Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 20 - Chương 20

Chapter 20 - Chương 20

Cậu sợ là không chơi game được nữa rồi.

Chàng trai phương Nam nghĩ vậy, quay lại muốn đáp lại nụ hôn của người đang trượt môi xuống má rồi áp lên môi cậu.

Không ai chịu thua ai, nụ hôn càng lúc càng nồng cháy, hai cái lưỡi bừa bãi quấn lấy nhau, cậu nhanh chóng đuổi theo nhịp độ của cậu ta, mải mê theo lời mời gọi kia.

Đối với nước bọt, vị ngọt của nó càng lúc càng nhiều thêm chứ không giảm đi chút nào. Tay của Tharn đi đến góc áo dưới khủy tay cậu, nhấc mép áo lên để lộ núm vú nâu sẫm, cậu ta kẹp chặt đùa bỡn nó qua lại giữa hai ngón tay....

Nhưng trước khi có thể làm gì thêm, điện thoại trên sofa rung lên, khiến Type phải rút miệng về.

"Của mày."

"Kệ nó đi." Tay trống đang hứng thú không muốn quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn, vì vậy Type đã ngắt lời:

"Bắt máy đi! Tao đi ăn mì!" Chàng trai phương Nam ngay lập tức đứng dậy từ chỗ đang ngồi, nhìn Tharn khó chịu thở dài, tuy nhiên, cậu ta đưa tay tới lấy điện thoại, nhìn lên cậu, rồi ngồi xuống sofa.

"Đây, anh San."

Khụ.

Một cái tên khiến cơn đói của chàng trai phương Nam biến mất không còn dấu vết, cậu lập tức quay đầu lại nhìn đối phương.

Lại là thằng khốn đó!

Suy nghĩ này khiến Type không nghĩ được gì khác, ngoại trừ....

"Này." Tharn bất ngờ kêu một tiếng khi bạn trai đột nhiên ngồi xuống, nhưng Type không quay người về phía máy tính.

Thay vào đó, cậu nhắm tới quần của Tharn, cười lạnh.

Trong khi Thiwat dễ dàng kéo quần của Tharn xuống hông thì tay trống đã vội vàng ngăn cậu lại, nhưng chàng trai đang kéo quần cậu ta chỉ cười toe toét.

"Mày cứ việc nói chuyện, tao chỉ đang đói thôi." Type chỉ nói vậy, rồi chuyển sự chú ý của mình sang thứ đang co giật trước mặt.

Thằng quần kia, cái thằng khốn nạn đó.

Bây giờ giữa sự ghê tởm khi phải liếm thứ đó của con trai so với sự bực tức khi thấy bạn trai của mình nói chuyện với người khác, Type quyết định xong xuôi rồi, Type cầm lấy thằng em bừng bừng khí huyết của chàng trai con lai bằng hai tay, một màn hôn hít trước đó đã làm nó sưng lên cương cứng trong tay cậu.

Cậu chỉ vuốt ve vài cái.

"Hừm." Một tiếng kêu nhỏ phát ra từ cổ họng của chàng trai đang nói chuyện điện thoại.

"Type." Tharn gọi ra hiệu cho cậu dừng lại. Nhưng người nghe chỉ nắm chặt, giữ lấy cự vật to lớn trong tay.

Chậm rãi vuốt ve lên xuống, Type như lột xác từ một con người không biết gì thành một người mà xem việc làm như vậy... dễ như ăn cháo.

Tao sẽ làm mày mất tập trung, thằng quần.

Người ghen tuông (nhưng không bao giờ thừa nhận) nghĩ thầm trong lòng, lè lưỡi liếm lấy phần giữa hai chân cậu ta, dùng lưỡi di chuyển từ từ liếm từ trên xuống, nhìn cái bụng nhỏ của tay trống siết chặt như một quả bóng, giống như cậu ta đang cố kìm một loại âm thanh không xác định phát ra từ cổ họng, cậu ta đặt một tay lên vai cậu.

"Hừ." Type cười khẽ chế giễu khi cây gậy thịt nóng hổi đang cương lên hết mức, sự hồi hộp hoặc có lẽ... không kém gì cậu.

Để cho tên khốn đó thấy cậu ta chết trong tay cậu thế nào, anh San, xem xem thằng Tharn mới là người của ai! Nghĩ vậy, cậu dùng lưỡi liếm từ trên xuống, liếm lên xuống vài lần rồi há miệng ngậm lấy thứ đó, cuối cùng ngậm chặt miệng, như trước đây mạnh mẽ mút lên xuống.

Mỗi lần Type kích thích đến mức cậu ta suýt nín thở, cậu như ban một ân huệ với nụ cười tươi như hoa.

Muốn thắng anh ta, Type nghĩ, thở ra trên gậy thịt nóng hổi rồi ngậm chặt miệng, thế là Tharn rùng mình, giọng nói trên điện thoại thậm chí còn khàn khàn hơn. Nhưng lúc này, cậu ta đang dần dần di chuyển hông đến gần miệng của Type, tay còn lại của cậu ta nắm lấy đầu cậu, khiến Type liếc nhìn.

Chà, mày cũng gan đấy.

Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó vì nghiến răng, đôi mắt lóe lên với dục vọng hoang dại chết chóc, da đỏ ửng, tay cầm điện thoại bóp mạnh đến nỗi cậu còn lo giùm là nó sẽ biến dạng.

"Okay không?" Type hỏi rồi buông miệng ra, sau đó dùng tay thay thế, nghịch ngợm đầu khấc đỏ thẫm đến nỗi Tharn nuốt một ngụm nước bọt, rồi Thiwat đưa tay vào áo ba lỗ trắng của mình miết lấy núm vú.

"Không chỉ có mày mới làm được đâu." Cậu chồm người tới tai bên kia của đối phương thủ thỉ, ai nghe điện thoại kiểu này cũng thấy khó khăn.

Đối phương mở lời nói:

"Anh, vậy thôi."

Nói xong, cậu ta cúp điện thoại rồi ném nó xuống giường, Type nở một nụ cười xấu xa, không thể giải thích được cảm giác nhẹ nhõm khi nhào tới. Người phía trước đẩy hai vai của Tharn để cậu ta ngã xuống ghế, sau đó tự thân kéo quần chính mình xuống hông.

"Mày muốn làm gì?" Cậu ta hỏi, làm cho người trước mắt cười khẩy:

"Không phải mày nói mày cảm thấy không ok khi ngủ với đàn anh sao?" Tharn hơi nhíu mày, nhưng dù sao cũng trả lời:

"Ừm." Khiến Type cười xấu xa hơn, rồi cúi đầu thì thầm:

"Không thể làm với thằng đàn anh chó chết đó... muốn làm thử với tao không?"

Type bỏ sang một bên suy nghĩ trước đây về việc không thể đâm vào mông của một thằng con trai, bởi vì hiện giờ mong muốn thắng San lấn át lí trí cậu.

Nếu trước đó San có thể làm vậy, tại sao cậu không thể?

Chàng trai đổ lọ giấm (và thậm chí không biết điều đó) nặng nề nói thầm với bản thân. Vì biết San có hứng thú với việc đã làm với Tharn trước đây, việc mà cậu chưa từng thử khiến cậu phát bực, đến mức thậm chí đảo chính... cậu cũng có thể làm được.

Chàng trai đang đấu tranh tâm trí cởi áo của Tharn, có vẻ như tay trống rất vui hợp tác, nhưng....

"Nếu San không thể làm, tao nghĩ lúc đó mày chỉ là một học sinh mẫu giáo chưa biết đến mùi vị tình dục là gì."

"Thằng quần Tharn!" Bây giờ đầu của Type nóng đến sắp bùng nổ, tức giận, hai chữ tức giận viết hoa như lơ lửng trên đầu cậu, vì cảm thấy như cậu bị coi thường, Tharn cũng chỉ cười, đưa tay ra ôm lấy hông cậu và bóp mạnh.

"Tao thích vị trí phía trên của tao."

"Sao mày biết nếu mày không thử?"

"Đã thử, không thích... mày hiểu rõ cách làm thế nào khiến tao sướng tới mức bắn mà." Tharn giống như khơi mào cuộc chiến vậy.

Nói như vậy, người quyết định bắt cậu ta nằm dưới thân Type cầu xin bỗng chốc cứng nhắc. Cậu ngồi dậy khỏi người tay trống, Tharn ấn ngón tay qua lớp vải quần đến cái lỗ nhỏ phía sau cậu.

"Đây... trong cơ thể của mày." Tharn thì thầm và thổi một hơi nóng vào tai cậu, khiến Type, người muốn đảo chính, phải hít một hơi thật sâu, vì nó gợi cho Type cảm giác khi cậu ta chọc vào.

"Mày biết mày cũng thích khi tao làm vậy mà." Cậu ta vẫn đuổi theo cái người đang chặn tay cậu ta lại, nhưng tay cậu ta đã sớm thò vào quần cậu, sau đó sử dụng ngón tay cái đâm chọt.

Ngón tay ấn nhẹ ở lối vào khiến Type hít một hơi thật sâu.

"Hừm, mày có thể nghĩ anh San chiếm ưu thế, nhưng mày nên biết mày chiếm ưu thế nhiều hơn như vậy... bởi vì mày khiến tao thích mày điên cuồng nhưng anh San thì không làm được như thế!"

Tao thích mày điên cuồng.

Những từ đó khiến Type đứng hình, cậu nghĩ về những gì Tharn đã nói với cậu trước đó.

Mặc dù San đã ngủ với cậu ta, Tharn nói cậu ta không cảm thấy gì, mà ngược lại cậu ta còn sợ hãi nếu làm lại việc đó. Nhưng...

Với cậu thì... cậu khiến Tharn làm với cậu kiệt sức trên giường không biết bao nhiêu lần... mặc dù hai người gần như mệt đến muốn chết, cậu ta cũng không quan tâm.

Lòng bàn tay rộng bao lấy nhanh chóng vuốt ve thằng em cậu, cậu ta trêu chọc liếm đôi môi đỏ đỏ của cậu, kích thích đến nỗi Type phải đưa tay lên nắm lấy lưng cậu ta, đáp lại khiến nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng hơn.

Nhiệt độ của nụ hôn này như đổ dầu vào lửa, không ai chịu thua, liên tục tấn công và phản công, chiến đấu đến mức miệng cả hai đầy nước bọt, tiếng hôn lép nhép xen kẽ với những tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên khắp phòng, lúc này, hai người cũng cầm cự vật của cả hai cọ xát qua lại, đến nỗi âm thanh hít vào rõ mồn một.

Hai bên chà xát với hơi nóng ẩm ướt.

Sau đó, quần của Type được kéo xuống phía dưới thắt lưng trước khi bị tay trống đỡ lưng cậu dựa xuống ghế sofa.

"Thằng Tharn... Ha..." Type thì thầm khi Tharn nắm lấy tay cậu, cậu ta mút mạnh vào đầu ngón tay cậu cho đến khi chúng ướt sũng, ngón tay chính mình ướt át cộng với ánh mắt của người đang liếm chúng khiến cả cơ thể của Type râm ran. Tharn nắm chặt tay của Type... kéo đến vuốt ve cái lỗ hẹp, Type gần như đẩy cậu ta sang một bên.

"Tao đã nới lỏng cho mày nhiều lần rồi, cho tao thấy bây giờ nên làm thế nào." Cậu ta nói, Type nghiến răng, nhưng buộc ngón tay chạm vào cái miệng hẹp đằng sau, ngay cả khi phần cứng ở giữa không bị vuốt ve thì cũng khiến cậu khó lòng mà dập tắt được ngọn lửa đang lan ra khắp thân thể, tự nguyện nâng cao hông một chút, tay kia nắm chặt vai Tharn, và...

Đẩy vào.

"Hưmmm.... Ha.... Đau quá." Type nghiêng đầu, hít một hơi sâu khi những ngón tay thon dài của mình từ từ đẩy vào, đến khi toàn bộ lưng đều đau, cậu ngẩng đầu lên khi người phía trên cúi xuống hôn cậu, Type buộc phải mở miệng nghênh đón đầu lưỡi nóng hổi đi sâu vào khoang miệng.

"Nhấn vào sâu như mày muốn tao làm cho mày... ở đây."

"Hư... Thằng... Tharn... khốn... súc vật!" Type chửi khi toàn bộ ngón tay bị đẩy sâu hơn đến khi chạm vào điểm G bên trong cơ thể, cơ thể run rẩy, hông hoàn toàn nhếch lên khỏi mặt ghế, muốn dừng lại, nhưng những ngón tay ướt át không thể dừng lại, một tiếng cười khẽ khàng vang lên.

Người không thể chịu đựng được mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy.

Lúc đầu, Type muốn mắng cậu ta đi đâu sau khi làm cậu ra cái bộ dạng thú tính này, nhưng cậu ta bước tới mở hộc kéo tủ.

Hành động khiến cậu ngậm miệng... cậu ta lấy thứ để hỗ trợ cho việc sắp làm.

Lần này cậu ta quay lại đứng trước mặt cậu và....

"Mày nói mày không quyến rũ rao, nhưng mắt của mày như muốn nuốt chửng tao vậy." Cậu ta nói, Type lại muốn chửi.

Nhưng mắt cậu ta không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt.

Tharn đang đứng trước ghế đeo bao cao su. Nhưng đôi mắt của Tharn dán chặt vào chỗ chân cậu, nơi mà tay cậu đang dính chặt, sau khi nhìn lần lượt cơ thể cậu, rồi nhìn những ngón tay mảnh khảnh không ngừng kích thích điểm phấn khích trong cơ thể cậu, Tharn sững sờ quay mặt đi.

Điều này khiến Type muốn chửi... mày mới là người giống như sắp nuốt chửng tao thì có.

Nhưng phải thừa nhận là cậu ta dù sao cũng... gợi cảm.

Thật là một chàng trai nam tính, khỏa thân đứng đó khoe cơ bắp, thằng em cứng dựng thẳng, đang đeo một chiếc bao cao su, ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mất phương hướng, nhưng một cử chỉ đơn giản như xé bao cao su rồi đeo vào khiến Type... nuốt nước bọt.

"Để tao giúp mày." Cậu ta đến quỳ xuống trước mặt cậu, Type thật sự muốn đấm cậu ta, nhưng cậu còn chưa kịp nhúc nhích, đầu lưỡi Tharn đã liếm qua lỗ hẹp phấn hồng kia.

"Thằng cơ hội..... thằng súc vật này." Mỗi lần cậu ta dùng đầu lưỡi liếm, cậu lại trượt ra một ngón tay, sau đó bị thay thế bởi cái lưỡi ướt át của cậu ta, đầu lưỡi tiến sâu bên trong, vặn vẹo vài lần, Type cấu chặt vai cậu ta, cắn chặt môi, cảm thấy như cậu có thể bắn bất cứ lúc nào.

Cái lưỡi chó chết của Tharn!

"Ha... hư... Tharn... đủ ... đủ a... thích... chết mất... hư... nhiều quá... tao không chịu được... nó...."

Khi đầu lưỡi nhanh nhẹn của Tharn càn quấy bên trong, chàng trai phương Nam chửi thầm khi cậu ta chuẩn bị rời miệng đi.

Nhưng trước khi rời đi lại mút một cái mạnh đến nỗi tiếng rên rỉ vang khắp phòng. Về phần tay trống lưu manh, cậu ta lùi ra sau ngẩng đầu lên, cười hớn hở.

Đẩy.

"Ha... Ah... Thằng Tharn... Chó chết!... Nóng... Đừng vào... Tao nói... Đừng... Ah...."

Phía dưới đẩy tới một cái sâu đến nỗi Type nín thở, cảm thấy như mình rơi xuống địa ngục vậy.

Cự vật nóng rực, cứng như một thanh sắt có thể dễ dàng kéo cậu trở lại thiên đàng.

"Hử, mày thích nó sâu vậy mà." Cậu ta không chỉ nói miệng, cậu ta còn đẩy lút cán toàn bộ vào trong, chạm vào điểm kia, khiến Type gần như phải vật lộn để dang hai chân ra rộng hơn để đùi của Tharn nằm dưới hông cậu, lưng cậu dính chặt vào ghế sofa bên dưới, Tharn cũng không kéo ra mà đẩy vào sâu hơn, cậu ta đâm vào điểm đó mạnh đến nỗi Type suýt chịu không nổi buông tay đang nắm vai cậu ta.

"Tao... sẽ giết... mày." Type gầm gừ, nhưng người nào chết trước còn chưa biết, bởi vì khi Tharn không ngơi nghỉ phút giây nào và liên tục tiến công, Type gần như mất hết lí trí, cậu cảm thấy thoải mái một cách bệnh hoạn.

"Để sau đi... Tao thích a... Hừ... Ha...Mày tuyệt quá."

Tharn phì phò gầm lên, cậu ta không thể chịu được nữa, vì những cái siết chặt lặp đi lặp lại khiến cậu ta gần như không thở nỗi.

Khi cây gậy nóng ở giữa cơ thể cọ xát vào bụng của Tharn, cảm giác như nó không cần chạm vào vẫn có thể bắn.

Phụt.

Phải, Thiwat đã không cần chạm vào để bắn, chỉ cần Tharn thúc mạnh vào người cậu cũng đủ để cậu giải phóng.

Điều khiến Tharn cười vui vẻ là cậu tự nâng đùi lên, lắc lư hông liên tục đến khi thân thể thỏa mãn run rẩy, cậu nồng nhiệt hôn cậu ta, cậu ta phía dưới kiên trì đẩy tới, sau đó Tharn thả lỏng lực đạo.

Sau đó, một tiếng thở ra lớn vang khắp phòng.

Thở hổn hển, Type vòng tay ôm cổ chàng trai con lai, không ai muốn di chuyển cơ thể, chỉ nằm trong tư thế ban đầu.

Ngồi đó, để cho các cơ thể gần như không mảnh vải che thân áp vào nhau.

"Mì nở luôn rồi... ăn uống cái quái gì nữa..." Type giận dữ nói. Tharn trầm thấp cười cười.

"Lát nữa... ôi dào... nấu lại là được mà." Tharn trả lời, cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu, cậu nói.

"Chìm đắm trong... vòng tay... tao rồi chứ gì ..."

"Không... nhưng vậy là đủ rồi." Cậu ta trả lời, khiến Type thở dài nặng nề, cậu nghiêm túc hỏi.

"Tao và anh ta... ai tốt hơn?"

Tharn trả lời không cần suy nghĩ:

"Mày." Cậu ta trả lời kèm theo một nụ hôn, làm cho chàng trai nhoẻn miệng cười đắc chí. Ai quan tâm?

Dù cậu nằm trên hay nằm dưới, Tharn vẫn là của cậu.

Chàng trai ghét cay ghét đắng đồng tính mở rộng chân quấn chặt đối phương, nghĩ về cậu ta.... nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng.

..............

"Hôm nay không có buổi tập, vậy mình về chơi game vậy."

Thiwat nhủ thầm khi rời khỏi xe của anh Win, sau đó đi bộ đến bãi đỗ xe, lúc đó chính xác là 4 giờ chiều, tuy nhiên gần đây, hầu như mỗi ngày sau sáu giờ cậu và chàng trai khoa Âm nhạc đẹp trai kia mới về nhà.

Có nhiều việc cậu không muốn làm, vì vậy cậu cố tình trốn mấy buổi luyện tập thêm khá nặng nhọc, cậu chỉ mới gia nhập lại đội sau khi bắt đầu năm học.

Thằng Champ cũng đáng bị vậy.

Cậu không biết Techno đã dùng loại ma thuật nào để bắt cậu ta tập nhiều hơn những người khác.

"May mà còn hải sản đông lạnh." Thiwat để đồ đạc sang một bên rồi tự nói, cậu nhớ có vài thứ trong tủ lạnh. Sau đó, cậu nhớ đợt gần đây nhất đi mua đồ với Tharn có mua vài hộp thực phẩm đông lạnh, cậu hơi lười để bóc nó, đành đi tắm trước và gọi cho Tharn, một chàng trai gần như hoàn hảo về mọi mặt nhưng nhắc về nấu ăn thì chỉ biết nấu mì chiên trứng.

Cậu đi lấy tôm, mực, cá, mỗi thứ một hộp trong tủ lạnh.

Đối với loại thức ăn này, nó cũng cực kì đơn giản... lấy nó ra, rã đông, cho vào nồi nước sôi, thêm một số loại rau nếu thích, chấm với tí nước chấm.... còn dễ hơn chiên trứng nữa.

Chàng trai phương Nam nghĩ, trong khi đó cũng nghĩ đến những món khác.

Nếu muốn ăn thịt heo nướng, nhưng lại quá lười để đi mua thì có thể chiên thịt heo trong dầu ăn, quá đơn giản.

Chủ yếu cậu thích ăn gì thì nấu cái đó, nhưng vẫn vậy, ít nhất bây giờ cậu phải suy nghĩ là Tharn có thích ăn nó hay không.

Về lý do tại sao cậu không làm nước chấm hải sản, là vì cậu sẽ không nhịn được mà bỏ thêm nhiều gia vị khiến nó cay thật là cay, Tharn cũng không thể ăn được.

Type vừa đi vừa nghĩ, nhưng cậu nhớ nhà không có nước chấm, cậu gấp đồ ăn ra khỏi nồi, đi ra ngoài mua đồ chấm ở một cửa hàng tiện lợi.

Vừa kịp để ý thì một chiếc xe tuyệt đẹp đang bám theo một chiếc Audi đẹp không kém đậu trong bãi đậu xe.

Khi cậu kịp phản ứng, cậu đã lấy một chai soda lớn trong túi (đừng suy nghĩ nhiều, dạo này cậu hay uống nước ngọt là bởi vì tên chó chết nào đó thích.) Chàng trai phương Nam muốn trở lại căn hộ, nhưng còn chưa kịp cất chân lên cầu thang.

Cả hai chân đứng chết trân, đôi mắt sắc bén trong giây lát mờ đi, ngập trong sự giận dữ.

"Thằng Tharn, mày thật đáng chết."

Khi nhìn thấy chàng trai cao lớn bộ dạng thoải mái trước mặt cậu đứng trước thang máy đi lên với... đàn anh khốn nạn.

Type nghiến răng rủa thầm, hai tay cậu nắm chặt, siết lấy cái túi.

Thằng Tharn.... Thằng khốn nạn San.

"Đồ chết tiệt khốn nạn." Type cảm thấy như bị cắm sừng bởi vì đây là không gian riêng của cậu và Tharn, ngay khi cậu không có ở đó, Tharn mang đưa tên khốn đó về, Type có thể nghĩ gì khác chứ.

Mày sẽ ngủ với anh ta sau lưng tao?

Chàng trai mông lung nghĩ, lập tức bước thẳng qua, lúc đó cậu không nghĩ chuyển động đó khiến cậu thấy một cảnh tượng cậu phải quay lưng đi, sống mũi cay cay, giống như muốn tách bọn họ rồi đem cho cá sấu ăn thịt!

Nhưng, trước khi cậu đi đến, Thiwat đã thấy cảnh tượng đáng sợ nhất... cảnh đáng sợ nhất sâu thẳm trong lòng cậu.

Cảnh tượng mà đàn anh chết tiệt đang cúi xuống muốn hôn môi Tharn, càng tồi tệ hơn là...

Thằng Tharn trông có vẻ hờ hững sẵn lòng để cho anh ta hôn.

Type cảm thấy như toàn bộ cơ thể không đứng vững nổi, giống như trái tim cậu vỡ tan từng mảnh, cậu muốn lao lên chất vấn.

Cậu đã hiểu tại sao các cô gái thường gào khóc khi bị bạn trai lừa dối, bởi vì bây giờ... những giọt nước mắt sắp vỡ òa, cậu sốc đến độ muốn bật khóc!

Không thể di chuyển đôi chân.

Tharn đang lừa dối cậu...?

Type thầm hỏi, nỗi đau nhói lên trong tim không ngừng dằn vặt cậu.

Type không diễn tả được cảm xúc của cậu bây giờ.

Muốn nắm chặt rồi tách họ ra.

Muốn giết người.

Hoặc đẩy cái người phản bội kia xuống 18 tầng địa ngục!

Cậu thật sự không biết thế nào, nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy tay bất lực đến nỗi cái túi sắp rơi xuống đất. Mặc dù tay không còn chút sức nào, đôi chân lại điều khiển cơ thể lao về phía hai người kia, quá muộn để suy nghĩ xem nên hay không nên làm gì rồi, chỉ biết một điều... cậu đau thì hai người đó cũng phải đau.

Chộp lấy.

Bốp.

"Ôiiii!!!!"

Thiwat chạy tới túm lấy chàng trai đang quay lưng với cậu, sau đó đấm mạnh vào mặt cậu ta, chuyện này xảy ra bất ngờ đến nỗi người đứng kế hét lên, lập tức quay lại nhìn cậu một cách khó tin.

"Type."

Phải, cậu đã đấm Tharn một cú.

Anh ta trông rất lo lắng cho tay trống đến nỗi trái tim của Type còn nhói đau hơn nữa, cảm giác như San đang bảo vệ thứ gì đó của anh ta, điều đó khiến khuôn mặt của Type đỏ bừng vì tức giận.

Có phải tình nhân là như vậy đúng không?

Có phải đây là những thứ mà cậu ta nói cậu đừng suy nghĩ nhiều?

Có phải đó là những gì Tharn nói không có gì giữa hai người họ!!!!

Chết tiệt... họ chắc chắn có gì đó, có thể còn nhiều hơn như vậy, nhìn vào đôi mắt của tên khốn đó đã đủ biết rồi!

Chàng trai nghĩ xong liền tiếp tục vung lên nắm đấm, muốn đấm cái thằng đã lén lút có tình ý với bạn trai mình, nhưng còn chưa kịp....

"Thằng chó Tharn, buông ra!!!! Tao nói buông ra, tao sẽ giết nó!!!" Thiwat nổi điên chửi rủa, cố gắng thoát khỏi vòng tay giữ chặt mình, cố gắng vùng ra khỏi Tharn, người đã vội vã khóa chặt eo cậu, đôi mắt cậu ngấn nước khi nghĩ về cách anh ta lo lắng cho bạn trai mình đến nỗi cậu khó mà kiềm chế được cơn giận.

Bốp.

"Này này!!!!" Thật sự nổi điên, Type đấm túi bụi Tharn để thoát ra, cậu nhảy lên muốn đá vào đàn anh kia, nhưng cậu càng nhảy tới càng chỉ đâm sầm vào ngực Tharn, cả hai tay cậu vẫn cố gắng thoát khỏi sự kiềm cặp của Tharn, khuỷu tay cậu đập vào mặt Tharn, nhưng Type không quan tâm, ngoài việc làm cho hai thằng khốn này nếm trải nỗi đau nhiều như của cậu, cậu không quan tâm Tharn là ai, không quan tâm thằng kia là đàn anh hay con mẹ gì nữa hết.

Sao mày dám lừa tao!

"Bình tĩnh, mày đang hiểu lầm...."

"Hiểu lầm!!!! Chính hai con mắt tao nhìn thấy, mày nghĩ tao ngu hả!!!!" Type hét lên, vùng vẫy muốn đá người kia, nhưng Tharn ôm chặt lấy cậu, sống chết giữ cậu không buông tay, như thế thì ngọn lửa trong Type càng bùng lên, cảm thấy đầu óc như bốc cháy, ý thức của cậu càng mờ dần, chỉ nỗ lực vùng vẫy muốn giết chết hai người trước mặt "Cậu thấy cái gì?" Khi cậu vẫn cố gắng dùng khuỷu tay đánh Tharn, San rốt cục cũng phản ứng hỏi lại, hai tay anh ta khoanh trước ngực.

Được là cậu đẩy thằng chó đó xuống địa ngục luôn! Đang chọc tức cậu đấy à.

"Hai người hôn nhau!" Type gầm gừ, nghĩ rằng sẽ thấy vẻ kinh ngạc của cái người bị bắt quả tang này, nhưng thay vào đó, anh ta nhìn lại rồi cười khẩy.

"Thằng quần này mày dám cười!" Câu nói khiến San cười tủm tỉm mặc cho cậu nhìn anh ta đến thế nào.

Nụ cười làm cho Type thở hổn hển, não cậu cũng trong giây lát ngưng cơn tức lại, nãy giờ cậu không để ý bây giờ họ đang đứng trước căn hộ nơi có rất đông người qua lại, cậu chỉ muốn đấm anh ta cho đến khi anh ta ngưng cái nụ cười đó đi, nhưng tệ là cậu không thể, vì vậy cậu chỉ có thể tức mà không làm gì được, cơn tức cũng bức cậu... đến muốn ngạt thở.

Chỉ cần suy nghĩ về việc hai người làm gì đó sau lưng cậu thôi đã khiến cậu chán ghét và kinh tởm anh ta đến cực độ.

"Cậu sinh viên này, cậu a.... không phải nói chỉ là bạn cùng phòng à?"

Anh ta hùng hổ nhắc lại câu hỏi mà anh ta từng hỏi, đến nỗi Type khựng lại việc muốn đấm đá, đôi tay cố gắng thoát khỏi sự kiềm cặp của Tharn đã giảm bớt sức lực, nhìn vào tên đàn anh đang cười như thể anh ta nghĩ sự xuất hiện của anh ta cũng quá là kịch tính đi.

"Không phải tự thân cậu nói à, cậu không có gì với Tharn cả."

Không sai, chính cậu đã nói vậy.

Thiwat nghiến răng, cảm thấy càng ngột ngạt khó thở vô cùng, lúc này cơ trên ngực cậu run run giống như sợ một điều gì đó... điều mà trước đây cậu đã làm.

Trước đây, cậu đã dây dưa tìm hiểu với Puifai, nói với Tharn là cậu và cậu ta chẳng là gì của nhau hết và cậu ta không có quyền can thiệp cuộc sống của cậu.

Từng việc cậu làm cứ thế lần lượt tổn thương cậu ta.

Đây có phải là cảm giác của Tharn khi cậu ta biết cậu sắp quen Puifai? Có phải đó là cảm giác của cậu ta?

Đó là một trong số ít lần Type cảm thấy mắt mình nóng rát, cậu không chắc thằng quần đó nó có đau lòng hay không, cậu không chắc đó là cảm xúc khác hay cảm giác tội lỗi của bản thân đối với Tharn, bởi vì nếu cậu bây giờ đau lòng một, Tharn chắc chắn đau lòng mười.

Type vẫn miễn cưỡng thừa nhận cậu thật sự thích Tharn, cảm giác rõ ràng như thế nào khi Tharn thích Type như vậy nhưng lại biết Type đi ngủ với cô gái khác.

'Nếu mày bỏ qua vấn đề ngủ nghê thì mày còn thấy gì hơn không?'

Những lời của Tharn hiện lên trong tâm trí cậu, vì nếu bỏ qua vấn đề giới tính của San, nếu đã đến quấy rối 'người của cậu', người đó có là một đứa con gái cũng không ngoại lệ, cậu cũng có thể sẽ làm đau cô gái đó.

"Cậu đã nói vậy sao giờ lại xen vào?" Chàng trai phương Nam ngừng làm ầm lên, cậu chỉ nhìn anh ta chăm chăm như muốn ăn thịt anh ta, nhưng thay vì phản bác, cậu chết lặng không nói được gì, như lời anh ta nói cậu chỉ là bạn cùng phòng, cậu có tư cách gì làm như thế?

San bị ngắt lời, vì chàng trai phía sau nói với giọng chắc nịch:

"Đủ rồi anh San, đừng gây thêm rắc rối nữa!" Type không nhìn ra phía sau, chỉ cảm thấy bàn tay của Tharn siết chặt hơn một chút.

Cảm giác đau từ cánh tay truyền đến khiến trái tim sôi sục giận dữ của cậu bình tĩnh đi ít nhiều.

"Anh, anh đừng có làm ầm ĩ nữa!" Cậu ta giận dữ nói với đàn anh, đàn anh đối diện với Type chỉ mỉm cười.

"Anh làm ầm ĩ cái gì, anh chỉ đang nói sự thật thôi."

Điệu bộ của cậu ta khiến Type biết Tharn hiện đang rất tức giận.

"Mặc dù anh là người em rất tôn trọng, nhưng em sẽ không thể lịch sự với anh nếu anh cứ làm Type hiểu lầm!" Giọng cậu ta trầm và đáng sợ đến nỗi ngay cả Type vừa nổi giận cũng có thể cảm thấy sự lạnh lẽo.

"Hiểu lầm gì, Tharn, ủa, chính cậu ấy nói cậu ấy và em chẳng có gì với nhau mà, vậy thì anh có quyền chứ." Anh San vừa nói vừa cười như đang thưởng thức một màn kịch hay, nhưng nụ cười, ánh mắt, tiếng cười hiếu thắng, cái nụ cười quỷ quái đó, vừa nhìn là trong đầu Type liền nảy ra suy nghĩ.

Anh ta đang nói rõ là anh ta muốn Tharn quay lại với anh ta.

"Anh chẳng có quyền gì cả, cảm ơn vì đưa em về, anh về đi."

Lần nữa, Tharn đang bảo vệ cậu.

Type không biết là do cậu hiểu lầm hay anh ta đang đùa bỡn cái gì đó, nhưng giờ cậu tin là nụ hôn cậu vừa thấy chắc chắn không phải là một sự phản bội, nhưng, điều quan trọng bây giờ là đàn anh trước mặt cậu đang nói về việc chiếm hữu Tharn.

Và người như Type không phải là loại người yếu đuối cần được che chở.

Ai cãi nhau với cậu đều không phải dạng vừa và cậu không cần ai giúp hết.

Vì vậy, Type vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm hãm.

"Bỏ tao ra, thằng Tharn!"

"Nhưng mày đang hiểu lầm tao." Tharn nói khiến cậu quay lại nhìn cậu ta, nhưng Type chỉ vặn vẹo vai để thoát ra rồi lặp lại:

"Buông – tao – ra!" Chàng trai phương Nam nói với giọng trầm hết sức nghiêm trọng, ngước nhìn cậu ta bằng ánh mắt kiên quyết, Tharn ngập ngừng, rồi buông cậu ra, nhưng ngay lúc đó.

Chộp lấy.

"Ê!" Type sau đó chạy tới siết chặt cổ áo của tên đàn anh cao lớn, kéo anh ta lại bắt anh ta nhìn thẳng vào cậu, không thèm nghĩ đến có ai ở xung quanh không, quả quyết nói:

"Cậu ta! Là! Bạn trai! Của tao!"

Đôi mắt của Thiwat gắt gao nhìn người cao hơn cậu, người có nhiều cơ bắp đến nỗi cậu sánh không lại, cậu gằn từng chữ, sẵn sàng đấm cho tên khốn đó một đấm nếu anh ta dám đụng đến bạn trai cậu lần nữa, sau đó cậu lặp lại một lần nữa....

"Thằng Tharn là bạn trai của tao, tao sẽ không để nó cho ai hết, mày có nghe rõ chưa!!!!"

Cậu chẳng quan tâm ai lớn hơn hay nhỏ hơn, chẳng quan tâm anh ta là đàn anh cái mẹ gì, cậu không nghĩ sẽ có thể tôn trọng tên khốn trước mặt này, quan trọng nhất là cậu không muốn tự lừa mình dối người nữa.

"Tao có nói thằng Tharn là bạn cùng phòng của tao, nhưng bạn cùng phòng là ngủ với tao, ngủ với nhau, hẹn hò với nhau... cậu ta là bạn trai tao!!!!" Thật vậy, lần đầu tiên, Type không tự lừa dối mình khi nói ra sự thật, cậu cứ nói mặc kệ những người xung quanh chẳng biết gì về câu chuyện này.

Nói xong, cậu quay lại nhìn Tharn, người đang đứng im lặng.

"Tao không biết mày và anh ta từng ở cạnh nhau bao lâu, nhưng nên nhớ là mày đã có bạn trai rồi!!!" Type cộc cằn nói thẳng, muốn đánh tay trống, muốn nói dù mày đã từng hẹn hò hay ngủ với bao nhiêu người trước đây, giờ mày là của Thiwat.

"...."

Một khoảnh khắc im lặng khi bốn mắt giao nhau cho Tharn biết ý cậu chính là như vậy.

Một lúc sau, chàng trai lạnh lẽo chậm rãi nở nụ cười, rồi nói lại:

"Ừm, tao là của mày."

Câu trả lời đó làm hài lòng người nghe. Tại thời điểm này.....

Một người ngoài bật cười sau lưng, khiến Type quay lại với cái nhìn đáng sợ:

"Mày cười cái gì?"

"Tao tính đem xe đến trường cho mày. " Cậu sinh viên không trả lời câu hỏi của Type mà thay vào đó là quay sang nói chuyện với bạn cùng trường, cũng phớt lờ những người khác rồi nói chuyện với nhau một cách thân thiết như không biết gì cả, trán của Type nhăn lại, nhưng trước khi cậu mở miệng mắng, cậu chỉ đơn giản nói:

"Mấy người nói bàn tán chuyện tầm phào cũng chẳng sao cả, dù sao tôi cũng không sống ở khu này." Những từ đó khiến người nghe quay lại nhìn xung quanh, sau đó nhận thấy có rất nhiều sinh viên nhìn trộm tới hướng này, nhưng không dám đến gần hơn vì cảm thấy khí thế bừng bừng tỏa ra bốn phía, sau đó, tên đàn anh đểu cáng mỉm cười nói:

"Cậu muốn nói với cả căn hộ này là có một cặp gay đánh nhau với một chàng trai à?"

"Tao không..." Type suýt nữa hét lên cậu không phải gay, nhưng dừng lại kịp thời, bởi vì ở đây gây lộn chỉ rước thêm phiền phức, anh ta chắc chắn sẽ biết điểm yếu của cậu, rồi lợi dụng nó để đùa cợt, cậu nên nhịn lại, nhịn đến nỗi phải nghiến răng.

"Thằng Tharn, tao ghét đàn anh của mày!" Type chỉ nói vậy, dẫn đầu lên cầu thang trước, trên đường lên, cậu không quên kéo tay Tharn để cậu ta đi theo, Tharn cũng thở dài, cậu ta đưa tay còn lại lên xoa xoa thái dương, nếu không xem xét đến việc xảy ra hôm nay, thì chắc chắn sẽ còn đau đầu hơn thế này nữa.

"Tao chắc chắn đàn anh của mày sẽ ngừng quầy rầy mày và tao."

Type tự tin làu bàu.

Bản thân Tharn không biết nên vui hay lo lắng nữa.

Hắn vui khi Type chịu chấp nhận sự thật, nhưng hắn cũng lo lắng là mọi chuyện sẽ căng thẳng hơn.

Có lẽ hắn nên vui.

Chàng trai con lai suy nghĩ nhìn chàng trai phương Nam khoanh tay trước ngực.

Cậu trong nháy mắt đã nổi bạo, nhưng Tharn lại cảm thấy nhẹ nhõm khi Type tức giận.

Cậu ấy chịu thừa nhận sự thật, chịu nói ra điều đó.

Hắn thở dài, đồng thời đưa tay chạm lên má mình, mơ hồ vẫn còn đau vì cú đấm hồi nãy. Type thật sự đã tận lực mà đấm hắn một cú không nể nang, nhưng hắn biết tại sao cậu như thế, vì vậy hắn không trách cậu, mà trách đàn anh đã mang tới rắc rối cho hắn.

Đàn anh tự nhận thân thiết với hắn mở cánh cửa tủ lạnh trong phòng của hai người, bình thản rót nước.

Thật ra, chuyện hôn chỉ là một sự hiểu lầm.

Lý do cho việc đó là vào ngày hôm trước, gia đình giúp hắn đi lấy xe, nhưng không ai có thời gian lái nó, mà Tharn vẫn chưa về nhà, vì vậy hắn nói hắn sẽ để nó lại cho Thorn lái, nhưng tình cờ là San cũng ở gần đó, vì vậy anh ấy tình nguyện giúp hắn lái chiếc Lexus và mang chiếc Audi về.

Đối với nụ hôn.... chỉ là một trò đùa.

'Phí vận chuyển hàng.'

San nói đùa, hắn cũng chỉ tròn mắt cười, nhưng dường như ai đó không chấp nhận.

Hắn đã quay lưng không đúng lúc.

"Mày nói anh ta hôn mày chỉ vì giúp mày lái xe về." Bạn cùng phòng cứng rắn nói trông có vẻ không tin lí do đó, Tharn khoác vai cậu nói.

"Ừ, tao thề là không có gì cả, tao đã có mày rồi, tao sẽ không dây dưa với ai hết." Chàng trai con lai trịnh trọng nói.

Tharn là một người như vậy, đã hẹn hò với ai thì thời điểm đó chỉ hẹn hò với người đó, không đi chơi, không dây dưa và chỉ ngủ với người mà hắn đang hẹn hò, ngoại trừ khi hắn không hẹn hò với ai.

Lúc hắn không hẹn hò với ai thì cũng có tình một đêm, nhưng khi đã có bạn trai thì hắn tuyệt nhiên không như thế.

Type đứng hình một lúc, rồi cười không tự nhiên:

"Đừng để tao bắt quả tang mày lừa dối tao."

Dù Type có tin hay không, Tharn không còn là một người qua đường trong cuộc đời cậu nữa. Lúc này người còn lại trong phòng....

"Vậy em có thể nói ra rồi."

"Lại sao nữa đấy?" Đàn anh rót nước xong ngồi xuống sofa và thích thú ngắt lời, máu nóng của Type lại vọt thẳng lên đại não, cậu quay lại nhìn anh ta, đến nỗi chàng trai con lai đứng ngăn ở giữa chỉ biết lắc đầu.

Anh San chỉ nói đùa vì ý anh ấy... miễn sao khiến anh ấy vui vẻ thì anh ấy chẳng quan tâm cái gì cả, kể cả khi nó gây ra một cuộc xung đột, miễn là nó vui.

Nhưng Type... cậu không phải dạng người thích mấy trò đùa cợt như vậy.

Bây giờ San đặt ly nước sang một bên, như chỉ vào Type, anh ta nói:

"Ai đó là người yêu của nhau mà vẫn trốn tránh sự thật."

"Em không có trốn tránh sự thật!"

"Vậy là một người ích kỉ." Trước khi San có thể dừng lại, và trước khi Type thực sự có thể lao vào đấm anh ta, anh ta tiếp tục.

"Thật ích kỷ khi em không hiểu cảm giác của Tharn."

Không nói đến Type đứng hình, ngay cả bản thân Tharn cũng đứng hình, mơ hồ nhìn San, đàn anh chỉ mỉm cười nói:

"Có đợt Thorn nói em có vấn đề."

"Em? Vấn đề gì cơ?" Tharn lặp lại, làm anh San cười:

"Ừm, anh nghe vậy nhưng không biết vấn đề là gì, anh nghe nói thời gian qua em ở nhà luôn bày ra dáng vẻ buồn phiền, vì vậy anh nghĩ anh nên đến và xem ai là người làm em chán đời đến thế, ngay khi nhìn thấy cậu ấy, anh biết ngay cậu ấy chính là người gây ra vấn đề. " Tharn cau mày thật chặt, nhớ rằng lần cuối hắn về nhà là khi Type cáu gắt nói hắn không phải người yêu của cậu mà chỉ là bạn cùng phòng.

Tharn chỉ cố thử Type bằng việc bỏ về nhà, cũng có nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên tiếp tục mối quan hệ với một người thành kiến ​​như cậu không, thế mà anh Thorn có thể nhận thấy được.

"Em là người gây ra vấn đề?" Type bất mãn hỏi, đàn anh gật đầu.

"Thoạt nhìn thì anh biết em không phải là một người ngạo mạn hay xấu tính, nhưng em giống như không nghiêm túc với mọi thứ, cái cách muốn chứng minh bản thân là ai ghi rõ trên mặt em rồi, em có dám chấp nhận sự thật không, nhưng câu trả lời là không, đó không phải là trốn tránh sự thật thì còn là gì nữa... ôi, ích kỷ, và thực tế là nếu ai đó đến tiếp cận Tharn, em sẽ chỉ mắng cậu ấy bắt cậu ấy giải quyết việc đó, mà không nghĩ cách giúp Tharn. "

"Tại sao em phải công khai khi yêu đương với một đứa con trai chứ?" Type cãi lại, đàn anh chỉ phì cười:

"Anh đâu có muốn bắt em công khai, chỉ muốn dạy em đừng dồn hết mọi thứ cho Tharn, Tharn là một người thoáng tính, em ấy sẽ kể về người mà em ấy đang hẹn hò, nhưng lần này em ấy lại nói với Thorn là em ấy không thể kể vì đối phương muốn giữ bí mật... còn em là một người rất thất thường, luôn để Tharn đơn phương làm theo mong muốn của em. "

"Anh, cậu ấy không như vậy." Tharn khó khăn giải thích, đến nỗi đàn anh cười lớn:

"Ai bảo vệ ai cũng quá rõ ràng rồi, chiều quá sau này hư đấy nhé."

"Anh ở đây để gây sự đúng không?" Type bực tức nói, nên Tharn cũng bình tĩnh nói:

"Bây giờ thì được rồi anh." Câu trả lời này khiến San lắc đầu không tán thành.

"Được cái gì? Ngay cả khi em không dám thừa nhận như vậy, anh biết em là người thế nào, em đơn phương điều chỉnh bản thân để làm hài lòng Type, mọi thứ đều chiều theo cậu ấy, nhưng anh nghĩ có thể một lúc nào đó cậu ấy không hài lòng thì mọi thứ sẽ kết thúc bằng việc chia tay. Một cặp đôi có thể bên nhau bao lâu khi bên kia không thừa nhận mối quan hệ và không chia sẻ gánh nặng với nhau mãi như thế? "

Tharn im lặng, ngước nhìn đối phương cũng im lặng, có lẽ cậu cũng đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Type là một con người vô tâm và chẳng nhạy bén với chuyện tình cảm chút nào, thực tế, Tharn là người duy nhất nỗ lực hiểu được suy nghĩ của cậu.

Type ghét gay nên hắn mới giúp cậu thay đổi thành kiến, nhưng thay vì thay đổi, bản thân Type không muốn mở lòng để nhìn nhận những người như hắn. San cũng đúng, nếu họ tiếp tục thế này, sẽ có một ngày Tharn hoặc Type không thể tiếp tục chịu được nữa.

Chàng trai con lai đang suy nghĩ thì chạm mắt với bạn trai, Type nghiêng đầu né tránh ánh mắt đó.

Type có thể đã hiểu ra.

"Anh đến đây là muốn mắng em đấy à?" Nhưng cậu vẫn là một chàng trai với tính cách nóng nảy, San chỉ nhún vai, rồi quay lại nhìn Tharn.

"Thực ra, anh cũng không muốn đến can thiệp vào chuyện tình cảm của em, nhưng nghe Thorn nói em nghiêm túc với người này và đã hẹn hò được một học kỳ, không phải như lúc trước dăm ba tháng lại chia tay. Vậy nên, anh tò mò đến xem thử, quyết định không thể không dạy cho cậu ấy một bài học khi đã thấy được vấn đề, nếu không, em sẽ lại là người bị tổn thương rồi lại đơn độc một mình như lúc trước... "

"Nói một chút, Tharn là con của anh à?!" Chủ nhân của cái tên được nhắc thở dài nhìn đàn anh đã suy nghĩ để tìm ra vấn đề, vì nếu biết gì đó thì anh San cũng sẽ không giấu diếm.

"Không, nhưng em ấy là mối tình đầu của anh."

"Nói gì cơ!" Lần này đồng tử của Thiwat giãn ra, lập tức nhìn đàn anh như nhìn thấy quỷ, rồi quay lại nhìn hắn một cách tức giận.

"Không phải mày nói mày không thích anh ta sao?"

"Mày nên lắng nghe cẩn thận, Type." Tharn bất lực nói, khiến anh San bật cười.

"Ừm, Tharn là mối tình đầu của anh, nhưng anh không phải là mối tình đầu của Tharn... tình yêu không được đáp lại, khó hiểu ghê."

"...."

"...."

Type im lặng, và Tharn im lặng, vì câu nói này đúng là khó mà tưởng tượng ra.

San từng tỏ tình với hắn là bởi vì anh ấy thích hắn được tận một năm trời, anh ấy gọi hắn đến đến phòng nhạc vì nghĩ là cả hai thích nhau. Thế nhưng Tharn chỉ xem anh ấy như một người anh trai, vì vậy Tharn chưa từng kể cho ai ngoài cậu nghe về chuyện của đàn anh này.

Hắn không bao giờ buộc những chàng trai ngủ với hắn phải chịu trách nhiệm vì đâu phải chỉ một mình hắn chịu thiệt thòi.

"Có thể vì đó là mối tình đầu, mối tình đầu thường không suôn sẻ như mong đợi, nhưng anh vẫn muốn chăm sóc em ấy." San cười, giống như anh ấy đang đùa, nhưng Tharn biết anh ấy nói cũng là lời thật tâm.

Đó là lý do anh Thorn không thích anh San xuất hiện ở nhà vào ngày sinh nhật Tharn.

Bởi vì điều đó có nghĩa là trái tim của anh San vẫn không yên, anh ấy vẫn chưa quên được hắn, anh ấy vẫn còn dây dứt về cuộc tình năm hắn 14 tuổi, nhưng anh Thorn không thể giúp được gì hết.

"Và người được anh chăm sóc lại bị người khác làm tổn thương... người đó là ai nhỉ?" Anh San chỉ vào Type bâng quơ hỏi, Type nghiến răng.

"Là anh từ đâu tới rồi gây sự qua lại mới đúng."

"Hử, không cần gấp, người ngoài cuộc như anh chỉ giúp được tới đây thôi." Anh San đi đến cửa, rồi quay lại nhìn chàng trai phương Nam một cách chân thành:

"Tharn đã thất vọng nhiều lần rồi, đừng khiến em ấy thất vọng nữa."

Tharn chỉ im lặng, nghe câu nói của anh ấy khiến hắn nhọc lòng, cho dù anh ấy xem hắn như một người em, một mối tình đầu, hay cảm giác tội lỗi vì đã làm chuyện kia với một đứa trẻ 14 không biết gì, hắn thực sự cảm thấy anh San là người thực sự quan tâm đến hắn.

San là người dõi theo và biết hắn không hẹn hò với ai được quá lâu, kết quả của những cuộc tình chóng vánh rốt cục chỉ là cô đơn buồn bã, hắn đã từng tự hỏi liệu có phải vì hắn đã làm gì tội lỗi trước đây không.

"Anh thật sự lo lắng cho cậu ta à?" Type hỏi, giọng cậu dịu đi ít nhiều khi biết lý do này. Anh San trả lời:

"Một trong những lí do thôi, nhưng phần lớn là vì ..." đàn anh cao lớn dừng lại một lúc, rồi mỉm cười chân thành, không thèm để ý gì nói.

"...Thật vui khi chọc bạn cùng giường của em ấy, như xem những con kiến ​​trên chảo nóng đang hoảng hốt chạy vòng vòng á... ha, vui vãi." Type đã chửi đổng, lao tới muốn đấm anh ta, anh San vừa cười lớn vừa quay lưng đi, chỉ để lại hai người với tiếng chửi của Type "Đồ khốn!!!!"

Sau đó, Type chạy như bay tới trước mặt Tharn.

"Tao ghét đàn anh của mày."

"Tao biết." Tharn quay lại, nhìn chàng trai trong mắt lóe lên sự giận dữ.

"Tao không thích anh ta quấy rầy mày."

"À tao biết."

"Tao không thích thấy anh ta với mày đi cùng nhau."

"Ừ."

"Tao không thích cách anh ta cư xử như anh ta biết mọi thứ về mày, tao không thích cảm giác khi anh ta hôn mày, tao không thích việc mày là mối tình đầu của anh ta, mấu chốt là... tao ghét cảm giác ghen tuông lồng lộn."

Những lời cuối cùng khiến Tharn bất động, nhìn chàng trai đã đến ôm vai hắn rồi thở dài nặng nề.

"Ừ, tao thừa nhận, tao ghen vì mày, Tharn."

Thật khó tin là một câu đơn giản như vậy lại khiến Tharn cười toe toét, hắn siết chặt vòng tay của mình để ôm cậu càng chặt, rồi chàng trai trong lòng hắn thực tâm thì thầm.

"Tao xin lỗi."

"Xin lỗi về cái gì?" Tharn hỏi với một nụ cười tươi rói trên môi, nhìn Type giảm bớt thành kiến của bản thân một chút cũng khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng.

"Tao xin lỗi vì tao chưa bao giờ hành động như một thằng bạn trai tử tế cả. Tao... tao sẽ cố gắng chấp nhận là tao đang hẹn hò với một thằng con trai."

"Mày không cần phải ép buộc bản thân, không dễ để một người như mày gặp phải biết bao chuyện có thể thay đổi được suy nghĩ." Chắc phải tu mười kiếp để một người suýt bị cưỡng hiếp như cậu có thể thoát được và ổn định tinh thần đến ngày hôm nay, nhưng thay vào đó, Type lắc đầu:

"Thật ra tao không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đàn anh của mày nói đúng, tao quá thất thường... nhưng có thất thường đến thế nào thì tao cũng không muốn chia tay với mày."

Tharn không thể tin vào những gì hắn vừa nghe thấy, cậu sẵn sàng thừa nhận cậu không muốn chia tay đã khiến ý cười lan tràn trên khuôn mặt của chàng con lai, người như hắn chưa bao giờ quen được một ai lâu dài, một sự nhẹ nhõm khó tả như gánh nặng trong trái tim hắn đã được đặt xuống.

Mặc dù đang trong một mối quan hệ yêu đương, hắn sợ tất cả sẽ đổ sông đổ biển như những cuộc tình trước, hắn càng lúc càng trở nên sợ hãi hơn, nhưng thật hạnh phúc khi Type là người nói cậu không muốn chia tay.

Bởi vì hắn cũng không muốn chia tay với cậu, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

"Tao nên đi cảm ơn anh San." Tharn vừa nói vừa ôm cậu chặt hơn.

"Mày muốn làm hòa với tao thì tốt nhất đừng đi gặp anh ta, thằng bạn trai khốn kiếp!" Type đẩy vai hắn, đanh đá cương quyết nói.

"Nói cho mày hay, cứ nhắc tên anh ta đi, anh ta thèm muốn mông của mày, nhưng mày nên nhớ..." Chàng trai phương Nam dừng lại, sau đó nâng khóe miệng tự tin ngời ngời nói.

Bịch.

"Mày là bạn trai của tao!"

Cậu đấm nhẹ vào tay trống rồi quay lưng rời khỏi phòng.

"Mày đi đâu?"

"Lấy cái bịch tao ném dưới cầu thang, tao suýt lấy chai nước chấm phang đầu đàn anh mày rồi, nhưng tay tao lúc đó chẳng còn lực, nếu đồ của tao mua không còn, mày phải trả tiền cho tao mua lại!"

Nói xong, cậu lập tức bước ra ngoài, nhưng Tharn biết... đôi tai đỏ lựng của Type cho thấy cậu đã ngại ngùng thế nào vì can đảm nói ra tất cả.

Điều đó khiến Tharn biết... Type đã ghen vì hắn như thế nào.

Type ghen tuông vì hắn cũng khiến hắn khá... vui mừng.

"Mày kéo tao theo làm gì?"

"Tại thấy mày không có gì làm."

"Thằng Tharn, tao đang nằm chơi game, con mắt nào của mày thấy tao không có gì làm?"

"Được rồi, tao sẽ mời mày đồ uống."

Bây giờ, hai chàng trai với hai phong cách khác nhau bước xuống từ một chiếc xe mới tinh sang trọng, hai người cãi nhau chí chóe từ bãi đậu xe đến nhà hàng rồi cãi tới tận giữa quán bar, bởi vì Thiwat vừa nhận ra cậu đã bị lừa.

'Đi với tao gặp một người.'

''Đàn anh đó? ''

'Người mày biết.'

Đó là tất cả cuộc nói chuyện giữa hai người, chàng trai phương Nam đang nằm dài chơi game, cũng đang đợi xem trận bóng đá, nghe cậu ta nói vậy liền không nói hai lời nhảy xuống, vội vã thay quần áo, quay lại nhìn cậu ta với vẻ khó chịu, rồi nói 'Đi thôi'. Thế mà Tharn quay xe về phía một nhà hàng quen thuộc, cậu nhìn thấy rõ ràng nhưng không làm gì được.

"Ôi, Tharn, đến rồi, cậu ấy... chết mất, hóa ra là dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng!!!!"

Chủ một nhà hàng, không phải là một nhà hàng tầm thường, là một nhà hàng khá đông khách, luôn bận rộn và cậu biết vợ của chủ nhà hàng này, không phải San, mà là chị Jeed.

Cậu ta lừa cậu đến đây!

Chàng trai suy nghĩ liếc nhìn bạn trai, có chút bực mình đưa tay thụt cùi chỏ cậu ta, nhưng Tharn nghiêng người tránh nó, vui vẻ cười cười.

"Mày đâu có hỏi là đàn anh hay đàn chị nào."

"Aow, em không biết là em sẽ đến nhà hàng của chị à?"

Chị gái thò đầu tới tò mò hỏi, làm cho chàng trai như một bình giấm chua nghiến răng, nhìn bạn trai không biết xấu hổ đã lừa mình.

"Vâng, cậu ấy không nói là dẫn em tới đây."

"Ôi, em nói vậy làm chị buồn ghê, giống như em không muốn tới quán chị vậy á."

Jeed có vẻ ngoài vui tươi, Type nghĩ khách hàng không chỉ thích không khí, hương vị đồ ăn, nhạc hay mà thích luôn vợ ông chủ cũng không có gì lạ, có thể thấy chị ấy rất nhiệt tình và dễ thương, thậm chí đến Type cũng bị chị làm cho mềm lòng một cách khó tin.

"Không phải! A, chị Jeed, em cũng muốn đến chứ, lâu rồi không đến mà." Type lần thứ hai hiểu được công dụng của một nụ cười giả là thế nào.

Nụ cười của Type ngay lập tức khiến chị gái vui vẻ, rồi chị quay qua tay trống yêu thích của chị.

"Vậy làm thế nào mà lần này hai người cùng nhau đến thế?" Cậu ta có vẻ thận trọng hơn bao giờ hết rồi liếc nhìn khuôn mặt của Type, cậu dường như đang do dự.

Chị Jeed có vẻ ít liên lạc với Tharn nên không biết, nhưng tại sao chị lại hỏi vậy?

"Tại sao tụi em không thể đến cùng nhau?" Type cường điệu hỏi, làm cho chị gái thướt tha xinh đẹp hay đùa giỡn có chút lúng túng, chị nhìn Tharn.

"Bởi vì cái đợt mày đến đây uống và cổ vũ tao đã làm tao đau lòng."

"Ha!" Thiwat cau mày, quay lại khó tin nhìn Tharn, nghĩ lại cái lúc cậu làm cậu ta đau lòng.

Không phải là cậu không nhớ, nhưng cậu làm cậu ta đau lòng nhiều đến nỗi cậu không thể nhớ được rõ lúc nào cậu làm cậu ta đau lòng.

Cậu thật sự là một kẻ xấu, haiz.

"Nhưng lần này mặt tụi em tươi tắn hơn nhiều, có phải mọi thứ đều tốt không?"

Chị Jeed cười nhẹ hỏi, không biết có nên lo lắng cho em trai hay chính mình lại lỡ lời nói bậy gì đó, khiến Type chỉ miễn cưỡng mỉm cười, quay đầu nhìn người vui vẻ ra mặt, đột nhiên có một sự không vui dâng lên trong lòng cậu.

Kể từ ngày Thiwat vô tình tỏ ra ghen tuông đến mức tưởng chừng thành tên sát nhân có thể giết người, tâm trạng Tharn tốt đến độ không thể ngừng ngân nga mấy bài hát suốt cả ngày, cậu ta nhận thấy người từng muốn bác bỏ mối quan hệ bây giờ không thể nói được gì và chỉ có thể thể hiện bực tức qua việc giơ ngón giữa.

"Mày bị cái quái gì vậy? Sờ sờ cái dùi trống rồi cười cười."

"Ừm, tao chỉ là của mày."

Câu trả lời này khiến Thiwat thực sự muốn quay lại quá khứ hay xóa sạch trí nhớ của cậu ta. Cậu ta thực sự thích cụm từ 'Bạn trai của tao', nếu lần trước cậu gọi cậu ta là 'Chồng tao', chắc chắn cậu ta phiêu một cái bay tận chín tầng mây luôn.

Chàng trai phương Nam cắn cắn môi suy nghĩ, Tharn nhanh chóng mỉm cười:

"Chị, tụi em là bạn."

Dối trá ghê.

Chàng trai phương Nam vừa nghe xong trong lòng liền chửi thầm. Bởi vì miệng cậu ta thì nói là bạn, nhưng nụ cười ẩn ý quyến rũ chói mắt như ám chỉ miệng thì nói vậy thôi chứ không phải là bạn đâu, nhưng tột cùng là, cái từ đó nói ra khiến Type khựng lại một chút.

Bạn... Tharn nói cậu ta và cậu chỉ là bạn tận hai lần.

So với việc lúc trước nghĩ chỉ là bạn là tốt nhất rồi thì bây giờ có lẽ cậu cảm thấy còn tệ gấp mấy lần.

Chộp.

Vì vậy, chàng trai chưa bao giờ nghĩ đến việc công khai mối quan hệ, người từng nghĩ sẽ giữ bí mật tới cuối đời giờ đây khoác tay lên cổ tay trống đẹp trai, đi đến dựa sát vào cậu ta, nhớ lại những gì anh San đã nói với cậu vài ngày trước.

Hãy nghĩ tới cảm giác của Tharn.

Dù sao đi nữa, chị Jeed không biết cậu ta là bạn trai cậu.

Chàng trai phương Nam nở một nụ cười lớn, trong nháy mắt suy nghĩ như thế, nhướn mày nhìn chị gái xinh đẹp.

Cảnh tượng đẹp mắt này khiến chị Jeed vội vàng đứng dậy nắm tay cậu muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, sau đó Type ranh mãnh nói:

"Bạn ừm..." Type ngước lên nhìn Tharn, liếm liếm môi như muốn nuốt cậu ta vào bụng, rồi tiếp tục:

"...Nhưng một người bạn còn hơn cả từ bạn."

"Thật không!" Chị gái đang nghe thốt lên đầy phấn khích, lúc đó Tharn đứng hình.

Cậu đoán cậu ta không nghĩ tới Type sẽ nói như vậy.

"Nong Tharn có vẻ ngạc nhiên." Chị Jeed cũng lờ mờ đoán được vì chị đã thấy rõ rành rành như vậy, chị vui vẻ đùa, làm cho người mà cậu đang ôm cổ hơi cúi xuống đưa tay khẽ chạm lên mặt cậu, như thể cậu ta chưa trở lại với thực tại, Type cũng nhếch khóe miệng mỉm cười:

"Lạ thật, tao chỉ muốn nói với mọi người là đôi lúc mày cũng là của tao." Sau khi nói điều đó, cậu lại nhướn mày, với vẻ mặt đầy trách nhiệm về phía chàng trai vẫn đang vuốt ve mặt cậu, mặc dù thực tế là cậu đang làm những gì cậu lúc trước nhất quyết từ chối làm, nhưng trong thâm tâm cậu cảm thấy có chút cạn lời với bản thân.

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người bên cạnh từ từ nở rộ, Type cảm thấy rằng nút thắt khó chịu vướng mắc trong tim từng chút từng chút một được gỡ ra.

Tharn đang dần trở nên quan trọng đối với cậu.

"Nếu chúng ta đang không ở quán bar." Tharn thì thầm vào tai cậu, và chị Jeed đến thì thầm:

"Phòng vệ sinh ở phía sau quán không tính phí."

"Không đến mức vậy đâu chị!" Type giật mình, lập tức đẩy người chàng trai đang vòng tay qua cổ cậu, cậu quay sang nhìn chị gái đang vui tới mức khép không được miệng, chị cười đùa giỡn.

"Đùa thôi... dễ thương ghê, ngài Tharn đây vẫn có tâm trí để nói chuyện công việc chứ?"

Type nhíu mày, Tharn cũng nhíu mày, dường như biết cậu đang không hiểu:

"Tao đã nói chuyện với anh Kong về chuyện hôm nay chơi cho quán, vậy nên tao mới dẫn mày đi theo."

"Thôi nào, đi thôi." Chị chủ lại cười khúc khích, Type không quan tâm lắm, cậu ta quay đầu lại mở to mắt nhìn bạn trai rồi nói:

"Ban nhạc mới."

"Chà, em có nói chuyện với anh ấy trước xem ngày nào thuận tiện để anh ấy thử giọng cho tụi em."

"Em có thể gọi điện cho anh ấy, nhưng mà, em biết anh Kong không thích nói công việc quan trọng qua điện thoại, đến đó đi, anh ấy ở trong văn phòng, muốn đưa Nong Type đi cùng em không?" Thiwat ngay lập tức lắc đầu, cậu không thể tham gia vào một điều mà cậu không biết, với lại, cậu không biết người được gọi là anh Kong là ai, Tharn cũng không ép buộc cậu phải đi cùng.

"Vậy mày tìm một bàn ngồi đợi chút, tí tao quay lại." Cậu ta nói vậy, chào chị Jeed rồi đi về phía sau nhà hàng, Type nhìn theo cho đến khi bóng dáng cậu ta biến mất, trên môi nở một nụ cười.

Chỉ cần nghĩ đến Tharn của cậu giỏi đến như vậy, cậu không thể không tự hào.

"Uầy, mỉm cười ngọt ngào chưa, chị rất nhẹ nhõm khi thấy em cười thế, em biết lần trước Tharn nói không có hy vọng, chị vẫn cảm thấy tiếc cho em ấy, bây giờ chị cũng rất vui khi các tụi em có được một kết quả tốt đẹp, a, nhưng chị sẽ không khao em để chúc mừng đâu." Chị gái xinh đẹp hài hước nói, Type quay lại nhìn chị, không thể không hỏi, "Chị, cậu ta nói vậy á?"

"Ừm, tâm trạng em ấy lúc đó rất rất kinh khủng luôn."

Câu trả lời đó khiến người đã từng làm đối phương tổn thương cảm thấy đau nhói trong lòng.

Cậu không muốn nghĩ đến chuyện cũ, bây giờ cậu không muốn làm cậu ta đau lòng chút nào.

Chàng trai cáu bẳn nghĩ, vội vàng đổi chủ đề.

"Nhưng mà, chị Jeed, lúc đó cậu ta có còn muốn đến và chị có hẹn cậu ta tới chơi không? Cậu ta có được quay lại chơi không?"

Không phải chị nói cậu ta chơi khá tốt sao?

Bên kia đã đoán được đại khái về những gì cậu muốn hỏi, chị giải thích:

"Tụi chị thực sự muốn em ấy chơi, tụi chị chỉ biết Tharn và Lhong là ca sĩ chính, nhưng tụi chị không biết các thành viên mới trong ban nhạc như thế nào, không phải một nhóm có một người chơi tốt thì những người còn lại cũng chơi tốt theo, vậy nên tụi chị phải hẹn một buổi cho họ chơi trước để xem họ có ăn ý với nhau và làm việc theo nhóm có hiệu quả không. Nếu ổn, họ có thể quay lại quyết định ngày nào giờ nào sẽ đến chơi, nhưng anh Kong đã thoải mái hơn với Tharn vì Tharn đã có một đoạn thời gian khó khăn phải vượt qua, cộng với cách Tharn nói về công việc nghiêm túc đến mức khó tin được em ấy vẫn chỉ là một sinh viên năm nhất. "

Tại sao khi nghe mọi người khen ngợi Tharn cậu lại cười chứ?

"Đợi đã, bàn bên ngoài sắp đầy rồi, Type em có thể ngồi bên trong không?" Cậu quay đầu theo chị chủ để nhìn xung quanh, Type nhanh chóng liếc nhìn quán bar bên trong sắp đầy bàn, nhưng dù sao cũng gật đầu:

"Em ngồi đâu cũng được, chị Jeed, nhiều tiền cỡ nào thằng Tharn cũng trả à."

Nói xong, cậu ranh ma cười, làm cho chị gái nghe xong cũng phải bật cười:

"Em khá là xấu xa đó nha."

Nếu không phải xấu xa, cậu cũng không thể trói chặt Tharn.

Đúng vậy chứ còn gì, nhưng cậu chỉ nghĩ chứ không nói ra.

Dù sao thì cũng xấu tính rồi, vậy xấu tính mấy lần cũng có sao đâu.

Cậu cũng đâu phải người quá mức tử tế.

Khi hắn bước ra liền hỏi chị Jeed xem người đi cùng hắn ở đâu rồi, Tharn vừa nói chuyện xong với cựu đàn anh của quán bar, sau đó bước vào khu vực tiếp đãi, hắn cau mày thật chặt, mặc dù khu vực này ánh sáng mờ mờ ảo ảo để tăng không khí uống rượu, nhưng mắt hắn liếc một cái liền có thể tức khắc thấy Type đang ở đâu.

Chàng trai đang ngồi trên ghế quầy bar, trên tay cầm một ly rượu, nhưng bên cạnh... có thêm hai cô gái đang nói chuyện với cậu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tharn không vui, hắn biết Type vẫn thích con gái, vì vậy cả hai chân không ngần ngại bước qua chỗ đó, Type là người quay đầu nhìn hắn trước.

"Nói chuyện xong rồi hả?" Câu hỏi của Type lẫn với tiếng nhạc mạnh xung quanh, Tharn gật đầu với hai cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn, hai cô gái quay lại thích thú nhìn hắn, buộc hắn phải nhăn mày chào hỏi, mặc dù... với sự bực bội sâu trong lòng.

Không hài lòng khi Type rõ ràng biết cậu đi với ai, nhưng lại tỏ ra thân mật với người khác.

"Đây là chị Ten và chị Gae." Cậu còn giới thiệu hắn với họ, mới đây, rõ ràng là chỉ mới đây, họ vừa tán tỉnh nhau.

"Chào em, Tharn."

"Chị biết em?" Đáng ngạc nhiên là hai chị gái kia biết hắn, Type bật cười trong cổ họng, sau đó rúc vào cổ hắn thì thà thì thầm vào tai hắn.

"Mấy chị ấy là fan của mày, còn nói họ đã thấy mày chơi ở quán bar lúc trước, đợt đó trùng hợp là đợt tao đến, các chị ấy tình cờ thấy tao với mày đánh nhau." Nghe thấy vậy, Tharn có chút nhẹ nhõm, nhưng thật sự chỉ nhẹ nhõm một chút, bởi vì người đi cùng hắn đang mỉm cười với hai chị gái xinh đẹp này.

Tharn tự nói với bản thân là cái nhìn này của cậu hắn chưa từng thấy qua.

Hắn chưa bao giờ thấy Type tán tỉnh một cô gái nào và hắn không muốn thấy.

"Xin chào." Mặc dù không vui, hắn cũng nở một nụ cười hết sức chuyên nghiệp, biết rõ bản thân đang ở trên con đường của sự nghiệp biểu diễn, sẽ dễ dàng có cơ hội biểu diễn ở nhà hàng, cơ hội sẽ cao hơn những người khác.

"Nhớ chị không, chị đã từng gửi bia lên sân khấu." Chị gái tên Ten bước tới, vừa nói vừa đứng sang một bên khi, Tharn hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Chị gái rất xinh đẹp, hắn sẽ đáp lại nếu hắn là trai thẳng, nhưng hắn không thẳng, môi hắn vẫn nhếch lên thành một nụ cười quyến rũ.

"Nếu em nói em không thể nhớ được, chị, chị sẽ không giận em chứ?" Tharn thành thật nói, nhưng không để cho phía bên kia có chút khó chịu vì những lời thẳng thắn của hắn, hắn tiếp tục nói.

"Nhưng hãy gửi vào lần tới đi ạ, em hứa sẽ nhớ nếu người xinh đẹp như chị vào lần tới." Người chị cười vui vẻ, nâng ly uống một ngụm như thể hiện chị đang vui vẻ, rồi đùa giỡn nói.

"Chị nghe nói người chơi nhạc thường hay giỏi chuyện tán gái, có lẽ đúng thật."

"Không, em nói thật lòng đấy."

Mặc dù hắn không muốn đáp qua lại với chị này, hắn vẫn phải theo nguyên tắc lịch sự và hòa đồng, hắn ngước nhìn người bên cạnh hắn vẫn đang mỉm cười vui vẻ, sự vui vẻ hiện lên trong ánh mắt được bao quanh bởi hàng mi dày phản ánh rõ ràng sự thích thú , cậu cũng đặt chân lên thành ghế bar và quay đầu như một chàng trai quyến rũ trò chuyện với các cô gái.

Cái nhìn này khiến Tharn dùng chân đụng mạnh vào đầu gối cậu, chàng trai bị chạm nghiêng người một chút, rồi... cậu mỉm cười khiêu khích.

"Chị Gae có đến đây thường xuyên không?" Cậu tiếp tục quay lại cuộc nói chuyện.

"Không thường xuyên, chủ yếu là vì mấy cậu ấy, còn em thì sao?"

"Không quá thường xuyên, em là trai ngoan mà, lanh quanh ở nhà đọc sách, làm bài tập, không có nhiều thời gian đi chơi." Lông mày của Tharn cau lại sắp thành hình dáng cây cung rồi, gần như Type vừa là là một cậu trai ngoan ngoãn mà cũng vừa là một tên xấu xa nói dối không ngượng miệng.

Đáng ra không nên đưa cậu đến đây.

Tharn nhếch mép.

"Chị, chị có tin không?"

"Chị Gae, chị tin Type không, Type sinh ra là mẫu trai ngoan thực thụ đó chị."

Khoe khoang.

Tharn trong đầu đếm từ một đến mười, không muốn tin cậu tự nhận mình ngoan ngoãn với người khác ngoài bố mẹ (Người Thái chỉ gọi bản thân bằng tên riêng khi họ gần gũi với người khác), hắn khó khăn nở một nụ cười thân thiện khi một chị khác đến bắt chuyện.

"Vậy thì không cần phải đợi lần sau, chị mời em hôm nay được không? Lâu lắm rồi chị mới thấy một tay trống đẹp trai như em đấy." Chị Ten nói, Tharn vẫn mỉm cười, nhưng lịch sự từ chối.

"Tốt hơn là để bữa khác đi chị."

"Quào, thế là bị từ chối rồi à." Người chị quay đầu lại nói với bạn mình, rồi mím môi ra hiệu cho hắn là chị đang không vui, mặc dù Tharn không muốn làm điều đó chút nào, nhưng hắn cũng mỉm cười tử tế như Type đã nói trước đó.

Mỉm cười như vậy hắn không thường làm.

"Ai mà dám từ chối chị chứ, không phải đây là cơ hội để chị có thể gặp em vào lần tới sao." Qủa thật điều này khiến người chị mỉm cười hài lòng, không còn suy nghĩ đến chuyện mời đồ uống nữa, mà quay lại tìm chủ đề mới để nói.

"Có thật không?! Tụi em vẫn là sinh viên năm nhất á, chị cứ nghĩ em là đàn anh đi cùng đàn em đó."

"Ôii, ý chị là em trông lớn tuổi sao?" Vào thời điểm này, đối phương vẫn vô tư tán tỉnh nhiều hơn trước.

"Na, chị chỉ muốn nói Type toát lên sự quyến rũ của một chàng trai trưởng thành.... à, cũng rất đẹp trai." Chữ cuối, chị gái ngước lên cười khúc khích, Thiwat rất nhanh tung hứng theo, sau đó bật ngón tay chỉ Tharn rồi hỏi.

"Vậy em với Tharn ai đẹp hơn hả chị?"

"Khó trả lời quá nha, nhưng lần này, tối nay chị sẽ chọn em."

"Hể, em nghĩ chị sẽ chọn Tharn." Type quay lại nhướn mày như cậu muốn giành chiến thắng, mặc dù Tharn không thấy sự cạnh tranh này mang tính đùa vui gì cả.

Tharn thừa nhận muốn biết làm thế nào Type có thể hợp cạ với các cô gái đến thế, nhưng Tharn cũng thừa nhận là hắn cực kì không muốn thấy nó.

"Nhưng với chị thì chị cho Tharn một trăm điểm." Chị Ten đột nhiên xen vào, nhưng người được chấm điểm cao không vui, chỉ có thể mỉm cười miễn cưỡng, tay hắn đưa lên nhẹ nhàng đẩy đầu người bên cạnh, hy vọng cậu sẽ nhận được dấu hiệu, vì vậy Type sẽ... không cần đoán nữa, câu trả lời là không, vì Type quay đầu lại cười xấu xa, rồi.....

Tao đếm từ 1 đến 100, Type!

Bây giờ chàng trai phương Nam đang nói nhỏ gì đó với chị gái xinh đẹp, cúi đầu xuống để người khác không thể nghe thấy, khiến đôi mắt chị gái mở to quay lại nhìn cậu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy niềm vui, mỉm cười, giơ tay đánh nhẹ ngực cậu, nhưng vẫn giơ điện thoại lên, sau đó hai tai Tharn nghe rõ.

"Chị không nhẹ dạ đâu, nhưng cũng không khó để tán, cố gắng hơn một chút nữa thôi, cậu em đẹp trai." Sau khi đưa số điện thoại, chị ấy vẫy tay hai lần như thể chị ấy rất hào hứng, rồi quay đầu kéo người bạn vẫn đang nói chuyện với Tharn.

"Hẹn gặp lại lần sau nha, ôi, hy vọng lần sau em sẽ chịu cho chị mời em." Ten nói vậy, sau đó đi theo bạn mình, tay trống mỉm cười vẫy tay chào khách, cho đến khi họ biến mất trong đám đông, hắn lập tức quay lại nhìn Thiwat đang mỉm cười vui vẻ với số điện thoại.

Chộp lấy.

"Type!" Tharn ngay lập tức gằn giọng, nắm chặt vai đối phương, một giọng nói bất mãn vang lên, chàng trai phương Nam quay lại, nhướng mày càu nhàu.

"Nói?"

"Đừng làm tao bực mình, mày vừa nói với chị ấy cái gì!" Tay trống sẵn giọng nói, siết bàn tay trên vai cậu chặt hơn, ánh mắt quyến rũ trước đó được thay thế bằng ánh mắt ghen tuông, Type nhún vai nói.

"Không có gì."

"Type!"

"Hừ." Cậu cười thầm trong cổ họng, cúi xuống nói nhỏ.

"Bây giờ chị chọn em rồi, chúng ta có nên kết thúc buổi tối chỉ với việc nói chuyện không... Tao đã nói với chị ấy như vậy."

Khốn nạn!

Tharn trong lòng thầm mắng, nhìn chàng trai phương Nam với ánh mắt nghiêm trọng đến nỗi cậu phải thu lại nụ cười tự mãn một chút, rồi thở dài.

"Không cần nổi điên, tao chỉ đùa với chị ấy thôi."

"Nhưng tao thì thấy mày có vẻ không đùa đâu, chị ấy đưa số điện thoại và mày lưu nó!"

Tharn nặng nề nói, chàng trai vừa hỏi số đã nhấc di động lên gần mặt Tharn, nói.

"Số nào đâu, tao chỉ giả vờ bấm... ánh sáng mờ thế này thì có ai thấy rõ cái gì đâu, tao cũng phải bấm cho giống giả bộ chứ!" Chàng trai con lai lập tức nhìn xuống màn hình trống trơn, hắn thấy Type không thực sự lưu số vừa rồi, hắn ngẩng đầu lên để bắt gặp ánh mắt phản chiếu ánh sáng.

"Tao muốn nói với mày là hai người đó trang điểm đậm đến mức khiến tao buồn cười, xinh đẹp là chỉ xinh đẹp trong ánh sáng mờ ảo của quán bar thôi, mày sẽ hối hận khi lên giường với họ, cũng hối hận khi họ tẩy trang nữa." Câu nói làm cho lông mày của Tharn nhíu chặt khi người trước mặt thản nhiên nói điều này, vẫn không hiểu tại sao cậu lại tán tỉnh người mà cậu không thích, rõ ràng chồng cậu vẫn còn sống sờ sờ đây.

Cái nhìn ngạc nhiên khiến Type nghiêng người thì thầm.

"Làm cho mày ghen với tao một lần.... tao phải phục thù, có qua có lại chứ."

Người nghe sững người, nhìn người thì thầm cười cười bên tai, hắn hiểu điều cậu nói.

Cậu không tin lần trước Tharn hoàn toàn trong sạch, cậu không tin hắn chỉ vô tình bị kéo vào kế hoạch của anh San, vì vậy cậu muốn trả đũa.

Ý nghĩ đó khiến Tharn nghiến răng, nhìn người không biết bản thân đang đùa với lửa, nhưng giờ cậu vẫn không nhận ra điều đó, mắt nhìn xung quanh, rồi vui vẻ nói.

"Tao cũng hấp dẫn đấy chứ."

Từ lâu cậu đã rất hấp dẫn rồi, chỉ có điều cậu chưa bao giờ nhận thức được điều đó, và cũng nhờ nó mà năm nhất hắn còn chưa kịp hẹn hò ai đã say mê Type đến dứt ra không được.

Chộp.

"Cứ đắc ý vậy đi." Rất đáng lo ngại nếu hắn để cậu một mình ở đây tung hoành ngang dọc, hắn nắm chặt lấy vai cậu rồi gọi người thanh toán, lúc đó chàng trai bên cạnh hắn vẫn phàn nàn tiếc nuối, mặc dù cậu có lẽ vẫn cười vui sướng vì Tharn đã ghen như cậu muốn.

Vì vậy, thay vì dẫn cậu ra xe, Tharn nắm lấy cánh tay của chàng trai phương Nam rồi kéo cậu vào nhà vệ sinh phía sau nhà hàng.

"Tharn, tao thấy hết vui rồi!"

"Nhưng tao thì vui." Type nghiến răng tức giận, nhưng đối phương không quan tâm, hắn chỉ đẩy người kia mau nhấc chân bước vào phòng vệ sinh.

"Tharn, thằng chó này, nếu ở đây, tao giết mày đó!"

"Ừm, tao muốn thử, có chết bây giờ tao cũng muốn làm mày." Tharn nhấc khóe miệng lên cười giống như khi Type cố gắng trêu đùa hai chị em kia.

Hắn tốt quá mà, nên cậu quên là hắn cũng có thể thành kẻ xấu cho cậu xem.

"Thằng Tharn." Cậu gọi với đôi mắt hơi lóe lên sự giận dữ, Tharn nhếch mép:

"Mày muốn đợi người khác bước vào thấy tao với mày như này hay ngoan ngoãn đi vào?" Chàng trai con lai nói như ra lệnh, hắn không quan tâm nếu có ai thấy, nhưng cậu thì sợ bị chú ý, cậu nghiến răng và cuối cùng cả hai chen lấn nhau vào phòng vệ sinh chật chội.

"Nếu mày muốn chứng tỏ mày quyến rũ, chứng tỏ với tao này." Tharn nói trong khi cúi đầu vào cổ Type, Type nhíu mày ôm chặt đầu hắn.

"Đừng có mà quá trớn."

"Chọc tao vui lắm à? Thấy tao ghen vui lắm à? Thấy tao sốt sắng tách một đứa con gái ra khỏi mày làm mày vui lắm à!" Tharn mạnh mẽ xoa đầu cậu và nghiêm khắc hỏi, làm cho người đã chọc giận hắn chỉ nở nụ cười xấu xa.

"Rất vui." Cậu không thèm thương tiếc gì trả lời, đến nỗi Tharn có lẽ hiểu được mặc dù mối quan hệ của cả hai đã tốt lên, hắn vẫn không thể khiến Type hoàn toàn khuất phục.

Type lúc nào cũng sẵn sàng thoát khỏi sự kiềm cặp của hắn và bung xõa.

Ý nghĩ này đã thoáng qua đầu hắn khi chàng trai hay mắng chửi chủ động nhấc tay lên ôm cổ hắn rồi thì thầm vào tai hắn.

"Thấy mày ghen rất vui, vì tao biết tối nay... chắc chắn sẽ vui vẻ lắm đây." Type không chỉ nói một cách trống không, mà còn cắn vào dái tai của hắn đến mức hắn không nói được lời nào.

Có phải cậu khiến cho hắn ghen rồi đổ thừa cho việc đó, để cậu trút giận mấy việc trên giường...?

"Để tao nói cho mày nghe, ôi, cho dù có bao nhiêu cô gái theo đuổi mày và gào thét điên cuồng vì mày..." Type vẫn rúc vào tai Tharn như để đánh thức ham muốn của hắn, cậu còn hé miệng liếm dái tai khiến hắn toát mồ hôi hột.

"...Nhưng nếu mày dám phản bội tao trên phương diện tình cảm... tao sẽ càng phản bội mày về mặt thể xác vượt ngoài sức tưởng tượng của mày... Tao vẫn có sở trường là ngủ với con gái."

Khụ.

Bộ não say rượu của Tharn cố gắng đúc kết tất cả những ý nghĩa của lời cậu nói, hắn chỉ hiểu là Type đang ám chỉ hắn cấm không được sau lưng ngoại tình với ai hết, vì chàng trai đã từng ngủ trên ngực hắn đã chứng minh: Xin lỗi mày luôn, tao vẫn là một đứa con trai có thể lên giường với con gái.

Cậu đang ghen khi cho thấy cậu đang đánh dấu chủ quyền.... ây.

Bốp.

"Ôi... Thằng... Ty... pe... Mày!"

Nhưng trong sự vui sướng, đầu gối cứng cáp húc mạnh một cái vào giữa chân hắn, Tharn đau đớn cúi xuống trong nhà vệ sinh, không thể nói nên lời, chỉ nhìn lên chàng trai chắn hết ánh sáng trên trần nhà đang cúi đầu xuống, trong giây lát nhìn cậu xấu xa đến cực điểm.

"Tao vẫn có thể ngủ với gái, nhưng tao không biết bây giờ mày còn có thể ngủ với tao không." Type nói với nụ cười cao ngạo rồi kéo cổ áo của người đang đau tới gần, cậu nói.

"Đừng nghĩ vì tao muốn ở bên mày, sẵn sàng nói với mọi người là tao với mày ở bên nhau thì tao sẽ chiều theo mọi việc mày làm, nhớ lấy..." Cậu dừng lại, thấp giọng nói.

"Thiwat đây xấu xa hơn mày nghĩ."

Nói xong, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng cũng còn lương tâm giúp Tharn đóng cửa lại, nói to là cậu sẽ đợi trong xe, để chàng trai suýt bị đá hỏng ngồi đó để cơn đau giảm bớt, hắn hầu như hiểu mang máng lời nói của chàng trai phương Nam.

Nếu hắn khiến Type ghen, Type sẽ khiến hắn ghen hơn nữa, rồi cậu sẽ chuẩn bị phản bội hắn khiến hắn đau khổ hơn cậu, và nếu hắn trở nên xấu tính với Type, Type sẽ xấu tính hơn với hắn.

Tính khí của một người thất thường không muốn thừa nhận thất bại.

Nhưng Tharn dường như bị điên cuồng với một Type xấu xa và vô phương cứu chữa như vậy.

Nếu xấu tính thế này... thì cũng rất tốt.