Tư Chính Đình đứng đó như một kẻ bề trên.
Ống tay áo được xắn cao để lộ làn da màu lúa mạch, đôi tay có các khớp xương rõ ràng, vừa đẹp lại vừa cao quý.
Rõ ràng cô là đang bị trói nằm trước mắt anh, nhưng lại không hề có cảm giác bị xâm phạm, cứ như được anh liếc nhìn vài lần là một loại may mắn.
Người đàn ông này, đúng là càng ngày càng ngang tàng!
Trang Nại Nại bị dáng vẻ này của anh làm cho si ngốc, nhưng sau khi hoàn hồn lại, cả người cô bỗng phát run lên, trong lòng thấy hoảng loạn, bất an.
Năm lần bốn lượt khiêu chiến giới hạn của anh, cuối cùng cô vẫn chọc giận anh... thế nên... anh muốn ra tay với cô?!
Bắt cô đến nơi khỉ ho cò gáy này... không phải là... muốn giết người cho hả giận đấy chứ?
Trang Nại Nại nuốt nước miếng, nhanh chóng nghĩ xem nên phải cầu xin thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Tư Chính Đình quay người rời đi.
Dáng người cao lớn mang theo khí phách vương giả khiến người khác phải thần phục.
Trang Nại Nại ngẩn ra rồi lập tức ngồi phắt dậy.
Người đàn ông này muốn đi, vậy tức là…
Buông tha cho mình sao?
Nghĩ lại lời anh vừa nói lúc nãy, hình như… chẳng lẽ lần này lại vượt qua bình an như thế sao?
Không, không đúng!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Trang Nại Nại đứng bật dậy vén áo sơ mi lên.
Một hình xăm chim ưng oai hùng bỗng dưng xuất hiện trên eo cô!
Con chim ưng này trông rất sống động, nhất là cặp mắt rét lạnh tựa băng, cứ như muốn xuyên qua lớp da thịt để bay lên!
Đây là một hình xăm đầy nam tính, ngỗ ngược và ngang tàng.
Chim ưng ngẩng cao đầu, như một vị vua thống trị thế giới!
Trên mình con chim ưng này còn có một chữ cái mang đậm chất riêng: T!
T? Đây không phải là viết tắt của chữ Đình sao?
Nguy hiểm được hóa giải, Trang Nại Nại có cảm giác như gan mình cuối cùng cũng trở lại.
Cô ngẩn người nhìn hình xăm, nghĩ lại lúc vừa bị bắt cóc, cô ngồi đó kêu gào nhưng không ai nói cho cô biết là chuyện gì đang diễn ra.
Trang Nại Nại đưa mắt nhìn xung quanh, vệ sĩ nam ở trong phòng đã ra ngoài, chỉ để lại mấy người trợ thủ nữ, các cô ấy đều đang nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt nghẹn cười.
Nghĩ lại câu cuối cùng mà mình nói lúc nãy…
Trong nháy mắt, Trang Nại Nại thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ!
A A A A...!
Đúng là xấu hổ chết đi được!
Cô thẹn quá hóa giận, lại thấy Tư Chính Đình sắp ra khỏi phòng, cô vội gọi với theo: "Tư Chính Đình…"
Anh dừng bước, quay đầu lại.
Ngọn đèn màu vàng chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng nhạt nhòa lên người anh, khiến anh càng trở nên đẹp đẽ, cao quý và thần bí hơn.
Nhưng cái nhìn thờ ơ của anh lại khiến Trang Nại Nại dù có giận cũng không dám thở mạnh.
Trong lòng dâng lên nỗi lo lắng và bất an, cô nghiêng đầu, giọng nói bất giác run chỉ và hình xăm bên eo mình rồi hỏi: "Đây… đây là cái gì?"
Tư Chính Đình hờ hững nói với giọng lạnh tanh: "Dấu ấn của tôi."
Dấu ấn?
Cô là người, chứ không phải đồ đạc thuộc quyền sở hữu của anh, dựa vào đâu mà lại xăm cho cô cái dấu này?
Cảm giác bị sỉ nhục lan ra khắp người, ngực Trang Nại Nại nghẹn lại, viền mắt đỏ ửng, hai tay siết chặt lại.
Rốt cuộc anh có biết, trong mấy tiếng đồng hồ bị bắt cóc, bị nỗi sợ không tên bao trùm lên cô đã sợ hãi đến nhường nào không?
Nhưng nghĩ đến việc mình sai trước, cuối cùng cô lại bất lực buông tay ra.
Rối rắm mãi, cô mới lí nhí hỏi: "Anh có ý gì?"
Tư Chính Đình nhướng mày: "Nghe nói, chúng ta sắp kết hôn?"