Tháng Bảy.
"Hừ hừ, nóng chết tôi rồi..."
Lạc Điềm Tâm đứng dưới ánh mặt trời chói chang, một tay xách túi mua hàng ở siêu thị, tay còn lại cầm cây kem vị dâu tây, vừa ăn từng miếng nhỏ, vừa bĩu môi, không ngừng phàn nàn.
Thật đáng ghét! Trời nóng như vậy mà lại bị mẹ đuổi ra ngoài đi mua xì dầu, sau đó lại xua đi bằng một cây kem thế này! Đúng thật là...
Nghĩ vậy, Lạc Điềm Tâm lại hùng hổ cắn thêm miếng kem nữa. Hừm, nhưng mà cây kem này cũng khá ngon đấy chứ!
Lạc Điềm Tâm hài lòng chép miệng.
Đúng lúc này, một giọng nói cáu kỉnh vang lên từ phía sau, "Mấy người đằng trước cút ra hết cho tôi!"
Lạc Điềm Tâm vẫn cầm cây kem trong tay, ngơ ngác quay đầu lại nhìn.
Rầm!
Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một vật thể không xác định đâm sầm vào người, đau kinh khủng! Cây kem trong tay cứ thế hy sinh oanh liệt ngay trên ngực áo, một mảng sền sệt.
"Này! Làm cái gì thế hả?!" Lạc Điềm Tâm thở phì phò ngước mắt lên nhìn, sau đó ngây ra như phỗng.
Chàng trai trước mặt cô... đẹp quá!
Có lẽ vì chạy quá lâu, nên mái tóc đen nhánh của cậu ta bị gió thổi rối tung, vài lọn tóc mái bết mồ hôi dính trên trán. Nhưng dù vậy cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bản thân, mà còn khiến cậu ta thêm phần phóng khoáng.
Gương mặt của cậu ta... quả thật ma mị!
Đúng vậy, chính là ma mị!
Lạc Điềm Tâm thề, đây là chàng trai đẹp nhất mà cô từng gặp từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ!
"Con nhóc thối này, buông tôi ra!" Trì Nguyên Dã ghét bỏ hất tay cô ra, không ngừng quay lại nhìn ngó gì đó.
Gì cơ? Tên ranh này đã tông vào cô khiến cả que kem dính hết lên áo, mà còn hùng hổ như vậy ư?
Lạc Điềm Tâm phồng mang trợn mắt, "Đều tại cậu hết! Cậu tông vào tôi làm kem đổ hết vào áo! Xin lỗi đi!"
"Này, con nhóc chết tiệt kia, cô chán sống rồi phải không? Buông tôi ra!" Trì Nguyên Dã khó chịu, tức giận trừng cô.
"Tôi không buông đấy! Cậu không xin lỗi thì đừng hòng tôi buông ra!" Lạc Điềm Tâm không chịu yếu thế, trừng mắt hung tợn nhìn lại.
Hừ, hung dữ thì ai mà chẳng biết?
Trì Nguyên Dã hạ thấp giọng rủa thầm một tiếng, cố hất tay Lạc Điềm Tâm ra. Ai ngờ cô gái này lại bám chặt như bạch tuộc không chịu xuống, còn cọ hết chỗ kem kia lên người cậu!
Con bé đáng ghét này! Trì Nguyên Dã lo lắng quay lại đằng sau, thấy những người kia càng lúc càng đến gần.
Lạc Điềm Tâm cũng nhìn ra sau theo hướng nhìn của Trì Nguyên Dã.
Ôi mẹ ơi! Sao lại nhiều người mặc đồng phục màu đen vậy? Hình như bọn họ là vệ sĩ thì phải?
Chẳng lẽ... bọn họ đang đuổi theo anh chàng này sao?
"Đứng lại, đừng chạy!"
Thấy Trì Nguyên Dã đứng ở đó, người phía sau liền quát to, hăng hái đuổi theo, sắp sửa bắt được cậu.
Lạc Điềm Tâm chợt hiểu ra: "À... Tôi biết rồi! Không ngờ trông cậu cũng sáng sủa đàng hoàng, mà lại là kẻ trộm!"
M* kiếp!
Trì Nguyên Dã bực bội, chửi thề một câu xong rồi bế bổng Lạc Điềm Tâm lên, tức tốc chạy vụt đi.
"Cậu... cậu... cậu... cậu..." Lạc Điềm Tâm sợ ngây cả người, túi hàng mua trong siêu thị cũng rơi xuống đất, "Đồ lưu manh! Cậu định làm gì?"
"Cô ngoan ngoãn cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!" Gương mặt tuấn tú của cậu cúi xuống, đôi môi mỏng chỉ cách khuôn mặt xinh xắn của Lạc Điềm Tâm khoảng một nắm tay. Lúc cậu ta nói chuyện, hơi thở ấm áp còn phả xuống mặt cô.