Thật tuyệt...vị trí hẹn hò của họ là tại phòng 608. Cuối buổi chiều khi mưa rơi, chỉ có cửa ban công được mở và gió mang mùi tươi mát vào phòng khiến ai đó chỉ muốn ngủ. Kongpop giảm âm lượng tivi khi thấy vị khách của mình đã bắt đầu để tivi xem mình thay vì ngược lại. Khuôn mặt trẻ trung hơn tuổi của người đó đã vùi vào gối, đôi mắt luôn nghiêm khắc và độc đoán nay đã nhắm lại. Tóc anh đã được cắt ngắn, cúc áo hở ra làm lộ phần xương đòn trên nền áo sơ mi đen. Thở ra, hít vào khe khẽ vì anh đã ngủ rồi...Thật tốt khi thế này, Kongpop muốn anh cảm thấy thoải mái bất kỳ lúc nào anh ở đây.Đã 2 năm họ bên nhau. Mọi thứ dần dần thay đổi chút một theo thời gian, cậu bây giờ đã thành trưởng nhóm P'Waugh và anh Arthit bắt đầu làm việc cho 1 công ty ở khá xa trường. Thời gian họ gặp nhau đã ít còn ít hơn. Cả 2 đều bận nên 1 tháng chỉ có thể gặp nhau 3-4 lần.Hôm nay là ngày họ gặp nhau sau 2 tuần, người đưa ra điều đó là anh Arthit. Anh nói rằng anh muốn mang cho cậu quà từ chuyến đi Chiangmai trong 5 ngày của công ty. Chiều nay khi Kongpop nghe tiếng gõ cửa, anh Arthit đã đưa cậu 1 túi với bánh tiêu, da heo chiên, xúc xích và cả gạo nếp. Sau đó anh kéo va li của mình vào phòng với vẻ mặt khó chịu. Anh phàn nàn về việc anh phải xách túi trong thời gian dài, rất nhiều xe taxi đã từ chối đưa anh về ký túc xá. Khi anh tìm được 1 xe cũng là lúc cơn mưa làm đường tắc khủng khiếp, thật tệ. Khi Kongpop hỏi Arthit tại sao anh không về chỗ mình trước và đưa quà cho cậu sau, vì cậu biết chỗ anh gần sân bay hơn chỗ cậu rất nhiều, khuôn mặt anh càng tệ hơn, câu trả lời của anh thật ngắn:- Tôi sợ thức ăn sẽ hỏng!Kongpop thấy rằng bánh tiêu mới sản xuất hôm nay, nếu mới mua từ sáng thì nó không thể nhanh hỏng thế được. Nhưng nếu anh Arthit bảo đó là lý do thì đó là lý do.Kongpop bày tất cả thức ăn lên đĩa rồi gọi anh, người chắc vội vàng rời sân bay mà có lẽ chưa ăn trưa. Chỉ mất 30 phút cho các món ăn miền Bắc rơi vào bụng 2 người đàn ông. Bên ngoài mưa vẫn tơi, Arthit quá mệt để đi khi nghĩ sẽ kẹt ở taxi trong mưa, vì vậy Kongpop gợi ý cả 2 nên xem phim trong lúc chờ mưa tạnh.Đó là 1 bộ phim hành động cũ mà Kongpop nghe anh Arthit bảo muốn xem. Thế nhưng khi bộ phim mới bắt đầu, Arthit đã ngủ mất. Kongpop quyết định tắt tivi, vì sự chú ý của cậu không còn ở phim nữa. Kongpop chậm rãi bò lên giường, cố gắng để sức nặng của cậu không làm người kia tỉnh giấc...Cậu biết anh đã quá mệt, nhưng cậu muốn nhìn anh, nhìn vào khuôn mặt đã lâu cậu không gặp, cậu thật sự khó chịu vì điều đó. Kongpop hạ thấp người, đặt đôi môi của mình lên môi người kia, hơi thở của Arthit vẫn đều đều, dường như anh không biết nụ hôn của mình đã bị lấy cắp. Kongpop ấn mạnh môi mình thêm 1 chút và cậu nghe thấy tiếng phàn nàn nhỏ từ môi anh trong khi mắt anh vẫn nhắm nghiền. Kongpop di chuyển qua sau gáy anh, nó ngon như thể món tráng miệng sau bữa ăn vậy. Rồi cậu hôn vào tai anh, xuống cằm, rồi cuối cùng tới xương đòn của anh trong khi tay cậu trượt vào trong áo sơ mi đen, sự ấm áp cậu nhận được làm cậu cảm thấy thật tuyệt. Cậu cúi xuống thấp hơn, nhưng đột ngột tay người kia tóm chặt cậu. Anh hỏi Kongpop cộc lốc:- Cậu đang làm gì thế?- Em chỉ muốn có quà lưu niệm cho mình thôi!- Cậu có rồi mà!- Vẫn chưa đủ!- Hả? Không đủ sao? Từ khi nào cậu tham lam vậy chứ?Kongpop nhìn thẳng vào mắt Arthit, cố cho anh thấy tình cảm của cậu, cậu chấp nhận lời buộc tội của anh.- Suốt từ ngày đầu tiên gặp anh, em không bao giờ thiếu những cảm xúc này với anh cả. Và càng ngày nó lại càng tăng lên nhiều thêm!
Sau sự thú thật ngọt ngào của Kongpop, Arthit quay mặt đi như trốn tránh cảm xúc của cậu. Anh nói thêm 1 câu mỉa mai:- Thế cậu chỉ cần thế này là đủ thôi hả?- Chúng ta có thể thay bằng thứ "ngon" hơn không?Kongpop đề nghị rồi cười tươi khi nghe tiếng anh Arthit úp mặt vào gối lẩm bẩm:- Ừ thì cũng được! (Cre on pic )Sau khi có sự cho phép của người kia, 2 giờ sau cả hai gục xuống giường vì không còn sức lực nữa ( hậu quả ch���ch nhiều đó em ơi). Dù nó không phải là lần lâu nhất họ làm nhưng vì Arthit đã không còn nhiều năng lượng ở trên người, chỉ còn đủ để lấp phần thiếu trong nhau mà thôi.Mưa tạnh, đã 6h tối và bầu trời đang bắt đầu đổi màu, đã tới lúc anh phải đi. Kongpop cố gắng trì hoãn bằng cách nài nỉ Arthit ăn tối cùng, cuối cùng cậu vẫn giúp Arthit mang túi ra xe taxi.- Về đến nhà gửi tin nhắn cho em nhé!- Ok!Arthit dễ dàng đồng ý sau đó đóng cửa xe mà không nói lời tạm biệt, Kongpop nhìn theo chiếc xe taxi màu vàng đang chầm chậm rời đi rồi rút điện thoại và gọi. Chuông vang lên 2 lần trước khi nghe tiếng trả lời.- Có gì nữa thế!- Không có gì...Em chỉ nhớ anh thôi!- Cậu có điên không thế? Chúng ta chỉ vừa xa nhau chưa đầy 1 phút!- Em thực sự nhớ anh. Em sẽ sang nhà anh ngủ đêm nay!
Kongpop nói v���i vàng khi chuẩn bị gọi chiếc taxi khác nhưng bị chặn bởi người đang nghe điện thoại.- Cậu làm thế sao được? Mai cậu có tiết buổi sáng và tôi còn phải làm việc!- Nhưng...- Đừng có làm bất kỳ điều gì cậu muốn chứ!Những lời nói khiến Kongpop trở về sinh viên năm nhất, được người đứng đầu P'Waugh dạy dỗ. Nó khiến cậu trở nên tỉnh táo và bình tĩnh lại.- Em xin lỗi!Kongpop thừa nhận sai lầm của mình. Cậu thấy trống rỗng khi nhìn theo anh Arthit ngày càng xa hơn. Kongpop nghe 1 tiếng thở dài, theo sau là 1 sự im lặng. Cậu nghĩ anh Arthit đã giận nhưng thay vào đó cậu nghe thấy 1 câu trả lời ngắn.- Tuần tới...hãy qua!Sức mạnh của lời nói lấp đầy khoảng trống trong trái tim cậu. Vẫn luôn là anh Arthit tốt với cậu, không hề thay đổi.- Anh Arthit, em...Kongpop không thể nói tiếp, vì những gì trong tim cậu còn nhiều hơn mong muốn gần anh, nhiều hơn nỗi nhớ anh, nhiều hơn so với từ yêu. Kongpop biết cậu tham lam, khi họ bên nhau, cậu càng muốn ở luôn bên cạnh anh Arthit. Cậu lo sợ điều đó sẽ bị anh Arthit nhận ra và anh sẽ khó chịu rồi chán cậu. Nhưng rồi anh lên tiếng:- Kongpop, tôi không vội tới chỗ cậu vì sợ thức ăn sẽ hỏng...Khi tôi ở trên máy bay, bay vào khoảng xanh, tôi tự hỏi cậu đã làm gì, nếu cậu đã ăn, cậu sẽ làm bài tập từ đâu, hoặc nếu cậu ra ngoài chơi...Tôi nghĩ về nhiều thứ khác, khác nữa. Nên khi máy bay hạ cánh, tôi đã tới căn phòng của cậu...Đôi khi, tôi còn điên nhiều hơn cậu đó!Arthit buông ra tiếng cười cho những hành động thiếu suy nghĩ của mình, anh kết thúc lời nói của mình như 1 điều ước.- Tuần tới, hoặc có thể là mai thì càng tốt...Tôi sẽ chờ em!- Vâng, em sẽ tới!Kongpop trả lời với lời hứa trong trái tim mình...Bởi vì cậu tin rằng ngay cả khi đó là tuần tới, tháng tới hoặc năm tới, thời gian không quan trọng bằng tình cảm họ giành cho nhau, miễn là họ luôn "nhớ về nhau".