Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 34 - Chương 34

Chapter 34 - Chương 34

Tar nói đúng, ít nhất là khi có xung đột, ai đó có thể còn lí trí kéo hắn ra để ngăn tình hình phát triển theo hướng tệ hơn.

Mới chỉ tách nhau một ngày, hắn dường như mất trí, giống như biến thành người khác.

Mới chỉ tách nhau một ngày thôi... hắn đã không còn gì để luyến tiếc.

***

Liên quan đến mâu thuẫn giữa Type với sếp, khi Tharn nói chuyện với cấp trên ở bệnh viện, hắn khăng khăng hắn là khởi nguồn của mọi chuyện. Chính hắn là người tìm Type gây chuyện, hắn mới là người có lỗi. Cấp trên đáng ra nên hỏi kỹ lưỡng vấn đề thay vì đơn phương buộc tội Type, sau đó đặt tất cả trách nhiệm lên Type, thì có lẽ vấn đề sẽ không tiến triển đến mức không thể vãn hồi.

Tất nhiên, Tharn không nói thẳng ra, mà hắn khéo léo phân tích vấn đề, nói đến khi cấp trên muốn choáng, thấy cấp trên có dấu hiệu nguôi đi, hắn ngay lập tức thừa cơ nắm lấy tình thế rồi đề nghị bồi thường.

Chỉ cần nói con số ông ta muốn, còn nếu gọi cảnh sát thì một đồng cũng đừng mong có được.

Vấn đề đã được giải quyết, ít nhất cuối cùng hắn đã giải quyết được một việc. Còn chuyện bảo Type quay lại làm ở bệnh viện... Hắn cảm thấy với tính khí nóng nảy của đối phương, bảo cậu quay lại làm việc với tên sếp này, thà giết cậu đi còn tốt hơn.

Ngoại trừ việc giúp Type giải quyết vấn đề thì không còn cách nào khác... hắn không thể nói lời xin lỗi với Type.

Nếu hắn xin lỗi Type, Type có thể sẽ xông lên ẩu đả với hắn một trận, bởi vì Type vẫn khăng khăng cậu không sai. Do đó, Tharn không nghĩ nên chạy đến tìm cậu rồi nói xin lỗi, bởi vì hắn cũng cảm thấy hắn không sai, vì vậy Tharn tự hỏi... Tại sao hắn thường không do dự tin tưởng Type vô điều kiện ở mọi mặt, nhưng khi có người thứ ba xen vào, hắn không còn tin tưởng cậu như vậy được nữa?

"Cảm ơn Tar, anh nên tìm anh Type... rồi nói chuyện rõ ràng."

"Vậy thì tốt rồi anh Tharn, anh nên nhanh chóng giải thích với anh Type."

Ring ring ring ring ring ring ring...

Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, điện thoại của Tharn đột nhiên reo lên, Tharn khẽ thở dài khi thấy tên người gọi, hắn nhanh chóng nhấc máy.

"No, có chuyện gì?"

[Tharn, xong rồi, Type đến bệnh viện gặp cấp trên!]

"Ý mày là gì?"

[Đồng nghiệp của nó gọi cho nó, nói sếp của nó muốn gọi cảnh sát, thằng Type nghe xong liền đi rồi. Tao nghĩ chắc nó đến gặp cấp trên giải quyết chuyện tiền bạc!]

Tharn không thể không cau mày, rồi nhìn xung quanh, chắc chắn nói: "Nó không có ở đây, tao đang ở bệnh viện mà, nó ra ngoài bao lâu rồi?"

[Lâu lắm rồi, tao mới về rồi nghe Kla nói, thằng này, không thèm nói với tao gì cả!]

[Anh No, anh đang nói về chồng anh à?]

Tharn không tiếp tục để ý đến hai vợ chồng kia thể hiện tình cảm với nhau thế nào nữa. Hắn nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng hắn không tìm thấy bóng dáng của Type, nên hắn quyết định quay lại văn phòng của cấp trên.

Người đó không phải Type, mà là...

Tharn lao về phía trước, mạnh bạo nắm lấy cánh tay của người kia: "Type ở đâu!"

Đúng vậy, người đó là thằng nhóc đã hôn vợ hắn ngày hôm đó!

Thiếu niên đăm chiêu một lúc, cậu ta khẽ nheo mắt nhìn Tharn, rồi nhìn Tar, sau đó hỏi: "Ồ, lạ ghê ta, anh không biết anh Type ở đâu à?"

Với giọng điệu cợt nhả như vậy, Tharn thật muốn đánh cậu ta để trút giận, hắn trầm giọng nói "Đừng có nói dối!"

Thiếu niên đột nhiên cười, Tharn kinh ngạc khi nhận ra mình đã bị lọt bẫy... Nói vậy chẳng phải có nghĩa là hắn đang cãi nhau với Type và không biết bạn trai mình đang ở đâu sao?

Faires mỉm cười đắc thắng, sau đó trả lời một câu triệt để khiến Tharn nổi giận.

"Anh hỏi tôi anh Type đang ở đâu, nếu tôi nói anh ấy... đang ở nhà tôi thì sao?"

"!!!"

Tharn sững sờ, nhìn chàng trai trước mặt đang dùng tư thế chiến thắng cười nhạo hắn, khiến hắn tức giận.

Tharn vốn là một người điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức mọi người thường gọi Tharn là tảng băng di động vì tính cách trầm tĩnh của hắn luôn khiến người khác cảm thấy lạnh lùng xa cách. Bình thường hắn khá lạnh lùng và ít nói, luôn dùng thái độ bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, ngoại lệ duy nhất là khi gặp chuyện liên quan đến Type, hắn sẽ như biến thành một con người khác.

Thật lòng mà nói, từ khi bắt đầu mối quan hệ với Type, Tharn cảm thấy bản thân từ lâu không còn bình tĩnh như trước, dường như bị Type ảnh hưởng, tính tình hắn cũng trở nên nóng nảy hơn. Bây giờ, tên nhóc khốn kiếp trước mặt làm hắn tức đến muốn bùng nổ.

"Cậu nói rõ cho tôi!"

Tharn nắm lấy cổ áo thiếu niên, hung hăng chất vấn, thiếu niên tuy không lùn nhưng thể lực lại kém Tharn khá nhiều, chỉ cần hắn kéo nhẹ một cái, Faires đã lảo đảo nghiêng qua một phía. Tuy nhiên, thiếu niên không có vẻ gì là sợ hãi.

"Anh trai, đừng chỉ biết dùng nắm đấm, em mà kêu cứu, mọi người chạy đến thì không hay đâu."

Faires mặt dày như vậy khiến thái dương của Tharn giật giật vì tức giận.

"Anh Tharn, bình tĩnh đã, đừng nóng giận." Tar khuyên can, lo hai người sẽ đánh nhau, Tharn cố gắng hít sâu kiềm chế cảm xúc, tự nhủ lần trước là do mình quá bốc đồng nên mới dẫn đến hậu quả như vậy. Nhưng...

"À, anh Tar, chào anh, sao anh lại đi với anh này? Ồ ~ Chẳng lẽ em hiểu lầm sao? Hóa ra anh không thích anh Type, nhưng lại thích anh này? Chà, hay thật đó nha!"

Tharn không nhìn biểu cảm của Tar trông như thế nào. Hắn chỉ biết là hắn phải dạy cho thằng nhóc ăn nói hỗn xược này một bài học. Hắn kéo mạnh cổ áo của thiếu niên, dùng sức như muốn nâng cậu ta lên. Faires đột nhiên hét lên. Tharn không quan tâm cậu ta la hét thế nào, hắn kéo cậu ta đến bãi đậu xe...

Ầm!!!

Ai nói Tharn là một người rất bình tĩnh, nhìn Tharn lúc này mà xem... Hắn gần như dùng hết lực đẩy thiếu niên vào cửa xe, mặc kệ cửa xe vì va chạm mà móp đi. Hắn thật muốn đấm chết thiếu niên này, muốn đá cậu ta mấy phát, hắn tức giận nói: "Đừng có lộn xộn! Nói, Type đang ở đâu!!!"

"Con mẹ nó!" Faires chửi, đưa tay ôm ngực vì đau. Tharn không thèm để ý xem thiếu niên có bị thương hay không, cho dù cậu ta bị thương đến mức không thể làm vận động viên nữa, thì như vậy cũng đáng đời cậu ta dám xen vào giữa hắn và Type!!!

"Tôi không nói, xem anh làm gì được tôi! Các người không phải là người yêu của nhau sao? Anh còn không biết anh Type đang ở đâu, vậy nên chia tay sớm đi!!!"

"Mày..."

"Anh Tharn, anh bình tĩnh lại đã, chúng ta đang ở bệnh viện đó!!" Ngay khi Tharn vừa nhấc chân định đạp vào hạ thân của Faires, Tar đã lao đến ngăn hắn lại, dùng sức kéo vai Tharn để Tharn lùi lại phía sau, miệng liên tục nhắc nhở hắn không được gây rắc rối ở bệnh viện.

Tharn cơ bản không nghe lọt lời khuyên của Tar, Tar tiếp tục nói: "Anh vừa mới giải quyết xong chuyện công việc của anh Type, bây giờ anh lại gây chuyện ở đây. Anh muốn gây thêm chuyện cho anh Type nữa hả?"

Câu này cuối cùng cũng có tác dụng, Tharn rốt cuộc cũng chịu dừng lại, nhưng bàn tay đang cuộn chặt khẽ run lên, hắn tức giận nhìn thiếu niên nằm dưới đất một lúc lâu, sau đó lạnh giọng nói: "Mày nhớ kĩ cho tao, tao và Type sẽ không bao giờ chia tay!!!"

"Ha! Tôi chỉ nói anh Type ở nhà của tôi mà anh đã tin sái cổ, đồ ngu!"

"Thằng nhóc khốn nạn, mày muốn chết!!!"

"Anh, bình tĩnh đi, xin anh đấy, chỗ này không thích hợp để đánh nhau đâu, nếu không mọi chuyện sẽ càng tệ hơn đấy... Cậu ta đang cố chọc tức anh đấy, anh biết không ?!" Ở câu cuối cùng, Tar ôm chặt lấy người Tharn, nhỏ giọng thì thầm vào tai Tharn, giọng điệu nghiêm túc cầu xin, nhưng điều khiến Tharn bình tĩnh lại là câu nói tiếp theo:

"Em trước kia cũng đã làm như vậy, anh nhớ không? Hai người vì lời nói của em mà hiểu lầm nhau."

Những lời nói của Tar gợi lên trong Tharn một ký ức đau lòng, nhìn lại quá khứ đau đến không thể chịu được, cuối cùng hắn ngừng lại. Tharn lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, mở khóa cửa, trước khi lên xe còn không quên quay đầu nhìn thiếu niên luôn trực chờ ý định muốn phá hoại tình cảm của người khác.

"Nếu không nhờ Tar ngăn cản, hôm nay mày không giữ được cái mạng đâu, nên liệu hồn đừng có mà bám lấy Type nữa!" Tharn ném lại một câu uy hiếp rồi lên xe, mặc kệ lời mắng mỏ phát ra từ phía sau, cậu nhóc dường như hét lên cậu ta sẽ không nhượng bộ, sẽ không thừa nhận thất bại, đúng là một thằng nhóc phiền phức.

"Tôi sẽ bám lấy anh ấy, sống chết bám lấy anh ấy, xem mấy người làm gì được tôi!!!"

"Nếu cậu không muốn anh Type ghét cậu thì tự có lòng tự trọng xíu đi!" Tar cảnh cáo. Faires đứng thẳng dậy. Cậu ta cao hơn Tar, nhưng Tar không sợ một chút nào. Lời cảnh cáo của Tar đối với thiếu niên đang nóng giận có lẽ không có tác dụng.

"Hừ, liên quan gì đến anh? Anh thích tên khốn đó sao? Muốn hợp tác với em không? Em muốn anh Type, còn người đó là của anh."

Nghe vậy, Tar cau mày rồi cười lạnh, Tar không phải dạng người thích đi gây chuyện, từ trước đến nay Tar theo nguyên tắc người không động mình thì mình không động người, nhưng hôm nay, cậu nhóc này là ngoại lệ.

"Cậu nghĩ anh Type muốn cậu chắc?"

"..."

Thiếu niên cứng họng, nhưng trong mắt lóe lên một tham vọng muốn có được.

"Tôi đã quen biết anh Type hơn bảy năm rồi. Anh ấy sẽ không hứng thú với một thằng nhóc như cậu đâu, từ bỏ đi!" Tar nhìn thiếu niên từ đầu đến chân, tỏ vẻ khinh thường.

Faires nắm chặt tay: "Anh định nói với tôi là anh Type sẽ có hứng thú với tên khốn nạn trong xe à?!!!" Thiếu niên chỉ tay về phía người trong xe.

Tar cười nói: "Ừ, anh Tharn là người duy nhất mà anh Type thích, có nhiều Faires đến cỡ nào đều không thể so được với một anh Tharn đâu..."

"Nhưng vì một cái hôn mà cãi nhau đến như thế, tôi không tin tôi không so được với cái tên kia!"

Tar nghĩ thiếu niên này không thật lòng thích anh Type, cậu ta chỉ muốn cạnh tranh, giống như những người háo thắng muốn có một thứ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng e là lần này thiếu niên gặp phải khó khăn rồi.

"Ha, chỉ là một nụ hôn thôi mà." Tar mỉm cười chế giễu, dường như đang nhớ đến những tổn thương mà bản thân đã phải chịu đựng.

Một lúc sau, Tar lạnh lùng nói: "Tôi đã từng ngủ với anh Tharn rồi, nhưng cũng không có tác dụng gì đâu."

"..."

Faires mở to mắt ngạc nhiên, Tar ghé sát mặt thiếu niên thì thầm: "Cậu vừa hỏi tôi rằng tôi có muốn anh Tharn hay không. Tôi nói cho cậu nghe, ừ, đúng là có một lần tôi muốn anh ấy, lúc đó tôi cũng cố chấp như cậu vậy, nhưng thất bại vẫn hoàn thất bại. Nhưng cậu đây, cậu đã thua từ lúc bắt đầu rồi. Hôn hả? Anh Type có đáp lại nụ hôn của cậu không? Để tôi đoán xem... Anh Type đáp lại cậu là một ánh nhìn ghê tởm... "

"Không phải!!!"

Thiếu niên tức giận phủ nhận, sắc mặt tái nhợt, Tar nói thế nhưng trong lòng đã tự đoán được. Tar nhớ anh Type nói anh ấy rất ghét gay, nhưng anh ấy lại tình nguyện ở bên cạnh anh Tharn, chỉ vì người đó là anh Tharn, mặc dù đã ở bên một người đàn ông nhiều năm như vậy nhưng anh ấy vẫn không chấp nhận được gay, vậy nên Tar mới ném đá dò đường, thử xem phản ứng của cậu ta, ai ngờ lại dò trúng phóc.

Khoảng khắc bất ngờ bị hôn, anh Type hẳn là tức giận hoặc là chán ghét.

"Cậu cũng ở đây vì cậu cũng không biết anh Type ở đâu. Lúc này, anh Tharn đang tức giận nên không nghĩ mấy điều nhỏ nhặt như vậy. Khi bình tĩnh lại, anh ấy cũng sẽ hiểu ra cậu cũng chẳng liên lạc được với anh Type. Tôi đoán... chắc là cậu bị anh Type chặn số rồi, phải không? "

"Anh câm miệng!!!"

Tar lại đoán đúng, đồng thời bị đối phương nắm chặt cổ áo, nhưng Tar không hề sợ hãi, khẽ ngước mắt lên, cả đời này Tar sẽ không bao giờ cho phép ai phá hoại mối quan hệ giữa anh Tharn với anh Type. Tar chịu ơn của hai đàn anh này, vì thế Tar xem họ như anh ruột của mình.

"Nếu mày không muốn bị đánh chết thì buông Tar ra ngay!"

Lúc này, Tharn từ xe quyết liệt bước xuống, lên giọng cảnh cáo Faires, ánh mắt Faires lập tức lộ rõ ​​vẻ sợ hãi. Thiếu niên xem xét tình hình trước mắt... sợ một chọi hai thì bản thân sẽ chịu thiệt nên đẩy mạnh Tar, Tar bị đẩy lùi lại mấy bước.

"Tôi sẽ nói với anh Type, hai người lén lút sau lưng anh ấy dan díu với nhau!" Faires không ngại chọc tức Tharn, Tharn bước đến gần cậu ta.

"Dám thì đi đi, nếu mày nghĩ Type sẽ tin mày, thì cứ tự nhiên." Có lẽ sắc mặt của Tharn quá khủng khiếp, đáng sợ đến mức thiếu niên cảnh giác lui về sau mấy bước, nhưng vẫn cứng đờ nhìn chằm chằm Tharn.

"Đồ bại hoại, mấy người nhớ đó, tôi không thua, tôi sẽ không thua mấy người!!!"

"Mẹ nó..." Vẻ mặt Tharn bây giờ ngay cả Tar cũng sợ hãi, Tharn bước lại gần Faires, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Faires bước lùi suýt nữa ngã xuống đất, cậu ta vội vã quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa chửi thề. Còn hét to là cậu ta sẽ không bỏ cuộc, không biết hành động này thật quá ấu trĩ, trẻ con đến không chịu được.

Ầm!

Tar sửng sốt vì tiếng động lớn đột ngột vang lên, Tar quay đầu liền thấy nắm đấm của Tharn trên nóc xe, vẻ mặt tuy vô cảm nhưng lại khiến người ta sợ hãi. Tar không dám hỏi, chỉ lén đút tay vào túi quần lấy điện thoại.

Phải nói với anh Type về chuyện này... Phải cho anh Type biết chính Faires mới là người khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

***

"Cố ý hành hung là phạm vào luật hình sự rồi còn gì. Mình có thể lấy cớ bị tên kia chọc tức mới đánh, nhưng bị truy tố thì mình vẫn là bên có lỗi..."

Type bực bội thở dài, nghĩ đến chuyện một người bạn vừa nói với mình, cố tình gây thương tích cho người khác nhưng chỉ là một cú đấm cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần một số tiền bồi thường là có thể giải quyết được, nhưng bị gán cho tội danh người có lỗi khiến cậu cảm thấy không vui chút nào!

Chị Teng gọi điện nói với cậu là tên sếp khốn kiếp kia muốn báo cảnh sát cảnh cáo cậu, lúc đó cậu suýt nữa phát điên, thực sự muốn đấm cái loại chó đó thêm mấy cú nữa, dù trên lý lịch có thêm tội hành hung cũng không vẻ vang gì cho lắm. Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, lựa chọn giữa việc làm cho tình hình tồi tệ hơn và giải quyết một cách khôn ngoan, Type đã chọn cách xử lý nó một cách khôn ngoan, đồng thời cậu cũng nghĩ đến những lời khuyên từ bạn bè mình.

Cậu gặp khó khăn, cũng không phải chỉ có mỗi thằng No sẵn sàng sát cánh bên cậu, cậu còn biết bao nhiêu người bạn tốt khác.

Cậu có mấy người bạn từ cấp ba đã tốt nghiệp chuyên ngành luật, vậy nên cậu đã tìm đến họ để xin lời khuyên nên làm gì tiếp theo, sau đó nhận được câu trả lời như trên.

Câu trả lời này khiến Type cảm thấy bối rối.

Type mím môi, lấy điện thoại di động ra xem... No gọi cho cậu chục cuộc điện thoại, không sợ chồng cậu ta mắng sao? Thằng nhóc Kla kia đúng là thánh ghen của Đông Nam Á luôn ấy chứ.

Nhưng nếu gọi như vậy, Kla có lẽ đã nói với No chuyện cậu đi ra ngoài.

Type nhún vai, chuẩn bị bỏ điện thoại vào túi thì lúc đó điện thoại rung lên, Type thở dài.

Hơ....

Tên người gọi hiển thị trên điện thoại không phải là người cậu nghĩ.

"Chào công chúa nhỏ của anh."

[Anh Type, anh còn dám gọi em là công chúa nhỏ, anh tắt máy là muốn tránh em đúng không?]

Là em gái của Tharn, đáng lẽ cậu phải biết hai người họ giống nhau thế nào, nhưng cậu không muốn nói, không thể vì giận bạn trai mà giận cá chém thớt lên em gái của bạn trai, cậu cũng không muốn em gái nhỏ của mình không vui.

"Không, không, anh tắt máy là vì có chuyện."

[Không đúng... anh tắt máy là để tránh anh trai em, đúng không?]

Type có thể hình dung ra được vẻ mặt thất vọng của cô em gái lai Tây xinh đẹp, cậu khựng lại, không thể cười nỗi nữa.

"Không, anh không tắt máy để tránh anh của em đâu, anh chỉ... muốn yên tĩnh suy nghĩ vài chuyện thôi."

[Anh không muốn chia tay với anh trai em, đúng không? ]

Giọng đầu dây bên kia run run, như sắp khóc, Type không thể không mỉm cười... Cậu hiểu gia đình Tharn coi cậu như một phần của gia đình họ, họ chưa bao giờ ghét cậu, chưa bao giờ vì cậu là con trai mà từ chối cậu. Ngược lại, gia đình của Tharn quan tâm và rất yêu thương cậu. Thorn xem cậu là em trai, còn Thanya xem cậu là anh trai. Tất cả các thành viên trong gia đình một lòng ủng hộ tình yêu của cậu với Tharn.

Hiện tại, cô công chúa út trong nhà có lẽ sợ mất đi một người anh trai.

"Cậu ấy nói với em là cậu ấy muốn chia tay với anh?"

[Không! Sao có thể như thế được! Anh em không có nói vậy! Nhưng anh ấy nói... Anh muốn...]

"Vậy thì nói cho cậu ấy biết giùm anh, cậu ấy sẽ không bao giờ nghe thấy từ "chia tay" từ miệng anh đâu!"

Type không đợi Thanya nói xong đã ngắt lời em ấy, khiến đầu dây bên kia sững sờ.

Cậu từng nói với Tharn, kiếp này cậu chỉ nói với cậu ta ba lần câu chia tay, ba lần chia tay đó cậu đã dùng hết từ năm nhất đại học rồi, vậy nên đời này không còn cơ hội nói ra lời chia tay nữa. Lần này cậu chỉ cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, nhân tiện sắp xếp suy nghĩ của bản thân trước khi quay lại đối mặt với Tharn.

Vì vậy... không thể nào có chuyện cậu đi nói lời chia tay.

[Thật không? Anh nói thật đúng không!] Thanya hào hứng nói.

Type không nhịn được mỉm cười: "Đương nhiên là thật, em không muốn người anh trai này nữa sao?"

[Anh Type! Anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không, so với... Đừng nói với Thorn nha, em yêu anh nhiều hơn cả chị Am, em rất vui khi hay tin anh cả của em đã cầu hôn thành công chị Am, nhưng khi nghe anh với anh Tharn cãi nhau, em còn lo lắng hơn, tâm trạng lo lắng này còn dữ dội hơn nhiều so với tâm trạng vui vẻ, vậy đã đủ cho anh thấy em yêu anh nhiều thế nào chưa.]

Thanya nghiêm nghị nói, có lẽ vì em ấy cảm thấy hơi có lỗi khi so sánh chị dâu với Type, Type cười khẽ, áp lực nhiều lần bị đè nén trong ngực cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn vì sự quan tâm của em gái.

"Đừng nói với fan của em, nếu không anh sẽ bị xé xác đây." Type cười nói.

Thần tượng quốc dân lầm bầm: [Khi nào thì hai anh mới làm hòa?]

"..."

"Anh không biết." Type sững sờ, im lặng một lúc mới trả lời.

[Nếu em xin anh đi dỗ anh trai em trước... Yêu cầu này có quá đáng không?]

"Cậu ấy không nghĩ sẽ đi dỗ anh trước sao?"

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, như thể đang nghĩ ra từ ngữ phù hợp.

[Anh trai em... có vẻ rất tức giận, nhưng anh phải biết là do anh ấy đang ghen. Anh ấy càng ghen thì càng thể hiện rõ anh ấy yêu anh nhiều đến mức nào. Anh ấy rất chiếm hữu anh, miễn là có chuyện liên quan đến anh, anh ấy chưa bao giờ bình tĩnh nỗi, điểm này anh phải hiểu anh ấy hơn ai khác chứ.]

Nếu bình thường, nhìn em gái cố gắng giúp hai người làm hòa với nhau, cậu khẳng định sẽ cảm thấy rất vui, rất được an ủi, nhưng lần này cậu lại im lặng, nghĩ đến lúc đó Tharn đã tức giận đến mức nào.

Lần này cậu có nên chủ động nhận lỗi không? Tharn sẽ nghe chứ?

Nhưng bây giờ Tharn chẳng khác gì một con chó điên, bảo cậu giải thích thế nào đây? Giải thích toàn bộ sự việc đều do Faires tự biên tự diễn thì cậu ta không chịu nghe, cậu thực sự muốn cáu lên luôn.

Type nhấn mạnh: "Nếu cậu ấy xin lỗi trước vì mắng anh phản bội thì anh sẽ xin lỗi vì không chú ý lời nói, cách cư xử và tiếp xúc quá gần gũi với người khác... Anh cúp máy trước, Ya, anh có điện thoại."

Type không nghe thần tượng quốc dân của chúng ta nói tiếp. Cậu liền cúp máy, thở dài, đưa tay rối rắm vò đầu bứt tóc, cảm thấy bực bội vì Tharn không nghe lời giải thích của mình. Khoảnh khắc nhìn thấy người gọi là ai, cậu càng khó chịu hơn.

"Này, Tar, có chuyện gì? Nếu em lại gọi đến khuyên giải thì..."

[Không, em có chuyện muốn nói với anh, anh Type!] Tar gấp gáp nói qua điện thoại, Type rũ mắt, yên lặng chờ chàng đầu bếp nói tiếp, càng nghe càng trợn to hai mắt, ánh mắt càng thêm kinh hãi.

Nghe tin Faires không ngừng gài cậu để phá hủy mối quan hệ giữa cậu với Tharn, đôi mắt sắc bén của Type bừng lên lửa giận.

***

"Anh sẽ cho mày ba ngày để điều tra tất cả lý lịch về cậu nhóc này."

"Hả?"

Kengkla đang hào hứng xem một trận bóng, cậu ta quay sang nhìn người vừa ném thứ gì đó cho mình, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Kla chợt khó chịu.

Người này không chỉ phá cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng cậu ta, mà còn có mặt mũi đến nhờ giúp đỡ?!

"Tại sao em phải giúp?" Chàng sinh viên ngành Y mất hứng nhún vai, thậm chí không thèm nhìn bức ảnh.

"Nếu mày giúp anh điều tra, anh lập tức rời đi."

"..."

Con sói xấu xa suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi nhìn người thương lượng với mình, người đó vẫn đang cười.

Type đe dọa: "Nếu mày không giúp... Anh sẽ ở đây cản trở mày. Dù sao mày muốn đuổi anh đi cũng đâu có được."

Nghe Type nói vậy, Kengkla nghiến răng nói: "Anh cần thông tin gì!"

"Trường học của cậu ta, bạn bè, gia đình, sở thích của cậu ta, nơi cậu ta thích đi... miễn là thông tin mày tìm được thì mày cứ gửi hết cho anh." Xem giọng điệu của Type, Type hoàn toàn coi nhà của Kla là văn phòng thám tử tư, Kla thực sự muốn chửi thề, không phải vì lời nói của tiếp theo của Type...

"Mày có muốn No biết để khiến No ghen, mày đã tự lên kịch bản rồi kiêm luôn diễn viên dựng lên vở kịch tình yêu của mày không?"

Type đương nhiên trong nháy mắt có thể nhìn thấu kế hoạch của Kla, nhưng cậu không thích đem chuyện của người khác đi nói lung tung nên cậu chẳng nói gì với No cả, vì cậu cũng biết Kla làm vậy là vì yêu No. Theo suy nghĩ ​​của Kla lúc đó, chỉ khi chọc anh No ghen lên mới có thể lừa No lên giường thành công.

Vì thế...

"Cho em hai ngày."

Để có thể đuổi cái ông trời này thì có chết Kla cũng không từ chối!

***

"Em trai, em đến một mình sao? Nào..."

"Tôi không có tâm trạng, đừng làm phiền tôi!"

Ở một con phố thương mại sầm uất, trong một quán bar nhấp nháy đèn neon đỏ tím cùng tiếng nhạc chói tai làm chấn động màng nhĩ của mọi người. Faires thẳng thừng từ chối các chàng trai đến bắt chuyện, cậu ta nâng ly rượu lên uống cạn. Khuôn mặt thanh tú hiện tại hơi nhăn nhó, lông mày nhíu chặt, rõ ràng đang bực bội, còn như ghi rõ "Cấm người lạ đến gần", khiến tất cả những người có ý định bắt chuyện tự đông rút lui.

Trong đời Faires, cậu chưa bao giờ thấy mất mặt như thế này.

Cậu chưa từng bị ai từ chối, cậu mới là người từ chối người khác, làm người khác thất vọng, sao có thể giống như lần này, bị người khác dứt khoát từ chối, mà người đó vẫn đang trốn tránh cậu!

Lần này, Faires quyết tâm giành bằng được anh Type, bởi vì người đàn ông này quá hợp gu của cậu, bất kể khuôn mặt, ngoại hình hay tính cách đều có sức hút chết người đối với cậu. Faires đã yêu Type ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cảm thấy chấn thương ở đầu gối không là gì cả, cậu còn phải cảm ơn chấn thương đó đã cho cậu gặp được món ăn trời cho như vậy.

Lúc đầu, Type rất thờ ơ với Faires nên cố tình chọc tức Type, biết Type có bạn trai nhưng vẫn muốn thử xem sao. Cậu cố tiếp cận Type bằng mọi cách, thậm chí cố tình để bản thân bị sa sút đi, cho rằng mình đã hy sinh nhiều như vậy thì đối phương sẽ tốt với mình hơn.

Nhưng mọi thứ phản tác dụng, dù cậu có cố gắng thế nào, anh Type vẫn thờ ơ. Ok, cứ cho là Type đã có bạn trai đi, vì có bạn trai nên Type mới thờ ơ với cậu, nhưng nước chảy đá mòn. Faires tin sự kiên trì của cậu ít nhất cũng có thể đền đáp.

Nhưng Faires nghiêm túc cố gắng như vậy, mọi thứ vẫn như cũ không nằm trong tay cậu.

Khi biết anh Type từ chức, đầu tiên Faires rất sốc, không ngờ sự việc lại phát triển đến mức nghiêm trọng như vậy, điều thứ hai là cậu rất tức giận, vì dù gọi bao nhiêu cuộc thì bên kia cũng không bắt máy, quyết đoán chặn số, LINE cũng chặn luôn. Type không trả lời cuộc nào, Faires muốn chứng tỏ là dù LINE có bị chặn, cậu vẫn tiếp tục tìm mọi cách để liên lạc với bên kia, nhưng mọi thứ vẫn như đổ sông đổ biển. Faires muốn trực tiếp đến căn hộ của đối phương, nhưng nghe nói bạn trai của đối phương đã về rồi, cậu không ngốc, đương nhiên sẽ không chạy sang bên kia để đối đầu với tình địch của mình, nhưng khi tìm đến bệnh viện thì... vẫn gặp tình địch.

Faires thừa nhận, khi nhìn thấy bạn trai của Type lần đầu tiên, cậu cảm thấy lo lắng không thể giải thích được. Từ góc độ này mà nói, thân hình của Faires không cường tráng bằng bạn trai của Type, Faires cũng không phải người lai hay gốc Tây, ngoại hình rõ ràng thua một bậc. Nhưng Faires vẫn luôn tự tin về ngoại hình của mình, vì sao, vì chưa đầy nửa tiếng sau khi bước vào quán bar, đã có sáu bảy người tiến lên bắt chuyện, vậy... cậu thua kém tên người nước ngoài đó ở đâu?!

"Cái tên kia cũng khiến mình khó chịu!"

Tar còn đến với tên người nước ngoài đó!

Tên Tar đó liếc nhìn Faires từ đầu đến chân, giọng điệu lạnh lùng mang theo vẻ khinh bỉ, cười nhạo một thằng nhóc yếu ớt như Faires thì chịu được sóng gió gì?!!!

Càng nghĩ càng chán nản, cậu muốn thắng, muốn những người đó cười không nổi nữa!

Faires không hối hận khi nói dối là anh Type đang ở nhà mình, ngược lại còn thấy vui vẻ. Tốt hơn là để họ đánh nhau một lần nữa, xong rồi chia tay tại chỗ. Ngay cả khi anh Type từ chối cậu, dù tên nước ngoài kia có đánh cậu, cậu cũng không mong họ sống tốt.

Phải rủa họ mau chia tay đi!!!

Nghĩ đến đây, Faires lại nhấp một ngụm rượu, không còn tâm tình ngồi tiếp ở đây nữa, bởi vì sau khi quan sát lâu như vậy, không ai trong quán có thể thu hút được cậu như anh Type, nên tốt nhất về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc.

"Em trai, chỗ bàn này còn trống không?"

Lại là mánh cũ...

Faires trong lòng khịt mũi khinh thường, trong tiếng nhạc ồn ào đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, âm thanh dễ nghe bên tai khiến cậu nheo nheo mắt. Cảm thấy có một thân ảnh hướng về phía mình, Faires qua loa nói: "Anh có thể dùng cái bàn này, tôi đi đây."

Trong nháy mắt...

Nếu lúc đó không ngẩng đầu lên, Faires sẽ thốt ra câu "Tránh ra! Đừng làm phiền tôi!" Nhưng vừa ngẩng đầu lên, lúm đồng tiền bên má trái của người đàn ông đập vào mắt... Lúm đồng tiền xinh đẹp đó mạnh mẽ hút mắt cậu.

Lúm đồng tiền xuất hiện bên má khi người đàn ông đó cười khiến anh ta trở nên vô cùng quyến rũ. Mặc dù ánh đèn trong quán mờ nhạt khiến Faires không thể nhìn rõ đường nét của anh ta, nhưng dáng người và trực giác của Faires cho biết người này hẳn là rất khôi ngô tuấn tú, kể cả dáng người, chiều cao lẫn nụ cười tà mị, Faires cảm thấy không ngờ bản thân lại đắm vào nụ cười mê hoặc đó, nhìn người đó cười cười nắm tay mình.

"Nếu em cảm thấy tôi ngồi chung bàn khiến em không thoải mái, vậy thì tôi không quấy rầy em nữa, có lẽ em muốn tự mình uống rượu."

Người đó một lần nữa mỉm cười với Faires, ngay khi anh ta chuẩn bị quay người rời đi...

"Có thể ngồi chung, tôi đột nhiên đổi ý."

Đôi mắt buồn bã của người đó khiến Faires không kiềm được gọi anh ta lại, nghe vậy, người đàn ông cũng dừng lại, hơi nhướng mày, tỏ ý không vấn đề gì.

"Tâm trạng không tốt, tôi muốn tìm người trò chuyện." Hơn nữa, xem ra quyết định giữ người của Faires là đúng đắn... Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rõ nụ cười quyến rũ của người đó.

"Thật sao? Em không lừa tôi đúng không?"

"Hả?" Faires nhướng mày.

Người đàn ông chống tay lên bàn, lấy cớ là nhạc quá lớn nên chồm tới dựa người sát vào tai Faires: "Một người đẹp như em, tôi không nghĩ em lại ngồi đây uống một mình...."

Giọng nói dịu dàng đến không gì sánh được, hơi thở phả vào tai Faires, Faires cảm thấy tai mình ngứa ngứa tê dại.

Giọng người đàn ông trầm thấp gợi cảm: "Nghĩa là... tôi có cơ hội?"

Với giọng điệu mập mờ vậy, sự cáu kỉnh ban đầu của Faires chuyển thành hứng thú, bốn mắt đối diện nhau, lóe lên như sói như hổ, nụ cười mê hồn đã thu hút Faires, cậu không nhịn được muốn tiến lên ôm lấy anh ta.

Có lẽ, trong cái rủi có cái may.

Người trước mặt tuy không cường tráng bằng Type nhưng trông cao hơn Type, đánh giá qua thân hình vạm vỡ dưới lớp áo sơ mi ngắn cũn cỡn, xem ra thân hình quả nhiên không thua kém anh Type, mặc dù anh ta không mạnh mẽ hay có nét đẹp ngông cuồng như Type. Nhưng được cái, đôi mắt hút hồn cộng với nụ cười duyên kia... cũng đã đủ nóng bỏng.

Nếu muốn thay đổi tâm trạng tồi tệ của mình, tìm loại người này là đúng đắn nhất.

"Vậy thì không nên ôm hi vọng quá lớn." Faires cười nói, giả bộ sâu xa nói vài câu, nhưng thật ra, cậu đã suy nghĩ rất lâu.

"Haha, em tên gì vậy?" Người đàn ông cười vui vẻ... Quá hợp khẩu vị của Faires.

"Faires... tôi tên Faires."

"Tên em đẹp quá... không giống tên của tôi, một tên phổ biến lại còn mang tính đường phố."

Những gì anh ta nói khiến Faires tò mò.

"Vậy tên anh trai là gì?"

"Em đoán thử xem?"

"Tôi không đoán được."

Lúc này, bên kia đã ngầm liếc về phía này, bên này cũng không chịu thua kém, giọng điệu đầy mờ ám, anh ta càng cười xấu xa, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Tôi tên Keng." Với khát vọng trong mắt người trước mặt, Faires lặng người nhìn đối phương nghiêng người thì thầm vào tai mình.

"Và... khả năng của tôi cũng giống như tên của tôi."*

*"Keng" trong tiếng Thái có nghĩa là "mạnh mẽ"

Cách chơi chữ này khiến Faires cảm thấy phấn chấn, nhìn người ngồi cạnh mình, vai cả hai gần như dựa sát vào nhau. Thành thật mà nói, nhìn thoáng qua, Faires có thể biết người đàn ông trước mặt mình phải rất hoạt ngôn, là kiểu người không biết ngại là gì, nhưng không phủ nhận được sự quyến rũ của anh ta, anh ta rất biết cách trêu chọc người khác. Faires cảm thấy đêm nay mình thật may mắn, dường như đêm nay có thể dùng những việc khác khiến bản thân quên đi cơn phiền muộn trước đây, vì vậy cậu trả lời: "Tôi nóng lòng muốn biết anh có thực sự mạnh mẽ như tên của mình hay không. "

"Haha..."

Người đàn ông cười, không nói thêm lời nào, trên mặt là biểu cảm "Rồi sẽ biết." Điều này thật sự quá hấp dẫn Faires.

Faires có vài đứa bạn không dám tình một đêm với người lạ, nhưng Faires không phải dạng người thủ thân như ngọc vì ai hay một lòng với người nào đó, vì vậy chỉ vừa mới gặp được một người đẹp trai tuấn tú, mà người đó còn lái chiếc Mercedes-Benz sang trọng như vậy, tất nhiên cậu ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.

Lúc này, chàng trai 19 tuổi không ngần ngại đi vào khách sạn với một anh chàng đẹp trai lắm tiền nhiều của.

Sau vài giờ trò chuyện, có thể nói Faires đã mê mẩn người đàn ông này, cư xử đúng mực, ăn nói lịch thiệp, chủ động thanh toán tiền nước... Tất cả những biểu hiện đó đều cho thấy đây là một tay săn mỹ nhân chuyên nghiệp. Faires rất mong chờ tối nay sẽ có được một đêm tuyệt vời, nó có thể khiến Faires quên đi những phiền muộn mà cậu ta đã gặp phải trong những ngày qua.

Keng bước vào phòng, ghé người nói nhỏ vào tai Faires: "Faires, em có muốn chơi trò gì thú vị chút không?"

Thiếu niên quay đầu lại nhìn Keng, miệng nhếch lên: "Vậy để xem anh muốn chơi trò gì." Sau đó Faires nghiêng người, định hôn lên môi người đàn ông trước mặt.

Nhưng Keng tránh nụ hôn đó, anh thì thầm vào tai Faires: "Đừng nóng lòng như vậy chứ..."

Giọng nói trầm trầm gợi cảm của Keng khiến Faires cảm thấy cả người rạo rực, cảm giác như bản thân muốn tan chảy vì người đàn ông này.

"Vậy thì... Anh muốn chơi trò gì?"

"Haha..." Keng khẽ cười, nhưng không vội trả lời, điều này khiến Faires càng thêm tò mò.

"Em nhắm mắt lại trước đã." Keng nói, Faires cao hứng, dục vọng vô cùng mãnh liệt trào dâng trong cơ thể, Faires vừa nói vừa nhắm mắt lại, để cho đối phương dùng khăn vải che đi mắt mình.

Faires thấp giọng cười: "Không phải anh nói của anh rất tốt à? Cần dùng đạo cụ sao?"

"Đừng vội kết luận, trò vui vẫn chưa bắt đầu mà." Ngữ điệu pha chút bí ẩn khiến sự tò mò của Faires hoàn toàn bị khơi dậy, mắt bị trói chặt không thấy gì, để cho đối phương tùy ý kéo vào phòng, mãi đến lúc sờ sờ mép giường vừa định mở miệng hỏi, nhưng chưa kịp đã bị đối phương đẩy ngã xuống giường.

"Ôi, anh Keng, anh mạnh bạo quá!" Faires nhỏ giọng.

"Ô, tôi tưởng em thích như vậy." Xem ra người này không đơn giản, đại khái là có thể không thích làm tình bình thường, chẳng lẽ thích loại 50 sắc thái? Mặc dù cùng nhiều người lăn lộn trên giường rồi, Faires cũng không biết nhiều về chuyện này, lần đầu tiên gặp phải loại khác thường vậy, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng từ tận đáy lòng lại... hưng phấn.

"Nếu thú vị như anh nói, thì tôi thích." Thiếu niên đột nhiên mỉm cười, bởi vì tác dụng của rượu kích thích từng dây thần kinh, khiến cậu ta vô cùng hưng phấn, tất cả các giác quan đều được khuếch đại khiến nó trở nên nhạy cảm hơn, Faires cảm thấy tay bị kéo trói vào đầu giường, hai tay bị buộc vào hai bên trái phải đầu giường, Faires đột nhiên giãy dụa muốn thoát ra.

"Đừng cử động, nếu không sẽ không vui."

Giọng Keng nghe có vẻ dữ dội... hơi đáng sợ.

Khi cảm thấy chân mình bị trói vào cuối giường, Faires vùng vẫy, lớn tiếng hỏi: "Anh, anh nói thế là có ý gì?"

Faires giãy dụa cỡ nào cũng không thể so được với sức lực của Keng, một chân bị trói chặt vào cuối giường, Faires vội vàng rút chân còn lại chưa bị trói ra, hiện tại cơ thể đã bị trói ba phần khiến thiếu niên không thể cử động.

Faires run rẩy hỏi: "Anh, chuyện này không vui chút nào đâu. Cởi khăn bị mắt ra!"

Bộp!

"Em trai, còn chưa bắt đầu mà!"

Một bàn tay to vỗ nhẹ lên má Faires hai cái, giọng điệu không còn dịu dàng như lúc đầu nữa, mà... có thể nghe ra sự khó chịu trong giọng nói đó.

Điều này thật quá bất thường, trong lòng Faires lờ mờ đoán trước được điều gì sẽ xảy ra vào đêm nay, mà cậu ta không muốn điều đó.

"Thả tôi ra, anh thả tôi ra!!!"

"Như vậy không ngoan nha, anh đã nói anh sẽ khiến cưng vui vẻ mà... Mọi người, có thể vào rồi, vào vui vẻ với ẻm nè."

"Ý anh là gì, ai? Anh đang nói chuyện với ai vậy!!!"

Faires không nhìn thấy gì, trước mắt là một mảnh tối đen, cái chân không bị trói kia đang đạp điên cuồng, tay bị trói cũng không ngừng giãy dụa, nhưng thật sự là trói quá chặt, dù có giãy thế nào cũng không thoát ra được. Thiếu niên liên tục lắc đầu, muốn ma sát giữa đầu với thành giường làm rơi mảnh vải trên mắt xuống, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không làm được. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, Faires cảm thấy trong lòng mình dấy lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.

Hơn nữa... Nghe tiếng bước chân, hình như bước vào không chỉ có một người.

"Đây là em trai mà cậu nhắc đến đấy à?"

"Đúng vậy, là cậu ta."

"Chậc chậc, xem ra hôm nay vui vẻ rồi, hợp khẩu vị chúng ta đó, trắng nõn mềm mại."

"Haha, tao cũng nghĩ vậy, để tụi tao thỏa mãn nó."

Faires càng nghe, càng sợ hãi, qua cuộc nói chuyện đã nhận định được có tận 3 người trong phòng! Một trong những giọng nói đó là của Keng, còn ba giọng nói còn lại là của những người Faires không biết. Faires vùng vẫy, đến khi nghe ai đó nhắc đến một cái tên quen thuộc với mình, cậu ta choáng váng.

"Hahaha, Type, mày đúng là không dễ chọc vào, người ta chỉ là trêu mày một chút thôi, mà mày đã bày binh bố trận thế này, đáng sợ thật đó."

"Mày không muốn à? Có một nhóm người đang xếp hàng bên ngoài muốn vào kìa."

"Type... Anh Type!!! Có phải anh không, anh Type!!!"

Lúc đầu, thiếu niên sợ đến mức không thể nghe thấy giọng của Type, nhưng khi nghe ai đó gọi tên Type, Faires như bắt được phao cứu mạng, không ngừng gọi cái tên đó, quên luôn việc vùng vẫy, chỉ cảm thấy bàng hoàng đến không hiểu nỗi, Faires không biết Type hiện tại và Type cậu ta theo đuổi suốt một tuần vừa rồi có phải là cùng một người hay không.

Tiếng kêu của Faires dừng cuộc trò chuyện của bọn họ, theo sau là tiếng bước chân đến gần giường.

Bộp!!!

"A!"

Có người giẫm lên bắp chân của Faires, Faires đau đớn hét lên, nước mắt gần như trào ra, sau đó trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: "Còn nhớ anh đây à... Anh nghe nói mày chọc vào người của anh?"

"Cái... cái gì? Không... không..."

"A!" Đế giày cứng rắn ở trên chân tăng thêm lực, Faires từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng đột ngột nuốt xuống tiếng kêu, không dám kêu lên tiếng nào, hai tay lại bắt đầu giãy giụa. Nhưng dường như càng vùng vẫy, sợi dây trên tay lại càng chặt hơn, cuối cùng chỉ biết khổ sở cầu xin.

"Anh... anh muốn làm gì em, anh không thể đối xử với em như thế này, thả em ra!"

"Hừ! Có chắc là muốn anh đây thả mày đi không? Không phải muốn ngủ cùng anh sao? Vậy để anh thỏa mãn mày ha!"

Nghe giọng đối phương không phải chán ghét hay ghê tởm, mà là giọng điệu âm trầm dữ dội, Faires chỉ cảm thấy sợ hãi dâng lên từ sâu trong lòng, toàn thân run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau lưng ướt đẫm, ở nơi bị giẫm lên đau đến thấu tâm can.

"Em... không làm gì cả, anh Type, thả em ra đi, em xin anh..."

Đừng nghĩ khóc lóc xin xỏ có thể khiến cậu mềm lòng...

"A!!!"

Bên kia túm tóc, bắt thiếu niên ngẩng mặt lên, Faires đau đớn hô lên, bên tai cậu ta vang lên một tiếng gầm gừ nặng nề: "Mày làm gì với chồng tao? Thế mà gọi là không làm gì? Khốn nạn!!!"

"!!!"

Câu nói này khiến đôi mắt dưới lớp vải mở to, khuôn mặt tên người nước ngoài kia đột nhiên hiện lên trong đầu, Faires ấp úng muốn phản bác, nhưng da đầu bị kéo căng đau đến mức cậu ta chỉ biết kêu lên.

"A! Đau quá!"

"Đừng tưởng tao không biết mày làm gì. Tao đã không muốn quan tâm đến mày nữa. Mày cứ cầm gậy đuổi cùng giết tận tao đúng không!" Trước tiếng kêu đau đớn của Faires, Type không chút thương xót nào. Ngược lại, Faires cảm thấy da đầu sắp bị xé toạc, sau đó đầu bị đập mạnh vào gối, theo lực đó nếu đập đầu xuống giường, có khi máu phun thành sông rồi!

"Em... Em không có làm gì cả... Em thực sự không làm gì cả!"

Giờ phút này, tự tôn của thiếu niên đã sớm bị quăng lên chín tầng mây, chỉ còn lại nỗi sợ hãi mãnh liệt, bởi vì cậu ta có thể cảm nhận được anh Type không phải đang nói đùa, đối phương thực sự tức giận, có khi muốn thủ tiêu cậu ta luôn, không biết trong phòng rốt cuộc còn có ai nữa.

Ngay cả khi Faires là một người có thể liều mạng làm bất cứ điều gì, cậu ta biết chỉ cần bây giờ nói ra lời gì làm đối phương khó chịu... cậu ta chắc chắn sẽ chết thảm. Faires không biết Type đang nghĩ gì, đột nhiên trong đầu nảy lên tình huống xấu nhất.

Dù có thể chấp nhận quan hệ với người lạ nhưng bản thân cũng mới chỉ là một cậu nhóc trên dưới hai mươi tuổi, chỉ cần nghĩ đến việc bị người lạ cưỡng hiếp tập thể... thiếu niên run lên vì sợ hãi.

Type nói: "Không nhớ ra à?"

"Em thực sự không biết... A!!!"

Faires còn chưa dứt câu đã hét lên, tiếng hét thảm thiết kia có thể làm rung chuyển cả căn phòng vì phần đế giày đang ở bắp chân cậu ta đã di chuyển tới đầu gối vừa được phẫu thuật.

Cơn đau xuyên qua da thịt còn kinh khủng hơn khi vừa bị thương, khủng khiếp gấp mấy lần cơn đau sau khi phẫu thuật, hơn cả nhưng cơn đau trước đó. Đau đến mức thiếu niên bất chấp đôi tay bị trói của mình, mạnh mẽ vùng vẫy, cố gắng dùng tay bảo vệ đầu gối đau đến phát khóc, nhưng kẻ hành hạ vẫn không dừng lại dù cậu ta đau đến mức nào.

Lực dẫm lên đầu gối của thiếu niên mỗi lúc càng nặng, Type nghiêng về phía trước, Faires thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của người kia.

"Chỉ có cách này, mày mới nhớ ra thôi... Nhanh, nói tao biết, mày nói gì với chồng tao?"

"Em... A... Em... Nói anh... đang ở... nhà em... A... Buông ra..."

Faires thút thít vì đau. Hiện tại việc quan trọng nhất lúc này là: Cậu ta sợ bản thân vĩnh viễn không thể tiếp tục trở thành vận động viên được nữa, muốn phủ nhận cỡ nào thì bây giờ cũng phải chấp nhận.

"Tao nghe nói mày mắng Tharn là đồ ngu, còn có chuyện như vậy?"

"Em... Em... Em xin lỗi... Em xin lỗi, xin anh thả em ra... A!"

Type vừa tức giận vừa đau lòng, chân vẫn vững vàng đặt trên đầu gối của đối phương, cũng không ngăn được những lời cầu xin liên tục của cậu nhóc.

Hừ! Lòng tự trọng cao đến đâu cũng không thắng nổi bản năng sinh tồn.

Bốp! Một bàn tay vỗ nhẹ hai cái vào má Faires.

Ô! Faires hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng điều này không làm cho thiếu niên thả lỏng chút nào, ngược lại, một cái tát nhẹ như vậy khiến thiếu niên sợ hãi hơn.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu ta: "Faires, Faires à, mày không hiểu hết được anh đây đâu. Có thể thỉnh thoảng anh mềm lòng với mày, nhưng lần này, cho dù mày có quỳ xuống xin tha, anh cũng sẽ không tha cho mày đâu..."

"Anh Type, em xin anh, thả em ra, em... không bao giờ dám làm phiền anh nữa..."

"Anh cho phép mày xen ngang chưa?!!!"

Lời cầu xin còn chưa dứt, cằm của Faires đã bị nắm lấy, cậu ta cắn chặt răng để ngăn mình không hét lên, cố gắng lắng nghe Type tiếp tục.

"Anh nói cho mày biết..." Faires cảm thấy hơi thở nóng rực phả vào tai, nhưng sức nóng ấy không phải nóng đến rung chuyển trời đất, mà giống cơn giận từ núi lửa đang phun trào. Cơn giận đến muốn giết người ấy khiến thiếu niên run rẩy, sợ đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai tay bị trói cũng run lên, toàn thân như thể không còn là của mình.

Bên tai chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm trầm, như lời nói của quỷ Satan.

"Tao là người duy nhất có thể tổn thương Tharn, còn những người khác một chút cũng không được động vào... Nhớ rõ cho tao!!"

Câu cuối, Type như gầm lên, sau đó rời đi, Faires cảm thấy có lẽ người kia đã rời giường, cậu ta vẫn không thể yên tâm, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi tột độ vì căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, dường như có một áp lực vô hình đang đè lên, khiến cậu ta không thể thở được.

Bốp!!!

"Ư!" Cơn đau đột ngột trên lồng ngực khiến người thiếu niên không nói được gì, cậu ta há to miệng, hét lên vì đau, bất giác cuộn người lại.

Bụp!!!

Hóa ra không chỉ là một cú đánh, tiếp theo thêm vài cú nữa, kèm theo một giọng nói ác liệt trên đầu: "Nhớ cho rõ. Nếu có lần sau, tao không đánh nhẹ vậy đâu, tao sẽ đánh đến khi mày tàn phế thì thôi, mày không tin thì cứ thử xem!!!"

"A!!!" Bàn chân cứng rắn như sắt của Type lại một lần nữa giậm mạnh vào đầu gối bị thương của thiếu niên, Faires gầm lên như một con thú bị thương, miệng mở to, mặc nước bọt chảy ra từ khóe miệng. Cậu ta thậm chí không còn sức để nuốt xuống nước bọt, đồng tử phồng lên dưới lớp vải, nước mắt ứa ra như hạt trân châu vỡ vụn, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.

Lúc này, trong đầu Faires chỉ còn lại một suy nghĩ - Type không hề nói đùa với cậu ta.

"Ây Type, đừng dùng nhiều lực quá, xong chưa? Bọn tao hết chờ nỗi rồi."

"!!!" Faires nghĩ màn tra tấn đã kết thúc rồi, nhưng cậu ta quá ngây thơ, màn tra tấn đau đớn vừa rồi khiến Faires không thể phát ra âm thanh nào, cũng không còn sức cựa quậy. Nghe được lời nói của người xa lạ bên cạnh, cậu ta rốt cuộc cũng hiểu, chuyện tối nay chưa xong đâu.

"Kịch hay" chỉ mới bắt đầu.

"Haha, muốn làm gì thì làm. Việc của tao giải quyết xong rồi."

Giọng điệu thờ ơ cho thấy Type không quan tâm đến việc cậu ta sẽ gặp phải bất hạnh gì tiếp theo, nỗi sợ của Faires lúc này còn lớn hơn cả lúc vừa rồi bị Type đánh.

"Chỉ cần không thiệt mạng là được."

Lời nói không chút ấm áp truyền đến tai Faires, cậu ta không biết số phận của mình sẽ ra sao, tay chân đều bị trói, trong đầu nghĩ đến kết cục xấu nhất.

Sự vùng vẫy điên cuồng ban nãy đã vắt kiệt sức thiếu niên, trong miệng cậu ta không ngừng hét lên "Thả tôi ra".

"Hừ!" Đó là âm thanh cuối cùng của Type mà Faires nghe thấy, sau đó tiếng cửa mở, thiếu niên đột nhiên kinh hãi tột đột... Anh Type định ném cậu ta ở lại đây.

"Thả tôi ra... Tôi cầu xin các anh... Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa hết, chỉ xin các anh thả tôi ra!" Faires bị dày vò đến nỗi chỉ còn chút khí lực, cậu ta bất lực van xin, đổi lại chỉ là một tràng cười lạnh lẽo.

Tiếng cười từ bốn phía truyền đến, kích thích từng dây thần kinh của Faires, trước mắt cậu ta là màn đêm đen kịt, mọi giác quan đều trở nên vô cùng nhạy cảm, còn lý trí thì bị sợ hãi bao trùm.

"Hừm, bọn anh không nghèo đến nỗi cần em dùng tiền mua, nhưng nếu muốn bọn anh thả em đi... thì trước tiên để bọn anh vui vẻ cái đã."

Faires cảm nhận được một người đang đi về phía bên trái của mình, sau đó một người ở bên phải cũng tiến đến.

"Có trách thì trách em kiếp này xui xẻo. Muốn lên giường với người như Type, sự si mê của em có trăm năm cũng không thành hiện thực được đâu."

"Buông tôi ra, buông tôi ra!!!"

"Thằng nhóc này vẫn còn thừa tinh lực!"

Faires sợ đến mức cố gắng phản kháng, một chân không bị trói đá lung tung, hành động của thiếu niên thành công khiến những người có mặt trong phòng tức giận, tiếng chửi mắng nối tiếp nhau vang lên, cả người Faires chợt căng thẳng, miệng cũng bị nhét vào thứ gì đó. Có lẽ là một chiếc khăn tắm.

"Nào, nào, vui vẻ cùng nhau đi... Anh, bật camera lên!"

"Không!!!"

Giây tiếp theo, quần của Faires đã bị tụt xuống đến mắt cá chân, thiếu niên cố gắng thoát ra, nhưng làm sao một người vừa bị hành hạ đến như vậy có thể chọi lại với đám người cao lớn khỏe mạnh kia?

Cộc... cộc...

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, trong lòng Faires chợt dấy lên một tia hy vọng, nghĩ mình sẽ được cứu, nhưng...

"Mày đến muộn rồi, vào đi, mới bắt đầu thôi."

Âm thanh như phát ra từ địa ngục, kích thích dây thần kinh thính giác của thiếu niên, sau đó là tiếng bước chân, tiếng đóng cửa rồi cả lời cảnh cáo... Dám chọc đến hoa có chủ, không, không, đúng hơn là dám chọc đến người tên Type. Đừng có lần thứ hai, nếu không...

"Thằng này, lần này mày chơi lớn thật đấy."

"Nói làm như mày không tham gia vô vậy."

Type đứng đó, hai tay đút túi quần, quay đầu nhìn đám bạn "diễn viên" vừa bước ra khỏi phòng thu âm thuê, phòng thu âm ban đầu vốn dùng để thu âm, nhưng bây giờ lại có dịp sử dụng. Type biết ơn nhìn đám bạn - Champ, Techno và Kengla.

Ừm, chỉ một vài người thôi, nhưng để đối phó với thằng nhóc khó ưa đó thì nhiêu đây là đủ rồi, Type muốn thằng nhóc đó biết nó dụng nhầm người rồi!

"Anh tính làm gì với thằng nhóc đó mà để nó trong phòng vậy?"

À quên, ngoài họ ra còn có một người khác.

"Hừm, tao chỉ đưa ra đề nghị là nếu muốn có được Faires thì phải kiểm soát được cậu ta. Về phần người đó muốn làm gì, không liên quan tới tao."

"Aow, không liên quan tới anh á. Trói tay trói chân, vậy là hơi quá đáng với hơi phạm tội rồi đó."

Không nghi ngờ gì nữa, những lời như thế này chỉ có Kla mới có thể nói ra, Type cười lạnh một tiếng, làm ra vẻ không sao cả: "Đừng có quên mày cũng tham gia vào chuyện này, nếu anh nhớ không nhầm thì mày là người đã tìm ra thằng kia, cái thằng yêu sâu đậm Faires ấy, mày còn nói anh có thể dùng thằng đó để thoát khỏi Faires."

Kengkla nghẹn lời, Kla thực sự chịu trách nhiệm việc điều tra Faires, nhưng không phải do Type uy hiếp đấy chứ, Type nói sẽ không đi nếu Kla không giúp Type.

Type không biết thằng chồng nhỏ của No đã truy ra mấy thứ như vậy thế nào. Cậu ta dễ dàng nắm hết thông tin của Faires, kể cả địa chỉ của những người đã từng lên giường với Faires. Nhưng thú vị nhất vẫn là cậu bạn thân của Faires. Người đó yêu Faires từ nhỏ, sẵn sàng làm bất cứ điều gì Faires yêu cầu, đến lớp thay Faires, điểm danh giùm Faires... Nhưng Faires không muốn lên giường với cậu bạn thân đó.

Theo thông tin mà Kla có được, người thích Faires nói với một người bạn là cậu ta rất muốn có được Faires, vậy nên chỉ cần có thể ngủ với Faires một lần, cậu ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Kết quả là, một ý tưởng nảy ra trong đầu Type.

Thực ra, ban đầu Type chỉ muốn biết sơ qua về hoàn cảnh gia đình của Faires, không muốn làm cho mọi chuyện rối như vậy, cậu chỉ muốn đánh thằng nhóc đó để cảnh cáo đừng tiếp tục chọc phá mình nữa. Nhưng khi nghĩ tới việc chính thằng nhóc đó đã khiến cậu cãi nhau với Tharn, thậm chí gây nhau đến mức phải tách ra thế này, Type cảm thấy khó lòng mà nhịn xuống được, vậy nên... cậu muốn dạy dỗ thằng nhóc đó quyết liệt hơn một chút, tìm bạn của Faires cũng là một biện pháp tốt. Sau khi cậu gặp bạn của Faires, sau đó đề xuất kế hoạch của mình cho cậu ta, đối phương ngay lập tức liền đồng ý.

Lúc đó Type hơi choáng váng, nếu là bản thân cậu, nếu ai đó rủ cậu diễn cảnh hiếp dâm tập thể thì chắc chắn cậu sẽ trở mặt ngay lập tức, nhưng người đó không như vậy mà còn đề nghị để cậu ta chủ động ra trận, ok, vậy thì đúng theo ý cậu muốn rồi.

Type không thể không suy nghĩ: Faires là người xấu, bạn bè của cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao... Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Vừa rồi Type đã diễn phần đá người, phần còn lại là tiếng cười lẫn lời đe dọa đều để lại cho thằng bạn tốt của cậu - Champ. Lúc đó, biểu cảm của No như ăn phải ruồi, nhưng tất nhiên No cũng sẽ diễn với bọn cậu. Vì người duy nhất có thể ngủ với Kla chỉ có No mà thôi.

No còn là người lấy khăn nhét vào miệng Faires.

"Champ, cảm ơn."

"Hahaha, chuyện nhỏ mà. Chỉ cần mày đến nhờ tao giúp, tao sẽ nghĩ đó là chuyện đáng một đời người. Một người khó tính bản lĩnh như mày á Type, chưa bao giờ nhờ ai giúp đỡ, nên đương nhiên một khi nhờ thì tao phải giúp hết mình. À, nhưng nếu mà là thằng No đến nhờ tao thì lại là chuyện khác." Champ cũng không quên trêu chọc, như thể bị lôi vào làm mấy chuyện xấu này xem ra cũng vui. Cậu đoán lúc đó Champ cũng không nghĩ nhiều, Champ đã làm những việc như lưu ban, lễ tốt nghiệp mà còn cúp, còn sóng gió gì mà thằng Champ chưa gặp qua đâu.

"Còn thằng nhóc Faires đó, nếu nó biết mình không bị cưỡng hiếp tập thể mà thật ra là bị bạn thân mình chơi thì sẽ thế nào nhỉ."

"Tao đã nói rồi, tao chỉ muốn cảnh cáo nó đừng làm tiểu tam chen chân vào chuyện của tao. Còn chuyện tụi nó muốn làm gì trong phòng, không liên quan gì đến tao hết."

Type chỉ diễn một cảnh thôi, để Faires biết cậu thật sự có ở đó, cho Faires biết cậu có một đoạn video quay cảnh cậu ta bị cưỡng hiếp tập thể, để cậu ta biết mà sợ. Thực tế, trong phòng chẳng có cái máy quay nào cả.

Hơn nữa, Type không có thói quen sưu tầm GV, cậu cũng chẳng hứng thú gì với chuyện này, nhưng nếu cậu bạn của Faires muốn chụp ảnh rồi tự giữ làm của riêng... thì cũng chẳng liên quan đến cậu.

Có lần Tar bị cưỡng hiếp tập thể, còn bị quay video lại nên cậu sẽ không bao giờ làm những việc thất đức đó.

Type có thể hiểu được tổn thương tâm lý của một người sau khi bị cưỡng hiếp tập thể như thế nào. Dù có căm ghét Faires đến mức muốn giết cậu ta, cậu cũng sẽ không trả đũa theo cách hèn hạ đó. Vậy nên cậu diễn nhiêu đó thôi, phần còn lại thì do bạn của Faires đảm nhận.

Còn về việc giẫm vào đầu gối bị thương... Type thừa nhận lúc đó giận quá nên ra tay có hơi nặng, vốn dĩ cậu muốn đánh chỗ khác, nhưng dù gì cũng lỡ đạp lên rồi nên thôi.

Ngay từ đầu Type đã biết thằng nhóc này rất ích kỷ, không từ bất cứ thủ đoạn gì, tính tình độc đoán, với vẻ ngoài ưa nhìn không ai nỡ từ chối, nhưng nếu tìm hiểu kỹ hơn sẽ thấy nó chỉ được mỗi cái miệng... Loại trẻ con không biết sống chết này cũng nên để cho nếm khổ sở một lần thì mới biết sợ.

"Chỉ là cảnh cáo một chút? Em nghĩ cái bóng tâm lý này sẽ bám theo cậu ta một thời gian dài đó."

Kengkla lẩm bẩm, như thể cố tình để Type nghe thấy, Type nghe vậy thấp giọng cười, cậu liếc nhìn Kla, Kla cũng liếc lại, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, có vẻ không vui vì bị Type lợi dụng.

"Anh kêu làm gì em cũng làm rồi, anh chuyển ra ngoài được chưa?"

"Ha, để được ngủ với No một cách thoải mái mà mày bất chấp vậy luôn hả." Type cười giễu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng gật đầu.

"Champ, tối nay tao qua nhà mày ngủ nhờ một đêm. Thằng nhóc chết tiệt này dứt khoát muốn đuổi tao đi." Type nói rồi chỉ tay về phía Kla. Kla cười vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đuổi được kì đà cản mũi Type ra khỏi tổ ấm tình yêu của cậu ta và anh No, Kla quay đầu nhìn người không nói lời nào từ khi đi ra phòng thu âm - Techno.

No thực sự không tán thành với cách làm của Type, nhưng No cũng không quyết liệt phản đối, bởi vì No biết có cản cỡ nào cũng vô ích, còn lý do tại sao No im lặng không phải vì No cảm thấy Type làm hơi quá đáng, mà là...

"Anh No, về nhà thôi..."

"Champ, đêm nay tao cũng qua nhà mày ngủ. Lâu rồi không tụ tập."

"A?!!!" Kla ngạc nhiên, vẻ mặt đau khổ, định lao tới ôm lấy cựu đội trưởng đội bóng, nhưng Techno mặt không biểu cảm nhìn Kla, sau đó lạnh lùng nói: "Kla, xin lỗi, hình ảnh em dụ dỗ cậu nhóc đó. Cảnh tượng kia quá sống động, hôm nay anh không muốn về nhà với em. "

"Như vậy là không được, em không có dụ dỗ, tại anh Type lợi dụng em..."

"Em luôn lấy Type làm cái cớ, nhưng anh tận mắt chứng kiến... em diễn rất tự nhiên, vì bản chất của em là vậy rồi!" No chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt vô cảm, nhưng No đã sớm tức giận rồi. No bắt đầu khó chịu từ khi Kla ôm ôm lôi kéo cậu nhóc trong bar.

Nói dối không chớp mắt, khéo léo tự nhiên, không một chút giả tạo nào, thậm chí Type còn khen kỹ năng diễn xuất của Kla.

Vì thế...

"Anh No, chỉ là diễn thôi, ngoài anh ra thì trong mắt em không có ai cả!"

"Mặc kệ là em đáng thương thật hay giả vờ đóng vai cún con đáng thương, hôm nay anh sẽ không cùng em về đâu. Về tự kê cao gối ngủ đi!"

Dù Kengkla giả vờ buồn bã hay khóc lóc thế nào, Techno vẫn thờ ơ, không ngừng mắng mỏ Kla. Kla giận dữ nhìn Type.

"Anh, tại sao kết quả lại không như chúng ta dự tính, anh có nói gì với vợ em không đấy?"

"Đừng trách anh mày chứ, chúng ta đã thỏa thuận, mày giúp anh, anh sẽ dọn ra ngoài, anh không nhớ có thương lượng gì thêm nha, nếu No không muốn cùng mày về nhà... Thì mày phải tự suy nghĩ lại đi chứ Kla." Type nhếch mép cười, Kla nghiến răng tức giận, nhưng không thể phản bác lại điều gì.

Champ ở một bên bật cười: "Hai người vui tính quá ha, thằng Tharn với thằng Type đã đủ làm tao sốc cơm chó rồi, giờ tới thằng No với chồng nó, tao muốn dùng một cái loa lớn để la lên cho cả đội bóng biết. Alo, một thằng thẳng băng như No, lại có ngày đi làm vợ người khác!"

Miệng Champ chóp chép liên tục, không thèm nhìn đến hai vợ chồng đang gây chiến nhau nữa, nói xong liền không quan tâm đi về phía bãi đậu xe trước.

Type đi theo, phía sau là No theo sát. No trầm giọng hỏi Type "Tao làm thế có đúng không?"

"Ừ!" Type chỉ đáp lại một từ như vậy, nhớ lúc No thấy Kla vào quán bar để quyến rũ người khác, vẻ mặt No ủ rũ buồn rầu, nên Type đã lén hỏi No có muốn chỉnh thằng chồng trăng hoa này một lần không, thế là... Nếu mày không về ngủ với nó, nó sẽ ấm ức đến chết.

Như cậu nói, trong thỏa thuận với Kla, không có điều khoản nào cấm cậu xúi giục No chỉnh chồng.

Xem như là trả thù cho việc cả ngày sáng trưa chiều tối cứ liên tục muốn đuổi cậu đi.

Type là người thù dai, vì vậy đừng dại ghi thù với những người như Type! Nếu không kết cục chắc chắn sẽ rất thảm!

"Mày nghĩ Kla có giận tao không?"

"Aow, tai tao có vấn đề hả? Cựu đội trưởng đội bóng từng khiến lũ đàn em sợ mất mật giờ lại sợ bị chồng giận! Chắc tao cười đến hết năm luôn quá."

Lúc này, ba người từng là thành viên đội bóng đá của trường đang làm tổ ở ký túc xá chật chội của Champ, bọn họ ngồi quanh chiếc bàn vuông nhỏ kiểu Nhật, trời đã khuya, nhưng ba người đã lâu không tụ tập cũng không có ý định đi ngủ. Champ mở mấy lon bia với mồi nhắm mà cậu ta tiện tay mua trên đường về.

Cả bọn lâu rồi không gặp nhau, đáng lẽ ra phải túm tụm lại nói chuyện sôi nổi, nhưng điều đó không xảy ra... Techno từ lúc quyết định bỏ chồng theo bạn đến giờ vẫn luôn đeo trên mặt biểu cảm miễn cưỡng. Champ không nhịn được cười, vỗ vai No an ủi nhưng tâm trạng No cũng không khá hơn là bao.

Bọn họ không như No, sẽ không bao giờ hiểu cảm giác căng thẳng như thế nào khi có một thằng chồng vừa đẹp trai vừa có sức hút như thế.

"Nếu mày sợ nó giận thì đừng ở đây nữa, mau về đi."

"Thằng Type chết dẫm, mày là người bảo tao làm vậy mà!" Techno yếu ớt than thở, nhìn khuôn mặt vô cảm của Type, No không khỏi tức giận, Type thì im lặng ngồi đó uống bia, trên mặt lộ vẻ không vui.

Type đang nghĩ tối nay bản thân có hơi quá đáng không, nhưng một mặt lại cũng nghĩ bản thân làm vậy là đúng, không có gì quá đáng cả.

"Tao chỉ gợi ý cho mày thôi, mày đâu cần nhất thiết phải nghe lời tao."

Techno đang bực bội, nghe giọng điệu nghiêm túc của Type, No chỉ biết thở dài thườn thượt.

"Tao còn tưởng mày muốn tốt cho tao nên tao mới đi tin mày." No nói thẳng ra.

Type nghe thấy vậy liền nở một nụ cười chế nhạo đặc trưng.

"Đừng coi tao là người tốt, chả lẽ mày không biết tao với chồng mày có thù với nhau à."

"Ê này này, tao muốn biết lí do tại sao? Rốt cuộc mày làm cái quái quỷ gì mà Kla nhìn mày như kẻ thù ấy, hai tụi bây có thù hận gì vậy?" Champ tò mò xen vào, Type nhún vai, bày tỏ chính cậu cũng không biết tại sao.

"Không biết."

"Thực ra không có gì đâu."

No cũng không nói rõ, không muốn đàm luận với Champ về chồng nhỏ có hơi xấu tính của mình.

Làm sao mà No có thể đi nói... Kla năm lần bảy lượt lừa No, dụ dỗ No chủ động dâng hiến tấm thân của mình cho Kla? Dù Techno có ngu ngốc đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ kể cho người khác nghe những chuyện xấu xa mà Kla đã làm.

"Mà Kla của mày đúng là chuyên nghiệp thật đấy. Nhìn qua thôi cũng biết nó rất dẻo miệng, giỏi dụ dỗ người khác." Cho dù No không nói, Champ cũng đoán được 8, 9 phần.

No thực sự muốn tự hỏi bản thân, sao lúc đó chính mình lại tin lời nói dối của Kla? Ặc! Trách chỉ có thể trách bản thân đã xem cái tên bụng đầy mưu mô kia như một đứa em trai cần phải che chở, dẫn đến việc sau này chính mình cũng không thoát được.

Nhưng nếu ông trời cho No một cơ hội để quay lại thời điểm đó, No vẫn sẽ chọn yêu Kla.

"Tao khuyên mày cũng đừng tin tưởng chồng mày quá... Nhìn nó đi, như tiên giáng trần vậy á, còn mày, tao sợ là..."

"Mẹ kiếp, nếu muốn chửi tao không xứng với em ấy thì nói mẹ đi, còn úp mở quanh co, con mẹ nó đau lòng!" Techno ngắt lời Champ, ném con cá trong tay vào mặt cậu ta, Champ không giận mà còn cười, cười rất chi là vui vẻ. No bất lực thở dài.

Tại sao đời này No lại gặp phải những con người này vậy, em trai thì cứng đầu không chịu nghe lời, bạn học thì toàn phun ra mấy lời tổn thương con tim, bạn trai thì là người đầy mưu kế, thế đã đành, No còn ngu ngốc nhất nhất tin tưởng bạn trai nữa chứ!!!

"Tao biết tao không hợp với Kla, tao biết chứ."

Đó là lý do tại sao No đến đây để uống rượu giải sầu! Có thể thấy, Kla đứng với Faires nhìn hợp mắt hơn là đứng với No!!!

"Ai nói vậy, tao nghĩ ngoài mày ra không còn ai xứng với nó hơn đâu." Type chen ngang, No nhìn cậu với ánh mắt dạt dào cảm động, nhưng tại sao Type lại cười như vậy?

"Bản chất của Kla là hay nói dóc, còn mày... bản chất của mày là dễ tin người."

"Mày thà đánh tao còn đỡ đau hơn là mày nói vậy." Techno lẩm bẩm, nhưng No không phủ nhận điều đó, vì No thực sự đã rơi vào tay Kla, yêu ánh mắt Kla, yêu nụ cười của Kla, yêu mọi thứ thuộc về Kla.

Khi Kla dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn No, trong mắt hiện lên vẻ yếu đuối bất lực, bên trái còn có lúm đồng tiền mỗi khi cười với No, vì những thứ ấy mà No hoàn toàn quên cân nhắc, chỉ nghĩ đến đối phương muốn gì, chỉ cần No có, No nguyện ý cho Kla hết.

"Tao nói rồi, trước tiên phải trói chặt trái tim nó đã, nhưng tao cũng không muốn mày cứ cun cút nghe theo lời nó. Còn chuyện tối nay, tao đúng là có kêu nó đưa thằng nhóc đó ra ngoài, nhưng tao cũng đâu có bắt nó dùng phương thức tán tỉnh đâu. Là Kla tự nghĩ rồi tự làm, nếu tao thấy chồng tao trắng trợn đi câu dẫn người khác như vậy, tao sớm không nói hai lời vặn đầu nó rồi, mày cũng hay thật, vẫn ngây ngốc đứng xem một màn kịch hay vậy. Rồi còn cái gì tự mình lẳng lặng buồn rầu, không có tiền đồ, tao muốn tát mày một cái cho tỉnh mẹ ra!" Type một hơi dông dài nói.

No nhỏ giọng: "Tao..."

Không tự tin vào bản thân!

Câu nói đó bị No nuốt xuống bụng, Type bất lực lắc đầu: "Tự tin vào bản thân chút đi, tao từng nói với mày rồi mà? Bề ngoài có thể không cần mạnh mẽ, nhưng trong lòng nhất định phải có lòng tin, tin là Kla chỉ yêu mỗi mình mày. Ừ, mày phải ghi nhớ điều này. Tao nhắc nhở một câu, nếu mày cứ suốt ngày một hai làm theo lời nó nói thì đến một lúc nào đó mày không còn chút tiếng nói nào. Mày đã từng nghe câu "Được yêu nhiều quá thì sẽ không còn sợ mất." chưa? Đôi khi mày phải thị uy cho nó thấy, mày là người không dễ chọc ghẹo, mày cũng biết giận, nhất là về mặt tình cảm!"

Không biết Type tối nay ăn trúng cái gì mà nói nhiều như vậy. Type nhiệt tình chỉ bảo No, hơn nữa câu nào cũng đều có lý, No căn bản không thể phản bác.

Có lẽ do vẻ mặt của No lúc này hơi đáng thương nên giọng của Type cũng dịu đi nhiều. No nhờ thế mà trong lòng cũng vơi bớt khó chịu. Type duỗi tay ra vỗ lưng No: "Tao nói thẳng với mày luôn, tao thực sự không thích thằng Kla luôn dùng đủ mọi cách khiến mày ghen lên, sau đó thì mày sợ rồi cứ nghe theo lời nó. Sao mày không dạy dỗ nó một lần đi? Để nó hiểu giỡn chơi với mày thế này không vui chút nào, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

No không biết tại sao bản thân lại hoàn toàn tin vào lời nói của thằng bạn thân, có lẽ là vì Type có kinh nghiệm phong phú hơn No, điều quan trọng nhất là... No tin Type chỉ đang muốn tốt cho No, với lại Type cũng sẽ không hại No.

Ngay cả khi có những lúc lời khuyên của Type không đáng tin cậy chút nào.

Champ đột nhiên nói: "Vì lí do này mà mày bảo thằng No không được về nhà ngủ với Kla?"

Techno gần như quên mất sự tồn tại của Champ, lúc này chủ nhân căn phòng đang uống rượu, trên mặt hiện rõ biểu cảm tò mò, điều Techno lo lắng nhất là một khi Champ biết được chuyện này, cậu ta chắc chắn sẽ đi kể hết cho mấy đàn em ở trường nghe!

"Mày nghĩ sao thì nó là vậy đó." Chết tiệt, Type lại trả lời như thế.

Đúng lúc này, điện thoại của Techno rung lên, do lúc nãy phải phối hợp hành động với cả đám nên phải tắt chuông điện thoại, No cầm điện thoại di động lên liền thấy tên người gọi.

"Thằng chồng nhỏ của mày đúng không?" Biểu hiện của Type cho thấy Type không cần nhìn cũng đã biết.

Techno ngước nhìn Type: "Tao nên làm gì bây giờ?"

"Ngu ngốc, tự nghĩ đi, tao là não của mày hả!" Nhìn đi, Type cục súc trước kia đã quay lại rồi, nói chuyện thẳng thừng như vậy, No ngượng ngùng cười cười, quay sang nhìn về phía Champ.

"Xin lỗi nha, tao không có hứng thú với gay, cả đời này chắc cũng không có hứng thú đâu, nên đừng hỏi tao." Ok, nếu Champ đã trả lời thẳng thắn như vậy, thì No cũng không dám hỏi lại, nhìn hai thằng bạn của mình, tuy cả hai đều không nói No nên làm gì, nhưng từ ánh mắt đầy áp chế của họ, điều duy nhất No có thể làm bây giờ là nhanh chóng tắt máy.

"Hừ, làm tốt đấy, mày có tiến bộ rồi đó No, hiện tại đang vui vẻ với bạn bè, không nên quan tâm đến bạn trai con mẹ gì hết, nào, nào cụng ly cụng ly." Có bạn bè uống rượu cùng, Champ thực sự rất cao hứng, còn Type... có chuyện gì mà Type cười như quỷ vậy?

"Thằng nhóc đó giờ chắc đang phát điên lên rồi, haha..."

Có mấy lúc Techno muốn hỏi Type, Type khuyên No làm vậy có phải vì muốn tốt cho No không? Hay chỉ muốn trả đũa Kla? Nhưng có điều là Type nói đúng, bản thân No thực sự yêu Kengkla quá nhiều. Những gì No thấy trong quán bar tối nay khiến No nhận ra No không thích tí nào... Thực sự không thích thấy Kla dây dưa với người khác.

Ngay cả khi Kla làm vậy để No ghen, No cũng cười không nỗi.

Cuối cùng, Techno tự nhủ: Em ấy gọi thì mình sẽ tắt máy.

Xin lỗi Kla, tối nay anh đã chọn nghe lời Type.

***

Mình ghét anh Type, hận anh ấy chết mất!

Lúc này, Kengkla chỉ có thể nghĩ những lời này để trút bỏ nỗi bất bình của mình. Cậu ta sáng sớm liền lái xe đến đón vợ ở kí túc của bạn thân vợ, hận không thể lái thẳng vào trong phòng vì cậu ta không thể để anh No qua đêm ở đây thêm lần nào nữa. Để xua đuổi kì đà cản mũi Type ra khỏi ngôi nhà tình yêu giữa cậu ta và anh No, cậu ta đã đau khổ vất vả đếnthế nào!!!

Cậu ta đã tự mình lên kế hoạch cả rồi, sau khi sự việc xong xuôi, thì lẽ ra tối qua anh No đã cưỡi lên người cậu ta rồi vặn vẹo eo, hai người sẽ có một đêm vui vẻ, kết quả thì sao?! Kết quả là cậu ta phải ôm gối đầu một mình thẫn thờ giữa căn phòng trống trải!!!

Kengkla cứ nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua là tức đến nghiến răng, không cần hỏi cũng biết tại sao No lại nhất quyết không chịu về nhà. Chắc chắn có ai đó ở giữa chơi trò ly gián, người đó đã cãi nhau với Tharn, còn kéo bạn mình xuống nước theo. Lương tâm để ở đâu? Lương tâm không cắn rứt sao?!

Chàng trai phong lưu nhất trường hoàn toàn đẩy hết lỗi lầm cho Type, cũng không hối hận về việc tối hôm qua cố tình làm No ghen.

Đêm qua, anh Type vừa nhờ cậu ta dụ cậu nhóc kia ra ngoài. Với 108 chiêu trò của bản thân, Kla có thể nghĩ ra những cách khác hay hơn, nhưng sau đó khi thấy anh No với vẻ mặt ủ rũ như sắp khóc... Đột nhiên nổi hứng muốn chọc anh ấy ghen!

Mỗi lần anh No nổi cơn ghen, cậu ta lại không kìm nỗi muốn ăn hiếp anh ấy nhiều hơn một chút, nhưng tối hôm qua... có lẽ là hơi quá đáng rồi?

Kla thực sự ôm cậu nhóc đó, còn nắm lấy tay người ta, chỉ để chọc cho No ghen, chứ từ trước tới nay Kla chưa từng nghĩ đến việc thân mật với người khác để làm No buồn. Có lẽ người đi qua sông không tránh khỏi việc bị ướt giày, đôi khi có những tình huống không biết chính mình nghịch lửa sẽ dẫn đến tự thiêu, đó chắc chắn là trường hợp đêm qua.

"Anh No, nếu không có anh Type chen vào, tối hôm qua chúng ta chắc chắn đã làm hòa với nhau rồi!"

Không sai, chính anh Type là người đã làm xáo trộn cuộc sống hạnh phúc của mình!

Kengkla từ đó tới bây giờ, có lẽ chưa bao giờ cẩn thận nghĩ tới cái câu mà Type nói với cậu ta: Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nếu Kla lấy lòng được bạn bè của vợ thì cuộc sống đã dễ dàng hơn nhiều rồi.

Kengkla lúc này đang nhìn người người yêu đứng trước cổng kí túc xá, dường như biết anh No sẽ đứng đợi, khuôn mặt thanh tú của Kla lập tức nở một nụ cười thật tươi, cậu ta dừng xe, sau đó xuống xe đi về phía No.

"Anh No!"

"Anh muốn xuống ghế sau, anh muốn ngủ, buồn ngủ quá." Không đợi Kengkla đi đến, No đã nhảy xuống hàng ghế phía sau rồi nằm xuống, Kla thực sự muốn lao lên đè No xuống, xấu xa bắt nạt anh ấy, nhưng biết tình hình bây giờ không cho phép bản thân làm vậy nên trong lòng Kla nung nấu một kế hoạch xấu xa.

Chà, lâu lắm rồi mình mới chơi "xe chấn" với anh No, cái này phải có trong kế hoạch.

"Anh No ngủ ngon không? Đau đầu hả anh? Em mua thuốc cho anh nhé?" Chơi xe chấn bây giờ cũng không thích hợp lắm. Kế hoạch này tạm gác lại, tạo cảm tình với anh No trước đã.

Kengkla suy nghĩ rồi liếc nhìn anh No với ánh mắt thèm thuồng... Nhưng lúc này No đang nằm quay lưng lại với Kla, tất nhiên No không thể nhìn thấy bộ dạng của con sói to lớn xấu xa sắp ăn thịt con thỏ nhỏ là mình.

Kengkla thu lại nụ cười và ánh mắt, nhưng đừng đánh giá thấp con sói xấu xa đó.

Không thấy được, nhưng không có nghĩa là không nghe ngóng được!

"Anh No, tối qua em rất lo lắng cho anh. Em gọi điện cho anh mà anh không trả lời. Em gọi cho anh cả đêm đấy!"

Kla biết No rất dễ mềm lòng, chỉ cần cậu ta giả vờ đau lòng buồn bã, Kla đảm bảo No sẽ mềm lòng ngay, cậu ta thử cách này rất nhiều lần rồi.

"..."

Anh No không trả lời, có lẽ anh Type đã nỗ lực hết sức để tách cậu ta ra khỏi anh No, nhưng không có nghĩa là Kla không thể tìm ra cách.

Anh No bị anh Type "phá" đến nỗi không ngủ đủ giấc, đi không nổi thế này thì coi được à!

"Anh No, anh giận em sao? Tối qua em thật sự không có suy nghĩ nào khác về cậu nhóc đó hết, một chút cũng không có, anh à, anh phải tin em, em nguyện ý làm những chuyện đó là để anh Type rời khỏi nhà chúng ta." Đẩy đi trách nhiệm sẽ nhận được 30% lòng tin.

"Em thừa nhận lúc đó em có hơi quá đáng." Việc thừa nhận sai lầm sẽ được thêm 10%.

"Anh No, em xin lỗi." Lời xin lỗi thành thật, nhẹ nhàng tăng thêm 20%.

Kengkla thông qua gương chiếu hậu của ô tô nhìn người đang nằm bất động phía sau, cuối cùng phải dùng đến chiêu gây ra lực sát thương cao nhất.

"Anh No, anh không yêu em nữa sao?"

Ừm, 40% còn lại chắc chắn đã lấy được.

Lần này anh No chắc chắn sẽ mềm lòng.

Kla trong lòng chuẩn bị ăn mừng, nhưng...

"Còn em? Em còn yêu anh không?" Kla bị câu hỏi đột ngột này làm cho sửng sốt, không khỏi nhíu mày, xem ra lần này không phải là chuyện đùa nữa. Kla vội vàng dừng xe, quay đầu nhìn No đã ngồi thẳng lưng đang nhìn thẳng vào mình.

"Đương nhiên là yêu, em chỉ yêu anh."

"Nếu em yêu anh, em nên biết là anh không thích nhìn thấy em và người khác như vậy."

"Nhưng..."

"Kla, nghe anh nói, nhìn anh này, anh không ưa nhìn. Anh với mấy từ như đẹp trai một chút liên quan cũng không có. Vì vậy, anh không tự tin chút nào. Anh chưa bao giờ tự tin vào bản thân sẽ khiến em không thay lòng đổi dạ. Mỗi lần nhìn thấy em như thế với người khác làm anh rất buồn. Vì vậy, lần này anh thật sự rất giận... Cho anh một chút thời gian để anh bớt giận lại đã? "

Kengkla lặng đi một lúc, cậu ta không ngờ bản thân thực sự làm No buồn.

Anh No luôn nói anh ấy không đẹp trai, bạn bè anh ấy cũng nhận xét tương tự như vậy, nhưng trong mắt Kla, anh No là người dễ thương nhất, đẹp trai nhất trên đời. Người này luôn tràn đầy năng lượng tích cực, tươi cười lạc quan với mọi người, đối với Kla, anh ấy là người tốt nhất trên đời.

"Em xin lỗi."

Cuối cùng, Kla nhỏ giọng xin lỗi No nhưng No không mềm lòng, lại nằm xuống lần nữa, thấp giọng nói: "Về nhà đi, anh muốn ngủ tiếp. Tối qua anh đã uống với Champ cả đêm rồi. "

Nhìn bộ dạng không có dấu hiệu ngừng tức giận của Techno, Kla cảm thấy vô cùng khó chịu.

Kengkla chở vợ về nhà, sau khi về đến nhà...

"Em... ngủ với anh được không?"

"Nếu em hứa không làm gì anh thì được."

Vậy thì giết em luôn đi cho rồi!

Kengkla thiếu chút nữa quỳ xuống. Cậu ta phải chịu đựng khi Type ở nhà họ. Khi Type đi rồi thì tới anh No lại tìm mọi cách né tránh, không muốn làm với Kla, cả tuần nay cậu ta không làm rồi. Kla ấm ức đến muốn nội thương, nhưng trong tình huống này, Kla có thể làm gì khác ngoài trả lời "Dạ"?

Kla chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, nhịn đến độ đứng ngồi không yên, anh No sẽ không đuổi cậu ta ra khỏi nhà, mà nếu muốn thì anh ấy sẽ chạy về nhà mẹ của anh ấy!

Nghe thấy tiếng trả lời yếu ớt phía sau, No đang nằm quay lưng lại với Kla, trong lòng thầm nghĩ: Liệu có hiệu quả như Type nói không?

"Hừ, nếu nó lại nói dối mày, mày cứ giả bộ chẳng quan tâm gì hết, đêm nay đừng để nó đụng vào mày, người thông minh như nó hẳn sẽ đoán được mày không chịu ngủ với nó là vì chuyện tối hôm qua. Mày đang giận nó."

Trước khi rời khỏi khỏi nhà Champ, Type đã chỉ có No cách này. Quả nhiên, không nằm ngoài dự kiến của Type, Kla trước mặt No xin lỗi, đem hết tội lỗi tự mình nhận lấy, bày ra bộ mặt vô cùng đáng thương, Kla nghĩ No sẽ luôn đầu hàng trước phương pháp này của Kla. Vì vậy No làm theo lời Type nói, không nhúc nhích, không nghe, không nói, kẻo không tự chủ được mà lại mềm lòng, huống chi, biện pháp này thực sự có hiệu quả.

Hiện giờ, sự tin tưởng của No đối với Type được nâng lên thêm một bậc, nhưng lại không biết, thực chất Type xúi giục No... là để dạy cho Kla một bài học, Type sẽ biến con sói to lớn xấu tính này thành một con cún nhỏ ngoan ngoãn biết điều.

Do vậy, Kengkla ghét Type không phải chuyện gì kì lạ, vì Type luôn có thể dễ dàng chỉnh Kla lên bờ xuống ruộng.

Thế nên, trong cuộc chiến vợ chồng này, Kla thật sự thua rồi, không phải vì Techno giỏi, mà vì No có quân sư tình yêu chết tiệt tên là Type!

Chuyện của Kengkla tưởng chừng đã đến hồi kết, nhưng chuyện của Tharn vẫn còn dài đằng đẵng.

***

Tharn vẫn còn tức giận vì thằng nhóc không có não kia, thằng nhóc đó thế mà có gan làm người thứ ba chen vào chuyện tình cảm của người khác!

Lúc đầu Tharn muốn nói chuyện với Type, nhưng nửa đường lại gặp Faires, bị tình địch khiêu khích đã tức muốn chết rồi, nếu đến gặp Type thì e là nói không được mấy câu lại cãi lộn nữa. Bởi vì lúc đó hắn hoàn toàn bị cơn ghen tuông chi phối, mọi chuyện trước đó vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, lại còn nghe thằng nhóc đó nói vợ hắn đang ở nhà cậu ta. Hắn cũng không dám cam đoan sau khi gặp Type, bản thân sẽ không làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Vì nên mấy ngày này mặt Tharn vô cùng u ám, như muốn giết người tới nơi. Không ai trong công ty dám đến gần anh chàng đẹp trai mang vẻ mặt muốn giết người này.

Ngoài việc cáu kỉnh vì Faires, còn một điều nữa khiến hắn phát cáu... đó là không ai chịu trả lời điện thoại của hắn!

[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin vui...]

"Mấy người này chết hết rồi à!"

Kla, người đuổi Type ra khỏi nhà không chịu nghe máy, Kla gọi cho hắn là để báo cáo mọi chuyện về Type, còn khuyên họ nhanh chóng hòa giải, nhưng giờ cậu ta không nghe máy; còn Techno, vì lo lắng chính mình và Type sẽ đánh nhau hoặc thậm chí muốn giết nhau nên đã không trả lời điện thoại, như thể mọi người xung quanh Type đồng lòng hẹn nhau không nghe điện thoại của hắn.

Điều quan trọng nhất là...

"Type đang ở đâu?"

Hi vọng duy nhất của Tharn là Type sẽ không ở nhà của Faires, nếu có thì dù trước đó có bình tĩnh đến đâu, lần này hắn cũng sẽ thành tên giết người đấy.

"Mẹ nó! Mày còn muốn suy nghĩ đến chừng nào nữa!" Cuối cùng, Tharn chửi mắng, vung tay ném điện thoại xuống ghế sô pha, đưa tay vò đầu bứt tóc, cảm thấy rất bực mình, đồng thời nhớ ra những gì Tar đã nhắc nhở.

"Anh Tharn, anh là người hiểu rõ anh Type nhất. Anh thực sự nghĩ anh Type có ai khác bên ngoài sao?"

Thật ra thì trong lòng Tharn hoàn toàn phủ nhận, Type không thể nào làm chuyện hèn hạ như vậy được, tuy Type đã từng theo đuổi cô gái khác sau khi ngủ với hắn, nhưng tình hình lúc đó không giống bây giờ. Kể từ lúc Type nói lời yêu với hắn, cậu chỉ yêu hắn, chỉ là của một mình hắn thì Type chưa từng làm ra chuyện đó lần nào nữa. Bảy năm, đủ để chứng minh là Type không thể ngoại tình.

Mẹ kiếp! Ai nhìn thấy cảnh tượng vậy mà không tức điên lên!

Nếu Type không ở nhà, hắn cũng sẽ không đưa người khác về nhà một mình, ngay cả Tar cũng không ngoại lệ, vì hắn muốn người yêu của mình cảm thấy thoải mái và tin hắn hoàn hoàn trong sạch, hắn rất tự giác để những chuyện mờ ám không xảy ra. Nhưng ngay cả bản thân Type cũng không biết cậu hấp dẫn đến mức nào, hoặc Type không biết được có bao nhiêu người muốn cướp Type ra khỏi tay hắn. Đó là lý do tại sao hắn tức giận... nhưng Type lại không hiểu cho hắn.

Ring ring ring ring ring...

Khi đó, điện thoại di động của Tharn đột nhiên đổ chuông, khi hắn nhìn thấy tên người gọi, hắn nhanh chóng bắt máy: "No, Type ở với mày..."

[Này, bình tĩnh đi, Tharn, bình tĩnh trước đã.]

"Xin lỗi..."

[Ừm, tao biết mày đang rất nóng nảy, cũng xin lỗi lúc nãy không nghe điện thoại của mày. Tại Kla tắt điện thoại của tao, chắc sợ Type sẽ gọi đến quấy rầy.]

Nghe vậy, Tharn không thể không nhíu mày: "Mày nói vậy nghĩa là... Type không ở với mày sao?"

[Xong mẹ rồi! Tao quên nói với mày.]

Lông mày Tharn nhíu lại, linh cảm mách bảo là Type có thể đang ở nơi khiến hắn không yên tâm, thằng nhóc Faires phiền phức lại hiện lên trong tâm trí.

[Là vậy nè, bây giờ Type đang ở nhà thằng Champ, mày có nhớ thằng Champ không?]

"Nhớ, sao Type lại ở với nó vậy?"

[Tại vì... Anh No ~~~ Hôm nay không phải anh đã hứa với em sẽ nghỉ ngơi và không trả lời điện thoại của người nào sao? Lúc này anh là của một mình em thôi!]

Không đợi bọn họ nói xong, bên đầu dây kia vang lên giọng nói của cậu nhóc bụng đầy mưu toan kia, kèm theo "Này, khoan, em thả anh ra đã Kla, đợi một chút, anh còn chưa hết giận em đâu..." Tharn thở dài: "Được rồi, cám ơn mày, tao không làm phiền nữa."

Tharn cũng cảm thấy mình quấy rầy hai người này quá nhiều nên muốn cúp máy trước.

[Này, đợi chút, tao sẽ gửi vị trí nhà của Champ cho mày, mày có thể tự tới đón thằng Type. Aiz! Kla, nếu không thả anh ra, anh về nhà mẹ anh bây giờ!]

Tharn không quan tâm hai người họ sẽ làm gì tiếp theo, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại đã bị cúp máy, trong lòng hết sức căng thẳng, cho đến khi No gửi cho hắn một vị trí trên LINE.

Type có muốn gặp mình không? Không phải Type nói phải tách nhau ra một thời gian sao?

Tharn do dự, hai tay giữ chặt điện thoại, nhưng hắn cũng biết phải nói chuyện rõ ràng với Type cho xong chuyện cái đã, chuyện này không thể để lâu được nữa.

Nghĩ đến đây, Tharn lập tức đứng dậy lấy chìa khóa xe rồi lái thẳng đến vị trí định sẵn trên màn hình điện thoại, nhưng lại thất vọng, Type không có ở đó.

"Type hả? Nó đi rồi. Nó không gọi báo cho mày nó sẽ về Surat Thani sao? Chắc bây giờ nó đang ở sân bay Don Mueang."

"!!!"

Tharn chết lặng nhìn Champ, Champ tiếp tục nói: "Khoảng 4 giờ sáng nay, mẹ nó gọi bảo bố nó vô tình cắt trúng chân khi đang chặt cây nên nó lập tức đặt vé rồi vội vã về nhà rồi."

"Type không nói với tao." Đúng vậy, một cuộc điện thoại, thậm chí một đoạn tin nhắn LINE cũng chẳng có.

Tharn cầm điện thoại lên tính gọi cho đối phương thì...

Ring ring...

Điện thoại của Tharn rung lên trước, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Tharn nhanh chóng đặt điện thoại lên tai: "Type, mày đang ở đâu?"

[Sân bay Don Mueang, tao sắp về nhà.]

"Tao về với mày..."

[Đừng có điên! Mày không cần về với tao. Tao tự về được, mày còn phải đi làm. Tao gọi để báo cho mày một tiếng thôi.]

"Tại sao sáng nay không gọi cho tao? Chả phải mẹ mày gọi lúc 4 giờ sao?"

[Ai nói cho mày vậy? Bỏ đi, tao không còn thời gian nói với mày nữa. Tao phải lên máy bay rồi. Tao muốn gọi báo cho mày biết chừng nào tao về tao có chuyện muốn nói. Tao có rất nhiều chuyện muốn nói, cúp máy trước đã.]

Type vẫn là Type. Cậu luôn cúp máy trước mỗi lần nói chuyện điện thoại. Tharn, người vẫn còn trên mây như đứng giữa sương mù, ngơ ngác cầm điện thoại đã tắt. Đợi kịp định thần thì bên kia đã cúp máy rồi. Tharn quay đầu nhìn Champ đang đứng dựa vào cửa, Champ gãi gãi bụng, hình như vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Type nói đi bao lâu mới về?"

"Không, ừm, tao nghe nó nói với mẹ là muốn về nhà phụ giúp gia đình, dù sao bố nó cũng lớn tuổi rồi, nó cũng đã nghỉ việc ở Bangkok, chắc sẽ ở lại lâu á." Champ không chút nghĩ ngợi nói, Tharn khi nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, gần như quên mất hiện thực.

Cậu còn có bố mẹ phải chăm sóc, nếu muốn nhân cơ hội này về sống với bố mẹ luôn thì sao?

Trước đây Type chưa bao giờ nói lí do tại sao cậu ở lại Bangkok làm việc, nhưng hắn biết nếu không có hắn thì Type sẽ không chọn sống và làm việc ở Bangkok, nhưng bây giờ... có lẽ cậu cũng không còn lý do gì để ở lại.

Thực tế này gần như làm Tharn suy sụp!

Type, mày muốn tao đợi bao lâu? Một tuần? Một tháng? Hay... chờ đợi vô thời hạn?