Da gà tôi nổi lên, cảm giác hưng phấn đến lạ. Đếm sơ sơ cũng có ít nhất năm thằng trong đó. Tôi quay sang nhìn Cú Mèo, nuốt nước bọt hỏi:
Mày có suy nghĩ như tao không? Đếm 1, 2, 3 rồi nói nhé.
Cú Mèo gật đầu. Tôi đếm:
Một…
Hai…
Ba…
Đi hóng chuyện thôi! - Tôi chỉ hai ngón tay về phía Cú Mèo.
Đi đập tụi nó thôi! - Cú Mèo chỉ hai ngón tay vào tôi.
Tôi lặng thinh nhìn nó chằm chằm, rồi rút ra kết luận:
Thôi theo ý kiến tao đi dù gì tao cũng là chủ tịch mà
Tôi và Cú Mèo tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách để quan sát. Trong đám đông hỗn loạn, tôi thấy hai người đang quỳ gối giữa vòng vây. Một thằng anh, tóc layer, da trắng, cao cỡ mét sáu tám, thân hình bình thường, nhưng có một vết sẹo dài kéo từ trán trái xuống mắt rồi đến mép môi. Nhìn là biết vết chém, chắc dính vụ nào đó mới bị như vậy. Thằng em cũng da trắng, tóc vàng tự nhiên, mắt màu xám lạ hoắc, cao cỡ mét sáu lăm. Hai anh em này có vẻ dính vào vụ gì đó không vui rồi.
Tôi thì thầm với Cú Mèo:
Đi thôi, không phải chuyện của tụi mình.
Cú Mèo chỉ liếc một cái rồi quay đi. Tôi cũng bước đi, nhưng mới được hai ba bước thì tò mò quay lại nhìn. Và trong mắt tôi, cảnh tượng trước mặt như đổ thêm dầu vào lửa. Thằng anh bị đạp thẳng vào mặt, rồi quỳ xuống van xin, chắp tay lạy bọn nó. Nhưng tụi nó đéo dừng lại, lại tiếp tục đạp vào người hắn, còn nhổ nước bọt xuống đầu hắn. Nhìn cảnh đó, máu tôi sôi lên. Tôi giơ tay ra hiệu cho Cú Mèo dừng lại rồi quay lại chỗ bọn chúng.
Mấy thằng này đứa nào đứa nấy to con, thằng nhỏ nhất chắc cũng mét bảy, nặng ít nhất cũng sáu tám ký. Nhưng so với Kiên, tụi nó chưa là cái đéo gì. Tôi giả bộ vui vẻ, tiến lại gần, hỏi:
Này mấy ông, vụ gì mà hăng dữ vậy? Sao lại đánh hai người bọn họ?
Nghe giọng lạ, cả đám quay lại nhìn tôi. Một thằng mặt đỏ chét vì tức, nghiến răng phun nước bọt khắp nơi:
Đụ má! Chuyện nhà mày à? Biến mẹ mày đi chỗ khác!
Tôi lùi lại, chùi nước bọt hắn bắn đầy mặt. Đéo hiểu nổi sao mấy thằng này không biết vệ sinh mồm miệng. Tôi nhìn sang thằng anh, cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng run run:
Em tôi… nó chỉ mượn mấy anh 100 nghìn mua đồ chú thích (VND) ăn thôi… Tôi sẽ trả hết… hãy tha cho em tôi…
Tên côn đồ cười khẩy, gằn giọng:
Đụ má! Nó nợ tao ba ngày rồi. Một ngày lãi 200%, ba ngày là 800 nghìn! chú thích (VND) .Đéo có tiền trả thì ăn đi chết đi!
Thằng anh quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã, chụm hai tay cầu xin như thằng ăn mày:
Xin các anh… tôi sẽ trả… trả hết mà… tha cho nó đi…
Tôi nhìn cảnh này, máu nóng phừng phừng, tay nắm chặt. Tôi bước tới, đặt tay lên vai một thằng trong bọn. Nó lập tức hất ra, mặt hằm hằm. Tôi cười khẩy, rồi hét lên:
MẸ MÀY, BỌN KHỐN NẠN!!!