Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 43 - Chương 43: Lấy lại thể diện

Chapter 43 - Chương 43: Lấy lại thể diện

Ba người vệ sĩ đều mang vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Thấy bọn họ không tỏ ra áy náy gì, Trang Nại Nại lại càng tức giận, nghĩ lại tình huống trên đường, cô liền xoay người bỏ đi.

Tôi mới không thèm để các anh đưa về!

Nhưng mà!

Vừa ra khỏi cổng biệt thự, cô liền hối hận.

Bên ngoài biệt thự chỉ có một lối đi nhỏ thông vào thành phố.

Vì ở đây là biệt thự tư nhân, nên không có lấy một trạm xe buýt!

Mà đi từ đây về nội thành... liệu trời tối cô có về đến nhà không?

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng còi xe, có người hạ kính xuống: "Cô Cố, mời cô lên xe."

Trang Nại Nại: "..."

Bây giờ mà lên xe thì quá mất mặt!

Nhưng ngẫm lại, mặt mũi quan trọng hay về nhà quan trọng?

Trang Nại Nại ho khan một tiếng rồi hếch cằm lên xe, còn bỏ lại một câu: "Vậy tôi cũng không làm khó các anh nữa, đỡ cho ngài Tư nhà các anh thấy các anh không làm được việc."

Vệ sĩ: "…"

Cô Cố, cô lo lắng quá rồi.

Ba người vẫn đeo vẻ mặt vô cảm như trước.

Không cảm ơn thì tốt xấu gì họ cũng nên xin lỗi một tiếng vì đã bắt cóc cô chứ?

Nghẹn một bụng lửa giận trong lòng, Trang Nại Nại cảm thấy mình không nói gì đó thì trong lòng cứ nghèn nghẹn.

Cô đảo mắt: "Ê này, rốt cuộc bây giờ tôi cũng đã hiểu được một câu, chủ nào tớ nấy."

Ba người kia không lên tiếng, nhưng đều nhìn về phía cô.

Trang Nại Nại tiếp tục cười: "Nhìn ba bộ mặt đưa đám này của các anh, chắc sau này khó mà lấy được vợ rồi!"

Vệ sĩ: "!!!"

Nên cô Cố đang mắng ngài Tư là mặt đưa đám sao?

Trang Nại Nại tiếp tục: "Ài, thế nên... tuy ngài Tư nhà các anh cần tiền có tiền, cần ngoại hình có ngoại hình nhưng lại không kiếm được vợ. Với bản mặt lạnh như băng kia, tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ phải chịu cô độc cả đời này!"

Vệ sĩ: "…"

Trang Nại Nại nhìn sang hai người đã từng ngăn không cho mình tới gần Tư Chính Đình: "Này, hai anh tên gì?"

Cuối cùng, vệ sĩ cũng lên tiếng bằng giọng nói không cảm xúc: "Cô Cố, tôi là Đại Sơn, cậu ta là Tiểu Sơn."

"Thì ra là hai anh em ruột." Trang Nại Nại hơi gật đầu, rồi nhỏ giọng nói: "Nói với hai anh này, nếu lần sau ngài Tư nhà các anh bảo ngăn tôi lại thì... châm chước cho tôi một chút nhé!"

Nói đến đây, giọng cô bỗng trở nên sắc bén: "Nếu không, sau này tôi sẽ khiến các anh biết tay đấy!"

Trang Nại Nại bỗng cảm thấy lúc này mình thật mạnh mẽ, cô lại nhìn về phía người bắt cóc mình: "Anh thì sao? Anh tên gì?"

"Cô Cố, tôi tên…"

"Tôi biết rồi, là Đại Tráng đúng không! Ngoại hình của anh đúng là như tên!" Trang Nại Nại trêu chọc anh ta.

"Tên tôi không phải là Đại Tráng, mà là Hoàng Bồi Đống!" Người vệ sĩ không nhịn được nói.

"À, tôi biết rồi Đại Tráng. Đại Tráng này, tôi nói cho anh biết, lần sau lúc bắt cóc, tốt xấu gì cũng nên nói là ngài Tư nhà các anh bảo làm thế. Nếu không lá gan nhỏ bé của tôi mà vỡ ra là đi đời nhà ma, đến lúc đấy anh làm sao mà ăn nói với ngài Tư nhà anh được, đúng không?"

Hoàng Bồi Đống: "…"

Chỉ bằng sức lực cô lải nhải trên xe, nói gan cô vỡ, ai tin được?

Trang Nại Nại đang định nói thêm, Hoàng Bồi Đống lại không nhịn được, nhắc nhở cô: "Cô Cố, trong xe đang bật bộ đàm."

Vừa dứt lời, Trang Nại Nại lập tức sợ ngây người.

Mãi lâu sau, cô mới hỏi dò với giọng đầy dè dặt: "Bên kia bộ đàm, là ai thế?"

Hoàng Bồi Đống liếc cô một cái: "Ông chủ."

Trang Nại Nại: "..."