Chereads / Loạn Thế Hùng Ca / Chapter 15 - Tam giác mạch

Chapter 15 - Tam giác mạch

Chương 15

 

Tam giác mạch

 

Đi sau nữ gia nhân mang đồ ăn, Thiết Nam vác bình rượu đặt giữa đại sảnh, cắm cần tre quanh miệng bình mời khách.

 

Hồi mở hàng đến nay, quán này toàn đàn bà con gái, bỗng dưng xuất hiện đàn ông lạ hoắc luôn tay luôn chân nấu nướng bưng bê, hết lượt khách này tới lượt khách khác dò xét hắn. Nam phải giơ thẻ bài ghi danh đi lấy mấy ngày trước ra cho họ xem:

 

- Tôi là em họ bà chủ, ở quê lên tham dự đại hội võ thuật.

 

Đám khách xuýt xoa khen bà chủ tốt số có họ hàng tài ba tháo vát. Lưu Tinh cười giả lả:

 

- Các cô gái của tôi cũng tham dự đại hội.

 

Toàn quán ồ lên nói nhất định ủng hộ. Một gã đầu hói chỉ vào mồm mình:

 

- Bà chủ yên tâm. Tôi thích bao đồng, tôi cái gì cũng bé, chỉ có cái mồm to nhất thôi.

 

Mọi người cười vang quán trọ. Gã thanh niên ngồi cạnh háo hức nói:

 

- Tôi muốn đại hội diễn ra ngay ngày mai.

 

Người an phận chỉ cần bình yên:

 

- Mong đại hội suôn sẻ, đừng rắc rối như ở chợ phiên.

 

Gã thanh niên phủi tay:

 

- Không phải lo, tên bao đồng sẽ giải quyết hết.

 

Người an phận chỉ vào kẻ to mồm, gã thanh niên xua tay cười:

 

- Tôi không nói hắn, tôi nói gã làm loạn chợ phiên mấy hôm trước ấy.

 

Đám khách này có nhiều người từng xem Nam dẹp loạn. Tầm chiều trông hắn lúi húi nấu ăn, ai nấy ngạc nhiên người hùng làm đầu bếp quán trọ, hắn còn bê đồ, rửa bát, lau chùi bàn ghế. Kẻ tôn sùng định tiết lộ thân phận hắn ngay.

 

Tưởng người hùng sẽ cảm tạ, nào ngờ Nam xin giấu kín, hắn e thành mục tiêu chung của tất cả võ sĩ. Vốn nể phục hắn, nay hắn khiêm tốn, kẻ kính ngưỡng càng kính nể, tranh nhau kể tên bao đồng giúp triều đình thu dọn lũ cờ bạc, khổ công múa hát để đoàn kết dân bản, từng chi tiết ca ngợi thái quá ở nhiều tình huống.

 

Thiên hạ tâng bốc, Nam không chút hứng thú, hắn buộc phải ở lại để ngầm ra dấu ngăn ai đó cao hứng quá đà muốn nói mình là ai. 

 

Hắn giật mình liếc thấy nhóc Thiên đột nhiên lù lù xuất hiện trong đám đông, thằng nhóc a lên thích thú, cả đám đồng loạt hướng về phía nó, hỏi gì thế nhóc?

 

Tất cả không chú ý Thiết Nam ngầm ra hiệu, chỉ là một cái nhíu mày cùng lắc đầu khẽ, thằng nhóc lanh lợi lờ mờ hiểu ý, nó cười hì hì:

 

- À, cháu thấy người hùng đó… - Nó cố ý ngừng một lát, nhăn răng cười trêu chọc - Vui ra phết…

 

Nó khoái chí bụm miệng cười Thiết Nam bị mình "dọa", "người hùng" vội khôi phục thái độ bình thản nhanh như chớp.

 

May cho hắn là không ai nhận ra chuyện bất thường, người nào người nấy bật cười vui vẻ thằng nhóc pha trò chọc người nọ, trêu đùa người kia để đánh lạc hướng. Thiết Nam day trán, nhăn mặt bó tay thằng nhóc tinh nghịch.

 

Kế bên học trò, người thầy mừng thầm thằng bé ngây thơ, ham chơi hiếu động, nhưng hễ cần khéo léo, nó luôn "khôn ngoan" trước mọi đứa trẻ đồng trang lứa.

 

Niềm vui nhân đôi khi gặp lại kẻ hữu duyên mà ông hy vọng tương lai thành người thân quen. Một già, một trẻ coi như không biết nhau, người già bình thản nghe chuyện kể.

 

Tên vác tù và hàng tổng bắt đầu mệt mỏi ngôn từ văn hoa khen ngợi người hùng không cần vinh danh. Từ một kẻ bao đồng, hắn vụt biến thành đại anh hùng trong mắt mọi người.

 

Các nữ khách nghe chăm chú nhất. Tuổi trẻ hay mơ mộng, thiếu nữ tuổi cập kê càng mộng mơ, ngoài mặt e lệ ngượng ngùng, thâm tâm người con gái nào cũng mong tìm được lang quân như ý.

 

Các thiếu nữ quán trọ Mộc Tinh từng thấy người ta kháo nhau sôi nổi chuyện này, hiếu kỳ nửa tin nửa ngờ. Hiện tại thiên hạ lại ca tụng tên bao đồng, niềm tin dâng cao hơn.

 

Mải mê nghe đời tung hô, nể phục bản lĩnh, cảm xúc dành cho tên bao đồng chỉ là ngưỡng mộ. Họ mới nghe chứ đâu chứng kiến, chưa tận mắt xác thực, chẳng ai hão huyền mơ về người hùng không biết mặt. 

 

Sơn nữ giống chị em mình, say sưa nghe chuyện anh hùng không màng danh lợi, chấp nhận hy sinh tính mạng để giữ nghiêm kỷ cương phép nước. Các nàng khẽ cười ý nhị với chiến tích mang đậm tính truyền kỳ.

 

Phân đoạn người hùng hiên ngang đối thoại thái sư, ánh mắt sơn nữ long lanh thích thú từng câu nói không sợ cường quyền, vô tư tươi cười muốn hỏi diễn biến cụ thể, nhưng ngại lòng ngưỡng mộ anh hùng xả thân vì nghĩa bị hiểu nhầm, miệng xinh xắn cắn chặt môi ngăn thất thố.

 

Lần này chẳng kiếm cớ bỏ đi, sắc mặt vui tươi chớ không đỏ lựng như lên cơn sốt, cô nào cô nấy bận nghĩ cách chọc tức Nam. Tiểu nhân luôn bị so sánh với anh hùng, khỏi nói cũng biết dâm tặc thảm hại mức nào. Đại dâm tặc kế bên các xử nữ xinh đẹp mỹ miều, tất nhiên xử nữ phải lôi ra tế thần:

 

- Người ta là đại anh hùng xả thân vì nghĩa lớn, không như ai kia, chăm chăm tìm cớ mạo phạm vô lễ!

 

Cô khác mỉa:

 

- Ai đời lại so sánh anh hùng với dâm tặc bao giờ!

 

Các cô nói nhỏ cốt cho một mình "ai đó" nghe. "Tên dâm tặc" cười khục khục trong miệng. Dưới ánh mắt khinh bỉ từ xử nữ, tiếng cười khả ố đánh đu điệu bộ ngứa mắt nặc mùi dâm đãng. Cô nàng đứng gần Nam nhất giẫm lên chân hắn, di mạnh vài cái, nghiến răng hỏi:

 

- Cười cái gì, bà cắt lưỡi bây giờ!

 

Tên dâm tặc tỉnh bơ chọc lại bằng giọng nhỏ y hệt:

 

- Các cô tâm sự với dâm tặc làm gì? Không lẽ…

 

Các nàng hầm hừ:

 

- Không lẽ cái gì?

 

- Nói mau!

 

Thiết Nam sờ mũi:

 

- Con gái nói thương là ghét, con gái nói ghét là yêu. Không lẽ các cô... thích tên dâm tặc này rồi sao?

 

Các nàng mím môi trợn mắt, tia thấy vài người nhìn mình, ai nấy nở nụ cười duyên dáng gật đầu với khách. Mấy cô đanh đá nhất thoi vài cú vào hai bên hông hắn. Tên dâm tặc trưng bộ mặt bị coi dâm ô chọc xử nữ tức đỏ mặt tía tai.

 

Ngang dọc ngũ hồ tứ hải nửa đời người, Lưu Tinh chưa gặp sự việc nào kỳ lạ như vậy, khó tin thế gian vị kỷ đến tàn khốc lại có tên bao đồng điên rồ. Truyền kỳ cuốn hút người nghe. Niềm phấn khích bị thứ giời ơi đất hỡi sau lưng phá đám, bà chủ ra hiệu cấm rì rà rì rầm.

 

Hễ bực mình là Lưu Tinh đưa tay lên miệng hắng giọng, không ai dám đùa nghịch tâm trạng nghiêm túc ấy, ngoan ngoãn yên lặng theo ý chủ nhân. Lưu Tinh gật đầu hài lòng và hóng chuyện nên không để ý Nguyệt - người mình luôn quan tâm.

 

Nguyệt có chung cảm xúc cùng sơn nữ, nàng ngưỡng mộ người hùng ấy. Hắn không chỉ sắm mỗi vai cứu khổn phò nguy, từ bao đồng biến thành anh hùng, từ người hùng hóa thành kép hát, giống con tắc kè hoa thay đổi màu sắc, hắn thay hình đổi dạng liên tục khiến người nghe cười rần.

 

Nguyệt che miệng khúc khích bất ngờ tình huống hắn múa hát với ca nương. Biểu cảm lọt mắt Lưu Tinh, bà chủ huých vai nói nhỏ:

 

- Sao thế, thích kẻ bao đồng hơn tên dâm tặc à? - Lưu Tinh nhún vai - Đúng thôi, dâm tặc sao bằng anh hùng được, nhỉ?

 

Nguyệt nghe nói đến anh hùng liền đỏ bừng mặt. Lưu Tinh nhắc dâm tặc, nàng mới lúng túng xoắn quện tà áo. Anh hùng đáng kính nể, nàng không ngoại lệ, đó là cảm tình duy nhất dành cho người hùng đứng ngay phía sau mà nàng chẳng hề biết.

 

Đối với dâm tặc lại khác hoàn toàn, hễ ai nhắc hắn, nàng khó tự chủ để ngăn lúng túng đã thành bản năng. Tình cờ gặp hắn, lần nào cũng vậy, nàng ngại ngùng tìm chỗ trốn nhằm giấu gương mặt nóng ran.

 

Nàng lạ lùng, Thiết Nam luống cuống hơn thiếu nữ e thẹn lúc lướt mắt qua nhau. Hắn chủ động lảng sang nơi khác trước khi người con gái hay e lệ tránh né. Tâm trạng Nguyệt lạc vào cảm xúc khó hiểu đến khi người kể nói:

 

- Câu chuyện về người hùng đến đây là hết!

 

Nguyệt và một số thiếu nữ xin phép về phòng. Lưu Tinh gật đầu đồng ý, nói với Nam:

 

- Nghỉ sớm, mai còn đến Mẫu Sơn!

 

Nam chúc khách ngủ ngon và tạm biệt. Hắn bật cười với nhóc Thiên đang hi hi tung tăng nhảy chân sáo về phòng, mỗi bước chạy ứng với một câu thơ:

 

Trời làm màn gối, đất làm chăn

 

Nhật nguyệt cùng ta một giấc yên

 

Đêm khuya chẳng dám dang chân duỗi

 

Người thầy biến sắc hắng giọng nhắc nhở, học trò giật thót sực nhớ ra triều đình cấm lưu hành bài thơ này, thằng nhóc nhanh trí chuyển tâm trạng hào hứng, say mê lịch sử, ngưỡng mộ vĩ nhân thành giọng nhí nhố:

 

Vì sợ xô màn muỗi đốt thân

 

Quán trọ vang ầm tiếng cười ngặt nghẽo, Nam bật cười thành tiếng. Nhóc Thiên vừa bắt chước điệu nhảy múa bồng vừa nhăn nhở trêu ngươi hắn đến khi hai thầy trò khuất dạng.

 

Tính cách vui nhộn lại được cái đùa dai đó nhất thời xua đuổi lo lắng, phiền não cho Thiết Nam. Hắn cảm thấy bản tính trời sinh bắt phải vác tù và của mình… thú vị. Thiết Nam lắc đầu tự cười ý niệm hứng thú bất chợt đó rồi rảo bước qua nơi rửa bát, hắn không thấy lọ thuốc.

 

Khách đến đông nườm nượp, chả ai rảnh rỗi vào đó làm gì. Hắn để ý mấy ngày qua sơn nữ hết lén gãi đùi. Miệng khẽ cười, thả lỏng toàn thân thoải mái vươn vai về phòng soạn đồ.

 

Nửa đêm canh ba, hắn khoác tay nải ra hậu viện kiểm tra thực phẩm rồi lên xe. Lưu Tinh xem kĩ đống hàng dùng cho đại hội và vẫy gọi Nguyệt. Nàng ngập ngừng.

 

Bà chủ cười liếc gã trai trẻ. Hắn thở phù lật đật bước xuống. Lưu Tinh gác tay chống cằm coi đuổi hình bắt bóng. Nam ngó nghiêng, lơ đãng trốn tránh người con gái đang xoắn quyện tà áo.

 

Mấy ngày nay đôi oan gia bất đắc dĩ gặp nhau là người chuyển phía Đông, kẻ vòng hướng Tây. Hai người lặp lại tình huống khó xử, Nguyệt cúi đầu bước đi, xui rủi giẫm phải đá khiến mất thăng bằng.

 

Bà chủ háo hức mong bóng hồng ngã trong vòng tay "hoàng tử". Gã "Bạch Mã" coi Nguyệt như vô hình, hắn không thèm đỡ cũng chẳng hỏi han, thản nhiên lên xe gần nhất. Các nàng xúm lại dìu Nguyệt, nhao nhao trách hắn chẳng đáng mặt nam nhi.

 

Lưu Tinh rờ mũi cười mếu trông Nam đánh xe chạy thẳng một mạch. Hắn phi nước đại tới dọc bờ nương vội hãm tốc độ, tránh đâm vào đám mục đồng dắt trâu về làng. Gia súc trở chứng lao xuống phá bến bãi nương dâu. Lũ trẻ hốt hoảng ùa ra ngăn trâu giẫm sang vườn khoai lang.

 

Cách đó không xa, nông dân lúi cúi cắt cỏ hò nhau kéo gia súc lên bờ. Bọn trẻ nhận lại trâu, khoanh tay xin lỗi. Các bà các cô lo trâu giở quẻ bèn sai người đưa chúng về. Họ tươi cười đến gần xe chở lương thực đỗ trên đường. Đoàn xe phía sau tới nơi. Lưu Tinh kéo rèm hỏi:

 

- Xong chưa?

 

Người phụ nữ lớn tuổi nhất nói:

 

- Dạ thưa, mọi thứ đang chờ bà chủ.

 

Lưu Tinh cười hài lòng thưởng mỗi người một nén bạc. Họ không dám nhận. Người lớn tuổi lau bàn tay dính bùn vào váy để lấy túi tiền trong áo:

 

- Dạ bẩm, bà chủ thưởng từ tuần trước, con chưa tiêu hết.

 

Lưu Tinh cười:

 

- Mấy ngày sương lạnh rơi nhiều, các cô vất vả chăm bón, ta thưởng thêm mới phải đạo!

 

Lưu Tinh doạ ném tiền xuống sông, ép họ phải nhận. Bà chủ lệnh đoàn xe tiến về giàn cầu tre nằm rải rác nơi đồng hoa tam giác mạch rộng mênh mông gần làng Quỳnh Sơn. Thời gian dài, loài hoa mọc thành chùm, thân mềm mại như cỏ này bị lãng quên tại Bắc Sơn.

 

Mọi chuyện thay đổi vào mấy năm trước. Tộc trưởng xứ Thái ở châu Tuyên Quang[1] biến ruộng bậc thang bỏ hoang thành hoa viên đẹp tựa thiên đường. Một đồn mười, mười đồn trăm về hai loại hoa tam giác mạch mang sắc tím - hồng thu hút dân tứ xứ.

 

Tộc trưởng không bỏ lỡ cơ hội làm giàu, tức tốc lập đội bán vé ở cổng, tăng giá năm sau đắt hơn năm trước, biển người vẫn chen nhau tìm về thưởng lãm.

 

Người ở huyện Bình Gia thuộc Lạng Châu tò mò lên xem thử. Anh ta bị những đóa hoa đẹp mong manh trong sương mai hút hồn. Mang theo ngưỡng vọng, anh quyết khôi phục loài hoa trứ danh tại Bình Gia.

 

Ít lâu sau, dân noi gương nô nức vun trồng đồng hoa tam giác mạch màu hồng phấn nằm sát chân núi. Triết cành tỉa lá để hoa dịu dàng sánh đôi cùng đồng lúa ngút ngàn.

 

Hương hoa quyến luyến hương lúa ngất ngây tâm hồn khách phương xa. Người ta nổi hứng khám phá cung đường nối liền Lạng Châu - Bình Gia - Bắc Sơn để lần nữa ngắm sắc hoa điểm xuyết dọc đường cái quan và mọc vươn lên đồi núi trập trùng. Từ đó hàng ngày hàng giờ số người đổ về đông hơn trẩy hội.

 

Danh tiếng truyền đến kinh thành. Nhận thấy món hời trời cho, Yên Vân đến khuyên dân Trấn Yên và Long Đống kết hợp dân làng Quỳnh Sơn ở Bắc Sơn đổ tiền vào mối làm ăn một vốn bốn lời.

 

Người người, nhà nhà điểm trang cao nguyên đá bằng những đồng hoa tam giác mạch trắng tinh khôi xen màu hồng nhạt. Hoa và đá chồng lên nhau, lá và hoa chen chúc nhau vươn nhánh lan cành từ cao nguyên màu bạc xuống thung lũng tại Trấn Yên.

 

Sương gió dập vùi từng đoá từng nụ đang nép vào cánh hoa. Chiêm ngưỡng từ xa tựa mưa sao băng trôi dạt trong gió sương mịt mù báo hiệu mùa hoa sắp kết thúc.

 

Hoa nở từ mùa thu vàng đến cuối đông, phụ thuộc thời gian gieo trồng nên tùy năm mà nơi này nhiều, nơi kia ít, chậm chân mất cơ hội ngắm hoa.

 

Sương gió quật rát da mặt vẫn chẳng ngăn nổi du khách. Mỗi người thưởng ngoạn theo ý mình. Riêng kẻ si hoa không nỡ chạm nhẹ cánh non yếu sắp lìa cành.

 

Không gian xa xa còn chìm trong bóng tối, Nam chăm chú ký hoạ bình minh ló dạng. Trăm hoa bừng sáng cùng nắng mai xua tan sương sa giá lạnh.

 

Cơn gió mấy khắc trước còn gào thét, nay lặng lẽ bay cùng những cánh hoa ngát hương. Phong cảnh biến đổi tăng hứng thú phóng bút. Chốc chốc hắn liếc phía xa - nơi các thiếu nữ si mê ngắm hoa.

 

Lưu Tinh huých tay nói có kẻ vẽ trộm. Sơn nữ hằm hằm nhìn hắn, xắn tay áo toan tính sổ, bà chủ huýt sáo đánh mắt sang chòi lán kề bên. Mấy nàng tẽn tò nhận ra hắn vẽ cụ ông chống gậy ngồi lặng lẽ bên cụ bà. Các cụ móm mém nhai trầu, thở dài tiếc nuối thời thanh xuân, ngắm nam thanh nữ tú dập dìu bên nhau.

 

Nguyệt ém miệng nén cười, sơn nữ nhíu đôi mày liễu hết nhìn Nguyệt lại ngó nhau, cúi đầu che mặt đỏ bừng. Lưu Tinh cười rung vai nom sơn nữ lúng túng chỉ muốn đào lỗ độn thổ. 

 

Lúc này, một người trung niên đến đồng hoa gặp Lưu Tinh. Nam nghe loáng thoáng mua bán hoa tam giác mạch. Một hồi ngả giá mặc cả, người đó đưa bạc cho Lưu Tinh, huýt gió cho gia nhân lái mấy chiếc xe đến gặt chưa đến một nửa cánh đồng hoa. 

 

Nửa canh giờ sau, đồng hoa lại xuất hiện kẻ phá nhã hứng vẽ tranh. Lần này là gã công tử mặt trắng dẫn đám vệ sĩ đến tìm Lưu Tinh.

 

Bà chủ lướt mắt ngó, gã công tử mặc y phục may bằng lụa Hàng Châu thượng hạng, đầu tóc chải chuốt, áo quần chỉnh tề, tay cầm quạt vẽ tranh họa thơ trên đó, dáng vẻ thư sinh nho nhã. Gã gập quạt chắp tay chào Lưu Tinh, từ tốn hỏi:

 

- Xin hỏi phu nhân có phải chủ nhân quán trọ Mộc Tinh không?

 

Nam nhân khiêm cung với nữ nhân sẽ sinh lòng hảo cảm, gã công tử kính kính cẩn cẩn thi lễ với Lưu Tinh. Đó là phép tắc thông thường, Lưu Tinh chúa ghét thói giả tạo ấy, đối phương càng nhã nhặn rào trước đón sau, bà ta càng khinh bỉ.

 

Lưu Tinh im lặng, gã công tử tự giới thiệu mình tên Bùi Giai - con trai Bùi Hổ - người trung niên vừa đến gặp Lưu Tinh. Bà chủ à hai tiếng nhưng ngó lơ.

 

Bùi Giai bỏ qua cách hành xử khiếm nhã, kẻ đạo mạo lễ giáo đương mải thả hồn theo bóng dáng thiên thần của xử nữ, đôi mắt phóng đãng lướt xuống lượn lên theo dáng hình uyển chuyển, lia vài nhịp dừng một lần, trườn rất nhanh, lúc dừng không muốn rời vùng cấm nóng bỏng trên thân thể phơi phới thanh xuân.

 

Gã sắc lang tham lam lần mò vào gò bồng đảo, thèm thuồng nhòm trộm vườn đào tiên căng mọng ẩn khuất trong tà áo viên lĩnh. Gã luồn mắt xuống tam giác cấm địa.

 

Tăm tia lén lút chớ không thể ngấu nghiến cho đã cơn khát dục khiến Bùi Giai dâm tính bốc hỏa. Tên dâm tặc bị vô số ánh mắt bùng cháy lửa giận thiêu đốt toàn thân, gã đẩy dục vọng lùi về phía sau thái độ cung kính, nói với Lưu Tinh:

 

- Vãn bối nghe gia phụ nói phải trả giá quá cao, một ngàn lượng bạc mua được chưa đến một nửa đồng hoa. Thực sự giá đó chưa hợp đạo lý. Gia phụ không nói gì, nhưng người đăm đăm trông xe hoa, vãn bối biết người khó hài lòng với cuộc mua bán này. Gia phụ nói phu nhân ghét bị làm phiền, người khuyên đừng tới quấy rầy phu nhân nữa. Phận làm con sao có thể để cha buồn, vãn bối đành lén giấu gia phụ, chẳng biết xấu hổ vác mặt dày đến đây xin phu nhân giảm giá bán hoa tam giác mạch cho gia phụ!

 

Kẻ thư sinh đạo mạo phải đối thoại kiểu lễ giáo nho nhe. Lưu Tinh gặp hàng đống loại ngoài miệng phun châu nhả ngọc lời thánh nhân, chen lấn trong "tâm hồn" nồng nặc sắc dục chứa đống rác rưởi tham - sân - si lẫn lộn dưới mớ sách thánh hiền.

 

Mọi kẻ thích nói đạo lý nhưng lối sống bốc mùi hơn háng đàn bà, tất thảy đều "đàm đạo" bằng ngôn từ nghe hay hơn chuông giống Bùi Giai.

 

Đối với con dân nước Việt còn nhớ nguồn cội, cách xưng hô học thức đó là thứ xa lạ. Và với người đàn bà mạnh mẽ như Lưu Tinh càng không ưa nổi thói đạo đức giả, bà ta chẳng thèm nhìn đối phương:

 

- Ta nói với Bùi Hổ, bà con vất vả ăn gió nằm sương cùng hoa, chăm bón ngày đêm mới có đồng hoa đẹp thế này. Nhiều người nhiễm phong hàn cả tháng trời mới khỏi bệnh. Một ngàn lượng bạc không phải giá trả hoa, số tiền cha ngươi mua rồi tiếc đứt ruột, ngươi cho không đáng đó thực chất báo đáp công sức người chăm hoa. Có họ mới có hoa, con người mới có cái để ngắm, có hoa mới có bánh tam giác mạch cùng canh hầm xương thịt dê mà Bùi Hổ muốn làm hòng moi tiền thiên hạ trong đại hội.

 

Bà chủ cười khẩy:

 

- Bùi Hổ không hiểu đạo lý đơn giản đó hoặc cố tình không hiểu cũng chưa biết chừng. Dù sao ông ta cư xử rất đàn ông, vui vẻ ra về chứ chưa từng lên cơn động đực như thằng con quý tử!

 

Lưu Tinh xưa nay diện trang phục gợi tình "thoát tục", tính cách phóng khoáng, thích à ơi buông lời ong bướm. Bà ta cấm tuyệt thiếu nữ ăn mặc lả lơi giống mình. Con gái phơi phới xuân thì ở độ tuổi cặp kê, khó bề ứng phó miệng lưỡi thiên hạ luôn thuyết giảng đạo lý.

 

Các nàng chưa đủ bản lĩnh coi vạn vật tựa vô hình, Lưu Tinh phải dằn lòng để con gái yêu sống cuộc đời mặc định vạn người như một do đám núp bóng thánh nhân áp đặt.

 

Không muốn con gái vĩnh viễn biến thành cái bóng vật vờ, cả đời sống theo ý những kẻ thành nắm xương tàn từ trăm, ngàn năm trước, mấy ngày qua Lưu Tinh chọc ghẹo, nói toàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, gán ghép với Thiết Nam.

 

Trêu đùa đong đưa nhằm tạo dạn dĩ tự tin cho thiếu nữ ngây thơ trong trắng, nhưng quyết không để mặc kẻ háo sắc xúc phạm thân thể bằng ánh mắt bẩn thỉu ngập ngụa nhục dục.

 

Lưu Tinh chẳng hề nể nang dâm tặc đội lốt thánh nhân quân tử. Bùi Giai bị sỉ nhục, vệ sĩ vung kiếm quát:

 

- Mụ già đáng chết!

 

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

 

Kẻ có tật bị chửi trúng tim đen cố nhiên giật mình, Bùi Giai giở bộ mặt đạo đức ngăn vệ sĩ. Các nàng tức giận định tuốt kiếm, Lưu Tinh ra hiệu dừng tay.

 

Bà chủ cười khinh vệ sĩ nhiễm bệnh thích đấu khẩu như đám luôn thích ra vẻ chính nhân quân tử. À không, chúng còn chẳng xứng so sánh với đám quân tử quạt:

 

- Chủ nào chó nấy!

 

Bùi Giai bị đánh đồng với súc vật liền hiện nguyên hình, gã bóc sạch lớp vỏ quân tử đạo mạo để lộ bộ mặt thú tính:

 

- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Phá nát đồng hoa này cho ta!

 

Chú thích

 

[1]Sau khi quốc gia Đại Việt độc lập, một thời gian dài vùng đất Hà Giang là vùng tự trị, thuộc phạm vi thế lực của các tộc tướng xứ Thái, phụ thuộc lỏng lẻo vào Đại Việt. Đến thời Lý, mang tên châu Bình Nguyên, thuộc phủ Phú Lương. Đầu thời Trần, khu vực Hà Giang – Tuyên Quang được gọi là châu Tuyên Quang, thuộc lộ Quốc Oai. 

 

https://vi.wikipedia.org/wiki/Lịch_sử_hành_chính_Hà_Giang