Lúc trước mặt nặng mày nhẹ sống chung với bọn họ, nhưng dù sao đó cũng là cảm xúc thật. Còn sự ấm áp giả tạo bây giờ lại chỉ khiến lòng Trang Nại Nại phát lạnh.
Lời giải thích vốn đã đến bên miệng lại bị đè ép xuống.
Nếu vào thời điểm này, cô nói với bọn họ sự thật năm mươi vạn tệ kia chỉ là lừa bọn họ, thì liệu trong cơn tức giận bọn họ sẽ làm gì mẹ?
Trang Nại Nại hoang mang sợ hãi đến nỗi hai tay đều run lên.
Vậy mà, Cố Đức Thọ còn nhìn cô với ánh mắt hiền lành hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy con định nói gì với ba?"
Nói gì?
Lúc này, đương nhiên là không thể nói cho ông ta biết được!
Trang Nại Nại nuốt nước miếng: "À, con muốn nói, chuyện là… chẳng phải tối nay gia đình mở tiệc sao? Con nên mặc cái gì? Em trai và em gái liệu có ghét con không?
Cố Đức Thọ cười ha hả: "Mặc gì cũng được, con là con gái của Cố Đức Thọ đây, việc này không thể giả được!"
Một câu hai ý!
Đồng tử của Trang Nại Nại co lại.
Cố Đức Thọ đang ám chỉ rằng, cô đúng là con gái của bọn họ?
Ít nhất thì chuyện này không phải là giả?
***
Trang Nại Nại thu hết gai nhọn lại, ngoan ngoãn về đến nhà với Cố Đức Thọ.
Trong bữa tiệc gia đình, đây lần đầu tiên cô gặp em trai và em gái trên danh nghĩa - hai người con từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên của Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng.
Em trai là Cố Tinh Hào, chỉ nhỏ hơn Trang Nại Nại 2 tuổi, năm nay 20 tuổi, vẫn đang học đại học. Trông cậu ta rất kiêu căng phách lối, trông có vẻ không hề coi trọng người chị như cô.
Em gái là Cố Tinh San, năm nay mới 18 tuổi, vừa mới lên đại học. Cô ta có nụ cười rất ngây thơ, nhưng đôi mắt lại hiện vẻ xảo trá không thể xem nhẹ.
Trông thấy Trang Nại Nại, Cố Tinh Hào liền cười toét miệng nói: "Thì ra chị chính là bà chị lớn lên trong khu ổ chuột của tôi sao? Ối chà, chị nói xem, sao ngài Tư lại đồng ý kết hôn với người như chị thế?"
Giọng điệu không tin nổi và khinh thường khiến đồng tử của Trang Nại Nại co lại.
Cố Đức Thọ đứng dậy: "Tinh Hào, sao con lại nói chuyện với chị của con như thế?"
Cố Tinh Hào phẩy tay: "Ba, chẳng qua là con bị mọi người trong trường hỏi dữ quá, nên mới về hỏi lại chị mình thôi mà? Ngài Tư không thích gần phụ nữ đã bao năm nay, ánh mắt lại cao, tuy ngoại hình bà chị này của con cũng không tồi, nhưng cái mùi nghèo hèn trên người lại quá rõ rệt. Sao ngài Tư lại vừa ý chị ta được? Không phải là lừa bịp chúng ta đấy chứ?"
Cố Tinh San cũng lên tiếng, giọng nói hòa hoãn mang ý làm nũng, nghe thì như đang nói đỡ cho Trang Nại Nại nhưng thực tế thì…
"Anh, sao anh lại nói vậy? Chị lừa chúng ta thì có lợi gì? Ngài Tư vừa ý chị ấy, chắc chắn là có lý do của ngài ấy~"
Cố Tinh Hào liền cười to: "Vậy thì em không biết rồi, anh nghe nói báo chí vừa đưa tin rầm rộ thì bà chị này liền lấy của nhà mình năm mươi vạn tệ."
Nói đến đây, cậu ta lại nhìn về phía Trang Nại Nại: "Chị này, đây không phải là một tuồng kịch tự biên tự diễn của chị chứ? Bức ảnh trên báo là thật hay là chị ghép vào thế?"
Ý tứ rõ ràng là không tin!
Nghe Cố Tinh Hào nói, Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng cuối cùng cũng nhận ra điều khác thường.
Mắt Trang Nại Nại tối lại, trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Cố Tinh San cười nói: "Anh, chắc chắn ảnh là thật rồi, chứ có ai dám phao tin đồn về ngài Tư đâu? Mà nếu mọi người không tin thì có thể bảo chị gọi cho ngài Tư mà! Xem thái độ ngài ấy thế nào thì chẳng phải sẽ biết sao?"
Gọi điện thoại cho Tư Chính Đình?
Khác gì đâm đầu vào chỗ chết?!
Tim Trang Nại Nại giật thót!