Chapter 21 - Máu

Giọt mồ hôi trên trán tôi lăn xuống đất. Tôi run rẩy trước bầu không khí căng thẳng lúc này, không biết phải làm gì hay làm cách nào để giúp cậu bạn kia thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Nhìn cậu ta đang ngồi co rúm, run rẩy, tôi bất giác thấy thương xót. Nhưng tên to cao kia... ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt. Tôi sợ hãi lùi lại vài bước.

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: "Mình nên trốn đi... về nhà... đó là cách tốt nhất." Nếu tôi cứ dính dáng vào chuyện này, chẳng những có thể trở thành nạn nhân tiếp theo mà còn bị hiểu lầm là đồng bọn. Chỉ cần quay lưng, rời đi thật lặng lẽ, tất cả sẽ không liên quan đến tôi nữa.

Đôi chân tôi run cầm cập, mũi chân đã xoay về hướng cổng trường, định bỏ chạy. Nhưng bất chợt, cậu bạn kia đứng bật dậy, hét lớn:

- Tôi chỉ muốn trả lại đồ thôi!

Tay cậu ta nắm chặt chiếc túi xách dây màu hồng, đưa thẳng về phía tên to cao. Hắn đứng khựng lại, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.

- Túi xách của tao! - Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Duyên - chủ nhân của chiếc túi - lao tới, giật mạnh khỏi tay cậu bạn. Cô ta lục lọi bên trong, kiểm tra từng món đồ. Khi xác nhận mọi thứ vẫn còn nguyên, cô ta nhìn chằm chằm cậu bạn, giọng điệu đầy khinh miệt:

- Nè, thằng biến thái, có phải mày lấy về để ngửi không? Ở trong đây có vài món tao không muốn ai thấy, nhưng chắc mày đã nhìn hết rồi! Anh Kiên, giết nó cho em!

Cậu bạn kia hoảng hốt, vội vã giải thích:

- Tôi không có làm gì cả! Tôi chỉ nhặt được và muốn trả lại thôi! Tôi phải kiểm tra bên trong để chắc chắn còn đủ đồ, nếu thiếu còn có thể nói với cô! Còn chuyện ngửi hay làm gì khác, tôi không bao giờ làm! Nếu cô sợ tôi báo giáo viên về thuốc lá điện tử trong này thì tôi thề, dù có chết, tôi cũng không nói!

- IM ĐI! - Tên Kiên gầm lên.

Chưa kịp để cậu ta nói thêm, một cú đấm móc phải đã giáng thẳng vào mặt. Cậu bạn loạng choạng lùi lại, mắt kính văng lên không trung, rơi xuống nền đất. Theo quán tính, cậu ta bị hất văng sang một bên, ngã nhào xuống đất.

Tôi chết sững. Cú đấm đó mạnh gấp mấy lần so với những kẻ học Muay Thái mà tôi từng đấu. Tim tôi đập dồn dập, một ý nghĩ chạy xuyên qua đầu: "Cậu ta chết mất thôi!"

Nhưng không! Cậu ta vẫn cố đứng dậy. Dù cả người run rẩy, đôi chân lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường nhìn tên Kiên.

Tên to cao mất kiên nhẫn. Hắn khẽ nhếch mép, nhổ ra một tiếng "Chịt!", rồi dùng toàn lực tung một cú móc thẳng vào vùng thượng vị của cậu bạn tội nghiệp. Một tiếng "rắc" ghê rợn vang lên giữa không gian lạnh lẽo. Cậu ta đổ gục xuống, bất động.

 - Ha ha ha! Nhìn nó kìa! - Duyên bật cười man rợ.

Tôi nghiến răng. Con nhỏ này... thật khốn nạn!

Nhìn cậu bạn đang nằm sõng soài, tôi không kìm được nữa. Bước lên một bước, tôi chắn ngang người cậu ta, hét lớn:

 

- Cậu ấy chỉ muốn trả lại đồ thôi! Vậy có gì sai chứ?!

 

Không ai trả lời. Chỉ có một sự im lặng rợn người.

Tên Kiên và Duyên đồng loạt quay sang nhìn tôi. Cặp mắt lạnh lẽo, sắc như dao găm, găm thẳng vào tôi đầy nguy hiểm. Tôi cảm giác như mình vừa bước chân vào địa ngục, trở thành con mồi tiếp theo trong cuộc săn đẫm máu này.

Duyên ghé sát vào tai Kiên, thì thầm điều gì đó. Sau đó, cô ta nhếch mép, nhìn tôi chằm chằm, giơ ngón tay cái lên, rồi chỉ thẳng vào mắt tôi.

- Giết nó cho em!