Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 18 - Sinh Tồn

Chapter 18 - Sinh Tồn

Sườn phải tôi bị đạp trúng. Một cơn đau nhói buốt lan khắp cơ thể như có dòng điện chạy xẹt qua. Tôi bị hất văng ra xa, lưng đập mạnh vào bức tường lớp học. Hơi thở trở nên nặng nề, mỗi lần cố hít vào là một lần lồng ngực như muốn vỡ tung. Cơn quặn thắt trong bụng dâng trào, khiến tôi suýt nôn ra ngay tại chỗ.

Vài tên côn đồ chậm rãi tiến đến, vây quanh tôi. Bọn chúng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, như thể muốn nuốt sống tôi ngay lập tức.

Tôi đảo mắt quanh lớp, cố tìm một tia hy vọng nào đó có thể cứu lấy bản thân. Cánh cửa lớp đang mở! Nếu có thể khống chế một tên bên trái, tôi sẽ có đủ thời gian để thoát thân. Nhưng với tình trạng này, liệu tôi còn đủ sức để chạy không?

Tôi quan sát xung quanh. Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu—gần cửa sổ có một thanh sắt. Có vẻ là món đồ bọn du côn mang theo để thị uy. Nếu tôi lấy được nó, ít nhất cơ hội sống sót sẽ tăng lên.

Bọn chúng cũng đang dò xét tôi. Tôi đứng yên, bọn chúng cũng bất động. Chúng trao đổi ánh mắt với nhau, như thể đang ra hiệu.

Bất chợt, tên tóc vàng đứng giữa lao lên. Hắn dồn lực vào chân trái, tung một cú sút thẳng vào bụng tôi.

Tôi phản xạ theo bản năng, lăn nhanh sang một bên. Cú đá của hắn trượt mục tiêu, đập mạnh vào bức tường. Hắn hét lên, ôm lấy chân đau đớn.

Không thể lãng phí cơ hội này! Tôi chống tay xuống đất, gắng sức đứng dậy rồi lao thẳng về phía thanh sắt.

Hai tên còn lại nhận ra vấn đề, chúng ngay lập tức đuổi theo. Tôi chộp lấy thanh sắt, quay ngoắt lại, giơ thẳng về phía chúng.

Bọn chúng khựng lại. Không khí đột ngột trở nên căng thẳng.

Tay tôi siết chặt thanh sắt—nắm chặt cả tia hy vọng cuối cùng của chính mình. Đôi mắt tôi đỏ rực, tràn đầy cơn giận dữ và tuyệt vọng. Tôi không còn là kẻ yếu đuối nữa.

Bọn côn đồ thoáng rùng mình. Tôi nhận ra sự sợ hãi đang len lỏi trong ánh mắt chúng—một nỗi sợ nguyên thủy, bản năng, sợ đau đớn, sợ cái chết.

Xung quanh, học sinh kéo đến ngày một đông. Chúng đứng thành vòng tròn, mắt sáng lên như đang xem một trận đấu sinh tử. Vài đứa còn hò hét kích động:

Đánh nó đi! Đánh nó!

Không khí trở nên ngột ngạt, đầy những hơi thở hưng phấn của đám đông hiếu kỳ.

Bọn chúng bắt đầu hành động. Thì ra, chúng muốn lấy số đông áp đảo tôi.

Tôi lùi một bước, lấy đà, chuẩn bị vung thanh sắt ra—

NÈ! CÁC EM ĐANG LÀM GÌ ĐÓ?!

Một giọng quát vang lên.

VỀ LỚP MAU!

Đám đông nháo nhào, tan tác như ong vỡ tổ. Bọn côn đồ khựng lại. Tôi thả lỏng tay, để thanh sắt rơi xuống đất.

Rầm!

Âm thanh kim loại chạm nền vang lên khô khốc, tựa như một thứ gì đó vừa vỡ vụn.

Phải rồi… thứ vỡ ra chính là tôi.

Ba ngày trôi qua. Tôi kiệt sức.

Nhà trường gọi mẹ tôi đến. Phụ huynh của bọn côn đồ cũng có mặt. Cuối cùng, tôi vẫn bị quy là có lỗi—dù đúng hay sai.

Một hệ thống cứng nhắc. Một sự phán xét qua loa.

Tất cả bị hạ bậc hạnh kiểm.

Mẹ tôi buồn lắm. Bà không la mắng, cũng không trách tôi. Chỉ lặng lẽ thở dài, rồi dần ít nói chuyện với tôi hơn.

Tôi không hiểu.

Mình đã làm tất cả vì cái gì? Vì tình yêu? Hay vì công lý?

Tôi không biết. Có lẽ chẳng có cái nào cả.

Mà thôi, kệ đi.

Hôm nay là Chủ nhật. Tôi có một ngày để thư giãn, không cần phải bận tâm đến bất cứ thứ gì.

Nằm dài trên đám cỏ, tôi hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành. Tiếng suối róc rách. Tiếng chim hót vang lên như một bản nhạc tự nhiên tuyệt vời.

Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến Mai.

Cô ấy đang làm gì nhỉ? Không biết cô có suy nghĩ gì về tôi không?

Có lẽ mình nên tìm Mai để hỏi thăm.

Tôi đi đến nhà Mai. Đứng ngoài hàng rào, tôi gọi lớn:

Mai ơi! Mai ơi!

Chỉ có tiếng gió và tiếng lá xào xạc đáp lại tôi.

Không ai trả lời.

Tôi chán nản bỏ đi.

Lang thang một hồi, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc mềm khẽ lay động trong gió. Nhìn kỹ lại… là Mai.

Cô ấy đang đi chơi với bạn cùng lớp.

Tôi bỗng thấy ghen tị.

Chẳng ai mời tôi đi chơi cả.

Họ đang đứng bên bờ hồ, trò chuyện vui vẻ. Tôi tò mò, nhưng rồi lại do dự. Nghe lén là hành động không đáng mặt đàn ông. Nhưng đôi chân tôi vẫn vô thức bước đến, nấp sau tán cây.

Rồi tôi nghe thấy một câu hỏi vang lên từ nhóm bạn:

Này, mày nghĩ sao về Giang?

Họ đang nói về tôi?

Tôi nuốt khan, ép mình lắng nghe.

Mai ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nhạt:

Tao thấy thằng đó phiền lắm. Cứ bám theo tao suốt như một con chó. Tao làm gì nó cũng vẫy đuôi cả.

Cô ấy bật cười.

Khoảnh khắc ấy… tôi chết lặng.

Tôi không thể tin được.

Người nói những lời đó lại chính là Mai.