Tôi lang thang trên con đường về, đi từng bước một. Cơ thể tôi hiện tại đang ướt sũng, trời hôm nay khá lạnh. "Hắt xì!" – tôi hắt hơi rõ to, chắc là cảm lạnh rồi. Nhưng không sao hết, dù gì hôm nay tôi cũng đã tiếp xúc và làm quen với nữ thần Mai. Nghĩ đến mối quan hệ này có thể phát triển tốt và lâu dài, từ từ hai ta sẽ thành đôi... hí hí!
Đi thêm một đoạn, tôi cũng đã về đến nhà. Nhà tôi hiện tại đang đóng cửa, ổ khóa trên cửa cũng đang khóa. Tôi đưa tay tìm kiếm cặp sau lưng, rồi lặp lại lần nữa: tìm kiếm cặp sau lưng… tìm kiếm cặp sau lưng… cặp đâu rồi? Tôi đứng chết trân khi nhận ra sự thật: Tôi đã làm mất cặp của mình!
"Chết rồi! Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?" – tôi gần như hét lên trong đầu. Bên trong cặp có chìa khóa nhà, sách vở và cả tiền nữa. Tôi ngồi phịch xuống nền xi măng, bất lực gào thét:
-THẰNG NGU! MÀY ĐÚNG LÀ THẰNG NGU MÀ!
Khoan đã, tôi nhớ nhà mình có cửa sau. Có khi nào mẹ quên khóa không nhỉ? Một tia hy vọng lóe lên, tôi chạy ngay ra sau nhà kiểm tra. Nhưng nỗi thất vọng lại ùa đến, cửa sau cũng đã bị khóa.
Lúc này, cơ thể tôi bám đầy bùn đất, bốc ra một mùi hôi thối không khác gì cống rãnh. Mùi khó chịu đến mức chính tôi cũng không muốn gặp ai. Bụng tôi bắt đầu kêu rột rột, réo ầm ĩ vì đói. Từ sáng đến giờ, tôi chưa bỏ cái gì vào bụng vì lo trốn tránh bài kiểm tra bất chợt ở trường.
Tôi ngồi xuống một cục đá lớn trước cửa nhà, tựa như một chiếc ghế tạm bợ. Ngồi đó, tôi im lặng, chờ mẹ về. Nhưng càng chờ, tôi càng cảm thấy bất lực. Từng giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má. Tôi khóc – khóc vì sự ngu ngốc của bản thân, khóc vì cả ngày hôm nay chẳng có gì diễn ra suôn sẻ.
Bỗng, trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống, như đang hòa vào nước mắt tôi. Tôi vội chạy vào hiên nhà, trú dưới mái tôn để tránh bị ướt thêm. Tiếng mưa lách tách trên mái nhà càng làm tôi thêm buồn. "Mẹ ơi, mau về đi!" – tôi thầm thì trong vô vọng.
Từ xa, một tiếng xe máy vang lên. Tim tôi nhảy cẫng, mắt sáng lên, ngóng chờ. Chiếc xe máy càng lúc càng gần, nhưng rồi… nó chỉ chạy ngang qua nhà tôi. Không phải mẹ.
Tôi ngồi phịch xuống nền xi măng, thẫn thờ nhìn theo. Tiếng xe thứ hai lại vang lên, lần này là tiếng xe du lịch. Tôi ngồi dậy, dồn hết hy vọng vào chiếc xe ấy, nhưng… nó cũng chạy thẳng qua.
Tôi ôm đầu, tuyệt vọng. Hình ảnh chiếc cặp lại hiện lên trong đầu tôi. Nó đâu rồi? Tôi nhớ lúc rời trường vẫn còn mang cặp. Khi trở Mai, cặp vẫn trên lưng. Trốn ông Tám, vẫn còn. Đến lúc bị té… Đúng rồi! Chính là lúc đó!
Tôi nghiến răng, tự trách mình. Chắc chắn là khi hoảng loạn, chiếc cặp đã bị vướng vào cây hoặc rơi đâu đó.
Mưa dần tạnh. Một ánh sáng lóe lên từ xa, tiếng xe máy quen thuộc vang lên. Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Mẹ về rồi!
Mẹ tôi bước xuống xe, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi từ đầu đến chân:
- Con có chìa khóa mà, sao không vào nhà?
Tôi cứng họng, đứng như trời trồng, không nói được lời nào.
Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới, đôi mày nhíu lại, giọng bực tức:
- Sao bộ đồ trắng của mày dơ thế này? Cặp đâu? Chìa khóa đâu?
Đôi mắt tôi lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mẹ.
Mẹ bắt đầu nổi giận, lớn tiếng:
- Nè, mày bị câm rồi hả? Sao không nói?
Tôi mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra được gì chết tôi rồi phải làm sao đây?