo, Tharn tiếp tục.

"Mày vừa nói mày sẽ bóc cua cho người mày thích, vậy tao là người mày thích, là con trai cũng được mà đúng không?" Tharn cười nói, như Type đã nói, hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện nên lúc này cả hai chẳng còn gì ngại ngùng với nhau nữa.

"Mày muốn chơi vậy đúng không, được thôi! Ừ, thằng Tharn, tao thích mày, hài lòng chưa?" Type thờ ơ nói, sau đó cúi đầu tiếp tục bóc vỏ cua. Cậu đặt thịt cua đã bóc xong lên đĩa của Tharn.

"Nhưng nói về hối hận thì tao có hối hận một chuyện."

"Hả?" Trái tim của Tharn run lên một chút.

"Cái chuyện mà tao từng nói với mày." Tharn nghe không phải là cậu hối hận khi quen hắn, Tharn liền thấy nhẹ nhõm, nhớ lại những chuyện mà Type đã nói trước đó.

"À, ý mày là bạn mày."

"Ừm, tao muốn xin lỗi nó, tao vướng bận mấy tháng nay rồi."

"Không phải mày nói ăn xong tao với mày sẽ đi gặp bạn mày à?" Tharn nói. Type từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu trở nên nghiêm trọng. Cậu cau mày, nghĩ về thằng bạn của mình.

Thằng bạn đã nói với cậu về việc cậu ta là gay, và cậu lại thể hiện rõ việc ghét gay ra mặt làm Type cảm thấy có lỗi.

"Vậy mày muốn tao đi cùng mày vì chuyện này đúng không?"

Type im lặng, nhìn xuống mấy cái đĩa trên bàn, cậu thở dài.

"Ừm, đối mặt với bố mẹ thì tao không sợ, nhưng nó là người nghe tao mắng chửi gay nhiều nhất, lúc đó tao còn không biết là tao đang chửi nó nên tao muốn đi xin lỗi. Nói thật thì, tao thật sự không biết phải làm ra vẻ mặt gì khi gặp nó. "

"Đừng lo lắng quá, bạn trai tao là một người thẳng thắn. Cứ nói thẳng ra là được, đúng không?" Tharn mỉm cười nói, hắn nhìn Type đang căng thẳng.

Type là một người thẳng thắn nên cậu mới đưa bạn trai của cậu đến gặp bạn mình.

Đưa bạn trai đến gặp bạn mình đồng nghĩa với việc cậu đã chấp nhận đối diện với trái tim.

"Nghiêm túc mà nói, sao tao phải sợ?"

"Ừm, sao mày phải sợ? Chẳng phải còn có tao đi cùng sao?" Tharn chân thành nói, hắn cười tủm tỉm nhìn Type.

"Mày vừa nói mày sẽ thành chỗ dựa cho tao. Có phải ý mày là nếu gặp được một thằng đẹp trai như mày sẽ khiến bạn tao nguôi giận không?" Type cười hỏi.

"Đẹp trai hay không tao không quan tâm, vì dù thế nào, tao cũng chỉ là của mày."

Câu nói của Tharn khiến Type mở to mắt sửng sốt, cậu vội nhìn xung quanh để xem có ai nghe cuộc nói chuyện của hai người không, thằng này có biết cậu ta vừa nói gì trước mặt nhiều người vậy không? Nhưng Tharn không để tâm chút nào, chỉ mỉm cười.

"Nếu mày vui vì những lời tao vừa nói thì đừng chửi tao." Tharn cướp lời nói trước Type, khiến Type sắp mở miệng chửi hắn bỗng không nói nên lời, chỉ biết chửi.

"Điên!"

Cái từ đó Tharn nghe quá nhiều lần rồi. Mà không biết sao, hắn càng nghe lại càng thích.

Chắc hắn cũng điên thật rồi, mỗi khi nghe Type chửi vậy đều muốn cười.

"Ừ, nhớ đó, mày chỉ có thể là của tao." Type nói. Tharn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, hắn tự tin nhìn Type với ánh mắt nóng rực đầy chân thành.

Băng gặp lửa sẽ tan thành nước, giống như hắn và Type.

Type giống như băng, còn hắn là lửa, dù chúng trái ngược nhau, nhưng chúng bao dung bù trừ cho nhau, rồi cuối cùng trở thành một dòng nước ấm áp rót vào tim.

"Không chỉ trái tim tao đâu." Tharn thẫn thờ nói.

"Não của tao, tim tao và cả cơ thể tao nữa, tất cả đều của duy nhất một mình mày thôi."

Tharn nói ra những lời bản thân đang nghĩ, Type cứng nhắc một lúc, vẫn tiếp tục cúi đầu mò mẫm con cua.

"Đừng nói nữa, tao ngại."

Biểu hiện này của Type, Tharn đã thấy qua nhiều lần, để thấy biểu hiện này của Type, bắt hắn ăn cay thêm mấy lần nữa cũng được.

Type... dù thế nào đi nữa, đối với tao, mày là người dễ thương nhất.

Sau khi thưởng thức bữa trưa ngon miệng và nhận đủ sự khích lệ từ bạn trai, Type lái xe máy đến một cửa hàng với vị khách đặc biệt cậu chở theo, cảnh tượng quen thuộc trước mặt khiến cậu nhớ về lần cuối nhìn thấy thằng bạn chơi cùng lúc nhỏ.

Mấy ngôi trường đang trong kỳ nghỉ.

Có thể nói chính những ngày lễ này từng khiến Type muốn qua một đêm làm tất cả các gay trên thế giới này biến mất hết.

Cũng vì mấy ngày lễ này mà cậu biết bạn mình thích con trai.

Ngày hôm đó khiến cậu không còn mặt mũi gặp bạn mình, nhưng lần này, sau khi chấp nhận tính hướng của bản thân và Tharn, Type cảm thấy đã đến lúc phải đối mặt với vấn đề.

Rốt cuộc, cậu không muốn mất đi một người bạn tốt chỉ vì thành kiến về xu hướng tình dục.

"Tharn!" Trong khi Type đang hoảng loạn, không biết nên làm gì mới đúng thì Type đột nhiên cảm thấy một sức nặng đè lên vai cậu. Vừa nhìn sang liền thấy chàng trai ngồi sau xe máy đang nở nụ cười.

"Tao nghĩ không chỉ mày cảm thấy lo lắng đâu, mà cậu ấy cũng có thể sợ mày sẽ nổi giận." Type liếc xuống bạn trai, cậu thấy Kom đang đứng trong cửa hàng ngạc nhiên nhìn cậu, dường như không thể tin Type sẽ đột ngột xuất hiện trước cửa hàng của cậu ta thế này.

Thôi nào, đi thôi!

Cuối cùng, Type quyết định bước vào cửa hàng đối mặt với chàng trai bên trong đang không biết nên nói gì.

"Ây, thằng Type, mày về đây nghỉ mát hả! Tao... tao...."

"Mày có thời gian không? Tao muốn nói chuyện với mày."

Nhìn thấy vẻ lo lắng lúng túng của cậu ta, Type mở lời và đi thẳng vào vấn đề. Kom có hơi sững sờ, ngay trước khi cậu ta định gật đầu, cậu ta nghe Type nói...

"Mày đợi tao ở đây, tao không nói lâu đâu."

Type nói với Tharn đang đứng đằng sau, Tharn gật đầu, đứng yên nhìn Type dẫn Kom băng qua đường.

"Mày sao rồi? Cuộc sống thế nào?" Kom phá vỡ sự im lặng trước, Type trả lời.

"Không đến nỗi nào. Thực ra là vì có chuyện nên lâu rồi tao không về. Còn mày thì sao? Cuộc sống thế nào?"

"Ừm, cũng ok."

Type có thể cảm thấy bầu không khí giữa hai người vẫn còn ngượng nghịu, cái người mà có thể nhảy nhót thân thiết với cậu đâu rồi? Bây giờ Kom còn không dám đối diện với cậu, giống như có một rào cản không thể vượt qua giữa họ.

Không có gì ngạc nhiên, Kom đã xây dựng một rào chắn để bảo vệ bản thân.

"Có phải người đó là bạn của mày ở Bangkok không?" Kom nhìn theo hướng cậu vừa đi qua, Type khựng lại, quay đầu lại nhìn Tharn.

"Để ý nó hả?"

"Không không không, tao không có! Tao không có ý đó đâu." Kom phủ nhận. Có lẽ cậu ta nghĩ Type nhận định gay là kiểu người lúc nào cũng nghĩ về mấy chuyện đó, nên mới cho rằng cậu ta để ý đến Tharn, nhưng thực tế Kom không có ý đó, cậu ta chậm chạp lắc đầu.

"Tao không có ý gì đâu, tao chỉ đang xem bản thân có ghen hay không thôi."

"Hả? Ghen?" Kom giật mình, cậu ta kinh ngạc quay đầu nhìn Type, cậu hít một hơi thật sâu rồi nhìn theo hướng mà Tharn đang đứng.

"Ừ, nó là bạn trai tao."

Đây xem như là cách giải quyết rắc rối này đi.

Giọng điệu lẫn ánh mắt chân tình của Type làm Kom há hốc, cậu ta không dám tin vào tai mình, máy móc hỏi lại.

"Ý mày là, bạn trai mày?"

"Ừ, bạn trai của tao. Nó là bạn trai của thằng ghét gay này nè, bạn trai của tao. Nó là gay giống mày." Type thẳng thừng nói, mặc kệ thằng bạn đang choáng váng cần thời gian để tiêu hóa những lời này, bên tai chỉ nghe tiếng sóng vỗ vào bãi biển.

Cả hai nhìn nhau không nói lời nào, cuối cùng, Type là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Kom, tao xin lỗi! Tao xin lỗi vì tất cả những gì xảy ra trước đây, vì mọi lời mắng chửi mà tao đã nói, cả ánh mắt chán ghét của tao nữa. Tao xin lỗi vì làm mày đau lòng, tao không có ý muốn làm mày buồn." Type cuối cùng đã nói được, từ biểu cảm trên mặt Type, có thể thấy được cậu thật tâm muốn xin lỗi. Thực tế cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Kom, nhưng cậu không nói được.

"Không phải mày ghét gay sao?" Kom nhỏ giọng, Type không hề ngạc nhiên khi cậu ta hỏi vậy.

Bản thân Type đã từng thể hiện sự chán ghét kịch liệt đối với gay, chán ghét đến mức cậu sợ phải khẳng định bản thân là gay.

"Ừ, tao ghét."

"Đến giờ tao vẫn chưa chấp nhận được 100%, nhưng Tharn nói với tao là không phải gay nào cũng xấu hết. Dù thế nào thì người tao gặp cũng có người xấu người tốt." Kom sững người. Type bên cạnh vẫy tay theo hướng Tharn đang đứng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

"Tao hẹn hò với Tharn không phải vì giới tính của Tharn, tao chỉ biết tao yêu nó nên muốn hẹn hò với nó. Tharn cũng là người dạy tao nếu tao gạt vấn đề giới tính sang một bên, tao sẽ nhìn thế giới được rộng hơn. Cũng chính Tharn là người giúp tao nhìn mọi thứ nhiều màu sắc hơn. Một người tốt hay xấu không phải là vì giới tính của người đó. Tharn dạy tao rất nhiều điều, khi tao hiểu được những điều này, tao đã hoàn thiện bản thân hơn." Nói về Tharn, Type không những nói trôi chảy hơn mà còn có thêm can đảm để tiếp tục.

"Tao cũng nhận ra mày không phải như những gì tao mắng chửi trước đây! Mày có thể tha thứ cho những thành kiến và lời nói trước đây của tao không?"

"...."

Kom liếc nhìn Tharn rồi nhìn lại Type, cuối cùng thở dài.

"Bạn trai của mày thật sự rất can đảm khi có thể thay đổi những suy nghĩ đó của mày." Kom nói làm Type cười.

"Bây giờ nó cũng lười nói với tao nữa."

"Tao nghiêm túc đây." Kom đang nói về chủ đề trước, cậu ta mỉm cười.

"Mày không cần xin lỗi tao, tao biết mày không có ý mắng tao. Cảm ơn mày đã quay lại đây, tao cứ nghĩ tao vĩnh viễn mất đi một thằng bạn như mày rồi. Tao nghĩ..." Kom dường như sắp khóc, có lẽ cậu ta đã sống trong sợ hãi trong sáu tháng qua, cậu ta có thể nghĩ vì bản thân mà mất đi tình bạn này. Type lắc đầu.

"Tao mới phải cảm ơn vì mày chịu nói chuyện với tao."

"Không, thằng Type, không phải, tao chưa bao giờ giận mày, dù thế nào, mày vẫn là thằng bạn tốt nhất của tao." Type cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, khi thấy người mà cậu lo lắng đã nói cậu ta tha thứ cho cậu, Type lau nước mắt cho Kom rồi hướng Kom làm tư thế Muay Thai.

Bên kia mỉm cười rồi cũng làm lại với cậu một cái.

Và cứ như thế, không cần phải nhiều lời, hai người hiểu được suy nghĩ của người kia. Chuyện này kết thúc ở đây. Một số thứ ở quá khứ nên bỏ qua và bắt đầu lại.

"Giới thiệu bạn trai của mày đi!"

Kom thay đổi chủ đề qua bạn trai, Type nói.

"Mày chưa trả lời mày có để ý nó không, tao phải xem xét có nên giới thiệu với mày không." Nói rồi, cậu dẫn Kom đi về hướng Tharn, thì thầm.

"Kom, cảm ơn mày, cảm ơn mày vì đã không ghét tao."

Giọng nói Type hơi run rẩy, Kom trả lời cậu.

"Tao cũng vậy, cảm ơn mày vì đã quay lại."

Đôi khi, cậu và thằng bạn có cùng suy nghĩ, trừ việc cả hai lo lắng về hai chuyện khác nhau, Type lo cậu ta sẽ tức giận còn cậu ta thì lo Type không chấp nhận được cậu ta. Nhưng hai người đều không nghĩ đến việc chấm dứt tình bạn này, vì vậy hai người sẽ nói chuyện với nhau khi có cơ hội, nói chuyện để xóa bỏ hiểu lầm.

Bạn bè thật sự với nhau thì sẽ không bị ràng buộc bởi vấn đề giới tính.

Kom không biết rằng khi Type đang suy nghĩ, khuôn mặt Type phía sau vô thức lộ vẻ buồn bã, Kom cười trả lời.

"Tao không để ý bạn trai mày đâu, tao chỉ muốn gặp mối tình đầu của mày." Kom nhìn lên bầu trời nói với Type.

Chỉ trong vài ngày thôi, giấc mơ của cậu đã trở thành hiện thực. Bạn trai cậu đã tới hòn đảo này, cậu còn có thể giới thiệu người yêu với những người xung quanh.

Đợi một khoảng thời gian nữa thôi, tao sẽ công khai mày với toàn thế giới.

"Mày có thằng bạn tốt đấy!"

"Gì? Đừng nói là mày thích nó?"

"Tao không có!"

"Vậy chứ gì nữa, chẳng phải lúc trước mày nói mày thích màu da như tao sao, nó cũng có màu da đó, đúng không?"

Hai người xuống xe, nghe Tharn nói xong, Type khó chịu quay sang. Tharn bất lực đáp lại "Chuyện này lâu rồi mà, bây giờ bạn trai của tao là mày, tao không muốn ai khác cả." Giọng điệu của Tharn có chút dữ dội, như muốn cảnh báo Type đừng có nâng cao đề phòng như vậy. Type ngây người một lúc, cuối cùng nở một nụ cười gợn đòn.

"Lúc trước mày cũng nếm trải rồi mà, mày nghĩ tao muốn mày chắc?"

Tharn lườm Type một cái rồi đi vào nhà, Type lập tức theo sau.

"Type, sao mày cứ hay nói mấy lời khiến người khác khó chịu vậy."

"Mày dám nói với con trai tao bằng cái giọng điệu đấy hả?"

Type còn chưa kịp nói gì, giọng nói mà Tharn không muốn nghe nhất đột ngột vang lên, Tharn nhìn xung quanh bắt đầu tìm kiếm, rồi hắn thấy bố Type, người đang chĩa dao cắt ớt vào mình.

"Bố, thôi mà, tụi con đang nói chuyện thôi."

"Con còn nói đỡ cho nó, không biết ai đã dùng hết tấm lòng này tận tụy nuôi con hả?" Bố bực tức nói, Type tận lực suy nghĩ.

"Vậy bố có chết cũng muốn tụi con chia tay bằng được đúng không?"

"Đúng, bố không muốn có con rể, bố muốn có con dâu." Bố nghiêm nghị nói trong khi liếc nhìn Tharn, con dao cắt ớt trong tay còn chưa hạ xuống, Tharn có hơi run.

"Sao ông biết chúng ta có con rể?"

Và nữ anh hùng thật sự đã xuất hiện, mẹ Thiwat bước tới tham gia vào cuộc chiến.

"Nó là con trai đó, con trai của bà đem một thằng con trai khác về không phải như muốn nói nó là vợ người ta sao?"

"Vậy ông muốn có một đứa con dâu đúng không?" Hai vợ chồng cãi nhau, khiến hai người còn lại chỉ biết nhìn nhau.

"Ừ, muốn có con dâu." Bố nói chắc nịch, người phụ nữ duy nhất trong nhà chậm rãi hỏi.

"Vậy nếu thằng bé là con dâu chúng ta thì sao?"

"Ý bà là sao?"

"Chồng ơi, anh có quên con trai mình cũng là đàn ông không? Nếu Tharn không phải là con rể mà là con dâu, anh có còn nhìn thằng bé như vậy không? Thằng bé Tharn nó là con dâu nên nó chịu thiệt thòi rồi, anh bây giờ nên nghĩ sẽ chuẩn bị bao nhiêu tiền bạc sính lễ cho một đứa con dâu đẹp trai như Tharn đi."

Nghe xong, bố hạ con dao trong tay xuống, ông bắt đầu nghĩ về nó, điều mà trước đây ông chưa từng nghĩ đến.

Ừm, con trai ông cũng có cái đó, thằng kia cũng có cái đó, vậy hai đứa ai là vợ ai là chồng?

Suy nghĩ này khiến ông khựng lại giây lát, liếc mắt nhìn chằm chằm con trai mình.

"Bố, chấp nhận Tharn đi, con dâu này cũng chịu thiệt nhiều lắm rồi." Type vừa nói vừa nắm cổ tay Tharn, ngay khi Tharn muốn phản bác, hắn liền bị Type lườm.

"Vậy con mang về đứa con dâu là con trai à?"

"Ừ, chấp nhận được mà." Mẹ đập xuống bàn ủi còn nóng.

"Chậc, nếu là vậy, chúng ta vẫn có thể chấp nhận vì chúng ta phải chịu trách nhiệm cho bên thiệt thòi nhiều hơn, dù là nam hay nữ." Nghe thấy vậy, cả cơ thể của Tharn cứng lại, sau đó bố lại nói.

"Nhưng nếu vậy, thì Type, con là bên tấn công hay bên chấp nhận?"

Câu hỏi khiến Type bật cười thành tiếng.

"Tharn, mày còn đứng đây làm gì? Muốn bố tao hành mày ra bã đúng không?" Nói rồi, cậu kéo Tharn chạy ra khỏi nhà, mặc cho bố cậu đuổi theo vì muốn nghe câu trả lời, nhưng hai người nhanh chóng leo lên xe máy bỏ chạy.

"Tối nay không về đâu, tụi con ra ngoài làm mấy việc vợ chồng nên làm đây, ở nhà con sợ có người lớn nhìn trộm. Bố, đuổi theo nhanh lên, dù thế nào con cũng không chia tay Tharn đâu."

Sau khi nói to một tràng, Type đã lái xe đến cuối con hẻm, chỉ còn lại Tharn hét lên chào tạm biệt bố Type.

"Bố, tụi con đi trước ạ."

"Tao không phải bố mày, thằng nhóc con, xách mông về đây."

Type cười, Tharn lắc đầu bất lực.

"Ôi, yêu mày đúng là khó khăn quá!" Tharn dựa đầu vào vai Type.

"Mày cũng biết vậy đấy." Type nghiêng đầu nói, Tharn cười, siết chặt tay quanh eo cậu.

"Tao biết vậy lâu rồi, nhưng dù sao tao cũng không chia tay đâu."

"Ngọt xớt ha."

"Là tao khéo miệng?"

"Tao với mày luôn ngược nhau."

Tharn càng cười nhiều hơn "Ai nói không muốn tao?"

"Ai nói vậy cơ? Tao chỉ hỏi nếu mày cho là tao lúc nào cũng muốn mày." Type cãi lại, Tharn tiếp tục hỏi.

"Vậy mày có muốn hay không?"

"Muốn!" Câu trả lời này rõ ràng khiến Tharn bật cười, rồi tiếp tục hỏi.

"Vậy đi đâu mới thích hợp?"

"Ừ ha! Mày về nhà tao cũng không xong, khách sạn không biết còn phòng trống không, vậy bãi biển thì sao, Tharn?" Type chỉ tình cờ nói vậy, cậu nghĩ Tharn chắc chắn sẽ từ chối, không nghĩ Tharn lại nói.

"Đi đâu cũng được, chỉ cần có mày là được!" Lại nói ra những lời yêu thương sến sẩm.

Giờ về nhà cũng không được, vậy như Tharn nói tới bãi biển cho rồi, nhưng không sao, miễn là có Tharn, đi đâu cũng vậy thôi.

Đúng vậy, miễn là có Tharn, chàng trai cậu ghét nhất bây giờ là món quà quý giá nhất đối với cậu, nhưng cậu không thể nói cho cậu ta biết, nếu không cậu ta sẽ tự đắc vì chiếm được trái tim cậu mất! Hahaha!