Tuy cuộc sống của Trang Nại Nại gặp nhiều khó khăn, nhưng cô vẫn không thể che giấu cảm xúc chuyên nghiệp như đám người nhà giàu chuyên nhìn thái độ để nói chuyện này. Sự thay đổi rất nhỏ của cô nhanh chóng lọt vào mắt Cố Tinh San.
Mắt Cố Tinh San lóe lên, cô ta cười tủm tỉm cầm lấy điện thoại của Trang Nại Nại đưa tận tay cô: "Chị, gọi bây giờ luôn đi, để cho anh Hào thấy chị không có lừa ba mẹ!"
Gọi bây giờ luôn?
Trang Nại Nại siết chặt nắm đấm: "Bây giờ ngài Tư chắc đang bận, không nên quấy rầy anh ấy."
Cố Tinh San lập tức nở nụ cười: "Người khác chắc chắn là không dám quấy rầy, nhưng chẳng phải chị là đặc biệt sao?"
Trang Nại Nại thoáng liếc qua Cố Đức Thọ, chỉ thấy ông ta đang nhìn mình với vẻ nghi ngờ.
Lòng cô chợt lạnh.
Cố Tinh Hào híp mắt, trong lời nói tùy tiện còn chứa cả sự hăm dọa: "Không gọi chứng tỏ trong lòng chị có quỷ, tôi đã nói mà, không phải là một mình chị tự ý loan tin sắp kết hôn kia đấy chứ? Nếu đúng là thế thì chị hại nhà họ Cố chúng ta thảm rồi! Ngài Tư ghét nhất là bị người khác lợi dụng."
Cố Tinh Hào vừa dứt lời, sắc mặt Cố Đức Thọ đột nhiên thay đổi.
Vì Trang Nại Nại là bên nữ, nên dù báo chí có đưa tin ầm ĩ thế nào Cố Đức Thọ vẫn không chủ động liên hệ với nhà họ Tư, muốn dè dặt một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại…
Chuyện đã ồn ào đến thế mà tập đoàn Đế Hào vẫn không hề lên tiếng trả lời về chuyện này!
Ban đầu, Cố Đức Thọ còn tưởng là ngài Tư chấp nhận, nhưng giờ ngẫm lại, chuyện cậu ta sắp kết hôn sao lại có thể để ầm ĩ như thế được?
Với tác phong làm việc của cậu ta, chắc chắn tập đoàn Đế Hào sẽ lên tiếng giải thích!
Cố Đức Thọ nhìn về phía Trang Nại Nại, tuy ngoài cười nhưng trong thì lại không, ông nói: "Khuynh Nhan, tuy ngài Tư bận rộn, nhưng nói chuyện với vợ chưa cưới thì vẫn phải có thời gian chứ? Con gọi một cuộc thử xem."
Lời này không hề chừa cho cô con đường sống nào khác.
Trang Nại Nại cúi thấp đầu, híp mắt lại.
Cái nhà này, người nào người nấy đều không đơn giản!
Nhưng hiện tại mẹ đang ở trong tay Cố Đức Thọ, mà trong lòng cô lại chột dạ... cuộc điện thoại này vốn không thể gọi.
Trang Nại Nại cầm điện thoại lên tìm số của Tư Chính Đình, do dự mãi mới gọi đi.
Cuộc gọi nhanh chóng được thực hiện.
Trang Nại Nại thầm run rẩy, nghe thấy tiếng chuông bên kia vang lên, cô liền lập tức tắt máy.
Tay cô không khống chế nổi mà phát run lên.
Nuốt nước miếng, rồi lại hít một hơi thật sâu đè nén sự thấp thỏm trong lòng lại, lúc này cô mới nhớ ra là đám người như sói như hổ nhà họ Cố vẫn đang chờ mình!
Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn bọn họ, điềm nhiên như không có việc gì: "Không nhận điện thoại của con, chắc là đang họp."
"Không thể nào, bây giờ cũng đã 7 giờ rồi. Cho dù ngài Tư có tăng ca, thì nhóm cổ đông trong tập đoàn cũng không thể ở lại họp được. Vừa rồi chị gọi cho ngài ấy thật sao?"
Cố Tinh Hào nói xong, liền bước lên cướp luôn điện thoại trong tay Trang Nại Nại.
Thằng nhóc thối này, có biết lễ phép không thế? Lại dám cướp điện thoại trong tay cô?
Mắt Trang Nại Nại hơi híp lại.
Khốn thật!
Cô không xù lông thì xem cô như là mèo bệnh thật sao?
Sợ mẹ gặp chuyện không may, nên cô mới nhân nhượng Cố Đức Thọ, nhưng Cố Tinh Hào cho rằng ai cũng có thể cưỡi lên đầu, lên cổ cô sao?
Trang Nại Nại bỗng tiến lên bắt lấy tay Cố Tinh Hào vặn ngược lại, điện thoại thoại quay trở lại tay cô!
Cô hừ lạnh, nói: "Cố Tinh Hào phải không? Tôi từ nhỏ lớn lên ở trong khu ổ chuột nhưng cũng biết phải tôn anh kính chị. Cái tên từ nhỏ ăn ấm mặc yêm như cậu lại không biết sao?"