Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 17 - Chương 17

Chapter 17 - Chương 17

Hôm qua, cả hai làm đến tận tối mịt, cuối cùng, cơ thể cả hai không còn chút sức lực, thậm chí bỏ qua cả ý định xuống lầu kiếm gì đó bỏ bụng, cũng may là cả hai còn biết khát mà tự dậy mò đi uống nước, sau đó trực tiếp ngủ như chết trên giường.

Mãi đến khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, một người trên giường mới dần tỉnh dậy, Type mệt mỏi cựa quậy, quay đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh, Tharn không mảnh vải trên người đang ngủ say không biết trời trăng gì, chiếc khăn cậu đem từ kí túc qua còn đắp trên eo cậu ta.

"Mấy cái tên mang dòng máu phương Tây này chả khác gì nhau." Type nghĩ thầm, mặc dù Tharn không phải là con lai hoàn toàn, nhưng dưới nắng, có thể thấy lông trên ngực màu nâu nhạt như đa số người nước ngoài khác.

"Quanh đi quẩn lại vẫn không thoát khỏi mấy tên nước ngoài này!"

Cậu không thể không nghĩ về thằng người nước ngoài theo đuổi cậu hôm chủ nhật tuần trước.

"Quên đi, mặc kệ vậy! Ez, sao bầy nhầy vậy nè?" Type hơi khó chịu, dù điều hòa được bật liên tục trong phòng, nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi túa ra, tất cả là do cái thằng đang ngủ như chết kế bên.

Đột nhiên, Tharn đưa chân gác lên hông Type.

"Này! Thằng Tharn!"

Type đẩy Tharn, nhưng cậu ta không tỉnh dậy, vì vậy Type phải chống tay lên mép giường ngồi dậy, dùng tay đẩy mạnh.

"Thằng Tharn, dậy." Cái thằng này, có thể cậu ta đang cố ý! Nhưng không giống giả vờ tí nào, vẻ mặt ngủ ngon lành vậy mà.

Type nhấc chân, chuẩn bị vung chân đá.

"Hử, ngủ ngon nhỉ? Để tao cho mày nếm thử tuyệt kĩ vô ảnh cước!"

"Thằng quần!"

Mắt cá chân của Type bị nắm lấy trước khi kịp tung chân, khi cậu kịp phản ứng thì đã thấy chàng trai trông như ngủ say khi nãy đang cười với cậu.

"Ây, mở mang tầm mắt ghê!"

"Thằng khốn." Không sai đi đâu được, là giả ngủ, Type cố rút chân lại, lúc nãy cậu nghĩ cậu ta đang ngủ say nên mới tính giơ chân đá, thế mà Tharn nhanh nhẹn nắm lấy cổ chân cậu, hạ bộ riêng tư của cậu phơi bày lồ lộ trước mặt cậu ta rồi còn đâu nữa.

"Mày giả vờ ngủ!"

"Không hẳn là giả, chỉ muốn coi mày làm gì tao thôi, giả vờ khá khó khăn đấy!" Cho dù Type có vùng vẫy thế nào, Tharn vẫn không buông cổ chân cậu ra.

"Đây là cách chào buổi sáng tiện nhất, tao gọi mày dậy bằng cách đá mày ra khỏi giường, khỏi cần lằng nhằng kêu réo."

"Tao tự hỏi mày có nên chào buổi sáng với tao bằng một nụ hôn không."

"Mày có muốn ăn nốt combo cái đấm rồi khỏi ăn sáng luôn không?"

Không cần phải tưởng tượng ra hình ảnh Type ngượng nghịu trước lời nói cậu ta, vì chưa gì cậu đã cộc cằn đáp lại. Phản ứng của Type khiến Tharn, người muốn có một nụ hôn chào buổi sáng, cười cười nhìn Type, sau đó cậu ta kéo Type nằm xuống.

"Đừng ngủ nữa Tharn, tao đói." Type lắc đầu không chịu sự lôi kéo đi ngủ nữa của Tharn, đã gần 24 giờ kể từ khi cậu ăn bữa cuối từ trưa hôm qua. Câu nói của cậu khiến Tharn không biết nghĩ gì ngớ ra.

"Mày nói lại lần nữa?"

"Ây cái thằng chó này, tao nói không ngủ nữa." Tharn siết chặt cánh tay của cậu làm người Type hơi bị kéo xuống, cậu đưa tay véo cổ cậu ta, Tharn lắc đầu.

"Không, câu sau đó."

Cái thằng quần này!

Type vỗ một cái đầu Tharn, không kiên nhẫn trả lời.

"Tao nói tao đói!"

"Mày đang đói gì vậy?!" Tharn bắt đầu huyên thuyên, Type ngắt lời.

"Tao đói thức ăn, thằng Tharn, đói bụng, mày có hiểu không hả? Tao đói bụng." Tharn không nhịn được phì cười, Type tức đến độ muốn bóp cổ cho cậu ta chết quách cho xong.

"Cầu xin tao đi?"

"Má mày! Ai nói tao sẽ van xin mày, đầu mày vẫn chưa tỉnh ra đúng không?" Không hiểu sao giọng Type khiến Tharn buồn cười, cậu ta nhích đến gần cậu, cái giường rõ lớn nhưng cũng không cần phải nhích gần vậy chứ.

"Từ khi gặp mày là đầu óc tao mụ mị luôn rồi, trong mắt tao mày làm gì cũng đáng yêu hết."

"Nếu mày còn mở mồm nói chữ đáng yêu lần nữa, tao sẽ cho mày hôn tường." Type lập tức tỏ thái độ khó chịu, nói thẳng thừng là cậu không thích Tharn dùng từ đáng yêu miêu tả cậu.

Người như cậu mà đáng yêu? Cũng có thể nói mối lo ngại của cậu đã trở thành sự thật.

Trong khi đó, đôi mắt của Tharn quét qua căn phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào cái nệm dưới thân.

Type cuối đầu, lia mắt đi chỗ khác.

"Có nước gì trên nệm."

"Của mày chứ ai!" Type định đánh cậu ta nhưng khi nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, cậu nói xong liền bật đứng dậy. Nắm lấy chiếc khăn trên thắt lưng của Tharn, chuẩn bị vào nhà tắm. Chỉ nghe Tharn nổi dậy làm loạn.

"Căn cứ vào đâu tao phải chịu trách nhiệm về thứ này chứ, mày cũng thấy mà, đống nhớp nháp này cũng đâu phải của mình tao?"

Type quay lại lườm Tharn, người đang cười như một thằng ngốc.

"Hahaha, tao đùa thôi, đồ của vợ tao, tao nhận hết!"

Ngay khi Tharn nói tới chữ vợ, chiếc khăn bay thẳng tới mặt cậu ta, rơi rụng xuống giường, Type sầm mặt nói.

"Đừng gọi tao là vợ!" Type không nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng bước vào phòng tắm, tiếng cười của Tharn phía sau truyền đến.

"Chậc, được được, không gọi mày là vợ thì không gọi, vậy "madam" đáng quý đây trưa nay muốn ăn gì?"

Thằng chó!

Type bực bội đá mạnh vào cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng Tharn càng cười to hơn nữa.

Hahahaha, Type à Type, mày tận hưởng kì nghĩ cũng lâu quá rồi, lâu đến nỗi mày quên mất Tharn là cái thằng kì quái như thế nào, cậu ta trông tùy ý như kiểu sao cũng được, nhưng thực tế cậu ta muốn gì cũng theo ý cậu ta hết... "Madam" ôi mẹ ơi, cả người cậu nổi tầng tầng da gà luôn rồi.

"Aow, sao bố không nói trước với con, giờ con đang đi ăn bên ngoài, con rời khỏi đường Borom luôn rồi."

[Gì? Bộ bố không nói là bố tới nhà dì rồi tiện thể ghé qua để gặp con và bạn của con à?]

"Bố nói bố sẽ đến nhà dì chứ bố có nói đến gặp con đâu!"

[Không phải như nhau hả? Tiếc ghê, bố muốn chào hỏi bạn con.]

"Vậy bố xin mẹ nghỉ một ngày ghé tụi con chơi đi."

[Thể nào mẹ con cũng lấy sách đập đầu bố à.]

[Ông nói gì tôi nghe hết đấy nhé.]

Type nghe giọng của mẹ mình phát ra từ điện thoại, cậu cười đến nỗi vai run run, tức khắc hình dung ra cảnh tượng bố cậu ngồi sau xe nói chuyện điện thoại, rồi mẹ cậu, một con cọp đầy uy quyền đang lái xe đột nhiên quay đầu lại mắng.

Đúng vậy, ở nhà cậu thì thường là mẹ lái xe vì bố lái quá chậm. Họ tới đây chơi không lâu nhưng mất nhiều giờ đi đường, lúc này thì chắc còn mất vài giờ nữa mới về nhà.

"Vâng vâng vâng, bố bảo mẹ lái xe cẩn thận đấy."

Nói xong, Type cúp điện thoại, quay sang thì thấy Tharn đang nhìn chằm chằm mình.

"Thằng Tharn, mày nhìn tao làm cái gì? Nhìn đường đi, mày muốn chết hả?" Nếu không cẩn thận làm trầy xước cái xe Audi siêu đẹp này, thật sự sẽ không còn mặt mũi nói chuyện với gia đình cậu ta nữa.

"Ouch, giọng điệu mày thay đổi khác ghê nhỉ?"

"Này! Thằng Tharn!" Type lườm cậu ta, thành công khiến Tharn cười vui vẻ.

"Ba mày đến tìm mày à?"

"Chậc, thực ra hôm qua tao định đi với bố mẹ đến nhà dì, nhưng tao lười. Lúc trước thì tao ở nhà dì, nên nó cũng giống như ngôi nhà thứ hai của tao, sau này thì từ nhà dì chuyển sang ở kí túc, vậy nên thôi để bố tự đi cho rồi. Đúng như mày nói là bố có tới, bố tao muốn gặp mày lắm." Giọng điệu Type nghiêm túc, suy nghĩ về cái mối quan hệ có chút lộn xộn này, Tharn hơi giật mình.

"Đừng có làm vẻ mặt nghiêm trọng đó, ba mày chỉ muốn biết mày đang sống với ai, mày đã lựa lời mà nói cho bố mày về chuyện của tao với mày chưa?" Type im lặng một lúc, với một tiếng thở ra, Tharn nói tiếp.

"Cũng hơi thất vọng, mặc dù tao cũng biết không nên hy vọng."

[Bim bim.]

Chàng trai ngồi ở ghế lái thở dài, Type nhìn chàng trai đang lái xe, cũng thở dài theo.

"Tao xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Tharn hỏi, mặc dù trong lòng hắn đã biết câu trả lời.

"Có vài thứ trong cuộc sống nên giữ làm bí mật." Type thẳng thắn đến nỗi Tharn không cần suy nghĩ hai lần mà đóng băng một lúc, nhưng rồi cậu ta lại treo lên nụ cười, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng sự che đậy của cậu ta tuổi gì qua được mắt Type, cậu có thể thấy rõ tay của Tharn đang nắm chặt vô lăng.

"Tao biết, mày sẽ không chịu nói với ai." Câu trả lời của Tharn khiến Type càng cảm thấy có lỗi.

Hắn sẵn lòng nói với cả thế giới rằng hai người là của nhau, nhưng cậu không cho hắn cơ hội nói điều đó.

Để một trai thẳng lại còn từng kì thị gay như cậu dính dáng tới gay là việc mà trời có sập cũng khó mà xảy ra!

"Nhưng mọi người rồi cũng sẽ biết thôi." Type tự an ủi bản thân để giảm bớt cảm giác có lỗi, vì dù thằng bạn của cậu có biết đầu đuôi câu chuyện thì cũng sẽ không đi rêu rao chuyện của cậu đâu. Nhưng hình như chỉ có một người biết chuyện này không khiến tâm trạng của Tharn trở nên tốt hơn, cậu ta lẩm nhẩm.

"Ừ, cũng may vẫn còn một người biết."

"Mày lại sao đấy, tự nhiên lại giận dỗi với tao?"

Tharn biết Type hơi hơi quạo nên ngay lập tức nói "Tao không có giận."

"Vậy cái vẻ mặt mày bây giờ là sao đây!" Type nhìn cậu ta, cuối cùng thấy cậu ta lại thở dài không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày.

"Tao chỉ... hơi buồn."

"Haha, người như mày cũng biết buồn?"

"..." Lần này, đến lượt Tharn cứng họng, cậu ta nhìn vào mắt của Type, dần dần bình tĩnh lại, nhưng Type, người vẫn đang cố làm không khí vui vẻ hơn, lúc này không cười nỗi, tâm trạng tốt như bị gió cuốn đi, trong lòng có sự khó chịu không thể tả được.

Thực tế thì bản tính bình thường của con người khi đang yêu là hận không thể công bố tình yêu của mình cho cả thế giới biết.

"Việc đó quan trọng lắm à?" Type đấu tranh tư tưởng một hồi, bình tĩnh quay qua hỏi.

"Đối với tao thì quan trọng." Tharn trả lời chắc nịch.

Cậu ta vô lí vãi.

Type tính bác bỏ lại cậu ta, nhưng thấy biểu hiện của Tharn rất kiên quyết và nghiêm túc khiến Type do dự không biết nên nói hay không.

"Có thể với mày nó không có nghĩa lý gì, nhưng tao chỉ muốn nói với mọi người tao là của mày, mày là của tao, thế thôi." Tharn nói ra lí do, khiến Type cảm thấy như bạn trai của cậu là một người cực kì thiếu cảm giác an toàn, có lẽ phải có tinh thần sắt thép lắm mới quen được cậu ta.

"Quên đi, mày không muốn công khai, vậy tao giữ bí mật chỉ mình tao biết."

Tharn lại nói vậy, cảm giác tội lỗi một lần rồi lại một lần như bủa vây Type.

Type lắc đầu phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải nhìn những chiếc xe đang đi như mắc cưỡi bên ngoài, mà nghĩ những gì Tharn vừa nói.

Một lần nữa, hai người họ lại bất đồng quan điểm.

Cậu ta muốn được công khai và ràng buộc cả hai, bọn họ có thể tiếp tục không?

Tiếng thở dài của Type càng lúc càng nặng nề, sâu thẳm trong lòng cậu có một mối e sợ, sợ Tharn liệu có lại sẽ từng bước đẩy cậu vào thế phải thỏa hiệp, giống như những lần trước đây, khiến cậu đồng ý công khai thừa nhận mối quan hệ của cả hai theo ý cậu ta, hoặc liệu có khi nào cậu sẽ không thể chịu đựng được nữa rồi dẫn đến quyết định chia tay. Dù Tharn có làm gì đi nữa, cậu vẫn sẽ khiến bản thân mình thua thiệt.

Nhưng cậu thề với trời đất, sẽ không bao giờ công khai cậu đang yêu đương với một thằng con trai!

Từ lúc đó bầu không khí trong xe trở nên rất kỳ lạ, suốt quãng đường, từ lúc hai người ra khỏi xe rồi đi tới nhà hàng nơi Type đề xuất trước đó, khuôn mặt Type cứ đanh lại biểu lộ đang không vui, khiến Tharn bên cạnh cậu cứ năm lần bảy lượt thở dài.

Đáng lẽ hắn phải biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này, lẽ ra nên biết Type sẽ như thế này, điều này lần nữa nhắc nhở hắn phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nói gì cũng phải thận trọng, nếu biết trước cậu không muốn nghe thì bằng mọi cách cũng phải dằn lại lời muốn nói.

Ô hô, đừng có được voi đòi tiên thế chứ Tharn. Mày nên hài lòng vì được ở bên cậu ấy.

"Lúc trước mày nói muốn ăn thử ở đây, ăn gì gọi đi." Tharn đưa thực đơn của quán cho Type.

Type liếc nhìn hắn, nhìn vào thực đơn, Tharn nhìn quanh nhà hàng, đôi mắt hắn đăm chiêu nhìn những mẫu cá hồi trong hộp kính trên quầy, khó khăn nuốt nước bọt.

Không, không, không, không phải hắn muốn ăn đâu, tình cảnh đẩy đưa hắn phải ăn thôi.

Tharn không đặc biệt ưa thích mấy món tươi sống như cá hồi sống, nhưng không đến mức dị ứng, hắn vẫn có thể ăn được, cũng không thể nói nếu cậu thích đến nhà hàng thế này.

Do Type nghe nói trung tâm thương mại mới này có một nhà hàng như vậy, cậu cứ đòi đi ăn ở đây, Tharn đương nhiên sẽ dịu dàng đồng ý và đưa cậu đến đây, thực lòng mà nói thì do hắn không thể cưỡng lại khuôn mặt tươi cười của cậu, hắn nghiện cậu như bị bỏ bùa nên không nỡ nói lời từ chối với cậu.

Sao cũng được, cậu như thế sẽ khiến tâm trạng Tharn phấn chấn hơn, thế thôi là đủ.

"Vậy, một phần lớn sashimi, thêm hai phần sushi nữa, một phần tương tự cho bên kia, mày muốn ăn gì nữa không? Không thì, sao tao không gọi mày một phần canh nhỉ, mày có muốn ăn canh Nori hay món gì nữa không?"

"Được rồi, để tao xem cái đã." Tharn lấy thực đơn A la carte* mà Type đưa, hắn thấy món nào dính dáng tới sushi đều bị cậu gọi sạch sẽ không chừa cái nào.

*A la carte: thuật ngữ theo tiếng Pháp, là một loại thực đơn để khách chọn món lẻ theo sở thích.

Canh tương đầu cá hồi.

Hắn gọi món này, dù sao cũng phải có thứ gì đó thích hợp ăn kèm với những món sashimi đó.

Sau khi gọi món, Tharn đưa lại thực đơn cho người phục vụ đang đợi cạnh bàn.

"Ô, tao còn chưa gọi đủ."

"Đủ rồi, mày ăn xong nhiêu đó là hết nỗi rồi."

Type nhíu mày rồi cười, "Giờ tao đói đến mất có thể xử đẹp cả một con bò đấy, tao với mày nên thi không nhỉ, xem ai sẽ ăn nhiều hơn?"

"Nhàm chán!" Tharn không ngu mà bị mắc bẫy, chơi cái này hắn có nức thua không còn đường mà lui. Nhưng Type được dịp gọi hắn là tên hèn nhát nên càng khoái chí.

Được rồi, nếu điều đó cho Type cười vui vẻ và quên đi những gì vừa xảy ra trong xe thì cứ gọi hắn là tên hèn nhát cũng được.

Nhìn thấy nụ cười của Type, Tharn cười theo, cuối cùng cũng có tâm trạng để hỏi điều hắn muốn hỏi.

"Tóc của mày dài hơn nhiều thì phải."

"Ờm, tao còn đen hơn nữa." Một tay Type cầm trà sữa, tay còn lại giơ lên cho hắn xem.

"Tao thấy rồi, chắc mày khỏa thân bơi chứ gì."

"Mày nói cái gì?!" Type, người đang uống nước, ngạc nhiên đến độ cả mặt đỏ ửng, Tharn ngồi cười bên cạnh, hắn sẽ không nói lại, đương nhiên là không để Type có cơ hội đánh hắn, dù sao, tối qua hắn đã nhìn rõ mồn một người cậu rồi.

"Này! Thằng Tharn, mày đang nghĩ gì vậy?" Dường như những suy nghĩ đã trôi hơi xa rồi, cậu gằn giọng nói.

"Đâu có nghĩ gì đâu." Khi được hỏi, Tharn thậm chí không chần chừ mà chối đây đẩy, mặc dù những suy nghĩ trong lòng hắn được che giấu: sự quyến rũ của Type đang tăng dần theo từng ngày.

Hắn không biết liệu đó là vì những gì đã xảy ra đêm qua, hay là vì điều gì khác, Type thực sự ngày càng trở nên mê hoặc hấp dẫn hắn, cho dù là đôi mắt bên dưới hàng lông mi dày, hay cái miệng thường xuyên chửi rủa, cái mũi diều hâu cao cao, hoặc cảnh tượng lúc cậu mặc áo ba lỗ và quần lửng gối... những thứ đó làm hắn si mê đến choáng ngợp.

Nó cuốn hút hắn không dứt ra được.

Tharn vội vàng lắc lắc đầu để xóa đi ý nghĩ đó. Món đầu tiên được đưa lên, Tharn không ngần ngại đẩy nó tới trước Type.

"Ăn đi, không phải mày than đói lắm rồi hay sao?"

Type nhìn hắn, hoài nghi hỏi.

"Đang cố dỗ tao đấy à?"

"Chà, vậy mày bớt giận chưa?" Tharn đáp lời.

Câu trả lời này làm Type đơ ra, nhưng cậu rất nhanh trả lời lại với giọng điệu bình thường.

"Tao không phải là con gái, mày không cần dỗ tao như một đứa con gái."

Tharn bất lực, Type luôn cứ so sánh bản thân cậu với con gái, đặc biệt là với các cặp đôi. Mặc dù đã cố hết mức che giấu, cậu có lẽ không nhận ra cậu không thể là chính cậu được hay sao.

Cách chăm sóc giữa người yêu này không chỉ giới hạn ở con trai với con gái, đó chỉ là sự chăm sóc chân thành của người này dành cho người khác... có lẽ thời gian sắp tới hắn nên dạy cậu biết điều này.

Dù Type nói vậy, tâm trạng không tốt vừa nãy của cậu biệt tăm biệt tích khi cá hồi được đẩy tới trước mặt, Tharn một bên lặng lẽ săn sóc cậu, thỉnh thoảng quay người gọi phục vụ rót thêm nước cho cậu.

"Mày thử chút đi!" Ngay khi cậu thấy Tharn không đụng đũa nhiều, mấy món ngon mà Type thích dường như bị đẩy qua hết qua bên cậu.

"Tao đang chờ canh tương đầu cá hồi."

"Mày sẽ chết đói nếu mày cứ đợi đấy, từ tối qua đã không ăn gì rồi. Nè, ăn đi."

Cá hồi được đút thẳng vào miệng Tharn, ban đầu, Tharn nghĩ Type làm vậy chỉ để thúc giục hắn ăn thôi, cho đến khi mắt hai người chạm nhau.

Bàn tay đang cầm nĩa thậm chí còn không buông xuống khi mắt hai người nhìn nhau lâu đến thế.

"Tao không phải một đứa con gái chờ mày dỗ! Những gì tao vừa nói khi nãy.... tao xin lỗi!"

Lời nói này khiến Tharn, người đang nhai thịt cá hồi trong miệng, sững sờ, và mặc dù hắn thực sự không thích mùi vị của cá hồi, hắn không ngăn được nhai đi nhai lại nhiều hơn bình thường.

Cậu đã thay đổi, cậu chắc chắn đã phải thay đổi.

Người như Type thể hiện một khía cạnh dễ thương khác, thậm chí mùi vị cá trong miệng hắn vốn không thích cũng trở nên ngọt lịm như mật.

Cho dù món sashimi cá hồi ngon đến đâu, Tharn vẫn không thể chịu được mùi vị kỳ lạ của nó. Mỗi lần bạn trai ăn không hết để hắn ăn giúp, hai phần ăn cho hai người bọn họ gọi đối với Tharn như phần cho mười người ăn.

Type quá no để đứng dậy, còn với Tharn thì mùi vị cá làm hắn ngấy đến mức không muốn nói chuyện.

Ai biết rốt cục là có bao nhiêu chất béo trong đó chứ.

"Tharn, tao ở đây đợi mày!"

Đi được giữa đường thì Type dừng lại, nói chàng trai con lai đã đưa cậu đi ăn là cậu ta cứ lấy xe đẩy đi mua sắm thỏa thích đi, cậu đứng đây đợi là được rồi.

"Đi cùng."

Tharn nắm tay cậu không buông, và Type, biết cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, khẽ quát "Buông tay tao ra."

"Nếu tao buông tay mày ra, mày có đi cùng tao không? Tao không muốn đi mua một mình." Tharn nắm chặt tay Type, nghiêm túc nói.

"Rồi rồi, ok, muốn tao đi thì tao đi, nhưng mày không được nói như lần trước."

"Lần trước? Tao nói gì? Lần trước là chị nhân viên hiểu lầm, lần này nếu có nói như vậy, thì đó cũng là hiểu đúng mà."

"...."

Lần này, ánh mắt của Type có chút do dự, nếu cậu đồng ý đi theo Tharn để mua ga giường thì....

Phải, hôm nay cả hai sẽ mua ga trải giường cho giường của căn hộ mới, nghĩ xem, lần cuối cùng họ đi mua ga trải giường đơn đã bị hiểu lầm như vậy, lần này còn là giường đôi, Type âm thầm lùi lại một bước, hành động như thể nói với những người khác đó không phải mua cho giường cậu, cậu chỉ đi cùng bạn mình giúp lựa thôi. Dù một sự thật bất ngờ là, rõ ràng người lăn lộn trên giường sáng nay không ai khác là cậu.

"Cái này được không?" Tharn quay lại hỏi.

"Như nhau cả mà, cái gì tao cũng ngủ được hết." Type thì thầm, lời nói của cậu khiến dì hướng dẫn bên cạnh ngước lên.

"Nó không giống nhau đâu quý khách, vải nhìn giống nhau thế thôi, nhưng chất vải khác nhau hoàn toàn, nếu cậu không tin tôi, đến thử sờ nó đi ạ." Tharn gần như phá lên cười khi thấy Type cố né khỏi khu vực bán ga giường, chỉ đến khi bị kéo qua mới chịu miễn cưỡng nhìn.

"Đến xem đi, dù sao tao với mày cũng ngủ cùng nhau mà."

"Thằng quần Tharn!"

"Ồ! Chúng ta là bạn cùng phòng trong cùng một căn hộ mà, tao nói sai ở đâu hả?" Mặc dù mặt Type nhăn nhó, Tharn bất đắc dĩ thừa nhận hắn sai và lén lút nhìn Type, người vẫn chưa sẵn sàng công khai mối quan hệ giữa hai người.

"Ồ, hai cậu sống cùng nhau phải không?"

"Đúng vậy, chúng tôi đây để chọn ga giường."

Đôi mắt Type bắt đầu lảng tránh, nhưng khi thấy Tharn vẫn đang mỉm cười trò chuyện với dì nhân viên, cậu thỉnh thoảng cũng đưa tay sờ sờ vài cái ga giường.

"Nếu các cậu đang kiếm mẫu cho con trai thì mẫu này rất được ưa chuộng, nó sẽ ít dơ hơn. Các chàng trai ở cùng nhau thường làm bẩn ga giường hơn các cô con gái ở cùng nhau, nếu là tôi thì tôi đề nghị nên dùng mẫu này, nếu bị bẩn thì vết bẩn cũng không quá bắt mắt, sau đó chỉ cần giặt là xong."

Tharn thực sự suýt cười phá lên khi nhìn thấy chàng trai thường "làm bẩn ga giường" ngượng đến nỗi mặt cậu đỏ ửng, chắc không phải là do xấu hổ mà là do tức giận.

"Tao nghĩ mày nên tới nhà sách, đến đó chờ tao đi."

Ring ring ring.

Ngay khi vừa dứt lời, điện thoại của Tharn reo lên, hắn cầm điện thoại lên nhìn nhìn, thấy tên ID người gọi thì lập tức quay sang Type nói.

"Mày chọn ga đi, tao nghe điện thoại đã."

"Anh San." Type liếc nhìn Tharn, cam chịu đi tới chọn ga trải giường, dì nhân viên vẫn đi theo cậu, nhưng tâm trí cậu đã bay tới điện thoại của đối phương.

[Tại sao em trốn tránh anh? Hôm qua em cho anh leo cây!]

"Không phải. Mà hôm qua anh có gặp anh Thorn mà?"

[Nhưng em biết anh cũng muốn gặp em mà?]

Tharn sững người một lúc, hắn đủ để biết rõ là San đang không đùa với hắn. Hắn cười nói.

"Anh San, em có thể giúp gì cho anh đây?"

[Ừm, em có thích gì không?]

Nghe xong câu hỏi, Tharn lắc đầu:

"Không, anh thật sự không cần bận tâm đâu." Ngay khi nghe câu hỏi, Tharn ngay lập tức biết tại sao bên kia lại hỏi vậy.

[Em có chắc không thích gì không? Em biết anh không thích đoán mò để mua quà, nên trực tiếp nói xem em thích gì đi?]

Tharn một lần nữa nhìn qua Type, người đang chọn ga giường, thứ hắn thật sự muốn có đã có rồi, thứ mà người ở đầu bên kia điện thoại có lên trời cũng không thể nào đưa cho hắn.

"Thực sự không thích gì."

[À, được rồi, nhận quà mà không thích thì cũng đừng trách anh nghe chưa!]

Người ở đầu bên kia điện thoại đã nói như vậy, và lúc này, đôi mắt của Tharn dừng lại trên người chàng trai phương Nam.

Bạn trai cũ còn nhớ sinh nhật hắn. Còn bạn trai hiện tại thì sao? Có khi chẳng biết hôm nay là ngày gì!

Trong tuần này có sinh nhật của hai người

Type không thuộc kiểu người hay lướt Facebook, không để ý đến mấy lời nhắc chúc mừng sinh nhật trong vòng bạn bè, vì thường thì đa số bạn bè của cậu sẽ tổ chức sinh nhật trước, còn cậu tình cờ gặp lúc nào thì thuận miệng chúc mừng sinh nhật, nếu cậu không gặp thì bọn nó cũng không thèm trách cậu quên sinh nhật của bọn nó đâu.

Thời gian này, không biết làm sao Type đột nhiên có hứng với việc tạo một lời nhắc để hệ thống tự động nhắc khi ai đó có sinh nhật trong mỗi tuần.

Thara Kirigun.

"Gì?" Type chắc chắn một trăm phần trăm cậu chỉ biết một người tên Tharn, mặc dù cậu không muốn thừa nhận đó là bạn trai mình, cậu vẫn biết cả tên thật lẫn họ cậu ta.

Thara Kirigun.

"Mày thường tự xưng là gì, Thara đúng không?" Type la lên khiến Tharn, người đang ngồi trên sofa lau chùi dùi trống quay đầu lại, Type lắc lắc đầu, nhìn xuống trang giấy nối nhau trên màn hình.

Cậu trong lòng luôn tự trấn an là cậu thật sự không biết, mà Tharn không giống như những cô gái làm ầm ĩ và điên tiết lên nếu bạn trai của họ quên ngày sinh nhật. Nhưng thực ra người không quan tâm đến tiểu tiết và vô tâm như Type cũng biết sinh nhật của bạn trai là một ngày quan trọng mà không một người bình thường khi yêu nào có thể quên.

Thông thường các cô gái đãi bạn trai một bữa ăn như tổ chức sinh nhật, còn chưa nói đến bạn trai cậu, người mà cậu phải làm gì đó cho cậu ta vào ngày sinh nhật.

Type nhìn qua Tharn ngồi trên sofa, tivi thì phát trước mặt nhưng tâm trí cậu ta hoàn toàn đặt lên cái dùi trống trên tay, Type vẫn đang nghĩ về một viễn cảnh vào tháng sau....

Type cảm thấy không có gì xui xẻo hơn là để Tharn biết cậu chuẩn bị như thế nào cho sinh nhật cậu ta, biết cậu dốc lòng thế nào để suy nghĩ rồi chọn quà... Nghĩ đến cậu ta biết thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Điều tệ nhất là nếu cậu tự cho là bản thân mình đúng, thì ít nhất nó cũng sẽ tốt như những gì Tharn đã từng chuẩn bị cho cậu. Nếu lúc đó không phải cậu ta tự thân chuẩn bị, cậu cũng sẽ nổi giận.

"Tharn, trước khi khai giảng thì mày rảnh đúng không?"

Bốn ngày trước sinh nhật cậu ta. Còn về vấn đề khai giảng, thì còn một ngày nữa là đi học lại rồi.

"Hừm." Nghe câu hỏi của Type, Tharn ngước nhìn cậu, tay thì vẫn tiếp tục nghiên cứu nhạc cụ của mình.

"À thôi, biết rồi."

"Ồ." Tharn mỉm cười, nụ cười mang lại cho Type một cảm giác kỳ lạ.

'Mày có thể vờ như là tao không biết bốn ngày nữa sinh nhật mày không.' Type thầm nghĩ.

Tharn xoa cằm mỉm cười, lắc đầu.

"Sáng thì rảnh nhưng tối tao phải về nhà."

"Về nhà?" Type khó hiểu hỏi với biểu cảm khiến Tharn buồn cười, có gì đó vừa xuất hiện trong đầu cậu ta.

"Mẹ tao muốn vậy, vào ngày sinh nhật thì thành viên trong gia đình muốn đi đâu với ai cũng được, nhưng buổi tối đó chắc chắn phải dành riêng cho gia đình, ai cũng phải về nhà dù sinh nhật mình hay sinh nhật thành viên khác." Tharn giải thích. Lời này khiến Type chột dạ, ngày sinh nhật của cậu kết thúc với lịch trình bận túi bụi đến nỗi cậu còn thậm chí không về nhà gặp mặt bố mẹ.

"Nhỡ mày có người yêu rồi sao?" Type không nói thẳng vì cậu không ngu đi tự nhận mình là bạn trai cậu ta, chỉ là để kiểm thử xem Tharn qua đời bao thằng bạn trai rồi, mỗi năm có tổ chức sinh nhật với bọn nó hay không.

Câu hỏi nhắc Tharn nhớ đến câu nói của mẹ.

"Nếu người yêu muốn đến cùng nhau ăn mừng, mẹ tao sẽ đồng ý cho người yêu đến, nhưng nếu người yêu cằn nhằn với tao là chẳng lẽ người đó chẳng đủ quan trọng để tao dành một ngày cho người đó hay sao, thì mẹ sẽ bảo tao trả lời thế này: Nói rằng việc sinh con là một ngày vượt cạn khó khăn đối với một người mẹ, người mẹ là người trải qua nhiều nỗi đau nhất, vì vậy người mẹ có quyền yêu cầu con trai dành ngày sinh nhật đó với chính người sinh thành ra mình và cả gia đình. Mẹ tao cũng nói: "Nếu người yêu con bù lu bù loa lên chỉ vì chuyện này, hãy trả lời lại cho người đó như thế này: không thể yêu cả gia đình người yêu mình thì còn đòi yêu ai nữa?""

Type có chút trì trệ, Tharn tiếp tục.

"Sinh nhật của mẹ tao cũng vậy, ông bà phải là người quan trọng nhất khi bà có sinh nhật chứ không phải chồng con." Tharn chuyển đến ngồi cạnh cậu, Type vội vàng che màn hình máy tính, không bao giờ để cậu ta thấy Facebook đã nhắc cậu về sinh nhật của cậu ta.

"Vậy, đến nhà tao không?"

"Hử?" Lời mời bạo gan của Tharn khiến Type chưa kịp phòng bị trở nên hoang mang, nên Tharn hỏi lại.

"Sinh nhật tao đến nhà tao chứ?"

Type nhìn chàng trai đang mỉm cười trước mặt, vẻ mặt không giống như cậu ta đang mời bạn trai đến nhà.

Xin lỗi, nếu đổi lại là người khác, đưa bạn trai đó về nhà cùng nhau tổ chức sinh nhật... mẹ mày có thể không nói gì sao, mày quên tao là một thằng con trai hả!