Chereads / Loạn Thế Hùng Ca / Chapter 16 - Nguyệt

Chapter 16 - Nguyệt

Chương 16

 

Nguyệt

 

Đám vệ sĩ bẻ cành, giẫm nát khóm hoa mới chớm nở. Nguyệt sa sầm nét mặt, nàng hầm hầm bước tới tát lật hàm bọn chúng.

 

- Con điếm này chán sống rồi!

 

- Tao sẽ hiếp nó đến chết!

 

Chúng lao vào đánh hội đồng. Các nàng muốn trợ giúp, Lưu Tinh ngăn cản:

 

- Chiến đấu đơn độc mới có kinh nghiệm.

 

Các nàng lo lắng Nguyệt bị mấy chục gã đàn ông bao vây. Giận tím đỏ sắc mặt, nửa muốn giúp Nguyệt, nửa lại ngập ngừng không dám cãi Lưu Tinh, nôn nóng khuyên bà chủ:

 

- Chúng quá đông, e Nguyệt khó đối phó…

 

Bà chủ ngả lưng xuống ghế mây, cắn hạt dẻ xem Nguyệt đánh gục vô số tên. Đám vệ sĩ tức tối sấn sổ. Nguyệt không muốn giết người ở nơi xinh đẹp bình yên này, nàng len qua từng tên, để nguyên kiếm trong bao đập sấp mặt chúng. Kẻ bẻ cành ngắt lá bị bẻ gãy tay, kẻ giẫm nát hoa bị vụt què chân.

 

Chỉ có một đứa con gái mặt mũi non nớt, thân hình mảnh mai, vệ sĩ đánh mãi chẳng xong, Bùi Giai tức điên mất tiền thuê lũ giá áo túi cơm.

 

Bùi Giai không dám mượn vệ sĩ thân cận của cha, gã bấm bụng bỏ tiền thuê kiếm sĩ lang thang đến Lạng Châu kiếm ăn.

 

Bùi Giai tự tin bản lĩnh chính mình, gã vẫn muốn có đông ong ve vây quanh phô trương sức mạnh nhằm thị uy với Lưu Tinh. Thêm thói quen ỷ đông hiếp yếu, gã gấp rút thuê bọn chưa thể kiểm chứng năng lực. Ai dè lại là lũ ăn hại. Bùi Giai tức tối hét:

 

- Nữ nhân phải được dạy dỗ phục thị nam nhân, nữ nhân thiên tiên thế này, ta phải dạy các nàng cuồng nhiệt rên rỉ trên giường!

 

Tên công tử bột vung tay quát:

 

- Dốc toàn lực bắt hết cho ta, ta sẽ thưởng một nửa số nữ nhân này cho các ngươi!

 

Đôi mày liễu xếch chéo như song kiếm, Nguyệt vung kiếm đập gục vô số tên, nàng hét lớn chửi thẳng mặt Bùi Giai:

 

- Bà con vất vả trăm bề mới trồng được hoa quý, kẻ cả đời tầm gửi không biết nhục còn dám chà đạp công sức người khác! - Mỗi câu giáo huấn lại vung quyền đánh dập mặt một tên - Cha mẹ không giàu, loại vô dụng như ngươi chết đầu đường xó chợ từ lâu rồi!

 

Không gì nhục bằng bị đàn bà chửi, nằm bẹp dưới váy con đàn bà làm nhục mình khiến bọn kiếm sĩ phát rồ hơn cả Bùi Giai, nhất loạt tấn công lần nữa. Bùi Giai lao vào vòng chiến. Các nàng nóng lòng muốn cứu Nguyệt, Lưu Tinh khẽ lắc đầu, thờ ơ cắn hạt dẻ xem cả đám hùng hổ xông lên đánh Nguyệt.

 

Nàng ra tay mạnh hơn gấp bội nhưng địch quá đông, đập ngã tên này, những tên khác giở trò chộp ngực, Bùi Giai cười nham nhở ngoắc tay vồ xuống cấm địa. Nguyệt ức ứa nước mắt, lúng túng lùi tránh.

 

Tên đằng sau cười đắc thắng đạp vào lưng nàng. Bùi Giai khoái trá cười dâm giơ tay chụp lên ngực, tay kia vồ thân dưới. Hành động bỉ ổi ép các nàng làm trái lệnh chủ, hốt hoảng tuốt kiếm xông tới giải vây:

 

- Bọn khốn nạn!

 

- Giết chúng nó!

 

Đôi tay dơ bẩn sắp hoen ố thân thể Nguyệt, không gian lóe lên hai lưỡi dao cắt gió đâm xuyên mục tiêu. Máu tươi rỉ xuống đất dưới tiếng hét thất thanh. Nom bàn đôi tay tên dâm tà bị dao chọc thủng, Lưu Tinh khẽ thở phào hướng nụ cười hàm tiếu về đằng xa.

 

Mấy ngày nay, Lưu Tinh luôn chú ý Nam nhằm xác nhận quan hệ giữa hắn và Nguyệt. Điều thứ hai buộc bà chủ lưu tâm là hôm ấy hắn "phân thân" phá trận, bà ta ngờ với bản lĩnh đó, hắn không đơn giản chỉ là tên phiên binh quèn. Bản lĩnh của hắn vẫn chưa bộc lộ hết.

 

Tình cảm mơ hồ trốn trong trò đuổi hình bắt bóng, tuy nhiên chứng kiến sắc mặt hắn đột ngột tối sầm như địa ngục, ít nhất Lưu Tinh có thể nắm bắt phần nào tâm tư cảm xúc hắn dành cho Nguyệt.

 

Bà chủ điệu đà đánh nhịp đôi chân bắt chéo nhún đẩy ghế, ung dung chờ kẻ cứu Nguyệt nổi cơn thịnh nộ. Sát khí lấp loáng tia sét tím trong ánh mắt phẫn nộ lập tức biến mất, kiếm sĩ vẫn sợ hãi chạy trối chết.

 

Mấy tên đỡ Bùi Giai đang lăn lộn dưới đất, cả đám cuống cuồng cút thật nhanh. Nam tập trung vẽ tranh. Từ đó tới khi hoàn thành bức hoạ, các nàng có nhìn hắn bằng ánh mắt khác, hay bĩu môi xách mé hắn giả dối, hắn không quan tâm.

 

Hắn lạnh tanh làm Nguyệt bối rối, Nam đang ở xa, nàng không dám nói thành tiếng, chỉ cúi đầu đa tạ. Tính Nam bất thường, tất cả vẫn mong hắn nói vài câu khách sáo, hoặc gật đầu đón nhận thành ý. Hắn hờ hững gấp tranh, thong thả bê từng thúng hoa lên xe, nhắc Lưu Tinh:

 

- Bà chủ, trời sáng rồi, chuyển hàng thôi!

 

Thái độ lạnh nhạt cao ngạo dập tan thiện cảm. Thương nhau thương cả lối đi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về. Sơn nữ vốn thành kiến liền chửi hắn không kịp vuốt mặt.

 

Ngày thường dẫu chua ngoa, sơn nữ không dám công khai nổi cơn tam bành, bất mãn dồn nén. Nay vì Nguyệt nên bức xúc, trút thịnh nộ thay em gái nhỏ tuổi nhất cũng là xả giận cho chính mình. Nam coi lời mỉa mai chưa bằng gió thoảng bên tai.

 

Một bên bình thản bê đồ. Bên kia buông lời chì chiết khiến mọi người ái ngại thay hắn. Chị em đanh đá bao nhiêu, Nguyệt luống cuống bấy nhiêu. Nàng xoa gương mặt nóng bừng than trời lạnh để kiếm cớ thu mình trong xe.

 

Lưu Tinh lặng thinh xem hắn trưng bộ mặt lạnh lùng cùng cư xử thô lỗ cho đám con gái coi thường mình. Làm người khác quý khó hơn vượt sông trèo núi. Khiến người ta ghét dễ tựa trở bàn tay.

 

Bà chủ không hiểu vì sao hắn phải phá hỏng hình tượng tốt đẹp bằng hình ảnh khó ưa. Điên đầu suy nghĩ chưa giải thích được, Lưu Tinh uể oải lê bước, giả bộ tuột tay đánh rơi thùng hàng.

 

- Ôi cái lưng già của tôi, chết mất thôi! 

 

Các nàng hốt hoảng dìu Lưu Tinh vào xe.

 

- Bà chủ có sao không?

 

- Bà chủ, con xoa dầu cho bà!

 

Lưu Tinh khoát tay:

 

- Ta đau lưng đâu phải để các cô xoa dầu. Thôi, tranh thủ chuyển hàng đi!

 

Ngớ người một lát, sơn nữ hiểu rằng bà chủ đang đánh lạc hướng giúp họ tránh bị soi mói. Bà ta lo quá xa bởi đâu có ai quan tâm. Dân làng trốn đám đánh nhau, nay mới dám ra hái thân cây non tam giác mạch trút vào nồi đun canh hầm xương. Vui vẻ dạy Thiết Nam nấu nướng.

 

Hắn trò chuyện rôm rả, chốc lát xem cụ ông đổ hạt hoa phơi khô xuống cối cho cụ bà xay nhỏ làm bột bánh. Trông hắn chốc hỏi điều này, lát hỏi thứ khác, sơn nữ chướng mắt vẫn cố ngăn thói chanh chua không làm xấu mặt mình. Lưu Tinh háy mắt trêu chọc:

 

- Ô, đàn ông con trai đảm đang thế kia, vợ con khỏi phải làm lụng vất vả. Ai muốn lấy hắn làm chồng, mau giơ tay nào!

 

Các cô hậm hực bê nốt đồ, phóng ngựa rầm rập. Lưu Tinh tủm tỉm leo lên xe ngồi cạnh Nam. Hắn nhăn mặt phẩy tay xua mùi hương nồng nàn trên cơ thể Lưu Tinh. Bà chủ che miệng cười duyên:

 

- Đàn ông đàn ang nhát thế? Bà già như ta cũng khiến mi sợ là sao?

 

Nam liếc Lưu Tinh. Trái ngược bộ đồ khác với người đời ngày hắn đến quán trọ, hôm nay bà ta xúng xính giao lĩnh vạt chéo diện với thường dệt từ loại vải the cát liễu. Dải lụa sồi quấn quanh thân hai vòng, phần còn lại thắt nút giọt lệ, buông rủ dải thắt lưng xuống phía trước. Hai đầu thắt lưng chừa khoảng sợi dọc không dệt để tết tua. Bên trong lót vải trắng đính viền cổ áo tròn rộng khoảng bốn tấc[1].

 

Lối ăn mặc quen thuộc này có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Đáng nói váy áo người khác tung bay theo gió, Lưu Tinh chủ tâm mặc xiêm y sát vào thân hình nóng bỏng đốt mắt kẻ đối diện. Tay cầm quạt lông hạc. Chân đeo dép da, ngón chân kẹp phần trụ nhỏ ở phần đế dép.

 

Những phụ nữ khác cắt tóc ngắn để chừa lại ba tấc cuộn túm đỉnh đầu, uốn cong đuôi buộc giống cây bút. Không để tóc mai, không tóc thừa đằng sau. Lưu Tinh không làm vậy. Bà ta buộc tóc đuôi gà cao tận đỉnh đầu, buông lọn tóc quá vai một chút và dài hơn tóc đàn ông khoảng ba tấc.

 

Người nghèo cài xương hoặc sừng, người giàu cài trâm đồi mồi. Lưu Tinh cài trâm làm từ thủy tinh hình chim nước[2] và đeo khuyên tai ba mấu[3].

 

Trang sức duyên dáng lạ mắt hút hồn Lưu Tinh khi du ngoạn Chiêm Thành, ở đó còn có khuyên tai hai đầu thú, hạt chuỗi mã não, vòng tay chế tác từ đá quý, thủy tinh, vòng tay làm từ vỏ sò biển. Bà chủ lập tức mua hết trang sức không phải của Đại Việt này.

 

Phụ nữ khác không phấn sáp, không xoa dầu. Ngày thường ở quán trọ, giao tiếp du khách, Lưu Tinh thoa dược liệu tô điểm làn da trắng ngần và luôn niềm nở, thân thiện. Bàn chuyện làm ăn với đối tác, bà ta lại trang điểm dung mạo vốn kiều mỵ thêm phần quyến rũ, hút hồn kẻ đối diện.

 

Mải ngắm dáng vẻ lộng lẫy, quý phái như quý tộc phương Tây, lắm kẻ háo sắc rơi vào tròng, không ít cáo già ngà ngà say trong men rượu Thương Nhân, mê mẩn trước nhan sắc trời ban kết hợp biệt tài bày mê hồn trận, bị "hồ ly tinh" đưa đường dẫn lối đi theo ý bà ta. Hôm nay, Lưu Tinh xuất hiện với bộ dạng khác hẳn. Thiết Nam thở dài ngán ngẩm:

 

- Bà chủ lại định bày trò gì thế?

 

Lưu Tinh nhún vai tỏ ý chưa hiểu. Hắn ra hiệu lấy gương nhỏ ra soi. Ngắm nghía gương mặt không tô son cũng chả xoa dược liệu hồi lâu, Lưu Tinh thắc mắc:

 

- Mặt ta đâu có dính nhọ?

 

Thiết Nam tặc lưỡi:

 

- Bà không thấy mình quá khác biệt với ngày thường à?

 

Lưu Tinh ngơ ngác chả hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì:

 

- Khác biệt à? Ta chưa từng thấy mình ổn như lúc này!

 

Thiết Nam thở phù:

 

- Tôi lại chưa từng thấy bà bất ổn như bây giờ!

 

Lưu Tinh nheo mắt soi gương lần nữa:

 

- Ta mộc mạc như thôn nữ đồng quê thế này mà mi bảo bất ổn là sao?

 

Thiết Nam thẳng thắn nhận xét:

 

- Bất thường là bà mộc mạc nhưng lại quyến rũ hơn cả lúc lộng lẫy nhất!

 

Lưu Tinh chớp chớp mi liên hồi rồi mở to mắt hết cỡ, nhòm hắn chằm chằm tỏ ý sao đột nhiên lại khen bà già này thế:

 

- Vì ta mới mười bốn xuân xanh. Ai mà không thích con gái tuổi trăng rằm chớ? - Lưu Tinh chuyển giọng ngây thơ - Ta chỉ sống đúng với lứa tuổi của mình thôi!

 

Thiết Nam nửa đùa nửa thật:

 

- À thì ra bà chủ tới đại hội võ thuật để kiếm chồng! Con gái lớn ai cũng phải lấy chồng. Đại hội lần này là cơ hội tìm lang quân như ý. Bà lại luôn lả lơi, à ơi. Bà tính đến đại hội vẫn cư xử như vậy sao? Rốt cuộc bà định làm gì? Đừng nói bà muốn kiếm chồng thật nhé, bà đang tranh đàn ông với các con gái đó!

 

Lưu Tinh nghe nhắc toàn chuyện tế nhị liền biết hắn gài mình. Bà chủ hơi cúi đầu cười mỉm, ghim câu định nói và lảng sang chuyện khác:

 

- Ô hóa ra ngươi cũng biết đùa đấy chứ!

 

Nam đốp chát ngay:

 

- Không đùa dai bằng bà chủ!

 

Lưu Tinh buông giọng chán nản:

 

- Đùa có dai đến đâu cũng không ăn thua với một khúc gỗ!

 

- Con người không phải cỏ cây, tôi đâu phải khúc gỗ mà không hiểu tâm ý bà chủ! - Hắn từ tốn cho Lưu Tinh câu trả lời - Đa tạ thịnh tình, nhưng tôi không thể đón nhận vì người trong mộng đang đợi tôi trở về! Con gái bà coi tôi là thằng dâm tặc, xâm hại bất cứ lúc nào, cô nào cô nấy ghét tôi ra mặt, hận không thể giết tôi ngay. Và người... liên quan đến tôi, tất cả phải nhận cái kết đắng, tôi không muốn bất kỳ ai phải chịu khổ vì mình. Từ nay bà đừng gán ghép tôi với cô gái nào nữa!

 

Nói vòng vo một hồi, Lưu Tinh luôn cẩn thận vẫn bị lái câu chuyện theo ý hắn. Lưu Tinh đâu dễ chịu thua, bà ta hỏi khó ngược lại hắn:

 

- Nguyệt?

 

Bà chủ chỉ hỏi độc một chữ Nguyệt, kẻ hoạt ngôn đột ngột câm lặng. Đời chẳng hiếm đàn ông chung tình. Hễ gặp hay nghe nhắc đến Nguyệt, Nam lảng tránh khiến Lưu Tinh cảm giác hắn sợ đối mặt với Nguyệt. Lạ là Nguyệt và hắn chưa từng quen biết hay gặp nhau. Có lẽ lạnh nhạt để tránh bị hiểu lầm bắt cá hai tay chỉ là cái cớ.

 

Vì sao một gã đàn ông không sợ trời, không sợ đất, không sợ cả mất mặt, sẵn sàng cúi đầu thỉnh cầu chuyện tế nhị… lại… sợ một đứa con gái xa lạ. Chưa kể nãy náo loạn đánh nhau, quân lính cũng không đến can thiệp.

 

Lưu Tinh điên đầu suy luận vẫn không thể hiểu nổi hai chuyện kỳ lạ này. Nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp. Bà chủ không nôn nóng truy vấn mà âm thầm chờ cơ hội vén bức màn sự thật.

 

Chú thích

 

[1]Trang phục thời Lý - Trần của phụ nữ quý tộc cũng như các trang phục khác đều chịu ảnh hưởng đời Đường - Tống. Phụ nữ quý tộc thời Đường Tống vẫn mặc chủ đạo là áo giao lĩnh + váy + thường. 

 

Cách kết hợp khác dân thường, quần áo thường bằng chất vải mỏng chờm nhiều lớp, chiếc thường mà phụ nữ quý tộc Đường - Tống mặc rất dài, mặc trùm lên váy, thay vì thắt đai lưng ở eo, họ thắt cao hơn ở gần ngực.

 

Ngoài ra họ có thể mặc ngoài một áo giao lĩnh vạt chéo mỏng tạo thướt tha yểu điệu vừa tôn dáng người phồn thực vốn là chuẩn vẻ đẹp Đường - Tống.

 

Đời Trần hạn chế dân dùng màu đỏ, sắc áo chủ yếu tối màu, thêm vào đó tranh chú thích là thời Lê, cái này thì đúng nhưng trang phục này có sự kế thừa từ thời Lý-Trần.

 

https://quocsuquan92.blogspot.com/2016/07/trang-phuc-dan-thuong-thoi-tran-y-phuc.html

 

https://www.facebook.com/Loanthehungca/photos/a.899720520184224.1073741831.661720967317515/933086213514321/?type=3&theater

 

[2, 3] Nghề luyện thuỷ tinh có từ thời Văn hoá Sa Huỳnh vào khoảng năm 1000 TCN đến cuối thế kỷ thứ 2.

 

Nền Văn hóa Sa Huỳnh là một trong ba cái nôi cổ xưa về văn minh trên lãnh thổ Việt Nam cùng với: Văn hóa Đông Sơn, Văn hóa Óc Eo, tạo thành tam giác văn hóa của Việt Nam:

 

Thời kỳ đồ sắt.

 

Các nhà khảo cổ tìm thấy ở những khu mộ táng của Văn hóa Sa Huỳnh có các bộ hạt chuỗi giá trị ở Lai Nghi. Trong khi rây bằng sàng phát hiện được hơn 8600 hạt cườm bằng thủy tinh màu xanh, vàng hoặc nâu. 

 

Thủy tinh nhân tạo là thành tựu rực rỡ Văn hóa Sa Huỳnh. Các cư dân dùng cát trắng để nấu thủy tinh làm bát lọ và đặc biệt những chuỗi hạt trang sức bằng thủy tinh mà sử sách Trung Quốc gọi "lưu ly" gốc từ chữ Phạn là verulia từ đầu Công Nguyên. Đây là một trong những nơi làm ra thủy tinh nhân tạo sớm trên thế giới.

 

Chúng đa dạng về kiểu dáng và phong phú về màu sắc như xanh lơ, xanh đen, xanh lá mạ, xám, tím, đỏ và nâu.

 

Sử Trung Hoa từng ghi chép về một chén thủy tinh xuất phát từ vùng đất này mà họ gọi là chén lưu ly với một sự trân trọng và khâm phục.

 

Nổi bật trong những vật trang sức của người Sa Huỳnh là khuyên tai ba mấu dành cho phụ nữ và khuyên tai hai đầu thú của nam giới.

 

Nếu khuyên tai ba mấu dịu dàng, tinh tế và khá duyên dáng thì khuyên tai hai đầu thú lại thể hiện chất dũng mãnh, kiêu hãnh, cường tráng của nam giới.

 

Những vật trang sức chế tác từ đá, mã não và thủy tinh có thể nói là những tinh hoa đặc sắc nhất mà nền văn minh này sáng tạo ra và được phổ biến khắp vùng Đông Nam Á.

 

Tiến sĩ Mỹ Dung - nhà khảo cổ cùng làm việc trong nhóm khảo cổ Việt - Đức nhận xét về những đồ trang sức độc đáo này: 

 

"Theo như biểu tượng của thế giới, con chim nước tượng trưng cho mặt trời. Chẳng hạn hiện vật hình con chim ở khu vực mộ chum hậu kỳ thời đại đồ đồng vùng sông Danube ở Châu Âu. Hạt chuỗi mã não duy nhất ở Đông Nam Á tìm thấy ở Thái Lan có hình sư tử.

 

Từ trước đến nay, các mộ táng khai quật được, chúng tôi chỉ phát hiện những hạt mã não hình chuỗi bình thường. Mã não mang hình dạng con vật thì chưa bao giờ tìm thấy.

 

Từ xưa đến nay người ta vẫn cho rằng nghề thuỷ tinh rất phát triển trong thời kỳ Văn hóa Sa Huỳnh. Nhưng phát triển ở mức độ cao như vậy thì thật đáng kinh ngạc."

 

Link nguồn văn hoá Sa Huỳnh

 

https://www.facebook.com/Loanthehungca/photos/a.661737387315873.1073741828.661720967317515/863402963815980/?type=3&theater