Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 27 - Chương 27

Chapter 27 - Chương 27

"Này, Lhong, Tharn đi đâu rồi?"

"Tharn nó không khỏe, tao nói với mày rồi còn gì."

"Mấy ngày rồi đó, mấy ngày nay tao phải ráng lắm mới tìm được người thay thằng Tharn chơi trống, nhưng hôm nay tao không tìm được ai thay nó đâu."

Lhong đang đi xuống từ tòa nhà giảng dạy, Tae ở đâu đột nhiên chạy đến chặn cậu ta lại chỉ để hỏi về cái thằng đã nghỉ học mấy bữa nay, giọng ca chính trả lời như thường lệ... Tharn không khỏe.

"Tao có thể xin anh Kong nghỉ trước không?"

"Ê hê, nếu có ban nhạc khác thế chỗ tụi mình thì mệt đấy." Tae lo lắng nói, nhưng có vẻ người nghe dửng dưng không lo lắng chút gì cả.

"Thay thì thay, thiếu gì nhà hàng."

"Tao đang hỏi đàng hoàng đấy, mày cáu gắt với tao cái gì." Tae chỉ nó thế, Lhong đã cáu kỉnh hét lại, Tae gãi đầu, khiến người 'vừa lỡ miệng' thở dài, xua xua tay:

"Xin lỗi, tại tao đang lo cho Tharn."

Không sai, Lhong đang lo lắng về Tharn, nhưng không phải về việc Tharn không khỏe, mà là... Lhong không còn như trước có khả năng sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, giống như nó không còn đi theo kế hoạch của Lhong nữa.

Mặc dù Tharn đã chia tay với rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức Tharn nghỉ liên tiếp nhiều ngày như vậy. Thường thì cậu ta sẽ giấu trong lòng rồi nghỉ một hoặc hai ngày uống rượu để giải tỏa nỗi buồn. Sau đó Tharn sẽ trở lại bình thường, nhưng lần này, ngoài việc chạy về nhà trốn tránh, cậu ta không trả lời một cuộc gọi nào từ Lhong, bất kể Lhong đã cố gắng gửi tin nhắn đến cỡ nào.

Tharn đã hoàn toàn khép kín bản thân, điều này khiến Lhong bực mình.

Nó chỉ là một thằng ngu. Sao mày lại nghiêm trọng hóa lên thế chứ?

Giọng ca chính cũng rõ ràng được một việc, chuyện lần này... nó khác.

"Chậc, tao sẽ gọi cho thằng Boy hỏi thử xem nó đi thay được không, tao đang lo cho thằng Tharn lắm, để tao đi thăm nó coi sao, xem nó có ok không?" Thấy bạn mình vẫn đang lo lắng về ban nhạc, Lhong nghĩ cách để chữa cháy tình hình hiện giờ, Tae chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù bản thân có không hài lòng thế nào.

"Ừm, cũng không còn cách nào, chuyển lời của tao với nó là nó mau khỏe lại đi." Thành viên cùng ban nhạc nói như thế, Tae gửi tin nhắn cho Song rồi rời đi, Lhong nhìn bóng lưng của Tae... sau đó mỉm cười "Không có Tharn, cảm giác thiếu thiếu... Tao mới là người phải nói vậy đây nè!" Lhong bực bội lầu bầu, tiếp đó rút điện thoại di động ra và gọi LINE cho cái thằng học chuyên ngành âm nhạc kia. Nghe được Boy hứa tối nay sẽ đến nhà hàng, Lhong mới an tâm nhấn vào dãy số quen thuộc.

[Thuê bao quý khách vừa gọi...]

"Mẹ nó!" Mặc cho bản thân gọi bao lần, bên kia chỉ vang lên tiếng nói máy móc này, Lhong thật sự muốn điên lên. Dù bây giờ Lhong nên hả dạ, nên vui mừng vì đã loại bỏ kẻ thù số một của mình, điều gì đó vẫn làm Lhong phiền lòng đến độ không thể ăn ngon ngủ yên.

"Không sao, thằng Tharn sẽ không thế này lâu đâu, nên cho nó một chút thời gian." Chàng trai mắt một mí tự nhủ thầm, cất điện thoại rồi bước xuống cầu thang, đi thẳng đến chiếc xe mà Lhong từng nói với thằng bạn là nó bị... nổ lốp. Tất cả là kế hoạch của Lhong, từ chuyện video cũ của một năm trước để đe dọa Tar, nếu không chịu hợp tác với Lhong, Lhong sẽ tung video nhạy cảm của Tar, đồng thời hăm dọa sẽ công bố tính hướng của Tar cho toàn trường biết. Mục đích để Tar không dám gặp lại Tharn, chỉ vậy thôi mà đứa nhóc ngu ngốc đó đã dễ dàng đồng ý làm theo lời Lhong nói.

Đến việc của ngày hôm đó, Lhong đề nghị gửi lại cho Tar tất cả video nếu đứa nhóc đó có thể khiến Tharn và Type chia tay. Tar, một đứa nhóc liều mạng làm theo mọi thứ Lhong nói, dẫu cho có vấy bẩn Tharn một chút, nhưng tốt hơn là không để Type và Tharn phát triển tình cảm hơn nữa. Lốp xe của Lhong không bị nổ, nó chẳng bị làm sao cả, Lhong chỉ đợi chờ khoảng khắc Type bước vào khách sạn, liền chộp lấy cơ hội đi theo Type vào.

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế thì lỗi hoàn toàn là của Tar, dù đứa nhóc đó có nói gì đi nữa, cũng chẳng ai chịu tin.

Ai có thể ngu tới mức đi tin một đứa nhóc phóng đãng có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả với việc sử dụng thân thể của mình đổi chát với bạn trai cũ?

Tar không còn là gì trong mắt Tharn nữa.

Kế hoạch này, ngoài việc loại bỏ Type, còn khiến Tharn ghét Tar đến tận xương tủy... một mũi tên trúng hai con nhạn.

Lhong suy nghĩ trong lúc đi đến chiếc xe từng dùng để lừa thằng bạn mà Lhong đỗ ở bãi đậu xe phía sau tòa nhà của trường.

Nhưng ai đó đã đi đến chắn trước mặt.

"Thằng Type." Mặc dù có chút giật mình cộng với tâm trạng đang không vui, Lhong vẫn nở một nụ cười, cậu ta lo lắng hỏi:

"Mấy ngày nay không gặp mày, mày ok chứ?"

"Vẫn ok." Type bình tĩnh nói, nhưng với khuôn mặt phiền phức trước mắt, cậu vẫn phải giả vờ là một thằng bạn thân thiết, mặc dù chán ghét cái bản mặt khốn nạn của Lhong đến mức muốn giết chết cậu ta.

"Mày đã bình tĩnh lại chưa đấy? Tao nghĩ mày nên xem lại chuyện chia tay với Tharn."

"Trong lòng mày thật sự nghĩ vậy à?"

"Ý mày là gì?" Lhong đứng hình, nhìn đăm đăm vào chàng trai phương Nam hôm nay trông khá... khó đoán.

Type quá trầm tĩnh, quá mức yên lặng, cũng trông rất căng thẳng, nhưng Lhong vẫn tự trấn an bản thân là Type vừa chia tay với Tharn, cười được mới là chuyện lạ.

"Mày nghĩ nếu tao đi xin lỗi, Tharn có chịu làm hòa với tao không?"

Đừng nói là mày....

Đôi mắt người nghe lóe lên, khi chàng trai mà Lhong nghĩ đã bị gạt sang một bên có vẻ sắp thay đổi ý định, Lhong cuộn chặt nắm tay để kìm nén sự bực tức của mình, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lo lắng, như đang biểu hiện tâm trạng nặng nề một cách chân thật nhất.

"Bữa đó tao đã hỏi mày chắc chưa mà." Lhong nói, rồi tiếp tục.

"Tao không muốn làm mày buồn đâu, nhưng đã nhiều ngày trôi qua. Lúc đầu, Tharn có thể không chấp nhận nỗi sự thật này, nhưng bây giờ nó đã đỡ hơn rồi, nó nói nó có thể buông tay mày rồi, xong nó còn nói... haizz... " Lhong vừa nói vừa thở dài không biết bao nhiêu lần, muốn nói lại thôi, như không biết có nên nói hay không, ngừng lại như để hỏi ý kiến Type.

"Mày cứ nói đi, không còn gì làm tao buồn hơn giờ đâu." Khi con cá dễ dàng mắc câu, Lhong cười thầm, cậu ta ngước lên nhìn Type, nói.

"Tharn nói dù mày có đi xin lỗi nó, nó sẽ không bao giờ quay lại với người khiến nó đau lòng đến vậy."

"Tharn nói vậy?" Type rõ ràng sững sờ một lúc, điều đó khiến cái người đang thừa nước đục thả câu gật gật đầu.

"Tao nghe rõ ràng nó nói vậy."

Kinh nghiệm trong quá khứ đã dạy Lhong một điều... những người này thật ngu xuẩn, người nào cũng như người nào, kể cả mình có giả vờ là một người bạn cực kỳ tốt và tỏ ra lo lắng cho cả hai bên, họ đều rơi vào bẫy của mình, tin lời mình nói hơn lời Tharn nói.

Nhìn là thấy, Lhong đã giả vờ làm một người bạn tốt bụng giỏi đến mức bọn họ thà tin sái cổ lời nói của một người ngoài cuộc còn hơn người mình yêu. Thật ra, Lhong cũng chẳng ưa gì mấy người này, bởi vì nếu là cậu ta, cậu ta sẽ chỉ tin lời nói của Tharn, chỉ tin mỗi bạn trai mình thôi, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần đến nỗi Lhong xác định những người này không có tư cách ở cạnh Tharn.

Mình mới là người thích hợp nhất. Mình mới là người luôn ở bên Tharn.

"Nếu tao không tin mày thì sao?" Tuy nhiên, Type lại hỏi ngược lại như vậy, câu hỏi khiến Lhong sửng sốt một lúc, rồi cậu ta nhún vai:

"Tùy mày, không tin tao thì thôi, tao chỉ muốn xác nhận là chính tai tao nghe thằng Tharn nói. Ây, bạn tao cũng đâu phải thằng ngu, mày khiến nó tổn thương thế mà. Có lẽ nó sẽ không dễ dàng tha thứ cho mày, ừm, Tharn có thể cảm thấy có lỗi khi bị mày bắt gặp nó đang ở cạnh Tar, nhưng mày cũng biết là nó bị gài, vậy mà mày vẫn chia tay. Tharn sẽ không muốn đau lòng lần nữa với người không vững lòng tin như mày đâu." Sợ Type có thể vì lời này mà nghi ngờ Lhong không phải thằng bạn tốt, Lhong mệt mỏi nói tiếp.

"Tao xin lỗi, sự thật mất lòng, nhưng tao chỉ mong tụi bây đều ổn..."

Bốp!!!

Lhong đã bị đánh rất nhiều lần trước đó vì nếu thằng bạn trai nào của Tharn không tin lời Lhong nói, Lhong sẽ nói thẳng. Khi những tên khốn đó không thể chấp nhận sự thật, họ sẽ trút giận lên cậu ta, nhưng đến cuối thì mọi chuyện vẫn như cũ... Họ sẽ xin lỗi Lhong vì giận quá mất khôn, sau đó lại hết lòng tin tưởng cậu ta.

Trong mắt họ, Lhong thật thà, chân thành, luôn mong điều tốt nhất cho hai bên.

Lhong cười thầm vì suy nghĩ đó, cậu ta lau máu từ khóe miệng rồi quay lại để chuẩn bị đón lấy ánh mắt có lỗi của Type, nhưng....

"Mày cặn bã hơn tao nghĩ đấy."

Type khinh thường phỉ nhổ.

Giọng ca chính sững người, nhìn người đang chạm vào đốt ngón tay bị bầm tím và hơi đỏ từ cú đấm thô lỗ mà cậu vừa vung ra. Tuy nhiên, Type vẫn không rời mắt khỏi Lhong, không có một tia tội lỗi nào trong mắt cậu, chỉ có... tức giận lẫn căm thù.

"Ý mày là sao? Tự nhiên lại chửi tao, mày cãi nhau với Tharn xong tới đây làm loạn với tao à?" Mặc dù đã có phần bực tức, chàng trai đã diễn kịch bốn năm nay vẫn nói như thể không liên quan đến cậu ta, một màn này khiến người đang nhìn càng chán ghét hơn. Type liếc mắt nhìn Lhong, nói.

"Mày nói dối tao mà tao vẫn ngu như chó tin mày. Tao tin cái miệng xảo trá của mày tận mấy tháng liền."

"Type, mày đừng có mà quá đáng, tao làm gì mày?" Những người làm điều gian dối có khi nào chịu thừa nhận mình sai đâu, khuôn mặt Lhong vẫn chân thành, cũng vẫn rất vô tội, giống như cậu ta không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Không thể nào có chuyện bị phát hiện được, Lhong không bao giờ để lại chứng cứ.

"Quá đáng? Cái gì gọi là quá đáng? Thuê người hãm hiếp một đứa con nít có gọi là quá đáng không!"

Sau khi to tiếng cãi nhau, chàng trai phương Nam giận dữ quát, làm người có lịch sử đen tối cứng đờ người, nhưng cậu ta vẫn kìm lại sự tức giận sắp chực trào, bình tĩnh nói.

"Mày nói gì, tao không hiểu."

Chộp lấy.

RẦM!!!

Ngay khi những lời này từ miệng Lhong nói ra, Type đã túm lấy cổ áo cậu ta, mạnh tay đẩy cậu ta vào chiếc xe phía sau, tạo nên một âm thanh lớn vang dội, đau đến nỗi Lhong phải mất một lúc cho cơn đau dịu bớt, nhưng Lhong không có thời gian để bận tâm, vì chàng trai có đôi mắt sắc lẻm trước mặt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. Type nói.

"Mày còn dối trá đến chừng nào nữa; Tar đến gặp tao, em ấy kể tao nghe tất cả mọi chuyện rồi!"

"Mày đi tin lời đứa làm cho mày chia tay với Tharn hả, ê ê, mày động não xíu đi." Lhong thản nhiên nói, vẫn không hề lúng túng, bởi vì cậu ta đã giả vờ quá lâu rồi... lâu đến nỗi cậu ta đã tự tưởng tượng vô số lần điều khủng khiếp nhất sẽ xảy ra nếu bị bắt tại trận... Thậm chí sau đó Lhong vẫn có thể xoay sở được. Khi đã lường hết tất cả tình huống xấu nhất, cậu ta sẽ cố bảo vệ bản thân mình.

Từng sợ đến nỗi giờ đây chai lì cảm xúc, cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì để có thể ở bên cạnh Tharn.

"Tao không ngu, Tar đã đưa tao xem video đó rồi!"

Lhong đã nghĩ thằng nhóc ấy là một đứa nhát như thỏ đế, con mẹ nó không ngờ tới nó lại lớn gan hơn Lhong nghĩ, tuần tới nó nên chuẩn bị chuyển trường đi, Lhong sẽ tung video của đứa nhóc cấp ba phóng đãng đó ra khắp trường!

Lhong nắm chặt tay, tức muốn nổ mắt với cái con cờ tốt tưởng như ngoan ngoãn này.

"Video gì?" Lhong có chút bối rối hỏi trong khi đẩy cái bàn tay đang túm chặt cổ áo mình ra, nhưng Type vẫn đang giật mạnh đến nỗi cúc áo cậu ta gần như muốn rơi ra.

"Tao biết hết rồi, em ấy nói mày mày lừa đánh thuốc kích dục lên em ấy, sau đó còn thuê băng đảng hãm hiếp em ấy."

"Này này, mày có bằng chứng buộc tội tao không? Tao thậm chí còn không biết có cái video đó nữa, kể từ lúc Tar chia tay với Tharn, tao chưa nói chuyện với em ấy lần nào." Ngay khi cảm thấy lời mình khá là thuyết phục rồi, Lhong điều chỉnh biểu cảm cho phù hợp rồi mạnh mẽ phản bác lại, sau đó hét vào mặt Type "Mày tưởng mày không ngu, ai ngờ mày ngu không tưởng. Cứ tin thằng nhóc đó đi, may là Tharn đã chia tay với một thằng như mày!"

"Mày nói cái gì hả?!" Type trông điên tiết đến nỗi cậu như đang muốn đánh nhau với Lhong, điều đó khiến Lhong nghĩ.

Nếu Type điên lên đấm mình một cú, mình có thể nhân cơ hội đuổi Type khỏi trường... Type đơn phương đánh mình, hiệu trưởng chắc chắn sẽ áp dụng hình phạt.

"Tao nói mày là đồ ngu! Mày có ý kiến gì à thằng ngu, thằng Type ngu!" Lhong nhìn vào bàn tay nắm chặt, đắc chí lớn tiếng hét, bởi vì chỉ cần Type vung nắm đấm xuống, cậu ta có thể hô hoán mọi người tới chứng kiến.

"Ừm, tao ngu." Tuy nhiên, Type bình tĩnh thừa nhận, đôi mắt lạnh lùng làm Lhong lạnh gáy.

Thằng Type, nó định làm gì vậy?

"Tao ngu mới tin mấy lời xấu xa của mày, nhưng tao rút kinh nghiệm nên khôn lên rồi... video đó chiếu rõ khuôn mặt của mấy thằng súc vật hãm hiếp em ấy."

"Vậy thì sao?" Lhong hỏi, không hiểu lắm, nhưng Lhong cảm thấy bụng bắt đầu quặn đau.

Type biết gì, Type nắm được bao nhiêu bằng chứng rồi.

Người đã làm điều sai trái vô thức run rẩy, khiến Type cười đắc thắng.

"Tao cũng ăn may lắm, một thằng bạn xem với tao nhận ra một trong mấy thằng trong video. Mày thông minh thật đấy, nhưng gậy ông đập lưng ông rồi, mày đi thuê mấy thằng cần tiền, vậy tao chỉ cần đưa cho bọn đó nhiều tiền hơn, tụi nó sẽ khai ra ai đã thuê tụi nó, sau đó cũng xác nhận Tar đã bị đánh thuốc kích dục. "

Khốn kiếp!

Lhong chửi thầm, không thể tin Type lại đi truy cùng đuổi tận vấn đề đến thế này, đáng lẽ khi Tar cần video cũng không nên gửi lại. Thế mà nó lại đưa bằng chứng cho Type, nhưng....

"Sao nữa, mày làm gì được tao? Mày định buộc tội tao vì đã làm tổn thương thằng nhóc tên Tar đó?" Lhong bảo đảm cậu ta không bao giờ lộ diện hay giao dịch trực tiếp với cái đám băng đảng cặn bã kia.

Cậu ta đã thuê những người đó thông qua số điện thoại từ một dịch vụ trọn gói, đặt tiền vào nơi đã thỏa thuận rồi lấy lại video ở địa điểm mà họ chỉ định, mọi thứ như đã tẩu tán không dấu vết, những người đó sẽ không thể nào nhớ giọng nói của cậu ta.

Lý do cho việc bỏ một số tiền lớn như vậy bởi vì Tar đã đi sâu vào trái tim của Tharn hơn bất kỳ người nào khác.

Tar bị khiêu khích cỡ nào cũng tin Tharn tuyệt đối, cho nên Lhong mới phải dùng đến biện pháp tàn nhẫn như vậy.

"Phải, tao không có bằng chứng buộc tội mày." Type buồn bực nói, đồng thời buông cổ áo cậu ta ra, Lhong lùi lại vài bước, nắm chặt quần áo như để phù hợp với dáng vẻ uất ức vì bị vu oan.

"Ừ, xin lỗi tao ngay."

"Nhưng tao sẽ nói với Tharn!"

Hơ.

Đó là lần đầu tiên cả cơ thể Lhong run rẩy, cậu ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kiên quyết của người trước mắt, sau đó Type tiếp tục.

"Tao không có bằng chứng chứng minh mày làm điều đó, nhưng ít nhất, tao sẽ khiến Tharn không tiếp tục dại dột tin vào lời nói của mày, tao sẽ cho Tharn xem tất cả mọi thứ, kể cả video đó, cùng với những lời thú tội của đám súc vật kia, mày chờ xem Tharn sẽ tin ai.... "

"Tharn sẽ đếch bao giờ tin mày!" Chỉ cần nhắc đến tên của Tharn, chàng trai luôn tạo một vỏ bọc cho mình mím môi, như bị kích động mà dồn hết lực cãi lại, điều này khiến người đang nghe cười lớn.

"Ờ, tao biết nó không tin tao đâu, ai sẽ tin người làm nó đau lòng đến thế, tao vậy mà còn đi buộc tội bạn thân nó nữa, nhưng ít nhất, tao ở bên Tharn đủ lâu để hiểu một điều là thằng Tharn không phải một con bò đeo cái cày sau lưng rồi bị dắt mũi. Bây giờ có thể nó không tin tao thật, nhưng nó ít nhiều sẽ cảm nhận được mày có vấn đề gì đó, nó sẽ không tin tưởng mày tuyệt đối như trước đây nữa. Ít nhất, Tharn sẽ biết là có ai đó đứng sau mọi chuyện, có một người đã cật lực bày mưu tính kế để khiến nó chia tay với bạn trai! "

Type nói với bên kia, rồi... vẫn nhe răng cười.

"Ngay cả khi Tharn không muốn quen tao nữa, tưởng tượng xem nếu nó biết bạn trai cũ của nó bị hại, liệu một thằng tốt tính như nó có nhắm mắt làm ngơ không? Có thể Tharn sẽ quay lại với Tar để an ủi em ấy, còn mày... chỉ là một con chó rỗng tuếch cứ sủa bên cạnh Tharn. "

Type càng cười càng khiến Lhong muốn bốc hỏa.

Nụ cười của người nắm chắc phần thắng....

"Quên nữa, cám ơn mày đã kể tao nghe những người thằng Tharn từng hẹn hò để tao hỏi mấy người đó thử xem họ có bị mày tẩy não giống tao với Tar không... Nhớ tìm lí do chính đáng giải thích với Tharn nhé!" Type nói vậy, rồi quay đi như muốn biểu đạt mọi chuyện kết thúc ở đây, không còn nghi ngờ là cậu sẽ đi... nói với Tharn.

Ý nghĩ đó khiến chàng trai đang tức giận vội vàng chạy đến kéo mạnh vai của Type.

Bốp.

Một nắm đấm gọn lẹ đấm thẳng vào mặt Type, nhưng nó không đủ lực làm cậu lảo đảo, Lhong lại tiếp tục cho Type thêm một cú đấm hơi lệch hướng, nhưng vẫn khiến cậu phải né tránh rồi ngã xuống đất ở bãi đỗ xe.

"Mày sẽ không bao giờ làm được, mày có nghe không? Mày sẽ không bao giờ thắng được tao!"

Lhong hét lên, cậu ta ngồi trên người Type, kiên quyết giáng nắm đấm xuống như thể trút cơn giận dữ.

Chỉ nghĩ đến việc Tharn sẽ biết tất cả mọi chuyện gần như khiến Lhong phát điên, chỉ cần nghĩ Tharn sẽ nhìn bản thân với ánh mắt ghê tởm đã khiến cậu ta chịu không nỗi, quá sức chịu đựng đến mức Lhong dùng nắm đấm để giải tỏa cảm xúc.

Túm lấy.

"Tharn sẽ không bao giờ tin mày."

Bốp!

"Tao là bạn thân nó."

BỐP!!!

"Tharn là của tao, mày nghe rõ chưa? Tharn là của tao." Bây giờ Lhong như kẻ điên đấm loạn xạ lên mặt Type, hét to vào mặt cậu, sự tức giận trong lòng Lhong dần dần được giải phóng.

"Mày là đứa đến sau, tao đã ở bên Tharn bốn năm rồi, người luôn bên cạnh nó bốn năm nay là tao chứ không phải mày!"

"Khụ." Type ho, bị đánh đến mức ở khóe miệng rỉ máu, nhưng Type vẫn dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lhong, cậu chế giễu nói.

"Bốn năm, nhưng nó chưa từng coi trọng mày."

"Im đi! Im ngay! Má nó mày câm mồm lại!!!" Lhong sau đó kéo cổ áo của Type lên rồi dùng hết sức lắc, như muốn bắt Type cảm nhận được nỗi đau của cậu ta. Thế nhưng, người đáng lẽ phải ngưng cười lại cứ cười nhạo, giống như xem Lhong chẳng khác một con gián sẽ bị Type dẫm nát bất cứ lúc nào.

"Dù mày có hại thêm vài thằng bạn trai của Tharn, Tharn cũng không bao giờ yêu mày đâu."

"Mày biết cái đếch gì mà nói, câm mẹ mồm lại!!!! Mày thì biết cái gì? Cảm giác thế nào khi nó cứ hẹn hò hết người này đến người khác mà chưa bao giờ thấy được sự quan trọng của tao? Tao luôn ở đây! Luôn bên cạnh nó. Mỗi lần nó thất tình cũng chỉ có tao ở cạnh an ủi. Tại sao nó không coi trọng tao? Trong mắt nó chỉ có mấy thằng bạn trai ung dung ngồi đó chờ nó yêu thương... Mày làm sao mà biết được... Mày làm sao biết được tao chỉ vừa khích tên đàn anh chuyên ngành âm nhạc kia một cái mà anh ta đã dễ dàng lừa dối Tharn? Mày đã thấy chưa? Anh ta không xứng đáng với Tharn, tao mới là người xứng với Tharn, tao mới là người nên ở bên Tharn!!!" Giọng của Lhong càng nói càng to, cậu ta tức đến đỗi như mất hoàn toàn lí trí.

"Khụ, nhưng mày cũng không có quyền tổn thương đến Tar." Mặc dù ho khan, Type vẫn lớn tiếng cãi lại.

"Không có quyền? Mày đang nói nhảm cái gì về cái thằng mà Tharn yêu thương nhất vậy! Mày không thấy à? Thằng nhóc đó đã rên rỉ suốt đêm cầu xin mấy thằng cưỡng hiếp nó, chẳng lẽ tao không có quyền cho Tharn thấy bộ mặt thật của nó?" Khi Lhong nắm lấy cổ áo của Type liên tục đánh tới, trông Lhong không khác kẻ điên, giống như một quả bom nổ chậm, giữ tất cả trong lòng và đến lúc này đang bùng nổ.

"Mày.... Khụ... Khốn nạn!"

Khi cổ áo bị kéo mạnh đến mức bị siết cổ, Type ho vì nghẹt thở, nhưng bây giờ Lhong bị nhấn chìm bởi suy nghĩ rằng Tharn sẽ biết sự thật....

Bốp.

"Đi chết đi!"

"Đi chết đi, ở đây không cần mày... Ở đây không cần mày!" Lhong dần dùng sức bóp chặt cổ Thiwat, môi cậu ta nhếch lên thành một nụ cười tươi như cậu ta sắp đạt được thứ mình muốn, đôi mắt nhỏ bắt đầu mất đi tiêu cự, giống như Lhong không còn biết gì khác ngoài dã tâm trước mắt.

Chỉ cần Type biến mất, Tharn sẽ chẳng bao giờ biết được.

Type gần như không thể thở được nữa, nhưng Type vẫn chỉ cười, dùng một chút sức lực ít ỏi còn lại đặt tay lên ngực, trước khi cạn kiệt oxi, cậu vẫn mỉm cười, nói:

"Mày...thua rồi...."

"!!!!"

Chàng trai phương Nam rút ra... một cái micro nhỏ trên cổ áo, Lhong mở to mắt kinh hoảng, không kịp nghĩ lập tức buông tay đang siết cổ Type.

Micro đã ghi lại toàn bộ cuộc ẩu đả này.

Sau đó, chàng trai suýt nghẹt thở nói với giọng điệu đắc thắng:

"Thế nào... Cảm thấy thế nào khi trực tiếp trải nghiệm điều... mà người khác... phải... chịu đựng."

"Con mẹ mày!!!!" Lhong hét lên, đôi mắt kinh ngạc chuyển sang dữ dội, bàn tay vừa buông ra lại lần nữa nắm lấy cổ áo của Type, như muốn đập đầu cậu xuống sàn bê tông, nhưng....

"Dừng lại ngay!!!!"

Lhong ngay lập tức quay đầu nhìn theo hướng giọng nói phát ra, đôi mắt cậu ta mở to vì sốc khi thấy thằng bạn thân đang chạy đến.

"Th... Tharn." Lhong sợ đến mức không thể tin được tên của người mình vừa gọi.

Lhong nhìn chằm chằm vào thằng bạn thân của mình, Tharn vội vã chạy đến gần, ngay lúc này, tay Lhong run rẩy không kiểm soát, cố gắng buông Type ra, nhưng đã quá muộn....

Bộp!!!

Trước khi Lhong phản ứng kịp, Tharn đã chạy tới tóm lấy Lhong, Tharn thô bạo kéo cậu ta ra khỏi chàng trai phương Nam suýt nữa bị hại chết.

"Type? Mày có sao không!!!!" Lực kéo mạnh bạo khiến cả cơ thể Lhong đau nhức, một bên thì Tharn đang đỡ lấy Type rồi xót xa hỏi Type xem cậu còn sống hay chết, cảnh tượng này khiến trái tim người nhìn đau đến tê liệt.

"Haizz, mày chưa chết." Một người khác đang cầm máy ảnh cũng vừa đến lo lắng hỏi cậu . Nhưng Lhong gần như không quan tâm đến hai người kia, mà cậu ta chỉ quan tâm đến người đang xoa xoa lưng của Type thiếu oxy.

"Không... Không sao... Sao mày lại ở đây..." Type chỉ muốn hỏi như thế. Chàng trai phương Nam quay đầu lại hỏi những người đáng ra không nên ở đây, Tharn ôm chặt Type, thì thầm.

"Đừng nghĩ nhiều, mày không sao là được rồi."

Người mà Lhong thầm yêu nhiều năm nay quay sang nhìn cậu ta, Lhong bị sự khiếp sợ chiếm giữ, chỉ muốn chạy trốn đến nơi nào đó không phải đối mặt với việc này.

Ánh mắt hoàn toàn khác với ánh mắt khi nhìn Type.

Ánh mắt hiện rõ sự thất vọng, buồn bã và nhất là... sự ghê tởm.

Người với bộ dạng như sắp đánh lộn đi đến gần Lhong, sau đó....

Bốp.

Tharn đánh cậu ta!

Chàng trai suy sụp cứng nhắc suy nghĩ, đưa tay ôm lấy má mình, rồi từ từ quay lại nhìn chàng con lai đang cực kì tức giận.

"Mày làm cái quái gì vậy?"

Tharn biết, Tharn đã biết những gì mình làm, Tharn biết rồi.

Có nhân ắt có quả, vào lúc này, Lhong đang nếm quả đắng mà cậu ta đã gieo... từ người cậu ta hy vọng sẽ yêu cậu ta thay vì ghét cậu ta đến cực điểm thế này.

Nếu hỏi tại sao Type lại quyết định làm mọi chuyện đến nước này, thậm chí buộc kẻ nham hiểm kia phải thừa nhận tội lỗi thì có lẽ phải bắt đầu từ ngày Type đến trường Tar để tìm gặp Tar, ngày mà em ấy thẳng thừng nói với cậu....

"Em... sẽ khiến anh chia tay với anh Tharn."

Điều này khiến Thiwat giận đến mặt đỏ bừng bừng, cậu gắt gao siết chặt nắm đấm, nóng nảy muốn đấm mấy phát vào đầu thằng oắt con dám thách thức uy thế của cậu, nhưng Techno nhanh chóng nắm chặt vai cậu rồi xoa dịu:

"Bình tĩnh trước đi đã, Type, nếu có ai bắt gặp, mày sẽ bị nói là dùng bạo lực ăn hiếp trẻ con đó." Techno nói vậy, nhưng không khiến người nghe bình tĩnh được bao nhiêu, ngược lại, còn khiến cậu càng căng thẳng hơn khi chỉ có thể nhìn thằng nhóc thối tha đang tỏ vẻ đáng thương này mà không thể động thủ, mặc cho nó phun ra mấy lời khiến cậu khó chịu.

Muốn tao chia tay với Tharn.... có mà nằm mơ đi.

"Này, em trai cấp ba này, cả em nữa đấy. Làm như thế là không tốt nhé. Ô, dù sao thì em đã chia tay với Tharn, Tharn cũng đã có bạn trai mới, đừng có biến mình thành kẻ xấu phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác chứ." Techno đã cố gắng nhắc nhở Tar, nhưng thằng lỏi này thành thật đáp lại.

"Có một lý do khiến em phải làm cho hai anh chia tay."

"Thằng khốn...."

Khụ.

Type nổi quạo quát, đàn em cấp ba ngước đầu lên chạm mắt cậu, rồi Type đứng hình... Tar đang kìm nước mắt tràn khóe mi.

Type chỉ sững người một lúc, sau một giây thì sự khinh bỉ chiếm lấy sự thương cảm trong lòng cậu.

Cậu ta cũng từng giả vờ khóc lóc trước mặt Tharn, hóa ra đây cũng là cách cậu ta dùng để van xin cậu trả lại Tharn cho cậu ta à?

Một người dám yêu dám ghét rạch ròi như Type trong lòng phỉ nhổ, nhìn thằng nhóc mắt đẫm lệ nhưng miệng thì vẫn nhắc đi nhắc lại việc phải khiến Tharn và cậu chia tay.

"Nhưng lý do em làm vậy... là vì em không có lựa chọn nào khác."

"Ý là như nào?" Câu nói khiến Type cau mày chặt đến mức hàng lông mày dày sắp dính vào nhau, cậu nhìn người đang lau nước mắt rồi hoảng loạn nhìn quanh quán nước. Type nhanh nhẹn di chuyển, dùng dáng người cao lớn chặn đứt ý định muốn chạy trốn của cậu ta.

"Trả lời, ý mày là sao?" Type trước tiên nén lại lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi, trong lòng cậu đang tự hỏi thằng nhóc chết tiệt này đến tột cùng là muốn chơi trò gì.

Như người xưa thường nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Vậy chờ xem cậu ta sẽ giả vờ giỏi đến mức nào mà có thể thuyết phục cậu không đá vô mông cậu ta.

Cái nhìn đáng sợ của Type làm Tar ngẩng đầu lên nhìn Type với ánh mắt run rẩy, môi không tự chủ còn run hơn trước.

"Em bị ép buộc."

"Ô hô, nói cứ như thật, nói dối không chớp mắt không ngượng miệng, anh mày nghĩ mày đừng nên nói dối nữa, ngưng làm mấy việc xấu xa đi, nhóc con." Techno lắc đầu nói, nhưng thay vào đó, Type cúi người ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tar, nhìn thẳng vào đôi mắt khiến cậu khó chịu ngay từ lần đầu gặp mặt, sau khi nhìn sâu vào đôi mắt đó, cậu lên tiếng.

"Bị ép buộc thế nào?"

"Em... không thể nói." Nhưng thay vào đó, thằng nhóc đối diện chậm rãi lắc đầu, và Type...

Ầm!

Ha!

Chàng trai phương Nam nặng nề đập bàn khiến Tar giật bắn mình, rõ ràng là sợ đến mất mật, đến khi Type cố gắng để trông không quá khủng khiếp nhỏ giọng hăm dọa:

"Nói cho em hay, anh là một người tính cách thẳng thắn, vậy nên nếu em muốn qua lại với Tharn, em cứ nói thẳng, không vòng vo, em thấy sao?" Chàng trai phương Nam mạnh mẽ hỏi, khiến người trước mặt sợ hãi, Tar gần như không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống trong khi khiếp đảm nhìn cậu.

"Em... Em không có ý muốn quay lại với anh Tharn."

"Thế những lời em vừa nói bắt tụi anh chia tay là sao.... À." Đột nhiên, Type sững người, từ từ nheo mắt lại, nhìn chàng trai đối diện mặt tái nhợt như không còn chút máu.

Tar thẳng thừng nói về việc sẽ khiến bọn họ chia tay, nhưng cậu ta thật sự không đề cập gì đến việc quay lại với Tharn.

"Em không thể quay lại với anh Tharn...Không thể được... Vì những chuyện em đã làm chắc chắn sẽ khiến anh Tharn ghét em."

"Ô, em trai, em cũng tự nhận thức được vậy ha... Vậy em đã làm gì?" Techno vẫn chưa hiểu được sự tình là thế nào chán nản nói. Type nói tiếp.

"Em nói như... có ai bắt em làm việc này vậy."

Ha!

Type vừa dứt lời, Tar sửng sốt mở to mắt, cả người cứng đờ nhìn trái phải, cơ thể cậu ta run rẩy đặc biệt rõ ràng, nhưng cậu ta vẫn lắc đầu phủ nhận.

Cái nhìn của Tar khiến Type bắt đầu biết được khi nào cậu ta nói dối và khi nào cậu ta nói thật.

Chộp lấy.

"Ai bắt em làm việc này?!" Chàng trai miền Nam nắm chặt vai Tar, buộc cậu ta nhìn vào mắt Type, Tar mím chặt môi...

"Nếu không ai bắt em làm vậy, em làm vậy có thể là vì ghét Tharn..."

"Em không ghét anh Tharn, em yêu anh Tharn!!!!"

Những lời Type nói ra làm bên kia không thể chịu được nữa mà hét to, phản ứng này khiến người thông minh như Type bắt đầu vận động não bộ thay vì sử dụng nắm đấm.

"Em yêu Tharn, vậy em muốn Tharn chia tay anh để làm gì nếu em không muốn quay lại với Tharn. Em muốn khiến Tharn cô độc, không phải vì em ghét Tharn à...."

"Không! Em yêu anh Tharn, trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, anh không biết thì đừng xuyên tạc!"

Như bị chọc vào chỗ đau, cậu nhóc đứng phắt dậy hét vào mặt Type rồi bật khóc, lúc đó, người đáng lẽ phải tức giận lại lạnh như băng ở Nam Cực, giọng Type hết sức bình tĩnh.

"Vậy thì nói đi, đúng là anh không biết mà."

"...."

Người nghe đứng bất động, thở hổn hển như muốn kìm nén cảm xúc tuôn trào, Tar ngồi xuống, đưa tay lên ôm mặt rồi nói.

"Em... không muốn làm việc này, em không muốn làm nữa, em không muốn quấy rầy đến anh Tharn... Mặc dù em đã làm anh Tharn đau lòng như thế, đã bỏ anh ấy như thế, anh Tharn vẫn coi em như em trai... Vậy là đủ rồi... Không, không muốn làm nữa, không muốn làm việc này nữa, tại sao... tại sao em phải làm tổn thương đến anh Tharn... Tại sao!" Cậu nhóc bên kia có vẻ đã đạt đến giới hạn chịu đựng, cậu ta tuôn một tràng như đê vỡ. Type cũng ngồi im lặng lắng nghe, mắt vẫn nhìn chàng trai đang bất lực co vai lại.

"Em chưa từng muốn làm vậy, chưa bao giờ có ý định chia tay với anh Tharn, nhưng người đó... là anh ta... anh ta là người làm anh Tharn đau lòng, không phải em." Thiwat chuẩn bị xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, nếu những gì cậu nhóc này nói là sự thật, điều đó cho thấy kẻ xấu thực sự đứng sau Tharn là một người khác.

Tharn chưa từng hẹn hò với ai được lâu dài cả.

Lời đồn đại mà Type nghe nhiều đến thuộc này làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng cậu, nếu cậu nhóc này thực sự là người phá bỏ lời nguyền đó của Tharn, tại sao họ lại chia tay.

Type dịu giọng, nhẹ nhàng nói.

"Tiếp đi, anh sẽ giúp em...."

"Giúp em? Anh có thể giúp gì cho em hả đàn anh? Đến cuối cùng, em vẫn không thể thoát khỏi sự thật là em bị cưỡng hiếp tập thể!"

"Hả!" Lúc này, đôi mắt của chàng trai phương Nam kinh hoàng mở to, Techno kinh ngạc la lên, sau đó Techno nhìn xung quanh như sợ có ai đó nghe được, rồi đưa tay lên che miệng. Tar thấy vậy cũng giật mình đưa tay bụm miệng, trong tâm thế có thể nói ra tất cả mọi thứ, tay Tar run lên, cơ thể run rẩy, giọng nói theo đó cũng run run.

Type nói "Tìm nơi khác đi, có thể đến nhà mày không No?"

"À, ờ, ok, chúng ta nên đi nơi khác, tao nghĩ chuyện này... chắc còn phức tạp hơn nữa."

Mãi đến khi cả bọn đến nhà Techno, Type mới nhận ra cậu nhóc này đã trải qua biết bao nhiêu chuyện khủng khiếp, khủng khiếp đến mức chỉ nghe thôi cũng thấy sôi trào lửa giận, và cái tên mà Tar suy đoán khiến lần lượt Type tới Techno rùng mình:

Lhong.... Bạn thân nhất của Tharn.

Một trong những lý do cho việc này là khi Tar bị đánh thuốc năm ngoái, thời gian đó Tar gần như phát điên khi thấy video cộng thêm những lời đe dọa được gửi liên tục đến điện thoại của mình, vì vậy, Tar buộc phải chia tay Tharn, sau đó né tránh Tharn rồi như xóa đi tất cả xem như mọi chuyện đã qua. Tar đã khủng hoảng tâm lí đến độ tự làm hại bản thân, điều đó khiến anh trai Tar nổi trận lôi đình, Tum nghĩ Tharn là người làm tổn thương Tar. Tar lại chẳng dám nói ra sự thật, bởi vì bất cứ ai xem video đó đều nghĩ em ấy tự nguyện làm tình với đám người đó.

Một năm trời ròng rã, Tar đấu tranh với bản thân để quên đi, làm mọi cách để ngăn bản thân nghĩ đến những cảnh tượng kinh khủng đó. Tuy nhiên, cơn ác mộng của Tar vẫn chưa chấm dứt khi một cuộc gọi nặc danh gọi đến, ra lệnh cho Tar làm theo lời bên kia nếu không muốn video một năm trước bị lan truyền khắp trường.

Tar thừa nhận em ấy không muốn làm vậy, không muốn dính dáng tới chuyện này nữa, nhưng phải chịu gánh nặng của những sai lầm em ấy đã phạm phải, Tar phải chịu trách nhiệm với ba mẹ, thậm chí với anh trai. Sâu thẳm trong lòng Tar luôn mong muốn gặp lại người mình yêu.

"Em ngu thật đấy anh, em từng ước anh Tharn vẫn còn yêu em, đến nỗi đôi khi em thầm tự hỏi nếu em nói thẳng với anh ấy những gì đã xảy ra thì liệu anh ấy có tin em không. Nhưng anh Tharn không còn như trước, anh ấy đã có bạn trai mới. Em lại trở thành người một lần nữa làm tổn thương anh Tharn. Em không muốn làm thế chút nào, nhưng em không thể không làm theo lời bên kia. "

Hôm nay, Type đã biết được cậu nhóc này thực sự yêu bạn trai của mình, nhưng Type không thánh mẫu đến mức buông tay người yêu rồi nhường cho người khác.

"Anh, em xin anh, dù em có làm đến mức nào thì anh cũng đừng chia tay anh Tharn." Em ấy tốt đến mức Type cảm thấy bản thân mình mới thật sự là kẻ xấu.

Nhưng từ đầu cậu đã tự nhận định bản thân cũng không tốt lành gì cho kham.

"Mày tính làm gì tiếp?" Thằng bạn tốt quay sang hỏi, người duy nhất có thể đưa ra quyết định trầm ngâm một lúc, rồi liếc nhìn hai trước mặt, Type nói.

"Bây giờ mình cứ đi theo kế hoạch của Lhong trước, để tao thử nó một chút rồi chúng ta sẽ quyết định làm gì tiếp."

Tối hôm đó, Type tìm cớ cãi nhau với Tharn vì cậu muốn biết mọi chuyện có như lời Tar nói không... Đúng thật là vậy, Tharn tin tưởng thằng bạn thân đến nỗi Lhong biết tất cả về Tharn, sau đó Type gọi Lhong ra uống cùng cậu.

Ban đầu, Type hầu như không thể tìm ra được sơ hở nào từ Lhong, lời nói Lhong chặt chẽ đến mức Type phân vân giữa Tar nói dối hay Lhong thật sự là tiểu nhân đội lốt quân tử. Lhong diễn thành một người bạn siêu tốt, nói siêu tốt là vì cậu ta cố gắng đứng về phía cậu, còn bỏ công sức thuyết phục cậu đừng nổi giận với Tharn. Mọi thứ hoàn hảo đến nỗi não cậu ngay lập tức đi tìm lí do tại sao không ai mảy may nghi ngờ Lhong.

Trong khi Lhong quá thân thiết với Tharn, vai diễn của cậu ta là người bạn thân quá tuyệt vời khiến mọi người bối rối, và họ không bao giờ có chút suy nghĩ nào hoài nghi Lhong.

Tar nói em ấy nghi ngờ Lhong là vì tin nhắn lừa em ấy tới nhà hàng đến từ số điện thoại di động của Tharn, chỉ có một người có thể mở khóa điện thoại của Tharn... Lhong.

Vì vậy, để chứng minh những suy đoán của Tar, Thiwat phải giả say quắc cần câu để xem Lhong sẽ làm gì, điều này cũng giúp Type bắt đầu xác định được sự thật.

"Nếu không phải vì mày!" Đó chỉ là một tiếng rì rầm khó chịu khi cậu ta lái xe đưa Type về, tâm trí cậu bắt đầu tranh luận xem nên tin ai mới đúng đây. Cậu giả say đến mức làm cho bản thân không phân biệt được đông tây nam bắc, cho đến khi cậu được Lhong đỡ đến phòng của mình.

Lúc đó, không ai biết việc nói Tharn là của cậu là cậu cố tình nói mớ như vậy.

Type nói vậy nhằm mục đích khiêu khích Lhong, một công đôi việc làm Tharn vui vẻ luôn. Type đoán thằng bạn trai sến súa lúc nào cũng muốn làm mấy điều lãng mạn chắc chắn sẽ làm gì đó thân mật để đáp lại lời nói của cậu. Và Tharn đúng là không làm cậu thất vọng, Tharn hôn xuống bên thái dương cậu, sau đó thì thầm điều gì đó ngọt ngào bên tai, trong khi Tharn chỉ tập trung vào cậu, Thiwat thay vào đó ngước mắt lên nhìn Lhong.

Hai mắt cậu nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của người đang đứng trước mặt.

Cái nhìn ghê tởm khiến Type chắc chắn... những gì Tar nói là sự thật.

Lhong chính xác là một thằng khốn nạn.

Vậy nên, một khi đã xác định được người đứng sau chuyện này là Lhong, cậu cũng có thêm thời gian để lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Lhong muốn loại bỏ tất cả những thằng bạn trai của Tharn, đến Type thì có lẽ Lhong cũng làm tương tự, bây giờ đến lượt Type phải tách cậu ta khỏi cuộc sống của bạn trai mình, nhưng vấn đề là Tharn tin tưởng Lhong, luôn nghĩ Lhong là một đứa bạn tốt biết nghĩ cho mình.

Y như Tar nói. Type cũng không ngạc nhiên lắm, bởi nếu ai đó tự nhiên nói Techno ghê tởm cậu đến cực điểm, nhưng lại giả vờ là một người bạn siêu tốt để bày mưu tính kế sau lưng cậu, cậu cũng khó mà tin nỗi.

Đã là bạn bè thì tự động sẽ tin tưởng, vì vậy phải để Lhong lộ bộ mặt thật vào đúng thời điểm mà cậu tính toán. Type có thể phải đi khích tướng, phải kích lên ngòi nổ của Lhong vì Tar nói Lhong đã gửi tin nhắn để bắt em ấy làm nhiệm vụ tiếp theo.

Lhong ra lệnh cho Tar phải làm cho Tharn bị hiểu lầm, Tar sẽ đưa Tharn vào phòng khách sạn, sau đó bảo em ấy gọi chọc giận Type. Tar phải làm bất cứ mọi cách để Type hiểu lầm, thậm chí là dụ dỗ Tharn lên giường.

Khi Tar hỏi phải làm gì, Type nhận ra dù Tar không muốn tuân theo mệnh lệnh, nỗi sợ hãi của cậu nhóc vẫn vượt lên hết thảy.

'Mặc cả với cậu ta là nếu em làm theo những gì cậu ta nói, cậu ta phải gửi lại toàn bộ video gốc.'

Mặc dù Type không ưa bản mặt bạn trai cũ của Tharn lắm, cậu cũng không muốn em ấy trở thành sao GV thiếu niên của giới gay, vậy nên cậu sẽ giúp em ấy, cậu nói với Tar là em ấy có quyền đưa ra yêu cầu. Bởi vì rõ ràng là lần này Lhong không thể làm bất cứ điều gì mà không có quân cờ là Tar, cậu nhóc đã nghe theo lời cậu.

...Chừng nào tụi nó chia tay, tao sẽ gửi cho mày tất cả các video...

Điều kiện trao đổi khiến Type đứng hình, có nghĩa là chỉ cần cậu chịu chia tay, Tar sẽ được cứu.

"Type, mày không nhất thiết phải làm vậy, mày nghĩ kĩ đi." Techno đứng cạnh cũng phải lên tiếng nhắc nhở.

"Mày nghĩ chẳng lẽ tao không thể chia tay để cứu một đứa nhóc?"

"Nhìn mặt mày kìa, mày đừng có đùa giỡn với cảm xúc của Tharn, sao không nói thẳng với nó?" Techno đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng Type đã suy nghĩ không chỉ về việc giúp Tar thoát khỏi con quỷ đó, mà cậu còn đang xem xét xem nếu có video trong tay, cậu có thể làm gì với nó.

Nói thẳng với Tharn? Nếu Tharn không tin thì sao?

Như thằng bạn thân nói, chỉ cần nói tất cả với Tharn là mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng nếu nó không kết thúc, nếu Tharn không tin cậu thì sao? Thì liệu cậu có trở thành một thằng phỉ báng bạn bè không? Và để vạch mặt kẻ xấu để cậu ta không thể chối cãi, Type sẵn sàng chấp nhận rủi ro.

Dù Techno vẫn bảo cậu không cần phải làm đến vậy, miễn Tharn vẫn là bạn trai của cậu, Tharn sẽ không tin lời Lhong, một ngày nào đó Lhong sẽ tự lộ bộ mặt thật thôi. Thế nhưng Type không nghĩ vậy, nếu một ngày nào đó cậu ở phe yếu thế hơn và buộc phải chia tay với Tharn thì điều gì sẽ xảy ra... Vì vậy, người như Type sẽ cắn không buông kẻ thù của mình.

Ngay cả khi phải cược hết tất cả, cậu cũng phải làm sáng mắt thằng con lai tên Tharn kia.

Người ngoài thì nghĩ Thiwat có trái tim sắt đá đến mức có thể chơi một trò chơi để vạch mặt kẻ xấu, nhưng không ai biết trong lòng cậu dằn vặt đến chừng nào, giày vò đến muốn điên vì phải nói ra những lời đó... 'Chia tay được rồi.'

Tharn không biết gì cả, cậu nghĩ về chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ là cậu sợ muốn chết, sợ mọi thứ sẽ không theo kế hoạch, khoảng khắc đó khiến chàng trai phương Nam nhận ra một sự thật: cậu rất yêu Tharn.

Ừm, trong trường hợp này thì nó là sự thật. Có ai yêu Tharn đến như vậy? Yêu đến nỗi sẵn sàng dấn thân vào chuyện này để Tharn sáng mắt ra. Cậu làm chuyện này vì Tharn, để Tharn biết, nhìn thấy sự thật, cậu chỉ có một hi vọng duy nhất là Tharn sẽ tin cậu hơn thằng bạn khốn nạn kia.

Đêm trước khi xảy ra chuyện ở khách sạn, Tharn ngủ say sưa, nhưng Type đã thức cả đêm, ngồi hàng giờ vuốt tóc Tharn, chờ Tharn ngủ chỉ để thì thầm với Tharn: xin mày hãy tin tao.

"Tao xin lỗi vì sắp phá vỡ lời thề của tao với mày, nhưng tao thề sau chuyện này sẽ không bao giờ nói câu đó lần nào nữa." Type thì thầm vào tai Tharn, hôn lên trán cậu ta rồi nhắm mắt lại, cậu cảm thấy nước mắt đang tràn bờ mi sắp sửa chảy xuống.

"Tao xin mày, dù có chuyện gì xảy ra, đừng rời xa tao." Cậu đã nói với Tharn những điều này, những điều mà cậu chắc chắn sẽ không nói khi Tharn còn thức.

"Tao yêu mày." Chính vì tình yêu này mà Type sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro.

Ngày chia tay cũng đã đến, ai có thể tin chàng trai phương Nam cứng nhắc này sẽ tức khắc rơi nước mắt khi nhìn thấy Tharn ở trên giường với người khác. Nó không hoàn toàn chỉ là diễn kịch, những giọt nước mắt đó mang theo cả cảm xúc thật của cậu. Type biết trước cảnh tượng mà mình sẽ phải chứng kiến lẫn việc cậu phải phải nghiến răng nói lời chia tay với Tharn.

Nói lời chia tay có thể làm Lhong buông bỏ cảnh giác.

Type sẽ không vạch mặt thằng bạn siêu tốt này với cương vị là bạn trai Tharn, vì nếu không phải bạn trai Tharn, xác suất thành công theo dự đoán sẽ vô cùng cao.

Nhưng nhìn Tharn quỳ xuống cầu xin suýt nữa khiến Type muốn hủy bỏ kế hoạch mà bản thân dày công dựng lên, mặc dù bên ngoài trông Type dửng dưng lạnh nhạt, thực tế thì trong lòng cậu đã đau đến mức hít thở không thông. Cậu gần như muốn dẹp bỏ mọi thứ, gần như muốn quay lại ôm Tharn, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, làm sao có thể để mọi thứ quay về vạch xuất phát được, không biết chừng có ngày Lhong sẽ lại âm thầm giờ trò sau lưng cậu.

Đó là lý do tại sao Type dứt khoát chuyển ra ngoài để Lhong hoàn toàn tin cậu và Tharn đã chia tay.

Tharn, xin mày cố gắng cho tao chút thời gian, chỉ chưa đến một tuần thôi. Tới lúc đó ngay cả phải quỳ xuống xin mày làm hòa với tao, tao cũng sẽ làm.

Thật ra, Type cũng không chắc chắn, một tuần có thể biến yêu thành ghét, nhưng cậu phải đợi video đó, phải chờ thời khắc để khiến Lhong thất bại. Nhưng ngoài dự kiến, anh Thorn đến tìm cậu, ngỏ lời đề nghị cậu hòa giải với Tharn, anh ấy nói rất nhiều... nhiều đến nỗi Type nhịn không được kể hết mọi chuyện cho anh ấy.

Anh Thorn còn nửa tin nửa ngờ, nói chi đến Tharn? Tharn có chịu tin thằng bạn thân của mình xấu xa đến như vậy không? Lúc anh trai của bạn trai nói Tharn đang chờ đợi cậu quay lại, điều này như tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

Tao sẽ hạ màn, khiến mọi việc kết thúc.

Trở lại ngày hôm nay... ngày cậu sẽ phơi bày sự thật mà Lhong che giấu mấy năm trời.

"Mày cứ ở đây quay lại hết, tao sẽ chọc cho nó nổi điên." Type chỉ dẫn thằng bạn đang trốn một bên, trong khi đó mắt cậu theo dõi sát sao giọng ca chính đang nói chuyện với bạn.

"Nghe lệnh, nghe lệnh, mày xem tao chẳng khác gì người hầu vậy á."

"Chậc, chừng nào mày trở thành đội trưởng, tao sẽ làm trâu làm ngựa cho mày cả năm." Type nói với thằng bạn mình, má nó khó tin thật, sau này cậu thực sự sẽ phải làm mọi thứ mà thằng đội trưởng điên khùng này nói. Hôm nay Techno đến giúp cậu, còn đem một chiếc micro nhỏ mà No mượn của ai đó rồi giấu dưới bộ đồng phục.

"Nếu nó không chịu thừa nhận thì sao?" Techno lo lắng hỏi, khiến người đã sớm lường trước điều này quay đầu cười toe toét với No.

"Mày nghĩ tao không chọc điên người ta được hả? Ít nhất, tao đã lớn tiếng giữa đêm chọc tức được mày đấy." (Ở chương Techno say xỉn qua đêm tại căn hộ của Type, Type dụ Tharn vận động một chút và No nằm đó chịu trận nghe toàn bộ âm thanh sống động). Chàng trai phương Nam pha trò để trấn an bạn mình, dù lòng cậu cũng đang tràn đầy lo lắng. Hôm nay cậu phải ép Lhong thừa nhận hết, cậu phải tìm bằng chứng để cho Tharn sáng mắt ra, cậu phải nói hết cho Tharn biết rồi xin cậu ta làm hòa.

Sau đó, Type đi gặp chàng trai diễn kịch xuất thần kia.

Lhong đeo lên lớp mặt nạ giả tạo cũng bốn năm rồi, có lẽ sẽ không dễ dàng bị vạch trần đâu. Đúng như dự đoán, Lhong đóng vai chàng trai chân thành tuyệt vời, nhưng bất ngờ là Lhong cũng có một điểm yếu trong vỏ bọc hoàn hảo như vậy.

Tharn... chỉ cần nói tên của Tharn là cậu ta dường như không thể kiểm soát nỗi bản thân.

Giọng ca chính khi bị đánh thậm chí không thể tiếp tục diễn như cậu ta bị cậu hại đến nửa sống nửa chết, cậu ta trở nên mất trí khi Type đe dọa là sẽ nói với Tharn mọi chuyện.

Lhong không ngừng đấm Type, Type sẵn sàng gồng người hứng chịu.

Đánh như mèo cào kiểu này, cậu đánh lại hai ba cú thôi cũng khiến cậu ta bật ngửa, nhưng có vẻ Lhong cũng đã đạt đến cực hạn và nổi điên nếu cậu cứ để yên mặc kệ đòn đánh tới.

Type thừa cơ nói, nói hết những gì có thể khiến Lhong sơ hở thú nhận tất cả.

Trong một thời gian dài, Lhong hèn nhát đến mức cậu ta ở bên cạnh giữ Tharn như một con chó vô dụng, không một lần dám nói với Tharn là cậu ta yêu Tharn, cậu ta lại chỉ âm thần làm tổn thương bất kì người nào xung quanh Tharn, ai muốn thương cảm thì thương cảm đi, Type thương cảm không nổi.

Đây mà là tình yêu à?

Cái thằng hèn nhát xảo trái này phải trả giá cho tất cả những gì cậu ta đã làm.

Vì vậy, khi Type rút micro ra khỏi cổ áo, mọi thứ thoáng chốc nhẹ bẫng.

"Mày... thua... rồi."

"!!!!"

Dù cậu suýt chết vì ngộp thở, Type cảm thấy rất thỏa mãn, cậu tiếp tục nói....

"Thế nào... Cảm giác thế nào... Khi trải qua cảm giác... người khác phải chịu đựng..." Type mỉa mai, nhìn vào ánh mắt mờ mịt của người trước mắt. Khi Lhong nắm lấy đầu cậu định đập xuống sàn, trong lòng cậu dâng lên nỗi sợ.

Không, ai giúp với, sắp chết thiệt rồi!

Trong đầu Type nghĩ đến việc gọi bạn mình, nhưng trong thâm tâm cậu lại gọi tên người kia.

Tharn, tao chưa muốn chết, tao còn chưa nói tao yêu mày!

"Dừng lại ngay!!!!"

Nhưng ai có thể tin chàng hoàng tử đẹp trai của đời mình thật sự tồn tại, Tharn không biết từ đâu xuất hiện, xông tới đẩy mạnh Lhong ra, rồi lao vào ôm chặt cậu trong vòng tay.

Trong giây đầu tiên, Type không dám nhìn Tharn, sợ Tharn sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu vì cậu đã làm tổn thương Tharn, nhưng giọng nói lo lắng của Tharn, hỏi cậu có sao không, khi cậu ngước mắt lên nhìn Tharn, cậu thấy... Tharn vẫn nhìn cậu với ánh mắt như lúc trước.

Tharn vẫn yêu cậu.

Ý nghĩ đó khiến Type run rẩy đưa tay nắm chặt lấy áo Tharn, có rất nhiều điều muốn nói với Tharn, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là chầm chậm lắc đầu để biểu đạt cậu không sao cả.

Câu trả lời của Type khiến Tharn nhìn qua khắp mặt cậu, khi ánh mắt Tharn dừng lại ở cổ họng cậu. Type thấy hai bàn tay ôm chặt cậu run run.

Chàng con lai quay đầu nhìn mặt Lhong, rồi làm điều mà Type trước nay chưa từng thấy.

Trước đây Tharn chưa bao giờ đánh ai, nhưng lúc này, Tharn dùng lực đấm bạn mình một cú mạnh đến độ sống mũi Lhong cũng sắp gãy luôn.

Ngay sau đó, Techno lẩm bẩm.

"Hú hồn luôn, Tharn gọi tao hỏi mày đâu rồi, tao nghĩ tốt nhất là để nó đến tận tai tận mắt thấy mọi thứ, vậy nên tao mới kêu nó đến, nó đến ngồi kế tao từ lúc mày bắt đầu khiêu khích Lhong... Nó nói anh Thorn kể hết cho nó nghe rồi."

Cái ông nội Thorn nhiều chuyện này.

Type chỉ có thể chửi thầm anh trai đã hứa sẽ giữ bí mật, nhưng cậu chỉ có thể giữ chặt cánh tay của Techno để chống đỡ cơ thể đứng dậy, tay còn lại nắm chặt cổ bị đau do bị siết đến mức bỏng rát. Sau đó tất cả những gì có thể nói với thằng bạn bên cạnh là....

"Cảm ơn mày nhiều." Techno nhe răng cười.

"Tao với mày là bạn tốt mà."

Techno là một thằng bạn tốt, không phải kiểu tốt bụng của Lhong, kiểu người chỉ chực chờ cơ hội để hủy hoại cuộc sống của bạn mình.

Khi anh Thorn bước vào, Tharn vẫn đang trong tâm trạng buồn bã, rồi anh Thorn nói với hắn mọi chuyện anh ấy nghe từ Type.

Lúc đầu, Tharn bối rối, không biết và không hiểu gì cả. Sau đó, hắn nghĩ đó chỉ là trò đùa, nhưng khi anh trai hắn nghiêm túc xác nhận lý do tại sao Type chia tay hắn, chàng con lai dẹp bỏ mọi thứ rồi vội vã lái xe đến trường, vì hắn muốn nghe mọi chuyện từ miệng Type.

Type không chia tay với hắn vì cậu không còn yêu hắn nữa, mà cậu định vạch trần người đã hại hắn suốt mấy năm nay.

'Tao làm vậy là vì mày.'

Câu nói mà Tharn vẫn không hiểu này đột nhiên nảy lên trong đầu, vì Type nói đi nói lại câu nó đó, Tharn cũng đã suy ngẫm về nó vô số lần.

Chia tay mà lại nói là vì hắn, vì hắn ở đâu? Type nói vậy chỉ vì muốn thoát khỏi hắn thôi.

Những suy nghĩ đó như đẩy Tharn rơi xuống vực thẳm của nỗi đau... đau đớn đến tột cùng khi mất một người mà bản thân không nghĩ lại yêu sâu đậm đến vậy.

Người mà hắn cảm thấy luôn ít quan tâm đến người khác, nhưng Tharn sau khi nghe mọi chuyện lại sẵn sàng tin tưởng cậu.

Nếu là trước đây, khi ai đó nói bạn thân của hắn đã làm những việc đó, hắn sẽ không tin; Lhong là một thằng bạn khéo léo, một thằng bạn luôn sẵn sàng lắng nghe, một thằng bạn sẽ luôn quan tâm đến Tharn bất kể khi hắn đau lòng hay hạnh phúc, một thằng bạn mà Tharn có thể chia sẻ mọi thứ, chuyện gì của hắn đều nói cho cậu ta biết, dù gì thì cả hai làm bạn được bốn năm rồi.

Hắn có thể chính đáng nói là có một lần hắn đã nghĩ Lhong quan trọng hơn bạn trai, nhưng khi Type bước vào cuộc sống của hắn....

Nóng nảy, một chàng trai luôn làm những gì bản thân cho là đúng, nhưng điều quan trọng... cậu luôn nghiêm túc trong mọi việc.

Type sẽ không bao giờ kiên nhẫn bày ra một kế hoạch chỉ để hại bạn mình, Type không phải là người như vậy, nên ngay khi anh Thorn kể cho hắn nghe Type đang định làm gì, hắn tin cậu. Mặc kệ Type hiểu lầm gì đó rồi tự biến bản thân thành kẻ ngốc cũng chẳng sao. Ngay lúc hắn biết Type vẫn còn yêu hắn, hắn gấp gáp muốn gặp Type để nói rõ mọi chuyện.

Nếu Type muốn tìm bằng chứng về việc Lhong làm, hắn cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản cậu. Tharn chỉ muốn Type làm lành với hắn, quay lại với hắn, đừng bỏ hắn như thế này.

Chàng con lai đã nghĩ như thế suốt quãng đường cho đến khi hắn đến ngồi cạnh Techno.

Lần thứ hai hắn nghe kể bạn thân của hắn đã làm ra những chuyện gì, hắn vẫn không thể hoàn toàn tin bạn hắn lại phản bội hắn, nhưng hắn thật sự sốc vì không ngờ bản thân lại hại Tar ra nông nỗi như vậy.

"Tụi tao gặp lại bạn trai cũ của mày không ít lần đâu, Tharn, cũng là vì Type muốn giúp em ấy lấy lại công bằng, em ấy rất đau khổ, em ấy yêu mày rất nhiều mà lại sợ phải đối mặt, sợ mày sẽ ghét em ấy nếu mày xem cái video chó chết đó." Techno giải thích cho Tharn hiểu, tiếp đó hắn mới biết mình ngu như thế nào.

Tar không phải là người làm tổn thương hắn, mà người vốn luôn ở bên cạnh mới là người làm tổn thương hắn.

Không chỉ mỗi Tar, mà tất cả những người từng chia tay với hắn đều do thằng bạn của hắn, càng ngồi đó nghe, Tharn càng không muốn tin điều đó.

"Chắc mày không tin được, nhưng người dựng chuyện để Type chia tay với mày là thằng bạn tốt của mày." Techno nói thêm vào khi Tharn như một kẻ ngốc lặng lẽ nghe đoạn đối thoại được thu lại từ micro dưới áo Type.

Hắn đã biết sự thật, nhưng đó là sự thật hắn không chấp nhận nổi.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng đánh đập, Tharn không thể ngồi yên nghe nữa, bất chấp Techno nói thế nào, hắn chỉ lo lắng cho chàng trai đang chọc giận bên kia rồi để bản thân bị đánh.

Nhưng một thằng con trai như Type sẽ không co người lại để chịu bị đánh như thế, rõ ràng là cậu cố tình để bản thân ăn đập.

Type đang làm chuyện này cho hắn, tại sao hắn có thể nghĩ cậu không quan tâm đến hắn chứ!

Người đang vội vàng xông tới nghĩ như vậy, hắn đẩy bạn mình sang một bên rồi ôm lấy người hắn yêu nhất trong vòng tay, khi chắc chắn Type đã không sao. Hắn quay sang nhìn người mà hắn từng coi là bạn thân nhất, như muốn chất vấn.

"Sao mày làm vậy, sao mày lại làm vậy với tao?!"

Chàng trai đang đưa tay ôm mũi nhìn Tharn với ánh mắt kinh hoàng, rồi lắc đầu, cậu ta nói:

"Tao... tao không làm... Tao không làm gì cả." Giọng cậu ta run rẩy phủ nhận, hành động đó khiến Tharn chỉ vào Type phía sau, hắn nói:

"Vậy mà mày nói không làm gì?"

"Nó... nó chọc tức tao, mày phải tin tao Tharn, nó nói mấy điều không hay về mày, tao tức giùm mày." Lhong nỗ lực giải thích, nhưng cậu ta càng phân bua, Tharn càng cảm thấy ghê tởm.

Tất cả những gì anh Thorn nói với hắn đều là sự thật, cậu ta cứ bịa chuyển để lừa hắn.

"Chứ không phải vì mày hại những người quanh tao sao?" Tharn lạnh lùng nói. Lhong lắc đầu nguầy nguậy:

"Tao không có làm vậy, mày tin nó hơn tao? Mày quen biết tao bốn năm rồi còn gì, mày phải biết rõ tao không làm những chuyện như thế." Lhong vẫn cố gắng tự bảo vệ bản thân, điều đó khiến Type, người vừa đứng dậy, mắng:

"Đồ hèn."

"Mày im đi, không phải việc của mày!" Thành viên ban nhạc quát Type. Tharn bước vào chính giữa hai người, hắn nhìn chằm chằm vào thằng bạn của hắn với một ánh nhìn cực kỳ thất vọng, ánh mắt đó khiến Lhong giật mình, đôi mắt rũ xuống để tránh né, như tránh để bản thân nói sai gì đó.

"Ừ, chuyện này không liên quan đến Type, là chuyện của tao với mày... Sao tao không sớm thấy được, mày tồi tệ đến như vậy!" Chàng con lai nặng nề nói, nhìn chằm chằm vào cậu ta như cố gắng nghĩ về cuộc nói chuyện hắn vừa nghe lúc nãy, nhưng hắn chỉ nhìn thấy người bên kia đang rối bời và sợ hãi đến hoảng loạn.

"Tao không làm vậy."

Chộp lấy.

"Mày còn nói dối tao!!!!?" Tharn bước thẳng tới túm lấy cổ áo của bên kia, hắn giận dữ hét vào mặt cậu ta, mặc dù đôi mắt của Lhong lóe lên như sắp khóc, cậu ta lắc đầu dữ dội:

"Tao.... tao làm vậy vì mày, Tharn, tao làm như vậy là vì mày..."

"Vì tao? Mày hại tất cả những người xung quanh tao, lại còn cứ nói mày làm vì tao!!!" Chàng con lai hét lên, hắn không hiểu, hắn làm sai cái gì? Ngay cả bạn bè cũng trở nên như vậy.

"Không có ai xứng với mày hết, Tharn, không! Nghe tao, không ai hết!!!" Giọng ca chính đưa tay cố gắng nắm lấy vai Tharn, sau đó ngước nhìn hắn.

"Có xứng hay không cũng không tới mày quyết định!" Ngay khi Tharn nói như vậy, Lhong bật khóc, cậu ta vẫn lắc đầu.

"Không ai trong tụi nó thật lòng yêu mày, Tharn, mày có nhớ thằng bạn trai một chân đạp hai thuyền không? Tao đã nhìn thấy, tao đã bắt quả tang anh ta, một thằng lẳng lơ và quan hệ bừa bãi, không ai nghiêm túc với mày cả. Mày là một người chân thành, mày còn là bạn tốt của tao, tao chỉ muốn giúp mày, tao muốn mày gặp người tốt, nhưng không! Không ai trong tụi nó đủ tốt cả." Lhong giống như một kẻ mất trí run rẩy nói.

"Tao muốn giúp mày kiểm tra xem ai thật sự tốt với mày, nhưng mày toàn quen những đứa tồi tệ, tụi nó chỉ xem mày là đối tượng chơi đùa thôi, cho dù mày có tốt với tụi nó như thế nào, tụi nó chỉ tin lời tao mà không tin mày, thấy không? Không ai sẵn sàng tin tưởng mày như tao cả! "

"Mày đã làm gì?" Tharn hoài nghi hỏi, điều đó làm cho chàng trai kia cười to, khuôn mặt cậu ta trông thật đáng sợ.

"Tụi nó... tất cả tụi nó, không một ai thực sự tin tưởng mày, tao nói gì tụi nó cũng tin, ngay cả khi tao nói mày có người khác, tụi nó cũng tin, không ai thật sự tin mày cả, chỉ có duy nhất tao... duy nhất tao tin mày, người ở cạnh mày phải là tao, là tao! " Cậu ta lắc cánh tay của Tharn.

"...."

Tharn không nói gì nữa.

Bây giờ Lhong giống như một người xa lạ mà Tharn không quen biết, chàng trai này mắt đỏ gay, vẻ mặt ngang ngược liên tục nói cậu ta mới là người xứng với Tharn.

"Dù tao yêu mày nhiều thế nào, mày cứ nói tao là bạn mày. Khi mày chia tay với những người đó không biết bao lần và khi tao cố gắng nói với mày là tao yêu mày, mày lại nói tao chỉ là bạn thân của mày, mày có thể không có bạn trai, nhưng mày không thể sống thiếu một thằng bạn như tao. Mày cũng nghĩ tao quan trọng với mày, đúng không? Tại sao mày cứ muốn hẹn hò với những người đó? Tại sao hả Tharn? Mày cũng cảm thấy giống tao mà." Lúc này, Lhong giống như người đang chết đuối tuyệt vọng ôm lấy phao cứu mạng, nắm lấy cánh tay của Tharn rồi mạnh bạo lắc, khao khát câu trả lời: 'Ừm, tao có mày là đủ rồi.'

Tharn chậm chạp lắc đầu.

Tharn chưa từng nói hắn thiếu Lhong thì sống không nỗi, hắn chỉ biết ơn Lhong vì đã ở đó chia sẻ với hắn khi tâm tạng hắn không tốt.

Lhong đang nhầm lẫn giữa thực tế với ảo tưởng của riêng mình.

Tharn chưa bao giờ xem Lhong như vậy, Tharn chỉ coi cậu ta là một người bạn đáng để tin cậy, nhưng không bao giờ có cảm giác muốn làm người yêu với Lhong. Trên hết, Tharn cảm thấy có lỗi... hắn chưa bao giờ biết Lhong cảm thấy thế nào.

"Tao không nhìn mày như cách mày nhìn tao."

"Nó không phải sự thật."

"Nó là sự thật, tao chỉ xem mày là bạn, nhưng mày lại không xem tao như vậy... Không, mày chưa bao giờ xem tao như một người bạn, bạn bè ai lại làm tổn thương nhau như thế!" Bây giờ Tharn mềm lòng không được.

Sau khi bị lừa quá nhiều lần, mặc dù Lhong rất tốt với hắn, cậu ta luôn miệng phủ nhận việc cậu ta hại người khác. Quan trọng nhất....

"Lhong, mày có làm việc đó không? Mày có chuốc thuốc kích dục cho Tar không?"

Việc này rất nghiêm trọng, khi hắn nghe từ miệng Techno, hắn đã không muốn tin đó là sự thật. Câu hỏi này khiến Lhong lập tức trả lời lại:

"Nó không thật lòng yêu mày, thằng nào nó cũng ngủ cùng, mày phải thấy nó vui vẻ như thế nào khi dạng chân cho mấy thằng đó, tao ghê tởm nó, nó muốn bị làm đến như vậy, cả cơ thể nó đều run rẩy cầu xin. Tao thấy nó đáng bị như vậy. Mày nghĩ đi, Tharn, nó không thật lòng yêu mày, nó chỉ muốn tìm một thằng thỏa mãn nó. Tao... Tao có bằng chứng, tao sẽ gửi cho mày, video của thằng nhóc lẳng lơ đó...."

BỐP!!!

Lhong huyên thuyên về những gì cậu ta đã làm, Tharn yếu ớt nhắm mắt lại, nghiến răng, hắn tự hỏi: sao hắn có thể xem cậu ta là một người bạn? Lhong càng dùng giọng điệu kinh tởm nhắc về em ấy, Tharn càng cảm thấy sự ghê tởm tràn vào trong lòng.

Không phải cậu ta không thích Tar mà không thích hắn thì đúng hơn.

Tharn không ngần ngại đấm vào mặt Lhong, lực mạnh đến mức cậu ta ngã xuống sàn bãi đậu xe.

"Dường như tao mới là người làm tổn thương Tar." Giọng Tharn nghẹn ngào.

Nếu Tar không gặp hắn, không yêu hắn, không tỏ tình với hắn, Tar vẫn có thể là một thiếu niên sôi nổi được mọi người yêu thích, nhưng vì đã gặp hắn, em ấy đã phải trải qua những điều khủng khiếp nhất trong cuộc đời em ấy.

Chộp lấy.

"Không phải do mày, mà là thằng khốn kia." Tuy nhiên, Type nắm lấy vai hắn rồi khẽ nói, Tharn quay sang nhìn vào mặt cậu.

Tharn mỉm cười.

"Đừng, Tharn, mày đã lớn thế này rồi, đừng dễ khóc thế chứ... Tar sẽ không trách mày đâu."

"Nhưng tao là người hại em ấy thành ra như vậy." Tharn yếu ớt nói, sau khi biết những chuyện đã xảy ra, hắn như bị rút cạn sức lực.

Ánh mắt của Tharn khiến chàng trai vừa bị đánh bầm dập đẩy đầu Tharn vào vai cậu.

"Đừng tự trách mình, mày không biết gì cả, thằng khốn nạn thật sự là thằng bạn của mày." Câu nói của Type đã làm giảm bớt sự nặng nề trong trái tim Tharn xuống vài bậc, nhưng trái tim hắn vẫn đau nhói khi biết hắn là nỗi đau của nhiều người khác.

"Ai cho mày đụng vào người Tharn?" Chàng trai đang ôm mũi giận dữ hét lên, Thiwat quay lại nhìn cậu ta:

"Mày mới không có quyền chạm vào người thằng Tharn." Type bình tĩnh nói, khiến Tharn quay lại nhìn người đã từng là bạn mình, hắn nói:

"Lhong, cho đến ngày hôm qua tao vẫn coi mày là một người bạn, nhưng bây giờ... thậm chí hít chung một bầu không khí với mày cũng khiến tao chán ghét bản thân mình."

"Tharn...." Lhong không tin vào tai mình, nhưng Tharn vẫn tiếp tục:

"Tao không thể chấp nhận nỗi, tao không thể tha thứ cho những gì mày đã làm, đừng nói đến bạn bè, thậm chí có là người lạ tao cũng không muốn thấy mặt mày, mày hại những người xung quanh tao, mày khiến không chỉ tao mà tất cả mọi người đều bị tổn thương... Tao sẽ thôi học."

"Này!!!"

Đừng nói Lhong sốc, đến Type cũng la to.

"Mày đang nghĩ gì vậy?!" Type kéo cơ thể của Tharn qua rồi nhìn hắn, Tharn nghiêm túc nói với cậu.

"Nếu tao là nguồn cơn gây ra những điều tồi tệ xảy ra với Tar thì tao sẵn sàng vứt bỏ thứ gì đó quan trọng như âm nhạc để chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra. Chính tao, tao là lí do cho tất cả những gì xảy ra, làm sao tao có thể ích kỉ rồi làm như chẳng có gì xảy ra.... "

Ngay sau đó, chàng trai đang nghe vỗ mạnh vào mặt Tharn, cậu cáu gắt nói:

"Má nó, bây giờ đừng có biến mình thành nam chính, tao không cần, tao cần mày ích kỉ một chút, nó là người phải chịu trách nhiệm, không phải mày! Mày nói muốn bỏ học, vậy mày có muốn chia tay thật với tao không? Thằng ngu này!!!! " Type gầm lên với hắn, khiến người đang nghe quay lại nhìn chằm chằm cậu, ngay lập tức nói:

"Tao không chia tay, xin mày đấy, Type đừng chia tay với tao." Ánh mắt van xin của Tharn làm Thiwat thở dài.

"Nghe thấy chưa? Mày còn muốn hủy hoại cuộc sống thằng Tharn đến chừng nào nữa mới hài lòng đây, mày đã đẩy những người nó yêu ra xa nó, giờ mày còn lấy đi những thứ mà nó yêu thích? Ha, thằng khốn nạn!!!!" Type quay sang mắng chửi chàng trai vẫn đang rơi nước mắt.

Lhong vừa đứng dậy vừa khàn khàn hỏi:

"Mày... không coi tao là bạn nữa?" Lhong hỏi, Tharn gật đầu, không thèm liếc cậu ta lấy một cái.

Type tự hỏi có phải do ánh mắt lãnh đạm này của Tharn khiến Lhong nức nở:

"Mày không cần thôi học... Tao... tao sẽ thôi học...."

Tharn quay đầu nhìn mặt người từng là bạn của hắn, sau đó hắn thấy cậu ta trông như đã mất đi tất cả, đang cúi đầu khóc.

"Nếu tao... không thể ở bên mày... thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì hết... nên tao sẽ thôi học... mày đừng từ bỏ âm nhạc... Tao không thể... kéo mày... rời xa âm nhạc được..." Lhong run run nói, giơ tay lau máu lẫn nước mắt trên mặt, nhưng khi so với những gì cậu ta đã làm, Type không cảm thấy thương tiếc cho cậu ta chút nào.

"Ờ, mày là người nên thôi học chứ không phải Tharn!" Chàng trai phương Nam mạnh mẽ vặn lại, nhưng Lhong không thèm cãi với cậu, cậu ta nhìn thẳng vào Tharn, lần đầu tiên, cậu ta nói ra những lời đã giấu trong lòng bấy lâu:

"Tao yêu mày."

Nhưng Tharn chỉ nói:

"Nhưng tao không yêu mày."

Câu trả lời này khiến người nghe ngồi thụp xuống rồi bật khóc, Tharn không kiềm lòng quay đầu lại nhìn.

"Đi thôi, mày không cần thương xót nó." Tharn có thể vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, nhưng lực kéo ở vai hắn như cho hắn sức mạnh để thoát khỏi những suy nghĩ đó và để hắn quay lưng lại với người từng là bạn hắn, nhưng lại là người bạn làm hắn tổn thương nhiều nhất.

Type đã cho hắn thêm dũng khí dứt khoát đi khỏi chỗ đó.

"Mày có ok không đấy?"

"Tao không... Tao chỉ muốn hỏi mày có sao không." Tharn không nói lời nào từ lúc hắn bước lên xe đến khi hắn lùi xe vào bãi đỗ của căn hộ. Hắn lặng lẽ ngồi đó không nói năng một câu nào rồi đi theo cậu vào căn hộ, Type nhìn Tharn vậy, cậu thật sự rất lo lắng, Tharn quay qua cậu rồi lắc đầu, nở nụ cười buồn bã.

Cốp.

Cái nhìn này khiến Type cốc vào đầu Tharn một cái.

"Đừng ép buộc bản thân gắng gượng, đối diện vết thương lòng của mày đi." Type nói, muốn Tharn biểu hiện hung dữ hay gì đó trên mặt, hoặc lạnh lùng nhìn cậu một cái cũng được, nhưng lần này có lẽ Tharn không chịu được nữa, Tharn chậm rãi thu lại nụ cười trên môi, sau đó vuốt mặt:

"Tao không biết... Tao không biết nên làm gì."

"Mày không thể bỏ học chỉ vì lỗi của người khác được." Type trả lời, thực sự muốn đấm cho Tharn một cú khi Tharn nói sẽ bỏ học.

Nếu muốn đóng vai nam chính đến như vậy thì cũng phải có tấm bằng đã chứ, từ nhỏ đã bỏ công thuyết phục ba mẹ để học nhạc, đến bây giờ lại đòi từ bỏ vì một lỗi lầm không phải bản thân gây ra.

Nếu mày dám bỏ học, tao sẽ lôi 18 đời tổ tông của mày ra chửi.

"Nhưng tao có lỗi."

"Muốn ăn đập không?" Chàng trai phương Nam giơ nắm đấm đe dọa, rồi thở dài, cậu bước tới chàng trai đang ngồi lặng lẽ ở bàn ăn, sau đó đẩy cậu ta ra, vươn tay ôm cậu ta vào lòng. Cậu xoa đầu an ủi cậu ta:

"Không ai đổ lỗi cho mày hết."

"Nhưng Tar...."

"Tao ghét tên thằng nhóc đó. Tao cố gắng làm những việc này vì mày đến mức tao suýt nữa là ngỏm, nhưng mày chỉ biết Tar, Tar, Tar. Nghe riết mà phát mệt."

"Tao xin lỗi." Thật sự thì, Type chỉ cố ý muốn trêu chọc để tâm trạng Tharn đỡ hơn, nhưng thay vào đó, cậu ta lại tự trách mình, Type đành thở dài.

"Tao đùa thôi, tao gặp Tar nhiều lần lắm rồi, nhưng tin tao đi... Tar không trách mày đâu."

"Nhưng tao đã khiến Tar...."

"Tao đã nói rồi, em ấy không trách mày nên mày đừng tự trách mình nữa." Type nặng nề bác bỏ, cậu không ghét Tharn thế này, vì cậu biết khá rõ về tính cách của bạn trai cậu. Tharn là người đụng chuyện gì thì sẽ suy nghĩ rất nhiều, vấn đề này không phải vấn đề nhỏ, không thể khiến cậu ta qua một đêm là quên được.

"Thật ra, tao cũng nên xin lỗi mày." Type nhỏ giọng nói, khiến tay trống ngẩng đầu lên nhìn cậu chăm chú.

Lúc này Type mới thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của Tharn, vừa nãy hỗn loạn quá cậu không để ý, nhưng bây giờ khi cậu nhìn kĩ mới thấy được đôi mắt sâu thẳm, râu lúng phúng mọc trên cằm chỉ sau vài ngày chia tay... tất cả những điều này cho Type biết, cậu đã làm Tharn đau lòng đến cỡ nào.

Thiwat đưa tay lên véo cằm Tharn, sau đó đưa tay vuốt ve má cậu ta.

"Tao xin lỗi, tao không giữ lời hứa."

Không nói thêm về cam kết sẽ không chia tay.

Câu nói đó khiến Tharn giơ hai tay lên ôm eo cậu, như một đứa con nít hỏi:

"Mày sẽ không nói như vậy lần nào nữa, đúng không?"

"Không nói nữa, đó là lần cuối cùng trong suốt cuộc đời của tao." Tharn hơi bối rối, Type cúi mặt sát xuống mặt Tharn, bởi vì đôi khi sĩ diện quá sẽ không khiến chúng ta hạnh phúc, hay thành kiến quá nhiều cũng khiến tình yêu khó mà quay lại.

"Không phải chỉ mỗi mình mày buồn, tao cũng buồn... Mỗi lúc nghĩ về việc phải làm theo kế hoạch, tao không ngờ tao lại đau lòng muốn chết, nhưng khi tao nói như vậy..." Type kéo tay Tharn ấn vào vị trí trái tim ở ngực trái.

"Tao cũng đau lắm." Type ấn tay Tharn như để Tharn cảm nhận nhịp tim của cậu, muốn cho Tharn biết trong trái tim này có Tharn.

"Tao xin lỗi vì tự ý làm những gì mình muốn, nhưng tao muốn mày thấy ra, muốn mày biết tất cả những chuyện này, thằng No cứ nói với tao là tao cứ cho qua đi, miễn sao mày không tin Lhong là được rồi. Nhưng tao không chịu được, tao không chịu được khi thấy mày cứ bị lừa dối hết lần này đến lần khác, tao không muốn chờ đến ngày mà Lhong lại giở mấy trò quỷ hại tao với mày chia tay, nó sẽ không bỏ qua cho tao đâu, nó có thể khiến mày không còn tin tao nữa." Type nói ra hết những điều mà cậu suy nghĩ, cậu không phải là người bình tĩnh, cậu nóng nảy, muốn gì phải làm cho bằng được, muốn làm vậy thì cậu phải diễn như bản thân không biết gì cả.

Chàng trai đang nhẹ nhàng ôm Tharn nghĩ vậy.

"Mày làm tao đau lòng." Tharn nhấn mạnh khiến Type nhăn mặt.

"Tao xin lỗi."

"Mày làm tao muốn điên lên luôn."

"Tao xin lỗi mà."

"Mày có biết gia đình tao lo cho tao thế nào không?"

"Ừ, chẳng phải tao xin lỗi rồi à?"

Type tự nhận bản thân không kiên nhẫn, cái gì cũng bộp chộp, vội vàng hành động, nhưng cậu phát bực khi nghe Tharn cứ tự trách móc bản thân, còn đòi bỏ học để chịu trách nhiệm vì khiến Tar như vậy, chẳng khác nào tự chĩa súng vào mặt mình.

Chàng trai đang cúi đầu ngẫm nghĩ, nhìn chàng con lai không ngừng nói ra tội của cậu.

"Ngay cả khi tao quỳ xuống van xin mày, mày vẫn bỏ đi."

"Mày muốn gì đây, tao đã xin lỗi rồi mà?"

"Tao còn nghỉ học một tuần, bỏ mấy bữa làm ở nhà hàng anh Kong."

"Ừ, xin lỗi vì đã thất thường, được chưa!!!!" Type bực dọc quát Tharn, cuối cùng Tharn nói....

"Mày phải bù đắp cho lỗi lầm của mày."

"Ờ, mày muốn tao làm gì." Bây giờ phải tùy cậu ta thôi, cậu chơi hơi quá trớn mà còn lén lút giữ bí mật, mặc dù mấy người biết chuyện quanh cậu còn không thèm giữ bí mật mà đem đi tiết lộ hết. Khi Tharn nói câu tiếp theo, Type có hơi đứng hình mấy giây....

"Mày phải quay lại yêu tao và không bao giờ chia tay nữa."

Lần này, Thiwat mở to đôi mắt sắc bén nhìn người trước mặt, cậu thấy ánh mắt Tharn y hệt lúc mà... cậu ta quỳ xuống cầu xin cậu.

Tim Tharn như chậm mất một nhịp, hắn đang sợ.

Nhìn Tharn có vẻ lo lắng, Type liền cúi xuống ôm chặt người trong tay, áp môi xuống hôn thái dương Tharn.

"Ừm, yêu, Tharn, yêu đến khi nào chết thì thôi." Người nói có thể vẫn còn khó tính, nhưng câu nói đó có nghĩa là cậu chân thành muốn hẹn hò và ở bên Tharn cả đời.

Lần này không phải vì cậu miễn cưỡng muốn thử hẹn hò với con trai, Type biết cậu yêu Tharn vì Tharn là Tharn, không phải vì cậu ta là gay, là một đứa con trai, con gái hay gì cả.

Type yêu Tharn vì Tharn là chính Tharn chứ không phải vì cậu ta là con trai hay con gái.

Bỏ qua vấn đề làm tình, mày còn thấy gì khác không?

Những lời nói đó vẫn còn chôn sâu trong lòng Type, chuyện vừa xảy ra đã thực sự khiến Type hiểu chúng.

Khoảng thời gian này mọi thứ rất lộn xộn, nhưng cậu sẵn sàng nhảy vào mớ rắc rối đó rồi tự mình giải quyết, cộng với việc toàn xoay quanh gay, gay, cuối cùng vẫn là gay, đến nỗi Type hiểu dù giới tính là gì thì tình yêu cũng là một khía cạnh không màng giới tính. Nếu có được thứ mình mong muốn thì không cần đặt nặng vấn đề giới tính, mà nếu điều đó sẽ khiến cậu chia tay với Tharn... Cậu cũng không dại gì mà làm vậy.

"Lúc trước tao nói tao không muốn lún sâu vào tình yêu này, cũng không phải một ngày nào đó tao thật sự sẽ chia tay mày, tao chỉ sợ tao yêu mày đến mức không thể làm theo kế hoạch đã vạch ra trước đó.... "

"Gì?"

Đột nhiên, Tharn to tiếng hét lên ngắt lời cậu, khiến Type giật mình nhìn xuống Tharn, cậu nói.

"Mày làm cái gì vậy, mấy câu như 'Để tao đi.' đều không phải thật lòng...."

"Không, không, vừa nãy, mày nói, mày nói yêu tao." Tharn hét lên như cậu ta bắt gặp được chuyện gì đó trọng đại đáng ngạc nhiên lắm, cậu ta còn không tin nỗi nhìn chằm chằm cậu. Phản ứng này khiến người nghe vô thức hỏi:

"Tao chưa bao giờ nói yêu mày à?"

"Chưa bao giờ...." Giọng Tharn lại hơi run run, làm Type cười lớn, mặc dù vết thương bị đánh trên mặt đau muốn chết, nhưng cậu không nhịn được cười.

"Lúc trước tao có nói rồi."

"Chưa, chưa bao giờ, tao chưa từng nghe mày nói vậy."

Nghe mới lạ, cậu nói khi Tharn ngủ đến không biết trời trăng gì, nhưng Type không muốn cậu ta biết cậu có một mặt ngớ ngẩn sến sẩm vậy đâu.

"Tao có nói rồi, tại mày không chịu nghe." Type nhún vai, điều này khiến Tharn càng siết chặt eo cậu.

"Nói lại đi! Tao muốn nghe lại!" Thật ra, Type muốn từ chối, cái câu 'tao yêu mày' ấy quan trọng đến vậy à? Nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm nài nỉ đó, cậu muốn lạnh như băng ở Nam Cực cũng khó mà lạnh nổi, nó khiến Type.... mềm lòng.

Điều quan trọng là phải hiểu được câu nói này.

"Vậy thì ráng mà nghe, tao chỉ nói một lần thôi." Nhưng Type vẫn thản nhiên nhìn chàng con lai chăm chăm nhìn mình.

Cái nhìn chăm chú lắng nghe đó khiến khóe miệng Type cong lên, mặc kệ vết thương ở miệng đang nhói đau, cậu chỉ muốn cười, sau đó cúi xuống áp trán vào trán Tharn.

"Tao yêu mày...... thằng quần Tharn!"

Nói năng đàng hoàng thì không phải kiểu của Type, nói lời yêu mà phải chửi một cái mới đúng phong cách cục súc của Type. Nhưng chỉ vậy thôi đã khiến Tharn mỉm cười bất lực, cậu ta ôm càng chặt lấy Type, rồi trả lời:

"Tao cũng yêu mày, yêu mày hơn tất cả."

"Cố đừng yêu tao quá, tao làm những chuyện này cho mày..." Type im lặng khi tay trống đẹp trai đột nhiên rơi nước mắt.

Tharn khóc không thành tiếng, đôi vai run rẩy vì nước mắt đang tuôn rơi. Nhìn cảnh tượng này, Type nhẹ nhàng chạm vào vai Tharn, hai tay vuốt ve đầu cậu ta. Type cảm nhận được nỗi sợ hãi của Tharn suốt một tuần đó, khóe mắt cậu cũng bắt đầu cay cay, nhưng lập tức kìm lại nước mắt, cậu nghĩ thầm:

Khóc nhiều quá rồi, chúng ta nên đi ngủ để giải tỏa tâm trạng, Tharn.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao, cậu bị ám ảnh bởi mặt yếu đuối này của Tharn... Một mặt yếu đuối chỉ cậu mới có thể thấy.