Chereads / TẠI SAO TÔI LẠI KHÓC ? / Chapter 22 - Chiến đấu

Chapter 22 - Chiến đấu

Tay tôi run rẩy, nhớ lại phong cách chiến đấu của những võ sĩ Muay Thái. Tôi chỉ có thể mường tượng lại sơ sơ, nhưng dường như tay phải phải giơ lên trước mặt để phòng thủ. Bất giác, tay tôi tự động đưa lên, nắm chặt lại, che đi phần mũi và mắt để bảo vệ bản thân. Chân trái tôi bước lên trước, chân phải lùi về sau làm trụ, tạo thành một thế đứng vững chắc.

(Tại thời điểm này, Giang đang thủ thế theo phong cách boxing, nhưng cậu quên khụy gối để giữ thăng bằng tốt hơn.)

Tên Kiên đứng đối diện, có vẻ như đang ngạc nhiên. Hắn nhìn tôi chằm chằm, có lẽ cũng đang đánh giá thế đứng kỳ lạ của tôi. Tôi nghĩ thầm: "Chắc hắn đang e dè vì mình biết võ."

BỤP!

Một phút lơ là, tôi đã bị đấm thẳng vào mặt. Âm thanh ù ù vang lên trong đầu, khiến tầm nhìn của tôi trở nên nhòe đi. Cảm giác như có một đàn ong vỗ cánh quanh tai. "Chết tiệt! Mình tiêu rồi!" Tôi cố trấn tĩnh lại để quan sát hắn. Kiên tiếp tục lao tới. Theo bản năng, tôi lùi về phía sau. Một thứ gì đó vừa xoẹt qua mắt phải tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn vung cú móc trái. Nếu không né kịp, tôi đã gục ngay tại chỗ.

Hắn ta tiếp tục lao lên với cú móc phải, lực mạnh như một con bò tót đang húc tới. Tôi hoảng sợ lùi về sau. Nhưng lần này, chân phải tôi đặt sai vị trí. Hắn ta vung cú đấm vào không trung. Một tiếng "rắc" vang lên. Tay phải hắn ta... chấn thương rồi sao?

Tôi chợt nhận ra, hắn đã vung tay quá xa, sai kỹ thuật, khiến cổ tay chịu áp lực mạnh. Gương mặt hắn méo mó vì đau đớn, hai tay ôm chặt bàn tay phải. Lúc này, tôi không còn đứng đối diện hắn nữa mà đã dịch chuyển sang bên trái. Đây chính là thời cơ! Tôi không chần chừ thêm giây nào nữa. Khi hắn vừa quay mặt về phía tôi, tôi vung tay phải, dồn toàn bộ sức lực vào cú đấm thẳng.

RỘP!

Nắm đấm của tôi chạm thẳng vào mũi hắn. Hắn loạng choạng lùi về sau, ôm mặt. Từng giọt máu nhỏ xuống nền đất. Tôi hổn hển, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Anh! Anh có sao không? - Giọng Duyên hét lên đầy lo lắng.

Ơ... chuyện gì vậy? - Cậu bạn tôi, người bị đánh nằm dưới đất từ nãy giờ, bắt đầu tỉnh lại.

Không thể bỏ lỡ cơ hội này, tôi vội vã kéo cậu bạn đứng dậy rồi nắm tay cậu ta chạy thẳng ra khỏi cổng trường. Nhưng Kiên, với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, lập tức đuổi theo. Tôi không đủ sức chạy nhanh hơn hắn, nhất là khi còn phải dìu theo cậu bạn đang còn choáng váng.

Chưa kịp phản ứng, Kiên đã túm lấy áo cậu bạn tôi, kéo giật lại. Tôi chưa kịp thủ thế thì một cú móc trái đã giáng thẳng vào mặt tôi. Tim tôi như ngừng đập, đầu óc quay cuồng. Cơn đau nhói buốt lan khắp khuôn mặt. Má phải tôi tê dại, răng như sắp rụng ra, mũi bắt đầu chảy máu. Trận này... căng thật rồi.

Tôi cắn chặt răng, gắng gượng thủ thế trở lại. Tôi không thể bỏ cuộc. Lần này, tôi đáp trả hắn bằng một cú đấm thẳng tay trái. Nhưng cú đấm của tôi quá yếu, chẳng khiến hắn mảy may lung lay. Một sai lầm nghiêm trọng. Và tôi phải trả giá.

BỘP! BỘP!

Hai cú đấm mạnh như búa bổ liên tiếp giáng vào tôi, một bên phải, một bên trái. Cả người tôi đổ sập xuống đất. Đầu óc trống rỗng. "Mình... thua rồi sao?" Tôi chỉ có thể nằm đó, hơi thở yếu ớt, bất lực quan sát tình hình.

Bỗng một vật thể bay vụt qua không trung.

BỘP!

Cục đá đập thẳng vào đầu Kiên. Hắn loạng choạng, máu từ trán chảy dài xuống khuôn mặt, thấm đỏ cả chiếc áo trắng đồng phục.

Anh Kiên! Anh có sao không? - Duyên hét lên, mắt tràn đầy căm phẫn nhìn về phía chúng tôi.

Trong lúc hỗn loạn, cậu bạn của tôi vác tôi lên vai rồi chạy thục mạng. Tôi không còn đủ sức để hỏi gì nữa. Chỉ biết rằng, chúng tôi đã thoát.

Tuy nhiên, chiến thắng này... quá dơ bẩn. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn, rồi cuối cùng, ngất lịm đi.