Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 13 - Trốn Chạy

Chapter 13 - Trốn Chạy

Tôi để ý xung quanh, ánh mắt dõi theo từng tán cây, từng bụi cỏ, tìm kiếm bóng dáng ông Tám. Thở phào nhẹ nhõm, chắc là thoát rồi, tôi quay sang thăm dò hỏi Mai:

- Mai sống cùng với ông à?

Mai mỉm cười, trả lời:

- Đúng, sao bạn biết thế?

Tôi thoáng bối rối, mắt vẫn đảo khắp nơi như đang tìm kiếm điều gì. Chân bước vô thức theo Mai, tôi giao xe lại cho bạn ấy. Nhưng câu hỏi của Mai cứ vang vọng, khiến tôi lúng túng. Mai tò mò, hỏi lại lần nữa, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

- Nè, sao bạn biết mình sống với ông thế ? Không lẽ bạn quen ông mình ?

Tôi cắn môi suy nghĩ, cuối cùng chỉ biết làm mờ mờ câu trả lời:

- Ừ... mình biết ông bạn... chút chút thôi.

Chưa kịp thở phào, âm thanh quen thuộc "rè rè rè" vang lên từ xa. Tiếng máy cày nhỏ nhè nhẹ nhưng cứ đinh tai, nhức óc. Tôi bàng hoàng nhớ ra, hình như ông Tám có chiếc máy cày kiểu đó. Toang rồi!

Tôi giả bộ như có việc nhà gấp, chỉ nói lời tạm biệt ngắn gọn:

- Mình về nhé.

Mai cười tươi, tay vẫy chào tôi. Bạn ấy sách xe vào nhà, vừa đi vừa quay lại nhìn tôi. Tôi vội vàng quay người, tính né xa khỏi tầm mắt của ông Tám. Đoạn đường về nhà thường ngày là băng qua một đoạn sỏi đá, rồi nối tiếp bằng con đường nhựa thẳng tắp. Nhưng hôm nay, mọi kế hoạch phải thay đổi.

Tôi liều mình rẽ trái, lao vào khu rừng gần đó. Đứng trước lối vào, tôi do dự vài giây. Gió thổi qua mang theo hơi lạnh, xào xạc lá rừng. Tôi nuốt nước bọt, lẩm bẩm như để động viên bản thân:

- Không sao đâu, chỉ cần vào một khúc là thoát. Mình lớn rồi, đâu còn như hồi nhỏ.

Tôi quyết định xông vào. Rừng rậm rạp hơn tôi nghĩ, những bụi cây rậm che khuất lối đi. Tôi như chơi trò trốn tìm, cố lách qua từng bụi rậm để tránh ánh mắt nghi ngờ của ông Tám.

Tiếng "rè rè", rồi lại "tạch tạch" càng lúc càng gần. Tôi núp sau một bụi cây, tim đập thình thịch. Qua kẽ lá, tôi thấy rõ ông Tám đang chạy máy cày song song với mình. Mắt ông chăm chú nhìn về phía con đường làng.

Tôi rón rén đi thật nhẹ, chân bước thận trọng, nhưng cảm giác rát rát ở chân khiến tôi giật mình. Nhìn xuống, trời ơi! Là ổ kiến lửa.

Tôi hoảng loạn, tay đập mạnh vào mu bàn chân. Đám kiến chết dần, nhưng đồng bọn của chúng chẳng dễ dàng bỏ qua. Chúng lao lên cắn điên cuồng. Tôi nghiến răng chịu đau, cố dùng kỹ thuật đá banh để "sút" bọn kiến ra xa.

Cuối cùng, mấy con kiến cũng bị văng đi. Tôi thở phào, nhưng không dám dừng lại lâu. Chạy theo hướng ánh sáng, tôi lao mình ra khỏi rừng.

Khi chân tôi vừa chạm ánh sáng, mọi thứ như chuyển động chậm lại. Đầu tôi hơi chếch lên để tận hưởng khoảnh khắc thoát khỏi rừng, nhưng...

"Bụp!"

Tôi không đáp đất như mong đợi mà hạ cánh xuống một cái ao sen. Nước trong ao lẫn với bùn đất bắn tung tóe lên cả người tôi.

Quần áo của tôi từ đen và trắng nay đã chuyển sang màu nâu đất. Tôi đứng sững giữa ao, nước bẩn chảy dài trên mặt. Lấy tay lau mắt, mũi, và miệng, tôi tuyệt vọng nhìn xuống.

Chiếc giày trắng tinh mà tôi nâng niu nay đã bị vấy bẩn, thậm chí còn mắc kẹt trong lớp sình lầy. Tôi kéo chân, nhưng bùn lầy quá dày, không nhấc nổi. Đành phải ngồi xuống, tháo giày ra và lội bùn tìm kiếm.

Bàn tay tôi mò mẫm dưới đáy ao, cảm giác từng viên sỏi, từng lớp bùn mềm nhũn. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy cả hai chiếc giày. Chúng nhăn nhúm, sũng nước, và chắc chắn không còn trắng được nữa.

Tôi kéo lê thân mình lên bờ, bùn đất bám đầy từ đầu tới chân. Nhìn lại đồng hồ, trời đã muộn, tôi lẩm bẩm:

- Thôi, về thôi.