Chương 22
Vệ binh trong mơ
Một cái bóng mờ ảo xẹt qua xẹt lại không gian ngùn ngụt khói lửa. Thân hình hóa thành ánh chớp xé toang màn đêm, rực sáng hơn dải ngân hà phản chiếu hàng vạn ngọn đuốc trải dài ngàn dặm… như… rồng lửa nhe nanh múa vuốt vồ con mồi đang liều mạng xông vào chiến trường khốc liệt. Tướng sĩ phấn khích reo hò xung sát. Chủ soái oai nghiêm ngự trên chiến xa ầm ầm cày nát chiến địa, phất cờ lệnh toàn quân:
"Thủy triều dâng!"
Binh sĩ điên cuồng gầm thét vang trời, đàn sói đói hung hãn cất tiếng hú săn mồi. Đám khát máu ào ạt tràn lên như đại hồng thủy trào dâng cuốn phăng vạn vật.
Quân đoàn bách chiến bách thắng nào ngờ có ngày phải dốc hết sức mạnh… để… xóa một vệt đỏ vàng mờ nhòe ánh mắt. Đáng hận thay, tung toàn lực vẫn không rửa sạch cái bóng lem luốc bôi tro trát trấu vào chiến tích hoàn hảo.
Nỗi nhục đó bị dìm xuống dòng máu nóng phun trào từ vô số cổ họng bị bóp nát, từ lồng ngực bị đấm thủng lỗ chỗ, từ những xương cổ bị bẻ gãy gập, từ tiếng nát vụn lấn át tiếng la hét hoảng sợ âm vang cùng tiếng quân tướng hô hào, khích lệ và đe dọa đoàn quân hổ báo chùn bước, run sợ trước con quái vật lao thẳng vào chiến địa, tung hoành ngang dọc như chỗ không người.
Từng cú đá hất văng đối thủ lên không trung, mỗi cú đấm thôi sơn quật chết bảy gã lính cao to gấp ba, gấp bốn cái bóng thấp lùn.
"Chủ tướng của chúng mày đâu? Gọi thằng nhát gan đó ra đây đập nhau với tao!"
Tiếng hét hổ gầm xé toạc chín tầng trời, xộc vào tiềm thức kẻ vẽ lại chiến trận trong mơ. Họa sĩ nhí giật mình, tay cầm bút xô lệch đôi chút, vết mực loang ra vấy lên cảnh khói bụi mù mịt không trung, dính vô thân thể binh lính.
Mày tú mắt thanh trùng xuống, tự trách lãng phí công sức rèn luyện ý chí một tháng nay. Tưởng chừng tâm lý đủ vững trước áp lực vô hình từ chiến trường ảo ảnh bủa vây, quấy nhiễu hằng đêm, kết quả vẫn giật thót choàng tỉnh. Hễ rơi vào tình trạng này, họa sĩ nhí không thể an giấc, còn liên lụy, phiền hà người quan tâm mình.
Họa sĩ nhí bị kinh động, bạn đồng hành nhẹ nhàng trấn an, dịu dàng lấy khăn thấm mồ hôi toát đẫm gương mặt trẻ thơ.
Họa sĩ nhí quay sang cô gái mặc áo viên lĩnh bốn vạt màu đen, diện thường[1] màu trắng, cao ráo, mảnh mai, mày liễu thanh mảnh lả lướt ánh mắt lấp lánh biển hồ, tô điểm nhan sắc giản dị, mộc mạc tựa hoa sen thanh khiết.
Tóc mây đen nhánh buông dài quá vai, trang sức hoa mai lấp lánh đính viền lụa đào quấn quanh đầu, hai dải phất phơ buông xuống thái dương... như... đang che giấu màu hồng phấn điểm xuyết má đào.
Họa sĩ nhí nhớ lần trước khẽ cười, cầm bàn tay ngọc, ý để mình tự lau, đối phương cúi đầu. Nàng lặng thinh, họa sĩ nhí cảm giác không khí trầm xuống do nàng sợ mất niềm vui giản dị: lau rồi thấm mồ hôi mãi không thấy vô vị.
Họa sĩ nhí chống chọi ác mộng, nàng bị cuốn vào áp lực lúc nào không hay. Họa sĩ nhí muốn nàng tĩnh dưỡng. Nàng bất chấp mệt mỏi rã rời, viện cớ không yên tâm giao người mình quan tâm cho kẻ khác, nài nỉ xin theo từ kinh thành đến Mẫu Sơn để ở bên sẻ chia phiền não, lo từng bữa ăn giấc ngủ.
Họa sĩ nhí không muốn nàng tối ngày ủ rũ đành đồng ý. Từ đó, người nhận quan tâm để nàng tự do làm chuyện mình thích. Đóa hoa dung dị, mộc mạc đương héo úa liền tươi sáng, rạng ngời cùng nụ cười hân hoan.
Nàng thấm mồ hôi lấm tấm gương mặt trái xoan, nét tinh quái nghịch ngợm, thích chọc phá người chăm sóc và trêu đùa mọi người thường ngày, nay hoàn toàn biến mất, thay thế là dáng vẻ trầm lặng nghiêm túc, ánh mắt sáng hơn sao trời ngưng thần vào vệt sáng trên bức tranh. Lạ lùng là khi nhìn thẳng giống tia chớp vàng, quan sát góc độ khác lại giống… hình bóng con người.
Họa sĩ nhí tập trung mài mực mới. Cô gái thứ hai dáng hình yểu điệu, mày ngài mắt phượng, sở hữu dung nhan yêu kiều toát lên thần thái quý phái. Tóc đen huyền búi phượng kế, gài trâm hình phượng, tai đeo khuyên ngọc, cổ tay thon trắng ngần đeo xuyến vàng khắc họa cánh sen.
Nàng diện thường thướt tha theo từng bước chân uyển chuyển, khoác áo giao lĩnh trắng tinh khôi, eo liễu đính dải hương anh tỏa hương dịu êm. Nàng đến bên bàn dài, cẩn thận căn chỉnh gọn gàng cuộn tranh. Chú tâm quan sát toàn cục, cân nhắc từng chi tiết từ nhỏ đến lớn, mỗi nét phác họa giản đơn và kỳ công cái bóng lặng lẽ tìm nơi tĩnh mịch, hướng về phương trời xa xăm vô xác định. Đối lập hình ảnh cô độc là chiến thần vô song, hổ báo mãnh liệt xông pha sa trường.
Đánh giá tỉ mỉ, nàng cầm bút quệt mực chấm bên này một chút, điểm bên kia thật khẽ, xoay đầu bút lướt nhẹ, thao tác nhịp nhàng uyển chuyển, thanh thoát tựa tiên nữ khiêu vũ trên thiên đường.
Trăm lần như một, dù bị vấy bẩn, lem nhem hay hư hại đến mức độ nào, chỉ cần chỉnh sửa vài đường, bức tranh lại hoàn hảo, sống động như thật khiến người xem cảm tưởng… đoàn thiết kỵ hung hãn trong tranh phi nước đại ra đồ sát ngoài đời thực.
Hễ mơ về chiến trường ảo mộng, họa sĩ nhí lại vẽ thêm một cảnh vào bức tranh chưa rõ điểm kết thúc. Đứa trẻ say mê chiêm ngưỡng thành quả, nỗ lực vượt qua áp lực để hoàn thành từng phân đoạn. Mỗi lần miêu tả phải tập trung cao độ, tiêu hao trí lực, toàn thân bải hoải. Họa sĩ hơi lảo đảo, nhăn nhíu bóp nhẹ trán, cô gái thứ nhất vội kéo ghế. Đứa trẻ ngồi xuống, khẽ cười:
- Cảm ơn chị, An Lạc!
Cô gái tên An Lạc vội cúi người hành lễ trước họa sĩ nhí:
- Xin đừng gọi thần là chị, thần không dám nhận đâu, thưa thái tử!
Vị thái tử tí hon bật cười dáng điệu hoảng hồn, sau đó lại chăm chú xem tranh. Nàng khuyên nhủ:
- Lần nào vẽ rồi ngắm tranh, thái tử trầm tư thẫn thờ, không trò chuyện với ai, cơm chẳng buồn ăn, nước không muốn uống…
Nàng không nói hết câu mà hướng về cô gái thứ hai vẫn miệt mài sửa tranh. Mày ngài thanh mảnh khẽ rung rinh, mắt phượng lóng lánh làn thu thủy ánh lên ý cười, đôi môi chúm chím nụ tầm xuân hé nụ cười hàm tiếu:
- Kinh thành từ trên xuống dưới, bách quan văn võ đều biết tính cách cương quyết của thái tử, theo đuổi điều gì, từ chuyện nhỏ đến đại sự, ngài sẽ hoàn thành bằng mọi giá. Tôi thân phận cao quý thật đấy, nhưng chỉ là một cô gái mà thôi…
Nàng bỏ lửng câu nói. Thái tử và người nhạy bén ngầm hiểu ý, rường cột nước nhà còn không lay động được ý chí thái tử, huống chi kẻ ở chốn hậu cung. Bất luận là nàng hay cô gái khác chỉ có thể âm thầm trợ giúp, lựa lời động viên, khích lệ, không nên vượt giới hạn cho phép.
An Lạc lúng túng, nhưng không cúi đầu để che ánh mắt bối rối, e ngại người khác biết chuyện mình cần giấu. Hôm nay nàng... và... có lẽ cả quận chúa đều muốn thái sư cùng hoàng đế biết các nàng và bất kể cô gái nào không thể so, không nên so càng chẳng dám so sánh với văn thần võ tướng.
Hai cô gái bèn kẻ tung người hứng, dẫn dắt câu chuyện nhằm tạo cơ hội bày tỏ các nàng sẽ an phận thủ thường, trở thành "hậu phương" vững chắc, xây tổ ấm để "tiền tuyến" vững tâm dựng nước nhà hùng mạnh.
Tướng cận vệ đứng bên cạnh gãi mũi liếc hoàng đế cười mỉm. Tất cả chưa biết tương lai thế nào, bởi chọn ai chăm lo tổ ấm hoàng gia... do... kẻ dưới một người, trên vạn người quyết định, nhưng minh quân vẫn mãn ý chuyện hai nàng chứng minh mình đồng thuận, đồng lòng và cầu mong điều tốt nhất cho quốc gia cùng hoàng đế tương lai.
Thái sư hướng về An Lạc và Trần Thiều. Ông già gật gù vỗ tay có ý tán thưởng Trần Thiều, nàng khấp khởi mừng thầm vẫn từ tốn đáp lễ bằng nụ cười hiền dịu.
An Lạc tươi cười. Nụ cười hân hoan vui thay cho tri kỷ... và... chôn giấu tâm sự. Cô gái biết thân biết phận mình là rào cản ngăn cách, cả đời chẳng thể vượt qua, không ai dám phá vỡ rào cản đó.
Thân như ruột thịt, tình như chị em nhưng người lẻ bóng sẽ ghen tị kẻ hạnh phúc, trở mặt thành thù. An Lạc không theo lẽ thường tình ấy, nàng còn tình nguyện chúc phúc cho những người nàng quan tâm. Tâm sự đó hiện hữu trong cái nhìn thấu hồng trần.
Thái sư trầm ngâm, hoàng đế và viên tướng lặng thinh. Không động viên cũng chẳng tỏ ra cảm thông. Kẻ không cần ai an ủi lại thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn, bởi đồng cảm hay động viên đối với số phận không thể thay đổi sẽ thành sáo rỗng, lố bịch. Người khao khát chân thành căm ghét thương hại giả tạo khiến kẻ khổ mệnh thêm tổn thương.
Liệu thế gian có bao nhiêu người "được" hoàng đế và thái sư thấu hiểu tâm tư? Đối với một người bị vận mệnh trêu đùa như nàng, đó là an ủi ý nghĩa nhất.
Thái tử chưa rõ vì sao mọi người đột nhiên trầm tư, đứa trẻ hiểu chuyện tránh đụng chạm vấn đề khó nói. Nhưng bức bối bầu không khí nặng nề, vị vua tương lai bèn phá vỡ im lặng:
- Nói thế nào nhỉ? Hễ xem, em… à nhầm… - Thái tử e dè liếc nhìn thái sư ngồi trong góc phòng, đứa trẻ lúng túng đưa tay lên miệng hắng giọng - Ta sẽ bị hút vào tranh, như bị "kẻ đó" thúc giục gia nhập chiến địa để chiến đấu cùng hắn vậy. Nếu không xem, những cảnh tượng hỗn loạn càng quấy phá đầu óc…
Thái sư cất giọng trầm đục khàn khàn:
- Ổ, vì sao thái tử lại khẳng định "cái bóng" là nam giới?
Giọng điệu phấn khích trước thông tin mới, nhưng lọt vào tai kẻ nghe lại thành rõ ràng ông biết rồi còn hỏi. Thái tử liếc qua thái sư chễm chệ ngự trên ghế đen tuyền.
Ông già vóc dáng thấp đậm, khoác áo viên lĩnh, diện quần hỏa cán, đi giày da, tay phe phẩy quạt lông chim bạch trĩ trắng muốt. Gương mặt đen sạm hằn khắc từng dấu vết nhẫn tâm, vô tình, tàn độc của kẻ phải đương đầu ngoại xâm nội địch, dẹp loạn gia tộc.
Mọi giả trá, lọc lừa và nghiệt ngã trong năm tháng tung hoành thiên hạ, hô mưa gọi gió và hét ra lửa đó… ẩn khuất trong hốc mắt trũng sâu vực thẳm tăm tối. Ai dám đối mặt trực diện, kẻ đó lạnh gáy cảm giác ánh mắt sắc lẹm như dao kề cổ, cắt đứt yết hầu mình bất kỳ lúc nào.
Thái tử rùng mình, lướt qua thật nhanh sang hoàng đế. Nhà vua thân hình tầm thước nhưng cường tráng không kém quân tướng. Khoác áo giao lĩnh dài hai vạt, hông thắt dây thao, mặc quần lụa, đeo giầy gấm, đầu tóc búi gọn bọc trong dải lụa trắng. Thái tử chăm chú trông ông thong thả ngự trên ghế đàn hương, chống cằm xem sách.
Người cha nghiêm cẩn, trân trọng lật từng trang rồi nghiền ngẫm, suy tư, thái tử khẽ cười đoan chắc nội dung tương tự những cuốn khác: từng câu chữ giản dị, nhiều đoạn có phần thô dã, thậm chí uyên thâm khó hiểu, thái tử phải nhờ giảng giải mới hiểu hàm ý sâu sắc.
Dáng điệu ung dung đọc sách giống thầy đồ dạy học tương phản lúc tập trung căng thẳng rèn trí lực, khắt khe ôn văn, dũng mãnh luyện võ hay trang trọng cử hành đại lễ. Khác xa một trời một vực hễ nổi trận lôi đình, người điềm tĩnh, ôn hòa hóa hung thần, khí thế bạt vía kinh hồn trấn áp tinh thần đối phương, nghiền nát ý định phản kháng bất tuân, đập tan mưu đồ xâm phạm từ trong trứng nước.
Thời gian tâm tưởng nhập thiền định theo dòng kinh sách, hoàng đế tạm gác quốc gia đại sự để tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã ngắn ngủi. Tinh thần chỉ thật sự thư thái… khi… giáo huấn hay vui đùa cùng con cháu.
Không căng thẳng, không khắt khe, không trang trọng, dẫu con cái mắc lỗi nhỏ hay phạm lỗi lớn, người cha phạt nặng hay nhẹ vẫn ôn tồn dạy bảo anh em hòa thuận, đoàn kết một lòng, yêu thương bảo vệ, hy sinh vì nhau, kẻ làm cha vững tâm tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Tình nghĩa anh em nặng tựa Thái Sơn, không thế lực hay lời gièm pha, ly gián nào có thể chia cắt, người cha an lòng giữ vững tình thân nghiêng ngả dưới cơn bão quyền lực, bền chí chèo lái con thuyền quốc gia vượt qua bão tố thù trong giặc ngoài. Tình thân là sức mạnh vô tận giúp an bang, định quốc, thống lĩnh muôn dân thiên hạ.
Hiện tại cha mới có thể tận hưởng từng giờ, từng khắc yên bình bên tách trà Shan Tuyết nóng ấm, khẽ nhíu mày, chép miệng than vị trà đắng ngắt như chuyện tình bi thương thuở hồng hoang.
- Thái sư bận trăm công ngàn việc. - Hoàng đế hắng giọng nhắc nhở - Không có thời gian chờ câu trả lời đâu, thái tử!
Ông già thái sư cười thầm liếc đối phương vẫn điềm nhiên đọc sách. Kể từ lần từ Yên Tử trở về kinh thành, người mà ông ta coi là cha mẹ của dân chuyên tâm kê cứu kinh sách, chiêm nghiệm giáo lý Phật pháp. Buồn hay vui, sắc mặt vẫn bình thản như mặt hồ phẳng lặng, chỉ người trong cuộc mới cảm nhận được nơi sâu nhất trong tâm hồn kẻ giác ngộ chân như có dao động hay không?
Chậc, thằng cháu này của ta lại đa sầu đa cảm, thương xót kẻ đồng cảnh ngộ rồi.
Đầu nghĩ một đằng, mắt lại hướng chú ý về một nẻo. Ông già nhâm nhi vị khiến con người nhăn mặt nhíu mày, nhưng đối với kẻ khống chế vận mệnh, sắp đặt cuộc đời người khác, vị đắng chát lại ngọt lịm khoang miệng, mát dịu thanh quản. Ông ta trông thái tử quay về phía An Lạc:
- Vì nam giới chẳng ai sở hữu giọng oanh vàng thánh thót như An Lạc!
An Lạc cười mỉm, mắt liếc nhẹ qua Trần Thiều là cô gái đang sửa tranh. Nàng đoan chắc tiếp theo thái tử sẽ nhắc đến chị họ của ngài:
- Và êm ái thỏ thẻ như hát ru giống quận chúa!
Quận chúa vẫn chuyên chú sửa tranh, nhưng đôi môi khẽ điểm nụ cười chúm chím. Thái sư thích thú phát hiện chuyện khiến mình phải lưu tâm. Niềm vui đó vụt lóe rồi lập tức ẩn vào đáy mắt tăm tối trầm đục. Ông già quái đản nhếch mép nâng trà nhấp thêm một ngụm nữa, khoan khoái hưởng vị ngọt còn đậm đà... sâu lắng... hơn trước.
Thái tử nhấn mạnh chi tiết đáng chú ý nhất:
- Hắn mạnh kinh hồn, không thể đo lường sức mạnh bá đạo khó tin. Lịch sử không hiếm nữ tướng tài ba, dũng mãnh chẳng kém nam nhân, nhưng phụ nữ khó một đòn đấm chết bảy gã lính cao to vạm vỡ, một cước của hắn đạp dập nát nội tạng, đá bay hàng chục kẻ địch lên không trung.
Bức tranh thể hiện hết chuyện thái tử nói, nên thay vì sửng sốt kinh ngạc, bán tín bán nghi giống lần đầu xem thái tử vẽ đại chiến trong mơ, mọi người cùng quay sang tướng cận vệ kế bên hoàng đế.
Ông ta cao lớn, hùng vĩ như vị thần chống đỡ vòm trời, toàn thân cơ bắp căng phồng chiến giáp màu đen xám khắc hình mãnh hổ oai vệ. Đôi chân đeo giầy bọc da hổ, săn chắc vững chãi tương đương cột trụ triều đình. Cánh tay lực lưỡng nổi cuộn gân xanh từng nghiền nát vụn mãnh tướng đối địch trên chiến trường khốc liệt. Râu quai nón phủ màu bóng tối trên gương mặt ác thần hung bạo.
Ông ta nhếch lông mày sắc cạnh tựa đại đao tuốt khỏi vỏ, nhíu xuống đôi mắt sáng gấp bội bóng đao lấp loáng ánh lửa chiến trận, như thể chính mình đang đơn thương độc mã trên chiến trường ảo mộng.
- Chà chà, nghe thái tử tả, lửa máu chiến lập tức sôi sục, thiêu đốt chiến ý. - Viên tướng hào hứng xem Trần Thiều cẩn thận chỉnh nét bút, sửa vết mực loang thành vai áo màu đen theo miêu tả của thái tử - Ước gì con mãnh hổ đó xông ra ngoài đời thực, thần sẽ vuốt râu hùm để coi nó sẽ cắn hay vồ thần.
Tất cả bật cười lời bông đùa, nhưng giọng nói vô cùng nghiêm túc, viên tướng muốn kiểm tra, đánh giá năng lực đối phương. Nhưng...
- Đáng tiếc là hắn chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi.
Thái sư buông lời cảm thán, giọng điệu tiếc nuối tương tự lần vuột mất nhân tài năm xưa. Ông già nghe thái tử thắc mắc:
- Nếu hắn không có thật, vì sao ta lại mơ thấy hắn? Và vì sao chỉ có ta mơ thấy hắn? Vì sao hắn không xuất hiện trong giấc mơ của người khác mà quấy nhiễu ta hằng đêm? Ta là thái tử kế vị ngai vàng, nhưng hiện tại chỉ là trẻ con, vì sao không phải thái sư, không phải phụ hoàng, không phải văn thần võ tướng mà lại là ta? Ta có cảm giác mình là người được hắn "chọn" vậy! - Thái tử day nhẹ thái dương dấy lên cơn đau nhói - Nhưng tại sao các rường cột nước nhà đủ sức gánh vác sơn hà xã tắc, hắn không "chọn" mà lại "chọn" ta? Ta thật sự không hiểu! Hắn là thật hay chỉ là ảo ảnh?
Thái tử chưa bao giờ rơi vào tình trạng hoang mang thế này, đôi lúc còn lo sợ mình mắc chứng bệnh lạ nào đó, mặc dù thái y chẩn đoán thái tử hoàn toàn bình thường khỏe mạnh. Bất lực thay, họ cùng đám chiêm tinh, giải mộng, thậm chí cả Âm Dương sư đều không thể tìm ra nguyên nhân.
Quân chủ tương lai vốn ít nói, chưa từng tâm sự giống hôm nay, nhưng mỗi câu đều không hề luyên thuyên vô nghĩa. Bởi lẽ xuất hiện một lần chỉ là giấc mơ thông thường. Xuất hiện hai lần là trùng hợp. Xuất hiện ba lần không còn ngẫu nhiên nữa. Huống hồ cái bóng đó ám ảnh "nạn nhân" hằng đêm. Và mọi lời đi thẳng vào trọng tâm vấn đề:
Rốt cuộc bóng hình đó là thật hay ảo? Nếu con quái vật đó thật sự tồn tại, vậy hắn là ai? Hắn đang ở đâu? Bao giờ hắn mới bước ra từ trong giấc mơ của hoàng đế tương lai?
Và...
Hắn là bạn... hay... kẻ địch?
Kẻ vô hình báo mộng từ nửa năm nay, hoàng đế và thái sư bèn đưa thái tử đến Mẫu Sơn. Ban đầu Lê Văn Hưu nhận lệnh làm quan giám sát, thu thập thông tin võ sĩ, Đặng Ma La và các họa sĩ cung đình vẽ hình từng người để tiện quản lý, đồng thời cho thái tử xem.
E ngại số lượng tham dự quá đông, bọn họ sẽ bỏ sót ai đó, thái tử kiên quyết đích thân đến tận nơi xác nhận. Hoàng đế và thái sư nghe giải thích có lý bèn lệnh cải trang thái tử thành thư đồng cho Ma La.
Các võ sĩ thuộc mọi giai cấp, muôn hình vạn trạng: người khô quắt như que củi. Kẻ mặt mũi đầy đặn phương phi. Người tái xám hệt xác chết đội mồ sống dậy. Kẻ thần sắc rạng ngời tựa thiên thần giáng thế. Kẻ lôi thôi nhếch nhác. Người y phục chỉnh tề. Người xấu ma chê quỷ hờn. Kẻ anh tuấn thư sinh. Người thấp lùn bị kẻ cao lớn lực lưỡng chê cười. Người lẳng lơ phong tình, ăn mặc hở hang, đầu mày cuối mắt lúng la lúng liếng bị kẻ đoan chính khinh thường, xa lánh loại gái phong trần.
Thái tử âm thầm quan sát, nhìn qua một lần nhớ mãi không quên, vị vua tương lai phác họa hình dáng, phong thái, trang phục sinh động như thật. Thái tử giơ bức tranh vẽ một thanh niên mặc trang phục màu tuyết, tóc xõa tung bay theo gió. Thân hình khôi vĩ, lưng đeo trường kiếm, mày sắc như kiếm, mắt lạnh như băng. Tuấn tú bất phàm nhưng vô cảm khiến người hòa đồng, thân thiện nhất tránh xa. Thông qua thủ pháp tài ba của thái tử, mọi người chưa gặp trực tiếp vẫn mơ hồ cảm giác khí lạnh từ kẻ cô độc đó.
- Đây là võ sĩ cuối cùng đến ghi danh hôm nay. Hắn không phải cái bóng trong mơ.
Tất cả đều thấy kẻ vô hình kia quá thấp so với gã võ sĩ này, người khát nhân tài vẫn hy vọng vào điều kỳ diệu:
- Thực sự thái tử chỉ mơ thấy cái bóng thấp lùn đó thôi sao?
Thái sư hỏi bằng giọng bình thường nhất, tránh gây áp lực cho đứa trẻ:
- Ngoài hắn ra, không còn ai khác?
Thái tử gật đầu. Thái sư và hoàng đế liếc nhau. Nhà vua day trán đau nhức, chuyển sang đọc sách ý nghĩa những giấc mộng, ông nghiền ngẫm hàng trăm cuốn tương tự, chưa tìm thấy lời giải giấc mộng lạ.
Thái sư chép miệng, không tin mớ sách huyền thuật, bí ẩn bị mình coi là hoang đường. Ông già tôn trọng sở thích mỗi người, huống hồ sở thích đó có thể giúp tìm ra lời giải cho câu hỏi mông lung, hoặc gợi ý thôi cũng được.
Thái sư lặng thinh chờ đợi hoàng đế đọc xong sách, câu trả lời vẫn là lắc đầu thất vọng, nản lòng kẻ kiên nhẫn nhất. Thái sư luôn chấp niệm quan điểm bất biến: mọi sự trên đời đều có nguyên nhân, thậm chí đôi khi liên quan kết nối chặt chẽ với nhau.
Kẻ cố chấp tin rằng phải có nguyên nhân, kẻ vô hình kia mới báo mộng cho thái tử. Một vài lần là trùng hợp, năm lần bảy lượt "quái vật" kinh động hoàng đế tương lai, chắc chắn tàng ẩn lý do hoặc một ý nghĩa sâu sa nào đó.
- Thái tử hãy hình dung từng chi tiết lần nữa xem, giấc mơ đó còn xuất hiện sự lạ nào không?
Hoàng đế khẽ thở dài thái sư đặt tay lên vai thái tử. Hành động nhẹ nhàng hiếm thấy, ai nấy không còn sửng sốt ngạc nhiên giống lần đầu thấy thái sư hành xử hiền từ, đôn hậu như người ông trò chuyện với cháu trai. Mỗi khi cần ấm áp, ông già hắc ám sẽ đẩy lùi bóng tối bao trùm không khí nặng nề.
Thái tử từ từ nhắm mắt mường tượng, càng cố sức phục dựng hình ảnh trong đầu, thái dương càng nhói đau, mồ hôi ướt đẫm vai áo, đứa trẻ kiệt sức về mặt tinh thần, loạng choạng sắp ngã. Thái sư hoảng hốt vòng tay đỡ lưng, dìu thái tử ngồi xuống nghỉ ngơi, nói lời tạ lỗi:
- Ta muốn thái tử nhớ lại xem có bỏ lỡ chi tiết quan trọng thôi, thái tử không cần gượng ép bản thân thái quá.
Trung Hiếu đứng trong góc trái căn phòng, nãy giờ im lặng nhưng nghe ông ta nói vuốt đuôi, hắn tặc lưỡi nói:
- Vì mọi lời thái sư nói là một mệnh lệnh.
Ông già lườm lừ kẻ duy nhất dám mỉa mai mình, bức xúc là mỗi lời hắn nói đều hợp tình hợp lý, đưa kẻ nắm quyền sinh sát vào thế không thể phạt tội. Trung Hiếu ngó bóng mờ trong tranh, mệt mỏi thở hắt ra:
- Thần thấy các ngài đang phí công, mất thời gian vô ích. Tại sao phải trăn trở, mong chờ một kẻ không hề tồn tại sẽ xuất đầu lộ diện? Thay vì mất ăn mất ngủ, hao tâm tổn trí truy cầu người chỉ có trong mơ, chúng ta nên dưỡng sức đào luyện ba quân tướng sĩ, bày mưu tính kế để hiền tài ẩn dật tái xuất thiên hạ, tự nguyện tận trung báo quốc!
Thái sư cười khẩy:
- Tìm kẻ thực sự không vướng bụi trần còn khó hơn lên trời. Chúng ta chẳng biết họ lánh đời ở chốn thâm sơn cùng cốc nào, chiêu hiền đãi sĩ là chuyện viển vông. Những kẻ đạo mạo giả tạo, rắn giả lươn luôn tự coi mình là thanh cao không tranh với đời, coi quan trường triều đình là chốn long xà hỗn tạp, nhơ nhuốc danh tiếng trong sạch, thực chất rặt một lũ điên vì danh, cuồng vì lợi, động tâm vì sắc. Ta còn lạ gì đám ẩn dật nhưng khao khát thèm muốn kẻ ăn trên ngồi trốc thiên hạ trống giong cờ mở, vác kiệu loan, lăn xe phượng đến đón rước chúng về chốn hoa lệ!
Trung Hiếu gật gù hiểu ý thái sư: cao nhân thực sự muốn quy ẩn, đừng mơ tìm thấy họ. Kẻ hám danh, hám lợi, tham sắc, khát quyền lực, sói đội lốt cừu mà rước về chỉ tổ nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, chẳng biết chúng trở mặt cắn chủ lúc nào.
Ông ta thà tìm cái bóng trong mơ, theo đuổi giấc mộng hão huyền, ít nhất cũng rèn được tính kiên nhẫn chớ không mù quáng đặt cược quyền lợi gia tộc, vận mệnh quốc gia vào trò may rủi. Gã cười mỉm tiết lộ:
- Tôi biết có một người không vướng bụi trần...
Trung Hiếu chưa kịp dứt lời, những kẻ sẵn sàng mở cờ giong trống, vác xe loan, lăn xe phượng đến tận nơi nghênh đón cao nhân lập tức quay ngoắt ánh mắt háo hức cực độ, hắn cảm tưởng cả nhà hoàng đế phát cuồng vì hiền tài. Trung Hiếu thở phù:
- Hắn là kẻ không điên vì danh, không cuồng vì lợi, chẳng động tâm vì sắc. Đất nước là mạng sống. Hắn sẽ hy sinh mọi thứ, bất chấp thủ đoạn để trăm họ bình an, nước nhà hùng mạnh. Các ngài có tin không?
Cha con hoàng đế, thái sư và viên tướng sửng sốt, quay sang hỏi nhau tin nổi không? Bốn người không chớp mắt nhìn kẻ nói chuyện còn hoang tưởng hơn cả giấc mơ kỳ lạ kia. Ngay cả hai cô gái cũng mở to mắt nhòm gã chằm chằm. Người nào người nấy khó tin điều chỉ có trong tưởng tượng. Nhưng chính vì hoang đường lại kích thích tò mò, tất cả đồng thanh hỏi:
- Hắn là ai?
Trung Hiếu chép miệng, tặc lưỡi:
- Một con quái vật ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng!
***
Tiếng nói cười huyên náo gọi thái tử trở về thực tại. Vị vua tương lai phóng tầm mắt ra xa, len giữa đám đông, Lâm Thiết Nam lặng lẽ tiến về khu vực đại hội. Thái tử nâng bức tranh nhỏ vẽ bóng hình mờ ảo trong mơ lên ngang tầm mắt.
- Kẻ bao đồng không thể lo hết cái lo của thiên hạ, hắn cần một vệ binh như ngươi để phò vua cứu nước, san sẻ gánh nặng sơn hà xã tắc nặng tựa hai vai! Bao giờ ngươi mới chịu xuất hiện đây, vệ binh?
Thái tử đang nghĩ mông lung, khóe môi hé ý cười thích thú tên bao đồng đương đùa giỡn cùng một thằng nhóc. Nó thoăn thoắt trèo lên vai, nhong nhong biến hắn thành ngựa suốt chặng đường tiến vào khu vực dành cho võ sĩ. Đứa trẻ tụt xuống đất, tươi cười vẫy tay chào, tung tăng nhảy chân sáo theo ông lão tóc bạc về khách trọ.