Giọt mồ hôi thôi rơi xuống đất, một tiếng "BÙM" vang lên khi một ngư lỗi đánh vào nhà tôi. Mẹ tôi tiến lại gần cánh cửa, lấy chìa khóa và mở. Cửa đã được mở. Tôi đứng sau bóng lưng mẹ, không nói gì thêm, mẹ cứ thế dắt xe vào nhà và đi về phòng.
Tôi về phòng, thay một bộ đồ mới và vội xuống bếp tìm thức ăn. Hôm nay chỉ có trứng chiên với một ít cà rốt, tôi dọn lên bàn ăn. Bụng tôi đói đến mức gào khét. Tôi dọn từng cái chén, đôi đũa lên phía trước nhà, nhưng đồ ăn đã nguội lạnh. Có vẻ như ngày hôm nay như vậy là đủ rồi. Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ về chiếc cặp của mình. Đến khi đi ngủ, tôi vẫn nghĩ về nó. Tôi nằm ngửa, tay vắt lên trán, tự hỏi mẹ tôi cảm thấy thế nào về đứa con vô dụng này. Có lẽ ngày mai tôi phải sửa đội thôi.
Nhớ lại khoảng thời gian này, gia đình tôi đang rất khó khăn. Cha tôi mất, mẹ tôi phải kiếm thêm một nghề, bất cứ việc gì cũng được. Nhưng ở cái làng nhỏ bé này, kiếm đâu ra nghề kiếm được nhiều tiền? Thế nên bà ấy đã chọn nghề thu gom ve chai và làm nông. Tôi nằm đó, chằn chọc, không ngủ được. Tôi vẫn tức giận, nhưng mọi chuyện sẽ qua thôi. Một ngày mới sẽ bắt đầu với bản thân tôi.
Tíc tắc, tíc tắc. "Đồng hồ lúc này đang là 1 giờ sáng." Cái gì vậy? Tôi nằm chằn chọc mãi không thể ngủ được. Ngày hôm nay do căng thẳng quá, nên bộ não tôi cứ suy nghĩ về chuyện đó. Tôi chửi tục:
Mẹ nó!
Tôi đánh vào đầu mình liên tục, tôi muốn ngủ, muốn ngủ lắm rồi. Bình tĩnh nào, bình tĩnh. Nếu làm thế tôi sẽ hoảng và mất ngủ thêm. Mình cứ nằm thoải mái, nằm ngửa, tay đặt trên ngực, thở đều.
Bíp, bíp, bíp... Tôi tắt đồng hồ, và thế là hôm ấy tôi chả ngủ được một giấc tử tế nào cả. Tôi chạy đến nhà tắm, soi gương, nhìn vào quầng thâm dưới mắt, chúng giống như của gấu trúc vậy. Làm sao tôi có thể gặp Mai trong tình trạng này? Tôi nảy ra một sáng ý: nếu mắt tôi đã thế thì tôi phải làm đẹp bộ tóc này, cơ thể phải luôn sạch sẽ. Tôi vớ lấy một lọ nước hoa trên kệ trong buồng tắm và xịt lên người. Giờ tôi nhìn mình trong gương, chẳng khác gì mấy anh tổng tài giàu có. Hi hi! Tôi thay chiếc cặp bằng một cái túi xách làm từ vải. Vội vàng bỏ sách vở vào, tôi lên đường.
Tôi lấy chiếc xe đạp, đạp qua cổng nhà, qua những hàng cây xanh và những tòa nhà. Tiện thể ghé qua con đường nhà Mai. Nếu Mai gặp tôi lúc này chắc sẽ bất ngờ lắm cho mà xem. Đến nhà Mai, tôi dừng lại dưới một cây cổ thụ, cách xa nhà Mai. Tôi dừng lại, nheo mắt tìm kiếm nhưng không thấy Mai. Có lẽ bạn ấy đã đi trước rồi. Tôi buồn bã đạp một mình đến trường như mọi khi. Đến trường, tôi dắt xe vào bãi và lên lớp. Khi tôi bước vào cửa lớp, tôi thấy Mai đang nói chuyện với mấy bạn nữ và bạn trai khác. Bạn ấy thật nổi tiếng và thu hút được sự chú ý từ mọi người. Gần như cả lớp đều tập trung vào Mai. Mai như là trung tâm của vũ trụ, thu hút mọi ánh nhìn.
Ánh mắt Mai lướt qua tôi, tôi mỉm cười và vẫy tay chào. Mai cũng vẫy lại tôi. Tôi mừng rỡ khi được đáp lại, trong lòng vui vẻ bước về chỗ ngồi.
-Nhìn mặt thằng đó kìa, người ta vẫy tay có tý mà cười nãy giờ (âm thanh từ một đứa con trai bên phải, khoảng 4 giờ)
-Thằng đó chắc phái nhỏ đó, như đếu đổ rồi, keke (một âm thanh khác)
-Tao thấy nhỏ đó ngon vãi chưởng (của một kẻ khác)
Tôi tức giận, đứng dậy, quay lại phía bên phải, nơi một nhóm con trai đang tụ tập. Bọn chúng có 6-7 đứa, và đang nói những lời tục tĩu về Mai. Câu nói của thằng Kiên đã lọt vào tai tôi: "Tao thấy nhỏ đó ngon vãi chưởng." Thằng Kiên là thằng đứng đầu trong nhóm đó, đang ngồi ở trung tâm. Không suy nghĩ nhiều, tôi chạy lại túm cổ áo hắn, giận dữ hét lên:
-MÀY MỚI NÓI GÌ VỀ MAI ĐẤY!
Cả lớp dừng lại, theo dõi màn kịch giữa tôi và Kiên. Dù không thấy, tôi biết Mai cũng đã nhìn tôi. Một thứ nhỏ và nhọn từ phía bụng bay lên theo phương thẳng đứng, đập vào cằm tôi. Tôi choáng váng. "WOWWWW," một tên hét lên, ăn mừng cho đại ca của chúng.
-Hay quá Kiên ơi, không thổ danh là võ sĩ (một tên bên trái)
-Hay quá đòn! Uppercut Elbow (đòn chỏ móc từ dưới bụng lên cằm, một tên bên phái hét)
Cú móc chỏ phải khiến tôi lùi lại, tầm nhìn mờ dần. Tôi không chỉ đối đầu với một người mà cả nhóm của tên khốn đó. Tôi phải chiến đấu thôi. Tôi không thể để bản thân yếu đuối trước mặt Mai và cả lớp, không thể để bọn họ coi thường mình thêm nữa. Quyết tâm này cháy bỏng trong tôi, tôi siết chặt tay, chuẩn bị cho cuộc chiến thực sự.