-Thế nhé, ở lại viết bản kiểm điểm cho tôi một lần nữa. Nếu tái phạm, mời phụ huynh của em lên đây gặp tôi! (Thầy nghiêm túc nói.)
Tôi tức giận, không thể làm gì được, chỉ ngồi đó cặm cụi ghi kiểm điểm bản thân mình. Còn thằng Kiên, nó bị trách móc một tý xong được thả ra. Vừa đi, thằng đó vừa huýt sáo, kẻ như hắn coi trời bằng vung lại được tự do, còn tôi...
Thời gian trôi qua, cũng đến lúc về. Tôi mới được thầy hiệu trưởng cho phép về. Tôi tìm kiếm bóng dáng của thằng Kiên, nhưng có vẻ hắn đã chạy về trước tôi rồi. Tôi đã chậm trễ.
"Bạch!" Tiếng vỗ vai làm tôi giật mình quay lại. Hóa ra là Mai. Mai đang lo lắng cho tôi, rặng hỏi:
-Bạn còn bị đau không?
-Mình không sao, chỉ hơi khó chịu trong người một tý. (Tôi đỏ mặt.)
-Mà nè, chuyện của bạn và Kiên là sao vậy? Mình chưa hiểu rõ lắm. (Mai tò mò.)
Tôi quyết định kể cho Mai đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra, từ trong trường cho đến lúc về. Tôi kìm nén bao nhiêu cảm xúc bộc lộ ra hết khuôn mặt. Tôi muốn Mai né tránh tên đó. Tôi không muốn một người trong trắng, xinh đẹp và giỏi giang như Mai lại dây dưa, kết bạn với tên đó. Nhưng có một điều, khi tôi kể cho đến lúc về, Mai lại chẳng mở lời nói một lời nào cả. Có vẻ Mai đã sốc khi biết một kẻ cặn bã như hắn lại xuất hiện ở trong lớp học của mình. Tôi thề trong lòng, là một thằng đàn ông, tôi quyết định dành cả đời này để bảo vệ Mai, bảo vệ công lý, vì công lý luôn chiến thắng.
Về đến nhà, tôi cố gắng chịu đựng cơn đau để cư xử một cách bình thường để mẹ không phát hiện. Mẹ chỉ hỏi thăm tôi vài câu, rồi bà lại vào phòng nằm nghỉ ngơi. Tôi quăng vở sách của mình vào một góc, liền nằm xuống sàn, làm tư thế hít đất. Tôi phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa mới được. "1, 2, 3, 4..." Tôi ngã quỵ xuống đất. Không được! Phải tiếp tục nữa! Tôi cứ lặp đi lặp lại mãi động tác ấy cho đến khi cơ thể tôi như sắp biến thành một vũng nước. Tôi đã làm được tổng cộng... hình như là 15 cái thì phải.
Tôi ngồi đó, suy nghĩ. Đối phương hình như là một võ sĩ. Mình làm sao mà thắng được người có võ chứ? Tôi nhớ lại, trong thế giới động vật, khi hai con hổ tranh giành lãnh thổ, chúng sẽ có một trận chiến với nhau, và con hổ nào mà nằm xuống thì xác suất thua sẽ rất cao. Đúng rồi! Mình chỉ cần xô đẩy hắn ta thôi là được. Nếu tên đó dám đụng vào Mai nữa, mình sẽ không tha cho hắn.
Tôi quyết định nằm dưỡng sức cho ngày hôm sau.
Sáng tinh mơ, tôi thức dậy. Vẫn như mọi khi, tôi lại lên đường đi học. Trên đường đi, tôi phân vân. Bây giờ gặp hắn thì sao đây? Tôi không muốn trả thù, vì trả thù là hành động ấu trĩ nhất. Nhưng lỡ hắn lại đánh tiếp thì sao? Uhm... lúc đó, tôi sẽ quyết đấu với hắn tiếp.
Vào lớp học, khác với ngày hôm qua, mọi ánh mắt hôm nay đều dồn về phía tôi. Tôi lúc này chính là trung tâm vũ trụ. Kiên tiến tới tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. Chà, hắn có nước da trắng, cao hơn tôi khoảng 2 cm. Tôi hiện tại là 1m65, vậy tức là hắn 1m67. Hắn nhìn tôi, miệng cười, vừa cười vừa nói:
-Ha ha! Nè con chó, chui qua háng tao đi! Ha ha! Ngoan, tao cho mày gặm xương!
Cả đám bọn hắn cười ầm lên:
-Ha ha ha!
-Ha ha ha!
-Con cún của thằng Kiên! Ha ha! (Tên bé con nhất trong đám hét lên.)
Mặt tôi tối sầm. Tôi bước đi, không muốn va chạm với hắn. Khi tôi đi qua, tôi để ý thấy rằng hình như gân trên mặt hắn bắt đầu nổi lên. Tiếng bước chân phóng tới. "Ây da!" Xin lỗi nhé, lỡ va trúng một tên, tụt quần tôi!
Tôi tức giận, xô hắn. Thì ra là thằng Chí. Hắn bị xô ngã, tức lắm, một cú đấm qua vào mặt tôi. May mắn, tôi lấy lại được sự tỉnh táo. Thằng Kiên đang báo thù cho đàn em của nó. Tôi bỏ túi xách của mình, chuẩn bị tư thế đấu với hắn.
Như ngày hôm đó, tư thế của hắn vẫn như cũ. Chân trái của hắn để đằng trước, chân phải để đằng sau, chân hơi chéo, đầu gối hơi khục xuống. Tôi tiến tới, lao vào, muốn xô hắn ngã. Nhưng tôi đã bỏ quên một điều: hai tay của hắn đang để trên cao, gân còn nổi lên.
BỐC! Tay trái hắn đấm thẳng vào gương mặt tôi. Nhưng tôi vẫn còn đủ sức để tiến tới. BỘC! Tay phải hắn đấm vào ngay mũi tôi. Nước bọt trong miệng, máu từ từ chảy ra. Khung cảnh chậm dần. Hắn vừa thu tay trái lại, tung đòn tay phải.
Hiện thực lúc này thật là trớ trêu. Tôi đang ôm mặt. Máu không ngừng chảy ra. Tôi đánh tới hơi thở cuối cùng, lao vào hắn ta tiếp tục. Trong tích tắc, tôi đã thấy nó. Tay phải của hắn đang lao vào phía bên trái mặt tôi, cong 90 độ. Tôi còn nghe những câu chậm chạp mà hắn nói:
-Ănnnn đoànnnn mócccc phảiiii...
Chân tôi qua chạm vào nhau khiến tôi té ngã. Tay hắn đã vụt qua đầu tôi.
-Tao nè, con chó! Hả, nó né được sao?!
Hắn ta bất ngờ. Tôi chớp thời cơ lao vào hắn. Khoảng cách lúc này thật sự rất gần. Tôi lao vào như một mũi tên. Thành công rồi! Tay phải tôi nhanh nhẹn túm lấy chân trái hắn, còn tay trái thì đẩy cơ thể hắn. Tên đó mất thế thăng bằng, liền ngã xuống sàn. Tôi thắng rồi sao?
Tôi bước lên cơ thể hắn, ngồi lên bụng tên khốn đó. Tôi giơ nắm đấm lên. Vẻ mặt hắn đầy hoảng sợ. Tôi đấm vào mặt hắn, nhưng hắn thật thông minh, lấy cẳng tay che gần hết 65% khuôn mặt. Nắm đấm của tôi chật vào đầu hắn. Tôi đấm hắn túi bụi, nhưng không ăn thua.
Nếu cứ kéo dài lâu, người bất lợi chính là hắn. Tôi mừng rỡ đã tìm ra điểm yếu. Nhưng bất ngờ, một tên đạp vào người tôi...