Chereads / TẠI SAO TÔI LẠI KHÓC ? / Chapter 23 - CÚ MÈO

Chapter 23 - CÚ MÈO

Một màu tối xám xịt bao trùm mọi thứ, tôi chẳng thấy gì cả. Khi mở mắt ra, cảnh đầu tiên đập vào tôi là những chiếc lá đang chầm chậm rơi xuống xung quanh. Tôi nằm trên một tảng đá gồ ghề, rêu mọc đầy. Cố gắng ngồi dậy, tôi lắc lư đầu để xua tan cơn choáng váng. Các khớp ngón tay kêu rắc rắc khi tôi khởi động chúng. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, có vẻ như mình đang ở một sườn núi.

Chợt nhớ đến cậu bạn kia, tôi hoảng hốt quay đầu tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy cậu ấy nằm bệt dưới đất, trông có vẻ đã kiệt sức. Nhưng tôi nhận ra một điều—cậu ta đã cẩn thận đặt tôi lên tảng đá để quần áo không bị bẩn. Một người tốt.

Tôi lay nhẹ cậu ấy: — Này, này! Cậu ổn chứ?

Cậu bạn giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển. Tôi cất tiếng trước: — Cậu tên Giang à? Trùng hợp ghê, tôi cũng tên Giang.

Cậu ta mở to mắt, ngạc nhiên hết cỡ. Rồi bất ngờ nắm chặt tay tôi, đầy xúc động: — Ân nhân cứu mạng! Nếu không có cậu, chắc giờ tôi chết rồi. Tôi thề, dù có thế nào, tôi cũng sẽ theo cậu mãi mãi!

Tôi trầm ngâm suy nghĩ. Bản thân chưa từng thích trò chơi đại ca hay dính dáng đến băng nhóm, nhưng có lẽ tôi có thể tận dụng lòng trung thành này. Tôi hắng giọng: — Cả hai chúng ta đều là Giang, vậy từ giờ, hãy lập thành một "công ty" đi. Tôi sẽ làm chủ tịch, còn cậu thì...

— Tôi sẽ làm phó giám đốc, đúng không? Ha ha ha! — Cậu ta bật cười thích thú.

— Có cái cục cức! — Tôi giả bộ gắt. — Cậu sẽ là ban quản lý, biệt danh của cậu sẽ là "Cú Mèo."

Cậu ta ngạc nhiên: — Sao lại là "Cú Mèo"?

Tôi nhún vai: — Uhmmm... Vì tôi thích thế.

Cú Mèo cười phá lên: — Ha ha ha, vậy đáng lẽ phải gọi là "Sở Thú" chứ, chứ công ty cái gì!

Tôi đỏ mặt, ngại vì bị bắt bẻ, liền lái sang chuyện quan trọng hơn: — Giờ thì làm sao với thằng Kiên đây?

Cú Mèo trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: — Chúng ta không thoát được đâu. Chơi với lửa thì có ngày cháy nhà.

Tôi thở dài, cậu ta nói đúng. Nếu không đánh bại hắn, chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc.

— Hay là... chúng ta học võ đi? — Tôi đề xuất.

Cú Mèo nghiêm túc nói: — Không đủ đâu. Một ngày tập luyện không thể làm nên chuyện. Chúng ta phải nghĩ cách khác.

— Còn cách nào khác ngoài đánh thắng hắn? — Tôi băn khoăn.

— Chúng ta chơi 2 chọi 1! — Cú Mèo nảy ra sáng kiến.

— Cái gì?! 2 chọi 1 á? Hèn quá đấy! — Tôi nhăn mặt.

— Không đâu, thằng Kiên to con, nó chắc chắn sẽ coi thường hai ta mà đồng ý. Quan trọng là, chúng ta cần có thời gian tập luyện. Hãy hẹn nó đấu trong một hoặc hai tuần nữa. — Cú Mèo tự tin giải thích.

Tôi gật gù, cảm thấy kế hoạch này khả thi. Nhưng vẫn cần một môn võ để gia tăng tỷ lệ thắng.

— Vậy phải chọn võ gì đây? — Tôi hỏi.

Cú Mèo cúi mặt, có vẻ tự ti. Tôi định an ủi thì cậu ta bất chợt ngẩng lên: — Vâng, thưa chủ tịch!

Tôi bật cười. Lấy điện thoại ra, tôi lướt tìm kiếm các môn võ. Hàng loạt hình ảnh hiện lên—từng cú đấm, từng cú đá, những đòn vật mạnh mẽ. Các võ sĩ trông thật uy lực. Nếu tôi ăn một đòn trong số đó, chắc chắn gục ngay lập tức. Tôi lướt xuống, bất chợt thấy một môn võ có vẻ hợp với Cú Mèo: Wrestling! Môn này chuyên về vật ngã đối phương.

— Cú Mèo, mày học wrestling đi! Khi mày vật ngã đối phương, tao sẽ tranh thủ đấm đá. — Tôi hào hứng.

Cú Mèo gật đầu, đặt tay lên ngực một cách nghiêm túc: — Tuân lệnh, chủ tịch!

Còn tôi thì sao? Tôi cần một môn võ có cả đấm lẫn đá. Tiếp tục lướt xuống, tôi bắt gặp Kickboxing—một sự kết hợp hoàn hảo giữa quyền Anh và các cú đá đầy uy lực. Tôi reo lên: — Tao chọn Kickboxing! Quá hợp luôn!

Cú Mèo xem xong thì mừng rỡ hét lên: — Hay quá, chủ tịch ơi!

Tôi nở nụ cười, mắt sáng rực: — Tao muốn tạo ra một sân chơi dành cho kẻ yếu và kém may mắn!

Một cơn gió lớn thổi qua, mang theo sự hứng khởi của chúng tôi. Tôi đưa tay về phía Cú Mèo. Cậu ấy nắm chặt lấy. Tôi nói: — Chúng ta sẽ cùng nhau làm nên chuyện!

Cú Mèo gật đầu, siết chặt tay tôi. Không gì có thể phá bỏ quyết tâm này nữa.