Chương 18
Truyền thuyết Hoa Tiên Nữ
Thuở hồng hoang, Mẫu Sơn hội tụ linh khí đất trời. Hồi đó có chàng du mục theo đám thợ săn tìm bắt chim Lạc. Sau màn mưa tên, hai chim Lạc trúng tên rơi xuống vực sâu. Đám thợ săn nản chí bỏ về.
Chàng du mục xuống tìm theo vết máu và phát hiện chim Lạc gắng sức tàn kéo con nó đang bị sa lầy. Chàng du mục cảm động loài vật có tình có nghĩa, kẻ săn mồi chạy đến cứu nạn nhân, tiếc rằng không còn kịp nữa. Hố bùn nuốt chửng chim Lạc con. Chàng chỉ cứu được mạng chim Lạc cha. Người và vật thành tri kỷ.
Thời gian cứ thế trôi qua đến khi Âm Dương giao hoà kết nối thiên đình với trần thế, tiên nữ trốn xuống nhân gian du ngoạn nơi hoang sơn dã thảo.
Một ngày đầu xuân, con gái Ngọc Hoàng là Hoa Dung và Hoa Điệp lén hạ phàm. Người chị lần đầu tới thế gian liền yêu chàng du mục miền sơn cước. Phàm nhân cùng tiên nữ nguyện thề trọn đời bên nhau. Ngọc Hoàng ngăn cấm bất thành đành chúc phúc cho con gái yêu.
Thức khuya mới biết đêm dài, về sống chung một nhà, Hoa Điệp đành hanh, ả ngứa mắt con vật suốt ngày quanh quẩn bên chồng. Tồi tệ lên đỉnh điểm, chim Lạc vào rừng săn mồi vô tình bắt gặp Hoa Điệp quấn lấy trai lạ.
Chim Lạc không hiểu đó là tội ngoại tình, nhưng thấy kẻ ôm ấp Hoa Điệp không phải chàng du mục, quần áo hai người xộc xệch hở trên hở dưới, nó điên cuồng lao vào muốn mổ chết cả đôi.
Con vật suýt bị Hoa Điệp giết chết, đành bay về nhà. Linh điểu nổi giận, đập cánh liên hồi, hú lên đau buồn nhìn tri kỷ. Chàng du mục khó hiểu hỏi:
"Mày làm sao thế?"
Chim Lạc có linh tính rất cao, không nói được nhưng hiểu tiếng người, linh điểu xoay lại muốn chàng du mục cưỡi lên lưng. Chàng toan làm theo, đột nhiên chim Lạc xông thẳng phía trước, lao nhanh hơn tên bắn đâm vào Hoa Điệp đang về nhà. Hoa Điệp lách người vươn tay đánh văng chim Lạc. Người chồng kinh hoàng cản trước mặt vợ:
"Dừng tay! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hoa Điệp muốn giết luôn con vật nhưng bị chồng ngăn cản, ả vỗ đùi lồng lộn chửi:
"Chàng còn hỏi? Chỉ vì thiếp hái măng gây tiếng động làm sổng mồi của nó, con vật khốn kiếp liều mạng với thiếp. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Mỗi chuyện nhỏ nhặt mà nó đòi giết thiếp!"
Ả mở to mắt nói bậy. Chim Lạc bị oan nhưng chẳng thể nói để biện minh lại đang trọng thương, nó phẫn uất hú lên tràng dài. Hoa Điệp giở thói gái đĩ vén váy xong còn già mồm đòi đuổi loài súc sinh khỏi nhà.
Chàng du mục cho rằng chim Lạc không vô cớ nổi điên với Hoa Điệp, người vợ tiên chẳng có lý do đả thương bạn mình. Chàng tuyệt đối tin tưởng vợ yêu và tri kỷ nên nghĩ họ hiểu lầm nhau, bèn lựa lời khuyên nhủ. Linh điểu hằm hằm Hoa Điệp. Dâm phụ giận dỗi lườm nguýt cả con vật lẫn chồng, ả vào nhà đóng sầm cửa.
Chim Lạc trông chừng mấy tháng liền, Hoa Điệp hầu như quanh quẩn ở nhà, không qua lại với người lạ, nó nghĩ có lẽ ả biết hối lỗi. Ả luôn ghét nó, lâu lâu xích mích với chồng, người làm chồng khó xử vẫn nhất quyết bênh vực tri kỷ.
Con vật không muốn vì mình mà gia đình ân nhân lục đục, đành âm thầm bay đi trong đêm. Thời gian dài, chàng thẫn thờ tìm khắp nơi không thấy tri kỷ.
Hoa Điệp vui sướng, không còn con vật chết giẫm canh gác, ả lại phóng đãng vụng trộm với tình nhân. Lòng dâm dục nuôi gan lớn hơn trời, ả ngang nhiên rước trai về nhà. Chồng tận mắt bắt gặp vợ thông dâm đàn ông trong tổ ấm anh vun đắp.
Người đàn bà lăng loàn chì chiết chồng bất tài. Ả rủa xả kẻ làm chồng chẳng thể mang cuộc sống viên mãn sung túc còn để vợ khổ cực khiến tàn phai nhan sắc. Gã nhân tình nghe ả oán trách chồng, hí hửng tuyên bố rước ả về làm vợ.
Hoa Điệp nhoẻn miệng cười xiên dao vào ngực gã. Hé miệng liếm vệt máu hoen ố gương mặt đẹp không tì vết, ả chuyển mục tiêu sang chồng sững sờ trông vợ tiên hoá ác quỷ. Người vợ phụ bạc buông lời tuyệt tình:
"Kết duyên với ngươi là sai lầm lớn nhất đời ta!"
Lời tuyệt tình đoạn dưới lưỡi dao đâm thẳng tới tim chồng. Không gian xuất hiện dải lụa đào quấn chặt hung khí. Hoa Điệp quắc mắt căm tức kẻ cứu mạng chồng mình.
Mặt đối mặt, ả nhận ra kẻ đó là Hoa Dung. Sững khựng một lát, ả sực nhớ ngày mai thiên đình mở hội, có lẽ Ngọc Hoàng sai Hoa Dung xuống trần mời vợ chồng ả tham dự.
Hình phạt sắp giáng xuống đầu, ả bắt đầu sợ hãi. Hoa Điệp không thể về với tội thất tiết và sát hại tình nhân, ả sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Khiếp sợ viễn cảnh trầm luân kiếp súc sinh, ả quyết giết hết để đường hoàng làm tiên nữ với tấm thân "trong sạch".
Hoa Điệp mải nghĩ cách thu dọn tàn cuộc, từ trên cao vang vọng tiếng hú phẫn nộ, linh điểu lao vùn vụt tấn công ả, thân hình hóa thành vệt sáng rực tựa tia sét giáng thẳng trái tim tội lỗi.
Ả lúng túng tình huống này, mấy tháng nay chim Lạc mất dạng, ả ngỡ con vật là súc sinh không hiểu chuyện, ai ngờ nó chẳng hề vô tri như ả coi thường. Thời gian qua, thi thoảng nó lẳng lặng về thăm ân nhân. Có lần nó thấy đôi mèo mả gả đồng quấn nhau trong rừng sâu.
Mỗi lần nó bay về nhà muốn đưa chàng du mục bắt gian, ân nhân ngủ say bởi trúng thuốc mê của ả, nó lay hay hắt nước đều không tỉnh. Không thể tố cáo, không đấu lại người đàn bà dâm loạn, con vật uất hận lủi thủi bỏ đi.
Linh điểu quan tâm người bạn thật thà chất phác, nỗ lực rèn luyện bản thân, ngày đêm điên cuồng giao đấu thủy quái cùng thú dữ, trải vô số sinh tử, linh điểu luyện thành bản lĩnh tự tin giết kẻ giả tạo.
Trở về giúp ân nhân đập tan cuộc sống dối trá, con thú không ngờ người vợ phản bội muốn giết chồng, nó cuồng nộ quyết sống mái với người đàn bà nhẫn tâm.
Sức mạnh kinh thiên động địa cùng tốc độ kinh hồn khiến Hoa Điệp kinh tâm động phách. Tiên nữ tài ba nhất thiên đình luống cuống tránh đòn vẫn bị cào xước cánh tay. Hoa Điệp nghiến răng dùng tiên khí trị thương, vệt rách ngừng chảy máu và liền da.
Đồng thời đối phó hai địch thủ, Hoa Điệp dốc hết thực lực mới có thể vừa chống đỡ Hoa Dung, vừa hạ gục linh điểu. Chiến thắng tạm thời cướp mất một nửa tiên khí. Hoa Dung chớp thời cơ liên tiếp dồn ép ả. Hoa Điệp thất thế giở trò khiêu khích Hoa Dung:
"Em gái, sao em có mặt đúng lúc để cứu chồng chị thế? Phải chăng lâu nay em có tình ý với chồng chị!"
Đôi bên đương giao chiến, Hoa Dung quả nhiên bị phân tâm để Hoa Điệp chiếm thượng phong.
Bắt quả tang ngoại tình rồi chứng kiến vợ giết gian phu, kẻ làm chồng vẫn tin chỉ cần tha thứ, thời gian chữa lành mọi vết thương. Người vợ đập nát niềm tin bằng hành động tàn độc với em gái. Hoa Dung sắp vong mạng, người chồng bất tài ấy đỡ nhát dao oan nghiệt.
Lệ nóng trào khóe mắt, linh điểu hú lên thanh âm bi phẫn bất lực nhìn ân nhân hấp hối. Hoa Dung thất sắc cuống cuồng truyền tiên khí, đáng tiếc trái tim chàng đã tan vỡ.
Hoa Điệp muốn giết chồng, phu quân hấp hối nơi vòng tay em gái, ả nổi máu ghen ngược, rít lên như quỷ dữ:
"Vì sao lại cứu nó? NÓI MAU?"
Người chồng trả lời bằng mong muốn biến cố này theo mình xuống mồ. Lần đầu gặp nhau, Hoa Dung cảm mến đức tính trung thực hiền lành của chàng.
Chàng cùng Hoa Điệp nảy sinh tình cảm, nàng là người duy nhất trong đám thần tiên dám khuyên Ngọc Hoàng cho đôi uyên ương nên duyên vợ chồng.
Từ trước đó tới sau này, chàng luôn cẩn trọng cử chỉ lời nói với em vợ. Nay chàng xả thân bảo vệ Hoa Dung để cứu rỗi linh hồn tội lỗi cho chị gái nàng. Tấm lòng ấy đánh thức trái tim rung động vì chàng mà nàng ngộ nhận là tình cảm gia đình.
Chàng gắng sức tàn nhưng chẳng kịp đợi nàng đáp ứng nguyện vọng. Dẫu bị phản bội, chàng dành trọn khoảnh khắc cuối cùng cho người vợ mình thương yêu. Tận sâu ánh mắt bi thương lưu nỗi luyến tiếc nhân duyên dang dở.
Cảm xúc đau đớn mỉa mai Hoa Điệp. Hoa Dung khóc nức nở gọi tên chồng chị như thể nàng mới là vợ hiền. Ả ghen tức, điên cuồng giằng lấy thi thể chồng.
Sinh thời tình nghĩa phu thê bị chà đạp, tử biệt chàng vẫn chịu nhục, Hoa Dung phẫn nộ cào rách vết bớt hoa tiên nữ trên vai. Nàng là em song sinh, vết bớt ở vai chị em là nơi tương thông và gắn kết huyết mạch cho tiên nữ song sinh.
Vết bớt ấy bị một trong hai người hủy hoại nhằm ân đoạn nghĩa tuyệt, người này đau đớn về thể xác hay tinh thần, người kia cảm nhận thống khổ như nhau.
Hoa Điệp siết chặt dòng máu loang bờ vai, ả đâu thể ngờ đứa em gái nhút nhát dám tổn thương chính mình hòng đoạn tuyệt nghĩa tình. Hoa Điệp tức giận thổ huyết:
"Vì một gã đàn ông mà vứt bỏ tình chị em, có đáng không?"
Lăng loàn thất tiết, tàn nhẫn với máu mủ, kẻ bất nghĩa còn trách người vô tình. Bản tính ích kỷ đến vô sỉ của chị gái bức Hoa Dung uất ức gào thét lời cay độc:
"Anh hy sinh tất cả cho người không bằng cầm thú, có đáng không?"
Thân thể Hoa Điệp từ từ tan biến, hóa thành bướm đêm dưới tiếng hét oán hận. Đó là cái giá phải trả cho kẻ bị người thân ruồng bỏ.
Thần tiên sợ hãi luật trời quả báo này, Hoa Điệp đắm chìm hoan thú tội nghiệt để rồi vĩnh viễn sống kiếp lạc loài. Kẻ vong mạng vì tội lỗi đó lại là người chồng hết lòng yêu thương ả.
Phẫn uất nhất thời lất át lý trí ép Hoa Dung cắt đứt Hoa Điệp. Bình tâm, Hoa Dung nhận thức người chết không thể phục sinh, tình cảm chị em ngàn năm bị chôn vùi vào bể khổ. Kết cục bi thảm này là nỗi ám ảnh chàng lúc lâm chung. Quá muộn để cứu vãn sai lầm nối tiếp sai lầm.
Đờ đẫn ngóng theo bóng hình Hoa Điệp lạc lõng dưới mưa sa mịt mù, nàng gào khóc cầu xin Thượng Đế siêu thoát linh hồn người chị.
Đất trời vô cảm với thảm cảnh nàng bồng thi thể chàng, lê bước trong sương đêm buốt giá. Hối hận day dứt khôn nguôi, nàng khuỵ ngã than khóc xin Thượng Đế lần nữa.
Tiếng khóc thống thiết vang động thiên đình, lệ nhoà hoá thành hào quang hình hoa tuyết chữa lành vết thương nơi trái tim.
Hào quang lấp lánh cùng ánh ban mai nơi chân trời bừng sáng trong mắt Hoa Dung, nàng thổn thức ôm chầm lấy chàng. Nàng hữu ý nhưng chàng lại bàng hoàng nhìn vết bớt rỉ máu trên vai nàng.
"Hai người là chị em! Em tuyệt tình như vậy, có đáng không?"
Người trọng nghĩa chẳng đợi "kẻ vô tình" trả lời, chàng rời khỏi vòng tay người - yêu - mình, thất thểu đến xem tình trạng linh điểu.
Ân nhân hồi sinh là niềm vui bất ngờ, con vật mặc kệ vết thương rỉ máu, gắng gượng nhấc thân nhưng chẳng thể nhúc nhích. Hoa Dung truyền tiên khí chữa lành cho nó. Linh điểu chống đôi cánh đứng lên cúi đầu đa tạ.
Chàng cảm ơn Hoa Dung, con người trọng tình trọng nghĩa không quay đầu nhìn nàng, anh lẳng lặng rời xa nơi tang thương ấy. Linh điểu càng không muốn lưu lại xứ sở đau buồn này, tung cánh bay theo con đường ân nhân đang đi.
Hoa Dung yêu thương người đàn ông không thuộc về nàng. Đạo đức nhân gian cùng luật trời nghiêm khắc sẽ vùi dập mối tình trái ngang vào muôn trùng sóng gió. Mọi thứ giáo điều với nàng đều vô nghĩa.
Mặc thế gian chê cười, mặc thiên đình giáng phạt, nàng để lý trí nghe theo trái tim nguyện cùng chàng tới chân trời góc bể.
Vết thương lòng là bóng hình Hoa Điệp khắc sâu vào Hoa Dung khiến chàng không thể đối mặt quá khứ.
Chàng lầm lũi cất bước, nàng lặng lẽ theo sau. Hai người chẳng cần biết đích cuối con đường dài vô tận dẫn mình đến đâu, họ cứ đi, đi mãi về nơi vô định.
Bóng hình lứa đôi vô duyên không phận ấy biến mất khỏi thế gian như chưa hề tồn tại. Chuyện tình thấm đẫm nước mắt thành truyền thuyết ngàn đời nay.
Chẳng ai rõ họ đi đâu. Sau này có kẻ kể rằng, Thượng Đế ban dấu ấn hoa tiên nữ cho mỗi người con gái Mẫu Sơn. Một khi thất tiết, dấu ấn trời ban trên vai sẽ biến mất, người con gái đó hoá thành cánh bướm lạc loài không kẻ tiếc thương.
Truyền thuyết Hoa Tiên Nữ lưu truyền từ đời này qua kiếp khác, biết bao thế hệ ở Mẫu Sơn khắc ghi nhằm răn mình sống trọn đạo làm người.