Chereads / TẠI SAO TÔI LẠI KHÓC ? / Chapter 29 - Thuốc lá

Chapter 29 - Thuốc lá

Một chiếc lá vàng rơi xuống đất. Một cơn gió lớn bất chợt thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng khác cùng nhau xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống.

"Mày nghe tin gì chưa? Thằng Giang lớp 10A1 với thằng đệ của nó – Cú Mèo – vừa đánh thắng thằng Kiên đấy!" (Lời bàn tán xung quanh.)

"Đại ca! Có một thằng vừa đánh bại thằng nhóc Kiên đấy." (Tình báo.)

"Nè, tiểu thư đã nghe tin đồn trong trường ta chưa?" (Tin tức lan truyền.)

"Giang à, thằng chó đó có vẻ sẽ không sống lâu đâu." (Một kẻ nào đó hào hứng, mỉm cười đầy ẩn ý.)

"Anh chàng đó có đẹp trai không vậy? Hí hí~" (Một nữ sinh tò mò, bật cười thích thú.)

Thời gian trôi nhanh khủng khiếp. Đã ba ngày kể từ trận đấu đó. Giang đang đi dạo cùng Cú Mèo. Khi cả hai bước đi, ánh mắt của mọi người trong sân trường đều dõi theo họ.

Tôi rùng mình. Cảm giác này lạ quá. Đi đến đâu cũng bị nhìn chằm chằm như thể một idol nổi tiếng bước vào sự kiện thảm đỏ. Tôi bắt đầu run lên vì chưa quen với sự chú ý này. Nó vừa thú vị, vừa kỳ lạ. Tôi lắp bắp quay sang hỏi Cú Mèo:

"Cú Mèo, mày có thấy kỳ không? Nãy giờ ai cũng nhìn tụi mình hoài vậy?"

"Hức… hức…"

"Này này! Sao tự nhiên mày lại khóc?!" (Tôi bối rối.)

"Tao khóc vì hạnh phúc! Họ nhìn tụi mình là vì trận hôm đó! Chúng ta là kẻ chiến thắng! Híc híc… Tao còn chưa rủ mày đi ăn mừng nữa!" (Cú Mèo vừa sụt sịt vừa cười toe toét.)

Tôi thở dài bất lực. Cái cảm giác này cứ không quen… nhưng có lẽ mai sau tôi sẽ dần thích nghi, và rồi mọi chuyện cũng sẽ chìm vào quên lãng mà thôi.

Lát sau, tôi và Cú Mèo đi dạo một vòng quanh trường. Khi đến cuối hành lang, tôi bắt gặp Mai – người tôi thích – cùng nhóm bạn nữ đang xách đồ giúp giáo viên. Nhìn thấy người mình thương vất vả bê vác, tôi xót vô cùng.

Tôi chạy lại, phấn khởi chào:

"Mai à, chào bạn nhé!"

Mai thấy tôi liền tươi cười đáp lại:

"Chào Giang!"

Tôi đỏ mặt, ngập ngừng:

"B-bạn… đang phụ giáo viên à? Để mình… phụ một tay cho."

Nói xong mà tôi có cảm giác như vừa gỡ được cả nghìn cây kim châm trong người. Thật là nhẹ nhõm! Nhưng ngay sau đó, cơn hồi hộp ập đến. Mai mỉm cười đáp lại:

"Không sao đâu, mình làm được mà."

Nói rồi, cô ấy tiếp tục bê đồ đi, bỏ lại tôi đứng chôn chân một chỗ. Tôi gãi đầu, quyết định tôn trọng ý kiến của Mai.

Bên cạnh, Cú Mèo đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Hắn nhe răng cười đầy ẩn ý. Tôi lập tức đá vào bắp đùi nó một cú nhẹ, nhưng nụ cười của nó vẫn không tắt. Quá quê độ, tôi vội đi tiếp, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi lang thang một lúc lâu, tôi chợt cảm thấy khó chịu trong người. Quay sang Cú Mèo, tôi nhăn nhó:

"Ê, mày đi vệ sinh với tao không?" (Tôi nở một nụ cười tự tin.)

"Ok! Tao đứng ngoài đợi mày." (Cú Mèo phấn khởi gật đầu.)

Tôi đi vào nhà vệ sinh, đẩy cửa…

Và chết lặng.

Bên trong là một màn khói trắng mờ mịt. Mùi thuốc lá nồng nặc pha lẫn hương vị của thuốc lá điện tử xộc vào mũi tôi. Có ba, bốn đứa con trai đứng tụ tập, điếu thuốc trên tay, thản nhiên phả khói vào không khí.

Tôi rùng mình.

Chúng nó chắn ngay giữa lối đi. Tôi quay người định rời đi ngay lập tức, nhưng một bàn tay lạnh lẽo đã chộp lấy cánh tay tôi, giữ chặt.

Tim tôi đập thình thịch.

"Mày vừa thấy bọn tao hút thuốc rồi đúng không? Nghe này, nếu mày dám nói với thầy cô… mày sẽ không sống yên ở đây đâu." (Một thằng rít thuốc, ghé sát vào tai tôi, giọng nói trầm đục đầy đe dọa.)

Bên ngoài, Cú Mèo thấy tình hình bất ổn nên bước vào. Nó vừa định quát lớn thì tôi đã nhanh chóng giơ tay ra hiệu bảo nó dừng lại.

Hai thằng trong nhóm kia liền tiến đến Cú Mèo. Một thằng cầm đầu thuốc lá còn cháy dở, thằng còn lại cầm điếu thuốc điện tử, phả khói trắng vào mặt nó.

Cú Mèo vội né khói, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì một thằng khác đã đóng sầm cửa lại, khóa chặt.

Chết tiệt!

Tôi bắt đầu hoảng sợ. Trái tim tôi như một quả bom hẹn giờ, từng nhịp đập dồn dập trong lồng ngực. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Thằng cầm đầu khoác vai tôi đầy thân thiết, ghé sát vào tai tôi, thì thầm với giọng cười nham hiểm:

"Này, mày có phải là thằng đang được bàn tán nhiều nhất trong trường không?"