"Chỉ cần 1 bath đã đủ để xem vợ con rắn, 1 bath là đủ vui vẻ xem vợ rắn, chúng ta có thể chạm vào và vuốt ve nó, nhưng đừng chọc vào lỗ đó...không được chọc vào trong...không được chọc vào trong...! Wow!!!! ( Đây là bài hát và không thể hiểu nổi bài hát kiểu gì luôn :)))...Mọi người đã có thời gian giải trí...đây là thời gian cho đội cổ vũ. Từng sinh viên năm nhất đang nhảy bằng cả trái tim và bước chân của họ. Đó là để họ giải tỏa căng thẳng từ hình phạt đứng vắt chân trong 5 phút của P'Waugh khiến chân họ tê liệt. Nhưng bấy nhiêu đó chẳng thể cản trở được việc nhảy nhót hăng hái khi có cơ hội. Nếu những P'Waugh đã quá gay gắt thì chứng tỏ họ cũng phát điên lên rồi, đội cổ vũ được bảo dừng lại.
- Được rồi, kết thúc buổi họp tại đây! Những ai sẽ tham gia "Freshy Game" hãy tới đăng kí tại phòng thể dục lúc 7h tối!Lời nhắc nhở cuối là để lũ nhóc không quên sự kiện quan trọng sắp diễn ra, Freshy game. Đó là 1 giải đấu giữa các khoa trong trường, cũng đã có nhiều người chiến thắng và họ đã phải tập luyện nhiều tháng cho sự kiện lần này.Kongpop đã sẵn sàng đi khi cậu nhìn đồng hồ chỉ 18h30'. Cậu muốn tìm gì đó để ăn nhưng chưa kịp đi đã nghe ai đó gọi.- Này, Kong, khoan đã!Aim, bạn thân của cậu gọi từ đằng sau. Cậu quay lại và chờ Aim tới gần trước khi cậu ta hỏi:- Rảnh không? Tao muốn đăng ký vào đội bóng rổ, mày tham gia luôn nhá!Không có gì lạ khi Aim hỏi cậu, mặc dù trông cậu thế này thôi nhưng cậu đã là 1 cầu thủ bóng rổ ở đội tuyển của trường cũ. Sau giờ học Kongpop đều giúp cậu tập, và hầu như mọi lần họ đều gọi thêm vài người vào chơi cùng cho vui. Dù chỉ để cho vui nhưng nhưng các cậu chơi khá tốt và có thể giành chiến thắng trước các khoa khác được, vì thế Kongpop đồng ý ngay.- Được, nhưng tao muốn đi ăn đã. Mày đi cùng không?Kongpop luôn tin rằng khi ăn no, cậu sẽ thể hiện tốt nhất kĩ năng của mình. Vì thế cả 2 đã đi ăn để bù lại năng lượng mất đi lúc trong phòng cổ vũ.Ăn xong cũng là lúc cả 2 nhận ra đã muộn, họ vội vàng chạy về phòng thể dục. Khi ở trong đó họ thấy rất nhiều người đang chờ đợi, hầu hết đều tới từ khoa Kỹ thuật. Không chỉ có mỗi sinh viên năm đầu mà cả những khóa trên cũng có mặt. Anh Minnie cũng tới và vừa nhìn thấy Kongpop anh ấy đã sán lại ngay.- Ôi Kongpop à, lâu quá mới thấy cưng đó. Chế nhớ cưng nhiều lắm cơ!- Chào anh! Bạn em v�� em đang ở đây để đăng kí vào đội bóng rổ!Cậu đưa tay chào và cúi đầu như 1 quý ông lịch sự, nhưng câu trả lời đó người kia lại chẳng muốn nghe.- Gì cơ? Cưng muốn đăng kí vào đội bóng rổ sao? Cưng còn phải thi Hoa khôi và Nam khôi đó. Cưng xử lý sao đây?Ơ, đúng thế, cậu đã quên rằng bên cạnh các trò chơi và các gian hàng, sự kiện nổi bật nhất là cuộc thi "Hoa khôi và Nam khôi" của trường. Và người vô tình được cử làm đại diện khoa chính là Kongpop. Anh Minnie đã sử dụng sự quen biết của mình để Kongpop trở thành đại diện khoa mà không cần phải trải qua tuyển chọn gì cả. Vì thế, bạn của cậu đã tìm hiểu về người thi Nam khôi và thấy bức ảnh cùng bài phỏng vấn Kongpop trên trang web của trường. Aim cũng chợt nhận ra điều đó lúc này.- Thôi, mày đừng đăng ký nữa, tao quên mất mày phải thi Nam khôi!Kongpop lắc đầu không đồng ý, cậu đã ở đây và cậu không muốn lãng phí thời gian của mình. Cậu quay sang hỏi xin phép anh Minnie.
- Nếu em chỉ chơi hỗ trợ bạn mình, sẽ không sao chứ ạ?- Ừm, nếu chỉ là chơi hỗ trợ thôi thì không sao. Cưng có thể chơi vài phút để tăng rating cho cưng...Cưng có nghĩ tới ý tưởng về phần thi tài năng của mình trước những người khác không?Đây cũng chính là điều cậu đã quên, cuộc thi Nam khôi và Hoa khôi không chỉ dựa trên vẻ ngoài mà còn dựa trên tài năng của họ nữa. Mỗi thí sinh phải trình diễn tài năng trong 5 phút, thậm chí là trong 5 giây thì cậu vẫn chưa có ý tưởng gì cả. Nhưng khi cậu nhìn anh Minnie đang tràn đầy hy vọng bên cạnh, cậu không còn lựa chọn nào ngoài nói dối.- Em chưa quyết định làm gì nhưng em đã có vài ý tưởng trong đầu rồi!- Ồ! Nhanh chóng chọn ra 1 đi, nếu cưng không thể chọn được hãy nói với chế. Chế sẽ giúp em chọn, năm nay chế sẽ giúp em giành chiến thắng cuộc thi này. Đừng lo gì cả, cứ tin chế đi!Minnie nói với sự tự tin như thể anh là huấn luyện viên hoa hậu vậy. Kongpop chỉ biết cười trừ...cậu chẳng lo gì cả. Thật sự cậu chẳng quan tâm đến danh hiệu Nam khôi này. Nếu cậu biết nó rắc rối thế cậu đã chẳng tham gia.- Chúng ta đi đăng ký đã không muộn mất!Aim đưa cả 2 trở về với ý do ban đầu họ tới phòng thể dục, Kongpop đành phải xin lỗi anh Minnie. Họ nhìn quanh tìm bàn đăng ký, không khó để thấy vì có khoảng 10 sinh viên năm nhất đang đứng đó. Còn có cả những nhân viên nữ đang đọc tên từng người. Cả 2 bước tới mục tiêu chính của mình, thế nhưng có tiếng đ��ng đằng sau họ. Kongpop quay lại xem tiếng động bắt đầu từ đâu và cậu lặng đi khi thấy đó là ai.Các sinh sinh viên năm ba của khoa Kỹ thuật, tất cả đều là sinh viên nam và có khoảng 10 người bước vào phòng thể dục. Ngay cả khi khuôn mặt của họ là vô cảm, các sinh viên trẻ vẫn bị áp lực chỉ bằng cách nhìn của họ, tất cả đều nhường chỗ cho các sinh viên khóa trên.Thậm chí nếu Kongpop không quen thuộc với 1 số khuôn mặt thì cậu đã nghĩ họ từ các khoa khác nhau. Và người dẫn đầu là người cậu quen biết - người đứng đầu P'Waugh, Arthit. Kongpop nhìn Arthit dẫn bạn bè anh lên chỗ những nhân viên nữ đang gọi tên. Sau một lúc, các chị ấy nói với mọi người trong phòng thể dục:- Các sinh viên năm đầu đã đăng ký trò chơi, đi theo lối này!Không cần biết lý do, các sinh viên năm đầu tiên biết rằng sự xuất hiện của sinh viên năm ba không phải là điều tốt. Và những gì họ nghĩ đều đúng. Kongpop và Aim bước đến nhóm có khoảng 30 sinh viên năm nhất, và họ nghe thấy tiếng chế giễu của các đàn anh.- Đây là tất cả sao?- Nhìn chúng đi, chúng không làm nổi đâu!- Tôi cũng nghĩ không nổi!Lời giễu cợt của họ làm cái sinh viên năm nhất tái mặt, tuy nhiên họ vẫn ngồi tại chỗ. Người đứng đầu P'Waugh cuối cùng đã bước về phía trước và nhìn qua các sinh viên năm nhất trước khi bắt đầu nói bằng một giọng nghiêm trọng.- Lý do chúng tôi gọi các bạn lại không phải để giúp các bạn luyện tập hay cho các bạn lời khuyên nào. Đó là những điều các bạn phải tự làm. Lý do chúng tôi ở đây hôm nay là để cho các bạn biết ở tất cả những trò chơi, khoa Kỹ thuật không bao giờ thua! Chúng tôi luôn ở vị trí số 1! Vì lý do đó, đừng để tôi không nhìn thấy điều này ở khóa các bạn!Một khi anh đã nói, tất cả các sinh viên năm nhất đều im lặng, tất cả hiểu anh không ở đây để nói về thành tích vẻ vang lúc trước mà anh ở đây để gây áp lực lên họ. Đó là cách muốn ám chỉ các sinh viên năm nhất phải giành được chiến thắng, dù Freshy Game chỉ là chơi cho vui đi nữa. Các trò chơi này vốn chỉ để giao lưu với khoa khác, đó là lý do mà hầu hết mọi người đều biết. Có 1 sinh viên năm nhất đã đứng lên nói ý kiến của mình:- Không phải Freshy game được tổ chức để gắn kết các khoa ạ? Chúng ta chỉ cần tham gia để trải nghiệm dù thắng hay thua, không phải sao ạ?Arthit quay sang nhìn nơi giọng nói phát ra. Anh thấy Kongpop vẫn đang ngồi, ban đầu anh còn tưởng Kongpop sẽ cố trở thành anh hùng lần nữa cơ, hóa ra lại là 1 sinh viên năm nhất ở gần anh. Anh không biết hết tất cả các khuôn mặt, anh chỉ biết 1 phần trong khoa anh thôi. Nhưng từ vẻ ngoài của thằng nhóc kia anh thấy rằng nó không ngại nói thẳng ra với đàn anh. Anh Prem bước lên và hỏi vặn lại thằng bé:- Nếu mà đó là những gì cậu có thể nghĩ thì sau đó cậu nên về nhà mà bú mẹ đi! - Cái quái gì! Tôi chỉ hỏi thế, sao tôi phải về?Khuôn mặt người bị sỉ nhục đã trở nên khó chịu, có thể thấy cậu ta không dễ dàng tỏ lòng kính trọng đàn anh của mình đâu. Người nói với cậu ta chỉ thẳng vào cậu ta và hét lên:- Này! Ngồi xuống! Cậu không biết ai là đàn anh, ai là đàn em à? Trừ khi cậu muốn điều gì khác!- Bỏ ra! Tôi có đủ dũng cảm, không thể chỉ vì tôi là sinh viên năm đầu mà tôi chịu thua anh đâu!- Cậu nói cái quái gì?Bàn tay nắm chặt giơ lên cùng tiếng hét và di chuyển rất nhanh về phía cậu nhóc kia như thể anh sẵn sàng để bắt đầu đánh nhau. Arthit nhanh chóng kéo bạn mình lại rồi quát to:- Dừng lại! Prem, bình tĩnh lại đi!- Nhìn nó đi! Nó xứng đáng nhận 1 cái đạp vào miệng! Nó cần 1 bài học!- Tốt thôi! Anh nghĩ tôi không dám đánh lại anh sao?Lời nói ra chỉ làm cho tình hình tệ thêm, cậu ta kéo tay áo mình và đi thẳng về phiá trước, sẵn sàng để đấm nhau. Kongpop cuối cùng cũng phải đứng lên, giữ chặt tay bạn mình để giữ cậu ta bình tĩnh.- Khoan đã, bình tĩnh lại đi!- Sao bắt tao bình tĩnh? Tao chỉ hỏi vậy mà anh ta trả lời thế đấy!Câu trả lời gằn từng chữ cuối khiến Prem thậm chí càng điên hơn.- Chết tiệt! Mày sẽ lĩnh đủ!Prem đã sẵn sàng đấm tới, anh không quan tâm Arthit đang giữ chặt tay anh, Arthit không còn kiên nhẫn nữa mà phải hét thật to.- THÔI NGAY! CẢ HAI NGƯỜI! TRÔNG NHƯ CHÓ CẮN NHAU VẬY, KHÔNG AI CÒN BIẾT XẤU HỔ À?Khi tất cả rơi vào bế tắc thì giọng nói của anh xóa tan mọi thứ, cả 2 nhận ra tất cả mọi người trong phòng thể dục đang nhìn chằm chằm vào họ. Arthit buông bạn của mình ra, anh bước lên để đối mặt với những người khác.- Các bạn muốn biết lý do! Được thôi, tôi sẽ cho các bạn biết!Người đứng đầu P'Waugh hít 1 hơi thật sâu rồi quay sang đối diện với những sinh viên khác vẫn đang ngồi im, để mọi người sẽ nghe thấy rõ ràng lý do quan trọng này.- Các bạn sinh viên năm đầu có thể nghĩ đây là 1 sự kiện bình thường nhưng đối với chúng tôi đây là cách các bạn chứng minh cho chúng tôi thấy các bạn có thể xứng đáng là sinh viên khoa Kỹ thuật. Bạn càng tham gia sự kiện nghiêm túc, chúng tôi càng ghi nhận nỗ lực của bạn trong khó khăn. Nhưng nếu như bạn đã nghĩ tới việc thua trước cả khi bắt đầu thì các bạn không xứng đáng là đàn em của chúng tôi tại khoa Kỹ thuật!Arthit không nói với tư cách người đứng đầu P'Waugh, anh chỉ nói chuyện như 1 sinh viên khóa trên mà thôi... Trên thực tế, Arthit không chắc rằng ở các trò chơi sinh viên khoa Kỹ thuật luôn là số 1 nhưng kể từ khi anh là sinh viên năm nhất, đây là những gì khóa trên đã nói cùng anh. Từ áp lực ấy mà bọn anh đã giành chiến thắng trong tất cả các sự kiện thể thao. Giờ anh cùng các sinh viên năm 3 khác đứng đây với các sinh viên năm nhất, đây là ý định của bọn anh muốn truyền cho các sinh viên khóa sau. Nó sẽ cho họ tinh thần của khoa Kỹ thuật trước các khoa khác, nó cũng giữ danh dự cho khoa đứng đầu trường. Nếu họ không thể giành chiến thắng trước các khoa khác thì thật xấu hổ. - Bọn em chắc chắn sẽ giành chiến thắng!Arthit nhìn người ngắt lời anh, lần này là câu khẳng định của người luôn muốn là anh hùng trong bộ giáp sáng ngời. Kongpop buông người bạn của mình, cậu bước lên gần Arthit, đối mặt với anh mà không hề nao núng. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, khiến anh cảm thấy bị xúc phạm.- Đừng nói dễ dàng thế! Hãy nhớ rằng cậu đang đại diện cho cả khóa cậu! Cậu đang mang trách nhiệm của cả khóa trên vai đó!- Em biết, đó là lý do em nói chắc chắn chúng em sẽ giành chiến thắng. Bọn em sẽ thể hiện cho các khóa trên biết bọn em cũng có niềm tự hào của khoa Kỹ thuật, giống như các anh vậy! Chúng em sẽ không để ai phải xấu hổ về chúng em cả!Hành động của Kongpop không có sự thách thức hay mâu thuẫn nào với Arthit cả, cậu hoàn toàn tự tin...Đây cũng là thời điểm Kongpop giúp những sinh viên năm nhất tin tưởng vào bản thân mình. Điều đó toát lên từ vẻ ngoài của họ khiến những đàn anh năm ba vừa lòng.- Rất tốt! Chúng tôi sẽ luôn dõi theo các bạn!Arthit gật đầu với các bạn mình như muốn nói kết thúc. Đoàn sinh viên năm 3 rời khỏi phòng tập thể dục khiến các sinh viên năm nhất thở phào nhẹ nhõm.Vừa ra khỏi phòng tập thể dục, cơn giận của ai đó đã bùng trở lại.- Chết tiệt, tao phát điên lên mất! Tao không chịu nổi vẻ mặt của thằng nhãi đó! Đáng lẽ mày không nên cản tao!Prem, người tới từ vùng phía nam, học ngành công trình công cộng nói trong tức giận. Arthit chán ngán nên trả lời nhanh chóng:- Nếu mày đánh nhau trong đó, sẽ có hàng trăm người chứng kiến, họ sẽ đi mách các thầy. Mày nghĩ về điều đó xem!- Ừ...thật nhỉ...thế cậu bé đẹp trai kia cũng là khoa mày hả? Nó cũng thích dính mũi vào việc của người khác đấy!Prem thay đổi chủ đề, anh có thấy cách Kongpop nói chuyện với Arthit. Arthit gật đầu chấp nhận.- Ừ, thằng bé nó luôn như thế. Tao phạt nó đến phát chán rồi!Arthit đã cảnh báo cậu ta đừng có cố hành động như 1 người hùng, nhưng Arthit biết rằng hành động lần này chỉ là vô tình. Nếu Kongpop không lên tiếng thì tình hình giữa đàn anh năm 3 và các sinh viên năm nhất sẽ càng tồi tệ hơn, đặc biệt là khi người bạn nóng tính và xấu miệng của mình đã tham gia.- Và cậu ta hành động như thể cậu ta sẽ làm rất tốt, cậu ta có thể sao?Arthit dừng lại ngay lập tức khi nghe lời chế nh��o từ người bạn thân mình. Anh biết người bạn của anh vẫn còn khó chịu vì đứa trẻ kia đã cố gắng xúc phạm mình, đó là lý do anh ấy nghĩ tất cả sinh viên năm nhất là như nhau.Nhưng Arthit biết điều đó không đúng với người như Kongpop..." Đừng coi thường cậu ta", câu lẩm bẩm trong miệng của anh khiến bạn anh phải hỏi lại.- Mày nói gì cơ?- Không có gì!Arthit từ chối và đi nhanh về phía trước như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng suy nghĩ của anh vẫn vấn vương về vấn đề kia, dù không nghĩ tới đâu nhưng những suy nghĩ đó làm anh khó chịu.Bởi vì sâu thẳm trong tim mình anh tin rằng...Kongpop sẽ giành chiến thắng!
- Hey, Kong! Kongpop! Mày đang làm gì đó? Tao gọi mày mãi mà không thấy mày nghe!Aim lúc này tâm trí đang để hết ở sân bóng rổ. Họ chuẩn bị thi đấu nhưng Kongpop không nghĩ tới trò chơi, cậu còn đang đợi 1 ai đó....Người khiến cậu nghĩ về sự khởi đầu của tất cả những chuyện này...Vào ngày hôm qua.Peeddd!Âm thanh từ chiếc còi báo hiệu trận đấu giữa khoa Kỹ thuật và khoa Khoa học đã kết thúc. Rất nhiều tiếng cổ vũ từ khán đài khi các cầu thủ đã chiến thắng ở trận này.- Chúng ta đã thắng! Chúng ta đã vào chung kết! Wow!
Kongpop nghe Aim hét lên trong phấn khởi. Cậu chạy tới nơi những cầu thủ còn lại đang ngồi và đưa biểu tượng high-five với Kongpop (biểu tượng giơ tay hình chữ V đó). Kongpop lặp lại với vẻ mệt mỏi, không như bầu không khí trên sân lúc này gì cả. Bạn cậu nhướn mày hỏi:- Chuyện gì thế? Sao mặt mày lại khó coi thế, chúng ta đã thắng, mày không vui sao?- Không có gì...chỉ là tao không thấy các anh năm 3 ở đây!
Kongpop nhún vai khi cậu vô tình nói ra điều cậu đang nghĩ...Thực ra không chỉ mỗi hôm nay, kể từ khi Freshy Game bắt đầu hôm qua , cậu đã chỉ thấy các sinh viên năm nhất và năm hai. Các đàn anh khoa Kỹ thuật đều không thấy, không như những khoa khác. Đặc biệt là khi, người dạy dỗ các quy tắc cho sinh viên năm đầu trong khoa của mình để giành chiến thắng mọi trận đấu đều là sinh viên năm 3.- Có thể các anh lo lắng về việc bị mất mặt, họ đã đe dọa chúng ta quá nhiều. Và kết quả là gì? Chúng ta đã thực hiện được và không ai trong số họ có thể đối mặt với điều đó. Xem này...tao sẽ đạt được danh hiệu và giơ nó vào mặt họ, khiến họ mở to mắt mà nhìn! Đó sẽ là những gì mấy lão nhận được khi dám thách thức chúng ta!Người đi ngang qua vẫn đang lau mồ hôi là Wad, chàng trai mang dòng máu Trung Quốc, cậu ta trợn trừng mắt. Cậu ta là người bạn mới của Kongpop, lúc ở phòng thể dục, chính cậu ta đã đứng lên và cãi lại đàn anh năm 3.Kongpop biết cậu ta trong đội chơi bóng rổ, cậu phát hiện Wad học Kỹ thuật hóa học và cậu ta rất ghét hệ thống Sotus. Cậu ta không thích đến các buổi cổ vũ nhưng cậu ta rất yêu bóng rổ nên mới tham gia. Cậu ta có những kỹ năng tuyệt vời nên được giao cho chức đội trưởng đội bóng. Vấn đề duy nhất của cậu ta là khá nóng tính và rất dễ tức giận, đấy là lý do cậu ta tranh cãi nảy lửa với các đàn anh năm 3. Và cũng vì thế mục tiêu duy nhất của cậu ta lúc này là chiến thắng trong cuộc thi để giành lại niềm tự hào của mình. Cũng là áp lực buộc cậu và những người khác trong đội phải vào chung kết.- Về nhà nghỉ ngơi thôi, mai là trận đấu cuối của chúng ta rồi. Ai thèm quan tâm các anh năm 3 có tới hay không chứ, nếu chúng ta thắng họ sẽ biết thôi. Khỏi tìm đi!Aim kéo vai Kongpop , Kongpop đứng dậy theo Wad cùng những người khác nữa. Kongpop không giúp gì được nhưng nhìn đội cổ vũ cậu thấy hầu hết các bạn khóa mình đang hát và 1 trong số họ còn đi cổ vũ ở các sự kiện thể thao khác nữa.Thông thường, Freshy game được tổ chức trong 3 ngày, bắt đầu vào buổi tối mỗi ngày. Đội cậu có nhóm cổ vũ riêng và có nhóm cổ vũ cả những môn khác như bóng đá, bóng chuyền, bóng bàn, cầu lông. Theo quy định đội thua sẽ bị loại ngay nhưng theo tin cập nhật thì khoa kỹ thuật không bị loại ở bất kỳ trò chơi nào, điều này có nghĩa rằng sự đe dọa của đàn anh năm 3 thật sự có sức ảnh hưởng. Đó đã trở thành 1 lý do cho các sinh viên năm nhất cố gắng chiến đấu.Thậm chí khi Kongpop chỉ là chân dự bị cho đội bóng rổ, cậu vẫn tập cả tuần. Sau khi cậu tuyên bố rằng cậu và bạn mình cũng có niềm tự hào riêng của họ và đó là lý do để cậu cố gắng hơn. Cậu muốn các đàn anh năm 3 biết rằng bọn cậu có khả năng. Nhưng dù đã lọt vào chung kết, vẫn chẳng thấy mặt sinh viên năm 3 nào....Bao gồm cả người đó.Cậu không biết tại sao trong suốt cuộc thi đấu mắt cậu luôn tìm kiếm 1 người. Ngay cả khi tỷ lệ % người đó xuất hiện là rất thấp, cậu vẫn thầm mong ước cậu sẽ nhìn thấy đôi mắt dữ tợn của anh. Và nếu anh bắt gặp cậu đang nhìn anh, cậu sẽ thầm mắng chính bản thân mình và chuyển sự chú ý lại trận đấu.Mày diễn xuất quá lố rồi đấy Kongpop! Cậu nhún vai tự nói với mình nên đi nghỉ thôi để mai còn đấu tiếp. Kongpop chào bạn bè của cậu, lấy xe máy và lái về ký túc xá lúc khoảng 8h tối, ngay trước khi kết thúc các trò chơi trong Freshy Game. Nhưng trước khi đến ký túc, cậu lại đi tới quầy đồ ăn.Cậu đã ăn trước trận bóng rổ nhưng năng lượng đã được dùng hết rồi. Cậu đi xung quanh tìm 1 đồ ăn đơn giản nhất và cậu thấy quầy thịt nướng. Chủ quầy đang đứng nướng những xiên thịt thơm ngon nức mũi.- Cho cháu 10 xiên thịt và 1 xôi nhé!
- Cậu đợi chút nhé! Thịt đang nướng, sẽ có sớm thôi!Ông chú vừa nói vừa lật từng xiên thịt. Khi đi ngang qua cậu không nhìn thấy thịt chưa được nướng, nhưng giờ cậu đã ở đây, cậu không muốn lãng phí thời gian nên đành đi dạo 1 chút.- V��ng ạ!Kongpop gật đầu, cậu sẽ chờ. Cậu đã lấy tiền ra để sẵn sàng trả. Cậu đang tính xem bữa ăn này của cậu mất bao nhiêu thì cậu nghe thấy 1 giọng nói của khách hàng khác từ phía sau.- Chú...cháu 10 xiên thịt lợn nướng và 1 xôi nhé!- Cậu đợi nhé! Thịt đang nướng rồi, sẽ có sớm thôi!Câu trả lời y hệt như với cậu, nó làm Kongpop rời mắt khỏi ví để nhìn vào người mua đồ ăn. Anh ấy trả lời chú chủ quán bằng giọng rất vui vẻ.- Vâng được ạ!Câu trả lời của anh dừng lại khi người đứng đầu P'Waugh - Arthit nhận ra người đang đứng kia. Anh nhanh chóng giấu sữa dâu hồng mình đang uống ra sau lưng. Anh còn nhanh chóng thay đổi vẻ mặt từ vui vẻ sang nghiêm túc khi Kongpop đưa tay chào anh.- Chào anh Arthit!- Ừ!Anh trả lời với vẻ không quan tâm. Anh lờ đi cậu bé như thể ai đó lắp công t��c chuyển đổi tự động cho anh vậy. Muốn thay đổi bầu không khi nên Kongpop tìm ra 1 cái gì đó để nói.- Đội bóng rổ đã vào trận chung kết và em nghe nói những đội tuyển môn khác cũng đã vào chung kết?- Sao cậu nói với tôi điều này?Kongpop giật mình bởi câu trả lời từ người không bao giờ thấy đến trận đấu của các cậu nhưng cậu lại dễ dàng gặp được anh tại 1 quầy thịt nướng. Cậu cố gắng giải thích.- Em không nhìn thấy anh tới trận đấu nên em nghĩ anh không biết!- Nếu cậu chỉ chơi để vào chung kết thì không cần nói cho tôi biết. Tôi sẽ không quan tâm cho tới khi các cậu giành chiến thắng!Câu trả lời lạnh nhạt và làm tổn thương cảm xúc của người khác, rất hợp với phong cách P'Waugh...Hóa ra đây là lý do các sinh viên năm 3 không bao giờ tới trận đấu của bọn cậu, nó chẳng h��� quan trọng với họ cho tới khi các sinh viên năm đầu tiên thực sự giành được chiến thằng.- Anh đừng lo, bọn em chắc chắn sẽ giành chiến thắng!Câu trả lời của cậu ta có vẻ quá tự tin, lại giống hiệp sĩ trong bộ giáp sáng lóa trên phim rồi. Arthit bắt đầu khó chịu và nhăn nhó.Tiến lên đi, chàng trai hoàn hảo! Nhưng cậu không nghe câu " Không ai là hoàn hảo. Không ai có thể giành chiến thắng mãi mãi được", ai cũng có điểm yếu, nếu không đã không xuất hiện từ "Thua".- Cậu nghĩ rằng cậu có thể làm điều đó sao? Tôi cũng có nghe cậu đang tham gia cuộc thi Nam khôi của trường, đúng không?Câu hỏi của Arthit rất bình thường nhưng Kongpop đã bắt đầu nghi ngờ có gì đó đằng sau nó. Và giống như cậu đoán, người hỏi đang tiếp tục với nụ cười mỉa mai và ánh mắt ranh ma.- Cậu có nhớ tôi từng nói với cậu rằng chúng ta chưa bao giờ thua ai chứ? Nếu cậu muốn tôi chấp nhận cậu, cậu phải giành chiến thắng ở mọi cuộc thi! Chiến thắng tất cả, Kongpop hiểu rằng cậu phải giành được danh hiệu Nam khôi của trường mình. Đừng ai nghĩ đạt danh hiệu Hoa khôi và Nam khôi là dễ dàng vì nó không chỉ là sự xuất hiện của 1 người. Nó được đánh giá bằng khả năng của 1 người và mọi thứ khác của người đó, mỗi năm lại có chủ đề khác nhau. Ngay cả khi cuộc thi này vui hơn Freshy Game, người vượt qua chủ đề cũng không nhiều.Người chiến thắng không cần phải giúp thế giới như các cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ, nó chỉ đơn thuần là làm tăng niềm tự hào của khoa thôi. Đó là lý do anh Minnie chăm chỉ chọn ra người đại diện và sử dụng quan hệ của mình để vượt qua sự chấp thuận của các tân sinh viên khác. Kongpop không hề muốn giành danh hiệu nào, vì trong khoảng 10 khoa khác nhau, cơ hội của cậu là rất thấp. Vì lý do đó, yêu cầu của người đứng đầu P'Waugh rất khó mà đạt được.Người đứng đầu P'Waugh thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Kongpop, cậu đã im lặng, anh hài lòng về điều này.Arthit đoán Kongpop không làm được, ngoài ngoại hình bắt mắt, cậu chẳng có tài năng gì đặc biệt, cậu chỉ giỏi làm anh hùng thôi. Và nếu cậu ta không làm được, anh sẽ phạt cả khóa năm nhất, bởi vì có thắng tất cả trò chơi mà để tuột danh hiệu Nam khôi thì cũng là không thực hiện đúng lời hứa. Cơ hội của mọi người đặt trên lưng 1 người, không khó hiểu tại sao cậu ta không thể mỉm cười và giữ im lặng. Chủ quán thịt nướng cuối cùng cũng lên tiếng:- Thịt nướng s���n sàng rồi đây!Túi đựng thịt nướng và xôi đã được trao, Arthit nhận lấy và mau chóng trả tiền, sau đó anh quay đi và chuẩn bị rời khỏi đây.Đây là cách 1 anh hùng thực sự hành động! Không có vấn đề gì nữa, mỗi bước đi đều kèm tiếng cười lớn! Haha!Anh mang sữa dâu hồng giấu sau lưng lên và nhấp 1 ngụm để ăn mừng chiến thắng của mình. Nhưng mới đi được 2 bước tiếng nói sau lưng đã cắt ngang bài ca của anh.- Nếu em giành chiến thắng, anh sẽ cho em thứ gì?Sữa hồng gần như rơi ra khỏi miệng, Arthit suýt nghẹn, anh nhanh chóng quay lại hỏi người kia:- Hả? Ý cậu là gì? Tại sao tôi phải cho cậu thứ gì chứ?Người kia buông tiếng thở dài, thay đổi biểu hiện của mình và nói 1 cách thoải mái.- Coi như đặt cược đi, nếu em thua em sẽ làm 1 điều mà anh muốn. Nhưng nếu em thắng anh phải l��m điều em muốn!Lần này tới Arthit im lặng nghe cậu ta yêu cầu, anh nhận ra anh đang bị thách thức và nổi giận 1 lần nữa. Đây là lần đầu tiên có sinh viên năm nhất muốn thách thức anh!- Kongpop! Cậu dám mặc cả với tôi sao?Anh hét lên còn người kia chỉ cười. Cậu ta chẳng hề sợ hãi gì mà vẫn trả lời bình tĩnh.- Em đâu có mặc cả, em chỉ cho anh 1 lựa chọn. Là anh có muốn chấp nhận không thôi. Em đang thực sự ở thế bất lợi cơ mà. Trừ khi lý do là ...anh sợ em sẽ chiến thắng?Câu đầu tiên thì không sao nhưng câu cuối cùng khiến Arthit khó chịu. Thằng bé đã im lặng chỉ để nghĩ ra thứ này sao? Một thứ thật ngốc nghếch, nó dám mạnh miệng thế, phải chăng nó không sợ bị đòn?Được rồi...nếu cậu ta dám thách thức anh, anh sẽ chấp nhận. Arthit sẽ chứng minh cho nó thấy anh chẳng sợ gì điều đó cả.- Được rồi! Tôi chấp nhận vụ cá cược này bở vì tôi tin cậu sẽ thua thôi!Người đứng đầu P'Waugh chấp nhận vụ cá cược nhưng vẫn không quên chế nhạo người kia. Mặc dù vậy, Kongpop vẫn giữ nguyên nét mặt, cậu chỉ thêm 1 lời mời tới anh:- Anh đừng quên tới trận đấu ngày mai xem bọn em có thua không nhé!- Cậu!Anh lại không thể tìm được bất kỳ lời nào để mắng người kia. Những gì anh có thể làm chỉ là quay lưng bước đi với tâm trạng khó chịu, để lại Kongpop nhìn theo mà không có câu trả lời. Kongpop không có ý thách thức anh, cậu chỉ không quên được khuôn mặt Arthit. Nó làm cậu càng muốn trêu chọc anh hơn. Và cậu rất muốn những đàn anh năm 3 tới xem trận đấu của bọn cậu, không chỉ mỗi bóng rổ mà còn các trò chơi khác nữa. Cậu muốn họ biết những sinh viên năm đầu đã làm thế nào để chiến thắng.Đối với lời cá cược nếu thua sẽ phải làm gì đó, vốn chỉ để cho vui nhưng điều này sẽ làm cậu nghiêm túc tham gia hơn. Kongpop biết cậu đang có 1 cơ hội, cậu sẽ làm hết mình. Không có vấn đề gì...Ngày hôm sau!- Này, Kong! Kongpop! Sao mày lại lơ đễnh rồi! Chúng ta đang thi đấu đó!Giọng nói của Aim mang Kongpop về lại trận đấu. Cậu đang ở trên sân bóng rổ, chơi trận chung kết và cậu sẽ chơi trong hiệp đầu. Cậu phải tiết kiệm sức lực của mình cho cuộc thi Nam khôi sắp đến nữa. Nhưng cậu không tập trung nổi, ánh mắt vẫn nhìn quanh các khán đài. Người đó vẫn không thấy!....Cuối cùng, anh ấy vẫn không tới!Cậu không biết tại sao cậu lại hy vọng anh tới. Đàn anh như Arthit sẽ chẳng quan tâm đến khi bọn cậu thắng đâu. Cậu đã hy vọng ít nhất lời nói của cậu cũng có chút ý nghĩa với anh, thế mà cuối cùng, lại chẳng là gì cả....Kế hoạch của cậu có thể thất bại!Kongpop dừng lại chờ đợi, cậu sắp phải ra để chuẩn bị cổ vũ cho bạn bè trước trận đấu rồi. Nhưng trước khi họ có thể bắt đầu cổ vũ, họ nghe thấy 1 tiếng kêu. Đội trưởng của đội đã đi lên phía đầu để hỏi lại:- Có chuyện gì thế?Mọi người trong đội bóng rổ cũng quay về phía phát ra tiếng kêu, lý do của tiếng kêu là 1 nhóm lớn những người đang đi bộ vào phòng thể dục. Có khoảng 20 sinh viên năm ba và năm 4 của khoa Kỹ thuật, họ đứng bên lề sân bóng rổ mà không muốn ai chú ý. Thế nhưng không khí khi họ tới đã dây sức ép lên các tân sinh viên.- Ha! Tôi đã nghĩ họ sẽ không tới! Giờ thì chúng ta sẽ để họ thấy chúng ta có thể thắng!Kongpop nghe Wad nói bằng giọng đầy hận thù khi thấy kẻ thù của cậu ta đứng bên lề, cạnh người mà Kongpop tìm kiếm lâu nay. Đội trưởng tập hợp các cầu thủ và bắt đầu cổ vũ. Đây là lần cổ vũ hoành tráng nhất mà họ đã làm.- Khoa Kỹ thuật! Cố lên! Tiến lên!Tiếng hô khiến mọi người đều đứng lên. Cửa đã mở cho các cầu thủ vào sân. Họ thi đấu với khoa Khoa học, một trong những đối thủ lớn của Khoa Kỹ thuật, vì lý do đó trận đấu rất quyết liệt. Trận đấu diễn ra tới lúc tiếng còi kết thúc vang lên.Peddddddddddddd!Đôi mắt tất cả mọi người đều nhìn trên bảng điểm, kết quả rất rõ ràng, khoa Kỹ thuật thắng với tỉ số 83-76.- Woa! Chúng ta đã làm được! Chúng ta đã thắng!Kongpop thấy Aim đang giơ tay về phía cậu, lần này cậu không đợi bạn mình tới gần mà cậu nhảy vào sân bóng trong hạnh phúc. Không dừng lại ở đó, cậu nghe thấy tiếng vài người đang hét với đội cổ vũ.- Này! Có tin mới này! Chúng ta đã thắng trận bóng đá nhờ 1 quả phạt đền!Tất cả đều hét lên sung sướng! Niềm vui của mọi người lan khắp sân bóng rổ vì sự kiện cuối cùng trong ngày là bóng đá và bóng rổ. Các đội của họ đều đã thắng các khoa khác, kết quả cuối là khoa Kỹ thuật đã thắng trong mọi trò chơi, sinh viên năm đầu đã có niềm tự hào của riêng họ.Kongpop nhìn qua biểu hiện của đàn anh năm 3, một số lộ rõ vẻ hạnh phúc nhưng phần lớn rất bình thường, đặc biệt là đội P'Waugh. Nhưng trước khi nhìn kĩ lại biểu hiện của từng khuôn mặt, cậu nghe thấy giọng nói nam tính ngọt ngào của anh Minnie đang tới.- Kongpop ơi! Kongpop đâu rồi? Sao cưng vẫn ở đây? Theo chế đi thay quẩn áo mau, cưng còn thi Hoa khôi và Nam khôi nữa đó!Anh Minnie không để lãng phí thời gian, lập tức kéo cánh tay người đại diện khoa. Anh kéo Kongpop về phía những sinh viên năm 3 đang ngồi ghế dự bị và cậu thấy rằng cậu đang ở rất gần người đó.- Đừng quên tới xem em ở cuộc thi sắp tới nhé!Kongpop thì thầm nói với Arthit, người đứng đầu P'Waugh, nhìn anh một chút trước khi bị kéo đi mất...Thế là quá đủ với Kongpop rồi.Bây giờ cậu đã biết tại sao cậu luôn tìm kiếm ai đó trên khán đài để có động lực thi đấu. Và giờ cậu cũng biết lý do tại sao cậu rất muốn giành chiến thắng....Đó là vì cậu muốn nhận được gì đó từ anh...Một thứ đơn giản nhưng với cậu lại cực kì to lớn, đó là...sự ủng hộ.
Ánh sáng trên sân khấu đã được chuẩn bị xong...nhưng Kongpop vẫn chưa sẵn sàng.- Xin chào! Đã tới lúc mọi người hướng sự chú ý về đây! Cuộc thi Nam khôi và Hoa khôi của trường Đ��i học xin được phép bắt đầu!Tiếng nói lớn phát ra từ 2 MC trên sân khấu và tiếng hưởng ứng đáp lại từ rất nhiều người đứng dưới. Cuộc thi Hoa khôi và Nam khôi có cả 1 dàn nhạc hòa tấu vì nó được coi như lễ bế mạc của Freshy Game hay còn gọi là "Đêm Halloween" của sinh viên. Không chỉ có những sinh viên năm nhất, cả những sinh viên khóa trên đều rất hào hứng với sự kiện này. Mỗi ngôi sao của đêm thi hôm nay đều có cơ hội để dành chiến thắng và giờ mọi ánh mắt đều đang chờ đợi phần trình diễn của họ.
Kongpop đang đứng sau sân khấu.. Thành thật mà nói, cậu không nghĩ mình có thể dành chiến thắng. Nó thật sự không dễ dàng gì, nó khác với kiểu tranh đua theo nhóm. Ở vòng thi cuối cùng, chiến thắng sẽ được quyết định bằng việc có bình chọn nhiều nhất. Lời hứa với ai đó càng khiến cậu áp lực hơn.Nhưng đó không phải là lý do để đổ lỗi. Tất cả đều xuất phát từ miệng cậu để cá cược cùng người đứng đầu P'Waugh. Nếu cậu không làm được, cậu sẽ thất hứa với anh Arthit. Có thể anh Arthit sẽ dùng nó như 1 cái cớ để phạt cậu cũng như bàn bè cậu. Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho toàn khóa cậu. Thật khó khăn.
Cậu thở dài, mặt cậu căng thẳng tới mức anh Minnie đang chỉnh sửa quần áo cho người khác cũng phải tới cạnh cậu.- Kongpop, đừng lo lắng. Năm nay chế nghe có rất nhiều nhà tài trợ nên giải thưởng cũng nhiều lắm. Nếu mà em thắng em sẽ có...Nếu cậu thắng... Thật sự, nếu cậu chiến thắng, anh sẽ làm theo yêu cầu của cậu. Cậu không nghĩ được quá nhiều nhưng chỉ cần tưởng tượng tới sự bực bội của người đứng đ���u P'Waugh khi làm theo lời cậu cũng khiến cậu vô thức mỉm cười. Và nụ cười của cậu không thoát được khỏi ánh mắt của anh Minnie.- Ồ...đôi mắt sáng đó đủ để chiến thắng rồi. Chế đã chọn đúng người mà, Kongpop! Rất quyến rũ, rất tuyệt vời!- Khoa Kỹ thuật chuẩn bị sẵn sàng!Trước khi cậu kịp nói gì, thì đã được gọi lên sân khấu. Anh Minnie vội vàng đẩy cậu lên sân khấu với những người khác. Ánh sáng được giảm bớt khiến mọi thứ thật tối. Kongpop nhìn xuống phía dưới, rất khó để nhìn ra ai là ai, nhưng cậu tin người đó sẽ ở đây. Cậu hít thật sâu, tập trung cao độ.Tiết mục của cậu sắp bắt đầu.Arthit cùng bạn mình đứng ở quầy thực phẩm nhẹ phía xa sân khấu. Anh nói với bạn mình rằng anh muốn xem hòa nhạc nhưng bạn anh phản lại ngay.- Chỉ tới xem hòa nhạc mà phải gọi nhau từ 6 giờ đấy!Lớp anh tan lúc 6 giờ, anh đã không ăn gì cả mà tới đây, thế nên giờ cả bọn phải tìm đồ ăn nhẹ cho đỡ đói.- Tao rủ 1 mà kéo cả 10 thằng tới xem còn gì!Thực ra ai cũng muốn xem cuộc thi Nam khôi và Hoa khôi này cả. Đúng là rất khó để giành chiến thắng, Arthit tự tin kết luận với bạn bè rằng Kongpop không thể thắng được. Các môn thể thao thì có thể nhưng cuộc thi này thì không. Nếu Kongpop thua, anh sẽ phạt cậu điều gì đó khiến cậu phải xấu hổ trước toàn trường. Đợi đấy 0062!- Tiếp theo là phần trình diễn của Khoa Kỹ thuật!Ánh đèn tắt hết, gần như không thể nhìn rõ bất kỳ điều gì, ngay ở khoảng cách gần mọi thứ đều rất mơ hồ. Nhưng anh nghe thấy tiếng cổ vũ và vỗ tay rất lớn khi người đại diện khoa Kỹ thuật bước ra.Kongpop rất đơn giản với áo sơ mi màu sáng và quần jean màu tối. Trong khi những người khác ăn mặc lộng lẫy thì trông cậu thật giản dị. Bên cạnh cậu, Praepailin mặc bộ váy thật dễ thương.- Xin chào mọi người! Chúng tôi là đại diện đến từ khoa Kỹ thuật! Hôm nay chúng tôi sẽ hát cho các bạn nghe, và nếu ai thuộc hãy hát cùng chúng tôi nhé!Ôi trời...hát là cách thể hiện cũ rích. Arthit thầm chế nhạo Kongpop. Nhưng bài hát đã làm anh ngạc nhiên, bài hát anh thường nghe lúc nhỏ vào mỗi sáng thứ 7 trên phim hoạt hình Doraemon."Bạn thân oi vui quá là vui!Bao ước mơ mình vẫn đi tìmChợt hôm nay bạn đã khiến cho ước mơ bỗng nhiên không còn là xa xôi....Á a a Mèo máy thông minh đáng yêu ghêDoreamon "
Kongpop hát, giọng cậu hòa lẫn với giọng Praepailin. Bỗng nhiên nhịp điệu nhanh hơn, cả 2 chuyển sang 1 bài hát tiếng Anh mà ai cũng biết."Young man, there's no need to feel down.I said, young man, pick yourself off the ground.I said, young man, 'cause you're in a new townThere's no need to be unhappy.It's fun to stay at the Y-M-C-A. It's fun to stay at the Y-M-C-A.They have everything for you men to enjoy, you can hang out with all the boys...It's fun to stay at the Y-M-C-A. It's fun to stay at the Y-M-C-A.You can get yourself cleaned, you can have a good meal,You can do whatever you feel..."( Bài hát Y.M.C.A - Village PeopleChàng trai trẻ, chán nản làm gì chứTôi đã nói rồi đấy chàng trai, hãy nhấc mình lên nàoTôi đã nói rồi đấy chàng trai, bởi vì bạn đang ở trong một thị trấn mớiBuồn rầu để làm gì chứ...Thật thú vị khi lưu lại YMCA. Thật thú vị khi lưu lại YMCAHọ có mọi thứ mà bạn cần để hưởng thụ. Bạn có thể lang thang cùng những người bạn mìnhThật thú vị khi lưu lại YMCA. Thật thú vị khi lưu lại YMCABạn có thể tắm rửa sạch sẽ, có một bữa ăn ngonBạn có thể làm bất kì điều gì bạn muốn...)Kongpop và Praepailin luôn phiên hát mỗi người 1 câu, rất nhiều người cổ vũ và hát theo họ, không khí rất vui nhộn. Ngay đến Arthit cũng suýt quên mất sự nghiêm túc của mình để hòa theo những âm thanh vui nhộn này.Rồi ánh đèn trở nên mờ ảo, anh nhìn thấy Kongpop với cây đàn ghita cổ điển trên tay. Cậu nói với mọi người:- Hãy lắng nghe bài hát cuối cùng của chúng tôi!Anh đã nghĩ cậu ta sẽ làm gì đó gây sốc nhưng không phải, Kongpop chơi ghita và Praepailin hát, như những người bạn. Tiếng hát êm dịu lan dần khắp không gian."Tôi đã nhìn theo em rất lâuTôi không dám, cũng luôn trốn tránh ánh mắt emE ngại 1 ngày nào đó, em sẽ hiểu sự thật điều tôi luôn giấu kín.Thật khó để che giấu tình yêu.Càng gần em tôi càng sợ tôi sẽ để lộ ra điều đó. Xin hãy cho tôi biết trong tâm trí em tôi là ai.Đó là bí mật của em và tôi cũng có bí mật của tôi.."(Bài hát ความลับ - พอส hay dịch ra là Bí mật )Tiếng vỗ tay vang lên khi những câu hát cuối chấm dứt. Phần biểu diễn của khoa Kỹ thuật thật sự rất độc đáo. Trước khi kết thúc phần biểu diễn, Kongpop đứng lên chia sẻ vài điều:- Phần thi của chúng tôi xin được kết thúc ở đây! Chắc có lẽ rất nhiều người hỏi tại sao chúng tôi lại chọn 3 bài hát này đúng không? Bài hát đầu tiên nói về tuổi thơ của chúng ta. Bài hát thứ 2 là nói về khi chúng ta đã trưởng thành. Còn bài hát thứ 3 là khi chúng ta đã trở thành người lớn, đã đủ tuổi yêu thầm ai đó!Câu nói của Kongpop khiến mọi người còn la hét to hơn nữa. Nh��ng lý do thật sự là cậu chỉ chọn bài hát cuối, 2 bài hát đầu là do cậu nhờ anh Minnie hỗ trợ nghĩ giúp. Thông tin phản hồi về phần thi của cậu rất tốt, ngay cả anh Arthit cũng nghe thấy những nhận xét tốt từ khán giả ngồi dưới, bạn anh - Prem còn chắc chắn đoán Kongpop sẽ thắng.Lông mày Arthit co giật, cảm xúc trong lòng anh khiến anh không thể ăn tiếp được nữa."Còn vòng thi chung kết cơ mà! Còn phải trả lời câu hỏi nữa mà". Arthit tự nhủ như thế, nhưng bên trong có chút lo sợ. Anh đã quên mất tính cách lém lỉnh của Kongpop, nếu không thế cậu đã không dám đối đầu với người đứng đầu P'Waugh. Hiện nay tất cả mọi người đều bị Kongpop thu hút rồi, kể cả ban giám khảo. Thế nhưng Kongpop và Praepailin vẫn phải trải qua vòng thi cuối.Ở vòng thi này, các sinh viên phải bốc thăm ng��u nhiên câu hỏi và trả lời.- Xin mời đại diện khoa Kỹ thuật, bạn Kongpop!- Được rồi, đây là câu hỏi của bạn Kongpop! Bạn có nhận xét gì về chế độ chào đón đàn em Sotus trong trường hiện nay, và bạn nghĩ nó có nên bị hủy bỏ hay không, tại sao?Một câu hỏi ngắn, nhưng bao hàm rất nhiều thứ. Sotus là 1 chủ đề nóng hiện nay, Kongpop biết rất nhiều người đồng ý với Sotus nhưng rất nhiều người lại không. Thật khó để trả lời, Kongpop im lặng suy nghĩ trước khi đưa ra câu trả lời riêng của mình.- Em nghĩ rằng mọi thứ đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng của mình. Chế độ Sotus cũng có ưu điểm riêng của nó. Nó dạy cho chúng ta đoàn kết với nhau, và học hỏi từ nhau. Việc sử dụng chế độ Sotus này sẽ giúp chúng ta dễ dàng gần nhau hơn. Nhưng nếu người đứng đầu hệ thống Sotus l��m không tốt, cư xử quá đáng với đàn em, đàn em sẽ không nghe theo và không kính trọng đàn anh nữa. Vậy nên em thực sự không thể trả lời được có nên hủy bỏ chế độ Sotus hay không, vì nó còn phụ thuộc vào mục đích của người sử dụng nó. Nhưng em có thể khẳng định được, em vừa trải qua giai đoạn chào đón đàn em, dù cho các anh sử dụng chế độ Sotus với bọn em nhưng mỗi hành động của các anh đều có lý do riêng. Và lý do của các anh là muốn sinh viên năm nhất bọn em có thể sống lành mạnh nhất trong môi trường Đại học này.Không có lựa chọn rõ ràng nhưng câu trả lời của Kongpop rất tuyệt vời. Khán giả phía dưới vỗ tay cổ vũ cậu rất nhiệt tình. Sau khi tất cả những người khác trả lời câu hỏi, cần một chút thời gian để giám khảo quyết định ra người thắng cuộc. Tuy nhiên, trước đó sẽ là phần trao giải thưởng phụ.- Sau đây là kết quả giải "Người được bình chọn nhiều nhất" đêm nay!Âm nhạc nổi lên, MC tiếp tục nói:- Đó chính là đại diện của khoa Kỹ thuật, em Kongpop!Kongpop đứng im cho tới khi ánh đèn chiếu thẳng vào cậu mới bừng tỉnh mà đi ra nhận giải. Cậu cười nhưng tâm trí cậu lại đang lo lắng, bởi vì nhận giải "Người được bình chọn nhiều nhất" không có nghĩa cậu sẽ giành chiến thắng. Bởi vì như những năm trước người có lượt vote cao nhất thường khác với người chiến thắng cuộc thi. Cơ hội giành chiến thắng với cậu là rất mong manh, cậu đã nghĩ rằng mình không thể thắng trong vụ cá cược được nữa.Nỗi thất vọng của cậu dâng cao dần. MC tiếp tục công bố giải thưởng Hoa khôi của năm nay.- Người đạt giải Hoa kh��i năm nay là bạn Praepailin đến từ khoa Kỹ thuật!Tiếng hét lên vui mừng bùng nổ khắp khoa Kỹ thuật, Đây không phải là bất ngờ vì anh Minnie đã từng nói với cậu rằng cô bé rất nổi bật. Kongpop cũng vỗ tay chúc mừng bạn mình và cô nhìn cậu mỉm cười. Sau khi giải thưởng được trao cho Praepailin, mọi người đều im lặng để nghe tiếp về giải Nam Khôi.- Người chiến thắng giải Nam khôi năm nay là...Kongpop khẽ thở dài...Cậu đã cố gắng hết sức, nếu không được, cậu sẽ phải chấp nhận bị anh Arthit phạt, nếu vậy thật thất vọng. Cậu nhìn xuống dưới sân khấu, tên của người chiến thắng cuối cùng là...- Xin nhắc lại 1 lần nữa, người đạt giải Nam khôi năm nay là em Kongpop!Kongpop bối rối nhìn lên, không dám tin vào tai mình. Tiếng hò reo rộn ràng đến từ khắp khoa Kỹ thuật. Ở Freshy Game năm nay, năm nhất khoa Kỹ thuật chiến thắng ở tất cả hạng mục. 1 khóa sinh viên mới thật sự tuyệt vời.Các thí sinh đi bộ ra khỏi sân khấu để các nhân viên sắp xếp đồ cho buổi hòa nhạc bế mạc Freshy Game. Kongpop bước xuống dưới, cả đám đông ào về phía cậu. Đặc biệt là anh Minnie, anh chạy đến ôm chặt cậu, nước mắt ứa ra vì hạnh phúc. Rất nhiều người đề nghị chụp ảnh cùng cậu, cậu cố tránh né mà đi tới 1 góc yên tĩnh phía xa sân khấu. Ở đó cậu nhìn thấy người đứng đầu P'Waugh và anh cũng rất ngạc nhiên khi thấy cậu.Anh không nghĩ cậu sẽ tới đây sớm thế này. Kongpop quên cả chào anh mà nói ngay:- Em đã thắng rồi!- Ừ, tôi thấy rồi! Cậu muốn gì nói đi! Arthit lo lắng rằng Kongpop sẽ yêu cầu anh làm gì đó mất mặt, nhưng anh đã cá cược và anh phải làm theo. Arthit nhìn thẳng vào mắt Kongpop chờ đợi quyết định của cậu.- Tạm thời em chưa nghĩ ra. Em sẽ nói với anh sau nhé!Arthit nghe câu trả lời mà thấy bực mình!- Cái quái gì thế? Cậu muốn gì thì nói luôn đi!Tiếng nhạc từ phía sân khấu vang lên, đó là 1 bài hát nổi tiếng.- Anh thấy bài hát thế nào?- Tôi chưa nghe bài này bao giờ, nhưng giờ nghe có vẻ cũng tạm!- Không, ý em hỏi bài hát em hát cơ!Arthit nhớ lại bài hát Kongpop vừa hát trên sân khấu. Nào là Doraemon, Y.M.C.A và bài hát cuối cùng về tình yêu. Anh nhớ tới nụ cười rạng rỡ của Kongpop khi hát, có điều gì hơi lạ trong tim anh khiến anh trả lời ngay.- Hơi dị!Arthit trả lời khó chịu nhưng thật sự anh vui mừng khi thấy Kongpop đã chiến thắng, cậu bé xứng đáng.- Kongpop, chị tới từ câu lạc bộ sinh viên của trường. Em có thể cho bọn chị phỏng vấn chứ?Một chị đeo kính cầm trên tay chiếc máy ảnh bước tới. Kongpop rất muốn nói chuyện thêm với anh Arthit nhưng anh đã rời đi ngay.- Em thấy thế nào khi trở thành Nam khôi của trường năm nay?- Em...em không biết ạ!- Ồ...sao lại không biết được chứ. Em là Mặt trăng cặp với Ngôi sao trên bầu trời đó!- Nhưng em nghĩ trên bầu trời không chỉ có duy nhất trăng và sao đâu ạ!Câu trả lời của cậu khiến người nghe hoài nghi mà hỏi lại.- Còn gì nữa chứ?Tâm trí cậu còn đang hướng về người vừa rời đi đó. Câu trả lời của cậu là...- Bí mật ạ... ___________________________________________________________________________Ngoài lề 1 chút:Bắt đầu từ chương 10 này, mình dịch từ bản tiếng Thái ra nên có vài vấn đề cần lưu ý:- Bản dịch sẽ bị ngắn đi và không theo sát được từng câu từng chữ trong truyện, bản dịch sẽ đúng như tên mình viết cho truyện Sotus - Main poin summary ( tóm tắt ý chính). - Sẽ có chỗ mình viết theo ý hiểu của mình, dịch cũng dựa vào phần mềm dịch + hỏi bạn bè bên Thái nên không đảm bảo được chính xác tuyệt đối. Nếu có bạn nào thấy có gì sai sót hãy góp ý cho mình nhé!- Tên các nhân vật trong tiếng Thái hơi loạn nên đôi khi mình ko thể dịch chính xác ai là ai c�� ( VD như Not, Aim, Prem...), trừ 2 nhân vật chính của chúng ta.- Truyện có những chi tiết khác phim, dù mình dịch theo ý mình nhưng mình cũng ko bịa ra truyện đâu nha. Mọi người có thấy khác phim cũng đừng bảo mình dịch bừa :D- Sau khi những chương chính 28 kết thúc sẽ là những chương đặc biệt. Mình sẽ cố gắng giữ lịch đăng truyện là thứ 2,4,6,7 hoặc chủ nhật. Nếu không thấy đăng đúng lịch chắc chắn mình đang bị sự cố gì đó, sẽ bù lại sau. Hiện nay truyện mình đã dịch gần như hết các chương nên ko lo mình bỏ hay gì cả nha mọi người. Ai đã xem những fic trước của mình thì đều biết mình chưa làm bỏ dở gì bao giờ :DCảm ơn mọi người đã theo dõi, ai muốn góp ý gì, hỏi gì, tám chuyện gì cứ comment thoải mái nha, mình rảnh sẽ chém gió cùng.
"44...45...46..47..."- Dừng lại! Chưa được!Mọi người cứ làm mãi mà vẫn không nhận được sự hài lòng của P'Waugh. Sau Freshy Game, cứ ngỡ mọi thứ sẽ tốt hơn, sinh viên khoa kỹ thuật đã giành chiến thắng ở các môn thể thao, giành chiến thắng ở giải Nam khôi và Hoa khôi, mọi người đã nghĩ P'Waugh sẽ thừa nhận tinh thần của năm nhất...Nhưng P'Waugh vẫn là P'Waugh, vẫn hung dữ như trước, có thể vì chỉ còn 1 tuần nữa là kết thúc đợt dạy dỗ đàn em rồi.Những sinh viên được lệnh ngồi lại cùng nhau. Cửa phòng họp mở ra, tầm 6 người khác bước vào, nhìn như 1 nhóm nhạc nam vậy. Nhưng đây là những đàn anh năm 4, mọi người trong phòng đều nhanh chóng đứng dậy chào. Anh Dear cũng nói to:- Chào mọi người!Các anh năm 4, trước cũng là P'Waugh và giờ đội năm 3 cũng phải nghe theo các anh năm 4. Mỗi năm chế độ Sotus lại khác đi rất nhiều. Các anh năm 3 đi xuống nhường chỗ cho đàn anh năm 4. Mọi người đều im lặng chờ đợi lời các anh sẽ nói.- Năm thứ nhất đã làm rất tốt trong Freshy Game vừa qua! Tôi thực sự ngưỡng mộ các bạn!Năm thứ nhất bối rối nhìn nhau vì rất hiếm khi mọi người được khen, nhất là lại được khen bởi đàn anh. Nhưng khi nhìn sang năm 3 đang đứng im, sắc mặt của các anh thay đổi.- Với năm 3, tôi không chắc các bạn đã làm tốt hơn các em. Có người nói với tôi rằng các bạn đã đưa ra những hình phạt không thích hợp với các em. Ví dụ như chống đẩy, đứng lên ngồi xuống hay chạy 54 vòng sân vận động...Kongpop nhìn lên phía trên. Đó là hình phạt cậu nhận được từ P'Waugh vì cậu đã cố thể hiện mình là anh hùng mà không nhận được 1 lời giải thích, tất cả sinh viên năm nhất đều công nhận hình ph���t đó thật tàn nhẫn.- Ai là người đứng đầu P'Waugh?- Em ạ!Arthit đứng lên, nghiêm túc chờ đàn anh năm 4 hỏi.- Cho tôi biết lý do sao bạn lại trừng phạt các em năm nhất như thế?- Em muốn họ duy trì trật tự và kỷ luật ạ!Câu trả lời rất rõ ràng và cũng là điều mà mọi người đều biết rồi.- Nếu thế, cậu sẽ làm được tất cả những gì cậu ra lệnh, đúng không?- Được ạ!- Bạn có thể làm ví dụ cho tôi và mọi người thấy được không?Anh Dear yêu cầu Arthit làm 1 việc khiến mọi người choáng váng.
- Đội P'Waugh chống đẩy 500 lần, đứng lên ngồi xuống 500 lần. Trưởng nhóm P'Waugh sau đó phải ra chạy 54 vòng sân vận động!- Đã rõ!Tiếng hô lớn của đội P'Waugh bày tỏ sự sẵn sàng chấp nhận hình phạt của họ. Toàn đội P'Waugh xếp hàng, vừa thực hiện hình phạt vừa đếm to.Một số người có thể cảm thấy đây như sự trả thù tàn bạo với đội P'Waugh vậy. Nhưng hầu như không ai mỉm cười khi thấy họ bị trừng phạt cả. Thật sự tất cả đều biết nếu không có P'Waugh, năm nhất sẽ không có kết quả như ngày hôm nay. Kongpop rất muốn làm gì đó nhưng cậu không thể vì có các anh năm 4 ở đây, tham gia chỉ làm cho mọi thứ tệ hơn mà thôi.Mọi người kiên nhẫn ngồi nhìn các anh chịu phạt. Tuy rằng các anh cố gắng giữ vẻ mặt tươi tỉnh nhưng cũng không thể che giấu mồ hôi đang rơi và nhịp thở gấp gáp. Và khi mọi người hoàn thành thì người đứng đầu P'Waugh còn phải chạy 54 vòng quanh sân vận động nữa.Thực tế, ở lần phạt trước, Kongpop không chạy đủ 54 vòng sân, cậu chỉ chạy khoảng 6,7 vòng thôi. Không biết với anh Arthit thì sao nữa. Kongpop muốn đi xem nhưng bạn bè đã gọi cậu:- Chúng ta đi ăn thôi. Mai còn phải nộp báo cáo đó!Bạn bè cảnh báo Kongpop về việc cần làm trong tối nay. Kongpop miễn cưỡng rời đi, đã 6h tối, ăn xong rồi làm báo cáo sẽ mất 1 thời gian dài. Dù sao cậu cũng không thể giúp gì được anh Arthit cả.Cuối cùng, cậu cũng đi ăn với bạn bè rồi lái xe về phòng, làm báo cáo cho tới khi xong. Bên ngoài, đã bắt đầu mưa. Kongpop cầm ô đi xuống, cậu muốn tìm thứ gì đó để ăn, cậu nghe thấy tiếng mọi người phàn nàn vì trời mưa.- Chắc rồi trời sẽ tạnh thôi!- Thật điên rồ! Mình thấy có người vẫn đang chạy ở sân vận động dưới mưa đó!- Này có nhầm không, chạy lúc này á?- Trời hơi tối nên cũng có thể mình nhìn nhầm!Kongpop nghe cuộc hội thoại thoáng qua mà giật mình. Trời mưa...có người chạy trên sân vận động...Đó là...Chỉ có 1 câu trả lời duy nhất thôi. Kongpop vội vàng lấy xe máy đi về phía sân vận động, cậu muốn xem chị gái kia có nhìn nhầm không...Mong rằng đó không phải là sự thật....Người đó đang chạy, dưới trời mưa to. Kongpop vội đi về phía anh mà không suy nghĩ. Arthit ướt nhẹp từ đầu tới chân, thở không ra hơi.- Anh Arthit đừng chạy nữa! Trời đang mưa mà!Kongpop che ô cho anh nhưng anh có vẻ không quan tâm những gì cậu nói. Arthit liếc nhìn cậu, cố gắng lấy hơi nói với cậu.- Không phải việc của cậu! Tôi chỉ còn 5 vòng nữa...Tôi sẽ chạy tiếp!Còn 5 vòng nữa? Tức là từ lúc 6h tới giờ anh đã chạy vòng quanh sân, không ngừng nghỉ cho tới khi anh chạy xong 54 vòng sân. Tại sao anh phải làm điều này vì "Danh dự của P'Waugh" chứ?- Nhưng anh đã ướt hết rồi! Anh hãy nghỉ đi!Kongpop cố gắng kéo anh lại nhưng anh từ chối sự quan tâm của cậu. - Vậy em sẽ chạy cùng anh!Kongpop quyết định chạy cùng Arthit và che ô cho anh. Nhưng Arthit hét lên:- Cậu làm cái quái gì vậy! Dừng lại đi!- Không, nếu anh không dừng lại em cũng sẽ không dừng lại!- Kongpop!Arthit lớn tiếng mắng Kongpop. Trong lúc tình hình đang căng thì có tiếng người thứ 3 xen vào.- Gì vậy Arthit?Cả 2 quay sang và nhìn thấy 1 anh trong P'Waugh. Anh ấy quay sang giải thích với Kongpop.- Đây là sự trừng phạt cho người đứng đầu P'Waugh, không phải dành cho năm nhất!- Nhưng...- Đừng nói nữa! Cậu đứng ra kia đợi đi!Kongpop nói gì cũng là vô dụng. Cậu nhìn anh Arthit chạy trong cơn mưa, sự tức giận bùng lên trong lòng cậu....Tại sao? Tại sao các anh năm 3 ở trên này không giúp đỡ anh Arthit? Tại sao anh ấy phải chạy 1 mình? Tại sao không ai chạy thay anh ấy?Kongpop bước l��n khán đài, có 1 chị ở đội y tế thấy cậu đã ra chào hỏi.- Kongpop, em ướt hết rồi. Cầm lấy khăn rồi ngồi cạnh bạn mình đi!Bạn mình ư? Kongpop thấy gần 20 người đang ở đó, có những người mặc quần áo ở nhà như cậu, 1 số thì vẫn mặc đồng phục. 1 cô gái đeo kính đang vẫy tay với cậu.- Lại đây!Kongpop nhìn thấy May, cô bé mà lần trước bị xé thẻ tên. Chính cậu đã giúp cô bé nên càng bị phạt nặng hơn.- Sao cậu lại ở đây?- Bọn tớ vừa rời thư viện, lúc bước qua sân thì thấy anh Arthit đang chạy! Và tớ cũng gọi thêm mấy người bạn tới đây nữa!- Bọn tớ vừa chụp ảnh post lên Facebook, mọi người đã chia sẻ việc này rất nhiều! Không chỉ bọn cậu biết anh Arthit đang chạy dưới mưa.TRRRRRRR!Điện thoại đổ chuông, Kongpop dường như đã quên mất rằng cậu có mang theo điện tho��i. Cậu nhanh chóng thò tay vào túi quần ướt, may mà vải đủ dày để nước mưa không ngấm vào điện thoại. Trên màn hình là tên bạn thân của cậu đang gọi.- Aim!- Kong! Tao vừa thấy chia sẻ về việc anh Arthit vẫn đang chạy!- Tao biết, tao đang ở gần đấy!- Anh ấy thật sự chạy trong mưa sao! Anh ấy điên à!Điều đó thực sự điên rồ, nếu không điên rồ anh đã không làm vậy. Nhưng giờ cậu đã hiểu danh dự và nhân phẩm của người đứng đầu P'Waugh quan trọng thế nào. Và cậu cũng hiểu sao anh Arthit được lựa chọn để đứng ở vị trí đó, không ai có thể tốt hơn anh được.Kongpop nhìn anh Arthit hoàn thành vòng chạy cuối cùng rồi gục xuống. Cậu chạy về phía anh cùng những người khác. Nhưng anh vẫn quát lên với cậu.- Năm nhất làm gì ở đây vậy? Quay lại chỗ của mình đi!- Em lo cho anh!- Sao còn kh��ng đi?- Em thấy lo cho anh!- Đây không phải việc của năm nhất! Đừng làm phiền tôi nữa!- Tại sao năm nhất thì không được lo lắng cho năm ba chứ?Tiếng hét của cậu khiến tất cả xung quanh yên lặng. Sự lo lắng đang dâng tràn trong đôi mắt Kongpop...như cầu xin anh...hãy để cậu lo cho anh. Cậu chỉ cần biết là anh không sao là được rồi.- Nếu cậu còn lằng nhằng nữa tôi sẽ phạt cậu tiếp đó!Anh Arthit nói với giọng dọa nạt rồi cùng đội P'Waugh rời đi, để lại những sinh viên năm nhất ở đó. Mưa đã giảm, chỉ còn lất phất vài hạt.- Đi thôi, Kongpop!Tiếng May gọi cậu, Kongpop gật đầu bước đi. Từng hạt mưa rơi qua mắt cậu rồi dần dần biến mất....Giống như cảm xúc của cậu bây giờ....Dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi nữa...Nó vẫn sẽ biến mất...mà không ai biết đến.
TRRRRRRR!Tiếng chuông điện thoại đang đổ, nhưng Arthit không thể di chuyển được. Arthit đang phải nằm bẹp trên giường, nguyên nhân không gì khác là do hình phạt ngày hôm qua, đó thực sự là ác mộng. Anh đã nghĩ rằng anh có thể chết ngay được sau khi hoàn thành hình phạt. May mà bạn bè đã tới giúp anh và đưa anh tới bác sĩ. Anh phải uống thuốc giảm đau và chườm lạnh trước khi lên giường.Anh thức dậy lần nữa vào buổi trưa, và khi mở mắt anh thấy mình hơi sốt kèm theo đau họng. Nhưng tồi tệ nhất là chân của anh, nỗi đau đớn như ăn sâu vào trong xương vậy, anh gần như phải bò vào phòng tắm chứ không đi nổi.
Cuối cùng anh vẫn phải gọi bạn mình đưa tới bệnh viện. Bác sĩ kê thuốc rồi cố định chân trái anh lại, sau đó bạn anh lại đưa anh về phòng. Những người khác đã đi ăn, chỉ còn Prem ở lại.- Prem, vứt tao cái điện thoại!- Của mày này!Prem ném điện thoại lên giường, vẫn tiếp tục ăn khoai tây chiên và xem tivi, không nhìn đến thằng bạn đang khốn khổ. Arthit ấn nút nghe điện thoại.- Chào!- Thằng quỷ, mày gần chết chưa?- Tao thấy anh Dear đang đứng trên thiên đường vẫy tao rồi!- Xem chừng mày vẫn ổn. Hôm qua đưa mày đến bệnh viện bọn tao lo quá!Ngày hôm qua, các đàn anh năm 4 đã tới, dù là người đứng đầu P'Waugh nhưng Arthit vẫn phải tôn trọng các anh và thực hiện hình phạt dành cho mình.- Nghỉ ngơi đi! Đừng có vặn vẹo đấy thằng quỷ!Bạn anh kết thúc cuộc nói chuyện bằng 1 câu khiêu khích. Prem nói với anh.- Trong chuyện này, năm nhất cũng đã nhìn thấy tất cả rồi!- Đó là tuân theo quy định thôi!Quy định r��ng tất cả phải nghe theo lời P'Waugh, đặc biệt là người đứng đầu. Tất cả những hình phạt dù có tàn bạo như chạy 54 vòng sân mà anh bắt Kongpop làm, nó vẫn phải được thực hiện.Anh chợt nhớ tới đôi mắt của Kongpop ngày hôm qua nhìn anh. Nó không phải chỉ có sự tức giận, nó còn cả sự lo lắng cho anh nữa. Anh thật không dám nhìn đôi mắt đó thêm 1 lần nào nữa...Anh từ chối lời đề nghị của cậu vì cách hành động như 1 anh hùng của cậu không giúp gì cho anh cả, thậm chí còn gây rắc rối thêm...Ôi càng nghĩ càng đau đầu, đau chân là đã đủ tệ rồi. Arthit gọi Prem đang ngồi xem tivi ở đằng trước.- Này, tao đói, mua cháo cho tao với! Cả sữa dâu nữa!Người được gọi rời mắt khỏi màn hình, anh không ngạc nhiên với thói quen ăn uống của bạn mình.- Sao mày cứ thích uống sữa dâu đá thế?- Ờ...nó như thuốc tăng lực vậy!Prem không thèm hỏi nữa, với Arthit thì cả lít sữa dâu cũng không đủ ấy chứ. Anh càm ràm nhưng vẫn đi xuống dưới mua đồ ăn theo yêu cầu của người bệnh. Đã gần 8h tối, quán bán đồ ăn rất đông các sinh viên đang xếp hàng.
- Cho em 1 sữa dâu đá!Prem yêu cầu rồi đứng chờ người bán.- Chào anh Prem ạ!Người vừa chào anh chính là cậu bé Kongpop. Anh gật đầu chào lại cậu.- Anh mua sữa dâu cho mình uống ạ?- Sao cậu hỏi vậy?- Dạ không có gì ạ!Sữa dâu đá nhắc Kongpop nhớ về người đó, người hôm qua đã chạy quanh sân vận động và đang trở thành chủ đề hot trên bảng tin trường. Có những nhận xét tốt và cả xấu về điều này, một số vẫn không hiểu tại sao anh Arthit lại làm như vậy. Nhưng Kongpop biết anh làm thế vì danh dự của P'Waugh. Cậu đã cố gắng giúp anh, nhưng anh không muốn nhận, điều đó làm cậu cảm thấy đau đớn. Tối qua cậu đã mở cửa và nhìn về phía ban công đối diện mà chẳng thấy anh. Cho tới lúc này cậu vẫn không có chút tin tức nào về anh cả....Anh luôn nằm trong sự quan tâm của cậuTRRRRRRRRR!!!!Chuông điện thoại của anh Prem kêu, anh nhấn nghe.- Chào! Cái gì cơ, đang đợi à...Chết tiệt, tao quên xừ mất! Đợi tao chút, tao đến ngay đây!Kongpop nhìn anh Prem, anh nhìn lại cậu.- Cậu biết Arthit, đúng không?- Vâng.- Tôi mua cháo với sữa cho Arthit. Nhờ cậu mang lên phòng 618 tòa nhà Rudi nhé! Tôi phải đi gấp!Cháo và sữa đã được giúi vào tay Kongpop, trước khi cậu kịp nói gì thì anh Prem đã đi mất. Kongpop hơi bối rối nhưng cậu nghĩ đó là 1 cơ hội để gần anh Arthit hơn. Cậu đi trên con đường quen thuộc, nhưng là tới tòa nhà đối diện. Cậu bước vào thang máy mà không cần thẻ, bấm tới phòng 618.Căn phòng này đối diện với phòng cậu. Kongpop có chút lo lắng, liệu anh Arthit khi thấy cậu có đuổi cậu ra không? Nhưng ít nhất cậu cũng nên thử cơ hội này, cậu quyết định gõ cửa.Cốc! Cốc!...Im lặng! Không hề có phản ứng gì sau cánh cửa cả!Kongpop gõ cửa thêm 1 lần nữa, nhưng vẫn không thấy gì. Anh Arthit đang ngủ sao, cậu định gõ cửa thêm lần nữa nhưng đã có tiếng nói lớn- Vào đi, cửa có khóa đâu!Nghe giọng nói quen thuộc của anh Arthit, Kongpop bước vào. Căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, tủ truyện tranh nằm ở góc. Arthit không thèm nhìn lên mà càu nhàu.- Tao thì đau chân mà mày vẫn còn gõ cửa là sao. Mày đi mua cái gì mà lâu thế hả Prem? - Có nhiều người xếp hàng đợi quá ạ!Arthit ngạc nhiên khi nghe giọng của người vừa trả lời. Đôi mắt anh mở to vì sốc.- Là cậu sao, Kongpop!Arthit liên tục gõ tay vào đầu, cử chỉ y như anh nhìn thấy ma vậy. Sự buồn ngủ, sự lẫn lộn, trí óc anh loạn tung lên những câu hỏi. Tại sao...tại sao là 0062...tại sao cậu ta biết phòng mình...tại sao cậu ta tới tìm mình? Mọi nghi ngờ của anh đều được giải thích rất đơn giản.- Anh Prem có việc phải đi nên đã nhờ em mang cháo và sữa tới cho anh!Nhìn túi cháo và sữa trong tay Kongpop, Arthit nhận ra ngay mình đã bị thằng bạn thân bán đứng. Điều quan trọng nhất là anh không muốn ai nhìn thấy tình trạng của anh lúc này, nhất là Kongpop. Hình ảnh anh cố gắng xây dựng thế là...Ôi phát điên mất thôi!Anh giấu vẻ xấu hổ của mình sau tấm chăn. Kongpop đã đóng cửa lại, cậu hỏi thăm anh.- Anh thấy sao rồi ạ?- Tôi không sao!Anh cố gắng giữ hình ảnh của mình, nhưng hình ảnh người người bệnh của anh chỉ khiến người khác nghi ngờ thêm thôi.- Sao chân anh phải băng thế kia?Arrthit đã quên mất điều này, anh kéo chăn che chân mình, cố gắng nói 1 lý do gì đó.- À...đó là...để chơi ấy mà!Lời nói dối dành cho trẻ con chứ không phải dành cho sinh viên năm nhất. Kongpop không hỏi tiếp, cậu đi thẳng tới giường khiến anh bối rối.- Cậu muốn làm gì?Kongpop cho tay vào trong chăn mà không hỏi ý kiến anh. Chỉ chạm rất nhẹ nhưng khiến anh giật mình vì đau.- Á.- Anh thật sự bị thương, phải không?- Đó là việc của tôi, cậu về đi!- Sao em có thể về được. Để em đổ cháo ra cho anh!Người nghe không thèm quan tâm đến câu đuổi của anh, cậu tiếp tục chuẩn bị bữa ăn. Cậu đặt lên giường chiếc bàn gấp, bát cháo thịt nóng hổi và sữa dâu hồng. Anh hơi bất ngờ v�� sự phục vụ của cậu nhưng đừng nghĩ anh sẽ cảm ơn cậu.- Sao cậu không về đi?- Em đợi anh ăn xong. Em biết anh không tự thu rửa bát được đúng không?
Arthit cúi đầu im lặng ăn cháo. Kongpop đi quanh khám phá căn phòng. Rèm cửa hơi khép hờ, từ đây cậu có thể nhìn thấy ban công phòng cậu....Cậu luôn thích nhìn anh từ phía đối diện. Nhưng từ phòng anh cảm giác thật lạ, Đã bao lần cậu đứng bên kia tự hỏi anh đang làm gì trong phòng. Cậu thấy có 1 vài bộ quần áo ngoài ban công, chắc nó đã khô từ đêm qua.- Quần áo khô rồi, phải thu vào chứ không nếu bất chợt mưa như hôm qua sẽ lại ẩm mất.Kongpop lấy quần áo vào rồi hỏi tiếp anh.- Bàn là của anh đâu ạ? Em sẽ là quần áo cho anh?- Cậu không cần làm điều đó đâu, cứ treo lên là được!Arthit nhanh chóng từ chối, tuy nhiên là vô ích, Kongpop đã để quần áo xuống và bắt đầu là. Cậu đưa anh điều khiển để anh chọn kênh xem tivi.Khi Kongpop đã là xong quần áo, cậu đi tới chiếc bàn cạnh giường.- Em đã quên không hỏi xem anh nên uống thuốc trước hay sau khi ăn mất rồi!Kongpop đổ lỗi cho chính mình trong khi đọc hướng dẫn sử dụng thuốc.- Anh đã quên uống 1 viên trước bữa ăn rồi. Sao anh không nói với em? Lần sau anh đừng quên đấy!- Được rồi! Tôi muốn ở 1 mình rồi! Tôi đâu có phải trẻ con đâu cơ chứ!Câu nói của anh ngắt lời cậu, làm cho không khí trở nên yên tĩnh. Sự im lặng khiến cậu nhận ra rằng anh lại giận. Cả cậu và anh đều thấy lúng túng, không thoải mái. Kongpop khẽ thở dài trước khi ngồi xuống giường nhẹ nhàng nói.- Em biết anh Arthit thấy khó chịu. Nhưng anh đang bị bệnh mà, anh cần ai đó chăm sóc anh, nên anh nghe em đi!Lời nói rất nhẹ nhàng, đi vào lòng người, cùng với là đôi mắt nhìn thẳng vào anh...đôi mắt đánh bại anh 1 lần nữa.Anh quyết định nhận thuốc và nước từ tay Kongpop để uống. Bỗng nhiên có 1 người lạ xuất hiện trong phòng, anh nhanh chóng giơ tay chào.- Chào mẹ ạ!- Chào bác ạ!Kongpop không muốn quấy rầy anh Arthit nữa nên nói lời tạm biệt luôn.- Em về trước đây ạ!Anh Arthit không thèm nhìn theo Kongpop rời đi. Mẹ anh nhìn quanh rồi hỏi về việc là ủi quần áo nhưng anh trốn tránh bằng cách bảo mình buồn ngủ rồi.Lúc này anh không muốn trả lời bất cứ điều gì cả. Anh cảm giác như mình đang sốt lên, đầu nóng, chóng mặt. Nhưng hình ảnh vừa qua cứ ám ảnh anh mãi, dù anh cố thoát khỏi nó nhưng cũng không thể.Đôi mắt của Kongpop là sự năn nỉ...năn nỉ anh... hãy để cậu quan tâm đến anh.
Đã 2 tháng những sinh viên năm nhất phải chịu áp lực từ phía P'Waugh, nhưng sắp tới họ sẽ tham dự buổi cuối cùng của hoạt động dậy dỗ đàn em.Trong trường đại học, để kiểm soát các quy định 1 cách dễ dàng, mỗi khoa sẽ có 1 buổi họp kín trước khi diễn ra lễ "Giành cờ". Đó là 1 buổi lễ lớn, được chia làm 2 phần giành cờ và giành bánh răng. Khi có cả 2, những sinh viên năm nhất sẽ chính thức là người trong gia đình khoa Kỹ Thuật.Lúc 6 giờ tối, các sinh viên Kỹ thuật năm nhất được sắp xếp theo thứ tự.- Kongpop!Bạn bè cười chào hỏi khi thấy cậu ở đây.- Tao tưởng mày không được tham gia chứ!Bạn bè cậu hỏi cũng vì họ nhớ rằng cậu không được tham gia hoạt động nào cùng mọi người cả. Nhưng cậu trả lời rất đơn giản.- Không hẳn là được. Nhưng đây là buổi cuối rồi!Đội P'Waugh đã đứng phía trên, mọi con mắt đều dồn về phía các anh. Người đứng đầu P'Waugh nói lời chào mà không cần đến mic.- Xin chào năm nhất!- Xin chào ạ!Tất cả mọi người trả lời đồng thanh, sau đó im lặng để nghe người đứng đầu P'Waugh nói tiếp.- Tôi đã kiểm tra sổ chữ ký trong tay các bạn. Nhiều người đã không hoàn thành mục tiêu 1000 chữ ký. Nhưng các bạn có biết nó nghĩa là gì không?Hoạt động xin chữ ký được giao cho mọi người kể từ đầu học kỳ, chủ nhật vừa rồi tất cả đã nộp lại sổ để kiểm tra. Tất nhiên, ai chưa đủ sẽ bị phạt.- Trong tương lai các bạn có thể là 1 Kỹ sư. Và các kỹ sư cần giữ lời hứa của mình. Nhưng với những gì các bạn cho tôi thấy hôm nay, các bạn hình như chưa sẵn sàng. Tôi hỏi lại, các bạn có muốn trở thành sinh viên khoa Kỹ thuật không? Có hay không?
- Có ạ!Arthit giơ ra phía trước bánh răng cho mọi người cùng thấy.- Thiết bị này là trung tâm của máy móc. Các bạn sẽ phải chứng minh rằng các bạn xứng đáng có nó, nếu không các bạn sẽ bị loại!Đó không phải là lời đe dọa suông, các anh nói hoàn toàn nghiêm túc.Nếu như bánh răng bị ném đi, bạn sẽ phải làm lại từ đầu.- Tôi sẽ để các bạn hát bài hát của khoa Kỹ thuật. Tôi sẽ đứng ở tòa nhà đằng kia. Nếu các bạn hát đủ lớn để tôi nghe thấy, các bạn sẽ qua!Tòa nhà đằng kia...là tòa nhà của khoa Kỹ thuật cao 7 tầng, tuy không phải rất xa nhưng để đứng trên tầng trên cùng vẫn nghe thấy thì thật quá khó. Nhưng P'Waugh không cho phép ai đề nghị gì hết, anh nhấn mạnh:- Nên nhớ, các bạn chỉ có 1 cơ hội này! Hãy làm thật tốt yêu cầu của tôi!- Rõ!Người đứng đầu P'Waugh gật đầu, những sinh viên năm nhất bắt đầu hát thật to. Bài hát này mọi người đều đã thuộc, ngay cả sinh viên khoa khác cũng thế. Tiếng hát đến từ trái tim, hy vọng P'Waugh trong tòa nhà có thể nghe thấy.Arthit đi bộ vào trong tòa nhà, thang máy đưa anh lên tầng 7. Anh bước ra ngoài hành lang, ở đó có các bạn bè anh đang cầm máy ảnh, zoom về phía các sinh viên năm nhất.- Mọi thứ rất tốt. Ánh sáng rất đẹp!Arthit đứng gần Prem, anh nhìn xuống sân cỏ. Anh nghe tiếng hát nhẹ nhàng trước khi tới phần điệp khúc. Rất nhiều người đang xếp hàng, tuy 1 số hàng hơi lệch như nét vẽ của trẻ con vậy. Trong ánh hoàng hôn màu cam, anh im lặng suy nghĩ. Sau ngày hôm nay, nhiệm vụ làm P'Waugh của anh cũng kết thúc. Không còn các buổi họp dậy dỗ, không còn những hình phạt, không có các buổi rút kinh nghiệm cho lần sau...Chân anh vẫn đau, cơn đau rồi sẽ biến mất nhưng Arthit sẽ mãi nhớ về nó. Đối phó với các em năm nhất không dễ dàng gì. Anh phải tìm cách giải quyết các trò của năm nhất cho tới lúc anh phát điên lên. Anh đã bắt đầu nghĩ rằng anh thích điều này. Nhưng thời gian bắt đầu đếm ngược cho anh rồi. Anh chỉ có thể ngắm từ xa mà thôi.Ánh đèn máy ảnh sáng lên làm anh quay lại nhìn.- Mày làm gì đấy?- Chụp ảnh mày!Prem đã cố gắng chụp bức ảnh anh đang nhìn xuống dưới sân. Sân bóng đã lên đèn, mặt trời cũng khuất sau đường chân trời rồi, những sinh viên năm nhất vẫn đang hát. Người đứng đầu P'Waugh đã xuất hiện trở lại. - Tôi đã nghe các bạn hát! Quá nhẹ nhàng! Các bạn không thể là khóa dưới của chúng tôi được! Giải tán!Lời cuối cùng của anh khiến toàn bộ năm nhất choáng váng, mọi người đã rất cố gắng nhưng kết quả vẫn là chưa đủ tốt.- Mọi người còn đứng đó làm gì? Đi về đi!Người đứng đầu P'Waugh quát to khiến 1 số người bật khóc, nhưng không ai di chuyển cả. Nếu di chuyển đồng nghĩa với việc họ sẽ mất toàn bộ mọi thứ.- Xin hãy cho bọn em 1 cơ hội nữa!Đội P'Waugh đang chuẩn bị rời sân dừng lại, Arthit nhìn rồi gật đầu.- Được, vì các bạn đã nói, đây là cơ hội cuối cùng của các bạn!Các sinh viên năm nhất khoa Kỹ thuật cố gắng hát thật to 1 lần nữa.-Năm nhất hãy nhớ rằng, đây là lần cuối cùng, sau này các bạn sẽ không được bùng nổ nữa đâu.Những nỗ lực trong 2 tháng qua cảm tưởng như trở thành vô dụng khiến rất nhiều người khóc. Ngay cả Kongpop cũng cảm thấy nỗi buồn đè nặng trên ngực mình.- Bởi vì từ ngày hôm nay. Các bạn không chỉ là sinh viên của trường Đại học...Các bạn cần phải bùng nổ trong khoa Kỹ thuật của chúng tôi!Mọi người dừng lại, hình như hiểu ra điều gì đó/- Nghe này, năm nhất! Trong cuộc thi này, chúng tôi chấp nhận cho các bạn được qua!Mọi người nhảy vào ôm nhau trong niềm vui, thậm chí có người còn vui quá mà khóc to hơn. Cuối cùng họ cũng có thể là 1 phần của khoa Kỹ thuật.Bánh răng được coi là biểu tượng của khoa Kỹ thuật, bởi vì nó liên quan mật thiết đến hoạt động của 1 hệ thống. Chỉ cần 1 thiết bị hỏng, bánh răng cũng không thể hoạt động. Việc đoàn kết đến từ nỗ lực của mọi người, không cần tới 1 anh hùng như ai đó đã từng nói.Giờ thì Kongpop đã hiểu rõ những điều anh Arthit nói. Mặc dù cách dậy dỗ của anh có vẻ độc ác nhưng nó chứa đựng lý do riêng của nó. Thật không may rằng từ bây giờ, cậu không thể thấy lại điều đó nữa. Nhưng ít nhất nó cũng là bước đầu tiên khiến cậu gần anh hơn.Anh Prem đang đi quay lại từng khoảnh khắc vui mừng của tất cả mọi người. Các góc máy và ánh sáng không quá hoàn hảo nhưng mọi thứ đều rất tự nhiên.Với Kongpop, đó là hình ảnh của buổi họp cuối cùng giữa người trao và người nhận bánh răng.
- Alo, tối nay tôi bận...Tôi không thể ạ!- Nếu anh đổi ý thì gọi lại nhé!Giọng nữ vang lên ngọt ngào trong điện thoại. Kongpop đang ngồi ăn với bạn bè. Trong thời gian qua, có rất nhiều phụ nữ đã gọi điện cho cậu xin hẹn gặp nhưng Kongpop đều dập tắt hy vọng của họ.- Tao nghĩ cô bé đó rất thất vọng đấy!- Tao bận mà!Kongpop trả lời thành thật. Không phải cậu không quan tâm đến tình yêu nhưng bây giờ cậu cần tập trung vào thứ khác hơn. Tối nay cậu có cuộc buổi đi ăn với những anh chị khóa trên cùng mã số (hay còn gọi là gia tộc 0062).6h tối, Kongpop đã tới nhà hàng, không khó để tìm thấy gia tộc của mình.- Chào em Kongpop!Cậu quay lại chào mọi người, có nhiều người mà cậu không biết.- Đây là các anh chị năm 3 và năm 4 cùng mã số với chúng ta!- Em xin lỗi vì đến muộn, đã để anh chị chờ lâu ạ!- À mọi người cũng vừa đến thôi. Bọn chị đến trước để đặt bàn vì sợ đông mọi người sẽ không đủ chỗ mất!- Còn có cả nhưng người khác nữa ạ?- Ồ không ai nói với em à? Chúng ta còn có cả gia tộc họ hàng nữa đấy? Anh Tam gia tộc mình sắp kết hôn với chị Fon ở gia tộc khác vào tháng tới. Khi 2 người kết hôn thì cả 2 gia tộc cũng là người 1 nhà.Mọi người gật đầu, đây thực sự là 1 truyền thống dễ thương.- Thế gia tộc còn lại mã số là gì ạ?- Mã số 0206, chỉ đơn giản là đổi chỗ những con số thôi, đúng là định mệnh mà!- Vâng đúng rồi!Anh Tam và chị Fon đã xuất hiện. Ngay khi nhìn thấy Kongpop chị Fon đã thốt lên ngạc nhiên.- Ôi, em Kongpop! Chị đã thấy bức ảnh của em trong cuộc thi Nam khôi. Nhưng ở ngoài em đẹp trai hơn nhiều lắm đó!Kongpop bẽn lẽn mỉm cười vì cậu thấy anh Tam đang nhìn cậu với ánh mắt lạ lạ. Mọi người giới thiệu tên với nhau, chỉ mất một lúc 2 gia tộc đã trở nên gần gũi hơn. Mọi người vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện vui vẻ.
- Này ở đây, Aioon!Một cái tên thật đáng yêu, Kongpop quay lại để nhìn người sở hữu cái tên. Cậu rất ngạc nhiên khi nhìn người đang bước tới bàn. Anh chắp tay chào đàn anh, giọng nói có chút nghiêm trọng.- Anh à, em đã nói anh đừng gọi em là Aioon nữa rồi mà, gọi em là Arthit đi!Nhưng anh Tam lại trả lời anh bằng giọng rất thản nhiên.- Ồ, tao quen gọi mày là Aioon từ xưa rồi!- Nhưng bây giờ em đã học năm 3 rồi, c��n là người đứng đầu P'Waugh nữa anh!Arthit nhấn mạnh chữ "Người đứng đầu P'Waugh" để nâng cao hình ảnh của mình. Nếu có ai biết anh được gọi là Aioon thì thật không hợp với "Người đứng đầu P'Waugh" chút nào. Nhưng không ngờ Kongpop đã nghe được điều đó, cậu cực kỳ bất ngờ và cứ cười mãi. Anh không biết rằng cậu bé mã số 0062 đã ghi nhớ nó vào trái tim của mình.- Ờ tao quên mất mày đã là người đứng đầu P'Waugh đấy, nhưng mà việc dậy dỗ đàn em đã kết thúc rồi đúng không?- Vẫn còn lễ "Giành cờ" nữa anh ạ!- Mày có ý tưởng gì chưa?- Em có rồi nhưng không nói được đâu. Đảm bảo sẽ rất "tàn bạo" ạ!Liên tiếp những câu đe dọa khiến Kongpop lo lắng. Nhưng mọi người chỉ cười. Anh Arthit sẽ làm gì nữa đây, tàn bạo hơn là thế nào?- Em đi lấy thêm thịt đây!Anh Arthit đứng lên đi về phía quầy đồ ăn bên cạnh. Kongpop cũng bước theo. Arrthit cố gắng giữ 3 chiếc đĩa trên tay để lấy được nhiều thịt hơn, thật không dễ dàng gì.- Để em giúp anh!Người nói câu đó không ai khác chính là người anh không thích. Cậu bé vừa nói vừa cười.- Em vừa biết rằng anh có biệt danh là Aioon!- Ai cho phép cậu gọi cái tên đó?Arthit mắng lại Kongpop ngay. Thực tế, biệt danh này, nếu không phải người thân thiết với anh sẽ không biết. Dù rằng nó không thực sự hợp với anh nhưng mọi người vẫn gọi anh như thế.- Sao ạ, tên đó rất dễ thương mà!- Nếu cậu còn dám gọi cái tên đó 1 lần nữa, tôi sẽ phạt cậu ngay giờ. Ngoài ra cậu không được nói với ai điều đó hết!- Dạ, anh Arthit! Arthit gật đầu hài lòng. Kongpop nhẹ nhàng hỏi tiếp.- Chân anh sao r��i ạ?- Đỡ nhiều rồi!- Vậy tốt quá, em sẽ không phải lo lắng cho anh nữa! Anh nhìn thấy nụ cười trên mặt Kongpop. Nụ cười được lấp đầy bằng ánh mắt chân thành, anh luôn cảm nhận được điều này từ cậu. Arthit không trả lời mà quay về bàn ăn. Anh Tam đang cùng mọi người nói chuyện.- Anh muốn biết sao em lại học khoa Kỹ thuật vậy?- Dạ vì gần nhà em ạ!Chị Lin đã trả lời như thế, anh Tam lại quay sang hỏi Kongpop.- Còn em, đừng bảo cũng vì gần nhà chứ?Kongpop khẽ lắc đầu, cậu im lặng 1 lúc mới nói ra:- Không ạ, thực sự lúc đầu em muốn học Kinh tế cơ. Nhưng mẹ em muốn em học Kỹ thuật nên em mới ở đây ạ!- Vậy tại sao em không chọn điều mình thích chứ? Học 1 ngành mình không thích trong 4 năm sẽ rất khó khăn đó! Em nên nói chuyện với mẹ em 1 lần nữa, đó là tương lai của em đấy!- Em cũng đã nghĩ thế ạ...Kongpop thừa nhận rằng cậu đã từng có suy nghĩ về điều này. Dù đã làm theo ý muốn của mẹ nhưng cậu không thể ngăn mình mơ mộng về việc học Kinh tế.- Ừ, nếu em không muốn học thì năm sau em có thể học lại mà. Còn năm nay, chúng ta vẫn là 1 gia đình, đừng lo gì hết!Anh Tam nói với cậu bằng giọng khuyến khích. Kongpop mỉm cười cảm ơn các anh chị, ít ra cậu đã có 1 gia tộc thật tuyệt, nó làm cậu cảm thấy tự hào khi ở đây. Mọi người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả tới muộn. Khi tan tiệc, mọi người đều chúc mừng cho đôi vợ chồng sắp cưới và hứa sẽ tới dự lễ cưới của 2 anh chị.Mọi người đã về dần, Arthit vẫn đứng trước quán mà không đi, điều đó khiến Kongpop tò mò.- Anh Arthit ở đây làm gì vậy?- Kệ tôi!Arthit hét lên khiến Kongpop cảm thấy sự giận dữ kèm thất vọng trong câu nói của anh. Hình như có điều gì không ổn.- Anh giận gì em ạ?
- Sao tôi phải giận cậu? Cậu có là gì với tôi đâu? Thậm chí cậu còn không biết cậu muốn học gì cơ mà!- Nhưng bây giờ em đang là năm nhất của khoa Kỹ thuật đấy thôi!- Cậu chắc là cậu thực sự muốn học Kỹ thuật chứ? Cậu có biết bao nhiêu người muốn học khoa này không? Vậy mà cậu lại chọn để rồi bỏ, cậu thật ích kỷ!Kongpop bối rối, cậu không hiểu tại sao anh Arthit lại giận mình vấn đề này nhiều như thế.- Em có lý do của em. Em không tới đây dạo chơi, em cũng đã tham gia tất cả các hoạt động của khoa Kỹ thuật. Em cũng muốn giành được cờ khoa nữa.- Đừng có kiêu căng, không dễ vậy đâu!- Em làm được!Kongpop khẳng định đầy tự tin. Arthit thấy rằng cậu bé này sẽ kh��ng đầu hàng đâu. Có vẻ như lễ Giành cờ cần khó khăn thêm rồi. Trước khi ai nói thêm điều gì thì tiếng còi xe máy vang lên bên cạnh.- Trời, mày làm gì đến muộn thế?- Thế em nó đi kiểu gì đây?Anh Not hỏi Arthit về Kongpop nhưng anh rất phũ phàng- Kệ nó, đi thôi!Khi cả 2 đang đi, Arthit nói:- Ngày mai, họp thôi. Tao phải làm cho lễ Giành cờ trở nên thật khó?- Sao thế?- Mày biết thằng 0062 chứ, nó muốn học kinh tế nhưng lại nghe mẹ nó để vào Kỹ thuật.- Vậy thì sao?- Nó định bỏ đi học lại!- Ờ, thì sao chứ, nó không thích thì nó học lại thôi.Anh Nut nói về vài người bạn của họ h��i năm nhất cũng đã từng như vậy. Một số người không thích khoa Kỹ thuật nên đã bỏ đi học lại khoa khác.- Đừng nói đây là lý do làm mày cáu nhé!Không có câu trả lời từ Arthit. Anh cũng không giải thích bất cứ điều gì về cơn cáu giận của mình. Tại sao anh lại cáu giận chỉ vì Kongpop muốn thế chứ, cho dù cậu bé đã rất cố gắng khi ở khoa Kỹ thuật.- Có lẽ tại tao ăn thịt nướng không ngon!Arthit trả lời lấp liếm. Nhưng thật sự anh ăn không ngon sau khi nghe lời Kongpop đã nói.
Buổi lễ "Giành cờ khoa" diễn ra sau buổi lễ bế mạc dạy dỗ đàn em 5 ngày. Những sinh viên năm nhất vẫn chưa thể phục hồi được giọng nói của mình. Nhưng 5 ngày sau họ vẫn phải đi đến đây và chiến đấu 1 lần nữa. Công việc quan trọng nhất hôm nay không phải là giành lấy bánh răng nữa, nó còn khó khăn hơn rất rất nhiều. Buổi lễ phải làm sao khác biệt với mọi năm, ví dụ như vừa chạy vừa hát hoặc leo lên đỉnh cột bôi dầu trơn để lấy cờ...7h sáng những sinh viên năm nhất đang đứng trên sân chờ đợi. Họ không đoán được điều gì đang chờ mình phía trước. Họ chỉ biết rằng điều P'Waugh giành cho họ là điều rất khó mà thôi.Đặc biệt là với Kongpop, sau buổi đi ăn hôm nọ và đối diện cùng anh Arthit, cậu cũng đoán được rằng hôm nay không thể dễ dàng. Và cậu có thể là 1 trong những lý do để tăng độ "tàn bạo" cho buổi lễ hôm nay thêm nhiều. Giữa cậu và anh đó không hẳn là cuộc chiến nhưng cậu biết cho tới giờ cậu và anh vẫn chưa thể giảng hòa.Arthit cùng bạn bè mình đã xin các thầy cô để buổi lễ "Giành cờ khoa" khó hơn và được chấp nhận. Muốn là thành viên của khoa Kỹ thuật, cần phải vượt qua được khó khăn này.Đội P'Waugh đi vào trong sự chờ đợi của Kongpop và mọi người. Arthit đứng trước các sinh viên năm nhất nói lời chào.- Chào năm nhất! Hôm nay là 1 ngày quan trọng với các bạn. Các bạn phải chứng minh trước mọi người và được tôi chấp nhận. Khi đó bạn sẽ là thế hệ mới của khoa Kỹ thuật này.Người đứng đầu P'Waugh nhìn toàn bộ các sinh viên trên sân, rất nhiều người làm nhiệm vụ chỉ để đạt được 1 mục đích cuối.- Các bạn thấy lá cờ đứng ở cột đầu tiên đó không?Mọi người nhìn về phía lá cờ trắng in logo bánh răng của khoa màu đỏ và những chữ cái tiếng anh.- Nhiệm vụ của các bạn là mang được lá cờ về! Tôi sẽ không nói thêm điều gì. Các bạn phải sử dụng những gì tôi đã dạy và chính khả năng của mình để lấy nó. Thời gian sẽ kết thúc vào 7h tối hôm nay. Nếu các bạn không lấy được cờ, các bạn sẽ bị loại!Nghe thì dễ nhưng không hề dễ thế, chẳng có gì rõ ràng để chỉ dẫn xem năm nhất phải làm gì cả. Arthit đã bắt đầu đếm ngược.- Bắt đầu tính giờ! Mời năm nhất lên lấy cờ!
P'Waugh đứng vào 1 bên như thể mở đường cho người khác lên lấy cờ vậy. Một sinh viên năm nhất tiến lên phía bục để lá cờ nhưng bị 1 đàn anh trong P'Waugh cản lại.
- Năm nhất, cậu làm gì vậy?- Em lên lấy cờ ạ!- Tôi không cho phép! Cậu xuống đi!- Các anh có thể nói bọn em cần làm gì không ạ?- Không phải nghĩa vụ của tôi! Mọi người phải tự nghĩ đi!Lời từ chối đúng như nhiều người nghĩ, đội P'Waugh sẽ không để cho dễ dàng mang cờ đi vậy đâu. Mọi người bắt đầu nhận ra sự khó khăn đang tiềm ẩn ở đây. Bài kiểm tra không có gợi ý, không biết phải làm thế nào để vừa ý P'Waugh nữa. Các sinh viên năm nhất như đang mò mẫm trong bóng tối mà không thấy bất kỳ tia sáng nào cả.Các sinh viên năm nhất quyết định hội ý với nhau, nhiều cái đầu vẫn tốt hơn một. Cuộc tranh luận diễn ra bằng hàng loạt các câu hỏi.- Ai nghĩ ra cái ý này thế?- Chịu. Có gợi ý gì không?- Không gợi ý ai mà biết được!- Nhìn bậc thang các anh đang đứng kìa, phải có lý do để 5 bậc thang 5 màu khác nhau chứ!Kongpop quay sang nhìn, bậc thang đầu tiên màu vàng, tiếp theo là màu xanh lam, xanh lá cây, hồng và cuối cùng là đỏ. Lúc đầu cậu nghĩ nó chỉ để làm đẹp cho lá cờ nhưng giờ cậu chợt nghĩ ra.- Nhìn xem, 5 màu bậc thang có 5 người đứng tương ứng. Chúng ta cần phải qua được 5 mốc này!Mở đầu là v��y nhưng vấn đề lớn là để đi qua 5 mốc này mọi người phải bắt đầu từ đâu? Kongpop cau mày suy nghĩ. Những lời của người đứng đầu P'Waugh, anh Arthit vang lên trong đầu cậu. "Dựa vào những gì tôi đã dậy và khả năng của các bạn". Những thứ anh đã dậy mọi người đó chính là- SOTUS!Kongpop nói đủ lớn để người ngồi cạnh cậu nghe thấy. - Mày nói cái gì?- Nó có thể là SOTUS mà các anh đã dậy chúng ta!Kongpop không chắc chắn lắm nhưng khiến mọi người rất mừng rỡ.- Oh, yeah!SOTUS có 5 chữ cái, tương ứng với 5 màu trên từng bậc thang. Những sinh viên năm nhất bắt đầu từ chữ cái đầu tiên.S - Seniority : tôn trọng người lớn tuổi hơn. Cần phải làm gì đó để tỏ lòng kính trọng với các khóa trên.- Tao nghĩ sự kính trọng của các anh năm 3 là dành cho các anh năm 4 đúng không?Lời Oak nói làm mọi người nghĩ đến đàn anh năm 4, người đã xuất hiện ở phòng họp lần trước. Mọi người bắt đầu đi xin số điện thoại của các trưởng nhóm đàn anh năm trước, giờ là 8h sáng nên mọi người cố gắng nhanh nhất đi hỏi từng phòng kí túc xá. Ngay khi tìm được anh Dear, tất cả sinh viên năm nhất bắt đầu xếp hàng và hô to:- Các anh chị khóa trên, chúng em muốn trở thành đàn em của anh chị được không?- Tất nhiên! Không có vấn đề gì cả!Cái gật đầu của anh chị khóa trên khiến mọi người rất vui mừng. Anh Dear còn nói thêm:- Hãy xem những đàn anh trên kia có cho các em qua không nữa kìa!Đôi P'Waugh vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, Kongpop cũng vậy. Nếu cậu đoán sai, mọi người sẽ phải làm lại t�� đầu mất.- Em xin phép được lấy cờ ạ!- Xin mời!Người đầu tiên của P'Waugh đã di chuyển sang 1 bên . Kongpop và Aim cười lớn sung sướng, dù chưa phải là lấy được cờ nhưng mọi người đã tiến được 1 bước tới gần lá cờ hơn. Điều đó cũng giúp khuyến khích mọi người trong những bước tiếp theo. Từ thứ hai trong SOTUS.O - Order : làm theo yêu cầu. Các sinh viên năm nhất đã làm theo rất nhiều yêu cầu của P'Waugh ở những buổi dậy dỗ. Dễ dàng nhất và nhanh nhất để thể hiện điều này là:- Xếp hàng!Mọi người xếp hàng và chạy như đã từng được các anh yêu cầu. Chạy vài vòng quanh sân khiến mọi người mệt nhoài, cho tới tận trưa những sinh viên năm nhất mới nhận được câu "Cho qua" từ phía đội P'Waugh.Những sinh viên năm nhất ngồi trên sân, mỗi người được phát 1 hộp cơm. Họ vừa ăn vừa bàn tiếp về chữ cái thứ 3.T - Tradition : truyền thống được kế thừa. Truyền thống của khoa Kỹ thuật là gì, không ai biết cả.- Tao không thấy có gì là truyền thống cả!- Đợi 1 chút!- Hmm...Tao không chắc chắc lắm. Nhưng sau mỗi trận bóng đá, mọi người đều dọn dẹp sân cho sạch, có thể đó...Cả bọn quay sang nhìn nhau, giờ không phải trận bóng nhưng mọi người đều đi tỏa nhặt và dọn rác quanh trường. Mất cả buổi chiều mới làm sạch được và khi hoàn thành nhìn đồng hồ đã gần 4h chiều. Đã tới lúc phải thực hiện chữ cái thứ 4.U - Unity : Sự đoàn kết. Mọi người thống nhất rằng cách thể hiện sự đoàn kết tốt nhất là hát. Họ dành tất cả sức lực để hát thật to bài hát mà các em đã được dậy. Trời tối dần, các sinh viên năm nhất hầu như không còn đủ sức nữa vì từ sáng tới giờ mọi người đã quá vất vả. Nhưng vẫn còn 1 điểm chốt cuối cùng nữa.S - Spirit : Sự tận tụy và tinh thần. Thực hiện được điều này là điều quyết định. Người đứng đầu P'Waugh đang đứng ở bậc thang màu đỏ cuối cùng cùng lá cờ khoa đang vẫy trong gió. Chỉ còn 1 tiếng nữa và mọi người thì đã quá mệt rồi.Kongpop nhìn anh Arthit đang đứng nhìn mọi người chờ đợi...Đôi mắt của anh rất cương quyết, như khi cậu nhìn thấy anh chạy trong mưa...Một suy nghĩ vụt qua trong đầu cậu. Kongpop vội gọi bạn bè mình.- Mọi người lại đây, nghe này!Dù không đảm bảo nhưng ý tưởng này có thể là cách duy nhất bước lại gần Arthit và có được lá cờ. Kongpop nhìn anh Arthit trên các bậc thang 1 lần nữa và nói ngắn gọn:- Mình có 1 kế hoạch...
Bây giờ là 6h15 tối. Mặt trời đã l���n hẳn nhưng Arthit vẫn đứng trên khán đài, giữ bậc cuối cùng có lá cờ khoa Kỹ thuật.Theo như tin đồn thì buổi lễ giành cờ hôm nay sẽ rất "tàn ác" thế nhưng sự thật không hẳn là vậy. Chỉ có khó khăn lúc ban đầu để xác định hướng đi, và khi đã xác định đúng hướng, mọi thứ cứ thế tiếp tục.Arthit thấy rằng đã mất nửa ngày để các sinh viên năm nhất giải quyết các vấn đề mà không có chút gợi ý nào cả. Anh dùng SOTUS như cách hoàn hảo để các em chứng minh được khả năng của mình.Tất cả những việc đã qua khiến năm nhất hiểu được vai trò của bản thân mình, kính trọng khóa trên, ngoài ra biết đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau. Ngay cả khi hoạt động dậy dỗ đàn em đã kết thúc, những điều này sẽ theo họ mãi.Buổi hôm nay giúp mọi người hiểu thêm về hệ thống SOTUS, vượt qua được hay không là do P'Waugh quyết định.Spirit, càng không dễ để vượt qua.Những sinh viên năm nhất bắt đầu di chuyển. Arthit không biết họ sẽ làm gì, anh nhìn ra ngoài hàng, một người đang đi thẳng tới chỗ anh, từng bước leo lên bậc thang và dừng lại trước mặt anh.Đối mặt với anh là mã số 0062 Kongpop.- Cậu lên đây làm gì!- Em đại diện cho mọi người mời anh xuống cùng bọn em!Arthit không thể tin được Kongpop dám yêu cầu anh như thế, đó là cách họ sẽ lấy lá cờ sao?- Sao tôi phải đi xuống mà không có lý do gì?- Bọn em muốn cho anh thấy Spirit của bọn em ạ!Câu giải thích của Kongpop làm cho Arthit hiểu được 1 chút, bọn nhóc này muốn làm gì đó cho anh xem. Nhưng tại sao lại là Kongpop tới đàm phán với anh chứ. Ngày hôm trước anh mới biết sự thật rằng thằng nhóc này muốn học Kinh tế chứ không phải Kỹ thuật, vậy nó cố gắng trong hoạt động giành cờ này để làm gì? Sự tự tin của Kongpop chứng tỏ cậu bé rất muốn giành được lá cờ này.- Tinh thần của các cậu ư? Hừm! Hãy hỏi bản thân mình trước khi chứng tỏ cho tôi thấy tinh thần đó. Nếu điều đó không đến từ trái tim của mọi người thì tất cả đều không xứng đáng để là thành viên của khoa này!Vẫn là những lời gây tổn thương như lần trước. Kongpop biết anh vẫn giận cậu từ hôm đó, cậu cũng biết khi mình là người đàm phán sẽ có rủi ro. Giữa cậu và anh vẫn còn khúc mắc chưa được giải quyết. Nhưng cậu tin nếu cậu quyết tâm chứng minh cho anh thấy, anh sẽ hiểu cậu hơn.- Anh Arthit!Giọng cậu nhẹ như gió lướt qua tai Arthit.- Em thừa nhận lúc đầu em không có ý định học Kỹ thuật. Nhưng em không hối hận khi đã chọn học ở khoa này. Em tự hào vì được học ở đây, được gặp những người bạn, những người anh chị tốt...Nếu anh nghĩ em không yêu khoa Kỹ thuật thì anh đã sai rồi. Em muốn trở thành một phần của khoa Kỹ thuật, bạn bè em cũng vậy. Nếu không chúng em sẽ không cố gắng tới tận bây giờ rồi. Nếu như anh muốn biết những gì em nói có thật không thì hãy xuống dưới xem đi ạ!Nghe những lời này từ miệng Kongpop khiến cảm xúc của Arthit thay đổi. Anh nhìn cậu bé đang đứng đợi anh với vẻ đầy hy vọng. Chỉ còn khoảng nửa tiếng là tới thời gian giới hạn. Anh bị thuyết phục rằng những sinh viên năm nhất sẽ làm gì đó để chứng tỏ tinh thần của họ. Khi anh thấy rồi, quyền thông qua hay không là do anh.- Tôi sẽ xuống!Người đứng đầu P'Waugh nhìn thấy nụ cười từ Kongpop. Anh bước xuống đứng giữa sân và hô lớn:- Sao nào? Định cho tôi thấy điều gì nào!
Kongpop đã bước trở về hàng của cậu. Để trả lời câu hỏi của anh Arthit, cậu hô lớn:- Spirit của chúng em hôm nay là do đã được P'Waugh dậy dỗ. Nếu không có các anh, chúng em cũng không thể có được điều này. Từ sâu trong trái tim mình, bọn em xin thể hiện cho các anh thấy tinh thần của bọn em! Các bạn, xếp hàng!Mọi người xếp thành vòng tròn xung quanh người đứng đầu P'Waugh. Gần 200 người quây tròn khiến Arthit bối rối. Nhưng anh không phải chờ đợi lâu.- Năm nhất, thực hiện!Toàn bộ tinh thần của sinh viên năm nhất được trình bày trong 1 câu.- Cảm ơn anh Arthit đã chỉ dậy bọn em!- Cảm ơn anh Arthit!- Cảm ơn anh!- Cảm ơn anh!...- Thật sự cảm ơn anh!"Cảm ơn" cũng là từ mà mọi người muốn nói với người đứng đầu P'Waugh.....Người khuyến khích mọi người đến gần với nhau.....Người đã dành thời gian của mình để dậy dỗ đàn em tới tận đêm khuya.....Người đã chạy 54 vòng trong mưa để thực hiện trách nhiệm.....Mọi người trên sân, quàng tay qua cổ nhau hô vang, mặc dù năng lượng trong người gần như đã cạn rồi nhưng mọi người đều rất cố gắng. Tôn vinh người đứng đầu P'Waugh, đứng trước người đứng đầu P'Waugh mà không sợ hãi, đó là điều chưa từng thấy trước đây....Đó là 1 hình ảnh mạnh mẽ và thực sự tuyệt vời.Thế nhưng người đứng đầu P'Waugh vào phút cuối lại hét lên giận dữ.- Mọi người nghĩ làm điều này là sẽ được chấp nhận sao? Xin lỗi, tôi không chấp nhận!Arthit tuyên bố rồi đi ra, để lại mọi người đứng bối rối....Không chấp nhận!Kongpop thấy tim mình đau nhói. Cậu đã nêu ra ý tưởng này khi cậu nghĩ về lần anh Arthit chạy trong mưa, khi đó anh đã từ chối sự giúp đỡ của cậu. Nhưng anh vẫn không đồng ý, anh còn cần nhiều hơn như thế nữa. Cần phải làm gì đó nữa, cần có kế hoạch mới mà đồng hồ đã chỉ vào số 7. P'Waugh đứng trên khán đài hô lớn:- Năm nhất! Xếp hàng! Thời gian đã hết. Mọi người xếp hàng trong khi mắt vẫn nhìn lên phía lá cờ...Chỉ còn 1 chút nữa là họ có thể cầm nó trên tay, nhưng giờ đã không thể nữa rồi.- Ai cho phép mọi người nhìn lên lá cờ! Các bạn không có quyền nhìn nó! Tất cả cúi đầu xuống!Mọi người đều phải làm theo yêu cầu. Họ cúi đầu thất vọng, một số đã khóc nức nở. Không còn hoàng hôn, tất cả chỉ là bóng tối, ngay cả ánh đèn cũng không thấy. Bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu.Nhưng sau đó tiếng ồn làm gián đoạn sự im lặng ấy. Mọi con mắt đều nhìn lên phía trước. Những anh chị đang cầm trên tay những ngọn nến nhỏ, tạo thành 1 vòng sáng rực, âm nhạc cũng dần vang lên.Khi bài hát kết thúc, những sinh viên năm nhất vẫn còn đang sửng sốt. Nhưng P'Waugh đã yêu cầu:- Năm nhất! Cử đại diện của các bạn ra đây!Người được đại diện tỏ ra e sợ vì người đứng đầu P'Waugh vẫn đang đứng trên bậc cuối cùng.- Hãy lên nhận lấy lá cờ của các bạn!Tiếng nói của anh làm niềm vui của mọi người bùng nổ. Mọi con mắt đều hướng lên người đang cầm cờ. Thông báo này là 1 thắng lợi lớn, tất cả sinh viên năm nhất đều đã trở thành thành viên của khoa Kỹ thuật.Sau đó là nghi lễ buộc chỉ cổ tay, những anh chị khóa trên sẽ buộc chỉ cho từng thành viên mới trong khoa. Mọi ng��ời đều đưa tay ra chờ đợi khóa trên buộc chỉ cho mình. Đặc biệt là với đội P'Waugh, hôm nay là ngày họ chấm dứt việc "đóng vai ác", các anh đều rất thoải mái. Nhưng có 1 người không thấy đâu cả, đó là Arthit. Kể từ lúc năm nhất lấy được cờ, không ai thấy anh ở đâu cả.Kongpop đi bộ xung quanh sân vận động để tìm anh Arthit. Nhưng cậu gặp 1 chị khóa trên.- Ồ Kongpop, để chị buộc chỉ vào tay cho em nhé!Cậu dừng lại, đưa tay phải cho chị buộc vì tay trái cậu đang đeo đồng hồ. Cậu lắng nghe lời chị nói:- Em có 4 năm ở đây đấy! Chúc em học tốt và chuyện tình cảm cũng tốt nhé!- Dạ, cảm ơn chị ạ!Kongpop chắp tay chân thành cảm ơn lời chúc dành cho cậu. Có những anh chị khóa trên tốt thế này khiến cậu hạnh phúc khi tiếp tục học ở khoa Kỹ thuật.- Chị có thấy anh Arthit ở đâu không ạ?- À, Arthit hả! Chị thấy anh đứng phía sau đó!- Em cầm dây này đưa anh ấy nhé!Kongpop cầm sợi dây đi về phía sau khán đài. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn ra ngay bóng dáng của 1 người quen thuộc đang đứng kia, đó là anh Arthit!- Anh Arthit ơi!Arthit giật mình nhìn lại. Kongpop đứng sững khi nhìn thấy khuôn mặt anh Arthit lúc này, không còn vẻ giận dữ, chỉ có mắt anh đang ướt và hơi sưng. Kongpop lo lắng hỏi ngay:- Anh không sao chứ ạ?- Không sao! Trời nóng và tôi vừa rửa mặt thôi! Cậu có việc gì? Biểu cảm trên mặt anh Arthit thay đổi nhanh chóng, sự lo lắng của Kongpop cũng giảm bớt.- Không có gì ạ!- Không có gì thì sao cậu lại ở đây? Cậu quay lại sân đi, cậu không thể bỏ buổi lễ được!- Trước khi đi, anh Arthit giúp em buộc dây được không ạ?Kongpop chìa ra sợi dây màu trắng trước mặt Arthit. Là đàn anh, anh phải làm theo truyền thống, đeo dây cho đàn em. Kongpop chìa ra tay phải nhưng rồi đột ngột thay đổi ý định.- Tay này đi ạ!Kongpop dứt khoát cởi chiếc đồng hồ đang đeo ở tay trái. Arthit càu nhàu:- Lắm chuyện quá!Tuy nhiên anh vẫn buộc sợi dây vào tay trái Kongpop.- Giúp tôi chăm sóc lá cờ khoa nhé!Câu nói đó có nghĩa là anh chấp nhận Kongpop trở thành 1 phần của khoa Kỹ thuật, 1 người em của anh.- Chắc chắn rồi ạ! Nụ cười của Kongpop khiến Arthit nhanh chóng buộc sợi dây xong nhanh hơn.- Xong rồi đấy!- Cảm ơn anh Arthit ạ!Arthit định rời đi nhưng Kongpop đã gọi anh lại.- Khoan đã anh!- Sao nữa?Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Kongpop, câu nói của cậu khiến Arthit tròn mắt.- Nếu lần sau anh khóc, hãy nói với em, em sẽ giúp anh lau nước mắt!- Kongpop!Arthit hét lên rồi rời đi ngay lập tức. Anh không biết tại sao mình lại cư xử như thế nữa, anh không cố ý tỏ ra tức giận....Có lẽ vì anh thấy trái tim của mình đã tiến lại gần cậu bé kia....Thêm một bước nữa!