Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 19 - Tin Đồn

Chapter 19 - Tin Đồn

-Ừ tao cũng ghét thằng đó chết mà hên là nó học khác lớp mình chỉ có cái lớp nó kế bên cạnh mà thôi (bạn nữ cao mày bực bội nói)

 

Tôi giật mình, tim như trút được gánh nặng khi nhận ra họ đang nói về một người khác trùng tên với tôi. Vậy là Mai không ghét tôi, không xem tôi là kẻ phiền phức. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi niềm vui khó tả. Hí hí, vậy là vẫn còn cơ hội! Nếu có ngày nào đó thích hợp, tôi nhất định sẽ tỏ tình với Mai.

Nhưng… kẻ đeo bám Mai là ai? Tôi nín thở, tiếp tục lắng nghe câu chuyện. Họ nói chuyện với nhau một lúc lâu, tôi mới biết được đó là một thằng học lớp 10A2 – lớp sát bên 10A1 của tôi. Cả lớp đều ghét hắn, từ con trai đến con gái, vì hắn không chỉ xấu tính mà còn có thói đeo bám con gái, đặc biệt là Mai. Hắn từng lén đi theo Mai suốt một quãng đường. Ngoại hình hắn thì… theo lời kể, không dễ nhìn chút nào: da đầy mụn, đeo kính dày cộm, trông khá nhếch nhác.

Tôi siết chặt tay. Một kẻ như vậy mà dám đeo bám Mai ư? Tôi ghim hắn trong lòng, thề nếu hắn còn tiếp tục, tôi sẽ không khoan nhượng mà cho hắn một trận.

Chân tôi đã tê cứng vì nãy giờ ngồi núp lâu quá. Tôi thả người xuống gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Mai và bạn cô ấy đã rời đi từ lúc nào. Tôi tính ngồi thêm một lát rồi về, nhưng chợt thấy một bóng dáng quen thuộc – chị Mị. Chị đang hái hoa để đem bán. Chị Mị hôm nay trông thật đẹp, dáng vẻ dịu dàng nhưng cũng đầy sức sống. Chắc chị khoảng 17 hay 18 tuổi gì đó. Lâu lắm rồi tôi mới gặp chị. Nhưng trời cũng đã xế chiều, tôi không nấn ná thêm mà nhanh chóng rời đi.

Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi cứ suy nghĩ về thằng nhóc trùng tên Giang kia. Ngày mai, tôi nhất định phải gặp hắn!

Sáng hôm sau

Bọn du côn trong lớp vẫn nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, nhưng có vẻ chẳng ai còn sức để đánh nhau tiếp. Tôi thở phào. Ít ra hôm nay cũng tạm yên bình.

Tiết học cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ra chơi. Tôi hí hửng bước đến bàn Mai, rủ cô ấy xuống căn tin:

- Mai, đi xuống căn tin với mình không?

Mai quay lại nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ, nhưng trông có vẻ gượng gạo. Cô ấy lắc đầu, từ chối khéo:

- Mình có hẹn với bạn rồi, xin lỗi Giang nhé. Lần khác mình đi với bạn nha!

-Đi nào Mai! - (Một nhóm bạn nữ gọi cô ấy).

 

Mai mỉm cười với tôi rồi nhanh chóng rời đi. Đám con trai gần đó nhìn cảnh tượng này, phì cười đầy chế giễu. Tôi nén lại cảm xúc, gạt đi sự thất vọng, nhẹ nhàng vẫy tay chào Mai, rồi lặng lẽ bước đi một mình.

Tôi đi dạo quanh trường, cố xua đi tâm trạng chán nản. Đang bước vô định, tôi chợt nghe thấy tiếng cười nhạo, tiếng chế giễu từ một góc sân trường. Một đám đông đang tụ tập, xôn xao bàn tán. Tôi tò mò chen vào xem thử.

Trước mặt tôi là một cậu bạn mập mạp, da đầy mụn, đeo kính dày cộm – trùng khớp với lời miêu tả tối qua. Vậy là đây chính là kẻ đeo bám Mai! Nhưng khoan… hắn đang bị đánh?

Tôi vỗ vai một cậu bạn đứng cạnh, hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì vậy?

- À, thằng đó bám theo con gái lớp 10A2. Đỉnh điểm là dám đeo bám hoa khôi lớp đó, thế là ăn no đòn!

- Nó tên Giang à? (tôi nhíu mày)

- Ừ, đúng rồi! Hắn là một thằng biến thái chính hiệu!

Tôi nhìn lên. Một tên cao to, tóc nhuộm nâu, cơ bắp cuồn cuộn, đang túm tóc Giang và đấm túi bụi. Mỗi cú đấm vang lên tiếng "bịch bịch" ghê rợn. Giang quỳ rạp xuống, hai tay ôm đầu, cố gắng che chắn nhưng vô ích. Mọi người xung quanh vỗ tay cổ vũ, reo hò hả hê như đang xem một màn đấu vật đẫm máu.

Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Đám đông giải tán, tôi cũng quay về lớp, nhưng hình ảnh thằng Giang mập vẫn ám ảnh tôi suốt mấy tiết học.

Cuối cùng, giờ tan học cũng đến. Tôi cố tình về chậm hơn mọi người. Tôi muốn gặp hắn. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng của hắn sau trận đòn nhừ tử.

Tôi đi quanh trường một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy hắn.

Hắn đang ngồi một mình trên ghế đá phía sau trường, đầu cúi gằm xuống. Khuôn mặt sưng húp, mắt trái bầm tím, kính thì vỡ một bên, quần áo rách bươm. Trông hắn thê thảm đến mức khiến tôi thoáng khựng lại.

Tôi bước đến gần hơn.

Và bất chợt, hắn bật khóc.