Trang Nại Nại lập tức chột dạ.
Báo chí nói sắp kết hôn, nên anh có thể tùy tiện bắt cóc cô để trút giận sao?
Có thể chưa cần sự đồng ý của cô, đã xăm hình lên eo cô?
"Nhưng… nhưng hình xăm này không chùi sạch được!"
Trang Nại Nại tức phát khóc, hình xăm này sẽ theo cô cả đời!
Cho dù là trả thù cô, thì cũng nên đúng trọng tâm một chút chứ?
"Tôi biết."
Giọng Tư Chính Đình đột nhiên trầm xuống.
"Trang Nại Nại! Năm năm trước, cô nói đến là đến, nói đi là đi. Bây giờ, việc cô đến hay đi, do tôi kiểm soát."
Năm năm trước…
Anh còn có mặt mũi mà nhắc đến năm năm trước?
Uất ức dâng trào, Trang Nại Nại cắn môi, nhắm mắt lại.
Mãi lâu sau, cô mới lên tiếng: "Vậy rốt cuộc bây giờ anh có ý gì?"
Không cho cô đi, lại không kết hôn với cô... chẳng lẽ muốn giữ cô bên mình, độc chiếm cô sao?
Tư Chính Đình chỉ nhìn cô không nói gì.
Bốn mắt chạm nhau, Trang Nại Nại kiên cường nhìn lại anh.
Cô không phải loại con gái dễ dãi, không cưới cô, cô tuyệt đối sẽ không danh không phận gì mà theo anh…
Nhưng ánh mắt của đối phương quá sắc bén, cuối cùng cô vẫn chịu thua, phải quay đầu đi.
Nhìn dáng vẻ của cô, Tư Chính Đình khẽ híp mắt lại.
Anh bỗng tiến lên trước một bước: "Trang Nại Nại, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Cô có tin, dù cô có chạy đến chân trời góc bể, chỉ cần tôi muốn tìm thì cô sẽ không cách nào trốn thoát được?"
Có tin không?
Trang Nại Nại vốn không tin, nhưng mới chỉ ngẩn người ở nhà ga một tiếng, mà cô đã bị bắt đến đây. Chuyện này đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cô về bản lĩnh của Tư Chính Đình.
Cô tin!
Trang Nại Nại siết chặt nắm đấm, mãi lâu sau mới thở ra được một hơi: "Tôi biết chuyện này tôi đã sai, tôi… tôi có thể nói với giới truyền thông rằng, tin kết hôn là giả."
"Tôi biết anh không muốn lấy tôi."
"Hôn ước của chúng ta, có thể hủy bỏ…"
Hủy bỏ hôn ước?
Sự lạnh lẽo lập tức lóe lên trong mắt Tư Chính Đình.
Anh nhếch môi, giọng nói trầm thấp mang theo sự rét lạnh và ngang ngược khiến người khác run sợ vang lên: "Chắc cô đã quên, ba ngày nay, là ai đã quấn chặt lấy tôi đòi kết hôn?"
Trang Nại Nại ngẩng phắt lên, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Hình như... cô nói hủy hôn, anh lại không vui?
Nhưng mà!
Anh không vui cái gì chứ?
Chẳng lẽ... anh đồng ý kết hôn?
Trang Nại Nại há hốc miệng, nhưng lại không dám nói gì.
Vì từ lúc gặp lại đến giờ, dường như mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn, anh đều rất khó chịu.
Đang rối rắm xem có nên hỏi rõ hay không, cô bỗng nghe thấy anh ra lệnh: "Đưa cô ấy về."
Sau đó, anh sải bước rời đi, không quay đầu lại.
Sầm!!!
Cửa phòng bị đóng lại.
Trang Nại Nại nhìn bóng dáng cao lớn của anh, rồi lại cúi đầu nhìn hình xăm trên eo, tức giận đấm xuống bàn phẫu thuật lạnh buốt.
Tư Chính Đình, tên khốn này!
Trang Nại Nại sửa sang lại quần áo rồi nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chỗ này là một biệt thự tư nhân của Tư Chính Đình ở vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Một chiếc xe sang trọng đỗ ngoài cửa.
Trang Nại Nại đi tới, liền thấy hai người vệ sĩ đã chặn đường mình hồi trước, còn có cả tên vạm vỡ đã bắt cóc mình, cả ba đang cung kính đứng trước xe.
Thấy bọn họ, Trang Nại Nại liền bốc hỏa.
Khốn thật!
Đột nhiên bắt cóc cô trên đường, nói nhiều một câu thì chết sao!
Hại cô sợ mất mật, lo lắng hãi hùng!
Chắc chắn giờ bọn họ đang cười thầm trong lòng!
Có người lên tiếng: "Cô Cố, mời lên xe. Ông chủ bảo chúng tôi đưa cô về an toàn."