Ác mộng. Đây chỉ là ác mộng thôi. Một cơn ác mộng thật dài và khó tả, mang đến cảm giác sợ hãi tột cùng. Khi tỉnh dậy, con người ta chỉ mong không bao giờ phải gặp lại nó trong cuộc sống khắc nghiệt này.
"CHỦ TỊCH! CHỦ TỊCH TỈNH LẠI ĐI !!!"
"ĐÁNH CHẾT NÓ ĐI! ĐÚNG RỒI, ĐÁNH TIẾP ĐI!!!"
Tôi mở mắt. Mọi thứ xung quanh vẫn còn mơ hồ. Đầu óc quay cuồng, tứ chi tê dại. Tôi đang nằm trên nền đá lạnh, lưng ê ẩm như bị ai đó đập mạnh xuống. Khi thị lực dần rõ ràng hơn, tôi cảm nhận được từng giọt chất lỏng nhỏ giọt xuống mặt mình. Tanh quá! Tôi đưa tay quệt lên má, giơ lên trước mắt. Máu! Tôi giật bắn người, rùng mình.
Mọi thứ dần trở nên sắc nét hơn. Cú Mèo – đồng đội của tôi – đang bị đè bẹp dưới thân hình to lớn của hắn. Một con bò tót điên dại, kẻ thù đáng sợ nhất của chúng tôi. Cú Mèo cố gắng chống trả, nhưng cứ mỗi mười giây, một cú đấm lại giáng xuống khuôn mặt cậu ấy. Cậu ấy ôm đầu, gồng mình chịu đựng. Tôi siết chặt tay. Cậu ta đang cố câu giờ để tôi tỉnh dậy. Cậu ta đang đánh cược sinh mạng của mình cho tôi!
Tôi gầm lên, lao về phía con quái vật kia. Trong cơn giận dữ, tôi vung tay đấm thẳng vào hắn. Nhưng hắn phản xạ quá nhanh, nghiêng đầu né được đòn tấn công. Tôi mất thăng bằng, lảo đảo về phía trước. Một cú đấm giáng thẳng vào đầu tôi. Nhưng lạ thay, cơn đau không dữ dội như tôi tưởng. Chỉ là một cơn tê dại thoáng qua. Hắn nhíu mày, lắc lắc bàn tay như thể cú đấm của hắn cũng chịu lực phản chấn. Tôi chớp lấy cơ hội, hít sâu, ổn định tư thế chiến đấu.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, mắt găm chặt vào nhau. Không khí trở nên ngột ngạt. Hắn dịch chuyển nhẹ nhàng, dò xét tôi. Tôi cũng nhịp nhàng di chuyển, không để lộ sơ hở. Một vòng tròn vô hình được tạo ra khi cả hai cứ xoay quanh nhau, thăm dò lẫn nhau suốt ba mươi giây căng thẳng.
Bất ngờ, hắn lao tới!
Tôi lập tức xoay người, tung một cú đá vòng tròn bằng chân phải, nhắm thẳng vào sườn trái hắn. "BỘP!" Cú đá chính xác! Khuôn mặt hắn nhăn lại vì đau đớn. Nhưng tôi quên mất một điều quan trọng—phải rút chân về ngay!
KHỰC!
Hắn túm lấy chân tôi. Tôi như một con búp bê vải bị quăng mạnh xuống nền đất cứng. Da thịt rách toạc, máu loang đỏ cánh tay. Nhưng không thể dừng lại! Tôi bật dậy ngay lập tức.
Hắn lao đến, tung một cú móc trái. Tôi đã quen với đòn này! Tôi lùi nhanh về phía sau, khiến hắn hơi bất ngờ. Một khoảnh khắc chớp nhoáng, tôi lao lên, tung một cú đấm thẳng vào sóng mũi hắn.
"BỘP!"
Máu từ mũi hắn chảy ra. Tôi cười khẩy, thở hổn hển: "Quen thuộc chứ? Hôm đó mùi máu mày cũng tanh thế này."
Nhưng hắn không hề nao núng. Hắn vẫn điềm tĩnh, bước chân chuyển động chậm rãi. Tôi quan sát thật kỹ… nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã vung ba cú móc liên tiếp!
"BỘP! BỘP! BỘP!"
Hàm tôi như muốn vỡ nát. Răng nghiến chặt, máu tràn ra khóe miệng.
Cơ thể tôi run lên bần bật.
Hắn thấy vậy, không chần chừ, tung ra cú đấm quyết định!
"CRACK!"
Tôi giơ tay lên đỡ nhưng lực đấm quá mạnh, cả người tôi loạng choạng. Máu nhỏ từng giọt xuống nền đất. Đầu óc tôi mờ dần… Tôi phải làm gì đó! Nếu tiếp tục như thế này, tôi và Cú Mèo sẽ là những kẻ bại trận!
Và rồi, tôi nhận ra—hắn đã để lộ quá nhiều sơ hở!
Tôi hét lớn: "CÚ MÈO! ĐẰNG SAU NÓ KÌA!!!"
Hắn giật mình quay ngoắt lại.
HA! Trúng kế!
Tôi lao tới, tung liên hoàn hai cú đấm thẳng! "BỘP! BỘP!" Rồi tôi xoay người, tung cú móc phải chí mạng!
"BỊCH!!!"
Cú đấm chuẩn xác vào thái dương hắn! Hắn choáng váng, loạng choạng ôm đầu. Tôi không bỏ lỡ cơ hội, lao vào tấn công dồn dập. Nhưng rồi… hắn túm chặt lấy tôi! Lực nắm mạnh đến mức tôi có thể cảm nhận được xương mình kêu răng rắc.
"CHỦ TỊCH!!!"
Cú Mèo lao tới, dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh hắn từ phía sau!
Hắn mất trụ, ngã xuống nền đá cứng! Cú Mèo ngay lập tức ghì chặt hắn lại. Đây là cơ hội duy nhất!
Tôi nhảy lên người hắn, vung nắm đấm liên hồi! "BỘP! BỘP! BỘP!" Máu văng tung tóe. Hắn chống cự, che mặt, nhưng tôi không để một kẽ hở nào. Cú đấm này là cho Cú Mèo. Cú tiếp theo là cho công lý. Và những cú còn lại… là để kết thúc hắn!
Mỗi đòn giáng xuống, hắn lại càng yếu đi. Máu loang đỏ nền đá. Cuối cùng, hắn thở hổn hển, giọng yếu ớt: "Tôi xin lỗi… tha cho tôi…"
Tôi ngừng tay, ngước nhìn lên bầu trời. Lặng thinh. Một giọt sương từ trên lá rơi xuống vai tôi.
Tôi đưa nắm đấm lên cao: "Đây là món quà cuối cùng tao dành cho mày."
"BỘP!"
Mọi thứ im lặng.
Tôi thở dốc, nhìn xuống bàn tay mình, vấy đầy máu.
Rồi tôi gầm lên, tuyên bố với cả thế giới:
"THẮNG RỒI!!!"