Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 20 - Sự Thật

Chapter 20 - Sự Thật

Tôi bối rối, lúng túng không biết phải làm gì, quay sang trái rồi lại nhìn sang phải, xác định không có ai xung quanh. Nếu ai đó bắt gặp cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ tôi là kẻ bắt nạt hắn. Tôi chần chừ một lát rồi chậm rãi bước đến.

Hắn ta nghe thấy tiếng động, vội vàng quệt đi những giọt nước mắt, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi mắt vẫn còn ửng đỏ. Tôi đứng đối diện, ngạc nhiên hỏi:

-Nè, tại sao mày lại khóc? Thằng to con kia đánh mày đau quá hay mày sợ bị bọn nó bắt nạt tiếp?

Hắn cúi đầu im lặng vài giây, như đang cố gắng bình tĩnh lại, rồi lẳng lặng rút từ trong túi ra một chiếc túi xách màu hồng. Tôi cau mày nhìn vào, bên trong là mỹ phẩm, thuốc lá điện tử, vài chai nước hoa và xịt tóc. Điều làm tôi chú ý hơn cả là một tấm căn cước công dân. Tôi cầm lấy, đọc to cái tên trên đó:

-Đào Thị Mỹ Duyên… Khoan đã, đây chẳng phải hoa khôi lớp 10A2 sao?

Tôi tròn mắt nhìn hắn rồi đột nhiên hét lên:

Mày biến thái đến mức lấy cả đồ của con gái lớp mày làm của riêng luôn á?! Mày bị…

TÔI KHÔNG CÓ LẤY!

Hắn đột nhiên hét lớn, giọng đầy oan ức. Tôi giật mình vì tiếng gào như dã thú bị dồn vào đường cùng.

Hắn cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:

-Hôm qua, trên đường về, tôi thấy mấy bạn nữ lớp tôi tụ tập chơi bời. Tôi không quan tâm lắm, vì còn phải về nhà phụ giúp ba mẹ. Nhưng lúc họ đi rồi, rác vương vãi đầy đường, cả chai nhựa cũng vứt lung tung. Tôi ghé lại dọn dẹp, tiện tìm vài cái vỏ chai bán lấy tiền. Khi đang dọn thì thấy cái túi xách này bị bỏ quên. Tôi gọi với theo nhưng họ không nghe thấy, thế là tôi cầm theo định chạy lại trả. Ai ngờ, vừa quay đầu lại, bọn họ nhìn tôi như thấy quỷ, hét toáng lên rồi bỏ chạy thục mạng…

Tôi lặng người. Nếu câu chuyện là thật, thì đây rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm!

Tuy nhiên, vẫn còn một chuyện khác tôi muốn làm rõ.

-Thế còn Mai? Mày có bám theo Mai không?

Hắn ngơ ngác:

Mai là ai?

Bạn nữ đẹp nhất lớp tao, học lớp 10A1.

À… Nếu vậy thì chắc chỉ là đi cùng đường thôi. Tao có làm gì đâu? Không lẽ vì đi chung đường mà tao bị xem như biến thái? Chẳng lẽ tao phải băng qua rừng để né bọn họ à?

Hắn ta thở dài đầy bất lực, giọng lạc đi:

-Từ lúc nhập học, không biết từ đâu mà có hàng tá tin đồn xấu về tao. Tao thật sự không làm gì cả…

Nước mắt hắn lặng lẽ rơi. Tay phải siết chặt thành nắm đấm, đập mạnh xuống ghế như muốn chút hết uất ức. Tôi chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe một tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng.

Một giọng nói lạnh lẽo cất lên:

-Tìm thấy mày rồi, thằng biến thái!

Tôi quay phắt lại. Là tên cao to lúc sáng!

Hắn nheo mắt, nhìn cậu bạn kia như kẻ săn mồi nhìn con mồi đáng thương. Rồi với giọng điệu đầy cay độc, hắn buông từng chữ:

-Mày nên chết đi. Nếu mày không được sinh ra, tao nghĩ nhà mày cũng bớt đi một miệng ăn vô dụng!

Tôi nhìn sang cậu bạn bị vu oan. Đôi mắt hắn ta trống rỗng, vô hồn. Cơ thể cứng đờ, tái xanh như vừa bị rút hết sức lực. Môi hắn run run, cố mở miệng nhưng chẳng phát ra nổi một âm thanh nào.

Tôi hoảng hốt, cố gắng giải thích:

-Nè! Cậu ấy chỉ đang trả lại đồ thôi! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi mà!

Tên to con vẫn không đổi sắc mặt. Cơ thể hắn dù đứng yên vẫn tỏa ra một áp lực khủng khiếp. Tôi không làm gì sai nhưng bản năng vẫn run lên sợ hãi trước sự hiện diện đầy đe dọa của hắn.

Giờ đây, tôi mới có cơ hội quan sát hắn kỹ hơn.

Mái tóc nhuộm nâu bồng bềnh, bờ vai rộng như chữ V, cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ ngay cả khi hắn đứng im. Cánh tay rắn chắc, bắp chân mạnh mẽ như của một con tuấn mã. Hắn không giống một học sinh bình thường chút nào, mà giống một võ sĩ thực thụ.

Cậu bạn đáng thương kia… có lẽ, lần này thực sự không thoát được rồi.