Chereads / TẠI SAO TÔI LẠI KHÓC ? / Chapter 33 - Em trai

Chapter 33 - Em trai

MÁU ĐỔ KHÔNG HỐI TIẾC

Tay phải tôi vung lên, một cú đấm thẳng vào mặt thằng khốn trước mặt. Hắn bị đánh văng ra xa, lăn lộn như một con chó trúng gậy. Tôi khựng lại, không tin nổi những gì cơ thể mình vừa làm được. Từ bao giờ tôi đã mạnh đến mức này? Nhưng không thể tự mãn quá sớm, bởi thằng vừa ăn đòn chỉ là đứa nhỏ con nhất trong đám. Vẫn còn bốn thằng chó khác nữa đang chực chờ xé xác tôi.

Một tên đầu side part vuốt ngược, khoác chiếc áo trắng viền đỏ, lao vào tôi như một con thú điên. Lần này, tôi không lùi nữa. Vì tôi biết—

"DOUBLE LEG TAKEDOWN!"

Cú mèo hét lớn, nhảy tới ôm lấy hai chân thằng kia rồi quật nó ngã sấp mặt xuống đất. Tôi liếc nhìn, nhếch mép cười. Tôi biết, phía sau lưng mình luôn có một người chiến hữu.

Chỉ còn ba thằng. Tôi đảo mắt, quyết định chọn thằng to con nhất trong đám để xử lý. So với con bò tót Kiên thì thằng này chả là cái đinh gì. Tôi giơ ngón giữa thẳng vào mặt nó, kích động nó như ném mồi cho chó đói. Nó gầm lên, lao vào tôi như một con khỉ điên, hai tay vung đấm móc trái, móc phải liên tục như thể đang bơi sải. Những cú đấm rác rưởi ấy chỉ đánh trúng không khí. Tôi chớp lấy thời cơ, khi hắn vừa xông đến trong vùng kiểm soát của tôi—

"BỐP!"

Một cú đấm thẳng trái vào sóng mũi hắn, khiến hắn lùi lại, ôm mũi rên rỉ. Hắn chết mẹ với tôi rồi! Tôi xoay người, tung một cú round kick thẳng vào sườn hắn. Nước bọt từ miệng hắn bắn ra, văng tung tóe. Tôi nhếch mép, cười khinh bỉ:

"Này, mạnh lắm mà? Chơi cái trò bắt nạt người yếu, vui lắm hả?"

Tôi vung thêm một cú móc phải vào hàm hắn. "MÀY CÓ BIẾT MÀY ĐANG LÀM GÌ KHÔNG?!"

Một cú móc trái nữa ngay vào hàm phải, hắn bật ngửa, ôm mặt, bỏ chạy mất dép. Thằng này mà đi thi điền kinh chắc cũng có giải. Thấy đại ca té re, mấy con chó bú liếm cũng cuống cuồng chạy theo, biến mất trong tích tắc. Tôi cười khẩy. Một chiến thắng dễ như trở bàn tay.

Cú mèo thấy đã thắng liền thả thằng cuối cùng ra. Nó cuống cuồng chạy, còn quên cả đôi dép, chạy đến giữa đường còn quay lại, nước mắt lưng tròng nhưng trong mắt đầy lửa hận. Nó gào lên, chỉ thẳng vào tôi:

"ĐCM CHÚNG MÀY ĐỢI ĐÓ! ĐẠI CA TAO, DUNG CHÂU, SẼ KIẾM TỤI MÀY!!!"

Tôi nhặt đại một cục đá, ném về phía nó. Trong mắt tôi, chỉ là một con chó hoang sủa ngoài đường. Nó rúm người, co giò chạy mất dạng.

Tôi phủi tay, quay sang hai anh em kia, hỏi:

"Này, tụi bây không sao chứ?"

Người anh trai gồng người, vẫn còn chút đề phòng:

"Tôi không sao… nhưng mấy anh là ai?"

Tôi nhún vai, bịa đại một câu:

"Chỉ là người đi ngang qua thôi."

Rồi tôi vẫy tay với Cú mèo, ra hiệu đi thôi. Kệ hai đứa nó, tôi với Cú mèo còn phải ra siêu thị chơi. Nhưng…

Một bàn tay níu chân tôi lại.

Tôi cúi xuống, thấy người anh trai đang quỳ rạp dưới đất, hai tay nắm chặt chân tôi, móng tay bấu vào da đến chảy máu.

"Này! Bỏ ra!" Tôi hốt hoảng.

Nhưng cậu ta không buông. Ngược lại, còn cúi gập đầu, lạy tôi như thể tôi là thần thánh cứu rỗi:

"Làm ơn… các anh giúp bọn em với! Bọn chúng sẽ giết em tôi mất!"

Tôi khẽ rùng mình, nhìn xung quanh xem có ai không. May mà đường vắng. Tôi gãi đầu, lúng túng:

"Thôi được rồi! Không cần lạy đâu! Tao giúp! Tao giúp mà!"

Người anh trai mắt sáng rỡ như tìm thấy hy vọng. Tôi biết, có lẽ tôi sẽ phải mang theo hai anh em này rồi. Tôi thở dài, phẩy tay:

"Thôi, đi theo bọn tao đi. Tao sẽ giúp."

Người anh trai cúi người 90 độ một cách lịch sự và khiêm tốn. Tôi đỏ mặt, vội kéo cậu ta dậy.

Cả bốn chúng tôi cùng bước đi trên con đường đầy gió.

Khi đi được một đoạn, tôi hỏi:

"Này, cậu là anh đúng không?"

Người anh gật đầu lia lịa.

"Thế tên cậu là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Em tên Lu, năm nay 16 tuổi."

Cái đéo gì?! Cậu ta 16 tuổi? Bằng tuổi tôi à? Tôi bối rối nói:

"Này, vậy đừng xưng 'em' nữa, cứ gọi tao là 'bạn' đi."

Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy.

"Không! Nếu không có anh, hai bọn em chắc vào viện rồi…"

Tôi thở dài, bất lực. Cậu ta nhất quyết không chịu ngang hàng với tôi. Tôi quay sang đứa em:

"Còn em? Tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cậu em rụt rè, im lặng, trái ngược hẳn với người anh. Một lúc sau, cậu ta mới lí nhí:

"Em… tên Dị Tật. Em năm nay 15 tuổi."

…Gì cơ?!

Cái quái gì thế? Không có bậc phụ huynh nào đặt tên con mình như vậy cả. Tôi còn chưa kịp thốt lên thì người anh đã nhanh miệng đỡ lời:

"À, biệt danh của nó là Bin. Anh có thể gọi nó như vậy."

Tôi gật đầu. Cái tên Bin nghe hợp lý hơn nhiều.

Tôi chợt nhớ ra, công ty của tôi vẫn cần người. Tôi cười nửa giỡn nửa thật, quay sang hỏi hai anh em:

"Ê, tụi bây có muốn vào công ty tao không?"