Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 37 - Chương 37 AND

Chapter 37 - Chương 37 AND

Trong căn hộ của hai chàng trai trẻ, trên chiếc bàn ăn nhỏ được đặt hai bát cháo, kế bên là hai cốc nước và hai chiếc ghế bị "bỏ rơi" một tháng nay.

"Vị cháo này quen ghê."

"Mày thôi nói vậy được không." Type thật sự không muốn nói nữa.

"Tao muốn biết." Tharn là kiểu người muốn gì là phải có cho bằng được.

Type quay mặt đi để tránh ánh mắt của Tharn: "Tao gọi hỏi Tar."

"Tar?"

Type rất ghét phải giải thích, cũng không phải, vì nó khiến cậu khó chịu nên mới không muốn nói. Thế nhưng khi nhìn người tuần nào cũng chịu mệt mỏi bay đến thăm cậu, vẻ mặt hiện rõ là cậu ta đang rất muốn biết. Type, người vốn không tự tin lắm về mái tóc hiện tại, cuối cùng cũng thừa nhận: "Lúc tao với mày cãi nhau, mày có nhờ Tar chỉ mày nấu cháo đúng không? Mà mày lại đập đổ hết vì cái thằng Faires chó chết đó. Nên tao muốn nấu lại cho mày, tao muốn tạo cho mày một bất ngờ. Ừm, tao muốn nấu nên mới gọi hỏi Tar, rồi em ấy chỉ tao... Thế thôi."

Xin lỗi nhưng mà lúc này khóe miệng của Tharn bỗng cong lên sau đó cậu ta cười như điên!

"Mày cười cái mẹ gì!"

"Mày không còn dùng ngữ điệu của nhà sư nói chuyện với tao nữa hả?"

Nếu bây giờ giết người thì công đức tu một tháng nay có bị mất hết không?

Type vừa tức vừa ngượng, thật muốn đấm cho cái tên đang trêu chọc cậu một đấm, cậu ta làm sao mà biết được cậu đã phải ép bản thân cố gắng không cảm thấy xấu hổ khi Tharn thấy cậu với bộ dạng trọc đầu. Cậu cũng là một người bình thường, dù có xuất gia thì cũng không có nghĩa là cậu không biết ngại. Đương nhiên cậu vẫn biết ngại chứ, còn có những thứ cậu chưa làm tốt khi xuất gia, may mắn là cậu không phải người duy nhất ở đó gặp vấn đề về mấy điều như vậy.

Cảnh tượng Tharn cúng dường cho nhà sư rất buồn cười, Type không thể nhịn được cười đến run người.

Một người chưa từng đi chùa như Tharn còn có thể làm được thì đương nhiên cậu cũng phải làm được. Cậu cố gắng giữ mình tĩnh tâm, luôn tự nhủ bản thân là người tu hành nhận được tôn trọng như vậy là điều bình thường, nhưng thật chất cậu vẫn là một thằng đàn ông bình thường như bao người trên thế giới thôi, mặc dù ngoài miệng nói Tharn không cần đến thăm, đừng để bản thân quá mệt mỏi, nhưng cậu không thể ngăn bản thân đợi người kia đến.

Không biết lần này là đi tu hay đi rước thêm tội nữa!

Tuần đầu tiên sau khi bắt đầu xuất gia, Type thừa nhận bản thân rất mệt mỏi, phải điều chỉnh bản thân để quen với nhiều việc, còn nhớ ai đó nữa... Nhưng vừa làm hòa với chồng xong chính cậu đã vội quyết định đi tu thì biết trách ai đây.

Những lúc đó, cậu rất muốn hỏi người kia đi làm thế nào, nhưng vì thân phận chênh lệch nên cậu phải tận lực kiềm chế, đến lúc trụ trì nói với cậu ngày tốt để hoàn tục, cậu đã không do dự chọn ngày gần nhất.

Nếu phải đợi thêm hai tuần nữa, chắc chắn cậu sẽ chịu không nổi.

Nói thật thì, Type vừa hoàn tục đã muốn về ngay, nhưng cậu vẫn có điều muốn nói với bố mẹ, thế nên sau khi làm xong những việc cần làm cậu mới quay về.

Ai nói rằng chỉ có Tharn vui mừng khi gặp lại cậu? Khi thấy Tharn đứng trong bếp, trong lòng cậu vui mừng không kể xiết!

"Thí chủ muốn bần tăng nói chuyện với thí chủ như vậy à?"

Type dùng cách nói chuyện như trong chùa, vừa nói vừa đập bộp một cái lên người Tharn.

"Vậy cũng được."

"Mày ác vừa thôi? Lúc đó mày làm sao biết được tao chán nản đến mức nào, đừng bắt tao nói kiểu đó nữa, mà mày biết không? Trong thời gian đi tu có mấy lần tao suýt buột miệng chửi "Mẹ kiếp." Còn dậy sớm nữa, lần nào dậy xong mắt tao cũng nhíu lại, vậy thôi thì không nói, nhưng tao không dậy sớm giống mấy nhà sư nỗi. Chậc, không có buổi ngồi thiền nào mà tâm hồn tao không lang thang đi nơi khác. Với lại, sư không ăn chiều nên ngày nào bụng tao cũng kêu réo đòi ăn, mày biết bữa tối tao hay ăn nhiều mà. Chết, nói mấy này mất hết công đức rồi còn đâu... Ê! Mày cười cái gì? Miệng mày bị liệt à?"

Ừm, nói ra hết cũng tốt hơn rồi, nhưng Tharn vẫn tiếp tục ngồi đó cười, trong đầu còn nghĩ nói ra câu tiếp theo sẽ bị Type mắng.

"Cười tại mày vậy mà xấu hổ."

"Mẹ, tao đếch có!"

Cậu không phải thẹn quá hóa giận đâu!

"Mày xấu hổ, mày đang xấu hổ kìa."

"Tao nói tao không có xấu hổ!" Type lên giọng.

Tharn lắc đầu cười: "Mặt mày đỏ bừng lên rồi kìa, mỗi lần ngại là mày hay nói nhiều, cũng không cần dùng tay sờ đầu mãi đâu. Mà nhìn kiểu tóc này khá mới lạ đấy, trông hơi hói... "

"Hói cái đầu mày, tóc tao chỉ ngắn thôi, ok!" Type cũng tự biết bản thân nói to như thế là để che giấu đi sự ngại ngùng, nhưng mặt vẫn bất giác nóng bừng do bị trêu chọc.

"Tao có nói gì mày đâu, tao chỉ muốn nói là, mày mặt dày hay ngại ngùng gì thì..." Tharn cười nói, Type ngẩng đầu nhìn Tharn, đối phương duỗi tay cầm lên cái thìa trước mặt. Cậu thấy... tay người kia đang run.

"Thấy được mày thôi tao đã rất vui, vui đến mức tay tao cũng run luôn."

Tharn thẳng thừng như thế khiến Type ngại ngùng cúi đầu vờ nhìn bát cháo đã nguội, cuối cùng cậu bật cười, ban đầu chỉ là khóe miệng cong lên, sau đó cười ra thành tiếng.

Đã bên nhau bảy năm rồi, bảy năm, nhưng cả hai chỉ cãi rồi chia tay nhau một thời gian ngắn, còn làm bầu không khí bây giờ như đang tán tỉnh nhau vậy.

Tharn cũng cười theo, tiếng cười của hai người vang vọng trong căn hộ đã yên tĩnh gần một tháng nay.

Không khí trong nhà rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều, hai người tiếp tục ăn hết cháo trong bát, ăn như thể chưa từng được ăn, mặc dù Type không nấu ngon bằng Tar hay bất cứ đầu bếp chuyên nghiệp nào khác, nhưng Tharn lại nghĩ bát cháo này rất ngon... là món ngon nhất mà hắn được ăn trong mấy tháng nay!

"Ôi chiếc giường tao hằng nhớ mong."

Do Type đã nấu ăn nên Tharn phụ trách rửa bát, Type tranh thủ đi tắm, khi bước ra thì thấy Tharn rửa bát xong cũng như tắm ở phòng tắm bên ngoài luôn rồi, lúc này cậu ta đang dùng laptop làm việc. Type đi đến ngả người lên chiếc giường êm ái.

Giường ở nhà cậu cũng tốt lắm, nhưng chắc do cậu quen với cái giường êm ái này rồi, vừa nằm xuống đã thấy buồn ngủ.

"Thoải mái không?"

"Chậc, mày giường êm nệm ấm thì làm sao hiểu được mấy cơn đau lưng của tao." Type lăn qua lăn lại rồi nằm ngửa ra, cậu mở to mắt nhìn Tharn, người đã chuyển tầm mắt từ máy tính sang cậu.

"Mày đang làm gì vậy?"

"À, ý mày là cái này á hả, kho nhạc trực tuyến, chiều tao có nói với mày đấy."

Lúc ăn, Tharn nói tháng trước bắt đầu có thời gian rảnh nên muốn tìm việc gì đó làm, hơn nữa hắn mới học nhạc nên phải học hỏi từ những người chuyên về lĩnh vực này. Hắn đã tham khảo ý kiến ​​của đàn chị về việc mở một nơi bán nhạc trực tuyến, cũng nhận được rất nhiều lời khuyên và gợi ý có ích, xem ra có vẻ nghiêm túc lắm.

"Thế giờ mày rảnh không?"

"Tharn... Cùng nhau thề đi."

"..."

Khi Type nói như vậy, Type cũng biết Tharn không kịp chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, thấy người đối diện nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt sững sờ, Type đành phải giải thích: "Tao nói với bố mẹ rồi. Tao quyết định sau này sẽ sống ở Bangkok vì mày ở đây. Bố mẹ cũng tôn trọng quyết định của tao, vì đó là cuộc sống mà tao đã chọn, nên tao muốn nói là tao sẽ ở đây luôn với mày, nếu mày muốn thề... Thật ra tao cũng không biết mày sẽ quyết định thế nào, nhưng tao hứa trước với mày."

Type gãi gãi đầu ngượng ngùng, sau đó cậu khoanh chân ngồi trên giường, nhìn Tharn vẫn còn đang ngẩn người.

"Không phải bố mẹ mày nói muốn mày về resort sao?"

Thực tế thì, trước khi về Bangkok, Type đã bàn bạc xong với bố mẹ.

"Bố mẹ tao nói nếu lỡ một ngày không tiếp tục kinh doanh được nữa thì bán hoặc để lại cho tao, sau này muốn làm gì thì làm. Lúc đó tao mới hỏi bố mẹ... Ôi, tao quên hỏi ý kiến mày trước. Tao có hỏi bố mẹ sau này có muốn đến Bangkok sống cùng tao với mày không. Mặc dù bây giờ tao đang thất nghiệp nhưng tao sẽ cố hết sức tìm việc rồi kiếm tiền mua nhà. Chừng nào đủ tiền tao sẽ đưa bố mẹ về ở chung."

Tharn cẩn thận lắng nghe, Type vừa nói xong hắn đã lắc đầu. Type lo lắng nói: "Mày lại làm sao? Đúng là tao không hỏi ý kiến mày trước là tao sai, nhưng..."

"Không, không phải tao lắc đầu vì mày muốn đưa bố mẹ về sống chung. Tao đồng ý chứ, mày là con một mà. Nếu bố mẹ muốn sống chung thì tao cũng không có ý kiến gì đâu. Tao lắc đầu vì mày nói muốn một mình đi làm kiếm tiền... Đây là chuyện của cả gia đình chúng ta mà!" Tharn ngồi dậy nắm lấy tay Type, nắm rất chặt, ánh mắt lẫn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Vậy tao sẽ cố gắng hết sức... Tao với mày sẽ cùng nhau nỗ lực làm việc!"

"..." Tharn không nói gì.

"Câu trả lời của mày là..."

Tharn chỉ mỉm cười đáp lại, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Ừm, câu trả lời của tao là tương lai của mày cũng là tương lai của tao... Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng."

Tại sao? Tại sao câu nói này của Tharn lại khiến cậu cảm động hơn câu "Tao yêu mày" mà đối phương đã nói với cậu hàng triệu lần? Có lẽ câu nói này không chỉ chứa đựng tình yêu, không chỉ là tình cảm mà còn là hành động cùng nhau tạo nên một tương lai thực sự, đó là một tương lai tươi đẹp do cả hai dựng nên.

Chết tiệt! Cậu chưa bao giờ nghĩ cậu có thể nghe ai đó nói những lời yêu thương như vậy với cậu!

Cậu gặp Tharn khi còn là sinh viên năm nhất, mặc dù sau đó cả hai yêu nhau nhưng họ chưa bao giờ nói về những việc họ muốn làm trong tương lai hoặc muốn trở thành người thế nào. Cho đến ngày hôm nay, cả hai không còn đơn giản là những người trẻ yêu nhau nữa. Cả hai đã trưởng thành và phải có trách nhiệm với tương lai của nhau.

Cậu còn có bố mẹ phải phụng dưỡng, và Tharn sẵn sàng chia sẻ trách nhiệm này với cậu.

Trong bảy năm qua, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tương lai lại quan trọng như vậy.

"Tharn." Cậu nắm lại tay Tharn, giọng nói có chút run run, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy đôi mắt thường ngày bây giờ rất kiên định và nghiêm túc.

Tharn chấp nhận mọi thứ từ cậu và cậu...

"Nghe nè..." Type đã quyết định xong, cậu hít một hơi thật sâu rồi thực hiện lời thề quan trọng nhất cuộc đời với Tharn.

"Tôi, Type, xin thề ở đây là chỉ có duy nhất một mình Tharn, cho dù đau khổ hay hạnh phúc, giàu có hay nghèo khổ, sẽ ở bên Tharn suốt đời."

Type không biết lời thề trong tình yêu là gì, cậu chỉ muốn nói với Tharn những gì trong lòng cậu cảm thấy, Tharn thể hiện rõ sự kinh ngạc, hắn vô thức tăng lực nắm tay cậu rồi hít một hơi thật sâu.

"Tôi, Tharn, xin thề ở đây, dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, dù cùng nhau trải qua những chuyện gì, tôi sẽ luôn ở bên Type... Dù giàu hay nghèo, đau khổ hay hạnh phúc, Type sẽ là người duy nhất mà tôi yêu."

Giọng của Tharn run đến mức Type có thể cảm nhận được khi ngheTharn nói, tay hai người đan chặt vào nhau. Nụ cười trên môi Type càng lớn, lời thề của họ không có người chứng kiến, không có nghi thức cũng không trang trọng như đám cưới của người khác, nhưng lời thề này xuất phát từ trái tim của cả hai.

Không cần bất kỳ nhân chứng nào, tìm đúng người và người đó đang ở đây là được rồi. Cái người từng muốn cho cả thế giới biết về mối quan hệ của hắn với Type hiện giờ lại đang nghĩ giống Type lúc trước. Hắn nghiêng người ôm Type và Type vòng tay ôm đáp lại.

Cả hai không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy nhau một lúc lâu như không muốn buông nhau ra.

"Tao với mày bị làm sao vậy!" Thật lâu sau, Type cười, cảm thấy có chút hụt hơi.

Tharn cũng cười nói: "Hôm khác chúng ta sẽ đi mua nhẫn."

"Hừm, mỗi người góp vô một nửa."

Type nói xong liền im lặng, Tharn cũng im lặng đi theo, bầu không khí yên tĩnh nhưng không gượng gạo, chỉ là lặng lẽ tận hưởng sự yên tĩnh này.

Sau này có thể sẽ xảy ra những cãi vã, giận hờn, thậm chí là chia tay, nhưng lời thề hôm nay của hai người không chỉ là lời nói suông mà sẽ khắc sâu trong tim. Lời thề này khiến họ hiểu rằng: Cho dù có chuyện gì xảy ra, cả hai vẫn sẽ ủng hộ nhau và bên nhau đến hết đời này.

Lúc này, trong lòng Type đang gào thét: Dù người yêu của cậu là đàn ông, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình là người may mắn nhất.

"Tao yêu mày!"

Trong khoảng khắc trái tim rung động đó, Type đã nói ra những lời này, rất nhanh sau đó cậu đã nghe thấy câu trả lời của Tharn:

"Tao cũng yêu mày!"

Chương đặc biệt 1: Thằng chồng ngoại quốc đi du lịch ở phía Bắc.

"Mày ổn không?"

"Mày nhìn coi tao có đang ổn không?"

Nếu không phải Type đang dựa vào cửa kính xe thì cậu đã giơ chân đá hai phát vào cái người đang ngẩng mặt một góc 45 độ ngắm trời ngắm mây kia, nhưng lúc này, cậu chỉ có thể khó chịu đưa tay lên ôm đầu... Vì cậu bị say xe.

Phải, không sai, người như Type thế mà lại bị say xe.

Chuyện là mấy ngày trước. Lúc đầu Tharn, cái người nói Tết cậu ta rất bận rộn đột nhiên cười nói do công việc tồn đọng làm xong rồi nên hiện tại đang rất rảnh rỗi, muốn cùng cậu đi phía Bắc du lịch. Type còn chưa kịp nói ra ý kiến của mình thì đã thấy Tharn bắt đầu đặt phòng, chết tiệt, cậu ta đặt phòng xong luôn rồi... Vậy nên giờ cả hai mới đang ở trên xe, xe leo hơn 700 khúc cua mới đến được đỉnh núi nổi tiếng này, khung cảnh rất đẹp... cũng chưa từng thấy qua.

Hừm, nếu là hồi năm nhất, cả hai chắc sẽ đánh nhau một trận long trời lở đất, nhưng bây giờ ở bên nhau gần mười năm rồi, Type cũng không muốn thấy vẻ mặt chán nản của Tharn, thế nên cứ đi vậy. Nhưng nói thật, Type tuy cũng muốn đi đâu đó để thư thả đầu óc... nhưng cậu thật sự rất sợ đường núi phía Bắc, lúc này đến miệng cũng mở không được.

"Được rồi, chúng ta sẽ ở đây, về phòng nghỉ trước đã." Tharn nói, giơ tay vỗ nhẹ lưng Type, Type ngẩng đầu nhìn Tharn.

"Cũng được."

Đôi mắt ươn ướt đang mở to của Tharn hiện lên sự xót xa và tự trách khiến cậu không thể không cảm thấy mềm lòng.

Hai người yêu nhau quá lâu rồi, đương nhiên cái thằng chết tiệt này biết cậu không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của cậu ta.

Thế là Tharn đẹp trai cao lớn đỡ lấy cậu rồi bắt đầu đi về phía phòng.

Ồ, còn không quên cười đáp lại chị lễ tân đang nhìn về hướng này, chắc người ta đang nghĩ, người đẹp trai như vậy mà lại có chủ rồi.

"Nhiều năm rồi sao mày cứ hấp dẫn người khác vậy."

"Gì?"

"Đừng có giả điếc, tao biết mày nghe được."

Type quay đầu nhìn Tharn từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân không sót chỗ nào... Thằng này không thay đổi chút nào, ôi còn chưa nói, tuy khuôn mặt góc cạnh, dáng người cao ráo vẫn vậy, chỉ là càng thu hút phái nữ hơn thôi. Cái người hay chọc cậu cười này trong mắt các cô gái vẫn luôn là miếng bánh thơm ngon hấp dẫn.

"Cũng nhìn mày mà."

"Đừng có mà trả treo."

"Rõ ràng là mày bắt đầu trước."

Đúng vậy, chính Type cũng rất quyến rũ, tuy nước da bánh mật nhưng dáng người lẫn khuôn mặt đều không thua kém Tharn bên cạnh, thậm chí đường nét còn trông chững chạc và trưởng thành hơn so với lúc trẻ, cậu cũng là miếng bánh thơm ngon trong mắt nhiều cô gái trong công ty, nhưng tiếc là đã có chủ rồi.

Type vừa nghĩ vừa đi theo Tharn vào phòng, mạch suy nghĩ ngay lập tức bị cắt ngang bởi cảnh tượng trước mặt.

"Hơii, cái bầu không khí này..."

Trước đó Type không biết Tharn đã đặt phòng loại nào, nên cậu không nhịn được cười khi thấy nó... Không gian rất rộng rãi, chiếc giường ở giữa phòng có vẻ lớn hơn bình thường, gần như chiếm một nửa căn phòng. Bên cạnh giường còn có một cái đèn bàn, có thể tưởng tượng buổi tối chỉ còn lại một ánh đèn mờ ám.

Trong phòng tắm bên trong, còn có một bồn tắm đôi lớn.

Đây rõ ràng là một phòng trăng mật.

Là một người từng trải, cậu nhìn toàn bộ căn phòng, từ giường, đầu giường, vách tường, bàn trang điểm, bồn tắm, vòi hoa sen, phòng áo choàng...

Không khí xung quanh đều rất hợp...

"Vậy muốn tới làm một nháy không? " Tharn nhếch mép hỏi, sau đó bị cậu đánh một cái vào bụng, cả người ngã xuống chiếc giường êm ái.

"Bên nhau cũng gần mười năm rồi còn bày vẽ tạo không khí. Mày mà còn làm ra cái gì như cánh hoa hồng thì tao đánh chết mày." Type cũng ngã lên giường, duỗi người muốn giảm cơn đau lưng do vừa đi xe.

"Không, tao yêu mày nhiều năm như vậy. Cho dù không có những thứ này, mày vẫn sẽ thỏa mãn tao."

Tharn nhướng mày tự tin nói.

Vụt.

Type duỗi chân tính đá cậu ta, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì Tharn đã quay sang, đưa tay ôm lấy eo cậu.

"Nặng quá."

"Ờm, nặng thì đẩy ra đi." Người này... ôm chặt như muốn nhai nuốt cậu luôn vậy. Dù rất muốn làm đẩy ra, nhưng cuối cùng cũng phải mặc kệ Tharn. Cậu nhắm mắt, sự mệt mỏi do đi đường núi ngoằn nghèo vẫn chưa giảm đi chút nào. Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai.

"Có muốn ngủ một giấc rồi đi ăn không?"

"Không sao, không phải mày muốn đi mua đồ hả, đi giờ đi..."

Tharn đột nhiên ngồi dậy, hai tay nhẹ ấn lên vai cậu, dịu dàng nói.

"Tốt nhất là ngủ một giấc đi đã. Nếu mày không nghỉ ngơi đầy đủ thì mục tiêu cho chuyến đi này của tao không đạt được rồi. Tao với mày đi du lịch để thả lõng đầu óc mà. Ở phòng nghỉ ngơi đi, không ra ngoài cũng được." Tharn nói, ở bên nhau lâu như vậy, Type có thể thấy được sự đau lòng và lo lắng trong mắt Tharn. Type ngẩng đầu.

Hừm.

"Ừ vậy ngủ cỡ hai tiếng, nhớ gọi tao dậy." Type nói xong liền ngã xuống giường yên tâm nhắm mắt ngủ. Còn Tharn đứng dậy kéo rèm rồi cũng nằm xuống giường, sau đó như thường lệ vòng tay ôm eo Type.

"Mày tính mặc đồ màu gì?"

"Đen, à, tao không muốn mặc đồ đôi với mày đâu."

"Chiều tao một lần được không?"

"Vậy mày đừng bắt tao mặc đồ đôi được không?"

Lúc ngủ dậy thì trời đã tối, cả hai quyết định ra ngoài kiếm gì ăn, vì phố đi bộ nhiều hàng quán nên kiếm được đồ ăn cũng không quá khó khăn.

Mặc dù phố đi bộ thường đông đúc vào thời điểm cuối năm thế này, nhưng như vậy cũng không ngăn hai người vừa dạo bộ vừa tìm mấy hàng bán đồ ăn vặt và mấy quầy trò chơi. Đến khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, Tharn đột ngột dừng lại rồi đi vào.

Lúc đầu Type còn tưởng Tharn muốn mua đồ lưu niệm, nhưng khi thấy cậu ta xem đi xem lại một bộ quần áo hồi lâu, khóe miệng Type bắt đầu giật giật.

Tharn vẫn muốn mặc đồ đôi, nhưng một thằng trai thẳng như cậu thì... kiên quyết không mặc, đừng có mà nháy mắt, tao không quan tâm tới mày đâu.

Cậu cá thế nào lát nữa Tharn cũng sẽ mua hai bộ quần áo cùng họa tiết, cùng màu, có khi cùng cỡ luôn.

Đồ cặp có cần phải làm đến vậy không!

"Mày không thích kiểu này hả?"

Dù phần lớn quần áo trong cửa hàng lưu niệm này đều từa tựa nhau, nhưng bộ đồ trên tay Tharn thật ra lại khá đẹp, vải đen kết hợp với hoa văn nghệ thuật có lẽ là bộ đẹp nhất trong chỗ này rồi. Cậu bước đến muốn nhìn kĩ hơn.

"Mày thích cái này lắm hả?" Đối phương dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chỉ trả lời một chữ.

"Thích."

"Vậy mua đi, khỏi cần hỏi ý kiến tao, dù sao tao cũng không mặc cùng ngày với mày." Type cười nhạo, vươn tay tới xem cỡ áo.

"Tao mặc cỡ M nha?" Type đưa áo ướm lên người Tharn, sau đó cậu lắc đầu.

"Không vừa, áo này ngực nhỏ quá, không biết mày suốt ngày tập gym làm gì. Người khác thì chật bụng, còn mày thì do cơ ngực quá to. Đúng là dáng người nước ngoài. Mua đồ cũng khó khăn ghê." Nói xong cậu cũng tự ướm thử lên người.

"Tao mặc vừa cỡ M nè, vậy mày lấy cỡ L đi để khỏi lộn của nhau."

Type hiểu rõ người Tharn vậy khiến Tharn cười đến vui vẻ, Type đưa hai bộ quần áo cho nhân viên.

"Hai cái này... mày muốn mua nên mày trả." Cậu quay đầu hài lòng nhìn Tharn đang trả tiền.

Tao theo mày vào đây rồi thì mày phải trả tiền chứ, quá công bằng còn gì.

Type nghĩ rồi cười cười, nhưng Tharn có vẻ không quan tâm đến việc trả tiền lắm...

"Ok ok ok, trả hết cho mày. Tao đâu dám cãi vợ."

Type rất muốn bịt miệng Tharn lại, thật sự thì... Lúc này còn thể hiện tính chiếm hữu vớ vẩn gì nữa chứ, người ta cũng có nhìn cậu đâu, khi không lại đi ghen tuông. Cậu đã nói rất nhiều lần là bây giờ có phụ nữ cởi áo trước mặt cậu đi nữa thì cậu cũng không có chút hứng thú nào. Type lắc đầu, bỏ đi, dù sao cũng quen rồi.

Thế là...

"Vậy thì chồng mua luôn cửa hàng này cho người ta đi." Bây giờ trêu chọc thế này cậu cũng không còn cảm giác ngượng ngùng nữa, không những thế còn trở thành gay thật luôn.

Ôi, cậu yêu đương với một gay được mười năm rồi.

Đùa xong, cậu dùng cùi chỏ huých Tharn, sau đó quay lưng bước ra ngoài, để lại cô gái bán hàng đứng bất động như trời trồng.

Rõ ràng việc này khiến tâm trạng của Tharn vô cùng tốt, hai người đi rất nhiều hàng quán, ăn vô số đồ ngon, đến khi no đến đi không nổi nữa mới chịu về khách sạn.

Đương nhiên, phần trên đúng là đã no nhưng phần dưới vẫn còn đói.

Từ đầu tháng cả hai đã bận việc riêng, đến cuối tháng làm tổng cộng chưa đến năm lần, cuối cùng cũng được nghỉ phép nên... cứ làm đến khi kiệt sức vậy.

"Dạ, mẹ giữ gìn sức khỏe, năm mới vui vẻ, nhớ chuyển lời cho công chúa nhỏ nữa."

Type vừa bước ra từ phòng tắm thì nghe thấy tiếng Tharn nói chuyện điện thoại, cậu thấy Tharn đang ngồi ở mép giường nói chuyện với mẹ, Type vội chạy đến vỗ vai Tharn.

"Sao đấy?"

"Nhanh nhanh, tao cũng muốn nói chuyện với mẹ."

Tharn ngẩng đầu nhìn cậu, không nói lời nào, vươn tay đưa ống nghe đến gần tai Type.

"Mẹ, con Type đây, năm mới vui vẻ ạ."

"Năm mới vui vẻ con trai, ở đó lạnh không?"

"Ban ngày thì giống Bangkok nhưng tối thì hơi lạnh... À, xin lỗi mẹ, năm nay tụi con không đón năm mới với mẹ được."

"Không sao đâu mà. Năm nào mẹ cũng ở cùng tụi con rồi. Năm nay có Thanya lúc nào cũng dính mẹ, cứ nói không thấy anh Type nên rất nhớ... Mẹ, con có phải mèo đâu mà dính lấy mẹ? Con chỉ làm nũng rồi nói nhớ anh Type thôi mà... Anh Type~ Chúc mừng năm mới, em nhớ anh lắm."

"Hahahaha, em đúng là giỏi làm nũng thật đấy."

Type bật cười khi nghe chồng mình chọc em gái, giờ Thanya đã lớn, trở thành thiếu nữ xinh đẹp cuốn hút hơn trước rồi, thế nhưng em ấy đầu dây bên kia vẫn đang làm mặt quỷ đùa giỡn với anh Thorn. Lúc này đột nhiên có bàn tay vỗ nhẹ lên vai, Type ngẩng đầu lên nhìn.

Tharn nhếch miệng nói: "Tao đi tắm nha."

Cậu gật đầu rồi nói chuyện điện thoại với gia đình Tharn một lúc, sau đó mới có thời gian gọi điện cho bố mẹ.

Năm nay hơi bận nên cậu vẫn chưa về ăn Tết với bố mẹ được, hiện tại thì bố cậu đã có thể chấp nhận chuyện mình có con rể... Không, bố cậu vẫn chưa biết rốt cục là có con rể hay con dâu.

Vừa nghĩ đến Type đã không nhịn được cười, sau khi chúc Tết xong, bố mẹ cậu nói bản thân đã lớn tuổi rồi, không đợi được giao thừa nên đi ngủ trước.

Cuối cùng cậu cũng gọi xong cho bố mẹ hai bên, còn hứa với bố sẽ về nhà vào lễ Songkran, lúc này Tharn cũng vừa tắm xong, cậu ta để trần thân trên bước ra, Type chỉ biết lắc đầu bất lực.

"Không thấy lạnh hả?"

"Ừm." Tharn cười đáp, Type tiếp tục mắng.

"Mày khùng hả, cởi trần đứng ngoài thời tiết lạnh như vậy." Thực ra lúc nhìn biểu cảm trên mặt Tharn, Type liền biết ngay cậu ta đang nghĩ gì, cậu ta muốn khoe thân hình cường tráng như võ sĩ của mình. Ngoài ban công còn lạnh hơn trong phòng, nhưng Tharn vẫn cười nói.

"Không sao, lát nữa có mày giúp tao làm nóng người."

Bộp.

Cậu ném cái khăn trên tay lên mặt Tharn, Tharn chỉ cười nhẹ, xoay người cất khăn rồi đưa tay tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn bàn mờ ảo bên cạnh giường, bầu không khí bắt đầu trở nên mờ ám.

Nếu là lúc trước thì Tharn đã sớm ăn chửi rồi, nhưng bây giờ, cậu chỉ ngoắc tay bảo Tharn đến cạnh giường rồi nói.

"Không tính đón giao thừa đúng không?" Type tuy nói vậy, nhưng tay lại đưa lên cởi quần đối phương xuống.

Tharn đưa tay sờ sờ cằm rồi hỏi ngược lại.

"Muốn đợi tới giao thừa hả? Còn một tiếng nữa." Type làm ra vẻ mặt rất bất đắc dĩ, nhưng sau đó lại cười xấu xa.

"Không cần, dù sao tao cũng không đợi nổi."

Vì tay cậu đã... nắm chặt.

Không nghĩ tới hiện tại cậu lại rơi đến bước đường này.

Type nghĩ lại thấy buồn cười, nhìn dáng người của bạn trai mình... Tuy có nước da trắng vì là con lai nhưng Tharn lại có bờ vai rộng, cơ ngực săn chắc và múi bụng rõ ràng như thỏi chocolate... Một người quyến rũ như vậy ngay trước mặt, nhìn thôi cũng đã đủ hưng phấn rồi.

"Mày rất hiểu tao nha." Tharn hơi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Type.

"Ồ hổ, điện thoại rung hoài thế." Cậu xòe tay để Tharn đưa điện thại cho, ngay khi mở khóa, cậu đã thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Khỏi cần nhìn giờ cũng biết sắp giao thừa rồi.

Cậu lại nhìn sang Tharn.

"Sao, mày có muốn trả lời không?" Tharn cười hỏi, Type nhún vai rồi ném điện thoại sang một bên.

"Tao theo mày, mai rồi tính, Tết nhất tao chỉ muốn ở bên chồng tao thôi."

Giọng Type có chút nũng nịu như vậy làm mắt Tharn ngay lập tức sáng lên, hắn ném điện thoại đi chỗ khác, ôm lấy cậu rồi cúi xuống hôn thật lâu.

"Chúc mừng năm mới."

"Mày cũng vậy..." Type nhẹ nhàng đáp lại.

"Cảm ơn mày đã bên tao nhiều năm như thế. Lúc trước tao có quá đáng một số chuyện nhưng mày vẫn kiên nhẫn ở cạnh tao, cảm ơn mày."

Nói xong, Tharn ôm chặt lấy cậu, Type cũng ôm lại, hai người ôm nhau như thế cũng khiến xung quanh ấm áp hơn, dường như lấn át cả cái lạnh lẽo ở thành phố này.

Cả hai không biết sẽ gặp những chuyện gì trong mười năm tiếp theo, họ chỉ biết là dù có thế nào thì họ vẫn luôn ủng hộ nhau. Mười năm nữa, họ sẽ cùng nhau trải qua thêm nhiều cái mười năm nữa.

Chương đặc biệt 2: Người kén chọn như tao lại chọn đúng mày.

Trong thời gian nghỉ trưa sau khi kết thúc công việc bận rộn của buổi sáng, mọi người thường sẽ tìm gì đó bỏ bụng để chiều có sức làm việc.

Vậy nên thời gian nghỉ trưa rất quan trọng đối với dân văn phòng.

Và Type dành hai giờ nghỉ ngơi quý giá này cho thằng bạn trai sáng nào đi làm cũng gọi điện cho cậu này.

"Mày muốn ăn gì?"

"Tao không biết, mày xem thử coi."

Cái người lai hai dòng máu Âu - Mỹ này có dáng người cao lớn, sống mũi thẳng tắp, mắt màu nâu sáng, cơ bắp rắn chắc, dù kiểu tóc khá bình thường nhưng bộ đồ kẻ sọc khiến cậu ta trông còn cao hơn bình thường.

Cho cậu ngắm cái cơ thể hoàn mĩ này cả đời cũng được nữa.

Type rất muốn mắng là cái thằng đẹp trai chết tiệt, nhưng sự thật luôn lớn hơn lời nói, chỉ cần Tharn dừng lại trước cửa công ty cậu, tất cả phụ nữ trong công ty đều không thể không ngoái lại nhìn cậu ta, cái này còn chưa kể đến đàn ông hoặc mấy người đàn ông có xu hướng thích đàn ông.

Người này là... chồng cậu, Tharn.

Hôm nay Tharn tình cờ ở gần đây nên gọi hẹn cậu cùng đi ăn.

Mua nhà cũng được nhiều năm rồi, Tharn cũng đã 30 rồi, 30 tuổi mà không hiểu sao lại chẳng già đi chút nào? Càng ngày càng hấp dẫn hơn là sao? Từ lúc nghỉ việc ở công ti rồi tự mở cửa hàng bán nhạc cụ, cậu ta chính thức trở thành một doanh nhân, đáng lẽ cậu ta phải thành một ông chú béo ú mới đúng chứ.

Cậu ta luôn ghen tuông, đáng lẽ cậu ta cần soi gương lại để xem ai mới là người nên ghen.

Chỉ cần trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Type đều cảm thấy rất chán nản.

"Ngày nào tao cũng ăn mấy chỗ quanh đây rồi, mày muốn ăn gì khác không?"

Bộp.

"Gì cũng được."

Type thở dài, vì mắt cậu ta lại hướng đến... đồ ăn nhanh.

"Cái này gần nhà ăn hoài rồi, không phải đều giống nhau à."

"Không giống." Tharn nhẹ nhàng phản đối, không cần nói Type cũng biết cậu ta phải ăn đồ ăn nhanh thường xuyên là vì vừa tiện vừa nhanh no.

Type quàng vai Tharn kéo ra ngoài.

Đi với tao thì phải nghe theo tao chứ.

"Không phải mày nói cho tao chọn hả?" Còn dám hỏi, Type nheo mắt.

"Xin lỗi nha, tao không có rảnh nghe mày chọn lựa đâu. Mày muốn vợ mày lúc nào cũng phải vâng lời mày tăm tắp à? Sao để mày ăn mấy loại thực phẩm chẳng bổ dưỡng này được chứ... Chỗ này đi." Type cứng rắn nói, cơ thể đúng là có thể tiêu hóa mọi thứ, nhưng sau 30 tuổi nó sẽ phản ứng ngay lập tức với bất cứ thứ gì vừa ăn.

Nếu cứ ăn đồ ăn nhanh rồi ngày nào cũng nạp vào người rượu bia, chưa đầy 3 năm nữa là mày mất tao đấy.

Type lắc đầu bất lực, không ngờ có ngày cậu lại lo lắng cho thân thể của mình vì sợ Tharn ghét bỏ. Vậy nên trưa hôm nay cậu quyết định chọn một tiệm mì nổi tiếng, vừa quay đầu lại liền thấy biểu cảm của Tharn... trông hơi buồn cười.

"Chị ơi, một tô mì nước nhỏ, một tô mì khô với bát nước lèo trong nhé, có đồ ăn kèm gì lấy hết nha chị." Vừa ngồi xuống Type đã bắt đầu gọi món.

"À, tao không ăn giá."

"Mày im đi, có vài cọng à... cứ làm theo vậy đi ạ."

Mà vẻ mặt buồn cười vừa rồi của Tharn không phải vì cái gì, mà giống như vì cậu làm gì có tội với cậu ta vậy.

Tharn là một người rất đẹp trai.

Cậu ta cũng là một người có chí phấn đấu vì sự nghiệp.

Là người tình trong mộng của tất cả các cô gái.

Nhưng suy cho cùng cậu ta vẫn là một người rắc rối trong chuyện ăn uống.

Lúc còn trẻ đã rất kén chọn rồi, bây giờ ở độ tuổi này còn nghiêm trọng hơn. Cậu đã quen với thói quen ăn uống của Tharn, cậu ta không ăn gì sẽ tự động lấy ra hết...

"Mày là con nít hả Tharn."

Ngay khi mì vừa bưng ra, cậu ta liền lựa hết rau bỏ ra dĩa, đương nhiên cũng không để sót lại chút giá nào trong bát, sau khi vớt hết ra thì cậu ta chỉ chuyên tâm ăn mì với nước lèo, Type bất lực nói.

Cậu biết bạn trai thích gì và không thích gì nên sẽ không ép buộc, nhưng nhìn thấy vậy cậu vẫn không thể không thốt lên như thế.

"Tao không thích."

"Haiz." Type thở dài, cầm lấy cái đĩa mà Tharn vừa gắp bỏ đồ ăn ra rồi thuần thục bỏ hết vào bát mình, cậu đã làm vậy mười năm nay rồi. Tharn thấy vậy liền mỉm cười, tự hào nói.

"Tao biết mày không ép tao mà."

"Tao không ép, chỉ thấy tiếc đồ ăn thôi, nhóc Awa."

Awa... là viên ngọc quý được anh Thorn nâng niu trong lòng bàn tay, nhóc ấy vừa tròn ba tuổi, có đôi mắt to tròn rất ăn ảnh, vì dễ thương nên dễ dàng chinh phục được tất cả các ông bà, cô chú, nhưng có một điều là nhóc ấy còn chưa cầm chắc đũa, và... rất kén ăn.

Tharn không chịu thua đáp lại.

"Tao không trẻ con như vậy."

"Tao nghĩ mày trẻ con như vậy đấy, bỏ đi số cuối trong tuổi thì mày cũng ba tuổi giống Awa rồi."

Tharn lắc đầu, tin chắc thói quen ăn uống kén chọn của bản thân không thể nào nghiêm trọng bằng một đứa nhóc ba tuổi.

"Không tin hả? Mày có muốn tao chứng minh không?"

Type lơ đi câu phản bác của Tharn, còn cười hết sức gợn đòn.

Tharn hoàn toàn không đồng ý với việc vợ mình nói mình kén ăn như cháu gái, vì hắn là người rất dễ thích nghi, giờ hắn cũng dần ăn quen mấy món ăn miền Nam rồi, đến nhà Type vẫn có thể ăn, sao có thể giống Awa được, nhưng Type lại không tin.

Cuối tuần, cả hai cùng về nhà ba mẹ để chứng minh việc này.

"Ăn đi này... là cơm chiên kiểu Mỹ đấy Awa."

"Yay, con thích chú Type nhất."

Cô cháu gái xinh xắn Awa đang ngồi một bên, nghe tiếng động liền chạy đến nhào vào vòng tay của chú Tharn, nhảy nhảy lên nhìn đồ ăn của mình, dễ thương như vậy khiến chú Tharn vui vẻ theo.

"Đừng chạy, lỡ té thì làm sao."

"Cháu đói." Hắn vừa hạ quyết tâm dạy dỗ cháu gái, nhưng vừa thấy cô nhóc phồng má nhìn mình với cái miệng nhỏ nhắn chu chu, hắn lập tức đầu hàng, ôm cô bé ngồi xuống bàn.

"Ba mẹ khi nào mới về?"

"Chiều mới về, anh Thorn với chị dâu cũng vậy."

Đồ ăn cũng chuẩn bị xong rồi nhưng anh Thorn đột nhiên nhờ giúp chăm sóc cô con gái vì anh ấy phải đưa vợ đi khám thai, ba mẹ cũng đi ra ngoài từ sáng sớm giờ chưa về, em gái thì đi quay phim, chỉ còn ba người họ ở nhà. May là Awa rất ngoan, cô bé và hai người chú cùng ở nhà vẫn có thể vui đùa thoải mái.

Nếu đó là cô nhóc nghịch ngợm... một người ghét trẻ con như Type chắc chắn đã sớm tự tử.

"Mẹ sắp sinh em cho Awa đấy, Awa vui không?"

"Dạ vui chứ, nhưng mẹ không được quan tâm em hơn cháu, nếu không cháu sẽ giận mẹ luôn." Awa bày ra bộ mặt phụng phịu làm Tharn suýt không nhịn được trước sự dễ thương này mà ôm cô bé lên hôn một cái.

"Chú ngoài cháu ra thì không thương ai hơn đâu."

"Thật ạ? Vui quá đi."

"Được rồi haha, hai chú cháu ăn cơm đi không nguội bây giờ, Awa tự ăn được không?"

"Dạ! Awa lớn rồi, Awa tự ăn được." Awa nói, cầm nĩa lên ghim một miếng xúc xích bạch tuộc cho vào miệng.

A.

"Mày cũng ăn đi." Sau khi xác nhận cháu gái nhỏ của mình có thể tự ăn, Tharn nhìn lại bữa trưa gần giống với bữa trưa của cháu gái.

"Ăn đi, món này tao đặc biệt nấu cho mày đấy." Nụ cười của Type khiến Tharn bất giác nhìn xuống món ăn trước mặt.

Cậu nói cái gì đặc biệt... hắn không biết nữa.

Tharn xem kỹ lại dĩa cơm của mình, nhưng thấy Type đang ăn ngon lành, liền định chọc thủng lòng đỏ trứng chuẩn bị trộn chung với cơm.

"Type..."

"Đừng nói là mày không ăn được."

Lúc thấy thứ được xào với cơm chiên, Tharn chưa kịp nói thì đã bị Type nói trước, Tharn chỉ biết nuốt nước miếng một cái, xúc cơm được xào với đậu Hà Lan, cà rốt, cà chua cho vào miệng. Hắn không thích, không thích chút nào. Hắn không thích cà chua nấu chín một nửa, không thích cà rốt giòn giòn hay đậu Hà Lan có mùi khó chịu kia, chỉ còn cách cũ thôi. Thế là Tharn lại lựa ra hết.

"Awa cũng ăn cà chua đi."

"Nhưng chú Tharn không ăn này."

Được rồi.

Nghe đến đây, Tharn đang lựa đồ ăn ra đột nhiên dừng lại quay sang nhìn vợ mình, chỉ thấy nụ cười khác thường của Type.

"Chú Tharn không ngoan nha. Awa không được học theo chú. Muốn xinh đẹp như dì Thanya thì phải ăn nhiều rau củ vào."

Ai nói không biết chăm trẻ con, cái người mỗi lần cười nhạo chồng mình thì mồm mép rất lợi hại.

Tharn nhìn cô cháu gái, đôi mắt to của Awa đang nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn vừa được lựa ra đầy ắp của hắn, hắn phải... vội vàng né tránh ánh mắt rực lửa của cô nhóc.

"Này, chú Tharn, làm gương cho Awa đi, mau ăn cà rốt đi, nhanh lên."

Type nói đến vậy sao có thể không ăn được, bây giờ còn có cháu gái đang nhìn, hắn đành phải cắn răng mà ăn, mặt đen như bị táo bón, nói thật là không thích ăn chút nào...

"Ồ, giỏi ghê." Khi vị ngọt của rau củ lan ra trong miệng, Tharn muốn phun nhưng không dám phun.

Type cũng biết Tharn không thích ăn rau củ quả, càng ngọt càng không thích. Đáng lẽ cậu ta sẽ tránh ăn mấy cái này, nhưng có vẻ vẫn ăn được một chút, Type chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo.

"Cơm chiên kiểu Mỹ phải ăn thêm nho khô thì mới chuẩn, Awa nói là xem có đúng không?"

"Chú Tharn không ăn nho khô sao? Cháu ăn hết được đó, ngon lắm." Xem ra bước thứ hai cũng sắp thành công.

Awa bỏ nho khô bỏ vào miệng, mỉm cười ngọt ngào.

"Cháu giỏi không?"

"Giỏi lắm. Awa không kén ăn như chú Tharn. Cháu xem, chú ấy còn không chịu ăn nho khô."

"Dạ đúng rồi~"

Tharn lúc này bắt đầu hơi tức giận, không hiểu sao Type lại hành hạ hắn như vậy trước mặt cháu gái, còn bắt hắn ăn hết, Tharn nhìn vào mắt cậu.

"Type!"

"Chú Tharn đừng như thế này, chỉ thua một nhóc con thôi mà, đừng giận, đừng giận." Type vỗ nhẹ vào lưng hắn, như thông cảm cho hắn. Type biết cậu sắp thất bại rồi.

"Tao không ăn nữa."

Tharn đẩy đĩa thức ăn ra, đứng dậy đi vào bếp xem còn gì để ăn không.

Hắn chỉ lờ mờ nghe thấy Type đằng sau nói.

"Chú Tharn thật hư đúng không Awa?"

"Đúng ạ, chú Tharn hư nhất."

Hắn thực sự rất giận.

Nhưng khi nghe cậu nói chuyện này vào buổi chiều, sự tức giận đó lập tức bay biến.

"Con bắt Tharn ăn rau hả?"

"Awa nói với mẹ ạ?"

"Ừ, hồi chiều mẹ vừa về thì nghe Awa nói con bé ăn nhiều rau nên giỏi hơn chú Tharn, thế là mẹ tự đoán... Hồi nhỏ mẹ bắt nó ăn rau, nó trốn đi mất luôn."

Tharn đang làm việc trên máy tính ngoài ban công thì nghe thấy tiếng nói chuyện, hắn để công việc đang dang dở đi xuống bếp xem thử thì thấy Type đang mải mê làm gì đó, bên cạnh là mẹ hắn mới về được một tiếng.

"Tharn càng lớn càng giống trẻ con. Chắc năm năm nữa chỉ toàn ăn đồ ăn nhanh."

Quá đáng rồi, hắn có kén ăn tới vậy đâu.

Tharn tức giận nghĩ, nếu không nghe thấy mẹ nói câu tiếp theo, hắn có thể sẽ đi chất vấn Type sao lại nói thế.

"Vậy sao giờ con lại ép nó ăn rau."

"Con phải làm sao đây?" Type lại thở dài rồi mỉm cười, không giống như nụ cười đáng ghét lúc trưa, nụ cười lần này đầy lo lắng.

"Không phải con muốn ép Tharn, con chỉ muốn cậu ấy ăn nhiều đồ tốt cho cơ thể, cứ ăn như thế thì sớm muộn gì cậu ấy cũng phải bổ sung thêm vitamin. Công việc của cậu ấy phải gặp gỡ nhiều người. Khi đi ăn với đối tác, con không muốn người khác khó chịu vì cậu ấy không chịu ăn cái này, cái kia. Con nghĩ lớn rồi mà thế người ta lại nghĩ làm bộ làm tịch kén chọn. Nếu bây giờ chịu ăn một chút thôi cũng được."

Hắn im lặng.

"Mặc dù cậu ấy cái gì cũng giỏi, rất ít khi làm con phải lo lắng, nhưng chỉ như vậy thôi con cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy, dù việc ấy nhỏ đến mức nào." Mấy năm nay Type chưa bao giờ nói việc này này với hắn. Bây giờ khi Tharn nghe thấy những lời thật lòng này của cậu, hắn mới biết cậu lo lắng cho hắn thế nào.

Tharn cũng biết Type rất lo lắng cho hắn và sẽ không bỏ qua ngay cả những vấn đề nhỏ nhặt nhất.

"Tharn may mắn thật nha."

Đúng rồi mẹ, con đúng là rất may mắn, rất rất may mắn.

Tharn lặng lẽ quay về làm việc, nỗi uất ức về việc ăn uống trong lòng từ trưa đến giờ đã biến mất.

Type đau khổ nghĩ thầm, buổi trưa vừa rồi còn trêu chọc cậu ta, xem ra cơm tối cũng nên nhân nhượng một chút. Nhưng cậu vẫn không quên mục tiêu bắt Tharn bỏ đi thói quen xấu kia.

Vậy nên phải làm một món gì đó mà Tharn thích trộn với thứ gì đó mà cậu ta không thích... thành phẩm cuối cùng là...

Cho đến bữa tối, cả gia đình ngồi quây quần bên nhau ăn cơm, trên bàn ăn có món Lasagna* và salad rau củ do mẹ làm giúp. Rau trong đó là món Tharn không thích, còn có cả bánh mì mà Thanya mua sau khi tan làm, gà thì do chị dâu mua.

*Món Lasagna là một loại mì phẳng, khá to. Món ăn này thường được phục vụ dưới dạng xếp lớp chồng lên nhau xen kẽ với phô mai, nước sốt, cùng với các thành phần khác như thịt hoặc rau quả.

Hôm nay, phần nhân thịt của món Lasagna được làm từ các loại rau củ hầm nhừ, còn có cả cà chua, cậu đã cố hết sức để làm nó dễ ăn như đồ ăn của trẻ em.

"Awa, ăn salad rau nào." Type nháy mắt với cháu gái, vì cậu đã thương lượng nếu Awa chịu ăn salad thì cậu sẽ làm thêm món kem tráng miệng. Awa rất hợp tác mà đồng ý.

"Ngoan ghê! Awa phải ăn nhiều rau mới ngoan."

Trong lúc Awa đang ăn, Type lại cười nhìn Tharn.

"Awa còn ăn được, còn mày thì sao Tharn."

"Múc cho tao đi."

Tuy Type cảm thấy rất kì lạ là sao cậu ta lại dễ thỏa hiệp như vậy, nhưng nghĩ có thể cậu ta sợ mất mặt trước cô nhóc, cậu cũng múc giúp một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, nói thật nếu tí nữa ăn không nỗi mà bỏ lại thì phí lắm.

"Mẹ bỏ gì vào Lasagna vậy mẹ?"

Type thở dài nghĩ thầm, bỏ tất cả những thứ mày không thích ăn vào.

Mẹ cũng nói y như cậu, Tharn gật đầu rồi múc cho vào dĩa, Type dám chắc thế nào lát cậu ta cũng bỏ ra hết.

"Tao rất kén ăn." Tharn vừa nói xong thì mọi người đều nhìn hắn.

"Hơ, chuyện này ai cũng biết." Type không thèm nghĩ liền nói, nhưng...

"Tao kén chọn, nhưng tao đã chọn được một người vợ tốt."

Phụt.

Mọi người lại nhìn Tharn, còn Type thì không thể hiểu nỗi sao cậu ta lại nói vậy. Bây giờ là giờ ăn tối và mọi người đều đang ngồi đây, nói thế có thích hợp không!

"Dù tao không thích ăn cái này cái kia... nhưng nếu mày muốn..." Type đột nhiên cảm thấy như bị chơi một vố vì ánh mắt của Tharn như đang phát sáng.

"Tao có thể ăn hết bất cứ loại rau nào."

"..."

Cả căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lớn vậy rồi mà còn không biết ngại, đổi lại là Type có chút lúng túng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn Tharn múc salad rồi ăn ngấu nghiến như không có chuyện gì xảy ra.

"E hèm, ba nghĩ ăn trước đi rồi tính."

Ba cố gắng làm làm cho bầu không khí bớt ngại ngùng, như muốn kêu mọi người tập trung ăn đi, nhưng câu nói vừa rồi của Tharn khiến mọi người không nhịn được cười.

"Hem, em có muốn ăn một chút không, anh chị phải hơn được em trai mới phải chứ."

Anh Thorn!

"Đừng trêu em ấy nữa anh Thorn."

Mặc dù sau đó mọi người đã tập trung ăn uống nhưng Type, người vừa bị Tharn làm cho sửng sốt, sau nhiều năm như vậy cậu mới vì cậu ta cảm thấy có chút xấu hổ. Sau khi ăn xong, cậu như chết lặng, cả buổi chẳng nói lời nào.

"Mày giận tao hả?"

"Tao không giận, có gì thì ở riêng rồi nói, tao còn chưa hết ngượng đâu."

"Tao cảm nhận sao thì nói vậy thôi."

Tharn phóng xe đi, trên đường về nhà, hắn nhìn người yêu nhất quyết không chịu nhìn vào mắt hắn, có thể do lúc đầu Type ngại ngùng, nhưng bây giờ cảm thấy tức giận hơn, cậu nói:

"Mày nghĩ sao vậy, tao làm vậy thì mày chịu chắc?"

"Ai cứng miệng như mày, lo lắng thì cứ nói thẳng ra."

"..."

Cậu không nói lời nào, nhưng trái tim lại cảm thấy ngọt ngào, Tharn lại lặp lại.

"Tao đúng là đã chọn được một người vợ tốt."

"Mày còn muốn nói mấy lần nữa, một câu vợ hai câu vợ, hừ, tao không như mày cái gì cũng nói hết ra."

"Tao chỉ muốn mày biết thôi." Tharn nói nhẹ nhàng như để dỗ người đang tức giận, sau đó hắn nói tiếp.

"Tao không phải là người hoàn hảo. Mày cũng biết mà. Tao có rất nhiều thiếu sót, nhưng nếu mày chấp nhận tất cả những thiếu sót của tao thì tao đã rất mãn nguyện rồi." Type lại cứng họng, một lúc lâu sau mới nói được.

"Đừng có mà làm bộ tốt đẹp."

Tharn không trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ là hắn không làm bộ, bởi vì người làm bộ là Type mới đúng.

Miệng thì hay nói những lời khó nghe nhưng dễ mềm lòng như cậu vẫn luôn lo lắng cho hắn

"Bỏ đi, sau này đừng nói vậy nữa."

"Nhưng tao muốn nói."

"Tharn!" Type thấp giọng như cảnh cáo nhưng Tharn vẫn tiếp tục lái xe, không thèm để ý cậu, sau đó hắn lại quay sang nói.

"Tao chỉ muốn mọi người biết vợ tao là tốt nhất trên đời."

"...Mẹ."

Type cứng ngắc nhìn sang chỗ khác, phải mất một lúc lâu mới mắng được một từ, nhưng Tharn rất vui.

Type ngại ngùng rồi.

Lâu rồi hắn không được thấy Type ngại ngùng.

"Tao sẽ cố gắng ăn rau."

"Thế thì tốt."

"Không có thưởng hả?"

"Ăn đấm không?"

"Hahahaha."

Kết thúc có thể không dễ chịu lắm nhưng Tharn không quan tâm, vấn đề không phải là đang làm gì mà đang làm với ai.

Tharn một lần nữa tin chắc vào lựa chọn của hắn.

Nếu cho hắn chọn lại, hắn vẫn sẽ không do dự chọn lấy Type làm vợ.

Về tương lai của cả hai, Type có thể chỉ đảm bảo 5% hoặc 10%, nhưng với Tharn, chỉ cần có Type, tương lại hắn đảm bảo 100%.

Sẽ không bao giờ nhận thua đâu.

Hai năm sau.

"Tao đang tự hỏi mày có quyết định nhanh quá không."

"Tao đâu thấy nhanh. Người khác 25 tuổi đã mua nhà, còn tao với mày cũng 27 tuổi rồi còn gì."

"Không phải, ý tao không phải là tuổi tác, mà là mày vừa xem một lần đã quyết định liền luôn, mày có điên không!"

Lúc này Type 27 tuổi đang đứng trước căn nhà hai tầng, bao quanh căn nhà còn có một khu vườn nhỏ, khu này nổi tiếng là có an ninh khá tốt, hôm nay... là ngày trọng đại đánh dấu cột mốc cả hai chuyển sang nhà mới.

Ừm, một đêm cách đây mấy năm, Type đã thề sẽ dành trọn cuộc đời này cho Tharn, còn nói sau này sẽ mua một căn nhà để đưa bố mẹ về sống cùng. Cậu chỉ không ngờ là trong vòng hai năm thôi mà ước mong này đã thành hiện thực. Cũng không phải, nói đúng hơn là chỉ mất hơn một năm, còn chưa tới hai năm nữa. Nguyên nhân phải kể đến cái hôm mà Tharn đột ngột về nhà, trên tay cầm một tờ rơi quảng cáo về một khu dân cư mới xây dựng rồi dán nó lên bàn làm việc.

Sau đó Tharn dẫn cậu đi xem nhà rồi xem luôn vị trí, nghe Type nói thích liền đưa cậu đến chỗ tư vấn bất động sản, không do dự thanh toán ngay tiền đặt cọc... cứ như thế mua nhà luôn.

Tất cả những việc này xảy ra vừa nhanh vừa đột ngột, thỉnh thoảng Type còn tự hỏi bản thân có đang nằm mơ không, hoặc rốt cuộc là cậu muốn mua hay Tharn mới chính là người muốn mua nhà.

"Để bố mẹ có thể sớm chuyển đến." Tharn nói ngắn gọn, nhưng trong đầu hắn đã tưởng tượng ra được bố của Type sẽ trả lời thế nào.

"Cậu đang chê tôi già đấy à? Tôi vẫn còn sức và vẫn có thể làm việc, làm mười năm nữa cũng không vấn đề gì đâu. Tôi không đi, mắc công sớm tối chung đụng lại cãi lộn!"

Bố chắc chắn sẽ nói vậy và đương nhiên ông cũng sẽ không dọn về ở với họ, một người đàn ông cứng rắn như bố chừng nào ông còn có thể đi được thì sẽ không bao giờ "nương nhờ" vào con mình. Vậy nên Tharn mua nhà bây giờ cũng chỉ là để chuẩn bị trước cho hai người họ.

Cũng không biết đây có phải là cách để Tharn trói chặt Type bên mình hay không.

Sao cậu có thể quên Tharn là người muốn gì thì phải làm mọi cách đạt được chứ, xem dáng vẻ nóng lòng của cậu ta đi.

Đương nhiên không phải bọn họ không có tiền, cậu đi làm cũng được hai năm rồi, lương cũng không thấp, tiền đặt cọc không phải là không có. Chỉ là Type lo lắng hơn cho cửa hàng nhạc cụ trực tuyến mới mở của Tharn, đúng là thời điểm này đang làm ăn rất tốt nhưng lỡ tình hình kinh tế một lúc nào đó gián đoạn dẫn đến giảm doanh thu thì sao? Với lại cậu còn muốn mua một chiếc xe hơi để có thể tự lái.

Đây không phải là một khoản tiền nhỏ, sao chỉ có mình cậu phải lo lắng về chuyện tiền bạc vậy!

Tharn thì một bên lí do lí trấu.

"Dù sao thì nếu cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng thì sẽ vượt qua được hết thôi."

Bất kể thế nào thì mày cũng muốn mua chứ gì, bớt biện minh lại đi!

"Rồi rồi, tao thua. Dù sao tao cũng đã thề dù lên núi hay xuống biển thì tao đều ở bên mày mà." Chỉ trách Type quá dễ mềm lòng với Tharn, vì Tharn mà có thể dễ dàng nhận thua như vậy.

Type mở khóa rồi đẩy cửa bước vào. Mấy món đồ lớn đã được chuyển đến trước, còn lại mấy thứ lặt vặt vẫn còn để ở căn hộ cũ. Cả hai định trả lại căn hộ từng ở cho ba Tharn, ngay cả khi ba nói nếu cả hai muốn thì có thể xem nó như món quà mà ba tặng cho hai người.

Dù sao cũng không có ai sống, cho dù có thì cũng để cho người khác thuê thôi.

"Mày tính hôm nào chuyển sang nhà mới? Có muốn xem ngày trước không?" Tharn bước vào nhà, hắn hài lòng nhìn quanh ngôi nhà... Đương nhiên, nó là kết quả dành cho sự nỗ lực của hắn mà...

Ừm, không, cũng không phải là thành phẩm của một mình Tharn, mà còn có cả phần của anh San nữa.

Anh San là ai? Chẳng phải là mối tình đầu của Tharn, cái người mấy năm trước đã xen vào phá vỡ cuộc sống yên bình của họ sao! Type cũng biết người kia là nhà thiết kế nổi tiếng, còn nhận được nhiều giải thưởng, cậu cũng biết San đã có người yêu nhưng trong lòng vẫn không vui.

Khi nghe cả hai mới mua nhà, San đã đề nghị thiết kế cho họ, nhưng Type thì không muốn.

Bên chủ đầu tư cũng có gợi ý vài người nhưng đều không bằng San - một nhà thiết kế độc lập, một số chi tiết nếu làm việc với anh ta sẽ tiện hơn, với lại San cũng giới thiệu cho họ một nhà thiết kế nội thất có tiếng.

"Chọn ngày nào tốt mà tao với mày đều rảnh ấy." Giọng Type có chút cứng nhắc.

"Mày thấy không ổn ở đâu hả?"

Haha, mày cũng biết tao đếch có cảm tình với người yêu cũ của mày mà.

"Không, chỉ là tao không tính mời người yêu cũ của mày thôi."

"..."

Tharn nghĩ nghĩ gì đó, cậu ta không nói gì... rồi đột nhiên bật cười.

"Mày ghen hả?"

"Biến mày!" Nếu chịu thừa nhận thì không phải Type rồi.

"Anh San có bạn trai rồi mà, anh ấy chỉ muốn giúp tụi mình chút chuyện nhỏ thôi."

"Ừ ừ, chỉ là chuyện nhỏ nên mày cứ quyết định mà không hỏi tao hả!"

Tharn không trả lời mà chỉ cười, có vẻ rất vui vì thấy Type ghen.

Type thừa nhận là nếu đổi thành người khác thì sẽ ổn hơn, cậu chẳng nghĩ gì đâu nhưng San thì không thể, cậu không thể chịu được cái tình anh em giữa Tharn với người kia.

"Mày biết tao chỉ có mỗi mình mày mà." Tharn đột nhiên nắm lấy vai Type rồi nói.

"Nếu không phải vậy thì mày chết chắc với tao." Type nhếch mép, cậu giãy thoát ra khỏi tay Tharn, sau đó nhìn lên trần nhà màu trắng với những dãy tường màu vàng ấm áp. Phải công nhận là tông màu này rất đẹp, khiến cả căn nhà sáng hẳn lên.

"Nhưng tao vẫn nghĩ mình mua nhà hơi sớm."

Nghe Type nói vậy, Tharn mỉm cười bước đến chỗ Type, nghiêm túc nói: "Thật ra quyết định mua nhà của tao không liên quan gì đến bố mẹ đâu. Tao quyết định vậy là vì mày."

Type không nói lời nào, yên lặng nghe Tharn nói tiếp: "Tao muốn ngôi nhà này là thứ thuộc về cả tao và mày."

Tharn đã nói vậy thì còn lí do gì mà Type có thể tức giận chứ?

Cậu chỉ biết lắc đầu bất lực, đẩy vai đối phương ra rồi đi lên lầu hai. Vì hôm nay cả hai dọn đến nên giường, tủ, bàn trong phòng ngủ đều đã được bày trí xong hết.

Tharn đi theo Type lên lầu, hắn đứng phía sau nói "Sau này chắc sẽ hơi cực."

"Đương nhiên, còn nhiều khoản tiền phải trả nữa." Mặc dù giọng điệu của cậu có chút giống cười trên nỗi đau người khác nhưng Tharn cũng không vì thế mà tức giận.

"Có nhà chung sớm chẳng phải tốt hơn sao? Sau đó chúng ta sẽ lại tiết kiệm tiền, rồi từng bước đạt được các mục tiêu đã đề ra." Tharn nói rồi đi đến ngồi xuống giường, hài lòng vỗ vỗ lên nệm, mắt ngước nhìn Type đang thong thả khoanh tay đứng đó.

Type rất muốn biết kế hoạch của Tharn nên cậu hỏi: "Bây giờ là nhà, vậy mục tiêu tiếp theo của mày là gì?"

Tharn khựng lại một chút, sau đó lắc đầu nói "Mục tiêu tiếp theo vẫn chưa chắc chắn lắm."

Nghe vậy, Type nhìn chằm chằm Tharn, trông rất kinh ngạc vì những lời tiếp theo của Tharn...

"Nhưng mục tiêu của tao sau khi nghỉ hưu là đi du lịch khắp thế giới với mày."

Trong tương lai của Tharn... có cậu.

Nghĩ vậy, Type cũng bước đến ngồi cạnh Tharn, sau đó ngã người nằm xuống giường.

"Tới lúc đó, có tiền nhưng còn sức khỏe đâu. Tao với mày có thể dành dụm mỗi năm một chút đi du lịch vài lần." Bản thân Type cũng không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy tương lai của Tharn cũng chính là tương lai của mình.

Tharn nằm xuống bên cạnh Type rồi hỏi: "Sau khi nghỉ hưu tao nên làm gì ha?"

"Đến lúc đó rồi tính."

Đừng hỏi sao cậu lại hờ hững như thế, 30 năm nữa mới nghỉ hưu, lên kế hoạch từ bây giờ là quá sớm.

Tharn không nói gì như ngầm tán thành, nhưng cả hai đều biết họ vẫn sẽ ở bên nhau cho tới thời điểm đó.

"À, tao có thứ muốn cho mày xem." Tharn đột nhiên bật dậy, rồi bảo Type đi theo xuống dưới nhà, Type đi theo phía sau, nói thật là lúc này cậu chỉ muốn nằm thôi. Xin lỗi nhưng mà vì hôm nay là ngày nghỉ, đi làm về đã mệt, còn phải lo việc nhà rồi chuyện của cửa hàng online nữa. Tharn đáng lẽ nên đi nghỉ đi mới đúng chứ? Cậu ta còn tính làm gì nữa đây?

Thật sự không biết tên này lấy ở đâu ra nhiều sức vậy!

Đến khi cậu đi theo Tharn xuống tầng dưới, cậu nhìn cái người đang đứng trước bức tường lúc trước trống không giờ đã được treo ảnh, Tharn gỡ bức ảnh trên tường xuống cho cậu xem.

"Sao, mày lại treo mấy cái ảnh quỷ gì nữa?"

Type nhìn thấy bức ảnh đầu tiên được lồng trong khung là một căn phòng bừa bộn như vừa bị xới tung lên, đồ đạc trong phòng cũng lộn xộn, bức thứ hai là ngôi nhà mới của họ, hai bức ảnh ghép lại với nhau tạo nên sự tương phản rõ ràng.

Tharn chỉ vào bức ảnh đầu tiên rồi cười hỏi: "Mày không nhớ hả?"

Sau khi nghe người bên kia hỏi, Type nhìn kỹ lại bức ảnh, chỉ thấy nó rất quen thuộc...

"Là kí túc xá lúc trước hả?"

"Ừm, lúc thu dọn đồ đạc thì tao thấy tấm này, lúc đầu tao cũng hoang mang không hiểu sao tao lại đi chụp cái ảnh này còn giữ lại. Tính ra nó chẳng phải là kỉ niệm gì hết? Sau này tao mới nhớ ra là cái ngày mày gây chiến với tao vì muốn đuổi tao ra khỏi kí túc, tao chụp giữ lại làm bằng chứng."

Type nhìn kỹ lại... Nó đúng là ký túc xá của hai người lúc học năm nhất đại học.

"Rồi sao mày lấy nó đóng khung treo tường?"

Hừm, cậu vẫn nhớ lúc đó có xảy ra mấy chuyện khó chịu như vậy... Còn chưa nói đến việc cậu ghét Tharn đến mức nào... nhưng cậu không hiểu là chẳng lẽ nó quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức phải đóng khung rồi treo lên tường trưng bày?

"Tao nghĩ bức ảnh này rất kì diệu, giống như nó đã chứng kiến toàn bộ khoảng thời gian mà tao với mày chưa hề quen nhau đến ngày cả hai quen nhau rồi yêu nhau."

Khỏi cần nói cũng biết đáp lại Tharn là tiếng mắng của Type: "Điên ghê!"

Type lắc đầu rồi trả lại khung hình cho Tharn. Tharn cầm lại khung hình, sau đó kéo bức ảnh ra khỏi khung. Type thấy vậy lập tức ngăn Tharn "Ê! Tao giỡn mà, cứ để vậy đi."

Nhưng Tharn vẫn không dừng lại, cậu ta nhìn quanh như đang tìm gì đó, đến khi tìm được một cây bút gần đó, cậu ta nhặt nó rồi quẹt mấy cái trên bức ảnh, không biết viết gì, một lúc sau mới bỏ lại ảnh vào khung.

Lần này, Tharn không đưa lại bức ảnh cho Type nữa, chỉ treo khung ảnh trở lại vị trí cũ, sau đó lùi lại vài bước như để chiêm ngưỡng.

Sự tò mò trỗi dậy, Type cũng tiến tới xem thử, lúc nhìn thấy nội dung được ghi trên bức ảnh, cậu không thể không mắng: "Thằng quần này!"

Cậu chỉ mắng được như vậy, cuối cùng chỉ biết lắc đầu thở dài:

"Được rồi, tao thua mày luôn, mau chuyển đồ trên xe xuống thôi." Type vừa nói anh vừa khoác vai chồng bước ra ngoài, trên mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ... không kém gì Tharn.

Hai bức ảnh đó lặng lẽ được treo trên tường, nhưng cả hai bức ảnh đều mang nội dung mới... mấy từ ngắn gọn.

Từ ghét... đến yêu.

Bao năm bên nhau đã tạo nên hai người của ngày hôm nay, sự gắn bó này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, giống như lời thề của cả hai dành cho nhau.

Bất kể có thế nào...cũng sẽ luôn yêu nhau.

~ Hoàn toàn bộ chính truyện ~

Vì đã dịch 2 phần nên mình có quyết tâm tất cả những gì liên quan đến TharnType mình đều sẽ dịch quăng lên hết, nên mình ghi thêm cái bonus này. ĐÂY LÀ BONUS NGOÀI LỀ, KHÔNG CÓ TRONG CHÍNH TRUYỆN, LÀ CÁI KẾT CHO NHÂN VẬT CHỨ KHÔNG PHẢI TRUYỆN. CẢNH BÁO ĐAU LÒNG!!!

Có một đợt phỏng vấn P'Mame, P'Mame đã tiết lộ cái kết cho hai nhân vật chính và nó không có trong chính truyện. Cụ thể là do thói quen ăn uống không lành mạnh nên khi lớn tuổi sức khỏe yếu, Tharn vào năm 60 tuổi đã mất, mất trước Type tầm 20 năm.

Type trong khoảng thời gian 20 năm ấy cô đơn trên trần gian với trái tim luôn hướng về Tharn, mỗi ngày trong suốt 20 năm đều nói chuyện với Tharn, nhớ về Tharn dù đi tới bất kể nơi nào, những chỗ quen thuộc của hai người đều khiến cậu nhớ về lúc cả hai còn có thể bên nhau. Tất cả đều được nói lại với Tharn đã mất vì cậu biết Tharn vẫn luôn ở bên mình.

Vào ngày mà Type cũng tới lúc phải lìa đời, cậu đột quỵ ngay trên đường, linh hồn Tharn mà Type luôn tin là ở bên cậu đã gọi mọi người đến giúp trong tuyệt vọng nhưng Type đã nói với Tharn là đừng cố kêu cứu nữa vì cậu muốn có thể đến gặp Tharn.