Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 18 - Chương 18

Chapter 18 - Chương 18

"Mày quên....?"

"Cứ tới nhà tao!"

"Hử?" Type phát hoảng, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang cười trước mặt cậu.

"Gia đình tao lớn đến bé đều biết tao là gay, cuối cấp tao đã nói với họ rồi." Tharn vẫn nghĩ cậu ta hiểu cậu đang lo lắng việc gì, nói xong, Tharn nằm thẳng xuống giường không buồn nhúc nhích.

"Dậy đi, còn nhiều chuyện phải nói, phải nói rõ ràng cái đã."

"Tao nói xong rồi, sinh nhật cùng về nhà với tao, tao sẽ xem nó như quà sinh nhật của mày."

Câu trả lời của Type đều được viết trên mặt cậu, cậu ném chiếc gối cậu ta đang nằm ra xa, đẩy cái bàn máy tính ra chỗ khác, chuẩn bị muốn đá cậu ta văng khỏi giường

Cậu quay hẳn qua Tharn, người đang gối tay dưới cổ.

"Chưa xong đâu Tharn, tao sẽ không tới nhà mày!"

"Tới nhà mày rồi còn nói tao là bạn trai mày, tao không thể! Mẹ mày nói có thể dẫn người yêu về, không phải dẫn đồng chí về."

"Là bạn trai, không phải đồng chí." Mặc kệ sự chỉnh lời của Tharn, với Type thì như nhau cả thôi.

"Muốn gì thì nói tao tặng, dù sao tao cũng không đến nhà mày." Giọng điệu bướng bỉnh không thể thương lượng, khiến Tharn, người đang nằm trên giường, thở dài.

"Tao vừa nói thứ tao muốn đấy thôi."

"Mày muốn gì cơ? Tao ở đây nãy giờ mà không nghe ra vậy." Từ lúc bắt đầu nói chuyện cậu ta chưa đề cập một chữ đến món quà cậu ta muốn vào ngày sinh nhật, cậu ta bày ra bộ dáng quá mệt mỏi. Cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Nói rồi, nhưng mày có nghe đâu."

"Này, đừng trẻ con thế." Tharn chuẩn bị nói điều gì đó khi bị Type, người ghé mặt tới gần Tharn cắt ngang lời nói.....

Đột nhiên, Tharn nghiêng người về phía trước, hôn cái chốc vào miệng cậu.

"Này, đau đó." Type bị cái mũi cao thẳng của cậu ta bất chợt đâm vào da mặt nhịn không được mắng. Nhưng trên mặt của Tharn vẫn giữ nguyên nụ cười.

"Thứ tao muốn, là mày!"

"Muốn tao thì nói mẹ ra!" Lần này, Type đã có thể đối mặt với xu hướng tình dục của mình, sau đó cả hai đấu súng rồi lăn giường vài giờ.....

Khi hai người say mê trong trò chơi tình yêu, Type cuối cùng đã nghĩ ra món quà để tặng Tharn.

Cậu chắc chắn cậu ta sẽ thích nó, hehehehe.

"Hôm nay sinh nhật thằng Tharn mà mày tụ tập với tụi tao, có sao không đấy?" Thằng bạn thân Techno hỏi.

Vào ngày sinh nhật của Tharn, điều "cao thượng" nhất mà Type làm với tư cách bạn trai là lái xe đưa cậu ta về nhà ăn mừng sinh nhật, trong khi cậu ta về nhà thì cậu đi chơi với bạn cùng lớp thời phổ thông, vì vậy Techno đã rất kinh ngạc khi biết điều đó, cậu ấy nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một thằng điên.

Sinh nhật của bạn trai, nhưng mày đang ở đây đàn đúm với bạn bè?

"Cậu ta phải về nhà! Mày muốn tao quay lại rước cậu ta phá hỏng không khí gia đình người ta hả? Mày rớt não ở đâu hả thằng No?" Type nhăn nhó khó chịu trả lời, Techno không tin tưởng nỗi thằng bạn mình, cậu ấy gãi gãi đầu rồi quay sang bảo hai thằng bạn khác gọi món.

"Không hẳn, nhưng thực sự, mày tính làm gì cho sinh nhật bạn trai?"

"Cái gì? Mày đang nói về cái gì vậy? Ai có bạn trai?" Aom quay mặt sang hóng hớt, ngay lập tức bị Type chộp lấy.

"Tai mày để sau đầu à? Có ai nói 'bạn trai' đâu?"

"Nhưng tao cũng nghe mà." Tim tán thành. Vì vậy, Type đưa ngón tay lên miệng rồi nói.

"Tụi bây nghe lộn rồi, với một thằng nói chuyện rõ ràng như tao, từ đó là 'con trai' mà."

"À, đúng rồi." Aom, Tim nghĩ nghĩ, sau đó lại cúi đầu để gọi món, Type đá chân Techno dưới bàn, cảnh cáo cậu ấy.

"Nói nhiều quá, bớt nói lại đi."

Câu nói của Type làm Techno lúng túng, cậu ấy không biết sao Type không cho bọn họ biết. Thực lòng thì Techno luôn tự hỏi tại sao Type lại hẹn hò với một người mà cậu rất ghét. Nhưng cậu ấy biết rõ Tharn là một chàng trai tốt, khối băng lạnh giữa hai người cũng dần tan đi khi cả hai sớm tối đều ở cạnh nhau. Nhưng tại sao Type lại như vậy khi cậu có bạn trai?

Vậy Type đã khỏi cái chứng ghét gay chưa?

"Vậy mày có nghĩ ra mua gì tặng cậu ta chưa?" Techno tò mò hỏi, một giọng nói trong tiềm thức nhỏ đột nhiên nói bên tai cậu ấy. Não bộ suy nghĩ kịch bản trên giường của hai thằng.

Đợi tí! Mình vẫn không biết thằng nào trên thằng nào dưới nha!

Techno phóng tới Type một cái nhìn ngờ vực, phỏng đoán cậu nằm trên hay dưới, rồi lại nhìn chằm chằm cậu nửa thực nửa ngờ.

"Thằng quần! Nhìn cái chó gì?"

"Tao muốn biết... thôi bỏ đi, mày không muốn nghe đâu."

Techno đã có thể đoán nội dung mà vẻ mặt hiện tại của Type đang truyền đạt, biểu hiện đó hẳn muốn nói: Mày chắc chắn đang nghĩ mấy chuyện vô nghĩa tầm phào. Vì vậy, cậu ấy nuốt xuống điều đang thắc mắc là một quyết định sáng suốt. Bởi vì cậu ấy biết nếu hỏi, Type sẽ không để cho cậu ấy cái mạng lết ra khỏi quán.

Trên thực tế, cũng có thể ngay từ lúc bắt đầu, Type rất dễ bị lung lay, có vẻ như vậy, nhưng Tharn là gay, vậy cậu ta có thể ở dưới. Nhưng sao người như Tharn lại ở dưới được? Vậy ai ở trên ai ở dưới? Ôi cha mẹ ơi, quá nan giải rồi.

Techno càng lúc có nhiều suy nghĩ vụn vặt trong đầu, dù sao cũng là chuyện giường chiếu của thằng bạn thân! Cậu ấy không thể bỏ sau lưng nhẹ tênh như vậy được.

Sau khi gọi món, Techno dừng suy nghĩ, quay sang trò chuyện với hai thằng bạn còn lại, một vài người nữa sẽ đến ăn chung, nhưng Type hứng thú với niềm vui khác hơn là tán chuyện với mấy thằng bạn - chơi điện thoại.

Mặc dù một nhóm người mỗi người ôm cái điện thoại thì cũng bình thường, nhưng khi thức ăn đem lên, mọi người sẽ háu ăn mà bỏ điện thoại xuống rồi chiến với đống đồ ăn. Chỉ có mình Type vẫn dán mặt vào màn hình điện thoại.

Thấy màn hình điện thoại sáng lên, Techno cầm điện thoại lên nhìn vào Facebook. Cậu ấy muốn xem thứ gì thú vị đến nỗi Type thậm chí không rời điện thoại để ăn đàng hoàng được.

Chúc mừng sinh nhật em trai!

Ba mẹ đã tặng cho em một món quà thật lớn.

Vậy nên anh không còn gì để tặng em nữa!

Mong em làm gì cũng vui vẻ với việc mình đang làm.

Yêu em!

"Đù, thằng quần này!"

Techno nhảy dựng lên, mặc dù Tharn không được gắn thẻ trong bài đăng này, nhưng nó làm cậu ấy há hốc mồm, nhất là khi nhìn thấy hình ảnh hợp đồng mua bán của Trung tâm Lexus, Techno kinh ngạc như muốn rơi mắt ra, cậu ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám tin vào mắt mình.

"Mày lại bị cái gì đấy?" Type ngạc nhiên quay sang hỏi.

"Type, nhà thằng Tharn giàu lắm hả? Ba mẹ nó mua cho nó một con Lexus tặng sinh nhật nó kìa! Là Lexus đó, không phải Alto, Chery QQ đâu, ít nhất cũng mấy trăm nghìn bath."

"Tao chỉ biết bố cậu ta giám đốc một công ti thôi, nhưng cậu ta nói đó chỉ là một công ty nhỏ, nhưng gia đình cậu ta chắc cũng giàu lắm, bởi vì anh trai cậu ta thường lái chiếc Audi."

"Thế sao nó sống trong kí túc trường vậy trời?" Techno tiếp tục hỏi liệu có phải gia đình giàu quá nên hơi ngợp mới chuyển ra ngoài sống hay không, chuyển ra ngoài tự do hơn, muốn đi đâu thì đi.

"Cậu ta nói cậu ta cần dành nhiều thời gian để chơi nhạc, ở gần trường hơn thì tiết kiệm thời gian qua lại giữa phòng âm nhạc và chỗ ở hơn."

"Đù, đỉnh thật, bên trong nhiều tiền bên ngoài hòa đồng. Mày may vãi, chắc tu chục kiếp mới gặp một thằng đỉnh vậy, mày có tự nhận thức được không đấy?" Techno có chút kích động, hãy tưởng tượng nếu Tharn thẳng, gái theo đuôi cậu ta sẽ xếp thành một hàng dài từ cổng trường rồi các cô sẽ suy đoán lung tung tự hỏi tại sao cậu ta chỉ cắm rễ một chỗ với bạn cậu ta.

"Sao may, nói một cách khiêm tốn thì Tharn mới chính là thằng gặp may, liệu cậu ta có gặp tao không nếu không phải vô tình chuyển đến ở chung kí túc tao với đám bạn bè ăn uống?" Câu trả lời của Type khiến mấy thằng bạn khác khó hiểu, cả bọn bắt đầu tò mò, Type thì ghét bị sâu xé vấn đề của bản thân.

"Chỉ... thấy may khi có một thằng bạn giàu thôi!"

"Mày có bị ngu không? Bạn của mày nhiều tiền, của nó chứ của mày à, mày hưởng được chút nào trong đó? Tao không thích chơi với mấy thằng giàu quá đâu, vì đi với nó tao chả là con mẹ gì cả." Team nhai nhóp nhép, nhét thẳng miếng thịt của Aom vào miệng.

"Thằng quần Team, của tao mà!" Aom phàn nàn.

"Ai biểu mày cứ nhơi nhơi?" Team nhướng mày gây chướng mắt rồi quay sang Type.

"Tao có chút ấn tượng với thằng tên Tharn này, cậu ta vừa đẹp trai vừa tốt tính, còn học nhạc, lái xe đi khắp nơi, mấy thằng như vậy thường thì sẽ buông thả dây dưa với lũ con gái. Mày không thấy khó xử và khó sống với cậu ta hả?" Techno biết Team không có ý gì xấu, cậu ấy chỉ đánh giá dựa trên ấn tượng chủ quan về Tharn. No thấy Type cau mày nhìn sang thằng bạn.

"Không, tao không thích mày nhận xét như thế về cậu ta."

Techno nhìn thấy ánh mắt không vui của thằng bạn thân, bỗng cảm thấy là lạ.

"Tao không thích mày nói cậu ta như vậy, không sai, cậu ta đẹp trai, tiền chất đầy nhà, nhưng vậy thì sao? Mày nói như đó là lỗi của cậu ta vậy, tao làm bạn với cậu ta là vì con người cậu ta, chứ không phải vì bố mẹ cậu ta giàu, thằng Team trước khi nói gì suy nghĩ kĩ đi, sau này cẩn thận mồm miệng đấy."

Đù mé, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Techno không ngờ rằng, nói về Tharn có một chút mà Type sau lưng Tharn lại bảo vệ cậu ta dữ dội đến thế.

Đúng rồi! Đó là sự thật, Type đang bênh vực Tharn!

"Ái chà, Type mày bình tĩnh coi, tao chỉ hơi nhiều lời một chút, đừng hiểu sai ý tao. Tao có muốn nói xấu ai đâu, mày xem mày gấp gáp bênh vực cậu ta như thế nào kia kìa?"

Biểu hiện nghiêm túc của Type làm cho cả bàn khó xử, Techno mau lẹ thay đổi chủ đề.

"Chính xác thì khi nào thằng Maem đến vậy?" Thằng Aom cũng tâm linh tương thông nhanh chóng mở miệng, cả hai cố gắng làm chệch hướng cuộc trò chuyện để xua đi bầu không khí lúng túng này, mặc dù không ai biết chính xác Type đang tức giận vì cái gì.

"Tharn, chúc mừng sinh nhật!"

"Mười chín tuổi, ô, thành anh lớn rồi."

"Không đúng, anh Thorn trông lớn hơn nhiều so với anh Tharn."

"Sao em có thể nói thế với anh trai vàng bạc của em chứ?"

Trong phòng ăn, gia đình đang tổ chức sinh nhật cho con trai thứ hai. Một chiếc bánh sinh nhật một phần thiết yếu của ngày sinh nhật được đặt ở giữa bàn, sinh nhật của Tharn vừa vặn cho người mẹ yêu bánh có cớ để làm bánh, không chỉ vậy, bà còn ép mọi người phải ăn nó .

"Hôm nay là ngày đặc biệt của anh Tharn!" Em gái út nói, khiến Thorn có chút ghen tị.

"Sao sinh nhật anh anh không thấy em ân cần vậy nhỉ."

"Bởi vì anh đã quá lớn rồi, làm anh cả rồi còn nhõng nhẽo." Cô bé cười cười trả lời, Thorn làm điệu bộ sắp sửa ném cô bé ra ngoài, cô bé la hét bỏ chạy, tiếng cười vang vọng khắp nhà.

"Cái này, năm nay lại khiến mẹ cực nhọc làm bánh cho con nữa rồi."

"Ôi, ai nói mẹ cực? Mẹ có thể làm bánh tới sinh nhật 40 của con luôn."

"Em không muốn nghỉ hưu à?" Ba nói đùa. Đôi mắt của người vợ đang cắt bánh lập tức quét qua.

"Em thấy anh kiếm cớ không muốn ăn thì có!"

"Không có, anh nào dám nói thế. Aow, Tharn, sinh nhật con thì ưu tiên con ăn trước đi." Người ba có lượng đường trong máu tăng cao vì người vợ điên cuồng làm đồ ngọt ngay lập tức ném một nhiệm vụ quan trọng là ăn bánh cho con trai thứ hai, Tharn cẩn thận lấy cái đĩa đựng bánh, nhìn nhìn rồi hỏi.

"Năm nay mẹ làm chocolate à?"

"Đúng vậy, con không thích chocolate hả? Lúc đầu, mẹ do dự không biết nên làm vị cam hay vị chocolate, lưỡng lự hồi thì nghĩ chắc con thích chocolate hơn." Nghe câu trả lời của mẹ, Tharn khóe miệng mỉm cười vui vẻ.

"Yeah yeah yeah, con rất thích chocolate."

Tharn trả lời, hương vị ngọt ngào tan trong miệng khiến Tharn nghĩ về chàng trai không chịu đến nhà hắn.

Điều hắn muốn nhất trong ngày sinh nhật là đưa Type về nhà cùng hắn hôm nay!

Kỳ vọng quá cao rồi, Tharn tự nhủ.

Như thế, Tharn toàn tâm toàn lực khen ngợi mẹ, khen mẹ làm bánh quá ngon, những lời khen đó như là phương thuốc xóa tan mệt mỏi sau cả ngày làm bánh mệt mỏi của bà.

"Mẹ, mẹ gói cho con một miếng mang về đi, con muốn đưa cho bạn cùng phòng." Tharn nói với mẹ mình.

"Vậy mới nói mẹ còn chưa gặp bạn cùng phòng của con. Mọi chuyện thế nào? Tụi con tìm được căn hộ mới chưa? Mọi thứ vẫn ok chứ? Mẹ có giúp đỡ gì được không?" Mẹ hỏi, bà lo ngại khi bà không thể đỡ đần con mình chuyển tới nơi ở mới như những người mẹ khác thường làm, do biết con bà đang ở với bạn cùng phòng, nếu qua phụ giúp, bà lo bà sẽ làm phiền tụi nhỏ, khiến cả hai khó chịu.

"Không sao đâu mẹ, con có thể tự xử lý. Căn hộ mới đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn đi mua tủ lạnh và lò vi sóng nữa."

"Nhưng mẹ cũng muốn gặp bạn con...."

"Xin chào tất cả mọi người!"

"Anh San!"

Tharn và mẹ chưa nói xong thì nghe thấy một lời chào từ phía cửa, gia đình đồng loạt theo thói quen nhìn về phía cửa.

Chàng trai mà mọi người quen thuộc không đi vào cửa trước, anh ta đi qua cửa sau rồi đi vòng về trước, khiến Thorn lắc đầu bất lực.

"Mày là người ngoài mà làm quá lên đấy, thằng San." San khịt khịt mũi mỉm cười, rồi chắp hai tay chào hai người lớn nhất nhà, rồi tiếp tục chào với anh em của bạn mình.

Sau đó quay sang Tharn nói, "Nong Tharn, chúc mừng sinh nhật!"

San, bạn tốt của Thorn, là chàng trai tuyệt vời mà Tharn ngưỡng mộ từ lâu, chính San là người đã giúp hắn thuyết phục cha mẹ khi Tharn muốn học nhạc khi mới lên đại học.

"Cảm ơn anh! Anh San," Tharn chắp tay chào anh rồi cảm ơn. Thấy San bận rộn chào hỏi cả nhà, Thorn không thể không trêu chọc.

"Mày đúng là nói được làm được, năm nào cũng tới!"

"Dừng hết công chuyện vì nhớ hôm nay là sinh nhật Nong Tharn đấy, vậy nên hôm nay đến chúc mừng một chuyến sẵn gặp chào hỏi gia đình luôn." San trả lời với khuôn mặt tươi rói, những lời hoa mỹ tuôn trào như được chuẩn bị trước.

"Bốn năm nay mày dùng cái cớ này vẫn không chán à, Salat, mày thay đổi cho mới mẻ không được hả?"

"Tên tao là Salan, không phải Salat." San tự hỏi, hôm qua ngày mai ngày mốt, có biết bao lúc có thể công kích, tại sao cứ phải chọn hôm nay thế. Nhưng đối với Thorn, người biết chuyện đó đã diễn ra từ bốn năm năm trước, anh chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.

"Thôi nào, mày cũng biết, bây giờ Nong Tharn với tao là anh em với nhau."

"Tao có một thằng em trai lẫn em gái trong nhà rồi, mày từ đâu rơi xuống đấy?" Thorn trong lòng lẫn lời nói đều bộc lộ không thích nhưng miệng thì vẫn cười toe toét, San không thể nói gì nên quay sang những người lớn trong gia đình.

"Dì ơi, nhìn Thorn đi ạ, cậu ấy lại công kích con rồi."

"Thorn, xem cách con nói chuyện kìa, San đến vì cậu ấy nhớ em trai của con, con phải cảm ơn cậu ấy, sao con như muốn đuổi cậu ấy đi thế, San giống như một đứa con trong gia đình ta thôi, cậu ấy muốn đến khi nào thì đến." Thorn cười thầm trong lòng, anh biết người bạn này rất rõ, San thực sự đã làm như thế bằng cách giả vờ đáng thương để lấy thiện cảm của mẹ anh mỗi khi anh biểu hiện khó chịu.

Tharn biết nếu hắn gặp anh San vào một dịp khác, anh Thorn sẽ không phản ứng như vậy, miễn là không phải vào ngày sinh nhật, hắn nhớ anh Thorn đã nói chuyện với hắn....

"San không giống như cậu ấy đã buông bỏ mấy chuyện lúc trước của em và cậu ấy thế, em có thấy có người bạn nào đi tặng quà sinh nhật mỗi năm cho em trai bạn mình không?"

Tharn cũng biết anh trai mình lo lắng cho hắn vì những gì đã xảy ra giữa họ vài năm trước hơi nặng nề, nhưng cái thời hắn và anh San qua lâu rồi, không cần phải hồi tưởng về nó nữa.

"Nà! Qùa của anh." Nhận thấy Thorn đang lơ là không chú ý, San lập tức rút ra món quà được chuẩn bị cẩn thận, điều đó khiến Tharn có chút bối rối lẫn luống cuống.

"Anh San, thực sự không cần phải tặng em mỗi năm một món quà như thế."

"Thế ra đây là từ chối khéo à? Trời ạ, đột nhiên nhớ tới năm em 14 tuổi."

"Cảm ơn anh San vì món quà." Trước khi anh ta nói xong, Tharn ngay lập tức chấp nhận món quà của San, vì người trước mặt hắn là một người thực sự tốt với hắn. Bên cạnh đó, không thể phủ nhận là hắn có dùng mưu mẹo để Type trở thành bạn trai hắn, cũng giống người trước mắt, có hàng trăm các mánh khóe để buộc hắn phải nhận quà sinh nhật .

"Tốt nhất là nên thôi nhắc về năm em 14 tuổi đi ạ."

"Hử, tại sao? Đó là khi em quen anh." San giơ tay để tính tính, khiến chàng trai con lai trước mặt, người đã từng thấp hơn anh ta, thẳng thừng lắc đầu.

"Lúc đó là lúc đó, bây giờ em đã cao gần bằng anh San rồi."

San cao 190cm và Tharn cao 183cm, nhìn cũng không chêch lệch nhiều lắm.

"Ừ, không còn là Tharn dễ thương nữa, bây giờ là Tharn đẹp trai, tất cả đều đuổi kịp anh rồi."

"Tao nghĩ em tao đẹp hơn mày nhiều." Thorn nói với San, San cười sau khi nghe như vậy, rồi nhìn Tharn với đôi mắt thắm thiết.

"Chúc mừng sinh nhật, Nong Tharn."

Đó là ngày duy nhất San gọi Tharn như lúc hắn còn nhỏ, chỉ vào ngày sinh nhật hắn.

Tất cả những gì Tharn có thể làm là chỉ mỉm cười.

Cùng lúc đó, Type, người vừa trở về căn hộ, vừa lau lau tóc vừa mở Facebook ngay sau khi tắm, rồi nhấp vào trang của bạn trai ngay khi vào được Facebook để xem ảnh sinh nhật cậu ta đăng.

Những người trong ảnh Type đều biết, chỉ có một người cậu không biết.

"Không phải trong gia đình Tharn chỉ có ba anh em à? Người này là ai? Họ hàng?"

Type lặng người nhìn vào ảnh bìa người nọ với bức ảnh Vạn Lý Trường Thành, người nọ có một ánh mắt khiến cậu chán ghét, ánh mắt cậu chưa từng thấy qua.

Người nọ nhìn không giống lai, anh ta có đôi mắt kiên định, ngoại hình đẹp, chiều cao xêm xêm Tharn, nhưng cao hơn một chút.

Mặc dù bức ảnh đập vào mắt, tuy vậy cũng không đến nỗi Type phải nghĩ ngợi về nó, cậu tiếp tục lướt qua những bức ảnh mà Tharn đã gửi. Sau đó mở LINE, súc tích nhắn ba chữ.

[... HBD ...]

Cậu vẫn không biết nói chuyện như mọi khi.

Dinh, một tin nhắn gửi đáp lại.

[... Mày thậm chí không tính tặng quà cho tao...?]

Tharn trả lời chỉ trong vài giây, như thể cậu ta đang chờ tin nhắn của cậu, Type không nhịn được đắc ý giương khóe môi thầm giễu cợt cậu ta một phen.

[...Tao không quên là may rồi...]

Mặc dù trả lời như vậy, đôi mắt Type nhìn vào ngăn kéo nơi để món quà đã được chuẩn bị, cậu nhớ tới những chuyện tối nay.

Bố cậu ta đã cho cậu ta một chiếc xe hơi, còn những gì cậu sẽ tặng cậu ta là đây à? Có hơi bủn xỉn không? Chà, kinh tế tài chính eo hẹp của cậu chỉ được tới đó thôi, dù sao cậu cũng thấy thích.

[...Tặng quà tao đi...]

"Cậu ta đang muốn gây chiến à!" Type không nhìn ra hành động xin xỏ dễ thương của Tharn, ngược lại, cậu cảm thấy còn hơi khó chịu.

[...HBD...]

Type gửi lại, lần này bên kia im lặng một lúc lâu mà không có hồi âm, mặc dù màn hình đã hiển thị văn bản đã được đọc từ lâu. Sau một thời gian khá dài, đối phương trả lại hai chữ.

[...GN (Goodnight)...]

"Thằng quần, á à mày muốn cãi lộn với tao?"

Dinh! Dinh!

"Chúc ngủ ngon đúng không? Phải gọi cho mày mới được."

[Nói?]

Tharn chỉ nói một từ, Type tức khắc đáp lại.

"Sống thọ."

Người gọi bên kia nói.

[GN!]

Type biết rằng nếu cậu không nói chúc mừng sinh nhật đàng hoàng, Tharn chắc chắn sẽ chỉ lặp đi lặp lại câu chúc ngủ ngon, nhưng dù sao cậu cũng vẫn trả lời.

"Sống thọ!"

[GN!]

"Sống thọ!"

[GN!]

"Này, Tharn, thằng quần mày cứ nhây vậy đúng không?"

"OK, chúc mừng sinh nhật mày, được chưa? Hài lòng chưa?" Nếu không dừng lại, Type nghĩ Tharn phải có sức chịu đựng cực hạn, vì nếu là cậu thì cậu trực tiếp mắng qua điện thoại luôn. Tuy nhiên, Type nghe thấy tiếng cười phát ra từ đầu kia của điện thoại.

[Mày thì biết gì chứ? Tao đã đợi quà và lời chúc của mày, chỉ một mình mày.]

Type sững sờ một lúc rồi vội vàng nói.

"Ngủ ngon." Nhanh chóng cúp điện thoại vì trái tim cậu đang... loạn nhịp.

Cậu ta chỉ nói cậu ta đang đợi mỗi lời chúc của cậu mà đã khiến cậu hạnh phúc như bay tận chín tầng mây, Type thầm chế nhạo bản thân.

"Đi ngủ đi ngủ, Tharn biến đi, mình có thể một mình ngủ trên cái giường rộng lớn này."

Mặc dù nói vậy, Type trong lòng cảm thấy không có Tharn, chiếc giường này trở nên có chút trống trải với cậu....

"Sinh nhật vui vẻ! Anh chàng đẹp trai."

"Đau, thằng Lhong buông tao ra coi, đừng chọc tao. Tao không có đẹp trai."

"Khỏi lo, đẹp hay không đẹp thì cũng có một hàng người dài dằng dặc mong ngóng tặng quà sinh nhật cho mày kìa, cái hàng này vừa dài vừa lớn như đàn voi ấy."

"Voi cái gì mà voi?"

Cuộc trò chuyện này diễn ra trong một lớp vào ngày đầu tiên đi học trở lại. Tharn vừa mới vào lớp không lâu, ghế ngồi còn chưa nóng đít thì thằng bạn tốt của hắn, Lhong, không biết từ đâu nhào tới, còn chưa nhận ra cái gì thì đã thấy một bộ cờ vua trên bàn.

"Qùa sinh nhật của tao?"

"Hmm. Tài thật, hình như không bao giờ quên luôn." Lhong nghiêm túc nói, khiến Tharn nhịn cười.

"Ờ, cũng cám ơn vì mày mấy năm nay đều nhớ sinh nhật tao."

"Không nhớ cũng khó, anh mày đăng một đống ảnh mà tao còn quên thì chắc tao vợ thằng đậu rồi. Mà hôm qua anh ta cũng đến đúng không?" Lhong vừa ngồi xuống vừa hỏi, Tharn nhìn cậu ấy một lúc rồi quay đầu nhìn vào bảng đen.

Lhong cũng thấy hình, vậy Type cũng thấy à? Hay là cậu không nghĩ nhiều về mấy bức hình đó?

"Ừ, anh ấy cũng đến, anh ấy đến tặng tao quà sinh nhật." Hắn vừa nói điều này, Lhong liền hỏi Tharn món quà mà San tặng, nhưng Tharn không trả lời, chỉ nhún vai.

Phải, Lhong biết San là ai.

Trước đó, Tharn đã kể rất nhiều về bản thân với Type, nhưng là để chứng minh cho Type biết hắn thật lòng muốn yêu đương với cậu. Đối với thằng bạn tốt Lhong, cậu ấy là một người rất nhạy, có một lần cậu ấy phát hiện Facebook của Tharn năm nào cũng có hình San, vậy nên cậu ấy đã hỏi Tharn về mối quan hệ của hắn với San, Tharn không thể lần nào cũng ậm ừ cho qua được, nên hắn kể hết cho xong chuyện.

Cũng vì vậy nên Lhong biết San là bạn trai đầu tiên của hắn.

"Mối tình đầu luôn khó quên." Lhong than thở.

Tharn không trả lời, chỉ lắc đầu.

Mối tình đầu? Hắn chả biết nữa, lúc đó hắn vẫn là một thằng nhóc, làm sao tránh được sự hiếu kì muốn khám phá những chuyện trước đây chưa từng trải qua.

"Còn nữa, tao nghe nói mày chuyển ra ngoài sống, kì ghê, chẳng thèm nói tao tiếng nào." Tharn vẫn không trả lời Lhong, hình ảnh Type lắc đầu không đồng ý xuất hiện trong tâm trí hắn.

Vì Type không muốn công khai, nên hắn không nên nói với ai, xin lỗi thằng bạn tốt.

"Ừm thì có thể ở bên ngoài cả đêm, còn có thể về lúc nào cũng được." Tharn ấp úng nói, quay qua chào hỏi những sinh viên khác vừa bước vào lớp rồi hỏi thăm họ đã đi chơi ở đâu, mặc dù hắn chỉ nghĩ về một điều duy nhất trong kỳ nghỉ.

Muốn quay trở lại căn hộ ngay lập tức, muốn đem cái bánh được mang từ nhà đến cho Type, xem cậu có nói gì với hắn không.

Không phải hắn muốn cậu tặng quà cho hắn đâu, với hắn, trở về và nhìn thấy cậu đã là món quà tốt nhất rồi.

Tharn bắt đầu mơ tưởng.

Nếu là một món quà, một vài viên kẹo thể hiện tấm lòng cậu là đủ khiến hắn hạnh phúc.

Càng nghĩ, hắn càng muốn cúp học để về căn hộ ngay lúc này.

Ngay khi vừa hết tiết học, Tharn lao về căn hộ, như hận không thể hô biến một cái liền lập tức ở đó, hắn còn viện ra lý do căn hộ mới chưa dọn dẹp xong để từ chối lời rủ rê của thằng bạn muốn hắn đãi sinh nhật, hắn đã rất cố gắng quay về nhanh nhất có thể, nhưng căn hộ trống không.

"Chắc vẫn còn trong tiết."

Bất chấp suy nghĩ này, Tharn cố hết sức nhớ lại khi nào tiết cuối của Type kết thúc, hắn chợt nhớ lịch học của lớp Type và nhận ra cậu không có tiết chiều thứ hai!

"Phắc, cái thằng như tao đang mong đợi gì chứ?"

Tharn cho là Type trong căn hộ chờ hắn, mặc dù Type là một người không dẻo miệng, người cọc cằn như cậu sẽ chào đón hắn với khuôn mặt nhăn nhó, nhưng cậu sẽ vẫn đối hắn nói lời chúc mừng sinh nhật. Nhưng rốt cuộc đó chỉ là một tưởng tượng đáng yêu mà Tharn tự vẽ ra, thành thật mà nói, Tharn cũng biết khả năng về rồi nhận được sự trốn tránh lớn hơn nhiều so với khả năng nhận được một món quà.

Nghĩ vậy, Tharn cầm cái bánh mang từ nhà bước vào căn hộ, nhưng khi hắn đi ngang qua bàn để đi vào phòng tắm....

"Hử?" Tharn đột ngột dừng lại, liếc nhìn thứ màu đỏ được đặt trên bàn.

"Coca đúng không ta?" Nếu không phải là một lon Coca bình thường, thì... ý nghĩ đó đã khiến mặt Tharn nở rộ một nụ cười.

Đúng là Coca được bán đầy rẫy ở ngoài kia, nhưng nếu nó là một lon Coca để chúc mừng sinh nhật, thì nó không phải là một lon Coca bình thường.

Tharn nhìn thấy tờ giấy ghi chú cùng màu với cái mà lúc trước hai người sử dụng mấy tháng trước để chiến tranh được dán trên bàn, hắn cầm nó lên đọc.

Không tìm được Sprite, nên phải mua Coca thay thế, mong là mày sẽ cảm động đến phát khóc oa oa.

"Hahaha...."

Tharn không nghĩ sẽ được một lời chúc sinh nhật như vậy, hắn bật cười vui vẻ, mặc dù lời chúc sinh nhật này chẳng ngọt ngào gì cả, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chỉ là một lon Coca đã đủ khiến hắn cảm động phát khóc rồi.

"Nó còn tốt hơn kẹo nữa."

Tharn hài lòng mỉm cười, hắn thậm chí còn nghĩ món quà này còn tuyệt hơn chiếc xe ba tặng cho hắn, bởi vì lon Coca này hắn được Type tặng cho, hắn còn chưa bày tỏ xong niềm yêu thích với món quà này thì Tharn còn thấy một dòng khác ở mặt sau tờ giấy: Ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.

Ngay khi nhìn thấy dòng đó, Tharn lập tức phóng tới giường, mở ngăn kéo đầu giường và thấy một hộp quà lớn.

Nó không phải là hộp quà được chế tạo công phu gì, nhưng chỉ thế cũng khiến nụ cười trên mặt Tharn càng lớn, hắn không thể chờ được muốn muốn mở nó, tự hỏi Type chuẩn bị cái gì cho hắn đây.

Nhưng khi hắn mở nó...

"Hahaha..." Tiếng cười lớn vang khắp phòng, không vượt quá mong đợi của hắn, cũng không khiến hắn thất vọng, khi Tharn lấy cái hộp ra để nhìn kĩ: một cái hộp lớn trong đó toàn là bao cao su, số lượng này chắc cũng sử dụng được gần một năm luôn.

Type đi đâu mà mua được một đống nhiều thế này vậy?

Không có ghi chú trong hộp, nhưng điều đó đủ làm cho Tharn hạnh phúc.

"Mặc dù mày không nói gì, tao vẫn sẽ chấp nhận món quà của mày, để tao sử dụng nó với mày! Tối nay dùng hương nào ok nhỉ?" Tharn đột nhiên biết tại sao cậu không ở trong căn hộ.

"Type, tốt nhất là mày con mẹ nó nhanh nhanh về đi, tao không đợi được muốn thử món quà của mày đâu."

Tharn đột nhiên nổi da gà, bởi vì giống như ai đó đang nhìn vào hắn và biết hắn đang nghĩ gì.

Thực tế, Type có thể trong nháy mắt thấy được tình ý của người đàn ông trong bức ảnh Vạn Lý Trường Thành, thành thật mà nói, với Type thì cũng không sao cả, bởi vì cậu và Tharn đã hẹn hò, mấy việc này rất bình thường. Nhưng lý do chính khiến Type trốn khỏi căn hộ rồi đi chơi đá bóng với lũ bạn là vì cậu sợ xấu hổ khi Tharn thấy món quà kia.

Chỉ sau đó, cậu mới nhận ra lúc cậu nói mấy lời ngọt ngào sến súa với mấy đứa con gái cũng có xấu hổ đâu, còn tận tay đưa quà sinh nhật cho họ, còn cùng nhau đi ăn tối.

Bây giờ có lẽ bởi vì cậu đã tìm thấy tình yêu thật sự nên mới trở nên khó hiểu thế này.

Trên đường trở về căn hộ, cậu tưởng tượng trong đầu mình Tharn sẽ như thế nào khi trở về căn hộ. Cậu đã hình dung ra nhiều viễn cảnh, nhưng cậu cảm thấy rất có thể cậu ta sẽ đưa ra cái nhìn "muốn mày" đó, cậu ta chắc chắn phóng tới cái nhìn khẩn thiết để cậu lấy bản thân ra làm quà cho cậu ta.

Nhưng có ai muốn một hộp bao cao su lớn cho ngày sinh nhật không? Nhất là là sau khi ba cậu ta còn tặng cậu ta một chiếc xe hơi.

Type suy nghĩ một lúc cho đến khi không thể đưa ra kết luận nào, cậu tra chìa khóa mở cửa, ngay khi bước vào, cậu thấy Tharn đang ngồi trước TV.

"Tharn, về sớm vậy?" Type chào Tharn như không có gì xảy ra, Tharn ngước lên trả lời.

"Ừm, tao lái xe của anh tao về lúc sáng sớm ấy."

"Aow, không phải bố mày mua xe cho mày à?"

"Chắc còn lâu tao mới lấy được xe đó đi, với lại, mặc dù nói là mua cho tao, ba tao đứng tên nó dưới tên công ty, nói đúng hơn là tao chỉ dùng ké đồ của ba tao thôi, chiếc xe không phải của tao." Mặc kệ những lời của Tharn, Type vẫn nghĩ ba cậu ta đã mua cho cậu ta, chỉ là không đứng tên cậu ta thôi.

Nhưng mà, Tharn sao hành xử bình thường thế, Type không thể không lén nhìn lại cái bàn.

Cậu ta chắc chắn đã nhận được món quà! Hay cậu ta giả vờ không nhìn thấy? Ừm vậy càng tốt.

Type không muốn bạn trai nghĩ đến món quà sinh nhật đó, cậu đổi chủ đề.

"Lúc về mày có mua gì ăn không? Tao chưa ăn gì."

"Có, có nhiều lắm, có chocolate, dâu tây, cam và chanh."

"Mày là động vật ăn cỏ à? Sao toàn mua trái cây vậy?" Type hơi cáu kỉnh, cậu vừa đá bóng về, tiêu hao biết bao nhiêu sức lực, mấy thứ này đối với sức lực tiêu tốn của cậu chắc chẳng bỏ kẽ răng.

Nghe cậu nói vậy, Tharn với vẻ mặt thèm muốn đứng dậy, hỏi.

"Vậy mày muốn thử hương nào?"

Type kinh ngạc khi thấy thứ Tharn đang cầm trên tay giống hệt mấy cái bao cao su cậu đặt mua trên mạng bỏ vào hộp quà!

"Thằng quần!" Tharn đã mong đợi phản ứng này của Type, vào lúc này, mặt cậu đỏ như mông của khỉ đít đỏ vậy.

Mày ngại cái gì? Chẳng phải mày mua hết đống này cho tao à?

"Có rất nhiều hương để lựa! Không phải mày vừa nói mày đói hả?" Tharn nở nụ cười xấu xa.

"Ý tao là đói bụng, mày bình tĩnh!"

"Vì là sinh nhật của tao, chọn hương chocolate đi, mày lựa quà cũng giỏi đấy, mà mày lấy mấy thứ này ở đâu vậy?" Điều này làm cho Type đứng thẳng người sửng sốt, cậu đứng bất động tại chỗ một lúc, sau đó mỉm cười.

"Mày nghĩ hôm nay có thể ăn tao à?" Lời khiêu khích của cậu làm Tharn cười, cậu ta rút một cái bao cao su ra, lè lưỡi nhẹ liếm nó.

Cảnh này thật sự rất khêu gợi!

"Tới thử đi!" Nói xong, Tharn đi đến bên cạnh Type, cúi đầu thấp tiếp tục nói bên tai cậu.

"Do là sinh nhật tao, dùng miệng mày giúp tao tới đi!" Type cảm thấy tay mình bị bao phủ bởi thứ gì đó.

"Sinh nhật của mày là ngày hôm qua rồi."

"Đi mà!"

"Đồ ranh ma!"

Vì sinh nhật của cậu ta.

"Nó cần được chăm sóc tốt nha!" Tharn tỉnh bơ nói, điều đó khiến Type mơ hồ khó chịu bên trong; cậu thật sự muốn trói Tharn lại cho bớt càn quấy, nhưng cậu không có dây nên đành ngoan ngoãn kéo quần cậu ta xuống.

"Chỉ cần kéo chúng qua đây?" Tharn trêu chọc Type, muốn cậu giúp cậu ta bằng miệng.

Cơ thể cậu ta nóng lên, cũng như trái tim của cậu.

Có thể thấy qua hành động của Tharn, khi hành động của cậu ta bắt đầu chậm lại, lời nói cũng ít đi, ham muốn có thể nhìn qua mắt Tharn là nhận ra ngay. Type nhìn lên, thằng em của Tharn đã sẵn sàng ngóc đầu chào cậu.

Muốn thì tới đây!

Type thỏa hiệp, kéo quần cậu ta xuống rồi ném chúng xuống giường, bắt lấy thằng em của Tharn, đôi tay từ từ vuốt ve lên xuống, mắt tìm kiếm món quà sinh nhật cậu tặng cậu ta.

"Muốn quá thì sao không tự làm đi!"

"Không có mày thì còn nghĩa lý gì." Tharn trả lời, Type nghĩ trong lòng Tharn có muốn đến cỡ nào cũng cố chấp không chịu tự làm. Sau đó, Type mới nhận ra Tharn thực sự xấu xa, lời nói của cậu ta khiến cậu không chần chừ vứt đi sự do dự sau đầu mà làm lại những gì trước đây cậu từng thề sẽ không làm lần thứ hai, từ đầu đến cuối, Tharn vẫn luôn giữ chặt lấy cậu, hối cậu nhanh lên. Sau khi kết thúc, Type thở dốc, sau một lúc lâu cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cậu hung dữ nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt mình.

Nhìn tao chăm chú như vậy, hử!

"Thằng quần!" Type giật mình thức tỉnh khi thấy thứ trong tay cậu ta.

Tharn nhanh chóng xé mở bao cao su bằng miệng, hương vị chocolate tức khắc lan tỏa trên đầu mũi của hai người.

"Mày muốn làm gì?" Type khó chịu hỏi.

Ừm, mày biết tao tính làm gì mà!

Câu hỏi đó khiến Tharn bật cười.

"Từ từ hạ miệng xuống." Tharn nói, khiến Type hơi rùng mình.

"Mày từng làm cho ai chưa?" Tharn hỏi.

Thằng chó này! Vậy mày đã thử hết mọi thứ chưa? Tao chưa bao giờ dùng tay giúp thằng nào, nói chi đến dùng miệng.

"Hử?" Tharn sau đó lại hỏi, Type nhả thằng em của cậu ta, im lặng chuẩn bị sẵn bao cao su, ngước nhìn cậu ta, nói.

"Tao không giống mày." Dù nói vậy, Type vẫn chầm chậm cúi đầu xuống ngậm lấy Tharn nhỏ, từ từ ngậm phần được bọc bao cao su vào khoang miệng nóng bỏng của mình. Mặc dù không thích mùi vị của nó, nhưng vào thời điểm này, sự chú ý của cậu dồn hết ở nơi miệng, muốn làm cho đối phương sung sướng.

Không, khoan, đó là gài cậu phải thừa nhận cậu ta tuyệt hơn tất cả những người cũ của cậu! Ôi má, Type ơi là Type, cái thằng quần này có âm mưu cả?

Mặc dù tự hỏi mình thế, Type không thể suy nghĩ sâu xa hơn, Tharn rên lên một tiếng khe khẽ, tay cậu ta nắm chặt vai và tai của Type đến nỗi Type phải tự hỏi cậu ta có đang cố tình không, vì làm vậy miệng cậu sẽ mở rộng hơn, dễ dàng đưa toàn bộ cự vật vào.

Type dùng tay xoay sở để tháo bao cao su ra, cậu nhìn qua.

"Ok. Xong." Type dùng mu bàn tay quệt miệng rồi đứng dậy.

"Tao ghét mùi của bao cao su này." Nói xong, cậu định đi vào nhà tắm để rửa tay, nhưng còn chưa kịp.

"Nhưng tao thích!" Tharn nắm chặt Type khiến cậu hơi cúi xuống vì lực kéo.

"Chết tiệt!" Tharn biết mình sẽ bị mắng, khi cậu ta kéo mạnh Type xuống giường, cậu ta có thể nhìn thấy cái nhìn kinh khủng và vẻ mặt Type.

"Tao thích khi mày dùng miệng giúp tao." Tharn thì thầm với Type, nói xong liền đưa tay kéo quần Type.

"Mày muốn gì? Tao tặng quà mày rồi!" Type hơi hốt hoảng. Cậu ta vừa nói rõ ràng cậu chỉ cần đeo bao cao su cho cậu ta rồi dùng miệng làm thì đó là món quà rồi. Nhưng dường như cậu ta vẫn chưa thỏa mãn.

Câu nói khiến Tharn ngước nhìn cậu, cười quỷ mị.

"Tính tao tham lắm, thêm một vài món quà nữa đi."

"Thằng quần này!"

Nghe những lời của Tharn, Type nhìn xuống, thấy em trai của mình đang dần dần bị kích thích, Tharn bắt đầu dùng miệng an ủi thằng em cậu, tiếng thở nặng nề cộng hưởng với tiếng rên rỉ vang đến tai của Type, như một chất xúc tác khiến cậu không cưỡng được nhìn xuống. Sau đó, Type ôm lấy đầu Tharn, hai chân quấn quanh eo cậu ta.

Đến lúc này, không thể dừng lại nữa rồi.

"Tao cũng đói, để tao no trước cái đã!" Tharn nói. Type không thể nói không với cậu ta, mặc dù trong thâm tâm cậu vẫn muốn làm bộ làm tịch từ chối để Tharn năn nỉ cậu. Nhưng bây giờ, sức nóng mãnh liệt của cơ thể khiến cậu không thể cưỡng lại luồn tay vào tóc Tharn.

Chàng trai như Tharn, người làm bất cứ điều gì cậu ta muốn cũng không thể khiến người khác từ chối, bây giờ thì cậu cũng như vậy, cuối cùng cũng không biết chuyện này là cậu nên vui hay nên buồn đây.

"Tharn, tao đói!!!!"

Lúc hai người làm xong chuyện tình yêu, trời đã tối mịt, Type, không mảnh vải trên người, ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi nói với Tharn, người đang mặc lại quần.

Ai nói chỉ ăn chocolate là ok rồi, còn tự đi mua cam và chanh, may là trên đường về không chết đói đấy, Tharn trách cậu.

"Mày ở căn hộ, sao không mua chút gì đó dự trữ để có gì lấy ra mà ăn?"

"Tối qua tao đi ăn tối với thằng No với lũ bạn, về cũng không có mua gì." Type trả lời với khuôn mặt thờ ơ, nhớ đến người đàn ông Vạn Lý Trường Thành, cậu lạnh lùng nói.

"Sinh nhật của mày, mày đã đi với thằng khác."

"Uh, không, mày đừng có nói thế, đi ăn tối với bạn bè thôi, đừng nói linh tinh thế chứ." Tharn không thích cách sử dụng từ ngữ của Type, thực tế, hắn muốn trị dứt điểm tính cách ngại ngùng của Type, giống như ban nãy, lúc đầu cậu cứ luôn mồm nói không, không, không, không, nhưng cuối cùng, cậu cũng dùng miệng tiếp nhận bao cao su đó. Nói thế rồi Tharn tiến về chỗ tủ lạnh.

"Tao mang bánh từ nhà tao, mày ăn lót bụng trước đi, tắm xong tao xuống lầu mua gì đó cho mày." Nói xong, không đợi Type từ chối, Tharn chỉ trực tiếp bỏ chiếc bánh lên một cái đĩa, lấy một cái muỗng rồi đưa đến tay cậu.

Type không hẳn là ghét đồ ngọt, vẫn ăn được một chút xoa dịu dạ dày.

"Mày mua đồ ăn cho tao à?"

"Ừm mày muốn ăn gì?" Tharn cầm khăn bước vào phòng tắm. Câu trả lời của cậu ta khiến Type, người đang đưa chiếc bánh lên miệng, nhíu mày.

Cậu ta chăm sóc cậu cứ như cậu một cô gái mảnh mai ấy.

"Tao không biết, không biết ăn gì nữa, mày đi tắm nhanh đi, tao với mày đi ăn, tao đi với mày." Mày vẫn còn sức đi sau khi làm ba hiệp? Tharn trong đầu nghĩ đen tối.

Ý nghĩ này khiến Tharn cười lớn.

Nhưng tiếng cười của cậu ta thực sự mang lại cho Type cảm giác vui vẻ, cậu không biết phải làm gì, nhìn xuống chiếc bánh trên đĩa của mình.

Tharn chưa bao giờ mua một cái bánh như này trước đây, vì vậy cái này....

"Cái bánh này thừa lại ở nhà hả?" Type hỏi vọng về phía nhà tắm.

"Không, tao đặc biệt mang về cho mày đấy. Nếu mày không chịu đến nhà tao thì tao mang về cho mày." Câu trả lời của Tharn vang lên từ phòng tắm. Type, người đang ăn bánh, trong giây lát cứng nhắc, không khó để đoán ra đó là bánh sinh nhật của cậu ta, nếu đó không phải là thức ăn thừa mang về cho cậu, thì có nghĩa là cậu ta muốn cả hai mừng sinh nhật cùng nhau.

Tại sao cả hai không ăn mừng tại nhà cậu ta vào năm tới?

"Hừm, không đời nào!" Nghĩ về nó, Type lập tức xua tan ý nghĩ. Chiếc bánh này rất ngon, không cảm thấy ngọt ngấy chút nào, Type ăn hết sạch. Vươn tay lấy chiếc khăn với ý định đi tắm.

"Tharn, tao mượn quần mày nha, quần tao hôm qua đem giặt hết rồi." Type đi quanh phòng trong trạng thái khỏa thân, lật đật mượn boxer của Tharn, người đang tắm, rất nhanh nhận được câu trả lời.

"Lấy mặc đi!"

Type không phải là kiểu người tùy tiện chạm vào đồ của người khác, ngoại trừ một lần cậu đuổi Tharn ra khỏi phòng bằng cách quăng tứ tung đồ của cậu ta, nên thực tế là giờ cậu chịu mặc boxer của Tharn có nghĩa là cậu đã mềm mỏng hơn trước rất nhiều.

Quá lười để mở tủ để tìm quần, Type chỉ cần mở túi của Tharn để tìm một cặp boxer rồi mặc nó, bây giờ cảm thấy điều hòa làm cho không khí hơi lạnh. Ngay khi cậu định kéo cái túi lên, Type thấy một cái hộp cứng.

Không quá lâu để Type nhận ra đó là một hộp quà.

Là một hộp quà được gói trong giấy rất đẹp. Ngoài ra còn có một thẻ trên đó, Type ngay lập tức lật ra.

...Chúc mừng sinh nhật! Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Tharn sẽ luôn là người quan trọng đối với anh.

Sau khi đọc những điều trên, Type đóng băng một lúc, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng tắm, do dự mở hộp.

Type mở chiếc túi màu đen lần nữa để xem còn thứ gì khác bên trong, thấy còn có một món quà khác, một chiếc túi da.

Túi này nhìn sơ qua cũng rất đẹp, giá cả cũng khá cao. Cũng có một thẻ tên.

THARN.

Một món quà dành riêng cho Tharn.

Type không ngu ngốc, cậu biết loại quà tặng này thoạt nhìn cũng biết không phải là một món quà từ bạn bè, nó giống như những thứ thứ mà người yêu sẽ tặng, cậu càng không nghĩ tấm thiệp này được viết bởi anh trai.

Thật kì quặc nếu ai đó viết loại nội dung này giữa anh chị em, vì vậy nó hẳn là một món quà từ người khác.

Lý do này làm cho khuôn mặt của Type dần đỏ lên, không phải đỏ vì ngại ngùng, mà là vì tức giận! Cậu muốn giết người tặng quà, mặc dù cậu đã cố gắng kiềm chế bản thân bình tĩnh lại, khuôn mặt người đàn ông kia không thể không xuất hiện trong đầu cậu.

Nếu người đó tặng Tharn món quà đó vào hôm qua thì cậu càng có cơ sở nghĩ đến người đàn ông cậu chưa từng gặp kia, người đã khoát lên vai Tharn trong bức hình.

Type đặt hộp quà trong tay xuống, không biết phải làm gì với nó. Sau đó, khi nghe thấy tiếng nước dừng chảy trong phòng tắm, cậu vội vã đặt đồ đạc trở lại.

"Mày được tặng món quà tuyệt đó!" Tharn nghe Type nói giận dữ ngay khi cậu ta mở cửa phòng tắm, cậu nhặt chiếc hộp lên và nhìn Tharn.

"Mày mở ra xem rồi?" Tharn bình tĩnh hỏi, giọng điệu khiến Type hoảng hơn nữa.

"Không, nó rơi ra khỏi túi của mày, mày nhận được món quà đỉnh như vậy, nên đem thứ của tao vứt đi."

Trong lòng cậu cảm thấy tồi tệ khi ai đó đã tặng cho Tharn một món quà tốt hơn của cậu với thân phận là bạn trai, người này biết nhiều về bạn trai của cậu hơn cậu, khiến cậu cảm thấy bẽ mặt.

"Tao thật sự rất thích quà của mày." Tharn nói.

"Thế còn cái này, ai đã đưa nó cho mày?" Type hỏi, Tharn sững người một lúc, mỉm cười nói.

"Mày ghen à?" Tharn hơi tự mãn, nhưng Type không thể thừa nhận điều đó, giọng cậu rất tệ.

"Mày mới ghen ấy! Vui lắm à?"

"Mày có thể không muốn biết ai đã tặng quà cho tao đâu." Tharn nói xong, đứng thẳng lưng nhìn Type, hai chàng trai nhìn chằm chằm nhau trong giây lát.

Type ném chiếc hộp thẳng vào chiếc ghế dài, sau đó lấy một chiếc khăn, thô bạo đá Tharn ra khỏi phòng tắm.

"Vậy thì đừng nói, xuống lầu mua xôi cho tao, bây giờ tao hết tâm trạng ra ngoài rồi."

Nói xong, Type đi thẳng vào phòng tắm, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại. Bây giờ cậu không cảm thấy người đàn ông đó chỉ là bạn của Tharn, có một điềm báo vang lên trong đầu cậu, mặc dù cậu không nói bất cứ điều gì, nhưng cậu ta nên biết ...

Không ai có thể ngăn tao, tao sẽ ném thứ đó ra khỏi tầng 13! Tao nổi điên với mày rồi đấy!

"Mày bị cái gì vậy? Nhìn mày quạo ghê?"

"Kệ mẹ tao!"

"Hừm, mày nói chuyện với bạn mày thế đấy à?"

Xế chiều, mặt trời chầm chầm lặn xuống ở đường chân trời, Techno thấy Type đang đâm đâm cây xúc xích bằng que xiên, trông như cậu có thể khô máu với bất cứ ai đụng tới mình, từ hôm qua tâm trạng chàng trai phương Nam đã tệ đến không thể tệ hơn. Techno nghiêm túc nhắc nhở cậu đừng có giữ cái tâm trạng như vậy nữa.

"Mày thì hay rồi!" Type cầm lên xiên que tiếp tục đâm loạn xạ cây xúc xích, khoảng khắc cậu từ từ đưa cây xúc xích ra khỏi vỏ nhựa bỏ vào miệng còn cố tình tạo ra âm thanh rất đáng sợ.

"Hôm nay mày trông như sắp giết người tới nơi vậy!"

"Thì sao?" Type trả lời, trong lòng Techno run rẩy, cậu ấy xích tới ngồi gần Type hơn chút.

"Ặc, quên đi, Không tính toán với mày. Tao đến để hỏi tao có thể nói với lũ kia mày đang hẹn hò với Tharn không?"

Cái gì?

"Hey, Type, mày bình tĩnh."

Techno cảm thấy cây xiên que kề sát cổ, Type hỏi, giọng nói trầm thấp như diêm la đến từ địa ngục.

"Lặp lại những gì vừa hỏi xem?"

"Không... Không, coi như tao chưa nói gì hết, tại cái miệng nhanh nhảu của tao."

"Vậy cái miệng của mày cũng muốn tay tao thử đâm tới đúng không?" Type giở giọng đe dọa, Techno né trái né phải, cố gắng kéo que xiên gần cổ mình ra xa. Cậu ấy lúng túng hỏi.

"Không phải mày quen với Tharn à? Sao không cho mọi người biết?"

"Hừm!" Type chỉ hừm một tiếng trả lại, món quà sinh nhật kia đủ làm cậu tức điên rồi, bạn cậu còn đi kể với bạn gái cũ về cậu. Thà giết cậu đi chứ bàn tán về cậu làm cậu phát mệt.

Sự khó chịu của Type như được viết trên mặt, Techno quyết định không đuổi cùng giết tận nữa.

"Mày có nghĩ Tharn cũng có nỗi khổ không?"

"Đáng tiếc là nếu để cậu ta đi công khai với mọi người cậu ta là gay, cậu ta sẽ rất miễn cưỡng, okay?" Type biết cậu và Tharn đã nói qua chuyện này, Tharn nói rõ cậu ta muốn công khai với mọi người, hoặc ít nhất là cho những người thân thiết biết, nhưng Type thì khiên cưỡng; cậu không muốn bị mọi người dòm ngó bàn tán khi quen một thằng con trai.

Tharn không sợ ánh mắt suy xét của người khác không có nghĩa là cậu cũng không sợ.

"Cũng đúng... dù sao thì mày buồn bực cái gì? Không phải mày có một chuyện tình hot hòn họt với bạn trai à?" Techno hỏi, thực ra cậu ấy không dám hỏi cụ thế, thế nào thì trên tay Type vẫn còn cầm xiên que.

"Chuyện tình hot a chuyện tình hot, mấy lần suýt nữa là giết cậu ta rồi."

"Aow! Tại sao?" Biết rõ Techno sẽ hỏi, có chôn xác cậu ta đi nữa thì cậu cũng không kể với Techno đâu.

Cậu sẽ kể là đột nhiên có một ai đó hiểu rõ về bạn trai cậu hơn cả cậu? Kể là có một thằng khác tặng cho bạn trai cậu quà sinh nhật xịn xò hơn của cậu? Thật ấu trĩ, đập chết cũng không mở miệng kể vậy đâu.

"Cãi lộn? Ừm, vào cái ngày sinh nhật đó à? Không phải mày nói cậu ta phải về nhà để ăn sinh nhật cùng gia đình nên không thể tụ tập với tụi mình hả?"

"..." Type quyết định không trả lời câu hỏi của Techno, cứ để cậu ấy hiểu là Tharn đang giận cậu vì cậu không chịu tới nhà cậu ta ăn sinh nhật. Thà vậy còn hơn là chỉ điểm cậu là người gây sự! Thấy thằng bạn mình không trả lời, Techno nghĩ đó là lý do, cậu ấy cười.

"Ra là vậy, cùng thằng Tharn tổ chức sinh nhật đi!"

"Ý mày là sao?" Techno cầm điện thoại lên, bấm vào một ứng dụng rồi đọc.

"Hoãn cuộc hẹn lại cũng không khó, có tổ chức sinh nhật cho cậu ta là được... Dù sao đi nữa, thằng Tharn sẽ mua cho tao một suất massage miễn phí." câu sau Techno không đọc cho Type vì nó dành cho người khác.

"Mày đang làm cái gì đấy?" Techno đang bận bấm bấm điện thoại, hành động này khiến Type hơi chột dạ.

"Ơ, kêu thằng Tharn học xong thì đến, sinh nhật nó mà, phải rủ nó chứ." Techno nói, vui vẻ vì chắc mẩm mình sắp được ăn một bữa không tốn tiền, Type kế bên lấy di dộng của mình ra.

[Mày tính đi đâu ăn?]

[Có sự thay đổi. Thằng Type cũng đi.]

[Dù gì thì mày cũng rủ tao mà.]

"Mày ép nó!"

"Trời má, cũng đâu đến mức ép, tao không gặp nó một tháng rồi còn gì. Bạn bè với nhau cả mà, lâu lâu phải gặp nhau chào hỏi ăn uống chứ." Techno phân trần, bộ dạng ngây thơ vô tội, Type biết cậu ấy chỉ có ý tốt thôi.

[Được rồi, gặp mày lúc 4:00... Ở đâu đây?]

Từ khi nào, cậu thậm chí không biết cậu ta ngày nào cũng phải lên lớp, cậu chưa từng để ý.

"Được rồi, để tao tới, tao biết một nhà hàng siêu ngon muốn giới thiệu với mày." Techno tiếp tục nói chuyện với Tharn, Type rất hoài nghi về những gì cả hai đang nói. Liếc mắt nhìn điện thoại một cái, hai thằng này nói gì mà nói dữ vậy.

"Ngồi đây đợi tí đi! Muốn uống gì không? Tao mời mày."

"Mày còn lương tâm không? Tiền thằng Tharn chứ có phải tiền mày đâu, mày mời cái quái gì."

"Hahahaha, mày biết rõ tao ghê."

Lúc này, hai người họ đã đến cổng Nhạc viện, đây là lần đầu tiên Type đến khoa của bạn trai, cậu nhìn lên tòa nhà giảng dạy siêu sang trọng trước mặt, cuối cùng cũng biết tại sao khoa của bạn trai được mệnh danh là khoa dành cho nhà giàu rồi.

Âm thanh của âm nhạc dễ chịu vang đến, mặc dù không thể nghe chính xác có bao nhiêu nhạc cụ, nhưng âm thanh làm cho người ta cảm thấy thư giãn và vui vẻ.

Lúc này, Techno quay lại với hai chai Coca.

"Mày gọi bạn trai mày chưa?" Hôm nay bọn họ đã rời khỏi lớp khá sớm nên Techno kéo Type tới cùng đợi. Nghe thấy từ 'bạn trai', Type cau mày không vui.

"Thằng No, tao cảnh cáo mày rồi...."

"Ôi, xin lỗi, mày đã gọi cho thằng Tharn chưa?" Techno ngước nhìn cậu, thực sự đến lúc này vẫn không biết cậu ấy hỏi như thế thì gây khó chịu ở đâu.

"Sinh viên của khoa này không chỉ bên ngoài đẹp đẽ mà bên trong còn nhiều tiền, thấy tận mắt thì mày mới biết được cảm giác ghen tị." Techno không thể ngừng nói, nhưng Type nhìn thằng bạn mình....

Có phải thằng đó cũng học ở đây không?

Type nhìn thấy người đang đứng cạnh Tharn, giống người cậu thấy trên Facebook!

"Có phải là đàn anh của nó không nhỉ? Nhưng sao anh ta không mặc đồng phục?" Techno vẫn ở đó luôn mồm, nhưng Type không nghe lọt lời nào, cậu hoàn toàn chú ý đến người khiến Tharn đứng lại tán chuyện.

Người này cao, chắc chắn cao hơn cả Tharn. Anh ta hẳn phải cật lực luyện tập lắm mới khiến người khác có thể thấy rõ cơ bắp thông qua lớp quần áo, mặt anh ta lớn hơn bọn họ vài tuổi, khí chất cũng tỏa ra sự trưởng thành.

Tại sao khi thấy hai người đứng cạnh nhau cậu có thể thấy một màu hồngvậy?

Và ngay khi cậu thấy như thế, Type như thể không còn cảm thấy được xung quanh nữa.

Thằng quần này! Sao cậu có chút khó thở?

Chỉ trong chốc lát, Type có thể chắc chắn cậu đã ổn định tâm tình được một lúc, Techno vẫy tay gọi Tharn đi qua, khó xử nhất là, người kia cũng đi theo.

"Hey! Tụi bây đợi lâu chưa?" Tharn đi đến, mở lời nói.

"Không lâu đâu, vậy đây là..." có vẻ như Techno quan tâm đến người đi với Tharn hơn cả Type, bởi vì bây giờ cậu ấy đang cười với người kia, Type nghĩ nụ cười đó hết sức ngớ ngẩn. Nhưng Type có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn về phía mình.

"Đàn anh trường cũ của tao, anh San."

"Xin chào, anh San, em là Techno, em là bạn của thằng Tharn, cứ gọi em là No ạ, anh trông bảnh phết." Techno chào hỏi San. Nhưng đối với Type, anh ta là đàn anh trường cũ, vậy anh ta làm gì ở đây?

"Đây là thằng Type, cậu ấy..." vì Type không tự giới thiệu, Tharn phải giới thiệu hộ, đến khi sắp giới thiệu cậu là ai, Tharn dừng lại một lúc, Type chỉ nhìn Tharn.

Type biết cái nhìn của anh ta là gì, anh ta nhìn cậu, anh ta chỉ ở đây vì đàn em của mình.

"Bạn cùng phòng của em."

"Chào anh!" Mặc dù Type không thích, cậu vẫn chào San, anh ta đáp lại bằng một nụ cười.

"Lâu lắm rồi anh mới nghe Tharn nói về việc có bạn cùng phòng, thật tuyệt vì hôm nay có thể diện kiến bạn cùng phòng của em ấy."

Tuyệt cái mông chứ tuyệt!

Trong lòng Type nổi bão, cậu thật sự không hiểu gặp lại cựu đàn anh thôi mà, vui vẻ cái chó gì.

"Em có cảm giác anh rất quen, em đã gặp qua anh chưa nhỉ?" Techno cảm thấy quen quen, nhưng không thể nhớ đã gặp ở đâu.

"Là người ở sinh nhật Tharn!" Type trả lời.

"Ồ! Đúng đúng đúng, hèn chi em tự hỏi sao anh quen ghê, thằng Tharn có đăng hình lên Facebook, mà sao anh lại ăn mừng sinh nhật cùng Tharn thế?" Techno hào hứng nói, San và Tharn hóa đá một lúc, Type cũng nhớ rõ việc đó, điều đó cũng khiến San quay lại nhìn Type.

Nhưng Type ngoài cười cũng chỉ cười, San cũng không thể nói gì cậu được, ngoại trừ trả lời lại thì anh ta có thể vô cớ đụng tới một người đang cười thân thiện sao.

"À, anh là bạn của anh trai Tharn."

"Hahaha, hóa ra đây là danh tính thật của anh."

"Còn có thân phận khác nữa!"

Type bất động, chỉ có thể ngây ra nhìn anh ta, Tharn, cảm thấy trái tim mình hồi hộp cũng mệt mỏi lắm rồi, vội vàng trả lời.

"Là đàn anh tao rất tôn trọng."

"Hahaha, nói như vậy cũng không sao, tụi em có hẹn à?" San mỉm cười nói. Giọng điệu của anh ta khiến Type nghĩ cả hai hẳn đang giấu cậu chuyện gì đó.

Tharn trả lời: "Ý anh San là tụi mình có hẹn với bạn bè à."

"Đúng ạ, Tharn đãi sinh nhật tụi em." Techno mù mờ nói ra tất cả mà không một chút tinh tế thấy được bầu không khí vừa nãy nó như thế nào. Làm cho những người còn lại ngượng nghịu bất lực thở dài.

"Ồ vậy à? Rất tuyệt nhỉ, anh tính đưa đồ của Thorn cho em ấy rồi sẵn tiện đưa em ấy đi ăn tối luôn. Hóa ra là không đúng lúc, lâu rồi bọn anh không gặp nhau, nếu không tính ngày sinh nhật vừa rồi."

Vào lúc này, Type biết ngay ý anh ta, Type không phải loại ngốc xít, nghe anh ta nói ẩn ý như thế, có nghĩa là anh ta và Tharn xa nhau bao năm tháng, liệu cậu và Techno không thể thương tình nhường Tharn cho anh ta sao.

Anh ta không phải là một đàn anh đáng kính trọng, rõ ràng anh ta là một tên khốn gian manh!

"Ơ, vậy anh có muốn đi cùng không?" Techno hỏi.

Thằng No, tao sẽ giết mày!

Type muốn đánh ai đó, Techno hay Tharn cũng được, vì Techno đã nồng nhiệt chào San, nếu cậu ấy biết điều, cậu ấy sẽ lịch sự khéo léo từ chối, nhưng vì Tharn, mà cậu ấy cũng vui vẻ như vậy đấy.

"Ừm! Nên anh mới tính hỏi em, em biết nhà hàng nào gần đây ngon không?"

"Em biết! Anh muốn ăn ở đâu? Nhà hàng nào em cũng biết."

Techno trò chuyện sôi nổi với San đáng ghét, Type thực sự muốn về căn hộ, cậu không muốn đi cùng tí nào, nhưng lúc này Tharn đi đến gần cậu thì thầm...

"Mày sao vậy?" Câu nói này làm dâng lên cảm giác khó chịu không biết đến từ đâu trong lòng Type, cậu lùi xuống một bước.

"Tao có bị con mẹ gì đâu, tao đang lên cơn thôi!"

Cậu cũng không rõ mình giận ai, không biết là Tharn, Techno hay San.

Mặc dù Type không biết bản thân đang giận ai, cậu bây giờ thực sự muốn xé đầu Techno!

Thằng quần! Đây không phải là nhà hàng tao vừa giới thiệu cho mày hả thằng No?

"Nhà hàng vừa mới mở học kì trước, em với bạn bè có đến vài lần rồi, nó rất ok đấy!"

Nhà hàng có một bầu không khí tuyệt vời gồm một loạt các món ăn, từ xào, luộc, hấp, nướng để lựa chọn. Mỗi ngày có rất nhiều sinh viên và gia đình đến đặt chỗ sau năm giờ. Đối với Type, nhà hàng này cũng có một ý nghĩa đặc biệt.

Đây là nơi diễn ra cuộc gặp đầu tiên của cậu với Puifai.

Bản thân Type đã đến đây nhiều lần, với những người trong khoa, trong đội lẫn nhiều người khác, tên người mà cậu đến đây ăn cùng lần đầu tiên? Người đó là ai?

Cũng không cần thiết phải nhớ.

"Có gợi ý món nào đặc sắc ở đây không?"

"Tôm ngâm nước mắm, món thằng Type thích. Uh, không phải chúng ta đến đây ăn món đó à?" Techno hỏi Type, Type gật đầu, cậu không chắc cậu ấy có gọi món theo thực đơn quán không, nhưng cái món ăn cậu ấy gợi ý hôm nay giống hệt như món cậu ăn với Puifai ngày hôm đó.

"Mày thích tôm ngâm nước mắm?" Tharn hỏi, Type gật đầu.

"Thực ra món ưa thích của Type là món tôm ngâm nước mắm cá, Type còn nói món dưa chua của mẹ là ngon nhất thế giới, đến nỗi Puifai thậm chí còn hỏi cậu ấy cách ngâm...hớ..." Techno miệng nhanh hơn não tuôn một tràng, tên của một cô gái bất ngờ xuất hiện, Tharn và Type rơi vào trầm mặc.

"Mày với Puifai đã từng đến nhà hàng này?" Tharn hỏi.

Cậu thề sẽ trù thằng Techno ế tới già không ai hốt.

Mặc dù Type là chàng trai đầu đội trời chân đạp đất, nhưng lần này cậu không thể trả lời, chỉ nhìn Tharn, người có ánh mắt lạnh đến mức khó có thể biết được đang nghĩ gì. Nhưng cậu biết Tharn hẳn phải muốn ra khỏi đây ngay khi biết việc đó.

"Puifai? Là bạn gái Type hả?" San mỉm cười hỏi, Techno thực sự muốn đào một cái lỗ chui xuống để thoát khỏi lỗi lầm của mình, nhưng nghe San hỏi thì thế nào cũng phải trả lời mới phải đạo, cậu nhỏ giọng.

"Không có, cô ấy không phải."

"Ồ! Thật sao? Vậy món tôm ngâm nước mắm này có khó ăn không. Sợ là tôm mà ngâm với nước mắm thì sẽ khó ăn?" San mỉm cười hỏi, giọng điệu như thể anh ta đang nói chuyện với mấy người bạn thân. Nhưng Type cảm thấy anh ta không lịch sự tí nào khi trả lời vậy.

"Có người thích có người không thích, có người có thể ăn được một chút, tốt hơn là nên thử."

"Hừm." San trả lời, không chú ý đến giọng điệu lạ lùng của Type, mà chuyển sang Tharn.

"Em đã mở quà sinh nhật anh tặng em chưa?"

Chàng trai từng nói không ghen tuông, không hề ghen một tí gì lúc này đang bóp chặt cái ly thủy tinh, đôi mắt dán chặt vào Tharn, cả hai tai sẵn sàng nghe ngóng, muốn nghe được điều cậu muốn biết.

"Mở rồi, cảm ơn anh San, nhưng năm tới không cần tặng em nữa, thế thì ngại lắm."

"Hahahaha, em nói gì vậy chứ? Từ lâu anh vẫn tặng quà cho em mà."

"Nhưng từ lúc đó đến giờ em đã tặng lại được gì đâu, toàn mời anh ăn mấy bữa nho nhỏ."

"Chà, bây giờ anh lớn rồi, có tiền nên phải mua cho em những thứ ok chứ."

Từ cuộc trò chuyện, có thể thấy người này thân thiết với Tharn và họ quen biết nhau bao lâu rồi. Điều này làm cho Type thậm chí khó chịu hơn. Lúc này, Techno hỏi ra những thắc mắc trong lòng cậu.

"Anh và Tharn quen nhau lâu chưa?"

Lần này, San nhìn bằng ánh mắt kiên định, nhưng thay vì nhìn Techno, anh ta nhìn chằm chằm Type, rồi mỉm cười.

"Chậc, anh biết Tharn từ lúc còn là sinh viên năm nhất. Anh là bạn của Thorn, Thorn giới thiệu anh cho Tharn, vì Thorn sợ em trai mình bị bắt nạt."

"Thằng Tharn? Bắt nạt ạ?" Techno tò mò hỏi, Tharn bất lực, nhưng không ngăn được anh ta.

"Hahaha, Tharn lúc đó chỉ nhỏ thế này thôi." San đưa tay ngang vai so sánh.

"Nghĩ thử đi, Tharn là con lai, đôi mắt của em ấy khác với người khác, nước da của em ấy trắng hơn, em ấy cũng chẳng cao, vậy nên anh trai sợ em mình bị bắt nạt vì khác với mọi người cũng là lẽ tất nhiên, nghĩ vậy nên Thorn đã đưa Tharn đến gặp tụi anh để tụi anh giúp gì được thì giúp."

"Ồ? Thật hả? Có những lúc, một chàng trai đẹp trai như thằng Tharn rất dễ thương!"

"Hahaha, lúc đó em ấy rất dễ thương." Càng nghe, cậu càng có cảm giác khó có thể diễn tả được khi nhìn chàng trai con lai trước mặt, cao lớn, mạnh mẽ, quyến rũ và trưởng thành. Cậu không tưởng tượng ra nổi một Tharn dễ thương.

Cậu nghĩ cậu ta từ khi sinh ra đã đeo lên cái bộ mặt lạnh như băng này rồi

"Qúa lâu rồi, em không còn nhớ gì lúc còn nhỏ hết." Tharn nói.

"Nhưng em muốn nghe! Có hình không ạ?" Techno đã rất phấn khích, cậu ấy rất thích nghe mấy chuyện như vậy mà cậu ấy thậm chí không nhận thấy sự bất thường của bạn mình.

San cười run run hai vai "Muốn có hình hả? Anh sẽ gửi cho em."

"Hahahahaha, thằng Tharn, có phải đàn anh mày lén chụp được lúc may còn nhỏ không?" Techno cười lớn. Nhưng đối với Type, nó không vui chút nào.

Nhưng thể loại đàn anh gì mà đi giữ ảnh của em trai bạn mình?

May là, đến lúc đồ ăn được mang lên, cuộc trò chuyện đã chuyển sang các món ăn trên bàn, điều này làm cảm giác khó chịu của Type giảm xuống.

"Ừmm, món yêu thích của mày." Ngay khi con tôm được lột ra, Techno đưa cho Type, biết cậu đặc biệt thích, San cũng ăn thử, sau đó cũng khen ngon.

"Tiếc là Tharn không ăn được."

"Tại sao?" Type hoang mang hỏi.

"Em ấy dị ứng với tôm."

Không có gì lạ, cậu chưa bao giờ thấy cậu ta ăn cơm chiên tôm.

"Không." Tharn phủ nhận, nhưng cũng không đưa ra lời giải thích nào thêm.

"Tharn không thích mấy món đồ sống, không giống Thorn, chết mê chết mệt với mấy món đồ sống."

"...."

Cả căn phòng tĩnh lặng đến mức nếu có cái kim rơi xuống cũng nghe được, không ai nói gì cho đến khi Type bật cười.

"Ồ? Thật sao? Sao tao không biết mày không thích ăn đồ sống?"

Type nhìn chằm chằm vào người nói cậu ta không thích đồ sống, nhớ lại ngày cậu ta dẫn mình đi ăn sushi sashimi, ngày đó cậu ta ăn rất nhiều, có vẻ rất thích nó. Hóa ra là.... không thích?

Thấy vậy, Tharn lập tức trả lời.

"Tao có thể ăn, tao không ghét."

"Nhưng lúc còn nhỏ mỗi lần thấy nó là em ném đi còn gì!" San hỏi.

"Anh San, đủ rồi, đừng nói nữa." Lần này Tharn gọi tên của San với giọng nặng nề hơn bình thường, Type không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con tôm trên đĩa trước mặt, cảm thấy con tôm này hôm nay không còn ngon như trước, cậu không thể ăn vô nổi, cậu cảm thấy no luôn rồi.

Thành thật mà nói, cậu biết bao nhiêu về Tharn?

Type tự hỏi mình, điều đó khiến cậu nghĩ tất cả là lỗi của bản thân, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu Tharn trước đây, không muốn biết, không bao giờ hỏi, ngay cả khi Tharn nói với cậu, cậu cũng không lắng nghe cẩn thận . Bây giờ có ai đó biết Tharn rõ hơn mình, biết cả những gì cậu ta thích và không thích. Trái tim lại cảm thấy khó chịu.

"Aow! Anh có nói gì sai hả?" San vừa cười vừa nhún vai hỏi.

"Ý em là anh San đừng đùa nữa."

"Cái gì? Anh có đùa đâu!" San trả lời, Type cảm thấy như cậu có thể đấm vào cái người cứ nói nhăng nói cuội này một đấm nếu anh ta còn ngồi đây.

Cậu ghét cảm giác này.

"Tao đi vào vệ sinh một chút." Type nói với Techno, đứng dậy rời đi ngay khi nói xong. Ý nghĩ vụt qua tâm trí cậu.

Chương 36: Danh tính thật.

Type rửa mặt thật mạnh, hy vọng rửa sạch sự tức giận trong lòng, khiến bản thân bớt cáu kỉnh khi quay lại đối mặt với người đó một lần nữa.

Đàn anh của cậu ta hiểu rõ cậu ta hơn cả cậu.

Type muốn làm gì đó để trút nỗi bất bình trong lòng, nhưng có vẻ hơi không phù hợp để mắng San chỉ vì anh ta biết Tharn không thích ăn đồ sống.

"Lần sau chắc chắn phải nói với tao!"

Type lại đỏ bừng mặt, rồi hít một hơi thật sâu.

Quên đi. Miệng của anh ta, anh ta muốn nói gì thì nói, cứ để anh ta nói là được, đúng không? Anh ta muốn tuyên bố có được Tharn, cứ để anh ta nói ra.

Type nghĩ như thế này, có ý định rời khỏi nhà vệ sinh thì bất ngờ thấy ai đó đứng sau lưng mình.

"Em vào đây hơi lâu rồi đó, em không sao chứ?" San hỏi một cách trìu mến, mỉm cười với Type, cậu phải đáp lại nụ cười.

"Không sao đâu anh, chuyện hệ trọng mà."

"Hahaha, đúng thật." Anh ta mỉm cười đi vào nhà vệ sinh, nâng nắp bồn lên, hỏi.

"Mối quan hệ của em với Tharn là gì?"

"... Bạn cùng phòng." Type ngập ngừng, trả lời như vậy, San nhìn cậu một lúc, mỉm cười với cậu.

Nụ cười của anh ta rất ưa nhìn, có tính quyến rũ với nhiều cô gái. Nhưng Type nghĩ anh ta là một kẻ xấu, xấu xa hơn cả Tharn.

"Chỉ là bạn cùng phòng thì tốt." Đây là lần đầu tiên Type muốn hét to với ai đó rằng mối quan hệ của họ còn hơn thế, hét lên rằng cậu ta là của cậu, nhưng cậu vẫn không dám làm vậy.

Nói xong, Type đứng bất động, biết San đã xong cũng như gỡ được khúc mắc trong lòng, anh ta bước tới và rửa tay, ngẩng đầu lên hỏi cậu.

"Vậy em biết gì không? Anh là cái gì của em ấy, là đàn anh cùng trường của em ấy, hay còn là gì khác của em ấy?"

Type không muốn biết chút nào, nhưng cậu không thể từ chối nghe nó, San rửa tay xong rồi đi đến thì thầm vào tai cậu.

"Anh là lần đầu tiên duy nhất của em ấy."

Nói xong, San bước ra khỏi nhà vệ sinh, bỏ lại Type ở đó siết chặt nắm tay đến khi cậu mất đi sự bình tĩnh. Cậu bắt đầu tưởng tượng về cảnh đầu tiên của hai người họ.

Type chỉ biết từ "lần đầu tiên" khiến tim cậu nhói đau.

Đoạn đường từ nhà hàng tới căn hộ cả hai, Tharn thấy bạn trai ngồi im như thóc, hắn kế bên vừa lái xe vừa nói đủ chuyện từ trên trời dưới đất, nhưng chỉ nhận lại một chữ "Hmm.", một lần nữa thăm dò hỏi lại, cậu chỉ dựa vào ghế đằng sau, dường như không muốn trả lời, nhưng ngay khi đến căn hộ, Type bật dậy, nhanh chóng ra khỏi xe rồi đập cửa mạnh đến mức toàn bộ chiếc xe hơi rung lên.

Tình huống cho tay trống biết cậu đang tức giận... hình như rất giận.

"Type, có chuyện gì?"

"...."

Không chỉ không thèm trả lời, mà chàng trai phương Nam vội vã bước lên cầu thang, Tharn thấy vậy cũng nhấc chân ngay lập tức theo sau cậu, vẫn như vậy hoàn toàn im lặng, người trước mặt hắn chỉ nhìn vào bảng hiển thị số tầng, cho đến khi cả hai đã vào căn hộ, cậu không muốn bất cứ điều gì xảy ra ở giữa cầu thang.

Rầm!

Chộp lấy.

"Type, nói chuyện với tao." Tharn đóng cửa phòng lại, chàng trai con lai lập tức nắm lấy vai Thiwat, nhưng cậu chỉ muốn vùng vẫy thoát ra, Tharn không nắm lấy vai cậu nữa.

"Type, trước tiên nói chuyện với tao đã."

"Tao không có gì để nói với mày hết!!!!"

Tharn nhíu mày trước giọng điệu gỏn lọn cộc cằn của cậu, bộ dạng giận đến nỗi hắn phải nghĩ lại xem mình làm sai cái gì.

Thực tế, hắn không nghĩ ra mình làm cái gì sai; thay vào đó, giống như ai đó đã thổi bùng ngọn lửa trong lòng khiến Type điên tiết quay lưng đi.

"Tao xin lỗi vì đã không nói về việc tao không thích ăn đồ sống."

Lần này cậu xoay người lại với đôi mắt mở to khiến Tharn trong giây lát đứng hình, đôi mắt sắc bén đang giật giật dưới hàng mi dày ấy như có thể sắp sửa tóm lấy hắn và xé hắn ra từng mảnh.

"Sao không nói với tao?!" Cái nhìn tức tối đó cũng khiến Tharn cảm thấy có lỗi với cậu, bởi vì bản thân cậu nói ra những lời đó cũng cho thấy cậu đang ghen.

Khi anh San nói về thứ cậu ta thích và không thích khiến Type cảm thấy như cậu chẳng biết gì về bạn trai cả.

Tuy nhiên, ánh mắt và cả nắm tay siết chặt của cậu khiến hắn sợ những lời nói của hắn sẽ khiến cậu vung lên nắm đấm chứ không khiến cậu nguôi giận... Type trong lòng tức giận vì cậu không muốn tin cậu không biết hắn không thích ăn đồ sống.

Việc này cũng khiến chàng trai nhạc sĩ dùng giọng điệu an ủi nói.

"Không phải là tao không muốn nói, mà vì tao có thể ăn được nên không nói."

"Tharn, mày nói dối tao đúng không, mày không thích sashimi đúng không?" Cậu gằn giọng gào lên, Tharn nhăn mặt, nhìn khuôn mặt nghiêm trọng trước mắt một lúc, hắn nhận ra mình nên nói thẳng, hắn gật đầu.

"Ừ, tao không thích."

"Thằng khốn này sao mày không nói với tao! Ngày đó, tao nghĩ mày cũng thích như tao nên tao mới rủ mày đi ăn, nhưng bây giờ mày xem tao như thằng ngu không biết mày tỏ ra rất thích thú chỉ để lừa tao!!!!" Ngay khi nghe câu trả lời, Thiwat lập tức kéo mạnh cổ áo của hắn, đến khi Tharn khẽ cau mày, mở miệng nói.

"Tao không có lừa mày, nếu mày muốn đi ăn thì tao sẽ đi với mày."

"Tao không cần mày suốt ngày tìm cách lấy lòng tao, thằng khốn!!!!" Chàng trai như ngồi trên đống lửa đanh thép nói, từ một tay nắm cổ áo chuyển thành hai tay, khung cảnh hết sức bạo lực, đến cả cái nút thứ hai trên áo Tharn vì lực nắm mà bị bung ra, nhưng cả hai không quan tâm, chẳng nói chẳng rằng mắt đối mắt. Ánh mắt của Tharn dần nguội lạnh.

"Vậy mày muốn tao làm gì?"

"Nói cho tao biết! Mày thích hay không thích gì phải nói tao biết....."

"Vậy mày có nghe không?"

Ợ...

Thực tế là Tharn lạnh lùng hỏi ra một câu chí mạng như vậy khiến Type hiển nhiên không nói được nên lời. Tuy nhiên, bàn tay nắm chặt cổ áo không chỉ miễn cưỡng buông tay, mà còn nắm chặt hơn trước.

"Nhưng lúc đó mày có thể nói, sao không nói!"

"Vậy thì tao nói gì với mày, nói tao không ăn đâu, nói tao không thích ăn đồ sống, nghĩ xem ai là người khó chịu... là mày." Tay trống bác bỏ, bất chấp chàng trai kia đang nghiến răng và cố gắng lấp liếm đi cảm giác tội lỗi. Cậu trông giận như có thể vung lên nắm đấm bất cứ lúc nào, Tharn nghĩ cậu sẽ làm vậy, nhưng thay vào đó, cậu chỉ gằn giọng nói.

"Là lỗi của tao hay mày đang đổ lỗi cho tao?"

"Tao không có nói vậy." Tharn không muốn nhân cơ hội này để nói rõ vấn đề, hắn gần như bình tĩnh nhưng Type thì không bình tĩnh như vậy.

"Nhưng mày đang nói đó là lỗi của tao, ừ, tao không lắng nghe mày, ý mày là tao không quan tâm mày thích gì và không thích gì hay ý mày là tao cũng đếch quan tâm mày làm cái gì."

Tharn thừa nhận hắn đã đau lòng khi cậu nói huỵch toẹt ra như thế mặc dù hắn biết rõ trong lòng cậu nghĩ như thế, giống như có ai đó cầm con dao xoáy vào tim hắn, giày vò cho hắn hiểu ra một điều là dù hắn có cố gắng quan tâm như thế nào, dù hắn có quan tâm Type thế nào thì cậu cũng chưa từng quan tâm hắn nhiều như hắn quan tâm cậu.

Bây giờ Thiwat là một phần của cuộc sống của Tharn, nhưng trong mắt cậu, Tharn không đáng một kg nào.

"Nhưng tao không muốn nghe về chuyện của mày từ tên khốn đó."

Khoảnh khắc nghe cậu nói, câu nói đó đầu tiên chạm tới thâm tâm của Tharn, hắn tự nghĩ về những tháng này hắn đã đấu tranh cho rằng cậu chính là đang ghen tuông, nhưng sự thật phũ phàng như cú tát vào mặt, Type không ghen... Type chỉ thấy bẽ mặt.

"Vậy mày muốn tao làm gì?" Tharn lại hỏi câu hỏi ban đầu, câu nói này khiến người đang nghe cứng lưỡi.

"Mày không được gặp lại thằng kia."

"Mắc gì tao phải làm theo lời mày?" Chàng trai con lai lạnh lẽo hỏi ngược lại.

"Vì tao ghét bản mặt khốn nạn của anh ta." Type cứng đầu nói, cậu lắc đầu khiến người nghe bất động đăm đăm nhìn cậu.

"Không có lí do gì cấm tao không gặp anh San, anh ấy là đàn anh, là bạn của anh tao, tại sao tao lại không được gặp anh ấy chỉ vì mày nói mày không thích anh ấy, rồi cấm tao không được đi gặp anh ấy, mày là ai?" Câu hỏi lúc đầu khiến Type nguôi ngoai trong giây lát, rồi hai bàn tay cậu siết chặt lại đến khi Tharn bắt đầu cảm thấy khó thở, hắn để hai bàn tay to áp vào bàn tay cậu, sau đó cố gắng kéo tay cậu ra khỏi cổ áo hắn.

"Tao... mày không cần biết lí do tao ghét anh ta, mày chỉ cần biết tao ghét chính là ghét!"

"Cũng giống như bản thân mày cảm thấy không cần phải tò mò về vấn đề của tao, đúng không?" Lần này, Tharn lại như thẩm vấn, vòng về việc mà ban đầu hắn muốn biết, điều này cũng khiến khuôn mặt của Type đỏ bừng vì lo lắng, khuôn mặt cậu đỏ ửng, nhưng chắc chắn không phải vì ngại ngùng.

"Thằng Tharn, tao cảnh cáo mày không được gặp lại anh ta!!!!" Chàng trai phương Nam cao giọng để chàng trai cúi đầu nhặt chìa khóa nhìn lên, hắn bình tĩnh hỏi.

"Nếu tao không làm theo thì sao?"

Phải, tại sao hắn phải nghe lời cậu, tại sao phải cắt đứt mối quan hệ của hắn với đàn anh mà hắn tôn trọng?

Câu hỏi khiến Type nở một nụ cười quỷ dị, cúi xuống gần nói:

"Mày cứ làm đi rồi tao với mày chia tay!"

"...."

Tharn thừa nhận là tại thời điểm hắn như bất động đứng đó, tay nắm tủ gần như sắp rơi khỏi tay hắn, nhưng trong khoảnh khắc cơn giận đột ngột bùng lên không thể kiểm soát, khuôn mặt lạnh lùng của hắn chỉ biểu lộ duy nhất một cảm xúc bình tĩnh, thậm chí không quay đầu lại nhìn chàng trai nói ra câu nói chia tay.

Có phải cậu dễ dàng muốn chia tay với hắn như vậy chỉ vì hắn không chịu nghe lời? Có phải đó là những gì cậu gọi là cố gắng để hiểu hắn hơn?

Chàng trai đặt đồ lên chiếc ghế dài nghĩ thầm, lặng lẽ nhặt chiếc khăn rồi bước đi như muốn kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng trước khi vào phòng tắm, Tharn liếc nhìn chàng trai vẫn đứng bồn chồn ở ngưỡng cửa, trong sự thất vọng lấp đầy... hắn nói.

"Mày cấm tao gặp anh San, nhưng mày nên biết, anh San biết rõ hơn mày là tao rất ghét nghe đến chữ chia tay."

Tharn chỉ thầm cười nhạo bản thân đáng đời, sau đó đi vào phòng tắm vì hắn cần phải trấn tĩnh tinh thần trước khi đối mặt với chàng trai đang tức giận này một lần nữa.

Nếu hắn tiếp tục nói chuyện với cậu bây giờ, cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả chia tay.

Chàng trai con lai nhắm mắt suy nghĩ, đưa tay lên ôm ngực vì... trái tim đau đến mức nghẹt thở.

Kim giờ của đồng hồ chỉ vào số mười, nhưng bóng tối và sự im lặng bao trùm căn phòng của hai chàng trai, mặc dù bình thường bây giờ vẫn còn quá sớm để đi ngủ, Thiwat không thể làm gì khác hơn là nằm một bên giường, quay lưng lại với người đang ngủ kia.

Những người căng thẳng trước khi đi ngủ hoặc ngủ sau nửa đêm sẽ không tốt cho sức khỏe và bị lâm vào tình trạng thiếu ngủ ngày hôm sau, nhưng càng nghĩ về cuộc cãi vã, Type càng không thể ngủ.

Cậu biết miệng cậu rất độc địa, nhưng cậu thực sự không muốn nói những điều như thế.

Type nhớ rõ cậu đã cảm thấy như thế nào một giờ trước, bực mình, tức giận, buồn bã vì chỉ đơn giản là khi nghĩ về lời nói dứt khoát cương quyết của đàn anh kia, miễn cưỡng nói thẳng ra thì cậu biết cậu ta và anh San đã từng có mối quan hệ hơn cái mối quan hệ gọi là tình anh em.

Anh ta nói lần đầu tiên duy nhất, sao cậu không hiểu được những lời đó có nghĩa gì chứ.

Tharn từ lâu đã kể lần đầu tiên của cậu ta trao cho một đàn anh, người đã giúp đỡ cậu ta vào câu lạc bộ âm nhạc, bây giờ cậu biết anh ta thật sự là tên khốn, nhưng không biết tại sao anh ta không nói trước mặt cậu ta, nhưng cậu nghĩ....

Có lẽ vì không muốn làm ra hành động ngu ngốc.

Những thằng bồ cũ của Tharn, con mẹ nó, có khi nào mà Tharn tán tỉnh tụi nó đâu.

Luôn tự nhủ cậu sẽ không nhàm chán và ghen tuông đần độn như những cô gái ngu ngốc kia, nhưng thực tế, cậu đã đùng đùng nổi giận như đám con gái khi biết Tharn lúc trước đã ngủ với thằng đó.

Không thể nào, không thể nói cho Tharn biết cậu đang nghĩ gì, cậu đang cảm thấy thế nào, không thể bị cậu ta nhìn thấu, vì suy nghĩ đó sẽ khiến cậu ta đắc chí, cậu ta sẽ luôn mồm nói cậu mới là người sai.

Nếu mày gặp lại anh ta, chúng ta chia tay!!!

Cậu không muốn nói như thế, cậu không muốn chia tay, cậu không muốn Tharn làm vẻ mặt đó.

Trở lại lúc đó, ngay cả thằng đần nhất thế giới cũng biết cảm giác khi ở vị trí của Tharn khi cậu ta nói cậu ta đau.

Ok, Thiwat có thể đã đau lòng vì sự thật là đàn anh hiểu rõ bạn trai cậu hơn cậu, nhưng điều đập vào mắt là nụ cười tự châm chọc cộng với cái nhìn lạnh lùng rõ ràng cho thấy sự thất vọng của cậu ta. Đau lòng không kể xiết, điều đó làm cho sự bực tức trong một giây gần như biến mất ngay lập tức, sau đó được thay thế bằng cảm giác tội lỗi.

Tội lỗi như ngày cậu vào kí túc của Puifai.

Má.

Càng nghĩ về nó, Type càng lăn lộn trở người liên tục, nhưng không ngủ được, chàng trai phương Nam liếc nhìn chàng trai đang ngủ, nhìn vào tấm lưng rộng, cứng cáp mà cậu dùng hai tay ôm chặt nhiều lần, nhiều lần cũng để lại vết hằn trên lưng cậu ta, nhưng trước đây chưa bao giờ cảm thấy cậu ta như một tảng đá lạnh đến rét thế này.

Không, những thứ Puifai làm cũng giống như Tharn thôi.

Tharn, tao không thích như vậy!

Chỉ nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, cậu cảm thấy sự lạnh lẽo này còn lạnh hơn băng Bắc Cực, giống như muốn khiến tim cậu ngừng đập, cậu hít sâu một hơi rồi hỏi.

"Thằng Tharn, mày ngủ chưa"

"..." Cậu ta không trả lời, nhưng Type cũng biết Tharn cũng không ngủ được, bởi vì nếu cậu ta ngủ rồi cậu ta cũng không có giữ nguyên một tư thế nằm sát mép giường như vậy đâu.

Nghĩ vậy, người bỏ xuống thể diện đã nhích cơ thể tới gần để dựa sát hơn vào người bên cạnh cho đến khi... vai cậu áp vào tấm lưng rộng kia.

Bây giờ Tharn nằm quay lưng ra, trên lưng là Thiwat áp chặt tới, nhưng đủ gần để cảm nhận nhiệt độ da của cậu ta, trong phút chốc, chàng trai phương Nam nghiến răng nói.

"Tao xin lỗi."

Thỉnh thoảng cậu sẽ là người mở lời xin lỗi.

"..." Lại rơi vào tĩnh lặng.

"Thằng Tharn, tao xin lỗi, quay qua đây nói chuyện với tao." Type vẫn đang cố gắng, thực sự lưỡng lự xem nên xoay cậu ta lại rồi ôm cậu ta không, nhưng nó quá tự phụ, vì vậy cậu nhẹ nhàng dùng vai đập đập lưng cậu ta.

"Khụ." Tharn thở dài đáp lại, tiếng thở dài này khiến người nghe chán nản theo.

"Tao không có ý đó, tao không muốn chia tay với mày, tao chỉ trượt lưỡi thôi."

"Vậy sau này mày sẽ trượt lưỡi bao nhiêu lần nữa? Rồi một ngày nào đó tao có thể bị mày bỏ rơi." Cậu ta lại dùng câu hỏi như tra khảo, giọng nói điềm tĩnh đến nỗi cậu không nghe ra cảm xúc gì, nhưng những lời nói ra khiến người nghe chết lặng.

"Tao không nói như thế nữa." Thiwat dịu giọng nói, bây giờ vấn đề của anh San đã được đặt sang một bên, khiến tên khốn Tharn mềm lòng đã đủ khó nhọc rồi.

"Còn như thế nữa không?" Cậu ta hỏi với giọng nói hoài nghi khiến chàng trai phương Nam nghiến răng.

"Mày muốn tao nói nữa không!" Đến nỗi cậu phải nâng cao âm vực lên một chút, cho đến khi một tiếng thở dài vang lên.

"Đi ngủ đi, sáng mai tao có tiết." Tharn cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng không nói rõ ràng với Type, điều đó cho thấy cậu ta vẫn còn giận cậu, nếu không thì cậu ta sẽ chịu quay lại nói chuyện, chàng trai tự tin như cậu thậm chí còn cảm thấy tệ hơn cái lúc muốn đập đầu thằng bạn chết dẫm Techno vào tường, cũng là nó chỉ đường đến nhà hàng, còn cả thằng đàn anh khốn kiếp San nữa.

Nhưng, khi tay trống cắt ngang, cậu không thể làm gì khác ngoài liếc nhẹ tấm lưng rộng vững chãi đó, vươn tay tới có ý định ôm cậu ta, nhưng... lại buông tay xuống, nói với giọng điệu hối lỗi.

"Tao thật sự biết lỗi rồi, tha lỗi cho tao."

Điều cuối cùng có thể nói là thế này, rồi cậu nhích sang một bên, nằm ngửa ra, nhưng dù cậu có cố ép mắt mình ngủ thế nào, tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là San thì thầm vào tai cậu.

Tharn đã từng ôm anh ta ngủ.

"Ơ, tao nghĩ dùng bài này ok đấy, mày nghĩ sao, Tharn."

"...."

Trong phòng tập nhạc pop, tất cả các thành viên mới của ban nhạc vừa thành lập đã đến buổi tập trong kỳ nghỉ, nhưng trong lúc bài hát đang được thảo luận, tay trống đẹp trai thay vào đó ngồi im lặng, chỉ cau mày thật chặt khiến cậu ca sĩ tên Nam phải quay sang nhíu mày lo lắng.

"Thằng Tharn, sao vậy?"

Tae...... Tay guitar sinh viên năm nhất, người đang chuẩn bị nhạc cùng những người khác, lên tiếng hỏi.

"Phải đó, em trai, từ lúc bước vào em đã ngồi đó lặng thing rồi."

Song.... Một đàn anh, có vị trí tay chơi bass, cũng tò mò hỏi.

Còn câu hỏi của giọng ca chính Lhong dường như là cái gãi đầu bối rối, mọi người lắc đầu biểu hiện không ai biết chàng trai chơi trống đẹp trai của ban nhạc có chuyện gì, nhưng trong một khoảnh khắc Lhong lộ ra một nụ cười xấu xa, Lhong đưa tay lên môi để bảo mọi người im lặng, rồi nhón chân đứng cạnh Tharn.... Ngay cả khi đứng gần như thế này Tharn vẫn không để ý.

Sau đó, Lhong cúi đầu xuống tai hắn.

"Thằng Tharn..."

Má nó!

"Chết tiệt, thằng Lhong, thằng quần mày đang làm cái quái gì đấy!"

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tharn giật mình hét lên, hắn quay lại nhìn thằng bạn, việc này khiến Lhong bật cười, sau đó nặng nề vỗ vai hắn.

"Có chuyện gì với mày vậy, bọn tao hỏi mày tám kiếp trước mà mày cứ ngồi đó thơ thẩn không ừ hử tiếng nào." Câu nói khiến tay trống quay lại nhìn xung quanh căn phòng, sau đó thấy bạn mình lẫn đàn anh đang nhìn chăm chú vào hắn, hắn xua xua tay.

"Suy nghĩ chút việc thôi, bắt đầu tập thôi, chúng ta chỉ mượn phòng được một tiếng." Tharn đổi chủ đề vì hắn không muốn làm người khác lo lắng, nhưng dường như không qua mắt được thằng bạn tốt của hắn khi cậu ấy đi đến cạnh bên nhẹ nhàng hỏi.

"Mày bị sao vậy?... Vướng mắc chuyện tình yêu à?" Chàng trai con lai lắng nghe một lúc, ngước nhìn thằng bạn rõ mồn một lịch sử tình trường của mình, rồi quyết định lắc đầu.

Lần này cho tao xin lỗi, tao không thể tiết lộ cho mày được.

"Không có gì."

"À, không có nghĩa là không có, nếu có gì đừng quên nói với tao nếu mày muốn, man, đừng quên tao là bạn mày đấy." Lhong không cần suy nghĩ đáp lại, vỗ nhẹ vào vai hắn rồi từ từ bước đến vị trí cố định của cậu ấy, dường như Tharn cũng cảm thấy nhẹ lòng vì cảm giác tội lỗi khi không chia sẻ với thằng bạn không là gì nếu so sánh với chuyện xảy ra tối qua.

Bây giờ hắn thừa nhận điều khiến hắn bận tâm là câu nói ...Tha lỗi cho tao... hắn đã mềm lòng, ngay lập tức muốn xí xóa hết mà tha lỗi cho cậu, nếu không phải hắn tự nói với bản thân, nếu lần này hắn không cứng rắn, Type sẽ lặp lại câu đó một lần nữa.

Lần này cậu biết sai, vậy lần sau thì sao?

Tại sao hắn phải yêu một người xấu tính, xấu tính đến như thế?

Cuối cùng, Tharn chỉ thở dài, quay lại tiếp tục nỗ lực hết mình cho buổi tập, vì anh Kong đã nhiều lần hỏi về việc đến quán rượu của anh ấy để luyện tập, vì vậy khi nghĩ về ai đó, hắn càng phải tập trung vào việc thắng trong cuộc tranh cãi này, ai đó, người bây giờ liệu có biết hắn đau và thất vọng thế nào với lời nói đó hay không.

Khi Tharn về căn hộ thì đã gần chín giờ, đối phương hình như đã về được một lúc, vì Type bây giờ mặc quần lửng và áo ba lỗ đang ngồi trên chiếc ghế dài ôm điện thoại, như vậy lúng túng đến mức hắn phải tránh việc để đồ lên bàn, sau đó định đi ngang qua cậu tới phòng tắm.

Từ sáng cậu đã muốn nói gì đó, nhưng cậu lại không nói.

Cho đến khi hắn mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, trên cổ còn quấn ngang cái khăn.

"Mày ăn gì chưa?" Tharn quay đầu lại nhìn người hỏi, thấy chàng trai phương Nam vẫn đang nghịch điện thoại.

"Ăn tối với bạn trong ban nhạc rồi." Tay trống nói như vậy, đối phương lập tức hỏi thăm.

"Ban nhạc của mày?" Sự lặp đi lặp lại mấy câu hỏi từ hôm qua khiến chàng trai con lai thở dài.

"Tao kể với mày rồi, tao thành lập một ban nhạc mới trong kỳ nghỉ, hiện đang trong thời gian tập luyện." Nói xong, Tharn bước ra mở tủ lạnh, lấy bình nước rót vào cốc, nhưng khi hắn nhấc cốc lên, mắt chạm tới cái túi nhựa đặt trên tủ.

"Cái này là cái gì?"

"Bữa sáng của tao!" Cậu thốt lên, Tharn chỉ nhún vai, không hy vọng nó dành cho hắn, nhưng sự tò mò thôi thúc hắn mở túi để xem, và thấy... mì ống.

Mì ống vàng nhạt của Ý và giấm trắng được bỏ trong hai bịch riêng biệt, rau tươi và salad trộn ở một góc của hộp, nó tươi đến nỗi không nên để đến sáng mai, bởi vì lúc đó rau sẽ bị héo, thắc mắc khiến hắn phải quay lại nói với người đang ngồi.

"Ngày mai nó sẽ hư đó...."

"Ừ, tao biết rồi!!!! Của mày đấy! Mày nói thích spaghetti còn gì." Chàng trai cứng miệng cuối cùng cũng chịu nói ra, đến đỗi Tharn phải quay lại nhìn vào mặt cậu, nhìn thấy cậu đang nhăn nhó khó chịu, nếu hắn vui vẻ mang nó đến đó ăn, cậu sẽ thấy thoải mái, nhưng bây giờ một bụng của hắn đã bị lấp đầy bởi đồ ăn khi nãy, vả lại hắn còn đang giận Type. Vì vậy, một túi toàn bộ thức ăn vẫn được nhét vào tủ lạnh, sau đó hắn lấy cốc nước, đi đến mở laptop.

Thái độ làm cho chàng trai ngồi trước TV nhíu mày, nhích người một chút, sau đó đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

Trong nháy mắt, Tharn nghĩ cậu có thể giận đến mức ra ngoài rồi qua đêm với bạn, nhưng không, cậu lôi ra một bộ đồng phục của trường, bước tới đứng cạnh bàn.

"Của mày." Type đặt chiếc áo lên bàn, sau đó quay lại ngồi trước TV, Tharn giật mình chộp lấy nó.

Đó là đồng phục hắn mặc hôm qua.... nút bung ra đã được may vào.

Bây giờ tay trống đã bắt đầu chắc chắn một điều... Type đang dỗ hắn.

Nhưng với những gì hắn đã thấy lúc trước, hắn lại suy nghĩ khác, chối bỏ ý nghĩ người như Type làm sao chịu xuống nước trước, hắn đặt cái áo lại chỗ cũ, sau đó ngồi xuống làm bài tập, một lúc sau tắt máy tính, sau đó quay lại nằm xuống giường chờ đợi.

Tự hỏi cậu sẽ làm gì tiếp theo.

"Thằng Tharn, mày đi ngủ đấy à, còn chưa tới mười giờ." Người nghe cố gắng kiềm lòng không trả lời, để đối phương từ phía bên kia giường thấy hắn chỉ đang ngủ ngon.

"Thằng Tharn, mày tức giận đến mức nào chứ, tao đã thừa nhận tao sai rồi mà." Giọng nói buồn bã của cậu, nhưng người nhớ ra sự đau lòng chỉ lặng lẽ nằm yên như đang ngủ.

Tâm trí thúc giục muốn ôm cậu vào lòng, nhưng một tâm trí khác tự nhủ hắn không thể làm vậy.

Ngay khi cậu im lặng, hắn cũng im lặng, rồi cậu đứng dậy khỏi giường, để Tharn cũng chỉ tự cười.

Cậu chỉ đến thế thôi.

Người nằm trên giường với hai mắt tỉnh như sáo cố gắng ép mình ngủ, mặc dù tinh thần nhắc nhở bản thân nhiều lần là tự hắn cho rằng bản thân mình quan trọng.

Vụt.

"Tao xin lỗi."

Nhưng chàng trai vừa đứng dậy khỏi giường lại quay trở lại, nhưng cậu không chỉ đơn giản là đến cạnh giường, vì hai cánh tay của Type quấn quanh eo Tharn, mặt cậu cúi xuống chôn trong gáy hắn, cậu hối lỗi nói.

"Tao xin lỗi, tao không nói vậy nữa." Cậu thở hổn hển, siết chặt hai tay quanh eo và rúc đầu vào cổ hắn.

"Tao có một cái miệng toàn nói lời rác rưởi, cái miệng độc địa, tao đã giận cá chém thớt lên mày, tao biết tao sai, nhưng tao thật sự không muốn chia tay với mày a? Tharn, tao xin lỗi, xoay qua nói chuyện với tao đi." Nhưng Type vẫn là Type, luôn thất thường như vậy, chàng trai con lai mở mắt nhìn vào bức tường trước mặt, cảm thấy sự ấm áp của cánh tay cậu quanh eo, hắn đặt tay lên tay cậu.

"Không muốn chia tay thì sao lại nói thế?"

"Tao nói nhanh nên trượt lưỡi." Chàng trai phương Nam phản bác, Tharn phải nói lại.

"Thử nghĩ xem từ miệng tao nói tao muốn chia tay với mày... ôi, khỏi bận tâm, mày cũng không đau lòng muốn chết như tao."

Tách.

"Sao mày nói vậy chứ thằng chó này?!"

Nhưng, chỉ nói thế thôi, chàng trai đang ôm chặt lưng hắn xù lông, kéo lưng Tharn khiến hắn nằm ngửa ra, hai tay siết chặt vai hắn, đôi mắt cực kỳ sắc bén tức giận lóe lên, cậu hỏi lại lần nữa.

"Sao mày nói như thể tao chẳng quan tâm cảm xúc của mày hả?"

"Đúng không?" Tharn nâng khóe miệng, hơn nữa cảm thấy đối phương nắm càng chặt vai hắn.

Sau đó, các chàng trai phương Nam như bùng nổ.

"Nếu tao không quan tâm cảm xúc của mày, tao không ở đây để dỗ mày đâu, thằng ngu này, mày nghĩ tao mua đồ ăn tối cho mày làm gì, rồi còn cất công chạy tới lui tìm tiệm sửa đồ nhờ người ta may vô giùm, ha, mày nghĩ tao làm điều này được gì cho tao? Tao ở đây xin lỗi mày vì tao không quan tâm cảm xúc của mày là cho có lệ à? Thằng bạn trai khốn nạn!!!" Nói xong, chàng trai vừa hét lên thất vọng há miệng thở hổn hển.

Sau đó... cậu tựa mặt vào vai hắn.

"Nếu tao không có tình cảm với mày, tại sao tao phải suy nghĩ nhiều về mấy điều mà thằng khốn đó nói?" Cái nhìn khiến Tharn đưa tay lên vuốt đầu chàng trai đang tỏ tình cho hắn nghe, mặc dù lời nói của cậu khiến hắn hơi nhíu mày.

Lời nói của ai, nói gì cơ.

"Tao không thực sự muốn chia tay với mày, nếu không tao chẳng ở đây dỗ mày đâu!" Type lại hét lên. Nhưng thay vì ngẩng đầu nhìn hắn, cậu chỉ dựa đầu vào vai hắn, tay xoa xoa xung quanh, khiến Tharn phải kéo cả người cậu ngã xuống, ôm chặt lấy cậu.

"Mày không thích tao lạnh lùng với mày?"

"Đừng như vậy nữa."

"Vậy lần sau phải dỗ dành trái tim tao nhiều hơn đấy." Bây giờ Tharn thừa nhận cậu cũng rất nhẹ nhàng với người cậu yêu.

Cậu sẵn sàng giữ chặt hắn thế này ngụ ý rằng cậu sẵn sàng làm tất cả những điều đó để khiến hắn suy nghĩ lại, cho thấy hắn cũng đã lấy đi một phần trái tim cậu rồi.

"Nhớ cho tao, tao không muốn nghe lời chia tay lần nào nữa."

Hừm.

Thiwat chỉ có thể gật đầu qua vai hắn, thở dài nhẹ nhõm.

"Tao tha lỗi cho mày." Mặc dù cứng rắn là để cậu nhớ kĩ trong lòng, thực sự không làm vậy nữa, thưc tế, Tharn đã thua Thiwat ngay từ đầu.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, vai cậu, hắn nở một nụ cười ngu ngốc.

Dễ thương.

Làm sao người khác có thể tìm thấy một người dễ thương như Type chứ?

"Nhưng mày cũng phải xin lỗi tao."

Trước khi hắn suy nghĩ xong, Tharn nhướn mày, vì sự đáng yêu dường như không còn là sự đáng yêu nữa, cậu ngồi thẳng lên nhìn xuống, đôi mắt tàn bạo, giọng điệu cộc lốc và gắt gỏng đến mức hắn phải hùng biện hỏi lại.

"Xin lỗi cái gì?"

"Về cái người tên anh San."

"Tao đã nói với mày anh ấy là đàn anh mà tao tôn trọng, tao không gặp anh ấy làm sao mà được." Chàng trai con lai một bên giải thích một cách chính đáng, nhưng thay vào đó, đôi mắt của Type lóe hơn trước.

"Không! Là mày đã từng ngủ với anh ta!!!!"

"Ah!!!"

Tharn, người không nói nên lời, nhìn ánh mắt lóe lên của chàng trai đang nhìn chằm chằm vào hắn cho đến khi hắn buột miệng hỏi.

"Sao mày biết?"

"Vậy là sự thật?!!! Mày thật sự ngủ với anh ta, khốn nạn!!!"

Hòa giải còn chưa tới năm phút, Type lại kiếm gì đó khơi dậy cuộc chiến, nhưng lần này, Tharn đứng hình, vì hắn không có lời nào giải thích mang tính an ủi cả, chỉ có thể trả lời.

"Chậc, anh ấy là người đầu tiên của tao."

Câu trả lời đã khiến Type nhìn chằm chằm vào mặt hắn như thể hắn một lần nữa mắc phải một sai lầm lớn.