Chereads / TẠI SAO TÔI LẠI KHÓC ? / Chapter 25 - Cơn ác mộng

Chapter 25 - Cơn ác mộng

Tôi bần thần tỉnh dậy, ngực nặng trĩu vì nhục nhã. Tôi cười gượng gạo, quay sang cú mèo nói:

Cái pha nãy tao nhường mày thôi, lại nè!

Cú mèo có vẻ ngơ ngác nhưng vẫn tiếp chiêu với tôi. Chú chim bay lượn vòng trên bầu trời, nơi mặt trời dần tan ca, nhường lại cho ánh trăng. Tôi nằm đó, trên bãi cỏ thơm mát, ánh hoàng hôn đổ dài, nhuộm đỏ khoảng không. Trời đã muộn, tôi khẽ nói với cú mèo:

Về thôi, trời gần tối rồi.

Tôi lảo đảo đứng dậy, cùng cú mèo đi một đoạn đường. Cơn mệt mỏi khiến tôi thở hổn hển, từng bước chân nặng trịch. Đến ngã rẽ, tôi vẫy tay tạm biệt cú mèo, nhìn nó bay khuất vào màn đêm. Còn tôi, lê lết thân xác rã rời về đến nhà.

Vào phòng, tôi đổ sập xuống giường, không còn chút sức lực nào để ăn tối. Chắc mẹ đã đi làm ca đêm, như mọi khi. Nằm im, tôi nhớ lại khoảng thời gian tập luyện với cú mèo. Ba mươi trận đấu liên tiếp, và nó thắng đến hơn hai mươi trận. Nhục nhã, nhưng cũng có chút tự hào. Tôi không biết cú mèo cảm thấy thế nào, nhưng lòng tôi thì rối bời. Một phần vui vì nó đã học được căn bản của wrestling, nhưng phần khác lại cay đắng vì bản thân chỉ thắng trên đầu ngón tay. Vậy tôi có xứng đáng với danh hiệu "chủ tịch" không? Người đứng đầu phải mạnh nhất…

Tôi cắn môi cay đắng rồi bật dậy, gạt đi cơn mệt. Chống đẩy, gập bụng, tập kickboxing… Tôi dán mắt vào màn hình, theo dõi từng động tác, từng kỹ thuật mà người ta hướng dẫn trên mạng. Nhưng mỗi nơi một kiểu, chẳng biết đâu mà lần.

Không chần chừ nữa, tôi chạy ra sau vườn, tìm một cái cột gỗ hoặc thứ gì đó thay thế bao cát. Ánh mắt tôi dừng lại ở cây cột trụ mái nhà. Tốt! Tôi hít một hơi thật sâu, tưởng tượng nó như những tên côn đồ xấu xa. Bắt đầu!

Bốp! Bốp! Tôi tung những cú jab, cross dồn dập. Rồi đến cú móc trái, cú móc phải – hai đòn mới tôi vừa học. Móc trái thì đơn giản, chỉ cần giữ vuông góc và vung tay thật nhanh. Nhưng cú móc phải khó hơn, phải xoay hông đúng góc, nếu không sẽ mất lực. Tôi tiếp tục đấm.

Ùm! Ùm! Tiếng va chạm vang lên, làm rung cả mái nhà.

Lúc này, tôi mới thử tập đá. Hiện tại tôi chỉ biết mỗi cú đá vòng vào sườn trái, nhưng có còn hơn không. Tôi tiếp tục, tiếp tục đến khi tay sưng vù, da tróc từng mảng, vài chỗ còn rớm máu. Chân phải thì ê ẩm, nhưng tôi mặc kệ cơn đau, vẫn kiên trì đá vào cột trụ.

Đêm đến, tôi không sao ngủ được. Nằm trên giường, mắt dán vào trần nhà, đầu óc liên tục vẽ ra hàng vạn tình huống, hàng trăm cú đấm, hàng chục cú đá để đối phó với Kiên. Nhưng… kết cục vẫn không thay đổi.

Cả tôi và cú mèo – đều thảm bại.

Tôi tức giận, gạt đi mớ suy nghĩ tiêu cực rồi trùm chăn ngủ.

"Mày học ba cái võ mèo này ở đâu ra vậy, thằng biến thái?" – Kiên cười khẩy.

Hắn đạp thẳng vào đầu tôi, rồi nhổ nước bọt lên tóc tôi. Tôi phát khiếp, nằm la liệt dưới đất, không thể làm gì, chỉ có thể cầu cứu ánh mắt của những người xung quanh. Trong đám đông, tôi thấy cú mèo. Nó lao vào giúp tôi… nhưng rồi cũng bị đánh đến nửa sống nửa chết.

Tôi bị lôi ra ngoài ban công. Bọn chúng bắt tôi cởi đồ. Tôi cắn răng giữ chặt lấy quần áo, nhưng chúng càng tức giận, thậm chí còn đòi giết tôi.

Tên Muay Thái bước tới.

Bốp! Một cú sút thẳng vào sườn trái làm tôi quặn người, bật khóc vì đau đớn và sợ hãi. Kiên lao đến, đánh tôi túi bụi. Một cú móc phải xé gió nhắm thẳng vào mặt tôi…

RENG RENG RENG RENG RENG!!!

Tôi bật dậy, thở dốc. Hộc… hộc…

Chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng tôi đã sợ hãi đến mức thấy ác mộng về chúng…

Tôi lặng lẽ đứng dậy, soi mình trong gương. Đủ rồi! Tôi hít một hơi thật sâu, chỉnh lại quần áo, xốc lại sách vở.

ĐI ĐẾN TRƯỜNG THÔI.