Ở nhà ga, Trang Nại Nại mua vé đi Hàng Châu.
Cô thấp thỏm đợi Lâm Hi Nhi đưa mẹ mình tới.
Lần này xem như cô hoàn toàn đắc tội Tư Chính Đình.
Nghĩ lại thủ đoạn của người đàn ông đó…
Sau lưng Trang Nại Nại phát lạnh, chắc chắn kết quả của cô sẽ cực kỳ thê thảm.
Cho nên... bây giờ cô phải chạy trốn!
Cô đã tốt nghiệp đại học, mặc dù cô sinh sống từ nhỏ ở Bắc Kinh, nhưng ở đâu mà không thể sống? Biển người mênh mông, cô muốn trốn thì chắc chắn Tư Chính Đình sẽ không tìm được cô.
Có điều... cơn giận của anh có lan đến doanh nghiệp Cố thị không?
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại thấy rất phiền lòng.
Cô lắc mạnh đầu mình, nghĩ những chuyện này làm gì?
Cô còn chưa xác định được Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng có phải là cha mẹ ruột của mình hay không. Cho dù là cha mẹ ruột, nhưng hai người đó và cô không có tình cảm gì với nhau, vì vậy… Trang Nại Nại, mày không cần nghĩ cho bọn họ!
Đã mấy ngày không ngủ ngon, mà lúc này tinh thần Trang Nại Nại lại đang rất căng thẳng, cuối cùng cơ thể không chịu nổi nữa, vì vậy cô ngồi trên ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Cô gặp một cơn ác mộng.
Trong mộng, tay Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng bị đè trên khay sắt nóng, phát ra âm thanh xèo xèo.
Hai người bọn họ oán hận nhìn chằm chằm cô, đưa hay tay bị nướng chín ra, hét lên với cô: "Cố Khuynh Nhan, sao con có thể đối xử với chúng ta như vậy?"
"Không! Tôi không cố ý!" Trang Nại Nại giật mình bật dậy, không may té khỏi ghế đập mông xuống đất.
"Ha ha ha!"
Mấy người chờ tàu thấy vậy thì bật cười, có một đứa bé còn le lưỡi nhăn mặt với cô nữa.
Trang Nại Nại lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô lấy một tay che mặt mình, một tay đỡ người mình dậy, sau đó đi vòng qua cách đó không xa ngồi xuống.
Chỉ là, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại được.
Trong mộng, vẻ mặt thê thảm của Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng rõ ràng như ở trước mắt cô vậy.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, còn nửa giờ nữa là tàu chạy, sao mẹ vẫn còn chưa tới?
Cô gọi điện thoại cho Lâm Hi Nhi, Lâm Hi Nhi gần như muốn khóc nói: "Nại Nại, ở đây xảy ra tai nạn giao thông, bị kẹt xe rồi. Chắc nửa giờ nữa sẽ đi được, tớ tới ngay đây."
Trang Nại Nại bỗng có cảm giác con đường chạy trốn của mình không thuận lợi.
Cô cầm điện thoại, trong lúc bấm nghịch thì thấy số điện thoại của Cố Đức Thọ.
Ma xui quỷ khiến cô gọi cho đối phương.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói gấp gáp của Cố Đức Thọ vang lên: "Khuynh Nhan? Sao thế? Xử lý xong chưa?"
Lòng Trang Nại Nại không hiểu vì sao bỗng đau xót: "Xong rồi."
"Vậy là tốt rồi, ba với mẹ đang tính toán chuẩn bị của hồi môn cho con đây. Haizz, nhiều năm qua ba mẹ có lỗi với con, nên chúng ta định cho con nhiều hơn. Con ngoan, con đừng trách mẹ con nói khó nghe, thật sự thì... Con thử đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ con xem xem, con gái mình bị trộm mất, bây giờ nó lại bảo vệ một người phụ nữ khác. Trong lòng mẹ con rất khổ sở."
Vành mắt Trang Nại Nại có chút cay cay, mãi lâu sau mới lên tiếng: "Con biết."
"Ừ, con ngoan, nếu con đã xong việc thì trở về nhanh đi. Từ lúc đón con trở lại thì ba mẹ vẫn luôn bận rộn, còn chưa làm tiệc tẩy trần cho con. Hôm nay đúng lúc cuối tuần, buổi tối em trai em gái con sẽ về nhà ăn cơm, cả nhà chúng ta nhân cơ hội này cùng nhau chúc mừng con."