Chương 12
Trao đổi
Nam rảo bước dạo quanh, điểm giống thứ hai là quán trọ chia đồ hai bên đại sảnh. Bên trái dãy chạn làm bằng gỗ hương tía rất bền, chống mọt với côn trùng tuyệt hảo. Chạn bày gọn gàng bát đĩa hàng trên, gia vị hàng giữa, dụng cụ nấu ăn hàng dưới. Rải hương thảo dược chống ẩm mốc.
Loại gỗ này sau một thời gian chuyển màu tối hơn hoặc đỏ đậm, hiện tại nó vẫn giữ nguyên màu cam đỏ nguyên sơ, Nam đoán quán trọ mới lập gần đây.
Mùi thơm ngọt ngào sâu sắc và êm dịu gỗ trầm hương lướt qua khứu giác, Nam hướng về phía tỏa hương bên phải. Nơi này đặt dãy kệ dài từ cửa chính vào tận lối ra hậu viện, cao sát trần tầng trệt. Kệ đề tên "Thiên Hạ".
Mùi gỗ trầm hương quyện mùi nồng say trăm loại rượu bày kín dãy. Những hàng dưới cùng chứa mọi loại rượu dân dã thông thường là đế, cuốc lủi, rượu Làng Vân. Các hàng phía trên dần khác biệt, cấp bậc phân chia theo độ cao của kệ.
Xếp phía trên rượu thường dân là rượu Phong Thủy Hữu Tình lâng lâng bay bổng dạt dào thi ca cho văn nhân.
Loại rượu Anh Hùng độ nồng chuếnh choáng men say tu mãi không dứt, nốc rượu hơn uống nước lã thuộc về lãng khách kiếm sĩ lang bạt giang hồ.
Loại Yểu Điệu Thục Nữ ngà ngà say, uống vào mặt đỏ má hồng cho nàng thêm xinh được tiểu thư đài các, con nhà quý tộc vô cùng yêu thích.
Rượu quan văn ưa thích có hai loại, một là Lương Đống Quốc Gia uống có chừng mực đầu óc tỉnh táo, tinh thần minh mẫn, ham vui quá chén thì không còn biết trời đâu đất đâu.
Hai là rượu Thánh Nhân Quân Tử. Bốn chữ bất hủ như đống sách thánh hiền đổ ập xuống đầu Nam. Chữ Thánh Nhân choán hết một góc dãy kệ, chữ Quân Tử nhỏ như ruồi muỗi.
Nam đắc chí cười kiểu viết mỉa mai thứ rượu cho hạng văn sĩ, hủ Nho nhìn bầu trời dưới miệng giếng, coi đời bằng nửa con mắt nhưng thích thuyết giảng nhân nghĩa đạo lý.
Nào quân tử không tranh với đời, thế mà bai bải động khẩu không động thủ. Động thủ là tranh với đời, động khẩu là dạy đời, so với hơn thua với đời, ai là kẻ thấp hèn?
Đối lập gay gắt đám dài lưng tốn vải là võ tướng oai phong lẫm liệt. Hạng bị quan văn coi vũ phu võ biền thích rượu Khải Hoàn Ca mừng công đại thắng uống mãi không say, một khi túy lúy linh lung luôn miệng lải nhải không say không về.
Nam kiễng chân coi hàng trên cùng. Ngự trị nơi đỉnh cao đương nhiên là rượu Đế Vương dành riêng cho hoàng đế. Nam chưa từng có diễm phúc thưởng thức.
Hắn tưởng tượng cay mà không nồng, nồng mà chẳng say, men thơm chứa mùi hương hoa thiên nhiên quấn sống mũi nâng hắn lên thiên đường. Tâm hồn bay bổng, tinh thần lại an nhiên. Đúng chất rượu của Đế Vương. Kẻ làm vua, tinh thần và trí lực phải luôn kiên định.
Mọi loại rượu từ bình dân, giang hồ, thục nữ, văn thần võ tướng đến hoàng đế, tất cả đều xuất hiện. Cuộc đời không chỉ có người tiêu tiền mà còn có kẻ bày trăm phương ngàn kế moi tiền túi thiên hạ. Lạ là Thiết Nam không hề thấy kẻ bị đánh giá thấp nhất trong bốn hạng người: thương nhân.
Nam liếc bà chủ ngồi chống cằm. Hắn đoán Lưu Tinh đề phòng người đời mỉa mai, chỉ trích, quan quân hạch sách tội dám đứng chung hàng với quý tộc thượng đẳng, bà ta mới "quên" trưng bày loại rượu dành cho thương nhân - chính là kẻ chịu nỗi nhục con buôn lừa lọc xảo trá, đám gian thương mới có thể ăn tiền lại đẻ ra tiền nhiều nhất và nhanh nhất thiên hạ. Có lẽ phần lớn vì lý do này, thương nhân bị coi thường nhất trong mọi hạng người chăng?
Thật nực cười, nếu thiếu lương thực khiến đói giã họng, khát cháy cổ, không có tiền chiêu binh mãi mã, tài thánh cũng chỉ như mấy con ma đói khát mà thôi.
Muốn lương thực khí giới đầy đủ, trước hết cần tiền, nói đến tiền phải nhắc thương nhân. Đáng khinh là thiên hạ lại coi thường kẻ làm ra tiền.
Nam từng uống loại rượu dành cho thương nhân ở nhiều nơi, đa số chẳng có gì đặc biệt ngoài vị nồng hơn các rượu khác. Nay càng suy ngẫm, hắn càng muốn nếm thử vị rượu do đích thân Lưu Tinh ủ.
Hắn đoán rượu chủ yếu uống cho có lệ lúc bàn buôn bán, chắc khá nhẹ. Một khi bị chuốc nhiều, chất thảo dược ủ trong men gây ảo giác dễ tính sai để đối phương thủ lợi.
Mùi vị của loại rượu đó nhắc nhở phải cẩn thận trong mọi tình huống, nhất là lúc giao dịch, giống như cái cách Lưu Tinh đang lôi tiền ra đếm, tính toán sổ sách từng li từng tí, nhưng chốc chốc lại liếc về phía Thiết Nam. Vị khách không chú ý thì thôi, hễ bắt gặp ánh mắt đối phương, bà ta khẽ cười, giơ tay tỏ ý quý khách cứ tự nhiên.
Thiết Nam thản nhiên chuyển qua hai bên đại sảnh. Hắn ngước nhìn cầu thang hình gấp khúc dẫn lên tầng trên nhưng không thấy gì nổi bật. Giữa hai cầu thang là kệ sách cao gần trần tầng trệt.
Kệ sách cách quầy tính tiền mười bước, đủ loại từ bình dân, ca dao tục ngữ đến sách cho sĩ tử đi thi như Tứ Thư Ngũ Kinh.
Đáng chú ý còn có đống sách kỳ lạ của đám tóc vàng mắt xanh phương Tây. Lưu Tinh chờ mãi mà Nam chỉ ngắm cảnh, bà chủ bèn đến nói chuyện:
- Quý khách thích sách nào cứ lấy, đọc xong trả lại kệ. - Bà chủ trỏ vào quyển sách phương Tây với tựa đề bằng ký tự lạ trên tay hắn. Bìa da khắc hình một đoàn thương nhân cưỡi lạc đà băng qua sa mạc - Ồ tôi thích nhất quyển đó, quý khách cũng từng đi qua Con đường Tơ lụa sao?
Thiết Nam cười cầu tài thú thực với bà chủ:
- Tôi không biết đọc sách này, hồi xưa từng thấy nó trên tay người phương Tây, tò mò thôi.
- Ha ha, tôi thích người thẳng thắn. - Lưu Tinh hỏi - Quý khách muốn dùng bữa hay ở trọ?
Thiết Nam trả lại sách về vị trí cũ:
- Giá phòng rẻ nhất bao nhiêu?
- Một đêm mười đồng tỉnh bách[1].
- Một ngày gia nhân nhận bao nhiêu tiền lương?
Vị khách lạ lùng ngắm nghía chớ không đả động chuyện ngủ trọ, hắn soi khắp nơi chán chê, người ta nói ở hay ăn, hắn lại hỏi đủ thứ. Mấy hôm trước bà chủ tóm tên gia nhân quán khác tới thăm dò, bây giờ xuất hiện kẻ khả nghi buộc Lưu Tinh cảnh giác dòm hắn từ đầu xuống chân:
- Quý khách quan tâm làm gì? Tính mưu đồ gì hả? Chúng tôi toàn đàn bà con gái nhưng không dễ ức hiếp đâu!
Thiết Nam bối rối, chuyện hắn muốn nói rất kỳ cục, đối với người nhạy cảm như Lưu Tinh, nó lại càng bất thường. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, hắn buộc phải nói nguyên nhân. Lý do khó tin càng gia tăng ngờ vực. Người đàn bà đa nghi sợ cái sảy nảy cái ung, bèn lớn tiếng ra lệnh:
- Vây hắn lại cho ta!
Các cô gái đột ngột xông ra từ mọi nơi, giương vũ khí bao vây hắn. Nam chau mày phát hiện bị giam trong hình ngôi sao năm cánh, mỗi đường thoát có vô số thiếu nữ án ngữ.
Lưu Tinh thấy Nam nhắm vào vị trí yếu nhất đội, hắn thừa sức phá vỡ trước khi thế trận thiết lập nhưng không hành động. Hắn muốn thể hiện thành ý. Lưu Tinh bèn ra hiệu gia nhân chờ lệnh.
- Mi là ai? Khai mau! - Bà chủ lia cái lườm sắc hơn dao - Nửa lời dối trá, ta bắt mi giao quân triều đình xử lý!
Tình hình căng thẳng ép phải nói, Thiết Nam chép miệng thở phù:
- Tôi nói rồi, tôi là võ sĩ tham dự đại hội võ thuật. Không có tiền, dân làng không cho ngủ nhờ, tôi đành tìm quán trọ thỉnh cầu trao đổi!
Lời thành khẩn chưa đủ sức thuyết phục bà chủ:
- Thẻ bài ghi danh võ sĩ của mi đâu?
Thiết Nam nhăn mặt cười khổ kể lại quá trình đến Lạng Châu. Hắn lược bỏ chuyện làm loạn chợ phiên và đoạn hồi tưởng quá khứ, giấu luôn cả chuyện động chạm các sơn nữ dưới ruộng:
- Tôi phải tìm nơi trú mưa nên chưa thể tới Mẫu Sơn ghi danh.
Các thiếu nữ ém miệng cười khúc khích. Hắn không tung hê hết chuyện khó nói dưới ruộng, các sơn nữ vẫn hằm hằm với hắn.
Từ lúc về quán trọ, sơn nữ cứ ẩm ẩm ương ương, cô này bực bội đá thúng đụng nia, cô kia gây sự với khách; lắm cô nói đỉa cắn chân phải xức thuốc rồi nằm lì trong phòng.
Nguyệt - sơn nữ trẻ nhất thẩn thơ lơ đễnh, thường ngày rụt rè e lệ nhưng không đến nỗi hỏi mãi mới trả lời. Đối diện với hắn, nàng ngượng ngùng cúi đầu che gương mặt đỏ hơn ban chiều. Thái độ khó hiểu lúc đó bị cử chỉ kỳ lạ lúc này tố cáo triệt để.
Lưu Tinh đánh giá gã khách này ngoài bản lĩnh hơn người, tướng mạo thường thường bậc trung không đẹp cũng chẳng xấu. Đôi mắt sáng hơn sao nhưng lại phảng phất nỗi buồn vô hạn. Gương mặt luôn ưu tư tâm sự trầm uất không thể ngỏ cùng ai.
Những tên sầu đời, chất chứa u uất chẳng thể cũng chẳng muốn chia sẻ với ai thế này dễ đảo điên tinh thần nữ nhi, nhưng sơn nữ lại bất mãn hắn. Bà chủ nén cười chắc mẩm họ từng gặp nhau hồi chiều, có lẽ còn mang chung bí mật nào đó.
- Mi không có thẻ bài, ma mới tin mi. Quán này xưa nay chỉ có đàn bà con gái, đột nhiên xuất hiện đàn ông ắt bị dị nghị…
Hắn ngắt lời bà ta:
- Vậy tôi không làm phiền nữa.
Hắn bỏ đi, các nàng vây chặt hơn. Bà chủ lắc đầu nói:
- Mi lai lịch bất minh, đâu thể muốn đến thì đến, đòi đi là có thể đi!
Nam thở dài:
- Tôi không muốn đánh con gái!
- Dám trọng nam khinh nữ à? - Bà chủ cười duyên dáng - Đáng đánh!
Thế trận đồng loạt công kích từ mọi hướng. Nam lao vụt đi cực nhanh. Hụt mục tiêu, đao kiếm đằng sau chém nát bàn ghế, trường côn hai bên đập vỡ nền gạch. Nam hụp tránh vũ khí phía trước chém sạt mặt, hai tay xoay chuyển gạt các nàng ngã bật ra xa.
Đường thoát vừa mở, côn kiếm xoắn gió tập kích sau lưng. Thiết Nam xoay thân né sang bên phải bỗng thấy bóng Nguyệt, hắn lúng túng chuyển hướng dù biết sẽ dính đòn. Gồng mình chịu cú đập trời giáng từ sơn nữ phía sau, Thiết Nam phi thân lên cao tránh công kích.
- Đừng hòng thoát!
Bà chủ hét lớn chỉ huy tất cả đuổi theo. Toàn bộ di chuyển gần như cùng lúc với Nam, phối hợp nhịp nhàng kín kẽ vụt côn xuống đầu hắn.
Thế trận không thể phát huy hết uy lực. Các sơn nữ còn để bụng chuyện hồi chiều nên đánh loạn xạ, chẳng bù mấy ngày trước, kẻ gây sự bị sơn nữ tấn công mọi yếu huyệt.
Nay các nàng chăm chăm đập cho hả giận khiến Lưu Tinh ngán ngẩm, bà ta bóp trán chẳng buồn xem Nam khua hai tay kẹp hết trường côn đẩy văng sơn nữ xuống đất.
Phía dưới thình lình xuất hiện móc câu gắn xích quấn chặt hai chân hắn lôi vào trận địa. Nhanh hơn chớp giật, hắn phóng trường côn ép đối phương buông xích.
Nam chưa tiếp đất, thân hình toàn bộ thiếu nữ hoá tia chớp đâm chém những điểm yếu trên người hắn. Sát chiêu bức Nam cẩn trọng hơn gấp bội, hắn xoáy cơ thể thành hình vòng cung phản công quyết liệt.
Lưu Tinh chấn động tâm thần, lấp loé nơi đôi mắt lá răm luôn khép hờ là hai vòng cung bắt chéo nhau giống thuật phân thân. Bà ta phấn khích phát hiện tốc độ nhanh khủng khiếp tạo ảo giác kỳ dị đó. Tiếng hét vọng khắp quán trọ, quyền cước đập trúng khớp tay, binh khí rơi loảng xoảng.
Màn giao đấu kết thúc, Nam đột nhiên cảm nhận khí lạnh ập đầu từ không trung. Canh hắn đánh bật vòng vây, Lưu Tinh vung đoản đao từ trên cao xả chéo xuống vai hắn.
Nam kịp lách người né đòn, lưỡi đao sắc bén xé rách áo. Lưu Tinh thừa thắng xông tới bỗng đứng sựng, lăm lăm nhòm chữ xăm trên cánh tay hắn:
- Phiên binh[1] Lâm Thiết Nam. - Lưu Tinh nhướng mắt - Mi là lính sao?
Bà chủ tằng hắng ngăn tiếng xì xầm, các cô gái im bặt không ai dám hé nửa lời.
- Tù trưởng Sa Cấp qua đời từ lâu. - Nam trầm buồn xác nhận - Đội quân giải tán từ đó.
Phiên binh là quân miền núi dưới quyền tù trưởng địa phương, không thuộc chế độ ngự binh ư nông. Các triều đại để tù trưởng tự trị trên danh nghĩa, phong quan tước đất đai, coi như chư hầu thần phục. Tù trưởng độc lập thương mại cùng lãnh thổ, sở hữu quân riêng, nhiều lúc quan hệ triều đình giống liên minh.
Đám tráo trở này theo Đại Lý ở Vân Nam hoặc đầu hàng Tống bất cứ lúc nào, buộc hoàng đế Đại Việt từ thời Lý phải thắt chặt, thu phục tù trưởng bằng phong tước hoặc đàn áp. Thời nhà Lý đôi khi gả công chúa cho tù trưởng, kết thông gia lãnh đạo miền núi, nhằm gắn bó nhau.
Phiên binh lấy nhân lực từ dân bản địa. Tiêu chí tuyển chọn nghiêm ngặt, không nhận ốm yếu tàn tật, lưu manh đầu đường xó chợ với kẻ thân thế mập mờ.
Quá trình luyện quân đào thải người thể chất kém cỏi cùng loại ích kỷ, tiểu nhân, độc ác, vô nhân tính. Phiên binh trung thành tuyệt đối, chỉ nghe lệnh tù trưởng, cá biệt có trường hợp tù trưởng chết, quân dưới trướng giải tán.
Lưu Tinh xác nhận Sa Cấp xăm cho Nam, ngoài ông ta không ai biết thuật xăm chữ đầu khắc sâu da thịt, chữ cuối nổi gân tựa mạch máu. Bà chủ hỏi:
- Mi muốn trao đổi chuyện gì?
Nam nói ngay:
- Tôi có thể làm gia nhân để bù vào tiền trọ không?
Tất cả tròn mắt nhìn hắn. Lưu Tinh ngờ ngợ lúc Nam hỏi giá phòng và lương gia nhân, hai thứ chẳng ăn nhập nhau, liên quan kẻ không một xu dính túi lại là chuyện khác.
Bà chủ nửa khắc trước nghi Nam thám thính. Bây giờ khẳng định hắn không có ý xấu vì vừa nương tay trong cuộc đấu, hắn còn từng là phiên binh. Mấy ngày sắp tới khách đến rất đông, lúc đó hắn ắt hữu dụng, Lưu Tinh chấp nhận:
- Lương gia nhân mỗi ngày năm đồng tỉnh bách vừa đủ trả tiền phòng trọ rẻ nhất. Làm tốt sẽ thưởng thêm gấp năm lần. - Lưu Tinh đánh mắt sang gia nhân - Mi có thể ăn miễn phí cùng nếu họ đồng ý!
Hắn chắp hai bàn tay để trước ngực, hơi cúi nghiêng đầu xuống bày tỏ thành kính rồi cảm tạ[2]. Các thiếu nữ muốn phản đối mà không dám nói. Nhóm sơn nữ lắc đầu cự tuyệt thẳng thừng. Một cô nàng lên tiếng thay mặt chị em:
- Bà chủ, chúng tôi không muốn tên dâm đãng này ở đây!
- Thành kiến với hắn là sao? - Bà chủ che miệng cười - Hắn thương hoa tiếc ngọc thế còn gì nữa! Ta có thấy hắn đụng chỗ không nên chạm đâu, chửi hắn dâm đãng e quá đáng à nha?
Sơn nữ nghe bà chủ trêu chọc liền nghĩ tình huống dở khóc dở cười dưới ruộng. Cảm giác ghê tởm còn hơn bị sét đánh vẫn rung rần rật khắp cơ thể. Uất nghẹn nước mắt, khổ nỗi nếu già néo đứt dây sẽ lộ chuyện thân thể ngọc ngà bị hắn sờ mó.
Lưu Tinh chống cằm, chớp chớp mắt nghía đàn sơn nữ dậm chân ngúng nguẩy về phòng. Các thiếu nữ xin phép bà chủ và nhanh chân chạy theo chị em.
Bà chủ chu môi dòm Nguyệt lúng túng vò tà áo muốn nói lại thôi. Lưu Tinh cười mỉm chi khích lệ. Nguyệt cúi gương mặt nóng ran, lén che tay giấu thói quen ai cũng biết. Lưu Tinh trông Nguyệt định nối gót chị em mà sợ bị hiểu lầm có tật giật mình, bèn giả bộ ho hắng:
- Già thật rồi! Nguyệt đi lấy thuốc giúp ta!
Thuốc ho trong phòng Lưu Tinh, Nam đứng chắn lối đi ngắn nhất đến đó. Lưu Tinh liếc theo bóng Nguyệt đương ngập ngừng vòng qua hướng khác.
- Thời gian chẳng đợi một ai! - Bà chủ xoa trán nói vu vơ - Người lớn mau già, trẻ nhỏ mau lớn! - Bà ta lờ đờ mí mắt thở hắt ra - Ước gì bà già này trẻ lại hai chục tuổi!
Lưu Tinh đến mở túi lớn đặt ở quầy, thong thả lấy ra ba mươi bức tượng bằng ngọc minh châu mang hình hài thiếu nữ, trời ban mỗi "thiếu nữ" sắc đẹp riêng biệt và vô cùng hoàn mỹ. Bà chủ cười ấm áp nâng niu từng tượng minh châu.
Hồi chiều người tình trong mộng tặng Lưu Tinh báu vật này. Bận tiếp khách, bây giờ bà chủ mới đặt ở nơi trang trọng nhất khu vực đại sảnh. Ánh mắt trìu mến nom báu vật như ngắm con gái yêu, Lưu Tinh vén vành môi đỏ mọng cười với Thiết Nam:
- Ba mươi bức tượng là ngọc nguyên thủy! Dám vấy bẩn "minh châu", ta sẽ khiến mi ế vợ cả đời!
Nam bật cười ẩn ý đe dọa dám vẩn đục "minh châu", hắn phải "chăm sóc" chu đáo nếu không muốn ế vợ hết đời.
- Chẳng biết mười ngày tới phải sống thế nào nữa?
Thiết Nam than thở dọn dẹp bàn ghế. Bà chủ xua tay:
- Thôi khuya rồi còn vẽ chuyện, vứt đó mai dọn.
Hắn xắn tay áo rửa bát:
- Việc hôm nay không nên để ngày mai.
Làm xong mọi thứ, hắn hỏi phòng mình ở đâu, bà chủ cười bảo:
- Vòng ra sau dãy kệ rượu, rẽ trái đi thẳng ra hậu viện, tìm phòng có cửa màu đen đối diện phòng cửa màu nâu.
Nam gật đầu chào song khoác hành lý đi ngay. Hắn vừa ra phía sau dãy kệ rượu lập tức đứng khựng, ngước mắt nhìn chằm chằm một dãy kệ khác tuy nhỏ hơn, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, thơm ngát, phong phú không kém kệ rượu thiên hạ kia.
Thứ duy nhất kém hơn chỉ là không trang nghiêm, bệ vệ bằng tầng kệ đế vương mà thôi.
Thiết Nam chuyển chú ý sang hình ảnh đoàn thương thuyền đang giong buồm vượt biển trong chiếc đèn kéo quân to chiếu sáng kệ.
Mỗi hàng trưng bày hàng ngàn bình rượu các loại làm từ gốm sứ, bạc vàng, phỉ thúy, lưu ly, tỏa mùi thơm lâng lâng êm dịu. Nhưng càng hít hà, hương càng nồng đậm nhấn chìm kẻ thưởng thức trong men say lú lẫn tinh thần. Thiết Nam bật cười trước hương vị giống hệt với tưởng tượng.
Hắn đoán ý đặt kệ Thương Nhân ở phía sau Thiên Hạ… ngầm… thể hiện ước muốn hậu thuẫn tài chính, vật lực và nhân tài cho triều đình.
Thành quả cho sự tận tụy đương nhiên không thể đong đếm. Thiết Nam cười thầm tấm lòng yêu nước nhưng phải đi kèm lợi ích. Không lạ và chẳng đáng chê trách.
Thương nhân vẫn là thương nhân, buôn bán phải có lãi, chẳng dân buôn nào chịu lỗ vốn. Có thực mới vực được đạo, chỉ cần họ trung thành, không bán nước cầu vinh, không mưu phản, không hại dân lành vô tội, mọi thứ khác, kể cả toan tính, triều đình sẽ mắt nhắm mắt mở để họ kiếm lời. "Dung túng" như vậy, tiền không bao giờ cạn kiệt.
Thiết Nam vỗ đầu tự giễu lúc nãy vội đánh giá khi chưa hiểu người khác. Hắn bước nhanh về phía hậu viện. Khu vực này không lớn không nhỏ, ở giữa xây hồ nước chứa nhiều loại cá bơi lặn tung tăng quanh giả sơn. Khác đời, bà chủ kỳ công tạo hòn giả sơn thành hình dạng nữ tướng uy vũ.
Hòn giả sơn mang dáng vẻ anh thư không chịu gò bó khiến Thiết Nam liên tưởng đến tính cách không khoan nhượng, hễ nghi ngờ sẽ lập tức động thủ của bà chủ duyên dáng và quyến rũ nhưng uy nghiêm không kém đàn ông.
Giả sơn cũng phải thành nữ tướng dũng mãnh, tâm tư hàm ý quyết không sống an phận thủ thường để đàn ông sắp đặt cuộc đời, khát vọng thoát khỏi lễ giáo phong kiến cổ hủ.
Cái lễ giáo đối với đàn ông trong thiên hạ, nhất là đám chi hồ giả dã... coi như khuôn vàng thước ngọc đó là gông xiềng trói buộc nữ nhi bao đời nay. Tự cổ chí kim hiếm người đàn bà nào dám ấp ủ ý không còn phụ thuộc vào đàn ông.
Thiết Nam nghiêm túc nghĩ về cá tính những nữ nhân này. Ý định táo bạo trên mang tính khích lệ tinh thần, tâm lý "con gái" yêu. Lưu Tinh muốn họ phải mạnh mẽ, kiên cường như mình. Lưu Tinh không muốn bản thân và đặc biệt là những báu vật bà coi như con gái chịu thiệt, đè nén, áp bức, bà chủ đáo để đương nhiên truyền hết tài nghệ.
Nam suýt nữa lĩnh đủ nếu không dốc sức chống đòn sát thủ. Nhớ tình huống hung hiểm bị vô số sát chiêu công kích, hắn thầm kính nể đám nữ nhi đương tự cường.
Đánh giá xong đối phương, hắn đảo mắt tìm xung quanh, hai bên hậu viện dựng dãy phòng dài, hắn méo miệng nhìn phòng mình đối diện phòng treo biển khắc hình trăng khuyết.
Cánh cửa màu nâu bật mở, người bước ra là Nguyệt - cô gái khiến hắn ngại gặp nhất. Nguyệt lúng túng về phòng, đóng sập cửa. Nấp ló tại hành lang phía xa, Lưu Tinh cười rinh rích trông Thiết Nam lắc đầu gãi trán, miệng chép chép thở ra:
- Bà cố tình cho tôi ở cùng dãy phòng với ngọc minh châu là có ý gì thế?
Lưu Tinh nhún vai bất khả kháng:
- Chịu thôi. Đó là phòng trống duy nhất dành cho mi. Đại hội sắp khai mạc, khách đến rất đông, phòng khác phải để khách trọ.
Nam ngửa mặt than trời, bà chủ cười khanh khách.
- Bà sợ tôi vấy bẩn minh châu lại cho ở gần ngọc nguyên thủy. - Hắn nghiêng đầu đùa lại bà chủ - Tôi không kìm nén nổi mà làm trầy xước, đừng trách tôi!
Lưu Tinh giơ hai ngón tay tạo hình cái kéo, hướng "vũ khí" xuống phía hạ bộ hắn, thực hiện động tác kẹp kẹp cắt xẻo:
- Mi muốn thành thái giám phải không?
Hai người đùa cợt bên ngoài, minh châu trong phòng vừa tức vừa thẹn hét ầm lên:
- Tên dâm tặc dám giở trò, bà cắt tiết!
- Cút đi, đồ háo sắc!
- Mệt hai người quá, có để yên cho người ta ngủ không?
Lưu Tinh cười phớ lớ quay gót bỏ đi, sau đó bà ta len lén cởi hài, dò dẫm trở lại xem nhưng không thấy gì lạ, thất vọng tràn trề về phòng.
Chú thích
[1]Link tiền tỉnh bách:
https://sites.google.com/site/bienkhao/bk-47
[2]Theo sách Lý Thường Kiệt, Lịch sử ngoại giao và tông giáo triều Lý.
Đây gọi là xá - cách chào của người Việt: chắp hai bàn tay để trước ngực, cúi nghiêng đầu xuống khoảng 15 độ. Hai bàn tay chắp lại là tỏ lòng chân thành, kính trọng. Theo sách xưa, tay trái Dương, tay phải Âm. "Âm Dương hiệp nhất là đạo" (Nhất Âm nhất Dương chi vi đạo).
http://plo.vn/plo/xa-va-lay-364378.html
https://www.facebook.com/photo/?fbid=511547307682956&set=a.661737387315873
https://nguoidothi.net.vn/vi-sao-goi-la-ruou-quoc-lui-5545.html