Đằng sau 1 người đàn ông luôn có những người đàn ông khác...đằng sau những người đàn ông khác có "kì thi giữa kì".Một tuần sau khi các tân sinh viên giành cờ, kỳ thi giữa kỳ đang tới.Khi còn là sinh viên năm nhất, chúng ta đều như nhau khi nói đến kỳ thi giữa kỳ. Cuộc sống đại học quá rắc rối với đủ thứ như những cuộc họp, cổ vũ và cả những kỳ thi. Dù đã được vui vẻ và cảm thấy thư giãn nhưng tất cả đều phải sẵn sàng chuẩn bị để quay trở lại với thế giới thực.Có 1 sự thật trần trụi là...với 1 số người...nó như ở trong địa ngục vậy.
Đối với 1 số sinh viên năm nhất, họ thấy rất căng thẳng vì họ nhận thức được rằng kỳ thi ở các trường đại học khác với khi bạn còn học trung học. Nếu bạn thi không qua ở trung học, bạn có thể mặc kệ nhưng khi ở trường đại học, bạn sẽ bị đuổi ra, vì thế chẳng ai có thể giúp bạn trừ chính bạn.Có những lớp chỉ được mở 1 lần duy nhất trong năm và có chủ đề riêng. Nếu bạn không vượt qua được thì bạn không thể học tiếp nên cách duy nhất là bạn phải vượt qua nó. Và nếu các môn sau bạn cũng không qua thì bạn phải học lại, cứ thế rất nhiều sinh viên phải học dồn dập cho tới khi ra được trường.Đối với các đàn anh khoa Kỹ thuật, có 1 môn cực kỳ khó mang tên "Giải tích 1", rất nhiều sinh viên đã phải nhận điểm F cho môn học này. Vì vị giáo sư nổi tiếng dạy môn này rất vô tư mà cho rằng các kì thi không chỉ là thi qua mà còn để tốt nghiệp. Nếu ai đó nhận được điểm A thì đó chính là phép lạ mà rất nhiều người trông chờ trong tuyệt vọng.Sau tất cả, mọi người đều biết rằng chỉ có thể dựa vào chính mình để vượt qua kỳ thi. Một số ít thì nhờ sự trợ giúp của các anh chị khóa trên. May thay, khoa Kỹ thuật có những đàn anh khóa trước có thể kèm cặp đàn em. Các anh sẽ thường bắt đầu trước kỳ thi, với gần 50 sinh viên ngồi tụ tập trong phòng cổ vũ. Các anh sẽ cầm theo bảng và hành động như thế 1 giáo viên với cách giảng riêng của mình.Mặc dù đàn em được các anh giúp học bài nhưng nghe nhiều thì vẫn bị nhức đầu. Chẳng có gì là lạ khi nghe tiếng than vãn từ người ngồi cạnh, Aim - đang làm 1 câu hỏi khó bắt đầu phàn nàn.- Lúc trước, tao thấy thi được vào đã khó, nhưng giờ tao chỉ muốn quay lại trường mẫu giáo thôi.- Chịu khó chút đi, thi xong chúng mình được đi chơi đấy!Kongpop, người ngồi phía trước quay lại sau khi nghe tiếng Aim nói:- Đi chơi?- Những anh chị khóa trên sẽ đưa chúng ta đi chơi 1 chuyến, mày không biết gì à?Câu trả lời từ Tew làm Kongpop quan tâm.Nói về chuyến đi, đó là 1 trong những hoạt động của khoa được tổ chức bởi khóa trên mỗi năm. Họ không cần quá lo lắng về an ninh vì mọi người rất có ý thức về điều đó. Cậu chắc rằng chuyến đi này không phải là 1 trong những khó khăn từ ngày vào Đại học tới giờ.- Mày có biết chúng ta sẽ đi đâu không?Kongpop hỏi nhưng Tew lắc đầu:- Tao không chắc nhưng anh cùng mã số với tao bảo sẽ ra biển.Nếu ra biển gần trường Đại học thì có Rayong, Huahin, Chaum. Kongpop chẳng có gì để phản đối ý tưởng này vì đã lâu cậu không ra biển, cậu sẽ nhân cơ hội này để nghỉ ngơi. Nhưng trí tưởng tượng của cậu đã bị chặn lại bởi giọng nói của Aim:- Đợi đã...mày có chắc đó là chuyến đi chơi! Tao nghĩ các anh chỉ muốn hành hạ bọn mình thôi. Đừng quên là bọn mình còn chưa nhận được bánh răng đó!Yeah...nhắc lại về bánh răng, quá khó để lấy được nó vào năm nay, cơ hội để lấy được đã gần hết. Kết quả thế nào còn tùy vào đội P'Waugh.Nhưng cậu thích ý tưởng này...ý tưởng này thật tuyệt.Lúc đó, đội P'Waugh đi tới. Các gia sư dừng lại ngay lập tức để tỏ ý tôn trọng cả đội. Arthit tới chào hỏi 1 người đang giữ bảng và bút.
- Cậu đang làm gì thế?- Bọn em đang phụ đạo các em. Anh có thể nói cho các em ấy nghe về thi môn Giải tích không?Đàn anh đeo kính năm 2 và một số người đã nhân cơ hội này hỏi Arthit giúp các em.- Đã 2 năm, tôi không nhớ nữa! Nhưng chỉ có 1 điều tôi nhớ, chỉ có 5 người được điểm A và 1 nửa trong khoa được điểm F.Lời Arthit nói làm các em hoảng loạn nhiều hơn. Không chỉ mỗi Arthit, anh Not cũng bổ sung thêm.- Tao nhớ tao đã viết 1 bức thư tha thiết và có được điểm C cho bài thi, nó thực sự hiệu quả đấy!- Còn tao, tao đã vẽ chân dung thầy, thầy không biết rằng tao đã đi học chăm chỉ nên rất nhớ khuôn mặt thầy.- Rồi cuối cùng mày được mấy?- F, chết tiệt! Sao thầy không có 1 câu cảm ơn tao chứ. Vẽ khó hơn viết cơ mà, thật không công bằng!Câu chuyện làm tất cả sinh viên năm nhất đều cười.- Đọc kỹ tài liệu hướng dẫn của các bạn. Nếu mà không thi được thì phải học lại với các sinh viên khóa sau thôi!- Ôi...các anh đừng phá vỡ hy vọng của các em chứ! Cầu chúc cho các em chút đi!Các anh gia sư nói giúp để họ ngừng trêu chọc các em. Nhưng không lâu sau lại nghe thấy lời cầu chúc.- Mọi người nghe này. Sống thật lâu - Làn da khỏe mạnh - Hạnh phúc - Mạnh mẽ!- Này! Đó không phải lời cầu nguyện chứ!- Ahhh...Tao còn không thể giúp bản thân mình. Sao tao có thể cầu nguyện cho người khác được?- Mày nên nói điều gì đó tốt hơn thế này! Arthit, mày làm điều đó đi!Arthit bước tới phía trước, giọng anh rất nghiêm túc.- Nếu các bạn không thể vượt qua kỳ thi nhỏ này. Nó cho thấy các bạn không có bất kỳ khả năng nào và sẽ chẳng thể có 1 tương lai tốt đẹp!Những gì Arthit nói là sự thật, nó không phải là 1 lời động viên nhưng nó còn nhiều hơn 1 lời khuyến khích theo phong cách Arthit. Nhiều người đã cảm thấy đau lòng nhưng Arthit vẫn không dừng nói- Rồi sau đó ai sẽ tuyển dụng các bạn đây? Bạn còn không thể tiếp cận những người đó, chỉ có thể uống để giảm bớt căng thẳng, ngủ gật trong lớp khiến các giáo sư nổi giận. Bạn vay tiền bạn bè mà không đủ khả năng trả nợ. Và sau đó, sẽ chẳng ai muốn ở cạnh bạn nữa.Việc nói chuyện thực sự có hiệu quả nhưng bị anh Bright ngắt lời.- Ehh...đợi đã, mày vẫn chưa trả nợ tao đó Arthit!Mọi người đều cười ầm lên vì điều đó. Sao đó, Arthit nói với tất cả những lời chúc thật lòng mình.- Đừng lo lắng! Bài thi không khó như mọi người nghĩ đâu! Tất cả sẽ làm được thôi, tôi tin vào mọi người! Những từ mà chẳng bao giờ các sinh viên năm nhất nghe được từ phía Arthit, nhưng có điều làm cho tất cả yên lặng, đó là nụ cười của anh Arthit. Chỉ là 1 nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng của anh nhưng nó làm anh đáng yêu hơn rất nhiều.- Đi thôi...Tao đói rồi!Anh Not nói với những người khác. Đàn anh năm 3 đi, để lại không gian cho các gia sư tiếp tục dạy kèm các em. Nhưng tất cả sinh viên năm nhất vẫn tiếp tục bàn tán, chủ đề là về nụ cười của anh Arthit.- Tao muốn biết tính cách thực sự của các anh, liệu họ có thật sự như này?- Ừ, sau đợt dậy dỗ họ rất khác, vui nhộn và điên khùng. Mày có nghĩ thế không Kong?Cậu gật đầu dù chẳng biết những người khác có đồng ý với những gì cậu nói không nữa.- Ừ!Kongpop nói trong khi mắt nhìn theo người đã rời đi, nhưng sau đó cậu lại nghe tiếng mấy cô gái bàn về chủ đề này.- Ôi, nhìn anh Arthit cười không có gì đáng sợ hết á!- Tao thấy anh ấy trông cực cool luôn ý!- E hèm! Dừng nói chuyện về các anh đi, để chúng tôi tiếp tục phụ đạo cho các em, chuyển sang vấn đề thứ 12 nào!Aon nhắc nhở các em để các em im lặng và quay trở l���i tập trung vào tính toán....Tuy nhiên, Kongpop tự hỏi, tại sao qua các bài học những con số vẫn không nằm trong đầu cậu. Có lẽ vì câu hỏi của Aim lúc trước vẫn nằm trong đầu nên dù cậu được phụ đạo nhưng cậu không thể tập trung cho tới gần 8:00 tối, buổi phụ đạo kết thúc.Kongpop trở về phòng 1 mình vì cậu còn phải mua đồ ăn để lấp đầy dạ dày. Đêm nay sẽ là 1 đêm dài để cậu ôn lại những gì đã học. Kongpop không dừng lại ở quầy đồ ăn mà cậu đi tới cửa hàng 7/11 trước mặt tòa nhà.Âm thanh của cánh cửa trượt tủ lạnh khiến Kongpop chú ý nhưng ngay sau đó cậu ngạc nhiên khi thấy người đứng trước cánh tủ lạnh, người cậu gặp lần thứ 2 trong ngày, đang chọn 1 chai trà xanh.- Sao hôm nay anh Arthit không mua sữa dâu ạ?Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai đang cầm chai nước khoáng và cặp sách vừa hỏi rồi trả lời với vẻ mặt thất vọng.- Quán hôm nay đóng cửa!Kongpop gật đầu, im lặng 1 lúc rồi hỏi lại anh Arthit:- Có ai biết anh Arthit thích uống sữa dâu hồng không?Cậu nắm chặt chai nước khi hỏi anh Arthit điều nay.- Cậu hỏi làm gì? Cậu sẽ nói với bạn bè cậu hả?Arthit hét lên với Kongpop, cậu vội lắc đầu giải thích với anh Arthit.- Không, em chỉ hỏi thôi! Anh không nói với ai anh thích sữa dâu hồng chứ?
- Không!Arthit ngạc nhiên...tất nhiên 1 số người bạn anh biết ý thích của anh, nhưng không ai có thể nói ra điều đó vì nó sẽ làm mất hình ảnh của anh...Chàng trai mã số 0062 vẫn không ngừng làm phiền anh tiếp.- Có ai biết anh Arthit khóc sau lễ trao cờ không?Câu hỏi từ Kongpop khiến Arthit nhớ lại khoảng khắc đó, anh bối rối.- Không! Không ai cả!- Sau đó, có ai biết anh Arthit có biệt danh là Ai-oon không?Á, điều đó thực sự sẽ làm mất hình ảnh của anh.- Kongpop! Nếu cậu dám nói với mọi người điều đó, cậu liệu với tôi đó.Arthit hét lên khiến mọi người trong 7/11 đều quay lại nhìn họ.- Em hứa sẽ không nói với ai đâu ạ!Lời Kongpop hứa khiến Arthit nguôi giận và không nói gì nữa. Anh cầm chai trà xanh và đi tới quầy. Kongpop vôi vàng đi theo Arthit để hỏi.- Anh Arthit, em...- Bao giờ cậu thi?Arthit kết thúc cuộc trò chuyện trước khi Kongpop làm điều đó.- Thứ Tư tới ạ!Anh Arthit im lặng 1 lúc, Kongpop đã nghĩ cậu sẽ nghe thấy lời chế giễu nhưng lời Arthit nói trái ngược với những gì cậu nghĩ.- Giáo sư hay hỏi về phần diện tích dưới đường cong. Cậu tập trung vào phần đó!...Những gì anh Arthit nói không hề có hại mà nó thực sự tốt để cậu có thể trả lời bài thi sắp tới.- Vâng!Ngay sau đó anh Arthit rời khỏi quán 7/11, Kongpop muốn ngăn anh nhưng hiện tại c��u chẳng thế nói bất cứ điều gì vì trái tim cậu đang loạn nhịp. Vẫn còn rất nhiều câu hỏi mà cậu muốn hỏi anh Arthit, nhưng cậu phải giữ những câu hỏi đó trong trái tim mình vì cậu không dám hỏi thẳng anh, cậu chỉ thực sự muốn biết rằng...Có ai biết anh Arthit rất dễ thương?...Có ai biết anh Arthit rất tốt bụng?...Có ai biết điều đó không hay chỉ có mình cậu?...Có sai không khi cậu muốn nói với anh rằng...Cậu không muốn bất kỳ ai biết về điều đó...
Kong và Aim ở trong đội cam. Các em nhận thẻ tên rồi đến xe bus số 3 nhé!Kongpop nhận thẻ tên của mình từ chị Fang tại khu vực đăng ký phía trước giảng đường khoa Kỹ thuật. Bọn cậu được yêu cầu tập trung lúc 6 giờ nhưng hơn nửa đã tập trung từ 5h sáng. Không phải là sợ tới muộn mà là vì sự hào hứng được qua đêm tại bãi biển Rayong trong 2 ngày 1 đêm.Ngay cả khi là trẻ con, các cậu không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này, 1 năm mới có 1 chuyến đi miễn phí, những anh chị khóa trước đã trả tiền cho mọi thứ, các cậu chỉ việc vác vali lên mà đi. Nhưng ai cũng biết không gì là miễn phí trong thế giới này cả, đi biển không hẳn là 1 điều bình thường.
Đúng vậy, chuyến đi sẽ chẳng thể là dễ dàng, chắc chắn phải có 1 mục đích khác.- Chị Fang, chuyến đi này liệu có khó khăn không?Aim cố gắng để tìm hiểu về chuyến đi qua chị Fang. Mục đích chính của chuyến đi này là "hoạt động bên ngoài để chào đón tân sinh viên" và những câu chuyện về nó trên báo không hẳn là tốt. Đó là lý do tại sao các tân sinh viên rất sợ hãi. Họ không biết phải làm thế nào với các hoạt động và có phải các đàn anh đang mang họ ra làm mục tiêu không. Họ lo ngại nhưng 1 trong những đàn anh nói "Nó không phải sự thật đâu" rất nhanh.- Nó thực sự không khó khăn. Các anh chị chỉ muốn có 1 chuyến đi sau kỳ thi giữa kỳ thôi. Bọn em đừng lo. Hãy nghĩ đó là đi thư giãn nhé!Lời chị Fang giải thích và không khí hiện giờ thật hợp với nhau. Dễ dàng như trong cuộc họp, dễ như những gì viết trên thân xe bus " Chuyến đi chào đón tân sinh viên khoa Kỹ thuật tại Rayong" sao, mọi người đều biết không phải thế.Cho dù không bắt buộc tham gia, nhưng mọi người vẫn tụ tập và tham gia vì đây là sự kiện lớn của khoa Kỹ thuật và còn là truyền thống truyền các thế hệ. Ngoài ra các cựu sinh viên và 1 số giáo viên cũng muốn tham gia sự kiện này.Có tầm 300 sinh viên chia thành 5 nhóm trên từng xe bus riêng. Có 1 số anh chị ở lại với đàn em để kiểm soát nên có 2 xe ô tô các anh chị đi phía sau, phòng trường hợp khẩn cấp sẽ giúp đỡ.Trước khi đi tới bãi biển, bọn cậu tới thăm Herb & Learning Centre vì nó có liên quan tới chuyến đi của mọi người, là sự đoàn kết.Mỗi sinh viên được chia thành nhóm bằng màu sắc họ đã nhận. Sau những buổi học, tất cả đều có thời gian thư giãn. Hầu hết mọi người đang tải lên hình ảnh của mình trên mạng xã hội. Không chỉ ảnh tự chụp mà còn cả ảnh chụp cùng các anh chị khóa trước. Một trong số những người hay được mời nhất là người làm họ sợ trước.- Anh Arthit chụp với em nhé!- Tất nhiên!Arthit chụp ảnh cùng tất cả các em với nụ cười tươi khiến tất cả đều ấn tượng về điều đó. Bất kỳ ai cũng có thể nói những gì làm cho con người thay đổi nhanh nhất là quần áo. Từ những bộ quần đen, áo trắng chỉnh tề thành áo phông đầy màu sắc, quần short và dép lê. Còn cả những chiếc mũ đan và kính râm, phong cách cực phù hợp trên bãi biển.
- Nhìn bọn con gái kìa, lúc trước thì sợ các anh đến thế, bây giờ thì nhìn thấy các anh là xoắn vào!- Hãy đợi tới lúc đến biển, tao sẽ cho họ thấy 6 múi của tao và họ sẽ xoắn lấy tao thôi!- Thật hả? 6 múi hay 1 múi? Tao chỉ thấy bụng mày thôi. Này Kong, mày nên làm thế thay vì thằng này, cởi áo sơ mi của mày ra và cho bọn con gái nhìn 6 múi của mày đi!Kongpop đứng đó trong im lặng, không trò chuyện cùng bạn bè mình. Cậu yên lặng nhìn anh Arthit trước khi lắc đầu trả lời bạn cậu:
- Thôi, tao không thích biển cho lắm!Cậu trả lời rất thật. Cậu đã không bơi từ ngày tiểu học, cậu không thích vị mặn của biển nên cậu luôn chỉ ngồi trên bờ thư giãn...- Sao chứ? Bọn mình chỉ có 1 cơ hội ra biển trong năm thôi, mày nên thưởng thức nó chứ! Chúng ta sẽ ăn cắp sự chú ý của các cô gái khỏi P'Waugh!Tiếng la hét của đội cam rất lớn, 1 phần do Kongpop là Nam khôi của trường. Các cậu nghĩ rằng mình được điểm trong khoản này vì các cô gái của đội cậu rất ít và họ đều không muốn thua những khóa trước.- Tôi nghĩ các bạn nên theo tôi, những cô gái sexy tại bãi biển! Các bạn muốn vào đây cùng chúng tôi chứ? Khi chúng ta cùng chơi trên biển, chúng ta sẽ gần gũi nhau hơn!Ahhh! Tiếng hét thật to! Giọng nói phát ra từ nhóm cậu quá lớn, khiến cậu nghĩ rằng cả thế giới cũng có thể nghe được ấy chứ. Trong khi tất cả đang trò chuyện, 1 âm thanh cất lên từ phía sau.Mọi người đều sốc và thở hổn hển cùng 1 lúc mà không có cơ hội kìm chế lại khi nhìn vào chủ sở hữu giọng nói, tương phản với áo sơ mi hoa xanh của anh - người đứng đầu P'Waugh. Các cậu không biết anh Arthit đứng đó từ lúc nào, nhưng chắc chắn là đủ lâu để nghe những gì các cậu đang nói về.- Đừng lo, tôi sẽ cho các cậu làm những gì các cậu muốn!Anh nói có vẻ thật lòng nhưng làm cho người nghe rất sợ hãi như kiểu sắp bị kết án, các cậu chấp nhận hình phạt sắp tới. Arthit để lại mọi người và để cho đội cam lo lắng chờ đợi xem sẽ bị sao.- Tại mày đó, rõ lắm mồm!Aim lớn tiếng phàn nàn. Còn Kongpop thì không biết những gì đang xảy ra với cậu nữa. Thật ngạc nhiên khi cậu không thể kiểm soát được trái tim mình. Cậu nghĩ cách duy nhất để quên là bỏ qua nó, cậu quay lại xe bus. Các xe khác cũng đã chạy và mất vài tiếng mới tới đích. Xe bus dừng lại bên đường dọc bãi biển.Kongpop cầm túi của mình xuống xe trước khi vào nhóm cùng những người khác. Cậu nhìn quanh khu nghỉ mát, có nhiều nhà gỗ nhỏ, sân chơi, phòng họp, cây dừa, âm thanh của sóng và mùi của biển.Từng người một đã có mặt đầy đủ, tất cả bọn cậu được yêu cầu tập trung ở khu nghỉ mát để nghe các nguyên tắc mà các cậu phải tuân theo trong suốt chuyến đi. Bọn cậu chẳng thích bị chỉ đạo sẽ phải làm gì khi ở ngoài khuôn viên trường học như thế này.Như những gì các khóa trên trước đây, vì sự an toàn của sinh viên năm nhất là điều đầu tiên. Sau đó là phân chia mỗi bungalow sẽ có 20 người và để mọi người đưa hành lý vào phòng. Tiếp theo là bữa ăn trưa để mọi người có đủ năng lượng tham gia các hoạt động buổi chiều. Tất cả được chia thành 8 nhóm theo màu sắc để chuẩn bị hoạt động.Đúng là các hoạt động không hề có chút xíu nào khó khăn, từ các sinh viên khóa trước cho tới các sinh viên năm nhất đều rất vui vẻ, như lời chị Fang đã nói với mọi người.Ngay cả đội P'Waugh cũng rất vui vẻ, anh Arthit đang ngồi trên chiếc ghế băng và hát 1 bài hát trong khi anh Not chơi ghita. Khi họ nhìn thấy 1 nhóm mới đang tới, họ đứng lên và mời chào.- Nào các cô gái hãy tới đây, chúng tôi sẽ hát tặng các bạn trong khi các chàng trai làm nhiệm vụ của họ.Anh Arthit mời các cô gái bằng giọng rất thoải mái và nhìn lại các chàng trai. Anh yêu cầu bọn họ thực hiện yêu cầu mà anh đã chuẩn bị từ trước.- Các cậu rất muốn chơi ở biển đúng không nào? Tôi sẽ để cho các bạn được chơi. Mọi người cởi áo ra đi nào!Dù nhìn anh Arthit rất thoải mái nhưng người đứng đầu P'Waugh vẫn là anh, các cậu bé nhanh chóng cởi áo của mình. Bọn họ đều đứng thẳng như những người lính, chuẩn bị cho 1 thứ gì đó khó khăn như cúi mình và lăn trên bãi cát. Thế nhưng P'Waugh lại ra lệnh cho họ dầm mình dưới biển trong khi các anh vui vẻ cùng các cô gái.Các P'Waugh đã gần kết thúc bài hát của mình mà cứ để các chàng trai nằm trên biển nhìn những con sóng xô vào người. Tất cả đều biết đây là cách họ trêu chọc những tân sinh viên.- Shit! Các anh muốn gần bọn con gái nên đã bắt bọn mình làm thế này, thật không công bằng! Kongpop nghe những lời phàn nàn của bạn bè và nhìn thấy những gì anh Arthit đang làm, nó khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Cậu đứng dậy và đi về phía nhóm P'Waugh.- Em xin phép được hỏi!Mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói, kể cả anh Arthit đang nói chuyện cùng những cô bé năm nhất. Anh không ngạc nhiên khi thấy cậu tới, nhưng hình như có gì đó khác thường.- Có việc gì thế?- Em nghĩ thật không công bằng khi các anh ở đây vui vẻ cùng những cô gái trong khi bọn con trai chúng em phải ngồi ở biển.Arthit mở to mắt nhìn chàng trai mã số 0062 này...Dù Kongpop thường gây rối nhiều lần trước nhưng lần này giọng nói của cậu biểu lộ rõ sự khó chịu.- Nếu cậu không thể kiên nhẫn với điều đó thì tương lai cậu sẽ làm được việc gì?- Em có thể làm bất cứ điều gì ạ! Em thấy 1 số hoạt động của anh rất tốt nhưng với hoạt động này thì không, em thấy nó không hề công bằng với bọn em!Câu nói chạm tới điểm đen, Kongpop làm Arthit tức điên lên.- Cậu nói rằng cậu làm được mọi thứ đúng không? Vậy tôi bảo cậu đi ra biển 1 mình. Đầu cậu nóng lắm đúng không, làm mát đầu của cậu đi!Mọi người im lặng nhìn Kongpop đứng im, sau đó cậu bước dần ra biển.Mỗi bước cậu đi đều nặng trĩu, không chỉ mỗi cơ thể mà còn cả trái tim của cậu nữa. Kongpop không hiểu tại sao cậu lại tranh luận với anh Arthit như thế. Thực sự cậu không có lý do gì cả. Chỉ khi nghe bạn cậu kêu ca, mặc dù họ luôn kêu khi bị P'Waugh phạt nhưng lần này cảm xúc của cậu dồn lên quá nhiều và cậu đã làm mà không hề suy nghĩ....Cuối cùng, nó luôn kết thúc bằng điều tồi tệ nhất...Cậu làm anh Arthit tức giận, cậu lại bị trừng phạt thêm 1 lần nữa. Từ sâu trong tim mình, cậu muốn có 1 cuộc trò chuyện vui vẻ với anh Arthit như cách anh Arthit nói với bạn anh, nhưng cậu chẳng có cơ hội nào vì cuối cùng cậu luôn làm anh Arthit bực tức....Và sau này...Ra sao nếu anh Arthit ghét cậu?Những câu hỏi làm Kongpop bất động, cậu nhìn chằm chằm vào những con sóng cao tới ngực cậu. Cậu có thể bơi nhưng nó không phải là vấn đề, cậu có nên làm lạnh cái đầu mình như anh Arthit nói?Khi nghĩ cơ thể của mình cần làm đi���u đó, Kongpop nhắm mắt và lặn xuống nước. Hãy để cho nước biển mát làm giảm tâm trạng của mình, để tất cả hơi thở ra cùng 1 lúc.
Khi cậu đang nổi lên thì thấy có 1 lực mạnh kéo cơ thể cậu lên và nghe thấy tiềng ai đó đang hét tên cậu.- Kongpop!!! Cậu không sao chứ? Cậu không bị thương ở đâu chứ?Việc đầu tiên Kongpop thấy sau khi mở mắt là khuôn mặt lo lắng của anh Arthit. Kongpop không biết làm thế nào anh Arthit lại ở đây, cậu muốn hỏi nhưng trước khi cậu có thể làm điều đó anh Arthit đã kéo cậu tới bờ biển. Cậu bị sặc, vị mặn chát lan trong miệng Kongpop. Điều đó làm anh Arthit càng hoảng hơn.
- Kongpop! Cậu sẽ ổn thôi! Cậu phải cố thở! Có phải chân cậu bị chuột rút không? Hay cậu chạm vào sứa? Đội y tế đâu? Gọi họ đến đây ngay! Anh Arthit lớn tiếng gọi đội y tế nhưng giọng nói khe khẽ làm anh dừng lại.
- A...anh, em ổn ạ!Kongpop ngồi dậy như bình thường nhưng Arthit dường như không tin cậu.- Làm thế nào cậu ổn được? Tôi thấy cậu chìm xuống mà!- Em chỉ lặn thôi!- Hả? Sao cậu lại lặn xuống?- Anh nói em phải làm lạnh cái đầu của mình mà, thế nên mới lặn xuống...Lời giải thích từ Kongpop làm cho toàn bãi biển trở nên yên tĩnh.Arthit chớp mắt vài lần, cố gắng sắp xếp lại tình hình trong đầu...thật sự, những nỗ lực của anh để cứu cậu bé khỏi chết đuối lại có lý do là từ anh. Đúng là anh đã yêu cầu cậu ta ra biển và làm lạnh đầu mình nhưng anh đâu nghĩ cậu ta sẽ lặn xuống và biến mất lâu như thế chứ...Làm sao cậu ta có thể làm thế chứ?...Sự lo lắng đã thay bằng sự tức giận. Arthit nắm chặt tay mình và hét vào mặt Kongpop thật to.- Cậu điên à? Tôi mà bảo cậu chết cậu cũng chết à?
Rất nhiều cảm xúc dồn trong 1 câu nói. Sự tức giận của Arthit lúc này Kongpop chưa từng nhìn thấy trước kia. Đội y tế đổ xô vào khiến mọi thứ gián đoạn.- Ai bị thương thế?- Không có ! Không ai bị thương hết! Ngày hôm nay dừng lại ở đây!Arthit dừng lại tất cả các hoạt động trong sự tức giận, bỏ lại những người khác đang đứng trả tiền tập trung nhìn vào người đang ngồi trên cát. Aim vừa giúp Kongpop đứng lên vừa hỏi.- Hey, mày không sao chứ?- Tao không sao!- Mày có biết tao sốc thế nào khi tao nghĩ mày chết đuối không? Anh Arthit là người đầu tiên nói về việc mày mất tích rồi anh ấy cũng nhảy xuống biển luôn. Tao còn không biết mày mất tích lúc nào cơ!Những lời giải thích của Aim làm Kongpop lờ mờ nhận ra 1 vài điều trong đ���u mình....Phải...cậu không biết những gì đã xảy ra...Cậu không biết anh Arthit đã lo lắng cho cậu như thế nào...Nhưng cậu chắc chắn 1 điều...rằng cậu rất cảm động trước hành động vừa rồi của anh...giọng nói của anh...và đôi m��t của anh nữa.
- Tao nghĩ để các thứ như vậy đi, được không Kong? Kong...mày nghe tao nói không Kongpop?Kongpop đưa mình trở lại buổi nói chuyện, cậu đang ở bungalow thảo luận về ý tưởng cho chương trình đêm nay. Kongpop được coi như 1 trong những diễn viên và mọi người đang nhìn cậu chờ câu trả lời.- Ừ, tao nghe mày, tất cả đều được!Cuộc họp kết thúc sau khi nghe trả lời từ Kongpop mặc dù câu trả lời của cậu không liên quan gì. Kongpop chẳng chú ý gì vào cuộc họp, tâm trí cậu vẫn đang để ở những việc xảy ra vào buổi chiều nay. Nó ảnh hưởng đến cảm giác của cậu về người đó....Anh Arthit tức giận với cậu...Không chỉ tức giận, anh ấy đã giận dữ hơn bao giờ hết.Cậu không ngạc nhiên rằng sao sự việc lại thành ra thế này. Lúc này khi cậu nghĩ lại về điều đó cậu chỉ muốn đấm vào mình. Thực sự điên rồ khi cậu làm điều đó. Anh Arthit chỉ muốn giảm sự thất vọng của cậu và làm cậu bình tĩnh hơn nên mới bảo cậu xuống biển. Vậy mà cậu đã khiến mọi người hoảng loạn, đặc biệt là cho người ra lệnh cho cậu - cũng là người đầu tiên để ý rồi nhảy xuống cứu cậu....Hành động hoảng sợ của anh, giọng nói lo lắng của anh, đôi mắt sợ hãi của anh, Kongpop có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh Arthit.Nhưng sau đó...khi anh Arthit biết sự thật, nó như cái tát vào mặt anh vậy, khiến sự lo lắng của anh như 1 trò đùa và phá nát hết tinh thần của anh.Kongpop rất muốn xin lỗi anh Arthit...cậu không biết làm gì để giải thích cả ngoại trừ lời xin lỗi. Cậu đã cố gắng tìm anh Arthit khắp khu nghỉ mát, nhưng cậu chẳng thấy gì, kể cả hình bóng anh. Cậu chỉ ngừng tìm khi cậu được gọi tới tham gia cho chương trình tối nay, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn vấn vương trong đầu cậu.Cậu chỉ có thể thở dài. Sao cũng được, cậu sẽ tham gia chương trình tối nay vì sau đó có sự kiện "Nhận bánh răng". Ít ra anh Arthit sẽ ở đó vì anh là người đứng đầu P'Waugh. Tối nay chắc sẽ khó khăn hơn trước vì đây là cơ hội cuối cùng để các cậu chứng tỏ bản thân. Kongpop chắc chắn sẽ làm hết sức mình để các anh chị chấp nhận cậu là 1 thành viên của khoa Kỹ thuật....Và điều cậu hy vọng nhất là anh Arthit sẽ nói chuyện với cậu....19:00Sau khi mọi người đã ăn tối, họ được yêu cầu tập trung ở khu vực họp để bắt đầu chương trình.Chương trình mở màn với tiết mục của các anh năm 4. Anh Dear và bạn bè anh chơi ghi ta, các anh hát với chất giọng êm ái của mình. Tiết mục sau đó của các anh chị năm 2 vì năm 3 chưa sẵn sàng. Vậy mà khi năm thứ 2 đã xong thì năm thứ 3 vẫn chưa sẵn sàng nên tới tiết mục của năm thứ nhất.Kongpop đi tới hậu trường. Vai trò của cậu là đảm bảo sẽ không có trục trặc gì xảy ra. Cốt truyện của tiết mục giống như mọi người nghĩ. Đó là câu chuyện về cuộc sống của những sinh viên với bạn bè, về sự kiện chào đón sinh viên năm nhất và về cả các khóa trên.Kongpop không phải là diễn viên chính, cậu chỉ đóng vai 1 sinh viên năm nhất bình thường nên không có nhiều lời thoại. Kongpop sẽ xuất hiện ở cảnh 2 nên cậu đứng trong cánh gà đợi. Trong lúc chờ, Kongpop nhìn quanh sân tập trung, 1 nhóm sinh viên năm ba đang đứng sau lưng những đàn em khác...và một trong số họ là người cậu tìm kiếm cả ngày hôm nay.Kongpop thấy anh Arthit đang đứng cùng đội P'Waugh nhìn vào sân khấu. Kongpop thấy nhẹ lòng khi anh Arthit tới đây như cậu đã dự đoán. Lần này cậu sẽ không để cơ hội tuột khỏi tay mình 1 lần nữa. Cậu đặt mục tiêu phải thực hiện bằng tất cả quyết tâm của mình. Thế nhưng ngay sau đó, cậu choáng váng vì giọng la hét của người đang diễn.- Cậu có nhìn thấy bánh răng này không? Đây là niềm tự hào của khoa Kỹ thuật. Nếu tôi không muốn đưa nó cho cậu, cậu sẽ làm thế nào?- Em sẽ đoạt lấy nó.Kongpop nhìn về phía sân khấu, đoạn đối thoại này...như lần trước cậu đã nói ở cuộc họp đầu tiên. Câu nói làm cho cậu trở thành mục tiêu của anh Arthit. Cậu không biết rằng những điều này sẽ xuất hiện ở vở kịch, Kongpop lo lắng hỏi May đang đứng cạnh cậu.- Sao lại có đoạn này hả May?- Ơ...tớ đã hỏi cậu xem có thể cho câu cậu đã nói vào vở kịch từ lúc đó mà, và cậu đã đồng ý, đúng không?Câu trả lời khiến Kongpop cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, có lẽ lúc đó cậu không để ý và không lắng nghe nên...Ôi cậu không hề đồng ý điều này. Nó không ảnh hưởng nhiều tới cậu nhưng cậu lo lắng nó sẽ ảnh hưởng tới người bị bẽ mặt trong hôm đó, mà người đó đang xem vở kịch này.- Cậu nói cái gì? Làm thế nào cậu đoạt được nó?- Em sẽ khiến anh trở thành vợ em! Không phải người ta nói rằng những gì của người yêu mình cũng là của mình sao. Nếu anh trở thành vợ em thì bánh răng của anh cũng là của em!Tiếng la hét lớn đến từ các khán giả, họ nghĩ rằng nó thật vui, ngoại trừ vài người. Nó khiến Kongpop nhận ra 1 điều gì đó. Suy nghĩ về điều đó, thậm chí từ ngày đầu chỉ có cậu luôn luôn làm anh Arthit tức giận. Nếu đó là 1 người khác, anh sẽ rất giận dữ mà để Kongpop ở lại khóa sau hoặc Kongpop sẽ bị tất cả khóa trên tẩy chay. Thế nhưng anh Arthit không làm điều đó. Ngoài sự trừng phạt anh giành cho cậu thì điều cậu luôn nhận được từ anh Arthit là lòng tốt của anh, khiến cậu muốn gần anh hơn là ghét.Mỗi lần nhìn anh Arthit thân thiện với người khác cậu đều cảm thấy khó chịu như 1 đứa trẻ nhìn ai đó đang chơi đồ yêu thích của nó. Bởi vì cậu biết giữa cậu và anh Arthit chưa từng có 1 cuộc nói chuyện tốt đẹp.Có phải quá muộn để cậu bắt đầu lại? Cậu muốn dừng làm anh Arthit phiền lòng, cậu muốn xin lỗi về những điều cậu đã làm. Khi đó, có lẽ anh Arthit sẽ tha lỗi cho cậu....Và có lẽ 1 ngày nào đó chúng ta sẽ gần nhau hơn...Nhưng với những gì xảy ra, đã là quá muộn. Cậu không chỉ làm anh Arthit khó chịu mà còn làm cho anh ấy điên lên khi anh Arthit đi thẳng lên sân khấu và hét lớn.- Các cô cậu thấy buồn cười lắm sao? Xin lỗi nhưng tôi không thấy thế đâu! Nếu các cô cậu dám diễn vở kịch này chứng tỏ các cô cậu không cần đ���n bánh răng đúng không? Đi xuống dưới ngay, tôi sẽ phạt tất cả mọi người!Các diễn viên trên sân khấu đều sợ hãi, nhưng sợ hãi nhất là những người nêu ra ý tưởng này, họ chỉ muốn diễn 1 cái gì đó từ thực tế mà không nghĩ tới hậu quả. Những sinh viên năm nhất hiểu được những gì khóa trên đã làm cho họ nhưng cuối cùng họ vẫn để lỡ cơ hội của mình.- Đừng nhìn tôi! Nhắm mắt! Cúi đầu xuống! Làm đi!Tất cả sinh viên năm nhất cúi đầu xuống thấp nhất có thể. Đèn đã tắt, chỉ còn bóng tối bao trùm làm cho mọi thứ càng đáng sợ hơn.Sự yên tĩnh tăng dần trong các sinh viên năm nhất, thế nhưng 1 âm thanh vang lên. Nó không tới từ những người xung quanh mà tới từ màn hình máy chiếu trên sân khấu.
...Từ màn hình máy cho thấy video của các anh năm 3 đang phát lên. Tiếp theo là hình ảnh của đội P'Waugh, hình ảnh của đội cổ vũ đang hát, hình ảnh của đội y tế đang làm việc chăm chỉ cho tới nửa đêm, hình ảnh trong ngày đầu tiên chào đón tân sinh viên, hình ảnh đội P'Waugh sau khi dậy dỗ đàn em, hình ảnh năm nhất tập bài hát của khoa, hình ảnh họ chơi trò chơi, hình ảnh của bánh răng...hình ảnh trong lễ cầu may của họ.Mỗi bức ảnh, mỗi cảnh quay là những kỉ niệm, tình bạn, sự thấu hiểu, tinh thần đoàn kết được chuyển tải qua 10 phút video cho thấy rằng họ đã trải qua tất cả những điều này cùng nhau.Sau đó, màn hình đột nhiên dừng lại thay thế cho hình ảnh đội P'Waugh. Họ đang ngồi trên chiếc bàn gần tòa nhà khoa Kỹ thuật. Máy quay tập trung vào khuôn mặt anh Arthit đang lộ rõ vẻ bối rối. Họ chỉnh lại máy và anh Arthit hỏi lại những người đang cầm máy quay.- Bắt đầu chưa?- Rồi, đang ghi hình rồi. Mày có thể nói ngay giờ!- Ê...tao nên nói gì?- Nói bất kỳ điều gì mày muốn nói!- E hèm! Chào năm nhất! Có lẽ tất cả các bạn đều biết những điều này là do chúng tôi - năm thứ 3 làm, nó chỉ kéo dài trong 3 tháng để giúp các bạn có sự đoàn kết. Vì thế nếu có bất kỳ điều gì chúng tôi làm cho các bạn cảm thấy khó chịu hoặc đã xúc phạm đến các bạn thì chúng tôi thật sự xin lỗi! Lúc trước, các bạn muốn làm gì đều phải xin phép chúng tôi thì lúc này chúng tôi muốn xin phép các bạn 1 điều...Đôi mắt Arthit nhìn về phía máy quay, như thể những sinh viên năm nhất đang chờ đợi để nghe điều anh sẽ nói.- Chúng tôi muốn hỏi rằng...các bạn có thể đồng ý để chúng tôi trở thành đàn anh của các bạn không? Các bạn vui lòng chứ?Câu hỏi quan tr��ng khiến cả khu vực phòng họp trở nên im lặng. Nó khiến cho các sinh viên năm 1 nhận ra rằng quan hệ giữa mọi người không chỉ dựa vào một phía các anh chị khóa trên. Nhưng muốn hòa hợp cùng nhau...phải từ cả 2 phía khóa trên và đàn em.- Nếu các bạn sẵn sàng để chúng tôi trở thành đàn anh của các bạn thì sau đó hãy đi tới bãi biển. Chúng tôi đang chờ tất cả các bạn ở đó!Thông điệp cuối cùng kết thúc chương trình của sinh viên năm 3. Tất nhiên, không ai từ chối yêu cầu đó cả, tất cả mọi người đều đi tới bãi biển ở gần đó. Mọi người đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dọc bãi biển đã được trang trí bằng những ngọn nến rực sáng. Các anh chị khóa trên đang đứng xung quanh chờ các sinh viên năm nhất, người đứng đầu trước mặt mọi người chính là anh Arthit.Anh Arthit đứng nghiêm và nói với giọng nghiêm túc:- Các bạn sinh viên năm nhất! Ở đằng sau chúng tôi là bánh răng mà các bạn mong muốn. Chúng tôi sẽ làm nhiệm vụ cuối cùng để mang lại cho các bạn những bánh răng đó!Ngay sau khi Arthit nói xong, anh ngồi xuống bãi biển cùng những người khác. Mọi người giữ lấy tay nhau, tạo thành hình cây cầu từ cánh tay của họ. Nó được gọi là "Bắc cây cầu, giúp đàn em đi tới để đạt được niềm tự hào của khoa Kỹ thuật".Tiếng hát cất lên trong suốt buổi lễ, bầu không khí tràn đầy ấm áp. Dù cây cầu tay chỉ dài 5 mét nhưng khi ép sức nặng đôi chân lên tay các anh chị làm các sinh năm nhất lo lắng. Khóa trên đều biết đấy là sự công nhận công sức của đàn em trước những khó khăn vừa qua, đặc biệt là với anh Arthit - người đang nhận ra điều đó nhiều nhất.- Em xin lỗi, anh Arthit!Kongpop thì thầm vào tai anh Arthit, anh nghe những gì cậu nói nhưng anh bỏ qua Kongpop khiến cậu thấy bị tổn thương trong tim mình. Cậu muốn nói chuyện cùng anh nhưng đây chưa phải lúc thích hợp để làm điều đó.Kongpop quyết định bước lên cây cầu tay. Có người giữ phía sau để giúp cậu đi tới cuối cây cầu, anh Dear sẽ đợi ở cuối để tặng bánh răng.Anh Dear đứng giữ các bánh răng, bánh răng đã được khắc tên của mỗi người và mã số họ sở hữu. Khi anh nhìn thấy Kongpop, anh đã chào cậu trước khi đưa bánh răng.- Tên em là gì?- Dạ Kongpop ạ!- Anh có nghe nói là ý tưởng của em khi giành cờ từ tay Arthit tại sự kiện, đúng vậy không?Kongpop hơi hoang mang khi tự dưng anh Dear lại đột nhiên đề cập về vấn đề này nhưng cậu vẫn thật thà gật đầu.- Dạ vâng!-Tốt, ý tưởng r���t tốt. Dù sao, em có muốn thử làm trưởng nhóm P'Waugh không?Câu hỏi từ anh Dear không những làm cậu bối rối mà còn làm cậu bị sốc, cậu hỏi lại anh Dear.- Em ạ?- Ừ. Anh nghĩ anh nên hỏi em trước để em có thời gian suy nghĩ về chuyện đó. Còn đây là bánh răng của em. Hãy giữ gìn nó nhé, nó thực sự rất có ý nghĩa đấy!Anh Dear nói với Kongpop về ý nghĩa của bánh răng với sự thoải mái và thân thiện, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao anh Dear lại chọn cậu làm người đứng đầu tiếp theo của nhóm P'Waugh nữa."Em sẽ giữ bánh răng này thật tốt...bởi vì nó có ý nghĩa rất nhiều"....Cho tới khi người cuối cùng nhận được bánh răng, mọi người đều được tập hợp. Tất cả đàn em và những anh chị khóa trên đều lại gần ôm nhau như bế mạc cho lễ trao bánh răng. Kết thúc là mọi người đều được nhận và phải mất 3 tháng mới hoàn thành được nhiệm vụ này.Để kết thúc sự kiện đáng nhớ này, đã có 1 lễ kỷ niệm nhỏ chào đón các thành viên mới của khoa Kỹ thuật. Mỗi người 1 cốc bia và hát trong buổi tiệc.Bạn bè kéo Kongpop đi tham gia tiệc nhưng cậu từ chối. Quan trọng nhất với cậu bây giờ là chuyện khác. Cậu cần phải xóa bỏ tất cả hiểu lầm giữa cậu và anh Arthit, cậu cần tìm anh Arthit và xin lỗi anh.Kongpop tìm khắp buổi lễ cho tới khi mọi người đều đã tản ra nhưng vẫn không thấy anh Arthit. Cậu đã tới những nơi mà các anh đội P'Waugh đứng nhưng cũng không thấy anh. Cậu thất vọng đi về phía bãi biển khi chẳng thể thấy anh suốt buổi tối. Giá mà cậu có số anh Arthit để gọi, sẽ dễ hơn rất nhiều việc đi lang thang tìm, hay cậu nên quay lại hỏi các anh năm 3 s��� điện thoại của anh Arthit đây. Kongpop quyết định thế và khi cậu muốn quay lại thì đập vào mắt cậu là hình dáng quen thuộc của người đang đi bộ dọc bãi biển. Khi Kongpop ở gần hơn, cậu nhận ra đó là anh Arthit.Tay trái anh Arthit đang quấn băng vì bị hàng trăm người dẫm lên. Đó không hẳn là vết thương nhẹ và đau thông thường, anh cần được khám xem tay tổn thương như thế nào. Anh bước qua cậu mà chẳng biểu lộ cảm xúc gì khiến cậu vội vàng chạy theo anh.- Anh Arthit, em có chuyện muốn nói với anh!Người bị chặn không nói gì, anh chỉ đứng im mà không phản ứng. Chỉ nói chuyện thôi, Kongpop, bất kỳ điều gì, đó là ý của cậu.- Em muốn xin lỗi anh Arthit.Kongpop nói từng từ rõ ràng với giọng nghiêm túc đến từ cảm xúc thật trong trái tim cậu. Cậu muốn anh Arthit biết cậu không cố gắng đ�� tạo 1 cái cớ gây sự.Kongpop nhìn thẳng vào mắt anh Arthit với 1 hy vọng, nhưng anh đáp lại rất lạnh nhạt.- Cậu xin lỗi để làm gì?- Vì những gì em đã làm khiến anh Arthit phật lòng ạ!- Cậu đã biết nó sẽ làm tôi phật ý, thế sao cậu v���n làm điều đó?Phản ứng từ anh Arthit khiến Kongpop bối rối. Cậu không thể tìm được câu trả lời hợp lý cho câu hỏi kia, thậm chí cậu cũng không trả lời được sao cậu lại làm điều đó.Cậu chưa bao giờ nghĩ về nó trước, cậu đã tự hỏi mình nhiều lần trước đây, rằng tại sao cậu thích trêu chọc anh Arthit nhưng cuối cùng cậu luôn là người được anh lo lắng nên cậu muốn xin lỗi anh.- Em...e...Cậu cố gắng tìm 1 lời tốt đẹp để giải thích nhưng người nghe dường như không chịu được nữa mà thở dài.- Thôi đủ rồi, tôi không muốn cãi nhau với cậu nữa!Arthit bỏ đi và hòa vào đội P'Waugh, để lại Kongpop ở lại bãi biển 1 mình với trái tim tan vỡ....Thế là kết thúc, cậu không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.Cậu đáng phải chịu điều này, vì cậu luôn làm anh Arthit tức giận, không phải một mà nhiều lần, cậu khiến anh không muốn đứng và nói chuyện cùng cậu nữa.Chỉ cần nghĩ thế trái tim cậu đã thấy rất nặng nề, không thể tin rằng anh Arthit ảnh hưởng nhiều tới cậu như thế. Mới chỉ 3 tháng nhưng cậu nhớ tới từng chi tiết về anh....Một người thúc đẩy cậu làm việc hết sức....Một người làm cậu mìm cười với tất cả những điều nhỏ nhặt....Một người khiến cậu muốn biết thêm về anh và gần gũi anh hơn...Anh Arthit là người đầu tiên và duy nhất!Nhưng từ bây giờ, cậu sẽ không bao giờ có thể có cảm giác ấy 1 lần nữa. Nếu anh Arthit không muốn liên quan tới cậu nữa thì cậu sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh. Kongpop giữ tất cả những cảm giác của trái tim lại và sẵn sàng ra đi, đột nhiên cậu cảm thấy thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào cổ mình, cậu nhanh chóng quay lại mở to mắt khi nhìn thấy người mang tới cho cậu 1 lon bia. - Cậu muốn nó chứ?Kongpop cầm lon bia trên tay, bối rối với những gì xảy ra. Cậu đã nghĩ rằng anh Arthit không muốn nói chuyện với cậu nữa. Cậu nhìn ra biển và mở lon bia để giảm bớt cảm xúc của mình. Kongpop không thể cưỡng lại chính mình mà hỏi anh.- Em đã nghĩ anh không muốn nói chuyện với em cơ!- Tôi chỉ nói là tôi không muốn cãi nhau với cậu nữa, nhưng nếu cậu ngồi xuống và nói chuyện bình thường, tôi sẽ nói chuyện với cậu, hay cậu không muốn điều đó?- Em rất muốn thế!Ai cũng nhận thấy rằng đó là 1 cơ hội cho cậu, Kongpop ngồi xuống bãi biển cạnh anh Arthit...Cậu không biết anh Arthit đang nghĩ gì bây giờ nhưng từ những gì cậu thấy, cậu có thể nói rằng anh đã bỏ qua sự tức giận của mình rồi anh Arthit lại mang cho cậu 1 lon bia....Cậu luôn có được sự "quan tâm" từ anh Arthit một lần và một lần nữa.Kongpop nhấp môi, nhâm nhi bia. Tối nay, mặt trăng và các ngôi sao trông thật đẹp, gió biển thổi, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vang lên. Bầu không khí tuyệt vời cho tới khi cậu quyết định phá vỡ sự im lặng bằng câu hỏi cho anh Arthit.- Tại sao anh lại trở thành người đứng đầu P'Waugh ạ?- Tôi bị buộc làm thôi!Câu trả lời ngắn gọn và dễ hiểu, câu trả lời làm cậu thấy hơi thất vọng vì không thể làm cuộc trò chuyện tốt hơn nhưng sau đó anh Arthit tiếp tục nói chuyện.- Anh Tam, đàn anh cùng mã số với tôi, khi tôi học năm nhất anh ấy là người đứng đầu P'Waugh năm 3. Và anh ấy đã buộc tôi phải được như anh!
Anh Tam là người sẽ kết hôn cùng chị Fon trong 2 tuần nữa. Cậu nhớ anh ấy rất tốt nên không nghĩ anh ấy đã bắt buộc anh Arthit.- Thực tế, tôi không muốn làm việc này, nó rất khó và nó không phải kiểu tôi thích, tôi rất nóng tính. Khi tôi kéo cổ áo cậu ở lần họp đầu tiên, tôi đã bị sa thải vì tôi gần như đã phá vỡ các quy tắc. Bạn bè tôi phải xin anh Dear tha cho tôi đó. Lần đó tôi đã bị phạt chạy 20 vòng sân rồi....Đó là điều cậu không hề biết trước kia. Giờ thì Kongpop đã hiểu tình hình, không còn thắc mắc sao anh Arthit không sử dụng từ thô tục trong buổi họp dậy dỗ mà chỉ sử dụng các hình phạt để đối phó. Cậu thực sự là người làm anh Arthit tức giận.- Em xin lỗi!- Không sao đâu, nó cũng qua rồi và cậu cũng bị tôi phạt rồi mà!Anh Arthit uống thêm nhiều hớp bia, có vẻ như anh không muốn nói về điều này nữa. Nhìn thẳng vào biển, người bên cạnh anh bắt đầu thay đổi chủ đề.- Anh Arthit có nhớ vụ cá cược của chúng ta không?Câu nói đó khiến anh nhớ lại rằng việc đặt cược suýt bị lãng quên. Nhưng anh là đàn ông và anh phải giữ lời của mình, đã hứa thì phải thực hiện. Arthit gật đầu.- Nhớ, cậu muốn tôi làm gì?- À, thứ 7 anh có rảnh không?- Ừm, có thể!- Em muốn đi mua sắm, anh đi với em được không?- Chỉ thế thôi sao?- Vâng ạ!Arthit rất tò mò, phải mất tận 2 tháng để Kongpop nói ra điều cậu muốn, Arthit đã nghĩ Kongpop sẽ lập kế hoạch làm anh xấu hổ nhưng ai ngờ được đó chỉ là 1 yêu cầu đơn giản từ cậu.- Vậy thì được thôi!Nghe câu trả lời từ anh Arthit làm Kongpop nở nụ cười.- Em xin số anh được không? Em sẽ báo anh giờ hẹn chính xác!Arthit nói cho Kongpop số điện thoại của mình và anh nhận thấy điều gì đó.- Cậu chưa tháo ra sao?Cái gì cơ? Kongpop nhìn theo Arthit, anh đang nhìn cổ tay cậu, nơi cậu cầm điện thoại...sợi dây gai trên cổ tay cậu.- Sao em phải tháo ra ạ? Thật tuyệt khi có nó, em sẽ không tháo ra đâu!Cậu trả lời với 1 nụ cười, đôi mắt cậu nhìn anh Arthit như có lửa. Arthit không biết nó có ý nghĩa gì nhưng nó làm cho anh c��m thấy rất lạ. Trước khi anh có thể trả lời Kongpop thì ai đó đang gọi anh từ xa.- Arthit! Arthit, mày đâu rồi? Đến đây đi!Đội P'Waugh đang gọi anh, yêu cầu anh trở về cùng đội và anh cũng sẵn sàng để đi.- Tôi phải đi bây giờ đây!- Chờ 1 chút anh Arthit!Arthit đã bắt đầu đi bộ, Kongpop nhanh chóng cầm lấy tay anh.- Em muốn đưa anh 1 thứ!- Cái gì thế?- Anh xòe tay ra đi!Arthit nghĩ rằng Kongpop thật cầu kỳ nhưng anh vẫn xòe tay mình ra. Anh thấy Kongpop lấy từ túi mình ra thứ gì đó và đặt vào tay anh. Đó là 1 biểu tượng tròn hình bánh răng, là thứ mà sinh viên năm nhất vừa nhận...Biểu tượng khoa. - Sao cậu lại đưa cho tôi?Arthit bắt đầu hét to, anh lại thấy bực mình. Anh nghĩ rằng cả 2 đang nói chuyện rất tốt nhưng cậu lại muốn trêu chọc anh nữa. Việc đưa bánh răng cho anh khiến anh nhìn chằm ch���m cậu. Kongpop đột ngột giải thích lý do của mình.- Em không trả lại cho anh. Em chỉ nhờ anh giữ nó!- Sao cậu lại nhờ tôi giữ nó?Kongpop ngạc nhiên.- Ơ...anh không biết ý nghĩa của nó sao?
Em nghĩ rằng anh biết ý nghĩa của nó chứ, anh nên hỏi lại anh Dear đi!Những lời từ Kongpop khiến anh rối loạn hơn. Tuy Arthit không hiểu tình hình nhưng anh hơi nghi ngờ. Ý nghĩa của bánh răng...sao anh lại nên hỏi từ anh Dear? Anh là người đứng đầu P'Waugh nên anh biết ý nghĩa chứ.Arthit sẵn sàng mắng Kongpop nhưng bạn bè anh đang gọi anh lần nữa.- Này! Arthit! Mọi người đang chờ đấy! Nhanh lên!Arthit nhìn Kongpop, cậu không nói gì cả nên anh đi về phía bạn bè mình. Arthit bỏ bánh răng vào túi, bước khỏi bờ biển và nhập hội cùng các đàn anh khác, có 4 người đàn anh tất cả. May mắn thay, một trong những người đó l�� người nắm bí mật anh muốn hỏi.- Anh Dear, ý nghĩa của bánh răng là gì?Đàn anh năm 4 đang tìm lại tuổi trẻ của mình, anh đến và ngồi cạnh Arthit.- Mày hỏi lạ thế, hay mày say rượu? Bánh răng biểu tượng cho sự đoàn kết, đó cũng là điều quan trọng để các sinh viên kỹ thuật chúng ta trải qua khó khăn mới có được nó.
Câu trả lời từ anh Dear làm Arthit thất vọng...Anh nghĩ Kongpop, cậu bé mã số 0062 nói về 1 ý nghĩa chỉ để giả vờ có cuộc nói chuyện tốt với anh mà thôi.Arthit cầm cốc bia lên uống để nó làm dịu cảm xúc của mình.- Nó cũng có ý nghĩa như trái tim của sinh viên kỹ thuật. Có người từng so sánh...bánh răng nằm ở trái tim...trái tim nằm ở bánh răng...bất kỳ ai có bánh răng cũng là có trái tim người khác.Câu trả lời của anh Dear làm Arthit sặc bia.- Bình tĩnh nào, sao mặt mày đ��� thế? Đừng nói uống có tí đã say rồi nhé?Anh Dear chỉ trêu chọc Arthit cho vui nhưng anh không phủ nhận điều đó. Anh gật đầu mà không tranh cãi thêm.- Vâng, em say rồi!Đúng...say rượu, trái tim anh cảm thấy kỳ lạ đến mức đông cứng trong khi mặt anh đang cảm thấy rất nóng. Không phải do gió, trời, biển hay bia mà là từ bánh răng...biểu tượng mà người nào đó đã trao cho anh!Note: Phải nói rằng dịch chương này thấy rất nhiều cảm xúc luôn, mặt cũng nóng y như Arthit vậy đó :D
- Hãy để ý kiểm tra bạn bè của mình! Khi đi rồi là chúng ta không quay lại được nữa đâu!Anh Sport nói lại 2 lần trên chiếc xe bus số 3, giờ là lúc mọi người đi từ Rayong về lại trường. Buổi tiệc đêm qua kéo dài cho tới tận sáng, ngay cả khi thời gian trả phòng là 11h thì nhiều người vẫn còn đang "bất động". Vậy nên để ý đến bạn bè của mình là cách để mọi người cùng trở về đầy đủ và an toàn.Kongpop ngồi cạnh Aim, đêm qua cả 2 quá buồn ngủ nên đã không thức khuya. Mọi người đều chuẩn bị cho chuyến đi dài quay lại trường. Nó sẽ là 1 chuyến đi bình thường nếu không xảy ra chút bất thường.- Có mùi gì khét ấy nhỉ?Kongpop tháo tai nghe, cậu nhìn lên phía lỗ thông hơi điều hòa.- Không phải từ tao!Không phải mùi từ người ai đó mà là mùi của xe. Máy điều hòa của xe bị hỏng và tỏa ra mùi khó chịu. Mọi người không thể ngồi trên xe được nữa nên đã đi xuống, may mà xung quanh có rất nhiều cây tỏa bóng mát, nhưng không may là hiệu sửa xe ở rất xa thành phố và phải đợi rất lâu mới sửa được.Người lái xe mở nắp xe kiểm tra, rõ ràng là động cơ đã quá nóng.- Hừm, bộ tản nhiệt b��� rò rỉ rồi. Phải đợi cho máy nguội rồi kiểm tra lại vậy!Bác tài xế đã hơn 40 tuổi nói bằng giọng mệt mỏi. Đây là trường hợp bất khả kháng, không đổ lỗi cho ai được và đành phải chờ sửa chữa thôi. Arthit thấy có 1 xe bất ổn nên đến hỏi ngay:- Có chuyện gì vậy ?- Bộ tản nhiệt của xe bị rò rỉ ạ!Arthit cùng Nut xem xét động cơ rồi gọi cho 1 người khác:- Nói với xe số 1 và xe số 2 đi chậm lại đi!Trên xe số 2 là các cựu sinh viên và các giảng viên của trường. Các giáo sư và mọi người đi ra khỏi xe mình và kiểm tra xe số 3.- Không phải bị rò rỉ bộ tản nhiệt đâu, chỉ là miếng đệm đầu xi lanh bị nứt thôi. Nhưng vẫn nên đưa vào hiệu sửa chữa.- Vậy thì phải làm thế nào đây ạ?- Mọi người ở xe này chia làm đôi và ngồi lên xe khác vậy!
Chỉ có duy nhất giải pháp đó và mọi người đều nghe theo. Hành lý được lấy ra khỏi xe 3 rồi cho vào xe 4 và 5.Bình thường, mỗi xe chỉ có 50 người, giờ thì gấp rưỡi nên mọi người đều ngồi rất chật chội. Tất cả đồ đạc đều phải được thu gọn gàng hết mức.- Để tôi giúp!Anh giúp Kongpop mang đồ lên xe và xếp cho cậu và Aim chỗ ngồi.- Anh ngồi đây đi ạ, em sẽ tìm chỗ khác!- Không sao, tôi đứng được!Arthit từ chối lời đề nghị của người kia. Chiếc xe chạy chậm trên đường vì quá nặng. Rất nhiều người phải đứng trong gần 1 tiếng cho tới khi chiếc xe tạm dừng nghỉ ngơi.- Sao mày không chọn ngồi xe kia?Aim cằn nhằn khi Kongpop chọn ngồi trên xe cùng với các anh, rõ ràng ngồi với bạn bè sẽ vui hơn ngồi với các anh khóa trên, nhưng Kongpop không trả lời lại. Cậu lên xe có anh Arthit.Về phần Arthit cuối cùng cũng được ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, anh bảo với mọi người rằng anh không muốn mua gì ở đây cả nhưng thực ra đêm qua anh đã không ngủ được. Anh ngồi uống rượu với đàn anh rất lâu, sau đó thức xem mặt trời mọc, giờ thì anh phải ngủ. Nhưng khi anh vừa định thế thì đã thấy 1 người bên cạnh mình....Người đã đưa anh bánh răng của cậu, và điều này có ý nghĩa gì đó ẩn giấu.Thực ra anh đã giữ bánh răng đó trong ví của mình và định sẽ trả lại nhưng khi anh thấy cậu đột ngột như vậy, anh lại không biết phải làm gì. Trên tay Kongpop là balo và nhiều túi xách.- Anh Arthit muốn ngủ ạ?- Sao cậu lại ở đây?- Em muốn ngồi trên xe này ạ!Câu trả lời của cậu làm anh bối rối. Rõ ràng cậu được xếp ngồi với bạn ở xe kia, sao cậu lại chuyển sang xe này?- Còn bạn cậu thì sao?- Bạn em ngồi xe kia rồi ạ! Các thầy bảo chia đôi mà, vì thế em sang đây. Anh Arthit cho em ngồi với được không?Kongpop xin phép vì hộp thiết bị đang được đặt trên ghế kia. Arthit do dự, anh muốn ngồi 1 mình nên đã chọn chỗ này, giờ lại có cậu bé này chen ngang là sao. - Anh muốn em đứng giữa lối đi thế này sao ạ? Chiếc hộp có thể để dưới sàn mà!Arthit miễn cưỡng để cái hộp thiết bị xuống dưới, Kongpop cầm ba lô ngồi vào trong.- Anh có muốn ăn gì không ạ?Arthit quả thật có hơi đói 1 chút nhưng anh vẫn cố từ chối.- Tôi không đói!Thế nhưng Kongpop vẫn không ngừng lại.- Khi nãy em xuống, em có thấy cái này nên đã mua cho anh!Arthit mở to mắt nhìn vào tay người đối diện đang cầm...1 chai sữa dâu hồng.- Cậu muốn trêu chọc tôi hả?Arthit nổi cơn thịnh nộ...đột nhiên cậu ta mua cho anh để làm anh xấu mặt. Cậu ta biết bí mật này của anh nên muốn trêu anh đây mà. Thế nhưng Kongpop vội vã giải thích ngay.- Không ạ. Em thấy anh có vẻ mệt quá nên em định mua gì đó lạnh với bánh cho anh thôi. Nhưng em không biết anh thích bánh gì nên đã lấy vài loại. Còn sữa dâu, em biết anh thích nên mới mua, nếu anh không muốn uống em có trà xanh nữa đây. Còn lâu mới tới trường, em muốn anh ăn chút gì đó không sẽ ốm đấy ạ!Hàng loạt lý do dài làm Arthit im lặng, anh nhìn vào người kia, anh cảm nhận được sự nghiêm túc không hề giả bộ và hơn thế là sự quan tâm ẩn trong những lời nói đó.Người đứng đầu P'Waugh do dự rồi nhận lấy sữa dâu từ người kia, vừa hút vừa quay mặt đi ngắm phong cảnh bên ngoài. Vị ngọt của sữa dâu khiến anh đỡ mệt hơn, nhưng không làm suy nghĩ của anh nhẹ đi mà còn nặng thêm nữa...Kongpop thích làm anh hùng nên mới chăm sóc người khác hay tính cách của cậu vốn là như thế?Đôi khi Kongpop nói đùa, đôi khi lại thật lòng, thật ra cậu bé là thế nào?Và quan trọng hơn là Kongpop làm vậy với tất cả mọi người hay chỉ với riêng mình anh?Dù anh cố gắng không quan tâm nhưng anh vẫn thấy những hành động của cậu bé ngoài sự dịu dàng còn có sự ngọt ngào khiến anh phải nghĩ xa hơn. Chuyện cậu đưa anh bánh răng và nhấn mạnh ý nghĩa của bánh răng nữa, anh nhận ra Kongpop đang giấu diếm điều gì đó nhưng điều đó không hề rõ ràng. Bao lần Kongpop làm anh tức giận rồi cuối cùng cậu vẫn tới xin lỗi anh, khiến anh không thể khó chịu thêm nữa. Anh muốn hiểu nhưng lại không dám hỏi kĩ.Arthit lắc đầu xua suy nghĩ của mình, uống hết sữa dâu rồi tiếp tục nhìn phong cảnh bên đường, Kongpop ��� bên vẫn im lặng dù cậu có rất nhiều câu hỏi trong lòng....Kongpop không dám hỏi anh có biết ý nghĩa của bánh răng chưa. Cậu đoán anh chưa biết, nếu biết chắc anh sẽ nổi giận với cậu rồi. Nhưng cách anh yên lặng và nhận ý tốt của cậu dễ dàng, dù có hơi khó chịu 1 chút nhưng so với mọi lần thì điều đó đã giảm rất nhiều rồi. Cậu không quên rằng anh Arthit là con trai, cậu cũng là con trai, hỏi trực tiếp sẽ khiến anh Arthit tức giận vô cùng, việc cậu đưa anh bánh răng đã là bạo dạn lắm rồi, mà lúc đó cậu làm khi chẳng thể hiểu được cảm xúc của mình. Không biết lúc đó vì không khí ở biển hay vì được nói chuyện cùng anh Arthit yên lành mà Kongpop lại làm thế. Nếu do bầu không khí thì cũng không đúng, rõ ràng là có cảm giác gì đó trong tim cậu.Cậu thích được thấy anh Arthit, được bên cạnh anh, được chăm lo cho anh. Cậu không thể tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi tại sao trong lòng mình cả.Suy nghĩ của Kongpop bị ngắt khi cậu thấy sức nặng đè lên vai. Hóa ra anh Arthit đã ngủ và đầu anh dựa vào vai cậu. Cậu nhìn anh ngủ rồi cười, cậu cảm nhận được rằng dù cảm giác của cậu không thể tả rõ ràng nhưng với cậu anh Arthit là người đặc biệt hơn ai hết....Chỉ vậy thôi.Phải mất vài tiếng xe mới về đến trường. Trong khi mọi người bắt đầu chuẩn bị xuống xe thì vẫn còn 1 người đang ngủ say không biết gì. Kongpop phải gọi đánh thức anh dậy.- Anh Arthit...Anh Arthit ơi...Dậy đi, sắp tới trường rồi! Arthit tỉnh dậy, cổ hơi mỏi dù đã có chỗ dựa, ơ nhưng anh có chỗ dựa từ lúc nào? Hóa ra anh đã lỡ tựa lên vai của người bên cạnh để ngủ. Anh sợ mình đã làm gì đó xấu xí khi ngủ nhưng mà người bên cạnh không có vẻ gì là buồn cười cả. Arthit cố gắng tỉnh táo lại, ra vẻ bình thường. Xe tới trường muộn mất 2 tiếng so với dự định ban đầu, mọi người đều nhanh chóng mang đồ đạc cất gọn gàng vì muốn vì nghỉ sớm.Arthit cầm hộp thiết bị trong tay, nhìn thấy dưới ghế còn mấy chai nước nên định mang nốt. Nhưng 2 thứ cùng lúc quá nặng, Kongpop đề nghị giúp đỡ anh ngay.- Để em giúp cho!Arthit gật đầu đồng ý để Kongpop mang đồ tới chỗ tòa nhà của khoa.- Anh Arthit cái này để đâu ạ?- Để gần mấy cái hộp kia đi!Kongpop làm theo lời anh rồi chuẩn bị đi gặp bạn mình ở xe khác.- Khoan, cậu...Kongpop dừng lại chờ xem Arthit nói gì nhưng anh lại gạt ngang:- Không, không có gì. Cảm ơn vì đã giúp!- Không có gì ạ, em sẵn lòng mà!Kongpop cười, ánh m���t lộ rõ sự thật thà rồi bước tới chỗ bạn cậu đang đứng. Arthit thì vẫn đứng với câu hỏi vướng trong lòng mình....Câu hỏi đó là...Liệu cậu có ý gì với tôi không?Arthit không sợ câu trả lời của người kia, chỉ là anh không biết sẽ làm gì tiếp khi nghe câu trả lời. Nếu Kongpop nói "Có" thì anh nên làm thế nào, nếu Kongpop nói "Không" thì sao, có lẽ khi đó anh chỉ có thể nói với cậu...Đừng đối xử tốt với tôi thế nữa mà!
Kongpop hơi khác với mọi ngày...Cậu mặc chiếc áo thun màu sáng bên trong, phủ bên ngoài chiếc áo khoác đen, quần bò đen và đôi giày sneakers tới mắt cá chân, cậu còn xịt thêm 1 chút nước hoa Armani Accqua Di Gio, mùi hơi nồng nhưng không sao...Hôm nay là 1 ngày đặc biệt mà.Kongpop cảm thấy mình cẩn thận hơn bình thường, không những chỉ từ ngoại hình m�� trong lòng cậu cũng đang lo lắng. Trong lúc đứng đợi người kia, Kongpop thầm nghĩ lý do hẹn để mua 1 cuốn sách có được không, hình như hơi điên rồ, nó sẽ khiến cậu như 1 người cuồng hẹn hò vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên chỉ có cậu và anh Arthit, cậu sẽ làm thật tốt. Nhưng có vẻ như kế hoạch không như dự tính, mãi mới thấy anh Arthit chạy tới.- Xin lỗi bắt cậu chờ lâu!Anh tới lúc 11 giờ sáng. Kongpop không cần anh giải thích, cậu nhìn anh, áo phông hình Che Guevara, quần bò, giày thể thao, túi đeo trên vai, khác hẳn với sự chỉn chu của cậu.- Cậu muốn mua gì nào?- Dạ, em cần anh giúp chọn vài món đồ!Kongpop cười ra vẻ bí mật. Cậu đi phía trước anh, hôm nay mã số 0062 như tỏa ánh hào quang vậy, Arthit biết cậu bé này vốn đẹp trai, hôm nay trông cậu ta còn như người mẫu luôn vậy.Arthit cùng Kongpop đi vào khu mua sắm, đi lên rất nhiều tầng thang máy mới tới khu bán đồ chơi. Kongpop đi thẳng vào quầy, chọn 1 con gấu bông mặc chiếc váy ren hồng và 1 con gấu bông măc chiếc váy ren xám. Cậu giơ lên hỏi Arthit:- Anh thấy bên nào đẹp hơn? Em không biết chọn con nào cả!Arthit chớp mắt nhiều lần nhìn Kongpop. Cậu bé cao lớn và 2 con gấu bông, liên quan gì với nhau? Anh cố gắng trả lời nhưng vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên.- Tôi không biết là cậu thích thứ này đấy!Kongpop biết anh hiểu lầm nên vội giải thích ngay:- À không, mai là sinh nhật cháu gái em. Em muốn mua quà cho cháu!Lời giải thích rõ ràng khiến đầu Arthit cũng thông suốt.- Ra vậy, thế cháu cậu mấy tuổi rồi?- Cháu em 3 tuổi ạ! Con chị gái ruột em!- Cậu có chị gái à?- Vâng, 2 chị, cách em tầm 10 tuổi. Còn anh Arthit có anh em không ạ?- Không, tôi là con một!Anh Arthit là con một, có lẽ vì thế anh luôn có trách nhiệm với chính bản thân mình và những người xung quanh. Còn Kongpop cậu có chị gái nên cậu mới thường bướng bỉnh thế.Cách chọn quà của Kongpop ngọt ngào như chọn quà cho bạn gái vậy.. Arthit đứng nhìn các khu vực của quầy, nhiều loại đồ chơi được đặt trên các kệ khác nhau.- Cậu định mua gấu bông thật hả? Tôi thấy còn nhiều thứ khác đó. Có thứ giúp trẻ em phát triển trí thông minh, rèn luyện trí não như kiểu đồ chơi Lego ấy, nó rất hiện đại. Thời của tôi sang nhất cũng chỉ là súng laze, thời cậu tốt hơn rồi.Arthit nói như 1 ông già đang hồi tưởng về thời bé. Anh sinh ra ở thế hệ khác nên th��i đó cũng khác bây giờ rất nhiều.
- Nhưng thời của anh cách thời của em có 2 năm thôi mà!- Dù sao tôi vẫn sinh ra trước cậu, tôi vẫn là đàn anh của cậu!- Không tranh luận nữa ạ!Kongpop giơ tay đầu hàng Arthit, nhưng cậu vẫn cười. Arthit thay đổi câu chuyện ngay:- Đưa gấu bông tôi xem nào!Arthit cầm 2 con gấu nâu và trắng trên tay, nhìn anh rất dễ thương. Kongpop luôn muốn nhìn thấy anh nhiều hơn nữa, dù cậu chỉ là đàn em của anh. Kongpop đã rất nhiều lần ngăn cản trái tim của mình nhưng nó không bao giờ có kết quả.Suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi sự lựa chọn của Arthit.- Tôi nghĩ chọn màu nâu đi, màu trắng tôi sợ sẽ bẩn!- Lấy theo sự chọn lựa của anh đi ạ!- Sao lại theo ý tôi, cậu mua quà cho cháu mình đấy!Câu nói của anh Arthit làm Kongpop yên lặng. Cậu đã sử dụng việc mua quà như cái cớ để nói chuyện cùng anh, nhưng câu nói của anh Arthit khiến cậu phải nghiêm túc hơn.- Vậy lấy con gấu kia đi, đồ chơi màu hồng hợp với bé gái hơn!Arthit gật đầu với sự lựa chọn của cậu.- Em đi tính tiền trước ạ!Kongpop mang con gấu bông đi thẳng tới quầy tính tiền, ở đó còn có cả dịch vụ bọc gói quà luôn nữa. Arthit có thêm thời gian để ngắm những đồ xung quanh, có đồ handmade, đồ cho buổi tiệc, có cả thiệp mừng sinh nhật, mừng cưới...Tuần tới là đám cưới của anh Tam và chị Fon. Arthit muốn tặng gì đó nhưng anh chưa tìm được gì cả. Kongpop đã tính tiền xong và mang túi quà lại gần.- Anh Arthit đang nhìn gì thế ạ?- Sắp đám cưới của anh Tam và chị Fon rồi. Tôi muốn mua gì đó tặng họ!Arthit giải thích trong khi đang lướt nhìn khung ảnh. Anh nghĩ sẽ có rất nhiều tấm ảnh cưới, nếu mua khung để tạo thành album thì sao nhỉ? Nhưng ý kiến của Kongpop lại khác hẳn.- Em nghĩ chỉ cần 1 tấm thiệp là đủ ạ!- Không phải đơn giản quá sao?Anh nói với vẻ mỉa mai, nhưng người kia lắc đầu.- Không ạ, món quà không phải là tấm thiệp, nó là thông điệp bên trong cơ. Nếu anh Arthit cố gắng viết, anh Tam sẽ rất vui. Và nó còn lãng mạn nữa!- Tôi mua quà cưới anh Tam đó. Lãng mạn để làm cái quái gì! Nó có phải thư tình đâu chứ! - Nếu vậy anh có thể viết cho em cũng được ạ!...Dường như là 1 lời nói đùa nhưng khiến Arthit lúng túng. Anh không chắc chắn người hỏi có ý gì nhưng ánh mắt cậu nhìn anh đang tràn đầy hy vọng....Một lần nữa, câu hỏi mà anh đã không thể nói ra, như lần trước....Câu hỏi liệu Kongpop coi anh là gì?Có lẽ anh nên nói chuyện đó với cậu lúc này. Nó sẽ giúp mọi thứ rõ ràng hơn. Anh không biết cậu sẽ trả lời thế nào nhưng ít ra vẫn tốt hơn là phải chịu đựng suy nghĩ 1 mình.Arthit hít sâu, chuẩn bị sẵn những lời quan trọng. Nhưng anh đã bị gián đoạn bởi 1 giọng nói ngọt ngào.- Aioon! Đúng là Aioon rồi!- Namtarn!- Đúng là ấm áp thật rồi, để râu, tóc dài nữa chứ. Cậu làm gì ở đây?- Tớ đi mua sắm với em khóa dưới. Đây là Kongpop, cùng khoa, còn đây là bạn tôi, Namtarn!Chị Namtarn chào Kongpop, chị ��y rất xinh đẹp, duyên dáng, dễ thương, cả lúm đồng tiền nhỏ nhỏ ở má nữa. 2 người họ đứng trò chuyện còn Kongpop đứng nghe.- Còn cậu làm gì ở đây vậy?- À tớ đang đi tìm mua quà tặng Jay kỉ niệm ngày yêu!- 3 năm rồi nhỉ, ghen tỵ quá!- Đừng đùa tớ nữa. Sao Aioon không mở lòng mình cho ai?- Vì tớ vẫn chưa quên được cậu mà!- Miệng lưỡi vẫn ngọt ngào thế! Rảnh thì gọi tớ nhé, dạo này chẳng được gặp cậu gì cả.- Nhỡ Jay đánh tớ vì ở bên cậu thì sao?- Điên à, bạn bè với nhau cả mà!- Biết đâu được.- Thôi Aioon mua đồ với em đi nhé, tớ có hẹn đi xem phim với Jay rồi! Sợ anh ấy phải chờ!Arthit gật đầu, cuộc nói chuyện của 2 người đó kết thúc. Kongpop hỏi ngay:- Bạn của anh ạ?- Bạn cùng lớp từ hồi trung học! - Anh quen chị ấy lâu lắm rồi ạ?- Khoảng 7-8 năm rồi.- Chị ��y cười dễ thương lắm ạ!- Ừ, cũng dễ thương!- Anh Arthit thích chị ấy ạ?Arthit đang chọn thiệp bỗng dừng lại, anh ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt của Kongpop đang nhìn mình chờ câu trả lời. Không biết cậu ta hỏi đùa hay vì lý do gì nhưng nó cũng khiến anh im lặng 1 lúc rồi trả lời thật lòng.- Đúng vậy! Câu trả lời ngắn nhưng khiến trái tim Kongpop lỡ nhịp. Arthit thở dài trước khi nói tiếp.- Nhưng nó đã từ rất lâu rồi. Bạn tôi đã nhanh chân hơn tôi. Tôi vẫn trù cho họ chia tay nhưng nhìn xem, họ đã bên nhau 3 năm rồi!Trong quá khứ Jay, Namtarn và Arthit là bạn nhau. Họ đã từng chơi với nhau rất thân, nhưng từ khi Jay và Namtarn thành đôi, Arthit hầu như không liên hệ với 2 người họ nữa.- Nhưng đổ lỗi cho bạn tôi cũng không được. Vì tại tôi chưa bao giờ nói ra rằng tôi thích Namtarn cả. Không biết tại sao tôi không nói nữa.Arthit lẩm bẩm, anh nghĩ về quá khứ và về những lời anh chưa dám nói ra với người con gái ấy.- Em hiểu ạ!Tiếng nói của người kia khiến Arthit nhăn mặt.- Cậu hiểu gì cơ?- Em hiểu vì sao anh không thể nói ra điều đó!Câu nói không hẳn rõ ràng nhưng Arthit cảm thấy nó đủ rõ ràng cho anh hiểu được. Điều đó làm cho anh cảm thấy không thoải mái cho lắm khi vừa rồi anh đã nghĩ rằng mình sẽ nói ra những điều anh muốn nói với cậu.- Vô nghĩa quá!Arthit quyết định kết thúc cuộc nói chuyện mà không nghe thêm gì. Anh ra quầy tính tiền cho tấm thiệp, để lại Kongpop vẫn đứng đó. Cậu hiểu lý do sao anh không nói ra....Đúng...cậu hiểu...Hiểu được tại sao anh Arthit không thể tiến thêm 1 bước. Đó cũng là lý do cậu không dám tiến gần anh Arthit thêm nữa....Đó là nỗi sợ hãi...sợ mất đi mối quan hệ đang có lúc này!
- 0062! 0062!Không có phản ứng gì cả. Arthit vỗ lên lưng Kongpop rồi hét lên.- Này, Kongpop!- Dạ!Kongpop giật mình, cậu bối rối hỏi anh Arthit.- Anh Arthit có việc gì ạ?Từ lúc Arthit mua xong tấm thiệp, cậu vẫn im lặng với anh. Điều này làm anh cảm thấy căng thẳng, anh đã gọi tên cậu nhiều lần nhưng cậu dường như không để ý. Điều đó khiến bầu không khí giữa 2 người trở nên ảm đạm hơn.- Nếu cậu xong việc của mình rồi thì không cần đi cùng tôi nữa đâu! Đừng có xị mặt ra đi cùng tôi thế!Lời nói của anh Arthit khiến Kongpop tỉnh táo lại. Vừa rồi cậu có lơ đễnh vì những suy nghĩ khác, từ lúc anh Arthit gặp chị Namtart, người mà anh từng thích. Dù anh Arthit nói rằng chuyện đó xảy ra lâu rồi nhưng vẫn khiến cảm xúc của cậu trở nên rối loạn. Nếu cậu nói với anh suy nghĩ thật của mình, chắc anh sẽ điên lên mất, việc đó rất tệ. Cậu không muốn cãi nhau với anh nên đành nói dối.- Không, em không muốn về. Em chỉ..chỉ thấy hơi đói thôi ạ!Arthit sững lại liếc nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi. Anh thay đổi chủ đề ngay.- Vậy sao không nói sớm, cậu muốn ăn gì nào?- Gì cũng được ạ! Tùy anh Arthit chọn!Arthit nhìn các nhà hàng ở khu này, chủ yếu là các quán đồ Nhật, thức ăn nhanh, tốn kém mà chẳng ngon. Arthit nảy ra 1 ý:- Tôi biết 1 hàng mì ngon, nhưng phải đi hơi xa để tới đấy đó!- Vâng đi ạ!Kongpop trả lời mà không cần suy nghĩ, vì cậu không đói. Chỉ cần đi cùng anh Arthit là đủ. Kongpop mang túi quà bước theo Arthit. Phải lên mấy tuyến xe bus mới tới nơi, Arthit dừng lại trước 1 tiệm mì nhỏ nhưng rất đông. May thay vẫn còn ch��� trống cho cả 2 ngồi xuống.Kongpop liếc nhìn thực đơn viết trên tường, món ăn được chia thành loại thông dụng và đặc biệt. Khi người phục vụ lại gần, Arthit gọi món một cách nhanh chóng:- Cho em mì thịt lợn om đặc biệt!- Cho em mì sợi nhỏ, nước trong ạ!Arthit không thể nhịn cười nghe yêu cầu của Kongpop. Phục vụ để nước lên bàn rồi lui vào chuẩn bị mì. Mất 1 thời gian dài, mì mới được bê lên. Kongpop lấy đũa và thìa chuẩn bị ăn. Nhưng cậu còn chưa chạm vào bát đã bị đổi bát cho người đối diện.
- Khoan đã! Đây mới là bát của cậu này!Thực đơn của 2 người đã bị đổi cho nhau, bát của cậu giờ là bát của anh và ngược lại.- Ôi, anh Arthit lại đùa em nữa à?Cậu hỏi anh vậy vì điều đó đã từng xảy ra trước đây, lúc đó anh đã đổi cơm trứng chiên của cậu bằng cơm gà cay của anh. Ngoài ra anh còn cho rất nhiều ớt vào cơm của cậu khiến cậu sưng vù miệng và đau mãi. Lần này có phải lịch sử sẽ lặp lại không, đừng nói rằng anh sẽ bắt cậu phải hô to cầu nguyện trong quán mì nữa chứ. Nhưng Arthit giải thích ngay.- Không phải tôi trêu cậu đâu. Tôi muốn thấy cậu cố gắng ăn món thịt om cay này. Cậu tin tôi đi, nó cực kỳ ngon đó!Arthit biết Kongpop không ăn cay nhưng anh vẫn đẩy về phía cậu bát mì đầy ớt. Cuối cùng Kongpop vẫn chấp nhận làm theo lời anh. Cậu múc 1 thìa nước dùng cho vào miệng kèm viên thịt. Thật ngạc nhiên, xúc giác và vị giác cảm nhận thật rõ ràng, không quá cay, hương vị rất đậm đà và thơm ngon. Arthit nhìn biểu cảm của Kongpop rồi hỏi lại.- Thế nào, rất ngon phải không?- Vâng ngon ạ, vậy sao anh không nói với em từ đầu?- Tôi chỉ tò m�� muốn biết cậu thích ăn gì thôi. Xem nào, mì sợi nhỏ với nước trong, vô cùng nhạt nhẽo luôn, hehe!Tiếng cười trong cổ họng anh Arthit khiến Kongpop xấu hổ. Anh làm như cậu là 1 đứa nhóc vậy, cậu chán nản nói với anh.- Vậy anh đưa lại bát của em cho em đi ạ!- Đừng nhạy cảm thế chứ! Ăn đi, bát này là tôi gọi cho cậu đó!Arthit cười rồi đẩy lại bát về phía cậu...Nụ cười của anh Arthit thật ấm áp.Bát mì anh gọi cho cậu, Kongpop ăn mà không nói điều gì nhưng cảm giác trong lòng cậu lại tăng lên....Một lần nữa...anh Arthit lại như thế. Điều anh làm đem lại hy vọng cho cậu. Cậu thừa nhận rằng cậu rất quan tâm đến anh Arthit, cậu đã cố gắng suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của cậu và anh, giữ nó ổn định nhưng càng ngày trái tim của cậu càng không nghe lời trí óc.- 0062! 0062!Arthit gọi Kongpop lần nữa khi thấy cậu ăn quá chậm. Kongpop nhanh chóng ăn hết bát mì, khi cả 2 bước khỏi quán nắng chiều khá gay gắt. Arthit nhìn mặt trời chán ngán:- Anh Arthit muốn đi đâu nữa không ạ?- Nóng thế này thì đi đâu được?- Đi xem phim được không ạ? Trong đó có điều hòa mát lạnh!Kongpop đưa ra gợi ý, phải bắt xe bus đi về nhưng còn tốt hơn là đi lang thang giữa trời nắng. Anh Arthit gật đầu đồng ý.- Cũng được! 2 người bước ra khỏi bến xe bus tới rạp chiếu phim. Ở thời điểm này, rạp đã kín hơn nửa, họ bước tới màn hình, nơi đề tên những bộ phim sẽ chiếu.- Anh Arthit muốn xem phim gì ạ?- Tôi không biết nữa, lâu rồi tôi không xem phim!Arthit nói sự thật, lâu nay anh bận dậy dỗ các sinh viên năm nhất, rồi việc học và thi nên hầu như không còn thời gian rảnh nhiều. Mỗi khi rảnh anh thường chơi game hoặc đọc truyện nhiều hơn.- Em nghĩ là phim này đi. Nó thu được hàng trăm triệu đô mỗi ngày, xếp số 1 trong 2 tuần liên tiếp về doanh thu ở Mỹ đó ạ!- Cũng được đấy!- Anh Arthit đợi ở đây nhé. Em đi mua vé!Kongpop nhanh chóng xếp hàng mua vé. Arthit đứng đợi ở gần đó, anh nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều đi có đôi, nhìn họ tay trong tay khiến anh thầm ghen tỵ. Anh nghĩ tới việc mình cùng Kongpop đi quanh siêu thị mua sắm, đi ăn rồi đi xem phim, cũng như đang hẹn hò vậy... Nhưng rõ ràng anh làm điều này vì vụ các cược chứ không phải vì anh muốn hẹn hò. Arthit lắc lắc đầu cố xua tan suy nghĩ của mình, cho tới giờ anh vẫn chưa hỏi Kongpop về mối quan hệ giữa 2 người. Kongpop rõ ràng là 1 người rất có trách nhiệm, phù hợp với vị trí người đứng đầu P'Waugh trong khóa tiếp. Càng tiếp xúc với cậu anh càng nhận thấy những hành động cậu giành cho anh hơi vượt quá bình thường. Anh muốn biết nó có nghĩa là gì, nhiều lần anh muốn hỏi nhưng lại thôi. Vì anh biết...có những chuyện cần thời gian...nhanh hay chậm quá cũng làm tổn hại tới quan hệ 2 bên.Arthit dừng dòng suy nghĩ của mình khi thấy Kongpop cầm vé xem phim tới. Cả 2 đi vào phòng chiếu, sau 2 tiếng rưỡi xem phim thích thú, Arthit ra khỏi rạp rồi vẫn không ngừng bình luận về phim. Đó là 1 bộ phim mang lại sự hài lòng cho khán giả.Arthit liếc vào gương ( gương ở các quầy hàng trong siêu thị nha ), nhìn sự chênh lệch khi anh đi cùng Kongpop. Trông anh thật tệ khi so với cậu, anh không thể để mình như vậy được.- Cậu có đi luôn không?- Anh Arthit định về ạ?- Tôi muốn đi cắt tóc. Cậu cứ về trước đi, không phải chờ tôi đâu!Kongpop muốn ở lại bên anh Arthit lâu hơn, bây giờ mới có 4h chiều, nếu anh muốn cắt tóc chỉ cần 1 tiếng.- Em đợi được. Anh cứ vào cắt tóc đi!Arthit hơi do dự, cắt tóc trong khu siêu thị giá đắt hơn bên ngoài, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian đi tìm hiệu khác. Anh cùng cậu chọn ngẫu nhiên 1 hiệu tóc trông đáng tin cậy. Anh ngồi đợi trong khi xem qua các mẫu tóc trên tạp chí.- Cậu nghĩ tôi nên cắt kiểu gì giờ, trọc luôn được không? Tóc dài khó chịu quá!Trước khi Kongpop định nói gì thì nhân viên đã gọi Arthit.- Chàng trai trẻ muốn cắt tóc đi lối này!- Cậu đi bộ dạo quanh cũng được. Không phải ngồi đợi đâu!Nhưng Kongpop chọn ngồi đó, xem các tạp chí giết thời gian trong khi chờ anh. Tầm 1 giờ sau, cậu nghe tiếng gọi khẽ.- Kongpop! Anh gọi tên chứ không phải gọi mã số 0062 của cậu nữa. Cậu đứng khựng lại nhìn người trước mặt, hơi thở dường như dừng lại. Mái tóc dài của anh Arthit đã được cắt gọn tới cổ, phía trước cắt tới trên lông mày, râu trên mặt cũng được cạo sạch, cùng với trang phục đang mặc trông anh trẻ hơn tuổi rất nhiều.Sự thay đổi khiến Arthit vẫn không thực sự tự tin, anh băn khoăn hỏi lại.- Cậu có thấy quá dài không? Tôi muốn ngắn hơn nữa nhưng anh thợ cứ bảo không hợp!Anh thợ cắt tóc đã lại gần nói ngay.- Này, trông cậu rất đẹp trai đó, đúng style Hàn Quốc luôn. Không tin cậu cứ hỏi người yêu cậu xem! (mặt em gian hết sức á Kong, người ta nhầm xíu mà nhìn kìa :v)Câu nói khiến cả 2 kinh ngạc, Arthit vội vàng sửa lại ngay.- Không, đó chỉ là em khóa dưới thôi ạ!- Ôi, xin lỗi nhé, anh cứ tưởng người yêu em đang chờ cơ. Xem cách 2 người nhìn nhau kìa!Anh thợ cắt tóc xin lỗi nhưng nó chẳng để làm gì, nó khiến cả 2 cùng ngại ngùng.- Tôi vẫn nghĩ nó quá dài. Cậu nghĩ sao?- Em thấy đẹp đó ạ!- Nói thật đi, không phải nịnh tôi đâu!Arthit hỏi Kongpop với giọng nghiêm túc. Kongpop nhìn anh khẽ thở dài.- Thật khó nói!- Hả, tệ thế cơ à?Arthit dù không thích kiểu tóc này nhưng anh cũng không thấy nó quá xấu. Câu nói của Kongpop làm anh lo lắng nhìn cậu...đôi mắt cậu cũng đang nhìn anh...long lanh.- Không, em đang nói chính em ạ!
Arthit ngại ngùng nhanh chóng quay đi, anh không dám hỏi nhiều về mái tóc của mình nữa. Nhưng anh cảm thấy hơi nóng và âm thanh loạn nhịp của trái tim mình đang tỏa ra từ ngực trái.Anh biết...mối quan hệ này thật khó nói.Và giờ anh biết rằng...ánh mắt của Kongpop có sức ảnh hưởng rất lớn...đến trái tim của anh.
- Anh Arthit đợi em với!Arthit rời khỏi tiệm cắt tóc quá nhanh, khiến Kongpop phải vội vàng chạy theo. Anh không biết tại sao anh cảm thấy rất kỳ lạ sau lời khen của cậu. Nó như 1 lực đẩy vô hình khiến những hành động của anh không còn bình thường được nữa. Nếu cứ tiếp tục đi cùng Kongpop, có lẽ sẽ còn tệ hơn nên anh quyết định tạm biệt cậu.- Tôi phải về kí túc đây!Mọi thứ hầu như đều hoàn thành, đã 5h chiều. Arthit kiên nhẫn đợi xe bus, xe vượt qua những nút tắc đường mới tới trường. Arthit đi bộ rất xa nhưng càng đi anh càng thấy Kongpop vẫn đều bước đi đằng sau. Anh quay sang trách cậu.- Cậu không cần đưa tôi về. Tôi đâu phải phụ nữ chứ!
- Không , em chỉ tiện đường về kí túc của em thôi. Tòa Village Hall ấy ạ!Câu trả lời của cậu khiến anh sững lại. Tòa Village Hall ở đ���i diện tòa nhà Rudi nơi anh ở. Anh đã tưởng nhầm mất rồi.- Sao anh lại nghĩ em sẽ đưa anh về ạ?- Đâu có!- Nhưng nếu anh Arthit muốn em đưa anh về kí túc. Em rất sẵn lòng ạ!Arthit tỏ vẻ phớt lờ câu nói của Kongpop, bước vào tòa nhà Rudi, ngay khi vừa bước lên cầu thang anh đã gặp dì quản lý tòa nhà.- Ôi Arthit! Dì đang muốn gọi cho cháu!- Có việc gì vậy dì?Quản lý tòa nhà, dì ấy đã gần 50 tuổi. Dì ấy rất tốt, luôn quan tâm và chăm sóc những sinh viên bọn anh như con dì vậy. Nhưng dì ấy đang tỏ ra hoảng hốt, chân tay khua loạn lên giải thích:- Có người nói với dì là nước đang tràn ngập khắp hành lang. Mà nước chảy ra từ phòng 618 của cháu đó. Dì vừa vội lên xem. Dì lo là đường ống nước phòng cháu vỡ làm ngập khắp phòng rồi!- Hả? Đường ống nước phòng cháu bị vỡ sao?Arthit hét lên rồi chạy lên thang máy tới phòng mình. Thang máy dừng, bên ngoài nước ngập tới mắt cá chân. Nước chảy từ phòng anh ra, Arthit vội vàng tìm chìa khóa mở phòng. Cả căn phòng đã ngập trong nước và nước vẫn không ngừng nhiều thêm. Arthit lội bì bõm tìm nguyên nhân, hóa ra nước phun từ phía mối nối các đường ống. Arthit vặn van nước lại, anh xem xét cách giải quyết nhưng dường như nó quá nghiêm trọng, cách duy nhất là thay mới.- Dì gọi giúp cháu thợ sửa ống nước với ạ!Arthit bối rối nhờ dì quản lý gọi thợ giúp.- Ừ nhưng thợ rất bận, mà trời thì tối nên chắc cửa hàng đã đóng cửa rồi. Mai dì sẽ gọi cho. Tối nay cháu ngủ nhờ bạn bè đi nhé!Dì quay đi và chào cả người đứng sau nữa. Lúc này Arthit mới để ý Kongpop đã xuất hiện đằng sau từ lúc nào rồi. Cậu đã nghe những gì anh và dì nói nên tình nguyện giúp anh 1 tay thu dọn mọi thứ.Thật sự Arthit không muốn ai tới phòng mình cả vì phòng anh khá bừa bộn. Nhưng giờ thì mọi thứ còn tệ hơn nhiều. Sách giáo khoa và tài liệu đều ướt hết, cả những quyển truyện anh thuê ngoài quán và sách mượn từ thư viện cũng ướt. Vẫn may là sạc dẫn tới laptop và điện thoại không bị ướt.2 người dồn hết nước trên sàn vào lỗ thoát nước ở nhà tắm. Arthit phải đi xin lỗi các phòng bên cạnh vì sự cố này, không ai trách anh vì họ biết đây cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Mọi thứ đã sạch sẽ hơn vì có Kongpop dọn giúp.Arthit nhìn những cuốn truyện anh đã mua và cả đi thuê, rồi tài liệu anh mượn từ thư viện, tất cả đều ướt mèm và lộn xộn hết cả. Quan trọng là anh sắp phải mang trả lại chúng vào cuối tháng này.
- Anh, em nghe nói nếu sớm mang những quyển sách ướt này bỏ vào tủ lạnh, chúng sẽ trở lại như lúc đầu mà không bị nhăn đâu!- Thật à?Arthit nhìn thấy chút hy vọng và Kongpop gật đầu. Nhưng khi Arthit mở tủ lạnh, hy vọng bị dập tắt. Anh quên rằng tủ lạnh của mình quá nhỏ, chỉ đặt chai nước với đồ ăn đã đầy rồi.- Để vào tủ lạnh nhà em cũng được ạ. Anh Arthit ngủ luôn ở nhà em đi. Để em giúp anh lấy đồ!Kongpop đề nghị Arthit qua nhà cậu. Arthit từ chối, anh cố gọi cho mấy thằng bạn nhưng đứa nào cũng không ở nhà cả. Cuối cùng không còn cách nào khác, anh đành mang sách vở và quần áo qua phòng Kongpop.Phòng của Kongpop ở tòa nhà đối diện, thang máy đưa 2 người đến tầng 6, phòng 608. Dù kích thước 2 phòng ngang nhau nhưng phòng cậu sạch sẽ và ngăn nắp hơn phòng anh rất nhiều.- Anh cứ tự nhiên nhé. Em xuống nhà 1 chút!Kongpop nhanh chóng đóng cửa và đi mất, để lại anh vẫn còn lạ lẫm trong căn phòng mới. Anh nhìn tủ lạnh nhà cậu, khá lớn so với của anh, nhưng bên trong chỉ có vài chai nước. Anh cảm tưởng như cậu cắm điện cho tủ để lãng phí vậy. Arthit cuối cùng cũng hiểu sao cậu lại khác với anh nhiều thế. Nhưng cậu luôn cho anh thấy những điều đặc biệt mà anh không bao giờ biết trước. Dù anh đã cố gắng xa cách cậu nhưng lại chỉ làm anh gần cậu hơn mà thôi. Anh cho những cuốn sách vào tủ lạnh, ngay sau đó anh nghe thấy tiếng mở cửa. Giờ anh đã hiểu Kongpop vừa đi đâu.- Em mua cho anh Arthit này!Trong tay Kongpop là hộp cơm nóng thơm lừng. Arthit nhận ra rằng anh đang rất đói, từ lúc ăn mì tới giờ là hơn 8h tối rồi.- Em không biết anh Arthit thích ăn gì nên em mua theo ý em vậy!Arthit mở hộp cơm, ngạc nhiên khi thấy đó là cơm với trứng chiên thịt đơn giản.- Cậu đi chỉ để mua cơm trứng chiên về à? Nếu là món này thì tự làm cũng được!- Em không nấu được ngon như ngoài quán ạ! Em toàn làm cháy thôi!- Hả, lớn thế này rồi mà chiên trứng cũng cháy sao? Mẹ cậu phải dậy lại cậu rồi!Arthit cười ngất, giờ anh biết sao tủ lạnh nhà cậu lại trống rỗng, nấu nướng với cậu bé là 1 điều quá khó khăn. Nhưng người bị trêu chọc giơ lên 1 thứ khác trước mặt anh.- Nhưng em biết anh thích cái này ạ!Một cốc sữa dâu hồng...thứ yêu thích mà anh thường xuyên uống.Nếu đây là lần đầu tiên, anh đã nghĩ Kongpop mua sữa dâu để trêu chọc anh, nhưng bây giờ anh không nghĩ vậy, Khi anh nhìn thấy sữa dâu, anh thấy sự quan tâm của cậu luôn dành cho anh. Hôm nay, khi nước ngập phòng anh, c��u cũng giúp anh thu dọn, giúp anh giải quyết rắc rối. Anh cười nhận ly sữa từ tay Kongpop.- Cảm ơn cậu!Arthit bắt đầu ăn cơm trứng cho đỡ đói. Kongpop mở 1 bộ phim rồi cũng ngồi xuống ăn bên cạnh anh. Dù chỉ có âm thanh từ TV, không có cuộc đối thoại nào giữ 2 người nhưng không khí lại rất lạ. Ngay khi cả 2 ăn xong Arthit gom hết 2 hộp cơm và vỏ sữa cho vào túi rác.- Thùng rác nhà cậu ở đâu?- Dạ ngoài ban công!Arthit đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài. Bầu trời bên ngoài tối đen, chỉ thấy ánh sáng từ tòa nhà đối diện, tòa Rudi mà anh đang ở, khoảng cách thật gần, không khó để thấy những gì ở phía bên kia.Chờ đã, ban công nhà đối diện có quần áo đang phơi giống như quần áo của mình, tất cả các chi tiết đều như phòng của anh...Thực sự...tại sao anh lại không nghĩ tới phòng Kongpop đối diện phòng anh chứ! - Kongpop! Cậu biết phòng tôi đang ở đúng không?- Vâng, em biết vì em đã tới mà!- Không phải! Cậu biết ban công phòng tôi đối diện phòng cậu đúng không?Cuối cùng thì anh Arthit đã biết...bí mật mà cậu giữ rất lâu rồi. Liệu cậu có nên nói dối rằng từ trước tới giờ cậu không hề biết điều đó. Nhưng dù thế nào đó vẫn là sự thật mà, vì thế Kongpop đã gật đầu.- Vâng.- Cậu biết bao lâu rồi?- Khoảng 2 tuần từ khi bắt đầu năm học ạ!- Như thế nào?- Khi em nhìn thấy anh Arthit phơi quần áo ngoài ban công ạ!Cơn giận dữ của Arthit lại nổi lên. Đã gần 3 tháng, từ khi anh còn là người đứng đầu P'Waugh, cậu ta đã nhìn thấy những điều gì, có phải cậu ta đang cố tình không?- Tại sao cậu không nói với tôi?- Em không muốn anh biết ạ!- Tại sao không muốn tôi biết? Để cậu có thể đem tất cả đi nói với bạn bè cậu để trêu đùa tôi không?- Không ạ, em chưa từng nói với ai cả!- Vậy thì tại sao?- Vì em không muốn ai ở gần anh hơn em cả!...Kết thúc câu nói...Mọi thứ trở nên im lặng. Arthit không nói nổi lên lời còn Kongpop cũng im lặng sau câu lỡ lời vừa rồi. Nhưng điều đã nói ra không thể thu lại được, nó càng cứa sâu hơn vào những suy nghĩ và câu hỏi Arthit muốn hỏi bấy lâu nay....Nhiều lần anh giả vờ như không quan tâm nhưng lần này nếu anh không làm rõ ràng thì chỉ khi��n mối quan hệ giữ 2 người thêm rắc rối thôi. Arthit hít thở thật sâu, soạn sẵn những lời suy nghĩ trong lòng.- Kongpop, tôi hỏi thật cậu, trong suốt thời gian vừa qua, tất cả những gì cậu làm cho tôi...- Cậu có ý gì với tôi không?Câu hỏi rơi vào giữa 2 người, phá vỡ bức tường ngăn cách. Bầu không khí ngột ngạt vô cùng, không có tiếng nói nào cả. Cả 2 nhìn thẳng vào mắt nhau để tìm ra sự thật giấu kín... Nhưng Kongpop lại là người trả lời trước, cậu hỏi ngược lại anh với giọng nhẹ nhàng.- Ý của anh Arthit là sao ạ?...Cậu không trả lời, mà chọn cách né tránh. Dù anh bắt đầu nhưng Kongpop chọn dừng lại.- Bỏ đi, tôi đi tắm đã!Nói chuyện tiếp cũng vô ích vào lúc này, Arthit lấy quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm, để lại Kongpop vẫn đứng im tại chỗ. Cậu vừa hủy đi cơ hội của mình, Kongpop thở dài, mở ngăn kéo lấy bật lửa và bao thuốc ra ngoài ban công hút, để sự khó chịu tan vào khói thuốc. Cậu biết nhiều lần anh Arthit nghi ngờ những điều cậu làm cho anh. Vì dù cậu cố gắng giấu nhưng ánh mắt và lời nói của cậu cũng thể hiện rõ ràng rằng anh với cậu rất đặc biệt. Điều đó khiến anh Arthit khó chịu và anh quyết định hỏi cậu rõ ràng, nhưng cậu lại chọn cách dừng lại. Đúng vậy...Là 1 người con trai, điều đó có vẻ rất hèn nhát, có thể cậu sai vì không dám tiến lên phía trước, có thể cậu sai vì không dám nghe câu từ chối từ người kia...Nhưng cậu thật sự sai vì cậu sợ sẽ mất đi người quan trọng nhất với cậu sao? Cửa phòng tắm mở ra, Kongpop nghe tiếng cửa trượt, cậu không biết cảm giác của anh Arthit lúc này như thế nào nhưng cậu đoán anh vẫn đang rất giận. Anh tới gần cậu.- Anh có hút thuốc không ạ?-...Arthit gật đầu. Kongpop lấy thuốc lá và bật lửa đưa anh, nghĩ rằng anh sẽ hút nhưng anh lại nói rất kiên quyết.- Dừng việc này lại đi. Thương bố mẹ của mình chút, họ gửi tiền cho cậu đi học chứ không phải đi đốt phổi của mình đâu!Anh Arthit vẫn thế, không hề giận dữ, anh vẫn đối tốt với cậu như không có gì xảy ra.- Dạ, em sẽ bỏ!Kongpop vò nửa bao thuốc còn lại vứt vào thùng rác. Cậu với lấy chiếc khăn và quần áo bước vào phòng tắm, để nước lấy đi sự điên rồ của mình và cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng. Nhưng qua 15 phút tự nhốt mình, kết quả cũng chẳng tốt hơn. Cuối cùng cậu vẫn phải ra ngoài, cậu thấy anh Arthit đang ngồi trên giường.- Anh Arthit ngủ luôn không ạ?- Ừ!May là giường của cậu đủ rộng cho 2 người lớn ngủ thoải mái và cậu còn có gối dự phòng để sẵn trên giường nữa. Anh Arthit chọn nằm phía bên trái, Kongpop tắt đèn rồi mới trèo lên giường, bầu không khí lại im lặng tới mức khó chịu....Khoảng cách 2 người rất gần nhưng cảm giác lại rất xa.Từng giờ từng phút trôi qua, Kongpop không biết là mấy giờ rồi nữa nhưng cậu vẫn không thể ngủ được. Người bên cạnh cậu có lẽ đã ngủ rồi, cậu nhẹ nhàng thì thầm.- Anh Arthit, anh Arthit ngủ chưa ạ?Không có câu trả lời, chỉ có hơi thở đều đều, có lẽ anh ngủ lâu rồi, chỉ có cậu suy nghĩ nhiều mà không ngủ nổi thôi. Cậu nhìn lên phía trần nhà, bắt đầu nói về những điều trong lòng mình.- Câu mà anh Arthit hỏi em, em không biết anh muốn nói tới cái gì, nhưng nếu điều anh nói tới giống như em nghĩ thì...Kongpop rời mắt khỏi trần nhà, nhìn về phía người bên cạnh mình.- Em có ạ, và có từ rất lâu rồi!
Giọng cậu thì thầm nhẹ nhàng nhưng nó là cảm giác cậu đã giấu rất lâu rồi. Cậu không dám nói trước mặt anh dù ngay lúc này cậu nghĩ anh không thể nghe thấy đi nữa nhưng nó cũng giúp cậu giải tỏa 1 phần sự khó chịu trong lòng. Kongpop xoay người về phía còn lại, cố gắng nhắm mắt ngủ....Nhưng Arthit vẫn đang mở mắt trong bóng tối. Anh chưa hề ngủ và anh đã nghe được tất cả. Lời Kongpop nói chính là câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi anh muốn biết bấy lâu. Giờ thì đến lượt anh không dám nói nên đành vờ là đã ngủ. Nhưng anh biết dù anh có cố gắng ngủ đến thế nào thì cũng không có kết quả....Bởi vì đêm nay, anh không thể điều khiển trái tim mình ngủ yên được nữa rồi...Note: Chương sau là ngược nhau tê tái :v
...Arthit nhấp nháy đôi mắt.Điều anh thấy đầu tiên là trần nhà của 1 căn phòng không quen, âm thanh đầu tiên anh nghe là giống như tiếng nước trong phòng tắm. Anh ngồi dậy, đầu tóc rối bù, mắt vẫn ngái ngủ. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa báo hiệu trời đã sáng rồi, nhưng đầu óc anh vẫn lơ mơ, chưa sẵn sàng cho ngày mới. Anh định ngủ tiếp thì thấy Kongpop bước ra khỏi nhà tắm.- Anh Arthit thức rồi ạ?Arthit gật đầu trong khi miệng ngáp dài và hỏi với giọng buồn ngủ.- Mấy giờ rồi?- 8 rưỡi ạ!Arthit cau mày, bình thường vào chủ nhật anh toàn trưa mới dậy mà giờ mới giờ này đã bị tiếng nước làm dậy rồi. Anh ngồi trên giường phàn nàn:- Mới 8 rưỡi, sớm mà, cậu dậy sớm làm gì vậy?- Em đi dự sinh nhật cháu gái em hôm nay mà!Lời nói của Kongpop làm Arthit im lặng và nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua. Anh đi mua đồ cùng Kongpop, khi về thì thấy đường ống nước vỡ khiến phòng anh bị ngập nên anh mới qua phòng cậu ở nhờ. Rồi anh biết ban công phòng anh đối diện phòng cậu, anh quyết định hỏi cậu câu hỏi anh muốn bao lâu nay và anh được nghe câu trả lời kia.Câu trả lời khiến trái tim anh loạn nhịp. Anh phải cố gắng không nghĩ nhiều, cố gắng ngủ nhưng tới lúc ngủ được thì trời đã gần sáng nên giờ anh mới không tỉnh táo nổi thế này đây. Bây giờ, khi mọi thứ đã được nhớ lại thì cảm giác kia cũng quay lại....Cảm giác chắc chắn rằng người kia có ý gì đó với anh. Chỉ mới nghĩ đến điều đó thì anh lại bối rối, anh không biết nên xư xử như thế nào nữa. Nhưng Kongpop lại tưởng anh quá buồn ngủ nên mới im lặng, cậu nói với anh:- Anh Arthit không cần về ngay đ��u, em sẽ để chìa khóa dự phòng lại cho. Anh cứ ngủ tiếp đi ạ!- Không cần, để tôi tắm trước rồi tôi sẽ về luôn!Anh nhanh chóng đứng dậy, lấy khăn vào nhà tắm. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, trông thật tệ vì thiếu ngủ....Không sao cả, chỉ cần cư xử như bình thường, tắm xong sẽ về phòng, gọi thợ tới sửa đường ống và thoát khỏi chuyện này, Arthit tự nhủ như thế. Anh vừa thay đồ ra khỏi nhà tắm đã thấy Kongpop hỏi lại.- Anh Arthit đói chưa ạ? Em mua cháo quẩy và sữa đậu nành rồi, anh ăn đi hãng về ạ!Trên bàn là cháo quẩy và sữa đậu, chắc chắn Kongpop phải dậy từ rất sớm mới có thời gian đi mua những thứ này. Dù anh muốn về nhanh nhưng không ăn sẽ phụ lòng tốt của cậu, mà cũng không được tự nhiên cho lắm....Kệ...Chỉ là ăn sáng thôi mà, chẳng nghĩ nhiều nữa. Arthit cầm lấy túi sữa đậu thơm phức, mắt tìm kiếm một thứ.- Cốc nhà cậu ở đâu?- Phía kệ trên tủ lạnh ấy ạ, để em lấy cho!Kongpop lấy cốc đưa anh, còn Arthit thì đang nhìn túi sữa đậu.- Đây này anh Arthit!Anh không nhìn mà đưa tay ra khiến anh trực tiếp cầm lấy tay cậu...Sự tiếp xúc làm cho Arthit khựng lại, buông cả 2 tay, cốc được Kongpop cầm không rơi nhưng gói sữa đậu đã vỡ và bắn khắp sàn nhà.- Xin lỗi, tôi sẽ dọn!Arthit ấp úng xin lỗi, may mà sữa đậu không bắn lên áo Kongpop nhưng vẫn làm bẩn hết sàn nhà. Nhưng Kongpop lắc đầu nói bình tĩnh.- Không sao, anh Arthit lấy gói khác đi ạ!Cậu ra ban công lấy cây lau nhà dọn dẹp, để lại Arthit im lặng đứng nhìn. Nhưng cảm giác trong người anh lại đang trỗi dậy vì anh nhận ra trong giây phút đó, dù anh có cố gắng đến đâu thì cả hành động và trái tim của anh...đều không bình thường chút nào.TRRRRRR!Tiếng chuông điện thoại xóa tan sự im lặng. Kongpop lấy điện thoại từ túi quần ra và lắng nghe.
- Alo, mẹ ạ! Dạ Kong đang chuẩn bị đi ạ. Khi nào tới Kong sẽ gọi cho mẹ ạ!- Tôi đi đây!Kongpop còn chưa nói điện thoại xong thì Arthit đã nói xen vào rồi cầm đồ đi mất, không để cậu kịp chào. Kongpop muốn giữ cũng không được vì khi cậu nói chuyện với mẹ xong, ra cửa đã không thấy anh đâu nữa.Kongpop quay về phòng, nhìn sữa đậu và cháo nằm trên bàn mà chưa được đụng vào chút nào, đó là công sức cậu đi mua cho anh Arthit từ sáng sớm, vậy mà lại không được dùng....Tối qua cậu gần như không ngủ nổi. Cậu suy nghĩ nhiều về những điều trong lòng cậu, về câu hỏi mà anh Arthit hỏi, cậu sợ sẽ đánh mất đi mối quan hệ hiện có nếu cậu nói ra cảm giác của mình. Cậu chỉ có thể thì thầm nói ra cho đỡ khó chịu, nhưng khi dậy sớm và nhìn người đang ngủ bên cạnh thì trái tim của cậu càng khó chịu hơn....Cái cảm giác có vẻ như rõ ràng nhưng vẫn mập mờ, trong sự mập mờ lại có sự rõ ràng...Rõ ràng anh Arthit rất đặc biệt với cậu. Nhưng giờ không hiểu anh nghĩ gì mà lại biến mất. Hay cậu lại làm gì đó phật ý anh rồi?Kongpop thở dài không hiểu. Cậu đem cháo và sữa bỏ vào tủ lạnh để ăn sau thì thấy sách anh Arthit đã bỏ quên. Nếu giờ gọi điện báo chắc anh Arthit quay lại lấy vẫn kịp. Cậu lấy điện thoại ra gọi, gọi mãi mà không thấy anh nghe, không biết do sóng hay do điện thoại không ở bên anh Arthit nữa. Nhưng cậu phải đi gấp nên đành nhủ để thứ 2 sẽ mang cho anh Arthit vậy.Kongpop cầm những quyển sách đã khô để lên bàn. Cậu cầm hộp quà lên, nhớ tới nét mặt của anh khi chọn quà cùng cậu rồi mỉm cười....Không sao...Lời cậu nói với anh Arthit hôm qua, dù chưa dám nói trực tiếp nhưng cậu hy vọng sẽ có thể nói ra với anh 1 cách rõ ràng....Vào một ngày nào đó...Nhưng tiếc rằng mọi thứ không diễn ra như cậu đã nghĩ.Kongpop cố gắng gọi anh Arthit suốt buổi sáng ngày thứ 2, nhưng không thể liên lạc được, cậu hoàn toàn mất liên lạc với anh. Anh Arthit...tại sao anh lại im lặng? Anh đang tức giận về điều gì, về việc ban công 2 nhà đối diện nhau hay vì cậu không trả lời câu hỏi kia của anh chứ?Ting! Ting!Tiếng kêu phát ra từ iphone, Kongpop vội xem xem có phải người cậu muốn liên lạc không nhưng chỉ là tin nhắn của bạn cậu từ 1 ứng dụng chat .- Mày ở đâu?- Ở phía nam của tòa nhà!Kongpop nhìn ứng dụng, cậu hiếm khi dùng ứng dụng này để nhắn tin. Trên danh sách bạn bè có cả tên anh Arthit, cậu quyết định gõ tin nhắn cho anh.- Anh Arthit. Anh để quên sách ở phòng em rồi này. Lúc nào anh rảnh để em đưa anh!Cậu nhấn gửi, hy vọng anh sẽ đọc được nó.- Ôi mày ở đây à, tao tìm mày mãi! Cho tao mượn vở bài tập đi, tao còn chưa làm bài!Aim vẫn như thời học trung học vậy, Kongpop lấy vở từ trong túi ra đưa cho bạn. Aim bên cạnh vẫn không ngừng nói.- Tao vừa thấy anh Arthit, anh ấy có kiểu tóc mới đẹp trai cực. Mọi người khen ngợi nhiều lắm luôn!Kongpop lập tức nhìn lên, hỏi lại Aim.- Mày thấy anh Arthit ở đâu?- Phía trước bãi đỗ xe ý!- Tao đi đã!Kongpop lập tức bỏ đi, không nhìn tới con mắt ngỡ ngàng của thằng bạn. Cậu tới bãi gửi xe nhưng không thấy anh Arthit, cậu gặp May ở đó.- Cậu vội đi đâu thế Kongpop?- May có thấy anh Arthit không?- Tớ thấy anh ấy vội vào lớp rồi! Anh đi bộ về phía kia kìa!Cậu đã tới chậm vài phút, anh đi về hướng kia nhưng cậu lại không biết lớp anh ở đâu cả. Kongpop cố gắng gọi điện nhưng vẫn không liên lạc được. Cậu mở tin nhắn cậu vừa gửi anh, trên màn hình chỉ có chữ "Đã xem" và kết thúc ở đó. Arthit nắm chặt điện thoại, hình như việc này là sự cố tình của anh Arthit. Anh chẳng cho cậu lý do rõ ràng nào cả dù cậu đã rất cố gắng để nói chuyện với anh.Giờ nghỉ trưa, căng tin nhộn nhịp các sinh viên, nhưng nhiều nhất vẫn là sinh viên khoa Kỹ thuật.- Arthit! Nghe tao nói không?- Hả? Gì thế?Bạn anh nhíu mày nhìn Arthit- Bọn mình còn phải đi học đó!- Hôm nay phải sang phòng thí nghiệm tới 6 giờ đấy!- Ừm!Arthit hôm nay rất lạ, bạn bè anh đều nhận ra điều đó....- Được rồi, ngày hôm nay tạm dừng ở đây!Giáo viên nói lời tạm biệt. Arthit xếp các thứ vào túi, anh nghe thấy những người bạn mình đang nói chuyện.- Mày đi ăn với tao không?- Tao muốn về kí túc ngủ!Anh trả lời với vẻ mệt mỏi, cả buổi hôm nay anh gần như ngủ gật trên bàn, chẳng còn sức mà vui vẻ với bạn bè nữa. Nhưng có người gọi anh lại.- Arthit, có người tìm mày này!- Anh Arthit!Kongpop gọi anh, không hiểu sao anh thấy không khí xung quanh thật ngột ngạt, đặc biệt là khi anh thấy cậu. Arthit cố gắng tránh nhìn trực tiếp người kia, cố nói chuyện 1 cách bình thường.- Cậu có việc gì?- Em đến để đưa sách cho anh ạ!Kongpop đưa anh sách giáo khoa và những quyển truyện tranh đã sấy khô. Nhưng khi anh đưa tay ra cầm thì cậu lại níu lại. Anh tỏ ra gay gát:- Bỏ ra!- Em sẽ bỏ. Nhưng em muốn nói chuyện với anh!- Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả!Không chỉ là giọng nói, thái độ của anh cũng hoàn toàn xa lạ. Kongpop ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng níu giữ.- Nhưng anh Arthit...- Cậu không bỏ ra thì tôi cũng không cần! Arthit phũ phàng bỏ đi, để lại Kongpop đứng sững ở đó. Khi bạn anh thấy anh, họ hỏi về việc vừa xảy ra:- Mày lại cãi nhau gì thế?- Tao không cãi nhau.