Xe chạy trên quốc lộ, người bên ngoài càng ngày càng ít, xung quanh càng ngày càng yên tĩnh.
Trang Nại Nại phát hoảng, rốt cuộc đám người này muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn kéo cô đến nơi hoang dã, hiếp xong rồi giết?
"A a a... tôi vốn xấu lắm, được như bây giờ là do phẫu thuật đấy, các người thả tôi đi đi."
Không ai để ý cô.
Không phải là cướp sắc?
Chẳng lẽ là cướp tiền?
"Tôi không phải là thiên kim nhà họ Cố, các người bắt nhầm rồi, mau thả tôi đi đi!"
Vẫn không có người trả lời.
Oh, không phải cướp sắc cũng không phải cướp tiền, vậy còn có thể là vì cái gì? Chẳng lẽ là…
"Các anh các chú ơi, hu hu, tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, cầu xin các người thả tôi đi đi, đừng bán tôi lên núi mà."
Khóe môi mấy vệ sĩ trong xe ngoéo một cái, thấy cô còn muốn nói thì quát lên: "Câm miệng!"
Trang Nại Nại lập tức ngậm miệng lại.
Cô phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đám người này lấy mất cái mạng nhỏ của cô thì làm sao bây giờ?
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại, cô bị người ta kiềm chế đi vào một tòa nhà.
Cách xa đường phố phồn hoa, nơi này yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ có tiếng giày da gõ lên sàn nhà, tiếng bước chân đều đặn lại mạnh mẽ vang lên.
Chỗ này là chỗ quái nào vậy?
Đang nghĩ ngợi, lại bị dẫn đi mấy bước nữa, bỗng có người cung kính nói: "Đã đưa người tới."
Trang Nại Nại hơi nín thở, hai tay cũng nắm chặt lại.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhắm vào người cô, làm cho người không biết sợ là gì như cô cũng phải rùng mình một cái.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên: "Đưa vào."
Chỉ ba từ, cô không phân biệt được là giọng nói của ai.
Cổ tay lại bị kéo mạnh vào một căn phòng tràn đầy mùi thuốc khử trùng.
Vừa định giãy dụa thì tay và chân bị người ta dùng sức ấn xuống, lấy xích chân xích tay còng lại.
Cô bị nằm cố định trên giường, không thể nhúc nhích.
Lúc này, một giọng nữ vang lên: "Đã khử trùng xong dụng cụ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu."
Dụng cụ?
Khử trùng...
Tròng mắt Trang Nại Nại co lại, chẳng lẽ... Bọn họ... bọn họ muốn lấy nội tạng của cô?
Giờ phút này, cô bỗng nhớ đến những vụ lừa đảo mình từng xem trên tivi. Có một số người bị ép uống một ly rượu rồi ngất xỉu đi, lúc tỉnh lại trên cơ thể đã mất một quả thận.
Thật sự là quá kinh khủng!
Cô sợ đến mức toàn thân phát run, mở miệng hét lên: "Á Á Á... đừng lấy nội tạng của tôi. Tôi bị bệnh AIDS, nội tạng tôi có virus."
Cô vừa dứt lời, đám người trong phòng không đành lòng nhìn thẳng, bọn họ nghiêng đầu, vai run run lên.
Trang Nại Nại không hiểu ra sao, đang định hét lớn hơn thì một hơi thở đàn ông mang theo tính xâm lược tới gần, làm toàn thân cô cứng đờ trong nháy mắt.
Eo cô bị một đôi tay lớn nắm chặt, cô còn chưa hồi hồn lại thì phần eo truyền đến cảm giác đau đớn.
Cơ thể vô thức cong lên, đau run rẩy.
Eo… Thận nằm ở vị trí nào nhỉ? Hình như là nằm ở eo.
Trang Nại Nại lập tức hét lên.
"A a a... đừng lấy thận của tôi! Xin anh đấy!"
Người xung quanh nhất thời càng run vãi dữ dội hơn.
Người đàn ông đang nghiêm túc cúi đầu làm việc bên eo cô, từ từ nhướng đôi mắt lạnh lùng lên.
Mọi người xung quanh không dám thở mạnh, anh mới cúi đầu xuống lần nữa, thấy cơ thể cô gái run rẩy, ánh mắt anh dời lên trên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái là cái bịt mắt màu đen, đối lập rõ ràng với da thịt trắng noãn. Dù khuôn mặt có biến dạng vì hoảng sợ đau đớn, thì vẫn xinh đẹp như cũ.
Mấy năm qua, cô trổ mã ngày càng xinh đẹp.
Tròng mắt của người đàn ông co lại, động tác vô thức nhẹ nhàng hơn.
Không biết qua bao lâu, sức mạnh bên eo biến mất, cơn đau cuối cùng cũng giảm bớt.
Vừa rồi bọn họ làm gì?
Là cảm giác kim đâm…
Chẳng lẽ là đánh dấu vị trí để ra tay?
Trang Nại Nại phát hoảng, hét to lần nữa: "Tôi là vị hôn thê của Tư Chính Đình, anh ấy rất yêu tôi. Các người đi tìm anh ấy đòi tiền, muốn bao nhiêu cũng có, có lời hơn so với bán thận của tôi."
Đang hét thì xích tay xích chân được tháo ra, bịt mắt màu đen cũng nhanh chóng được lấy xuống.
Ánh sáng bỗng đến làm cô vô thức híp mắt lại.
Đang định nói gì đó thì một giọng nói bá đạo, mạnh mẽ đâm vào màng nhĩ của cô: "Trang Nại Nại, cô còn dám giở trò với tôi, tôi bóp chết cô!"
Cơ thể Trang Nại Nại cứng đờ.
Cô từ từ mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Là... anh!
Toàn thân Trang Nại Nại run lên.