"Anh Tharn, anh phải ăn thử, nếu anh cứ không chịu thử thì sẽ không bao giờ ăn được nó đâu!"
"Anh không chịu được cay đâu, Thanya, anh không ăn được."
"Anh Tharn!"
Hai anh em nhà Sirikant đang cãi nhau chỉ vì mấy quả ớt được lấy từ tủ lạnh. Lúc này, cái bát đặt trước mặt Tharn đựng đầy mấy trái ớt đỏ xanh vàng đủ loại, và Thanya mười hai tuổi đang đưa cho anh mình một trái ớt hiểm đỏ tươi. Em ấy ngây thơ chớp chớp hai mắt kèm theo mấy lời cằn nhằn, vì vợ của anh Tharn đã dạy Thanya, em ấy phải bắt bằng được anh trai ăn... ớt.
Người đang ngồi trên ghế quay đầu bỏ chạy, rõ ràng biểu thị... không muốn ăn.
Cảnh tượng rượt đuổi của hai anh em lai Tây này khiến người đang ngồi xem không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
"Đừng cười nữa, anh Type."
"Anh mắc cười, nó rất là buồn cười mà, phải không, Thanya."
"Em không thấy buồn cười đâu anh Type."
Khi chàng con lai ngoảnh đầu lại nhờ cậu giúp, em gái giơ tay chân làm bộ dáng muốn đánh, rồi không dùng chất giọng ngọt ngào như mọi khi mà em ấy cố gắng làm cho giọng mình trầm xuống.
Điều này như chọt trúng điểm buồn cười của Type.
"Có phải anh đang cười em không?"
"Không! Không! Không, anh đâu có cười Thanya, không hề nha. Hahahahaha." Chàng trai đã chuyển đến nhà Sirikant từ cuối học kì một của năm hai đang ngồi đó cười ngặt nghẽo. Cậu nhìn công chúa nhỏ trong nhà đang sờ sờ mũi, sau đó cô em gái cẩn thận cầm lên một cây gậy rồi ném tới.
"Ôiii, anh không có cười em thật mà. Anh chỉ cười anh em thôi." Type chỉ vào cái người đằng kia đang ngửi cái bát đựng ớt, khi mùi hương gắt nồng của ớt xộc vào mũi, cậu ta ngay lập tức nhảy ra xa.
Không phải là Tharn không thể ăn cay, ăn cay chút cũng không sao, chỉ là sức ăn cay của cậu ta kém hơn người khác. Vậy nên thà giết cậu ta đi chứ đừng bắt cậu ta ăn ớt.
"Anh Type, anh đừng cười nữa, nếu cứ như thế này, lần sau anh Tharn đến nhà anh, nhỡ anh ấy chịu cay không được phải vào bệnh viện luôn thì sao?" Cô em nhỏ nói với vẻ mặt lo lắng. Sự tích hùng dũng của bố Type đã được lan truyền đến tận Bangkok. Gia đình Tharn gọi đến thì hay tin con trai thứ hai của họ ngất xỉu ở nhà người ta, và nguyên nhân là do đau bụng vì ăn đồ quá cay.
Năm nay, anh trai của Thanya đang lên kế hoạch sẽ trở lại thăm bố mẹ của người yêu ở Phang'an, vì vậy cô em gái đã ép anh trai mình ăn ớt ở nhà coi như là luyện trước.
"Anh Tharn, anh phải để dạ dày của anh quen với nó. Đây, mỗi ngày ăn hai ba trái. Miệng và lưỡi của anh sẽ sớm quen với nó, nếu không thì anh sẽ lại ngất vì đau bụng đó. Đừng trách em không nhắc anh trước. "
"Ôi... Anh xin lỗi, Thanya, nhưng.... Hahaha." Cái cảnh cô bé mười hai tuổi nhét trái ớt nhỏ vào miệng anh trai làm Type đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa lớn tiếng cười, Tharn càng lắc đầu bỏ chạy, nó càng trở nên đặc biệt mắc cười.
Vãi thật, tập ăn ớt chỉ để đối phó với bố cậu.
"Anh Type, anh không lo lắng chút nào cho anh Tharn sao? Lỡ sau này anh ấy ăn cay rồi thấy không ổn thì anh phải làm sao?" Cô bé bắt đầu tỏ ra không hài lòng. Type thấy vậy cố gắng nhịn cười rồi giơ tay đầu hàng.
"Anh xin lỗi, Thanya, anh xin lỗi mà. Anh hứa sẽ không cười nữa."
"Không vui chút nào." Cô bé nhấn mạnh lần nữa, rồi hai người quay đầu lại nhìn chàng trai chuẩn bị đứng dậy nhân cơ hội này trốn đi, nhưng....
"Ê Tharn, mày chạy đi đâu đấy?"
"Đâu có."
Mông cậu ta đã nhấc lên khỏi ghế chuẩn bị đứng dậy mà dám tỉnh rụi bảo đâu có. Bị kêu lại, Tharn không đành lòng tiếp tục ngồi yên đó.
Tharn đang rất bận và cậu ta thực sự không giỏi ăn cay chút nào, nhưng lại bị bắt ngồi đây biểu diễn ăn ớt.
"Đây, ăn, nhai rồi nuốt đi." Type vừa nói vừa cắn mấy miếng ớt, mặt không hề đổi sắc...
"Đây, bỏ vô miệng là được, nó rất ngon." Nhìn người yêu ăn ớt sống thì là việc quá bình thường rồi, nhưng nhìn Thanya cũng ăn ớt khiến Tharn nhìn em gái mình không nói nên lời.
"Thấy chưa? Em gái mày ăn được kia, có sao đâu."
"Anh Tharn, cay thật đấy, nhưng ăn được mà."
Mặc dù Thanya đang rất cố giúp anh trai mình, nhưng em ấy vẫn không hiểu tại sao người anh thứ hai của mình lại khác với những người còn lại trong gia đình, anh Tharn giống bà hơn. Mặc dù ba em ấy là con lai lớn lên ở nước ngoài, nhưng ông ấy yêu thích ẩm thực Thái Lan và mọi người trong gia đình cũng giống ông. Ngoại trừ anh Tharn, một trường hợp ngoại lệ.
"Anh Tharn, anh nghĩ xem, bây giờ anh muốn ăn cay còn có thể ăn được, còn anh Thorn chỉ có thể nghĩ chứ không thể ăn, bởi vì tìm được một trái ớt hiểm ở London như mò kim đáy bể vậy." Em gái nhỏ nghiêm túc nói, lấy anh cả ra làm tấm gương, người đã tốt nghiệp đại học. Hiện anh ấy đang bay sang Anh để học Quản trị kinh doanh.
Học thêm ngôn ngữ mới càng tốt, việc học của anh ấy cũng rất ổn thỏa, ngoại trừ hai điều.... Thiếu em gái và đồ ăn Thái, chỉ vậy thôi đã khiến trái tim Thorn đau nhói.
"Ừ, ừ, thấy chưa, đồ ăn Thái rất ngon, ăn ớt nhanh đi." Type đè nén tiếng cười nói. Ai có thể nghĩ em gái mình lại đi chỉ giáo mình thế này, nhưng Tharn vẫn kiên trì.
"Nó là ớt hiểm đó, Thanya. Mặc dù bố anh Type làm đồ ăn khẩu vị nặng thật đấy, nhưng nó vẫn đỡ hơn ăn ớt sống."
"Aow, mày thích tay nghề bố tao ha. Được đấy, đợi lần sau khi bố tao nấu ăn tao sẽ nói."
Shhhhhhh!
Người nghe lập tức dữ dội nhìn cậu, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cậu im đi, rồi phá lên cười.
"Mày sẽ không làm vậy đâu, không thì tao sẽ nghĩ lời tao nói có giá trị như của minh tinh vậy." Sau khi cậu ta nhướn mày, Type tiếp tục.
"Giống như cái kiểu này à, người nổi tiếng luôn sợ mấy thứ kì quặc. Vậy mày cũng là người nổi tiếng thấy ớt là chạy thục mạng à." Nói xong, Type cười lớn. Câu nói đùa khiến chàng con lai đẹp trai hít một hơi thật sâu. Nhưng Type vẫn chưa nói xong, cậu cầm lấy cái bát, sợ cậu ta trong một phút nóng giận quăng luôn cái bát đi.
"Em nghĩ á, là anh Tharn rất hoàn hảo, chỉ có một điều duy nhất là quá kén ăn."
"Không, không, không, Thanya, anh nghĩ anh em còn thích suy nghĩ nhiều. Không, anh em còn luôn để ý cẩn thận từng li từng tí nữa. Đôi khi anh không nghĩ nhiều bằng anh em được, đau đầu lắm."
"Không sai chút nào, anh Tharn cứ thích nghĩ nhiều, thỉnh thoảng ba em còn nói suy nghĩ của con trai thứ hai trong nhà là điều khó đoán nhất thế giới." Em gái đổ dầu vô lửa. Thanya rõ là một em gái nghịch ngợm, từ việc tập ăn ớt nói qua luôn chuyện hồi nhỏ của Tharn.
"Nếu anh cho em nói. Nếu anh Tharn còn sợ thứ gì khác, thì có lẽ là phụ nữ. Em đã từng nghe anh Thorn kể là khi anh ấy còn nhỏ, luôn có mấy cô gái mê mệt anh ấy, mê mệt đến nỗi cả đám con gái ghen ghét nhau quậy tung trường mẫu giáo luôn. Em nghe kể anh Tharn thấy phụ nữ là rất sợ, phải không? " Người em gái kể vậy làm người nghe ngạc nhiên.
Ồ, vậy ra đó là điều biến cậu ta thành gay. Hồi nhỏ có sức hút quá làm chi, quyến rũ cả đám con gái rồi giờ sợ nhìn thấy phụ nữ.
"Thôi nào, không nói xấu anh nữa."
"Nói xấu là nói sau lưng người ta, anh Tharn, em rõ ràng đang nói trước mặt anh mà." Bình thường em gái vô cùng ngoan ngoãn nghe lời anh trai, nhưng giờ khi nghe em ấy trả lời, Tharn cau mày.
"Không phải em ở với Type lâu quá nên học theo cách nói chuyện của Type đấy chứ."
"Này, đừng đổ qua tao, tao không có dạy em gái mày cái gì hết." Type lập tức đính chính.
Chà, em gái hắn càng lớn càng biết trả treo rồi, lời nói lẫn thái độ em ấy thay đổi khá nhiều, mà cũng không phải vì em ấy hay ở cạnh Type. Trước đây, em ấy ở nhà luôn được cưng chiều, ba và cả hai anh em đều nói chuyện với em ấy rất nhẹ nhàng, cả gia đình bao bọc công chúa nhỏ trong tay. Thế nên họ cũng lo lắng em ấy sẽ bị bắt nạt. Vì thế...
'Thanya, anh nói em nghe, nếu ai đó nói xấu về chúng ta, chúng ta phải nói lại.'
'Nếu ai đó làm gì chúng ta thì sao...? Chúng ta phải trả cho người đó gấp đôi.'
Em ấy được dạy như vậy.
"Nhưng mà, anh Type không sợ cái gì sao?" Sau khi nói xong anh trai mình, em gái chuyển chủ đề sang bạn trai của anh trai. Thanya quay sang hỏi vợ của anh trai. Đầu tiên là cậu sững người, sau đó làm ra vẻ mặt nham hiểm liếc nhìn chàng con lai.
"Chỉ chán ghét một số người, nhưng bây giờ hết rồi."
Đã từng ghét gay, giờ lại hết lòng yêu gay như Tharn.
"Nhưng em nghĩ mỗi người đều sợ hay ghét thứ gì đó. Với em, em siêu sợ chuột, em chẳng thích tụi nó chút nào. Là chuột thường hay hamster em cũng đều không thích." Khi em gái đưa ra một ví dụ như vậy, người nghe chợt nghĩ.
"Ừ, với anh thì là... mấy con tắc kè lớn á. Nghĩ thôi cũng thấy ghê rồi." Type vừa nói vừa vuốt cánh tay.
"Lúc trước, nhà vệ sinh của nhà anh xây bên ngoài, chỉ cần mỗi lần đi ra nhà vệ sinh lúc giữa đêm là sẽ bắt gặp một con tắc kè lớn. Bình thường nó đứng yên đã thấy đáng sợ rồi, vậy mà có một ngày anh mở cửa ra, nó đột nhiên rơi xuống ngay đây." Type chỉ chỉ vai mình, tầng tầng lớp lớp da gà cũng theo đó nổi lên.
"Thật sự rất ghê luôn ấy, anh nhìn chằm chằm nó không rời mắt luôn, hoa văn trên người nó cũng đặc biệt nữa, lúc đó anh còn chẳng nghĩ được là bản thân tiếp theo phải làm gì. Sau đó nó còn kêu lên, anh đứng bất động đó luôn. Nhưng tệ hơn là lúc đó không có ai ở nhà hết, anh đứng đó tận 1 tiếng đồng hồ đến khi bố anh về. Ông ấy chỉ thấy con trai đứng khóc cứng ngắc ở đó, anh cứ tưởng mình sẽ ngất luôn trong nhà vệ sinh."
"Sao tao không biết cái này vậy."
"Tại mày chưa từng hỏi tao mà." Type đơn giản trả lời, làm cho người nghe cũng thấy đáng sợ.
"Nếu là em, em cũng sợ."
"Mấy đứa, ăn trưa thôi. Aow, Tharn, con đã thử ăn chưa, con trai."
Ngay sau đó, mẹ của Tharn cũng bước vào, thấy trong bát đã vơi một ít ớt, bà cười với Type.
"Không, dì, này là thành phẩm của con với Thanya đấy. Tharn nó sợ ớt đâu phải chuyện gì mới lạ đâu dì." Chàng trai phương Nam vui vẻ cười nói khiến người nghe cười theo cậu. Rồi đứa con trai thứ hai của gia đình thở phào.
"Đừng để tới lúc tao bắt gặp mày thấy tắc kè lớn, tao chắc chắn không giúp mày đâu."
"Chậc, gặp được nó đi rồi cười tao." Chàng trai đẹp trai trả lời dứt khoát.
Một biệt thự lớn trong một khu phố sang trọng như này sao mà có thể có tắc kè được.
Type suy nghĩ như vậy, cậu không hề nhận ra cô gái nhỏ trong nhà đang âm thầm nở nụ cười.
Bữa trưa siêu ngon vừa kết thúc, ngoại trừ một thành viên trong gia đình đã đi du học, người anh lớn còn lại tập hợp mọi người vào phòng khách chơi cùng nhau, Một lúc sau, cô em gái chạy vào phòng của em ấy, rồi quay lại đưa thứ gì đó cho Type sắp chơi piano.
"Anh Type, em cho anh cái này." Thanya nắm chặt nắm tay, nếu Type không vươn tay tới thì em ấy sẽ không chịu mở tay ra.
"Kẹo hay..."
Ầm!
Có gì đó dẻo dẻo mềm mềm, khi cậu định ngẩng đầu lên hỏi, chỉ thấy một nụ cười nhẹ từ em gái, rồi từ từ nhìn xuống tay, muốn xem nó là gì.
"A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"
"!!!!"
Những người còn lại trong nhà lập tức quay lại nhìn, tiếng hét to đến độ vang vọng khắp phòng khách, mặt Type cũng tái nhợt như gặp phải ma, đến khi người gần chỗ đó nhất bước tới nhìn.
"Sao vậy, Type? Nó chỉ là một con tắc kè cao su thôi mà." Người đàn ông nói, cúi người nhặt con tắc kè cao su lên.
Phù!
Vậy là xong rồi, chàng trai mặt tái nhợt lập tức nhảy ra sau Thanya để trốn, giơ tay ra như muốn ngăn cản.
"Chú, đừng đem nó đến đây! Sao Thanya lại có cái thứ này vậy chứ?"
Điều duy nhất mà Type có thể làm là nắm lấy vai cô bé để tự bảo vệ mình. Lùi lại một bước, cậu nhìn chăm chăm vào thứ kia như đang nhìn vào con tắc kè thật.
"Ô, nó ở trong phòng của em, em thích chơi với mấy cái là lạ á. Cái này của bạn em, em mượn để chọc người khác mà quên trả. Vậy nên em giữ nó luôn."
"Em sưu tầm mấy cái này chi vậy, em nên vứt nó đi!" Type sợ sệt hét. Cái sự sợ hãi quá mức này làm người khác cảm thấy buồn cười.
"Dễ thương thật đấy, Type."
"Này này này này này, chú lùi lại, lùi lại, con xin chú đấy."
"Nó chỉ là đồ giả, con nhìn xem, là cao su mà, chọc nó thử xem, mềm xèo à. Đâu có giống thật chút nào đâu."
"Hmmm, mấy cái hoa văn đó, nó y chang đồ thật luôn. Không không chú, chú đừng đến đây." Type lùi lại phía sau, cậu kì thực đang rất sợ hãi. Khi Thanya đang mở tay đón lấy thứ mà ba cô bé đưa lại, Type bắt đầu thề với bản thân sẽ không nói với cô em gái này bất cứ chuyện gì nữa.
Tất nhiên, nếu con tắc kè giả kia ném đến đây, cậu sẽ bỏ chạy, chẳng lẽ còn đứng đó chờ nó đáp lên người mình hay gì.
Ôi má ơi!
"Dì ơi, dì giúp con với!"
"Hahahaha, ôm dì cũng chả có tác dụng gì đâu."
Type lập tức chạy đến sau lưng mẹ của Tharn, ôm bà thật chặt trong khi sợ hãi nhìn hai ba con kia cười to.
Suy nghĩ này không phải là về người nào bày trò và người nào chơi theo, đôi khi gia đình này đáng sợ thật sự, đặc biệt là bây giờ, siêu rõ ràng.
"Nó chỉ là giả thôi mà."
"Đồ giả con cũng không thích, dì. Nhìn thì không sao, nhưng để cầm nó trên tay thì không ổn tí nào cả!" Trước đây, cậu từng thấy bạn bè dùng đồ giả để lừa mấy thằng bạn khác. Ngoài mặt thì cậu giả vờ như không có gì, nhưng nó giống như muốn giết cậu chết vậy, cảm giác trong lòng chính là... đem cái đó né xa bố mày ra.
Thêm vào đó, khi chạm vào nó vừa mềm vừa đàn hồi, cứ như thật vậy. Nó làm cậu toát mồ hôi hột, không tự chủ càng lùi đi.
Ôi!
Và người ở kia... Tharn.
Cậu ta cười, ánh mắt tràn ngập thỏa mãn nhìn cậu nhảy khắp nhà. Type thực sự không dám tưởng tượng nếu anh của Tharn còn ở đây... Cậu đoán mình bị cái nhà này đùa tới xong đời luôn.
"Aow, mày giống một con mèo đang sợ ghê, sợ tắc kè cao su."
"Khỉ khô, tao sợ tắc kè thật chứ không phải tắc kè cao su."
"Mày cứ nghĩ nó là tắc kè giả thôi chứ không phải tắc kè thật." Mặc kệ chồng nói thế nào, Type vẫn lắc đầu, cậu nhìn em gái út trong nhà tay đang cầm con tắc kè giả vui vẻ đi đến bên này. Em ấy thậm chí không thèm để ý tới khuôn mặt tái mét của cậu.
Type không phải giả vờ sợ mà hét toáng lên như mấy đứa con gái, cậu là thật sự hoảng sợ.
"Ê Tharn, tao không thích, tao thật sự không thích đâu." Chàng trai lúc nãy đùa giỡn với hắn vì hắn sợ phải ăn ớt, còn kéo hai tay hắn ra sau lưng để đưa ớt về phía hắn, đến nỗi hắn phải run rẩy nói ăn không được mới buông tha cho hắn.
"Xấu hổ chưa, nãy chọc tao dữ lắm mà, sao giờ la hét thế."
"Thằng quần này, tao hét cái gì, tao không có la hét gì hết. Mày mới kì cục á, chọc tao làm gì? Buông tao ra." Sau khi Tharn nói xong, người nghe lập tức quay đầu cãi lại. Cậu quay sang nhìn chàng con lai hơi lắc đầu, bất mãn nói.
"Vậy mà mày bắt tao ăn ớt."
"Nhưng mày đâu có sợ ớt."
"Aow, vậy mày thừa nhận mày sợ đúng không?"
"Tao không sợ, thằng quần!!!!" Type lớn tiếng trả lời, cố hết sức để thoát ra, nhưng khi thấy con vật kia (ngay cả khi nó là giả), tất cả những gì trong sâu thẳm trong trí nhớ của cậu liền ùa về, thứ trước mặt cậu kiệt tác hoàn hảo của cô gái nhỏ từng rất ngoan ngoãn, cả cơ thể cậu bất động.
Sao cậu có thể quên dù thế nào thì em ấy cũng là em gái Tharn? Em ấy có thể phản bội anh trai mình sao?
"Ê ê Tharn, giúp tao." Khi thấy thứ đó sắp tới gần mình, cuối cùng cả người cậu lùi lại phía sau, giữ chặt tay Tharn liên tục nói không thích, nín thở tìm kiếm sự trợ giúp từ Tharn, khiến người đang nghe mỉm cười.
"Mày ghét tắc kè?"
"Ừm!"
"Thế còn tao, yêu tao hay ghét tao?"
"Đây là vấn đề cần hỏi hả? Thằng Tharn! Đây là vấn đề cần hỏi bây giờ hả?" Type muốn tuôn một tràng mắng chửi Tharn, nhưng vì người lớn đều đang ở đây, cậu phải mắng cậu ta một cách lịch sự nhất. Type quay lại mở to mắt trừng cậu ta, nhưng chàng con lai lại thờ ơ cười.
"Trả lời trước đã. Tao sẽ giúp mày, còn nếu mày không trả lời thì chuẩn bị tinh thần đi, tối nay Thanya cũng có thể đặt con tắc kè dưới gối của mày đó." Nắm bắt được điểm yếu của ai đó, cậu thực sự muốn thay đổi quyết định trở lại sống ở căn hộ, Nhưng cứ như thế, Tharn vô tình biết được cậu ghét gì, cậu ta sẽ lấy cái này mà trêu chọc cậu.
"Ghét, tao ghét mày."
"Mày chắc chắn là trả lời vậy chưa." Tharn nói, hắn nhịn cười rồi quay lại nhìn em gái đang đứng đó.
"Thanya, mang con tắc kè tới đây."
"Không... Không, Tharn. Không, Tharn, không, tao nhận, tao nhận, tao nhận hết!" Sau khi nhìn thấy con tắc kè cao su có hoa văn đẹp mắt sắp được đặt vào tay Tharn, Type ngay lập tức kêu bọn họ dừng lại. Type nắm lấy cánh tay người yêu, muốn kéo cậu ta ra khỏi thứ đồ chơi đáng sợ kia.
Nếu qua được tình cảnh này, cậu sẽ đi lật tung mấy cửa hàng bán tắc kè cao su.
"Nào, trả lời câu hỏi của tao đi." Khi bị kéo, Tharn nhanh nhất có thể chộp lấy thứ đồ chơi trong tay em gái mình rồi giơ nó lên trước mặt người đang sợ hãi.
Lần này, mặt đối mặt với cái con tắc kè cao su kia, ngay cả khi cậu biết đó là đồ giả, toàn bộ cơ thể cậu vẫn cứng đờ.
"Không... Không. Đừng, Tharn... Tao không chơi nữa đâu."
"Ô, vậy trả lời câu hỏi trước đi." Dù muốn hay không, Tharn vẫn đem món đồ chơi kia tới gần hơn một chút, khiến Type hét lên.
"Yêu! Tao rất yêu mày, tao yêu mày nhất. Mày hả dạ chưa? Đem nó đi đi!" Type hét xong, người nghe cũng rất hài lòng. Tharn lấy nó đưa cho em gái.
"Anh sẽ đem vứt, em đi nói với bạn là anh sẽ gửi lại tiền." Tharn mỉm cười. Rất vui khi cả gia đình chứng kiến tình yêu tuyệt vời mà Type dành cho hắn. Nhưng không lâu sau...
Ầm!
"Đi chết đi, thằng khốn!" Chàng trai bị chọc ghẹo đến mức đỏ mặt giơ chân đá, rồi quay người đi ra sân sau. Không thèm bận tâm ai nghĩ gì về cậu nữa, bởi vì cậu đang tức giận... cực kì tức giận.
Mọi người trong gia đình đều im lặng, ngay cả Thanya cũng nhận ra sai lầm.
"Em xin lỗi, anh Tharn, em sai rồi."
"Không sao, để anh đi dỗ anh ấy, mẹ giúp con vứt cái này đi đi." Tharn xoa đầu Thanya, quay sang nói với mẹ mình. Sau đó, Tharn nửa đi nửa chạy tìm chàng trai đang tức giận, chàng trai đó giờ đang trút cơn giận lên mấy con cá chép trong ao của ba bạn trai.
"Tao ghét mày, thằng chó!"
Sau khi bực tức bước ra ngoài, Type một mình đi đến ao cá ngồi đó, cộng với việc cậu vẫn còn sợ hãi với cái thứ kia. Ngược lại, giữa món đồ chơi trẻ con và việc Tharn trêu chọc cậu...
"Tao ghét mày hơn tắc kè nữa!"
Ôi!
"Xin lỗi mà, giận tao hả?"
Lúc này, người đi ra ngoài tìm người yêu vươn tay ôm chặt eo cậu, tò mò hỏi.
"Đừng chọc tao nổi điên, trêu chọc tao vậy vui lắm đúng không, thằng khốn?"
"Không vui, nhưng tại tao chưa từng thấy mày sợ cái gì cả." Nếu không tính cơn ác mộng trong quá khứ.
Type gằn giọng nặng nề nói.
"Tránh xa tao ra, tao đang bực đấy, coi chừng tao đẩy mày xuống hồ cá."
"Thôi, thôi, tao xin lỗi mà." Chàng con lai dịu dàng nói, ôm eo Type càng chặt hơn. Hắn hôn xuống trán đối phương, đối phương quay đầu tránh né, cho thấy cậu vẫn còn tức giận. Nhưng Tharn không bỏ cuộc, tiếp tục dỗ dành làm hòa.
"Tao xin lỗi, tao sẽ không chọc mày nữa, đừng giận tao mà."
"Thật sự ghét mày."
Còn ghét bản thân vì luôn mềm lòng với cậu ta. Khóe miệng Tharn cong cong. Bởi vì hắn biết Type không còn quá tức giận với hắn nữa, cậu chỉ giận một lúc thôi, dỗ ngọt một hồi sẽ hết giận, nên Tharn mềm mỏng nói.
"Vậy cứ ghét tao đi, tao yêu mày là được rồi."
Người nghe đột nhiên sững người một lúc, sau đó vô thức cười cười. Nhưng... cậu không thể dễ dàng cười với cậu ta như vậy, cậu quay sang phía ao cá rồi lạnh lùng nói.
"Mày chuẩn bị tinh thần để khóc đi. Lần này mà đến nhà tao, tao bảo bố tao cho mày ăn cay đến chết thì thôi!"
Trái tim lại trở nên mềm yếu, nhưng dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy là không được.
Những từ đó khiến người nghe không hiểu sao lại phát run, bởi vì hắn còn sợ bố vợ hơn là đồ ăn cay.
"Mày đừng tàn nhẫn vậy mà."
"Không phải mày tàn nhẫn với tao trước hả, để rồi xem. Lần này mày chết chắc dưới tay bố tao rồi!" Type cười chế nhạo, nắm lấy cánh tay đối phương rồi quay lại đối mặt với cậu ta.
"Tao là kiểu người mạng đền mạng, vậy nên nếu còn dám lấy tắc kè ra hù dọa tao, tao thề sau này tao sẽ không nấu mấy món mày thích nữa!" Nói xong, Type phủi bụi trên quần, quay lưng nhếch mép rồi trở vào nhà. Chỉ còn lại người vừa dỗ dành bàng hoàng ngồi đó.
Type không giận, nhưng cậu là muốn trả đũa, phải không?
"Thôi không sao, có thể chỉ ác hơn lần trước chút thôi, mình cũng không dễ chết thế." Lời nói của Tharn cũng chỉ tự trấn an, quay lại nhìn bóng dáng mờ dần của cậu.
Type có thể vừa yêu vừa ghét, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì cả hai đang rất yêu nhau, nên tính tình thế nào cũng chấp nhận được hết.
"Nhưng sau này, nếu mình đặt một con tắc kè lên gương, cậu ấy sẽ nhào vào lòng mình chứ?... Dễ thương ghê." Tharn cũng không tự nhìn bản thân mình, bản thân cũng giống tính cách Type-yêu-và-ghét.
Những người nói họ không tham lam điều gì, nhưng thực tế là họ tham lam hơn bất kỳ ai khác. Chẳng cần phải nói, muốn vợ nhào vào vòng tay là việc còn khó hơn đi lên trời.
"Meo~~"
"Ha, dễ thương quá."
"Mày đang xem cái gì vậy, Tharn. Da gà tao nổi lên hết rồi nè."
"À, là phim tài liệu Thế giới động vật."
Type vừa về sau khi đi xem phim với đội bóng đá, cậu quay đầu nhìn chàng con lai cao lớn nửa nằm, nửa ngồi xem TV, trên mặt là nụ cười vui vẻ. Bốn con mắt của hai người mở to nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, mãi đến khi cảnh trên màn hình bắt đầu thu hút cậu, cậu mới nhảy lên sofa rồi ngồi xuống.
"Mày rõ ràng đang xem mấy con mèo hát hò."
Cái gọi là bộ phim tài liệu Thế giới động vật của cậu ta là mấy con mèo tai cụp Scottish này đang kêu meo meo ngân nga theo bài hát nào đó không rõ ràng, còn ban tổ chức cứ vỗ tay tán thưởng, khen chúng rất dễ thương và thông minh vì chúng có thể hát theo nhịp điệu nhạc. Cái này như chỉ thẳng vào những người không yêu động vật và không yêu trẻ con như cậu (cậu không phải là người đầy tình yêu thương đâu). Type nhướn mày, quay sang nhìn chồng mình đang im lặng.
Cậu ta giống kiểu người nên xem mấy bộ phim giết người thay vì coi mèo con hát.
"Xem cũng được mà ha, tao tình cờ thấy cái kênh này. Tao nghĩ tụi nó khá dễ thương, mày cũng thấy đó, nhỏ nhỏ mềm mềm biết bao nhiêu." Tharn nói, trong khi quay đầu tiếp tục nhìn vào màn hình TV, đúng lúc màn hình hiện cảnh con mèo Ba Tư nhảy lên đùi chủ để nằm, ngước đôi mắt nhỏ nhìn chủ trìu mến, như muốn nói... Hãy trở thành con sen của ta.
Người nghe tò mò hỏi.
"Đừng nói mày là con sen của mấy con mèo nha."
"Không, tao chỉ cảm thấy dễ thương."
Type trả lời lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc "Tao nghĩ mày không thích mèo, mà mày thích thói quen quyến rũ đó của mèo."
"Hahahahaha." Tharn lập tức lắc đầu rồi duỗi chân ra.
"Tao còn chưa nói gì mà."
"Hừm, nhìn mày thôi cũng đủ đoán được rồi. Tao tốt bụng nhắc trước, nếu mày nhận nuôi mèo lung tung, đem về đây tao chém nó đấy!" Chàng trai ghen tuông bây giờ không thèm che giấu là mình đang ghen, khiến người nghe quay đầu cười nhẹ.
"Sao tao phải ra ngoài tìm mèo khi tao đã có một con mèo như vậy rồi?" Tharn cười xấu xa, đưa tay vuốt tóc cậu, rồi nhẹ nhàng tách tóc ra một chùm nhỏ.
Chết tiệt!
"Thằng quần, tao không phải là mèo, đừng nhìn tao với ánh mắt chó động dục đó. Hôm nay tao mệt, tao chắc chắn không làm với mày." Chàng con lai đang ngồi hiểu rõ ràng, nghe cậu đe dọa chỉ biết cười. Đừng xem tao là con thú bốn chân mà bắt nạt, vì vậy Tharn không còn cách nào khác ngoài cười bất lực.
Dễ giận, nóng nảy, giữ kĩ những thứ của mình, yêu đời, khó chiều... Mày cũng là một con mèo con thôi.
Đương nhiên lời này Tharn sẽ không nói ra khỏi miệng, hắn nhìn chàng cầu thủ mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh, sau đó tiếp tục quay đầu về phía TV.
Hình ảnh nghịch ngợm và dễ thương của mấy chú mèo con trên TV khiến hắn không thể không tưởng tượng.
Nếu Type dịu dàng như một bé mèo... Cũng tốt đấy chứ.
"Hừm."
Nửa đêm, Tharn nửa tỉnh nửa mê khi nhận thấy người bên cạnh mình đang trằn trọc, liên tục khó chịu trở người qua lại, hắn sợ Type gặp ác mộng nên vội vàng tỉnh táo.
Type đã ngừng gặp ác mộng từ năm nhất, bây giờ cả hai đều là sinh viên cuối cấp, Tharn vẫn không yên tâm về việc bóng ma thời thơ ấu của Type liệu có bất ngờ trở lại hay không. Hắn tức cái tên khốn điên khùng kia đã làm chuyện đồi bại như vậy với một đứa trẻ, đến nỗi để lại một kí ức đau đớn khó mà xóa mờ trong lòng cậu.
Hắn quay lại nhấc người lên một chút, căng thẳng xuyên qua bóng tối nhìn chàng trai nằm cạnh mình.
"Type, Type, mày sao vậy?" Hai bàn tay to khẽ lay vai cậu, hắn cảm thấy cơ thể cậu quá nóng, cậu thoáng mở mắt.
Tách!
Đến khi chàng con lai đẹp trai bật đèn ở đầu giường, ánh đèn vàng lập tức chiếu sáng cả căn phòng. Nhờ thứ ánh sáng này mà Tharn lần đầu tiên thấy được một thứ hết sức kì lạ cả đời chưa từng thấy qua.
Tai mèo.
"Đợi đã... Này, ây Type, cái gì đây."
Tharn mở to mắt nhìn đôi tai đen nhô ra khỏi đầu cậu. Hắn đưa tay lắc nhẹ vai cậu, đợi chủ nhân của đôi tai mau chóng thức dậy trả lời câu hỏi của hắn, đợi cậu nói với hắn là cậu cố tình đeo tai mèo giả để dễ thương đùa giỡn với hắn... Nhưng Type không phải kiểu người sẽ làm mấy thứ như thế.
Thay vì tỉnh ngủ, cậu lại run run dơ hai tay lên... như muốn chiến đấu vậy.
"Meow~~"
Mềm mại ghê.
Chàng con lai đẹp trai im lặng suy nghĩ, cảm nhận đôi tai mềm mại như thật kia. Nhưng không phải là hắn nghĩ nhiều đâu... nó thật sự nhúc nhích nè.
Ngoài ra, khi hắn tách ra đám tóc dày xung quanh tai, hắn thấy đôi tai kia quả thực mọc ra từ đầu cậu, vậy nên hắn muốn thử... ô.
"A, đau quá, Tharn. Sao mày kéo tai tao?" Tharn kéo tai Type làm cậu rất nhanh tỉnh giấc, bị đau làm cậu hét lớn khiến Tharn thở phào.
Vẫn cùng là một người trước đây, vẫn là Type lúc trước.
"Tao chỉ muốn hỏi tại sao mày lại mọc ra tai mèo thế này." Vừa dứt câu, người nghe đã phóng tới cái nhìn mày có bị điên không.
"Không tin thì mày tự sờ thử đi." Tharn vừa nói vừa đưa tay cậu lên chạm vào đỉnh đầu, điều này cũng khiến Type tức khắc mở to mắt cả kinh.
"Ê này! Mày làm gì tai tao vậy?" Type vẫn không tin rằng đó là tai cậu, Tharn hít một hơi thật sâu.
"Tao không làm gì hết, nhìn đi, nó thực sự mọc ra từ đầu mày, nó còn cử động nữa nè." Nghe xong, người nghe mặt như muốn khóc. Biểu cảm choáng váng tự xoa xoa tai của mình, cùng lúc đó, Tharn cũng nhận ra một chi tiết nhỏ.
Ừ!
"Meow ~ ~"
"Này!"
Hắn nhìn thấy thứ gì đó di chuyển dưới chăn, hắn đưa một tay nắm lấy nó, kết quả là làm Type la to. Tharn hơi giật mình mở to mắt, hắn giở chăn lên, rồi hắn nhận thấy hóa ra nó là... một cái đuôi.
"Hả? Đuôi của tao? Meow.... Mày bắt lấy nó, tao cũng cảm nhận được mày cầm nó." Type run rẩy và nhìn cái đuôi lông đen mượt đang vẫy không ngừng giữa những ngón tay của Tharn. Điều này khiến cậu cười không nổi.
"Có cảm giác như tao đang nắm lấy cánh tay của mày hả?"
Lúc này, Tharn hẳn đã nghĩ đến việc đi bệnh viện, nhưng hắn cũng muốn chắc chắn là Type không đùa với hắn.
"Meow... Giống như mày đang chạm vào tay tao vậy. Tharn, tao có thể làm nó cử động nữa!" Type có vẻ sắp suy sụp tới nơi, bên tai lại nghe người bên cạnh rắn rỏi nói.
"Mày đúng là mèo con."
"Tao không phải mèo!" Chàng trai mệt mỏi nhỏ giọng phản bác, ngay cả khi cậu ngẩng đầu lên thì giọng vẫn nhỏ xíu. Nếu người ta thường so sánh vợ mình với con gì, thì chắc chắn là so với một con mèo.
Đột nhiên.
"Hưmmm! Đừng chạm vào hông tao."
"Mày đúng là phóng đãng, Meow."
"Đừng gọi tao là Meow. A!"
Như mọi người thường nói mèo luôn thất thường và hay thay đổi. Nhưng không phải là không có phương pháp. Khi cả hai đang cãi nhau, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới hông, giữ đuôi rồi nhào nặn tới lui. Ngay cả mấy con mèo hung dữ nhất cũng sẽ trở nên dịu dàng, rồi dang rộng hai chân, sau đó hành động như thể... chúng muốn quyến rũ người khác phạm tội.
Cứ như thế, việc đi đến bệnh viện bị quẳng sau đầu, vì Tharn muốn chăm sóc con mèo này trước đã.
Khi Tharn tiến vào, bên tai toàn nghe tiếng meo meo lẫn cả tiếng rên rỉ y hệt một con mèo.
Điều này bình thường khó có thể xảy ra, vì vậy Tharn chỉ tận dụng khoảng thời gian vui vẻ này.
"Ô! Sao mày đá tao?"
"Vậy sao mày cứ đụng chạm thắt lưng của tao! Sờ sờ như có cái gì mọc ra từ đó vậy."
Sáng sớm, Tharn gần như bị đá rớt giường. Chàng trai bên cạnh bực mình nhấc chân lên đá, trong khi hai tay cậu bảo vệ eo vì thằng chồng khốn kiếp của cậu cứ sờ mó, vậy nên cậu mới đá cậu ta. Cứ tưởng tượng một buổi sáng thức dậy chợt thấy quần dài trên người mình bị kéo xuống rồi có ai đó cứ liên tục đụng chạm mông mình, ai mà không kinh hoảng nổi điên cho được.
Cái nhìn này khiến Tharn cảm thấy hơi bất lực.
"Này, xấu tính ghê, đêm qua mày dễ thương đến chừng nào."
"Dễ thương cái quỷ, đừng ngủ mớ nữa, đi tắm đi nếu không muốn trễ giờ học!" Type trầm giọng nói. Người bị chiếc gối đập tới cảm thấy hết sức vô vọng, như thể cậu ta mất đi thứ gì rất quan trọng. Type bước vào phòng tắm với biểu tình bực bội. Thử xem sáng sớm bị vuốt ve mông xem có bực bội không.
"Giấc mơ quái quỷ đêm qua!" Khi nghĩ lại giấc mơ đêm qua, Type đưa tay lên gãi đầu, tự thì thầm với chính mình.
Trong mơ cậu lại đòi Tharn làm, chưa nói không như bình thường... cậu thế mà rên rỉ như một con mèo.
Chàng trai đang suy nghĩ nhìn xuống bản thân và nhận ra....
"Cái giấc mơ tội lỗi này, mình ướt rồi, khốn kiếp."
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đi vào nhà tắm. Cậu thể nào cũng phải tự hỏi... làm sao mà cậu có thể mộng tinh cơ chứ, ngay khi tuần nào cũng làm ba nháy?
Câu hỏi này dự là Type sẽ không bao giờ có được câu trả lời.
"Ê, gần đây thằng Tharn nó cứ điên khùng sao á."
"Vụ gì?"
"Nó thích xem AV."
"Ê, gì ghê vậy?"
Sau giờ học, Type đã trút giận chuyện tình yêu của mình lên thằng bạn. Tharn ở trong câu chuyện đó, người tự nhận định mình là gay... Lại xem porn nam nữ.
"Thằng Tharn xem porn á?"
Câu hỏi này khiến Type phẫn nộ nhìn thằng bạn.
"Không phải porn, thằng chó này, nó xem cái đó tao cũng chẳng sao cả. Nhưng nó lại đi đến mấy cửa hàng đĩa để thuê một loạt phim động vật. Ha, toàn là phim tài liệu về động vật thế giới, tao thậm chí còn không được xem phim." Type nặng nề nói, nhìn cái tên lười biếng cứ suy nghĩ lung tung này. Techno lẩm bẩm.
"Mẹ ơi, ai biết được cái gọi là AV của mày là dạng video về động vật (Animal Video)... Vậy thì, xem mấy cái này có gì sai đâu."
Câu hỏi này khiến Type xì một tiếng, vì cậu ta hơi...
"Bây giờ mỗi lần xem xong là nó cứ muốn làm với tao, mày không biết nó điên cỡ nào đâu, mỗi lần xem mấy con mèo hát, nó cứ đến ôm tao. Tao nghĩ nó bị tâm thần rồi." Type nghĩ không nên để Techno biết là, mỗi khi cậu kêu mấy tiếng là Tharn đều rất ngoan ngoãn nghe lời cậu, vậy nên cứ khi nào cậu thấy mấy con mèo kêu meo meo, cậu luôn cảm thấy rất kì quái.
Chắc là vì giấc mộng đêm đó.
"Chậc cái thằng quần đó, nó có thể tự chui vào phòng xem hoặc tìm người khác mà."
Sau khi Type nói xong, có cuộc gọi đến nên cậu đứng dậy đi tới một góc, còn lại Techno bàng hoàng ngồi đó.
Khi câu nói tiếp theo của Type lọt vào tai Techno, câu hỏi tiếp theo No tự hỏi mình là...
Có chuyện quái gì với hai thằng đó vậy?
"Ha, mày tìm thấy video mèo mới nên muốn tao về xem với mày á, đừng có phát điên nữa... Được rồi, tao về ngay, hẹn gặp mày ở phòng ngủ."
Mày đang lo lắng về việc chồng mày ám ảnh với cái thế giới động vật kia, thế sao mày lại đồng ý lập tức chạy về xem cùng cậu ta thế hả?
Đối với một người độc thân như Techno, câu hỏi này đúng là không thể hiểu nỗi.
"Ây Type, Valentine năm nay..."
"Thôi!"
"Tao còn chưa nói gì mà."
"Mày nói mấy chữ đầu thôi là tao biết luôn thằng em mày muốn gì đấy."
Thara cười đến run người, hắn chỉ mới mở đầu chủ đề muốn nói mà người yêu đã chặn trước, cậu hỏi:
"Năm nay mày lại tính làm gì vậy? Lại lí do gì nữa đây, ây, vì gia đình mày theo nước ngoài nên ngày lễ Valentine rất quan trọng? Thôi, khỏi cần nói, tao ở với mày bao nhiêu năm rồi, nào là Giáng sinh, nào là Valentine, rồi còn gì mà "Mày có muốn kỉ niệm Valentine trắng không?" Mẹ, đâu ra mà nhiều ngày lễ quan trọng vậy?'' Giọng của Type hơi bất lực, quen nhau cũng 3 năm rồi, sao mà cậu không biết cái thằng người yêu lai Tây này từ ngoại hình, tính cách đến phong cách sống như thế nào chứ.
Năm đầu tiên yêu nhau vì khá nhiều chuyện xảy ra nên cậu ta không bày vẽ ra mấy cái như vậy, nhưng yêu nhau đến năm thứ hai là bắt đầu kỉ niệm một đống ngày thế này.
"Tại ba tao lớn lên ở nước ngoài nên gia đình tao coi trọng mấy ngày lễ phương Tây lắm. Ba tao qua Thái học rồi mới gặp và quen mẹ tao. Nhà tao tổ chức mọi ngày lễ từ lễ Songkran đến Giáng sinh. Vậy nên Giáng sinh này đến nhà tao ăn cơm nha~"
Ăn cơm với gia đình thì không sao, tại cậu cũng thân với gia đình Tharn, nhưng ngày lễ tình nhân năm ngoái lại giở trò lừa cậu đi ăn mừng kỉ niệm.
Kết quả là... xấu hổ muốn chết.
Cả cái nhà hàng chỉ có mấy cặp vợ chồng tay trong tay đi vào. Hai thằng con trai bước vào quán ngay lập tức biến thành tiêu điểm của toàn bộ ánh mắt trong quán, cậu không biết là do Tharn quá nổi bật, hay do Tharn thể hiện tình yêu với cậu quá rõ ràng làm mọi người đổ dồn sự chú ý đến họ.
Thế nên cậu... từ chối đi ăn mừng kỉ niệm Valentine năm nay.
"Còn nữa, tao với mày đi ăn nhân ngày Valentine trắng đi?"
Type lập tức trợn mắt, sau đó vờ như không nghe.
"Mày nói cái gì?"
"Au, không phải mày bảo chỉ cần tao nói thôi mày cũng đã biết thằng em này của mày muốn gì luôn hả?"
"Của mày chứ không phải của tao, dù đúng là tao dùng nó nhiều hơn mày." Chàng trai phương Nam trả lời, thở dài như thừa nhận mình thua trước Tharn.
"Không đi ăn." Tharn nói chắc nịch "Vậy thì ăn ở nhà."
"Rồi rồi, sao tao dám cãi mày? Vậy mày muốn sao?" Type nói vậy, Tharn chỉ biết cười:
"Không muốn gì hết, tao chỉ nói trước để phòng lỡ ngày đó mày trốn đi với thằng No."
"Bộ tao khó tin vậy hả, nói thử xem... mày muốn lãng mạn thế nào?"
Type biết nếu Tharn thông báo cho cậu biết trước thì có nghĩa là cậu ta đã chuẩn bị cho Valentine theo phong cách của cậu ta... giống như năm ngoái, cậu ta đặt nhà hàng trước rồi lừa cậu tới.
"Trên giường thì không tính rồi, chắc chắn hôm đó sẽ kết thúc trên giường..." Tharn biết Type sẽ không phản bác.
Chẳng lẽ lên giường trải ga giường, giăng màn chống muỗi rồi ngủ? Chắc chắn kết thúc trên giường rồi, chỉ là trên giường có mặc quần áo hay không thôi.
Suy nghĩ này khiến thằng em cậu không tự chủ mà muốn ngóc đầu dậy.
Trong khi đó, chàng con lai mở to mắt chân thành nhìn chằm chằm cậu, như muốn nói "Type! Chuyện này quan trọng thật đấy!".
"Tao chỉ muốn ngọt ngào tí thôi mà."
"Ngọt ngào tới mức nào?"
"Siêu~~~~~~~~~~~ngọt ngào." Thara cố tình kéo dài giọng.
Như thế đã khiến Type muốn tự tử rồi, vì cậu vốn không phải kiểu người ngọt ngào, nói thẳng ra là cậu như thế... chỉ để Tharn vui vẻ. Ở bên nhau mấy năm rồi, thỉnh thoảng chiều theo cậu ta một chút... cũng không thiệt hại gì.
Vấn đề là, cái siêu lãng mạn mà cậu ta nói là như thế nào.
***
"Vậy nên mày quyết định làm chocolate hả, ồ hổ, hay á nha."
"Im đi, mày đến phụ tao cắt chocolate đi No."
Tharn muốn ngọt ngào nên đương nhiên người mang danh người yêu tốt nhất thế giới này phải chuẩn bị gì đó, thế là Type gọi rủ thằng bạn thân cùng đi đến chỗ mua dụng cụ làm đồ tráng miệng, mua xong thì kéo nhau về nhà Techno.
Để công bằng thì cậu cũng phải chuẩn bị gì đó, vậy nên cậu sẽ tạo gì đó bất ngờ cho bên kia, nhưng mà chuyện chàng trai phương Nam tập tành làm sô cô la... Tharn đều biết hết rồi.
Do vậy nên Type không chỉ mặt dày quấy rầy bạn mình mà còn như muốn cắm trại luôn trong bếp.
Lúc này, hai chàng trai vốn là cầu thủ giờ chuyển sang nghiêm túc cầm dao... vô cùng phấn khích cắt chocolate.
"Nói nghe nè Type, mày đi mua phải nhanh hơn không, tới tiệm nào đó mua đại đi cho khỏe." Valentine cô đơn đã đành, No còn phải giúp Type chuẩn bị quà cho người yêu, thật sự không thể không bất bình lên tiếng.
Techno hiểu Type yêu bạn trai, cũng hiểu cảm giác muốn làm gì đó cho người yêu, nhưng làm chocolate... có vẻ không đúng phong cách của Type lắm.
"Vậy thì còn gì ngọt ngào nữa."
Type vẫn kiên định với ý tưởng của bản thân, sau đó quay đầu nhìn nồi nước trên bếp, thấy nước bắt đầu sôi thì lấy bát inox đặt lên trên mặt nước.
Techno vẫn không hiểu.
"Tharn có biết mày làm hay mua đâu. Vì sự an toàn của bụng thằng Tharn, tin tao, đi mua đi mày." Techno tiếp tục thuyết phục Type, vì như thế thì tay trống có thể tránh đau bụng cũng có thể ăn được chocolate ngon. Còn ăn thế nào thì Techno biết hai người chắc chắn sẽ có cách ăn ngọt hơn cả chocolate.
Không có chocolate thì hai người họ vẫn làm nhau kịch liệt đấy thôi.
Tuy nhiên, bên kia không trả lời, chỉ mở video hướng dẫn làm chocolate, nghiêm túc làm theo từng bước từng bước, từ từ đổ kem tươi, sau đó cho chocolate đen vào, nhưng khi video dạy đến phần đổ vào khuôn, Tiwat thay vào đó lại...
"Ơ Type, trong công thức có đổ đường nhiều vậy đâu!" Techno la lên, vì thằng bạn thân đột nhiên lại lấy bát đường rồi... đổ vào gần nửa nồi.
Type quay sang cười xấu xa.
"Nó muốn ngọt thì tao cho ngọt." Type chỉ nói thế rồi tiếp tục đổ nước đường vào chất lỏng sẫm màu sau đó... khuấy đều.
Thấy thế, Techno chợt nghĩ... Đây không phải là một chàng trai lãng mạn đang làm món tráng miệng cho người yêu mà là một phù thủy đang nấu thuốc độc thì đúng hơn!
"Tao nói mà, ngay lúc đầu mày đòi làm chocolate là tao thấy sai sai rồi. Đáng lẽ tao phải biết được âm mưu của mày mới đúng."
Rõ ràng là Type muốn chỉnh người yêu.
Type cười đến run người.
"Nó nói muốn ngọt thì tao chiều theo nó đây nè." Type nói vậy rồi không nói gì nữa, vừa làm chocolate vừa ngâm nga, còn kiểm tra chắc chắn đường tan hết và mọi thứ đều như bình thường.
Sau đó Type cho chocolae vào tủ lạnh, xong xuôi liền đi ra ngồi tán gẫu với thằng bạn vẫn đang không thể tin được.
Techno biết quá trình yêu đương giữa hai người là từ ghét đến yêu, vậy nên No khá chắc chắn là Type không chỉ muốn chỉnh người yêu mình. Hiện tại Type đã hiền hơn trước khá nhiều, No còn không thể tin được Type thoắt một cái đã thay đổi tính tình sau vụ chọc tức mấy chị gái chuyển giới* lúc năm nhất kia. (*Bản gốc là กะเทย (Kathoey))
Đàn anh Type hiện tại là mẫu hình mà rất nhiều đàn em ngưỡng mộ muốn noi theo.
Ai cũng nói Type điềm đạm, thông minh và đáng tin, phóng đại đến mức No mỗi ngày nghe đến muốn điên, thử cho mọi người thấy Type đối xử thế nào với người yêu thì... chắc chạy cong đuôi hết!
Vậy nên Tharn chịu được tính khí nóng nảy ranh ma của Type thì cũng hay thật.
"Ngoài chocolate thì còn gì nữa?"
Type quay lại nhìn No.
"Sao mày biết?
"Sao không biết được, mày tính dùng chocolate này chỉnh thằng Tharn chứ gì. Mày cũng nên tìm thêm món quà nào đàng hoàng làm thằng Tharn vui đi. Tao biết mày yêu nó nhiều hơn muốn chỉnh nó mà." Techno nói, Type khựng lại một chút rồi cười thừa nhận.
"Ừm, đúng là tao quan tâm đến nó." Nói xong cậu liền nghĩ đến món quà mình đã chuẩn bị.
Cũng không phải món quà gì kì lạ, nhưng cậu muốn xem biểu cảm của Tharn lúc nhận được quà.
"Sao mày biết vậy No?"
Type vừa nghĩ vừa hỏi, sau đó nhìn người đã đoán được hết việc cậu muốn làm, Techno cười đáp lại:
"Nói thật thì tao hiểu tụi bây như chơi 3P với tụi bây luôn. Từ lúc tụi bây bắt đầu hẹn hò đến lúc lên giường, đoán mỗi món quà sao mà làm khó được tao." Techno nói không biết xấu hổ, khiến Type nheo nheo mắt...
Bốp!
Một cái tát rơi xuống đầu Techno.
"Sao đánh tao?"
"Còn dám hỏi, một cái đánh là còn ít, mày biết nhiều vậy, tao sợ mày đi nói với thằng Tharn. Rồi mày nói cái gì mà chơi 3P? Chỉ có tao với thằng Tharn thôi. Nếu cô đơn quá thì đi tìm bồ đi." Chàng trai phương Nam hung dữ nói, bạn bè thì bạn bè nhưng chồng thì không chia sẻ được đâu.
"Ôi, cái đầu tao để mày đánh hả? Ba tháng nay theo đuổi hết em này đến em khác rồi, một ngón chân còn chưa đụng đến được chứ đừng nói đến yêu đương." Techno bất lực trả lời, vì mấy năm nay có dùng mọi cách theo đuổi người ta nhưng không lần nào thành công, Type cười vỗ vai Techno.
"Rồi rồi, từ từ cũng có, giờ mày cứ giúp tao đi... coi như mày tích đức." Techno liếc nhìn cậu, sau đó chắp tay.
"Thằng quần Type, tao đã quá mệt mỏi khi giúp mày rồi, chừng nào mày mới biết thương cho tao đây?"
Ngay cả Tharn cũng nói cách tốt nhất là chịu thua Type.
Người nghĩ như thế này không biết sắp có chuyện xảy ra... Đối tượng nhắm tới Techno kì thực không ở đâu xa.
Tiwat chỉ cười với No, trong đầu đang đoán Tharn sẽ chuẩn bị món quà bất ngờ gì cho cậu và liệu cậu ta có bất ngờ với món quà của cậu không?
***
Sau đó, ngày lễ tình nhân đã đến.
Vào ngày ngập tràn màu hồng của tình yêu này, các cửa hàng cố hết sức trang hoàng kỉ niệm cho ngày lễ tình nhân, nhìn đâu cũng thấy các cặp đôi nắm tay nhau, ai đi cùng người yêu cũng có chút sợ hãi với tình cảnh đông đúc này, nhưng vì không cần phải đi ăn bên ngoài, Type vẫn có thể chịu đựng được.
Hôm nay Type phụ trách đồ ăn, nhưng chỉ có mấy món Thái và cà ri xanh, điểm nhấn là chocolate. Có vẻ không lãng mạn lắm vì cậu chỉ việc gọi đặt đồ ăn đến.
Dù sao hóa đơn cũng là Tharn thanh toán.
Vậy nên Type đã đi xem qua tất cả các nhà hàng phương Tây có dịch vụ giao đồ ăn tận nhà, cậu đặt salad, súp với mì ống. Cậu chỉ không đặt món tráng miệng thôi vì chàng trai phương Nam rất tự tin là không có món nào có thể qua được chocolate mà cậu tự tay làm.
Đến khi dọn bàn xong hết, cái người buổi sáng có tiết mới về đến nhà.
Cốc cốc.
"Chơi trò gì vậy, có chìa khóa mà còn gõ cửa?" Type chế giễu, cậu biết người kia lại bày trò nhưng vẫn hợp tác đi đến mở cửa, sau đó mới phát hiện...
Phụt.
Một bó hoa hồng, không, nhiều như vậy chắc cỡ 99 bông, Type nhìn cảnh tượng này mà nổi da gà.
Bó hoa này có khi... còn lớn hơn cả cậu.
Type kinh ngạc nhìn lên chủ nhân của bó hoa hồng đỏ khổng lồ kia, chỉ thấy... trên môi cậu ta là nụ cười rạng rỡ.
"Thích không?"
"Nếu tao nói mày làm tao sợ đến nổi da gà thì mày có giận tao không?" Type thẳng thừng trả lời vậy làm người vừa cất công chuẩn bị 99 bông hồng lắc đầu cười bất lực, Tharn đi đến rồi cúi xuống... hôn lên má cậu.
"Đâu có đáng sợ đến thế..."
"Tại gia đình tao có truyền thống thế mà." Nhìn xem, cái tên con lai cao lớn này lại đem ba mẹ ra làm lá chắn.
Người nghe không nói được gì, chỉ có thể nhìn cậu ta đặt một nụ hôn kiểu Pháp* lên má cậu.
(*Nói đến hôn kiểu Pháp nhiều người nghĩ đến hôn môi nhưng thực tế ở Pháp còn có hôn má để chào nhau hoặc bày tỏ tình cảm hay sự thân mật.)
"Với lại tao không giận đâu. Mày mà nhận hoa hồng rồi cười ngọt ngào với tao thì lúc đó tao lại tưởng mày bị ai nhập."
Tharn cũng không quên trả lời câu hỏi trước đó, Type chỉ biết lắc đầu bất lực.
Tharn cũng biết là Type không thích, vì cậu nghĩ làm như thế thì giống như đang xem cậu là con gái, nhưng hắn vẫn muốn mua.
Dù sao Type không còn cọc tính như trước đây nữa, giờ cậu biết mọi việc Tharn làm đều là bày tỏ tình yêu, thế nên cậu nhận lấy bó hoa hồng đẹp đẽ kia, tiếc là... nhà không có bình hoa nào cả.
"Tao không nghĩ là mày sẽ mua hoa, trong tình huống bất ngờ này đừng có trách tao phải tìm cách chữa cháy khẩn cấp." Type cười nói, cậu đổ đầy nước vào một cái chậu trên ban công, sau đó bê vào phòng, đem bó hoa hồng cắm vào.
Không biết Tharn đã bỏ ra mấy trăm bath để mua bó hoa này, nhưng vào tay Type thì có lẽ giá trị của nó còn chưa đến mấy bath.
Những đóa hồng rực rỡ trong chậu... Nếu làm thế với mấy cô gái bình thường, chắc chắn bị đánh cho te tua rồi.
"Hahahahaha dù sao vẫn tốt hơn tao tưởng tượng, tao cứnghĩ nơi đóa hoa đó phải ở là thùng rác." Thara gật đầu nhìn lướt qua chiếcthùng rác nhỏ cạnh bếp, Type mỉm cười:
"Dù sao thì cũng cảm ơn mày... Bó hoa hồng mà tao nhận được hôm nay chắc đời này có thể đánh gục được rất nhiều cô gái." Mặc dù vậy, chàng trai phương Nam có thể cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực càng lúc càng nhanh. Nụ cười của cậu dường như cũng khiến Thara cảm thấy như vậy.
Mặc dù mua một món quà như vậy đúng là phí tiền, còn hết sức ngu ngốc nhưng Type cũng không nghĩ đến việc sẽ mắng chửi rồi cấm cậu ta làm như thế. Cậu ta muốn bày tỏ tình yêu thì cậu cứ vui vẻ nhận lấy thôi.
Có ngu mới không nhận lấy tấm lòng đó, còn ngu hơn nữa nếu cậu đẩy nó đi cho người khác.
Type vừa nghĩ vừa mỉm cười nhìn túi giấy dài trên cổ tay người kia.
"Gì thế?"
"Qùa cho mày đó." Tharn trả lời rồi đưa túi cho cậu.
Có một cái chai gì đó trong túi, Type mở ra xem thử thì thấy... rượu vang đỏ.
"Tao sẽ chuốc cho mày say rồi đem mày lên giường." Tharn đùa, Type cười trả lời lại:
"Nhắm làm được thì thử đi."
"Vậy lát nữa tao thử." Nói xong, cả hai cùng bật cười. Sau đó Tharn cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
"Chúc mừng Valentine."
Type cũng đáp lại: "Ừm, Valentine vui vẻ."
Cách mà TharnType kỷ niệm cho lễ tình nhân đúng như tên gọi, ngày kỉ niệm tình yêu.
Sau bữa tối, Tharn cảm thấy rất hài lòng, vì được ăn những món mà hắn thích, còn cùng nhau nhấm nháp loại rượu vang đỏ mà hắn đặc biệt mua về, thậm chí cuộc trò chuyện tại bàn ăn cũng toàn là tiếng cười vui vẻ, không khí lễ tình nhân tràn ngập nơi ở của hai người.
Sau khi tốt nghiệp mà chuyển ra ngoài một mình có lẽ sẽ cô đơn lắm.
"Tốt nghiệp xong thì tao với mày nên chuyển đi đâu đây?"
Vừa nghĩ về việc đó, Tharn lập tức hỏi Type, vì cả hai lúc này đang học năm cuối, cỡ một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học. Câu hỏi này khiến Type nhíu mày.
"Chuyển đi đâu? Tao muốn ở đây."
"Ô, tốt nghiệp xong mày tính ở đây tiếp hả? Mày tính học năm năm đại học luôn à?"
"Không phải, tao chưa nói mày biết hả?"
Người nghe mặt đầy dấu chấm hỏi lắc đầu, chắc chắn là cả hai chưa từng bàn đến chuyện này, điều này làm cho chàng trai mang vẻ mặt trầm tư gãi gãi cằm như đang nghĩ ngợi, nhưng vẫn quyết định nói ra:
"Giáo viên hướng dẫn khuyên tao nên học tiếp, nên tao mới quyết định học thạc sĩ ở đây luôn."
Chàng con lai không nói lời nào, hắn không có ý kiến gì về kế hoạch nghề nghiệp sau này của Type, chỉ là nghe cậu nói sẽ tiếp tục học cũng không làm hắn lo lắng lắm... mà cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.
"Vậy là được rồi, tao còn tưởng mày sẽ bị bố bắt về quê..."
"Đó mới là vấn đề, haiz, mỗi lần nói đến chuyện này là bố tao nổi nóng. Lúc tao còn nhỏ thì nhất quyết gửi tao lên Bangkok học. Giờ lớn rồi thì gọi từ sáng đến tối bảo tao tốt nghiệp xong thì về phụ việc nhà. Bộ ở nhà có chuyện gì hả, thật ra bố mẹ tao làm việc cùng nhau mấy năm nay rất ok, chưa bao giờ cần tao giúp, không hiểu sao giờ muốn tao về cho bố nuôi, nhìn tao đi Tharn, cứ tưởng tượng một thằng lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ chìa tay xin tiền bố. Nên tao nói với bố là tao sẽ tiếp tục học để bố khỏi kêu tao về nữa." Nói đến đây có vẻ Type thật sự rất tức giận, cậu phàn nàn một lúc rồi thở dài.
"Không phải tao không thương bố hay không muốn về sống với bố mẹ mà tao không muốn làm công việc kinh doanh của gia đình, tao muốn tự tao kiếm tiền rồi chu cấp cho bố mẹ hơn là để bố lấy thu nhập hàng tháng đưa tao như trả lương cho nhân viên."Tharn hiểu lý do của đối phương.
Ba Tharn cũng có một công ty, và người anh trai vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh về cũng đến đó phụ việc nên ba mẹ hắn bắt đầu hỏi hắn có dự định gì cho tương lai. Nhưng Tharn yêu âm nhạc đến mức không muốn từ bỏ âm nhạc để đi theo vị trí quản lý, vậy nên hắn quyết định tiếp tục làm việc trong lĩnh vực của mình.
Mỗi người đều có hướng đi riêng.
Tuy nhiên, trong kế hoạch của hắn luôn có Type, nhưng tương lai Type có vẻ như chẳng liên quan gì đến hắn.
"Còn..." Type tiếp tục nói, Tharn hỏi lại:
"Còn gì nữa?" Chắc hẳn Tharn đang muốn biết trong tương lai của Type có hắn hay không. Type im lặng một lúc, dù sao thì cũng đừng nói sang chuyện khác.
"Còn... muốn sống chung với mày."
"..." Người nghe im lặng, khóe môi bắt đầu cong lên, sau đó nhìn chằm chằm người vừa bực bội lúc nãy hiện tại đã bình tĩnh lại, cái người mà thỉnh thoảng sẽ nói những lời ngọt ngào khiến hắn vô cùng hạnh phúc. Tharn đưa tay lên sờ má cậu, nhưng...
"Tao quên tặng quà cho mày." Chưa để tay người kia chạm vào mặt, chàng trai phương Nam đã xấu hổ bật dậy, cậu nói như vậy rồi đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chiếc hộp vuông, sau đó quay lại đổ rượu Tharn vừa mua vào ly.
Cái nhìn chằm chằm của ai đó khiến người kia mỉm cười... nụ cười càng lúc càng lớn.
Tình yêu ngập tràn khắp nơi.
"Tao yêu mày nhất." Một vòng tay ấm áp ôm lấy eo Type, kéo người Type lại gần rồi ôm từ phía sau, để lưng cậu dán sát vào ngực mình. Tharn vùi khuôn mặt đẹp trai vào vai Type, vừa thì thầm vừa hôn vào tai cậu.
Type rụt cổ tránh đi, nhưng vẫn trả lời.
"Ừm, tao cũng yêu mày."
Nhìn cậu, Tharn hiểu được không phải cậu thấy khó chịu, mà chỉ là cảm thấy có chút bị ép buộc, nhưng từ trước tới nay Tharn vốn rất cố chấp, hắn luôn cố gắng làm mọi điều có thể cho Type, và nếu Type có tâm trạng tốt thì có khi hắn sẽ nhận được chút gì đó đáp lại như lần này.
Chàng con lai suy nghĩ rồi nhìn vào quầy bếp, giống như nhận ra gì đó.
"Chocolate!"
Chocolate đen được đặt trong ly rượu với bột ca cao rắc lên trên khiến không khí của ngày lễ tình nhân càng thêm nồng nàn. Hắn còn ngạc nhiên hơn khi thấy hộp đựng chocolate là hộp của Tupperware*.
(*Tupperware là dòng sản phẩm gia dụng bao gồm các sản phẩm chuẩn bị, lưu trữ và phục vụ cho nhà bếp và gia đình*/ Nó là hộp đựng ở nhà nên Tharn ngạc nhiên vì không nghĩ Type sẽ tự làm chocolate cho Tharn ấy.)
"Mày tự làm hả?"
"Mày nghĩ cửa hàng người ta mà làm chocolate giống vậy thì có bán được không?" Câu trả lời của Type làm Tharn bật cười, cũng không phải là xấu gì, chỉ là cắt không được đẹp lắm mà thôi. Cứ tưởng bữa ăn mà hắn chuẩn bị đã ngọt ngào như hắn hi vọng rồi, ai ngờ lại có một món quà đáng yêu hợp với ngày lễ thế này.
Dễ thương ghê.
"Mày muốn làm tao mê mẩn mày đến mức nào đây." Thara tựa cằm lên vai cậu, giọng nói dịu dàng tràn ngập hạnh phúc, hắn đưa tay muốn lấy viên chocolate handmade nếm thử, ai ngờ...
Bốp.
"Đi lấy chai rượu mày mua tới đây, cho thỏa cái ngày Valentine mà mày muốn." Cũng không biết có phải bọn họ có chung ý nghĩ hay đơn giản là chỉ muốn tạo bầu không khí lãng mạn. Tharn không nói gì mà chỉ ôm eo cậu đi theo tới bàn, dù Type ngồi xuống, Tharn vẫn cố gắng cúi người ôm lấy bờ vai rộng của cậu.
"Đút tao đi."
"Tay bị tật hay gì?"
Type liếc Tharn, tay vẫn lấy viên chocolate đưa tới miệng cậu ta, nhưng... cái kiểu ăn của Tharn không đàng hoàng tí nào.
Liếm.
Người kia không biết nghĩ thế nào lại liếm ngón tay đang cầm viên chocolate của cậu, hơi đắng đắng mà cũng ngọt vị cacao, nhưng thay vì ăn cái thứ chính nên ăn, hắn lại đưa đầu lưỡi liếm dọc theo ngón tay người yêu, liếm đến tận cuối ngón tay. Đôi mắt sáng ngời nhướng lên chăm chú nhìn câu, khóe môi cong cong gian manh khiến người đối diện bật cười.
"Giờ mày ăn chocolate hay ăn tao?"
"Tao ăn cả hai."
Tharn tiếp tục liếm ngón tay Type, còn Type vẫn thản nhiên nhìn, đến khi Tharn chịu ăn miếng chocolate cậu đang cầm. Trong miệng nhẫn nhẫn đắng vị bột cacao được phủ bên ngoài, hắn lại liếm nhẹ đầu ngón tay cậu, tuy trong đầu đã biết trước hậu quả nếu làm thế này nhưng chàng con lai lại không ngờ...
"Má, sao ngọt dữ vậy!" Khi viên chocolate chạm vào đầu lưỡi bắt đầu tan ra, Tharn liền bị sặc, ngay lập tức đứng thẳng người dậy, dường như muốn nhổ nó ra. Tharn không nghĩ nó lại ngọt đến mức này, vị ngọt như lan tràn khắp miệng, còn cái người đang đút cho hắn lại cười nói.
"Ngon ha, à, tại mày nói thích ngọt ngào nên tao cho nhiều đường... ngọt không?"
"Mày..." Tharn hơi gầm lên nhưng chỉ thấy người nọ lắc đầu rồi nhấp một ngụm rượu, mỉm cười mãn nguyện, còn nói: "Nếu mày nhổ đi thì tao đau lòng lắm đấy."
Hắn thật sự không muốn nhổ đi, nhưng nếu ăn nó thì chẳng khác gì cực hình, cuối cùng chỉ có thể cầm lên li rượu mà uống, mong mùi rượu sẽ át đi vị ngọt ngấy kia, còn không quên giương đôi mắt nâu sáng đầy ấm ức nhìn Type.
"Sao nhìn tao với ánh mắt không vui như vậy? Tao tự tay làm cho mày thì hẳn là mày phải vui vẻ lắm chứ." Type có vẻ như rất vui vẻ, cậu vừa cười vừa nhìn Tharn cố nuốt xuống miếng chocolate, chỉ nghe Tharn nói:
"Vui, vui chứ, mày có muốn ăn chocolate với tao không?"
"Không, tao làm cho mày thì mày phải ăn chứ, giống như mày mua rượu cho tao thì tao uống." Chàng trai phương Nam đáp lại, còn chu đáo đẩy cả rượu lẫn chocolate đến cho đối phương "Ăn hết đi Tharn."
Nụ cười đắc ý của Type khiến Tharn chỉ biết thở dài. Đây là do cậu tự mình làm, sao hắn có thể phụ đi tâm ý của cậu được? Dù ngày mai có bị đau bụng vì ăn quá ngọt cũng không sao cả. Vậy nên bầu không khí ngọt ngào ban đầu dần chuyển thành cảnh tượng trêu ghẹo nhau thường thấy, cảnh tượng mà chàng con lai Thái – Mỹ đang đau khổ muốn chết nuốt xuống thứ thức ăn ngọt đến đáng sợ kia.
Type xem kịch một lúc rồi mới đứng dậy đi đến mở tủ lấy ra một cái hộp dài.
"Gì vậy?" Lúc Type đưa tới, Tharn cảnh giác hỏi làm cậu bật cười.
"Dám nghi ngờ tao hả? Hahahahaha, quà Valentine, mày nghĩ tao chỉ chuẩn bị cho mày mỗi chocolate thôi à?"
Tharn thận trọng tiếp thu câu trả lời này, vì có vẻ Type thích một lễ tình nhân khủng bố hơn một lễ tình nhân ngọt ngào, nhưng nếu người yêu thấy vui thì chẳng có vấn đề gì với hắn cả.
"Cái này là cái gì? Ga gối?" Tharn cau mày hỏi, người vừa tặng quà gật đầu, cậu mở quà rồi cởi áo gối cũ ra thay vào cái mới, sau đó giơ lên cho bạn cùng phòng xem.
"Sao?"
"Hahahaha, mày chơi trò gì vậy với cái ga gối có chữ Yes – No đó vậy?" Màu sắc thì bình thường nhưng chữ "Yes." trên ga gối làm Tharn bật cười.
"Ai nói có chữ Yes – No? Tao chuẩn bị món quà đặc biệt cho mày. Không tin thì đặt câu hỏi đi, tao sẽ trả lời mày bằng cái gối này." Nhìn điệu cười gian của Type khiến Tharn muốn biết mặt sau của ga gối có gì.
"Vậy thì, mày có yêu tao không?"
"Đừng có hỏi điều mày đã biết rồi."
Type không lật chiếc gối lại, chữ Yes trên đó khiến Tharn vui vẻ.
"Sau khi tốt nghiệp, mày vẫn ở chung với tao đúng không?"
Type vẫn không lật gối lại.
"Mày cố tình đổ nhiều đường vào chocolate đúng không?" Người cầm gối cười, cái gối vẫn được giữ nguyên. Tharn cảm thấy hắn nên hỏi khó hơn.
"Valentine này làm ở ban công không?"
"Chó."
Tharn nhìn phản ứng của Type, cậu giơ ngón giữa với hắn, lần đầu tiên chịu lật cái gối lại.
"Hahahaha!" Tharn chịu không nỗi phá lên cười vì chữ Yes ở bên kia gối, hai mặt giống hệt nhau. Tóm lại là chỉ có một câu trả lời và Type sẽ không thể nói không với bất cứ câu hỏi nào.
"Hôm nay mày muốn làm tao vui đúng không?"
"Thì mày nói muốn ngọt ngào, tao thì không nói được mấy lời đó nên dùng cái này thay thế." Chàng trai phương Nam thản nhiên nói, còn Tharn bên kia bỗng nhiên đứng dậy, đi đến ôm cậu, dù ở giữa cả hai vẫn còn kẹp cái gối.
"Mày có yêu tao không?"
"Có."
"Mày có quan tâm tới tao không?"
"Có."
"Tao ôm mày được không?"
"Ừm."
Tharn kéo chiếc gối ở giữa ra ném đi, rồi ôm cậu chặt hơn "Tao hôn mày nha?"
"Ừm." Type vừa trả lời xong, Tharn đã hôn lên đôi môi ấm áp của cậu, truyền đi vị ngọt còn vương trên đầu lưỡi, Type chẳng những không từ chối mà còn đáp lại một cách mãnh liệt.
"Ngọt không?"
"Ngọt." Type vẫn kiên quyết như cũ trả lời ngắn gọn, Tharn ghé vào tai cậu dịu dàng thì thầm: "Vậy nếu tao ăn mày?"
Lần này Type đưa hai tay ôm mặt. Và câu trả lời là...
"Ừ ừ ừ ừ!" Type nói nhanh đến mức gần như hét lên, còn Tharn thì không nghe ra đó là chữ ừ.
(*Chỗ này thật sự không biết để nguyên là yes hay dịch ra là ừ, mà nghĩ nói yes cứ lấn cấn thôi thì để ừ nhé.)
Kết quả là cả hai nhìn nhau, rồi đồng thanh cười lớn, tầm mắt lặng lẽ giao nhau, khoảng cách từ từ thu hẹp cho đến khi giữa cả hai không còn khoảng cách nữa.
Sau đó, sự ngọt ngào của ngày Valentine lan tỏa và tràn ngập khắp căn phòng, trong đó ẩn chứa sức nóng thiêu đốt hai trái tim, nhưng dường như nhiệt huyết không thể bị dập tắt, cả vị ngọt của chocolate cũng không thể sánh bằng vị ngọt của tình yêu.
Ngày Valentine thuộc về hai người... chỉ riêng hắn và cậu.