Tay Cố Tinh Hào bị vặn ngược ra sau lưng, cậu ta muốn quay người lại nhưng bị lại Trang Nại Nại giữ chặt không thể cử động được. Cả người cậu ta uống cong lên, tay đau đớn như sắp gãy.
Trang Nại Nại trút toàn bộ lửa giận lên cậu ta, nên ra tay không nhẹ. Cô hơi dùng sức một chút, cậu ta liền đau đến nỗi la oai oái: "Á á, chị thả tôi ra! Đau chết mất! Chị thả ra!"
"Thả cậu ra cũng được, nhận sai rồi xin lỗi tôi trước!"
"Đừng cho rằng tôi lớn lên ở khu ổ chuột thì không biết gì, tôi biết các người thầm xem thường tôi. Nhưng chớ quên rằng có khả năng tôi sắp trở thành bà Tư. Về sau sẽ còn nhiều và rất nhiều lúc các người cần nhờ đến tôi!" Trang Nại Nại nói với Cố Tinh Hào cũng như với những người còn lại.
Cô nói xong, Cố Tinh Hào liền im bặt miệng lại, mấy người còn lại trong phòng cũng đều cau mày.
Trang Nại Nại nhếch môi, tiếp tục cười lạnh: "Còn nữa, Trang Nại Nại tôi từ bé đã thù dai, ai tốt với tôi, ai không tốt với tôi, tôi đều nhớ kĩ. Người tốt với tôi, đương nhiên sau này tôi sẽ đối tốt lại. Nhưng người không tốt với tôi, đợi đến lúc kẻ nhỏ nhen như tôi được đắc chí, việc tôi thích nhất chính là báo thù! Dĩ nhiên là tôi không quyền không thế, nhưng mà tôi lại có một người chồng giỏi giang."
Sắc mặt Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng bỗng trắng bệch.
Cố Tinh San hơi cau mày rồi cười tủm tỉm bước lên: "Chị, đừng nói thế, chúng ta đều là người một nhà, bọn em…"
"Đừng! Con người tôi đây đã không nhận thân thích từ lâu, chỉ biết phân biệt tốt xấu thôi... Nếu không thì đã chẳng nhận kẻ trộm làm mẹ, đúng không?" Trang Nại Nại cười mỉm, nói với Cố Tinh San.
Câu nói này gián tiếp châm chọc Lý Ngọc Phượng.
So với mẹ Trang, người mẹ ruột như bà ta thật sự chẳng là cái gì cả.
Thoắt cái, bầu không khí trong phòng liền đông cứng lại.
Cố Tinh Hào thấy cô không chú ý, tính rút tay mình ra, nhưng vừa động đậy, Trang Nại Nại lại dùng thêm sức bóp!
Cố Tinh Hào đau đến nỗi gọi mẹ.
Lý Ngọc Phượng bước lên: "Cố Khuynh Nhan, con đang làm gì? Thả em con ra!"
Thả em con ra?
Cậu ta chỉ bị đau một chút như vậy mà Lý Ngọc Phượng đã đau lòng không chịu nổi nữa?
Vậy mấy năm cô chịu khổ, bà ta có biết không?
Trang Nại Nại vốn cho rằng bản tính Lý Ngọc Phượng lạnh nhạt, nhưng bây giờ xem ra, với Cố Tinh Hào và Cố Tinh San bà ta lại đầy ắp tình thương của người mẹ!
Nhưng với cô thì sao?
Quả nhiên, không lớn lên dưới mắt bà ta, thì liền không có tình cảm sao?
Hay phải nói, thật ra bà ta không phải mẹ ruột của cô?
Trang Nại Nại thầm cười lạnh, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ.
Vậy cái tờ giấy gọi là kết quả xét nghiệm DNA đó, xem ra cũng có thể là giả, đúng không?
Mắt lóe lên, Trang Nại Nại thả Cố Tinh Hào ra rồi phủi phủi tay.
Thấy Cố Tinh Hào giương nanh múa vuốt định lao đến, cô liền cười mỉm nói: "Em trai yêu quý, quên nói cho em biết, chị ở đại học có học Taekwondo. Trình độ có thể đối phó với một hai tên giặc cỏn con, nếu em muốn bàn luận với chị, lúc nào chị cũng có thời gian!"
Cố Tinh Hào dừng chân, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Cố Đức Thọ ho khan một tiếng: "Được rồi, được rồi! Ăn cơm đi! Tinh Hào, hôm nay con hỗn quá, sao lại có thể ra tay với chị con được? Khuynh Nhan con cũng thật là, nó trẻ con không hiểu chuyện, con đừng so đo với nó."
Cố Tinh Hào tức nghiến răng: "Con chỉ muốn xem thử có phải vừa rồi chị ấy gọi cho ngài Tư hay không! Nhỡ chị ấy lừa chúng ta thì làm sao?"