Chereads / Sotus S The Series / Chapter 5 - Chương 9

Chapter 5 - Chương 9

- Tao không tin. Em nó đợi mày từ trưa đó. Em nó có chuyện muốn nói với mày đấy, sao mày không chịu nói chuyện với em ấy chứ?Arthit bị những câu hỏi của bạn mình quay cuồng, nhưng anh không thể nói lý do tại sao cả. Vì mỗi khi anh nhìn vào đôi mắt của Kongpop, anh không thể hoạt động bình thường nổi, anh cảm giác như mình bị ngạt thở vậy. Anh cố gắng chạy trốn khỏi cậu...có lẽ cũng là chạy trốn cảm xúc từ trái tim mình.Arthit cùng bạn mình đi ăn rồi ra quán cà phê nói chuyện. Tới tận lúc trời mưa, mọi người mới giải tán ai về nhà nấy. Arthit về nhà trong bộ dạng ướt sũng, anh phải tắm nhanh không cảm lạnh. Nhưng khi anh mở cửa ra ngoài ban công, anh thấy ai đó ở phía ban công đối diện trong màn mưa.Arthit không mở cửa ra nữa mà đứng sau tấm màn nhìn Kongpop, anh nghĩ cậu đứng ��ó hút thuốc nhưng không phải, cậu chỉ đứng yên đó trong mưa như 1 người quẫn trí....Kongpop đứng bất động nhìn về phía nhà anh Arthit...Cậu do dự...Anh Arthit đã về rồi. Đèn nhà anh đã sáng. Cậu không biết bây giờ là mấy giờ nữa, cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu vẫn còn suy nghĩ về nỗi sợ hãi...nỗi sợ mất anh Arthit.Tại sao hôm nay anh Arthit lại làm thế? Có lẽ không phải từ hôm nay mà từ hôm chủ nhật anh Arthit không nhìn cậu, hoặc có lẽ từ tối hôm thứ 7, khi anh hỏi mà cậu không trả lời. Hay anh Arthit đã đoán ra câu trả lời nên giận vì không muốn đón nhận tình cảm của cậu. Nhưng nếu giận vì thế, sao anh không nói thẳng ra với cậu mà lại im lặng. Cậu không thể chịu nổi việc anh tránh mặt cậu như thếSự căng thẳng khiến Kongpop muốn hút 1 điếu thuốc, nhưng rồi cậu nhớ ra cậu đã vứt thuốc vào thùng rác, cậu cần giữ lời hứa với anh Arthit. Giờ cậu như nam chính trong video ca nhạc vậy, nhìn ban công kia cách có 15m mà lại cảm giác quá xa xăm.Kongpop thở dài nhìn ánh đèn nhà đối diện. Cậu cần đi tắm, cần được làm lạnh cái đầu. Ngay khi cậu quay vào trong, chuông điện thoại vang lên, cậu không tin vào mắt mình khi người gọi cậu là người hôm nay cậu cố gắng nói chuyện....Đó là anh Arthit.- Cậu mang sách trả thư viện giúp tôi nhé! Còn truyện tranh thì cậu cứ giữ lấy, tôi sẽ đền bù cho cửa hàng sau. Thế nhé!Anh định cụp máy, nhưng Kongpop vội vàng giữ lại.- Khoan đã anh! Anh giận em à?- Không có!- Vậy sao anh không muốn nói chuyện với em ạ? Hay anh giận vì hôm đó em đã không trả lời câu hỏi của anh?Câu hỏi thẳng thắn được nói ra, không có câu trả lời trừ tiếng mưa rơi xuống sàn, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt 1 lần nữa. Dù biết rằng nói ra sẽ mang lại trường hợp xấu với mối quan hệ hiện giờ nhưng cậu không quan tâm nữa.- Nếu anh thực sự muốn biết câu trả lời, em sẽ nói ạ!Kongpop nhìn về ban công phía trước, hy vọng anh có thể nghe thấy lời cậu.- Em không biết nó bắt đầu từ lúc nào, không biết bắt đầu như thế nào. Dù anh là con trai, em cũng là con trai nhưng em không ngăn cảm giác của mình được.Vẫn là sự im lặng cùng hơi thở của người nghe.- Anh Arthit, từ lâu rồi em muốn nói với anh rằng em...Tút...tút..tút...Cuộc trò chuyện bị ngắt, Kongpop cố gắng gọi lại cho anh nhưng anh đã tắt máy....Anh từ chối tất cả dù cậu vẫn chưa nói ra được điều trong lòng....Thật sự, mọi thứ đã kết thúc phải không? Giữa cậu và anh...Kongpop nhìn ban công nhà đối diện qua màn mưa mù mịt, cảm giác trống trải trong tim....Nỗi sợ mà cậu từng lo lắng bấy lâu nay đã thành sự thật...Cậu đã đánh mất đi anh Arthit. Nhưng Kongpop không biết, tiếng mưa rơi xuống sàn như đang va vào trái tim Arthit vậy. Ở phòng bên kia, Arthit ngồi bệt xuống sàn 1 cách bất lực, tay anh buông chiếc điện thoại mà anh vừa tắt đi.Không phải anh không biết Kongpop định nói gì, nhưng anh không muốn nghe lúc này, anh cũng chưa sẵn sàng để đối mặt và chưa sẵn sàng để trả lời câu hỏi của chính mình rằng...Anh có tình cảm gì với Kongpop...

TRRRRRR!- Kongpop!TRRRRRR!- Kongpop!TRRRRRR!- Điện thoại kìa Kongpop!Không chỉ có người vừa nhắc mà tất cả con mắt đều nhìn vào Kongpop. Bây giờ cậu và bạn bè đang ngồi trong thư viện, bầu không khí đang yên tĩnh thì bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Thế nhưng chủ của cái điện thoại thì lại làm lơ, Aim đành kéo tay Kongpop nhắc nhở.Kongpop vội vàng lấy điện thoại trong túi mình tắt chuông đi. Cậu thở dài trước khi đứng dậy nói với bạn mình.- Tao đi ra ngoài nghe đây!- Ừ, nhưng mày không sao chứ?Aim quan tâm đến bạn mình, trông bạn cậu như người chết đói và thiếu ngủ vậy, không có chút năng lượng nào cả.- Không sao!- Mày nên ra ngoài mua cà phê uống đi!- Tao đi với!- Mày xong bài chưa mà đi hả?Kongpop nghe bạn mình tranh luận mà chỉ cười, cậu đã chìm trong đống sách to suốt 2 giờ liên tục, cậu cố gắng làm mình thật bận rộn. Chính xác hơn cậu muốn mình bận rộn để ngừng bị phân tâm về sự việc xảy ra cách đây 3 ngày. Nhưng dường như 3 tháng trôi qua kể từ lúc anh Arthit ngắt cuộc điện thoại với cậu. Hình nh�� cậu đã quá ngu ngốc...Anh Arthit vẫn còn ghét cậu.Với anh Arthit cậu chỉ là đàn em, và anh là 1 người đàn ông chuẩn men. Nhưng cậu lại bắt đầu cảm thấy những tình cảm đặc biệt cậu giành cho anh, nó khiến cậu bối rối. Chỉ có 1 điều cậu chắc chắn về mối quan hệ giữa cậu và anh, không đơn giản chỉ là anh em thông thường....Cậu muốn nhìn thấy anh nhiều hơn nữa và nhiều hơn bất kỳ ai....Cậu muốn ở gần anh, muốn chăm sóc cho anh và thấy anh cười. Dù bây giờ cậu tự nói với bản thân là mình ổn nhưng sự thật là đã mấy đêm cậu mất ngủ, trông cậu tệ đến mức bạn bè nào cũng nhận ra.

Để cố gắng không nghĩ nhiều, để ngăn bản thân không chờ đợi điều gì đó từ chiếc điện thoại, cậu đã định tắt máy và ném nó vào 1 góc. Nhưng trước khi cậu làm điều đó,cậu phải gọi lại cho người vừa gọi cậu đã, đó là chị cùng mã số với cậu.- Chào chị, em xin lỗi vì nãy không bắt máy ạ!- Không sao, chị gọi để hỏi em, chủ nhật là đám cưới anh Tam và chị Fon, em có đi không? Chị sẽ qua trường đón Lin và em luôn!Cậu đã suýt quên đám cưới của anh Tam, nhưng cậu đã hứa sẽ tới.- Vâng, nếu tiện thì em đi cùng luôn ạ!- Được rồi, chị sẽ đón em lúc 5 giờ nhé!- Vâng, cuối tuần gặp lại chị ạ!Kongpop chưa chuẩn bị gì để tới đám cưới cả. Nhưng trước hết là cậu phải hoàn thành bài báo cáo đã mà cậu đang rất buồn ngủ. Cậu định đi uống cà phê nhưng lại nhìn thấy ai đó đang đi xuống từ cầu thang tầng 4, đó là anh Not.- Chào anh Not ạ!- Chào em!- Em làm phiền anh chút được không ạ. Anh chờ em 1 chút nhé!Cậu đã chạy đi ngay trước khi anh kịp nói OK, cậu v��o thư viện lấy ra 1 chồng sách trên tay rồi đưa anh Not.- Anh giúp em đưa anh Arthit với ạ!Anh Not nhìn vào đống tài liệu trước mặt, đó là tài liệu của năm 3 các anh đang học. Chữ viết tay và nét vẽ nguệch ngoạc này chính xác là của Arthit. Anh không hiểu sao nó lại nằm trong tay cậu bé năm nhất này nữa nhưng anh vẫn đồng ý.- Ừ tôi sẽ đưa cho!- Cảm ơn anh ạ!Kongpop quay lại thư viện khi anh Not rời đi. Cậu ngồi cạnh bạn mình....Từ khi anh Arthit ghét cậu, cậu đã cố gắng không nói chuyện với anh nữa, có thể như thế anh sẽ thoải mái hơn nhưng chẳng làm cậu giảm đi nỗi đau trong tim mình...Có thể...- Đám cưới anh Tam, nên mừng thế nào giờ? Cuối tháng rồi, tao hết tiền rồi, mày thế nào Arthit?- Tao có quà mừng cho anh ấy rồi! - Chà! Đúng là em trai cưng của anh Tam mà!Arthit đang ngồi với bạn ở quán cà phê nhưng anh vẫn mở sách ra cố gắng học, mai lại có 1 bài kiểm tra khác. Mấy hôm nay anh toàn mất ngủ đêm và ngày tới lớp thì anh ngủ gật nên không học được gì cả. Nguyên nhân thì chẳng phải tìm kiếm, nó vẫn đang mắc kẹt trong trí óc anh. Hôm đó anh đột ngột tắt máy, anh biết nó sẽ làm tổn thương Kongpop. Nhưng trong trường hợp này, anh không biết làm gì khác cả. Ngay cả tới bây giờ, anh vẫn không thể trả lời câu hỏi của chính mình rằng Kongpop là gì với anh!...Anh chỉ mới gặp cậu 3 tháng....Cậu là đàn em của anh, cậu thích trêu chọc anh và thích gây rắc rối. Ngay lúc này cũng vậy, cậu khiến anh đau đầu muốn phát điên. Càng nghĩ càng bế tắc, Arthit ôm đầu gục xuống bàn, hy vọng mình có thể ngủ cho não bớt mệt mỏi nhưng lại bị ai đó huých vào người.- Của mày này Arthit!Not đưa đống tài liệu cho Arthit. Đó là những tài liệu anh quên ở tủ lạnh của người kia. Arthit bật dậy hỏi bạn mình.- Mày lấy nó ở đâu?Anh hỏi lại, 1 câu hỏi có vẻ ngu ngốc.- Em Kongpop nhờ đưa mày đấy, sao lại ở chỗ em nó vậy?- Không quan trọng đâu!Arthit lầm bầm trả lời rồi nhìn vào tay của mình...Nó không quan trọng nhưng điều quan trọng là những hành động của Kongpop luôn khiến anh cảm động. Dù anh chưa bao giờ yêu cầu cậu nhưng cậu luôn quan tâm anh rất nhẹ nhàng. Hôm qua khi anh tới cửa hàng truyện tranh để trả tiền phạt thì ông chủ nói đã có người mang trả truyện rồi. Còn những quyển sách này, lúc trước còn ướt nhẹp, giờ đã khô ráo và sạch sẽ.Dù anh đã cố gắng duy trì khoảng cách giữa 2 người, cố gắng né tránh cậu. Nhưng khi nghĩ tới Kongpop, trái tim anh lại nhức nhối. Dù anh cấm mình nghĩ nhiều nhưng rõ ràng trong trái tim anh...vẫn đang nghĩ về cậu.7 giờ tối.Kongpop cùng bạn bè rời khỏi thư viện. Sau nhiệm vụ phải tìm tài liệu cho báo cáo thì giờ họ chỉ cần lên bài cho chủ đề riêng của mỗi người, sáng mai sẽ thuyết trình. Kongpop cần hoàn thành điều đó trong tối hôm nay.Cậu lấy xe máy, dừng lại ở quán bán thức ăn gần đó để lấy sức chiến đấu tiếp, món gì đó khiến cậu không buồn ngủ trước khi xong bài.Kongpop đi tới quầy bán nước quen thuộc, có rất nhiều người đứng đợi. Hình như chỉ có 1 người bán nên dì ấy nói to với mọi người:- Ai tới sau cứ ghi đồ mình muốn gọi lại nhé. Dì sẽ làm lần lượt, hơi chậm nhưng đảm bảo ai cũng có phần!Kongpop cầm tờ giấy và bút trước quầy, định mua cà phê đá như hồi trưa định uống, cậu viết h��t rồi nhưng có điều gì đó lướt qua làm cậu do dự. Sau đó cậu gạch cà phê và viết tên 1 thức uống khác....Có thể đó là hành động vớ vẩn nhưng nó là lý do duy nhất tạo động lực giúp cậu có thể tiếp tục làm việc trong buổi tối rất dài này.Kongpop đưa tờ giấy cho chủ quán rồi rời đi mua đồ ăn khác.Sau đó vài phút, lại có 1 người tâm trạng chán nản bước tới quán nước. Hàng dài xếp hàng chẳng cản được bước Arthit bước tới chen ngang. Anh tìm chủ quán và nói với điệu bộ thân quen. - Dì ơi, cho con sữa dâu như cũ nhé, chút con quay lại lấy!Chẳng cần giấy bút ghi cho mệt, Arthit dường như là khách VIP nơi này rồi, nhìn mặt là nhớ ngay, vì anh chỉ gọi đúng 1 món, ngày nào cũng vậy. Nhưng dù sao anh vẫn là người tới sau, nên đành đợi vậy, trong lúc đợi Arthit cũng đi lòng vòng kiếm đồ ăn, tăng năng lượng mai còn kiểm tra. Arthit qua quán mì xào, xôi thịt nướng, túi trái cây, xách đầy 2 tay rồi mới quay lại quán nước. Người chờ trước quán đã vơi đi nên anh đến hỏi chủ quán ngay.- Dì ơi, sữa dâu của con...Âm thanh im bặt khi anh nhìn thấy ai đó đứng bên cạnh...Người mà anh muốn trốn tránh nhưng lại gặp nhau dễ dàng như vậy, anh không kịp phản ứng hay nghĩ gì được cả.Kongpop cũng khựng lại, ánh mắt cậu dao động 1 chút rồi cố định lại, cậu quay mặt nhìn dì bán nước mà không nói gì thêm. Còn Arthit cũng đứng im, không biết cư xử sao nữa. Lần cuối 2 người gặp nhau khá tệ, anh muốn né tránh nhưng tiếng của dì bán nước vang lên:- Có sữa dâu rồi đây!Arthit định nhận lấy rồi chuồn nhanh nhưng chưa kịp động vào đã bị dì ngăn lại.- Ồ...Không phải của Arthit đâu. C���a cậu bé này gọi trước rồi. Lúc nãy dì định nói với con mà kiếm không thấy. Sữa dâu còn mỗi ly này thôi, con thay bằng sữa thường được không?Lời giải thích làm anh câm nín, anh nhìn người gọi cùng món với mình ngạc nhiên. Nhưng Kongpop thản nhiên, bình tĩnh nói với dì.- Không sao ạ! Cứ để cho anh ấy đi. Hôm sau cháu sẽ quay lại mua, xin lỗi ạ!Kongpop nhường cho anh ly sữa dâu đó rồi quay lưng đi, không gọi gì khác, cũng không quay sang nhìn người bên cạnh. Dù quan tâm đến người khác là tính cách của Kongpop nhưng sao lần này Arthit thấy nó xa lạ đến vậy....Cứng nhắc, lạnh lùng...Xa cách tới mức đáng sợ! - Vậy cốc này của Arthit nhé, 15 bath!Lời nói của chủ quán làm Arthit giật mình, anh nhanh chóng nhận cốc sữa dâu rồi trả tiền, đi về phòng mình. Nhưng mỗi bước chân của anh lại vô cùng nặng nề, như những tâm sự trong lòng anh vậy....Rõ ràng, đây không phải là điều anh muốn sao?...Không phải anh nghĩ sẽ giữ khoảng cách với Kongpop sao? Không có mâu thuẫn, không trêu chọc, không có ai làm anh điên lên, không có câu nói nào làm anh phải nghĩ nhiều....Mối quan hệ giống như quan hệ giữa đàn anh và đàn em bình thường....Mọi chuyện đều đúng hướng như nó vốn nên thế rồi.Arthit cầm cốc sữa lên uống, thật lạ khi anh thấy đắng trong họng chứ không ngon như trước nữa....Làm sao ngon nổi khi anh đang nhìn mọi thứ mờ mịt phía trước....Sữa đá hòa với nước mắt. Khiến anh giờ mới biết rằng...Nó không hề ngọt chút nào cả!P/S: Sao trên phim không cho Arthit khóc, sao lại bắt mỗi em Kongpop khóc vậy -_-

Arthit nhìn mình trong gương. Áo sơ mi trắng, quần đen, cà vạt đỏ, anh cố gắng ăn mặc sao cho hợp với chủ đề "Đỏ" của tiệc cưới ngày hôm nay. Anh sẽ tới sự đám cưới của anh Tam và chị Fon, 2 người khóa trên mà anh luôn kính trọng, người đã chăm sóc anh khi anh còn là đàn em của họ.Nhưng nhìn vào hình ảnh của mình, biểu cảm của anh rất mệt mỏi, không giống như tâm trạng đi tới đám cưới chút nào. Anh vừa hoàn thành bài kiểm tra hôm thứ 6, cả ngày thứ 7 anh lo tìm quần áo vì anh chẳng có đồ gì màu đỏ cả, cuối cùng anh đành mang cà vạt đỏ vậy, ít ra còn hơn là không có gì màu đỏ. Anh cố gắng che giấu đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, vực lại tinh thần đang chìm trong những vấn đề đau đầu. Đặc biệt là vấn đề lớn nhất, nó không chỉ khiến anh sầu não mà còn khiến trái tim anh nặng nề vô cùng.TRRRRR!Chuông điện thoại reo phá vỡ sự im lặng khiến anh giật mình đánh rơi cà vạt. Anh vội nhặt lên rồi cầm điện thoại, trên màn hình là tên bạn anh.- Xong chưa, bọn tao chờ mày dưới tòa nhà đó!- Ờ đợi tao!Arthit trả lời ngắn gọn, anh thở dài mệt mỏi. Dù sao hôm nay cũng là 1 ngày vui, anh không được tỏ ra chán nản để mừng cho hạnh phúc của 2 người anh yêu mến. Anh mặc áo vest, nhìn lại mình 1 lượt, không quên cầm theo quà rồi khóa cửa, đi xuống dưới. Bạn anh đang đợi bên chiếc ô tô đen.- Ôi, nhìn Arthit kìa! Tao thấy nó đẹp trai như ngôi sao Hàn Quốc vậy!

- Tao đẹp như Hàn Quốc, còn mày mặc áo đỏ như ông bán hàng Trung Quốc nào ấy!Mọi người đều cười, trong xe có mấy người ở đội P'Waugh, mọi người đều được anh Tam dậy dỗ. Tuy Prem ở khoa khác nhưng anh chơi thân cùng mọi người, thường xuyên đi ăn uống với nhau, hôm nay anh còn được nhờ tới lễ cưới chụp ảnh nữa. Thế nên anh đã phải mặc 1 cái áo đỏ chói đi tới.- Đây không phải áo sơ mi thường đâu. Đây là áo đón năm mới của Trung Quốc đó!Arthit muốn nói lại nhưng những người khác đã can thiệp:

- Thôi nào, còn ��ứng đây nữa là chúng ta sẽ tới muộn đó!Cả 2 kết thúc trò chuyện, ngay lập tức mở cửa xe vào trong. Xe đi qua những con đường buổi chiều tối và dừng lại tại 1 khác sạn sang trọng gần cầu Rama 8. Lúc tới nơi, mặt trời chỉ vừa mới lặn.Không gian đám cưới tuyệt đẹp với hoa hồng đỏ trang trí là chính, đó là màu thiêng liêng với những người học Kỹ thuật. Khách mời ở buổi tiệc cũng có rất nhiều người quen thuộc, hầu hết là những người đã từng học trong trường. Anh Tam và chị Fon đang đứng tươi cười đón khách ở cổng vào. Arthit chắp tay chào, không quên chúc mừng họ.- Chúc anh chị luôn hạnh phúc!Chú rể mặc bộ đồ đỏ trắng, cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy. Anh Tam, chị Fon và bọn anh cùng nhau chụp ảnh, thay đổi vị trí rất nhiều để có những bức ảnh đẹp.- Dạ, chào anh Tam, chào chị Fon ạ!- A, gia tộc mình cũng tới rồi!Cô dâu vui mừng khi thấy những đàn em cùng mã số với mình đã tới. 2 cô gái trông xinh đẹp và chàng trai thì bảnh bao vô cùng.- Lại đây chụp hình cùng chị Fon nào, gia tộc chúng ta chụp ảnh lưu niệm nào!Anh Tam và những người khác bị dồn sang 1 bên để gia tộc của cô dâu được thoải mái. Sau đó Prem yêu cầu 2 gia tộc cùng chụp ảnh chung với nhau.- Chưa đủ, 2 gia tộc 0062 và 0206 chụp chung đi!Anh Tam ra hiệu gọi mọi người gia tộc anh vào cùng chụp, rất đông nên mọi người phải di chuyển để ống kính có thể lấy được tất cả.- Mọi người đứng gần vào nhau hơn nữa nào!Arthit bị đẩy đứng gần vào người kia, anh cảm nhận được mùi hương nước hoa toát ra từ người đó. Anh lập tức trở nên bối rối với người quen thuộc kia. ��ôi mắt Kongpop cũng bối rối khi nhìn thấy anh nhưng chỉ chốc lát, cậu tránh nhìn anh mà nhìn thẳng vào máy ảnh.

- Sẵn sàng, mọi người cười lên nào, ba...hai...một!Arthit cố gắng mỉm cười trước máy ảnh nhưng nụ cười thực sự miễn cưỡng. Anh vừa chụp 1 tấm ảnh hạnh phúc nhưng trong lòng anh thì ngược lại. Cảm giác cũ lại ùa về khi anh đứng cạnh cậu mà vẫn thấy xa vời vợi.- Được rồi!Mọi người di chuyển khỏi vị trí, mùi nước hoa cũng xa dần. Nó tạo cho Arthit cảm giác cô đơn tột cùng. Anh không thể chịu nổi nữa.- Kongpop! Arthit níu lấy áo khoác của cậu, còn cậu quay lại nhìn anh ngạc nhiên vô cùng.- Dạ!Arthit đã không chuẩn bị gì để đối mặt với Kongpop cả. Anh bắt đầu ấp úng kiếm chuyện.- Ừm...Cậu vẫn khỏe chứ?Câu hỏi anh lựa chọn thật ngu ngốc, nhưng anh nhận ra là anh cần bắt đầu câu chuyện, người đối diện gật đầu trả lời ngắn gọn.- Dạ vâng.- Ừ...ừm...tôi...Tiệc hôm nay đẹp quá nhỉ, cậu thấy thế không? Ừ...nhưng chủ đề màu đỏ của buổi tiệc gây khó khăn cho tôi quá. Tôi tìm mãi chỉ được cái cà vạt này thôi. Haha!Giọng cười vang nhưng đầy sự ngượng ngập, cách anh cố tỏ ra tự nhiên khiến Kongpop thở dài.- Anh Arthit. Em biết là khó xử nhưng anh không cần gượng ép mình làm thế này đâu.Arthit nhìn Kongpop, cậu nói rất rõ ràng, lần đầu tiên cậu nhìn anh bằng đôi mắt ấy...Không phải đôi mắt lạnh lùng mà đôi mắt che giấu sự tổn thương và nỗi đau đớn, mệt mỏi sâu bên trong. Cậu thì thầm bên tai anh.- Anh càng làm như thế này, giống như anh càng cho em hy vọng vậy!Kongpop quay lưng bỏ đi, không để cho Arthit kịp nói gì cả. Anh muốn giữ cậu lại nhưng không có lý do gì để giữ lại. Bởi vì anh đã hiểu được cảm giác của Kongpop....Nỗi đau hòa lẫn sự tổn thương.- Ôi Arthit, đứng đây làm gì? Vào trong đi chứ!Arthit đi theo mọi người vào trong, anh ngồi xuống bên người bạn Trung Quốc của mình. Phục vụ mang dần các món ăn lên, buổi tiệc bắt đầu. Video của cặp đôi được phát lên màn hình, cô dâu và chú rể bước lên sân khấu. Sau khi xong các thủ tục, MC bắt đầu phỏng vấn cặp đôi.- Trước đây 2 người là bạn. Vậy từ khi nào lại yêu nhau vậy?- Tôi người đứng đầu P'Waugh năm đó, còn Fon là đội trưởng đội y tế. Lúc đó việc dậy dỗ đàn em là quá nặng, có rất nhiều người bị ngất. Cô ấy luôn la mắng tôi vì điều đó...Từ miệng anh Tam nói ra kỉ niệm giữa hai người họ.- Cuối cùng, như các bạn thấy đấy, chúng tôi đã bên nhau!Câu kết thúc của anh làm mọi người vỗ tay vang dội. Chú rể ôm cô dâu trong vòng tay ấm áp của mình. Từ những người bạn trở thành người yêu, cuối cùng hôm nay họ đã trở thành vợ chồng....Nó rất khác với mối quan hệ của Arthit và Kongpop lúc này.

Anh cũng là người đứng đầu P'Waugh, cậu là sinh viên năm nhất. Họ đều là những người đàn ông. Mặc dù anh muốn nói chuyện lại với cậu như cũ như với 1 đàn em nhưng những gì đã xảy ra không thể đảo ngược lại được....Bây giờ có thể là đã quá muộn.- Chúng tôi mời mọi người tham gia nâng ly chúc mừng hạnh phúc của cô dâu chú rể!Tiếng nói của MC khiến Arthit ngừng suy nghĩ, anh nâng ly chúc mừng đám cưới.Arthit vô tình nhận ra mình đã quên đưa quà cho anh Tam. Đã 9h tối, đám cưới gần như kết thúc. Hầu hết các vị khách đã ra về, chỉ còn vài người ở lại. Arthit thấy chị Fon đứng 1 mình mà không có chú rể. Arthit lại gần hỏi chị về anh Tam.- Anh Tam đâu rồi hả chị?- Anh ấy vào nhà vệ sinh rồi!Arthit chạy vào tìm anh.- Ồ Aioon!- Em có quà cho anh ạ!Arthit đưa anh Tam 1 phong bì màu hồng, bên trong là những câu chữ được viết từ trái tim Arthit. Anh Tam đọc nó và rất cảm động.- Cảm ơn mày, anh không tin mày tặng thiệp anh luôn đấy!Chú rể trêu chọc Arthit, nó vốn không giống với tính cách của anh lắm. Nhưng câu trả lời của Arthit rất đơn giản.- Em đã không biết tặng gì nên chọn món quà này. Hơn nữa nhìn nó có vẻ lãng mạn ạ!- Hả? Lãng mạn ấy à? Cô nào nói với mày đúng không? Mày có người yêu rồi mà anh không biết hả?- Không ạ...Thực ra em cũng không biết nữa.Giọng của Arthit trầm xuống.- Anh Tam, em hỏi này, anh có hạnh phúc khi ở bên chị Fon không ạ?- Có chứ. Sao mày hỏi thế?- Em nghe nói nếu như mình ở cạnh người làm cho mình vui vẻ, mình sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nếu mình ở bên ai đó và mình thấy khó chịu thì người đó không thuộc về mình sao anh?Anh Tam bắt đầu hiểu ra điều gì đó, anh chuyển sang giọng nghiêm túc, không phải dậy cho Arthit những luật lệ mà dậy cho Arthit những kinh nghiệm từ bản thân mình.- Aioon à! Không phải lúc nào ở bên Fon tao cũng thấy hạnh phúc. Tao thường hay cãi nhau với cô áy lắm. Trước lễ cưới tao còn cãi nhau với cô ấy về vụ bánh cưới kìa. Bọn tao đã cùng trải qua biết bao vui buồn, giận dỗi nhưng tao vẫn chọn ở bên cô ấy, mày biết sao không?Arthit lắc đầu không hiểu. Anh Tam cười trước khi trả lời.- Bởi vì tao chưa bao giờ cảm thấy điều đó từ ai khác. Chỉ có cô ấy cho tao những cảm nhận đó mà thôi."Người cho anh những cảm nhận đó"....Người luôn chăm sóc anh thật tốt....Người luôn cho anh cảm giác ấm áp khi ở bên. ...Người làm anh cảm thấy khó chịu, bực tức....Người làm anh khóc khi nghĩ rằng anh để mất người đó.Câu trả lời...hiển nhiên...người đó là Kongpop.Nhưng ngay cả khi nghe câu nói của anh Tam nhưng Arthit vẫn còn chút nghi ngờ.- Cảm ơn anh...Nhưng anh có chắc là mối quan hệ giữa em và người ấy vẫn sẽ tốt không?- Bây giờ quan hệ của mày và người đó có tốt không?Arthit hoàn toàn im lặng, không phản ứng.- Này, chúng ta khi đã có cảm xúc gì rồi thì rất khó để quay trở lại. Cách duy nhất là để thời gian trả lời. Nhưng nếu cứ để thời gian trôi đi như vậy mà không làm gì cả sao? Vậy sao không dành thời gian đó để đưa ra quyết định đi. Mày hãy suy nghĩ và đưa ra quyết định đúng đắn nhất...Tao phải đi tiễn khách đây, chúc mày may mắn!Anh Tam vỗ vai khuyến khích Arthit, định bước đi.- Khoan đã anh!- Gì nữa thế?Chú rể đang vội nhưng vẫn dừng lại nghe câu hỏi của đứa em.- Vậy, cảm giác của em l�� sao vậy anh?- Sao mày lại hỏi anh, anh làm sao biết được. Mày đừng có dùng lý trí để nghĩ mà hãy dùng trái tim đi. Nếu mày muốn làm hãy làm, còn không thì bỏ đi. Mày là người đứng đầu P'Waugh đó!Lời nhắc nhở của anh Tam làm Arthit về vị trí người đứng đầu P'Waugh của mình. Anh Tam đi để mình Arthit im lặng....Im lặng...Arthit nghe rõ tiếng nhịp tim mình đập vang.Arthit nắm chặt tay quyết định, vội vã chạy ra phía ngoài.- Mày vừa đi đâu thế? Về luôn chứ?- Cậu nhóc năm nhất đâu?- Cậu nhóc năm nhất nào?Prem cau mày bối rối, Not đằng sau đoán ra Arthit muốn hỏi ai nên trả lời.- Kongpop vừa rời đây thôi, chắc đang ở trước bãi gửi xe của khách san.- Được rồi!Arthit nói xong chạy đi ngay khiến Prem cũng bị rối, không hiểu được tình hình nữa.- Ơ thế mày có đi với bọn tao không thế?- Tao cần tới chỗ khác đã.Arthit hét lên với bạn bè rồi chạy...chạy đuổi theo Kongpop...Từ giờ phút này...anh đã quyết định rồi...Anh sẽ làm theo trái tim của mình. P/s: Arthit đã đi theo tiếng gọi của con tim mình rồi...Đi đi cưng...

Arthit không nhớ lần cuối cùng anh cố gắng chạy nhanh thế này là khi nào nữa. Có thể là gần 2 tháng trước khi anh chạy 54 vòng trong mưa khi bị anh Dear trừng phạt, sau đó anh chạy để chứng minh danh dự của P'Waugh với năm nhất. Nhưng hôm nay...anh chạy vì bản thân mình, vì tình cảm của mình.Arthit bấm thang máy xuống tầng 1, băng qua cửa kính được các nhân viên mở ra, chạy thẳng tới bãi đậu xe ở phía trước khách sạn. Trong trời tối, anh cố gắng nhìn kĩ, mong thấy hình bóng thân quen kia...Nhưng không có ai cả...không có người anh đang đợi ở đó.Anh tự nói với mình rằng c��u chắc đã quay lại trường. Số điện thoại của Kongpop anh có nhưng lần trước anh đã cho vào số chặn. Anh đứng ở bãi đỗ xe, cơ thể như trùng xuống... Có lẽ anh nên gọi taxi hoặc bắt xe bus để về. Anh nhấn điện thoại trong sự thất vọng. Nhưng ngay lúc đó anh nghe thấy 1 giọng nói quen thuộc làm tim anh như ngừng lại.- Anh Arthit làm gì ở đây thế ạ?Arthit quay lại nhìn người gọi tên mình, mắt mở to kinh ngạc, anh không thể tin rằng người anh vừa nghĩ tới đang đứng trước mặt mình. Anh không thể không hỏi lại Kongpop.- Cậu vẫn chưa về à Kongpop?Kongpop thấy vẻ mặt lo lắng của anh Arthit, thực sự anh đã nghĩ cậu đã không còn ở đây nữa.- Vâng, em chưa muốn về lúc này ạ!Lúc này là lúc kết thúc đám cưới. Cậu thực sự chúc phúc cho tình yêu giữa cô dâu và chú rể nhưng nó lại làm cậu nghĩ về hoàn cảnh của mình, nỗi đau đớn đang gặm nhấm trái tim cậu.Cậu biết, cảm xúc đang tăng dần lên trong tim mình thật khó để chấp nhận, không chỉ trong xã hội mà còn ngay cả trong chính mình. Nhưng đó là cảm xúc của bản thân cậu, cậu không thể xóa bỏ nó, không thể. Kongpop đã chọn đi bộ để được tập trung suy nghĩ nhưng cậu đã nhìn thấy anh Arthit chạy xuống bãi đậu xe, nhìn anh quay trái, quay phải như cố gắng tìm kiếm ai đó. Nhìn anh ấy đứng ở đó, cậu hơi lo lắng nhưng vẫn đến chào.Có lẽ nó sẽ tiếp tục khiến 2 người bối rối. Lúc ở trong đám cưới anh Arthit đã cố vờ bình thường để nói chuyện với cậu. Cậu không hề thích điều đó, cậu cũng không muốn anh Arthit miễn cưỡng ở gần cậu.Lúc này dường như cũng không khác lúc trước cho lắm. Cậu tự nhủ rằng cậu chỉ ra ch��o anh, Kongpop thở dài định quay đi nhưng trước khi cậu đi, anh đã nói với cậu trước.- Cậu đói không?Kongpop ngạc nhiên vô cùng, thật sự cậu có đói 1 chút. Tiệc đám cưới của anh Tam được tổ chức theo phong cách Trung Quốc nên cậu đã không ăn được nhiều. Nhưng cậu không hiểu tại sao anh Arthit lại hỏi cậu thế, nó gần như cậu hỏi cậu có khỏe không lúc nãy, nó sẽ khiến cậu hy vọng thêm.Kongpop định giải thích với anh Arthit 1 lần nữa về chuyện này nhưng trước khi cậu kịp nói gì anh Arthit đã quyết định hộ cậu.- Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!Người kêu đói quay bước ngay ra khỏi bãi đỗ xe, để lại người kia đầu óc vẫn chưa xử lý kịp tình huống, điều này có nghĩa anh muốn cùng cậu ăn gì đó phải không? Dù cậu không hiểu được hành động của anh Arthit nhưng cậu vẫn chạy theo bước chân của người mình yêu thương, rời khỏi khách sạn.2 người đi bộ tới con đường chính, có 1 tiệm mì ở vỉa hè. Có rất ít khách hàng, Kongpop ngồi xuống đối diện anh Arthit. Chủ quán mì nhanh chóng tới nhận yêu cầu thực đơn của khách.- Cho em mỳ thịt viên đặc biệt!

- Cho em mỳ sợi nhỏ, nước trong!Cậu gọi món của mình, cứ nghĩ anh Arthit sẽ cười chế giễu nhưng không, anh chẳng nói gì cũng chẳng tỏ vẻ gì. Anh chỉ nới lỏng cà vạt và cổ áo sơ mi. Mọi người nhìn anh có vẻ lạ nhưng anh chẳng quan tâm, có thể vì anh thực sự đói. Kongpop thấy rất nhiều điều rắc rối đang xảy ra trong đầu nhưng cậu không nói gì cả. Phục vụ đã mang lên 2 bát mì....Mỳ thịt viên đặc biệt và mì nước trong sợi nhỏ xếp cạnh nhau. Nó khiến cậu nghĩ đến lần đầu 2 người ngồi ăn mì, anh đã đổi bát của anh cho cậu, lý do là anh muốn cậu thưởng thức hương vị mới nên cậu nghe theo anh....Lý do đơn giản nhưng làm cho tim cậu đập nhanh bất thường.Sự việc đó khiến cho tình huống lúc này trở nên nhạy cảm hơn. Anh kéo bát mì về phía mình, cho thêm ớt và bắt đầu ăn. Kongpop cũng múc từ bát mì của mình lên viên thịt, thứ mà cậu thích ăn nhất. Nhưng Arthit đã ngừng lại và hỏi Kongpop:- Cậu thích ăn thịt viên đúng không?- Vâng ạ!- Này, ăn đi này!...Một lần nữa...là lần thứ bao nhiêu anh Arthit tốt như thế này?...Arthit hành động như thể anh không quan tâm đến việc Kongpop muốn ngăn cản những cảm xúc của mình. Nhưng cuối cùng cậu vẫn hy vọng, để rồi có thể cậu sẽ bị tổn thương,...Cậu đau lòng khi thấy mình hy vọng vô ích.- Anh Arthit, sao anh lại làm thế?- Làm gì cơ?- Anh không biết thật hay anh giả vờ không biết vậy?Câu chuyện cũng như những sợi mì, trôi nổi trong không khí.- Cậu không ăn nhanh lên mì sẽ trương phình đó!Arthit dừng lại 1 chút rồi tiếp tục bận rộn ăn mì, như 1 sự trốn tránh vậy, và hành động này của anh là sự trả lời chính xác với cậu....Anh Arthit...anh biết, biết ý nghĩa của tất cả nhưng anh lại không để cậu lại gần. Đôi khi anh Arthit cho cậu ở gần anh nhưng rồi sau đó lại đẩy cậu ra. Để lúc này cậu không biết nên đứng đâu, và chỉ có 1 người có thể trả lời câu hỏi đó.Cậu muốn biết...Anh Arthit...thực sự anh đang nghĩ gì?Tuy nhiên, vô ích để hỏi thêm khi người kia không lắng nghe. Kongpop cúi đầu tiếp tục ăn mì. Ăn xong, anh Arthit đứng dậy khỏi bàn, bước ra khỏi cửa hàng. Ban đầu Kongpop tưởng anh sẽ đón 1 xe taxi hoặc đón xe bus nhưng không, anh cứ đi, đi mãi. Không biết cả 2 đã đi được bao xa, trước mắt họ là cây cầu Rama 8, ánh sáng từ cây cầu cắt ngang bóng tối thành phố Bongkok thật đẹp. Arthit vẫn không dừng lại, anh đi lên cầu, bên trái là sông, gió thổi vào người có chút lạnh. May sao họ đều mặc áo khoác, cả 2 cứ thế đi tới giữa cây cầu. Cả 2 đi trong lặng lẽ, vì họ vẫn đang tự hỏi mình và tự trả lời chính mình. Bỗng Arthit dừng lại, nhìn người đi đằng sau anh, buông 1 câu hỏi ngắn.- Cậu mệt không?- Không ạ!- Tôi hỏi thật, cậu không mệt vì đi theo tôi như vậy sao? Đi mà không biết tôi sẽ đi đâu, sẽ dừng lại khi nào?Kongpop gần như không hiểu nổi bản thân mình...Nó không phải là 1 câu hỏi khó, chỉ là 1 câu hỏi cơ bản, tương tự như những câu hỏi cậu đã tự hỏi mình nhiều lần rồi....Cậu cùng anh bước trên con đường này, không có lời kết luận nào về mối quan hệ giữa 2 người. Nếu nó kết thúc ở đây, cậu sẽ không thể nào quay trở lại như trước được. Dù nó có thể đau đớn nhưng cậu vẫn phải chấp nhận sự thật. Cậu cần thừa nhận nó trước khi bị buộc trở thành 1 con người khác....Không dễ gì để lựa chọn những suy nghĩ trong đầu. Kongpop nhìn thẳng vào mắt Arthit khẳng định.- Dù cho không biết sẽ gặp chuyện gì, không biết sẽ dừng lại khi nào nhưng em vẫn muốn đi bên cạnh anh Arthit ạ!Điều cậu nói rất rõ ràng, phần còn lại chỉ là chờ đợi phản hồi từ người kia trong im lặng. Nhưng anh lại nhắc lại câu cậu từng nói.- Cậu biết rằng tôi là con trai và cậu cũng là con trai, đúng không?- Em biết!- Cậu biết tôi là đàn anh, còn cậu là đàn em, đúng không?- Biết ạ!Họ không có khác biệt về giới tính, những ngày vừa qua Arthit cũng đã chứng tỏ phẩm giá của đàn anh đứng đầu P'Waugh. Nhưng tình cảm của cậu đã bỏ qua mọi thứ. Cậu không xấu hổ vì điều đó và cậu chấp nhận tất cả.Trái tim cậu trĩu nặng, trong khoảnh khắc cậu nghĩ anh Arthit sẽ chặn miệng cậu nhưng anh lại hỏi tiếp.- Cậu biết tôi thích uống sữa dâu, đúng không?Câu hỏi của anh khiến cậu nhìn người trước mặt đầy phân vân, anh lại tiếp tục nói tiếp.- Cậu biết tôi đôi khi rất ngang ngược, hay cáu giận, hay ngủ dậy muộn, hay làm chuyện vớ vẩn, đúng không? Nếu cậu biết, có thật cậu vẫn sẽ chấp nhận được con người như tôi không?Kongpop bối rối. Cậu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cậu. Mỗi câu hỏi của anh để nhắc cho cậu rằng anh là người như thế nào, nhưng tất cả những điều đó cậu đều đã biết.

- Vâng em chấp nhận được. Còn anh Arthit thì sao? Anh chấp nhận được em hay không?Cậu hỏi lại với hy vọng hơn bao giờ hết. Cuộc trò chuyện được đưa lên tới đỉnh điểm.- Nhưng tôi còn chưa biết rõ về cậu...Điều đó không có gì là ngạc nhiên, anh với cậu mới chỉ quen nhau được 3 tháng, quá ngắn ngủi. Nhưng trước khi cậu nói được gì đó phản bác anh đã nói tiếp.- Nhưng tôi muốn biết về cậu nhiều hơn đó!Ngắn gọn nhưng đủ mạnh mẽ để cậu ngạc nhiên mở to đôi mắt. Cậu không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.- Ý anh Arthit là sao ạ?Bất ngờ, anh nắm lấy cà vạt của cậu, kéo cậu lại gần anh hơn. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của môi anh trên môi mình.

...Chỉ 1 nụ hôn ngắn nhưng lại là rất dài trong tâm trí của cậu. Chỉ 1 giây sau, bên kia đã buông ra và thì thầm vào tai cậu.- Đó là câu trả lời của tôi.Anh Arthit kết thúc bất ngờ rồi đi nhanh xuống cầu. Kongpop vừa bắt đầu hiểu được chuyển gì vừa xảy ra, 1 nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Cậu chạy theo anh hét to.- Anh Arthit, em nghe không rõ, lại lần nữa được không?- Còn lâu!Câu phản đối được đáp lại ngay lập tức. Kongpop vừa cười vừa đi bộ bên cạnh anh Arthit. Họ im lặng, sự im lặng kéo họ lại gần nhau, vì giờ giữa họ từ nào cũng không thể diễn tả được nữa....Ít nhất...Bây giờ 2 người đã biết họ là gì trong trái tim của nhau....Chỉ cần được đi cạnh nhau như thế này....Là đủ rồi!P/s: Chỉ còn 1 chương nữa thôi là hết truyện chính rồi, nên buồn hay vui...

Ngày và đêm dần trôi đi.1 tu��n sau đám cưới của anh Tam và chị Fon, mọi thứ trở lại bình thường như nó vốn vậy.Đối với Kongpop, cậu như sắp bước vào địa ngục vậy. Hiện tại các báo cáo và bài tập nhiều vô kể vì chỉ còn 3 tuần nữa bọn cậu sẽ tới kì thi cuối năm. Kỳ học trôi qua thật nhanh, vèo cái đã gần hết năm thứ nhất rồi.Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, Kongpop dự tính sẽ tới thư viện mượn sách để tối làm bài thuyết trình nhóm rồi về phòng vì chiều nay cậu không có tiết học. Nhưng khi cậu đứng dậy rời khỏi bàn thì bạn cậu vừa kết thúc cuộc điện thoại đã quay sang nói với cậu:- Ngày Kongpop, tao nghe nói có kết quả thi toán rồi đấy. Bảng điểm được dán ở bảng thông báo bên cạnh thang máy đó. Đi xem thôi!Giải tích 1 là môn thi khó khăn bậc nhất trong năm nay, hầu hết sinh viên đều nín thở ch�� kết quả môn thi này, ngay cả Kongpop cũng vậy dù cậu làm bài khá tốt. Nhưng cậu không thể lo lắng vì kết quả cuối kì phụ thuộc vào 50% điểm số trong kỳ và 50% điểm số cuối kỳ. Kongpop quyết định ra bảng tin xem kết quả cùng các bạn của mình, cả đám đông đang ở đó. Một người xung phong đứng đọc điểm cho mọi người để không làm cản trở lối đi, thế nhưng quá nhiều ng' đứng đó cũng làm những người khác khó vào thang máy.- Các cậu đang làm gì ở đây thế hả?Mọi người giật bắn mình khi nhìn thấy tiếng quát phát ra từ các anh năm thứ 3, ánh mắt các anh rất dữ tợn. Đặc biệt là người đi trước, chính là người đứng đầu P'Waugh, anh Arthit. Dù anh không còn để râu và tóc dài nhưng đôi mắt sắc lẹm của anh cũng tạo cho các em vô số áp lực, bầu không khí của sinh viên năm nhất tại những buổi dậy dỗ đàn em lại trở về. Mọi người đứng sát lại nhau, e dè, sợ sệt, ngoại trừ 1 người.- Bọn em đang xem điểm thi môn Toán ạ!Không người nào khác thích làm anh hùng hơn ngoài mã số 0062, rất nhanh chóng đối mặt và trả lời anh. Arthit lên giọng mắng lại ngay.- Sao mọi người không đứng gọn gàng vào? Tôi đã dậy các bạn thế nào, quên hết rồi sao? Để tôi giúp mọi người nhớ lại nhé! Năm nhất, xếp hàng!Mọi người đều nghe thấy lời anh nói, lời mà họ không muốn, mọi người nhìn nhau hoang mang, ngơ ngác rồi bắt đầu di chuyển. Thế nhưng người đứng cạnh anh Arthit đã vỗ vai anh nhắc nhở.- Này! Hồn ma của P'Waugh ám ảnh mày à? Làm các em sợ chết khiếp rồi kìa!- Thì tao vẫn thế này mà! Tao quen với kiểu đó mất rồi!Arthit quay sang thì thầm với bạn bè mình. Thực tế là anh muốn nói chuyện với các em thôi, nhưng chẳng hiểu sao lại cứ bị quen với kiểu như khi ở P'Waugh vậy. Khi các em năm nhất hiểu ra sự việc, họ biết anh Arthit không cố ý phạt họ mà chỉ nhắc nhở theo cách riêng của anh thôi, mọi người bắt đầu di chuyển để những người khác có thể vào thang máy dễ dàng hơn. Một cậu bé nói với Arthit:- Ôi anh Arthit, anh dọa bọn em sợ quá, bọn em sắp xếp hàng thật đó!Mọi người cùng cười, không khí trở nên thân mật hơn nhiều.- Vậy điểm thi của mọi người thế nào?- Khoa mình ít người trượt lắm anh, còn có vài người được điểm rất cao đó ạ!Kết quả thật tốt, điều này khiến mọi người đều hài lòng.- Giỏi quá, xứng đáng là những sinh viên trẻ của khoa Kỹ thuật. Đội P'Waugh cũng làm rất tốt rồi!Arthit nghe lời của bạn anh mà chẳng hiểu gì cả.- Liên quan gì tới P'Waugh chứ?

- Ô! Vì các em đã được dậy dỗ cẩn thận nên giờ có nhảy vào nước, nhảy vào lửa hay gì ghê gớm hơn các em cũng làm được hết. Bởi vì mình còn dậy các em vào địa ngục cơ mà!Thằng bạn lại nói kháy mình đây mà. Arthit chuẩn bị mở miệng phản lại nó thì đã nghe thấy Kongpop nói xen vào.- Em cũng muốn được thử làm P'Waugh ạ!Không chỉ có các anh mà cả bạn bè cậu cũng nhìn về phía Kongpop, mọi người không tưởng tượng nổi người như Kongpop đứng ở vị trí "tàn bạo" đó sẽ thế nào nữa. Ngay cả anh Arthit cũng phải nhấn mạnh hỏi lại.- Cậu muốn như vậy thật sao?- Vâng ạ, em rất muốn!Kongpop xác nhận với đôi mắt cực kỳ nghiêm túc. Bạn của Arthit khẽ đánh lên vai anh vui vẻ nói.- Chúc mừng mày, sắp có người kế nghiệp rồi!Mặc dù bị bạn bè trêu chọc nhưng Arthit không nói gì hết. Nếu điều đó là sự thật, Kongpop sẽ mang lại 1 làn gió mới cho P'Waugh, anh tin cậu sẽ làm điều này rất tốt.- Này, tao thấy cô Suda lên thang máy rồi kìa!- Chết rồi, đi muộn là cô khóa cửa đó!Câu chuyện bị phá vỡ đột ngột, các anh nhận ra rằng họ phải nhanh chóng tới lớp học ngay nên vội vàng chạy luôn. Arthit cũng nhanh chóng chạy theo các bạn nhưng cánh tay anh đã bị giữ lại.- Anh Arthit...Kongpop tới gần anh hơn, đôi mắt cậu sáng rực rỡ, trên môi cậu là nụ cười và lời nói nhỏ vừa đủ 2 người nghe thấy.- Hãy học tốt nhé! Một câu nói đơn giản, nhưng để lại cho Arthit 1 cảm giác ấm áp lạ lùng. Kongpop để anh quay lưng đi lên cầu thang cùng các bạn....Ngay cả khi sau những gì đã xảy ra tại cầu Rama 8, giữa họ vẫn có rất nhiều kỉ niệm để củng cố mối quan hệ này.Dù Arthit vẫn là Arthit, Kongpop vẫn là Kongpop, hầu như không can thiệp sâu vào cuộc sống của nhau. Cả 2 cũng không công bố chuyện tình cảm, hiếm khi gặp nhau, có vẻ như họ đang để mọi chuyện như bình thường vậy. Nhưng trong thâm tâm Arthit biết rằng, mọi thứ đã khác đi từng chút một. Không cần phải giải thích về mối quan hệ này...Bởi vì đôi khi những điều đơn giản giữa họ...đã là đủ "đặc biệt" rồi....Một ngày, khi buổi học kết thúc.Arthit đã phải ngồi trong phòng thí nghiệm hơn 6 giờ, anh thực sự chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi thôi. Nhưng trước đó anh cần ăn gì đó đã và anh không quên tới trước hàng nước quen thuộc. Có vài người đang đứng xếp hàng nhưng chủ quán đã nhận ra khách hàng VIP nên chào đón ngay.- Ồ, Arthit, vẫn là sữa dâu như mọi h��m đúng không?

- Dạ...Hôm nay cho em cà phê đá đi ạ!Không biết điều gì là cảm hứng cho anh thay đổi đồ uống quen thuộc nữa, do sự mệt mỏi của cơ thể hay do lúc chiều anh đã gặp người ấy, người khiến anh cảm giác mình như 1 cô gái nhỏ dễ thương trong phim hoạt hình vậy. Rõ ràng là Kongpop ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí của anh. Arthit nhanh chóng chuyển sang quán cơm, mất mười phút xếp hàng anh mới có 1 hộp cơm gà mang về. Anh đi về hàng nước để lấy đồ uống.- Đồ em gọi đã có...Chưa nói hết câu anh đã nhìn thấy người đứng trước mặt mình là...- Kongpop!Kongpop cười tươi nhìn anh, 2 người gặp nhau như số phận sắp xếp vậy.- Anh Arthit mua cơm à?- Ừ!- Điểm toán của cậu sao rồi?- Dạ cũng qua ạ!Thực ra, điểm toán của Kongpop đạt cao nhất khoa, cậu đã rất cố gắng để làm được ��iều này, bởi vì cậu có anh Arthit làm động lực. Nhưng anh Arthit nghe cậu nói vậy thì có vẻ lo lắng.- Nếu cậu thực sự học không nổi thì cậu đi học lại khoa Kinh tế cũng được. Dù sao đó cũng là ước mơ của cậu mà, nếu cậu học lại, tôi nghĩ cậu cũng không sai đâu!Lời khuyên từ người đứng đầu P'Waugh khác hẳn với thái độ của anh cách đây vài tháng. Sau khi có đủ thời gian suy nghĩ, Arthit biết mình không nên ngăn cản ước mơ của Kongpop. Nếu anh muốn ở bên cậu, anh càng nên để cậu thoải mái. Dù phải xa cậu anh cũng hơi buồn nhưng anh sẽ luôn hỗ trợ cho cậu trong mọi việc.Nhưng Kongpop lại từ chối và giải thích cho anh nghe lý do vì sao.- Kinh tế thì để học thạc sĩ sau này cũng được ạ. Giờ em không bỏ đi học lại đâu, vì em thích... ở đây...Đôi mắt lấp lánh của Kongpop nhìn về phía anh, khiến anh xấu hổ nóng bừng mặt, cảm giác hồi hộp khiến anh cảm thấy mất tự nhiên vô cùng. May mắn thay, chị chủ quán đã giúp anh trong tình huống này.- Sữa dâu của em này Arthit!Đồ uống yêu thích thường xuyên của anh, nhưng hôm nay anh không gọi nó.- Em không gọi sữa dâu , em gọi cà phê đá cơ!Lần này đến chị bán hàng bối rối.- Ơ thế sữa dâu của ai?- Dạ, sữa dâu của em ạ!Kongpop đặt tay lên ly sữa dâu như lời khẳng định với chị chủ quán.- Ôi xin lỗi, chị bị nhầm, không ngờ 2 em lại đổi ngược đồ thường uống vậy đó! Câu nói của chị chủ quán khiến cả 2 cùng cười. Bởi vì từ điều nhỏ này, Arthit đã nhận ra rằng.Không chỉ người kia ảnh hưởng đến trái tim của người này, mà dần dần traí tim của họ cũng đang vô tình đập chung nhịp.Arthit cầm lấy cà phê, cùng Kongpop bước về phòng....Ánh sáng từ những ngọn đèn đường buổi tối chiếu sáng những người đang đi ở phía công viên. Khi tới tòa nhà đầu tiên, Arthit giữ Kongpop lại.- À, tôi có thứ muốn đưa cậu!Arthit mở ví lấy gì đó rồi đưa về phía Kongpop.- Cậu xòe tay ra đi!Dù không biết đó là gì nhưng Kongpop vẫn xòe tay đưa về phía trước, Sau đó, thứ được thả vào lòng bàn tay cậu...đó chính là bánh răng - biểu tượng của khoa Kỹ thuật. Kongpop nhìn kĩ bánh răng, nó màu bạc chứ không phải màu nâu như khóa cậu, chứng tỏ bánh răng này là phiên bản khác... ...Phiên bản bánh răng của khóa anh Arthit.Kongpop ngước nhìn anh, anh nói với cậu rất rõ ràng.- Hãy chăm sóc nó thay cho tôi nhé!Câu nói của anh thực sự là điều quan trọng nhất với Kongpop, cậu cười và hứa chắc chắn với Arthit.- Em sẽ chăm sóc bằng cả trái tim mình!...Sau đó, cậu xoay người đi tiếp trong màn đêm.Họ không biết tương lai sẽ thế nào, sẽ ra sao. Kể cả mối quan hệ giữa 2 người không có tên đi nữa, miễn là người này luôn ở sâu trong tim người kia thì cần gì phải định nghĩa rõ ràng mọi thứ?Nhưng nếu cần phải có định nghĩa về mối quan hệ giữa Kongpop và Arthit, chỉ có 1 thứ có thể miêu tả được câu chuyện của đó. Đó chính là...SOTUSStory Of True Love Between Us.Câu chuyện tình yêu giữa đàn em năm nhất và đàn anh hung dữ năm ba.

★ .★ .★ .END .★ .★ .★-

6:00Kongpop tỉnh dậy. Cậu hay dậy vào lúc 6h sáng, bởi vì mẹ cậu đã đào tạo cậu từ lúc còn bé như vậy nên giờ đã thành thói quen. Ngay cả khi cậu đi ngủ muộn thì cứ đến 6h cậu cũng s��� dậy mà không thể ngủ thêm được nữa.Mỗi buổi sáng, Kongpop thường đi xe máy mua đồ ăn sáng, sữa đậu nành và cháo là thứ cậu hay mua nhất. Kongpop luôn nghĩ bữa sáng là cực kỳ quan trọng, không thể bỏ qua, nó sẽ cung cấp năng lượng cho cả ngày dài nên cậu không bao giờ không ăn sáng.Một ngày của cậu đã sẵn sàng.7:00Kongpop tắm rồi là quần áo, chuẩn bị đi học.Trong khi là đồ, Kongpop mở chương trình tivi buổi sáng xem tin tức, hết các tin chính trị, kinh tế, cổ phiếu, khi chán quá thì chuyển qua kênh CNN. Kongpop làm mọi việc rất từ tốn vì cậu có dư thời gian. Khi chuẩn bị đi học cậu mới làm 1 việc, đó là thắt cà vạt.Kongpop không thích đeo cà vạt, cũng không quan tâm nhiều tới việc mặc đồng phục. Cậu cho rằng con người không phản ánh qua bộ quần áo nhưng tất nhiên suy nghĩ của cậu là 1 chuyện, quy định là quy định và cậu phải tuân theo quy định của trường.Để xứng đáng là sinh viên năm đầu của khoa Kỹ thuật, Kongpop sẵn sàng đeo cà vạt cũng như mặc đồng phục nhưng cậu chỉ mong tới lúc có thể tháo cà vạt và thay quần áo thật sớm.8:00Kongpop đi tới lớp. Hôm nay cậu có tiết Tiếng Anh lúc 8h30, cậu không biết sao mình phải học thứ tiếng này thay vì học về xây dựng, kỹ thuật nữa. Có người đã hỏi cậu về facebook nhưng làm sao cậu biết được khi cậu rất ít dùng?Ngay cả với Twitter, cậu có dùng nhưng cũng chỉ dùng khi có việc quan trọng. Cậu thường gọi khi cần liên lạc chứ ít khi chờ đợi người kia gõ từng chữ trả lại. Và thế nên cậu cũng chẳng hiểu mấy cái biểu tượng timeline có nghĩa là gì luôn.Bạn bè Kongpop nói cậu chẳng thích đi theo thời đại gì cả, d��ng điện thoại Iphone cũng chỉ phí thôi, họ khuyên cậu nên bán quách đi mà mua Nokia 3310 thì hợp hơn cả.Khi điện thoại hỏng, có khi cậu sẽ làm theo điều mọi người nói!8:30Tiêt học đầu tiên của Kongpop bắt đầu.Cậu đang ngồi với 1 nhóm bạn làm bài tập nhóm, bàn về việc bầu chọn người đại diện cho khóa năm nay.Mọi người đều chọn Kongpop nhưng cậu lắc đầu ngay, cậu không muốn phải chịu trách nhiệm cho toàn khóa như thế. Cậu chỉ muốn hoàn thành 4 năm học như những người khác mà thôi...

Nhưng bạn bè đều đã bầu cậu, thật khó nghĩ mà!10:25Kongpop rời lớp học tới gặp chị khóa trên cùng mã số của mình.Chị ấy đưa cho cậu 1 thùng gồm rất nhiều sách học chuyên ngành mà chị đã giữ lại, ngoài ra còn thêm cả 1 túi kẹo to nữa.Kongpop mở thùng ra, nhiều cuốn sách đã bị sờn bên ngoài nhưng bên trong vẫn nguyên vẹn...10:45Cậu có hẹn với anh Minnie về việc chụp ảnh cho cuộc thi Hoa khôi và Nam khôi.Đại diện của khoa Kỹ thuật là cậu, thực sự cậu không thích tham dự nhưng mọi người lại hy vọng vào cậu rất nhiều. Anh Minnie cũng nhắc nhở cậu nên tìm ý tưởng cho phần thi tài năng sắp tới. Kongpop hơi bối rối vì cậu không biết mình có khả năng gì đặc biệt nữa.Cuối cùng buổi chụp hình cũng xong.12:00Bữa trưa của Kongpop.Cậu ngồi cùng những người bạn của mình trong căng tin.Ngòai ra còn có các anh năm 3, những người được mọi người gọi là "Đội tàn bạo" - đội P'Waugh. Khi các anh bước vào, mọi người phải xếp hàng chào cẩn thận, và khi các anh tới gần có những người bỏ bàn của mình mà đi.Các anh sẽ ngồi xuống, nói chuyện và chẳng quan tâm đến những sinh viên n��m nhất bên cạnh. Kongpop cũng chỉ có thể nhìn anh Arthit mà thôi.13:00Kongpop ở trong phòng họp của khoa Kỹ thuật. Mọi người bàn luận về việc cử ra đại diện khóa. Mọi người nói quá nhiều, Kongpop đành đưa kẹo cho mọi người để mọi người có thể im lặng 1 chút. Cậu thở dài chán nản, có lẽ cậu nên bỏ khoa này đi để học lại Kinh tế.15:30Kongpop được bầu làm người đại diện khóa. Tất nhiên cậu từ chối, cậu không sẵn sàng chịu trách nhiệm lớn đó được.Mọi người lại phải bầu ra 1 người khác. Khi kết thúc đã là 4 giờ, các sinh viên năm nhất vội vàng thay quần áo vì bọn họ chuẩn bị được P'Waugh dậy dỗ.16:10 Trong trường đại học, chế độ SOTUS được đưa ra để rèn luyện các em sinh viên năm nhất. Lúc đầu Kongpop không hề thích điều này nhưng sau này cậu thấy nó cũng mang lại những điều tốt.Nhưng có 1 điều cậu không hiểu, tại sao người đứng đầu P'Waugh luôn nhìn cậu và phạt cậu dù cậu thấy mình chẳng làm gì sai trái cả. Nhưng cậu không thể phản đối lại nên đành chấp nhận chịu phạt thôi.18:00Kongpop đã được rời khỏi buổi dậy dỗ đàn em. Bạn bè rủ cậu đi đá bóng, cậu cố gắng chơi cùng mọi người. Đến khi kết thúc trận bóng người cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Ít ra đó cũng là cách rèn luyện sức khỏe cho những hình phạt tiếp theo của P'Waugh.Cậu đi xe máy về lại tòa nhà kí túc, không quên thuê vài đĩa phim để xem dần. Cậu tắm và thay quần short, áo phông rồi đi ăn.19:30Kongpop ăn tối trong quán gần kí túc xá, đây là quán cậu thường hay tới và rất nhiều người cũng vậy, Kongpop chọn cơm với thịt rán đơn giản vì cậu không thích ăn cay. Nhưng tiếng ���n phía trước quán đã thu hút sự chú ý của cậu.- Hôm nay có gì ngon vậy dì?Âm thanh từ giọng nói khá quen thuộc, nó phát ra từ người vừa bắt cậu chịu phạt lúc tối - trưởng nhóm P'Waugh, Arthit. Hình như anh không thấy cậu, anh vẫn nói với giọng rất bình thường với chủ quán ăn.- Cháu ăn gì nào?- Tùy dì chọn ạ. Món nào của dì cũng ngon hết, dì chọn cho cháu đi!- Mì spaghetti nhé!- Vâng, cháu đi mua nước rồi sẽ quay lại lấy ạ!Arthit sang phía bên kia, mua 1 cốc sữa dâu hồng rồi quay lại, vừa mút sữa vừa trò chuyện.- Bao nhiêu tiền ạ?Anh vừa nói vừa cười, thái độ khác hẳn với lúc bình thường mà Kongpop biết. Người đứng đầu P'Waugh thường la hét, mắng mỏ mà giờ lại dễ thương thế này. Và giờ Kongpop đã biết thêm rằng anh rất thích sữa dâu đá.19:45Kongpop không có bài tập về nhà nên cậu xem phim . Cậu thích xem phim trên màn hình máy tính. Bởi vì độ phân giải cao khiến cậu như đang xem ở rạp chiếu phim vậy. Cậu thích được ngồi tập trung vào bộ phim đang xem, thả hồn mình vào 2 tiếng phim đó.21:30 Bộ phim kết thúc.Kongpop đi tắm, đánh răng rồi bước ra ban công phơi khăn cho khô. Nhưng tiếng cửa kéo từ phía đối diện khiến cậu để ý khi thấy 1 người bước ra.Chính là người cậu vừa thấy ở quán cơm, nhưng lúc này anh đang cầm 1 giỏ quần áo ra phơi ở ban công phòng đối diện phòng cậu.Đó chính là anh Arthit, cậu và anh lúc này chỉ cách nhau hơn 5m, vô tình là cậu và anh cùng ở độ cao 1 tầng và 2 căn phòng đối diện nhau.Kongpop vội vàng chạy vào bên trong, cậu sợ anh Arthit biết được điều này, cậu lén lút nhìn anh từ phòng của mình.Arthit loay hoay mãi mới phơi được hết đống qu��n áo, vẻ mặt của anh có vẻ rất tốt.Nhưng anh không biết rằng, tất cả những hành động của anh đều được Kongpop dõi theo với nụ cười trên môi.22:30Đã tới giờ đi ngủ nhưng Kongpop không ngủ được. Có thể do ảnh hưởng của cà phê, của đồ ăn hay của lý do nào khác mà cậu không chắc nữa.Cậu nhìn đồng hồ, đã 11:30, cậu quyết định ra khỏi giường, mở ngăn bàn cầm gói thuốc Marlboro ra ban công để hút. Cậu biết thuốc lá không tốt nhưng ít nhất nó cũng khiến cậu giảm sự mất tập trung.Cậu nhìn về phía phòng đối diện vẫn đang sáng đèn, cậu muốn biết anh đang làm gì, làm báo cáo, xem phim, hay nói chuyện điện thoại với bạn gái...Nhưng sao cậu lại quan tâm tới anh Arthit như 1 fan hâm mộ vậy chứ, do cậu quá cô đơn sao?Trong lúc cậu đang tự hỏi mình thì cánh cửa ban công đối diện lại mở ra. Kongpop lại nhanh chóng lùi vào phòng mình.Cậu thấy anh đang phơi 1 chiếc khăn ẩm ra ngoài, đầu anh vẫn còn ướt, chứng tỏ anh vừa tắm xong. Cậu nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ trong không khí nữa. Ngay khi anh Arthit đi vào phòng, ánh đèn cũng được tắt.Kongpop đứng thẳng trong bóng tối, nhìn qua căn phòng bên kia cũng đã tối đen.Cậu không thể nói về phòng anh Arthit đối diện phòng cậu. Bởi vì điều này cho cậu cơ hội nhìn thấy con người thật sự của người đứng đầu P'Waugh, nó trái ngược hoàn toàn với khi dậy dỗ đàn em.Đó cũng là lý do Kongpop không sợ hãi khi đối diện Arthit. Cậu thầm hứa sẽ giữ bí mật này mãi mãi, không để ai biết nữa.Kongpop dụi điếu thuốc trên tay, bỏ vào thùng rác trước khi trở lại giường. Cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên. Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, hình ảnh chủ nhân căn phòng đối diện lại hiện lên.Bây giờ, người đó chắc đã ngủ rồi, nhưng cậu vẫn hy vọng lời nói của cậu có thể tới được chỗ anh.24:00Ngủ ngon, anh Arthit!

1. Đồng hồ báo thứcArthit thường dậy rất muộn. Bình thường, nếu ngày nào không đi học buổi sáng, anh sẽ ngủ tới 12 giờ trưa và cực kỳ thất vọng khi có việc phải dậy sớm. Nhưng khi trở thành người đứng đầu P'Waugh anh cần phải dậy sớm mỗi buổi sáng để dậy dỗ đàn em. Đồng hồ báo thức cũng được mua mới. Anh đặt đồng hồ kêu 2 phút 1 lần để có thể lôi mình dậy.Cuối cùng nó có vẻ cũng có ích kể từ lần cuối bạn bè phải gọi anh dậy vào Chủ nhật. Hôm đó, điện thoại gọi đến, Arthit dậy thôi, tao còn muốn ngủ, anh luôn nổi giận vì bị đánh thức như thế.Nếu 1 buổi sáng, các sinh viên năm nhất ngạc nhiên khi thấy người đứng đầu P'Waugh tức giận gấp 3 lần so với bình thường...Đó là vì, đồng hồ của anh không thể lôi anh dậy vào ngày chủ nhật...2. Sữa dâu đáArthit thích sữa dâu hồng.Anh rất thích đồ uống giải khát ngọt, màu hồng, dễ thương, hoàn toàn trái ngược với cá tính mạnh mẽ của anh. Cà phê sữa mới hợp với người "quản tù" như anh. Anh biết rằng người con trai cầm sữa dâu hồng trông sẽ rất lạ nhưng anh thích nó tới nỗi bữa ăn nào cũng có sữa dâu hồng, nó làm tăng năng lượng của anh còn nhiều hơn Red bull.Mặc dù mỗi lần tới quán, anh đều bị hỏi đi hỏi lại tại sao không muốn thứ khác nhưng anh luôn trốn tránh việc phải thay đổi khẩu vị.Để giữ hình ảnh đàn anh trước các em năm nhất, anh tự nhủ sẽ uống sữa dâu đá thay nước sau khi ăn 3 tiếng.3. Kẹo trị đau họng BotanArthit ghét kẹo Botan.

Arthit chỉ thích ngọt nên anh chẳng thích bất kỳ vị cay đắng nào, kể cả kẹo trị viêm họng Botan. Nhưng vì anh suốt ngày phải hét lên nên anh đành dùng để giữ giọng. Khi anh thấy giọng mình đang khàn đi, nó làm anh xấu hổ khi anh là người đứng đầu P'Waugh.Kẹo trị đau họng được dùng như biện pháp nhanh nhất cho tất cả P'Waugh. Arthit đã cố gắng tránh việc dùng nó bằng cách uống mật ong chanh. Nhưng chuẩn bị mật ong chanh quá mất thời gian, lại chẳng có ai làm cho cả. Và cuối cùng vào chủ nhật anh vẫn phải miễn cưỡng chịu đựng mà ăn th�� kẹo này khi họng đã quá rát. Hết 1 viên kẹo đau họng là 1 viên kẹo ngọt, túi quần anh giờ luôn đầy kẹo.Arthit giả vờ rời đi để ăn kẹo dù anh biết việc đó không có gì là xấu mặt cả nhưng anh vẫn nghĩ không nên làm thế trước mặt mọi người.4. Tập thể dụcArthit không phải người chăm vận động. Thể dục vào Chủ nhật thì lại càng không, thời gian rảnh anh thích đọc truyện tranh trong quạt mát hơn là đá bóng ngoài sân. Arthit chơi được rất nhiều môn thể thao nhưng anh vẫn thường chọn các môn thể thao trong nhà như bóng rổ.Anh không sợ ánh nắng mặt trời nhưng anh thấy thời tiết Thái Lan rất hợp dùng để nướng gà, nấu cơm và anh không muốn giống như con gà nướng chút nào. Lúc này, ở sân vận động, nhiệt độ tầm 40 độ, nhưng khi làm P'Waugh, anh phải làm quen với điều khắc nghiệt đó.Chạy trong ánh nắng chói chang vào giữa trưa được coi là 1 trong những hình phạt bình thường nhất. Anh tin rằng mọi người đều có thể làm được. Anh cần chứng minh mình cũng có thể đứng, ngồi, chạy, nhảy giữa thời tiết này để trở thành P'Waugh. Ngoài ra anh còn phải tập bơi để tăng thể tích phổi, giúp hét được to hơn.Kết quả là anh giảm 5kg và 1 số chỗ cũng lên cơ bắp, khác anh của lúc trước rất nhiều, anh biết đây là điều tốt nhưng nếu được hỏi 1 lần nữa... Arthit vẫn sẽ khẳng định dù thế nào anh cũng không thích tập thể dục.5. Bộ râuArthit không thích để râu.Anh không thích sự thô ráp khi xoa 2 bàn tay lên mặt mình. Râu ở trên cằm thật khó coi, nó khiến anh trông thật lạ. Nhưng cuối cùng để giống như bạn bè mình, anh bắt buộc phải để râu. Nó khiến anh trông đứng đắn v�� già dặn hơn. Vì nếu không, các tân sinh viên lại tưởng anh là bạn chứ không phải đàn anh của họ nữa.Để râu và thêm vào là tóc anh cũng dài tới cổ khiến anh cảm thấy nóng bức, chỉ muốn cạo đầu đi cho rồi. Nhưng điều đó là không được phép bởi những quy định của P'Waugh.Arthit phải dùng dây thun buộc tóc lại và giấu lưỡi dao cạo đi kẻo 1 ngày anh không nhin được sẽ cạo sạch râu của mình mất 6. Lớp họcArthit học không giỏi nhưng cũng không phải quá tệ.Với các P'Waugh, đặc biệt là khoa anh, thì dù có hoạt động gì thì việc học vẫn phải đi đủ. Sẽ không có chiếu cố, không có dậy phụ đạo gì hết, nếu không tuân theo thì sẽ bị các thầy đuổi học ngay lập tức.Đó là lý do quan trọng nhất để Arthit đi học đầy đủ, dù cho các cuộc họp dậy dỗ đàn em có muộn đến đâu đi n���a. Nhưng đừng nghĩ anh sẽ học chăm chỉ. Anh chỉ ngồi đó, nghe được gì thì nghe hoặc ngủ gật hoặc nói chuyện cùng bạn bè. Nếu ai hỏi anh về nội dung bài học...anh sẽ chẳng biết đâu.7. Chiếc xe đạpArthit có 1 chiếc xe đạp. Không phải loại mới mà là 1 chiếc xe đạp cũ, màu đen cổ điển, nhìn khá lạc hậu so với thời nay. Thường thường, anh thích đạp xe từ phòng tới giảng đường vì sân trường Đại học khá rộng với rất nhiều bóng cây râm mát, anh vừa đi xe vừa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.Anh đã thấy bạn bè rất nhiều lần khổ sở để gửi xe máy khi đi học hay đi có việc và anh không muốn thế chút nào. Vì thế dù rất nhiều bạn bè dùng tiền mua xe máy nhưng anh vẫn quyết định mua xe đạp.8. Nước mắt của con gáiArthit rất nhạy cảm với nước mắt của bọn con gái. Đôi khi ở vị trí P'Waugh anh làm hơi quá khiến có những em gái phải khóc. Điều đó khiến tâm trạng của anh tụt xuống, anh chỉ muốn tới an ủi họ mà thôi. Nhưng anh phải tự kìm lại cảm xúc của bản thân như những P'Waugh khác. Mỗi lần xong cuộc họp anh lại tự hỏi và nghi ngờ rằng có phải anh đã quá nghiêm khắc rồi không? Anh sẽ không dám ở gần con gái nữa mất.Các P'Waugh thường rất nóng nảy, hầu hết mọi người đều biết tới và sợ điều đó. Và trong con mắt các cô gái, điều đó càng nâng lên nhiều hơn.Nhưng khi anh đã thay đổi, có rất nhiều cô gái thích anh nhưng vẫn có một số người vẫn lo lắng mà không dám lại gần.9. Bạn bè

Arthit có rất nhiều bạn bè, toàn là những người vui tính. Anh có bạn cả ở trong và ngoài trường. Anh không hề biết rằng đó là vấn đề lớn khi anh trở thành P'Waugh.Trước các sinh viên năm nhất, anh luôn phải giấu sự vui vẻ, tiếng cười cùng bạn bè mình trong bí mật. Bạn bè của anh đều biết lý do của chuyện này nhưng họ thường xuyên trêu chọc khi anh đi qua để làm anh cười. Nó làm anh bối rối, anh cố gắng đi về phía trước trong khi cố kìm lại tiếng cười.Anh đã từng nói với bạn mình đừng làm vậy nhưng mà họ không nghe, và nó khiến anh nhiều lần không biết phải xử sự như thế nào.10. Mã số 0062 KongpopArthit là người đứng đầu P'Waugh. Anh biết anh cần kiểm soát những cảm xúc tiêu cực của mình thật tốt. Anh đã cố gắng làm việc hết sức mình để kích thích tinh thần của sinh viên năm nhất.Tuy nhiên kế hoạch của anh đã bị phá hỏng bởi người anh chưa từng nghĩ tới....Mã số 0062 - Kongpop!1 sinh viên năm nhất luôn mâu thuẫn với anh, làm phiền anh và khiến anh tức giận.Cậu ta không thích nghe lệnh anh, cậu ta thích làm anh hùng. Dù cho cậu ta bị anh phạt nhiều lần để làm gương cho người khác nhưng vẫn không đủ. Điều đó làm anh cảm thấy chán nản mà không muốn nói gì nữa....Nó giống như việc anh bị đánh bại bởi đàn em của mình vậy.Điều anh thích nhất ở cậu chính là đôi mắt khi nhìn anh...luôn luôn lấp lánh như ẩn giấu điều gì đó. Arthit không biết đó là điều gì và cũng không muốn tìm hiểu. Anh chỉ tin rằng 1 ngày nào đó anh sẽ dậy dỗ Kongpop thành công, miễn là anh phải đưa ra được "sách lược" đúng đắn và truyền tải nó tốt.Mỗi lần dạy dỗ khóa dưới, Arthit phải cố gắng tập trung vào nhiệm vụ của mình và phải kiên nhẫn. Cậu bé kia sẽ luôn đứng lên để tranh luận với anh.Có 1 điều thật khó để chấp nhận nhưng Arthit không thể phủ nhận rằng người khiến anh nhớ lại cuộc sống khi trở thành P'Waugh chính là cậu bé năm nhất - Kongpop.

Sắp tới có "Ngày hội thể thao" giữa sinh viên các trường Đại học với nhau. Arthit yêu cầu những sinh viên năm nhất phải giành chiến thắng trong tất cả những trận đấu họ tham dự.Lần này Kongpop và Arthit cá cược với nhau 1 lần nữa, nếu Kongpop thắng cậu sẽ có thể yêu cầu anh Arthit làm điều gì đó và ngược lại. Tuy nhiên, Kongpop do đã tập luyện quá sức nên tới trận thi đấu bóng rổ cậu đã bị ngất khiến đội bị thua. Arthit đã yêu cầu Kongpop như lúc cậu yêu cầu anh, 2 người cùng nhau đi mua sắm. Đi cùng Kongpop anh bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt giữa cuộc sống của 2 người. Với anh Kongpop là người đàn ông hoàn hảo, cậu cần có tương lai tươi sáng và 1 gia đình hạnh phúc như mọi người, điều này khiến anh thấy lo lắng cho tương lai. Sau đó, anh và cậu gặp Preapailin, anh nói với cô bé rằng anh chỉ vừa tình cờ gặp Kongpop ở khu mua sắm thôi ( và chắc chắn Kongpop không thích điều này). Khi anh nghe Kongpop và Praepailin nói chuyện cùng nhau, anh cảm thấy giữa họ có rất nhiều điểm chung, hơn anh và cậu rất nhiều, điều này làm anh càng lo lắng hơn về mối quan hệ giữa anh và cậu. Ngay cả tới lúc này, mối quan hệ giữa anh và cậu thực sự vẫn chưa rõ ràng.Sau đó, bữa tiệc "Cảm ơn khóa trên" được tổ chức (những sinh viên năm nhất sẽ mang quà tới tặng những anh chị khóa trên để tỏ lòng biết ơn). Arthit và bạn bè anh đã nghĩ anh không thể tham gia vì họ phải đi làm báo cáo tại Ampawa. Tại đây, Arthit đã tâm sự với Not về mối quan hệ giữa anh và Kongpop, về cả những băn khoăn trong lòng mình bấy lâu. Và Not đã nói với anh rằng sao anh lại quan tâm tới 1 tương lai vô hình không biết trước mà không quan tâm tới người ở thực tế lúc này. Điều này đã khiến Arthit chợt tỉnh và đi ngay tới buổi tiệc.Kongpop rất ngạc nhiên khi thấy anh Arthit, cậu đưa cho anh bức thư tay mình đã viết cho anh."Anh Arthit!Em đã từng nói với anh rằng em muốn anh viết thư tình cho em. Nhưng hôm nay, em lại muốn là người viết cho anh đầu tiên. Em hy vọng anh sẽ không tức giận vì em đã lộn xộn như thế.Thực sự, em có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh em sợ rằng tờ giấy này không đủ để em viết hết được. Em cũng không biết phải dùng những từ nào mới có thể diễn tả hết cảm xúc của em lúc này vì nó không thể thay thế cho lòng biết ơn sâu sắc nhất từ trái tim của em dành cho anh.Em muốn cảm ơn anh đã dậy dỗ em trong suốt quãng thời gian giáo dục đàn em, nó khiến em hiểu ra rất nhiều điều mà trước đây em không biết.Em muốn cảm ơn sự quan tâm của anh, anh luôn chăm sóc em và làm rất nhiều việc cho em nữa.Em muốn cảm ơn nụ cười và tiếng cười của anh, nó thay đổi 1 ngày bình thường của em thành 1 ngày đặc biệt.Và em muốn cảm ơn anh Arthit đã cho phép em được yêu anh.Mỗi lần chúng ta ở gần nhau, anh có biết em hạnh phúc tới mức nào không? Em có thể đã hành động như 1 kẻ ngốc và trêu chọc anh, em cứng đầu và bướng bỉnh, khiến anh phải phiền lòng với em. Thế nên em không cầu xin anh phải yêu em, nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, đối với em, điều duy nhất quan trọng nhất với em đó chính là anh Arthit.Anh là mặt trời duy nhất của em. Và em hứa rằng, sẽ mãi mãi là như thế.Kongpop."Arthit đọc xong, anh nhìn Kongpop.- Đưa tay của cậu đây!Kongpop đưa tay phải về phía anh.- Không, tay kia cơ!Arthit tháo sợi dây trắng đang buộc trên cổ tay trái của Kongpop, đó là sợi dây anh đeo cho cậu vài tháng trước. Điều này khiến Kongpop rất sốc, như thế này là sao, chẳng lẽ anh Arthit muốn kết thúc mọi chuyện giữa cậu và anh?Nhưng ngay sau đó Arthit đã lấy từ túi ra 2 chiếc vòng đeo tay màu đỏ, 1 chiếc đeo cho Kongpop, anh đưa chiếc còn lại cho cậu.- Giúp tôi đeo lên tay với!Tim Kongpop đập nhanh, bây giờ cậu đã hiểu những gì đang diễn ra. Anh Arthit không kết thúc chuyện với cậu, anh chỉ làm cho mối quan hệ bền vững hơn thôi.

- Wow, bọn họ đeo vòng tay giống nhau như đang hẹn hò vậy!Một người bạn đã nói thế khi nhìn thấy hành động của 2 người. Trong khi Kongpop nghĩ thật nhanh xem làm thế nào để che đậy điều này, cậu không muốn anh Arthit phải bực mình 1 lần nữa thì cậu lại nghe thấy giọng nói của anh Arthit cất lên:- Ừ, đúng thế! Chúng tôi đang hẹn hò mà!Từ Kongpop tới tất cả bạn bè xung quanh, cả những người từ năm nhất tới năm bốn đều bị sốc. Đây chính là cách công khai cho mọi người rằng cầu và anh thật sự đang yêu nhau.

...Anh Arthit đang bận!Kongpop biết rằng anh Arthit đang học năm 4, việc học nặng hơn rất nhiều, ngoài ra anh còn phải thực tập và hoàn thành đồ án. Nhi��u ngày không gặp nhau, cho đến hôm nay cậu thấy thật tệ. Mặc dù ký túc xá ngay cạnh nhau, Kongpop có thể gọi và nói chuyện cùng anh qua điện thoại nhưng cậu không muốn gọi và làm Arthit sao nhãng. Lý do đầu tiên là cậu muốn được quan tâm, lý do thứ 2 là cậu không muốn hành động như trẻ con vậy.Nếu lý do của cậu chỉ là để nghe giọng anh Arthit mà chẳng có gì quan trọng khác, anh Arthit sẽ khó chịu, và anh ấy sẽ bảo cậu điên rồi.Càng thích 1 người, bạn càng có nhiều vấn đề cần quan tâm...Kongpop mới chỉ bắt đầu hiểu được điều đó. Cậu phải hành xử như 1 người lớn tuổi để anh Arthit tự hào. Kongpop muốn trở thành 1 người đáng tin cậy, 1 người đủ trưởng thành để đứng bên cạnh anh Arthit. Đấy là lý do Kongpop luôn nói với mình rằng dù không gặp nhau trong gần 1 tháng thì mọi thứ vẫn ổn. Kongpop vẫn đi học, đi ăn uống với bạn bè mình, tối chiều thuê phim xem và buổi tối cậu sẽ nhìn chằm chằm vào căn phòng đối diện.Gần đây, anh Arthit qua ở nhà anh Not vì các đồ án của họ. Lần gần nhất cậu nói chuyện cùng anh là 1 tuần trước đây, cậu nghe anh Arthit phàn nàn về việc anh phải tới Amphawa trong vài ngày để thu thập dữ liệu từ 1 nhà máy, nơi anh Arthit sẽ thực tập. Trước khi kết thúc cậu nghe thấy giọng nói của anh Not đang muốn tìm 1 quyển sách nào đó....Anh Arthit rất bận, cậu biết...biết điều đó là tốt!Nhưng dù là thế, Kongpop không thể giúp gì cả, cậu mua sữa dâu hồng, cơm gà húng quế và trứng chiên, thực đơn yêu thích của ai đó lên phòng ăn. Cậu mở tivi để không cảm thấy quá yên tĩnh nhưng đôi mắt anh vẫn lang thang ra phía ngoài ban công, cậu nhận ra trời bắt đầu mưa.Mỗi khi trời mưa, Kongpop sẽ nhìn ra phía ban công đối diện và gọi anh Arthit - người thích giặt ủi quần áo ban đêm ra thu quần áo của mình. Và một khi anh Arthit nghe giọng nói của cậu, anh sẽ vội vã ra ngoài lấy quần áo. Cậu sẽ nghe tiếng anh Arthit cằn nhằn về mưa và trời, như thể đó là lỗi lớn của chúng vậy. Kongpop thấy điều này rất đáng yêu và cười phá lên. Anh Arthit sẽ mắng cậu vì cậu lấy nỗi khổ của người khác là niềm vui cho mình làm cậu lại phải tốn thời gian xin lỗi anh Arthit.Những kí ức trở lại và mưa vẫn rơi trong đêm tối, không có quần áo ở ngoài để cậu gọi anh Arthit, không có ai đó vừa chạy vừa làm ầm lên và cậu cũng không có nụ cười của mình, càng không có tiếng la hét của cựu lãnh đạo P'Waugh...Mọi thứ thật trống rỗng.Điều gì đó đang gây sức ép lên trái tim Kongpop khiến cậu không thể xử lý nó, cậu rời mắt khỏi ban công, lấy khóa, tắt đèn và khóa cửa lại. Cậu vào thang máy, xuống tầng trệt rồi chạy xuyên qua màn mưa tới tòa nhà bên cạnh. Thật may mắn khi người nào đó vừa vào thang máy nên cậu không cần thẻ vẫn có thể đi lên tầng, cậu dừng lại ở phòng số 618.Nhìn ổ khóa trên cửa, Kongpop lầm bầm giận chính mình, cậu bị điên sao, cậu vừa làm gì? Nếu anh Arthit thấy cậu, anh sẽ nghĩ gì? Anh Arthit sẽ nói cậu vẫn trẻ con lắm, chẳng biết trưởng thành gì cả. Nhưng cậu không đủ kiên nhẫn nên cậu mới làm thế này. Kongpop mong đợi 1 phép lạ rằng cậu sẽ thấy được người cậu muốn thấy!- Kongpop!Giọng nói từ phía sau Kongpop làm cậu nhảy dựng lên. Cậu nhanh chóng quay lại với đôi mắt mở to và lẩm bẩm tên người vừa gọi mình;- Anh Arthit!- Điều gì làm cậu tới đây?Arthit cũng ngạc nhiên y như Kongpop vậy. Thay vì trả lời Kongpop lại hỏi lại anh.- Anh Arthit, em tưởng anh đi Amphawa!- Not quên rằng sách của thư viện phải trả trong 1 tuần, vì thế bọn tôi phải đến và kiểm tra lại. Cậu ta bắt tôi về cùng để lấy thêm quần áo!Trong khi Arthit phàn nàn, Kongpop lại thầm cảm ơn tính hay quên của anh Not. Nếu không thì điều trùng hợp này sẽ không xảy ra. Trí tò mò của Arthit làm anh hỏi Kongpop lần nữa.- Thế cậu làm gì ở đây?Ai chẳng tò mò khi thấy 1 cậu bé đi xung quanh căn phòng mà chủ sở hữu không có nhà. Kongpop cố gắng che đậy sự thực mà cậu đến đây.- Dạ...em có bạn ở tòa nhà này, em tới thăm cậu ấy...và...

Cậu hình dung ra Arthit chán ngấy lý do của cậu và bước sang khi anh ra ra lệnh.- Đứng sang bên, tôi s�� mở cửa!Kongpop tự động nhường chỗ cho anh. Cậu đợi anh Arthit mở cửa rồi đi theo vào phòng mà chẳng cần được mời. Căn phòng 618 đã lâu cậu không vào nhưng vẫn giống như kí ức. Điều khác duy nhất có lẽ là bụi hơn nhưng nó chẳng làm anh Arthit bận tâm nhiều! Điều đầu tiên anh Arthit làm là kéo rèm mở cửa và bật điều hòa.Sau đó Arthit quay lại và mở túi xách của anh, anh lấy laptop, đặt nó trên bàn và cắm điện. Kongpop không thể không hỏi.- Anh vẫn phải làm việc à?- Ừ, việc khẩn cấp!Anh Arthit nói 1 cách mệt mỏi, đôi mắt anh tập trung cao độ vào màn hình khiến Kongpop cảm giác mình bị thừa.- Thật sự, em...xin lỗi!Đó là những gì cậu nên nói. Biết rằng ở lại sẽ chỉ làm anh Arthit bận lòng nhưng cậu cảm thấy áy náy khi không nói ra. Tất cả những gì cậu có thể làm là đứng im. Anh Arthit thở dài rồi mở tủ quần áo, ném thứ gì đó về phia cậu.- Cậu nên đi tắm đi, cậu ướt mưa rồi kìa!Kongpop nhìn chiếc khăn và áo phông được ném về phía cậu, giờ cậu mới nhận ra quần áo mình đã ướt mưa. Cậu không cần nói gì nữa...lòng tốt của anh Arthit chẳng thay đổi bao giờ.Lòng tốt của anh còn không dừng lại ở đó, khi Kongpop đi ra khỏi nhà tắm, anh vẫn chăm sóc cậu như 1 người chủ nhà tốt.- Cậu có thể bật tivi nếu cậu muốn!- Không cần đâu! Sẽ làm phiền anh mất!Kongpop lịch sự từ chối, nhưng câu nói tiếp theo khiến cậu khựng lại.- Nếu buồn ngủ, cậu ngủ trước đi!- Anh Arthit, anh cho em ở lại đêm nay sao?Cậu cẩn thận hỏi lại bởi vì cậu không bao giờ dám tưởng tượng là mình được hưởng đặc ân này. Mắt Arthit đã phải rời màn hình và hạ cánh xuống người cậu.- Hay cậu không muốn ở lại qua đêm?Không thể nào Kongpop nói không, cậu nhanh chóng lắc đầu!- Tất nhiên em muốn, để em ở lại đêm nay nhé!Giọng Kongpop rất hào hứng, giống như 1 đứa trẻ, thậm chí cậu còn xấu hổ khi nói ra điều đó. Nhưng câu trả lời của anh Arthit lại rất ngắn và đơn giản.- Ừ!Arthit quay lại tiếp tục công việc của mình, để lại Kongpop lén nhìn người mà cậu đã không thấy trong 1 thời gian dài. ...Tóc anh Arthit đã mọc dài hơn 1 chút. Nhớ lại những kỷ niệm khi anh Arthit là người đứng đầu P'Waugh, đã 1 năm nhưng mối quan hệ của cả 2 không khác nhiều. Kongpop không hề khó chịu với sự chậm rãi này, ngược lại cậu càng trân trọng những kỷ niệm ngọt ngào hơn.. Với ý nghĩ đó, Kongpop hỏi mượn anh 1 quyển truyện tranh để đọc và được đồng ý dễ dàng. Nhưng tất cả điều đó chỉ là cái cớ để cậu tiếp tục liếc nhìn anh Arthit.Cuối cùng, đã nửa đêm, Arthit xoa xoa bờ vai mỏi nhừ. Anh quay lại nhìn cậu bé với đôi mắt mở to ngồi trên giường.- Cậu còn chưa ngủ?- Em không buồn ngủ lắm? Anh xong việc chưa?- Không cố được nữa, mai làm tiếp vậy!Anh trả lời cách mệt mỏi, có lẽ cũng vì anh vừa đi 1 chuyến xe dài từ Amphawa, về nhà lại phải làm việc ngay nên Arthit mới mệt tới mức này.- Anh muốn em xoa bóp vai cho anh không?Kongpop hỏi với ý định tốt nhưng Arthit từ chối ngay.- Không sao đâu, tắm xong sẽ hết!Nói xong anh đứng dậy cầm theo chiếc khăn vào nhà tắm, như thể anh không quan tâm đến lời đề nghị giúp đỡ của người khác. Kongpop thật sự muốn giúp anh làm việc, nhưng cậu chỉ là sinh viên năm 2. Dự án giao cho sinh viên năm 4 nằm ngoài khả năng của cậu, đi���u này chỉ làm gia tăng tình trạng tuổi tác chênh lệch của cả 2.Có lẽ, cậu không thể là người anh Arthit có thể dựa vào.Cánh cửa phòng tắm mở ra, anh Arthit trong quần short áo phông, chuẩn bị đi ngủ. Anh lau tóc bằng chiếc khăn rồi ra ngoài ban công để làm khô nó. Khi anh vào phòng, anh hỏi Kongpop - người vẫn đang cầm quyển truyện trên tay.- Cậu còn đọc tiếp hả? Tôi sẽ để đèn cho cậu!- Không, em không đọc nữa. Anh cứ tắt đèn đi!Kongpop nhanh chóng cất quyển truyện về vị trí. Cậu không muốn làm anh Arthit mệt thêm nữa.Anh tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối. Anh bước lại giường, Kongpop dịch qua 1 phía nhường chỗ cho anh. Ngay cả khi giường đủ lớn cho cả 2 người đàn ông trưởng thành ngủ, Kongpop vẫn đủ gần để ngửi mùi thơm nhẹ của dầu gội trên tóc anh Arthit.Ngủ cạnh nhau thế này l��m Kongpop nhớ lại ngày ống nước nhà anh Arthit vỡ, khiến anh phải ngủ đêm ở phòng cậu. Khi đó anh đã hỏi 1 câu rất quan trọng rằng có phải Kongpop có tình cảm với anh không. Lúc đầu, cậu không dám trả lời, cậu chỉ dám nói ra khi anh Arthit đã ngủ. Nhưng bây giờ, sẽ thế nào khi cậu muốn nói với anh Arthit lời trong trái tim mình?- Kongpop!Kongpop đã không có 1 cơ hội để nói ra những gì cậu nghĩ, người quay lưng vào cậu đã lên tiếng trước. Vì thế, cậu phải trả lời.- Vâng?- Chuyện...là cậu làm gì trước cửa phòng tôi vậy?Kongpop biết anh Arthit vẫn tò mò về điều đó, nhưng cậu sẽ không nói dối nữa.- Lúc tối em đã đi mua sữa dâu hồng, cơm gà húng quế với trứng chiên rồi mang lên phòng mình ăn. Sau đó em thấy mưa, nó làm em nhớ là anh hay phơi quần áo ban đêm nhưng khi em nhìn sang em không thấy quần áo gì cả. Sau khi nhận ra điều đó, em đã chạy tới đứng trước phòng anh.Một lý do đơn giản đã được tiết lộ, nhưng người nghe hỏi lại với vẻ không chắc rằng đó là tất cả lý do. - Chỉ thế thôi?- Không phải chỉ có thế!Kongpo mở rộng vòng tay mình để ôm chặt lấy người ở đằng trước, 2 cánh tay cậu kéo anh lại gần, cậu thì thầm lý do quan trọng nhất.- Em nhớ anh!Nếu là lúc khác, Arthit đã đẩy cậu ra và bắt đầu phạt cậu vì dám chạm vào anh. Nhưng giờ tất cả những gì Kongpop nghe chỉ là 1 lời nói khẽ:- Vậy tại sao em không gọi cho tôi?- Em sợ em mà cứ gọi anh, anh sẽ khó chịu!- Đừng nghĩ kiểu của cậu thế. Chẳng phải mỗi lần cậu gọi, tôi đều nghe sao?- Chỉ cần nghe giọng anh với em là không đủ. Ngay cả khi em ăn cơm gà húng quế với trứng chiên và uống sữa dâu hồng cũng không đủ. Nhìn chằm chằm vào ban công cũng không đủ...- Cậu điên rồi hả? Hành động như trẻ con thế!Cậu vẫn không thể thoát được được sự trách mắng từ anh vì anh nghĩ cậu như 1 đứa nhóc, không hơn...Arthit cảm thấy khó chịu vì hành động trẻ con của cậu và cố gắng giãy giụa khỏi vòng tay cậu.- Bỏ ra nào, tôi không thoải mái lắm!Kongpop để anh thoát ra dễ dàng vì cậu cảm thấy mình có lỗi. Anh Arthit ngồi dậy và lẩm bẩm gì đó trong khi lưng vẫn hướng về cậu.- Tôi đã nghĩ tới việc sẽ tới gặp cậu trước khi tôi đi Amphawa. Đó là lý do tôi đi cùng Not về. Thay vì tôi sang nhà cậu để gặp cậu cậu lại ở đây, phá hỏng kế hoạch của tôi. Cậu rốt cuộc cũng nói thẳng với tôi rằng lý do trước khi tôi có thể nói ra được.Câu cuối cùng khiến Kongpope hơi bối rối, nên cậu phải hỏi lại anh muốn nói gì.- Anh muốn nói gì cơ?Arthit xoay người lại đối mặt với Kongpop. Ngay cả khi phòng tối đen, Kongpop vẫn thấy rõ khuôn mặt Arthit đang xấu hổ. Khuôn mặt anh bừng sáng trong trái tim Kongpop...Bây giờ cậu đã hiểu...Cậu hiểu mà không cần anh Arthit nói thêm gì nữa. Kongpop cười vang, đưa tay vòng quanh cơ thể ấm áp của anh Arthit, kéo anh vào gần mình 1 lần nữa và nói với anh những từ đang vang vọng trong tim cậu.- Anh Arthit, em nhớ anh! Nhớ anh! Nhớ anh! Em nhớ anh!- Tôi biết rồi? Sao nói hoài vậy? Bỏ tôi ra đi nào?Arthit vặn vẹo để tự giải thoát mình, nhưng vòng tay Kongpop không để anh rời xa dễ dàng thế. Trên hết, Kongpop vẫn nói những điều tương tự và còn hơn thế.- Em nhớ anh! Em nhớ anh Arthit! Em nhớ anh nhiều lắm!Lời thì thầm bên tai Arthit như tiếng chuông ngân, lặp lại cùng nhịp với trái tim anh. Ngay cả khi anh uống cà phê đá, ăn cơm với trứng chiên, hoặc thậm chí nhìn vào bánh răng cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong tim anh. Anh đã thấy khuôn mặt Kongpop và nụ cười của cậu, anh nhìn thấy người anh yêu. Và thật đặc biệt khi bây giờ anh biết Kongpop cũng cảm thấy như anh...cảm giác ngọt ngào ấm áp lan tỏa khắp tim anh.- Tôi cũng nhớ em nhiều lắm!

"Người đứng đầu P'Waugh" dùng để chỉ 1 người luôn có khuôn mặt nghiêm túc, luôn hành động tàn bạo và luôn luôn nghiêm chỉnh, ngoài ra còn luôn quát mắng ầm ĩ khiến người khác cảm thấy khó chịu. Tai và mắt người đó đều rất nhanh nhạy để tìm được ai có lỗi, sau đó sẽ đưa ra hình phạt để cả khóa tân sinh viên có thể học cách đoàn kết... Đó là những yêu cầu cơ bản để trở thành P'Waugh, và những cô cậu nhóc đều đã nghe tiếng đồn về họ. Nhưng tất cả điều đó là sự tương phản với người đang đứng trước họ lúc này.Người đàn ông cao lớn mặc áo xưởng sản xuất, hình ảnh của anh không giống lời đồn chút nào, chiều cao 180cm khiến anh nổi bật so với những người còn lại, thêm vào đó là khuôn mặt đẹp trai rất hiện đại nữa. Nhìn chung đó là hình ảnh lý tưởng củng cố cho việc anh đã giành được 2 giải thưởng Được bầu chọn nhiều nhất và Nam khôi của trường mình.Người đứng đầu P'Waugh, Kongpop!Người đàn ông hoàn hảo nhất nắm giữ tất cả quyền lực trong tay, anh phụ trách dạy dỗ các em, vì thế không có gì ngạc nhiên khi hầu hết những tân sinh viên nữ đều chú ý đến anh và đến với hoạt động dậy dỗ.Không vấn đề gì, người đứng đầu P'Waugh luôn là người đứng đầu P'Waugh, và trách nhiệm của anh là giữ truyền thống SOTUS được truyền lại theo từng khóa, không có lý do gì để không giữ vững niềm tự hào của Khoa Kỹ thuật cả.

Vì thế khi bài hát của khoa kết thúc, anh thở dài nhẹ nhàng nói:- Chưa được tốt!Các sinh viên năm đầu trong khoa Kỹ thuật công nghiệp gồm gần 200 người đã nản. Họ tập bài hát đã 3 ngày mà kết quả vẫn không vừa ý người đứng đầu P'Waugh. Thay vì đưa ra lỗi của họ, anh chỉ đưa ra lời khuyên giúp khuyến khích họ.- Tôi không đổ lỗi cho bất kỳ ai trong các bạn, có lẽ hát đồng ca là quá khó với các bạn. Tôi nghĩ chúng ta nên thử phương pháp khác chăng? Tôi sẽ cử từng bạn hát riêng. Nếu làm thế, các bạn sẽ làm tốt hơn đúng không? Hay ai có ý tưởng gì tốt hơn nữa nào?Câu hỏi của anh rất thân thiện, không như những lời cay nghiệt đã được dùng trước đây. Nhưng trong con mắt của các tân sinh viên, anh càng bình tĩnh và lịch lãm họ càng lo lắng hơn. Không một ai dám giơ tay đưa ý kiến, vì thế Kongpop kết luận lại.

- Nếu không có ai phản đối thì tức là các bạn đồng ý...Chúng ta bắt đầu với bạn này nhé!Anh chỉ vào cậu bé ở phía trước. Cậu ta không có lựa chọn nào ngoài việc đứng lên. Cậu ta bắt đầu hát bài hát của khoa mình. Các P'Waugh đều lắng nghe và khi cậu hát xong, người đứng đầu P'Waugh nhận xét xem có được không.- Cậu hát quá nhỏ, những người phía sau tôi không thể nghe rõ. Hãy hát thêm lần nữa, to lên!Tiếp thu ý kiến của đàn anh, cậu bé hát lại lần 2. Nhưng vẫn chưa làm hài lòng người nghe, anh lại nói lần nữa:- Giai điệu quá nhanh rồi, chậm lại 1 chút. Cậu hát lại đi!M��t số sinh viên năm nhất giờ mới thấy, đáp ứng yêu cầu của người đứng đầu P'Waugh thật chẳng dễ dàng gì. Để qua được vòng bài hát của khoa còn khó khăn hơn cả cạnh tranh trong chương trình "The Star" hay "AF" ( các cuộc thi hát ở Thái). Tất cả chỉ có thể ngồi đó và lắng nghe khi áp lực đang tăng dần. Và tất nhiên, lần 3 cũng không đạt và lại có yêu cầu khác:- Phần cuối bài vẫn hơi đuối, hãy hát to thêm 1 chút. Cậu hãy hát thêm lần nữa nhé!Thậm chí khi cổ họng cậu bé kia đã bắt đầu rát sau 4 lần hát liên tục thì cậu vẫn làm theo yêu cầu của anh để được qua. Cậu bé hát với giọng khàn khàn nhưng người đứng đầu P'Waugh dường như không để tâm lắm, anh tiếp tục bình tĩnh góp ý:- Cậu phát âm vần "r" không rõ ràng, hát lại đi!Người đang hát mặt đã đổi sắc và các bạn của cậu cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Họ lo lắng cả về việc bạn mình sẽ mất đi giọng của cậu ấy. Một số bạn không chịu được nữa nên đã bắt đầu giúp đỡ bằng cách hát theo. Không lâu trước khi tất cả các sinh viên trong phòng đều hát, 1 giọng hát biến thành cả phòng hát, hát với quyết tâm và trái tim hòa theo. Khi bài hát kết thúc, tất cả sinh viên năm nhất nhìn về phía Kongpop. Tất cả họ đều chờ đợi câu trả lời của anh, đó là...- Bạn đã được qua!Tiếng cười và sự vui mừng của các sinh viên trẻ, những người hạnh phúc vì đã vượt qua sự kiểm tra về bài hát của khoa. Kongpop cũng cười trong hạnh phúc khi kế hoạch của anh kết thúc thành công.

Anh đã lên kế hoạch về mọi thứ, điều này để kiểm tra tinh thần và sự đoàn kết của mọi người. Đó là 1 cách khác để dậy các em về giá trị của Sotus, nó cũng có ích khi các em sống trong ngôi trường này. Khi mục tiêu đã đạt được, Kongpop quyết định dừng buổi họp hôm nay để các em trở về nghỉ ngơi khi đã gần 7h tối.Nhưng anh thì phải ở lại lập kế hoạch cho buổi họp tiếp theo, anh quyết tâm hướng dẫn các em mà không cần sử dụng những biện pháp khắc nghiệt hay bắt ép họ. Thay vào đó anh đủ thông minh để sử dụng biện pháp làm lay động trực tiếp trái tim của họ, cũng tương tự như những gì anh trải qua hồi năm nhất khi ai đó xe thẻ tên của bạn anh. Càng nghĩ về điều này, anh càng thấy ngày đó anh đã hành động như 1 người hùng. Anh xác định là giúp bạn nhưng kết thúc lại là bị phạt. Anh từng tự hỏi, sao anh lại là nơi trút giận của người đứng đầu P'Waugh chứ, nhưng hôm nay, anh đang đứng ở vị trí tương tự và phải dậy dỗ các em như người đứng đầu P'Waugh, anh đã hiểu lý do của người khác, và anh cũng hiểu...- Cậu thế nào rồi? Có mệt lắm không?Giọng nói khiến cậu nhìn lên và ngạc nhiên khi thấy người vừa bước vào phòng cổ vũ.- Anh Arthit, sao anh tới mà không nói với em! Em sẽ đi đón anh!Cậu nhanh chóng đi về phía người mặc áo sơ mi b�� trong quần, rất hợp với người làm văn phòng chứ không còn hình ảnh của 1 đàn anh nóng tính nữa. Nhưng khuôn mặt vẫn trẻ hơn tuổi của anh, vì thế anh dễ dàng vào như 1 sinh viên, ngay cả khi anh đã tốt nghiệp gần nửa năm trước. Anh bắt đầu giải thích.- Tôi tới lấy bảng điểm và sẽ đi sớm thôi!Arthit không bao giờ nghĩ anh sẽ là nhân viên văn phòng, nhưng anh có rất nhiều nghề để chọn với bằng kỹ sư công nghiệp. Anh đã có 1 vị trí tốt trong bộ phận thu mua của 1 công tư điện tử rất lớn. Anh có việc làm sớm hơn bất kỳ đứa bạn nào của anh. Anh đi xin việc với bảng điểm chưa có điểm kỳ cuối nên giờ sau 3 tháng thử việc, anh quay lại lấy bảng điểm hoàn chỉnh.Sau khi kết thúc công việc anh đã tới trường đại học lấy bảng điểm, gặp các thầy cô và đàn em của mình 1 chút. Ch��ng hiểu sao đôi chân lại đưa anh đi tới phòng cổ vũ. Anh đã từng là người đứng đầu P'Waugh, anh không thể không tới xem và anh thấy rằng người hiện đang ở vị trí này đã không làm như anh ngày xưa.Kongpop đã thay đổi cách dậy dỗ đàn em theo sở thích riêng của cậu, không khắc nghiệt hay trách phạt, nhưng lại rất hiệu quả để đưa mục đích của cậu tới các em. Anh từng nghe anh Dear nói rằng anh ấy chọn Kongpop thành người đứng đầu P'Waugh vì những ý tưởng sáng tạo của cậu. Anh Dear tin rằng Kongpop sẽ dùng những ý tưởng mới của cậu dậy các sinh viên khác, khiến họ trở nên tích cực hơn trong trường. Với những gì anh thấy hôm nay, anh hoàn toàn thoải mái khi biết cậu đã làm được mà không gặp rắc rối gì cả.- Cậu sẽ đi bàn về cuộc họp tiếp đúng không?Arthit biết sau mỗi buổi họp, các P'Waugh phải thu thập những kinh nghiệm của cuộc họp trước để lên kế hoạch cho buổi họp sau. Giờ anh đã đi làm, anh chẳng có 1 lý do nào để ở lại.- Cậu đi đi! Tôi cũng đi đây!Người nói quay đi như thể anh sẽ rời khỏi ngay. Nhưng cổ tay anh đã bị người phía sau nắm lấy.- Anh Arthit, anh muốn đi thật sao?Dù chỉ là 1 câu hỏi bình thường nhưng giọng nói của cậu có chút cầu xin, ngữ điệu chẳng bao giờ sinh viên năm nhất nghe thấy từ Kongpop. Ngay lúc này, người đứng đầu P'Waugh chẳng khác gì 1 con cún lớn, giương đôi mắt lấp lánh nhìn Arthit khiến anh mủi lòng.- Ừm...tôi...tôi cũng không vội gì cả! Ở lại 1 chút cũng được!Kế hoạch thay đổi bất ngờ, Kongpop cười lớn và tâm trạng của cậu cũng thay đổi.- Anh Arthit ở đây đợi em vài phút. Em sẽ đi nói với bạn bè em!- Này, không sao đ��u! Cậu phải tới cuộc họp chứ, cậu là người đứng đầu cơ mà!Anh nhanh chóng làm cậu nhớ tới nhiệm vụ quan trọng của mình, người đứng đầu P'Waugh là trách nhiệm cần ưu tiên. Nhưng người anh đang nói chuyện bác bỏ điều đó, cậu đưa ra lời giải thích làm Arthit im lặng.- Em có nhiệm vụ của người đứng đầu P'Waugh...nhưng em cũng có nhiệm vụ là người yêu anh nữa!

Kể từ khi thông báo họ đang hẹn hò trong lễ "Cảm ơn anh chị khóa trên" trước mặt mọi người, cả 2 đã nhận được rất nhiều câu hỏi từ bạn bè của họ. Nó trở thành 1 tin đồn lớn trong trường, nhưng cả 2 vẫn cư xử bình thường và cố gắng không gây ra chú ý. Nếu ai hỏi đến Arthit, tất cả những gì họ nhận được là ánh mắt xua họ ra xa, còn Kongpop, những gì cậu làm là mỉm cười và gật đầu. Bạn bè của cả 2 đều chấp nhận tình yêu đồng tính này mà không có bất kỳ thành kiến nào cả, thế nên họ có thể sống cuộc sống bình thường trong trường đại học và vẫn là người yêu của nhau. Arthit để người yêu mình hài lòng, anh bước ra và chờ đợi bên ngoài cho tới khi cậu xuất hiện.- Em xin lỗi vì bắt anh chờ, anh có đói không?Kongpop xuất hiện sau khi cậu nói với bạn mình rằng cậu có 1 doanh nhân quan trọng cần chăm sóc. Cậu nhìn đồng hồ đã 7h30 tối, theo thói quen của anh Arthit có lẽ anh chưa ăn gì. Nhưng thay vì trả lời anh hỏi ngược lại cậu.- Còn cậu? Ăn gì chưa? Có vẻ cậu gầy đi đấy!Arthit dùng đôi mắt sắc của mình đảo quanh cơ thể người kia. Anh biết P'Waugh có rất nhiều việc, và cả 2 người đều bận rộn với công việc nên không thể gặp nhau thường xuyên. Đã gần 2 tháng họ m��i gặp được nhau, Kongpop không thể quên trêu chọc anh.- Anh Arthit đang lo lắng cho em à?Câu hỏi ngắn nhưng làm Arthit không nói gì được. Anh cảm thấy mặt mình đỏ dần, anh phải nói ngay để che đậy nó:- Đừng có thay đổi chủ đề! Cậu muốn ăn gì đây?- Trứng rán thịt ạ!Cậu dễ dàng nói ra món yêu thích của mình và Arthit không phản đối gì. Còn anh, anh muốn ăn trứng rán với gà húng quế quá. Và chỉ có 1 quán làm tốt 2 thực đơn này quanh trường, quán quen của họ. Anh ngồi trên xe máy cùng Kongpop, và họ dừng lại tại quán quen, không quên mua sữa dâu hồng và cà phê đá thân thuộc. Cả 2 ngồi xuống, ăn món ăn của mình và trò chuyện như lúc trước.- Cậu có gặp vấn đề gì khi đứng đầu không?- Không ạ, hầu hết các tân sinh viên đều cư xử rất tốt. Và hầu hết mọi người đều tới họp ạ!Những gì suôn sẻ với Kongpop làm Arthit xấu hổ, anh biết lý tất cả sinh viên tới phòng họp là vì vẻ ngoài của người đứng đầu P'Waugh. Anh nhớ rằng trong lúc anh còn làm, dù đã sử dụng tất cả hình phạt và sự đe dọa nhưng buổi họp vẫn thiếu hơn 50 người. Thêm vào đó, anh còn vướng vào 1 đứa nhóc rắc rối, luôn hủy đi kế hoạch của anh. Anh không quên đưa ra 1 lời châm chọc.- Tôi còn tưởng cậu thích có 1 kẻ gây rối, giống như ở khóa cậu vậy!Không cần nói tên kẻ gây rối đó, bởi vì khóa Kongpop chỉ có 1 người như thế. Tuy nhiên người nghe vẫn biểu hiện như không biết và hỏi lại:- Gây rối kiểu gì ạ? Kiểu nói rằng sẽ bắt người đứng đầu P'Waugh thành vợ mình á?- Kongpop!Tiếng hét của anh gây sự chú ý của tất cả mọi người và khiến họ nhìn chằm chằm về 2 người. Arthit nhanh ch��ng cúi đầu xuống và bắt đầu ăn trong im lặng hy vọng sẽ quên đi sự bối rối của mình. Trái tim anh run rẩy vì 1 lý do hoàn toàn khác....Đã 2 năm kể từ khi anh nghe lời nói đó. Lúc đó anh đã rất tức giận nhưng giờ quan hệ của họ đã khác rất nhiều. Từ khi thành người yêu, những hành động thân mật đã diễn ra và ràng buộc họ lại nhưng cả 2 vẫn là những người đàn ông sau tất cả. Arthit chấp nhận điều này, vì giữa cả 2 chỉ là tình yêu chứ không phải tình dục.Cuối cùng món trứng rán và gà húng quế đã được ăn xong, Arthit phải đi, nơi làm việc của anh khá xa trường và sẽ mất thời gian để về nhà. Kongpop tiễn anh tới trạm xe bus, không quên nhắc anh.- Anh Arthit về cẩn thận!- Cậu cũng thế, đừng quên giữ sức khỏe! Nếu thấy mệt phải nghỉ ngơi đấy!Arthit biết năm thứ 3 việc học nặng thêm và Kongpop cũng luôn đứng đầu khóa. Mặc dù cậu không bao giờ phàn nàn nhưng Arthit nhìn thấy được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cậu. Tuy thế cậu chỉ cười khi đáp lại: - Nếu bây giờ anh Arthit nói nhớ em, em sẽ hết mệt ngay!Anh đứng khựng lại. Lời cậu nói trùng với những điều anh hàng ngày nghĩ tới. Arthit không biết nói sao, chỉ biết tỏ vẻ tức giận.- Điên à! Ai thèm nói thế!Anh trách mắng khi cậu trêu anh, cậu biết anh sẽ phản ứng thế. Thế nhưng cậu cố ý làm để thấy vẻ mặt xấu hổ của anh, cậu nghĩ nó cực kỳ đáng yêu. Cậu không thể giải thích lý do cậu làm thế và cậu cũng không ngăn nổi mình làm thế, y như thói quen xấu của 1 đứa trẻ vậy.PEENNN!Chiếc xe bus dừng lại cho hành khách xuống, đó là tuyến xe sẽ dừng ngay dưới căn hộ của Arthit. Người lai anh tới đã quay lưng đi về chiếc xe máy của mình để trở lại kí túc xá. Nhưng ngay lúc đó, phần dưới chiếc áo sơ mi của cậu bị người bên cạnh kéo lại.- Khoan đã!Kongpop quay sang ngạc nhiên khi người kia ra hiệu cho cậu gần anh hơn. Cậu cúi xuống sát mặt anh, Arthit thì thầm vào tai Kongpop!- Kong, tôi nhớ em! ...Chỉ là 1 lời thì thầm êm dịu, nhưng nó vang sâu ầm ĩ trong tim cậu. Cậu mở to mắt, không thể tin anh làm thế thật. Nó mang lại sức mạnh, xóa tan mọi mệt mỏi của cậu, cảm giác thật thoải mái.- Tôi phải đi thôi!- Khoan đã, anh Arthit đừng đi, làm ơn!- Tôi không thể, tôi còn phải làm việc vào sáng mai nữa!- Em sẽ đưa anh đi làm vào sáng mai, anh sẽ không bị muộn đâu! Nhưng giờ anh ở lại với em đi!Cậu cầu xin anh bằng đôi mắt chân thành, nó làm anh có phương án 2 mà không thể bước lên xe bus. Các nhân viên trên xe bus nói với anh:- Này, cậu sẽ lên xe chứ?Cuối cùng Arthit để xe bus đi tiếp còn anh ở lại. Anh quay sang đe dọa người là lý do cho tất cả những điều này.- Nếu mai mà tôi đi làm muộn! Tôi sẽ phạt cậu chống đẩy 100 lần trước mặt toàn sinh viên năm nhất!Giọng nói của người từng đứng đầu P'Waugh không làm Kongpop sợ, cậu chỉ trả lời với nụ cười trên môi.- Em thậm chí sẽ chạy trên sân thêm 100 vòng nữa!Kongpop tự tin rằng khi là người đứng đầu P'Waugh, cậu không sợ hãi điều gì cả. Dù có bao nhiêu chướng ngại, bao nhiêu khó khăn, cuối cùng vẫn luôn có 1 người bên cạnh cậu.Và nó làm cậu hiểu thêm về câu nói : Không cần biết bao năm đã trôi qua... P'Waugh luôn là người lo lắng cho đàn em nhất.