Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 16 - Con Mồi

Chapter 16 - Con Mồi

Tay tôi nắm chặt, tôi vung cú đấm từ bàn tay phải của mình từ dưới hông lên, nhắm thẳng vào mặt bên trái của Kiên. Thật bất ngờ, hắn né được cú đánh ấy. Cơ thể hắn nghiêng về phía sau, chân phải lùi lại, vừa đủ để tránh cú đấm của tôi. Mắt tôi liền ghim vào đôi chân của hắn. Chân trái hắn đặt phía trước, chân phải phía sau, hai chân mở rộng ngang vai. Một tư thế phòng thủ hoàn hảo.

Tôi cảm nhận được sự tự tin toát ra từ hắn. Một người đã trải qua hàng trăm trận đấu có lẽ sẽ chẳng coi tôi ra gì. Bên ngoài, đám bạn hắn reo hò cổ vũ, như muốn nhấn mạnh sự yếu đuối của tôi. Nhưng tôi không lùi bước.

Mọi thứ xung quanh như chậm lại. Từng cử động của hắn hiện lên rõ ràng trong mắt tôi. Chân phải của hắn bắt đầu nhấc lên từ từ, nhưng trong khung cảnh chậm ấy, bàn chân của hắn lại di chuyển nhanh chóng, vượt qua cả sự phản ứng của tôi. Phải chăng đây là "khoảnh khắc trước khi chết" mà người ta thường nhắc đến?

ỌC ọc ọc... Rắc! (âm thanh xương bị tác động rung lay).

-Ngầu quá, anh Kiên ơi! Cú đá sườn trái đỉnh thật!-(Một tên trong nhóm hắn cổ vũ.)

Chân phải của Kiên vừa nhấc bổng lên, chân trái tiến một bước về phía tôi. Hắn xoay người, phối hợp một góc 40 độ để tạo quán tính và tốc độ, rồi nhắm cú đá vào sườn trái của tôi. Cảm giác đau đớn xộc lên, tôi khó thở. Cơ thể tôi nhúc nhích chút nào là xương kêu răng rắc. Tôi ngã quỵ xuống nền nhà, bất lực.

Tôi thua rồi. Tôi thất bại hoàn toàn. Kiên tiến tới, không hề tỏ vẻ đề phòng. Có lẽ hắn cũng hiểu rõ rằng mình là kẻ chiến thắng. Tay phải hắn nắm chặt tóc tôi, kéo đầu tôi lên. Từng cọng tóc như muốn rời khỏi da đầu. Tôi cố bám lấy tay hắn, yếu ớt. Ánh mắt tôi và hắn chạm nhau. Giờ đây, tôi chẳng khác gì con mồi trước kẻ đi săn.

Hắn cười lớn, thích thú:

-Thằng này, mày yếu thế mà đòi đánh tao? Cơ thể mày có khi một con chó còn thắng được!

Cả đám cười ầm lên:

-"Ha ha ha ha!"

-"Ha ha ha!"

-"Ha ha ha ha!"

Một tên trong nhóm hắn lên tiếng:

-Tao cứ tưởng thằng này mạnh lắm cơ, ai ngờ đánh có tí mà đã quỳ xuống rồi!"

-Chắc không cần dùng Muay Thai, chỉ cần đẩy nhẹ là nó té xỉu ngay! – (Một tên khác góp lời).

-Có khi gió thổi nó cũng bay! – (Tên kia tiếp lời).

Tôi nghiến răng, cố gắng hét lên:

-Chúng mày... tao sẽ đánh...!

Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, đầu gối của Kiên từ dưới bay lên, đập mạnh vào cằm tôi. Cú đòn đó cộng với lực kéo từ tay hắn khiến mọi sát thương dồn hết vào đầu tôi. Hắn cuối cùng cũng buông tóc tôi ra. Thế giới xung quanh tôi nhòa đi. Tiếng vo ve lởn vởn bên tai. Trước khi chìm vào cơn mê, tôi nghe thấy tiếng hắn cười đắc ý:

-Đòn straight knee của tao đỉnh không? Ke ke!

Khi tôi mở mắt, chiếc quạt trên trần đang quay đều. Tôi nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế của trường. Mọi thứ xung quanh trắng xóa. Tiếng bước chân vang lên, và cô giáo kiêm nhân viên y tế bước vào:

-Em khỏe chưa? – (Cô hỏi).

-Dạ, em khỏe rồi ạ.– (Tôi đáp, giọng yếu ớt).

Cô nghiêm nghị:

-Nếu khỏe rồi thì mau vào phòng hội đồng. Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hai em đánh nhau thế này là không được. Đi ngay!

Cơ thể tôi ê ẩm, từng bước đi đều khó khăn. Một hồi lâu, tôi mới tìm được phòng hội đồng. Khi tôi mở cửa, mọi tiếng xì xào của giáo viên lập tức im bặt. Tất cả ánh mắt dồn về phía tôi. Ngồi ở trung tâm chiếc bàn dài là thầy hiệu trưởng. Kiên đã ngồi đó từ trước, dáng vẻ đầy tự mãn.

-Em lại đây ngồi. – (Thầy hiệu trưởng chỉ vào chiếc ghế kế bên Kiên).

Tôi rụt rè bước tới. Vừa định ngồi xuống, Kiên cố tình đá ghế tôi ra xa. Hắn cười nhếch mép.

-Em kia, trật tự đi! – (Thầy hiệu trưởng quát).

Tôi kể lại mọi chuyện. Sau khi nghe xong, thầy chỉ nói một câu khiến tôi chết lặng:

-Chuyện này chính em là người gây ra. Kiên chỉ tự vệ mà thôi.

Cả căn phòng im lặng. Tôi cảm thấy tất cả đều chống lại mình. Thầy hiệu trưởng tiếp tục trách móc, các giáo viên thì không ngừng lắc đầu. Tôi nhìn sang Kiên, hắn ta vẫn giữ nụ cười ngạo nghễ.

Tại sao? Tại sao kẻ bị hại lại trở thành kẻ có lỗi? Đây là công lý sao? Đây có phải là cái kết của một người dám đứng lên bảo vệ người khác không?