Tối nay mày chết chắc rồi thằng khốn kiếp!
"Ba ơi, con nghĩ không được đâu, năm nay con có được nghỉ ngày nào đâu, đúng không ạ?" May mắn thay, Thorn đã giúp cậu phản đối.
"Nhưng lâu lắm rồi cả gia đình chúng ta không cùng nhau đi biển ở Thái Lan, ôi, mọi người có thể sắp xếp thời gian mà." Mẹ của ba anh em bác bỏ lời Thorn, dường như cả nhà đều thích gợi ý đi biển, nếu đi biển không liên quan đến cậu thì ok hết, nhưng bây giờ đòi đến nhà cậu là sao!
"Nhưng con nghĩ sau này hẵng bàn chuyện này, mẹ và ba đã hẹn với một người bạn cùng đi du lịch nhau, cũng phải nói dạo này ba mẹ bận rộn quá rồi. Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi, phải không? Con nói cứ để Tharn tìm hiểu các địa điểm du lịch trước xem nó như thế nào, lúc đó chúng ta có kinh nghiệm rồi đi sau cũng đâu có muộn." Anh trai của Thorn đỡ lời khiến Type cảm thấy thật lạ vì cứ như anh ấy đọc suy nghĩ cậu, nhưng rất nhanh, anh ấy nở nụ cười gian manh.
"Tại vì con không muốn bị thương thôi!"
"Liên quan gì đến việc con bị thương?" Nhưng mẹ của ba anh em vẫn không hiểu, anh trai nhận ra điều đó mỉm cười.
"Mẹ có nhớ cái đợt đi biển mà đi được mấy ngày cái con dẫm lên con nhím biển không? Từ lúc đó tới rất lâu sau này mỗi khi nhắc tới biển tim con vẫn còn đập nhanh luôn." Type nghe được lí do từ miệng anh trai cả, trời má, có đau lắm đâu? Type thực sự muốn đá anh ấy một lần nữa, nhưng nhận ra anh ấy đã giúp cậu phản đối để trốn tránh chuyến đi của gia đình đến Phang'an, thôi quên đi.
Mà cái này đi là kéo theo cả một gia đình chứ không phải chỉ vài người đi.
"Đúng đấy ạ, để con đi xem xét trước rồi chúng ta bàn lại sau." Tharn cười thầm khi Type nhìn cậu ta đưa ra lời đề nghị với ba, cậu khịt khịt mũi, trong đầu đã sớm có câu trả lời cho cậu ta.
Không cần đi, tao không cho mày đến đảo nhà tao đâu!
"Buồn ghê, nhưng Thorn nói cũng đúng."
"Phù!" Sự thỏa hiệp của họ khiến Type khẽ thở dài, có thể nhẹ nhõm rồi.
"Vậy tối nay anh Tharn có ngủ ở nhà không?" Em gái cậu ta, người đang một bên yên tĩnh ăn uống đột nhiên lên tiếng kéo thêm một vấn đề nữa, mẹ cậu ta quay lại nhìn đồng hồ.
"Đúng rồi, con trai, tối nay con ngủ ở nhà đi, khỏi phải lái xe tới lui nhiều." Những lời này khiến Tharn có vẻ lúng túng, lúc đầu, hắn định chỉ đưa người yêu đến gặp anh trai, không có ý định đến gặp bố mẹ, nhưng giờ đây ba mẹ muốn hắn ngủ ở nhà, để Type một mình trở về hắn càng không muốn, giống như, lâu lâu không về nhà ngủ một đêm sẽ khiến mẹ hắn lo lắng.
"Không sao đâu, tao có thể tự về được."
Tất nhiên, chỉ là về căn hộ trước thôi mà, bắt một chuyến xe buýt rồi về thôi.
"Ây, không, không, con trai, tụi con ngủ ở đây, sáng mai hẵng cùng nhau trở về căn hộ."
"Quá chí lí!" Tharn gần như quay lại và hét lên, giống như trao đổi ánh mắt với ba mẹ đang cười, rõ ràng đôi mắt của ba mẹ khiến Type không thể từ chối, nhưng ai dám ngủ trong nhà của người yêu trong ngày đầu làm khách chứ.
"Dạ, con thấy con làm phiền gia đình quá, con nghĩ con nên về, xin lỗi hai bác ạ." Chàng trai phương Nam khẽ nói, miệng cứng nhắc cười, cậu thật sự muốn giết Tharn.
Vì cậu ta là người đã đẩy cậu vào cái tình huống khó xử này.
"Không phiền đâu, rất hoan nghênh con là đằng khác, Thorn cũng hay rủ bạn bè đến chơi game, mỗi khi vậy thì lúc nào bạn Thorn cũng ở lại ngủ, giống San tuần nào cũng đến hết."
"Cái gì, San ạ?" Type mở to mắt hỏi với giọng điệu cứng nhắc khi nghe đến cái tên chói tai kia, người nghe gật đầu khẳng định.
"Đúng rồi, con biết cậu ấy à, là bạn của Thorn, cũng khá thân với Tharn."
"Tụi con có quen biết sơ sơ." Dĩ nhiên là phải quen rồi, Type nghiến răng trả lời, không quên quay sang nhìn chằm chằm vào mặt của người yêu, ánh nhìn như muốn hỏi: anh ta đã ở lại đây bao lần rồi hả, Tharn sau đó giơ hai tay lên, bất lực nhún vai, không có gì để nói. Trong khi đó, cô bé Thanya cũng hỏi anh trai mình.
"Anh Tharn, ngủ ở nhà đi, được không, được không anh, anh Type không thể ngủ ở đây một đêm ạ? Em muốn anh Tharn chơi piano cùng em." Cô em gái bày ra biểu cảm mếu sắp khóc, đôi mắt long lanh hiện lên sự năn nỉ, có vẻ như em ấy biết mọi người ai cũng sẽ bị dính chiêu này, bởi vì em ấy càng dùng giọng nài nỉ nói, Type càng cảm thấy trái tim sắp nhũn ra.
"Thế nào, thế nào ạ?"
Type chỉ có thể nói...
"Vậy thì anh sẽ ở lại." Cậu nghiến răng bất đắc dĩ phải đồng ý.
Type thề là cậu chỉ mềm lòng vì muốn đồng ý với Thanya, do em ấy năn nỉ quá, không phải vì cậu ghen San đã đến đây ngủ, không phải do bản thân cậu, không hề, hoàn toàn không hề!
"Đừng giận tao."
"Mặt tao giống giận lắm à?"
Sau khi thấy sự thuyết phục quá mạnh mẽ từ phía gia đình muốn cậu ở lại qua đêm, Type không còn cách nào khác ngoài việc chuyển đến phòng của đứa con trai thứ hai trong nhà, nhìn vẻ mặt cậu khi bước vào phòng xem có vui nổi không.
Do nhìn thấy cậu như vậy nên Tharn cũng cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể.
Giống như cậu ta cũng biết bản thân đã làm sai cái gì.
Chàng trai phương Nam nghĩ vậy ngồi phịch xuống giường, vươn tay ôm lấy một cái gối, nhưng đôi mắt sắc bén hơn, dữ dội hơn, lạnh hơn, chủ nhân của căn phòng cười nhẹ.
"Vậy mặt mày đang biểu hiện gì vậy?"
"Nhìn vào miệng tao nè." Type chỉ vào miệng cậu rồi nói.
"Bực tức! Thằng khốn! Thằng chó... Rõ ràng chưa, thằng chó khốn kiếp!"
Chỉ một câu, nhưng lặp đi lặp lại hai ba lần từ thằng chó, Tharn không khó để nghe được dù cậu nói hơi nhỏ, tay trống ném chiếc khăn vào giỏ rồi ngồi xuống giường, trước khi cậu ta nghĩ đến việc muốn tới gần, Type đã giơ lên tay chỉ vào chân cậu.
"Tâm trạng tao không có tốt đâu, mày tới gần đây tao sẽ dùng chân sút mày đấy, hiểu chưa!"
Những từ này có nghĩa là tao không có hứng với việc thân mật trên giường, vì vậy không cần phải nhảy qua ôm tao lấy lòng hay ôm đùi tao gì hết, người bị buộc tội cười dịu dàng nhích đến ôm lấy eo cậu, cả hai người ngồi theo kiểu mặt đối mặt, Tharn cười nói.
"Tao xin lỗi mà."
"Mày không làm gì sai cả." Type gạt bỏ.
"Thôi mà, tao thật sự xin lỗi!"
"Nói cũng nói, làm cũng làm rồi!" Type lại gạt đi, giọng nói đè nén trong cổ họng có chút hung dữ, cậu ôm chặt lấy cái gối rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Đang bực mình thì làm sao đáp lại lời xin lỗi của cậu ta được bằng một nụ cười trìu mến được!
Do hành động đó của cậu, Tharn cũng nhận ra cậu đang tức giận, vì vậy lời nói cũng nghiêm túc hơn.
"Tao thực sự xin lỗi, tao không nghĩ ba mẹ tao sẽ biết, nhưng ba mẹ cũng đâu nói gì đâu." Bất chấp những gì Tharn nói, Type không vui nổi vì điều đó, nó khiến Type khó chịu và lo lắng tột cùng.
Cậu không biết có nên nói chuyện trực tiếp với ba mẹ Tharn không, nhưng sau lưng thì có lẽ họ không thích cậu.
Ai mà có thể thực sự chấp nhận 100% con trai họ là gay, còn đưa người yêu là con trai về nhà, cứ cho là Tharn đã come out với ba mẹ được một năm thì nó cũng vậy à?
Lỡ họ thầm lặng buộc Tharn phải chia tay cậu, chỉ nghĩ vậy thôi mà nỗi sợ hãi dâng lên tràn ngập trong lòng cậu.
Cậu sẽ không chia tay!
Đến lúc đó, chỉ có cậu khóc lóc đau lòng vì cái tên gay đã khiến cậu động lòng này, bởi vì cậu không muốn chia tay với Tharn, tên gay xấu xa đó đã khiến Type trở thành gay giống cậu ta, tên gay xấu xa đó đã cho Type biết không phải tất cả gay đều xấu, ít nhất trong những người đó cũng có một người ngoại lệ rất rất tốt với cậu, người đó khiến Type không muốn để vụt mất.
Và ngoài Tharn ra thì còn có ai chịu được người nóng tính như cậu đâu.
Bùm!
"Thằng Tharn!" Type đè nén để không hét lên, cậu còn đang suy nghĩ linh tinh thì Tharn nghiêng đầu nặng nề nằm lên đùi Type, Type phải nhìn xuống xem cậu ta tính làm gì, nhưng chàng trai con lai vừa nằm xuống chỉ mỉm cười.
Hừ!
"Mày thả lỏng đi!"
Thực sự muốn đẩy đầu cậu ta ra, nhưng Tharn giơ tay nhéo nhẹ má cậu một lúc, đồng thời dỗ dành cậu, bằng một cách kì lạ nào đó, điều đó khiến Type dịu lại.
"Đừng lo lắng nữa!" Cậu ta nói, giọng nói trầm ấm áp, mỗi lần cậu ta làm sai gì đó, cậu ta lại giở giọng nói đó lừa gạt cậu, thật ra chỉ mong yên cái thân thôi chứ gì.
"Đừng nghĩ nhiều." Type không biết tại sao cậu lại ngoan ngoãn để Tharn nhẹ nhàng sờ sờ xoa xoa má cậu.
"Đừng nghĩ về mấy thứ làm mày không vui."
Tharn vẫn chậm chạp xoa tới xoa lui má cậu cho đến khi cậu cảm thấy da mình bắt đầu bị chà đến nóng, nhưng cậu chỉ có thể bất lực ngồi yên đó nhìn cậu ta mỉm cười ngước nhìn, đầu thì ngã vào lòng cậu, chàng trai đang nằm nhấn mạnh là cả hai bọn họ ở bên nhau chẳng có gì sai trái cả.
"Nếu tao cứ nghĩ về nó thì sao?" Type không thể không cãi lại, sau đó Tharn nói ra một câu làm cậu không nói nên lời.
"Nếu mày lo lắng, tao sẽ càng lo lắng hơn mày, nếu mày cứ suy nghĩ, tao càng suy nghĩ nhiều hơn mày; nếu tâm trạng mày không tốt, tâm trạng tao cũng không tốt theo, tao sẽ suy nghĩ nhiều hơn để đảm bảo là mày không một mình suy nghĩ linh tinh, còn để chắc là mày không một mình ôm sự lo lắng đó, tao là của mày mà." Type muốn chửi cậu ta dông dài quá, nhưng thực tế, cậu không thể nói được lời nào, vì vậy cậu chỉ có thể ngồi im lặng nhìn người đang nhúc nhích, cậu quay mặt tránh đi.
"Mày nghĩ tao sẽ mềm lòng chắc?"
"Tao đoán cũng mềm một chút rồi."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay cậu theo thói quen vuốt vuốt tóc Tharn để nghịch, khi nhận ra điều đó, cậu thật muốn đánh mình một cái.
Giống như Tharn đang cười trêu cậu vì giận dỗi mà vẫn theo thói quen nghịch tóc Tharn, khi cậu xoa mạnh đầu Tharn một cái, cậu ta lại có vẻ rất vui.
Sau đó, hai tay đang nghịch dừng lại, Type ngừng cãi với cậu ta, thở mạnh một hơi như mệt mỏi, cậu bất lực ngã ra giường, không lâu sau Tharn chồm tới.
"Dừng lại rồi, vậy tao ăn mày được chưa?"
"Thằng quần!"
Tất nhiên, cậu trả lời là chỉ có chửi thôi, mặc dù chỉ dám chửi trong lòng để hả giận, cậu muốn hét lên là Tharn đừng có quá trớn, nhưng cậu sợ sẽ bị người lớn nghe được, nên cậu chỉ thở hổn hển nói không ra lời, lúc này...
"Thằng Tharn, đừng có cọ mặt tao!" Tay trống chết tiệt cúi đầu ngửi ngửi muốn hôn, Type chỉ có thể vùi mặt vào gối né tránh, bực mình vì cậu ta quá lì lợm, Tharn chỉ cười, đưa hai tay ôm chặt eo cậu rồi nói.
"Tao rất vui vì mày chịu ngủ ở đây với tao."
"Ba mẹ mày quá đáng sợ." Type cộc cằn đáp.
"Ba mẹ tao thích mày mà, nếu không cũng không kêu mày ở lại đâu."
"Có nghĩa là ba mẹ mày cũng thích tên khốn San đó, vì anh ta tuần nào cũng đến ngủ lại nhà mày."
"Đó là vì anh ấy tự một mình tới." Tharn từ trên nhìn xuống trả lời, Type bĩu môi, dù anh ta có hay không thường xuyên đến, anh ta đã đến trước cậu rất nhiều lần, cũng may anh ta không khăng khăng nhất quyết đòi lấy Tharn làm vợ, may ghê.
"Ba mẹ tao thật sự rất thích mày, nên mày cứ thoải mái đi." Tharn nói, Type quay sang nhìn chàng trai đang nằm bên cạnh, nhìn một nửa khuôn mặt đẹp trai đang sờ tóc cậu, cậu khó chịu nói.
"Tao ghét nhà mày." Type nói xong, Tharn lập tức nói lại.
"Nhưng tao yêu mày!"
Lần này, người vừa không ngần ngại nói ghét liền cứng người, nhìn người khóe miệng lần khóe mắt tràn ngập ý cười, cho đến khi cái người đẹp trai kia cảm thấy người đang khó chịu đã dịu đi, ánh mắt không vui đã biến thành ánh mắt dịu dàng, cậu ta không chỉ ôm eo cậu mà còn lảm nhảm, cả người cậu nổi da gà, cậu ta lặp lại.
"Tao yêu mày, Type, tao yêu mày chết đi được!"
"Mày thật là..." Đương nhiên là cậu không mở miệng mắng được, cuối cùng lại im lặng mím chặt môi quay đầu sang một bên.
Yêu gì chứ, thần kinh ghê, thế mà sao lại khiến cậu vui vẻ đến thế.
Chàng trai nằm yên lặng một bên suy nghĩ, quay mặt về phía tủ quần áo ở phía bên kia, nhìn chằm chằm vào nó như trước mặt là cái tủ đầy vàng vậy.
"Hử?" Thằng chó chết tiệt bên cạnh cậu cười càng ngày càng vui vẻ, Type nghiến răng nhưng không nói được lời nào.
Sao cậu trả lời được, ôi, tao cũng yêu mày, không thể nào, da mặt cậu không có dày đến mức có thể dễ dàng nói ra điều đó.
"Mày phải nói gì đó chứ?" Tharn nói, Type không phủ nhận nhưng chỉ lảng sang bên, cậu quay lưng lại với cậu ta, như thể bị làm phiền.
"Thì sao, mày yêu tao cũng không được gì, tao không có gì tốt hết." Miệng nói vậy, nhưng cậu biết rõ trong lòng là Tharn đang bày tỏ tình yêu.
Dù Type là một chàng trai trầm tính, xa cách, cậu rất nghiêm túc trong chuyện này vì cậu ta là chàng trai đầu tiên cậu yêu. Vì vậy, cậu không muốn biết Tharn yêu gì ở cậu, miễn sao cậu ta yêu cậu, ngay cả khi cậu ta không nói lời yêu, trong lòng cậu vẫn sẽ tin tưởng Tharn.
"Ừm, tao lúc nào ở đâu cũng yêu mày..." Tharn trêu chọc với giọng điệu kéo dài, nhưng cậu ta nhích tới ôm chặt Type đến khi ngực áp vào lưng Type, nóng nhưng Type không vùng ra, chỉ nằm yên đó, cảm thấy đầu của Tharn vùi vào cổ cậu.
"Mày hỏi tao yêu mày cái gì, hơi khó để trả lời a, mày xấu tính, gắt gỏng, ngạo mạn, độc miệng, hay mắng chửi, thành kiến..."
"Muốn chết đúng không?"
Không thực sự muốn biết cậu ta yêu cậu cái gì, nhưng cậu ta sẽ chết nếu cậu ta nói những điều tốt đẹp về người yêu cậu ta à.
Tharn bật cười, tiếp tục nói.
"Không, tao không muốn chết, tao muốn mãi yêu mày, yêu tính xấu của mày, ngay cả khi mày hỏi tao yêu mày ở điểm gì, tao không biết, tao chỉ biết tao yêu mày, nhưng tao cũng biết lúc nhỏ có chuyện xảy ra với mày, mày đã rất đau đớn nên mới trở nên như vậy, chỉ có điều tao rất hạnh phúc là mày chịu ở bên tao, tao cũng biết tao là một người rất ích kỉ, tất cả những việc tao đã làm lúc trước là để khiến mày chịu quay lại để ý đến tao." Tay trống nói rất nhiều, chặn miệng người đang lắng nghe một lúc, cậu nhếch khóe miệng mỉm cười.
"Ghê quá!"
"Là miệng hay lời tao nói."
"Miệng của mày và cả lời nói sến súa kia." Type chế giễu, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cười.
"Tao nói mày không quen được ai lâu, có phải là do mày ích kỉ đến mức người ta chịu không nổi không." Nói xong, cậu quay lại nhìn chàng trai con lai tròn mắt ôm lấy mình, như thể bất lực với cái miệng độc địa này.
.....
Ý tưởng này là đến từ người đang ngồi, còn người nằm trên giường với tư thế chân chữ A không dám tách chân ra vì ánh sáng trong phòng chiếu rõ ràng hạ thân của cậu.
"Mở chân ra."
"Mẹ mày thằng Tharn!" Mặc dù chửi, Type vẫn mở rộng chân ra. Khi bàn tay lớn cọ xát vào da thịt nóng bỏng rồi đi đến hai khối cầu kia và dùng ngón tay vân vê nắm chặt nó đến mức Type phải nghiêng đầu lại hít một hơi thật sâu, vì mỗi lần Tharn chạm vào cơ thể cậu, cậu tức khắc liền hưng phấn.
"Cảnh đẹp nha."
Tất nhiên, chân thì mở rộng, đèn bật sáng choang thấy được toàn bộ thì cảnh xấu thế nào được? Khi cậu ta chơi đùa hai khối cầu và thằng em cậu đến mức dựng thẳng lên, tay cậu ta lướt nhẹ qua kẽ mông cậu.
Tharn đưa tay lên xuống dọc theo da thịt nóng bỏng. Type hít mấy ngụm không khí, cảm thấy toàn bộ cơ thể càng lúc càng nóng lên.
Làm với cậu ta rất thoải mái vì không cứ phải gấp rút hay vội vàng. Và hơn hết là cậu ta biết cách làm cho cậu cảm thấy sướng hơn mỗi lần.
"Hớiiiii."
Lúc này, đầu lưỡi cậu ta chạm đến đỉnh đầu thằng em cậu. Toàn bộ đỉnh đầu được chặt chẽ ngậm lấy, Type đưa tay luồn vào mái tóc nâu, xoa mạnh nó với ý muốn có thể trút hết khoái cảm kìm nén. Cậu cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy cây gậy của cậu, liếm xung quanh cây gậy cứng, chầm chậm nuốt nó sâu đến tận gốc, cậu cảm thấy như sắp thăng thiên vậy.
"Hưm... Mày giỏi quá... Sướng..."
"Ừm." Tharn còn cười được. Lúc Type nhìn lên, cậu thấy đôi mắt xấu xa của kẻ đang ngậm chặt cây kem chocolate của mình, mút mạnh đến nỗi Type run rẩy mấy lần. Cậu ta hút một lúc lâu cho đến khi cậu phải nhẹ nhàng kéo tóc cậu ta.
"Mày... Mạnh... Mạnh quá. Đừng hút... Tao chết mất." Cậu chống khuỷu tay một bên nâng đỡ cơ thể, Type có cảm giác như cậu sắp tan trong miệng của cậu ta đến nơi thì Tharn mới tách ra, cậu ta dùng tay vuốt ve thứ dính đầy nước bọt đó, mỗi lần cậu ta vuốt ve, âm thanh lép nhép theo đó phát ra.
"Bỏ lỡ cái này rồi, cả hai đều ngon. Tao đặc biệt thích ăn đồ của mày."
"Shiaa! Nó là thằng em! Không phải cây kem." Type đẩy nhẹ đầu cậu ta. Chàng trai con lai nghe vậy liền cười, cúi đầu tiếp tục đánh vào nhược điểm của Type, dùng đầu lưỡi xoay tròn đỉnh đầu cây gậy làm Type co giật toàn thân, hai chân cậu quấn chặt cổ cậu ta.
Cậu không biết Tharn thích gì. Bản thân cậu, ngay cả khi cậu có thể dùng miệng đi thì nó cũng không giống như cách mà Tharn làm.
Là chỗ đó, ghét hay không ghét. Khi Tharn cởi quần ra, cho thấy thằng em cậu ta đã sớm cương cứng như thanh sắt bị nung rồi.
"Đừng vào... Mày biết tao rất ồn. Mày biết mà." Chàng trai phương Nam nhanh chóng nhắc nhở khi bên kia có ý nghĩ muốn tiến vào. Tharn bật cười đem hai cây gậy cương cứng cọ xát vào nhau. Cậu ta đưa bàn tay đến hông cậu, siết mạnh trước khi kéo về phía thân dưới cho đến khi gần như không có khoảng trống giữa hai cự vật.
Hành động này khiến Type muốn thét lên... Shiaa thật sự rất sướng.
"Mặc dù anh San đã vào phòng của tao, nhưng mày phải tin mày là người duy nhất có mùi hương ở đây như đánh dấu lãnh thổ."
"Gì! Tao không phải con chó đi bậy khắp nơi để đánh dấu lãnh thổ, a... hư!" Type lớn tiếng, rên lên một tiếng rồi thở hổn hển khi bàn tay to xoa xoa quy đầu rỉ nước, cậu nghe thấy âm thanh trơn trượt, lúc đó, người khơi mào cười thấp, bàn tay chuyển động mạnh mẽ nhịp nhàng hơn, Type kéo khuôn mặt đẹp trai tới gần để hôn.
Coi như đây là dịch vụ dành riêng cho mày như lời xin lỗi của tao.
Nụ hôn ở đầu lưỡi kết nối chặt chẽ với bàn tay đang vuốt ve, do đó, hai cây gậy không thể tách nhau ra. Nó càng trở nên mãnh liệt hơn với động tác của Type.
Tharn, tao muốn hơn nữa.
Suy nghĩ khiến cơ thể cậu co giật thở gấp, cả hai lại tiếp tục hôn nhau, Tharn say mê đáp lại.
Âm thanh tiếp xúc của bàn tay chạm vào cơ thể trở nên to hơn. Nhịp điệu thậm chí còn gấp rút hơn. Hông đẩy đưa chạm nhau không ngừng. Một lúc sau...
Chất lỏng ấm nóng tràn ra lòng bàn tay cậu ta.
"Khăn giấy ..."
"Tao vẫn chưa tới."
"Lại đây!" Type kêu lấy giấy. Nhưng chủ nhân của căn phòng vẫn chưa tới. Type đẩy cậu ta xuống rồi nhanh chóng dùng miệng ngậm lấy cây gậy với kích thích to hơn bình thường mấy lần, cậu đẩy nó vào sâu trong miệng rồi mút mạnh, lên xuống ra vào vừa nhanh vừa mạnh khiến Tharn gầm gừ. Cậu ta giữ chặt đầu cậu...
"Một chút nữa thôi." Chất lỏng có mùi tanh tràn vào miệng khiến Type suýt sặc. Nhưng bởi vì sau khi đã quen với nó một chút, Type nhanh chóng nuốt nó rồi nhìn lên người vừa bắn, cậu nói...
"Bây giờ khăn giấy..." Cậu ta vui vẻ cười.
"Ừm giấy." Tharn trả lời, nụ cười trên mặt Tharn khiến Type nhanh chóng quay đi. Vì cái việc cậu ta chỉ làm riêng cho cậu để cố thể hiện cậu ta yêu cậu.
Suy nghĩ vụt qua khiến cậu cảm thấy... đến nhà cậu ta cũng không đến nỗi nào.
Type nghĩ vậy, nghĩ rằng đến đây cũng rất tốt.
Buổi sáng, ánh nắng ban mai chiếu qua rèm cửa vào phòng của đứa con trai thứ hai, vị khách là người thức dậy trước, có lẽ vì cậu ngủ lạ chỗ, hoặc có thể vì lo lắng dẫn đến việc cậu không ngủ được nhiều nên cậu lẻn đi tắm trước rồi quay lại gọi chủ nhân của căn phòng vẫn đang ngủ.
Nghĩ vậy, Type lắc đầu, tìm cách đánh thức cậu ta dậy.
Bụp!
"Woo!" Tharn giật mình khi bị chiếc gối mềm đánh vào mặt, cậu ta mở mắt, vì bất ngờ nên la lên, người gọi Tharn thức dậy thấy thế quát.
"Dậy đi, đồ lười biếng."
"Mày phải đánh thức tao dậy... Oáppp... Bằng cách bình thường... không phải làm thế này." Tharn mở miệng vừa ngáp vừa nói, lơ mơ buồn ngủ đưa tay che mặt, Type nhếch mép, nhái lại giọng điệu của Tharn.
"Mày cứ mơ đi, đi tắm nhanh, tao muốn về căn hộ." Nghe vậy, Tharn vuốt mặt để xua đi cảm giác buồn ngủ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, như thể cậu ta đang cố gắng tỉnh táo.
Hôn!
Type nhanh chóng cúi xuống, ôm lấy cậu ta và hôn thật mạnh vào khóe miệng cậu ta, sau đó dứt ra chế nhạo.
"Nhìn mày muốn nó đến mức nào kìa... Tao xuống nhà chờ mày." Cậu nói vậy rồi ngay lập tức quay đi rời khỏi phòng, không để tên khốn Tharn kịp phản ứng bắt cậu lại, thật ngượng khi cậu làm cái việc mà Tharn từng đòi cậu làm.
'Khi nào mày sẽ hôn chào buổi sáng tao?'
Tao cho mày rồi, đừng đòi hỏi thêm nữa.
Tất nhiên, Type không chờ đợi để xem kết quả của những gì cậu vừa làm, mất giá muốn chết.
"Hới! Mày nói Tharn chơi nhạc ở quán bar này á hả, đỉnh vãi!"
"Mày kích động cái gì?"
Vào một ngày u ám, buổi tập đá bóng bị hủy, Type bị thằng bạn ỉ ôi đòi đến chỗ Tharn chơi nhạc vì muốn thấy chàng trai con lai tài năng sáng chói chơi trống, cũng vì cậu ấy chỉ thưởng thức được một lần lúc ở phòng tập. Trên đường đi, chàng trai phương Nam ngồi trên xe máy của bạn mình không ngừng cằn nhằn chỉ đường, giờ cậu đang đứng cạnh thằng bạn đang tròn xoe mắt trước nhà hàng bar sang trọng.
"Tao cứ nghĩ thằng Tharn chắc chỉ chơi trong nhà hàng nhỏ thôi, ai ngờ nó lớn thế này." Cầu thủ đá bóng ưu tú nói.
"Mày biết không, kể từ lúc nó chơi trống cho tao xem, bài hát nào tao yêu cầu nó cũng chơi được tất, cái cách vung dùi trống đó, ngầu vãi chưởng! Tao hâm mộ nó ghê. Không như mày, chẳng thèm nói với tao sớm là nó chơi nhạc ở bar." Vẻ mặt phấn khích của thằng bạn khiến Type bĩu môi, dù cậu không biết tại sao cậu ấy lại ca ngợi hết lời cái thằng có dòng máu lai Trung Quốc ấy, nhưng có một cảm giác tự hào sâu sắc nảy sinh trong lòng cậu.
Thấy bạn trai của cậu chưa, là bạn trai cậu đấy!
Techno chỉ phát hiện ra việc Tharn chơi nhạc trong nhà hàng khi Techno gặp cậu ta sáng nay, cậu ấy nghe Tharn nói với Type là cậu ta tối mới về, Type có đói thì ăn trước không cần đợi. Hóng hớt mỗi nơi một ít, cậu ấy mới phát hiện Tharn đang kiếm tiền bằng việc chơi cho ban nhạc như một công việc bán thời gian, sao mà cậu ấy bỏ lỡ cơ hội này được?
"Cậu ta chơi cũng lâu rồi."
"Tao chưa kể với mày à?"
"Mày có kể gì với tao ngoài việc nói về vấn đề của mày rồi chửi rủa cậu ta bắt tao nghe, rồi sau đó thì tao phải vất vả tìm cách giải quyết chuyện của tụi bây." Techno lạnh lùng nói, Type nhún vai, cậu ấy nói cũng đúng.
Đúng là cậu từng chửi Tharn với Techno, nhưng từ khi cả hai trở thành người yêu, cậu không thèm đếm xỉa đến Techno nữa.
"Cậu ta kể là cậu ta chơi từ lúc học cấp 3, nhưng ban nhạc cậu ta chơi cùng lúc đó tan rã vì mâu thuẫn với một thành viên trong ban nhạc, đây là ban nhạc mới thành lập trong kỳ nghỉ, vì những điều đã xảy ra nên chủ của nhà hàng, là một đàn anh, đã liên lạc với cậu ta, bảo sẽ cho họ đến nhà hàng biểu diễn thử và anh ấy sẽ thuê ban nhạc nếu ban nhạc có thể hoạt động nhóm tốt, như mày nghe rồi đó, cậu ta đi làm toàn vào ban đêm, dù không phải là giờ cao điểm nhưng Tharn nói nó là thời điểm thích hợp để cho ban nhạc biểu diễn. " Type chỉ nói những gì cậu nghe từ Tharn, Techno chăm chú lắng nghe, không thể tin được.
"Mày biết tất cả những điều này về người yêu mày."
"Thằng quần Techno!" Type cộc cằn gầm nhẹ khi bị thằng bạn chọc, cố gắng che giấu sự ngại ngùng đột ngột đến, như thể bị bắt tại trận một sự thật là bây giờ cậu cũng quan tâm đến Tharn.
"Aow, tao có gì nói đó thôi, lúc trước mày có biết tí gì về Tharn đâu, giờ sống trong cùng một căn hộ, tao thật muốn đến hỏi coi thằng Tharn có thật sự nâng mày như nâng trứng hứng như hứng hoa không." Techno thành thật nói với chàng trai đang bĩu môi.
"Cậu ta từng nói mà theo như tao nhớ là tao chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu về cậu ta."
Cái nhìn lãnh đạm lúc đó của Tharn khiến Type im lặng một lúc, Techno hỏi tiếp.
"Chắc cũng có vài người trong ban nhạc của Tharn ha."
"Bốn."
"Cũng đông dữ."
"Lhong, Tae và đàn anh tên Song."
"Ai hát chính?"
"Bạn của cậu ta, Lhong."
"Mày gặp người đó bao giờ chưa?"
"Chưa, mày định hỏi tao tới chừng nào nữa, cái thằng này!" Giống như chơi đố vui có thưởng, cậu ấy hỏi đủ thứ câu hỏi bắt Type trả lời, người hỏi cười cười, không quan tâm bản thân bị mắng, cậu ấy giơ tay vỗ mạnh vai cậu, rồi nói với giọng tự hãnh diện làm Type thật sự muốn đấm vào mặt cậu ấy.
"Tụi bây hòa hợp với nhau quá à nha."
"Tao có làm cái quái gì đâu, cũng cậu ta không, cậu ta tự nói với tao." Type bực tức nói, nhưng chàng trai cao gầy vẫn mỉm cười, đưa tay vỗ vai Type thêm hai cái.
"Chậc, được rồi, tao không tiếc cho thằng Tharn, phải nói là, bây giờ mày đã nhận ra, mày đã thay đổi rồi." Sau đó Techno nói một câu làm Type quay vai bỏ đi, nghênh mặt lên như muốn nói tao thay đổi cái đếch gì. Cậu dẫn đầu bước vào quán bar, để đội trưởng đội đá banh tương lai đi theo, Techno đi theo sau, vui vẻ nói.
"Bây giờ mày dính chặt lấy cậu ta, tính tình cũng bớt bộp chộp hơn, lúc trước mỗi lần tao nói về cái này là mày y như rằng không thèm nghe đã mở miệng chửi cả tám đời tổ tông nhà tao, còn chưa kể nhìn tao như muốn phanh thây tao vậy." Cậu ấy hăng hái nói, nhưng Type không cười nổi vì nghĩ đến câu nói lúc nãy.
Có phải là có gì đó thay đổi bên trong cậu không, giống như thứ gì khiến chính cậu còn không nhận ra bản thân không còn là Type của lúc trước nữa?
"Ây, cậu là bạn Tharn đúng không, đợi chút, tôi sẽ gọi chị Jeed cho cậu."
Suy nghĩ bị cắt đứt khi chị nhân viên xinh đẹp của nhà hàng quay lại nhìn, dường như nhớ cậu là ai, nở một nụ cười tươi tắn chào cậu.
"Chị, không cần đâu, em đến ăn với bạn thôi ạ." Type lễ phép trả lời, nhưng nhân viên ở đó đã bước tới người phụ nữ xinh đẹp đứng gần đó, chị chủ mặc một chiếc váy mỏng quay đầu lại khi nghe tiếng chào, liếc mắt thấy đó là ai, chị Jeed mỉm cười ngọt ngào cất chân bước tới.
"Nè, là đến cổ vũ người yêu đi, ây chà đẹp trai quá nha." Chị chủ xinh đẹp không thể không trêu chọc, Type lập tức chắp tay chào rồi lễ phép trả lời.
"Không đâu chị, em đến ăn với bạn thôi, thằng bạn em muốn tìm một nhà hàng bar có không khí tốt để ngồi chơi, đây là nơi em nghĩ đến đầu tiên đấy ạ." Type cười toe toét nói, trông có vẻ như bông đùa, làm cho chị chủ hài lòng cười.
"Ngọt muốn sâu răng rồi, dù em có nói vậy thì chị cũng không có gì cho em đâu."
"Đừng cho em cái gì cả, em chỉ cần ngồi gần sân khấu là được rồi chị."
"Đơn giản mà, em muốn ngồi chỗ có thể nhìn rõ mặt Tharn đúng không, cứ thoải mái chọn đi."
"Haha, em không đến để nhìn cậu ta đâu, đồ ăn ở nhà hàng chị ngon và rượu hợp khẩu vị với em hơn cậu ta." Type không thể không đùa giỡn một chút, cậu xem như cũng đã quen biết khá thân với người chị này, cậu không nên lắm chuyện về mấy câu đùa mà đối tượng của câu đùa đó là Tharn.
Bên cạnh đó, chị chủ hình như biết và đang giấu gì đó.
"Cứ tự nhiên nha, cả bạn em nữa, ô, chị quay lại sau, đúng lúc trong nhà hàng có thêm vài vị khách."
"Dạ, chị." Ngay khi chị chủ xinh đẹp rời đi, Type đã dẫn Techno đang im lặng đi một đường tắt đến một góc, một chỗ ngồi quanh sân khấu, sau đó ngồi xuống.
"Mày nhìn cái gì vậy?" Cậu nhìn qua, thấy thằng bạn trông có vẻ lo lắng.
Cậu ấy nhìn chằm chằm chị chủ đã rời đi.
"Ồ hổ, từ khi nào mày chuyển qua thích mấy chị lớn hơn rồi, ây, trước giờ mày nói mày không thích mấy chị lớn hơn mình mà, không đúng lắm, người chị vừa nãy, dù xinh thật đó nhưng tuổi cũng lớn rồi nha." Techno vội vàng hỏi về người vừa đi khuất, Type lắc đầu.
"Đừng có vô lý, không liên quan gì đến lớn hay không lớn. Tao chỉ đang nói chuyện bình thường với chị ấy."
"Mày còn giỡn với chị ấy nữa." Techno thấy được gì đó, sau đó diễn giải.
"Nếu mày không quan tâm, mày sẽ nói ngắn gọn mấy chữ rồi né càng xa càng tốt, nhưng gì đây, chị ấy luôn miệng trêu chọc mày với Tharn là một cặp giống tao hay chọc, mày thân thiết với chị ấy, đùa giỡn và nói chuyện cũng rất tử tế." Những lời này khiến Type thở dài.
"Chị ấy lớn hơn mình." Type cãi lại, Techno nhìn cậu không nói gì.
Cái nhìn cảnh giác khiến Type lại thở dài, nhấc chân đá chân cậu ấy dưới bàn, cậu bĩu môi.
"Chậc, Tharn làm việc ở đây."
"Liên quan gì tới nó?"
"A, Techno, mày có não để trưng à? Nếu tao bất cẩn làm gì khiến chị Jeed không vui, Tharn sẽ mất việc, tao không muốn gây rắc rối cho cậu ta, vì vậy mày phải cẩn thận lời nói đó." Type khó chịu giải thích, như muốn nói có vậy thôi mày cũng chẳng biết, điều đó khiến Techno càng không nói gì.
"Vậy tao mới nói....thằng như mày thay đổi rồi!"
"Lại nữa, tao tát đầu mày giờ." Type nheo mắt nóng nảy nói, thằng bạn có chút khẩn trương.
"Type, mày thật sự thay đổi đó, mày quan tâm đến Tharn nhiều hơn trước, ít nhất, biết suy nghĩ về những việc cần làm để giữ thể diện cho người yêu."
"..."
"Thực sự luôn á, trước đây, mày sẽ không để mọi người nói là mày đang yêu đương ai đó, mày hay tránh né chủ đề đó hoặc xua tay rồi xem như không có gì, còn bây giờ, mặt đối mặt, nói về người yêu như chuyện thường ngày ngoài chợ vậy."
"Nhàm chán, coi menu đi." Type im lặng một lúc, làm mặt như không quan tâm đến những gì thằng bạn tốt của mình cứ lải nhải, cậu giơ tay gọi phục vụ lấy menu như để tránh trả lời, nhưng lời nói của thằng bạn vẫn văng vẳng trong đầu cậu.
Cậu còn không biết mình đã thay đổi nếu thằng bạn không nói, cậu suy nghĩ về thằng nào đó.
Tao sẽ không làm điều gì để đánh mất mày, tao quan tâm tới mày nhiều hơn tao nghĩ, thằng Tharn.
"Mày đến sao không nói trước với tao?"
"Tao có tính đến đâu, không phải tao đến cùng thằng này sao?"
"Haha, Techno thấy sao?"
Cậu và Techno ngồi đó được một lúc, cả hai thưởng thức bài hát phát trong quán bar, đến khi các món ăn lần lượt được xử lí, thành viên ban nhạc đầu tiên biểu diễn tối nay xuống sân khấu thấp hơn để chuẩn bị, trong khi tay trống đẹp trai, vừa đi thay đồng phục học sinh thành quần jean và áo vest tối màu, cậu ta quay lại rồi ngay lập tức sải đôi chân dài đến phía kia.
Khuôn mặt đẹp trai đó, đẹp trai đến mức không thể rời mắt khỏi nó, nhìn nụ cười trên mặt cậu ta, có thể nói chỉ cần nhìn lướt một cái đã biết cậu ta đang vui vẻ đến mức nào.
"Không phải đẹp, mà là siêu đẹp, phấn khích ghê!" Techno nói, tay nắm chặt ngực trái, làm điệu bộ như tim đang đập mạnh lắm, cậu ấy phấn khích đến nỗi người kế bên chỉ biết nhún vai, Tharn cười với cậu ấy.
Một tiếng hò reo lớn.
Nhiều người đẹp muốn nhìn thoáng qua tay trống đẹp trai, Tharn tự nhiên như không ngồi xuống ngay chỗ tay ghế của Type, Techno không nói gì, chỉ một mình Type cau mày ngước lên nhìn đôi mắt sâu hiện rõ quyền sở hữu.
"Thiếu gì chỗ sao ngồi đây."
"Lát nữa là đứng dậy ngay mà, ngồi xíu thôi, thư giãn đùi của mày đi." Tharn cười thầm, nửa mông ngồi xuống, buông một chân xuống sàn gỗ, hai tay thả lỏng giữa hai chân, một phần vai của cậu ta đụng tới cánh tay của Type, Type cố gắng né tránh.
Giống như Tharn có thể dính chặt lấy cậu bất cứ lúc nào vậy.
"Mày uống hả?" Techno hỏi, Tharn lắc đầu.
"Đợi tao biểu diễn xong đã, tụi bây đừng uống."
"Mày không cần lo cho nó, thế nào cũng có người mua bia đem lên sân khấu cho nó à." Chàng trai phương Nam khó chịu nói, làm cho chàng trai ngồi trên tay vịn ghế nhìn qua, trong mắt hiện lên ý cười.
"Ghen hả?"
"Qúy ngài này muốn ăn đập hả?!" Rồi Type cũng cười, trả lời bằng giọng điệu siêu lịch sự khiến Tharn phá lên cười lớn.
"Tao biết miệng mày không nói được những lời tốt đẹp mà."
"Ý mày là tao là thằng chó độc mồm à."
"Tao không có nói vậy nha, ô, mày đi guốc trong bụng tao mà, mày hiểu rõ trái tim tao nhất."
"Mày, chết tiệt, lát nữa cho mày ăn đập đủ."
"Haha..."
Hai chàng trai cãi nhau, Techno cùng cười, nhìn hai thằng bạn ngồi trên cùng một chiếc ghế, dù cả hai không nói những điều ngọt ngào như các cặp nam nữ thường làm, nhưng cậu ấy cảm thấy hai người họ chính là đang tán tỉnh nhau.
Cậu ấy chưa bao giờ thấy Type đùa giỡn với ai như vậy, ít nhất, Type sẽ bày ra dáng vẻ đáng ghét với Tharn, nhưng tâm trạng cậu không tệ và chắc chắn cũng chẳng có ý xấu.
"Ôi, tụi bây ngọt ngào vãi luôn."
"Nói gì vậy?" Type lập tức quay đầu lại, Techno chỉ tay qua lại giữa hai người, ánh mắt của cậu ấy tràn ngập thích thú.
"Ây, giống như trên thế giới này có mình hai bây á, giống như tao là không khí vậy, không sai, tao là một bóng đèn cỡ lớn, mày chỉ đến một mình cổ vũ cho thằng Tharn." Techno lại trêu chọc thằng bạn của mình, Techno cứ gợi lên khiến Type nghiến răng, nhưng không làm gì quá đáng, Tharn vui vẻ nói.
"Không, có rất nhiều người trong thế giới của tao, nhưng người quan trọng nhất với tao là cậu ấy."
"Mày không biết xấu hổ à!"
Tất nhiên, Type ngay lập tức chửi khi tay trống cứ nói ra mấy lời ngọt ngào vừa ghê lại vừa đáng sợ này, không thể tin được là những lời nói này lại đến từ một người trầm tính như cậu ta, Techno lại còn hahaha cười, cậu cảm thấy như muốn ném cái ly trước mặt đến đập vào thằng bạn mình.
"Thế nào cũng không tưởng tượng được người như mày lại nói mấy lời đó."
"Vậy mày phải hỏi cậu ấy rồi." Tharn đưa ngón tay cái về phía người bên cạnh, khiến Techno bật cười.
"Hmmm, không thể tưởng tượng được tụi bây đã đi xa đến thế, nếu so với trước đây, má nó không thể tin được." Đội trưởng tương lai nói thế làm Tharn cười, cậu ta nheo mắt, sau đó nghiêm túc nói.
"Tao cũng không nghĩ là có ngày hôm nay."
"Đừng nói như kiểu mày vừa giành được cúp quán quân đánh trống thế giới được không?" Type không thể không nói, Tharn lại mỉm cười.
Đột ngột.
"Này, ai đây, mày không tính giới thiệu tao với bạn mày à?"
Cuộc trò chuyện trước đây thậm chí còn cường điệu hơn bây giờ, Tharn gần như ngã xuống vì bất ngờ bị một người vòng tay qua cổ từ phía sau, người đó vươn mặt ra trước để mọi người ở bàn có thể nhìn rõ mặt người đó.
Người mới đến là một chàng trai có làn da trắng, trông giống người Trung Quốc, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng không thể so sánh độ mị hoặc với người bị ôm cổ, thân hình cao ráo mặc đồng phục không khác gì người kế bên, điều rõ ràng nhất phải là đôi mắt sáng láng, đôi mắt tựa tựa như mắt của Techno, khiến người ta cảm thấy cậu ấy là một người có trái tim ấm áp, nhiệt tình với bạn bè, sẵn sàng kết bạn với bất kỳ ai.
"Thôi, thằng Lhong, đau đấy." Type lần đầu tiên gặp gỡ bạn của người yêu.
Cho đến lúc đó, nghiêm túc thì cậu sẽ không bao giờ muốn gặp bạn của người yêu, cậu ta càng chứng tỏ cho mọi người thấy cậu là người yêu thì giống như đang giết cậu vậy. Nhưng sau đó, cậu đang thay đổi bản thân để cố gắng điều chỉnh bản thân có thể ở bên cái tên xấu xa kia, vì vậy cậu đến đây hôm nay cũng không khiến cậu ta quá lo lắng.
"Hê hê, mới ôm cổ nhẹ một cái mà than đau, xin chào mọi người, tao tên là Lhong, hát chính, cũng là bạn của cái thằng đẹp trai này trong ban nhạc."
"Tao là Techno." Khi xác định cậu ấy cũng là người hiền lành, Techno bất ngờ tự giới thiệu, sẵn tiện giới thiệu giùm thằng bạn.
"Đây là Type, bạn cùng phòng của Tharn." May mắn là cậu ấy còn biết thân biết phận giới thiệu cậu như thế, Lhong nhìn qua, nói là cậu ấy đã biết Type.
"Có đợt nghe tên mày hoài luôn, mày nổi tiếng lắm, hôm nay mới thấy được người thật đấy!"
"Nổi tiếng?" Type nghi hoặc hỏi lại, từ khi nào mà cậu nổi tiếng vậy? Điều này làm Lhong cười.
"Mọi người đều biết ở trường là mày ghét gay, tao cũng không hiểu được... có lẽ là mọi người nói quá lên thôi." Giọng ca chính nói, quay đầu nhìn bạn mình bên cạnh rồi ngừng nói chuyện, ánh mắt như nói lên rằng Lhong biết Tharn là gay, cậu ấy càng nghi ngờ về việc hai người có thể sống với nhau như thế nào.
Type cười rạng rỡ, nhấn mạnh rõ ràng.
"Chậc, tao ghét gay!"
Những lời như thế khiến Tharn khẽ lắc đầu, nhưng không tức giận, vì biết chàng trai huênh hoang này chắc chắn còn có thêm một câu sau.
'Tao ghét gay, trừ thằng Tharn.'
Type còn muốn nói thêm.
"Này, mọi người có tính lên sân khấu chưa, mọi người thử mic xong rồi." Câu nói lên tới đầu môi lại bị nuốt xuống vì một thành viên khác trong ban nhạc đi đến, Type quay lại nhìn người đó.
"Bạn của Lhong và Tharn à, mọi người thế nào, anh tên là Song." Đàn anh ưa nhìn lịch sự chắp tay cười chào sau đó quay sang anh em của mình.
"Em trai, chúng ta sẽ lên sân khấu, Tae đã lên sân khấu để chuẩn bị." Câu nói khiến hai chàng trai gật đầu rồi đứng dậy.
"Thằng Tharn, nhìn kìa!" Giọng ca chính quay lại nắm chặt vai bạn mình, quay đầu nhìn vào một góc khác của nhà hàng, Tharn theo đó nhìn theo, dĩ nhiên Type cũng nghi ngờ nhìn theo cho đến khi cậu nhìn thấy chỉ có hai ba chàng trai ngồi cùng nhau cái bàn đó, một trong số họ đang nhìn chằm chằm phía bên này.
"Không phải Tum sao, nó làm gì ở đây vậy."
Tum là ai, Type nghĩ, quay lại nhìn mặt người yêu đột nhiên trở nên nghiêm túc?
"Ôi, trước đây có chuyện giữa Tum và Tharn, anh nhớ trước đây tụi nó thân thiết lắm." Type tính vốn không kiên nhẫn, cậu có lẽ là người duy nhất không biết Tum là ai, kể cả anh Song đã nói, những lời đó khiến Lhong liếc nhìn Tharn, rồi nói một cách bực tức.
"Có chuyện giữa Tharn và Tum."
"Ôi, người yêu cũ của em trai cậu ấy, em dã từng kể còn gì."
"Thôi nhiều chuyện quá, bỏ đi, lo chuyện công việc trước đi." Khi anh Song chấm dứt chủ đề này, Lhong lập tức túm lấy cổ anh ấy rồi kéo đi. Lúc này, Type ngước nhìn chàng trai con lai ngồi trên tay ghế cạnh cậu.
Bộp...
"Không có gì đâu." Cậu ta vỗ vỗ vai cậu nặng nề nói. Quay sang nhìn cậu một lúc, cậu ta quay người bước về phía sân khấu, mỗi lần như vậy Type thật muốn vung nắm đấm lên mặt cậu ta, nhưng lần này cậu chỉ ngồi im lặng để đầu óc phân loại những gì cậu vừa nghe được.
Có phải Tharn đã cãi nhau với người tên Tum vì em trai của người đó, cộng với những gì cậu ta đã kể, cũng có thể là đã cãi nhau với em trai của người mà đã từng là thành viên ban nhạc, ban nhạc đã tan rã vì cậu ta chia tay với em của người đó.
Quên đi, chỉ là một người bạn cũ thôi mà.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không thể không cảm thấy giống như có ai lấy cây tăm khều nhẹ trái tim của cậu.
"Tao nghĩ thằng đó khá là quen, nhưng dù gì đi nữa, tốt nhất là nhìn Tharn đi, Type, mày phải nhìn thử đi, người yêu của mày chắc chắn là thần thánh ở phương nào á, tao đảm bảo." Type quăng hết vấn đề ra khỏi tâm trí khi Techno bảo cậu nhìn vào các thành viên ban nhạc trên sân khấu.
Thùm.
Âm nhạc bắt đầu, khó tin nổi, cùng một bài hát như khi nghe trực tiếp lại kết hợp với nhạc cụ đã biến không khí nhà hàng ấm cúng trở nên náo nhiệt hẳn lên, khi bài hát vang lên tất cả những người trong quán bar chỉ đứng đó hướng mắt lên sân khấu, âm nhạc kết hợp với âm thanh của những nhạc cụ làm cả nhà hàng như muốn rung lên, nhiều người theo nhịp nhạc lắc lư, miệng ngân nga, bắt đầu loay hoay tìm người phục vụ lấy tờ giấy yêu cầu bài hát.
"Chà, mấy cậu nhóc này rất tuyệt đúng không?" Khi Type đang nhìn chăm chú, chị chủ xuất hiện từ phía sau, hồi hộp hỏi, Type quay lại nhìn chị. Nghe chị nói tiếp "Đặc biệt là Tharn, kĩ thuật chơi trống của em ấy rất tuyệt." Chị Jeed đưa ngón cái lên, Type suy nghĩ về người yêu, cái người ngày nào cũng quấy rầy cậu kia.
"Chị chỉ khen mỗi cậu ta à? Lhong hát cũng rất hay." Type hỏi, chị bật cười.
"Cũng thế cả mà, ôi, chị khen em ấy đấy thì sao, chị nghĩ Tharn toát lên sự quyến rũ nam tính khi em ấy chơi trống, thật muốn ôm em ấy."
"Aha, em nghe nói chị có chồng rồi nha."
"Ôi, chị vẫn là người vẫn có vài suy nghĩ ngoài lề chứ." Chị Jeed vui vẻ nói, nhưng lời ca ngợi quá mức về Tharn khiến Type phải quay lại lần nữa nhìn vào tay trống.
Không phải có một thằng chồng tuyệt vời như thế sẽ khiến bản thân thấp kém.
Không ngại nhìn thấy cậu ta đẹp như thế nào.
Không phải từ sự phấn khích khi nhìn thấy hào quang gây chú ý của cậu ta.
Chỉ là không cần những thứ đó mà cậu vẫn thấy Tharn rất quyến rũ khi cậu ta chơi trống.
Má, thằng chó này, tao muốn kéo mày xuống sân khấu, thằng chó!
Đôi mắt sắc bén đó có những cảm xúc kỳ lạ, đôi mắt sâu thẳm gợi cảm, khóe miệng nhếch lên như thể say đắm trong nhịp nhạc mạnh mẽ, nhưng cậu ta lại trái ngược với sự dữ dội của âm nhạc xung quanh, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy cảm xúc rực cháy, những hạt mồ hôi lớn chảy xuống bên thái dương, lúc này tay chân cậu ta đang chuyển động theo nhịp nhạc.
Những gì Type đang thấy giống như quá nhiều đến nỗi cậu không kịp tiếp nhận nỗi.
Khuôn mặt tràn đầy cảm xúc, ánh mắt như con thú hoang, khóe miệng nhếch lên lưu manh, tất cả những biểu cảm này đều có thể nhìn thấy trên giường.
Tharn chơi trống với vẻ mặt khát khao.
Những lý do này làm sự gợi cảm toát ra từ hoóc môn khiến các thành viên còn lại trong nhóm giống như không hòa hợp được với cậu ta, vì cậu ta như bộc lộ cảm xúc đen tối của mình qua âm nhạc khiến Type cảm thấy bản thân không thể nhìn thẳng.
Cái nhìn này, cái nhìn này, biểu cảm đó nữa, làm cho Type cảm thấy khô khốc.
Không có gì lạ khi những người đang xem muốn ôm lấy cậu ta, vì Tharn rõ ràng đang hướng đến sự nam tính lôi cuốn để quyến rũ phụ nữ.
Thằng quần! Mày chơi nhạc hay đi lấy trái tim người ta hả!
Type nghiến răng, không thể chối bỏ cảm xúc bực bội trong lòng.
Cái nhìn đó tao thấy một mình là đủ rồi, thằng chó khốn kiếp!
"Tao sẽ ở lại với bạn tối nay."
"Tao về nhà."
"Không thể nào, tao cũng về nhà nếu không mẹ tao sẽ lột da tao... ô hô!"
Ban nhạc của Tharn được nghỉ ngơi sau khi biểu diễn xong, nhưng tay trống đẹp trai sành điệu đã không quay lại ngay khi các thành viên khác trong nhóm tạm biệt nhau, cậu ta đến ngồi ăn với Type cho đến gần 10:00, dĩ nhiên sau khi ăn cùng nhau một lúc lâu, người nào đó đã say như chó, người đó là Techno.
Cái thằng say quắc cần câu không thể lái xe máy về, đã làm phiền Type phải lái xe hộ, và với một gánh nặng gần bằng một thằng có kích thước như Tharn, Tharn đã lái xe đưa cậu ấy về căn hộ của mình trước, chàng trai say rượu loạng choạng giữa hai người họ, không chịu về nhà, Type mở miệng muốn đuổi cậu ta về.
Bùm!
"Cho tao cái phòng đi... Tao hết chịu nổi rồi, tao buồn ngủ." Cậu ấy khó hiểu nói khùng nói điên cái gì đó.
"Techno, mày gà thật đấy, mới uống có xíu mà thành ra vậy rồi, thua mày luôn, uống với người khác xong vậy rồi ai hốt giùm mày hả?" Type cúi xuống hỏi thằng bạn đang dặt dẹo trên ghế sofa, cố gắng lắc đầu để xua đuổi cơn chóng mặt, nhưng ngạc nhiên hơn là, chàng trai cao lớn trong giây lát mặc kệ cả thảy nằm dài trên ghế dài ngủ say sưa.
"Hừm." Cậu ấy trả lời vậy, người bên cạnh nhăn mặt.
"Này, muốn ngủ thì đi tắm trước đã."
"Nó say đến mức nào rồi, nó mà đi nỗi tới phòng tắm là chuyện lạ có thật đấy." Khi thấy người yêu dùng chân đá đá thằng bạn, Tharn trả lời thay Techno, Type quay lại nhìn cậu ta.
"Mày nói là mày còn lương tâm nên muốn để nó ở nhờ căn hộ mà."
"Vậy mày nên thưởng cho tao?"
"Muốn bị đá một cái không."
"Ặc, không ôi, hôm nay diện kiến chân mày thế là đủ rồi." Cậu ta mỉm cười từ chối, nhìn thằng bạn vừa nhắm tịt mắt vừa cởi nút đồng phục trường ném vào giỏ, sau đó cậu ấy trượt xuống sofa ngủ tiếp.
"Gọi cho mẹ nó à?"
"Nó gọi rồi, trên xe, nhưng không biết mẹ nó hiểu nó nói gì không, giọng nó cứ nhựa nhựa." Tharn nói, Type lắc đầu, nhưng vẫn bước tới tủ quần áo, lấy một bộ quần áo ra, sau đó ném vào cái thằng đang bịt miệng buồn nôn nằm trên sofa
"Đưa nó cái chăn đi, nếu nó chết cóng, đội bóng nó cũng giết tao luôn." Type nói, nhưng Tharn có thể nhìn ra.
Cậu lo lắng cho thằng bạn.
Suy nghĩ có chút mắc cười.
"Tuân lệnh, vợ yêu."
"Anh yêu, anh yêu là người tiếp theo bị tao đá vào mông đấy." Cậu hăm dọa, nhưng không làm thật, nhấc chân trần vào phòng tắm, ánh mắt của cậu không biểu hiện điều gì ngoài việc khiến Tharn cảm thấy cậu không chịu nhìn mặt hắn.
Từ lúc bước xuống sân khấu, cậu không chịu nhìn mặt hắn, hắn có tự hỏi mình có bỏ qua thứ gì không, nhưng không thể tìm cách hỏi cho ra lẽ.
Tharn tiếp tục tự hỏi mình, dù là khi hắn mở chăn đắp lên Techno, hay khi đi tắm, hay thậm chí khi đi ra khỏi phòng tắm, hắn nhận thấy Type đã tắt đèn ngủ trước, hắn thở dài.
Cậu không thích hắn chơi nhạc hay vì Lhong làm lộ chuyện về đàn anh cũ kia.
Chàng trai con lai kéo chăn che thân suy ngẫm, liếc nhìn chàng trai đang ngủ bên cạnh, nhận ra cậu đã ngủ mất rồi, hắn quay lưng lại, vì có thằng bạn ở kia, hắn không dám làm điều gì quá mức, mặc dù tối nay là thứ sáu.
Tối thứ sáu, làm cả đêm cũng không lo ngày mai trễ học.
Vì tối nay uống không ít, dưới ảnh hưởng của rượu, ý thức nhanh chóng lơ mơ, giấc ngủ rất nhanh ập đến, nhưng không phải trước khi chìm vào giấc ngủ sâu....
Đột nhiên.
"Hừm." Type từ phía sau ôm chặt hắn, khiến Tharn bỏ qua giấc ngủ, quay lại khó hiểu nhìn đến khi hắn nghe thấy.
"Tao muốn." Người bạn cùng giường thì thầm, nhích cơ thể cậu qua đến khi cơ thể cả hai dính sát vào nhau, khuôn mặt cậu nghiêng qua cho đến khi mắt hai người chạm nhau.
Ánh mắt hưng phấn của cậu đang dần bị lấp đầy bởi cảm xúc mãnh liệt.
"Muốn gì?" Tharn hỏi, cậu nói.
"Muốn làm."
"Hử?" Tharn lầm bầm trong cổ họng, hoàn toàn tỉnh táo, nhìn chàng trai vươn tay cởi quần, cậu lại thì thầm.
"Tối nay mày không làm với tao, tao không thể ngủ."
Câu nói mà ngay cả bản thân Tharn cũng không thể tin cậu lại có thể táo bạo mời mọc hắn đến vậy.
Lúc này trời đã khuya, bầu trời tối mịt, mây che mất trăng, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài le lói chiếu vào, hai người ở trên giường nương theo chút ánh sáng bên ngoài lặng lẽ nhìn nhau, một người cưỡi lên người kia, trong khi người kia nằm ngửa trên nệm.
Chàng trai giạng chân thì thầm.
"Làm đi."
"Techno đang ở đây." Mặc dù Tharn hiểu lời mời mọc của cậu, nhưng hắn còn tỉnh táo để nhận thức rõ là có người trên chiếc ghế dài ở cuối giường, cho là cậu ấy đã say đến không biết gì nữa đi, nhưng không ai dám đảm bảo cậu ấy sẽ không bất ngờ choàng tỉnh giữa đêm.
Nhắc nhở cái người vừa mời gọi kia, nhưng cậu dính vào hắn không chịu leo xuống.
"Tao không quan tâm... tao muốn làm."
"Đờ mờ." Type mở miệng chửi, tay nắm lấy thằng em sắp sửa thức tỉnh của hắn. Tharn biết dù cậu không thích dùng miệng, nhưng với tay thì cậu rất vô tư, có vài đêm cậu thức dậy, thản nhiên nắm lấy thằng em hắn, khác với lúc trước ghét bỏ nó, cậu giờ đây có lẽ thấy nó còn tốt hơn cái giấc ngủ kia.
"Cứng nhanh dữ." Type nói, đôi mắt trông như thách thức cái người đang cố che đậy, cậu cười.
Không cần phải nói gì nữa, đến nước này, Tharn nắm lấy áo của bạn trai rồi kéo nó lên. Type hợp tác giơ hai tay lên, cái áo thành công cởi ra quăng xuống giường. Cậu đưa tay kéo chiếc quần trên người tay trống xuống chân. Cậu nhanh chóng cởi bỏ nó hoàn toàn.
Phối hợp ăn ý cho đến khi môi cả hai quấn vào nhau.
Nụ hôn nóng bỏng bắt đầu khi lưỡi mềm mại cọ cọ rồi cuốn lấy nhau, nhịp độ không ổn định lắm cho đến khi âm thanh của lưỡi cọ xát qua lại vang lên và cả hai cảm nhận vị ngọt của nước bọt, miệng ngậm lưỡi, lưỡi chạm lưỡi, trong khi đó, bàn tay của Type vẫn không chịu rời khỏi cây gậy nóng cứng bên dưới.
"Tao thích mày cọ vào lưỡi tao." Type thầm thì, hài lòng đưa lưỡi tới để Tharn mở miệng mút nhẹ.
"Thích." Cậu nói trong khi bàn tay Tharn chà xát lên xuống que thịt nóng hổi. Hắn đưa tay xuống nắm đấy hai quả cầu dưới thằng em cậu, hắn biết phải làm gì để cậu sướng, hắn xoa nó qua lại, lắc nhẹ khiến nó tách ra một chút, phía trên vẫn không ngừng mút lưỡi của đối phương, tiếng thở hổn hển cũng theo đó phát ra.
Lúc này, đôi mắt Tharn nhấc lên, di chuyển ngón tay cái tới núm vú mềm mại trước ngực cậu. Sờ loạn rồi nhéo xung quanh nó, khiến chàng trai bây giờ nằm ở bên dưới phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, hắn nắn bóp giày vò hai khỏa nhô lên đến khi cảm nhận được nó cứng lên trong tay. Trông ngon đến nỗi hắn nhịn không được cúi đầu ngậm lấy.
Suy nghĩ của cậu cuốn theo cái đầu lưỡi càn quấy từ môi xuống đến cổ họng rồi mở thẳng một đường đến ngực, lưỡi mềm như mang theo dòng điện lướt qua da cậu, thành thục một đường đến núm vú sẫm màu, còn đang không kiên nhẫn chọc nó. Những tiếng thở sâu phát ra khi tay hắn đang cầm lấy thằng em cậu bỗng nhiên giật mạnh. Type che miệng.
"Ưm...Này." Hơi thở bắt đầu nặng nề hơn trước. Tay cậu bị bắt nắm lấy của đối phương, cậu run run.
"Giúp tao nữa."
Hắn thì thầm, cười dịu dàng. Bởi vì đã chờ đợi bàn tay đối phương kéo xuống quần lót khiến cho thằng em cương cứng như bật ra.
"Ừm."
Thằng em trong tay cậu nóng, cứng, còn có chút co giật. Trong khi Tharn đang nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lên xuống khiến Type chìm vào khoái lạc mà cậu không bao giờ có thể phủ nhận. Sau đó cậu nắm lấy nó bằng một tay, từ từ vuốt lên xuống chơi với thằng em Tharn giống như khi tự làm cho bản thân.
"Mở rộng chân ra." Tharn ra lệnh, người nhận lệnh bất mãn. Nhưng cả hai chân vẫn mở rộng đến khi tay hắn chạm vào bên trong.
"Mày thích ở đây?"
Thở gấp.
Tay trống cũng tự biết hẳn trên mặt mình là nụ cười xấu xa. Ngay khi ngón tay chạm vào lối vào hẹp phía sau, Type giật nảy. Bàn tay đang nắm thằng em siết chặt. Type cắn môi ngăn mình phát ra tiếng gì đó mờ ám. Xuyên qua bóng tối nhìn thấy mặt Tharn, cậu thấy mình đang rất thỏa mãn.
Hiện giờ, sờ phía trước thôi đối với Type là không đủ. Cơ thể này... Cơ thể này dạy cậu là nó không thể đi đến khoái cảm nếu không có sự giúp đỡ của Tharn.
"Ừm... Phải nói tao trước chứ..." Type khẽ rên rỉ khi ngón tay của Tharn chậm chạp đưa vào lỗ nhỏ, sự đột ngột này khiến Type nảy lên, tay siết chặt tóc thở hổn hển, thế nhưng cậu mở rộng chân, uốn cong hông về phía Tharn như tạo điều kiện thuận lợi cho những ngón tay dài mảnh khảnh được đưa vào càng sâu càng tốt.
"Tao đẩy vào nhé?"
"Vào đi!" Chàng trai phương Nam khó nhịn thốt lên. Không lẽ mày còn không biết mày nên làm gì mà còn hỏi tao? Môi hắn di chuyển tới gần sát tai cậu.
"Còn thằng No thì sao?"
"Kệ nó... Hưm... Ưm... Ư... Ở đó... Ừm... Lần nữa..." Hắn không để cậu mở miệng chửi đã mò mẫm ngón tay vào bên trong, không mất nhiều thời gian tìm thấy một vị trí khiến Type nỉ non cong mông tiếp nhận. Cậu thở hổn hển đòi hỏi nhiều hơn, cậu không hài lòng với một cái chạm này, còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Cơ thể Type... Tharn còn biết rõ hơn cả Type.
"Mày ướt đến mức này rồi. Mới có một ngón tay thôi đấy." Chàng trai con lai thì thầm. Hắn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt lẫn sức nóng cực độ bên trong khiến hắn muốn phát điên, Type kéo đầu hắn lại gần hơn.
"Không... Đừng... Nói... Ừm... Ngay đó."
"Tao thích bên trong của mày."
"Shiaa... Ưm..." Type muốn chửi, nhưng chưa kịp thì bị người nào đó chèn thêm ngón tay vào rồi liên tục nhấn vào điểm bên trong khiến Type cong người trên giường. Cả eo và hông lắc qua lắc lại, cho đến khi bụng với cây gậy nóng cũng muốn đập vào nhau. Bàn tay run rẩy nắm tóc hắn rơi xuống thành ôm cổ. Type kéo mặt hắn lại gần, gặm cắn cổ Tharn để kiềm chế tiếng rên rỉ sắp thoát ra.
"Mày... Tao muốn thằng em mày."
Một yêu cầu gần như khiến người nghe bất động một chút, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, đôi mắt sắc bén kia sáng lên. Tharn xoa ngón tay ở điểm bên trong cậu. Type sắp phát điên, bàn tay đang giữ đầu Tharn trượt xuống nắm lấy vai hắn, cậu cảm thấy như mình đang nghẹt thở.
"Mày... Ngón tay mày... Không đủ..."
"Mày muốn nhiều hơn?"
"Thằng quần! Nhanh lên!" Type không bao giờ biết là sự mời gọi của cậu đang khiến hắn gần như sắp nổ tung.
Lúc này, cơ thể nóng bỏng của Tharn thậm chí cảm thấy khó chịu đến đau, chỉ vì một tiếng rên rỉ trầm thấp và ham muốn mãnh liệt mà đã làm cho Tharn cảm thấy như vậy, hắn liếm cổ cậu, trêu chọc chơi đùa với cậu, cậu gấp gáp hơi đẩy hông lên, cậu sẵn sàng đưa mông tới.
"Thằng Tharn..."
"A!...Ư."
Bên trong Type bắt đầu siết chặt ngón tay Tharn, người đang chờ đợi khoảnh khắc này nhanh chóng rút ngón tay ra. Sức nóng dữ dội trên cơ thể cậu khiến hắn phát điên. Chàng trai phương Nam bên dưới rên rỉ với hơi nóng ướt đẫm, tay trống vội vã dùng môi che miệng chàng cậu thủ. Nuốt từng âm thanh đứt quãng xuống cổ họng, rồi hắn chầm chậm tiến vào khiến đối phương nắm chặt vai hắn.
"A...A...Này... " Hai đôi môi tách khỏi nụ hôn nóng bỏng, hắn có thể nghe thấy tiếng nặng nhọc của chàng trai phương Nam, Tharn đang đổ mồ hôi khắp lưng, hắn thì thầm với khuôn mặt người bên dưới.
"...Vào... Rồi..."
"Hư... Chết tiệt... Khó thở quá... Mày chăn..." Đột nhiên Type nói điều đó, cố gắng kéo tấm chăn che cho cả hai, người nghe nghe vậy liền kéo chăn lên phủ cho hai người, người phía dưới hít lấy hít để không khi, đưa tay ôm lưng hắn, ẩm ướt, mồ hôi nhớp nháp.
"Mày ok không... A... Tao di chuyển nha?" Tharn thì thầm, nhẹ nhàng hôn lên má cậu. Người nghe vung chân quấn chặt eo Tharn.
"Ừm... Từ từ... Chậm lại đã... Tao kiềm không nổi miệng đâu." Type nói, Tharn kéo ra rồi đẩy vào từ từ. Nhưng những gì Tharn vừa làm khiến người phía dưới giật mình, gấp gáp cắn chặt miệng.
"Ưm... Này ..."
Biểu cảm trên mặt Type càng lúc càng quyến rũ hấp dẫn hơn. Khi Type cố gắng kìm nén cảm xúc, nỗ lực không để giọng nói phát ra và cố gắng di chuyển cơ thể, cậu chậm rãi đáp lại hắn. Mặc dù lỗ hẹp của cậu đã được nới lỏng, cũng đang siết chặt. Nhưng bản thân Tharn đủ bình tĩnh để kìm chế cố gắng đẩy vào bên trong Type chầm chậm, từ từ xoay hông.
"Ư... Thằng này... Muốn thêm..."
"Ở đây."
"Ơ... Đó đó..." Hành động gọi mời bạo dạn của cậu khiến người nghe càng sung sức hơn, nhiệt độ như lửa nóng hừng hực khó kiểm soát, Type run rẩy khi cự vật nóng của Tharn đâm lung tung vào vách tường mẫn cảm mềm mại bên trong. Mặc dù bây giờ cả hai đều có thể dễ dàng di chuyển cơ thể, nhưng sức nóng không khác gì so với những cảnh bạo lực mà cậu thích.
Hơi thở hòa quyện lẫn cơ thể dồn nén đẩy cảm xúc kích thích lên cao hơn. Bóng phản chiếu trên bức tường của căn phòng mờ mờ ảo ảo một cách kích thích, hình ảnh hai chàng trai với tấm chăn phủ lấy, có thể thấy rõ rằng người bên trên đang di chuyển chậm chạp, còn người bên trong không thể di chuyển, đang đáp lại từng chuyển động bằng những tiếng thở hổn hển.
Hình ảnh không biết xấu hổ mà không cần biết có ai nhìn thấy nhấp nhô chuyển động trên tường không vì cả hai chỉ quan tâm đến nhau, tâm trí không còn để ý đến xung quanh nữa.
"Sướng không?"
"Sướng! Tao thích... Hồi hộp... Ưm..." Cậu cắn môi, dùng sức cắn đến môi trắng ra. Ném chiếc gối ra khỏi đầu, quay đầu về phía đối phương khi hắn từ từ di chuyển hông lấy lực kéo ra. Sau đó lại đẩy vào khiến khuôn mặt Type giật mình mỗi khi Tharn đẩy vào, cậu đưa tay che mặt lại. Hắn ngước mắt nhìn lên.
Cảnh tượng mà Tharn muốn thấy là khi hắn mạnh bạo đâm vào Type, Type sẽ nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nhưng bây giờ làm thì chơi cái trò slow motion thế này, nói chung việc làm một cách chầm chậm nhẹ nhàng thế này cũng là điều hắn luôn muốn làm.
Đưa vào như lấp đầy nhau, chầm chậm chuyển sang đắm chìm trong niềm vui. Tuyệt đối không cần quan tâm hoặc không cần thiết để xem xét mục đích làm là gì, xem như trải nghiệm niềm hạnh phúc dạt dào này, nhưng ...
Nhanh chóng.
"Như vậy... không thấy gì hết."
"Hừm!" Người đang nghĩ đến sự vui vẻ tức khắc bị đẩy suýt ngã. Đột nhiên Type đẩy hắn ra. Cậu đá cái chăn rơi xuống cuối giường, Tharn còn chưa kịp đứng dậy... Chàng trai có vẻ mệt mỏi đã đảo lại vị trí.
Chỉ trong vài giây, Tharn kinh ngạc nhìn vào người đang tách đôi chân ra. Dùng một tay để đỡ giường phía sau trong khi tay kia cầm lấy que thịt nóng hổi của hắn, nhắm vào nơi ẩm ướt nóng rực đằng sau cậu, cậu cắn răng để... ép cơ thể xuống nuốt trọn cây gậy như thanh sắt nung kia.
Vẻ mặt kìm nén của người đang nuốt trọn lấy thằng em hắn khiến Tharn cảm thấy không xong rồi.
Con mẹ nó trông ngon quá.
Hiện tại, những gì Tharn có thể thấy là hình ảnh một chàng trai gợi cảm đang tách chân rộng ra. Lùi lại dựa lưng vào giường. Khuôn mặt cố gắng kiểm soát. Những chiếc răng sắc nhọn nghiến lấy đôi môi lẫn đầu lưỡi đỏ kia khiến chúng hấp dẫn mắt người nhìn. Điểm nhô lên hai bên ngực theo chuyển động cậu như muốn nảy lên. Và... cây gậy phía trước đang phập phồng cứng ngắc di chuyển mỗi khi Type đập mạnh cơ thể xuống.
Gợi tình, quyến rũ và hấp dẫn cực điểm.
Tharn suy nghĩ rồi giữ chặt hông Type, nhìn người đang kéo lên rồi hạ người xuống từ từ. Hắn nhìn chằm chằm vào nơi cả hai liên kết với nhau rõ mồn một thu hết vào tầm hắn, hắn đưa tay lên để siết và xoa bóp núm vú sẫm màu của Type, làm cho cậu càng co giật dữ dội hơn, bên trong Type siết chặt gắt gao hơn trước.
"A... Hư... Ừm... Khuôn mặt thế này... Khuôn mặt của mày thế này."
Nhưng sau đó, người nằm dưới đang chìm đắm trong tiếng rên rỉ nỉ non ngước lên để nhìn cậu. Giọng cậu khàn khàn cố gắng bật ra câu nói mặc dù cậu hầu như không kìm được tiếng rên rỉ xen lẫn.
"Khuôn mặt của mày... Khi chơi trống... Như bây giờ... Phắc... Như khi.... Làm tình..."
"Cái gì... Sao mày nói cái này...?" Tharn hơi giật mình cười.
"Ưm ... Thằng...Ư ư ư... Đừng làm khuôn mặt như vậy... Cho người khác thấy...!" Tay trống, người không biết biểu hiện trên sân khấu của mình thế nào, kéo thắt lưng của đối phương.
"Này... Ư... Ư ư ư..." Hắn nặng nề đẩy cơ thể tới. Người phía trên bị đẩy phát ra tiếng rên nhỏ, thằng em phía trước cũng nảy lên. Hắn đưa tay lên ôm cổ trong khi khàn khàn đáp lại.
"Bởi vì lúc đó... Tao nhớ đến mày... Mỗi khi đánh trống tao đều nghĩ về việc làm... như thế này"
Nó vui.
"Ưm... Chết tiệt... Thằng Tharn... Như vậy hồi hộp quá..." Type xoay sở một lúc, lại mạnh mẽ đẩy cây gậy của Tharn vào cơ thể cho đến khi cậu không thể chịu đựng không bật ra tiếng nỉ non nín nhịn khiến cậu ngưng lại suy nghĩ của mình.
Ừm.
Hai tay giữ chặt khảm sâu vào da thịt ở mông cậu, hắn siết chặt điều chỉnh tăng tốc nhịp độ đem Type nâng lên kéo xuống, âm thanh khi thằng em của Type đập xuống bụng hắn cũng như tiếng bạch bạch nhép nhép vang vọng khắp phòng. Nhưng không ai thèm quan tâm cái gì cả vì họ đang hôn nhau đến quên hết mọi thứ...
"Ừm, thằng Type ..."
Hừm!
Âm thanh từ cuối giường khiến cả hai hết hồn quay lại nhìn. Dừng hành động gần như ngay lập tức. Xuyên qua bóng tối nhìn những thân thể dài kia đang cựa quậy cơ thể trên ghế, như thể sắp thức dậy...
"Ô, món tiếp... Ừm... Tao còn ăn được..." Techno xàm xí cái gì đó khi trở người, trở người xong thì tiếp tục nằm yên. Hai chàng trai trẻ bất động trên giường khó khăn thu liễm cảm xúc.
"Type... Đừng siết chặt tao vậy..." Tất nhiên, sự hồi hộp phấn khích làm cho lỗ nhỏ siết chặt gắt gao đến mức Tharn cũng phải cau mày, hắn nói với chàng trai đang phấn khích đến đỏ mặt. Khuôn mặt cậu đầy mồ hôi lẩm nhẩm.
"Nó chưa dậy, đúng không?"
"Tao không biết." Tất nhiên, hắn đâu phải thánh thần mà biết thằng bạn hắn dậy hay chưa. Cho đến khi Type giữ chặt vai ...
"Ư... Mày không chỉ... A... Ừm ..." Ngay cả Tharn bình tĩnh cũng run rẩy trước động tác này. Cả người cậu đột ngột đẩy xuống, người ở trên chẳng nói chẳng rằng bắt đầu di chuyển mạnh mẽ, âm thanh va chạm của da thịt vang dội trong phòng.
"Hồi hộp quá... Nhanh... Làm nhanh..." Thằng bạn mà bất ngờ tỉnh dậy chứng kiến cảnh này thì cậu có tìm cái lỗ chui xuống vẫn chưa hết xấu hổ nữa. Tharn nghe lời, nhịp điệu cũng mạnh hơn, nhưng không bao giờ bỏ qua mục đích đánh vào điểm khiến Type không kìm chế được mà phát ra tiếng rên.
"Ở đó mày rất nhạy cảm."
"Nó sẽ dậy đó." Người lúc nãy còn chủ động mời gọi hắn, làm hắn cứng, kêu hắn mạnh lên bây giờ lại xấu hổ. Thật dễ thương ...
"Sướng! Tharn... Này... Tharn... Tao không chịu được... Không... Không... Ưm..." Tharn sau đẩy người phía trên xuống dưới. Kéo một chân cậu vắt qua vai mình, để một chân còn lại khác nằm nghiêng trên giường. Sau đó, hắn cố gắng đẩy thứ cương cứng mạnh mẽ đến khi Type úp mặt xuống giường, miệng cắn chặt chăn để kìm lại âm thanh phát ra từ miệng cậu. Nhưng cậu cũng phối hợp nhấp hông để đáp lại sự giày vò mãnh liệt của Tharn.
Động tác không kéo dài được lâu, một hồi đã đẩy nhịp điệu gấp rút cho đến khi cả hai người đến cao trào.
Tharn không thể nhìn thấy mặt của người đã vùi vào chăn. Nhưng sự căng chặt bên trong của cậu cho thấy Type sắp lên đỉnh, hắn nhanh chóng quay sang lấy tờ giấy từ bàn cạnh giường, để tờ giấy bao chặt Type nhỏ...
Đột ngột.
Chất lỏng tràn ra ở Type nhỏ, lấp đầy tờ giấy trong tay hắn.
Type lên đỉnh xong mệt nên bắt đầu lười biếng, nhưng lỗ nhỏ vẫn theo khoái cảm vừa rồi co giật hơn, run rẩy siết chặt đến khi răng Tharn nghiến lại, hắn nhắm mắt lại cảm nhận khoái cảm nhanh chóng ập tới. Một lúc sau, hắn nhanh chóng rút ra, bàn tay cũng buông lỏng.
Trong khi sau đó...
"Tại mày, cứ làm cái mặt vậy trên sân khấu."
"Tại tao nhớ đến mày."
"Trong khi đánh trống á?" Cậu nói có vẻ không tin nỗi, tay trống thầm cười.
"Âm nhạc giống như làm tình, đều là thời gian hạnh phúc nhất của tao, nhưng sau khi chơi nó thì tao đã biết được nhạc cụ nào tao yêu thích nhất."
"Chắc chắn là trống." Câu nói khiến Tharn lắc đầu, hắn cố ý thì thầm vào tai cậu.
"Không... nhạc cụ yêu thích của tao là mày."
"..."
Mặc dù Type im lặng, Tharn vẫn không do dự tiếp tục.
"Tin tao, tao lên đỉnh vì mày... Không phải trống."
"Ặc! Đến giờ đi ngủ rồi, không nói mấy chuyện tào lao nữa!" Sau đó, chàng trai trả lời cộc cằn, vỗ lên cái tay đang ôm quanh eo cậu, nhưng chàng trai con lai ôm quanh eo cậu ôm chặt không chịu buông tay, hắn cười thầm trong cổ họng, vùi mặt vào cổ cậu, lầm bầm.
"Vừa nãy... Ô, mày tuyệt thật đó."
"Muốn chết?"
"Haha, hẹn gặp lại." Tharn thì thầm đáp lại, không ngạc nhiên về sự bật lại của cậu.
"Thằng quần, mày tính đi đâu?" Câu hỏi của Type làm khóe miệng hắn nhếch lên, sau đó nhấn mạnh.
"Trong giấc mơ... Hẹn mày trong mơ."
"..."
Type im lặng, nhưng cứng họng, không cãi vã, không chửi rủa, không quay sang đánh hắn, để người vừa nói biết cậu đang ngại ngùng, hắn cười rạng rỡ ôm chặt cậu hơn.
"Ngủ ngon."
"Chậc, ngủ ngon." Chàng trai khó tính nhẹ nhàng trả lời, như một người điên hé miệng cười, dù giấc mơ có đẹp đến đâu, cũng không thể so sánh với sự ngọt ngào nhỏ bé mà cậu vừa nhận được.
Sáng hôm sau...
"Tharn mua cho mày cháo, từ từ ăn đi, ăn xong chắc đỡ hơn."
Ngày hôm sau, Type gần như chết cười vì vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch không thể nhìn nỗi của thằng bạn mình, mái tóc rối bù sắp che cả mặt, khuôn mặt ủ rũ như vừa bị lấy đi trong trắng, đôi mắt hóp xuống như không ngủ, cậu ấy tỉnh dậy đã gần trưa, trước đó hai giờ thì Tharn ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi trở về.
Cậu ấy ngồi dậy rồi đứng dậy, mơ hồ không biết mình đang ở đâu, khiến chàng trai phương Nam đang nhìn theo kéo cậu ấy ngồi xuống bàn, đặt cháo trước mặt cậu ấy, một cốc trà nóng với một cốc nước chanh, phương thuốc mà người bố thân yêu của cậu đã dùng để điều trị các triệu chứng buồn nôn của cậu.
"Haha ... Techno mày ok chứ?" Chủ nhân khác của căn phòng hỏi, chàng trai lơ mơ vừa thức dậy gãi đầu, lắc đầu mạnh.
"Không... Không ok... Đầu tao sắp nổ rồi." Tất nhiên, ý nghĩ dậy đi tắm ở trạng thái này hẳn là không thể, Tharn đi tới để xem tình hình.
"Vậy ăn gì lót dạ trước đi, mày không nên để bụng rỗng sẽ khiến mày nôn nao khó chịu, sau đó uống thêm nước là được." Chàng trai có công việc gắn với rượu bia truyền lại kinh nghiệm, Techno phải ngước nhìn, nhưng chỉ liếc đi chỗ khác và quay mặt đi, gật gù nhưng không nói năng gì.
"Ừ hử." Vẫn không đầu không đuôi trả lời, Tharn còn tính nói thêm, điện thoại hắn reo lên, hắn bắt máy.
"Chuyện gì, thằng Lhong." Hắn nhận điện thoại, quay lại nhìn hai người, đưa tay chỉ chỉ ra ban công rồi mở cửa ban công đi ra ngoài, hắn biết người đầu đau như búa bổ kia hẳn không muốn nghe tiếng nói to.
Ngay sau đó, Techno đột nhiên nhìn lên bạn mình.
"Thằng Type!"
"Gì?" Chàng trai bị gọi tên giật mình, thằng bạn kêu hắn dường như có gì đó muốn nói, nhưng im lặng một lúc, mỉm cười ngượng nghịu...
"Tối hôm qua."
"Tối hôm qua?" Type hơi hoảng lặp lại, chàng trai nói chuyện làm ra cử chỉ hai ngón tay chọc chọc vào nhau, trông hơi ngại ngùng như cậu ấy đang làm gì đó sai, Techno trông hơi sợ, ngay cả Type cũng trợn tròn mắt.
"Tao đi vệ sinh..."
"Và?"
Mày nói hết mẹ cả câu được không?
Chàng trai phương Nam có chút nôn nóng cũng có chút lo lắng, thằng bạn cậu ngước lên lầm bầm.
"Sau đó, tao nghe thấy một giọng nói..." Cậu ấy im lặng một lúc, rồi... "Hưm?"
Cứ như vậy, Type giơ hai tay lên ôm đầu, vì không cần phải nói cậu cũng biết Techno đột nhiên tỉnh dậy rồi thấy cậu trong trạng thái...., cậu nghĩ tốt hơn là lấy cháo đổ lên đầu cậu ấy, đem trà trút lên người cậu ấy rồi đá văng ra khỏi nhà, nhưng người kia tiếp tục nói với giọng khó xử.
"Tao nhìn thấy, tao cảm thấy nên nói là mày nên nhỏ tiếng... Mày nghe giống như..."
"Mày nói nữa thì đừng mong còn cái mạng!"
Type gắt gỏng đáp, để tránh nghe tiếng chửi từ bạn mình, chàng trai im thin thít, cậu ngẩng đầu nhìn cậu ấy với ánh mắt vô cảm đan xen sự đe dọa, Techno nào dám nói gì.
"Nếu mày dám đi đồn linh ta linh tinh..." Type khựng lại, khuôn mặt nhăn nhó, khiến người đang nhìn cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Là... Tao nói tối qua tao ngủ rất sâu, còn mơ thấy mấy con ngựa một sừng chạy qua cầu vồng."
"Tốt!" Khi thấy thằng bạn nhanh chóng sửa lời, Type mỉm cười thân thiện rồi khen ngợi, bước tới vỗ vai cậu ấy, rõ rành rành đây là một lời đe dọa.
"Nói lại xem, hôm qua mày mơ thấy gì?"
"Một con ngựa kỳ lân chạy trên cầu vồng, còn mang hoa đến tặng cô gái..." Techno không dám chống lại, kết thúc câu nói với giọng điệu lịch sự khiến người nghe gật đầu hài lòng, chuyển cháo sang cậu ấy rồi nói.
"Ăn đi."
"Hể! Ăn chứ." Techno gật đầu chậm chạp, ngồi thẳng, lấy muỗng để múc cháo, ngoan ngoãn ăn nó không dám cãi lại gì, Type nói được sẽ làm được, nếu cậu ấy dám bà tám chuyện này với ai, cậu ấy sẽ chết không toàn thây. Cảm xúc đập vào mặt không chỉ có ngại ngùng, bối rối muốn chết, mà còn cộng với những lời thằng bạn nói khi vừa thức dậy, chết tiệt không biết cậu ấy nghe được bao nhiêu.
Nếu Techno dám loan tin này, cậu sẽ giết nó rồi tự sát!
"Hai người đang làm gì vậy?" Chàng trai vừa ra ngoài nhận điện thoại trở lại với khuôn mặt bối rối, Type nở nụ cười.
"Không có gì, tối qua thằng Techno uống say quá không phân biệt được thật giả ấy mà."
Nếu Tharn biết Techno thức dậy vào giữa đêm và thực sự nhìn thấy cả hai người, cậu ta sẽ chế giễu "Mày thấy đó bởi vì mày mời gọi tao, vậy nên nó mới thấy. Tốt nhất là che đậy sai lầm như mèo giấu phân đi."
"Ok chứ, mày có muốn tao mua gì đó để giải rượu không?"
"Không không không, không sao, tao ăn xong tao sẽ về ngay, làm phiền quá tao ngại."
Có vẻ như cậu ấy thực sự sợ hãi.
Cậu nhẹ nhõm nghĩ vậy, nhưng không thể không nháy mắt lần nữa với cậu ấy để ra hiệu, Tharn bỗng xen vào.
"Ừ, Type, thằng Lhong sắp đến, mày thấy được không?" Câu hỏi khiến Type quay lại nhìn vào mắt cậu ta, nghe những lời dịu dàng này, hỏi như thể xin phép cậu.
"Tao có thể nói với thằng Lhong mày là bạn trai tao không?"
Vấn đề này làm cho Type chỉ im lặng.
Đã đến lúc tao phải ích kỹ giữ mày một chút, đúng không?