Chereads / Loạn Thế Hùng Ca / Chapter 13 - Hiểu nhầm

Chapter 13 - Hiểu nhầm

Chương 13

 

Hiểu nhầm

 

Hôm sau, sơn nữ không ưa nổi cái bản mặt bị coi dâm tặc, hễ gặp nhau là cô nào cũng khó chịu, vùng vằng bỏ đi. Cá biệt có cô còn lầm bầm rủa xả, giơ tay dọa:

 

- Nhìn cái gì, bà móc lòi mắt bây giờ!

 

Đến giờ ăn uống, chả có sơn nữ nào chịu ngồi cùng hắn. Hôm nay bỗng dưng khách đông nghịt, quán trọ đành mang hầu hết thức ăn cho khách.

 

Lương thực còn lại thiếu thốn, Nam và ba mươi cô gái đành vác thuổng cầm đuốc ra phía đồi núi sau quán soi ếch hương.

 

Đêm khuya tối đen không thấy bàn tay nhưng nhờ ánh đuốc, họ nhanh phát hiện rất nhiều ếch hình dáng to con bệ vệ, rắn chắc hơn ếch thường. Chúng kéo nhau ra khỏi hang đi kiếm ăn rồi nhảy lên những mỏm đá, mô đất phẳng kêu ộp ộp.

 

Mọi lần các nàng vẫn nghe ếch kêu, hôm nay chúng kêu nhiều hơn thường lệ. Xa xa vọng tiếng kêu đáp trả, âm thanh động vật vang khắp núi rừng Mẫu Sơn.

 

Chuyển tới Mẫu Sơn chưa lâu, các thiếu nữ không hiểu sao tự nhiên chúng dở chứng. Sơn nữ bực mình gắt:

 

- Đám súc sinh này kêu lắm thế?

 

- Bà cho vào nồi hết bây giờ!

 

Thiết Nam từng sống ở Mẫu Sơn vài năm, từ con người, phong tục tập quán đến động vật, hắn đều hiểu thấu. Tháng sáu sắp hết là lúc cuối mùa ếch hương động đực, soi đèn sẽ thấy mắt ếch chuyển đỏ và dễ bắt gặp chúng giao phối.

 

Đám đông vây quanh, ếch này chẳng sợ người, vô tư kêu ộp ộp duy trì giống nòi. Lâu ngày, dân địa phương coi những tiếng "ân ái" là một phần không thể thiếu. 

 

Các thiếu nữ ngượng chín mặt, cô gái dễ xấu hổ như Nguyệt bối rối quay khuôn mặt đỏ bừng qua nơi khác. Tránh vỏ dưa đụng vỏ dừa, nàng chuyển hướng đúng lúc Nam xoay người bắt ếch, bốn mắt giao nhau liền lướt qua cực nhanh coi như chưa thấy.

 

Nguyệt kiếm cớ về quán, tránh để mọi người thấy tà áo bị vò quăn trong tay nàng. Nam đánh trống lảng bằng tiếng cười chọc tức các nàng. Cô nào cô nấy nổi cơn tam bành. Nam thủng thẳng bắt những con ếch kêu khản cổ một mình, cười trêu ngươi:

 

- Vạn vật hữu tình, vì hữu tình mới trải qua sinh lão bệnh tử. Sinh sản là quy luật tất yếu đầu tiên, có gì phải xấu hổ? Sau này các cô lấy chồng cũng phải sinh con thôi!

 

Nam cố tình "thô bỉ" đến vô sỉ để mọi cô gái đều ghét hắn. Vạn sự như ý, không chỉ sơn nữ mà tất cả gào mồm chửi hắn dâm dê đê tiện, chết đi cho khuất mắt.

 

Nam tủm tỉm cười tìm những con ếch nâu đen hoặc đen bóng, có gai giống vương miện bị đeo lệch ở cổ dưới.

 

Hắn giơ tay chạm nhẹ lớp gai, ếch không nhảy mà tự khoanh hai chân trước, hắn túm lấy bỏ vào túi vải. Nam bắt gần đầy túi, các nàng cứ cầm thuổng chọc chọc vô hốc đá, hắn lại cố ý nói vu vơ tỏ vẻ hiểu biết:

 

- Chà, cặp đùi to quá, to hơn hẳn ếch đồng, đùi gà ri chỉ ngang tài ngang sức. Chứng minh hùng hồn lời người Dao đỏ nói loài ếch hương rừng tồn tại, phát triển và sinh sôi ở Mẫu Sơn từ hơn trăm năm nay. Thảo nào du khách gọi ếch đại gia, đám bán ếch nói phao lên ếch vương để nâng giá cao gấp bảy đến mười hai lần so với ếch đồng miền xuôi. Chậc, dám coi vua chỉ như con ếch, thật hỗn xược, gọi theo tiếng dân tộc Dao đỏ vẫn thường gọi "Tồng Keng", tức ếch lớn là hợp lý nhất. Đỡ lo bị chém đầu.

 

Hắn luyên thuyên với giọng kéo dài ra, các nàng ngứa tai nghe mãi cũng không nhịn được cười. Mọi người vui vẻ tản ra bắt ếch, Nam chờ tất cả bắt được kha khá mới kéo tụt cảm xúc:

 

- À không, ta thấy nên gọi là ếch cô nương mới xứng với vẻ đẹp mỹ miều!

 

Các nàng bị hắn nói kháy liền ném đá tới tấp. Nam chưa dứt lời đã ù té chạy, mưa đá như va vào tiếng cười của hắn:

 

- Các cô chậm chân, tôi ăn hết bữa tối, đói ráng chịu!

 

Các nàng dậm chân huỳnh huỵch chạy về quán, liên tục réo tên hắn mà tế sống. Mọi người bắt nhiều ếch vẫn thiếu thực phẩm. Hai mươi chín thiếu nữ phải ngồi cùng kẻ họ ghét cay ghét đắng nhằm dồn hết món vào một bàn nhưng không đủ cho ba mươi hai miệng ăn tính cả bà chủ.

 

Trên bàn gồm những đĩa ếch hương chiên giòn, thịt lợn hun khói bên cạnh rau sống dưa góp, tất thảy bày quanh nồi lẩu gà sáu ngón nghi ngút khói.

 

Nghe có vẻ thịnh soạn, thực chất có vài miếng thịt hun cháy sém, gà trong nồi còn nguyên con chỉ là gà nhỏ. Thức ăn hạn chế, người ăn lại đông, các cô gái cứ nhường rồi gắp cho nhau. Riêng với Nam, họ tranh giành không thương tiếc.

 

Nam chẳng màng món khác, hắn chỉ muốn nhắm rượu duy nhất món mình tìm bắt, bởi ếch hương rừng là "vua" ẩm thực Mẫu Sơn. Đối với kẻ sành ăn, nếu bàn tiệc bày ếch hương, không thèm để mắt đến mọi thứ.

 

Xui cho Nam, ý muốn khiến người ta ghét mình giờ mới báo hại, mấy cô nàng luôn tranh gắp trước, hắn ngửa mặt than nhìn trần nhà không chớp mắt.

 

Lưu Tinh ém miệng cười trông đám con gái đồng loạt ngước lên, hắn nhanh tay cầm đĩa gạt thức ăn vô bát. Các nàng tức nổ mắt, bĩu môi chê:

 

- Đồ tham ăn tục uống!

 

- Ăn như lợn!

 

Thiết Nam tỉnh bơ và cơm lùa thịt, vừa nhai rau ráu vừa khịa:

 

- Ai vừa tranh ăn cả với lợn thế?

 

Các nàng cứng họng không chửi lại được. Mặt sưng hơn cái thớt, những cái miệng nhỏ xinh phớt hồng mím vào hếch lên lẩm bẩm rủa, từng ánh mắt long lanh bỗng hừng hực bắn lửa giận vào tên dâm tặc, nóng đến độ Thiết Nam cảm tưởng thức ăn trong mồm đang bốc cháy. Nhiều cô đùng đùng bật dậy chỏng lỏn bỏ đi.

 

Thiết Nam ngó lơ mọi sự thù địch, thản nhiên đánh chén thịt ếch thơm lại không tanh như ếch đồng. Nhàn nhã cầm đùi ếch chiên giòn vàng rộm chấm bát chanh muối trộn măng ớt.

 

Thịt ếch thơm lừng dậy mùi măng xen lẫn muối mặn, mọi hương vị tan vào hương chanh dịu mát nơi đầu lưỡi. Ăn một lần là nhớ một đời. Tương truyền, chanh hái từ thứ cây to trái nhỏ mọc bên những con sông ngọn suối ở Mẫu Sơn.

 

Dân gian kể, chanh không mọc tự nhiên và chẳng ai vun trồng, nó hóa thành bởi nước mắt cay đắng của Người Cha giết vợ vì hiểu lầm.

 

Kẻ mang tâm sự trùng trùng thấy dư vị đắng cay lưu luyến vị giác không muốn rời xa. Lai rai cùng rượu Mẫu Sơn nấu bằng nước nguồn thấm đẫm nước mắt Người Cha đau khổ.

 

Tàn tiệc lấy nước suối hình thành từ máu Người Mẹ oan khuất để pha trà, cảm nhận vị đắng chát se lòng dưới hương thanh khiết tựa lòng chung thủy.

 

Mẫu Sơn thắm đượm tình nghĩa, ngay cả ẩm thực cũng đong đầy tâm sự đưa nơi hoang sơ này đi khắp thiên hạ. Ai từng thưởng thức sản vật Mẫu Sơn luôn bị hối thúc về đây lần nữa.

 

Thiết Nam gật gù rồi tiếc hùi hụi vì thiếu thực phẩm và gia vị. Điều kiện không cho phép nấu đại tiệc ếch hương với đủ món của Dao đỏ như lẩu, xào sả ớt, hầm thuốc Bắc. Tất cả chào thua ếch hương nấu măng chua.

 

Hắn nhớ mùi ếch hương thơm lừng ẩn sâu vào vị măng chua hăng. Ăn mãi không thấy ếch thơm, cứ như biến mất khỏi vị giác.

 

Người tìm bắt đích thân nấu dễ cảm giác hương thơm lẩn vào mùi măng giống ếch nấp trong hốc đá. Nhai thật kĩ, ngậm thật lâu trong miệng, hương thịt ếch mới quyện vị măng chua hăng lan khắp vòm miệng. 

 

Nam thèm đến suýt chảy nước miếng, hắn ngăn khiếm nhã bằng ngụm rượu Mẫu Sơn cay nồng. Tên gia nhân bất đắc dĩ xếp lại bàn ghế, dọn dẹp bát đũa. Hành xử rất chi thái độ khiến các cô gái càng ngứa mắt.

 

Hôm sau, hắn đang rửa bát chợt bỏ dở giữa chừng song gãi xoành xoạch mẩn đỏ hai cánh tay. Gái đắc ý ra mặt, nhơn nhơn cười vào "nỗi đau" của hắn:

 

- Sướng chưa, ngứa đến chết đi!

 

- Bà chủ ơi, tên dâm tặc kiếm cớ bỏ việc này!

 

Lưu Tinh nào bỏ qua cơ hội trêu chọc:

 

- Sao thế? Đừng nói là lọt vào vô vàn đôi mắt trìu mến nên mẩn đỏ hết cả da nhé?

 

Gái nghe câu nửa đùa nửa thật thì la hét sập trời, ngúng nguẩy bỏ đi. Nam nhăn nhó:

 

- Tôi bị đỉa hút máu lúc lội xuống ao mò cua bắt ốc. - Hắn lấy lọ thuốc to trong túi áo bôi hai cánh tay - Đỉa ở Mẫu Sơn cắn rất ngứa và để lại sẹo cả đời. Không có thuốc này, tôi ế vợ mãn kiếp!

 

Gái nghe nhắc chuyện đỉa cắn liền đứng khựng, hầm hè nhìn hắn, môi mím chặt rồi mấp máy muốn chửi cho hả giận. Bột thuốc dần hòa tan vào làn da hắn mịn màng hơn lúc bị ngứa, da con gái cũng phải phát hờn, tất lẽ dĩ ngẫu từ căm ghét sinh ác cảm mới: ghen tị với hắn.

 

Lưu Tinh cười hớ hớ chọc bên nọ một câu, ghẹo bên kia một câu khiến lũ lượt giận dỗi về phòng. Bà chủ điệu đà bắt chước mỗi bước chân đều dậm thật mạnh xuống sàn. Lưu Tinh liếc Nam đang nhịn cười. 

 

Bà chủ như thường lệ chờ mọi người khuất bóng, bèn nấp vào một góc khuất, nhướng mày coi hắn đặt lọ thuốc nơi rửa bát. Đắn đo thế nào lại nhặt lên, đôi chân chực bước về phòng Lưu Tinh, gãi đầu bứt tóc mấy lần lại thôi.

 

Bà ta nhăn mày nhíu mặt ngó hắn chép miệng, tặc lưỡi đút lọ vào túi và bỏ đi. Lưu Tinh khẽ hé nụ cười tinh quái.

 

Hôm sau, Lưu Tinh thông báo:

 

- Ông chủ có chuyện gấp cần ta giải quyết. Ta phải đi mấy ngày, mọi người hòa thuận trông coi quán xá cẩn thận nhé.

 

Đa số cô gái đòi đi theo. Lưu Tinh lắc đầu từ chối:

 

- Khách khứa đông đúc, nếu các cô đi, quán thiếu nhân sự. Thôi không nói nhiều nữa, ta đi đây.

 

Các cô gái ơ ơ ngóng theo bóng bà chủ cưỡi ngựa phóng về hướng Tây, thoáng chốc mất dạng. Họ lườm lừ Thiết Nam, tản ra ai làm việc người ấy.

 

Lưu Tinh đi quãng đường khá xa, chuyển hướng đến dịch trạm, trả tiền gửi ngựa cho đám quản mã, cuốc bộ về quán trọ bằng lối đi bí mật.

 

Bà ta mò vào quán lúc nửa đêm, tầm này tất cả ngủ say, nhưng Lưu Tinh đoan chắc Thiết Nam vẫn còn thức. Nhân bảo như thần bảo. Lưu Tinh cười thầm lén xem hắn làm chuyện chưa thể thực hiện, kẻ muốn người khác ác cảm càng ghét mình hơn nữa… đang… đặt chỏng chơ nơi hắn và mọi người phân công làm việc. Các nàng dọn dẹp ban ngày, hắn rửa bát ban đêm.

 

Lưu Tinh luôn ngầm theo dõi đám oan gia, nhịn muỗi đốt không dám đập để rình mò thời gian qua, giờ được đền đáp xứng đáng. Thiết Nam về phòng ngủ, bà ta hí hửng đến cầm lọ thuốc, nấp vào góc kín. 

 

Lưu Tinh đoán không ngẫu nghiên hắn bị ngứa, chắc chắn lén bôi gì đó rồi gãi rách da. Kẻ thương hoa tiếc ngọc muốn tặng thuốc, khổ nỗi nếu đưa tận tay người ghét mình, các nàng chắc chắn từ chối và chửi hắn giở trò.

 

Hắn càng không thể nhờ Lưu Tinh, ai biết bà chủ lắm chiêu sẽ bày trò trêu chọc nào, thậm chí gán ghép. Lưu Tinh bèn giả vờ đi vắng để tạo cơ hội cho hắn hoàn thành tâm nguyện.

 

"Ái chà chà! Tự làm mình ngứa, tự bôi thuốc cho đám con gái coi, cố tình dọa để lại sẹo, giả vờ đánh rơi thuốc, thế này có ghét mi, chúng nó cũng phải bôi thôi. Chu đáo gớm! Thảo nào làm con gái nhà lành điên đảo thần hồn! Ta cảnh cáo không thừa chút nào…"

 

Lưu Tinh ló mắt ngó quanh không có ai, nhanh chân đến quầy ở đại sảnh, cố ý viết nét chữ xấu xí nguệch ngoạc lên tờ giấy rồi dán quanh lọ thuốc.

 

Bà ta ra hậu viện im phăng phắc, các phòng tắt đèn tối om, chỉ có phòng Nam còn sáng. Bà chủ tò mò coi hắn làm trò gì, nheo mắt nhòm khe cửa sổ, Lưu Tinh thấy Nam ngủ say trên giường.

 

Bà chủ nom hắn nằm tự nhiên, không hề giả bộ, ngỡ hắn quên tắt đèn, bèn nhẹ nhàng hé cửa, hít hơi dài thổi nến trên bàn.

 

Lưu Tinh rời đi vài bước, nghe tiếng chăn nệm sột soạt, bà ta quay lại đứng nép vô góc, ghé mắt gần khe cửa kiểm tra. Nhờ ánh sáng đèn lồng bên ngoài hắt vào phòng, Lưu Tinh thấy Thiết Nam lập cập rút nến dưới gối, hắn run rẩy mãi mới có thể châm lửa.

 

Ánh sáng nháng lên bộ mặt hoảng sợ hơn gặp ác mộng, mồ hôi toát toàn thân, thấm ướt áo trên người. Mắt dãn đồng tử dáo dác ngó quanh quất như trong phòng có ma vậy. Lưu Tinh nhận ra hắn sợ bóng tối đến mức lén liếc quanh quất, trằn trọc mãi mới ngủ.

 

Thực quá sức tưởng tượng. Bà chủ sửng sốt không ngờ gã đàn ông mạnh mẽ lại có lúc yếu đuối thế này. Bà ta đoán có lẽ hắn gặp biến cố trong quá khứ mới mắc bệnh đó.

 

Chờ một lát không thấy hắn hành động lạ, Lưu Tinh rón rén đặt lọ thuốc trước phòng Nguyệt, nhoẻn miệng cười tinh quái gõ cửa. Nguyệt khẽ hỏi vọng ra nhưng chỉ có tiếng gõ nhẹ.

 

- Tôi ra đây.

 

Lưu Tinh nghe tiếng trả lời liền phi thân lên mái nhà để tránh mặt. Nguyệt ra mở thấy lọ thuốc dưới đất, tò mò nhặt lên xem, mới đọc lướt, mặt mũi đỏ hơn gấc, luống cuống vào phòng đóng kín cửa. Nàng gỡ mảnh giấy đọc dòng chữ:

 

Thuốc này trị ngứa rất tốt, nó còn làm da dẻ hồng hào hơn xưa. Các cô ghét tôi cũng không nên ghét nó. Nó đâu có tội, tôi cũng đâu có lỗi. Coi như đây là lời cảm ơn bà chủ cho tôi ở trọ.

 

Lúc nghe Thiết Nam nói bị đỉa Mẫu Sơn cắn sẽ dính sẹo, Nguyệt bán tín bán nghi về phòng soi đèn vén váy lên xem liền tá hỏa nhìn da đùi mịn màng bắt đầu nổi vết thâm đen lấm tấm.

 

Cầm lọ thuốc trên tay, nàng cười thẹn thùng mở nắp lấy thuốc bôi. Thuốc bột thấm hết làn da. Cảm giác dịu mát xua tan ngứa rát mấy ngày nay khiến người con gái ấy thao thức suốt đêm hôm đó.